Trùng Sinh: Cứu Vớt Anh Trai Nam Chính
Chương 21
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Thật vất vả mới đến thứ sáu, quả thật cả người Cố Nhược Ngu đều muốn rời ra từng mảnh, lần này là một án xâm quyền buôn bán, chỉ là xem tư liệu của xí nghiệp này có thể xem hoa cả con mắt, chuẩn bị vài ngày mới làm tốt công việc quan trọng nhất, chờ cuối tuần Vu Khải Văn ra sân, thuận lợi mà nói hẳn là có thể giải quyết.
Buổi tối Cố Nhược Ngu ngâm mình ở trong bồn tắm lớn, thoải mái không chịu được, cảm thấy gân cốt cả người đều duỗi ra, lại thêm mấy giọt tinh dầu có chút mùi hương, toàn bộ phòng tắm đều tràn ngập mùi hương cô thích.
Chờ cô từ trong phòng tắm ra, phát hiện giờ phút này Tưởng tiên sinh nên ở thư phòng xem văn kiện lại đang ngồi ngay ngắn ở trên sô pha trong phòng ngủ, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô.
Cố Nhược Ngu lấy giác quan thứ sáu cảm giác được một ít không thích hợp, theo bản năng muố trốn sang bên cạnh.
Tưởng Trọng Lâm nhìn thấy bộ dáng cô hoảng sợ như động vật nhỏ, có chút muốn cười, lập tức lại nghĩ đến chuyện trước kia, mặt đen lại.
“Ngày mai em đi làm không?” Tưởng Trọng Lâm hỏi một câu chẳng liên quan.
Cố Nhược Ngu lắc đầu.
“Bây giờ có kỳ sinh lý không?”
“... ...!” Cố Nhược Ngu kinh ngạc nhìn anh, như không hiểu: “Hỏi, hỏi cái này để làm gì?”
Tưởng Trọng Lâm mỉm cười một chút, sau đó đứng lên đi về phía cô.
“Tôi chỉ là muốn xác định một chút có phải bây giờ em có thể tiến hành nghĩa vụ vợ chồng hay không.”
“... ...... ...!,!,!” Cố Nhược Ngu cảm thấy tim mình đập nhanh không ngừng: “Anh... Anh nói cái gì?”
“Em biết tôi đang nói cái gì mà, đoạn thời gian trước không phải em kỳ kỳ quái nghĩ loại chuyện này sao? Bỗng nhiên thay đổi áo ngủ, cả ngày đánh giá mình ở trong gương, còn lầm bầm lầu bầu... Em dám nói em không có ý nghĩ kia?” Tưởng Trọng Lâm đè thấp giọng nói.
Nhất thời, Cố Nhược Ngu đã nghĩ là giẫm phải đuôi con chó nhỏ: “Là anh suy nghĩ nhiều rồi!”
“A? Phải không?” Tưởng Trọng Lâm nheo mắt lại, khẽ nâng cằm của cô: “Quyển tạp chí dưới gối đầu kia thì nói như thế nào? Tính lạnh nhạt? Nói tôi sao?”
Bị phát hiện rồi!
Đây là mấy chữ duy nhất Cố Nhược Ngu có thể nghĩ đến.
“Ha ha......” Cô chỉ có thể cười gượng: “Cái kia chỉ là tôi xem chơi thôi, tôi tuyệt đối không có ý tứ kia, anh phải tin tưởng... Ưm”
Nói còn chưa xong, Tưởng Trọng Lâm đã cúi đầu ngăng lại cái miệng nhỏ nhắn của cô còn đang lải nhải, tính giải thích.
Cố Nhược Ngu hoàn toàn không có đoán được tình trạng này, không phải kế hoạch nên hạ gục hắn như thế nào sao? Vì sao bây giờ bị hạ gục lại là nàng?
Hoàn toàn không giống với bộ dáng lạnh nhạt nghiêm túc nói năng thận trọng lúc bình thường, nổi lên tình ái, Tưởng Trọng Lâm như là băng sơn trên ngòi lửa, càng thêm chói mắt đẹp mắt không ai bì nổi, giống như anh chính là chúa tể của thế giới vương giả, hô hấp của anh, ánh mắt của anh, tim đập của anh, tất cả chỉ có thể đi theo anh, dựa vào anh, quy thuận anh.
Cố Nhược Ngu cảm thấy hơi thở của mình nháy mắt bị cướp đi, anh hôn tuyệt đối không nhã nhặn, lại vừa sâu vừa nặng, quấn quít lấy lưỡi của cô, có kỹ xảo trêu chọc, chỉ chốc lát sau khiến cho cô cảm thấy hô hấp gấp gáp.
Giờ phút này Cố Nhược Ngu cũng vô pháp tự hỏi, cũng quên giãy dụa, thật ra cô cũng không muốn giãy dụa, từ đời trước đến hiện tại, và người đàn ông này nháy mắt đã từ chút phủ kín trong đầu, như kí ức anh mang đến đều tốt đẹp mà ấm áp, có lẽ anh là ấn tượng cuối cùng cô khắc vào trong mắt trước khi chết, bởi vậy đến kiếp sau cũng vẫn không xóa đi, hủy không được, còn dần thẩm vào trong lòng.
Nụ hôn của anh cũng không thỏa mãn quyến luyến với môi đỏ mọng xinh đẹp của cô, từ từ di chuyển xuống dưới, liếm láp cắn cắn da thịt non mịn trên cổ cô, bàn tay to thô ráp của người đàn ông thoáng thâm nhập vào trong áo, đi tới đi lui lưu luyến ở bên eo của cô, sau đó dần hướng lên trên, bắt đầu thăm dò nơi đẫy đà của cô.
Bởi vì vừa mới tắm rửa xong, bên trong Cố Nhược Ngu hoàn toàn thuộc vào trạng thái chân không, bị anh dễ dàng chạm phải nơi mềm mại kia sau đó nắm trong tay, Tưởng Trọng Lâm khẽ cắn thịt nhỏ trên vành tai của cô, đầu ngón tay cũng chạm được nụ hoa mê người nhất. Cố Nhược Ngu không tự giác run rẩy và ngâm khẽ, tiếng ngân như mèo nhỏ chẳng những không khiến cho đàn ông dừng tay, ngược lại như là thúc giục có hiệu quả nhất, khiến cho anh không thể ngừng lại, không thấy thoả mãn......
Quần áo rơi ở trên thảm, chờ hai người trở lại trên giường cũng gần như trần trụi, từ đầu Cố Nhược Ngu bị động cũng dần trở nên phối hợp, cánh tay mảnh khảnh thuận theo ôm cổ Tưởng Trọng Lâm, nhưng tay anh càng ngày càng xảo quyệt, càng ngày càng đi xuống, Cố Nhược Ngu không nhịn được run rẩy, muốn tách khỏi ngón tay phiền lòng này, Tưởng Trọng Lâm như là cảm giác được cảm xúc của cô, khẽ hôn xuống trán cô.
“Không phải sợ.”
“Hừ...... Tôi sợ sao?” Cố Nhược Ngu thở không xong nhưng khí thế mạnh mẽ đáp trả.
Tưởng Trọng Lâm bật cười, đều giờ phút này, cô còn muốn phân cao thấp, nhưng khi anh lớn mật thăm dò vào nơi cấm địa bí ẩn nhất của cô, mặc dù Cố Nhược Ngu nghĩ đến mình đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng vẫn khẩn trương toàn thân cứng đờ.
“Đừng sợ.” Tiếng nói của anh trầm thấp ôn nhu, dụ dỗ, trấn an.
Ngón tay như có ma lực không chút do dự nhào nặn, khiến cho cô kinh hoảng nhảy dựng lên như là bị điện giật, trong lúc thở dốc, không hề có biện pháp khắc chế tiếng bất lực mình đang phát ra. Cố Nhược Ngu khẩn trương lắc mông, muốn thoát khỏi ngón tay đang tàn sát bừa bãi ở nơi yếu ớt nhất kia của cô.
“Bây giờ biết sợ rồi sao?” Tưởng Trọng Lâm vừa nhẹ giọng hỏi, vừa kéo quần áo cuối cùng trên người cô xuống, một cái quần lót nhỏ vướng chân vướng tay, sau đó ôn nhu tách hai chân thon dài của cô ra, Tưởng Trọng Lâm ưỡn lưng, ngay lập tức xâm nhập vào cấm địa ẩm ướt ngọt ngào của cô.
Cố Nhược Ngu cắn môi dưới, thỉnh thoảng phát ra hai tiếng khẽ ngâm, khó chịu thừa nhận anh tấn công, ở trong luật động, trao đổi cảm xúc tư mật nhất.
“Cứ thoải mái, đừng khẩn trương như vậy.” Tưởng Trọng Lâm dụ dỗ nói ở bên tai cô, giọng nói khẩn trương, như là đang áp lực gì đó.
“Ưm......” Bàn tay nhỏ bé của cô bám vào bả vai ẩm uớt mồ hôi của anh, móng tay đều cắm vào trong cơ thể.
Bây giờ Tưởng Trọng Lâm đã không cảm giác được chuyện khác, chỉ dựa trong lúc tiến vào tiến ra đó mà hưởng thụ khít khao non mềm của cô, lửa thiêu xông khắp toàn thân, khiến cho anh ra vào càng thêm gấp......
Khoái cảm dần tích tụ, càng ngày càng cao, càng ngày càng mạnh, Cố Nhược Ngu thở gấp cũng càng ngày càng cấp, dù cô không muốn phát ra tiếng ngán chết người khiến mình cũng không muốn nghe này, nhưng chung quy không thể khống chế, bị động tác hung ác của Tưởng Trọng Lâm làm cho không có đường lui.
Lúc bạo phát, hai người đều run rẩy thật mạnh, kiềm chế gầm nhẹ và rên mềm mại, ngâm với nhau, cô ở ranh giới vong tình để lại trên vai anh vết cào nhàn nhạt.
Lúc tất cả trở về bình tĩnh, Tưởng Trọng Lâm ôm chầm cô vẻ mặt đã có chút tan rã thấp giọng nói ở bên tai: “Còn cảm thấy anh có tính nhạt nhẽo không?”
Cố Nhược Ngu: “......zzzzzz”
Ngày hôm sau tỉnh lại, Cố Nhược Ngu đã hiểu được vì sao đêm qua Tưởng Trọng Lâm muốn hỏi cô vấn đề hôm nay có đi không này, bởi vì nếu cô phải đi làm cô cũng tuyệt đối không thể rời giường!
Cảm giác tất cả đều là đau nhức sau khi tham gia đại hội thể dục thể thao, một ngón tay cũng không muốn động, đành phải ở lại trên giường như vậy.
Cố Nhược Ngu nhớ lại tình huống ngày hôm qua kia, hận không thể ở trong chăn ngạt chết mình.
Nói bổ nhào vào mà? Nói có nữ vương mà?
Bất tri bất giác cứ như vậy bị Tưởng Trọng Lâm nắm mũi dắt đi, Cố Nhược Ngu nhớ lại tiếng kêu của mình thì tức giận đến đấm giường, mày là con hát AV sao? Lại kêu thành tiếng kia, còn ở trước mặt anh nữa!
Tưởng Trọng Lâm quả nhiên là rối loạn thuộc tính , Cố Nhược Ngu không chút do dự xác định điểm này, bình thường im lặng không chịu được, ở trên giường quả nhiên ‘tác phong’ lợi hại......
Đang ở trong lúc mình phản tỉnh, Tưởng Trọng Lâm ung dung tiến vào, hoàn toàn không giống với Cố Nhược Ngu mỏi mệt bủn rủn, bộ dáng anh như sảng nét mặt toả sáng.
“Chẳng lẽ đây là thải âm bổ dương trong truyền thuyết?” Cố Nhược Ngu tà ác nghĩ.
Tưởng Trọng Lâm nhìn thấy Cố Nhược Ngu vừa thấy anh thì có một dáng vẻ “Làm gì!
Không cần lại đây!”, trên mặt nở nụ cười.
“Em đã ở trên giường nằm cả một buổi sáng rồi, đi xuống ăn một chút gì đi.”
“Anh nghĩ rằng em muốn ở trên giường nằm cả buổi sáng sao?” Cố Nhược Ngu thở phì phò lườm anh, như anh là người xấu tội ác tày trời.
Tưởng Trọng Lâm có chút mất tự nhiên ho một tiếng: “Bình thường em ngủ nướng cũng không khác lắm, muốn anh ôm em xuống không?”
Cố Nhược Ngu cảnh giác kéo chăn qua che ở trước ngực: “Tránh ra, em tự mình rời giường.”
Tưởng Trọng Lâm cũng không miễn cưỡng, đứng dậy đi ra ngoài, cuối cùng bỏ lại một câu: “Cái này em không cần lo lắng ‘Tính phúc’ của mình rồi chứ?”
Cố Nhược Ngu sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng kịp ý tứ của anh, oán hận cầm gối đầu ném ra trước cửa.
... ...
Không biết có phải bởi vì có liên quan đến thân thể hay không, tâm linh trong lòng cũng càng thêm gần nhau, cuối tuần này, hai người cũng không có việc, gần như đều ở nhà chán ngán, Cố Nhược Ngu kéo anh lại sô pha xem đĩa, sau đó dựa vào trong lòng anh không tự giác ngủ mất, sau đó sẽ buổi chiều bị Tưởng Trọng Lâm nắm cái mũi mà nghẹn tỉnh, ngay lúc cô tức giận muốn rời giường, anh sẽ cầm hoa quả đã gọt lên, sau đó sờ đầu của cô. Ở lúc anh xem văn kiện, Cố Nhược Ngu cũng dám đánh bạo đi thư phòng quấy rối, tuy Tưởng Trọng Lâm sẽ không đen mặt đuổi cô ra, nhưng kết quả cuối cùng cũng chỉ có thể ở thư phòng “Ngay tại chỗ tử hình” cô.
Mà lúc Tưởng Trọng Lâm nghe Cố Nhược Ngu líu ríu giảng này giảng kia ở bên tai, anh cũng không cảm thấy ồn ào, ngược lại nghe rất nghiêm túc, ngẫu nhiên độc miệng bình luận vài câu khiến Cố Nhược Ngu tức giận đến giơ chân. Thật ra anh thích nhìn bộ dáng cô tức giận, ngoại trừ bề ngoài xinh đẹp, thanh xuân, sức sống, trẻ tuổi ở trên người của cô còn hiển lộ không thể nghi ngờ. Như là mùa đông phát ra ánh sáng và ấm áp, không lúc nào là không hấp dẫn anh.
Với một người đã quen một mình như anh, thói quen bình thản đối mặt với chuyện gì đó, thói quen lạnh lùng và cô đơn mà nói, cuộc sống như vậy khiến cho anh như rơi vào đám mây, rất không chân thật, cuộc hôn nhân này, thì ra dáng vẻ anh nghĩ kém đến càng ngày càng xa dáng vẻ chuẩn bị chấp nhận, loại cảm giác này có thể gọi là hạnh phúc sao? Tóm lại là anh chưa bao giờ thử nghiệm qua một loại cảm xúc tinh tế, nhẹ nhàng, như một dây mây, ở lúc bạn không phát hiện ra, đã gắt gao cuốn lấy bạn, mà bạn lại vui vẻ chịu đựng.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Với một chương này.... Ta chỉ muốn nói..." hư......" Quản nhóm ta đã muốn hết sức, cầu buông tha...
Ps: Lăn lộn cầu nhắn lại cùng cất chứa a ~~ a ~~ a ~~~
Thật vất vả mới đến thứ sáu, quả thật cả người Cố Nhược Ngu đều muốn rời ra từng mảnh, lần này là một án xâm quyền buôn bán, chỉ là xem tư liệu của xí nghiệp này có thể xem hoa cả con mắt, chuẩn bị vài ngày mới làm tốt công việc quan trọng nhất, chờ cuối tuần Vu Khải Văn ra sân, thuận lợi mà nói hẳn là có thể giải quyết.
Buổi tối Cố Nhược Ngu ngâm mình ở trong bồn tắm lớn, thoải mái không chịu được, cảm thấy gân cốt cả người đều duỗi ra, lại thêm mấy giọt tinh dầu có chút mùi hương, toàn bộ phòng tắm đều tràn ngập mùi hương cô thích.
Chờ cô từ trong phòng tắm ra, phát hiện giờ phút này Tưởng tiên sinh nên ở thư phòng xem văn kiện lại đang ngồi ngay ngắn ở trên sô pha trong phòng ngủ, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô.
Cố Nhược Ngu lấy giác quan thứ sáu cảm giác được một ít không thích hợp, theo bản năng muố trốn sang bên cạnh.
Tưởng Trọng Lâm nhìn thấy bộ dáng cô hoảng sợ như động vật nhỏ, có chút muốn cười, lập tức lại nghĩ đến chuyện trước kia, mặt đen lại.
“Ngày mai em đi làm không?” Tưởng Trọng Lâm hỏi một câu chẳng liên quan.
Cố Nhược Ngu lắc đầu.
“Bây giờ có kỳ sinh lý không?”
“... ...!” Cố Nhược Ngu kinh ngạc nhìn anh, như không hiểu: “Hỏi, hỏi cái này để làm gì?”
Tưởng Trọng Lâm mỉm cười một chút, sau đó đứng lên đi về phía cô.
“Tôi chỉ là muốn xác định một chút có phải bây giờ em có thể tiến hành nghĩa vụ vợ chồng hay không.”
“... ...... ...!,!,!” Cố Nhược Ngu cảm thấy tim mình đập nhanh không ngừng: “Anh... Anh nói cái gì?”
“Em biết tôi đang nói cái gì mà, đoạn thời gian trước không phải em kỳ kỳ quái nghĩ loại chuyện này sao? Bỗng nhiên thay đổi áo ngủ, cả ngày đánh giá mình ở trong gương, còn lầm bầm lầu bầu... Em dám nói em không có ý nghĩ kia?” Tưởng Trọng Lâm đè thấp giọng nói.
Nhất thời, Cố Nhược Ngu đã nghĩ là giẫm phải đuôi con chó nhỏ: “Là anh suy nghĩ nhiều rồi!”
“A? Phải không?” Tưởng Trọng Lâm nheo mắt lại, khẽ nâng cằm của cô: “Quyển tạp chí dưới gối đầu kia thì nói như thế nào? Tính lạnh nhạt? Nói tôi sao?”
Bị phát hiện rồi!
Đây là mấy chữ duy nhất Cố Nhược Ngu có thể nghĩ đến.
“Ha ha......” Cô chỉ có thể cười gượng: “Cái kia chỉ là tôi xem chơi thôi, tôi tuyệt đối không có ý tứ kia, anh phải tin tưởng... Ưm”
Nói còn chưa xong, Tưởng Trọng Lâm đã cúi đầu ngăng lại cái miệng nhỏ nhắn của cô còn đang lải nhải, tính giải thích.
Cố Nhược Ngu hoàn toàn không có đoán được tình trạng này, không phải kế hoạch nên hạ gục hắn như thế nào sao? Vì sao bây giờ bị hạ gục lại là nàng?
Hoàn toàn không giống với bộ dáng lạnh nhạt nghiêm túc nói năng thận trọng lúc bình thường, nổi lên tình ái, Tưởng Trọng Lâm như là băng sơn trên ngòi lửa, càng thêm chói mắt đẹp mắt không ai bì nổi, giống như anh chính là chúa tể của thế giới vương giả, hô hấp của anh, ánh mắt của anh, tim đập của anh, tất cả chỉ có thể đi theo anh, dựa vào anh, quy thuận anh.
Cố Nhược Ngu cảm thấy hơi thở của mình nháy mắt bị cướp đi, anh hôn tuyệt đối không nhã nhặn, lại vừa sâu vừa nặng, quấn quít lấy lưỡi của cô, có kỹ xảo trêu chọc, chỉ chốc lát sau khiến cho cô cảm thấy hô hấp gấp gáp.
Giờ phút này Cố Nhược Ngu cũng vô pháp tự hỏi, cũng quên giãy dụa, thật ra cô cũng không muốn giãy dụa, từ đời trước đến hiện tại, và người đàn ông này nháy mắt đã từ chút phủ kín trong đầu, như kí ức anh mang đến đều tốt đẹp mà ấm áp, có lẽ anh là ấn tượng cuối cùng cô khắc vào trong mắt trước khi chết, bởi vậy đến kiếp sau cũng vẫn không xóa đi, hủy không được, còn dần thẩm vào trong lòng.
Nụ hôn của anh cũng không thỏa mãn quyến luyến với môi đỏ mọng xinh đẹp của cô, từ từ di chuyển xuống dưới, liếm láp cắn cắn da thịt non mịn trên cổ cô, bàn tay to thô ráp của người đàn ông thoáng thâm nhập vào trong áo, đi tới đi lui lưu luyến ở bên eo của cô, sau đó dần hướng lên trên, bắt đầu thăm dò nơi đẫy đà của cô.
Bởi vì vừa mới tắm rửa xong, bên trong Cố Nhược Ngu hoàn toàn thuộc vào trạng thái chân không, bị anh dễ dàng chạm phải nơi mềm mại kia sau đó nắm trong tay, Tưởng Trọng Lâm khẽ cắn thịt nhỏ trên vành tai của cô, đầu ngón tay cũng chạm được nụ hoa mê người nhất. Cố Nhược Ngu không tự giác run rẩy và ngâm khẽ, tiếng ngân như mèo nhỏ chẳng những không khiến cho đàn ông dừng tay, ngược lại như là thúc giục có hiệu quả nhất, khiến cho anh không thể ngừng lại, không thấy thoả mãn......
Quần áo rơi ở trên thảm, chờ hai người trở lại trên giường cũng gần như trần trụi, từ đầu Cố Nhược Ngu bị động cũng dần trở nên phối hợp, cánh tay mảnh khảnh thuận theo ôm cổ Tưởng Trọng Lâm, nhưng tay anh càng ngày càng xảo quyệt, càng ngày càng đi xuống, Cố Nhược Ngu không nhịn được run rẩy, muốn tách khỏi ngón tay phiền lòng này, Tưởng Trọng Lâm như là cảm giác được cảm xúc của cô, khẽ hôn xuống trán cô.
“Không phải sợ.”
“Hừ...... Tôi sợ sao?” Cố Nhược Ngu thở không xong nhưng khí thế mạnh mẽ đáp trả.
Tưởng Trọng Lâm bật cười, đều giờ phút này, cô còn muốn phân cao thấp, nhưng khi anh lớn mật thăm dò vào nơi cấm địa bí ẩn nhất của cô, mặc dù Cố Nhược Ngu nghĩ đến mình đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng vẫn khẩn trương toàn thân cứng đờ.
“Đừng sợ.” Tiếng nói của anh trầm thấp ôn nhu, dụ dỗ, trấn an.
Ngón tay như có ma lực không chút do dự nhào nặn, khiến cho cô kinh hoảng nhảy dựng lên như là bị điện giật, trong lúc thở dốc, không hề có biện pháp khắc chế tiếng bất lực mình đang phát ra. Cố Nhược Ngu khẩn trương lắc mông, muốn thoát khỏi ngón tay đang tàn sát bừa bãi ở nơi yếu ớt nhất kia của cô.
“Bây giờ biết sợ rồi sao?” Tưởng Trọng Lâm vừa nhẹ giọng hỏi, vừa kéo quần áo cuối cùng trên người cô xuống, một cái quần lót nhỏ vướng chân vướng tay, sau đó ôn nhu tách hai chân thon dài của cô ra, Tưởng Trọng Lâm ưỡn lưng, ngay lập tức xâm nhập vào cấm địa ẩm ướt ngọt ngào của cô.
Cố Nhược Ngu cắn môi dưới, thỉnh thoảng phát ra hai tiếng khẽ ngâm, khó chịu thừa nhận anh tấn công, ở trong luật động, trao đổi cảm xúc tư mật nhất.
“Cứ thoải mái, đừng khẩn trương như vậy.” Tưởng Trọng Lâm dụ dỗ nói ở bên tai cô, giọng nói khẩn trương, như là đang áp lực gì đó.
“Ưm......” Bàn tay nhỏ bé của cô bám vào bả vai ẩm uớt mồ hôi của anh, móng tay đều cắm vào trong cơ thể.
Bây giờ Tưởng Trọng Lâm đã không cảm giác được chuyện khác, chỉ dựa trong lúc tiến vào tiến ra đó mà hưởng thụ khít khao non mềm của cô, lửa thiêu xông khắp toàn thân, khiến cho anh ra vào càng thêm gấp......
Khoái cảm dần tích tụ, càng ngày càng cao, càng ngày càng mạnh, Cố Nhược Ngu thở gấp cũng càng ngày càng cấp, dù cô không muốn phát ra tiếng ngán chết người khiến mình cũng không muốn nghe này, nhưng chung quy không thể khống chế, bị động tác hung ác của Tưởng Trọng Lâm làm cho không có đường lui.
Lúc bạo phát, hai người đều run rẩy thật mạnh, kiềm chế gầm nhẹ và rên mềm mại, ngâm với nhau, cô ở ranh giới vong tình để lại trên vai anh vết cào nhàn nhạt.
Lúc tất cả trở về bình tĩnh, Tưởng Trọng Lâm ôm chầm cô vẻ mặt đã có chút tan rã thấp giọng nói ở bên tai: “Còn cảm thấy anh có tính nhạt nhẽo không?”
Cố Nhược Ngu: “......zzzzzz”
Ngày hôm sau tỉnh lại, Cố Nhược Ngu đã hiểu được vì sao đêm qua Tưởng Trọng Lâm muốn hỏi cô vấn đề hôm nay có đi không này, bởi vì nếu cô phải đi làm cô cũng tuyệt đối không thể rời giường!
Cảm giác tất cả đều là đau nhức sau khi tham gia đại hội thể dục thể thao, một ngón tay cũng không muốn động, đành phải ở lại trên giường như vậy.
Cố Nhược Ngu nhớ lại tình huống ngày hôm qua kia, hận không thể ở trong chăn ngạt chết mình.
Nói bổ nhào vào mà? Nói có nữ vương mà?
Bất tri bất giác cứ như vậy bị Tưởng Trọng Lâm nắm mũi dắt đi, Cố Nhược Ngu nhớ lại tiếng kêu của mình thì tức giận đến đấm giường, mày là con hát AV sao? Lại kêu thành tiếng kia, còn ở trước mặt anh nữa!
Tưởng Trọng Lâm quả nhiên là rối loạn thuộc tính , Cố Nhược Ngu không chút do dự xác định điểm này, bình thường im lặng không chịu được, ở trên giường quả nhiên ‘tác phong’ lợi hại......
Đang ở trong lúc mình phản tỉnh, Tưởng Trọng Lâm ung dung tiến vào, hoàn toàn không giống với Cố Nhược Ngu mỏi mệt bủn rủn, bộ dáng anh như sảng nét mặt toả sáng.
“Chẳng lẽ đây là thải âm bổ dương trong truyền thuyết?” Cố Nhược Ngu tà ác nghĩ.
Tưởng Trọng Lâm nhìn thấy Cố Nhược Ngu vừa thấy anh thì có một dáng vẻ “Làm gì!
Không cần lại đây!”, trên mặt nở nụ cười.
“Em đã ở trên giường nằm cả một buổi sáng rồi, đi xuống ăn một chút gì đi.”
“Anh nghĩ rằng em muốn ở trên giường nằm cả buổi sáng sao?” Cố Nhược Ngu thở phì phò lườm anh, như anh là người xấu tội ác tày trời.
Tưởng Trọng Lâm có chút mất tự nhiên ho một tiếng: “Bình thường em ngủ nướng cũng không khác lắm, muốn anh ôm em xuống không?”
Cố Nhược Ngu cảnh giác kéo chăn qua che ở trước ngực: “Tránh ra, em tự mình rời giường.”
Tưởng Trọng Lâm cũng không miễn cưỡng, đứng dậy đi ra ngoài, cuối cùng bỏ lại một câu: “Cái này em không cần lo lắng ‘Tính phúc’ của mình rồi chứ?”
Cố Nhược Ngu sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng kịp ý tứ của anh, oán hận cầm gối đầu ném ra trước cửa.
... ...
Không biết có phải bởi vì có liên quan đến thân thể hay không, tâm linh trong lòng cũng càng thêm gần nhau, cuối tuần này, hai người cũng không có việc, gần như đều ở nhà chán ngán, Cố Nhược Ngu kéo anh lại sô pha xem đĩa, sau đó dựa vào trong lòng anh không tự giác ngủ mất, sau đó sẽ buổi chiều bị Tưởng Trọng Lâm nắm cái mũi mà nghẹn tỉnh, ngay lúc cô tức giận muốn rời giường, anh sẽ cầm hoa quả đã gọt lên, sau đó sờ đầu của cô. Ở lúc anh xem văn kiện, Cố Nhược Ngu cũng dám đánh bạo đi thư phòng quấy rối, tuy Tưởng Trọng Lâm sẽ không đen mặt đuổi cô ra, nhưng kết quả cuối cùng cũng chỉ có thể ở thư phòng “Ngay tại chỗ tử hình” cô.
Mà lúc Tưởng Trọng Lâm nghe Cố Nhược Ngu líu ríu giảng này giảng kia ở bên tai, anh cũng không cảm thấy ồn ào, ngược lại nghe rất nghiêm túc, ngẫu nhiên độc miệng bình luận vài câu khiến Cố Nhược Ngu tức giận đến giơ chân. Thật ra anh thích nhìn bộ dáng cô tức giận, ngoại trừ bề ngoài xinh đẹp, thanh xuân, sức sống, trẻ tuổi ở trên người của cô còn hiển lộ không thể nghi ngờ. Như là mùa đông phát ra ánh sáng và ấm áp, không lúc nào là không hấp dẫn anh.
Với một người đã quen một mình như anh, thói quen bình thản đối mặt với chuyện gì đó, thói quen lạnh lùng và cô đơn mà nói, cuộc sống như vậy khiến cho anh như rơi vào đám mây, rất không chân thật, cuộc hôn nhân này, thì ra dáng vẻ anh nghĩ kém đến càng ngày càng xa dáng vẻ chuẩn bị chấp nhận, loại cảm giác này có thể gọi là hạnh phúc sao? Tóm lại là anh chưa bao giờ thử nghiệm qua một loại cảm xúc tinh tế, nhẹ nhàng, như một dây mây, ở lúc bạn không phát hiện ra, đã gắt gao cuốn lấy bạn, mà bạn lại vui vẻ chịu đựng.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Với một chương này.... Ta chỉ muốn nói..." hư......" Quản nhóm ta đã muốn hết sức, cầu buông tha...
Ps: Lăn lộn cầu nhắn lại cùng cất chứa a ~~ a ~~ a ~~~
Tác giả :
Tiểu Thất Thích Ăn Đường