Trùng Sinh: Cứu Vớt Anh Trai Nam Chính
Chương 30: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Vốn Cố Nhược Ngu không phải là người thích tìm hiểu chuyện riêng tư của người khác, nhưng nếu đối tượng đổi thành Tưởng Trọng Lâm, cô vẫn nguyện ý hy sinh một chút nhân cách mà tò mò một chút.
Cô nhớ rõ lúc trước mình đặt một phần văn kiện ở trong góc nào đấy trong thư phòng, kết quả lúc muốn tìm lại mà cũng không thấy, ở thư phòng lật đến lật đi, ngoài ý muốn tìm thấy một quyển photo album nhìn qua có chút cũ.
Lại nói tiếp, cho tới bây giờ hình như cô chưa từng thấy qua ảnh chụp trước kia của Tưởng Trọng Lâm, hơn nữa anh cũng không thích chụp ảnh, việc này khiến cho cô có rất nhiều hiếu kì với album này.
Mở ra trang thứ nhất, chính là một tấm ảnh gia đình, trong ảnh chụp có hai đứa trẻ, đứa nhỏ kia chắc là Tưởng Trọng Lâm, tuổi không lớn, vợ của Tưởng Thâm Hứa Thu Lâm cũng khoẻ mạnh, chắc là chuyện lúc anh bốn tuổi gì đó.
Cố Nhược Ngu chưa thấy qua mẹ của anh, nhưng từ trong ảnh chụp có thể thấy, khuôn mặt của Tưởng Trọng Lâm di truyền từ Hứa Thu Lâm rất nhiều, mà dáng vẻ của anh cả Tưởng Bá Á lại không quá giống. Theo như lời của Tưởng Trọng Lâm lúc trước, Tưởng Bá Á không phải là con của ba Tưởng, chắc anh ta lớn lên giống ba thất lạc của mình? Cũng may mà năm đó Tưởng Thâm nguyện ý tiếp nhận người phụ nữ đã có con với người khác làm vợ, chắc là thành phần lợi ích chiếm đa số đi.
Lại lật tiếp, đều là ảnh chụp Tưởng Trọng Lâm hơi lớn một chút, lên tiểu học, lên sơ trung, lên cấp ba......
Dường như mỗi lần lên lên lớp, và lễ tốt nghiệp đều có một hai ảnh chụp như vậy, vừa mới bắt đầu ba Tưởng còn có thể xuất hiện ở trong ảnh, nhưng càng về sau, ảnh chụp cũng chỉ còn lại một mình Tưởng Trọng Lâm.
Cố Nhược Ngu cảm thấy có chút chua xót, tuy nhà của cô cũng coi như không hòa thuận ôn nhu hơn bao nhiêu, nhưng cuối cùng người nhà khoẻ mạnh, tuy cha mẹ ruột sẽ cần cô vì trong nhà làm chút việc, dù sao cũng để lại dấu vết trong quá trình cô trưởng thành, cái tính cách lạnh nhạt trầm mặc này của Tưởng Trọng Lâm hình như có thể nói là xuất phát từ bút tích của người ba.
Ở trong quá trình lật xem, bỗng nhiên một bức ảnh không kẹp ở trong album rơi xuống đất, Cố Nhược Ngu ngồi xổm xuống nhặt lên, vừa thấy ảnh thì có chút sững sờ.
Trong ảnh có hai người mặc đồng phục học sinh, cũng không phải là đồng phục của Cố Nhược Ngu năm đó, sớm hơn một chút, Tưởng Trọng Lâm mặc áo sơmi màu trắng có chứa huy hiệu trường, một cái quần bò mài trắng, mép váy của nữ sinh bên cạnh ở trong gió khẽ bay lên, tay phải kéo cánh tay của Tưởng Trọng Lâm, tay trái vén tóc dài ra phía sau.
Anh đang cười.
Cố Nhược Ngu rất khó tưởng tượng anh cũng sẽ có thời đại như vậy, thiếu niên kiệt ngạo bất tuân, cô gái chứa vẻ dịu dàng ngượng ngùng, ở trong bức ảnh, lúc đó bọn họ như người yêu thân thiết nhất, một cái nhăn mày hay nụ cười đều là phong cảnh.
Cố Nhược Ngu quay ảnh chụp, mặt sau còn viết mấy chữ: “A Lâm sinh nhật mười tám tuổi, trong vườn trường” Phía dưới viết ngày hôm đó.
Trong lúc nhất thời Cố Nhược Ngu có chút rối rắm, nhìn thấy di vật của bạn gái cũ trong lòng mất hứng quả thật rất bình thường, nhưng cứ như vậy cầm thứ này đi tìm Tưởng Trọng Lâm chính mình không khỏi có vẻ quá nhỏ nhen, đây đều là chuyện của bao nhiêu năm trước. Hơn nữa, lúc bọn họ chụp ảnh này đoán chừng chính mình vẫn còn đang liếm kẹo que đấy, nhưng thứ này cứ như vậy đặt ở trong album thấy thế nào cũng không vừa mắt.
“Bộp” một tiếng, Cố Nhược Ngu khép album lại, rõ ràng vẫn là mắt không thấy tâm không phiền thì tốt hơn.
......
Cách vài ngày, bác sĩ Hứa đến nhà kiểm tra như thường lệ, Cố Nhược Ngu nghĩ đến bác sĩ Hứa ở Tưởng gia ngây người nhiều năm như vậy, bao nhiêu tin tức cũng biết một ít đi, ở lúc ông kiểm tra một số chỉ tiêu hằng ngày cho Cố Nhược Ngu, Cố Nhược Ngu nói bóng nói gió hỏi:
“Bác sĩ Hứa, chú ở Tưởng gia làm bác sĩ gia đình đã lâu rồi nhỉ?”
“Đúng vậy.” Bác sĩ Hứa là một người hòa ái, ánh mắt nheo lại nhớ lại chuyện trước kia: “Chú đã ở đây hơn hai mươi năm rồi.”
“Vậy......” Cố Nhược Ngu suy nghĩ một chút, lại không biết mở miệng như thế nào.
Thấy Cố Nhược Ngu kỳ lạ muốn nói lại thôi, bác sĩ hứa lại nở nụ cười: “Cháu đứa nhỏ này nhất định là muốn hỏi chuyện của Trọng Lâm thiếu gia hả?”
Bởi vì tuổi của Cố Nhược Ngu còn nhỏ, lại hoạt bát sáng sủa, bình thường nói chuyện không có gì quy củ, bác sĩ Hứa đã đối xử với cô như con gái.
Cố Nhược Ngu bị đâm trúng tâm tư có chút ngượng ngùng, cười mỉa nói: “Cháu chỉ là muốn biết có phải thời trung học anh ấy đã kết giao với một người bạn gái hay không?”
Bác sĩ Hứa suy nghĩ một chút: “A, mục đình cháu nói chính là cái này? Cháu không biết sao? Chuyện năm đó ầm ĩ rất lớn, nhưng cháu không biết cũng bình thường, lúc đó cháu vẫn là đứa trẻ đấy.”
Bác sĩ Hứa thu dụng cụ lại, thở dài: “Từ khi còn nhỏ Trọng Lâm thiếu gia còn có chút quái gở, anh trai của cậu ấy đã bị Tưởng tiên sinh đưa ra nước ngoài từ sớm, mẹ lại chết bệnh ở lúc cậu ấy sáu tuổi, trong nhà chỉ có một ít người hầu, ngay cả người nói chuyện cũng đều không
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Vốn Cố Nhược Ngu không phải là người thích tìm hiểu chuyện riêng tư của người khác, nhưng nếu đối tượng đổi thành Tưởng Trọng Lâm, cô vẫn nguyện ý hy sinh một chút nhân cách mà tò mò một chút.
Cô nhớ rõ lúc trước mình đặt một phần văn kiện ở trong góc nào đấy trong thư phòng, kết quả lúc muốn tìm lại mà cũng không thấy, ở thư phòng lật đến lật đi, ngoài ý muốn tìm thấy một quyển photo album nhìn qua có chút cũ.
Lại nói tiếp, cho tới bây giờ hình như cô chưa từng thấy qua ảnh chụp trước kia của Tưởng Trọng Lâm, hơn nữa anh cũng không thích chụp ảnh, việc này khiến cho cô có rất nhiều hiếu kì với album này.
Mở ra trang thứ nhất, chính là một tấm ảnh gia đình, trong ảnh chụp có hai đứa trẻ, đứa nhỏ kia chắc là Tưởng Trọng Lâm, tuổi không lớn, vợ của Tưởng Thâm Hứa Thu Lâm cũng khoẻ mạnh, chắc là chuyện lúc anh bốn tuổi gì đó.
Cố Nhược Ngu chưa thấy qua mẹ của anh, nhưng từ trong ảnh chụp có thể thấy, khuôn mặt của Tưởng Trọng Lâm di truyền từ Hứa Thu Lâm rất nhiều, mà dáng vẻ của anh cả Tưởng Bá Á lại không quá giống. Theo như lời của Tưởng Trọng Lâm lúc trước, Tưởng Bá Á không phải là con của ba Tưởng, chắc anh ta lớn lên giống ba thất lạc của mình? Cũng may mà năm đó Tưởng Thâm nguyện ý tiếp nhận người phụ nữ đã có con với người khác làm vợ, chắc là thành phần lợi ích chiếm đa số đi.
Lại lật tiếp, đều là ảnh chụp Tưởng Trọng Lâm hơi lớn một chút, lên tiểu học, lên sơ trung, lên cấp ba......
Dường như mỗi lần lên lên lớp, và lễ tốt nghiệp đều có một hai ảnh chụp như vậy, vừa mới bắt đầu ba Tưởng còn có thể xuất hiện ở trong ảnh, nhưng càng về sau, ảnh chụp cũng chỉ còn lại một mình Tưởng Trọng Lâm.
Cố Nhược Ngu cảm thấy có chút chua xót, tuy nhà của cô cũng coi như không hòa thuận ôn nhu hơn bao nhiêu, nhưng cuối cùng người nhà khoẻ mạnh, tuy cha mẹ ruột sẽ cần cô vì trong nhà làm chút việc, dù sao cũng để lại dấu vết trong quá trình cô trưởng thành, cái tính cách lạnh nhạt trầm mặc này của Tưởng Trọng Lâm hình như có thể nói là xuất phát từ bút tích của người ba.
Ở trong quá trình lật xem, bỗng nhiên một bức ảnh không kẹp ở trong album rơi xuống đất, Cố Nhược Ngu ngồi xổm xuống nhặt lên, vừa thấy ảnh thì có chút sững sờ.
Trong ảnh có hai người mặc đồng phục học sinh, cũng không phải là đồng phục của Cố Nhược Ngu năm đó, sớm hơn một chút, Tưởng Trọng Lâm mặc áo sơmi màu trắng có chứa huy hiệu trường, một cái quần bò mài trắng, mép váy của nữ sinh bên cạnh ở trong gió khẽ bay lên, tay phải kéo cánh tay của Tưởng Trọng Lâm, tay trái vén tóc dài ra phía sau.
Anh đang cười.
Cố Nhược Ngu rất khó tưởng tượng anh cũng sẽ có thời đại như vậy, thiếu niên kiệt ngạo bất tuân, cô gái chứa vẻ dịu dàng ngượng ngùng, ở trong bức ảnh, lúc đó bọn họ như người yêu thân thiết nhất, một cái nhăn mày hay nụ cười đều là phong cảnh.
Cố Nhược Ngu quay ảnh chụp, mặt sau còn viết mấy chữ: “A Lâm sinh nhật mười tám tuổi, trong vườn trường” Phía dưới viết ngày hôm đó.
Trong lúc nhất thời Cố Nhược Ngu có chút rối rắm, nhìn thấy di vật của bạn gái cũ trong lòng mất hứng quả thật rất bình thường, nhưng cứ như vậy cầm thứ này đi tìm Tưởng Trọng Lâm chính mình không khỏi có vẻ quá nhỏ nhen, đây đều là chuyện của bao nhiêu năm trước. Hơn nữa, lúc bọn họ chụp ảnh này đoán chừng chính mình vẫn còn đang liếm kẹo que đấy, nhưng thứ này cứ như vậy đặt ở trong album thấy thế nào cũng không vừa mắt.
“Bộp” một tiếng, Cố Nhược Ngu khép album lại, rõ ràng vẫn là mắt không thấy tâm không phiền thì tốt hơn.
......
Cách vài ngày, bác sĩ Hứa đến nhà kiểm tra như thường lệ, Cố Nhược Ngu nghĩ đến bác sĩ Hứa ở Tưởng gia ngây người nhiều năm như vậy, bao nhiêu tin tức cũng biết một ít đi, ở lúc ông kiểm tra một số chỉ tiêu hằng ngày cho Cố Nhược Ngu, Cố Nhược Ngu nói bóng nói gió hỏi:
“Bác sĩ Hứa, chú ở Tưởng gia làm bác sĩ gia đình đã lâu rồi nhỉ?”
“Đúng vậy.” Bác sĩ Hứa là một người hòa ái, ánh mắt nheo lại nhớ lại chuyện trước kia: “Chú đã ở đây hơn hai mươi năm rồi.”
“Vậy......” Cố Nhược Ngu suy nghĩ một chút, lại không biết mở miệng như thế nào.
Thấy Cố Nhược Ngu kỳ lạ muốn nói lại thôi, bác sĩ hứa lại nở nụ cười: “Cháu đứa nhỏ này nhất định là muốn hỏi chuyện của Trọng Lâm thiếu gia hả?”
Bởi vì tuổi của Cố Nhược Ngu còn nhỏ, lại hoạt bát sáng sủa, bình thường nói chuyện không có gì quy củ, bác sĩ Hứa đã đối xử với cô như con gái.
Cố Nhược Ngu bị đâm trúng tâm tư có chút ngượng ngùng, cười mỉa nói: “Cháu chỉ là muốn biết có phải thời trung học anh ấy đã kết giao với một người bạn gái hay không?”
Bác sĩ Hứa suy nghĩ một chút: “A, mục đình cháu nói chính là cái này? Cháu không biết sao? Chuyện năm đó ầm ĩ rất lớn, nhưng cháu không biết cũng bình thường, lúc đó cháu vẫn là đứa trẻ đấy.”
Bác sĩ Hứa thu dụng cụ lại, thở dài: “Từ khi còn nhỏ Trọng Lâm thiếu gia còn có chút quái gở, anh trai của cậu ấy đã bị Tưởng tiên sinh đưa ra nước ngoài từ sớm, mẹ lại chết bệnh ở lúc cậu ấy sáu tuổi, trong nhà chỉ có một ít người hầu, ngay cả người nói chuyện cũng đều không
Tác giả :
Tiểu Thất Thích Ăn Đường