Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ
Chương 205: Chiến đấu
Tâm tình tốt đẹp sau khi Kết Anh hoàn toàn bị tin tức xấu này làm hỏng, cả chút cặn cũng không còn!
Tư Lăng nhanh chóng nhổm dậy, rời khỏi phòng tu luyện, thần thức đảo qua động phủ, biết mọi người đều không ở động phủ, hắn xoay người đi hướng về phòng luyện khí, hướng tới thông đạo đóng băng kia nhảy xuống.
Tư Lăng quả thực là nghĩ không ra, Nguyệt Thiên Dạ thế nào lại đột nhiên nhảy ra chứ? Rõ ràng lúc ở Ma Giới thì nhìn nàng ta chịu phản phệ của huyết khế, có lẽ phải dưỡng 8 năm 10 năm không nói, khả năng còn vì đắc tội những tu sĩ cấp cao Ma Giới mà bị toàn bộ Ma Giới truy nã, còn tưởng rằng nàng ta sẽ trốn chui trốn nhủi thật lâu. Nhưng không nghĩ tới lúc này lại nhảy ra, cảm giác tựa như Tiểu Cường đánh mãi không chết. Hơn nữa, Tư Lăng cũng cảm thấy kỳ quái, Nguyệt Thiên Dạ làm thế nào biết được Thiên Nhật Thần Mộc tồn tại?
Tuy rằng đầu đầy khó hiểu, nhưng tốc độ Tư Lăng vẫn không chút trì trệ, thêm vào đó sau khi Kết Anh thì thể xác có thể được một lần nữa tôi luyện, tốc độ cũng đề cao. Lúc trước cần dùng nửa ngày thì hiện tại chỉ cần dùng thời gian một chén trà.
Tư Lăng đi tới tiểu thế giới của Thần Mộc.
Trong tiểu thế giới, rêu vàng vẫn sinh trưởng tươi tốt ở trên vách tường, khiến cho toàn bộ không gian sạch sẽ nhu hòa, Thần Mộc vẫn ở đó. Tư Lăng nhìn lướt qua, rất nhanh liền phát hiện tình huống hiện tại: Tiểu Yêu Liên đang cố gắng kết nối với Thần Mộc, Tiểu Khôi cùng Trọng Thiên ngậm ngọc sạn cố gắng đào đất, Tư Hàn cùng Tiểu Bạch Hổ không có mặt.
Đột nhiên, Tư Lăng "a" một tiếng, phát giác Tiểu Khôi hình như có chút biến hóa, bất quá lại không kịp nghĩ nhiều. Lũ yêu đã vì sự xuất hiện của hắn mà vui mừng, rốt cuộc không cần khổ sở dùng miệng ngậm ngọc sạn xúc đất nữa.
Tiểu Yêu Liên lúc này đã leo đến trên người Thần Mộc -- thật đáng mừng. Nó trải qua 20 năm làm thân, rốt cuộc đã nhận được sự đồng ý của Thần Mộc. Tiểu Yêu Liên vội nói với Tư Lăng: "Tư công tử, đại ca ở bên ngoài ngăn bọn Nguyệt Thiên Dạ, chúng ta nhanh đào Thần Mộc thôi."
Tư Lăng đưa mắt nhìn lũ yêu, Trọng Thiên cùng Tiểu Khôi hiện đang ngậm ngọc sạn đào Thần Mộc, tốc độ không nhanh. Tiểu Yêu Liên tuy rằng có tay, nhưng người quá nhỏ, bảo nó đi đào Thần Mộc thì không biết đến năm nào tháng nào, địch nhân đều sắp đánh vào tới nơi.
Tư Lăng không nói hai lời, cầm lấy ngọc sạn qua đi hỗ trợ đào Thần Mộc.
Địa hạt của Thiên Nhất Thần Mộc còn ở đó, bất quá nó chấp nhận cho Tiểu Yêu Liên tiếp cận, trải qua trấn an của Tiểu Yêu Liên đã buông địa hạt để cho hắn vào đi, cảm giác kia có chút vi diệu.
Tư Lăng tốc độ cực nhanh, một cái xẻng xúc xuống, cả bùn đất và Thiên Nhất Thần Mộc đều cạy lên, ba lượt đào là xong, thô lỗ lại trực tiếp, làm ba con yêu nhìn thấy mà trừng mắt lên -- chúng nó vừa rồi đào từng chút từng chút đất là để làm cái quái gì?
Tư Lăng cẩn thận đỡ lấy Thần Mộc và lớp đất, để Tiểu Yêu Liên thu vào trong không gian Hồng Liên. Nó đã bố trí tại không gian Hồng Liên một tiểu thế giới có hoàn cảnh sinh trưởng giống nơi này, chỉ cần đem dời Thiên Nhất Thần Mộc qua là được. Trong lúc đợi Tiểu Yêu Liên đi vào không gian trồng cây trở về, Tư Lăng bắn bắn bùn đất giả tưởng trên tay áo, thần thức tràn ra bên ngoài, rất nhanh liền phát hiện tình cảnh bên ngoài, không khỏi nhíu mày.
Hắn tìm không thấy bóng dáng của bọn Tư Hàn, Tư Lăng hỏi hai con yêu: "Không phải nói đại ca đánh nhau với bọn họ sao? Sao lại không thấy người?"
"Ngao ngao ngao!!"
"Chiếp chiếp chiếp!!"
"..."
Tư Lăng sắp phát điên, quả nhiên Tiểu Hồng muội muội kỳ thật rất hữu dụng, ít nhất loại thời điểm này nếu có nó ở thì không cần gặp phải loại quẫn cảnh ngôn ngữ không thông này. Hắn thật sự nghe không hiểu tiếng chim tiếng thú đâu!
Không đợi Tư Lăng túm Tiểu Yêu Liên ra, lại phát giác không gian có dị thường. Giữa không trung, một khe nứt mở ra, nữ tử hồng y như lửa từ giữa đi ra, ưu nhã lại mĩ lệ.
Vừa mới đối mặt, hai người đều sửng sốt.
"Tư Lăng..."
Tư Lăng mặt không chút thay đổi, trong lòng âm thầm cảnh giác, không có chút nào thả lỏng.
Hai mươi mấy năm qua đi, Nguyệt Thiên Dạ cũng đã Kết Anh, hơn nữa tu vi còn cao hơn một tiểu cảnh giới so với hắn, Nguyên Anh trung kỳ.
Nguyệt Thiên Dạ chỉ là hơi giật mình một chốc, rất nhanh liền thu liễm thần sắc, hai mắt băng lãnh, nhìn lướt qua tiểu thế giới, có thể cảm giác được khí tức Thần Mộc còn lưu lại trong không gian -- Thiên Nhất Thần Mộc sinh trưởng ở đây hơn mười triệu năm, đã sớm coi nơi đây là địa bàn của nó, tuy rằng đã bị dời đi, nhưng còn lưu lại hơi thở của nó. Chỉ hơi liếc mắt nhìn Nguyệt Thiên Dạ liền biết nàng đã tới chậm, Thiên Nhất Thần Mộc đã bị lấy trước đi.
"Huynh đã lấy đi Thần Mộc?" Nàng lạnh giọng hỏi.
Tư Lăng cũng lạnh lùng cười, Biến Hình nghiễm nhiên ở trong tay.
Nguyệt Thiên Dạ sắc mặt càng thêm khó coi, hai tay khẽ run, lạnh lùng nhìn hắn, nhẫn nại nói: "Ta không muốn động thủ với huynh ở đây, chỉ cần huynh đem giao Thần Mộc ra!"
Tư Lăng cũng lạnh nhạt nói: "Không có khả năng!" Thứ ăn vào rồi còn có thể phun ra sao? Đừng nằm mơ nữa!
Nguyệt Thiên Dạ tự nhiên biết không có khả năng, giống như chính nàng, nếu gặp được dị bảo, cướp được chính là của nàng, người bên ngoài đỏ mắt ghen tị, không biết có bao nhiêu người vì vậy mà đuổi giết mình, nhưng cướp đến tay chính là của nàng, muốn nàng phun ra là không có cửa đâu! Nhưng mà khi gặp được cảnh thứ mình coi trọng bị người khác cướp mất, chỉ bởi vì các nàng tới trễ một bước, loại cảm giác như bỏ lỡ dịp may này quả thực là làm cho người hộc máu, làm sao không phẫn nộ tức giận? Nữ nhân dưới sự tức giận là không nói tình cảm, dù có là ở trước kia -- còn bây giờ thì đã là người tình cũ nên cũng vô dụng, hơn nữa tình nhân này còn phản bội nàng, làm cho nàng chỉ muốn đánh ngã hắn rồi lại nói sau.
Đương nhiên, tuy rằng tức giận, nhưng Nguyệt Thiên Dạ cũng không phải nữ tử tầm thường, biết nơi này là Cực Thiên thành, tuy có Lâu Vọng Tinh ra mặt kiềm chế Cực Thiên thành, nhưng Cực Thiên thành rốt cuộc không phải là của Lâu Vọng Tinh, nếu động thủ ở đây sẽ gây chú ý đến Cực Thiên thành, đến lúc đó bọn họ ai cũng không chiếm được thứ tốt.
"Nơi này là Cực Thiên thành, chúng ta nếu động thủ, đến lúc đó mọi người đều không tốt." Nguyệt Thiên Dạ nhắc nhở.
Tư Lăng gật đầu đồng ý với lời của nàng, thấy mắt nàng lộ ý mừng, lại nói: "Vậy thì thế nào?" Dù sao động thủ, hai người đều gặp phải tao ương, nếu là nàng ta dồn ép, cùng lắm thì mọi người cùng nhau gặp họa là được. Dù sao hắn vốn không may mắn, thêm một vụ xui xẻo thì cũng không phải là không thể.
Nguyệt Thiên Dạ trong lòng nghẹn khuất, đã bao lâu không được nếm qua loại nghẹn khuất cỡ này? Bất kể là đời trước hay đời này, người làm cho nàng thua thiệt, sau đó đều sẽ bị nàng trả lại gấp ngàn gấp trăm lần; chỉ có huynh đệ Tư gia là liên tiếp làm cho nàng chịu thiệt, nhưng lại chưa từng đáp trả được một chút nào. Thứ nhất là Tư Hàn không dễ chọc, thứ hai là nàng vẫn có cảm tình với Tư Lăng.
Nguyệt Thiên Dạ cười lạnh, "Được, một khi đã như vậy, vậy cũng chớ trách ta!" Dứt lời, nàng tung ra một tấm Không gian quyển trục, xé toạt, trực tiếp đi vào không gian xé rách.
Tư Lăng hiểu nàng ta là đang dụ mình ra bên ngoài, trầm tư một lát, liền biết nàng ta tất nhiên có chỗ dựa. Hơn nữa Tư Hàn còn chưa thấy bóng dáng, làm cho trong lòng hắn hơi cảm thấy bất an.
Tay áo tung bay, Tư Lăng thu hồi Tiểu Khôi vào trong túi linh thú, Trọng Thiên tự động nhảy đến trên bả vai hắn, rời khỏi thông đạo.
Dù cho biết Nguyệt Thiên Dạ có chỗ dựa, nhưng Tư Hàn hiện tại không thấy bóng dáng, vẫn nên cùng đi qua.
"Đại ca ta đâu?"
Tư Lăng bảo Trọng Thiên kêu Tiểu Yêu Liên từ không gian Hồng Liên ra trực tiếp túm cổ Tiểu Hồng hỏi.
Cảm giác sát khí uy áp trên người Tư Lăng, Tiểu Yêu Liên sợ đến nổi giọng cũng run run, "Tư, Tư công tử, đại, đại ca ở bên ngoài, bị một nam nhân gọi là Lâu Vọng Tinh giam chân."
Tư Lăng nhíu mày, Lâu Vọng Tinh không phải thành chủ của Vọng Tinh thành sao? Vọng Tinh thành cùng Cực Thiên thành cũng là một trong sáu đại tiên thành trong đại lục Trung Ương. Lâu Vọng Tinh tuy rằng chưa từng gặp, nhưng đã nghe qua tên của hắn, cũng là nhân vật thiên tài thế hệ trẻ, ba trăm năm trước đã là tu sĩ Hóa Thần. Đại ca chống lại hắn tuy rằng không đến mức chịu thiệt, nhưng là cảnh giới thua kém bày ở chỗ đó, cũng là không tốt được.
"Vì sao ta cảm giác không được khí tức của đại ca?"
"Đại ca cùng Lâu Vọng Tinh bị giam tại Cửu U Khốn Ma trận, tất nhiên không cảm giác được." Tiểu Yêu Liên lưu loát nói.
Sắc mặt Tư Lăng tức khắc vô cùng khó coi.
Cửu U Khốn Ma trận là tiên ma trận trong truyền thuyết. Nghe nói ở thời kỳ viễn cổ, Tam Giới đại chiến, không biết có bao nhiêu tiên nhân bị trận này vây đến chết, trở thành nơi mai táng của tiên nhân, hung danh lan xa. Cũng không biết Nguyệt Thiên Dạ sao lại gặp may mắn như thế, tùy tùy tiện tiện ném ra thứ gì đều là pháp bảo lai lịch lớn, làm cho người ta đủ chảy nước miếng. Riêng không gian quyển trục mà lúc nãy nàng ta tùy tùy tiện tiện sử dụng, nhìn bộ dáng nàng ta không thèm để ý, liền biết chỗ nàng có hẳn là có nhiều. Thật là khiến Tư Lăng trong lòng ao ước, ganh ghét oán hận, hắn đến bây giờ còn chưa được sờ qua một tấm không gian quyển trục đó.
Tư Lăng tốc độ cực nhanh, chẳng mấy chốc đã trở về động phủ, thu hồi Cửu Chuyển Linh trận, một cước bước ra, súc địa thành thốn[1], bước tiếp theo đã xa ngàn dặm.
[1]缩地成寸 súc địa thành thốn: một kiểu thuật pháp dạng như thu ngắn khoảng cách lại.
Nguyệt Thiên Dạ bay lơ lững phía trên Mộ Thủy Sơn chờ hắn.
Tư Lăng đồng dạng đứng giữa không trung Mộ Thủy Sơn, thần thức đảo qua hướng Cực Thiên thành, liền phát hiện một chút khác thường. Rất nhiều người rõ ràng đã phát hiện Nguyệt Thiên Dạ ở giữa không trung, nhưng không ai đến ngăn lại, chỉ sợ Cực Thiên thành đã sớm có người đến trước dặn dò, làm như không thấy được.
Tư Lăng tâm hơi trầm xuống, biết hôm nay sẽ có một trận đánh ác liệt.
"Tư Lăng, nếu như huynh chết, ta sẽ rất khổ sở." Nguyệt Thiên Dạ nói, trong mắt hết sức băng lãnh.
Tư Lăng lười vô nghĩa cùng nàng, trực tiếp hỏi: "Đại ca ta đâu?"
"Hắn tất nhiên là đang đợi chàng!"
Nguyệt Thiên Dạ cười rực rỡ, bàn tay mềm giương lên, tung ra cái Tinh Bàn lớn chừng bàn tay. Tinh Bàn ở giữa không trung nhanh chóng biến lớn, rất nhanh, không gian bắt đầu vặn vẹo, xuất hiện một lực hút lốc xoáy.
Đây là cửa vào của Cửu U Khốn Ma trận!
Tư Lăng tự nhiên có thể tránh, bất quá lúc này hắn cần tiến vào Cửu U Khốn Ma trận, không lùi mà tiến tới. Tại khe hở màu đen trong trận kỳ, hắn bước vào.
Nguyệt Thiên Dạ nhìn Tư Lăng biến mất ở giữa không trung, thần sắc không rõ, cười lạnh một tiếng, cũng tiến vào Cửu U Khốn Ma trận.
Đợi sau khi bọn họ biến mất, rốt cuộc có người đi tới hiện trường. Dẫn đầu là một tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ, phía sau hắn là mấy tu sĩ Nguyên Anh kỳ.
"Thành chủ, bọn họ..."
Thành chủ Cực Thiên thành -- Vũ Diễm Tình nhìn trên không Mộ Thủy Sơn, khẽ cười nói: "Cực Thiên thành đã kiến thành mấy chục triệu năm, cũng không nghĩ tới ở dưới Mộ Thủy Sơn còn có dị bảo mà chúng ta không biết. Để cho bọn họ đi tranh, chúng ta chỉ cần ở đây "ngư ông đắc lợi" là được."
"Vậy còn thành chủ Vọng Tinh thành?"
"Hắn muốn vì một nữ nhân mà thiếu nhân tình của ta, vậy cứ để cho hắn thiếu, không cần quản hắn." Đôi môi đỏ mọng của Vũ Diễm Tình cong lên, ngữ điệu có ý giễu cợt.
"Vâng."
Vừa liếc nhìn mắt trận của Cửu U Khốn Ma trận, Vũ Diễm Tình quay người dặn dò tổng quản phủ thành chủ Cực Thiên thành - Minh Phong: "Minh Phong, ngươi phân phó xuống dưới, bao vây Mộ Thủy Sơn lại, không cho kẻ tạp nham tiếp cận, chờ bọn hắn từ Cửu U Khốn Ma trận đi ra thì báo cho ta một tiếng."
Minh Phong đáp ứng, có chút chần chờ nói: "Thành chủ, quy củ của Cực Thiên thành..."
"Quy củ là người định, người muốn sửa thế nào thì sửa thế đấy. Đương nhiên, vì danh dự của Cực Thiên thành, đánh nhau ẩu đả trong nội thành tất yếu phải nhận trừng phạt, ngươi xem rồi làm đi." Ánh mắt Vũ Diễm Tình lưu chuyển, làm tăng thêm phong tình trên gương mặt diễm lệ, "Hơn nữa nếu tìm được dị bảo tại thành Cực Thiên chúng ta, vậy tất nhiên cũng là vật của Cực Thiên thành!"
"Dạ."
Tư Lăng nhanh chóng nhổm dậy, rời khỏi phòng tu luyện, thần thức đảo qua động phủ, biết mọi người đều không ở động phủ, hắn xoay người đi hướng về phòng luyện khí, hướng tới thông đạo đóng băng kia nhảy xuống.
Tư Lăng quả thực là nghĩ không ra, Nguyệt Thiên Dạ thế nào lại đột nhiên nhảy ra chứ? Rõ ràng lúc ở Ma Giới thì nhìn nàng ta chịu phản phệ của huyết khế, có lẽ phải dưỡng 8 năm 10 năm không nói, khả năng còn vì đắc tội những tu sĩ cấp cao Ma Giới mà bị toàn bộ Ma Giới truy nã, còn tưởng rằng nàng ta sẽ trốn chui trốn nhủi thật lâu. Nhưng không nghĩ tới lúc này lại nhảy ra, cảm giác tựa như Tiểu Cường đánh mãi không chết. Hơn nữa, Tư Lăng cũng cảm thấy kỳ quái, Nguyệt Thiên Dạ làm thế nào biết được Thiên Nhật Thần Mộc tồn tại?
Tuy rằng đầu đầy khó hiểu, nhưng tốc độ Tư Lăng vẫn không chút trì trệ, thêm vào đó sau khi Kết Anh thì thể xác có thể được một lần nữa tôi luyện, tốc độ cũng đề cao. Lúc trước cần dùng nửa ngày thì hiện tại chỉ cần dùng thời gian một chén trà.
Tư Lăng đi tới tiểu thế giới của Thần Mộc.
Trong tiểu thế giới, rêu vàng vẫn sinh trưởng tươi tốt ở trên vách tường, khiến cho toàn bộ không gian sạch sẽ nhu hòa, Thần Mộc vẫn ở đó. Tư Lăng nhìn lướt qua, rất nhanh liền phát hiện tình huống hiện tại: Tiểu Yêu Liên đang cố gắng kết nối với Thần Mộc, Tiểu Khôi cùng Trọng Thiên ngậm ngọc sạn cố gắng đào đất, Tư Hàn cùng Tiểu Bạch Hổ không có mặt.
Đột nhiên, Tư Lăng "a" một tiếng, phát giác Tiểu Khôi hình như có chút biến hóa, bất quá lại không kịp nghĩ nhiều. Lũ yêu đã vì sự xuất hiện của hắn mà vui mừng, rốt cuộc không cần khổ sở dùng miệng ngậm ngọc sạn xúc đất nữa.
Tiểu Yêu Liên lúc này đã leo đến trên người Thần Mộc -- thật đáng mừng. Nó trải qua 20 năm làm thân, rốt cuộc đã nhận được sự đồng ý của Thần Mộc. Tiểu Yêu Liên vội nói với Tư Lăng: "Tư công tử, đại ca ở bên ngoài ngăn bọn Nguyệt Thiên Dạ, chúng ta nhanh đào Thần Mộc thôi."
Tư Lăng đưa mắt nhìn lũ yêu, Trọng Thiên cùng Tiểu Khôi hiện đang ngậm ngọc sạn đào Thần Mộc, tốc độ không nhanh. Tiểu Yêu Liên tuy rằng có tay, nhưng người quá nhỏ, bảo nó đi đào Thần Mộc thì không biết đến năm nào tháng nào, địch nhân đều sắp đánh vào tới nơi.
Tư Lăng không nói hai lời, cầm lấy ngọc sạn qua đi hỗ trợ đào Thần Mộc.
Địa hạt của Thiên Nhất Thần Mộc còn ở đó, bất quá nó chấp nhận cho Tiểu Yêu Liên tiếp cận, trải qua trấn an của Tiểu Yêu Liên đã buông địa hạt để cho hắn vào đi, cảm giác kia có chút vi diệu.
Tư Lăng tốc độ cực nhanh, một cái xẻng xúc xuống, cả bùn đất và Thiên Nhất Thần Mộc đều cạy lên, ba lượt đào là xong, thô lỗ lại trực tiếp, làm ba con yêu nhìn thấy mà trừng mắt lên -- chúng nó vừa rồi đào từng chút từng chút đất là để làm cái quái gì?
Tư Lăng cẩn thận đỡ lấy Thần Mộc và lớp đất, để Tiểu Yêu Liên thu vào trong không gian Hồng Liên. Nó đã bố trí tại không gian Hồng Liên một tiểu thế giới có hoàn cảnh sinh trưởng giống nơi này, chỉ cần đem dời Thiên Nhất Thần Mộc qua là được. Trong lúc đợi Tiểu Yêu Liên đi vào không gian trồng cây trở về, Tư Lăng bắn bắn bùn đất giả tưởng trên tay áo, thần thức tràn ra bên ngoài, rất nhanh liền phát hiện tình cảnh bên ngoài, không khỏi nhíu mày.
Hắn tìm không thấy bóng dáng của bọn Tư Hàn, Tư Lăng hỏi hai con yêu: "Không phải nói đại ca đánh nhau với bọn họ sao? Sao lại không thấy người?"
"Ngao ngao ngao!!"
"Chiếp chiếp chiếp!!"
"..."
Tư Lăng sắp phát điên, quả nhiên Tiểu Hồng muội muội kỳ thật rất hữu dụng, ít nhất loại thời điểm này nếu có nó ở thì không cần gặp phải loại quẫn cảnh ngôn ngữ không thông này. Hắn thật sự nghe không hiểu tiếng chim tiếng thú đâu!
Không đợi Tư Lăng túm Tiểu Yêu Liên ra, lại phát giác không gian có dị thường. Giữa không trung, một khe nứt mở ra, nữ tử hồng y như lửa từ giữa đi ra, ưu nhã lại mĩ lệ.
Vừa mới đối mặt, hai người đều sửng sốt.
"Tư Lăng..."
Tư Lăng mặt không chút thay đổi, trong lòng âm thầm cảnh giác, không có chút nào thả lỏng.
Hai mươi mấy năm qua đi, Nguyệt Thiên Dạ cũng đã Kết Anh, hơn nữa tu vi còn cao hơn một tiểu cảnh giới so với hắn, Nguyên Anh trung kỳ.
Nguyệt Thiên Dạ chỉ là hơi giật mình một chốc, rất nhanh liền thu liễm thần sắc, hai mắt băng lãnh, nhìn lướt qua tiểu thế giới, có thể cảm giác được khí tức Thần Mộc còn lưu lại trong không gian -- Thiên Nhất Thần Mộc sinh trưởng ở đây hơn mười triệu năm, đã sớm coi nơi đây là địa bàn của nó, tuy rằng đã bị dời đi, nhưng còn lưu lại hơi thở của nó. Chỉ hơi liếc mắt nhìn Nguyệt Thiên Dạ liền biết nàng đã tới chậm, Thiên Nhất Thần Mộc đã bị lấy trước đi.
"Huynh đã lấy đi Thần Mộc?" Nàng lạnh giọng hỏi.
Tư Lăng cũng lạnh lùng cười, Biến Hình nghiễm nhiên ở trong tay.
Nguyệt Thiên Dạ sắc mặt càng thêm khó coi, hai tay khẽ run, lạnh lùng nhìn hắn, nhẫn nại nói: "Ta không muốn động thủ với huynh ở đây, chỉ cần huynh đem giao Thần Mộc ra!"
Tư Lăng cũng lạnh nhạt nói: "Không có khả năng!" Thứ ăn vào rồi còn có thể phun ra sao? Đừng nằm mơ nữa!
Nguyệt Thiên Dạ tự nhiên biết không có khả năng, giống như chính nàng, nếu gặp được dị bảo, cướp được chính là của nàng, người bên ngoài đỏ mắt ghen tị, không biết có bao nhiêu người vì vậy mà đuổi giết mình, nhưng cướp đến tay chính là của nàng, muốn nàng phun ra là không có cửa đâu! Nhưng mà khi gặp được cảnh thứ mình coi trọng bị người khác cướp mất, chỉ bởi vì các nàng tới trễ một bước, loại cảm giác như bỏ lỡ dịp may này quả thực là làm cho người hộc máu, làm sao không phẫn nộ tức giận? Nữ nhân dưới sự tức giận là không nói tình cảm, dù có là ở trước kia -- còn bây giờ thì đã là người tình cũ nên cũng vô dụng, hơn nữa tình nhân này còn phản bội nàng, làm cho nàng chỉ muốn đánh ngã hắn rồi lại nói sau.
Đương nhiên, tuy rằng tức giận, nhưng Nguyệt Thiên Dạ cũng không phải nữ tử tầm thường, biết nơi này là Cực Thiên thành, tuy có Lâu Vọng Tinh ra mặt kiềm chế Cực Thiên thành, nhưng Cực Thiên thành rốt cuộc không phải là của Lâu Vọng Tinh, nếu động thủ ở đây sẽ gây chú ý đến Cực Thiên thành, đến lúc đó bọn họ ai cũng không chiếm được thứ tốt.
"Nơi này là Cực Thiên thành, chúng ta nếu động thủ, đến lúc đó mọi người đều không tốt." Nguyệt Thiên Dạ nhắc nhở.
Tư Lăng gật đầu đồng ý với lời của nàng, thấy mắt nàng lộ ý mừng, lại nói: "Vậy thì thế nào?" Dù sao động thủ, hai người đều gặp phải tao ương, nếu là nàng ta dồn ép, cùng lắm thì mọi người cùng nhau gặp họa là được. Dù sao hắn vốn không may mắn, thêm một vụ xui xẻo thì cũng không phải là không thể.
Nguyệt Thiên Dạ trong lòng nghẹn khuất, đã bao lâu không được nếm qua loại nghẹn khuất cỡ này? Bất kể là đời trước hay đời này, người làm cho nàng thua thiệt, sau đó đều sẽ bị nàng trả lại gấp ngàn gấp trăm lần; chỉ có huynh đệ Tư gia là liên tiếp làm cho nàng chịu thiệt, nhưng lại chưa từng đáp trả được một chút nào. Thứ nhất là Tư Hàn không dễ chọc, thứ hai là nàng vẫn có cảm tình với Tư Lăng.
Nguyệt Thiên Dạ cười lạnh, "Được, một khi đã như vậy, vậy cũng chớ trách ta!" Dứt lời, nàng tung ra một tấm Không gian quyển trục, xé toạt, trực tiếp đi vào không gian xé rách.
Tư Lăng hiểu nàng ta là đang dụ mình ra bên ngoài, trầm tư một lát, liền biết nàng ta tất nhiên có chỗ dựa. Hơn nữa Tư Hàn còn chưa thấy bóng dáng, làm cho trong lòng hắn hơi cảm thấy bất an.
Tay áo tung bay, Tư Lăng thu hồi Tiểu Khôi vào trong túi linh thú, Trọng Thiên tự động nhảy đến trên bả vai hắn, rời khỏi thông đạo.
Dù cho biết Nguyệt Thiên Dạ có chỗ dựa, nhưng Tư Hàn hiện tại không thấy bóng dáng, vẫn nên cùng đi qua.
"Đại ca ta đâu?"
Tư Lăng bảo Trọng Thiên kêu Tiểu Yêu Liên từ không gian Hồng Liên ra trực tiếp túm cổ Tiểu Hồng hỏi.
Cảm giác sát khí uy áp trên người Tư Lăng, Tiểu Yêu Liên sợ đến nổi giọng cũng run run, "Tư, Tư công tử, đại, đại ca ở bên ngoài, bị một nam nhân gọi là Lâu Vọng Tinh giam chân."
Tư Lăng nhíu mày, Lâu Vọng Tinh không phải thành chủ của Vọng Tinh thành sao? Vọng Tinh thành cùng Cực Thiên thành cũng là một trong sáu đại tiên thành trong đại lục Trung Ương. Lâu Vọng Tinh tuy rằng chưa từng gặp, nhưng đã nghe qua tên của hắn, cũng là nhân vật thiên tài thế hệ trẻ, ba trăm năm trước đã là tu sĩ Hóa Thần. Đại ca chống lại hắn tuy rằng không đến mức chịu thiệt, nhưng là cảnh giới thua kém bày ở chỗ đó, cũng là không tốt được.
"Vì sao ta cảm giác không được khí tức của đại ca?"
"Đại ca cùng Lâu Vọng Tinh bị giam tại Cửu U Khốn Ma trận, tất nhiên không cảm giác được." Tiểu Yêu Liên lưu loát nói.
Sắc mặt Tư Lăng tức khắc vô cùng khó coi.
Cửu U Khốn Ma trận là tiên ma trận trong truyền thuyết. Nghe nói ở thời kỳ viễn cổ, Tam Giới đại chiến, không biết có bao nhiêu tiên nhân bị trận này vây đến chết, trở thành nơi mai táng của tiên nhân, hung danh lan xa. Cũng không biết Nguyệt Thiên Dạ sao lại gặp may mắn như thế, tùy tùy tiện tiện ném ra thứ gì đều là pháp bảo lai lịch lớn, làm cho người ta đủ chảy nước miếng. Riêng không gian quyển trục mà lúc nãy nàng ta tùy tùy tiện tiện sử dụng, nhìn bộ dáng nàng ta không thèm để ý, liền biết chỗ nàng có hẳn là có nhiều. Thật là khiến Tư Lăng trong lòng ao ước, ganh ghét oán hận, hắn đến bây giờ còn chưa được sờ qua một tấm không gian quyển trục đó.
Tư Lăng tốc độ cực nhanh, chẳng mấy chốc đã trở về động phủ, thu hồi Cửu Chuyển Linh trận, một cước bước ra, súc địa thành thốn[1], bước tiếp theo đã xa ngàn dặm.
[1]缩地成寸 súc địa thành thốn: một kiểu thuật pháp dạng như thu ngắn khoảng cách lại.
Nguyệt Thiên Dạ bay lơ lững phía trên Mộ Thủy Sơn chờ hắn.
Tư Lăng đồng dạng đứng giữa không trung Mộ Thủy Sơn, thần thức đảo qua hướng Cực Thiên thành, liền phát hiện một chút khác thường. Rất nhiều người rõ ràng đã phát hiện Nguyệt Thiên Dạ ở giữa không trung, nhưng không ai đến ngăn lại, chỉ sợ Cực Thiên thành đã sớm có người đến trước dặn dò, làm như không thấy được.
Tư Lăng tâm hơi trầm xuống, biết hôm nay sẽ có một trận đánh ác liệt.
"Tư Lăng, nếu như huynh chết, ta sẽ rất khổ sở." Nguyệt Thiên Dạ nói, trong mắt hết sức băng lãnh.
Tư Lăng lười vô nghĩa cùng nàng, trực tiếp hỏi: "Đại ca ta đâu?"
"Hắn tất nhiên là đang đợi chàng!"
Nguyệt Thiên Dạ cười rực rỡ, bàn tay mềm giương lên, tung ra cái Tinh Bàn lớn chừng bàn tay. Tinh Bàn ở giữa không trung nhanh chóng biến lớn, rất nhanh, không gian bắt đầu vặn vẹo, xuất hiện một lực hút lốc xoáy.
Đây là cửa vào của Cửu U Khốn Ma trận!
Tư Lăng tự nhiên có thể tránh, bất quá lúc này hắn cần tiến vào Cửu U Khốn Ma trận, không lùi mà tiến tới. Tại khe hở màu đen trong trận kỳ, hắn bước vào.
Nguyệt Thiên Dạ nhìn Tư Lăng biến mất ở giữa không trung, thần sắc không rõ, cười lạnh một tiếng, cũng tiến vào Cửu U Khốn Ma trận.
Đợi sau khi bọn họ biến mất, rốt cuộc có người đi tới hiện trường. Dẫn đầu là một tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ, phía sau hắn là mấy tu sĩ Nguyên Anh kỳ.
"Thành chủ, bọn họ..."
Thành chủ Cực Thiên thành -- Vũ Diễm Tình nhìn trên không Mộ Thủy Sơn, khẽ cười nói: "Cực Thiên thành đã kiến thành mấy chục triệu năm, cũng không nghĩ tới ở dưới Mộ Thủy Sơn còn có dị bảo mà chúng ta không biết. Để cho bọn họ đi tranh, chúng ta chỉ cần ở đây "ngư ông đắc lợi" là được."
"Vậy còn thành chủ Vọng Tinh thành?"
"Hắn muốn vì một nữ nhân mà thiếu nhân tình của ta, vậy cứ để cho hắn thiếu, không cần quản hắn." Đôi môi đỏ mọng của Vũ Diễm Tình cong lên, ngữ điệu có ý giễu cợt.
"Vâng."
Vừa liếc nhìn mắt trận của Cửu U Khốn Ma trận, Vũ Diễm Tình quay người dặn dò tổng quản phủ thành chủ Cực Thiên thành - Minh Phong: "Minh Phong, ngươi phân phó xuống dưới, bao vây Mộ Thủy Sơn lại, không cho kẻ tạp nham tiếp cận, chờ bọn hắn từ Cửu U Khốn Ma trận đi ra thì báo cho ta một tiếng."
Minh Phong đáp ứng, có chút chần chờ nói: "Thành chủ, quy củ của Cực Thiên thành..."
"Quy củ là người định, người muốn sửa thế nào thì sửa thế đấy. Đương nhiên, vì danh dự của Cực Thiên thành, đánh nhau ẩu đả trong nội thành tất yếu phải nhận trừng phạt, ngươi xem rồi làm đi." Ánh mắt Vũ Diễm Tình lưu chuyển, làm tăng thêm phong tình trên gương mặt diễm lệ, "Hơn nữa nếu tìm được dị bảo tại thành Cực Thiên chúng ta, vậy tất nhiên cũng là vật của Cực Thiên thành!"
"Dạ."
Tác giả :
Vụ Thỉ Dực