[Trùng Sinh] Cuộc Sống Thường Ngày Của Cửa Hàng Thú Cưng
Chương 37
Phương Nghị vẫn luôn lo lắng cho cửa hàng thú cưng. Vừa đến khách sạn, anh đã nói với Lý Nghiêu muốn tăng tốc độ quay phân cảnh của Vú Em. Chuyện trong cửa hàng thú cưng khá nhiều, hơn nữa để Vú Em ở bên ngoài lâu như vậy cũng không tốt.
Đối với chuyện Vú Em, Lý Nghiêu cũng biết một ít, biết hầu hết đám thú trong sân sau đều nghe theo lời Vú Em, cho nên sau khi quay xong cảnh của Trì Thụy, ông liền cố gắng quay cảnh có Vú Em trước.
Phần diễn của Tiểu Thổ Phỉ là do Lý Nghiêu nhất định muốn thêm vào, cũng không nhiều mấy, chủ yếu là để nó đứng trước màn ảnh mà bán manh thôi. Chỉ dùng có một ngày thì đã quay xong phần diễn của Tiểu Thổ Phỉ rồi. Nhưng chuyện khiến Lý Nghiêu ngạc nhiên chính là Tiểu Thổ Phỉ không những học được cách chặn đường cướp bóc của Thổ Phỉ, ngay cả lập bè kết phái cũng học luôn. Trong lúc quay cảnh người bị chặn lại không chịu đưa đồ cho nó, nó liền chạy đi gọi Vú Em, Số 4 và Số 2 tới dàn hàng chắn ngay trước mặt người ta.
Vú Em, Số 4 và Số 2 không thể đồng thời xuất hiện trên màn ảnh, vì thế Lý Nghiêu tìm người ôm Số 4 và Số 2 lại, chỉ để Tiểu Thổ Phỉ nhờ một mình Vú Em làm viện binh thôi. Nhưng cảnh quay Tiểu Thổ Phỉ đi tìm Vú Em, Số 4 và Số 2 làm viện binh vẫn không bị cắt đi, mà trực tiếp tải lên mạng làm cảnh phim hậu trường, nhất định sẽ thu hút được ánh mắt của người xem.
Mấy cảnh quay sau đó cũng rất thuận lợi. Ngoại trừ lúc Vú Em đang quay chợt bỏ chạy ra ngoài rồi ngậm theo một con vật về thì còn lại đều rất tốt, diễn xuất của Vú Em cũng có tiến bộ rất lớn.
Hôm nay phải quay một cảnh phim có nội dung trong lúc đứa nhỏ nhà hàng xóm đi học về gặp phải một tên côn đồ, đang sợ hãi thì Vú Em xuất hiện đuổi tên côn đồ đi.
Người đầu tiên mà Lý Nghiêu nghĩ đến chính là Phương Nghị.
Lý Nghiêu tìm Phương Nghị, nhưng Phương Nghị không muốn. Anh không muốn xuất hiện trong màn ảnh.
Lý Nghiêu biết Phương Nghị và Đỗ Thiên Trạch có quan hệ rất tốt, vì thế ông liền gọi Hải Dương tới, nói với anh vài câu. Hải Dương phủi phủi tay áo, tự mình ra trận.
“Phương Nghị a, tôi biết anh không muốn lộ diện. Nhưng anh ngẫm lại đi a, phim này có nhiều cảnh nhiều người như vậy, khán giả chắn chắc sẽ không để ý tới người chỉ xuất hiện một lần lại hầu như không có lời thoại như anh đâu. Hơn nữa, không phải anh muốn Vú Em quay xong sớm sao Đi tìm người có bộ dạng giống xã hội đen ở đâu bây giờ a Anh lộ mặt chút đi mà, chỉ cần nói hai chữ thôi là được rồi, lại còn nhận được năm trăm đồng tiền lương nữa chứ, có thể thêm mua thức ăn cho Vú Em nha.” Kỳ thực không chỉ có mình Lý Nghiêu, Hải Dương cũng hiểu Phương Nghị là người giống nguyên tác nhất. Chỉ cần anh đứng ngay trước mặt bạn nhỏ thôi, không cần làm ra vẻ hung dữ gì, chỉ cần trưng ra vẻ mặt bình thường là có thể dọa cho bạn nhỏ phải giao tiền rồi.
Phương Nghị biết Hải Dương nói nhiều, nhưng anh lại không ngờ Hải Dương lại có thể nói nhiều đến như vậy. Hơn nữa dựa vào tư thế không đạt mục đích thì sẽ không bỏ qua của Hải Dương, Phương Nghị liền bị giày vò tới mức không còn cách nào khác đành phải gật đầu đồng ý.
“Đúng rồi đó. Tôi đã nói với anh rồi. Diễn viên cắc ké được nhận lương rất thấp, cơ bản chỉ có một hai trăm đồng thôi. Tôi đã phải phí rất nhiều tâm tư mới tranh thủ được cho anh lên năm trăm đồng đó. Đừng cô phụ sự kỳ vọng của tôi nha.” Hải Dương vừa nói, vừa đẩy Phương Nghị vào phòng hóa trang. Bộ dạng của Phương Nghị không cần phải hóa trang, chỉ cần thay đồ là chuẩn rồi.
Kết quả, Phương Nghị vẫn không quay được. Bởi vì Vú Em vừa nhìn thấy anh thì liền bổ nhào vào lòng anh, cười với anh, không hề có bất cứ biểu tình nào giống như đang dùng cho người xấu cả. Vừa nhìn thấy Phương Nghị, Vú Em không thèm để ý tới bạn nhỏ nữa, chỉ biết nhanh chân bổ nhào về phía Phương Nghị.
Chỉ có một cảnh này mà Lý Nghiêu phải quay lại hơn mười lần, nhưng ngay cả một lần cũng không hoàn thành. Diễn xuất của Vú Em được người ta khen rất nhiều, nhưng sau khi gặp được Phương Nghị thì kỹ năng đó liền biến mất tiêu. Lý Nghiêu không còn cách nào, đành phải bảo người khẩn cấp đi tìm một diễn viên quần chúng khác tới. Lần này thì Vú Em lại phối hợp rất tốt, quay một lần liền xong.
Vài ngày sau, rốt cuộc phân cảnh của Vú Em đã hoàn toàn kết thúc. Phương Nghị lật xem kịch bản có phân cảnh của Vú Em rất nhiều lần, sau khi xác nhận qua xác nhận lại, xác định Vú Em đã diễn xong phần của mình, liền gọi điện đặt một chiếc xe tải.
Phần diễn của Vú Em đã quay xong từ sáng, Lý Nghiêu còn cố ý đặt cho Vú Em một cái bánh ngọt, chúc mừng Vú Em đã hơ khô thẻ tre*. Nhưng chó không thể ăn đồ ngọt nên Phương Nghị giúp nó ăn.
*ví với việc hoàn thành xong một tác phẩm hoặc đóng xong một bộ phim
Phương Nghị thu dọn đồ đạc trong phòng. Đồ của Số 4 thì giao cho Lý Nghiêu. Đồ của Số 2 thì đưa cho Hoàng Bách Kỳ. Phương Nghị còn nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại mấy lần với Hoàng Bách Kỳ rằng Số 2 thích gặm loại dép lê này, gặm hết rồi thì nhất định phải mua đúng loại dép lê này cho Số 2 gặm tiếp.
Phương Nghị thu dọn đồ đạc xong, đang chuẩn bị tìm vài người tới dọn đồ giúp, thì Lý Nghiêu đột nhiên gọi điện, bảo anh mau tới đây.
Phương Nghị đến phim trường, phát hiện Trì Thụy đã có mặt ở đó, đang nói chuyện với Đỗ Thiên Trạch.
“Tôi nghe nói anh đã quay xong phần của mình cho nên vội chạy tới gặp mọi người. Ăn trưa chưa Cùng đi ăn một bữa đi.” Trì Thụy thấy Phương Nghị, liền tươi cười mà nói.
“Xin lỗi, tôi đang vội về.” Phương Nghị khoát tay. Anh bình thường còn không thèm tìm cớ để từ chối Trì Thụy kìa, huống chi giờ lại có lý do quang minh chính đại để từ chối.
“Đừng vội đi vậy mà.” Trì Thụy đến bên người Phương Nghị, hạ thấp giọng mà nói vào tai anh: “Tôi nghe nói có một con mèo anh mang tới bị người ta gây thương tích. Anh không muốn biết người kia là ai sao”
“Anh biết sao” Ánh mắt của Phương Nghị tối sầm xuống, xem ra chuyện này quả thật có liên quan đến Trì Thụy.
“Đã lâu không gặp, cùng ăn một bữa cơm đi, gọi Tô Nhiễm tới luôn.” Trì Thụy xoay người, nói với Hải Dương.
“Cám ơn tổng giám đốc Trì.” Đỗ Thiên Trạch thấy Phương Nghị muốn đi, nên không cự tuyệt lời mời của Trì Thụy.
Cơm trưa vẫn ăn trong quán lần trước, cũng là chỗ ghế lô lần trước. Đỗ Thiên Trạch vừa mới bước vào, liền nhìn thấy người quen, Hoa Tử Dịch.
Lại nói tiếp, Hoa Tử Dịch không chỉ đẹp trai, mà gia thế cũng tốt. Đỗ Thiên Trạch sớm biết gã, nhưng nói đến gặp mặt, thì đây là lần thứ hai. Nhưng Đỗ Thiên Trạch lại không thích gặp Hoa Tử Dịch, cậu cảm thấy ánh mắt của Hoa Tử Dịch rất lãnh đạm.
“Khách sạn nơi mọi người ở là của nhà Tử Dịch. Mấy ngày trước có người báo với cậu ta một chuyện. Cậu ta có nói với tôi, nhưng tôi quá bận rộn, nên kéo dài cho tới bây giờ.” Trì Thụy vẫn giữ vẻ mặt mỉm cười mà nói.
“Trì Thụy, xin hỏi….” Trì Thụy cố ý gọi bọn họ đến, Đỗ Thiên Trạch đại khái đã đoán được hắn muốn nói gì rồi.
“Trước tiên, để tôi hỏi mọi người một câu đã.” Trì Thụy ngồi ở trước mặt Đỗ Thiên Trạch, nghiêm mặt, nói: “Con mèo mà các người mang tới, có phải đã bị người ta gây thương tích hay không Bị thương nặng lắm sao Còn sống không”
Phương Nghị đang muốn trả lời, lại bị Đỗ Thiên Trạch kéo lại. Đỗ Thiên Trạch âm thầm chọt Phương Nghị, ý bảo anh đừng nói gì cả, sau đó mới nói: “Ừm, con mèo Phương Nghị mang đến bị người ta cố ý gây thương tích, bị thương rất nặng. Chúng tôi…. không cứu kịp.”
Hoa Tử Dịch chợt nói: “Thật là đáng tiếc. Chúng tôi đã tìm được người gây thương tích cho con mèo con kia rồi. Là nhân viên trong khách sạn của tôi. Là do chúng tôi quản lý không tốt nên tạo ra sai lầm. Nếu anh muốn tiền bồi thường, chúng tôi sẽ chi trả.”
Sao lại đột nhiên tìm được hung thủ vậy Mấy người Phương Nghị cảm thấy có chút khó tin.
“Đưa người lên đây.” Hoa Tử Dịch hướng ra ngoài cửa mà gọi.
Không bao lâu sau, có một người phụ nữ cúi đầu đi vào, bộ dạng có vẻ như rất sợ hãi, vẫn không dám ngẩng đầu lên.
“Đã xảy ra chuyện gì Là do cô gây thương tổn cho mèo của chúng tôi sao” Phương Nghị vẫn luôn bị Đỗ Thiên Trạch kéo, nên không nói gì, nhưng Hải Dương lại nhịn không được.
“Xin lỗi, tôi xin lỗi.” Người phụ nữ nghe Hải Dương nói xong, đột nhiên quỳ xuống đất mà khóc lên, vừa khóc vừa đứt quãng nói: “Tôi xin lỗi… Tôi không cố ý đâu… Tôi chỉ nhất thời tức giận nóng nảy… nên mới làm như vậy. Tôi đã hối hận rồi. Ngày nào tôi cũng gặp ác mộng hết đó.”
Người phụ nữ kia vừa khóc vừa kể hết mọi chuyện. Người phụ nữ này phụ trách quét dọn vệ sinh trong phòng động vật. Lúc ả quét dọn, nhìn thấy mèo con rất đáng yêu, nên muốn đùa với mèo con một chút, nhưng lại bị mèo con cào một phát, ả tức giận nên chạy tới nhà bếp cầm dao quay lại phòng mà chém mèo con mấy phát.
Sau khi chém xong, ả vốn muốn vứt mèo con ở trong phòng, nhưng cảm thấy lo lo, nên quyết định ném mèo con ra ngoài khách sạn.
Về phần băng theo dõi, cũng là do ả động tay động chân. Ả làm mèo con bị thương, chột dạ trong lòng, nên nhờ người ta lưu ý hành động của Phương Nghị, biết bọn Phương Nghị muốn điều tra video, nên ả liền cầu cứu nhân viên nhờ xóa khúc video kia. Bởi vì quản lý phòng an ninh quen biết với ả, cảm thấy việc gây thương tích cho mèo không có gì là ghê gớm lắm, nên giúp ả xóa băng video.
“Má nó…” Hải Dương nghe xong liền chửi tục một tiếng. Nói hơn nửa ngày cũng là do bọn họ suy nghĩ nhiều rồi sao Không phải có thằng đặc biệt chạy tới ngược mèo mà là do bọn họ nghĩ nhiều à.
“Chắc chắn cô không chỉ chém mấy nhát lên người mèo con đâu. Tôi nhìn thấy trên người con mèo kia khắp nơi đều là vết thương. Cô chém ít nhất cũng cũng hơn năm mươi nhát đi.” Đỗ Thiên Trạch lộ vẻ oán giận mà nói.
“Tôi xin lỗi…. Xin lỗi. Tôi không phải cố ý đâu. Tôi chỉ là nhất thời nóng giận, nên mới làm như vậy.” Người phụ nữ vẫn còn quỳ ở trên đất, rất thành khẩn mà nhận sai.
“Quên đi, cô ra ngoài đi.” Đỗ Thiên Trạch khoát tay, không muốn nhìn thấy người phụ nữ này nữa.
“Tôi rất xin lỗi.” Lúc người phụ nữ rời, đến gần cửa còn cúi đầu chào bọn họ rồi mới xoay người đi.
“Ả hại chết mèo con. Cậu cứ để ả đi như vậy sao Tôi còn chưa hỏi ai vì sao lại giá họa cho tôi đâu.” Tô Nhiễm rất không hài lòng, nói.
“Không cần hỏi. Phòng của anh và phòng đám thú ở cách nhau không xa. Chắc chắn ả cũng có chìa khóa phòng của anh. Muốn động vào đồ của anh, còn không phải là dễ như trở bàn tay sao” Đỗ Thiên Trạch giải thích cho Tô Nhiễm nghe.
“Mẹ nó, cũng chỉ bởi vì tôi ở gần nên giá họa cho tôi hử Thật sự là nằm cũng trúng đạn mà.” Tô Nhiễm lộ vẻ bất mãn cực kỳ mà oán giận.
“Tôi xin lỗi. Tôi thật sự không biết trong khách sạn lại có người như thế. Tôi đã đuổi việc ả, cũng đã ghi vào hồ sơ của ả rồi. Sau này ả muốn tìm việc khác cũng sẽ gặp khó khăn.” Hoa Tử Dịch nghe Tô Nhiễm oán giận, đứng dậy xin lỗi bọn họ.
“Loại chuyện này sao có thể trách Hoa thiếu gia. Đều là do người đàn bà kia không tốt.” Người đại diện của Tô Nhiễm vội vàng hòa giải, sau đó chọt Tô Nhiễm.
“Đúng vậy. Không liên quan đến Hoa thiếu gia. Không cần phải xin lỗi thay cho những người đó.” Tô Nhiễm bĩu môi, nói tiếp.
“Lúc ấy, sau khi Tử Dịch rời khỏi quán bar, biết mèo của mọi người bị người ta cố ý gây thương tích, liền tìm người âm thầm điều tra, nhưng vẫn không có kết quả, cho nên không dám nói cho mọi người biết. Lần này, cuối cùng cũng có thể cho mọi người một cái công đạo rồi.” Trì Thụy nói tiếp: “Hy vọng mọi người đừng lan truyền chuyện này ra ngoài. Tuy không phải là chuyện lớn gì, nhưng có thể sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của khách sạn.”
“Tổng giám đốc Trì yên tâm. Chúng tôi chắc chắn sẽ không lan truyền ra ngoài.” Hải Dương và người đại diện của Tô Nhiễm cùng đáp.
Đối với chuyện Vú Em, Lý Nghiêu cũng biết một ít, biết hầu hết đám thú trong sân sau đều nghe theo lời Vú Em, cho nên sau khi quay xong cảnh của Trì Thụy, ông liền cố gắng quay cảnh có Vú Em trước.
Phần diễn của Tiểu Thổ Phỉ là do Lý Nghiêu nhất định muốn thêm vào, cũng không nhiều mấy, chủ yếu là để nó đứng trước màn ảnh mà bán manh thôi. Chỉ dùng có một ngày thì đã quay xong phần diễn của Tiểu Thổ Phỉ rồi. Nhưng chuyện khiến Lý Nghiêu ngạc nhiên chính là Tiểu Thổ Phỉ không những học được cách chặn đường cướp bóc của Thổ Phỉ, ngay cả lập bè kết phái cũng học luôn. Trong lúc quay cảnh người bị chặn lại không chịu đưa đồ cho nó, nó liền chạy đi gọi Vú Em, Số 4 và Số 2 tới dàn hàng chắn ngay trước mặt người ta.
Vú Em, Số 4 và Số 2 không thể đồng thời xuất hiện trên màn ảnh, vì thế Lý Nghiêu tìm người ôm Số 4 và Số 2 lại, chỉ để Tiểu Thổ Phỉ nhờ một mình Vú Em làm viện binh thôi. Nhưng cảnh quay Tiểu Thổ Phỉ đi tìm Vú Em, Số 4 và Số 2 làm viện binh vẫn không bị cắt đi, mà trực tiếp tải lên mạng làm cảnh phim hậu trường, nhất định sẽ thu hút được ánh mắt của người xem.
Mấy cảnh quay sau đó cũng rất thuận lợi. Ngoại trừ lúc Vú Em đang quay chợt bỏ chạy ra ngoài rồi ngậm theo một con vật về thì còn lại đều rất tốt, diễn xuất của Vú Em cũng có tiến bộ rất lớn.
Hôm nay phải quay một cảnh phim có nội dung trong lúc đứa nhỏ nhà hàng xóm đi học về gặp phải một tên côn đồ, đang sợ hãi thì Vú Em xuất hiện đuổi tên côn đồ đi.
Người đầu tiên mà Lý Nghiêu nghĩ đến chính là Phương Nghị.
Lý Nghiêu tìm Phương Nghị, nhưng Phương Nghị không muốn. Anh không muốn xuất hiện trong màn ảnh.
Lý Nghiêu biết Phương Nghị và Đỗ Thiên Trạch có quan hệ rất tốt, vì thế ông liền gọi Hải Dương tới, nói với anh vài câu. Hải Dương phủi phủi tay áo, tự mình ra trận.
“Phương Nghị a, tôi biết anh không muốn lộ diện. Nhưng anh ngẫm lại đi a, phim này có nhiều cảnh nhiều người như vậy, khán giả chắn chắc sẽ không để ý tới người chỉ xuất hiện một lần lại hầu như không có lời thoại như anh đâu. Hơn nữa, không phải anh muốn Vú Em quay xong sớm sao Đi tìm người có bộ dạng giống xã hội đen ở đâu bây giờ a Anh lộ mặt chút đi mà, chỉ cần nói hai chữ thôi là được rồi, lại còn nhận được năm trăm đồng tiền lương nữa chứ, có thể thêm mua thức ăn cho Vú Em nha.” Kỳ thực không chỉ có mình Lý Nghiêu, Hải Dương cũng hiểu Phương Nghị là người giống nguyên tác nhất. Chỉ cần anh đứng ngay trước mặt bạn nhỏ thôi, không cần làm ra vẻ hung dữ gì, chỉ cần trưng ra vẻ mặt bình thường là có thể dọa cho bạn nhỏ phải giao tiền rồi.
Phương Nghị biết Hải Dương nói nhiều, nhưng anh lại không ngờ Hải Dương lại có thể nói nhiều đến như vậy. Hơn nữa dựa vào tư thế không đạt mục đích thì sẽ không bỏ qua của Hải Dương, Phương Nghị liền bị giày vò tới mức không còn cách nào khác đành phải gật đầu đồng ý.
“Đúng rồi đó. Tôi đã nói với anh rồi. Diễn viên cắc ké được nhận lương rất thấp, cơ bản chỉ có một hai trăm đồng thôi. Tôi đã phải phí rất nhiều tâm tư mới tranh thủ được cho anh lên năm trăm đồng đó. Đừng cô phụ sự kỳ vọng của tôi nha.” Hải Dương vừa nói, vừa đẩy Phương Nghị vào phòng hóa trang. Bộ dạng của Phương Nghị không cần phải hóa trang, chỉ cần thay đồ là chuẩn rồi.
Kết quả, Phương Nghị vẫn không quay được. Bởi vì Vú Em vừa nhìn thấy anh thì liền bổ nhào vào lòng anh, cười với anh, không hề có bất cứ biểu tình nào giống như đang dùng cho người xấu cả. Vừa nhìn thấy Phương Nghị, Vú Em không thèm để ý tới bạn nhỏ nữa, chỉ biết nhanh chân bổ nhào về phía Phương Nghị.
Chỉ có một cảnh này mà Lý Nghiêu phải quay lại hơn mười lần, nhưng ngay cả một lần cũng không hoàn thành. Diễn xuất của Vú Em được người ta khen rất nhiều, nhưng sau khi gặp được Phương Nghị thì kỹ năng đó liền biến mất tiêu. Lý Nghiêu không còn cách nào, đành phải bảo người khẩn cấp đi tìm một diễn viên quần chúng khác tới. Lần này thì Vú Em lại phối hợp rất tốt, quay một lần liền xong.
Vài ngày sau, rốt cuộc phân cảnh của Vú Em đã hoàn toàn kết thúc. Phương Nghị lật xem kịch bản có phân cảnh của Vú Em rất nhiều lần, sau khi xác nhận qua xác nhận lại, xác định Vú Em đã diễn xong phần của mình, liền gọi điện đặt một chiếc xe tải.
Phần diễn của Vú Em đã quay xong từ sáng, Lý Nghiêu còn cố ý đặt cho Vú Em một cái bánh ngọt, chúc mừng Vú Em đã hơ khô thẻ tre*. Nhưng chó không thể ăn đồ ngọt nên Phương Nghị giúp nó ăn.
*ví với việc hoàn thành xong một tác phẩm hoặc đóng xong một bộ phim
Phương Nghị thu dọn đồ đạc trong phòng. Đồ của Số 4 thì giao cho Lý Nghiêu. Đồ của Số 2 thì đưa cho Hoàng Bách Kỳ. Phương Nghị còn nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại mấy lần với Hoàng Bách Kỳ rằng Số 2 thích gặm loại dép lê này, gặm hết rồi thì nhất định phải mua đúng loại dép lê này cho Số 2 gặm tiếp.
Phương Nghị thu dọn đồ đạc xong, đang chuẩn bị tìm vài người tới dọn đồ giúp, thì Lý Nghiêu đột nhiên gọi điện, bảo anh mau tới đây.
Phương Nghị đến phim trường, phát hiện Trì Thụy đã có mặt ở đó, đang nói chuyện với Đỗ Thiên Trạch.
“Tôi nghe nói anh đã quay xong phần của mình cho nên vội chạy tới gặp mọi người. Ăn trưa chưa Cùng đi ăn một bữa đi.” Trì Thụy thấy Phương Nghị, liền tươi cười mà nói.
“Xin lỗi, tôi đang vội về.” Phương Nghị khoát tay. Anh bình thường còn không thèm tìm cớ để từ chối Trì Thụy kìa, huống chi giờ lại có lý do quang minh chính đại để từ chối.
“Đừng vội đi vậy mà.” Trì Thụy đến bên người Phương Nghị, hạ thấp giọng mà nói vào tai anh: “Tôi nghe nói có một con mèo anh mang tới bị người ta gây thương tích. Anh không muốn biết người kia là ai sao”
“Anh biết sao” Ánh mắt của Phương Nghị tối sầm xuống, xem ra chuyện này quả thật có liên quan đến Trì Thụy.
“Đã lâu không gặp, cùng ăn một bữa cơm đi, gọi Tô Nhiễm tới luôn.” Trì Thụy xoay người, nói với Hải Dương.
“Cám ơn tổng giám đốc Trì.” Đỗ Thiên Trạch thấy Phương Nghị muốn đi, nên không cự tuyệt lời mời của Trì Thụy.
Cơm trưa vẫn ăn trong quán lần trước, cũng là chỗ ghế lô lần trước. Đỗ Thiên Trạch vừa mới bước vào, liền nhìn thấy người quen, Hoa Tử Dịch.
Lại nói tiếp, Hoa Tử Dịch không chỉ đẹp trai, mà gia thế cũng tốt. Đỗ Thiên Trạch sớm biết gã, nhưng nói đến gặp mặt, thì đây là lần thứ hai. Nhưng Đỗ Thiên Trạch lại không thích gặp Hoa Tử Dịch, cậu cảm thấy ánh mắt của Hoa Tử Dịch rất lãnh đạm.
“Khách sạn nơi mọi người ở là của nhà Tử Dịch. Mấy ngày trước có người báo với cậu ta một chuyện. Cậu ta có nói với tôi, nhưng tôi quá bận rộn, nên kéo dài cho tới bây giờ.” Trì Thụy vẫn giữ vẻ mặt mỉm cười mà nói.
“Trì Thụy, xin hỏi….” Trì Thụy cố ý gọi bọn họ đến, Đỗ Thiên Trạch đại khái đã đoán được hắn muốn nói gì rồi.
“Trước tiên, để tôi hỏi mọi người một câu đã.” Trì Thụy ngồi ở trước mặt Đỗ Thiên Trạch, nghiêm mặt, nói: “Con mèo mà các người mang tới, có phải đã bị người ta gây thương tích hay không Bị thương nặng lắm sao Còn sống không”
Phương Nghị đang muốn trả lời, lại bị Đỗ Thiên Trạch kéo lại. Đỗ Thiên Trạch âm thầm chọt Phương Nghị, ý bảo anh đừng nói gì cả, sau đó mới nói: “Ừm, con mèo Phương Nghị mang đến bị người ta cố ý gây thương tích, bị thương rất nặng. Chúng tôi…. không cứu kịp.”
Hoa Tử Dịch chợt nói: “Thật là đáng tiếc. Chúng tôi đã tìm được người gây thương tích cho con mèo con kia rồi. Là nhân viên trong khách sạn của tôi. Là do chúng tôi quản lý không tốt nên tạo ra sai lầm. Nếu anh muốn tiền bồi thường, chúng tôi sẽ chi trả.”
Sao lại đột nhiên tìm được hung thủ vậy Mấy người Phương Nghị cảm thấy có chút khó tin.
“Đưa người lên đây.” Hoa Tử Dịch hướng ra ngoài cửa mà gọi.
Không bao lâu sau, có một người phụ nữ cúi đầu đi vào, bộ dạng có vẻ như rất sợ hãi, vẫn không dám ngẩng đầu lên.
“Đã xảy ra chuyện gì Là do cô gây thương tổn cho mèo của chúng tôi sao” Phương Nghị vẫn luôn bị Đỗ Thiên Trạch kéo, nên không nói gì, nhưng Hải Dương lại nhịn không được.
“Xin lỗi, tôi xin lỗi.” Người phụ nữ nghe Hải Dương nói xong, đột nhiên quỳ xuống đất mà khóc lên, vừa khóc vừa đứt quãng nói: “Tôi xin lỗi… Tôi không cố ý đâu… Tôi chỉ nhất thời tức giận nóng nảy… nên mới làm như vậy. Tôi đã hối hận rồi. Ngày nào tôi cũng gặp ác mộng hết đó.”
Người phụ nữ kia vừa khóc vừa kể hết mọi chuyện. Người phụ nữ này phụ trách quét dọn vệ sinh trong phòng động vật. Lúc ả quét dọn, nhìn thấy mèo con rất đáng yêu, nên muốn đùa với mèo con một chút, nhưng lại bị mèo con cào một phát, ả tức giận nên chạy tới nhà bếp cầm dao quay lại phòng mà chém mèo con mấy phát.
Sau khi chém xong, ả vốn muốn vứt mèo con ở trong phòng, nhưng cảm thấy lo lo, nên quyết định ném mèo con ra ngoài khách sạn.
Về phần băng theo dõi, cũng là do ả động tay động chân. Ả làm mèo con bị thương, chột dạ trong lòng, nên nhờ người ta lưu ý hành động của Phương Nghị, biết bọn Phương Nghị muốn điều tra video, nên ả liền cầu cứu nhân viên nhờ xóa khúc video kia. Bởi vì quản lý phòng an ninh quen biết với ả, cảm thấy việc gây thương tích cho mèo không có gì là ghê gớm lắm, nên giúp ả xóa băng video.
“Má nó…” Hải Dương nghe xong liền chửi tục một tiếng. Nói hơn nửa ngày cũng là do bọn họ suy nghĩ nhiều rồi sao Không phải có thằng đặc biệt chạy tới ngược mèo mà là do bọn họ nghĩ nhiều à.
“Chắc chắn cô không chỉ chém mấy nhát lên người mèo con đâu. Tôi nhìn thấy trên người con mèo kia khắp nơi đều là vết thương. Cô chém ít nhất cũng cũng hơn năm mươi nhát đi.” Đỗ Thiên Trạch lộ vẻ oán giận mà nói.
“Tôi xin lỗi…. Xin lỗi. Tôi không phải cố ý đâu. Tôi chỉ là nhất thời nóng giận, nên mới làm như vậy.” Người phụ nữ vẫn còn quỳ ở trên đất, rất thành khẩn mà nhận sai.
“Quên đi, cô ra ngoài đi.” Đỗ Thiên Trạch khoát tay, không muốn nhìn thấy người phụ nữ này nữa.
“Tôi rất xin lỗi.” Lúc người phụ nữ rời, đến gần cửa còn cúi đầu chào bọn họ rồi mới xoay người đi.
“Ả hại chết mèo con. Cậu cứ để ả đi như vậy sao Tôi còn chưa hỏi ai vì sao lại giá họa cho tôi đâu.” Tô Nhiễm rất không hài lòng, nói.
“Không cần hỏi. Phòng của anh và phòng đám thú ở cách nhau không xa. Chắc chắn ả cũng có chìa khóa phòng của anh. Muốn động vào đồ của anh, còn không phải là dễ như trở bàn tay sao” Đỗ Thiên Trạch giải thích cho Tô Nhiễm nghe.
“Mẹ nó, cũng chỉ bởi vì tôi ở gần nên giá họa cho tôi hử Thật sự là nằm cũng trúng đạn mà.” Tô Nhiễm lộ vẻ bất mãn cực kỳ mà oán giận.
“Tôi xin lỗi. Tôi thật sự không biết trong khách sạn lại có người như thế. Tôi đã đuổi việc ả, cũng đã ghi vào hồ sơ của ả rồi. Sau này ả muốn tìm việc khác cũng sẽ gặp khó khăn.” Hoa Tử Dịch nghe Tô Nhiễm oán giận, đứng dậy xin lỗi bọn họ.
“Loại chuyện này sao có thể trách Hoa thiếu gia. Đều là do người đàn bà kia không tốt.” Người đại diện của Tô Nhiễm vội vàng hòa giải, sau đó chọt Tô Nhiễm.
“Đúng vậy. Không liên quan đến Hoa thiếu gia. Không cần phải xin lỗi thay cho những người đó.” Tô Nhiễm bĩu môi, nói tiếp.
“Lúc ấy, sau khi Tử Dịch rời khỏi quán bar, biết mèo của mọi người bị người ta cố ý gây thương tích, liền tìm người âm thầm điều tra, nhưng vẫn không có kết quả, cho nên không dám nói cho mọi người biết. Lần này, cuối cùng cũng có thể cho mọi người một cái công đạo rồi.” Trì Thụy nói tiếp: “Hy vọng mọi người đừng lan truyền chuyện này ra ngoài. Tuy không phải là chuyện lớn gì, nhưng có thể sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của khách sạn.”
“Tổng giám đốc Trì yên tâm. Chúng tôi chắc chắn sẽ không lan truyền ra ngoài.” Hải Dương và người đại diện của Tô Nhiễm cùng đáp.
Tác giả :
Đại Kiểm Bính