Trùng Sinh: Cứu Vớt Anh Trai Nam Chính
Chương 15: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
“Vì sao phải giành nhiều giải thưởng như vậy?” Tưởng Trọng Lâm nhìn ảnh chụp cô cầm hoa tươi mặc đồ học sĩ trên cái giá hỏi.
“Vì có quyền lựa chọn.”
Tưởng Trọng Lâm xoay người lại, vẻ mặt rất nghi ngờ.
Chỉ nghe Cố Nhược Ngu từ từ nói: “Tôi không giống với anh, anh là con trai, lại là người thừa kế chính, cái gì anh cũng đều có thể chọn trước, trong nhà của tôi có năm đứa nhỏ, ba gái, chỉ có là ưu tú nhất tôi mới có thể lựa chọn cuộc sống của mình, bằng không, anh nhìn chị hai của tôi đi, chị ấy từ nhỏ đã nghe theo ba, thục nữ, ngoan ngoãn, chỉ được nghe theo ba. Nhưng bây giờ thì sao, bản thân không có công việc, dựa vào nhà chồng và nhà mẹ đẻ, cho dù chồng ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm chị ấy cũng không thể làm gì.”
Tưởng Trọng Lâm giật mình ngẩn ra, cho tới bây giờ chưa từng nghe Cố Nhược Ngu nói đến việc này. Như là mở ra máy hát, Cố Nhược Ngu dứt khoát nói hết một lần cho thống khoái.
“Vào đại học nào, học chuyên nghành gì, làm công việc gì, đều là bởi vì ba tôi cảm thấy tôi cũng đủ xuất sắc, có thể cho Cố gia mặt mũi, mang lại lợi ích, mới nguyện ý buông tay để cho tôi làm. Anh có biết vì sao lại chọn tôi hôn ước với nhà anh không?” Cố Nhược Ngu nhìn anh nói: “Bởi vì ba tôi cảm thấy tôi là đưa ra ngoài nhìn nhất.”
“Không đi tranh, thì vĩnh viễn không có quyền nói, đây là cách sinh tồn của tôi.” Cô nói rất bình thản.
Tưởng Trọng Lâm nhìn bộ dáng có chút tự giễu của cô, khó có thể tưởng tượng cô nương này đã bị anh hung hăng răn dạy sau đó khóc lớn kia, cho đến nay, anh nghĩ tất cả thiên kim tiểu thư đều giống nhau, cẩm y ngọc thực chiều chuộng nuôi lớn, ở an bài của cha mẹ gả vào hào môn, sau đó lại sống cuộc sống của phu nhân giàu có, có thể nói không có gì khó khắn, không thể tưởng được cô lại đi đến một đường như vậy.
“Anh thì sao? Anh vì cái gì mà phải cố gắng như vậy?” Cố Nhược Ngu hỏi ngược lại.
Vì sao phải cố gắng như vậy?
“Có thể là vì đạt được mục tiêu mà ba đã định đi.” Anh nhớ lại thời thiếu niên của mình, đại đa số thời gian là hoàn thành từng mục tiêu mà ba đã định ra, hy vọng ở trước mặt ba nhận được một ít tán thưởng và thời gian. Đáng tiếc là, người kia trừ bình thản gật đầu, thì không có cái khác, có lẽ ở trong lòng ba Tưởng chỉ có chuyện của sự nghiệp của ông mới là quan trọng nhất.
Trong lúc nhất thời câu chuyện trở nên có chút nặng nề, Tưởng Trọng Lâm cảm thấy nói chuyện mất hứng này với cô rất không thích hợp, chuyển sang câu chuyện khác: “Phòng này em ở bao lâu rồi?”
“Sơ trung đã bắt đầu ở.” Cố Nhược Ngu nhìn quanh bốn phía: “Thế nào? Đẹp chứ?”
“Không nghĩ đến em thích loại hình này.” Tưởng Trọng Lâm ý tứ hơi trêu chọc chỉ ảnh tạp chí ngôi sao trên tường đã có chút ố vàng, đây là một nam người mẫu trước kia thích, trên áp phích còn có thể nhìn thấy dễ nhìn đường tam giác rõ ràng.
Cố Nhược Ngu có chút xấu hổ, bị thấy gì đó ngây thơ như vậy, nhưng vẫn hùng hồn phản bác nói: “Nữ sinh nhỏ đều thích cái đó! Người ta rất đẹp trai, người còn có đường tam giác chứ.”
“Đường tam giác là cái gì?” Cho tới bây giờ Tưởng Trọng Lâm chưa từng nghe nói qua loại này.
“......” Sự khác nhau về thế hệ!
“Chính là hai đường ngang hông kia kìa.” Cố Nhược Ngu không nói gì chỉ vào áp phích giải thích nói.
Nói đến đường tam giác, Cố Nhược Ngu bỗng nhiên nhìn thẳng vào Tưởng Trọng Lâm, người này đều thường ở phòng tập thể thao trong nhà rèn luyện, cũng không biết có luyện ra đường tam giác hay không, đáng tiếc, chưa từng thấy qua bộ dáng anh cởi trần.
Tưởng Trọng Lâm vừa thấy ánh mắt của Cố Nhược Ngu “Tò mò anh có đường tam giác hay không, không bằng cởi ra đi” cảm thấy da đầu căng thẳng, còn có cảm giác không hiểu bị đùa giỡn.
Anh làm bộ ho khan một tiếng: “Chỉ cần kiên trì rèn luyện, đàn ông vẫn dễ dàng luyện ra loại đường cong này.”
Kết quả, ánh
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
“Vì sao phải giành nhiều giải thưởng như vậy?” Tưởng Trọng Lâm nhìn ảnh chụp cô cầm hoa tươi mặc đồ học sĩ trên cái giá hỏi.
“Vì có quyền lựa chọn.”
Tưởng Trọng Lâm xoay người lại, vẻ mặt rất nghi ngờ.
Chỉ nghe Cố Nhược Ngu từ từ nói: “Tôi không giống với anh, anh là con trai, lại là người thừa kế chính, cái gì anh cũng đều có thể chọn trước, trong nhà của tôi có năm đứa nhỏ, ba gái, chỉ có là ưu tú nhất tôi mới có thể lựa chọn cuộc sống của mình, bằng không, anh nhìn chị hai của tôi đi, chị ấy từ nhỏ đã nghe theo ba, thục nữ, ngoan ngoãn, chỉ được nghe theo ba. Nhưng bây giờ thì sao, bản thân không có công việc, dựa vào nhà chồng và nhà mẹ đẻ, cho dù chồng ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm chị ấy cũng không thể làm gì.”
Tưởng Trọng Lâm giật mình ngẩn ra, cho tới bây giờ chưa từng nghe Cố Nhược Ngu nói đến việc này. Như là mở ra máy hát, Cố Nhược Ngu dứt khoát nói hết một lần cho thống khoái.
“Vào đại học nào, học chuyên nghành gì, làm công việc gì, đều là bởi vì ba tôi cảm thấy tôi cũng đủ xuất sắc, có thể cho Cố gia mặt mũi, mang lại lợi ích, mới nguyện ý buông tay để cho tôi làm. Anh có biết vì sao lại chọn tôi hôn ước với nhà anh không?” Cố Nhược Ngu nhìn anh nói: “Bởi vì ba tôi cảm thấy tôi là đưa ra ngoài nhìn nhất.”
“Không đi tranh, thì vĩnh viễn không có quyền nói, đây là cách sinh tồn của tôi.” Cô nói rất bình thản.
Tưởng Trọng Lâm nhìn bộ dáng có chút tự giễu của cô, khó có thể tưởng tượng cô nương này đã bị anh hung hăng răn dạy sau đó khóc lớn kia, cho đến nay, anh nghĩ tất cả thiên kim tiểu thư đều giống nhau, cẩm y ngọc thực chiều chuộng nuôi lớn, ở an bài của cha mẹ gả vào hào môn, sau đó lại sống cuộc sống của phu nhân giàu có, có thể nói không có gì khó khắn, không thể tưởng được cô lại đi đến một đường như vậy.
“Anh thì sao? Anh vì cái gì mà phải cố gắng như vậy?” Cố Nhược Ngu hỏi ngược lại.
Vì sao phải cố gắng như vậy?
“Có thể là vì đạt được mục tiêu mà ba đã định đi.” Anh nhớ lại thời thiếu niên của mình, đại đa số thời gian là hoàn thành từng mục tiêu mà ba đã định ra, hy vọng ở trước mặt ba nhận được một ít tán thưởng và thời gian. Đáng tiếc là, người kia trừ bình thản gật đầu, thì không có cái khác, có lẽ ở trong lòng ba Tưởng chỉ có chuyện của sự nghiệp của ông mới là quan trọng nhất.
Trong lúc nhất thời câu chuyện trở nên có chút nặng nề, Tưởng Trọng Lâm cảm thấy nói chuyện mất hứng này với cô rất không thích hợp, chuyển sang câu chuyện khác: “Phòng này em ở bao lâu rồi?”
“Sơ trung đã bắt đầu ở.” Cố Nhược Ngu nhìn quanh bốn phía: “Thế nào? Đẹp chứ?”
“Không nghĩ đến em thích loại hình này.” Tưởng Trọng Lâm ý tứ hơi trêu chọc chỉ ảnh tạp chí ngôi sao trên tường đã có chút ố vàng, đây là một nam người mẫu trước kia thích, trên áp phích còn có thể nhìn thấy dễ nhìn đường tam giác rõ ràng.
Cố Nhược Ngu có chút xấu hổ, bị thấy gì đó ngây thơ như vậy, nhưng vẫn hùng hồn phản bác nói: “Nữ sinh nhỏ đều thích cái đó! Người ta rất đẹp trai, người còn có đường tam giác chứ.”
“Đường tam giác là cái gì?” Cho tới bây giờ Tưởng Trọng Lâm chưa từng nghe nói qua loại này.
“......” Sự khác nhau về thế hệ!
“Chính là hai đường ngang hông kia kìa.” Cố Nhược Ngu không nói gì chỉ vào áp phích giải thích nói.
Nói đến đường tam giác, Cố Nhược Ngu bỗng nhiên nhìn thẳng vào Tưởng Trọng Lâm, người này đều thường ở phòng tập thể thao trong nhà rèn luyện, cũng không biết có luyện ra đường tam giác hay không, đáng tiếc, chưa từng thấy qua bộ dáng anh cởi trần.
Tưởng Trọng Lâm vừa thấy ánh mắt của Cố Nhược Ngu “Tò mò anh có đường tam giác hay không, không bằng cởi ra đi” cảm thấy da đầu căng thẳng, còn có cảm giác không hiểu bị đùa giỡn.
Anh làm bộ ho khan một tiếng: “Chỉ cần kiên trì rèn luyện, đàn ông vẫn dễ dàng luyện ra loại đường cong này.”
Kết quả, ánh
Tác giả :
Tiểu Thất Thích Ăn Đường