Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Hiền Thê
Chương 17: Hội hoa đào (8)
Loại hoạt động trong ngày này là nàng thích nhất. Nàng thích nằm ở dưới tàng hoa đào, nhìn từng cánh hoa đào cuốn bay theo gió, cả vườn đầy cánh hoa bay trong gió làm nên một phong cảnh hữu tình. Những cánh hoa nghịch ngợm luôn dừng ở trên người nàng, trên tay, trên mặt, trên đầu. Làm nàng trở nên giống như hoa đào tiên tử vậy.
Đông Mạt cũng cầm cái ghế dựa nhỏ ngồi ở một bên, nhìn tiểu thư nhà mình, híp con mắt ngủ, giống như tiên tử đang ngủ vậy, xinh đẹp đến nỗi làm nàng muốn đui mù. Cứ ngây ngô ngồi nhìn.
Thời điểm Xuân Hương mang hoa quả vào liền nhìn thấy Thẩm Tích Họa đang ngủ, Đông Mạt ngồi kế bên ngắm nhìn, hoàn toàn không có bộ dáng chủ tớ, thấy thế nàng liền tức giận. Lập tức quát lạnh nói. “Đông Mạt, ngươi thật to gan, hầu hạ tiểu thư thế nhưng còn...”
“Im miệng, nơi này ta là tiểu thư hay ngươi là tiểu thư?” Tiếng nói Xuân hương rất to làm phá vỡ sự yên tĩnh của khu vườn, cánh hoa đào cùng gió xuân tựa hồ cũng chán ghét nàng ta quấy rầy, không có một cánh hoa nào bay đáp xuống đầu vai nàng ta. Tất cả đều tránh đi rất xa.
“Xuân Hương, xem ra nơi này của ta không dung được vị Phật lớn như ngươi.” Thẩm Tích Họa thanh âm nhàn nhạt từ cổ họng phát ra. Xuân Hương nghe lập tức quỳ xuống cầu xin tha thứ. “Tiểu thư, nô tì biết sai rồi, nô tì biết sai rồi, cầu tiểu thư không cần đuổi nô tì đi.”
Thân mình cùng thanh âm của nàng ta đều run nhè nhẹ.
Đông Mạt đi qua, cầm lấy đĩa hoa quả trong tay nàng ta. Có chuối cắt thành lát mỏng, một vài miếng táo. Đem đến đặt trên bàn trà nhỏ bên cạnh Thẩm Tích Họa mà lúc nãy nàng vừa mang đến. Thẩm Tích Họa cầm lấy một miếng hoa quả chầm rãi ăn, ánh mắt sắc bén nhìn Xuân Hương đang run người quỳ trên mặt đất.
Xuân Hương bị nàng nhìn cũng không biết làm sao. Vừa dập đầu, vừa cầu xin tha thứ. Sớm biết như thế, lúc trước đừng làm.
“Ta thấy nơi này rất bẩn, còn không mau đi múc nước lau sạch sẽ.” Nàng nằm đó, đôi mắt híp lại, giọng nói nhàn nhạt, bộ dáng lười nhác, dịu dàng như vậy, lại làm cho người ta trong lòng khiếp đảm không biết nên làm cái gì.
Lúc này Xuân Hương chỉ biết kêu hận, là ai đồn đãi nói thứ ngũ tiểu thư này là người yếu đuối không chỗ nương tựa, nàng thấy căn bản là không phải. Quả thực là khác nhau một trời một vực, biểu hiện giơ tay nhấc chân đều không phải một dạng yếu đuối, ngược lại là một loại khí thế mạnh mẽ, làm nàng không thể không ngoan ngoãn phục tùng ở trước mặt nàng ta.
“Vâng.. Vâng... Nô tì lập tức đi ngay.” Xuân Hương không để ý trên trán còn vương máu, liền lập tức đứng dậy chạy đi lấy thùng múc nước.
Trên đất nơi bị nàng ta dập đụng đầu đã loang lổ nhiều vết máu, nhìn thấy sẽ khó chịu. Phiền nhiễu tâm tình trong người.
“Đông Mạt, đến đây ăn chút đi, bằng không tâm tình không tốt.” Bàn tay với những ngón tay tròn trịa trắng như tuyết cầm lấy một miếng táo đưa tới bên miệng Đông Mạt, Đông Mạt ngượng ngùng sao có thể để cho tiểu thư đút nàng ăn được, nhưng khi nàng thấy ánh mắt Thẩm Tích Họa, liền mở miệng ra, lập tức Thẩm Tích Họa cũng nở nụ cười dịu dàng.
Xuân Hương vừa lúc thấy một màn như vậy, trong lòng không khỏi thấy hâm mộ Đông Mạt, chủ tử đút nàng ta ăn táo. Có phải nếu như sau này nàng thật sự trở thành nha hoàn của tiểu thư, nàng ấy cũng sẽ đối tốt với nàng như vậy hay không? Đến lúc đó sẽ không để nàng làm nhiều việc nặng, cũng sẽ không vô duyên vô cớ mắng chửi nàng?
Nghĩ thế nên nàng cũng nhanh tay lấy nước đi chà rửa vết máu. Sau khi chà rửa sạch sẽ vẻ mặt nhu thuận đứng ở phía sau Thẩm Tích Họa. Giống như là trước kia khi hầu hạ đại phu nhân, ánh mắt cũng không dám có ý khinh thường gì.
Thấy nàng ta ngoan ngoãn như vậy, Thẩm Tích Họa cũng sẽ không gây khó xử cho nàng ta.
Buổi chiều, Thẩm Tích Họa tâm tình tốt, bảo Đông Mạt đi phòng bếp lớn lấy một ít nguyên liệu nấu ăn, bản thân nàng muốn trổ tài nấu ăn, cơ bản là nàng hoài nghi tay nghề của Đông Mạt cùng Xuân Hương, sau khi nếm được thức ăn của nàng nấu, còn khen nàng làm so với nữ đầu bếp làm còn ngon hơn.
“Tiểu thư, trù nghệ của người thật giỏi nha.” Con mắt trên mặt Đông Mạt chuyển động, thức ăn do tiểu thư nấu làm nàng cứ muốn ăn mãi. Nàng giống như một con mèo tham ăn, chọc cho Thẩm Tích Họa nở nụ cười.
Đông Mạt cũng cầm cái ghế dựa nhỏ ngồi ở một bên, nhìn tiểu thư nhà mình, híp con mắt ngủ, giống như tiên tử đang ngủ vậy, xinh đẹp đến nỗi làm nàng muốn đui mù. Cứ ngây ngô ngồi nhìn.
Thời điểm Xuân Hương mang hoa quả vào liền nhìn thấy Thẩm Tích Họa đang ngủ, Đông Mạt ngồi kế bên ngắm nhìn, hoàn toàn không có bộ dáng chủ tớ, thấy thế nàng liền tức giận. Lập tức quát lạnh nói. “Đông Mạt, ngươi thật to gan, hầu hạ tiểu thư thế nhưng còn...”
“Im miệng, nơi này ta là tiểu thư hay ngươi là tiểu thư?” Tiếng nói Xuân hương rất to làm phá vỡ sự yên tĩnh của khu vườn, cánh hoa đào cùng gió xuân tựa hồ cũng chán ghét nàng ta quấy rầy, không có một cánh hoa nào bay đáp xuống đầu vai nàng ta. Tất cả đều tránh đi rất xa.
“Xuân Hương, xem ra nơi này của ta không dung được vị Phật lớn như ngươi.” Thẩm Tích Họa thanh âm nhàn nhạt từ cổ họng phát ra. Xuân Hương nghe lập tức quỳ xuống cầu xin tha thứ. “Tiểu thư, nô tì biết sai rồi, nô tì biết sai rồi, cầu tiểu thư không cần đuổi nô tì đi.”
Thân mình cùng thanh âm của nàng ta đều run nhè nhẹ.
Đông Mạt đi qua, cầm lấy đĩa hoa quả trong tay nàng ta. Có chuối cắt thành lát mỏng, một vài miếng táo. Đem đến đặt trên bàn trà nhỏ bên cạnh Thẩm Tích Họa mà lúc nãy nàng vừa mang đến. Thẩm Tích Họa cầm lấy một miếng hoa quả chầm rãi ăn, ánh mắt sắc bén nhìn Xuân Hương đang run người quỳ trên mặt đất.
Xuân Hương bị nàng nhìn cũng không biết làm sao. Vừa dập đầu, vừa cầu xin tha thứ. Sớm biết như thế, lúc trước đừng làm.
“Ta thấy nơi này rất bẩn, còn không mau đi múc nước lau sạch sẽ.” Nàng nằm đó, đôi mắt híp lại, giọng nói nhàn nhạt, bộ dáng lười nhác, dịu dàng như vậy, lại làm cho người ta trong lòng khiếp đảm không biết nên làm cái gì.
Lúc này Xuân Hương chỉ biết kêu hận, là ai đồn đãi nói thứ ngũ tiểu thư này là người yếu đuối không chỗ nương tựa, nàng thấy căn bản là không phải. Quả thực là khác nhau một trời một vực, biểu hiện giơ tay nhấc chân đều không phải một dạng yếu đuối, ngược lại là một loại khí thế mạnh mẽ, làm nàng không thể không ngoan ngoãn phục tùng ở trước mặt nàng ta.
“Vâng.. Vâng... Nô tì lập tức đi ngay.” Xuân Hương không để ý trên trán còn vương máu, liền lập tức đứng dậy chạy đi lấy thùng múc nước.
Trên đất nơi bị nàng ta dập đụng đầu đã loang lổ nhiều vết máu, nhìn thấy sẽ khó chịu. Phiền nhiễu tâm tình trong người.
“Đông Mạt, đến đây ăn chút đi, bằng không tâm tình không tốt.” Bàn tay với những ngón tay tròn trịa trắng như tuyết cầm lấy một miếng táo đưa tới bên miệng Đông Mạt, Đông Mạt ngượng ngùng sao có thể để cho tiểu thư đút nàng ăn được, nhưng khi nàng thấy ánh mắt Thẩm Tích Họa, liền mở miệng ra, lập tức Thẩm Tích Họa cũng nở nụ cười dịu dàng.
Xuân Hương vừa lúc thấy một màn như vậy, trong lòng không khỏi thấy hâm mộ Đông Mạt, chủ tử đút nàng ta ăn táo. Có phải nếu như sau này nàng thật sự trở thành nha hoàn của tiểu thư, nàng ấy cũng sẽ đối tốt với nàng như vậy hay không? Đến lúc đó sẽ không để nàng làm nhiều việc nặng, cũng sẽ không vô duyên vô cớ mắng chửi nàng?
Nghĩ thế nên nàng cũng nhanh tay lấy nước đi chà rửa vết máu. Sau khi chà rửa sạch sẽ vẻ mặt nhu thuận đứng ở phía sau Thẩm Tích Họa. Giống như là trước kia khi hầu hạ đại phu nhân, ánh mắt cũng không dám có ý khinh thường gì.
Thấy nàng ta ngoan ngoãn như vậy, Thẩm Tích Họa cũng sẽ không gây khó xử cho nàng ta.
Buổi chiều, Thẩm Tích Họa tâm tình tốt, bảo Đông Mạt đi phòng bếp lớn lấy một ít nguyên liệu nấu ăn, bản thân nàng muốn trổ tài nấu ăn, cơ bản là nàng hoài nghi tay nghề của Đông Mạt cùng Xuân Hương, sau khi nếm được thức ăn của nàng nấu, còn khen nàng làm so với nữ đầu bếp làm còn ngon hơn.
“Tiểu thư, trù nghệ của người thật giỏi nha.” Con mắt trên mặt Đông Mạt chuyển động, thức ăn do tiểu thư nấu làm nàng cứ muốn ăn mãi. Nàng giống như một con mèo tham ăn, chọc cho Thẩm Tích Họa nở nụ cười.
Tác giả :
Tuyệt Vọng Guốc Gỗ