Trùng Sinh Chi Tinh Tế Sủng Hôn [Vòng Giải Trí]
Chương 131
Trên mảnh đất khô cằn cháy xém, chỉ có một thanh trường kiếm cắm xiên và một gốc cổ thụ mạnh mẽ tỏa bóng. Thiếu niên tuấn mỹ xinh đẹp ngồi trên cây, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía trước, làn da tái nhợt đến gần như trong suốt, cả người băng giá đạm mạc.
Sở Ngôn quét một ánh mắt về phía tổ đạo diễn, nhất thời như có một cơn gió lạnh thổi qua, tâm tình kinh hoảng.
Nói là thử vai, kỳ thực ngay cả một câu thoại cũng không có, đề mục mà Sở Ngôn rút thăm được có thể nói là khó khăn nhất, y không thể lên tiếng cũng không có khách mời đối diễn, y chỉ có thể biểu diễn một phân đoạn duy nhất, đó chính là tình cảnh lần đầu tiên Zahia nhìn thấy Phong Khi.
Khi đó, Ám Nguyệt Tinh linh Zahia bị đả thương cả người đều là máu, mạo hiểm tính mạng chạy tới Ám U trạch. Bởi vì nàng có huyết mạch của Thánh nhân nên mới không bị Phong Khi thoáng cái đánh chết, trái lại lảo đảo đi vào trung tâm của Ám U trạch, sau đó nhìn thấy thiếu niên ngồi trên nhánh cây kia.
Chỉ một ánh mắt như vậy liền khiến huyết dịch trong người Zahia tựa như đều đông lại, bởi vì thiếu niên giống như đại biểu cho một lạch trời mà nhân loại không thể vượt qua, trong mắt hắn không có sắc màu, không có độ ấm, không có cảm tình, cũng giống như trạng thái hiện tại của Sở Ngôn. Bởi vì Zahia không ở trước mặt hắn, vậy nên hắn phi thường quyết đoán nhìn về phía đạo diễn Alando giữa đám đông.
Đường nhìn của Sở Ngôn khóa chặt lên người Alando, đây là một loại ánh mắt lạnh lùng đến cùng cực.
Alando vẫn luôn nhiệt tình yêu thích và cũng có kiến giải sâu sắc với văn hóa Hoa quốc, vậy nên ngay giờ khắc này trong đầu của ông chợt vang lên một câu nói ——
[Thiên địa bất nhân dĩ vạn vật vi sô cẩu]
Những lời này không phải nói thiên địa vô nhân, không xem sinh mạng của vạn vật ra gì mà là đang nói, thiên địa vốn không có cảm tình, sẽ không xem trọng thứ gì cũng không xem nhẹ thứ gì. Trong mắt thiên địa, nhân loại cũng giống như một luồn không khí một gốc cây ngọn cỏ, nó sẽ không quan tâm đến cũng không cừu thị đến.
Bởi vì thiên địa không có cảm tình, cũng giống như Phong Khi hiện tại, đồng dạng không có cảm tình.
Ánh mắt đạm mạc đến cực điểm của Sở Ngôn khiến lông tơ trên người Alando đều dựng hết cả lên, thế nhưng ông còn chưa kịp nói lời nào đã chợt thấy thiếu niên cách đó không xa chậm rãi lắc đầu, tóc mái đen nhánh hơi rơi xuống. Sau đó, bất chợt y cong môi cười nhẹ, trong mắt phảng phất có xuân về hoa nở vạn vật thức tỉnh, hắn nhẹ nhàng cười tựa hồ muốn lên tiếng nói.
—— tiếp theo, thử vai kết thúc.
Alando vẫn đang đợi đối phương mở miệng: “…”
Phân cảnh Sở Ngôn rút thăm được là ngắn nhất, cậu có thể biểu hiện ra nhiều thứ như vậy chỉ trong mười phút ngắn ngủi đã khiến không ít người hết sức kinh ngạc. Phải biết rằng, dựa theo thường quy, chỉ cần y biểu hiện ra được tình tự trong một chớp mắt đã đủ hoàn thành quá trình thử vai, thế nhưng y lại nhìn thẳng vào đạo diễn Alando lâu đến chừng năm sáu phút.
Kết thúc phần thử vai của mình, Sở Ngôn nhảy khỏi thân cây, khiêm tốn lễ độ gật đầu với mọi người. An Thiều Dương cười híp mắt phất tay với y, Raymond và những phó đạo diễn khác cũng gật đầu mỉm cười, chỉ có đạo diễn Alando là nhíu chặt lông mày rậm, sau một lúc mới hỏi: “Cậu vừa rồi muốn nói gì?”
Vừa dứt lời, Sở Ngôn mỉm cười hồi đáp: “Ngươi đã đến rồi.”
Alando mạnh mẽ sửng sốt.
Đúng vậy, vốn nên là “Ngươi đã đến rồi”, đây là lời thoại nha.
Tiếp theo Alando lại hỏi Sở Ngôn mấy vấn đề, trước khi y ly khai ông còn đột nhiên hỏi: “Lần này kỳ thực cũng không cần quay bao lâu, phỏng chừng nếu sắp xếp tốt thì trong một ngày đêm đã có thể hoàn thành phần diễn của Phong Khi. Sở, cậu gần đây có thông cáo sao?”
Nghe vậy, Sở Ngôn thoáng dừng một chốc, nói: “Đạo diễn, gần nhất tôi không có thông cáo nào đặc biệt gấp.”
Alando biểu thị đã hiểu, gật đầu, sau đó Sở Ngôn nhanh chóng rời khỏi khu thử vai. Đợi đến khi y rời đi rồi An Thiều Dương mới nhẹ nhàng ‘Ôi chao’ một tiếng, biểu thình bâng quơ cười nói: “Vậy cho nên, Alando, anh cảm thấy… ánh mắt của tôi có tốt không?”
Nghe được ngữ điệu trêu chọc của đối phương, Alando nhướn mày: “An, lời này của cô là như thế nào, tôi cũng cảm thấy ánh mắt của mình rất tốt nha, trước đó tôi không phải cũng từng khen ngợi diễn xuất của Sở sao? Hiện tại trong số những người đến thử vai cậu ấy là người có tên tuổi lớn nhất, tác phẩm đều phi thường ưu tú, nếu cậu ấy không qua được tôi mới thấy kỳ quái đâu. Diễn viên tuyến đầu ưu tú nhất của Hoa quốc có được bản lĩnh này là chuyện đương nhiên.”
An Thiều Dương khẽ cười một tiếng, nói: “Vịt chết còn mạnh miệng.”
Alando giả vờ nghe không hiểu lời cô, bất quá chờ sau khi các diễn viên khác đều hoàn thành phần thử vai ông càng không ngừng vò đầu, oán giận nói: “Chuyện gì xảy ra, kỹ thuật diễn sao lại bết bát như vậy? Diễn viên tuyến đầu của Hoa quốc chính là trình độ này?”
An Thiều Dương hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không để ý tới vị đạo diễn béo đã được tiện nghi còn khoe mẽ.
Rất nhanh, tất cả những diễn viên tới tinh cầu điện ảnh A-3 đều kết thúc quá trình thử vai, chưa quá mười phút sau Sở Ngôn đã nhận được tin tức thông qua, y mang theo trợ lý Vu Đồng Đồng tìm đến văn phòng của đoàn phim 《Hắc ám tập kích》, ký một phần hợp đồng chính thức.
Lần này Chu Hòa Huy cũng không đi cùng Sở Ngôn đến tinh cầu điện ảnh A-3, thứ nhất là vì phần diễn khách mời này của Sở Ngôn thật sự quá ít, phỏng chừng không đến một ngày là có thể hoàn thành toàn bộ. Thứ hai là gần đây Chu Hòa Huy đang giúp Sở Ngôn tranh thủ một bộ điện ảnh vô cùng tốt, nếu có thể lấy được nhân vật chính của bộ phim này, chỉ cần Sở Ngôn thể hiện đủ xuất sắc, như vậy y tuyệt đối có thể vượt qua tuyến đầu, trở thành tuyến đầu tiêu biểu chân chính, thậm chí có thể tiến một bước lớn trong sự nghiệp.
Sau khi ký hợp đồng xong, Sở Ngôn liền bắt đầu làm tạo hình cho Phong Khi.
Trong thế giới của 《Hắc ám tập kích》, đại lục phương Tây là bộ dạng của phương Tây, đại lục phương Đông cũng có bộ dạng của phương Đông. Phong Khi làm Kiếm linh của Thánh nhân Đông phương, mặc một bộ trường bào màu ngọc bạch, tóc đen như thác tùy ý xõa sau lưng, gương mặt tái nhợt không huyết sắc, giữa những ngón tay còn mang theo vết máu khô khốc hung tợn.
Tuy rằng Alando chưa từng xem qua 《Cực quang》 thế nhưng cũng đã nhìn thấy trailer tuyên truyền của bộ phim này, ông từ sớm đã đoán được tạo hình cổ trang của Sở Ngôn sẽ phi thường xuất sắc, bất quá lại không ngờ rằng Phong Khi của Sở Ngôn có thể khiến người khác kinh diễm như vậy.
Diễn viên nguyên bản nhân vai Phong Khi là diễn viên tuyến đầu của Nhật, vị diễn viên này có đường nét âm nhu, chỉ cần trang điểm liền tự sở hữu một loại cảm giác lạnh lẽo độc đáo thuộc về Phong Khi, hoàn toàn không cần diễn xuất, chỉ cần giữ nguyên bản sắc là được.
Thế nhưng đến phiên Sở Ngôn, mặt mày của y tuy rằng cũng là tinh xảo nhưng tuyệt đối không phải trường phái âm nhu, bất quá ngay khi bắt đầu chụp ảnh tạo hình thì khí chấp lập tức có biến hóa cực độ, đem sự âm hàn lạnh lùng của Phong Khi biểu hiện cực kỳ nhuần nhuyễn, so với vị diễn viên người Nhật có khí chất tương đồng kia thậm chí còn phải xuất sắc hơn vài phần!
Loại việc chụp ảnh tạo hình này đối với Sở Ngôn mà nói từ lâu đã là xe nhẹ đường quen, trong lúc y chụp ảnh Alando và An Thiều Dương đều đứng bên cạnh quan sát. Người trước bởi vì Sở Ngôn là do cô tiến cứ vào đoàn phim, dù sao cũng phải chiếu cố một chút, người sau lại bởi vì vô cùng hiếu kỳ với biểu hiện của diễn viên đứng đầu tuyến một tại Hoa quốc.
“Vị diễn viên này của Hoa quốc có tiềm lực thật tốt.” Alando nhìn một hồi, không nhịn được cảm khái.
An Thiều Dương quay đầu nhìn ông: “Ồ?”
Alando lại nghiêm túc nhìn một hồi, nói: “Tính dẻo của Sở rất tốt, những tác phẩm trước đây của cậu ta tôi chỉ từng xem qua 《Tinh quang 》 của Hàn Nhẫm Văn. Trong phim đó khí chất của cậu ấy hoàn toàn khác với hiện tại. Tôi nghĩ, hiện tại Sở cần nhất chính là một bộ phim tốt, chỉ cần có một bộ phim thích hợp, cậu ấy nhất định có thể giương cánh bay cao.”
An Thiều Dương nghe xong lời này lại không nhịn được nở nụ cười: “Alando, lời này của anh có chút quen tai.”
Alando giả vờ kinh ngạc: “Ồ? Có sao?”
An Thiều Dương cúi đầu nở nụ cười nhẹ, sau đó quay người nhìn về phía thiếu niên đang chụp ảnh cách đó không xa. Đôi mắt đẹp hơi nheo lại, trong mắt vị Ảnh hậu đỉnh cấp này nhanh chóng bốc lên một đoàn ánh lửa nóng rực, phảng phất như gặp được đối thủ phi thường mạnh mẽ nào đó, cô trịnh trọng nói: “Có, mười một năm trước lúc anh mời tôi biểu diễn 《Sunday affternoon》 cũng đã nói như vậy.”
Alando lơ đểnh nhún vai: “Mà cô quả thực cũng đã nhờ vào bộ phim này của tôi, trở thành Ảnh hậu Oscar năm đó.”
Hai người nhìn nhau mỉm cười, không nói gì thêm.
Rất nhanh, Sở Ngôn đã đến tinh cầu điện ảnh A-3 được ba ngày, cũng chính thức gia nhập đoàn phim bắt đầu quay chụp.
Bộ phim 《Hắc ám tập kích》 này đã quay suốt hơn nửa năm, mỗi thành viên trong đoàn đều phi thường quen thuộc với nhau, Sở Ngôn làm nhân vật nửa đường chen vào không khỏi có chút đột ngột, theo lý thuyết rất dễ bị mọi người xa lánh. Thế nhưng Sở Ngôn hoàn toàn không ngờ được, mình vừa tiến vào đoàn phim đã có không ít nhân viên công tác tiến đến lấy lòng, nhờ y ký tên cho họ.
Sau khi Sở Ngôn mỉm cười cảm ơn vị fans thứ mười một tiến đến nhờ y ký tên trong hôm nay, nữ trợ lý còn ở bên cạnh cảm khái: “Thật không hỗ là phim điện ảnh hợp tác với Hoa quốc, trong đoàn phim có một nửa số nhân viên là người Hoa hoặc gốc Hoa nha.”
Tuy rằng tên tuổi của Sở Ngôn hiện tại trên toàn bộ tinh tế cũng không tính là có bao nhiêu vang dội, thế nhưng trong cộng đồng người Hoa cũng coi như đạt đến một trình độ phi thường lạc quan. Vị trí 36 trên bảng ‘Hoa tinh rực rỡ’ cũng chỉ bởi vì Sở Ngôn chưa từng nhận được bất luận giải Ảnh đế nào, vậy nên mới có thể vô pháp đột phá ranh giới tuyến đầu, bất quá như vậy cũng không có nghĩa danh tiếng của Sở Ngôn trong cộng đồng người Hoa chỉ có thể đứng hàng thứ 36.
Alando nói thật không sai, Sở Ngôn đến cạnh tranh nhân vật Phong Khi này thực tế là đại tài tiểu dụng. Bất luận xét về danh tiếng hay diễn xuất, y tuyệt đối đều có thể đảm nhiệm được nhân vật này, vì vậy sau khi Alando thương lượng với Sở Ngôn hồi lâu, ông biểu thị trong bảng giới thiệu cuối phim sẽ thêm vài chữ sau tên y ‘Khách mời danh dự’.
Dưới tình huống như vậy, Sở Ngôn rốt cục tiến vào màn diễn đầu tiên của mình.
Gọn gàng dứt khoát, không chút nào quanh co lòng vòng, cùng với vị Ảnh hậu đứng đầu tinh hệ hiện tại —— An Thiều Dương, diễn tay đôi.
Sở Ngôn quét một ánh mắt về phía tổ đạo diễn, nhất thời như có một cơn gió lạnh thổi qua, tâm tình kinh hoảng.
Nói là thử vai, kỳ thực ngay cả một câu thoại cũng không có, đề mục mà Sở Ngôn rút thăm được có thể nói là khó khăn nhất, y không thể lên tiếng cũng không có khách mời đối diễn, y chỉ có thể biểu diễn một phân đoạn duy nhất, đó chính là tình cảnh lần đầu tiên Zahia nhìn thấy Phong Khi.
Khi đó, Ám Nguyệt Tinh linh Zahia bị đả thương cả người đều là máu, mạo hiểm tính mạng chạy tới Ám U trạch. Bởi vì nàng có huyết mạch của Thánh nhân nên mới không bị Phong Khi thoáng cái đánh chết, trái lại lảo đảo đi vào trung tâm của Ám U trạch, sau đó nhìn thấy thiếu niên ngồi trên nhánh cây kia.
Chỉ một ánh mắt như vậy liền khiến huyết dịch trong người Zahia tựa như đều đông lại, bởi vì thiếu niên giống như đại biểu cho một lạch trời mà nhân loại không thể vượt qua, trong mắt hắn không có sắc màu, không có độ ấm, không có cảm tình, cũng giống như trạng thái hiện tại của Sở Ngôn. Bởi vì Zahia không ở trước mặt hắn, vậy nên hắn phi thường quyết đoán nhìn về phía đạo diễn Alando giữa đám đông.
Đường nhìn của Sở Ngôn khóa chặt lên người Alando, đây là một loại ánh mắt lạnh lùng đến cùng cực.
Alando vẫn luôn nhiệt tình yêu thích và cũng có kiến giải sâu sắc với văn hóa Hoa quốc, vậy nên ngay giờ khắc này trong đầu của ông chợt vang lên một câu nói ——
[Thiên địa bất nhân dĩ vạn vật vi sô cẩu]
Những lời này không phải nói thiên địa vô nhân, không xem sinh mạng của vạn vật ra gì mà là đang nói, thiên địa vốn không có cảm tình, sẽ không xem trọng thứ gì cũng không xem nhẹ thứ gì. Trong mắt thiên địa, nhân loại cũng giống như một luồn không khí một gốc cây ngọn cỏ, nó sẽ không quan tâm đến cũng không cừu thị đến.
Bởi vì thiên địa không có cảm tình, cũng giống như Phong Khi hiện tại, đồng dạng không có cảm tình.
Ánh mắt đạm mạc đến cực điểm của Sở Ngôn khiến lông tơ trên người Alando đều dựng hết cả lên, thế nhưng ông còn chưa kịp nói lời nào đã chợt thấy thiếu niên cách đó không xa chậm rãi lắc đầu, tóc mái đen nhánh hơi rơi xuống. Sau đó, bất chợt y cong môi cười nhẹ, trong mắt phảng phất có xuân về hoa nở vạn vật thức tỉnh, hắn nhẹ nhàng cười tựa hồ muốn lên tiếng nói.
—— tiếp theo, thử vai kết thúc.
Alando vẫn đang đợi đối phương mở miệng: “…”
Phân cảnh Sở Ngôn rút thăm được là ngắn nhất, cậu có thể biểu hiện ra nhiều thứ như vậy chỉ trong mười phút ngắn ngủi đã khiến không ít người hết sức kinh ngạc. Phải biết rằng, dựa theo thường quy, chỉ cần y biểu hiện ra được tình tự trong một chớp mắt đã đủ hoàn thành quá trình thử vai, thế nhưng y lại nhìn thẳng vào đạo diễn Alando lâu đến chừng năm sáu phút.
Kết thúc phần thử vai của mình, Sở Ngôn nhảy khỏi thân cây, khiêm tốn lễ độ gật đầu với mọi người. An Thiều Dương cười híp mắt phất tay với y, Raymond và những phó đạo diễn khác cũng gật đầu mỉm cười, chỉ có đạo diễn Alando là nhíu chặt lông mày rậm, sau một lúc mới hỏi: “Cậu vừa rồi muốn nói gì?”
Vừa dứt lời, Sở Ngôn mỉm cười hồi đáp: “Ngươi đã đến rồi.”
Alando mạnh mẽ sửng sốt.
Đúng vậy, vốn nên là “Ngươi đã đến rồi”, đây là lời thoại nha.
Tiếp theo Alando lại hỏi Sở Ngôn mấy vấn đề, trước khi y ly khai ông còn đột nhiên hỏi: “Lần này kỳ thực cũng không cần quay bao lâu, phỏng chừng nếu sắp xếp tốt thì trong một ngày đêm đã có thể hoàn thành phần diễn của Phong Khi. Sở, cậu gần đây có thông cáo sao?”
Nghe vậy, Sở Ngôn thoáng dừng một chốc, nói: “Đạo diễn, gần nhất tôi không có thông cáo nào đặc biệt gấp.”
Alando biểu thị đã hiểu, gật đầu, sau đó Sở Ngôn nhanh chóng rời khỏi khu thử vai. Đợi đến khi y rời đi rồi An Thiều Dương mới nhẹ nhàng ‘Ôi chao’ một tiếng, biểu thình bâng quơ cười nói: “Vậy cho nên, Alando, anh cảm thấy… ánh mắt của tôi có tốt không?”
Nghe được ngữ điệu trêu chọc của đối phương, Alando nhướn mày: “An, lời này của cô là như thế nào, tôi cũng cảm thấy ánh mắt của mình rất tốt nha, trước đó tôi không phải cũng từng khen ngợi diễn xuất của Sở sao? Hiện tại trong số những người đến thử vai cậu ấy là người có tên tuổi lớn nhất, tác phẩm đều phi thường ưu tú, nếu cậu ấy không qua được tôi mới thấy kỳ quái đâu. Diễn viên tuyến đầu ưu tú nhất của Hoa quốc có được bản lĩnh này là chuyện đương nhiên.”
An Thiều Dương khẽ cười một tiếng, nói: “Vịt chết còn mạnh miệng.”
Alando giả vờ nghe không hiểu lời cô, bất quá chờ sau khi các diễn viên khác đều hoàn thành phần thử vai ông càng không ngừng vò đầu, oán giận nói: “Chuyện gì xảy ra, kỹ thuật diễn sao lại bết bát như vậy? Diễn viên tuyến đầu của Hoa quốc chính là trình độ này?”
An Thiều Dương hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không để ý tới vị đạo diễn béo đã được tiện nghi còn khoe mẽ.
Rất nhanh, tất cả những diễn viên tới tinh cầu điện ảnh A-3 đều kết thúc quá trình thử vai, chưa quá mười phút sau Sở Ngôn đã nhận được tin tức thông qua, y mang theo trợ lý Vu Đồng Đồng tìm đến văn phòng của đoàn phim 《Hắc ám tập kích》, ký một phần hợp đồng chính thức.
Lần này Chu Hòa Huy cũng không đi cùng Sở Ngôn đến tinh cầu điện ảnh A-3, thứ nhất là vì phần diễn khách mời này của Sở Ngôn thật sự quá ít, phỏng chừng không đến một ngày là có thể hoàn thành toàn bộ. Thứ hai là gần đây Chu Hòa Huy đang giúp Sở Ngôn tranh thủ một bộ điện ảnh vô cùng tốt, nếu có thể lấy được nhân vật chính của bộ phim này, chỉ cần Sở Ngôn thể hiện đủ xuất sắc, như vậy y tuyệt đối có thể vượt qua tuyến đầu, trở thành tuyến đầu tiêu biểu chân chính, thậm chí có thể tiến một bước lớn trong sự nghiệp.
Sau khi ký hợp đồng xong, Sở Ngôn liền bắt đầu làm tạo hình cho Phong Khi.
Trong thế giới của 《Hắc ám tập kích》, đại lục phương Tây là bộ dạng của phương Tây, đại lục phương Đông cũng có bộ dạng của phương Đông. Phong Khi làm Kiếm linh của Thánh nhân Đông phương, mặc một bộ trường bào màu ngọc bạch, tóc đen như thác tùy ý xõa sau lưng, gương mặt tái nhợt không huyết sắc, giữa những ngón tay còn mang theo vết máu khô khốc hung tợn.
Tuy rằng Alando chưa từng xem qua 《Cực quang》 thế nhưng cũng đã nhìn thấy trailer tuyên truyền của bộ phim này, ông từ sớm đã đoán được tạo hình cổ trang của Sở Ngôn sẽ phi thường xuất sắc, bất quá lại không ngờ rằng Phong Khi của Sở Ngôn có thể khiến người khác kinh diễm như vậy.
Diễn viên nguyên bản nhân vai Phong Khi là diễn viên tuyến đầu của Nhật, vị diễn viên này có đường nét âm nhu, chỉ cần trang điểm liền tự sở hữu một loại cảm giác lạnh lẽo độc đáo thuộc về Phong Khi, hoàn toàn không cần diễn xuất, chỉ cần giữ nguyên bản sắc là được.
Thế nhưng đến phiên Sở Ngôn, mặt mày của y tuy rằng cũng là tinh xảo nhưng tuyệt đối không phải trường phái âm nhu, bất quá ngay khi bắt đầu chụp ảnh tạo hình thì khí chấp lập tức có biến hóa cực độ, đem sự âm hàn lạnh lùng của Phong Khi biểu hiện cực kỳ nhuần nhuyễn, so với vị diễn viên người Nhật có khí chất tương đồng kia thậm chí còn phải xuất sắc hơn vài phần!
Loại việc chụp ảnh tạo hình này đối với Sở Ngôn mà nói từ lâu đã là xe nhẹ đường quen, trong lúc y chụp ảnh Alando và An Thiều Dương đều đứng bên cạnh quan sát. Người trước bởi vì Sở Ngôn là do cô tiến cứ vào đoàn phim, dù sao cũng phải chiếu cố một chút, người sau lại bởi vì vô cùng hiếu kỳ với biểu hiện của diễn viên đứng đầu tuyến một tại Hoa quốc.
“Vị diễn viên này của Hoa quốc có tiềm lực thật tốt.” Alando nhìn một hồi, không nhịn được cảm khái.
An Thiều Dương quay đầu nhìn ông: “Ồ?”
Alando lại nghiêm túc nhìn một hồi, nói: “Tính dẻo của Sở rất tốt, những tác phẩm trước đây của cậu ta tôi chỉ từng xem qua 《Tinh quang 》 của Hàn Nhẫm Văn. Trong phim đó khí chất của cậu ấy hoàn toàn khác với hiện tại. Tôi nghĩ, hiện tại Sở cần nhất chính là một bộ phim tốt, chỉ cần có một bộ phim thích hợp, cậu ấy nhất định có thể giương cánh bay cao.”
An Thiều Dương nghe xong lời này lại không nhịn được nở nụ cười: “Alando, lời này của anh có chút quen tai.”
Alando giả vờ kinh ngạc: “Ồ? Có sao?”
An Thiều Dương cúi đầu nở nụ cười nhẹ, sau đó quay người nhìn về phía thiếu niên đang chụp ảnh cách đó không xa. Đôi mắt đẹp hơi nheo lại, trong mắt vị Ảnh hậu đỉnh cấp này nhanh chóng bốc lên một đoàn ánh lửa nóng rực, phảng phất như gặp được đối thủ phi thường mạnh mẽ nào đó, cô trịnh trọng nói: “Có, mười một năm trước lúc anh mời tôi biểu diễn 《Sunday affternoon》 cũng đã nói như vậy.”
Alando lơ đểnh nhún vai: “Mà cô quả thực cũng đã nhờ vào bộ phim này của tôi, trở thành Ảnh hậu Oscar năm đó.”
Hai người nhìn nhau mỉm cười, không nói gì thêm.
Rất nhanh, Sở Ngôn đã đến tinh cầu điện ảnh A-3 được ba ngày, cũng chính thức gia nhập đoàn phim bắt đầu quay chụp.
Bộ phim 《Hắc ám tập kích》 này đã quay suốt hơn nửa năm, mỗi thành viên trong đoàn đều phi thường quen thuộc với nhau, Sở Ngôn làm nhân vật nửa đường chen vào không khỏi có chút đột ngột, theo lý thuyết rất dễ bị mọi người xa lánh. Thế nhưng Sở Ngôn hoàn toàn không ngờ được, mình vừa tiến vào đoàn phim đã có không ít nhân viên công tác tiến đến lấy lòng, nhờ y ký tên cho họ.
Sau khi Sở Ngôn mỉm cười cảm ơn vị fans thứ mười một tiến đến nhờ y ký tên trong hôm nay, nữ trợ lý còn ở bên cạnh cảm khái: “Thật không hỗ là phim điện ảnh hợp tác với Hoa quốc, trong đoàn phim có một nửa số nhân viên là người Hoa hoặc gốc Hoa nha.”
Tuy rằng tên tuổi của Sở Ngôn hiện tại trên toàn bộ tinh tế cũng không tính là có bao nhiêu vang dội, thế nhưng trong cộng đồng người Hoa cũng coi như đạt đến một trình độ phi thường lạc quan. Vị trí 36 trên bảng ‘Hoa tinh rực rỡ’ cũng chỉ bởi vì Sở Ngôn chưa từng nhận được bất luận giải Ảnh đế nào, vậy nên mới có thể vô pháp đột phá ranh giới tuyến đầu, bất quá như vậy cũng không có nghĩa danh tiếng của Sở Ngôn trong cộng đồng người Hoa chỉ có thể đứng hàng thứ 36.
Alando nói thật không sai, Sở Ngôn đến cạnh tranh nhân vật Phong Khi này thực tế là đại tài tiểu dụng. Bất luận xét về danh tiếng hay diễn xuất, y tuyệt đối đều có thể đảm nhiệm được nhân vật này, vì vậy sau khi Alando thương lượng với Sở Ngôn hồi lâu, ông biểu thị trong bảng giới thiệu cuối phim sẽ thêm vài chữ sau tên y ‘Khách mời danh dự’.
Dưới tình huống như vậy, Sở Ngôn rốt cục tiến vào màn diễn đầu tiên của mình.
Gọn gàng dứt khoát, không chút nào quanh co lòng vòng, cùng với vị Ảnh hậu đứng đầu tinh hệ hiện tại —— An Thiều Dương, diễn tay đôi.
Tác giả :
Mạc Thần Hoan