Trùng Sinh Đích Nữ Thiên Hạ
Chương 3: Trừng trị (1)
Cùng đoàn tụ? Nếu thật sự là như vậy, sao những năm qua chưa từng phái người đến đón nàng, sợ là bọn họ ước gì lúc đó nàng chết ở bên ngoài. Diệp Lăng Tịch liếc nhìn quản thị một cái, đem thần sắc trong mắt bà ta nắm gọn, con ngươi hơi chùng xuống, vẻ mặt khó xử nói:" Không cần, bởi vì chuyện của tứ đệ, Bạch di nương nhất định không thích ta, ta vẫn là không lên trở về làm vướng mắt bà".
Vừa nghe Diệp Lăng Tịch nói không muốn trở về, hai người quản thị cùng Chu Đại Tài sắc mặt khẽ biến, vị tam tiểu thư này là đang thử bọn họ sao? lúc trước phu nhân bên đó cũng phái người đến đây mấy lần, thế nhưng cuối cùng đều không có tin tức, lúc này mới có bọn họ đến mời nàng về kinh, chủ yếu là dò xét đến cùng.
"Tam tiểu thư, phu nhân sớm đã tha thứ cho người rồi, nếu không phải gần đây cơ thể người bị lạnh, nhất định sẽ tự mình đến đón người trở về, nói đến Định Dương hầu phủ to lớn như vậy đều đặt trên người người, ai~,phu nhân cùng là không dễ dàng a."Quản thị vội vàng nói, nhìn thấy Diệp Lăng Tịch vẻ mặt đau lòng bộ dạng do dự sợ sệt, tâm tư bà chùng xuống, tiếp tục nói:" Huống hồ người là nữ nhi của trưởng công chúa đương triều, là đích nữ của hầu phủ, dù cho thật sự làm tổn thương ai đó, cũng là phúc khí của người đó, vả lại chuyện năm đó cũng chỉ là việc ngoài ý muốn, phu nhân là người thiện tâm hiền lương, làm sao có thể thực sự cùng người so đo đây."
Bên cạnh, Thanh nhi kinh thường nhìn quản thị trợn mắt nói dối, nếu Định Dương hầu đó thật sự coi tiểu thư là nữ nhi của trưởng công chúa đương triều, coi người là đích nữ hầu phủ, làm sao có thể đem người đuổi tới nơi này.
"Đúng vậy, Bạch di nương là người hiền nương thục đức, bằng không cũng sẽ không ngay sau khi mẫu thân bệnh chết, đem hầu phủ quản lý sắp xếp chặt chẽ, chỉ là vừa rồi nghe mama nói di nương đã là phu nhân, nghĩ đén phụ thân lúc ta vắng mặt, đã ngon ngọt mời di mẫu lên làm chính mẫu, cũng phải, mấy năm nay di nương đã tận tâm tận lực vì qúy phủ, có lẽ cữu cữu người cũng hiểu được điểm ấy, tất nhiên đáp ứng," Diệp Lăng Tịch khẽ mỉm cười nói, trên mặt tràn đầy điềm tĩnh.
Nghe lời nói này, sắc mặt quản thị thoáng ngưng trệ, Hầu lão gia tuy vì Định Dương hầu, nhưng là vẫn tôn trọng trưởng công chúa, nào dám thật sự đem tiểu thiếp lên làm chính thất, cùng trưởng công chúa ngang vai ngang vế, cho dù đương kim thiên tử sớm đã không còn quản chuyện của Định Dương hầu phủ, thế nhưng cũng không thể hiện người sẽ cho phép có người cưỡi lên đầu hoàng muội của mình, đây chính là tôn nghiêm của hoàng thất.
"Tam tiểu thư nói đùa rồi, phu nhân kính trọng trưởng công chúa điện hạ, làm sao có thể ngang vai ngang vế với nàng, hầu phủ nay hiển nhiên vẫn là do trưởng công chúa làm chính mẫu."Quản thị cười nói, trưởng công chúa là chính mẫu thì làm sao, không nói khi nàng còn sống không quản lý sự việc, huống chi bây giờ nàng đã trở thành một nắm tro tàn.
Diệp Lăng Tịch gật gật đầu, cầm khăn lau khóe miệng, liếc nhìn quản thị một cái:"Nói như vậy, Bạch di nương vẫn là di nương".
Quản thị biết Bạch thị rất ghét bị gọi là thiếp, thế nhưng bây giờ Diệp Lăng Tịch hỏi đến, bà cũng không thể không bất chấp mà gật đầu, may mà Bạch thị không biết chuyện này.
"Vậy thì ta không hiểu, vừa rồi mama một miệng gọi phu nhân người nói đến là ai, không biết còn tưởng rằng Bạch thị có dã tâm,mơ tưởng vị trí chính thất."Diệp Lăng Tịch hơi nhíu mày, vẻ mặt không hờn không giận nhìn quản thị.
Quản thị không ngờ tới Diệp Lăng Tịch lại nói đến việc này, lúc này bà không kịp đi suy tư sự thay đổi tính tình của Diệp Lăng Tịch, vội vàng cười nói:"Tam tiểu thư hiểu lầm rồi, phu nhân chính là hiền lương thục đức, tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, làm sao có thểmơ tưởng vị trí chính thất được".
"Đúng vậy, ta cũng không tin Bạch di nương có thể mơ tưởng vị trí chính thất".Diệp Lăng Tịch mỉm cười trên khuôn mặt xinh đẹp như nhuộm một quầng sáng, cực kỳ lóa mắt, trong âm thanh mát lạnh lộ ra một chút hàn ý, " vậy mama chính là cố ý vu khống di nương bất nghĩa, người đâu, lôi vợ chồng quản thị xuống đánh cho ta hai mươi gậy."
Vừa nghe Diệp Lăng Tịch nói không muốn trở về, hai người quản thị cùng Chu Đại Tài sắc mặt khẽ biến, vị tam tiểu thư này là đang thử bọn họ sao? lúc trước phu nhân bên đó cũng phái người đến đây mấy lần, thế nhưng cuối cùng đều không có tin tức, lúc này mới có bọn họ đến mời nàng về kinh, chủ yếu là dò xét đến cùng.
"Tam tiểu thư, phu nhân sớm đã tha thứ cho người rồi, nếu không phải gần đây cơ thể người bị lạnh, nhất định sẽ tự mình đến đón người trở về, nói đến Định Dương hầu phủ to lớn như vậy đều đặt trên người người, ai~,phu nhân cùng là không dễ dàng a."Quản thị vội vàng nói, nhìn thấy Diệp Lăng Tịch vẻ mặt đau lòng bộ dạng do dự sợ sệt, tâm tư bà chùng xuống, tiếp tục nói:" Huống hồ người là nữ nhi của trưởng công chúa đương triều, là đích nữ của hầu phủ, dù cho thật sự làm tổn thương ai đó, cũng là phúc khí của người đó, vả lại chuyện năm đó cũng chỉ là việc ngoài ý muốn, phu nhân là người thiện tâm hiền lương, làm sao có thể thực sự cùng người so đo đây."
Bên cạnh, Thanh nhi kinh thường nhìn quản thị trợn mắt nói dối, nếu Định Dương hầu đó thật sự coi tiểu thư là nữ nhi của trưởng công chúa đương triều, coi người là đích nữ hầu phủ, làm sao có thể đem người đuổi tới nơi này.
"Đúng vậy, Bạch di nương là người hiền nương thục đức, bằng không cũng sẽ không ngay sau khi mẫu thân bệnh chết, đem hầu phủ quản lý sắp xếp chặt chẽ, chỉ là vừa rồi nghe mama nói di nương đã là phu nhân, nghĩ đén phụ thân lúc ta vắng mặt, đã ngon ngọt mời di mẫu lên làm chính mẫu, cũng phải, mấy năm nay di nương đã tận tâm tận lực vì qúy phủ, có lẽ cữu cữu người cũng hiểu được điểm ấy, tất nhiên đáp ứng," Diệp Lăng Tịch khẽ mỉm cười nói, trên mặt tràn đầy điềm tĩnh.
Nghe lời nói này, sắc mặt quản thị thoáng ngưng trệ, Hầu lão gia tuy vì Định Dương hầu, nhưng là vẫn tôn trọng trưởng công chúa, nào dám thật sự đem tiểu thiếp lên làm chính thất, cùng trưởng công chúa ngang vai ngang vế, cho dù đương kim thiên tử sớm đã không còn quản chuyện của Định Dương hầu phủ, thế nhưng cũng không thể hiện người sẽ cho phép có người cưỡi lên đầu hoàng muội của mình, đây chính là tôn nghiêm của hoàng thất.
"Tam tiểu thư nói đùa rồi, phu nhân kính trọng trưởng công chúa điện hạ, làm sao có thể ngang vai ngang vế với nàng, hầu phủ nay hiển nhiên vẫn là do trưởng công chúa làm chính mẫu."Quản thị cười nói, trưởng công chúa là chính mẫu thì làm sao, không nói khi nàng còn sống không quản lý sự việc, huống chi bây giờ nàng đã trở thành một nắm tro tàn.
Diệp Lăng Tịch gật gật đầu, cầm khăn lau khóe miệng, liếc nhìn quản thị một cái:"Nói như vậy, Bạch di nương vẫn là di nương".
Quản thị biết Bạch thị rất ghét bị gọi là thiếp, thế nhưng bây giờ Diệp Lăng Tịch hỏi đến, bà cũng không thể không bất chấp mà gật đầu, may mà Bạch thị không biết chuyện này.
"Vậy thì ta không hiểu, vừa rồi mama một miệng gọi phu nhân người nói đến là ai, không biết còn tưởng rằng Bạch thị có dã tâm,mơ tưởng vị trí chính thất."Diệp Lăng Tịch hơi nhíu mày, vẻ mặt không hờn không giận nhìn quản thị.
Quản thị không ngờ tới Diệp Lăng Tịch lại nói đến việc này, lúc này bà không kịp đi suy tư sự thay đổi tính tình của Diệp Lăng Tịch, vội vàng cười nói:"Tam tiểu thư hiểu lầm rồi, phu nhân chính là hiền lương thục đức, tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, làm sao có thểmơ tưởng vị trí chính thất được".
"Đúng vậy, ta cũng không tin Bạch di nương có thể mơ tưởng vị trí chính thất".Diệp Lăng Tịch mỉm cười trên khuôn mặt xinh đẹp như nhuộm một quầng sáng, cực kỳ lóa mắt, trong âm thanh mát lạnh lộ ra một chút hàn ý, " vậy mama chính là cố ý vu khống di nương bất nghĩa, người đâu, lôi vợ chồng quản thị xuống đánh cho ta hai mươi gậy."
Tác giả :
Tinh Không Vũ