Trùng Sinh Mạt Thế Cứu Vớt Boss Phản Diện
Chương 20: Mạt thế giáng lâm
Tác giả: Mật Nhii
Đến đêm trời bắt đầu xuất hiện mưa nhỏ, cơn mưa chưa từng có dấu hiệu muốn dừng lại, sáng hôm sau còn lớn hơn.
Cơn mưa chỉ là sự bắt đầu tiếp sau đó xảy ra động đất, sóng thần. Trên tivi MC mô tả các loại thiên tai liên tiếp xảy đến, máy bay rơi, giông tố, bão lũ, động đất tiếp đó an ủi mọi người không cần lo lắng mọi việc nghe theo sự chỉ đạo của Đảng và ZF (Chính phủ).
Cơn mưa đến ngày thứ hai, xuất hiện nhiều người mê man bất tỉnh, trong bệnh viện chen chúc người, bệnh nhân quá nhiều khiến bệnh viện quá tải. Các vị lãnh đạo cũng chạy đến ân cần hỏi thăm tỏ rõ sự quan tâm. Nhưng người mê man này có dấu hiệu giống cảm cúm phát sốt có một số người đã tử vong. Các chuyên gia y học cũng chưa tìm ra giải pháp, nhưng cam đoan trong thời gian ngắn nhất nghiên cứu ra vắc xin phòng bệnh.
Đinh Hương lúc này lên mạng xem tình hình có chút không đành lòng viết một mẫu tin nhỏ “Tận thế sắp đến mọi người xin hãy cẩn thận.” Nhưng đa số mọi người đều nghĩ cô đăng tin vui đùa đều không tin, không tim không phổi thảo luận nhiều thứ bát quát linh tinh. Đinh Hương thấy vậy thở dài tắt máy đi.
Lúc này Hàn Tử Thiên đang ở tại thư phòng xem xét thông tin, Việt Bân tiến vào báo cáo tình hình. “Lão đại hiện tại đã có hơn 30 người ngất xỉu.”
“Đều đã cách ly bọn họ rồi chứ.”
“Ân, đều đã cách ly rồi.”
“Tốt.”, “Cậu đi gọi Minh Viễn đến đây.”
Sau khi hai người Việt Bân, Minh Viễn tiến vào Hàn Tử Thiên đưa cho mỗi người một chén nước. Đây là nước suối trong không gian của Đinh Hương sáng này Đinh Hương đưa cho anh kêu anh mang cho hai người họ, Hàn Tử Thiên cũng biết công dụng của nó anh cũng không cự tuyệt. Thật ra Đinh Hương cũng cho vợ chồng Bạch quản gia uống nhưng cô đã pha loãng đi rất nhiều để họ dùng nhiều lần khiến họ không phát hiện mà thôi.
“Hai cậu mang về phòng tự mình uống.”
Hai người nhận lấy chén nước nhỏ cũng không khác gì bình thường nhưng lão đại muốn bọn họ về phòng uống cũng không có cách nào. “Ân, lão đại.”
Họ trở về phòng liền đem chén nước uống vào sau đó chỉ cảm thấy toàn thân vô cùng đau đớn qua một lúc thân thể lại tiết ra thứ dịch nhờn hôi đen. Hai người đều vội vàng chạy vào phòng tắm, cũng không biết lão đại cho họ uống thứ gì Việt Bân, Minh Viễn đều cảm thấy sức lực tăng lên đáng kể, thân thể nhưng nhẹ nhàng hơn.
Cơn mưa đến ngày thứ ba, theo Việt Bân báo cáo cũng đã quá nửa người bất tỉnh. Bên ngoài người bất tỉnh cũng càng ngày càng nhiều khiến mọi người càng ngày càng lo lắng.
Bệnh viện ở khắp nơi đều đã quá tải nghiêm trọng, số lượng bệnh nhân tử vong càng ngày càng nhiều, đường xá tắc nghẽn, giao thông đình trệ, nhiều phần tử cực đoan lan truyền tin tức cực đoan, mọi người kích động dựng lên vài cuộc biểu tình, bạo động đều bị ZF đàn áp nhanh chóng.
Nhà nước khuyến cáo mọi người không có việc gì thì tránh ra ngoài, khiến bệnh dịch lây nhiễm nghiêm trọng hơn.
Đến tối cơn mưa nhỏ dần rồi từ từ tạnh hẳn, bệnh dịch cũng theo có mà giảm xuống khiến mọi người cũng chậm rãi thả lỏng. Nhưng Đinh Hương và Hàn Tử Thiên đều biết đây chỉ là giây phút bình yên trước giông bão.
Sáng hôm sau, những người bất tỉnh đột nhiên tỉnh dậy cắn người, mỗi nhà đều truyền ra tiếng kêu, những âm thanh sợ hãi cùng tuyệt vọng.
“Vợ à, em đang làm gì sao lại cắn anh …. A a …”
“Cứu mạng, giết người … a … đừng qua đây … ”
“Con gái, không không …”
“Ba sao lại cắn con… a … đừng … chồng anh bị sao vậy … không … cứu”.
Thấy người thân tỉnh lại chưa kịp vui mừng đã thấy gương mặt người thân nhanh chóng trở nên hư thối. Đầu lắc la lắc lư, khuôn mắt đáng sợ, ánh mắt xám trắng, miệng trào ra huyết dịch đen tanh tưởi, ngón tay trở nên nhỏ gầy, móng tay dài ra, nhào về phía họ cắn.
- ------------
Hàn Tử Thiên tập hợp tất cả những người còn tỉnh táo phân chia làm ba nhóm do hắn, Việt Bân, Minh Viễn chỉ huy đi xử lí những người bị nhiễm bệnh. Trong những căn phòng đó đều là người thân, là anh em của họ nhiều người mắt đều đỏ ửng, tay đều nắm chắt súng. Trước khi tiến hành Hàn Tử Thiên cho những người không đủ can đảm nổ súng đều ở lại.
Cuối cùng mỗi đội đều có tầm 20 người, riêng biệt thự của Hàn Tử Thiên không có người bị nhiễm còn lại 11 căn khác nhóm Hàn Tử Thiên phụ trách bốn căn đầu, kế tiếp Minh Viễn phụ trách bốn căn tiếp, còn lại ba căn do nhóm Việt Bân đảm nhận.
Hàn Tử Thiên quay sang nói với Đinh Hương. “Em lên nghỉ một chút đi, anh rất nhanh liền quay trở lại.”
Đinh Hương thấy Hàn Tử Thiên nói vậy vội nói “Em cũng muốn đi, em không sao sẽ không gây trở ngại cho anh.” Đùa sao giờ chính là thời điểm mạt thế bắt đầu hiện tại cô cần thích ứng dần chứ không phải ngồi yên chờ Hàn Tử Thiên bảo vệ.
Hàn Tử Thiên cũng biết cần mang cô đi thích ứng với hoàn cảnh thay đổi nhưng dù sao cũng là bảo bối trong lòng hắn, để cô phải cùng hắn lăn lộn Hàn Tử Thiên thực sự vẫn đau lòng. “Vậy em nhớ phải theo sát anh biết không.”
Đinh Hương nghe vậy liền vui vẻ, gật gật cái đầu nhỏ tỏ vẻ mình đã biết.
Hàn Tử Thiên quay sang mọi người ra ám hiệu, mọi người nhanh chóng tản ra tiến hành nhiệm vụ.
………..
Truyện chỉ đăng trên mê đọc truyện.
Mn tiếp tục vote nha.
Đến đêm trời bắt đầu xuất hiện mưa nhỏ, cơn mưa chưa từng có dấu hiệu muốn dừng lại, sáng hôm sau còn lớn hơn.
Cơn mưa chỉ là sự bắt đầu tiếp sau đó xảy ra động đất, sóng thần. Trên tivi MC mô tả các loại thiên tai liên tiếp xảy đến, máy bay rơi, giông tố, bão lũ, động đất tiếp đó an ủi mọi người không cần lo lắng mọi việc nghe theo sự chỉ đạo của Đảng và ZF (Chính phủ).
Cơn mưa đến ngày thứ hai, xuất hiện nhiều người mê man bất tỉnh, trong bệnh viện chen chúc người, bệnh nhân quá nhiều khiến bệnh viện quá tải. Các vị lãnh đạo cũng chạy đến ân cần hỏi thăm tỏ rõ sự quan tâm. Nhưng người mê man này có dấu hiệu giống cảm cúm phát sốt có một số người đã tử vong. Các chuyên gia y học cũng chưa tìm ra giải pháp, nhưng cam đoan trong thời gian ngắn nhất nghiên cứu ra vắc xin phòng bệnh.
Đinh Hương lúc này lên mạng xem tình hình có chút không đành lòng viết một mẫu tin nhỏ “Tận thế sắp đến mọi người xin hãy cẩn thận.” Nhưng đa số mọi người đều nghĩ cô đăng tin vui đùa đều không tin, không tim không phổi thảo luận nhiều thứ bát quát linh tinh. Đinh Hương thấy vậy thở dài tắt máy đi.
Lúc này Hàn Tử Thiên đang ở tại thư phòng xem xét thông tin, Việt Bân tiến vào báo cáo tình hình. “Lão đại hiện tại đã có hơn 30 người ngất xỉu.”
“Đều đã cách ly bọn họ rồi chứ.”
“Ân, đều đã cách ly rồi.”
“Tốt.”, “Cậu đi gọi Minh Viễn đến đây.”
Sau khi hai người Việt Bân, Minh Viễn tiến vào Hàn Tử Thiên đưa cho mỗi người một chén nước. Đây là nước suối trong không gian của Đinh Hương sáng này Đinh Hương đưa cho anh kêu anh mang cho hai người họ, Hàn Tử Thiên cũng biết công dụng của nó anh cũng không cự tuyệt. Thật ra Đinh Hương cũng cho vợ chồng Bạch quản gia uống nhưng cô đã pha loãng đi rất nhiều để họ dùng nhiều lần khiến họ không phát hiện mà thôi.
“Hai cậu mang về phòng tự mình uống.”
Hai người nhận lấy chén nước nhỏ cũng không khác gì bình thường nhưng lão đại muốn bọn họ về phòng uống cũng không có cách nào. “Ân, lão đại.”
Họ trở về phòng liền đem chén nước uống vào sau đó chỉ cảm thấy toàn thân vô cùng đau đớn qua một lúc thân thể lại tiết ra thứ dịch nhờn hôi đen. Hai người đều vội vàng chạy vào phòng tắm, cũng không biết lão đại cho họ uống thứ gì Việt Bân, Minh Viễn đều cảm thấy sức lực tăng lên đáng kể, thân thể nhưng nhẹ nhàng hơn.
Cơn mưa đến ngày thứ ba, theo Việt Bân báo cáo cũng đã quá nửa người bất tỉnh. Bên ngoài người bất tỉnh cũng càng ngày càng nhiều khiến mọi người càng ngày càng lo lắng.
Bệnh viện ở khắp nơi đều đã quá tải nghiêm trọng, số lượng bệnh nhân tử vong càng ngày càng nhiều, đường xá tắc nghẽn, giao thông đình trệ, nhiều phần tử cực đoan lan truyền tin tức cực đoan, mọi người kích động dựng lên vài cuộc biểu tình, bạo động đều bị ZF đàn áp nhanh chóng.
Nhà nước khuyến cáo mọi người không có việc gì thì tránh ra ngoài, khiến bệnh dịch lây nhiễm nghiêm trọng hơn.
Đến tối cơn mưa nhỏ dần rồi từ từ tạnh hẳn, bệnh dịch cũng theo có mà giảm xuống khiến mọi người cũng chậm rãi thả lỏng. Nhưng Đinh Hương và Hàn Tử Thiên đều biết đây chỉ là giây phút bình yên trước giông bão.
Sáng hôm sau, những người bất tỉnh đột nhiên tỉnh dậy cắn người, mỗi nhà đều truyền ra tiếng kêu, những âm thanh sợ hãi cùng tuyệt vọng.
“Vợ à, em đang làm gì sao lại cắn anh …. A a …”
“Cứu mạng, giết người … a … đừng qua đây … ”
“Con gái, không không …”
“Ba sao lại cắn con… a … đừng … chồng anh bị sao vậy … không … cứu”.
Thấy người thân tỉnh lại chưa kịp vui mừng đã thấy gương mặt người thân nhanh chóng trở nên hư thối. Đầu lắc la lắc lư, khuôn mắt đáng sợ, ánh mắt xám trắng, miệng trào ra huyết dịch đen tanh tưởi, ngón tay trở nên nhỏ gầy, móng tay dài ra, nhào về phía họ cắn.
- ------------
Hàn Tử Thiên tập hợp tất cả những người còn tỉnh táo phân chia làm ba nhóm do hắn, Việt Bân, Minh Viễn chỉ huy đi xử lí những người bị nhiễm bệnh. Trong những căn phòng đó đều là người thân, là anh em của họ nhiều người mắt đều đỏ ửng, tay đều nắm chắt súng. Trước khi tiến hành Hàn Tử Thiên cho những người không đủ can đảm nổ súng đều ở lại.
Cuối cùng mỗi đội đều có tầm 20 người, riêng biệt thự của Hàn Tử Thiên không có người bị nhiễm còn lại 11 căn khác nhóm Hàn Tử Thiên phụ trách bốn căn đầu, kế tiếp Minh Viễn phụ trách bốn căn tiếp, còn lại ba căn do nhóm Việt Bân đảm nhận.
Hàn Tử Thiên quay sang nói với Đinh Hương. “Em lên nghỉ một chút đi, anh rất nhanh liền quay trở lại.”
Đinh Hương thấy Hàn Tử Thiên nói vậy vội nói “Em cũng muốn đi, em không sao sẽ không gây trở ngại cho anh.” Đùa sao giờ chính là thời điểm mạt thế bắt đầu hiện tại cô cần thích ứng dần chứ không phải ngồi yên chờ Hàn Tử Thiên bảo vệ.
Hàn Tử Thiên cũng biết cần mang cô đi thích ứng với hoàn cảnh thay đổi nhưng dù sao cũng là bảo bối trong lòng hắn, để cô phải cùng hắn lăn lộn Hàn Tử Thiên thực sự vẫn đau lòng. “Vậy em nhớ phải theo sát anh biết không.”
Đinh Hương nghe vậy liền vui vẻ, gật gật cái đầu nhỏ tỏ vẻ mình đã biết.
Hàn Tử Thiên quay sang mọi người ra ám hiệu, mọi người nhanh chóng tản ra tiến hành nhiệm vụ.
………..
Truyện chỉ đăng trên mê đọc truyện.
Mn tiếp tục vote nha.
Tác giả :
Mật Nhii