Trùng Sinh: Cứu Vớt Anh Trai Nam Chính
Chương 12
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Lâm gia ý từ chối nói buổi chiều còn phải đi làm, sẽ không trò chuyện nhiều, bảo Cố Nhược Ngu không phải lo lắng, chuyện này tự cô có thể xử lý, tuyên bố là không muốn nghiên cứu kỹ vấn đề này với Cố Nhược Ngu. Cố Nhược Ngu nhớ đến Vu Khải Văn gần đây đã bắt đầu hồi phục sức khỏe, hẳn là sắp ra viện, bằng không đến hỏi hắn cũng được.
Lúc Cố Nhược Ngu ở trung tâm hồi phục tìm được hắn, hắn chính là tiêu sái đang chống gậy, nhìn tư thế không được tự nhiên của hắn Cố Nhược Ngu thầm buồn cười, thiếu gia luôn chú ý đến phong tư của mình, hẳn là không nghĩ đến cũng có một ngày khó coi như vậy đi.
Vu Khải Văn đi được một đoạn đường, ngẩng đầu đã nhìn thấy Cố Nhược Ngu đứng ở cửa cười với hắn.
“Không phải bây giờ cô nên ở sở sự vụ sao? Chạy đến đây làm chi? Vỡ nợ thì tính sổ với cô!”
Cố Nhược Ngu không để ý đến trêu chọc của hắn: “Tôi có một việc chính sự đến nói với anh.”
Vu Khải Văn cầm lấy chai nước bên cạnh uống một ngụm: “Chính sự?”
“Anh đồng ý với tôi là không được nói cho người khác biết.”
Vừa dứt lời, Vu Khải Văn đã cười ngã sang một bên: “A Ngu, cô cho là đang ở nhà trẻ sao, những lời này sao lại quen tai như vậy?”
Cố Nhược Ngu dậm chân: “Tôi nói nghiêm túc.”
Nhìn bộ dáng cô nghiêm túc, Vu Khải Văn mới thu ý cười lại: “Nói đi, chuyện gì? Cam đoan không nói cho người khác!” Nói xong còn giơ lên ba ngón tay.
Tiếp theo, Cố Nhược Ngu nói chuyện của Lâm Gia Ý từ đầu tới đuôi một lần,Vu Khải Văn nghe xong thật ra cũng không giật mình như trong tưởng tượng của cô, chỉ khẽ cười hỏi: “Vậy cô muốn làm sao bây giờ đâu?”
“Anh không biết là chuyện này rất hoang đường sao?” Cố Nhược Ngu cảm thấy kinh ngạc với dáng vẻ như không có gì của hắn.
“A Ngu, nói với cậu thế này, chuyện này xảy ra ở vòng luẩn quẩn của chúng ta rất bình thường.” Vẻ mặt của Vu Khải Văn trở nên nghiêm túc: “Cho dù là tôi biết ba tôi ở bên ngoài nuôi tiểu tình nhân tôi cũng sẽ không giật mình nhiều, chỉ là cô cảm thấy Lâm Gia Ý là bạn tốt của cô nên cô ấy sẽ không, cũng không thể làm như vậy.”
“Nhưng, nhưng......” Cố Nhược Ngu lập tức không biết phải nói như thế nào: “Gia Ý cô ấy cũng không phải là người thiếu tiền.”
“Vậy chứng minh cô ấy là thiếu người yêu.” Vu Khải Văn nhìn cô gằn từng tiếng nói: “Chu khiêm này ít nhất cũng đã từng qua lại với người trong nhà tôi một chút, làm người cũng rất không tệ, nghe nói hôn nhân của hắn cũng không phải tự lựa chọn, Lâm Gia Ý là đụng phải của chân ái cô ấy, đáng tiếc chân ái đã kết hôn rồi.”
“Kết hôn thì thôi, vì sao phải cõng cái danh đi làm người thứ ba mất mặt!” Cố Nhược Ngu cảm thấy không thể lý giải.
“Tôi đây hỏi cô, nếu có một người đàn ông cô rất thích, đáng tiếc hắn là một người nghèo, cô nguyện ý ở chung với hắn sao?”
“... ...” Cố Nhược Ngu suy nghĩ một chút: “Sao tôi có thể thích một người nghèo, nếu môn không đăng hộ không đối, không bằng nên ngừng lại thì hơn.”
Vu Khải Văn cười khẽ một chút: “A Ngu, cô xem, đây là sự khác nhau giữa cô và Gia Ý, cô trung thành với cuộc sống, mà cô ấy lại là trung thành với tình yêu.”
Cố Nhược Ngu bị lời nói nhìn như rất triết lý này khiến cho có chút choáng váng, cô đại khái cũng hiểu được ý tứ của Vu Khải Văn. Nhưng dù sao cũng là bạn tốt nhiều năm, dù sao cũng không thể nhìn cô ấy biến thành trò cười, nếu chuyện này bị những người khác biết, hoặc là người có mâu thuẫn với Lâm Gia Ý biết, còn không biết chính xác sẽ truyền thành cái gì nữa.
Lúc ăn cơm tối, Tưởng Trọng Lâm phát hiện Cố Nhược Ngu có chút không yên lòng, trên cơ bản là đang suy nghĩ, không biết hồn đã bay đi đâu rồi.
“Em suy nghĩ chuyện của bạn em sao?”
Cố Nhược Ngu lấy lại tinh thần, gật đầu: “Anh cảm thấy làm thế nào mới tốt?”
“Tôi cảm thấy em ít quản thì tốt.” Tưởng Trọng Lâm đầu cũng không nâng.
“... ... Anh người này sao lại như vậy, cô ấy là bạn của tôi.” Cố Nhược Ngu tức giận tranh cãi.
“Bạn bè cũng không phải chuyện gì cũng đều có thể nhúng tay, đây là chuyện của Lâm tiểu thư, cô ấy sẽ tự mình xử lý.”
Cố Nhược Ngu đành phải rầu rĩ không vui cúi đầu ăn cơm.
Không nghĩ đến qua không vài ngày, ở Tưởng thị có nghi thức cắt băng khánh thành một làng du lịch mới, Cố Nhược Ngu cũng thấy vị tình nhân bí mật của Lâm Gia Ý, Chu Khiêm.
Ở trong tiệc buổi tối, Cố Nhược Ngu gần như không có lúc nào là không nhìn Chu Khiêm chằm chằm, quan sát mọi thứ của hắn.
Chu Khiêm ước chừng bốn mươi tuổi, nhìn qua khí phách hiên ngang, người đàn ông rất thành thục sức quyến rũ. Cố Nhược Ngu ước chừng cũng có thể đoán được nguyên nhân Lâm Gia Ý yêu hắn, nói trắng ra là, Lâm Gia Ý tuyệt đối là phát tác nghiện tình yêu của ba.
Lâm Gia Ý từ nhỏ lớn lên ngay ở trong gia đình mồ côi ba, sau khi cha mẹ ly hôn mẹ ra nước ngoài, ở nhà ba lại chứa nhiều nợ nần phong lưu của đàn ông, với quan tâm con gái, ngoại trừ dùng tiền để tỏ vẻ bên ngoài thì không có gì khác, từ trong tâm mà nói, Lâm Gia Ý rất thiếu loại tình thương của cha này.
Một người đàn ông thành thục, ổn trọng, lại có sự nghiệp thành công có lẽ cứ như vậy dễ dàng hấp dẫn cô ấy.
Đến lúc Tưởng Trọng Lâm và Chu Khiêm lẫn kính rượu nhau, vẻ mặt của Cố Nhược Ngu không tốt. Vốn Cố Nhược Ngu cũng không địng nói cái gì, nhưng hình như Chu Khiêm nhìn ra được cái gì đó từ vẻ mặt của cô, cười hỏi.
“Tưởng phu nhân biết tôi sao? Hình như lần đầu tiên gặp mặt vốn không có hảo cảm với tôi.”
“Không biết.”
“A......”
“Nhưng tôi biết Lâm Gia Ý.”
“... ...”
“Nhược Ngu!” Tưởng Trọng Lâm thấp giọng quát lớn.
Vẻ mặt của Chu Khiêm ngưng lại hai giây, lập tức lại trở về không có chuyện gì.
“Thì ra là bạn của Gia Ý, có nghe qua, chỉ là không biết là Tưởng phu nhân.”
“Chu thị trưởng, Nhược Ngu tuổi còn nhỏ, có gì mạo phạm còn xin tha thứ.” Tưởng Trọng Lâm nâng chén lên nói xin lỗi.
“Không sao, phu nhân hoạt bát đáng yêu.”
Trên đường trở về, bên trong xe áp khí có chút thấp, Cố Nhược Ngu biết vừa mới ở trên tiệc rượu cô không nên xúc động như vậy, nhưng cô vừa thấy người đàn ông này sẽ nhớ đến hắn là lừa gạt tình cảm của người khác, đã kể hôn rồi mà còn ngoại tình, tên khốn.
“Thật xin lỗi mà.” Cô nhẹ giọng nói với Tưởng Trọng Lâm vẻ mặt nghiêm nghị, cau mày lái xe.
“Tôi đã nói rồi, đây là chuyện của Lâm tiểu thư, em đừng nhúng tay vào.”
“Nhưng......” Cố Nhược Ngu còn muốn biện bạch cho mình một chút.
“Không có nhưng nhị gì hết, chuyện hôm nay em vốn đã làm không được thỏa đáng, em còn lý sự?”
Cố Nhược Ngu đành phải bĩu môi, ngừng công kích lại.
Ai biết, chuyện này còn chưa tính xong, một buổi tối không đến vài ngày, Cố Nhược Ngu đã bị Lâm Gia Ý gọi ra ngoài.
Lúc Cố Nhược Ngu tìm được Lâm Gia Ý, cô ấy đã uống say ở trong quán bar rồi, nhìn thấy Cố Nhược Ngu đến đây, thì chỉ về phía trước, ý bảo cô ngồi xuống.
“Cậu đã gặp được Chu Khiêm?” Câu đầu tiên Lâm gia ý lại hỏi, tuy giọng nói bình thản, nhưng Cố Nhược Ngu lại cảm thấy cảm xúc của cô rất không đúng.
“... ... Đúng.”
“A Ngu, tớ không giống với cậu, cậu biết không?”
“... ...”
“Cậu rất thông minh, ngay cả học bài đều có thể nhảy cả hai cấp, ngoại trừ chuyện của Tưởng Thúc Dương thì đến bây giờ cậu đều quá thuận buồm xuôi gió. Tớ biết cậu là người kiêu ngạo, cậu coi thường lựa chọn của tớ......”
“Gia Ý! Tớ không......”
Còn không chờ Cố Nhược Ngu nói xong, Lâm Gia Ý đã giơ tay ra, ý bảo cô đừng chặn ngang.
“Tới biết tớ làm như vậy không đúng, tớ cũng khinh thường chính mình, nhưng, nhưng tớ không có biện pháp, tớ chính là yêu anh ấy, lần đầu tiên có người quan tâm tớ như vậy, còn nấu cơm giặt giũ quần áo cho tớ, cậu biết không? Ngay cả ba tớ cũng sẽ không tốt với tớ như vậy, sao cậu không thích hắn, yêu hắn. Tớ biết anh ấy có vợ, nhưng anh vốn chính là liên nhân, anh ấy không có tình cảm với vợ của anh ấy, bọn họ thậm chí không có con, tớ......”
“Lâm Gia Ý!” Vẻ mặt của Cố Nhược Ngu đã trở nên rất tức giận: “Cho dù anh ta yêu hay không yêu vợ của anh ta, nhưng anh ta là người đã kết hôn, cho dù cậu với người yêu một ông lão đã kết hôn mười tám lần tớ cũng sẽ không nói cái gì, nhưng cậu nhìn cậu đi, còn có dáng vẻ của tiểu thư Lâm gia một chút sao?”
“Tiểu thư Lâm gia?” Lâm Gia Ý cười nhạo một tiếng, cầm lấy cái ly uống xong rồi còn lại một chút rượu: “A Ngu, lúc cậu đến trường đều rẩ coi trọng thứ này, những chuyện cậu làm đều phải không làm thất vọng thân phận của mình, ngay cả bạn trai cũng phải đỉnh đỉnh vĩ đại, sau khi Tưởng Thúc Dương và cậu giải trừ hôn ước, cậu lại phản ứng không kịch liệt thật ra tớ rất kinh ngạc, ngoài ra cậu sẽ không buông tha đối nghịch với hai người bọn họ. thật ra A Ngu, tớ biết cậu không phải thích hắn, cậu là không chịu thua nổi.”
Cố Nhược Ngu bị nói nên chột dạ, không phải đời trước cô cũng không thuận theo mà buông tha, cho nên kết quả mới rơi vào tai nạn xe cộ mà chết.
“Nhưng mà A Ngu, tớ muốn nói, tớ không cần mấy thứ kia, những vinh quang lấp lánh đều là giả, đều là cho người khác nhìn thôi, cậu xem ở trong giới chúng ta có người phụ nữa nào ở bên ngoài vênh váo tự đắc, sau lưng ai mà không chua xót rơi lệ. Cậu bỗng nhiên đồng ý gả cho Tưởng Trọng Lâm tớ rất giật mình, nhưng nghĩ lại, với cậu có lẽ là một chọn lựa không tệ, A Ngu, ngươi về sau đừng quản tớ nữa.” Nói xong, Lâm Gia Ý cầm lấy túi trong tay, thất tha thất thểu chuẩn bị đứng dậy chạy lấy người.
“Ý của cậu là tuyệt giao với tớ sao?” Cố Nhược Ngu từ chỗ ngồi đứng lên, không dám tin nhìn Lâm Gia Ý.
Lâm Gia Ý nhìn cô không nói gì, chỉ là cười khổ một chút, rồi đi ra ngoài.
Sắc mặt của Cố Nhược Ngu khó coi đứng lại, trước nghĩ sau suy cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có cái gì đáng giá để Lâm Gia Ý thà rằng quyết liệt với cô.
Cô từ từ đi ra ngoài, vừa mới ra đã nhìn thấy Lâm Gia Ý trong thang máy đi xuống gara.
Chẳng lẽ cô uống nhiều rượu như vậy còn dám lái xe sao?
Cố Nhược Ngu nhất thời có chút lo lắng, nghĩ vẫn không bỏ xuống được, quyết định đi đến gara nhìn xem.
Thang máy xuống tầng hầm chỉ có một, bởi vậy đợi trong chốc lát mới xuống thang máy, vừa mới đi đến gara, chợt nghe thấy bên trong có tiếng rất lớn.
Cố Nhược Ngu theo tiếng đi qua, phát hiện có mấy người vây Lâm Gia Ý ở giữa.
Cố Nhược Ngu nhất thời trong lòng căng thẳng, vội vàng đi qua.
“Gia Ý!”
Lâm Gia Ý vừa quay đầu đã thấy là Cố Nhược Ngu, nháy mắt nhíu mày hét với cô: “Đừng đến đây!”
Cố Nhược Ngu làm sao sẽ nghe lời của cô, vài bước đã chạy đến.
Đứng ở trước mặt Lâm Gia Ý là một người phụ nữ, bên cạnh đi theo mấy người đàn ông, bộ dáng nhìn qua đều có ý đồ đến không tốt.
Lâm gia ý từ chối nói buổi chiều còn phải đi làm, sẽ không trò chuyện nhiều, bảo Cố Nhược Ngu không phải lo lắng, chuyện này tự cô có thể xử lý, tuyên bố là không muốn nghiên cứu kỹ vấn đề này với Cố Nhược Ngu. Cố Nhược Ngu nhớ đến Vu Khải Văn gần đây đã bắt đầu hồi phục sức khỏe, hẳn là sắp ra viện, bằng không đến hỏi hắn cũng được.
Lúc Cố Nhược Ngu ở trung tâm hồi phục tìm được hắn, hắn chính là tiêu sái đang chống gậy, nhìn tư thế không được tự nhiên của hắn Cố Nhược Ngu thầm buồn cười, thiếu gia luôn chú ý đến phong tư của mình, hẳn là không nghĩ đến cũng có một ngày khó coi như vậy đi.
Vu Khải Văn đi được một đoạn đường, ngẩng đầu đã nhìn thấy Cố Nhược Ngu đứng ở cửa cười với hắn.
“Không phải bây giờ cô nên ở sở sự vụ sao? Chạy đến đây làm chi? Vỡ nợ thì tính sổ với cô!”
Cố Nhược Ngu không để ý đến trêu chọc của hắn: “Tôi có một việc chính sự đến nói với anh.”
Vu Khải Văn cầm lấy chai nước bên cạnh uống một ngụm: “Chính sự?”
“Anh đồng ý với tôi là không được nói cho người khác biết.”
Vừa dứt lời, Vu Khải Văn đã cười ngã sang một bên: “A Ngu, cô cho là đang ở nhà trẻ sao, những lời này sao lại quen tai như vậy?”
Cố Nhược Ngu dậm chân: “Tôi nói nghiêm túc.”
Nhìn bộ dáng cô nghiêm túc, Vu Khải Văn mới thu ý cười lại: “Nói đi, chuyện gì? Cam đoan không nói cho người khác!” Nói xong còn giơ lên ba ngón tay.
Tiếp theo, Cố Nhược Ngu nói chuyện của Lâm Gia Ý từ đầu tới đuôi một lần,Vu Khải Văn nghe xong thật ra cũng không giật mình như trong tưởng tượng của cô, chỉ khẽ cười hỏi: “Vậy cô muốn làm sao bây giờ đâu?”
“Anh không biết là chuyện này rất hoang đường sao?” Cố Nhược Ngu cảm thấy kinh ngạc với dáng vẻ như không có gì của hắn.
“A Ngu, nói với cậu thế này, chuyện này xảy ra ở vòng luẩn quẩn của chúng ta rất bình thường.” Vẻ mặt của Vu Khải Văn trở nên nghiêm túc: “Cho dù là tôi biết ba tôi ở bên ngoài nuôi tiểu tình nhân tôi cũng sẽ không giật mình nhiều, chỉ là cô cảm thấy Lâm Gia Ý là bạn tốt của cô nên cô ấy sẽ không, cũng không thể làm như vậy.”
“Nhưng, nhưng......” Cố Nhược Ngu lập tức không biết phải nói như thế nào: “Gia Ý cô ấy cũng không phải là người thiếu tiền.”
“Vậy chứng minh cô ấy là thiếu người yêu.” Vu Khải Văn nhìn cô gằn từng tiếng nói: “Chu khiêm này ít nhất cũng đã từng qua lại với người trong nhà tôi một chút, làm người cũng rất không tệ, nghe nói hôn nhân của hắn cũng không phải tự lựa chọn, Lâm Gia Ý là đụng phải của chân ái cô ấy, đáng tiếc chân ái đã kết hôn rồi.”
“Kết hôn thì thôi, vì sao phải cõng cái danh đi làm người thứ ba mất mặt!” Cố Nhược Ngu cảm thấy không thể lý giải.
“Tôi đây hỏi cô, nếu có một người đàn ông cô rất thích, đáng tiếc hắn là một người nghèo, cô nguyện ý ở chung với hắn sao?”
“... ...” Cố Nhược Ngu suy nghĩ một chút: “Sao tôi có thể thích một người nghèo, nếu môn không đăng hộ không đối, không bằng nên ngừng lại thì hơn.”
Vu Khải Văn cười khẽ một chút: “A Ngu, cô xem, đây là sự khác nhau giữa cô và Gia Ý, cô trung thành với cuộc sống, mà cô ấy lại là trung thành với tình yêu.”
Cố Nhược Ngu bị lời nói nhìn như rất triết lý này khiến cho có chút choáng váng, cô đại khái cũng hiểu được ý tứ của Vu Khải Văn. Nhưng dù sao cũng là bạn tốt nhiều năm, dù sao cũng không thể nhìn cô ấy biến thành trò cười, nếu chuyện này bị những người khác biết, hoặc là người có mâu thuẫn với Lâm Gia Ý biết, còn không biết chính xác sẽ truyền thành cái gì nữa.
Lúc ăn cơm tối, Tưởng Trọng Lâm phát hiện Cố Nhược Ngu có chút không yên lòng, trên cơ bản là đang suy nghĩ, không biết hồn đã bay đi đâu rồi.
“Em suy nghĩ chuyện của bạn em sao?”
Cố Nhược Ngu lấy lại tinh thần, gật đầu: “Anh cảm thấy làm thế nào mới tốt?”
“Tôi cảm thấy em ít quản thì tốt.” Tưởng Trọng Lâm đầu cũng không nâng.
“... ... Anh người này sao lại như vậy, cô ấy là bạn của tôi.” Cố Nhược Ngu tức giận tranh cãi.
“Bạn bè cũng không phải chuyện gì cũng đều có thể nhúng tay, đây là chuyện của Lâm tiểu thư, cô ấy sẽ tự mình xử lý.”
Cố Nhược Ngu đành phải rầu rĩ không vui cúi đầu ăn cơm.
Không nghĩ đến qua không vài ngày, ở Tưởng thị có nghi thức cắt băng khánh thành một làng du lịch mới, Cố Nhược Ngu cũng thấy vị tình nhân bí mật của Lâm Gia Ý, Chu Khiêm.
Ở trong tiệc buổi tối, Cố Nhược Ngu gần như không có lúc nào là không nhìn Chu Khiêm chằm chằm, quan sát mọi thứ của hắn.
Chu Khiêm ước chừng bốn mươi tuổi, nhìn qua khí phách hiên ngang, người đàn ông rất thành thục sức quyến rũ. Cố Nhược Ngu ước chừng cũng có thể đoán được nguyên nhân Lâm Gia Ý yêu hắn, nói trắng ra là, Lâm Gia Ý tuyệt đối là phát tác nghiện tình yêu của ba.
Lâm Gia Ý từ nhỏ lớn lên ngay ở trong gia đình mồ côi ba, sau khi cha mẹ ly hôn mẹ ra nước ngoài, ở nhà ba lại chứa nhiều nợ nần phong lưu của đàn ông, với quan tâm con gái, ngoại trừ dùng tiền để tỏ vẻ bên ngoài thì không có gì khác, từ trong tâm mà nói, Lâm Gia Ý rất thiếu loại tình thương của cha này.
Một người đàn ông thành thục, ổn trọng, lại có sự nghiệp thành công có lẽ cứ như vậy dễ dàng hấp dẫn cô ấy.
Đến lúc Tưởng Trọng Lâm và Chu Khiêm lẫn kính rượu nhau, vẻ mặt của Cố Nhược Ngu không tốt. Vốn Cố Nhược Ngu cũng không địng nói cái gì, nhưng hình như Chu Khiêm nhìn ra được cái gì đó từ vẻ mặt của cô, cười hỏi.
“Tưởng phu nhân biết tôi sao? Hình như lần đầu tiên gặp mặt vốn không có hảo cảm với tôi.”
“Không biết.”
“A......”
“Nhưng tôi biết Lâm Gia Ý.”
“... ...”
“Nhược Ngu!” Tưởng Trọng Lâm thấp giọng quát lớn.
Vẻ mặt của Chu Khiêm ngưng lại hai giây, lập tức lại trở về không có chuyện gì.
“Thì ra là bạn của Gia Ý, có nghe qua, chỉ là không biết là Tưởng phu nhân.”
“Chu thị trưởng, Nhược Ngu tuổi còn nhỏ, có gì mạo phạm còn xin tha thứ.” Tưởng Trọng Lâm nâng chén lên nói xin lỗi.
“Không sao, phu nhân hoạt bát đáng yêu.”
Trên đường trở về, bên trong xe áp khí có chút thấp, Cố Nhược Ngu biết vừa mới ở trên tiệc rượu cô không nên xúc động như vậy, nhưng cô vừa thấy người đàn ông này sẽ nhớ đến hắn là lừa gạt tình cảm của người khác, đã kể hôn rồi mà còn ngoại tình, tên khốn.
“Thật xin lỗi mà.” Cô nhẹ giọng nói với Tưởng Trọng Lâm vẻ mặt nghiêm nghị, cau mày lái xe.
“Tôi đã nói rồi, đây là chuyện của Lâm tiểu thư, em đừng nhúng tay vào.”
“Nhưng......” Cố Nhược Ngu còn muốn biện bạch cho mình một chút.
“Không có nhưng nhị gì hết, chuyện hôm nay em vốn đã làm không được thỏa đáng, em còn lý sự?”
Cố Nhược Ngu đành phải bĩu môi, ngừng công kích lại.
Ai biết, chuyện này còn chưa tính xong, một buổi tối không đến vài ngày, Cố Nhược Ngu đã bị Lâm Gia Ý gọi ra ngoài.
Lúc Cố Nhược Ngu tìm được Lâm Gia Ý, cô ấy đã uống say ở trong quán bar rồi, nhìn thấy Cố Nhược Ngu đến đây, thì chỉ về phía trước, ý bảo cô ngồi xuống.
“Cậu đã gặp được Chu Khiêm?” Câu đầu tiên Lâm gia ý lại hỏi, tuy giọng nói bình thản, nhưng Cố Nhược Ngu lại cảm thấy cảm xúc của cô rất không đúng.
“... ... Đúng.”
“A Ngu, tớ không giống với cậu, cậu biết không?”
“... ...”
“Cậu rất thông minh, ngay cả học bài đều có thể nhảy cả hai cấp, ngoại trừ chuyện của Tưởng Thúc Dương thì đến bây giờ cậu đều quá thuận buồm xuôi gió. Tớ biết cậu là người kiêu ngạo, cậu coi thường lựa chọn của tớ......”
“Gia Ý! Tớ không......”
Còn không chờ Cố Nhược Ngu nói xong, Lâm Gia Ý đã giơ tay ra, ý bảo cô đừng chặn ngang.
“Tới biết tớ làm như vậy không đúng, tớ cũng khinh thường chính mình, nhưng, nhưng tớ không có biện pháp, tớ chính là yêu anh ấy, lần đầu tiên có người quan tâm tớ như vậy, còn nấu cơm giặt giũ quần áo cho tớ, cậu biết không? Ngay cả ba tớ cũng sẽ không tốt với tớ như vậy, sao cậu không thích hắn, yêu hắn. Tớ biết anh ấy có vợ, nhưng anh vốn chính là liên nhân, anh ấy không có tình cảm với vợ của anh ấy, bọn họ thậm chí không có con, tớ......”
“Lâm Gia Ý!” Vẻ mặt của Cố Nhược Ngu đã trở nên rất tức giận: “Cho dù anh ta yêu hay không yêu vợ của anh ta, nhưng anh ta là người đã kết hôn, cho dù cậu với người yêu một ông lão đã kết hôn mười tám lần tớ cũng sẽ không nói cái gì, nhưng cậu nhìn cậu đi, còn có dáng vẻ của tiểu thư Lâm gia một chút sao?”
“Tiểu thư Lâm gia?” Lâm Gia Ý cười nhạo một tiếng, cầm lấy cái ly uống xong rồi còn lại một chút rượu: “A Ngu, lúc cậu đến trường đều rẩ coi trọng thứ này, những chuyện cậu làm đều phải không làm thất vọng thân phận của mình, ngay cả bạn trai cũng phải đỉnh đỉnh vĩ đại, sau khi Tưởng Thúc Dương và cậu giải trừ hôn ước, cậu lại phản ứng không kịch liệt thật ra tớ rất kinh ngạc, ngoài ra cậu sẽ không buông tha đối nghịch với hai người bọn họ. thật ra A Ngu, tớ biết cậu không phải thích hắn, cậu là không chịu thua nổi.”
Cố Nhược Ngu bị nói nên chột dạ, không phải đời trước cô cũng không thuận theo mà buông tha, cho nên kết quả mới rơi vào tai nạn xe cộ mà chết.
“Nhưng mà A Ngu, tớ muốn nói, tớ không cần mấy thứ kia, những vinh quang lấp lánh đều là giả, đều là cho người khác nhìn thôi, cậu xem ở trong giới chúng ta có người phụ nữa nào ở bên ngoài vênh váo tự đắc, sau lưng ai mà không chua xót rơi lệ. Cậu bỗng nhiên đồng ý gả cho Tưởng Trọng Lâm tớ rất giật mình, nhưng nghĩ lại, với cậu có lẽ là một chọn lựa không tệ, A Ngu, ngươi về sau đừng quản tớ nữa.” Nói xong, Lâm Gia Ý cầm lấy túi trong tay, thất tha thất thểu chuẩn bị đứng dậy chạy lấy người.
“Ý của cậu là tuyệt giao với tớ sao?” Cố Nhược Ngu từ chỗ ngồi đứng lên, không dám tin nhìn Lâm Gia Ý.
Lâm Gia Ý nhìn cô không nói gì, chỉ là cười khổ một chút, rồi đi ra ngoài.
Sắc mặt của Cố Nhược Ngu khó coi đứng lại, trước nghĩ sau suy cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có cái gì đáng giá để Lâm Gia Ý thà rằng quyết liệt với cô.
Cô từ từ đi ra ngoài, vừa mới ra đã nhìn thấy Lâm Gia Ý trong thang máy đi xuống gara.
Chẳng lẽ cô uống nhiều rượu như vậy còn dám lái xe sao?
Cố Nhược Ngu nhất thời có chút lo lắng, nghĩ vẫn không bỏ xuống được, quyết định đi đến gara nhìn xem.
Thang máy xuống tầng hầm chỉ có một, bởi vậy đợi trong chốc lát mới xuống thang máy, vừa mới đi đến gara, chợt nghe thấy bên trong có tiếng rất lớn.
Cố Nhược Ngu theo tiếng đi qua, phát hiện có mấy người vây Lâm Gia Ý ở giữa.
Cố Nhược Ngu nhất thời trong lòng căng thẳng, vội vàng đi qua.
“Gia Ý!”
Lâm Gia Ý vừa quay đầu đã thấy là Cố Nhược Ngu, nháy mắt nhíu mày hét với cô: “Đừng đến đây!”
Cố Nhược Ngu làm sao sẽ nghe lời của cô, vài bước đã chạy đến.
Đứng ở trước mặt Lâm Gia Ý là một người phụ nữ, bên cạnh đi theo mấy người đàn ông, bộ dáng nhìn qua đều có ý đồ đến không tốt.
Tác giả :
Tiểu Thất Thích Ăn Đường