Trùng Sinh Chi Tô Gia
Chương 12
“Chúng ta có thể bàn chuyện hợp tác, hoặc là ngươi hy vọng ta đưa ngươi tới khách sạn Trần Uyên ngủ lại.”
Sắc mặt Tô Gia giờ phút này quả thật rất khó coi.
—–
Tô Bạch nhớ mỗi tuần y chỉ có hai tiết, trong đó một tiết trùng hợp là dạy lớp Lưu Vân Sinh, bất quá hôm nay lên lớp y trái lại không nhìn thấy Lưu Vân Sinh, một lớp sỉ số bốn mươi mấy ít nhất có phân nửa không đến lớp, trong lòng nghĩ tới chuyện Đường Kiêu, Tô Gia cũng không đặt tâm tư ở lớp, một tiếng “tự học” liền chỉ chờ tan học.
Trong giờ có mấy sinh viên nói chuyện quá to tiếng, bị ánh mắt sắc bén như đao của Tô Gia phóng qua bọn họ liền ngoan ngoãn ngậm miệng, nếu nói Tô Gia là sư tử, thì đám sinh viên nhởn nhơ trong lớp chẳng qua chỉ là một đàn thỏ con, sư tử tùy tiện trừng một cái không cần nhe nanh cũng có thể dọa cho tiểu bạch thỏ không dám nhúc nhích.
Đường Kiêu này thoạt nhìn chỉ là một thương nhân cực kỳ bình thường, có xuất thân tốt đẹp, bằng cấp ưu tú, sổ sách nộp thuế khiến chính phủ hài lòng, bất quá trên thế giới đằng sau những sự vật hoàn mỹ đều cất giấu muôn vàn giả dối, chỉ là Tô Bạch tạm thời vẫn chưa thể phát hiện bí mật sau lưng Đường Kiêu.
Một lãnh đạo vĩ đại không phải dựa vào bản thân có bao nhiêu lực lượng cường hãn, mà hay ở chỗ biết an bài thủ hạ đến cương vị thích hợp của bọn họ, tận dụng đúng cách, từ sau khi rời khỏi một đám nhân tài hữu dụng, Tô Gia cũng khó tránh những lúc gặp khó khăn vô pháp thi triển toàn lực, này cũng giống như hoàng đế ở lâu trong thâm cung một mình lưu lạc dân gian, mất đi chỗ dựa đế quốc khổng lồ liền không khác gì lão bá tính.
Cảm giác bất lực này Tô Gia đã thật lâu không nếm trải, đây tuyệt không phải tư vị tốt đẹp, bởi vậy dẫn tới một loạt nôn nóng phiền muộn liên tục cho đến hết tiết, Tô Bạch chân trước vừa mới bước ra khỏi phòng học, chân sau còn chưa kịp chạm đất thì đã có một nam tử âu phục đỉnh đạc mời y xuống lầu.
“Đừng nói là Đường tổng sợ ta chạy trốn đi? Hạng tép riu như ta, quả thật đã phiền Đường tổng lo nghĩ.” Tâm trạng không tốt, Tô Gia mở miệng cũng sẽ không khách khí, ý tứ mỉa mai bộc lộ rõ ràng.
“Tô lão sư, Đường tổng ở dưới đợi ngài.” A Phong nhìn Tô Bạch, lần trước ở ven biển núi Lạc Dương âm thầm quan sát Tô Gia, y vẫn còn là gã mập linh hoạt, lần này hơn nửa tháng không gặp, Tô Bạch đã quăng bớt không ít mỡ, hiện tại Tô Bạch hoàn toàn không dính dáng gì tới chữ “béo”, tuy khuôn mặt còn hơi phúng phính, bất quá tròn trịa ôn nhuận có vẻ đặc biệt nhu hòa, chỉ là hễ mở miệng thì câu nào câu nấy đều mang theo đao.
Tô Bạch trực tiếp đi phía trước, lưng thẳng tắp, bước chân kiên định.
A Phong trong mắt lóe lên một tia nghi hoặc, hắn theo Đường Kiêu gặp qua biết bao nhiêu người, người thường đụng phải tình huống hiện tại phần lớn sẽ im lặng theo sau lưng hắn, còn Tô Bạch lại điềm nhiên đi phía trước, động tác ung dung đến khiến người kinh ngạc.
Đường Kiêu ngồi ghế sau, cửa sổ bán mở, trong tay kẹp xì gà phun mây nhả khói, thấy A Phong và Tô Bạch cùng ra khỏi trường hắn liền bước xuống chiếc Rolls-Royce trắng, miệng ngậm xì gà, một tay mở cửa xe, một tay bày tư thế mời, Tô Gia cũng không nhiều lời ngồi vào trong.
Không khí không hề ngượng ngập như tưởng tượng, bất luận Đường Kiêu hay Tô Gia đều đã là lão làng trên thương trường, tùy tiện tán gẫu đề tài nào đó có thể dễ dàng che giấu cảm xúc chân thật trong nội tâm, chỉ có tên ngốc mới không chút ngụy trang cho tình tự của mình trước mặt một người đáng phải đề phòng như vậy.
Tô Gia thấy Đường Kiêu hút xì gà, bèn theo đề tài xì gà trò chuyện với Đường Kiêu, xì gà Tô Gia rất ít hút, y chỉ tưởng niệm tẩu thuốc bạch ngọc của y, bàn xong xì gà, Đường Kiêu lại bàn tới một vài người sẽ gặp ở bữa tiệc đêm nay với Tô Gia.
“Em trai ngươi tối nay cũng đến.” Trong xe có một quầy bar mini, Đường Kiêu chọn một chai vang đỏ mở ra rót nửa ly đưa cho Tô Gia, xe chạy thập phần ổn định, không cần lo lắng vấn đề rượu bị văng đi.
Nói tiếng cám ơn, Tô Gia tiếp nhận nhấp một ngụm nhỏ, Tô Dịch Dương ư? Y biết mỗi lần tổ chức loại tiệc tối hoặc giả họp mặt này bên chủ sự thường mời vài minh tinh tới góp vui, mà đám minh tinh đó cũng vui vẻ thích ý dự tiệc của giới thượng lưu, giao thiệp càng nhiều nhân vật quyền thế sẽ khiến con đường ngôi sao của họ càng thêm thông thuận, Tô Dịch Dương tham gia tiệc rượu Tô Gia cũng không thấy bất ngờ.
“Hắn đôi khi cũng nhắc tới ngươi trước mặt ta.” Tùy ý tựa lưng vào ghế, Đường Kiêu với tư thái lười biếng thoạt nhìn cực giống một con sư tử, càng giống một gã lưu manh khoác bề ngoài hoa lệ.
Những lời này đại ý là Tô Dịch Dương đã sớm quen biết Đường Kiêu, Tô Bạch nghĩ trước mặt Đường Kiêu Tô Dịch Dương hẳn nói xấu mình không ít, bắt nhịp theo đề tài của Đường Kiêu, Tô Gia lộ ra nụ cười ôn hòa: “Đối với một người anh giữa đường ló ra như ta, Dịch Dương nhất định cảm thấy rất khó chấp nhận, mâu thuẫn đời trước, đời này chúng ta luôn phải gánh vác vô tội vạ, bất luận thế nào, nó luôn là em trai ta.”
Đường Kiêu chỉ cười nhìn vào mắt Tô Bạch, ý vị ẩn sâu trong nụ cười kia khiến Tô Gia càng thêm buồn bực, có gì đó không ổn, Tô Bạch quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tay phải theo bản năng ấn lên huyệt Hợp Cốc trên tay trái.
“Tô lão sư có gặp Tô Gia chưa?” Đường Kiêu đạm nhiên liếc nhìn động tác vô thức bấm huyệt thư giãn của Tô Gia, cũng mặc kệ Tô Bạch có nguyện ý nghe hay không, tự nói tiếp, “Nhắc mới nhớ, Tô Dịch Dương từng khoe với ta lúc nhỏ hắn may mắn được đi London gặp Tô Gia, ngươi tên Tô Mặc, ngài ấy tên Tô Bạch, Tô Dịch Dương kể cho ta biết, Tô Gia từng nói ngươi rất giống ngài ấy thời trẻ.”
Dụi tắt xì gà, Đường Kiêu nheo mắt chăm chú nhìn Tô Bạch, câu môi cười: “Biết sao không? Thật ra hồi nhỏ ta cũng từng được gặp Tô Gia.”
Tô Gia khẽ nhướn mày, y không nhớ mình đã gặp qua một tiểu quỷ như vậy, nếu thật sự Đường Kiêu lúc nhỏ từng gặp y, vậy ít nhất y có thể khẳng định Đường Kiêu bối cảnh không đơn giản.
Nói xong một câu khơi lên khẩu vị của Tô Gia, tiếp đó Đường Kiêu lại tinh quái im miệng, Tô Bạch cũng không tiện hỏi thêm, nói càng nhiều, sơ hở càng nhiều, y không biết Đường Kiêu nhắc Tô Gia với y đến tột cùng có mục đích gì, nhưng người bình thường chắc sẽ không tin vào mấy chuyện quỷ dị như linh hồn xuất khiếu, mượn xác hoàn hồn đâu nhỉ?
Cho dù Đường Kiêu thật sự có tâm tư đó, chỉ cần y kiên trì không thừa nhận Đường Kiêu cũng chẳng làm gì được y.
……
……
……
……
Xe chậm rãi tiến vào một tòa nhà dân cư phồn hoa nội thành. Địa điểm tổ chức tiệc ở tầng thứ hai mươi hai của tòa nhà, tầng hai mươi hai đó có ban công lộ thiên rất rộng, chính giữa ban công là hồ bơi hình đóa sen, bên hồ là bồn hoa được khéo léo tu bổ, đứng trên ban công có thể thu hết phong cảnh thành phố A vào trong mắt.
Ban công được chia thành hai khu vực, một khu giống như sàn nhảy trang bị hệ thống đèn màu hoa lệ, một khu tương tự quán bar, khách mời có thể ghé vào quầy bar uống rượu tán gẫu, thưởng thức kỹ nghệ pha chế tinh xảo của bartender.
Bây giờ thời gian còn sớm, chỉ có nhân viên phụ trách bày trí tiệc đang bận rộn chuẩn bị đồ ăn cùng rượu ngon, Đường Kiêu dẫn Tô Bạch theo một cánh cửa khóa bằng mật mã ở tầng hai mươi hai lên tầng hai mươi ba, trên đường đến tầng hai mươi ba, xuất phát từ bản năng Tô Gia đắn đo mất một giây đồng hồ về việc có nên bỏ trốn hay không, cuối cùng vẫn đi theo hắn.
Lầu hai mươi ba thoạt nhìn cũng như phần đông nơi ở của Đường Kiêu, tại sao nói là phần đông nơi ở, hãy xem chỗ vật dụng mới tinh và phòng ốc quá mức sạch sẽ đến băng lãnh, khuyết thiếu khí tức ấm áp, căn bản không giống có người thường trú.
“Ngươi nên chỉnh trang một chút.” Không đếm xỉa tới ý nguyện của Tô Bạch, Đường Kiêu một phát đẩy Tô Gia vào phòng tắm.
“Này!” Tô Gia thử kéo cửa phòng tắm, chết tiệt là đã bị Đường Kiêu khóa bên ngoài.
“Từ từ hưởng thụ, tắm xong rồi ra.” Ngoài cửa truyền đến thanh âm mang tiếu ý của Đường Kiêu, kính pha lê bán trong suốt mơ hồ có thể thấy bóng lưng Đường Kiêu xa dần.
Tô Gia thầm mắng một câu, quay đầu nhìn phòng tắm xa hoa đến quá đáng, thoáng nhướn mày, quả thật chẳng kém phòng tắm của y ở London.
Phòng tắm phân hai buồng trong ngoài, Tô Gia cởi đồ treo bên buồng ngoài, kéo mành liền tiến vào buồng trong ngâm mình, bồn tắm đã chứa sẵn nước, độ ấm vừa vặn thích hợp, chuyện gì đến cứ đến, Tô Gia nhắm mắt lại như lời Đường Kiêu, từ từ hưởng thụ, chờ thiếu chút nữa thoải mái đến ngủ quên luôn, Tô Gia mới vội lắc đầu ý đồ giữ mình tỉnh táo, chậm rãi ra khỏi bồn tắm, y ước chừng mình đã ngâm ít nhất một giờ, da ở bụng ngón tay đều nhăn lại.
Lau khô thân thể, Tô Gia với tay lấy quần áo, y phục trong tay chất liệu có chút trơn láng như tơ lụa, nhưng tỉ mỉ sờ y liền biết đây không phải tơ lụa, mà là cotton được tạo ra sau một chuỗi công nghệ đặc thù, chất liệu năm xưa y thích nhất. Đường Kiêu không biết từ lúc nào đã tráo hết toàn bộ quần áo y thay ra, thậm chí cả quần lót, chỉ để lại vài bộ Đường trang màu trắng trong tay y.
Điều này thổi bay sạch sẽ cảm giác lâng lâng vui sướng khi Tô Gia phát hiện y phục là Đường trang, suy nghĩ vài giây, không muốn khỏa thân đi ra Tô Gia vẫn quyết định mặc đồ Đường Kiêu thay y chuẩn bị, trên Đường trang màu trắng thêu mây bạch kim, nửa trên thiết kế tương đối ôm sát người, nửa dưới là quần dài ống khá rộng, kích cỡ vừa vặn thích hợp.
Tô Bạch nhìn chính mình trong gương, y vuốt mái tóc đã hơi dài ra sau đầu, ngũ quan hiện rõ sau khi giảm béo đích thực có vài phần tương tự Tô Gia hơn mười năm trước, y đối diện gương làm ra biểu tình lạnh lùng mím môi theo thói quen, khí tức ôn hòa của nam nhân trong gương nháy mắt biến mất sạch sẽ, chỉ còn một mảnh thanh lãnh lợi hại.
Cửa phòng tắm bị kéo ra, Đường Kiêu một tay chắn ngang cửa, tầm mắt rà soát Tô Bạch từ trên xuống dưới, áo thân trên thiết kế cực đẹp ôm lấy vai rộng eo thon của nam nhân, quần ống đứng lại rộng bên dưới toát ra vài phần phiêu dật, trước mặt Đường Kiêu nghiễm nhiên là một nam tử khí độ ưu nhã bất phàm.
Nhìn một người đàn ông thành thục đậm chất đông phương như thế, bạn chung quy sẽ nhịn không được tò mò trên người anh ta rốt cuộc ẩn chứa bí mật gì.
“Thật không thể tin được, Tô Gia ngài hiện đang đứng trước mặt ta.” Tầm mắt Đường Kiêu cuối cùng dừng lại trên mặt Tô Gia.
“Đường tổng, ta không hiểu ngươi đang nói gì.” Tô Bạch bắt đầu tính toán xác suất y thành công thoát khỏi nơi này có bao nhiêu lớn.
“Ta biết Tô Gia ngài là hảo thủ công phu, bất quá hãy tin ta, kinh nghiệm thực chiến của ta không kém gì ngài, chẳng lẽ ngài không muốn nghe xem tại sao ta lại biết ngài là Tô Bạch không phải Tô Mặc, đương nhiên, nếu Tô Gia ngài đây thề thốt phủ nhận cũng không sao, ta sẽ không vì thế mà thay đổi nhận định của ta về ngài.”
Đường Kiêu cười đắc ý rảo bước vào phòng tắm, lúc này hắn đã cởi áo khoác, sơmi trắng mở hai nút không giấu được thân hình cường hãn như dã thú bên dưới lớp y phục, vô thanh vô tức cảnh cáo Tô Gia, cho dù hôm nay Tô Gia đã từ đại bạch diện màn thầu biến thành bánh trôi nước nhỏ gọn, nhưng cơ bắp và lực lượng cần tích tụ vẫn chưa sinh trưởng ra, kết quả của việc bánh trôi nước ngoan cố đối đầu với tảng đá cứng chính là bánh trôi nước chịu số phận bị đè bẹp thành bánh bèo.
“Chúng ta có thể bàn chuyện hợp tác, hoặc là ngươi hy vọng ta đưa ngươi tới khách sạn Trần Uyên ngủ lại.”
Sắc mặt Tô Gia giờ phút này quả thật rất khó coi.
Sắc mặt Tô Gia giờ phút này quả thật rất khó coi.
—–
Tô Bạch nhớ mỗi tuần y chỉ có hai tiết, trong đó một tiết trùng hợp là dạy lớp Lưu Vân Sinh, bất quá hôm nay lên lớp y trái lại không nhìn thấy Lưu Vân Sinh, một lớp sỉ số bốn mươi mấy ít nhất có phân nửa không đến lớp, trong lòng nghĩ tới chuyện Đường Kiêu, Tô Gia cũng không đặt tâm tư ở lớp, một tiếng “tự học” liền chỉ chờ tan học.
Trong giờ có mấy sinh viên nói chuyện quá to tiếng, bị ánh mắt sắc bén như đao của Tô Gia phóng qua bọn họ liền ngoan ngoãn ngậm miệng, nếu nói Tô Gia là sư tử, thì đám sinh viên nhởn nhơ trong lớp chẳng qua chỉ là một đàn thỏ con, sư tử tùy tiện trừng một cái không cần nhe nanh cũng có thể dọa cho tiểu bạch thỏ không dám nhúc nhích.
Đường Kiêu này thoạt nhìn chỉ là một thương nhân cực kỳ bình thường, có xuất thân tốt đẹp, bằng cấp ưu tú, sổ sách nộp thuế khiến chính phủ hài lòng, bất quá trên thế giới đằng sau những sự vật hoàn mỹ đều cất giấu muôn vàn giả dối, chỉ là Tô Bạch tạm thời vẫn chưa thể phát hiện bí mật sau lưng Đường Kiêu.
Một lãnh đạo vĩ đại không phải dựa vào bản thân có bao nhiêu lực lượng cường hãn, mà hay ở chỗ biết an bài thủ hạ đến cương vị thích hợp của bọn họ, tận dụng đúng cách, từ sau khi rời khỏi một đám nhân tài hữu dụng, Tô Gia cũng khó tránh những lúc gặp khó khăn vô pháp thi triển toàn lực, này cũng giống như hoàng đế ở lâu trong thâm cung một mình lưu lạc dân gian, mất đi chỗ dựa đế quốc khổng lồ liền không khác gì lão bá tính.
Cảm giác bất lực này Tô Gia đã thật lâu không nếm trải, đây tuyệt không phải tư vị tốt đẹp, bởi vậy dẫn tới một loạt nôn nóng phiền muộn liên tục cho đến hết tiết, Tô Bạch chân trước vừa mới bước ra khỏi phòng học, chân sau còn chưa kịp chạm đất thì đã có một nam tử âu phục đỉnh đạc mời y xuống lầu.
“Đừng nói là Đường tổng sợ ta chạy trốn đi? Hạng tép riu như ta, quả thật đã phiền Đường tổng lo nghĩ.” Tâm trạng không tốt, Tô Gia mở miệng cũng sẽ không khách khí, ý tứ mỉa mai bộc lộ rõ ràng.
“Tô lão sư, Đường tổng ở dưới đợi ngài.” A Phong nhìn Tô Bạch, lần trước ở ven biển núi Lạc Dương âm thầm quan sát Tô Gia, y vẫn còn là gã mập linh hoạt, lần này hơn nửa tháng không gặp, Tô Bạch đã quăng bớt không ít mỡ, hiện tại Tô Bạch hoàn toàn không dính dáng gì tới chữ “béo”, tuy khuôn mặt còn hơi phúng phính, bất quá tròn trịa ôn nhuận có vẻ đặc biệt nhu hòa, chỉ là hễ mở miệng thì câu nào câu nấy đều mang theo đao.
Tô Bạch trực tiếp đi phía trước, lưng thẳng tắp, bước chân kiên định.
A Phong trong mắt lóe lên một tia nghi hoặc, hắn theo Đường Kiêu gặp qua biết bao nhiêu người, người thường đụng phải tình huống hiện tại phần lớn sẽ im lặng theo sau lưng hắn, còn Tô Bạch lại điềm nhiên đi phía trước, động tác ung dung đến khiến người kinh ngạc.
Đường Kiêu ngồi ghế sau, cửa sổ bán mở, trong tay kẹp xì gà phun mây nhả khói, thấy A Phong và Tô Bạch cùng ra khỏi trường hắn liền bước xuống chiếc Rolls-Royce trắng, miệng ngậm xì gà, một tay mở cửa xe, một tay bày tư thế mời, Tô Gia cũng không nhiều lời ngồi vào trong.
Không khí không hề ngượng ngập như tưởng tượng, bất luận Đường Kiêu hay Tô Gia đều đã là lão làng trên thương trường, tùy tiện tán gẫu đề tài nào đó có thể dễ dàng che giấu cảm xúc chân thật trong nội tâm, chỉ có tên ngốc mới không chút ngụy trang cho tình tự của mình trước mặt một người đáng phải đề phòng như vậy.
Tô Gia thấy Đường Kiêu hút xì gà, bèn theo đề tài xì gà trò chuyện với Đường Kiêu, xì gà Tô Gia rất ít hút, y chỉ tưởng niệm tẩu thuốc bạch ngọc của y, bàn xong xì gà, Đường Kiêu lại bàn tới một vài người sẽ gặp ở bữa tiệc đêm nay với Tô Gia.
“Em trai ngươi tối nay cũng đến.” Trong xe có một quầy bar mini, Đường Kiêu chọn một chai vang đỏ mở ra rót nửa ly đưa cho Tô Gia, xe chạy thập phần ổn định, không cần lo lắng vấn đề rượu bị văng đi.
Nói tiếng cám ơn, Tô Gia tiếp nhận nhấp một ngụm nhỏ, Tô Dịch Dương ư? Y biết mỗi lần tổ chức loại tiệc tối hoặc giả họp mặt này bên chủ sự thường mời vài minh tinh tới góp vui, mà đám minh tinh đó cũng vui vẻ thích ý dự tiệc của giới thượng lưu, giao thiệp càng nhiều nhân vật quyền thế sẽ khiến con đường ngôi sao của họ càng thêm thông thuận, Tô Dịch Dương tham gia tiệc rượu Tô Gia cũng không thấy bất ngờ.
“Hắn đôi khi cũng nhắc tới ngươi trước mặt ta.” Tùy ý tựa lưng vào ghế, Đường Kiêu với tư thái lười biếng thoạt nhìn cực giống một con sư tử, càng giống một gã lưu manh khoác bề ngoài hoa lệ.
Những lời này đại ý là Tô Dịch Dương đã sớm quen biết Đường Kiêu, Tô Bạch nghĩ trước mặt Đường Kiêu Tô Dịch Dương hẳn nói xấu mình không ít, bắt nhịp theo đề tài của Đường Kiêu, Tô Gia lộ ra nụ cười ôn hòa: “Đối với một người anh giữa đường ló ra như ta, Dịch Dương nhất định cảm thấy rất khó chấp nhận, mâu thuẫn đời trước, đời này chúng ta luôn phải gánh vác vô tội vạ, bất luận thế nào, nó luôn là em trai ta.”
Đường Kiêu chỉ cười nhìn vào mắt Tô Bạch, ý vị ẩn sâu trong nụ cười kia khiến Tô Gia càng thêm buồn bực, có gì đó không ổn, Tô Bạch quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tay phải theo bản năng ấn lên huyệt Hợp Cốc trên tay trái.
“Tô lão sư có gặp Tô Gia chưa?” Đường Kiêu đạm nhiên liếc nhìn động tác vô thức bấm huyệt thư giãn của Tô Gia, cũng mặc kệ Tô Bạch có nguyện ý nghe hay không, tự nói tiếp, “Nhắc mới nhớ, Tô Dịch Dương từng khoe với ta lúc nhỏ hắn may mắn được đi London gặp Tô Gia, ngươi tên Tô Mặc, ngài ấy tên Tô Bạch, Tô Dịch Dương kể cho ta biết, Tô Gia từng nói ngươi rất giống ngài ấy thời trẻ.”
Dụi tắt xì gà, Đường Kiêu nheo mắt chăm chú nhìn Tô Bạch, câu môi cười: “Biết sao không? Thật ra hồi nhỏ ta cũng từng được gặp Tô Gia.”
Tô Gia khẽ nhướn mày, y không nhớ mình đã gặp qua một tiểu quỷ như vậy, nếu thật sự Đường Kiêu lúc nhỏ từng gặp y, vậy ít nhất y có thể khẳng định Đường Kiêu bối cảnh không đơn giản.
Nói xong một câu khơi lên khẩu vị của Tô Gia, tiếp đó Đường Kiêu lại tinh quái im miệng, Tô Bạch cũng không tiện hỏi thêm, nói càng nhiều, sơ hở càng nhiều, y không biết Đường Kiêu nhắc Tô Gia với y đến tột cùng có mục đích gì, nhưng người bình thường chắc sẽ không tin vào mấy chuyện quỷ dị như linh hồn xuất khiếu, mượn xác hoàn hồn đâu nhỉ?
Cho dù Đường Kiêu thật sự có tâm tư đó, chỉ cần y kiên trì không thừa nhận Đường Kiêu cũng chẳng làm gì được y.
……
……
……
……
Xe chậm rãi tiến vào một tòa nhà dân cư phồn hoa nội thành. Địa điểm tổ chức tiệc ở tầng thứ hai mươi hai của tòa nhà, tầng hai mươi hai đó có ban công lộ thiên rất rộng, chính giữa ban công là hồ bơi hình đóa sen, bên hồ là bồn hoa được khéo léo tu bổ, đứng trên ban công có thể thu hết phong cảnh thành phố A vào trong mắt.
Ban công được chia thành hai khu vực, một khu giống như sàn nhảy trang bị hệ thống đèn màu hoa lệ, một khu tương tự quán bar, khách mời có thể ghé vào quầy bar uống rượu tán gẫu, thưởng thức kỹ nghệ pha chế tinh xảo của bartender.
Bây giờ thời gian còn sớm, chỉ có nhân viên phụ trách bày trí tiệc đang bận rộn chuẩn bị đồ ăn cùng rượu ngon, Đường Kiêu dẫn Tô Bạch theo một cánh cửa khóa bằng mật mã ở tầng hai mươi hai lên tầng hai mươi ba, trên đường đến tầng hai mươi ba, xuất phát từ bản năng Tô Gia đắn đo mất một giây đồng hồ về việc có nên bỏ trốn hay không, cuối cùng vẫn đi theo hắn.
Lầu hai mươi ba thoạt nhìn cũng như phần đông nơi ở của Đường Kiêu, tại sao nói là phần đông nơi ở, hãy xem chỗ vật dụng mới tinh và phòng ốc quá mức sạch sẽ đến băng lãnh, khuyết thiếu khí tức ấm áp, căn bản không giống có người thường trú.
“Ngươi nên chỉnh trang một chút.” Không đếm xỉa tới ý nguyện của Tô Bạch, Đường Kiêu một phát đẩy Tô Gia vào phòng tắm.
“Này!” Tô Gia thử kéo cửa phòng tắm, chết tiệt là đã bị Đường Kiêu khóa bên ngoài.
“Từ từ hưởng thụ, tắm xong rồi ra.” Ngoài cửa truyền đến thanh âm mang tiếu ý của Đường Kiêu, kính pha lê bán trong suốt mơ hồ có thể thấy bóng lưng Đường Kiêu xa dần.
Tô Gia thầm mắng một câu, quay đầu nhìn phòng tắm xa hoa đến quá đáng, thoáng nhướn mày, quả thật chẳng kém phòng tắm của y ở London.
Phòng tắm phân hai buồng trong ngoài, Tô Gia cởi đồ treo bên buồng ngoài, kéo mành liền tiến vào buồng trong ngâm mình, bồn tắm đã chứa sẵn nước, độ ấm vừa vặn thích hợp, chuyện gì đến cứ đến, Tô Gia nhắm mắt lại như lời Đường Kiêu, từ từ hưởng thụ, chờ thiếu chút nữa thoải mái đến ngủ quên luôn, Tô Gia mới vội lắc đầu ý đồ giữ mình tỉnh táo, chậm rãi ra khỏi bồn tắm, y ước chừng mình đã ngâm ít nhất một giờ, da ở bụng ngón tay đều nhăn lại.
Lau khô thân thể, Tô Gia với tay lấy quần áo, y phục trong tay chất liệu có chút trơn láng như tơ lụa, nhưng tỉ mỉ sờ y liền biết đây không phải tơ lụa, mà là cotton được tạo ra sau một chuỗi công nghệ đặc thù, chất liệu năm xưa y thích nhất. Đường Kiêu không biết từ lúc nào đã tráo hết toàn bộ quần áo y thay ra, thậm chí cả quần lót, chỉ để lại vài bộ Đường trang màu trắng trong tay y.
Điều này thổi bay sạch sẽ cảm giác lâng lâng vui sướng khi Tô Gia phát hiện y phục là Đường trang, suy nghĩ vài giây, không muốn khỏa thân đi ra Tô Gia vẫn quyết định mặc đồ Đường Kiêu thay y chuẩn bị, trên Đường trang màu trắng thêu mây bạch kim, nửa trên thiết kế tương đối ôm sát người, nửa dưới là quần dài ống khá rộng, kích cỡ vừa vặn thích hợp.
Tô Bạch nhìn chính mình trong gương, y vuốt mái tóc đã hơi dài ra sau đầu, ngũ quan hiện rõ sau khi giảm béo đích thực có vài phần tương tự Tô Gia hơn mười năm trước, y đối diện gương làm ra biểu tình lạnh lùng mím môi theo thói quen, khí tức ôn hòa của nam nhân trong gương nháy mắt biến mất sạch sẽ, chỉ còn một mảnh thanh lãnh lợi hại.
Cửa phòng tắm bị kéo ra, Đường Kiêu một tay chắn ngang cửa, tầm mắt rà soát Tô Bạch từ trên xuống dưới, áo thân trên thiết kế cực đẹp ôm lấy vai rộng eo thon của nam nhân, quần ống đứng lại rộng bên dưới toát ra vài phần phiêu dật, trước mặt Đường Kiêu nghiễm nhiên là một nam tử khí độ ưu nhã bất phàm.
Nhìn một người đàn ông thành thục đậm chất đông phương như thế, bạn chung quy sẽ nhịn không được tò mò trên người anh ta rốt cuộc ẩn chứa bí mật gì.
“Thật không thể tin được, Tô Gia ngài hiện đang đứng trước mặt ta.” Tầm mắt Đường Kiêu cuối cùng dừng lại trên mặt Tô Gia.
“Đường tổng, ta không hiểu ngươi đang nói gì.” Tô Bạch bắt đầu tính toán xác suất y thành công thoát khỏi nơi này có bao nhiêu lớn.
“Ta biết Tô Gia ngài là hảo thủ công phu, bất quá hãy tin ta, kinh nghiệm thực chiến của ta không kém gì ngài, chẳng lẽ ngài không muốn nghe xem tại sao ta lại biết ngài là Tô Bạch không phải Tô Mặc, đương nhiên, nếu Tô Gia ngài đây thề thốt phủ nhận cũng không sao, ta sẽ không vì thế mà thay đổi nhận định của ta về ngài.”
Đường Kiêu cười đắc ý rảo bước vào phòng tắm, lúc này hắn đã cởi áo khoác, sơmi trắng mở hai nút không giấu được thân hình cường hãn như dã thú bên dưới lớp y phục, vô thanh vô tức cảnh cáo Tô Gia, cho dù hôm nay Tô Gia đã từ đại bạch diện màn thầu biến thành bánh trôi nước nhỏ gọn, nhưng cơ bắp và lực lượng cần tích tụ vẫn chưa sinh trưởng ra, kết quả của việc bánh trôi nước ngoan cố đối đầu với tảng đá cứng chính là bánh trôi nước chịu số phận bị đè bẹp thành bánh bèo.
“Chúng ta có thể bàn chuyện hợp tác, hoặc là ngươi hy vọng ta đưa ngươi tới khách sạn Trần Uyên ngủ lại.”
Sắc mặt Tô Gia giờ phút này quả thật rất khó coi.
Tác giả :
Thiên Hạ Vô Bạch