Trùng Sinh Làm Quý Thê: Sự Sủng Ái Của Đế Thiếu
Chương 11-2: Thứ Bùi tam thiếu tôi sợ nhất chính là phiền phức (2)
"Bụp bụp bụp!" Bùi Dực động tác lưu loát, đánh một tên trói gà không chặt như Hàn Ly giống như đánh một bao cát, vừa nhanh vừa chuẩn xác lại vừa tàn độc, Tô Tử Bảo nhìn qua cái tư thế kia khẳng định là ngày thường cũng đánh nhau không ít.
Hàn Ly bị đánh đến mặt mũi bầm dập, máu me đầy mặt.
Nụ cười của Bùi Dực vẫn y như cũ, đáng sợ hệt như ác ma, "Nói lại lần nữa!"
"Là...cô...."
Không đợi Hàn Ly nói xong, Bùi Dực liền dẫm lên tay của hắn, dùng hết sức nghiền nát, Tô Tử Bảo ở bên cạnh còn nghe thấy tiếng răng rắc, thật sự không biết là Bùi Dực đã dùng bao nhiêu sức lực.
"A! Gãy rồi! Là tôi! Là tôi!" Hàn Ly đau đớn kêu lên, không còn dám mạnh miệng nữa.
Bùi Dực lúc này mới đá văng hắn ra, không thèm liếc đến hắn một cái, quay người hướng về phía Tô Tử Bảo vẫn còn đang hoảng hồn.
"Cảm ơn." Tô Tử Bảo thành tâm nói. Nếu như không phải là Bùi Dực, cô cũng không biết là sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Bùi Dực khẽ nhíu mày, "Cô là người phụ nữ của tôi, những câu nói như thế này, không cần cô đích thân phải nói ra."
Trong giọng nói, có vài phần bất mãn, vài phần trách cứ.
"Em không muốn gây phiền phức cho anh." Tô Tử Bảo cúi đầu, thái độ khúm núm. Vừa nãy được người ta cứu rồi, trong lòng Tô Tử Bảo vô cùng cảm kích Bùi Dực.
Bùi Dực duỗi ngón trỏ ra, hơi nhéo vào mi tâm của Tô Tử Bảo, Tô Tử Bảo bị đau khẽ kêu một tiếng, chỉ thấy khóe môi mỏng của anh hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười ngạo mạn, "Bùi tam thiếu tôi, sợ nhất chính là phiền phức."
Tô Tử Bảo xoa xoa chỗ bị nhéo trước trán, thành thật thuận theo người kia nói, "Được rồi, lần sau em sẽ tìm giúp anh nhiều phiền phức một chút."
Bùi Dực nhẹ ho một tiếng, ôm lấy eo của Tô Tử Bảo đi ra ngoài. Tô Tử Bảo quay đầu liếc Hàn Ly nằm trên đất như một đống bùn nhão, nói: "Xử lý anh ta thế nào bây giờ?"
Bùi Dực mắt vẫn nhìn thẳng, "Sẽ có người đến dọn dẹp."
Nếu như Bùi Dực đã nói vậy rồi, vậy thì Tô Tử Bảo cũng không cần lo nữa. Hai người ra khỏi phòng, liền nhìn thấy Tô Gia Hân vẻ mặt sốt ruột đứng đợi ở ngoài, nhìn thấy Tô Tử Bảo rồi sau đó mới thở ra nhẹ nhõm: "Chị, chị không sao thì tốt rồi. Vừa nãy em muốn đến tìm mẹ, thì lại gặp Bùi tam thiếu, nói muốn lấy tiền chuộc chị, đúng thật là phải cảm ơn năm trăm vạn của Bùi tam thiếu..."
Tô Gia Hân vẻ mặt hối hận. Vừa nãy bộ dạng của Hàn Ly, thật sự là quá đáng sợ.
Tô Tử Bảo bất giác mỉm cười, thì ra là như vậy. Về phần năm trăm vạn, sao có thể chứ, đừng nói là Bùi Dực, Tô gia bọn họ cũng sẽ tuyệt đối không cho.
Loại đàn ông như vậy, đánh hắn có một trận coi như cũng là lãi cho hắn lắm rồi.
Nói xong, Tô Gia Hân còn ngỏng cổ lên nghiêng mắt nhìn vào bên trong, vừa nhìn thấy Hàn Ly mình mẩy bầm dập nằm ở trên đất, liền kinh ngạc nó, "Đây.....Có chuyện gì vậy?"
"Anh ấy đánh đấy." Tô Tử Bảo chỉ chỉ gương mặt bình tĩnh của Bùi Dực ở bên cạnh.
Tô Gia Hân lập tức vỗ tay, "Tuyệt! Anh rể thật là lợi hại!"
Cái cô gái nhỏ này, vừa nãy còn Bùi tam thiếu, vừa nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Hàn Ly liền lập tức đổi giọng giống như cả hai người có cùng chung mối thù vậy.
Hàn Ly bị đánh đến mặt mũi bầm dập, máu me đầy mặt.
Nụ cười của Bùi Dực vẫn y như cũ, đáng sợ hệt như ác ma, "Nói lại lần nữa!"
"Là...cô...."
Không đợi Hàn Ly nói xong, Bùi Dực liền dẫm lên tay của hắn, dùng hết sức nghiền nát, Tô Tử Bảo ở bên cạnh còn nghe thấy tiếng răng rắc, thật sự không biết là Bùi Dực đã dùng bao nhiêu sức lực.
"A! Gãy rồi! Là tôi! Là tôi!" Hàn Ly đau đớn kêu lên, không còn dám mạnh miệng nữa.
Bùi Dực lúc này mới đá văng hắn ra, không thèm liếc đến hắn một cái, quay người hướng về phía Tô Tử Bảo vẫn còn đang hoảng hồn.
"Cảm ơn." Tô Tử Bảo thành tâm nói. Nếu như không phải là Bùi Dực, cô cũng không biết là sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Bùi Dực khẽ nhíu mày, "Cô là người phụ nữ của tôi, những câu nói như thế này, không cần cô đích thân phải nói ra."
Trong giọng nói, có vài phần bất mãn, vài phần trách cứ.
"Em không muốn gây phiền phức cho anh." Tô Tử Bảo cúi đầu, thái độ khúm núm. Vừa nãy được người ta cứu rồi, trong lòng Tô Tử Bảo vô cùng cảm kích Bùi Dực.
Bùi Dực duỗi ngón trỏ ra, hơi nhéo vào mi tâm của Tô Tử Bảo, Tô Tử Bảo bị đau khẽ kêu một tiếng, chỉ thấy khóe môi mỏng của anh hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười ngạo mạn, "Bùi tam thiếu tôi, sợ nhất chính là phiền phức."
Tô Tử Bảo xoa xoa chỗ bị nhéo trước trán, thành thật thuận theo người kia nói, "Được rồi, lần sau em sẽ tìm giúp anh nhiều phiền phức một chút."
Bùi Dực nhẹ ho một tiếng, ôm lấy eo của Tô Tử Bảo đi ra ngoài. Tô Tử Bảo quay đầu liếc Hàn Ly nằm trên đất như một đống bùn nhão, nói: "Xử lý anh ta thế nào bây giờ?"
Bùi Dực mắt vẫn nhìn thẳng, "Sẽ có người đến dọn dẹp."
Nếu như Bùi Dực đã nói vậy rồi, vậy thì Tô Tử Bảo cũng không cần lo nữa. Hai người ra khỏi phòng, liền nhìn thấy Tô Gia Hân vẻ mặt sốt ruột đứng đợi ở ngoài, nhìn thấy Tô Tử Bảo rồi sau đó mới thở ra nhẹ nhõm: "Chị, chị không sao thì tốt rồi. Vừa nãy em muốn đến tìm mẹ, thì lại gặp Bùi tam thiếu, nói muốn lấy tiền chuộc chị, đúng thật là phải cảm ơn năm trăm vạn của Bùi tam thiếu..."
Tô Gia Hân vẻ mặt hối hận. Vừa nãy bộ dạng của Hàn Ly, thật sự là quá đáng sợ.
Tô Tử Bảo bất giác mỉm cười, thì ra là như vậy. Về phần năm trăm vạn, sao có thể chứ, đừng nói là Bùi Dực, Tô gia bọn họ cũng sẽ tuyệt đối không cho.
Loại đàn ông như vậy, đánh hắn có một trận coi như cũng là lãi cho hắn lắm rồi.
Nói xong, Tô Gia Hân còn ngỏng cổ lên nghiêng mắt nhìn vào bên trong, vừa nhìn thấy Hàn Ly mình mẩy bầm dập nằm ở trên đất, liền kinh ngạc nó, "Đây.....Có chuyện gì vậy?"
"Anh ấy đánh đấy." Tô Tử Bảo chỉ chỉ gương mặt bình tĩnh của Bùi Dực ở bên cạnh.
Tô Gia Hân lập tức vỗ tay, "Tuyệt! Anh rể thật là lợi hại!"
Cái cô gái nhỏ này, vừa nãy còn Bùi tam thiếu, vừa nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Hàn Ly liền lập tức đổi giọng giống như cả hai người có cùng chung mối thù vậy.
Tác giả :
Lộ Phỉ Tịch