Trùng Sinh Chi Tô Gia
Chương 34
Nhẹ nhàng hạ một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước trên môi Đường Kiêu, quá chóng vánh, lại nóng bỏng đến mức có thể đốt cháy thần kinh.
“Xem như thù lao ngươi nhận nhiệm vụ của ta.”
——
“Trần ca.” Tiểu Hải bước vào.
Trong phòng đặt vài chậu thủy tinh đựng nước, những khối mút xốp cắm hoa ngâm trong đó, một góc phòng chất đầy hoa tươi đủ màu, Trần Uyên mặc tạp dề mang găng tay trắng một tay cầm kéo một tay chọn hoa tỉa lá, cành nào chăm chút xong liền tỉ mỉ cắm lên mút xốp đã ngâm nước.
Nhịp bước thật khẽ, Tiểu Hải nhẹ nhàng đi tới ngồi xuống bên cạnh Trần Uyên, “Trần ca, lại tặng hoa cho Tô Mặc đó?”
“Ân.”
“Trần ca chưa từng tặng em đóa hoa nào.” Có chút bất mãn làm nũng.
Trần Uyên tùy ý cầm lấy một cành hoa đưa cho Tiểu Hải, là một đóa tulip màu tím, Tiểu Hải đón nhận, ngả đầu lên đùi nam nhân: “Em có tra qua tư liệu về Tô Mặc, hắn chỉ là một giáo sư đại học bình thường mà thôi, Trần ca anh xác định hắn là Tô Gia?”
Tiểu Hải không tin, Tô Bạch chắc chắn đã chết.
“Nói không chừng hắn chỉ là một quân cờ do Đường Kiêu cố ý bồi dưỡng, giả dạng thành Tô Gia tiếp cận anh, có mưu đồ xấu.” Chóp mũi ghé sát đóa hoa ngửi ngửi, Tiểu Hải ngẩng đầu nhìn nam nhân diện vô biểu tình đang chuyên tâm cắm hoa, “Trần ca, nếu anh thích Tô Mặc cứ việc mang hắn đi là được rồi.”
Chỉ cần là người Trần Uyên thích, cướp về cũng được, giam cầm cũng được, chỉ cần nam nhân này vui, với hắn sao cũng được.
Nhưng nếu đối phương có nửa điểm uy hiếp đến Trần Uyên, hắn sẽ không từ thủ đoạn diệt trừ, chẳng hạn Tô Bạch. Kỳ thực hắn không ghét cũng không hận Tô Gia, nam nhân đó cứu hắn về từ bờ vực tử vong, hắn cảm ân cứu mạng và dưỡng dục của Tô Bạch, nhưng con người sống không phải để báo đáp.
Nếu không tại hắn vô ý phát hiện Tô Gia trong thời gian bị giam lỏng đã ghi lại danh sách tất cả những người ủng hộ Trần Uyên, hắn cũng không hạ độc thủ đặt bom trên máy bay.
Chuyện gì Trần Uyên không làm, hoặc không muốn làm, cứ để hắn lo là được.
Trần Uyên cắm xong cành hoa cuối cùng, nhìn trái nhìn phải không thấy có vấn đề, bắt đầu dùng giấy kiếng xinh xắn gói hoa lại, đợi đâu vào đó mới mở miệng thản nhiên nói: “Chuyện Tô Mặc cậu không cần nhúng tay vào, phía Simon có tin tức gì không?”
Mất hứng bĩu môi, Tiểu Hải lắc đầu: “Hắn trốn kỹ quá, tạm thời vẫn chưa rõ tung tích, nhưng hắn sẽ không vô duyên vô cớ chạy đến Hong Kong, Trần ca, anh phải cẩn thận.”
“Nếu hắn muốn giết ta sẽ không đợi tới giờ mới động thủ.” Trần Uyên đứng dậy phủi phủi quần, đi về hướng phòng ngủ.
Tiểu Hải theo sát sau lưng: “Tháng tới là hội nghị thường quý của gia tộc, sau sự cố máy bay của Tô Gia, một phần nhân thủ đã tạm thời an phận, nhưng gần đây em nghe được một tin không hay, tổng bộ tổ chức lính đánh thuê T công bố bọn họ tiếp nhận nhiệm vụ của Tô Gia.”
“Nhiệm vụ gì?” Vào đến phòng ngủ, Trần Uyên bắt đầu cởi quần áo trên người.
Tiểu Hải nhận lấy y phục nam nhân ném qua, cau mày nói: “Tổ chức T bảo mật tin tức là số một số hai trên thế giới, muốn công phá phòng ngự của đối phương có chút khó khăn, hơn nữa nhiệm vụ lần này do đích thân thống lĩnh tối cao T của tổ chức lính đánh thuê tiếp nhận, Trần ca, có cần phái người tiếp xúc trước với tổ chức này không?”
Tô Gia sinh thời đã là một phiền phức, không ngờ chết rồi vẫn tạo một loạt rắc rối cho bọn họ, đột nhiên tổ chức T từ tổng bộ tung tin từng nhận nhiệm vụ Tô Gia phó thác trước khi qua đời, đây hoàn toàn là sự tình mà vô luận kẻ nào cũng phải bất ngờ.
Trần Uyên không hề nghe Tô Gia đề cập tới việc này, Tiểu Hải cũng dò la không ít tin tức nhưng đều không phát hiện Tô Gia từng có liên hệ gì với người của T, bất quá một tổ chức lính đánh thuê chính quy quốc tế sẽ không vô cớ bịa đặt chuyện nhận nhiệm vụ của một đại nhân vật, mặc kệ là nhiệm vụ gì, tin tức này cũng sẽ ảnh hưởng đến hội nghị triệu tập ở tổng hành dinh của Tô Gia vào tháng sau.
Cởi hết y phục trên người, Trần Uyên trước khi vào phòng tắm bỏ lại một câu: “Mau chóng kiểm tra tin tức.”
“Trần ca……” Đem đồ dơ dính bùn với lá cây dẹp qua một bên, Tiểu Hải đẩy cửa phòng tắm, trong phòng mịt mù hơi nước nóng, nam nhân đang cọ rửa thân thể dưới vòi sen, đây là một thân hình rắn rỏi mang không ít vết sẹo do súng đạn, nước ấm men theo lưng chảy xuống, ào ào thanh tẩy bề mặt sàn.
Trần Uyên quay đầu thản nhiên nhìn nam tử, Tiểu Hải đi qua, nước ấm bắn đầy tóc và quần áo hắn, đột nhiên, hắn ngồi xuống trước người Trần Uyên.
……
……
“Ta vẫn luôn thập phần tò mò về một chuyện.”
“Chuyện ngươi tò mò không chỉ có một.” Tô Gia tức giận nói.
“Nhưng chuyện này với ngươi mà nói có lẽ hơi nhạy cảm.” Hai tay khoanh trước ngực, Đường Kiêu đứng tựa vào cửa phòng.
“Vì biểu đạt thành ý hợp tác với ngươi, ta cho phép ngươi hỏi.” Mặc áo khoác vào soi gương, ân, anh tuấn tiêu sái, phong nhã tuấn mỹ, tuyệt không có nửa điểm bộ dáng của một “lão già”.
“Trần Uyên là một người thập phần nhẫn nại, sự kiện hắn đột nhiên tạo phản hại ngươi trở tay không kịp ta có thể lý giải, nhưng ta rất hiếu kỳ, suốt một năm ngươi thất thế, vẫn luôn mặc người chà đạp?”
Chỉnh chu cổ áo, đối với vấn đề nhạy cảm này Tô Gia chỉ nhún vai, xoay người đối diện với tượng điêu khắc cỡ lớn đứng chắn trước cửa: “Rời khỏi Hong Kong ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Đi đến trước mặt Đường Kiêu, ngón tay chỉ hướng bên cạnh: “Tránh đường.”
“Ta muốn hôn ngươi.”
Tô Gia khóe miệng câu ra một nụ cười ôn nhu, đồng thời một cước nhắm ngay giữa hai đùi của họ Đường nào đó, Đường Kiêu lập tức vọt sang một bên, sau lưng một trận mồ hôi lạnh.
“Ngươi đối đãi với đối tác trung thành của mình như vậy sao?” Hai tay buông xuống, bất mãn nhìn theo nam nhân đã ra khỏi phòng.
Thình lình, Tô Bạch thần tốc xoay người hai tay túm cổ áo Đường Kiêu dùng sức áp hắn vào vách tường, trước ánh mắt kinh ngạc của đối phương, y thấu tới, ngực dán ngực, nhịp tim cả hai phút chốc đồng điệu, hơi thở quen thuộc khiến người hồi tưởng lại đêm nọ thân mật ngắn ngủi.
Nhẹ nhàng hạ một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước trên môi Đường Kiêu, quá chóng vánh, lại nóng bỏng đến mức có thể đốt cháy thần kinh.
“Xem như thù lao ngươi nhận nhiệm vụ của ta.” Vô lương tâm tươi cười, giây trước còn là một nụ hôn khiêu khích, giây sau liền xoay người đi hẹn với nam nhân khác.
Tay chạm vào cánh môi được Tô Bạch hôn phớt qua, Đường Kiêu thở dài, hôn môi không phải kiểu này a!
“Không cần ta phái người theo ngươi thật sao?” Đuổi tới đầu thang xoắn hỏi.
Tô Gia giơ tay lắc lắc, bóng dáng nhanh chóng biến mất sau cửa biệt thự.
……
……
Tới Hong Kong mà không đi mua sắm coi sao được?
Trong một plaza nổi tiếng, Tô Gia hai tay trống không nhanh nhẹn bước vào một shop quần áo xa hoa, Trần Dư hai tay xách đầy túi mua sắm lề mề theo sau: “Tô Mặc, chờ em đã.”
Tô Gia khí thế cường hãn vào trong shop, nữ nhân viên bán hàng nhiệt tình chào mời, Trần Dư thở hổn hển mang theo túi lớn túi nhỏ chỉ mới qua khỏi cửa.
“Cái này, với cái này……” Tô Gia tùy tiện chọn vài bộ hợp nhãn, quay đầu nhìn Trần Dư ngồi trên ghế sô pha đơn bộ dạng không muốn nhúc nhích, ngón tay câu lên, “Tiểu Ngư, lại đây thử đồ.”
“Hả?” Trần Dư chớp chớp mắt, “Em không cần đâu, anh mua cho anh đi.”
Hôm qua Tô Mặc đột nhiên đánh điện gọi Trần Dư đi dạo phố với y, Trần Dư thấp thỏm hỏi ý Tống Sở Vân, nào ngờ Tống Sở Vân trước giờ không cho hắn tùy tiện ra ngoài nay cư nhiên gật đầu cái rụp, tốc độ cực nhanh không hề do dự đến mức làm Trần Dư thiếu chút nữa không kịp phản ứng.
Cuối cùng dưới ánh mắt bức bách của Tô Gia, Trần Dư chỉ có thể cầm một đống quần áo vào phòng thử đồ, từng bộ từng bộ mặc cho vị gia kia xem.
Uống cà phê do shop phục vụ đặc biệt, hai chân bắt chéo tựa vào sô pha đơn, Tô Gia nhìn Trần Dư xoành xoạch thay y phục bận rộn ra vào phòng thử đồ, so với nói là mua đồ cho Trần Dư, còn không bằng nói là Tô Gia nhàn rỗi muốn xem người ta thay quần áo như biểu diễn thời trang.
“Lấy hết.” Tung một câu khiến nhân viên bán hàng hớn hở ra mặt, Tô Gia hào phóng đưa thẻ tín dụng vô hạn ngạch có chữ ký của Đường Kiêu. (Gia à ngài thật tội lỗi =))))
Trần Dư lập tức xanh mặt, hắn quay đầu nhìn vô số túi mua sắm chồng chất một bên, lại nhìn đống quần áo ở quầy thu ngân chờ được cho vào túi, cuối cùng thương cảm nhìn về phía Tô Bạch… Tha cho em đi.
“Đưa đến địa chỉ này dùm tôi, còn có đống bên này.” Tô Gia nói một câu với nhân viên, cứu rỗi Trần Dư.
“Mới đi dạo một lát đã mệt?” Tô Gia nhìn Trần Dư ngồi lỳ trên ghế không muốn đứng lên, nhịn không được cười hỏi.
Trần Dư một cỗ uất ức nghẹn ngay ngực, anh toàn lo đi trước tùy ý lựa đồ, còn tôi phải thay anh tay xách nách mang, anh đương nhiên không mệt.
“Đi thôi, mời cậu uống cà phê.”
Thế là hai đại nam nhân ngồi trong quán cà phê, Trần Dư thích ý nhấm nháp Caramel Macchiato trong ly.
“Tô Mặc, mấy ngày nay em đều nghe lời anh vâng theo Tống Sở Vân.” Hắn mở miệng nói.
Nhìn dòng người qua lại ngoài cửa sổ, Tô Gia tùy ý hỏi: “Nga — Hắn có phản ứng gì?”
“Buổi tối…… không cưỡng ép em nữa, đối xử em cũng tốt hơn trước.” Đôi khi còn mạc danh kỳ diệu ôm hắn, chỉ thuần túy ôm thôi, giống như xem hắn là một người đáng để dựa dẫm.
Trần Dư có chút cảm giác khác lạ, nhất là sau khi Tống Sở Vân xử lý công vụ xong một thân mỏi mệt ôm hắn nghỉ ngơi, loại cảm giác kỳ quái đó càng đặc biệt mãnh liệt.
“Kế tiếp em nên làm thế nào? Gần đây Tống Sở Vân hình như đã trở mặt với Trần Thiên Hà.” Trần Dư nhìn về phía nam nhân đối diện.
“Cậu yêu Tống Sở Vân?” Uống một ngụm cà phê đen không sữa không đường, câu hỏi của Tô Bạch khiến Trần Dư nhất thời sửng sốt.
Không lập tức trả lời Tô Gia, Trần Dư do dự hồi lâu mới ấp a ấp úng mở miệng: “Em không biết nữa, có phải anh cảm thấy em thật rẻ mạt không, ha ha, người ta vừa tốt với em một chút là em liền cảm thấy người ta không tệ.” Cúi đầu nhấp Macchiato.
“Nhưng Tống Sở Vân cũng chưa từng gây tổn thương thực sự cho cậu, không phải sao? Tiểu Ngư, thích một người đối xử tốt với cậu không phải chuyện gì đáng xấu hổ, ngược lại, mù quáng làm trái ý nguyện chân thật của chính mình mới là ngu xuẩn.” Tô Gia không ngại kiếm chút phúc lợi cho thuộc hạ, Tống Sở Vân là một nhân tài hiếm có, đáng để y chiêu hiền, đối phương vốn thông minh, sẽ hiểu ý tứ của y.
“Đường tổng cũng rất tốt với anh, ý em là, em chưa từng gặp một người đàn ông nào vĩ đại như Đường tổng lại chu đáo với người yêu như vậy, anh ấy nhất định rất yêu anh.” Ngữ khí đầy hâm mộ.
Ân, Đường Kiêu công phu miệng lưỡi không tồi.
Tô Gia liếc nhìn ngoài cửa sổ, một chiếc xe hơi màu đen dừng lại ven đường, y quay đầu hỏi Trần Dư: “Biết dùng súng không?”
“Biết, nhưng kỹ thuật không tốt……” Còn chưa nói xong đã bị Tô Gia cướp lời.
“Vậy có từng giết người chưa?” Nhẹ nhàng phun một câu kinh dị.
“Chưa, chưa từng.”
Vươn tay vỗ vỗ mu bàn tay lạnh lẽo của Trần Dư, Tô Gia cười đến ôn hòa: “Phàm chuyện gì cũng phải có lần đầu tiên.”
“Xem như thù lao ngươi nhận nhiệm vụ của ta.”
——
“Trần ca.” Tiểu Hải bước vào.
Trong phòng đặt vài chậu thủy tinh đựng nước, những khối mút xốp cắm hoa ngâm trong đó, một góc phòng chất đầy hoa tươi đủ màu, Trần Uyên mặc tạp dề mang găng tay trắng một tay cầm kéo một tay chọn hoa tỉa lá, cành nào chăm chút xong liền tỉ mỉ cắm lên mút xốp đã ngâm nước.
Nhịp bước thật khẽ, Tiểu Hải nhẹ nhàng đi tới ngồi xuống bên cạnh Trần Uyên, “Trần ca, lại tặng hoa cho Tô Mặc đó?”
“Ân.”
“Trần ca chưa từng tặng em đóa hoa nào.” Có chút bất mãn làm nũng.
Trần Uyên tùy ý cầm lấy một cành hoa đưa cho Tiểu Hải, là một đóa tulip màu tím, Tiểu Hải đón nhận, ngả đầu lên đùi nam nhân: “Em có tra qua tư liệu về Tô Mặc, hắn chỉ là một giáo sư đại học bình thường mà thôi, Trần ca anh xác định hắn là Tô Gia?”
Tiểu Hải không tin, Tô Bạch chắc chắn đã chết.
“Nói không chừng hắn chỉ là một quân cờ do Đường Kiêu cố ý bồi dưỡng, giả dạng thành Tô Gia tiếp cận anh, có mưu đồ xấu.” Chóp mũi ghé sát đóa hoa ngửi ngửi, Tiểu Hải ngẩng đầu nhìn nam nhân diện vô biểu tình đang chuyên tâm cắm hoa, “Trần ca, nếu anh thích Tô Mặc cứ việc mang hắn đi là được rồi.”
Chỉ cần là người Trần Uyên thích, cướp về cũng được, giam cầm cũng được, chỉ cần nam nhân này vui, với hắn sao cũng được.
Nhưng nếu đối phương có nửa điểm uy hiếp đến Trần Uyên, hắn sẽ không từ thủ đoạn diệt trừ, chẳng hạn Tô Bạch. Kỳ thực hắn không ghét cũng không hận Tô Gia, nam nhân đó cứu hắn về từ bờ vực tử vong, hắn cảm ân cứu mạng và dưỡng dục của Tô Bạch, nhưng con người sống không phải để báo đáp.
Nếu không tại hắn vô ý phát hiện Tô Gia trong thời gian bị giam lỏng đã ghi lại danh sách tất cả những người ủng hộ Trần Uyên, hắn cũng không hạ độc thủ đặt bom trên máy bay.
Chuyện gì Trần Uyên không làm, hoặc không muốn làm, cứ để hắn lo là được.
Trần Uyên cắm xong cành hoa cuối cùng, nhìn trái nhìn phải không thấy có vấn đề, bắt đầu dùng giấy kiếng xinh xắn gói hoa lại, đợi đâu vào đó mới mở miệng thản nhiên nói: “Chuyện Tô Mặc cậu không cần nhúng tay vào, phía Simon có tin tức gì không?”
Mất hứng bĩu môi, Tiểu Hải lắc đầu: “Hắn trốn kỹ quá, tạm thời vẫn chưa rõ tung tích, nhưng hắn sẽ không vô duyên vô cớ chạy đến Hong Kong, Trần ca, anh phải cẩn thận.”
“Nếu hắn muốn giết ta sẽ không đợi tới giờ mới động thủ.” Trần Uyên đứng dậy phủi phủi quần, đi về hướng phòng ngủ.
Tiểu Hải theo sát sau lưng: “Tháng tới là hội nghị thường quý của gia tộc, sau sự cố máy bay của Tô Gia, một phần nhân thủ đã tạm thời an phận, nhưng gần đây em nghe được một tin không hay, tổng bộ tổ chức lính đánh thuê T công bố bọn họ tiếp nhận nhiệm vụ của Tô Gia.”
“Nhiệm vụ gì?” Vào đến phòng ngủ, Trần Uyên bắt đầu cởi quần áo trên người.
Tiểu Hải nhận lấy y phục nam nhân ném qua, cau mày nói: “Tổ chức T bảo mật tin tức là số một số hai trên thế giới, muốn công phá phòng ngự của đối phương có chút khó khăn, hơn nữa nhiệm vụ lần này do đích thân thống lĩnh tối cao T của tổ chức lính đánh thuê tiếp nhận, Trần ca, có cần phái người tiếp xúc trước với tổ chức này không?”
Tô Gia sinh thời đã là một phiền phức, không ngờ chết rồi vẫn tạo một loạt rắc rối cho bọn họ, đột nhiên tổ chức T từ tổng bộ tung tin từng nhận nhiệm vụ Tô Gia phó thác trước khi qua đời, đây hoàn toàn là sự tình mà vô luận kẻ nào cũng phải bất ngờ.
Trần Uyên không hề nghe Tô Gia đề cập tới việc này, Tiểu Hải cũng dò la không ít tin tức nhưng đều không phát hiện Tô Gia từng có liên hệ gì với người của T, bất quá một tổ chức lính đánh thuê chính quy quốc tế sẽ không vô cớ bịa đặt chuyện nhận nhiệm vụ của một đại nhân vật, mặc kệ là nhiệm vụ gì, tin tức này cũng sẽ ảnh hưởng đến hội nghị triệu tập ở tổng hành dinh của Tô Gia vào tháng sau.
Cởi hết y phục trên người, Trần Uyên trước khi vào phòng tắm bỏ lại một câu: “Mau chóng kiểm tra tin tức.”
“Trần ca……” Đem đồ dơ dính bùn với lá cây dẹp qua một bên, Tiểu Hải đẩy cửa phòng tắm, trong phòng mịt mù hơi nước nóng, nam nhân đang cọ rửa thân thể dưới vòi sen, đây là một thân hình rắn rỏi mang không ít vết sẹo do súng đạn, nước ấm men theo lưng chảy xuống, ào ào thanh tẩy bề mặt sàn.
Trần Uyên quay đầu thản nhiên nhìn nam tử, Tiểu Hải đi qua, nước ấm bắn đầy tóc và quần áo hắn, đột nhiên, hắn ngồi xuống trước người Trần Uyên.
……
……
“Ta vẫn luôn thập phần tò mò về một chuyện.”
“Chuyện ngươi tò mò không chỉ có một.” Tô Gia tức giận nói.
“Nhưng chuyện này với ngươi mà nói có lẽ hơi nhạy cảm.” Hai tay khoanh trước ngực, Đường Kiêu đứng tựa vào cửa phòng.
“Vì biểu đạt thành ý hợp tác với ngươi, ta cho phép ngươi hỏi.” Mặc áo khoác vào soi gương, ân, anh tuấn tiêu sái, phong nhã tuấn mỹ, tuyệt không có nửa điểm bộ dáng của một “lão già”.
“Trần Uyên là một người thập phần nhẫn nại, sự kiện hắn đột nhiên tạo phản hại ngươi trở tay không kịp ta có thể lý giải, nhưng ta rất hiếu kỳ, suốt một năm ngươi thất thế, vẫn luôn mặc người chà đạp?”
Chỉnh chu cổ áo, đối với vấn đề nhạy cảm này Tô Gia chỉ nhún vai, xoay người đối diện với tượng điêu khắc cỡ lớn đứng chắn trước cửa: “Rời khỏi Hong Kong ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Đi đến trước mặt Đường Kiêu, ngón tay chỉ hướng bên cạnh: “Tránh đường.”
“Ta muốn hôn ngươi.”
Tô Gia khóe miệng câu ra một nụ cười ôn nhu, đồng thời một cước nhắm ngay giữa hai đùi của họ Đường nào đó, Đường Kiêu lập tức vọt sang một bên, sau lưng một trận mồ hôi lạnh.
“Ngươi đối đãi với đối tác trung thành của mình như vậy sao?” Hai tay buông xuống, bất mãn nhìn theo nam nhân đã ra khỏi phòng.
Thình lình, Tô Bạch thần tốc xoay người hai tay túm cổ áo Đường Kiêu dùng sức áp hắn vào vách tường, trước ánh mắt kinh ngạc của đối phương, y thấu tới, ngực dán ngực, nhịp tim cả hai phút chốc đồng điệu, hơi thở quen thuộc khiến người hồi tưởng lại đêm nọ thân mật ngắn ngủi.
Nhẹ nhàng hạ một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước trên môi Đường Kiêu, quá chóng vánh, lại nóng bỏng đến mức có thể đốt cháy thần kinh.
“Xem như thù lao ngươi nhận nhiệm vụ của ta.” Vô lương tâm tươi cười, giây trước còn là một nụ hôn khiêu khích, giây sau liền xoay người đi hẹn với nam nhân khác.
Tay chạm vào cánh môi được Tô Bạch hôn phớt qua, Đường Kiêu thở dài, hôn môi không phải kiểu này a!
“Không cần ta phái người theo ngươi thật sao?” Đuổi tới đầu thang xoắn hỏi.
Tô Gia giơ tay lắc lắc, bóng dáng nhanh chóng biến mất sau cửa biệt thự.
……
……
Tới Hong Kong mà không đi mua sắm coi sao được?
Trong một plaza nổi tiếng, Tô Gia hai tay trống không nhanh nhẹn bước vào một shop quần áo xa hoa, Trần Dư hai tay xách đầy túi mua sắm lề mề theo sau: “Tô Mặc, chờ em đã.”
Tô Gia khí thế cường hãn vào trong shop, nữ nhân viên bán hàng nhiệt tình chào mời, Trần Dư thở hổn hển mang theo túi lớn túi nhỏ chỉ mới qua khỏi cửa.
“Cái này, với cái này……” Tô Gia tùy tiện chọn vài bộ hợp nhãn, quay đầu nhìn Trần Dư ngồi trên ghế sô pha đơn bộ dạng không muốn nhúc nhích, ngón tay câu lên, “Tiểu Ngư, lại đây thử đồ.”
“Hả?” Trần Dư chớp chớp mắt, “Em không cần đâu, anh mua cho anh đi.”
Hôm qua Tô Mặc đột nhiên đánh điện gọi Trần Dư đi dạo phố với y, Trần Dư thấp thỏm hỏi ý Tống Sở Vân, nào ngờ Tống Sở Vân trước giờ không cho hắn tùy tiện ra ngoài nay cư nhiên gật đầu cái rụp, tốc độ cực nhanh không hề do dự đến mức làm Trần Dư thiếu chút nữa không kịp phản ứng.
Cuối cùng dưới ánh mắt bức bách của Tô Gia, Trần Dư chỉ có thể cầm một đống quần áo vào phòng thử đồ, từng bộ từng bộ mặc cho vị gia kia xem.
Uống cà phê do shop phục vụ đặc biệt, hai chân bắt chéo tựa vào sô pha đơn, Tô Gia nhìn Trần Dư xoành xoạch thay y phục bận rộn ra vào phòng thử đồ, so với nói là mua đồ cho Trần Dư, còn không bằng nói là Tô Gia nhàn rỗi muốn xem người ta thay quần áo như biểu diễn thời trang.
“Lấy hết.” Tung một câu khiến nhân viên bán hàng hớn hở ra mặt, Tô Gia hào phóng đưa thẻ tín dụng vô hạn ngạch có chữ ký của Đường Kiêu. (Gia à ngài thật tội lỗi =))))
Trần Dư lập tức xanh mặt, hắn quay đầu nhìn vô số túi mua sắm chồng chất một bên, lại nhìn đống quần áo ở quầy thu ngân chờ được cho vào túi, cuối cùng thương cảm nhìn về phía Tô Bạch… Tha cho em đi.
“Đưa đến địa chỉ này dùm tôi, còn có đống bên này.” Tô Gia nói một câu với nhân viên, cứu rỗi Trần Dư.
“Mới đi dạo một lát đã mệt?” Tô Gia nhìn Trần Dư ngồi lỳ trên ghế không muốn đứng lên, nhịn không được cười hỏi.
Trần Dư một cỗ uất ức nghẹn ngay ngực, anh toàn lo đi trước tùy ý lựa đồ, còn tôi phải thay anh tay xách nách mang, anh đương nhiên không mệt.
“Đi thôi, mời cậu uống cà phê.”
Thế là hai đại nam nhân ngồi trong quán cà phê, Trần Dư thích ý nhấm nháp Caramel Macchiato trong ly.
“Tô Mặc, mấy ngày nay em đều nghe lời anh vâng theo Tống Sở Vân.” Hắn mở miệng nói.
Nhìn dòng người qua lại ngoài cửa sổ, Tô Gia tùy ý hỏi: “Nga — Hắn có phản ứng gì?”
“Buổi tối…… không cưỡng ép em nữa, đối xử em cũng tốt hơn trước.” Đôi khi còn mạc danh kỳ diệu ôm hắn, chỉ thuần túy ôm thôi, giống như xem hắn là một người đáng để dựa dẫm.
Trần Dư có chút cảm giác khác lạ, nhất là sau khi Tống Sở Vân xử lý công vụ xong một thân mỏi mệt ôm hắn nghỉ ngơi, loại cảm giác kỳ quái đó càng đặc biệt mãnh liệt.
“Kế tiếp em nên làm thế nào? Gần đây Tống Sở Vân hình như đã trở mặt với Trần Thiên Hà.” Trần Dư nhìn về phía nam nhân đối diện.
“Cậu yêu Tống Sở Vân?” Uống một ngụm cà phê đen không sữa không đường, câu hỏi của Tô Bạch khiến Trần Dư nhất thời sửng sốt.
Không lập tức trả lời Tô Gia, Trần Dư do dự hồi lâu mới ấp a ấp úng mở miệng: “Em không biết nữa, có phải anh cảm thấy em thật rẻ mạt không, ha ha, người ta vừa tốt với em một chút là em liền cảm thấy người ta không tệ.” Cúi đầu nhấp Macchiato.
“Nhưng Tống Sở Vân cũng chưa từng gây tổn thương thực sự cho cậu, không phải sao? Tiểu Ngư, thích một người đối xử tốt với cậu không phải chuyện gì đáng xấu hổ, ngược lại, mù quáng làm trái ý nguyện chân thật của chính mình mới là ngu xuẩn.” Tô Gia không ngại kiếm chút phúc lợi cho thuộc hạ, Tống Sở Vân là một nhân tài hiếm có, đáng để y chiêu hiền, đối phương vốn thông minh, sẽ hiểu ý tứ của y.
“Đường tổng cũng rất tốt với anh, ý em là, em chưa từng gặp một người đàn ông nào vĩ đại như Đường tổng lại chu đáo với người yêu như vậy, anh ấy nhất định rất yêu anh.” Ngữ khí đầy hâm mộ.
Ân, Đường Kiêu công phu miệng lưỡi không tồi.
Tô Gia liếc nhìn ngoài cửa sổ, một chiếc xe hơi màu đen dừng lại ven đường, y quay đầu hỏi Trần Dư: “Biết dùng súng không?”
“Biết, nhưng kỹ thuật không tốt……” Còn chưa nói xong đã bị Tô Gia cướp lời.
“Vậy có từng giết người chưa?” Nhẹ nhàng phun một câu kinh dị.
“Chưa, chưa từng.”
Vươn tay vỗ vỗ mu bàn tay lạnh lẽo của Trần Dư, Tô Gia cười đến ôn hòa: “Phàm chuyện gì cũng phải có lần đầu tiên.”
Tác giả :
Thiên Hạ Vô Bạch