Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ
Chương 20: Dung Hoán Thiên
Nơi sơn cốc này cũng không lớn lắm, nhưng với tình huống hiện tại thì cũng không thể xoi mói quá nhiều, quan trọng nhất là cứ trú ở sơn cốc trước đã, đợi qua thời kỳ yêu thú bạo loạn này lại nói sau.
Mấy ngày kế tiếp, mọi người chật vật không chịu nổi, ngay cả kẻ được linh đan bổ sung linh lực liên tục không ngừng như Nguyệt Thiên Dạ cũng có chút ăn không tiêu, huống chi là những người khác. Sau khi đi vào sơn cốc, Tiêu Trạc lập tức phân bố nhiệm vụ, để Nguyệt Thiên Dạ, Liễu Thành Phong cùng mấy đệ tử luyện khí kỳ đi đả tọa nghỉ ngơi nhằm khôi phục linh lực, hắn và Tô Hồng Phi, Tư Lăng canh gác ở cửa sơn cốc đối phó với bầy thú không còn lý trí xông tới đây.
Dọc theo con đường này, Tiêu Trạc triển lộ khí thế quyết đoán của đệ tử nội môn trong đại môn phái của hắn ra, sắp xếp mọi chuyện làm cho người khác không có gì là không tin phục, đám người Nguyệt Thiên Dạ cũng nghe theo sự chỉ huy của hắn. Cho nên với sự an bài lúc này của Tiêu Trạc, mọi người cũng không dị nghị. Tư Lăng lại càng không có ý khác. Hắn biết rõ bởi vì Nguyệt Thiên Dạ nên Tiêu Trạc vẫn ôm địch ý đối với mình, nhưng trước mặt mọi người, tin hẳn Tiêu Trạc sẽ không ngu ngốc mà đối phó với hắn. Bất quá Tư Lăng vẫn chuẩn bị tinh thần, vừa đối phó với yêu thú, cũng vừa âm thầm đề phòng bọn Tiêu Trạc.
Trong lúc Tiêu Trạc cùng Tư Lăng đối phó với yêu thú thì Tô Hồng Phi thiết lập một cái trận pháp tứ phẩm ở cửa sơn cốc. Tuy rằng nó có thể ngăn cản bọn yêu thú điên cuồng tấn công được một lúc, nhưng nếu như mấy ngàn mấy vạn yêu thú liều chết đụng vào một nơi, trận pháp vẫn là chống không nổi, cho nên vẫn cần có người tại cửa sơn cốc chém giết những yêu thú đã không có lý trí kia. Đương nhiên, nhờ Tô Hồng Phi thiết lập trận pháp, hành động của bọn họ cũng tương đối thoải mái rất nhiều.
Tô Hồng Phi lộ ra tài năng này khiến bọn Tiêu Trạc có chút kinh ngạc, đợi khi Tư Lăng nghe được Liễu Thành Phong kinh ngạc hỏi nàng ta có phải đã trở thành Trận Pháp sư cấp 4 hay không thì liền hiểu được, đây cũng là vị ''giả heo ăn lão hổ'', đều là thâm tàng bất lộ. So sánh với họ, Tư Lăng cảm thấy bản thân mình quả thực là tầm thường không đáng nói, cũng âm thầm cảnh giác.
Như thế qua vài ngày, yêu thú vẫn là ùn ùn không dứt, giống như giết mãi không hết, làm cho người ta gần như cho rằng yêu thú ở dãy núi Thập Vạn đều tập trung ở nơi này. Mà sơn cốc này cũng trở thành nơi trú ẩn tạm thời của rất nhiều tu sĩ. Một ít tu sĩ bị yêu thú truy đuổi, chạy trốn tứ phía lại phát hiện nơi này được người trấn thủ, cũng chạy vào tìm kiếm che chở.
Bọn Tiêu Trạc cũng không cự tuyệt bọn họ gia nhập, những tu sĩ kia cũng tự động từng nhóm cùng nhau canh gác ở cửa sơn cốc để giết yêu thú. Tu sĩ nhiều, các loại pháp bảo đều xuất hiện, bọn Tiêu Trạc cũng dễ dàng rất nhiều, thời gian nghỉ ngơi càng nhiều.
Có thời gian rảnh rỗi, mọi người bắt đầu suy ngẫm về lần thú triều đột nhiên tới này. Tại đại lục Thương Vũ, mỗi một vạn năm, các đại lục đều có một lần thú triều. Vào ngày đó, trừ bỏ yêu thú ở kỳ biến hóa, những yêu thú cấp thấp trên trời, dưới đất, ở biển khơi đều phát sinh bạo động, mất đi lý tính, trực tiếp rời khỏi núi rừng tiến vào địa giới của nhân tu, tấn công các thành thị. Mỗi lúc này, bất kể là nhân tu hay yêu thú đều thương vong vô số, nhưng cũng vô hình trung thúc đẩy số lượng của hai chủng tộc đạt đến một loại cân bằng ổn định, dường như là một loại quy luật giới hạn mà trời đất tạo ra. Quy luật này một khi sinh ra, liền không có ai sinh nghi vấn, đều cho rằng mỗi vạn năm một lần thú triều là một sự kiện đương nhiên.
Nhưng mà khoảng cách lần trước phát sinh thú triều, chỉ hơn một ngàn năm, căn bản không có khả năng sẽ có yêu thú bạo loạn hình thành thú triều. Cho nên lần dị thường này, làm cho người ta không thể không bắt đầu hoài nghi có nguyên nhân khác, phỏng chừng có liên quan với chuyện yêu thú dị động mấy tháng qua.
Lúc mọi người đang thảo luận không nghớt thì lại có người từ bên ngoài sơn cốc xông vào.
Đang lắng nghe mọi người thảo luận, Tư Lăng tùy ý vừa nhìn qua, không khéo vừa vặn đối diện tầm mắt cùng nam nhân mới vào kia, hai người trên mặt đều sửng sốt, sau đó Tư Lăng thần sắc trở nên băng giá, nam nhân kia lại hứng thú cười rộ lên.
Người nam nhân này chính là nam tu mà lúc Tư Lăng mới vào dãy núi Thập Vạn đã đưa tới Hỏa Viêm báo, hại hắn thiếu chút nữa chết dưới vuốt con Hỏa Viêm kia. Lúc này gặp mặt kẻ thù thật là hết sức đỏ mắt. Trái ngược với việc Tư Lăng phẫn nộ, nam nhân kia là một bộ dáng tò mò hứng thú; tựa hồ rất tò mò Tư Lăng, một tên tu sĩ cấp thấp luyện khí kỳ làm thế nào chạy trốn dưới vuốt của Hỏa Viêm báo cấp 8.
Nhìn thấy lại có tu sĩ chạy trốn lại đây, mọi người lại không thiếu được phân chút tâm tư lại đây. Hỏi xong mới biết nam tu kia tên gọi Dung Hoán Thiên, là một tán tu Trúc Cơ kỳ. Người này tại Tây kính thanh danh không nổi, có vẻ cũng không phải nhân vật lợi hại gì, nhưng Tư Lăng trực giác hắn ta không đơn giản.
Cùng có nhận xét giống Tư Lăng còn có đám người Tiêu Trạc, Nguyệt Thiên Dạ. Chỉ cần dụng tâm quan sát liền có thể phát hiện trên người Dung Hoán Thiên có rất nhiều điểm đáng ngờ. Người này mới nhìn tuy rằng chật vật, trên người mặc quần áo bình thường phổ thông, dính đầy tro bụi, ngay cả dùng túi trữ vật cũng chắp vá, dường như đang nói cho mọi người biết hắn chính là tên tán tu nghèo túng. Nhưng nếu cẩn thận quan sát lại sẽ phát hiện, trên mặt hắn cũng không có vẻ mệt mỏi, linh lực bên trong dư thừa, vừa rồi trong bầy yêu thú bạo loạn thuần thục kia, đích thực không giống người chạy trốn từ trong thú triều.
Dung Hoán Thiên liếc mắt nhìn chung quanh, nhìn mấy ngàn tu sĩ nghỉ ngơi trong sơn cốc, sau đó mặt dày chạy tới bên cạnh cách Tư Lăng không xa ngồi xuống, hơn nữa da mặt càng dày vung vung móng vuốt cùng Tư Lăng: “Ôi chao, lại gặp mặt ~~ “
Tư Lăng trong lòng tức giận không thôi, nhưng trên mặt lại lãnh lạnh nhạt đạm như trước, liếc mắt nhìn hắn một cái liền dời ánh mắt.
Dung Hoán Thiên diện mạo anh tuấn, so với Tiêu Trạc quý khí tự nhiên, trên người hắn mang loại khí chất Suất tính[1], phóng đãng, không chịu trói buộc, tuy rằng thoạt nhìn phóng khoáng hào sảng không giống tu tiên giả, nhưng khí chất tự nhiên tự tại cùng với tu vi cũng đủ để bù đắp chỗ thiếu hụt này, khiến cho cách đó không xa một ít nữ tu đang đả tọa nghỉ ngơi cũng nhịn không được ngắm nhìn hắn vài lần. Nhưng mà, rất nhanh hình tượng người này liền bị chính hắn làm hỏng.
[1] Suất tính (率性) trong Thiên mệnh chi vị tính, suất tính chi vị Đạo (天命之謂性率性之謂道). Đại ý là loại người tuân theo bản tính của mình, không gò bó, ép buộc bản thân theo ý người khác. @-@
Có thể xem thêm ở ... n-su-viet/
Nghe được lời Dung Hoán Thiên nói, nhóm Nguyệt Thiên Dạ nhịn không được tò mò nhìn qua.
Liễu Thành Phong là đứa không chịu ngồi yên, sau khi áp lực thú triều được giảm bớt do thêm người nhiều, hắn liền khôi phục lại tính cách tinh nghịch mà thiếu niên nên có, nhịn không được hỏi: “Dung đại ca, ngươi quen biết Tư Lăng?”
Liễu Thành Phong vẫn là người dễ thân, đối với người nào cũng đều có thể xưng huynh gọi đệ, nhìn quả thực là không tiết tháo, nhưng ngẫm kỹ lại, cũng là người không đơn giản.
Dung Hoán Thiên cười tủm tỉm nói: “Quen biết một chút, cô nương xinh đẹp như vậy, ai không quen biết chứ.” Một bộ tướng sắc lang đáng khinh, hoàn toàn huỷ diệt diện mạo và khí chất kia, thoạt nhìn không giống tu sĩ, ngược lại giống mấy tên du côn lưu manh ở thế tục giới kia.
Nguyệt Thiên Dạ nhịn không được nhíu mày, một bộ biểu tình vật sở hữu của mình bị người khác làm bẩn, mắt sắc lạnh lùng, ánh mắt nhìn Dung Hoán Thiên như nhìn một vật chết.
Tư Lăng vốn đang muốn tức giận, nhìn thấy Tô Hồng Phi vô thức liếc mắt về phía bản thân, hắn lập tức cảnh giác, lạnh lùng nói: “Dung tiền bối, xin trợn to mắt chó của ngài nhìn cho rõ, ta là nam nhân!”
Dung Hoán Thiên vẻ mặt kinh ngạc,“Cô không phải nữ giả nam trang sao? Nghe nói có rất nhiều nữ tu trong khi lịch luyện thì uống một loại Huyễn tính đan giúp biến đổi giới tính nhằm dễ dàng đi lại trong đại lục. Cô hẳn là cũng ăn Huyễn tính đan nhỉ? Hơn nữa gương mặt này của cô có chỗ nào giống nam nhân? Cô nhìn đi, dáng vẻ của cô so với tất cả nữ tu nơi này đều xinh đẹp hơn, nam nhân lớn lên có bộ dáng này, còn có để nữ nhân người ta sống hay không? Cùng so sánh với cô, những nữ nhân kia đều quá kém, quả thực uổng phí là nữ nhân!”
Lời này quả thực là kéo thù hận, quả nhiên biểu tình của nữ tu ở đây đều không tốt đẹp chút nào. Bị người ta tuỳ tuỳ tiện tiện đem ra so sánh cùng cái tên nam nhân -- cho dù tên nam nhân kia quả thật rất xinh đẹp, nhưng phàm là nữ nhân đều sẽ khó chịu. Vì thế Tư Lăng cùng Dung Hoán Thiên đồng dạng bị những nữ tu kia trừng.
Tư Lăng trong lòng tuy bực, nhưng những lời này lại không đau không ngứa, căn bản không đáng hắn nổi giận. Nhưng nghe được lời Dung Hoán Thiên nói, con yêu thú vẫn nhu thuận ngồi xổm trên bả vai hắn âm thầm xé rách quần áo của hắn. Tư Lăng không cần xem cũng biết tên này lại muốn gây chuyện. Đúng là cái đứa không an phận, ngày nào không sinh chút chuyện liền ngứa ngáy cả người, nên Tư Lăng thường xuyên phải ngầm ngăn lại, tránh cho nó lại mang đến phiền toái cho mình.
Lúc này, Nguyệt Thiên Dạ nói chuyện, vừa mở miệng chính là vừa cay độc vừa chế nhạo người ta, khinh miệt nói: “Dung đạo hữu, lời này của ngươi không đúng rồi. Ta biết, với dung mạo của ngươi thì hiển nhiên là hâm mộ bộ dạng của Tư Lăng, nhưng đây là trời sinh cha mẹ cho, ngươi cưỡng cầu cũng không được, cho nên đừng giở thủ đoạn hạ lưu kiểu này để khi dễ người khác, thật khiến cho người ta oán hận! Đương nhiên, nếu ngươi muốn đổi cái diện mạo khác, ta có thể cho ngươi một hạt Hoán nhan đan, bảo đảm cho ngươi muốn đổi mặt ai thì đổi mặt người đó. Không cần hâm mộ người khác như vậy.”
Dung Hoán Thiên nhìn về phía Nguyệt Thiên Dạ, nhướn lông mày, vẫn chưa tức giận, ngược lại hiếu kỳ nói:“Không biết vị đạo hữu này cùng với Tư đạo hữu là...”
Nguyệt Thiên Dạ nhẹ nhàng cười, sau đó ngạo nghễ nói: “Tư Lăng là nam nhân của ta! Dám khi dễ nam nhân ta bảo bọc, kính xin các hạ suy tính lại bản lãnh của mình một chút!” Tuy rằng chỉ là tu sĩ kỳ Trúc Cơ, nhưng trong nháy mắt đó, trên người nàng ta phát ra khí thế cuồng ngạo đến cực điểm, duy ngã độc tôn, làm cho người ta không khỏi hô hấp cứng lại, trên gương mặt xinh đẹp tao nhã lộ ra một vẻ xinh đẹp tà mị, đối lập lại hấp dẫn mê người.
Nghe được lời của Nguyệt Thiên Dạ, mặt của Tư Lăng cùng Tiêu Trạc đồng thời xanh lét.
Mấy ngày kế tiếp, mọi người chật vật không chịu nổi, ngay cả kẻ được linh đan bổ sung linh lực liên tục không ngừng như Nguyệt Thiên Dạ cũng có chút ăn không tiêu, huống chi là những người khác. Sau khi đi vào sơn cốc, Tiêu Trạc lập tức phân bố nhiệm vụ, để Nguyệt Thiên Dạ, Liễu Thành Phong cùng mấy đệ tử luyện khí kỳ đi đả tọa nghỉ ngơi nhằm khôi phục linh lực, hắn và Tô Hồng Phi, Tư Lăng canh gác ở cửa sơn cốc đối phó với bầy thú không còn lý trí xông tới đây.
Dọc theo con đường này, Tiêu Trạc triển lộ khí thế quyết đoán của đệ tử nội môn trong đại môn phái của hắn ra, sắp xếp mọi chuyện làm cho người khác không có gì là không tin phục, đám người Nguyệt Thiên Dạ cũng nghe theo sự chỉ huy của hắn. Cho nên với sự an bài lúc này của Tiêu Trạc, mọi người cũng không dị nghị. Tư Lăng lại càng không có ý khác. Hắn biết rõ bởi vì Nguyệt Thiên Dạ nên Tiêu Trạc vẫn ôm địch ý đối với mình, nhưng trước mặt mọi người, tin hẳn Tiêu Trạc sẽ không ngu ngốc mà đối phó với hắn. Bất quá Tư Lăng vẫn chuẩn bị tinh thần, vừa đối phó với yêu thú, cũng vừa âm thầm đề phòng bọn Tiêu Trạc.
Trong lúc Tiêu Trạc cùng Tư Lăng đối phó với yêu thú thì Tô Hồng Phi thiết lập một cái trận pháp tứ phẩm ở cửa sơn cốc. Tuy rằng nó có thể ngăn cản bọn yêu thú điên cuồng tấn công được một lúc, nhưng nếu như mấy ngàn mấy vạn yêu thú liều chết đụng vào một nơi, trận pháp vẫn là chống không nổi, cho nên vẫn cần có người tại cửa sơn cốc chém giết những yêu thú đã không có lý trí kia. Đương nhiên, nhờ Tô Hồng Phi thiết lập trận pháp, hành động của bọn họ cũng tương đối thoải mái rất nhiều.
Tô Hồng Phi lộ ra tài năng này khiến bọn Tiêu Trạc có chút kinh ngạc, đợi khi Tư Lăng nghe được Liễu Thành Phong kinh ngạc hỏi nàng ta có phải đã trở thành Trận Pháp sư cấp 4 hay không thì liền hiểu được, đây cũng là vị ''giả heo ăn lão hổ'', đều là thâm tàng bất lộ. So sánh với họ, Tư Lăng cảm thấy bản thân mình quả thực là tầm thường không đáng nói, cũng âm thầm cảnh giác.
Như thế qua vài ngày, yêu thú vẫn là ùn ùn không dứt, giống như giết mãi không hết, làm cho người ta gần như cho rằng yêu thú ở dãy núi Thập Vạn đều tập trung ở nơi này. Mà sơn cốc này cũng trở thành nơi trú ẩn tạm thời của rất nhiều tu sĩ. Một ít tu sĩ bị yêu thú truy đuổi, chạy trốn tứ phía lại phát hiện nơi này được người trấn thủ, cũng chạy vào tìm kiếm che chở.
Bọn Tiêu Trạc cũng không cự tuyệt bọn họ gia nhập, những tu sĩ kia cũng tự động từng nhóm cùng nhau canh gác ở cửa sơn cốc để giết yêu thú. Tu sĩ nhiều, các loại pháp bảo đều xuất hiện, bọn Tiêu Trạc cũng dễ dàng rất nhiều, thời gian nghỉ ngơi càng nhiều.
Có thời gian rảnh rỗi, mọi người bắt đầu suy ngẫm về lần thú triều đột nhiên tới này. Tại đại lục Thương Vũ, mỗi một vạn năm, các đại lục đều có một lần thú triều. Vào ngày đó, trừ bỏ yêu thú ở kỳ biến hóa, những yêu thú cấp thấp trên trời, dưới đất, ở biển khơi đều phát sinh bạo động, mất đi lý tính, trực tiếp rời khỏi núi rừng tiến vào địa giới của nhân tu, tấn công các thành thị. Mỗi lúc này, bất kể là nhân tu hay yêu thú đều thương vong vô số, nhưng cũng vô hình trung thúc đẩy số lượng của hai chủng tộc đạt đến một loại cân bằng ổn định, dường như là một loại quy luật giới hạn mà trời đất tạo ra. Quy luật này một khi sinh ra, liền không có ai sinh nghi vấn, đều cho rằng mỗi vạn năm một lần thú triều là một sự kiện đương nhiên.
Nhưng mà khoảng cách lần trước phát sinh thú triều, chỉ hơn một ngàn năm, căn bản không có khả năng sẽ có yêu thú bạo loạn hình thành thú triều. Cho nên lần dị thường này, làm cho người ta không thể không bắt đầu hoài nghi có nguyên nhân khác, phỏng chừng có liên quan với chuyện yêu thú dị động mấy tháng qua.
Lúc mọi người đang thảo luận không nghớt thì lại có người từ bên ngoài sơn cốc xông vào.
Đang lắng nghe mọi người thảo luận, Tư Lăng tùy ý vừa nhìn qua, không khéo vừa vặn đối diện tầm mắt cùng nam nhân mới vào kia, hai người trên mặt đều sửng sốt, sau đó Tư Lăng thần sắc trở nên băng giá, nam nhân kia lại hứng thú cười rộ lên.
Người nam nhân này chính là nam tu mà lúc Tư Lăng mới vào dãy núi Thập Vạn đã đưa tới Hỏa Viêm báo, hại hắn thiếu chút nữa chết dưới vuốt con Hỏa Viêm kia. Lúc này gặp mặt kẻ thù thật là hết sức đỏ mắt. Trái ngược với việc Tư Lăng phẫn nộ, nam nhân kia là một bộ dáng tò mò hứng thú; tựa hồ rất tò mò Tư Lăng, một tên tu sĩ cấp thấp luyện khí kỳ làm thế nào chạy trốn dưới vuốt của Hỏa Viêm báo cấp 8.
Nhìn thấy lại có tu sĩ chạy trốn lại đây, mọi người lại không thiếu được phân chút tâm tư lại đây. Hỏi xong mới biết nam tu kia tên gọi Dung Hoán Thiên, là một tán tu Trúc Cơ kỳ. Người này tại Tây kính thanh danh không nổi, có vẻ cũng không phải nhân vật lợi hại gì, nhưng Tư Lăng trực giác hắn ta không đơn giản.
Cùng có nhận xét giống Tư Lăng còn có đám người Tiêu Trạc, Nguyệt Thiên Dạ. Chỉ cần dụng tâm quan sát liền có thể phát hiện trên người Dung Hoán Thiên có rất nhiều điểm đáng ngờ. Người này mới nhìn tuy rằng chật vật, trên người mặc quần áo bình thường phổ thông, dính đầy tro bụi, ngay cả dùng túi trữ vật cũng chắp vá, dường như đang nói cho mọi người biết hắn chính là tên tán tu nghèo túng. Nhưng nếu cẩn thận quan sát lại sẽ phát hiện, trên mặt hắn cũng không có vẻ mệt mỏi, linh lực bên trong dư thừa, vừa rồi trong bầy yêu thú bạo loạn thuần thục kia, đích thực không giống người chạy trốn từ trong thú triều.
Dung Hoán Thiên liếc mắt nhìn chung quanh, nhìn mấy ngàn tu sĩ nghỉ ngơi trong sơn cốc, sau đó mặt dày chạy tới bên cạnh cách Tư Lăng không xa ngồi xuống, hơn nữa da mặt càng dày vung vung móng vuốt cùng Tư Lăng: “Ôi chao, lại gặp mặt ~~ “
Tư Lăng trong lòng tức giận không thôi, nhưng trên mặt lại lãnh lạnh nhạt đạm như trước, liếc mắt nhìn hắn một cái liền dời ánh mắt.
Dung Hoán Thiên diện mạo anh tuấn, so với Tiêu Trạc quý khí tự nhiên, trên người hắn mang loại khí chất Suất tính[1], phóng đãng, không chịu trói buộc, tuy rằng thoạt nhìn phóng khoáng hào sảng không giống tu tiên giả, nhưng khí chất tự nhiên tự tại cùng với tu vi cũng đủ để bù đắp chỗ thiếu hụt này, khiến cho cách đó không xa một ít nữ tu đang đả tọa nghỉ ngơi cũng nhịn không được ngắm nhìn hắn vài lần. Nhưng mà, rất nhanh hình tượng người này liền bị chính hắn làm hỏng.
[1] Suất tính (率性) trong Thiên mệnh chi vị tính, suất tính chi vị Đạo (天命之謂性率性之謂道). Đại ý là loại người tuân theo bản tính của mình, không gò bó, ép buộc bản thân theo ý người khác. @-@
Có thể xem thêm ở ... n-su-viet/
Nghe được lời Dung Hoán Thiên nói, nhóm Nguyệt Thiên Dạ nhịn không được tò mò nhìn qua.
Liễu Thành Phong là đứa không chịu ngồi yên, sau khi áp lực thú triều được giảm bớt do thêm người nhiều, hắn liền khôi phục lại tính cách tinh nghịch mà thiếu niên nên có, nhịn không được hỏi: “Dung đại ca, ngươi quen biết Tư Lăng?”
Liễu Thành Phong vẫn là người dễ thân, đối với người nào cũng đều có thể xưng huynh gọi đệ, nhìn quả thực là không tiết tháo, nhưng ngẫm kỹ lại, cũng là người không đơn giản.
Dung Hoán Thiên cười tủm tỉm nói: “Quen biết một chút, cô nương xinh đẹp như vậy, ai không quen biết chứ.” Một bộ tướng sắc lang đáng khinh, hoàn toàn huỷ diệt diện mạo và khí chất kia, thoạt nhìn không giống tu sĩ, ngược lại giống mấy tên du côn lưu manh ở thế tục giới kia.
Nguyệt Thiên Dạ nhịn không được nhíu mày, một bộ biểu tình vật sở hữu của mình bị người khác làm bẩn, mắt sắc lạnh lùng, ánh mắt nhìn Dung Hoán Thiên như nhìn một vật chết.
Tư Lăng vốn đang muốn tức giận, nhìn thấy Tô Hồng Phi vô thức liếc mắt về phía bản thân, hắn lập tức cảnh giác, lạnh lùng nói: “Dung tiền bối, xin trợn to mắt chó của ngài nhìn cho rõ, ta là nam nhân!”
Dung Hoán Thiên vẻ mặt kinh ngạc,“Cô không phải nữ giả nam trang sao? Nghe nói có rất nhiều nữ tu trong khi lịch luyện thì uống một loại Huyễn tính đan giúp biến đổi giới tính nhằm dễ dàng đi lại trong đại lục. Cô hẳn là cũng ăn Huyễn tính đan nhỉ? Hơn nữa gương mặt này của cô có chỗ nào giống nam nhân? Cô nhìn đi, dáng vẻ của cô so với tất cả nữ tu nơi này đều xinh đẹp hơn, nam nhân lớn lên có bộ dáng này, còn có để nữ nhân người ta sống hay không? Cùng so sánh với cô, những nữ nhân kia đều quá kém, quả thực uổng phí là nữ nhân!”
Lời này quả thực là kéo thù hận, quả nhiên biểu tình của nữ tu ở đây đều không tốt đẹp chút nào. Bị người ta tuỳ tuỳ tiện tiện đem ra so sánh cùng cái tên nam nhân -- cho dù tên nam nhân kia quả thật rất xinh đẹp, nhưng phàm là nữ nhân đều sẽ khó chịu. Vì thế Tư Lăng cùng Dung Hoán Thiên đồng dạng bị những nữ tu kia trừng.
Tư Lăng trong lòng tuy bực, nhưng những lời này lại không đau không ngứa, căn bản không đáng hắn nổi giận. Nhưng nghe được lời Dung Hoán Thiên nói, con yêu thú vẫn nhu thuận ngồi xổm trên bả vai hắn âm thầm xé rách quần áo của hắn. Tư Lăng không cần xem cũng biết tên này lại muốn gây chuyện. Đúng là cái đứa không an phận, ngày nào không sinh chút chuyện liền ngứa ngáy cả người, nên Tư Lăng thường xuyên phải ngầm ngăn lại, tránh cho nó lại mang đến phiền toái cho mình.
Lúc này, Nguyệt Thiên Dạ nói chuyện, vừa mở miệng chính là vừa cay độc vừa chế nhạo người ta, khinh miệt nói: “Dung đạo hữu, lời này của ngươi không đúng rồi. Ta biết, với dung mạo của ngươi thì hiển nhiên là hâm mộ bộ dạng của Tư Lăng, nhưng đây là trời sinh cha mẹ cho, ngươi cưỡng cầu cũng không được, cho nên đừng giở thủ đoạn hạ lưu kiểu này để khi dễ người khác, thật khiến cho người ta oán hận! Đương nhiên, nếu ngươi muốn đổi cái diện mạo khác, ta có thể cho ngươi một hạt Hoán nhan đan, bảo đảm cho ngươi muốn đổi mặt ai thì đổi mặt người đó. Không cần hâm mộ người khác như vậy.”
Dung Hoán Thiên nhìn về phía Nguyệt Thiên Dạ, nhướn lông mày, vẫn chưa tức giận, ngược lại hiếu kỳ nói:“Không biết vị đạo hữu này cùng với Tư đạo hữu là...”
Nguyệt Thiên Dạ nhẹ nhàng cười, sau đó ngạo nghễ nói: “Tư Lăng là nam nhân của ta! Dám khi dễ nam nhân ta bảo bọc, kính xin các hạ suy tính lại bản lãnh của mình một chút!” Tuy rằng chỉ là tu sĩ kỳ Trúc Cơ, nhưng trong nháy mắt đó, trên người nàng ta phát ra khí thế cuồng ngạo đến cực điểm, duy ngã độc tôn, làm cho người ta không khỏi hô hấp cứng lại, trên gương mặt xinh đẹp tao nhã lộ ra một vẻ xinh đẹp tà mị, đối lập lại hấp dẫn mê người.
Nghe được lời của Nguyệt Thiên Dạ, mặt của Tư Lăng cùng Tiêu Trạc đồng thời xanh lét.
Tác giả :
Vụ Thỉ Dực