Trùng Sinh Làm Quý Thê: Sự Sủng Ái Của Đế Thiếu
Chương 7-1: Thật xin lỗi, nhà tôi không thiếu tiền (1)
"Trước tiên tôi sẽ đính chính một chút, Tô Tử Bảo là vợ hợp pháp của tôi, không phải là vị hôn phu, chúng tôi đã đăng ký kết hôn ở cục dân chính rồi. Thứ hai, vợ của tôi không nhảy xuống biển, mà là trong lúc ngắm cảnh không may bị trượt chân rơi xuống biển, ở bệnh viện kiểm tra một chút bây giờ đã không sao rồi, vì vậy hôn lễ hôm nay vẫn được tổ chức bình thường." Bùi Dực nhếch môi, bên môi lộ ra một nụ cười quý tộc, "Tình cảm giữa tôi và vợ rất tốt, mong mọi người đừng nghe những lời đồn đại, đừng nghe nhầm đồn bậy."
Nói xong những lời cuối cùng này anh liền nắm chặt tay cô, xuyên qua găng tay cũng có thể cảm nhận được lòng bàn tay nóng bỏng của anh, khiến cho cô biết rằng, cô không phải ở bên ngoài một mình đối mặt với tất cả.
"Tô tiểu thư, cô và Bùi thiếu xuất hiện cùng nhau, có phải điều này chứng minh rằng cô đồng ý với cuộc hôn nhân được sắp đặt này không? Cô từ bỏ bạn trai của mình, để tìm đến nương tựa một người đàn ông giàu có, đẹp trai sao! Đây rốt cuộc là do bị bức ép, hay là do cô yêu tiền tài chê nghèo khổ?" Một nữ phóng viên chen lên phía trước, nói một cách rất khó nghe.
Nếu như là Tô Tử Bảo của lúc trước, thì khi nghe thấy như vậy cô đã sớm bùng nổ rồi, nhưng mà Tô Tử Bảo hiện tại lại chỉ nhẹ nhàng lườm nữ phóng viên kia, nụ cười ưu nhã hệt như Bùi Dực, "Phiền cô trước khi nói thì tra từ điển thành ngữ một chút đi, từ lúc nào mà kết hôn lại trở thành "Làm gái" vậy? Bản thân không gả đi được liền chửi bới người khác. Đây không giống như là một tố chất mà một phóng viên nên có."
"Tô tiểu thư vậy thì cô thừa nhận cô là người yêu tiền tài và ghét sự nghèo khổ phải không?" Nữ phóng viên kia lại bất chấp thể diện mà nói tiếp.
Tô Tử Bảo khinh thường liếc cô ta một cái, "Thật xin lỗi, nhà tôi không thiếu tiền."
Một câu nói liền khiến cho nữ phóng viên kia á khẩu không nói gì được. Thực ra, ai cũng biết, Tô gia gả con gái đi, là đã lấy một nửa gia sản để làm của hồi môn. Đây gọi là yêu tiền tài ghét nghèo khổ sao? Đây phải gọi là lấy lại tiền mới đúng.
Bùi Dực ở bên cạnh nhếch môi cười tà mị, ôm lấy Tô Tử Bảo, Tô Tử Bảo không kịp chuẩn bị vội vàng ôm lấy cổ của anh, thấp giọng kinh hô một tiếng.
"Làm tốt lắm." Giọng nói trầm thấp nam tính lại vang lên bên tai, trong giọng nói có đem theo một chút tán thưởng.
Anh ôm cô đi xuyên qua đám phóng viên, đi thẳng đến ca nô, ngay đến cả sáng nay lúc đón dâu cô cũng không được đối xử như vậy, bây giờ lại được hưởng thụ cái ôm cô dâu.
Trên boong tàu có người ở phía xa xa nhìn bọn họ, đợi đến lúc Bùi Dực buông cô xuống sau đó dắt cô đi qua, lúc này tất cả mọi người đã nhìn về phía bọn họ.
Sáng sớm nay chiếc áo cưới màu trắng thuần khiết bởi vì rơi xuống biển bây giờ đã không thể mặc nữa rồi, nhưng mà lúc này nhìn Tô Tử Bảo xem ra còn xinh đẹp hơn buổi sáng gấp nhiều lần. Chiếc váy dài cúp ngực màu trắng ôm lấy cơ thể thon dài, trên thân váy cũng không có quá nhiều họa tiết trang trí, nhìn qua cực kỳ đơn giản, phía sau còn có đuôi váy dài tầm hai mét, rơi ở trên mặt đất giống như từng đóa hoa tươi nở rộ, cực kỳ xa hoa. Chiếc váy cưới này, người trong ngành đều nhận ra, là chiếc váy được treo ở trong tủ kính trên tầng mười bảy của cao ốc thế kỷ ở Hải Thành.
Nói xong những lời cuối cùng này anh liền nắm chặt tay cô, xuyên qua găng tay cũng có thể cảm nhận được lòng bàn tay nóng bỏng của anh, khiến cho cô biết rằng, cô không phải ở bên ngoài một mình đối mặt với tất cả.
"Tô tiểu thư, cô và Bùi thiếu xuất hiện cùng nhau, có phải điều này chứng minh rằng cô đồng ý với cuộc hôn nhân được sắp đặt này không? Cô từ bỏ bạn trai của mình, để tìm đến nương tựa một người đàn ông giàu có, đẹp trai sao! Đây rốt cuộc là do bị bức ép, hay là do cô yêu tiền tài chê nghèo khổ?" Một nữ phóng viên chen lên phía trước, nói một cách rất khó nghe.
Nếu như là Tô Tử Bảo của lúc trước, thì khi nghe thấy như vậy cô đã sớm bùng nổ rồi, nhưng mà Tô Tử Bảo hiện tại lại chỉ nhẹ nhàng lườm nữ phóng viên kia, nụ cười ưu nhã hệt như Bùi Dực, "Phiền cô trước khi nói thì tra từ điển thành ngữ một chút đi, từ lúc nào mà kết hôn lại trở thành "Làm gái" vậy? Bản thân không gả đi được liền chửi bới người khác. Đây không giống như là một tố chất mà một phóng viên nên có."
"Tô tiểu thư vậy thì cô thừa nhận cô là người yêu tiền tài và ghét sự nghèo khổ phải không?" Nữ phóng viên kia lại bất chấp thể diện mà nói tiếp.
Tô Tử Bảo khinh thường liếc cô ta một cái, "Thật xin lỗi, nhà tôi không thiếu tiền."
Một câu nói liền khiến cho nữ phóng viên kia á khẩu không nói gì được. Thực ra, ai cũng biết, Tô gia gả con gái đi, là đã lấy một nửa gia sản để làm của hồi môn. Đây gọi là yêu tiền tài ghét nghèo khổ sao? Đây phải gọi là lấy lại tiền mới đúng.
Bùi Dực ở bên cạnh nhếch môi cười tà mị, ôm lấy Tô Tử Bảo, Tô Tử Bảo không kịp chuẩn bị vội vàng ôm lấy cổ của anh, thấp giọng kinh hô một tiếng.
"Làm tốt lắm." Giọng nói trầm thấp nam tính lại vang lên bên tai, trong giọng nói có đem theo một chút tán thưởng.
Anh ôm cô đi xuyên qua đám phóng viên, đi thẳng đến ca nô, ngay đến cả sáng nay lúc đón dâu cô cũng không được đối xử như vậy, bây giờ lại được hưởng thụ cái ôm cô dâu.
Trên boong tàu có người ở phía xa xa nhìn bọn họ, đợi đến lúc Bùi Dực buông cô xuống sau đó dắt cô đi qua, lúc này tất cả mọi người đã nhìn về phía bọn họ.
Sáng sớm nay chiếc áo cưới màu trắng thuần khiết bởi vì rơi xuống biển bây giờ đã không thể mặc nữa rồi, nhưng mà lúc này nhìn Tô Tử Bảo xem ra còn xinh đẹp hơn buổi sáng gấp nhiều lần. Chiếc váy dài cúp ngực màu trắng ôm lấy cơ thể thon dài, trên thân váy cũng không có quá nhiều họa tiết trang trí, nhìn qua cực kỳ đơn giản, phía sau còn có đuôi váy dài tầm hai mét, rơi ở trên mặt đất giống như từng đóa hoa tươi nở rộ, cực kỳ xa hoa. Chiếc váy cưới này, người trong ngành đều nhận ra, là chiếc váy được treo ở trong tủ kính trên tầng mười bảy của cao ốc thế kỷ ở Hải Thành.
Tác giả :
Lộ Phỉ Tịch