Trùng Sinh: Cứu Vớt Anh Trai Nam Chính
Chương 22
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Cố Nhược Ngu đi từ tòa án ra vừa đúng lúc nhìn thấy vợ của người ủy thác mình đang ôm đứa nhỏ của mình khóc lớn, cô nhận một án kiện là tranh đoạt quyền nuôi nấng đứa nhỏ, người ủy thác là ba của đứa nhỏ, cũng là một ông chủ của xí nghiệp dân doanh cỡ trung, thu vào không tệ, nhưng vợ của anh ta trước khi ly hôn là làm nội trợ, bây giờ cũng chỉ là làm nhân viên văn phòng của một công ty bình thường. Lúc ấy xem tài liệu bởi vì đứa nhỏ đã được bảy tuổi, xem như khá lớn rồi, hơn nữa phương diện kinh tế của ba có điều kiện tốt hơn, bình thường dưới tình huống này tỷ lệ thắng lợi là rất cao.
Trên thực tế, cô cũng thắng án kiện, nhưng ở một khắc trước khi đi ra, người mẹ kia hai mắt đẫm lệ đi đến trước mặt cô nói cho cô biết, cô căn bản không hiểu tấm lòng của một mẫu thân.
Nhìn ra cửa tòa án, cô ta ôm con của mình khóc vô cùng thương tâm, như bị cướp đi bảo bối quan trọng gì đó, Cố Nhược Ngu lại có chút xúc động. Có lẽ tiền không thể quyết định được tất cả?
Trong lòng rầu rĩ, vừa nhìn đồng hồ mới ba rưỡi chiều, ăn cơm chiều lại quá sớm, đi dạo phố cũng không có tâm trạng.
Nhớ nơi này cách cao ốc Tưởng thị cũng không xa lắm, đi tìm Tưởng Trọng Lâm cũng được, không biết vì sao, cô cảm thấy khi mình bị việc khó khăn quấy nhiễu, ở chỗ anh nhất định có thể nhận được chút đáp án.
Bởi vì trước kia cũng từng đến Tưởng thị, lần này rốt cuộc không ai dám ngăn cản cô, một đường lên cao tầng, kết quả thang máy vừa dừng, đã cảm giác toàn bộ tầng tổng giám đốc âm khí nặng nề.
Alex canh giữ ở cửa không đi vào, nhìn thấy Cố Nhược Ngu đến đây, trên mặt lại hiện ra chút vẻ vui mừng.
“Anh đứng ở đây làm gì?” Cố Nhược Ngu hồ nghi hỏi.
Alex thấp ho một tiếng: “Tổng giám đốc, ở bên trong dạy người.”
“Dạy người? Bên trong là ai?”
“Mấy vị quản lí cấp dưới, phu nhân, cô muốn vào đi không?” Tuy là hỏi như thế này, nhưng trên mặt Alex rõ ràng viết “Xin cô vào đi đi!”
Cố Nhược Ngu lui từng bước, nghi ngờ nói: “Không phải anh muốn tôi đi vào để cho anh ấy dời đi lực chú ý chứ?”
Alex hiện ra vài phần xấu hổ: “Hôm nay không biết vì sao, từ bắt đầu buổi sáng các quản lí đến báo cáo công việc trên cơ bản đều bị dạy dỗ, tổng giám đốc tức giận đến ngay cả cơm trưa cũng không ăn, luôn xem báo cáo.”
Vừa nghe thấy anh ngay cả cơm trưa cũng không ăn Cố Nhược Ngu có chút lo lắng, nghe bác sĩ Hứa nói Tưởng Trọng Lâm bởi vì rất tập trung vào công việc nên thường ăn cơm không đúng giờ, ít nhiều cũng có chút bệnh đau dạ dày, chuyển biến xấu đi sẽ không tốt với cơ thể.
Cố Nhược Ngu khẽ cửa mở ra một khe hở nhỏ, không thể không nói cửa này cách âm hiệu quả rất tốt, đứng ở cửa một chữ cũng đều không nghe được, sau khi mở cửa tiếng bên trong đã truyền ra rõ ràng.
“Những số liệu của báo cáo này thật sự là kết quả chân thật sau khi các anh kiểm tra sao? Đều cho là tôi nhất định sẽ không tự mình đi kiểm tra những số nhỏ này đúng không?”
Nghe thấy giọng của Tưởng Trọng Lâm phi thường tức giận: “Tôi nói cho các anh biết, toàn bộ số liệu giả ở đây tôi đều nhìn ra được! Thì ra trước kia các anh chính là lừa gạt cấp trên. Trở về làm lại! Nếu về sau tôi lại nhìn thấy một số liệu không thật, các anh lập tức rời khỏi đây cho tôi! Đi ra ngoài.”
Hai quản lí đã sớm bị răn dạy nơm nớp lo sợ lúc này mới dám bước chân đi ra ngoài, sau gáy chảy mồ hôi lạnh.
Cố Nhược Ngu ở trong lòng chậc chậc cảm thán nói, ngay cả loại kỹ thuật này đều có thể theo kịp chủ nhiệm dạy ở trường học năm đó, trách không được không khí bên trong văn phòng ngưng trọng như vậy, bây giờ ai muốn đi tìm xui xẻo.
Cố Nhược Ngu thấy Tưởng Trọng Lâm nhíu mày nhìn báo cáo, hoàn toàn không biết tồn tại của cô, lập tức phất tay để cho Alex đi ra.
“Tôi đi thu phục anh ấy.” Nói xong nháy mắt với Alex.
Cố Nhược Ngu khẽ đóng cửa, khom lưng nhón chân, vài bước đã đến bên cạnh ghế ngồi của Tưởng Trọng Lâm, đột nhiên từ sau lưng ôm lấy bờ vai của anh, một bên ghé vào lỗ tai anh hô: “Surprise!”
Tưởng Trọng Lâm vốn đang nghiêm túc xem văn kiện, vừa mới bị mấy quản lí chọc tức giận đến không chịu được, căn bản không thể phân thần đi chú ý bên ngoài, vừa vặn bị Cố Nhược Ngu dọa sợ.
Anh nghiêng đầu vừa thấy, Cố Nhược Ngu cười đến nghiêng người, bất đắc dĩ nói: “Nghĩ như thế nào lại đến đây.”
“Vừa mới ở tòa án, cách nơi này của anh cũng gần nên đến đây thôi.”
Vừa mới nói đến tòa án, lúc này Tưởng Trọng Lâm mới chú ý đến hôm nay Cố Nhược Ngu không giống ngày thường, hoàn toàn khác với phong cách ăn mặc xinh đẹp bình thường, cô mặc com lê công sở màu đen, trên là áo sơmi trắng người khoác tây trang màu đen, có một chiếc thắt lưng màu vàng bóng loáng ở bên hông làm đẹp, phía dưới là một chân váy bút chì. Bình thường tóc để ngang vai, giờ đã tóc được búi lên ở sau đầu, bên trên tây trang còn có một huy chương nho nhỏ biểu hiện nghề nghiệp của cô.
Nói như thế nào nhỉ, đây tên là đồng phục dụ hoặc đi?
Cố Nhược Ngu nhìn thấy Tưởng Trọng Lâm đang đánh giá cách ăn mặc của cô, lập tức một tay chống nạnh, bày ra một pose quyến rũ, vừa cười hỏi anh: “Sao? Xinh đẹp không? Có phải rất giống nữ cường nhân hay không?”
Tưởng Trọng Lâm nghe thấy câu hỏi của cô thì cong lên mỉm cười, giữ chặt một bàn tay của cô, khẽ kéo cô ngồi lên trên đùi của mình: “Rất đẹp, rất không giống với bình thường.”
Cố Nhược Ngu cố ý nheo ánh mắt lại hung dữ hỏi: “A, nghiệp vụ rất quen thuộc điêu luyện, nói! Có phải thường xuyên ở văn phòng lôi kéo mỹ nữ ngồi trên đùi anh hay không.”
Nghe thấy cô nói như vậy, Tưởng Trọng Lâm ý cười càng sâu: “Anh nào dám, ư?”
Cái “Ư” kia dùng giọng mũi phát ra như móc câu nhỏ quyến rũ Cố Nhược Ngu, làm hại trái tim của cô còn kịch liệt nhảy lên mấy cái.
Bốn mắt nhìn nhau, một chút không lời nào để nói, Cố Nhược Ngu cảm thấy không khí càng ngày càng quỷ dị nếu không nói cái gì đó, không nói cái gì đó......
Không đợi cô tự hỏi rõ ràng, Tưởng Trọng Lâm đã ấn môi lên, chỉ là một cái hôn nhàn nhạt, dừng ở trên môi của cô.
Cố Nhược Ngu cảm thấy chính mình lâm vào tình yêu, mặc dù kết hôn mấy tháng sau đó mới nói loại lời này thật sự rất buồn cười, nhưng cái loại tim đập gia tốc này, thấy anh cũng rất vui vẻ, cảm giác hôn môi cũng rất hạnh phúc là không lừa được chính mình, cô chính là đang yêu!
Nụ hôn lướt qua như chuồn chuồn nước của Tưởng Trọng Lâm chưa đủ thỏa mãn, hai tay của Cố Nhược Ngu vòng lên cổ anh, hung hăng hôn qua.
Nếu không có điện thoại nội bộ gọi đến, thậm chí Cố Nhược Ngu cảm thấy bọn họ sẽ phải đến một hồi office sex. May mắn Tưởng tiên sinh định lực hơn người dừng lại, Cố Nhược Ngu mới không mất mặt ở công ty này.
Sau đó, Cố Nhược Ngu lại ở trong lòng Tưởng tiên sinh làm nũng, nói lên chuyện mở phiên toà hôm nay, có chút buồn bực.
Tưởng Trọng Lâm nghe xong, chỉ là sờ tóc của cô: “Loại chuyện này là không thể song toàn, không phải lỗi của em.”
Cố Nhược Ngu gật đầu.
Cuối cùng, quả nhiên là Cố Nhược Ngu thành công “Hiến thân” hóa giải lệ khí của boss hôm nay, khiến cho người cả tầng lầu có thể hô hấp vui sướng, không đến mức biến thành nơm nớp lo sợ, bó tay bó chân.
Buổi tối Tưởng Trọng Lâm sắp xếp đi một nhà hàng món ăn Quảng Đông hay thường đi, chủ yếu là cả ngày Cố Nhược Ngu ồn ào mình tức giận, lại muốn ăn chút đồ đậm vị. Lúc này anh mới dẫn cô đi ăn món Quảng Đông, ăn chút nhẹ, miễn cho cả ngày bốc hoả.
Nhà hàng món ăn Quảng Đông này là đồ ăn gia đình, ở trong một tòa nhà nhỏ rất khác biệt, trang trí cũng rất tinh xảo, tính riêng tư cũng tốt, chỉ là nơi này là không thiết kế phòng, nhưng mỗi một bàn cách nhau có vẻ rộng, cũng sẽ không ảnh hưởng đến thực khách ăn uống.
Cố Nhược Ngu trời sinh đã thích ăn đồ ăn mặn, bỗng nhiên đổi thành loại đồ ăn nhạt như luộc này với cô mà nói, khiến cho cô thật đúng là rất vô vị, cầm chiếc đũa chọc đến chọc đi.
Tưởng Trọng Lâm khuyên nhủ: “Không phải em phát hoả có chút đau à? Trong khoảng thời gian này cũng đừng ăn nhiều đồ ăn cay mặn này, trước ăn nhạt một bữa đi.”
Cố Nhược Ngu cũng biết mình hết hi vọng đổi đồ ăn, đành phải chọn lựa lấy ăn.
Ăn được một nửa, cái bàn khác bên kia lại tới thêm hai vị khách nhân, Cố Nhược Ngu vốn không có chú ý, chỉ là gọi món ăn nhân viên phục vụ không cẩn thận đụng phải một trang sức phát ra tiếng vang, dẫn đến Cố Nhược Ngu quay đầu đi xem.
Cái liếc mắt một cái này, vấn đề rất lớn.
Tưởng Trọng Lâm nhìn thấy sắc mặt của cô nháy mắt trở nên ngưng trọng, nắm chiếc đũa cũng trở nên chặt, theo ánh mắt của cô nhìn qua, Tưởng Trọng Lâm ước chừng có thể nhận ra người đàn ông kia là chồng của chị hai cô, Triển Dịch Minh. Bởi vì không giao tiếp nhiều lắm, anh ta và anh rể này cũng cũng không quen thuộc, giờ phút này ở bên cạnh hắn còn có một cô gái, hơn nữa là một phụ nữ có thai bụng hơi nhô ra, nhưng người này lại không phải là vị chị hai kia.
Tưởng Trọng Lâm theo bản năng nhìn về phía Cố Nhược Ngu, quả nhiên mặt cô xanh mét chuẩn bị đứng lên, Tưởng Trọng Lâm nhanh tay lẹ mắt giữ chặt cô: “A Ngu, ngồi xuống.”
“Đây chẳng lẽ không phải sự thật đã bày ra trước mắt sao? Anh muốn em cho rằng không thấy được sao?” Cố Nhược Ngu cắn răng nói.
Tưởng Trọng Lâm khẽ thở dài: “A Ngu, còn nhớ rõ chuyện của Lâm tiểu thư không? Mọi việc không nên xúc động.”
Quả nhiên, sau khi nghe câu đấy, Cố Nhược Ngu biến sắc, sau đó lại có chút suy sụp, ngồi trở lại vị trí.
Tưởng Trọng Lâm nhìn bộ dáng này của cô, cũng biết trong lòng cô không vui, không muốn nói cái gì kích thích cô nữa. Gắp đồ ăn vào trong bát cô, nhẹ giọng nói: “Có vấn đề gì, chúng ta trở về nói sau.”
Buổi tối, Cố Nhược Ngu ôm thắt lưng của Tưởng Trọng Lâm nằm ở trong chăn, một chút đều ngủ không được, cô buồn bực hỏi: “Em có nên nói cho chị hai của em biết không?”
Tưởng Trọng Lâm suy nghĩ một chút: “Vừa không thể trực tiếp nói cho chị ấy, cũng không thể không nói cho chị ấy.”
Cố Nhược Ngu mê mang nâng mặt lên nhìn anh.
Tưởng Trọng Lâm cũng thuận tiện xoa tóc của cô, nói: “Dù sao việc này không phải là chuyện vẻ vang gì, có lẽ chị hai em biết, có lẽ không biết, nhưng chị ấy cũng sẽ không muốn bị người khác biết. Đương nhiên, em là em của chị ấy, cái này lại có chút không giống, bởi vậy em cũng có thể uyển chuyển nói cho chị ấy khả năng gia đình gặp chút nguy cơ, để cho chính chị ấy đi xử lý trước, xử lý không được, em lại đi hỗ trợ, em cảm thấy sao?”
Câu nói này của Tưởng Trọng Lâm khiến cho Cố Nhược Ngu vốn lo lắng không chịu nổi cũng an lòng, cô vùi mặt vào trong ngực anh: “Được rồi, ngày mai em đi tìm chị hai nói chuyện xem.”
Tưởng Trọng Lâm ừ một tiếng, khẽ hôn cái trán của cô, vỗ lưng của cô: “Ngủ đi.”
Cố Nhược Ngu đi từ tòa án ra vừa đúng lúc nhìn thấy vợ của người ủy thác mình đang ôm đứa nhỏ của mình khóc lớn, cô nhận một án kiện là tranh đoạt quyền nuôi nấng đứa nhỏ, người ủy thác là ba của đứa nhỏ, cũng là một ông chủ của xí nghiệp dân doanh cỡ trung, thu vào không tệ, nhưng vợ của anh ta trước khi ly hôn là làm nội trợ, bây giờ cũng chỉ là làm nhân viên văn phòng của một công ty bình thường. Lúc ấy xem tài liệu bởi vì đứa nhỏ đã được bảy tuổi, xem như khá lớn rồi, hơn nữa phương diện kinh tế của ba có điều kiện tốt hơn, bình thường dưới tình huống này tỷ lệ thắng lợi là rất cao.
Trên thực tế, cô cũng thắng án kiện, nhưng ở một khắc trước khi đi ra, người mẹ kia hai mắt đẫm lệ đi đến trước mặt cô nói cho cô biết, cô căn bản không hiểu tấm lòng của một mẫu thân.
Nhìn ra cửa tòa án, cô ta ôm con của mình khóc vô cùng thương tâm, như bị cướp đi bảo bối quan trọng gì đó, Cố Nhược Ngu lại có chút xúc động. Có lẽ tiền không thể quyết định được tất cả?
Trong lòng rầu rĩ, vừa nhìn đồng hồ mới ba rưỡi chiều, ăn cơm chiều lại quá sớm, đi dạo phố cũng không có tâm trạng.
Nhớ nơi này cách cao ốc Tưởng thị cũng không xa lắm, đi tìm Tưởng Trọng Lâm cũng được, không biết vì sao, cô cảm thấy khi mình bị việc khó khăn quấy nhiễu, ở chỗ anh nhất định có thể nhận được chút đáp án.
Bởi vì trước kia cũng từng đến Tưởng thị, lần này rốt cuộc không ai dám ngăn cản cô, một đường lên cao tầng, kết quả thang máy vừa dừng, đã cảm giác toàn bộ tầng tổng giám đốc âm khí nặng nề.
Alex canh giữ ở cửa không đi vào, nhìn thấy Cố Nhược Ngu đến đây, trên mặt lại hiện ra chút vẻ vui mừng.
“Anh đứng ở đây làm gì?” Cố Nhược Ngu hồ nghi hỏi.
Alex thấp ho một tiếng: “Tổng giám đốc, ở bên trong dạy người.”
“Dạy người? Bên trong là ai?”
“Mấy vị quản lí cấp dưới, phu nhân, cô muốn vào đi không?” Tuy là hỏi như thế này, nhưng trên mặt Alex rõ ràng viết “Xin cô vào đi đi!”
Cố Nhược Ngu lui từng bước, nghi ngờ nói: “Không phải anh muốn tôi đi vào để cho anh ấy dời đi lực chú ý chứ?”
Alex hiện ra vài phần xấu hổ: “Hôm nay không biết vì sao, từ bắt đầu buổi sáng các quản lí đến báo cáo công việc trên cơ bản đều bị dạy dỗ, tổng giám đốc tức giận đến ngay cả cơm trưa cũng không ăn, luôn xem báo cáo.”
Vừa nghe thấy anh ngay cả cơm trưa cũng không ăn Cố Nhược Ngu có chút lo lắng, nghe bác sĩ Hứa nói Tưởng Trọng Lâm bởi vì rất tập trung vào công việc nên thường ăn cơm không đúng giờ, ít nhiều cũng có chút bệnh đau dạ dày, chuyển biến xấu đi sẽ không tốt với cơ thể.
Cố Nhược Ngu khẽ cửa mở ra một khe hở nhỏ, không thể không nói cửa này cách âm hiệu quả rất tốt, đứng ở cửa một chữ cũng đều không nghe được, sau khi mở cửa tiếng bên trong đã truyền ra rõ ràng.
“Những số liệu của báo cáo này thật sự là kết quả chân thật sau khi các anh kiểm tra sao? Đều cho là tôi nhất định sẽ không tự mình đi kiểm tra những số nhỏ này đúng không?”
Nghe thấy giọng của Tưởng Trọng Lâm phi thường tức giận: “Tôi nói cho các anh biết, toàn bộ số liệu giả ở đây tôi đều nhìn ra được! Thì ra trước kia các anh chính là lừa gạt cấp trên. Trở về làm lại! Nếu về sau tôi lại nhìn thấy một số liệu không thật, các anh lập tức rời khỏi đây cho tôi! Đi ra ngoài.”
Hai quản lí đã sớm bị răn dạy nơm nớp lo sợ lúc này mới dám bước chân đi ra ngoài, sau gáy chảy mồ hôi lạnh.
Cố Nhược Ngu ở trong lòng chậc chậc cảm thán nói, ngay cả loại kỹ thuật này đều có thể theo kịp chủ nhiệm dạy ở trường học năm đó, trách không được không khí bên trong văn phòng ngưng trọng như vậy, bây giờ ai muốn đi tìm xui xẻo.
Cố Nhược Ngu thấy Tưởng Trọng Lâm nhíu mày nhìn báo cáo, hoàn toàn không biết tồn tại của cô, lập tức phất tay để cho Alex đi ra.
“Tôi đi thu phục anh ấy.” Nói xong nháy mắt với Alex.
Cố Nhược Ngu khẽ đóng cửa, khom lưng nhón chân, vài bước đã đến bên cạnh ghế ngồi của Tưởng Trọng Lâm, đột nhiên từ sau lưng ôm lấy bờ vai của anh, một bên ghé vào lỗ tai anh hô: “Surprise!”
Tưởng Trọng Lâm vốn đang nghiêm túc xem văn kiện, vừa mới bị mấy quản lí chọc tức giận đến không chịu được, căn bản không thể phân thần đi chú ý bên ngoài, vừa vặn bị Cố Nhược Ngu dọa sợ.
Anh nghiêng đầu vừa thấy, Cố Nhược Ngu cười đến nghiêng người, bất đắc dĩ nói: “Nghĩ như thế nào lại đến đây.”
“Vừa mới ở tòa án, cách nơi này của anh cũng gần nên đến đây thôi.”
Vừa mới nói đến tòa án, lúc này Tưởng Trọng Lâm mới chú ý đến hôm nay Cố Nhược Ngu không giống ngày thường, hoàn toàn khác với phong cách ăn mặc xinh đẹp bình thường, cô mặc com lê công sở màu đen, trên là áo sơmi trắng người khoác tây trang màu đen, có một chiếc thắt lưng màu vàng bóng loáng ở bên hông làm đẹp, phía dưới là một chân váy bút chì. Bình thường tóc để ngang vai, giờ đã tóc được búi lên ở sau đầu, bên trên tây trang còn có một huy chương nho nhỏ biểu hiện nghề nghiệp của cô.
Nói như thế nào nhỉ, đây tên là đồng phục dụ hoặc đi?
Cố Nhược Ngu nhìn thấy Tưởng Trọng Lâm đang đánh giá cách ăn mặc của cô, lập tức một tay chống nạnh, bày ra một pose quyến rũ, vừa cười hỏi anh: “Sao? Xinh đẹp không? Có phải rất giống nữ cường nhân hay không?”
Tưởng Trọng Lâm nghe thấy câu hỏi của cô thì cong lên mỉm cười, giữ chặt một bàn tay của cô, khẽ kéo cô ngồi lên trên đùi của mình: “Rất đẹp, rất không giống với bình thường.”
Cố Nhược Ngu cố ý nheo ánh mắt lại hung dữ hỏi: “A, nghiệp vụ rất quen thuộc điêu luyện, nói! Có phải thường xuyên ở văn phòng lôi kéo mỹ nữ ngồi trên đùi anh hay không.”
Nghe thấy cô nói như vậy, Tưởng Trọng Lâm ý cười càng sâu: “Anh nào dám, ư?”
Cái “Ư” kia dùng giọng mũi phát ra như móc câu nhỏ quyến rũ Cố Nhược Ngu, làm hại trái tim của cô còn kịch liệt nhảy lên mấy cái.
Bốn mắt nhìn nhau, một chút không lời nào để nói, Cố Nhược Ngu cảm thấy không khí càng ngày càng quỷ dị nếu không nói cái gì đó, không nói cái gì đó......
Không đợi cô tự hỏi rõ ràng, Tưởng Trọng Lâm đã ấn môi lên, chỉ là một cái hôn nhàn nhạt, dừng ở trên môi của cô.
Cố Nhược Ngu cảm thấy chính mình lâm vào tình yêu, mặc dù kết hôn mấy tháng sau đó mới nói loại lời này thật sự rất buồn cười, nhưng cái loại tim đập gia tốc này, thấy anh cũng rất vui vẻ, cảm giác hôn môi cũng rất hạnh phúc là không lừa được chính mình, cô chính là đang yêu!
Nụ hôn lướt qua như chuồn chuồn nước của Tưởng Trọng Lâm chưa đủ thỏa mãn, hai tay của Cố Nhược Ngu vòng lên cổ anh, hung hăng hôn qua.
Nếu không có điện thoại nội bộ gọi đến, thậm chí Cố Nhược Ngu cảm thấy bọn họ sẽ phải đến một hồi office sex. May mắn Tưởng tiên sinh định lực hơn người dừng lại, Cố Nhược Ngu mới không mất mặt ở công ty này.
Sau đó, Cố Nhược Ngu lại ở trong lòng Tưởng tiên sinh làm nũng, nói lên chuyện mở phiên toà hôm nay, có chút buồn bực.
Tưởng Trọng Lâm nghe xong, chỉ là sờ tóc của cô: “Loại chuyện này là không thể song toàn, không phải lỗi của em.”
Cố Nhược Ngu gật đầu.
Cuối cùng, quả nhiên là Cố Nhược Ngu thành công “Hiến thân” hóa giải lệ khí của boss hôm nay, khiến cho người cả tầng lầu có thể hô hấp vui sướng, không đến mức biến thành nơm nớp lo sợ, bó tay bó chân.
Buổi tối Tưởng Trọng Lâm sắp xếp đi một nhà hàng món ăn Quảng Đông hay thường đi, chủ yếu là cả ngày Cố Nhược Ngu ồn ào mình tức giận, lại muốn ăn chút đồ đậm vị. Lúc này anh mới dẫn cô đi ăn món Quảng Đông, ăn chút nhẹ, miễn cho cả ngày bốc hoả.
Nhà hàng món ăn Quảng Đông này là đồ ăn gia đình, ở trong một tòa nhà nhỏ rất khác biệt, trang trí cũng rất tinh xảo, tính riêng tư cũng tốt, chỉ là nơi này là không thiết kế phòng, nhưng mỗi một bàn cách nhau có vẻ rộng, cũng sẽ không ảnh hưởng đến thực khách ăn uống.
Cố Nhược Ngu trời sinh đã thích ăn đồ ăn mặn, bỗng nhiên đổi thành loại đồ ăn nhạt như luộc này với cô mà nói, khiến cho cô thật đúng là rất vô vị, cầm chiếc đũa chọc đến chọc đi.
Tưởng Trọng Lâm khuyên nhủ: “Không phải em phát hoả có chút đau à? Trong khoảng thời gian này cũng đừng ăn nhiều đồ ăn cay mặn này, trước ăn nhạt một bữa đi.”
Cố Nhược Ngu cũng biết mình hết hi vọng đổi đồ ăn, đành phải chọn lựa lấy ăn.
Ăn được một nửa, cái bàn khác bên kia lại tới thêm hai vị khách nhân, Cố Nhược Ngu vốn không có chú ý, chỉ là gọi món ăn nhân viên phục vụ không cẩn thận đụng phải một trang sức phát ra tiếng vang, dẫn đến Cố Nhược Ngu quay đầu đi xem.
Cái liếc mắt một cái này, vấn đề rất lớn.
Tưởng Trọng Lâm nhìn thấy sắc mặt của cô nháy mắt trở nên ngưng trọng, nắm chiếc đũa cũng trở nên chặt, theo ánh mắt của cô nhìn qua, Tưởng Trọng Lâm ước chừng có thể nhận ra người đàn ông kia là chồng của chị hai cô, Triển Dịch Minh. Bởi vì không giao tiếp nhiều lắm, anh ta và anh rể này cũng cũng không quen thuộc, giờ phút này ở bên cạnh hắn còn có một cô gái, hơn nữa là một phụ nữ có thai bụng hơi nhô ra, nhưng người này lại không phải là vị chị hai kia.
Tưởng Trọng Lâm theo bản năng nhìn về phía Cố Nhược Ngu, quả nhiên mặt cô xanh mét chuẩn bị đứng lên, Tưởng Trọng Lâm nhanh tay lẹ mắt giữ chặt cô: “A Ngu, ngồi xuống.”
“Đây chẳng lẽ không phải sự thật đã bày ra trước mắt sao? Anh muốn em cho rằng không thấy được sao?” Cố Nhược Ngu cắn răng nói.
Tưởng Trọng Lâm khẽ thở dài: “A Ngu, còn nhớ rõ chuyện của Lâm tiểu thư không? Mọi việc không nên xúc động.”
Quả nhiên, sau khi nghe câu đấy, Cố Nhược Ngu biến sắc, sau đó lại có chút suy sụp, ngồi trở lại vị trí.
Tưởng Trọng Lâm nhìn bộ dáng này của cô, cũng biết trong lòng cô không vui, không muốn nói cái gì kích thích cô nữa. Gắp đồ ăn vào trong bát cô, nhẹ giọng nói: “Có vấn đề gì, chúng ta trở về nói sau.”
Buổi tối, Cố Nhược Ngu ôm thắt lưng của Tưởng Trọng Lâm nằm ở trong chăn, một chút đều ngủ không được, cô buồn bực hỏi: “Em có nên nói cho chị hai của em biết không?”
Tưởng Trọng Lâm suy nghĩ một chút: “Vừa không thể trực tiếp nói cho chị ấy, cũng không thể không nói cho chị ấy.”
Cố Nhược Ngu mê mang nâng mặt lên nhìn anh.
Tưởng Trọng Lâm cũng thuận tiện xoa tóc của cô, nói: “Dù sao việc này không phải là chuyện vẻ vang gì, có lẽ chị hai em biết, có lẽ không biết, nhưng chị ấy cũng sẽ không muốn bị người khác biết. Đương nhiên, em là em của chị ấy, cái này lại có chút không giống, bởi vậy em cũng có thể uyển chuyển nói cho chị ấy khả năng gia đình gặp chút nguy cơ, để cho chính chị ấy đi xử lý trước, xử lý không được, em lại đi hỗ trợ, em cảm thấy sao?”
Câu nói này của Tưởng Trọng Lâm khiến cho Cố Nhược Ngu vốn lo lắng không chịu nổi cũng an lòng, cô vùi mặt vào trong ngực anh: “Được rồi, ngày mai em đi tìm chị hai nói chuyện xem.”
Tưởng Trọng Lâm ừ một tiếng, khẽ hôn cái trán của cô, vỗ lưng của cô: “Ngủ đi.”
Tác giả :
Tiểu Thất Thích Ăn Đường