Trùng Sinh Danh Môn Quân Quyền Nịch Sủng
Chương 55: Diễn trò
Biết rõ dùng quá liều sẽ hại cô sanh non, vậy mà Mục Giai Nhan vẫn đưa thuốc này cho Ngô Oánh Oánh, thật ra thì trong lòng Mục Giai Nhan vẫn hi vọng một tia may mắn đi, hi vọng cô sanh non.
Mục Giai Âm nhớ lại chuyện ở tiệm bánh ngọt, Mục Giai Nhan dừng kế, muốn gạt chân khiến cô ngã.
“Bọn người đó anh sẽ dọn dẹp, em chỉ cần xem diễn là được rồi.” Quyền Thiệu VIêm hung hăng gõ đầu Mục Giai Âm giọng nói đầy hận ý nói: “Sau đó chúng ta nói một chút về vấn đề của em.”
Bị cốc một cái, Mục Giai Âm đau tới nỗi nước mắt trào ra.
Cầm thú, Quyền Thiệu Viêm nổi giận rồi!
“Biết rõ nước trái cây có vấn đề, em vẫn để cho cô ta đưa tới bên miệng?” Có trời mới biết thời điểm thấy Mục Giai Âm bị ép uống nước trái cây trong lòng anh lo lắng như thế nào. Lúc đó anh thật sự hi vọng mình có khả năng thuấn di( Dịch chuyển không gian), hoặc chân mình có thể dài thêm một chút nữa.
“Em chỉ muốn xem thử mục đích của cô ta mà thôi.” Cô còn tưởng Ngô Oánh Oánh có quan hệ gì với Quyền Thiệu Viêm, cho nên mới khách sáo vài câu. Ai biết được, chuyện này lại dính tới Tả Trí Viễn.
“Em nói rất đúng tình hợp lí nhỉ?” Quyền Thiệu Viêm nhíu mày, là do anh đối với Mục Giai Âm quá tốt, cho nên Mục Giai Âm mới không kiêng nể gì, thậm chí lấy bản thân mình làm mồi nhử?
Cô không biết đó là thuốc hại cô sinh non mà. Sau đó cô cũng rất tức giận, với lại, lúc đó cô cũng nắm chắc thời cơ có thể tránh được ly nước trái cây kia.
Sao Quyền Thiệu Viêm lại không tin tưởng vào năng lực của cô như vậy chứ? Tránh một ly nước trái cây thôi mà cũng không là chuyện mà bộ đội đặc chủng như Quyền Thiệu Viêm mới làm được.
Quyền Thiệu Viêm ngược lại càng tức giận, không thể nào nói lý với Mục Giai Âm. Mục Giai Âm nhìn cầu thang xoắn ốc dưới chân mình, thầm nghĩ, hay là giả vờ ngã một cái? Nếu mà giả vờ bị ngã, Quyền Thiệu Viêm nhất định sẽ tiếp được cô. Sau đó… Càng tức giận hơn.
Mục Giai Âm ngượng ngùng sờ mũi của chính mình, ngoan ngoãn đi theo sau Quyền Thiệu Viêm.
“Quyền Thiệu Viêm.” Thấy Quyền Thiệu Viêm không phản đối Mục Giai Âm cẩn thận khoát tay Quyền Thiệu Viêm: “Anh muốn đối phó với Mục Giai Nhan và Ngô Oánh Oánh như thế nào?”
Này tuyệt đối là tìm đề tài.
Quyền Thiệu Viêm phối hợp không thèm để ý.
Ân, Quyền Thiệu Viêm phối hợp thực sự là cảm xúc mà.
Mục Giai Âm trong nháy mắt liền 囧.
Quyền Thiệu Viêm nói cũng không thèm nói với cô, về phần bảo bối cục cưng sao, hừ, mẹ đứa bé cũng là bảo bối.
Quyền Thiệu Viêm và Mục Giai Âm cùng đi xuống trên mặt đều lộ vẻ không vui.
Trong lòng Mục Giai Nhan lo lắng muốn đi tới, nhưng cuối cùng lại không dám tiến lại.
Mục Giai Nhan đã thấp thỏm như vậy, người xung quanh tự nhiên cũng không dám làm phiền Mục Giai Âm với Quyền Thiệu Viêm.
Sau một lúc lâu, sửa sang lại diện mạo trang phục Ngô Oánh Oánh mới khoan thai xuất hiện.
Thấy dáng vẻ giống như không xảy ra chuyện gì của Ngô Oánh Oánh, nhưng mà Ngô Oánh Oánh muốn hại Mục Giai Âm sinh non đó, dù Ngô Oánh Oánh có giải thích cô ta không cố ý, chẳng lẽ, Quyền Thiệu Viêm cứ như vậy bỏ qua cho Ngô Oánh Oánh.
Ngô Oánh Oánh cũng không thấy lúc nãy mình mất mặt như thế nào, giống như đổi thành một người khác.
Hơn nữa, cô ta cũng rất rõ ràng địa vị của Mục Giai Nhan trong lòng Quyền Thiệu Viêm, đợi đến khi Mục Giai Âm sinh con xong, hừ, Mục Giai Âm cứ chờ bị thất sủng đi, đến lúc đó cô ta nhất định sẽ cười nhạo Mục Giai Âm.
Bây giờ Ngô Oánh Oánh vẫn nhớ rõ nụ cười như có như không trên khóe môi của Mục Giai Âm. Ý cười nhợt nhạt mang theo sự bất đắc dĩ, so với châm chọc còn chói mắt hơn.
Tuy Mục Giai Âm với Quyền Thiệu Viêm không nhằm vào Ngô Oánh Oánh, cô ta cũng không dám nhằm vào Quyền Thiệu Viêm, chỉ dám đứng cách xa Quyền Thiệu Viêm, da.nlze.qu;ydo/nn mới có gan cười nhạo Mục Giai Âm.
Âm nhạc đã bật lên từ sớm, mặc dù Mục Giai Âm không nghe thấy được Ngô Oánh Oánh nói gì, nhưng dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết Ngô Oánh Oánh nói cái gì.
“Quyền Thiệu Viêm, đều tại anh.” Mục Giai ÂM ủy khuất: “Nếu lúc nãy ở trên lầu, anh chịu giáo huấn Ngô Oánh Oánh một chút, cô ta cũng sẽ không dám đi nói bậy bạ như vậy.”
Vì muốn giáo huấn Mục Giai Âm, Quyền Thiệu Viêm quyết định mặc kệ cô.
Lại không để ý tới cô, Mục Giai Âm tựa vào vai Quyền Thiệu Viêm, thừa dịp người xung quanh không ai chú ý, lặng lẽ quay đầu, hôn một cái lên cổ Quyền Thiệu Viêm: “Quyền Thiệu Viêm, em biết sai rồi…Anh đừng không để ý tới em nữa.”
Mục Giai Âm nói chuyện cực kì uất ức, giọng nói cũng chứa ba phần ý khóc.
Cố tình khi Mục Giai Âm nói từng chữ, đôi môi cứ lướt qua cổ anh tự như lông vũ quét qua.
Không để ý tới Mục Giai Âm, đúng là nan đề mà.
Mục Giai Nhan vẫn luôn suy nghĩ rốt cuộc sai lầm ở đâu, chai thuốc là do chính tay cô ta đưa cho người đàn ông kia. Cô ta cũng theo dõi lúc gã ta đưa thuốc cho Ngô Oánh Oánh, rồi sau đó, Ngô Oánh Oánh lập tức bỏ thuốc đó vào ly nước trái cây, nhưng tiếp theo, sao chai thuốc lại bị lấy ra?
Hơn nữa, chai thuốc kia xác thực là thuốc gây nôn, chính cô ta đã tìm người thử nghiệm rồi.
Mục Giai Nhan đột nhiên nhớ lại, lúc cô ta đưa chai thuốc cho tên kia, đã cảm thấy hình dạng chai thuốc hình như không giống lắm. Chẳng lẽ, chai thuốc bị đánh tráo khi vẫn còn trên người cô ta? Cô ta đưa cho tên kia thật sự là thuốc sảy thai?
Mục Giai Nhan chỉ cảm thấy trên trán một mảng mồ hôi, rốt cuộc là ai tình kế cô ta?
Mục Giai Nhan vô thức uống hết ly rượu, càng uống càng thấy nóng, không chỉ trên trán, trên lưng cũng bắt đầu đổ mồ hôi.
Tả Trí Viễn bên kia mới vừa cùng Hoàng Khắc bàn xong công việc, đang vô cùng cao hứng chuẩn bị đi về, muốn hỏi thử tại sao Mục Giai Thu lại quyết định buông tha Mục Giai Âm, thì bị người ta đánh cho bất tỉnh.
Trong đại sảnh đủ loại màu sắc, mọi người khiêu vũ thành vòng tròn trông vô cùng vui vẻ, không biết có trò hay đang sắp xảy ra.
Rất nhanh, một âm thanh vang khắp đại sảnh: “Không thấy Mục Giai Nhan đâu.”
Mặc dù nhân vật chính Mục Giai Nhan bị phần lớn mọi người bỏ qua, nhưng dù sao người ta cũng là nhân vật chính. Bạn trai Mục Giai Nhan lo lắng chạy khắp nơi tìm kiếm Mục Giai Nhan, cậu ta chỉ đi toilet có một lát, vì sao đi ra lại không thấy Mục Giai Nhan đâu nữa rồi?
Trong lòng Mục Giai Âm biết rất rõ ánh mắt liếc nhìn Quyền Thiệu Viêm rồi nói: “Mau đứng lên, chuẩn bị diễn trò thôi.”
Quyền Thiệu Viêm lại lười biếng ngồi trên sofa không chịu đứng lên: “Em có vẻ thích đi xem diễn với diễn kịch quá nhỉ.”
Mục Giai Âm thấy Quyền Thiệu Viêm không động, bản thân cũng không động luôn: “Vậy sau này em không xem cũng không diễn, chỉ nói với anh làm với anh thôi có được không?” da.nlze.qu;ydo/nn
Đừng nói là do chuyện hồi nãy chứ, tới giờ mà Quyền Thiệu Viêm vẫn còn giận sao.
Hơn nữa hình như quyến rũ vô dụng rồi!
Quyền Thiệu Viêm giống như có hơi khó hiểu, một lúc lâu sau mới nói: “Vậy bây giờ chúng ta lên giường làm.”
“Muốn đi thì tự mình đi.” Mục Giai Âm đứng dậy.
Quả nhiên quyến rũ đối với sắc lang như Quyền Thiệu Viêm vẫn rất hữu dụng
Lúc này Quyền Thiệu Viêm mới đứng lên, một tay ôm lấy thắt lưng Mục Giai Âm: “Giai Âm, một lời đã nói, không được thay đổi.”
“Em cũng không phải quân tử, mấy cái này đối với em vô dụng.” Biết Quyền Thiệu Viêm không tức giận, Mục Giai Âm không khách khí khiêu khích lại.
“Không liên quan, anh là quân tử.” Quyền Thiệu Viêm dịu dàng vén tóc Mục Giai Âm ra phía sau, tay lại ở trên tai Mục Giai Âm niết nhẹ một cái: “Sâu thẳm trong lòng anh nói chúng ta đã nói được thì phải làm được.”
Quyền Thiệu Viêm anh là đồ cầm thú.
Ở cửa cầu thang rốt cuộc cũng có người nói: “Vừa rồi tôi thấy Mục Giai Nhan đi lên lầu.”
Mục Giai Âm nhớ lại chuyện ở tiệm bánh ngọt, Mục Giai Nhan dừng kế, muốn gạt chân khiến cô ngã.
“Bọn người đó anh sẽ dọn dẹp, em chỉ cần xem diễn là được rồi.” Quyền Thiệu VIêm hung hăng gõ đầu Mục Giai Âm giọng nói đầy hận ý nói: “Sau đó chúng ta nói một chút về vấn đề của em.”
Bị cốc một cái, Mục Giai Âm đau tới nỗi nước mắt trào ra.
Cầm thú, Quyền Thiệu Viêm nổi giận rồi!
“Biết rõ nước trái cây có vấn đề, em vẫn để cho cô ta đưa tới bên miệng?” Có trời mới biết thời điểm thấy Mục Giai Âm bị ép uống nước trái cây trong lòng anh lo lắng như thế nào. Lúc đó anh thật sự hi vọng mình có khả năng thuấn di( Dịch chuyển không gian), hoặc chân mình có thể dài thêm một chút nữa.
“Em chỉ muốn xem thử mục đích của cô ta mà thôi.” Cô còn tưởng Ngô Oánh Oánh có quan hệ gì với Quyền Thiệu Viêm, cho nên mới khách sáo vài câu. Ai biết được, chuyện này lại dính tới Tả Trí Viễn.
“Em nói rất đúng tình hợp lí nhỉ?” Quyền Thiệu Viêm nhíu mày, là do anh đối với Mục Giai Âm quá tốt, cho nên Mục Giai Âm mới không kiêng nể gì, thậm chí lấy bản thân mình làm mồi nhử?
Cô không biết đó là thuốc hại cô sinh non mà. Sau đó cô cũng rất tức giận, với lại, lúc đó cô cũng nắm chắc thời cơ có thể tránh được ly nước trái cây kia.
Sao Quyền Thiệu Viêm lại không tin tưởng vào năng lực của cô như vậy chứ? Tránh một ly nước trái cây thôi mà cũng không là chuyện mà bộ đội đặc chủng như Quyền Thiệu Viêm mới làm được.
Quyền Thiệu Viêm ngược lại càng tức giận, không thể nào nói lý với Mục Giai Âm. Mục Giai Âm nhìn cầu thang xoắn ốc dưới chân mình, thầm nghĩ, hay là giả vờ ngã một cái? Nếu mà giả vờ bị ngã, Quyền Thiệu Viêm nhất định sẽ tiếp được cô. Sau đó… Càng tức giận hơn.
Mục Giai Âm ngượng ngùng sờ mũi của chính mình, ngoan ngoãn đi theo sau Quyền Thiệu Viêm.
“Quyền Thiệu Viêm.” Thấy Quyền Thiệu Viêm không phản đối Mục Giai Âm cẩn thận khoát tay Quyền Thiệu Viêm: “Anh muốn đối phó với Mục Giai Nhan và Ngô Oánh Oánh như thế nào?”
Này tuyệt đối là tìm đề tài.
Quyền Thiệu Viêm phối hợp không thèm để ý.
Ân, Quyền Thiệu Viêm phối hợp thực sự là cảm xúc mà.
Mục Giai Âm trong nháy mắt liền 囧.
Quyền Thiệu Viêm nói cũng không thèm nói với cô, về phần bảo bối cục cưng sao, hừ, mẹ đứa bé cũng là bảo bối.
Quyền Thiệu Viêm và Mục Giai Âm cùng đi xuống trên mặt đều lộ vẻ không vui.
Trong lòng Mục Giai Nhan lo lắng muốn đi tới, nhưng cuối cùng lại không dám tiến lại.
Mục Giai Nhan đã thấp thỏm như vậy, người xung quanh tự nhiên cũng không dám làm phiền Mục Giai Âm với Quyền Thiệu Viêm.
Sau một lúc lâu, sửa sang lại diện mạo trang phục Ngô Oánh Oánh mới khoan thai xuất hiện.
Thấy dáng vẻ giống như không xảy ra chuyện gì của Ngô Oánh Oánh, nhưng mà Ngô Oánh Oánh muốn hại Mục Giai Âm sinh non đó, dù Ngô Oánh Oánh có giải thích cô ta không cố ý, chẳng lẽ, Quyền Thiệu Viêm cứ như vậy bỏ qua cho Ngô Oánh Oánh.
Ngô Oánh Oánh cũng không thấy lúc nãy mình mất mặt như thế nào, giống như đổi thành một người khác.
Hơn nữa, cô ta cũng rất rõ ràng địa vị của Mục Giai Nhan trong lòng Quyền Thiệu Viêm, đợi đến khi Mục Giai Âm sinh con xong, hừ, Mục Giai Âm cứ chờ bị thất sủng đi, đến lúc đó cô ta nhất định sẽ cười nhạo Mục Giai Âm.
Bây giờ Ngô Oánh Oánh vẫn nhớ rõ nụ cười như có như không trên khóe môi của Mục Giai Âm. Ý cười nhợt nhạt mang theo sự bất đắc dĩ, so với châm chọc còn chói mắt hơn.
Tuy Mục Giai Âm với Quyền Thiệu Viêm không nhằm vào Ngô Oánh Oánh, cô ta cũng không dám nhằm vào Quyền Thiệu Viêm, chỉ dám đứng cách xa Quyền Thiệu Viêm, da.nlze.qu;ydo/nn mới có gan cười nhạo Mục Giai Âm.
Âm nhạc đã bật lên từ sớm, mặc dù Mục Giai Âm không nghe thấy được Ngô Oánh Oánh nói gì, nhưng dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết Ngô Oánh Oánh nói cái gì.
“Quyền Thiệu Viêm, đều tại anh.” Mục Giai ÂM ủy khuất: “Nếu lúc nãy ở trên lầu, anh chịu giáo huấn Ngô Oánh Oánh một chút, cô ta cũng sẽ không dám đi nói bậy bạ như vậy.”
Vì muốn giáo huấn Mục Giai Âm, Quyền Thiệu Viêm quyết định mặc kệ cô.
Lại không để ý tới cô, Mục Giai Âm tựa vào vai Quyền Thiệu Viêm, thừa dịp người xung quanh không ai chú ý, lặng lẽ quay đầu, hôn một cái lên cổ Quyền Thiệu Viêm: “Quyền Thiệu Viêm, em biết sai rồi…Anh đừng không để ý tới em nữa.”
Mục Giai Âm nói chuyện cực kì uất ức, giọng nói cũng chứa ba phần ý khóc.
Cố tình khi Mục Giai Âm nói từng chữ, đôi môi cứ lướt qua cổ anh tự như lông vũ quét qua.
Không để ý tới Mục Giai Âm, đúng là nan đề mà.
Mục Giai Nhan vẫn luôn suy nghĩ rốt cuộc sai lầm ở đâu, chai thuốc là do chính tay cô ta đưa cho người đàn ông kia. Cô ta cũng theo dõi lúc gã ta đưa thuốc cho Ngô Oánh Oánh, rồi sau đó, Ngô Oánh Oánh lập tức bỏ thuốc đó vào ly nước trái cây, nhưng tiếp theo, sao chai thuốc lại bị lấy ra?
Hơn nữa, chai thuốc kia xác thực là thuốc gây nôn, chính cô ta đã tìm người thử nghiệm rồi.
Mục Giai Nhan đột nhiên nhớ lại, lúc cô ta đưa chai thuốc cho tên kia, đã cảm thấy hình dạng chai thuốc hình như không giống lắm. Chẳng lẽ, chai thuốc bị đánh tráo khi vẫn còn trên người cô ta? Cô ta đưa cho tên kia thật sự là thuốc sảy thai?
Mục Giai Nhan chỉ cảm thấy trên trán một mảng mồ hôi, rốt cuộc là ai tình kế cô ta?
Mục Giai Nhan vô thức uống hết ly rượu, càng uống càng thấy nóng, không chỉ trên trán, trên lưng cũng bắt đầu đổ mồ hôi.
Tả Trí Viễn bên kia mới vừa cùng Hoàng Khắc bàn xong công việc, đang vô cùng cao hứng chuẩn bị đi về, muốn hỏi thử tại sao Mục Giai Thu lại quyết định buông tha Mục Giai Âm, thì bị người ta đánh cho bất tỉnh.
Trong đại sảnh đủ loại màu sắc, mọi người khiêu vũ thành vòng tròn trông vô cùng vui vẻ, không biết có trò hay đang sắp xảy ra.
Rất nhanh, một âm thanh vang khắp đại sảnh: “Không thấy Mục Giai Nhan đâu.”
Mặc dù nhân vật chính Mục Giai Nhan bị phần lớn mọi người bỏ qua, nhưng dù sao người ta cũng là nhân vật chính. Bạn trai Mục Giai Nhan lo lắng chạy khắp nơi tìm kiếm Mục Giai Nhan, cậu ta chỉ đi toilet có một lát, vì sao đi ra lại không thấy Mục Giai Nhan đâu nữa rồi?
Trong lòng Mục Giai Âm biết rất rõ ánh mắt liếc nhìn Quyền Thiệu Viêm rồi nói: “Mau đứng lên, chuẩn bị diễn trò thôi.”
Quyền Thiệu Viêm lại lười biếng ngồi trên sofa không chịu đứng lên: “Em có vẻ thích đi xem diễn với diễn kịch quá nhỉ.”
Mục Giai Âm thấy Quyền Thiệu Viêm không động, bản thân cũng không động luôn: “Vậy sau này em không xem cũng không diễn, chỉ nói với anh làm với anh thôi có được không?” da.nlze.qu;ydo/nn
Đừng nói là do chuyện hồi nãy chứ, tới giờ mà Quyền Thiệu Viêm vẫn còn giận sao.
Hơn nữa hình như quyến rũ vô dụng rồi!
Quyền Thiệu Viêm giống như có hơi khó hiểu, một lúc lâu sau mới nói: “Vậy bây giờ chúng ta lên giường làm.”
“Muốn đi thì tự mình đi.” Mục Giai Âm đứng dậy.
Quả nhiên quyến rũ đối với sắc lang như Quyền Thiệu Viêm vẫn rất hữu dụng
Lúc này Quyền Thiệu Viêm mới đứng lên, một tay ôm lấy thắt lưng Mục Giai Âm: “Giai Âm, một lời đã nói, không được thay đổi.”
“Em cũng không phải quân tử, mấy cái này đối với em vô dụng.” Biết Quyền Thiệu Viêm không tức giận, Mục Giai Âm không khách khí khiêu khích lại.
“Không liên quan, anh là quân tử.” Quyền Thiệu Viêm dịu dàng vén tóc Mục Giai Âm ra phía sau, tay lại ở trên tai Mục Giai Âm niết nhẹ một cái: “Sâu thẳm trong lòng anh nói chúng ta đã nói được thì phải làm được.”
Quyền Thiệu Viêm anh là đồ cầm thú.
Ở cửa cầu thang rốt cuộc cũng có người nói: “Vừa rồi tôi thấy Mục Giai Nhan đi lên lầu.”
Tác giả :
Loan Chúc Diêu Duệ