Trùng Sinh Lại Làm Sủng Phi
Chương 56
Ánh trăng sáng tỏ đang treo giữa màn trời đen tối, hình như tất cả ánh sáng trong viện đều bắt nguồn từ đó.
Ở hành lang tia sáng màu vàng ấm áp của đèn lồng thoáng một cái nhẹ nhàng lay động tản ra, thật ra thì so với trăng sáng, hình như đèn lồng ấm áp hơn, cũng có thể chiếu sáng con đường dài, quanh co phía dưới.
Thẩm Tiểu Vương Gia cũng đã không cách nào phân biệt từ sáng đến tối, trăng sáng và tia sáng của đèn lồng mạnh yếu càng không thể nào biết được.
Hắn đẹp đẽ vô cùng giống như hàng thủ công nghệ mộc mạc, chất phác ngồi ở bên trong xe lăn, một tay để trên đùi, cùi chỏ một tay khác chống đỡ ở trên xe lăn, thân thể thuận thế thoáng nghiêng, mơ hồ lộ ra sự lười biếng tùy ý.
Tóc buộc buông lỏng, vài sợi tóc tung bay ở khuôn mặt cùng tần số lay động với đèn lồng đang lắc trên hành lang, tuy chưa hoàn toàn trưởng thành nhưng ngũ quan đã tuấn dật phi phàm, bây giờ hắn rõ ràng không còn ngây thơ, làm cho cha mẹ hắn càng tan nát cõi lòng.
Bờ môi của hắn nhấp thành một đường thẳng, thật giống như đang nhìn đường, kì thực hai mắt vô hồn.
Bị đẩy mạnh xe lăn lộc cộc lộc cộc vang, cuối cùng dừng ở cuối hành lang.
Trong phút chốc, giống như thế giới cũng yên lặng.
Thẩm Cẩn Huyên cắn cắn môi dưới, buông cán xe lăn ra mới thấy lòng bàn tay của nàng đã thấm ướt mồ hôi. Chân trở nên nặng nề nâng lên đi vòng qua trước mặt của Thẩm Tiểu Vương Gia, nhìn hắn nâng lên chiếc cằm gầy còm, thật giống như nghênh hợp ánh mắt của nàng, vậy mà mắt đen trong chỉ có ánh trăng, bóng người, nhưng không có thần thái, tức giận.
Nàng khuất tất quỳ trên mặt đất, động tác chậm chạp, khó khăn giống như là lão thái bảy tấm chục tuổi.
Hai tay khẽ run cầm lấy cái tay đang để trên đùi của đệ đệ nàng, chóp mũi Thẩm Cẩn Huyên vừa chua xót vừa ấm áp, miệng cứ mở rồi lại khép lại, căn bản không biết nên nói như thế nào, nói những gì.
Tuy rằng Thẩm Tiểu Vương Gia không nhìn thấy, nhưng cũng có thể biết dáng vẻ của nàng.
"Tỷ tỷ......" Khuỷu tay của hắn thoát khỏi ghế, trên người tùy theo cũng đang đứng lên, cơ hồ đưa tay chính xác rơi trên đầu Thẩm Cẩn Huyên, hắn nói tiếp: "Không sao......"
Trải qua mấy ngày nay Dương ngự y tận tâm tận lực trị liệu, giọng nói Thẩm Tiểu Vương Gia đã từ từ khôi phục, chỉ là khoảng cách để khỏi hẳn, còn cần thời gian.
Trong lúc nói chuyện hắn vô tình dien"d@nllle:>d0n dừng lại, cho trái tim nặng nề của Thẩm Cẩn Huyên một kích.
Đau đến nàng hô hấp khó khăn.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, Hiên nhi, thật xin lỗi......"
Thẩm Tiểu Vương Gia có thể cảm nhận được tỷ tỷ của hắn tự trách chỉ tăng không giảm, cái trán của nàng chống đỡ ở trên đầu gối hắn, thỉnh thoảng nước mắt nhỏ giọt trên mặt đất âm thanh bạo liệt hắn cũng có thể nghe thấy được, từ sau khi hắn bị mù cộng thêm nội lực hùng hậu, thì độ nhạy bén của thính giác đã cao đến trình độ nhất định.
Hắn nghĩ phải nói an ủi tỷ tỷ đang mất khống chế một chút, nhưng lại giống như nàng muốn nói lại thôi.
Cổ họng vẫn đau, thanh thanh đạm đạm, không thể coi thường một chút nào.
Nhưng đây không phải là lỗi của nàng.
Thẩm Tiểu Vương Gia nhắm lại hai mắt, ngẩng đầu lên, gió đêm mát mẽ dịu dàng phất qua chóp mũi hắn, tựa như những ngày qua mẫu thân êm ái vuốt ve đầy yêu thương.
Vốn tưởng rằng sẽ biến mất nước mắt lại tự đứng ngoài khóe mắt đồng thời chảy ra, xuyên vào bên trong tóc mai của hắn, rất nhanh liền dung nhập vào tóc và từng sợi tơ tằm trong lòng.
Năm nay, Thẩm Tiểu Vương Gia 16 tuổi.
Giấc mộng của hắn là ra chiến trường bảo vệ quốc gia bảo vệ người nhà bình an, một đời.
Nhưng bây giờ, không còn khả năng.
Trúng độc mù tạm thời không nói đến, người hạ độc phía sau màn cũng là chủ nhân quốc gia mà hắn nghĩ phải tuân thủ vệ, hôm nay, đại khái xem hắn như kẻ thù?
"Tỷ tỷ, không sao, chớ khóc, đừng đau lòng.”
Hắn cũng không biết thì ra mình có thể kiên cường như vậy, chẳng lẽ hiện tại nên được an ủi, không phải hắn sao?
Nghe tỷ tỷ thì thào nói xin lỗi, Thẩm Tiểu Vương Gia không khỏi khổ sở khẽ cười: "Tỷ tỷ, phải là ta..... được ngươi an ủi chứ? Thế nào...... Hiện tại ngược lại ta an ủi ngươi là sao? Huống chi, ngươi không sai, ngươi cần gì phải...... Nói xin lỗi?"
Nước mắt Thẩm Cẩn Huyên căn bản không cách nào ngừng, nàng rất muốn lớn tiếng nói cho hắn biết, chính là lỗi của nàng, toàn bộ đều là lỗi của nàng.
"Hiên nhi, là lỗi của ta, ta gả vào Kỳ quốc, là bởi vì Phó Dập." Thẩm Cẩn Huyên nâng lên đôi mắt đẫm lệ và vẻ mặt mông lung, trên mặt toàn là nước mắt, nàng mặc kệ đệ đệ có thể thấy nàng hay không, chỉ hết sức nhìn vào hắn:
"Là hắn muốn ta mê hoặc bệ hạ, làm gian tế cho hắn, thế nhưng sau khi ta gả cho bệ hạ lại yêu hắn, ta không truyền lại cho Phó Dập bất cứ tin tức gì, các ngươi lại đến Kỳ quốc, hắn sốt ruột, hắn cho rằng phụ thân phản bội, coi một nhà chúng ta cũng phản bội hắn, cho nên...... Cho nên mới như thế."
Đã đến nước này, Thẩm Cẩn Huyên không giữ lại.
"Ta vốn tưởng rằng hắn sẽ không vội vã như vậy, sẽ có phần kiêng dè thân phận phụ thân cùng binh quyền, ta sai lầm rồi, là ta tính sai, ta đã sớm biết hắn có lòng dạ muốn trừ đi phụ thân, như thế nào lại bỏ lỡ cơ hội tốt lần này!"
Tất cả, nguồn gốc là tại Mục Diễm, và do nàng, làm sao nàng lại không sai?
Thẩm Cẩn Huyên mạnh mạnh mẽ mẽ quỳ gối trên nền đất lạnh, không biết đến cuối cùng là quỳ vì ai.
Có lẽ là bởi vì nàng gián tiếp làm đệ đệ bị mù, hoặc có thể là là kiếp trước bởi vì nàng mà bị mất mạng, rất nhiều oan khuất.
Thật ra thì Thẩm Cẩn Huyên nói những chuyện này, Thẩm Tiểu Vương Gia với Đoan Vương và Đoan Vương phi cũng đều biết đến bảy tám phần, nhưng hắn chỉ không biết tỷ tỷ của hắn cố ý đến Kỳ quốc, chủ ý là muốn tới nơi này làm gian tế.
Còn nữa, ham muốn của Phó Dập này quá lớn.
Ý này, là muốn nuốt trọn Kỳ quốc sao?
Chẳng biết tại sao, dien%$danllequydon trong đầu Thẩm Tiểu Vương Gia đột nhiên hiện lên khuôn mặt của Mục Diễm, cùng với không khỏi sinh ra ý nghĩ giễu cợt Phó Dập.
"Tỷ phu có biết không?"
Nói một hơi nhiều lời như vậy, hôm nay Thẩm Cẩn Huyên chỉ là nức nở, nàng lắc đầu một cái, vừa nghĩ đến hắn, hô hấp cứng lại, mở miệng nói: "Hắn chẳng hề biết, mà ta cũng nào dám nói?"
Nàng không nói cho Mục Diễm biết điều này, không cho hắn biết Phó Dập có suy nghĩ động chạm đến giang sơn của hắn, là bởi vì nàng không muốn hai nước phát lên chiến tranh giống như kiếp trước, bất kể là Tư Quốc dẫn binh tấn công Kỳ quốc, hay là Kỳ quốc muốn bắt Tư Quốc, chiến tranh loan lạc chỉ tổn thương đến dân chúng vô tội cùng tính mạng của những chiến sĩ kiên cường khí khái.
Trái tim Thẩm Cẩn Huyên quặn thắt lại, thậm chí đã quên khóc, là bởi vì nàng chợt nghĩ nếu như Mục Diễm biết những chuyện này, sẽ có phản ứng như thế nào.
Nhất là chủ ý khi nàng gả vào Kỳ quốc, nếu như bị hắn biết được, kết quả sẽ như thế nào?
Nàng có chút không dám nghĩ, lại cảm thấy chuyện này không lớn.
Không dám nghĩ là bởi vì nàng đối với tình cảm giữa bọn họ vẫntồn tại dao động, cảm thấy chuyện không lớn là bởi vì dao động đồng thời lại biết Mục Diễm yêu nàng.
Thật là mâu thuẫn.
"Tỷ tỷ, đẩy ta trở về đi." Ban ngày mặt trời lớn, ấm áp dễ chịu, buổi tối lại là gió đêm lạnh, thổi đã lâu làm hắn đau đầu.
Thẩm Tiểu Vương Gia rút ra hai tay bị Thẩm Cẩn Huyên giữ tại, vỗ vỗ mu bàn tay nàng.
Thật ra thì vết thương trên người hắn phần lớn cũng đã kết vảy rồi, bên trong thân thể đã tốt, ngay cả chén thuốc bổ cũng tốt nhất, xuống đất đi hai bước cũng không phải vấn đề lớn lao gì. Nói là ngồi xe lăn, nhưng thật ra là để tiện cho Thẩm Tiểu Vương Gia hành động, dù sao bên trong thân thể cùng thuốc bổ khá hơn nữa, hắn vẫn là không thể tự do đi lại trong thời gian quá dài.
Thẩm Cẩn Huyên nhất định muốn nghe theo ý tứ của đệ đệ nàng, một tiếng nhỏ từ dưới đất đứng lên, bất ngờ không kịp đề phòng hai mắt tối sầm lại, thân hình cũng lắc lư theo, sau khi đứng vững, nàng chỉ cảm thấy cái ót đau đến co rút mãi.
"Làm sao vậy?" Lúc nói chuyệnThẩm Tiểu Vương Gia không tự chủ được nghiêng tai, hắn có thể cảm thấy tỷ tỷ của hắn lảo đảo.
"Không có việc gì không có việc gì, thời điểm ta đứng lên động tác quá mạnh, chóng mặt một chút." Dần dần khôi phục thị giác, lúc này không ý thức Thẩm Cẩn Huyên đã bảo hộ ở trên bụng, nàng rũ mắt vuốt ve, lúc này mới đi tới sau lưng Thẩm Tiểu Vương Gia, đẩy hắn trở về phòng.
Hai tỷ đệ giống như lúc đi ra, cùng nhau im lặng.
Đi hết hơn một nửa hành lang, dien:"d@nlllequyd0n Thẩm Tiểu Vương Gia chợt mở miệng hỏi "Tỷ tỷ, ngươi đột nhiên xuất cung, thật sự không có chuyện gì sao?"
Thẩm Cẩn Huyên ừ một tiếng, "Yên tâm đi, không có việc gì, là ta muốn đến xem ngươi, cũng cùng phụ thân thương lượng chút chuyện, Hiên nhi, ngươi nguyện ý đến Kỳ quốc sao?"
Thời điểm nàng hỏi câu hỏi cuối cùng, trong lòng có chút không tự chủ run rẩy, hình như còn nín thở.
Thẩm Tiểu Vương Gia vẫn giữ tư thế ưu tú di động tai tựa vào bên trong xe lăn như cũ, giống như hắn đã sớm đoán trước được ý đồ của nàng: "Bây giờ thân thể ta ở đâu mà không được?"
Dù sao trong lời nói này cũng có chút cam chịu.
Lòng của Thẩm Cẩn Huyên liền theo giọng nói của Thẩm Tiểu Vương Gia càng ngày càng thấp rồi cùng nhau trầm xuống.
Nàng biết tâm chí mạnh mẽ của hắn, cũng biết hắn rất mất mác, nàng biết mặt ngoài hắn càng lạnh nhạt yên ổn, thì nội tâm càng giống như tro tàn.
Nàng tự trách và ý nghĩ phẫn hận muốn trả thù, liền khắc sâu, tăng vọt, tích trữ.
Cùng lúc đó, Thẩm Cẩn Huyên thầm hạ quyết tâm, bất luận như thế nào, phải nghĩ ra biện pháp trị lành mắt đệ đệ nàng, nhưng nàng lại không dám dễ dàng hứa bất kỳ điều gì với Thẩm Tiểu Vương Gia.
Nàng sợ đến lúc đó nếu như không làm được, dấy lên kỳ vọng hắn, sẽ càng thêm mất mác.
Cho nên, Thẩm Cẩn Huyên phải đợi khôi phục thị lực cho đệ đệ của nàng, sau khi
chuyện ánh mắt có thể bảo đảm, rồi nói cho hắn.
Không cho hắn hi vọng, chính là tránh làm hắn thất vọng.
Ở bên trong suy nghĩ của Thẩm Cẩn Huyên, nàng đẩy Thẩm Tiểu Vương Gia vào bên trong phòng, vợ chồng Đoan Vương cũng không có ở trong phòng.
Đêm đã khuya, Thẩm Cẩn Huyên quay bánh xe đỡ Thẩm Tiểu Vương Gia dậy, đưa hắn lên trên giường, khẽ gọi người làm chuẩn bị rửa mặt cho hắn.
Đợi hai tỳ nữ một trước một sau bưng chậu sành và chậu rửa chân, trên cánh tay trắng noãn như tuyết xuất hiện khăn vải, nàng một mực giúp một tay, tháo búi tóc, lau tay rửa chân sạch sẽ, cơ hồ chỉ một mình nàng làm, bận trước bận sau phục vụ đệ đệ.
Hai tiểu tỳ nữ buồn tẻ đứng ở một bên, nhìn Tiểu Vương Gia họ hầu hạ từ nhỏ hai mắt mất hồn, lòng chua xót khó nhịn.
Những chuyện này Thẩm Cẩn Huyên thường làm vì Mục Diễm, cho nên hiện tại làm cũng vô cùng thuận tay, tốc độ rất có bảo đảm. Không lâu, liền cẩn thận thả Thẩm Tiểu Vương Gia vốn đang ngồi ở mép giường đến trên giường.
Mặc dù Thẩm Cẩn Huyên đổ tất cả sai lầm lên người nàng, nhưng Thẩm Tiểu Vương Gia không cho là như thế, mặc dù trong lòng hắn có bất bình, có hận ý, có tức giận, sẽ không phát tiết với người nhà mình, báo thù sao......
Hắn đã từng rất yêu quý vùng thổ địa kia, nhưng hôm nay lại khó có thể dâng lên chút thiết tha nào, dù vậy, tổn thương nó, hắn cũng không muốn.
Cho nên có báo thù hay không cũng quên đi?
Nhưng Thẩm Tiểu Vương Gia cũng là không nói chính xác.
Hắn không biết có thể có một ngày một người nào đó chiếm đoạt thế lực hắc ám đó, nếu có một ngày kia, hắn có thể lấy lý do ‘làm hại kẻ thù đó chính là làm hại Tư Quốc’ an ủi mình, có thể có hiệu quả hay không?
Hay là nói...... Hiện tại hắn đã mong đợi Mục Diễm có hành động gì rồi đó?
Ở hành lang tia sáng màu vàng ấm áp của đèn lồng thoáng một cái nhẹ nhàng lay động tản ra, thật ra thì so với trăng sáng, hình như đèn lồng ấm áp hơn, cũng có thể chiếu sáng con đường dài, quanh co phía dưới.
Thẩm Tiểu Vương Gia cũng đã không cách nào phân biệt từ sáng đến tối, trăng sáng và tia sáng của đèn lồng mạnh yếu càng không thể nào biết được.
Hắn đẹp đẽ vô cùng giống như hàng thủ công nghệ mộc mạc, chất phác ngồi ở bên trong xe lăn, một tay để trên đùi, cùi chỏ một tay khác chống đỡ ở trên xe lăn, thân thể thuận thế thoáng nghiêng, mơ hồ lộ ra sự lười biếng tùy ý.
Tóc buộc buông lỏng, vài sợi tóc tung bay ở khuôn mặt cùng tần số lay động với đèn lồng đang lắc trên hành lang, tuy chưa hoàn toàn trưởng thành nhưng ngũ quan đã tuấn dật phi phàm, bây giờ hắn rõ ràng không còn ngây thơ, làm cho cha mẹ hắn càng tan nát cõi lòng.
Bờ môi của hắn nhấp thành một đường thẳng, thật giống như đang nhìn đường, kì thực hai mắt vô hồn.
Bị đẩy mạnh xe lăn lộc cộc lộc cộc vang, cuối cùng dừng ở cuối hành lang.
Trong phút chốc, giống như thế giới cũng yên lặng.
Thẩm Cẩn Huyên cắn cắn môi dưới, buông cán xe lăn ra mới thấy lòng bàn tay của nàng đã thấm ướt mồ hôi. Chân trở nên nặng nề nâng lên đi vòng qua trước mặt của Thẩm Tiểu Vương Gia, nhìn hắn nâng lên chiếc cằm gầy còm, thật giống như nghênh hợp ánh mắt của nàng, vậy mà mắt đen trong chỉ có ánh trăng, bóng người, nhưng không có thần thái, tức giận.
Nàng khuất tất quỳ trên mặt đất, động tác chậm chạp, khó khăn giống như là lão thái bảy tấm chục tuổi.
Hai tay khẽ run cầm lấy cái tay đang để trên đùi của đệ đệ nàng, chóp mũi Thẩm Cẩn Huyên vừa chua xót vừa ấm áp, miệng cứ mở rồi lại khép lại, căn bản không biết nên nói như thế nào, nói những gì.
Tuy rằng Thẩm Tiểu Vương Gia không nhìn thấy, nhưng cũng có thể biết dáng vẻ của nàng.
"Tỷ tỷ......" Khuỷu tay của hắn thoát khỏi ghế, trên người tùy theo cũng đang đứng lên, cơ hồ đưa tay chính xác rơi trên đầu Thẩm Cẩn Huyên, hắn nói tiếp: "Không sao......"
Trải qua mấy ngày nay Dương ngự y tận tâm tận lực trị liệu, giọng nói Thẩm Tiểu Vương Gia đã từ từ khôi phục, chỉ là khoảng cách để khỏi hẳn, còn cần thời gian.
Trong lúc nói chuyện hắn vô tình dien"d@nllle:>d0n dừng lại, cho trái tim nặng nề của Thẩm Cẩn Huyên một kích.
Đau đến nàng hô hấp khó khăn.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, Hiên nhi, thật xin lỗi......"
Thẩm Tiểu Vương Gia có thể cảm nhận được tỷ tỷ của hắn tự trách chỉ tăng không giảm, cái trán của nàng chống đỡ ở trên đầu gối hắn, thỉnh thoảng nước mắt nhỏ giọt trên mặt đất âm thanh bạo liệt hắn cũng có thể nghe thấy được, từ sau khi hắn bị mù cộng thêm nội lực hùng hậu, thì độ nhạy bén của thính giác đã cao đến trình độ nhất định.
Hắn nghĩ phải nói an ủi tỷ tỷ đang mất khống chế một chút, nhưng lại giống như nàng muốn nói lại thôi.
Cổ họng vẫn đau, thanh thanh đạm đạm, không thể coi thường một chút nào.
Nhưng đây không phải là lỗi của nàng.
Thẩm Tiểu Vương Gia nhắm lại hai mắt, ngẩng đầu lên, gió đêm mát mẽ dịu dàng phất qua chóp mũi hắn, tựa như những ngày qua mẫu thân êm ái vuốt ve đầy yêu thương.
Vốn tưởng rằng sẽ biến mất nước mắt lại tự đứng ngoài khóe mắt đồng thời chảy ra, xuyên vào bên trong tóc mai của hắn, rất nhanh liền dung nhập vào tóc và từng sợi tơ tằm trong lòng.
Năm nay, Thẩm Tiểu Vương Gia 16 tuổi.
Giấc mộng của hắn là ra chiến trường bảo vệ quốc gia bảo vệ người nhà bình an, một đời.
Nhưng bây giờ, không còn khả năng.
Trúng độc mù tạm thời không nói đến, người hạ độc phía sau màn cũng là chủ nhân quốc gia mà hắn nghĩ phải tuân thủ vệ, hôm nay, đại khái xem hắn như kẻ thù?
"Tỷ tỷ, không sao, chớ khóc, đừng đau lòng.”
Hắn cũng không biết thì ra mình có thể kiên cường như vậy, chẳng lẽ hiện tại nên được an ủi, không phải hắn sao?
Nghe tỷ tỷ thì thào nói xin lỗi, Thẩm Tiểu Vương Gia không khỏi khổ sở khẽ cười: "Tỷ tỷ, phải là ta..... được ngươi an ủi chứ? Thế nào...... Hiện tại ngược lại ta an ủi ngươi là sao? Huống chi, ngươi không sai, ngươi cần gì phải...... Nói xin lỗi?"
Nước mắt Thẩm Cẩn Huyên căn bản không cách nào ngừng, nàng rất muốn lớn tiếng nói cho hắn biết, chính là lỗi của nàng, toàn bộ đều là lỗi của nàng.
"Hiên nhi, là lỗi của ta, ta gả vào Kỳ quốc, là bởi vì Phó Dập." Thẩm Cẩn Huyên nâng lên đôi mắt đẫm lệ và vẻ mặt mông lung, trên mặt toàn là nước mắt, nàng mặc kệ đệ đệ có thể thấy nàng hay không, chỉ hết sức nhìn vào hắn:
"Là hắn muốn ta mê hoặc bệ hạ, làm gian tế cho hắn, thế nhưng sau khi ta gả cho bệ hạ lại yêu hắn, ta không truyền lại cho Phó Dập bất cứ tin tức gì, các ngươi lại đến Kỳ quốc, hắn sốt ruột, hắn cho rằng phụ thân phản bội, coi một nhà chúng ta cũng phản bội hắn, cho nên...... Cho nên mới như thế."
Đã đến nước này, Thẩm Cẩn Huyên không giữ lại.
"Ta vốn tưởng rằng hắn sẽ không vội vã như vậy, sẽ có phần kiêng dè thân phận phụ thân cùng binh quyền, ta sai lầm rồi, là ta tính sai, ta đã sớm biết hắn có lòng dạ muốn trừ đi phụ thân, như thế nào lại bỏ lỡ cơ hội tốt lần này!"
Tất cả, nguồn gốc là tại Mục Diễm, và do nàng, làm sao nàng lại không sai?
Thẩm Cẩn Huyên mạnh mạnh mẽ mẽ quỳ gối trên nền đất lạnh, không biết đến cuối cùng là quỳ vì ai.
Có lẽ là bởi vì nàng gián tiếp làm đệ đệ bị mù, hoặc có thể là là kiếp trước bởi vì nàng mà bị mất mạng, rất nhiều oan khuất.
Thật ra thì Thẩm Cẩn Huyên nói những chuyện này, Thẩm Tiểu Vương Gia với Đoan Vương và Đoan Vương phi cũng đều biết đến bảy tám phần, nhưng hắn chỉ không biết tỷ tỷ của hắn cố ý đến Kỳ quốc, chủ ý là muốn tới nơi này làm gian tế.
Còn nữa, ham muốn của Phó Dập này quá lớn.
Ý này, là muốn nuốt trọn Kỳ quốc sao?
Chẳng biết tại sao, dien%$danllequydon trong đầu Thẩm Tiểu Vương Gia đột nhiên hiện lên khuôn mặt của Mục Diễm, cùng với không khỏi sinh ra ý nghĩ giễu cợt Phó Dập.
"Tỷ phu có biết không?"
Nói một hơi nhiều lời như vậy, hôm nay Thẩm Cẩn Huyên chỉ là nức nở, nàng lắc đầu một cái, vừa nghĩ đến hắn, hô hấp cứng lại, mở miệng nói: "Hắn chẳng hề biết, mà ta cũng nào dám nói?"
Nàng không nói cho Mục Diễm biết điều này, không cho hắn biết Phó Dập có suy nghĩ động chạm đến giang sơn của hắn, là bởi vì nàng không muốn hai nước phát lên chiến tranh giống như kiếp trước, bất kể là Tư Quốc dẫn binh tấn công Kỳ quốc, hay là Kỳ quốc muốn bắt Tư Quốc, chiến tranh loan lạc chỉ tổn thương đến dân chúng vô tội cùng tính mạng của những chiến sĩ kiên cường khí khái.
Trái tim Thẩm Cẩn Huyên quặn thắt lại, thậm chí đã quên khóc, là bởi vì nàng chợt nghĩ nếu như Mục Diễm biết những chuyện này, sẽ có phản ứng như thế nào.
Nhất là chủ ý khi nàng gả vào Kỳ quốc, nếu như bị hắn biết được, kết quả sẽ như thế nào?
Nàng có chút không dám nghĩ, lại cảm thấy chuyện này không lớn.
Không dám nghĩ là bởi vì nàng đối với tình cảm giữa bọn họ vẫntồn tại dao động, cảm thấy chuyện không lớn là bởi vì dao động đồng thời lại biết Mục Diễm yêu nàng.
Thật là mâu thuẫn.
"Tỷ tỷ, đẩy ta trở về đi." Ban ngày mặt trời lớn, ấm áp dễ chịu, buổi tối lại là gió đêm lạnh, thổi đã lâu làm hắn đau đầu.
Thẩm Tiểu Vương Gia rút ra hai tay bị Thẩm Cẩn Huyên giữ tại, vỗ vỗ mu bàn tay nàng.
Thật ra thì vết thương trên người hắn phần lớn cũng đã kết vảy rồi, bên trong thân thể đã tốt, ngay cả chén thuốc bổ cũng tốt nhất, xuống đất đi hai bước cũng không phải vấn đề lớn lao gì. Nói là ngồi xe lăn, nhưng thật ra là để tiện cho Thẩm Tiểu Vương Gia hành động, dù sao bên trong thân thể cùng thuốc bổ khá hơn nữa, hắn vẫn là không thể tự do đi lại trong thời gian quá dài.
Thẩm Cẩn Huyên nhất định muốn nghe theo ý tứ của đệ đệ nàng, một tiếng nhỏ từ dưới đất đứng lên, bất ngờ không kịp đề phòng hai mắt tối sầm lại, thân hình cũng lắc lư theo, sau khi đứng vững, nàng chỉ cảm thấy cái ót đau đến co rút mãi.
"Làm sao vậy?" Lúc nói chuyệnThẩm Tiểu Vương Gia không tự chủ được nghiêng tai, hắn có thể cảm thấy tỷ tỷ của hắn lảo đảo.
"Không có việc gì không có việc gì, thời điểm ta đứng lên động tác quá mạnh, chóng mặt một chút." Dần dần khôi phục thị giác, lúc này không ý thức Thẩm Cẩn Huyên đã bảo hộ ở trên bụng, nàng rũ mắt vuốt ve, lúc này mới đi tới sau lưng Thẩm Tiểu Vương Gia, đẩy hắn trở về phòng.
Hai tỷ đệ giống như lúc đi ra, cùng nhau im lặng.
Đi hết hơn một nửa hành lang, dien:"d@nlllequyd0n Thẩm Tiểu Vương Gia chợt mở miệng hỏi "Tỷ tỷ, ngươi đột nhiên xuất cung, thật sự không có chuyện gì sao?"
Thẩm Cẩn Huyên ừ một tiếng, "Yên tâm đi, không có việc gì, là ta muốn đến xem ngươi, cũng cùng phụ thân thương lượng chút chuyện, Hiên nhi, ngươi nguyện ý đến Kỳ quốc sao?"
Thời điểm nàng hỏi câu hỏi cuối cùng, trong lòng có chút không tự chủ run rẩy, hình như còn nín thở.
Thẩm Tiểu Vương Gia vẫn giữ tư thế ưu tú di động tai tựa vào bên trong xe lăn như cũ, giống như hắn đã sớm đoán trước được ý đồ của nàng: "Bây giờ thân thể ta ở đâu mà không được?"
Dù sao trong lời nói này cũng có chút cam chịu.
Lòng của Thẩm Cẩn Huyên liền theo giọng nói của Thẩm Tiểu Vương Gia càng ngày càng thấp rồi cùng nhau trầm xuống.
Nàng biết tâm chí mạnh mẽ của hắn, cũng biết hắn rất mất mác, nàng biết mặt ngoài hắn càng lạnh nhạt yên ổn, thì nội tâm càng giống như tro tàn.
Nàng tự trách và ý nghĩ phẫn hận muốn trả thù, liền khắc sâu, tăng vọt, tích trữ.
Cùng lúc đó, Thẩm Cẩn Huyên thầm hạ quyết tâm, bất luận như thế nào, phải nghĩ ra biện pháp trị lành mắt đệ đệ nàng, nhưng nàng lại không dám dễ dàng hứa bất kỳ điều gì với Thẩm Tiểu Vương Gia.
Nàng sợ đến lúc đó nếu như không làm được, dấy lên kỳ vọng hắn, sẽ càng thêm mất mác.
Cho nên, Thẩm Cẩn Huyên phải đợi khôi phục thị lực cho đệ đệ của nàng, sau khi
chuyện ánh mắt có thể bảo đảm, rồi nói cho hắn.
Không cho hắn hi vọng, chính là tránh làm hắn thất vọng.
Ở bên trong suy nghĩ của Thẩm Cẩn Huyên, nàng đẩy Thẩm Tiểu Vương Gia vào bên trong phòng, vợ chồng Đoan Vương cũng không có ở trong phòng.
Đêm đã khuya, Thẩm Cẩn Huyên quay bánh xe đỡ Thẩm Tiểu Vương Gia dậy, đưa hắn lên trên giường, khẽ gọi người làm chuẩn bị rửa mặt cho hắn.
Đợi hai tỳ nữ một trước một sau bưng chậu sành và chậu rửa chân, trên cánh tay trắng noãn như tuyết xuất hiện khăn vải, nàng một mực giúp một tay, tháo búi tóc, lau tay rửa chân sạch sẽ, cơ hồ chỉ một mình nàng làm, bận trước bận sau phục vụ đệ đệ.
Hai tiểu tỳ nữ buồn tẻ đứng ở một bên, nhìn Tiểu Vương Gia họ hầu hạ từ nhỏ hai mắt mất hồn, lòng chua xót khó nhịn.
Những chuyện này Thẩm Cẩn Huyên thường làm vì Mục Diễm, cho nên hiện tại làm cũng vô cùng thuận tay, tốc độ rất có bảo đảm. Không lâu, liền cẩn thận thả Thẩm Tiểu Vương Gia vốn đang ngồi ở mép giường đến trên giường.
Mặc dù Thẩm Cẩn Huyên đổ tất cả sai lầm lên người nàng, nhưng Thẩm Tiểu Vương Gia không cho là như thế, mặc dù trong lòng hắn có bất bình, có hận ý, có tức giận, sẽ không phát tiết với người nhà mình, báo thù sao......
Hắn đã từng rất yêu quý vùng thổ địa kia, nhưng hôm nay lại khó có thể dâng lên chút thiết tha nào, dù vậy, tổn thương nó, hắn cũng không muốn.
Cho nên có báo thù hay không cũng quên đi?
Nhưng Thẩm Tiểu Vương Gia cũng là không nói chính xác.
Hắn không biết có thể có một ngày một người nào đó chiếm đoạt thế lực hắc ám đó, nếu có một ngày kia, hắn có thể lấy lý do ‘làm hại kẻ thù đó chính là làm hại Tư Quốc’ an ủi mình, có thể có hiệu quả hay không?
Hay là nói...... Hiện tại hắn đã mong đợi Mục Diễm có hành động gì rồi đó?
Tác giả :
Bạch Lục