Trùng Sinh Chi Thiên Hạ
Chương 122
Tay bị Ninh Vân Tấn bắt ra, Văn Chân cũng không giận. Hắn tựa đầu chôn ở giữa cổ Ninh Vân Tấn, chỉ có ngực kịch liệt phập phồng mới có thể nhìn ra được hắn đang cố sức bình phục khí tức của mình.
Ninh Vân Tấn có thể cảm giác được lửa nóng và cứng rắn để tại giữa hai chân mình. Nơi này có giường, lại không có người bên ngoài, hắn nguyên bản nghĩ rằng Văn Chân sẽ lôi kéo mình phát sinh chút chuyện, dù sao Văn Chân đối với mình, thật sự là người mù cũng có thể nhìn ra.
Thấy Văn Chân nghẹn đến mức hai gò má cũng có chút đỏ lên, hắn ý xấu mà vươn tay tìm được giữa hai chân Văn Chân, không nhẹ không nặng mà tại chỗ căng phồng kia xoa nhẹ hai cái, “Hoàng thượng, thần giúp ngài thư thả?”
“Ngươi tiểu tử hư hỏng này.” Văn Chân vội vàng đem tay Ninh Vân Tấn nắm lấy, ngậm trong miệng cắn một miếng.
Ninh Vân Tấn bị hắn cắn đến ngứa, vội vàng đem tay rút trở về, ý xấu mà nở nụ cười, “Hoàng thượng, không phải nói nam nhân đều là khát khao sao? Làm sao ngài sở tác sở vi cùng nam nhân bình thường đều không giống vậy?”
“Một ngày nào đó ta sẽ cho ngươi biết trẫm có đủ nam nhân hay không.” Văn Chân nhéo nhéo gò má của hắn, nhìn gương mặt nhỏ tuyệt sắc vô song của hắn ở trong tay mình biến hành, lúc này mới trong lòng ổn một chút.
Hắn chọt ngực Ninh Vân Tấn, ánh mắt lộ ra loại quang mang xé người, “Ngươi hài tử này chung quy là vô tâm vô phế, trong lòng cũng chỉ đặt cha ngươi, Ninh gia các ngươi. Trẫm biết ngươi tuy rằng nhận lời, nhưng đó là cho rằng dưới tình huống không có biện pháp đào thoát vì an ủi trẫm mới làm vậy. Nhưng trong lòng ngươi đã đặt trẫm vào, ta đây liền không có khả năng buông tay nữa!”
Ninh Vân Tấn trợn tròn mắt, mình lúc trước tuy rằng quả thật có chút không nghĩ ý tứ giãy dụa nữa, nhưng không giống như lời Văn Chân, chính là bởi vì bị người này sở tác vi tác đả động lúc đó mới…
Biểu tình kinh ngạc của hắn, lại làm cho Văn Chân cho là mình nói trúng rồi. Hắn nâng đầu Ninh Vân Tấn, để hai mắt hắn cùng mình đối diện, “Gia hỏa như ngươi, nếu trẫm là quá căng, nói không chừng nháy mắt sẽ không biết bỏ chạy chỗ nào, khiến trẫm không biết đi nơi nào tìm mới tốt. Ngươi đã vẫn chưa chuẩn bị tốt, trẫm sẽ không sốt ruột xằng bậy.”
Ninh Vân Tấn cảm thấy người này nếu sống ở hiện đại nhất định là tình thánh cấp bậc cao thủ, một người bá đạo ôn nhu như thế, quả thật là phải khanh mệnh*.
*Khanh trong câu này ý chỉ: mình, anh. Tiếng gọi nhau. Ðời Lục-triều cho là tiếng gọi nhau rất thân yêu, nên nay vợ chồng thường gọi nhau là khanh khanh. Nghĩa là có mạng vợ chồng, được người người truy đuổi làm chồng
Văn Chân chớp mắt cũng không chớp mà nhìn hắn, thấy gương mặt nhỏ của hắn viết một chút bất đắc dĩ, một chút cảm động, nhiều hơn ngược lại là mê hoặc và nghi vấn, loại biểu tình trực quan rất ít xuất hiện trên gương mặt tiểu tử này, khiến Văn Chân nhịn không được nở nụ cười.
Hắn hôn hôn hai má Ninh Vân Tấn, hỏi, “Ngươi không cảm thấy nam nhân đều là theo đuổi dục vọng, trẫm thực hiện như vậy quả thật không thể lý giải?”
Ninh Vân Tấn gật đầu, tò mò mà nhìn hắn.
Văn Chân nhướn lông mày nói, “Trẫm là vua của một nước, nếu chỉ là muốn một tấm thân thể đẹp hưởng thụ cá nước thân mật, cần gì phải chỉ là chấp nhất với ngươi, chỉ cần mở miệng sẽ gặp có vô số mỹ nhân được đưa trong cung, hơn nữa một đám khẳng định đều là cam tâm tình nguyện. Nhưng trẫm không hiếm lạ những người đó, trẫm nghĩ muốn vĩnh viễn chính là độc nhất vô nhị.”
Hắn xốc vạt áo Ninh Vân Tấn lên, phủ môi lên vị trí trái tim Ninh Vân Tấn nhẹ vụn hôn, liếm liếm, bá đạo mà tuyên ngôn, “Trẫm có kiên nhẫn, một ngày nào đó nơi này sẽ chỉ có một mình trẫm.”
Tuyên ngôn Văn Chân khiến Ninh Vân Tấn có một loại cảm giác lên thuyền giặc rốt cuộc không thể xuống, thấy loại chấp nhất có thể nói là biến thái này của hắn, khiến Ninh Vân Tấn nghĩ lại thử xem, nếu người này về sau biết thân phận thật sự của mình, có dám hay không lại thề son thề sắt như vậy.
Bất quá suy nghĩ xấu như vậy, cũng chỉ có thể trong lòng mình ngẫm lại mà thôi. Hắn vẻ mặt vô tội mà nhìn Văn Chân, “Vậy vi thần sẽ chờ xem kiên nhẫn của Hoàng thượng ngài. Bất quá ngài thật không sợ chờ đến dài đằng đẵng sao?”
Văn Chân mở trừng hai mắt, nắm mũi hắn, “Trẫm nếu mà biết ngươi cố ý mấy chuyện xấu, thì đem ngươi trực tiếp tử hình ngay tại chỗ.”
Ninh Vân Tấn bất nhã mà đảo cái xem thường, không nghĩ lại cùng người này đàm luận chuyện đó.
Mỹ nhân cho dù làm động tác như vậy nhưng cũng có một phen phong tình khác, cặp mắt kia như là có thể câu nhân, đem hỏa khí Văn Chân vừa mới áp chế mất lại nổi lên. Hắn không dám lại dính với Ninh Vân Tấn, xoay người ngủ thẳng một bên, nói sang chuyện khác, “Chút biện pháp ngươi ra hôm nay rất hay, đáng tiếc nhưng cũng chỉ có thể hơi chút áp chế kiêu ngạo của Đồ Khắc Đồ một chút, ngược lại làm liên lụy ngươi vừa phải vất vả một phen.”
Ninh Vân Tấn đem ngọc bán nguyệt kia nắm ở trong tay, ở trước mắt Văn Chân quơ quơ, có chút đắc ý nói, “Thứ này thật đúng là vật tốt, dùng nó chẳng những có thể mau hồi phục lại, còn có thể tăng cường chú ngữ, ta nguyên bản nghĩ rằng chỉ có thể khiến cây kia lớn lên gấp đôi mà thôi, không nghĩ tới đã có kết quả như thế.”
Văn Chân lắc đầu, dặn dò, “Dùng nó luyện công còn được, nhưng không thể vẫn luôn ỷ lại vào nó. Nói cho cùng, ngươi dùng những năng lực đó không phải hư không mà đến, cho dù nhanh hồi phục lại, về sau vẫn là phải tổn hại nguyên căn của ngươi. Không thể bởi vì có ngọc bán nguyệt này, liền uống rượu độc giải khát.”
Hắn khuyên bảo khiến Ninh Vân Tấn như có chút suy nghĩ mà gật đầu, cũng kịp phản ứng vấn đề của mình, từ khi có ngọc bán nguyệt này về sau, mình chung quy là liền nhịn không được dùng nó. Nhưng mà năng lực huyết mạch không phải có thể không hề tiết chế dùng, một khi xảy ra vấn đề không thoái hóa chính là muốn mạng người, nếu không tộc Phụng Thiên dựa vào ưu thế bảo trì tốt huyết mạch ba tộc cũng đã sớm vô địch.
Thấy Ninh Vân Tấn đã kịp phản ứng, rồi lại lộ ra biểu tình mệt mỏi muốn ngủ, Văn Chân ngồi dậy, sau đó đem hắn ôm lên.
“Đừng ngủ, chúng ta đi luyện công.”
“Ngươi lại không cần ra trận giết địch, gấp như vậy làm gì?” Tuy rằng hai người đồng thời luyện công tốc độ rất nhanh, nhưng Ninh Vân Tấn thật không muốn cùng hắn cùng luyện. Hắn phỏng chừng tiếp qua một đoạn thời gian Văn Chân liền tới đỉnh cao tông sư, nếu lại tiếp tục chăm chỉ, với tốc độ song tu của hai người, một ngày nào đó sẽ thăng lên làm đại tông sư.
Nghĩ đến năm đó vui đùa chuyện đồng dưỡng tức, Ninh Vân Tấn liền có loại dự cảm không tốt giúp Văn Chân tăng lên tuyệt dối là tự tìm đường chết.
Văn Chân nào biết được băn khoăn của hắn, có chút ảo não mà nói, “Nhưng mà sẽ có người tới giết trẫm a! Hiện chỉ còn ba đại tông sư, ngoại trừ một người là nhàn vân dã hạc, hai người khác đều đối với Đại Hạ không có ý tốt đâu!”
Ngay tại thời điểm Ninh Vân Tấn bị lôi kéo luyện công, phương xa cũng có một đôi phụ tử đang nói chuyện, tràng cảnh bọn họ lại không thân mật hài hòa như vậy.
Mông Hoặc quỳ trong lều Vương Đại Thương, trên mặt hắn đen đỏ tím xanh, trên ngực có một dấu chân, khóe miệng còn treo tơ máu, lại ngay cả lau cũng không dám lau, quỳ đến thẳng tắp nghe người trên vương tọa răn dạy.
Mông Tháp nhìn tam nhi tử luôn luôn yêu thương, tuy rằng đánh cũng đánh, đá cũng đá, lại vẫn là cảm thấy hỏa khí đầy mình.
“Hai vạn người đó!! Chiến quả gì cũng không thấy được, ngươi đã không công bồi hai vạn người, ngươi tại sao không đi theo những chiến sẽ chết ở bên ngoài.” Vừa nghĩ tới trong đó đại bộ phận là thân tín và tinh anh của bộ tộc mình, Mông Tháp tim cũng nhỏ máu.
Phải biết Đại Thương cũng không như Đại Hạ có thể bảo trì huyết mạch, mà là nhiều con nhiều cháu, bởi vậy phân ra không ít bộ lạc. Hiện giờ Đại Thương lại là từ năm bộ lạc lớn tổ hợp mà thành, tuy rằng hiện giờ mình là Vương, nhưng khi thực lực suy yếu về sau, khẳng định sẽ khó có thể trấn áp những người đó.
Nghĩ hắn lại vô cùng hối hận mà mắng, “Lúc trước trẫm liền không nên cho ngươi mang binh ra ngoài, cư nhiên lại cùng trên tay một tiểu tử lông tơ té ba lần, ngươi là chơi nữ nhân chơi đến hỏng đầu sao?”
Mông Hoặc chôn đầu, trong mắt hiện lên một vẻ lo lắng. Dẫu ngươi không biết thẹn nói đó tiểu tử lông tơ, Ninh Vân Tấn chẳng những văn võ song toàn, còn là tế thiên giả, thậm chí có thể từ trong tay Tất sư đào thoát, mình tuy rằng đúng là khinh địch, nhưng bị thua cũng không oán, bị phụ hoàng vừa nói như thế, lại giống như liền thành mình kém cỏi, lúc này mới phải thua. Trong lòng hắn hiểu rõ, nhất định lại là có người xúi giục quan hệ mình với phụ hoàng.
Mông Tháp lãnh tĩnh một chút, hỏi, “Ngươi không hảo hảo mang binh, một mình chạy về để làm gì?”
Mông Hoặc dập ở phía dưới, hồi báo nói, “Hiện giờ Đại Hạ đang phân binh ba đường ở trên thảo nguyên mua chuộc, nhi thần cảm thấy động tĩnh như vậy không giống như là chỉ vì nhi thần dẫn ba vạn binh lực, hoài nhi mục đích cuối cùng của nó là Vương trướng, bởi vậy đặc biệt mà tới nhắc nhở phụ hoàng.”
“Điều này còn cần ngươi nói, nếu chỉ vì năm vạn binh mã, Đại Hạ nào sẽ bỏ được mang nhiều binh ra như vậy, một ngày quân phí đều phải hơn hai mươi vạn lượng bạc đó! Không đầu óc.” Mông Tháp hừ lạnh một tiếng, hắn còn cho nhi tử tới có chuyện gì chứ!
“Nếu người Đại Hạ thật dám đến, trẫm liền cho bọn họ biết cái gì gọi là có đi không có về.”
“Phụ hoàng!” Mông Hoặc lần thứ hai dập phía dưới, cả người phủ mặt đất nói, “Cầu ngài lại cho quyền nhi tử hai vạn binh lực đi! Nhi thần nhất định có thể công phá doanh trại Hoàng đế Đại Hạ.”
“Trẫm sẽ không lại cho ngươi một binh.” Mông Tháp cự tuyệt nói, “Chuyện này trẫm đều có chủ trương, ngươi lui xuống trước đi!”
Mông Hoặc thấy hắn không tính nói, đành phải bất mãn mà rời khỏi Vương trướng. Chờ sau khi ra ngoài, Mông Tháp xoay người nhìn bản đồ trên tường, ngón tay nhẹ nhàng xoay một chỗ, lạnh lùng mà nói, “Ngươi nếu muốn chiến, Đại Thương chúng ta cũng sẽ không sợ chiến, cứ ở trong này quyết một tử chiến đi!”
Văn Chân ở Quy Hóa ước chừng thời gian bảy ngày, mấy ngày nay hắn đầu tiên là cùng Đồ Khắc Đồ nói xong công việc hợp tác.
Đại Hạ sẽ cho Đồ Khắc Đồ lễ ngộ, cũng đáp ứng tu sửa toàn bộ chùa Quy Hóa thành, đồng thời hiệp trợ Đồ Khắc Đồ ở trên thảo nguyên Mạc Bắc thành lập chùa, hơn nữa ban cho hàng loạt vật phẩm ngự dụng, trong đó không chỉ có chiến bào của hắn, giày gấm vân vân, còn có ghế da hổ, tiền tài long tọa đệm thêu vân vân, song song còn ban thưởng các loại kinh thư và tràng hạt san hô, hồng châu báu thạch, ân sủng tận cùng.
Mà Đồ Khắc Đồ thì sẽ tại các bộ lạc thảo nguyên Mạc Bắc chịu ảnh hưởng lớn nhất của hắn tuyên dương phật hiệu, đồng thời vì Đại Hạ thu nạp dân tâm, liên hệ quý tộc thượng tầng các tộc, tích cực chủ động phối hợp chiến tranh Đại Hạ với Đại Thương.
Có Đồ Khắc Đồ chủ động phối hợp, Văn Chân đến Quy Hóa ngày thứ tư, càng ngày càng nhiều quý tộc thảo nguyên chạy tới Quy Hóa, khiến hắn chỉ là tiếp kiến những người đó cũng bận không kịp.
Hồng Minh làm Thái tử tất nhiên phải không thời không khắc mà bạn bên người Văn Chân, cho dù không cần hắn và những người đó nói nội dung cụ thể gì, nhưng chỉ là phải từng người cùng chào hỏi, nhớ tư liệu bối cảnh đã đem hắn bận đến quá chừng.
Thật vất vả tranh thủ thời gian tìm phòng không người nghĩ muốn thở một hơi, lại ở bên trong thấy Ninh Vân Tấn đang nhàn nhã một mình uống trà nghệ thuật, nhìn rất thích ý. Bộ dáng thảnh thơi này của hắn cùng mình bận rộn lấy ra, quả thật khiến Hồng Minh giận run cả người.
Thấy Ninh Vân Tấn cho mình hành lễ, Hồng Minh cũng không đáp một tiếng, buồn không lên tiếng mà ngồi ở đối diện Ninh Vân Tấn, sưng nghiêm mặt trừng hắn.
Ninh Vân Tấn từ khi lộ ra thân phận tế thiên giả về sau, cũng không cần lại quy củ mà cho Thái tử dập đầu. Thấy Thái tử oán khí đầy mình, Ninh Vân Tấn mỉm cười đưa qua cho hắn một chén trà qua.
Hồng Minh bê cái chén liền uống một hơi, đem cái chén nện thật mạnh ở trên bàn, “Nhạt.”
Trà pha này đã ngâm qua hai ngâm, hương vị quả thật đã không còn hương thuần. Ninh Vân Tấn lục một chút, tìm ra một bọc lá trà nhỏ, lần nữa đem bùn đỏ trong lò nhỏ đốt lên, bắt đầu nấu nước.
Hồng Minh phát hiện Ninh Vân Tấn động tác tao nhã, bình tĩnh, cho dù mình Thái tử này vẫn luôn nhìn hắn, hắn cũng giống như không có áp lực nào, loại thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh này rồi lại không có vẻ kiệt ngạo, không coi ai ra gì, ngược lại làm cho người ta như mộc xuân phong.
Hắn lúc này mới phát hiện, mình là lần đầu tiên như vậy lẳng lặng mà nhìn người này, nhưng loại tĩnh tâm này lại làm cho Hồng Minh có chút hiểu được vì sao phụ hoàng lại chấp nhất với hắn.
Khi hương trà tràn ngập ở bên trong, Hồng Minh cảm thấy mình nguyên bản có chút tâm tình phiền muộn cư nhiên thần kỳ bình tĩnh, hắn bê cái chén lên, nhẹ thổi một hơi. Trà này hắn chỉ uống qua một lần —— ở chỗ phụ hoàng, vị độc nhất vô nhị chỉ biết là chuyên cung Hoàng đế, bất quá xuất hiện ở chỗ Ninh Vân Tấn hắn lại không thấy kỳ quái.
Đang cúi đầu buông mắt rửa chén, mặt nghiêng hoàn mỹ khiến Hồng Minh nhìn không sót chút gì, một người cúi đầu ôn nhu, giống như làm cho trong lòng người có loại cảm giác năm tháng tĩnh đẹp!
Có một minh hữu như vậy tựa hồ cũng rất tốt, chỉ sợ không một phi tử nào trong cung có thể so được địa vị người này trong lòng phụ hoàng. Hồng Minh nghĩ như vậy, nhưng không biết vì sao có chút tiếc nuối.
Ninh Vân Tấn ước chừng đổi hai loại trà, trong lúc này hai người cũng không có một câu nói.
Loại trà thứ hai sau khi ngâm hai ngâm Ninh Vân Tấn liền không nấu nước nữa, bắt đầu thu thập đồ trên mặt bàn.
“Tại sao không tiếp tục?” Hồng Minh hỏi.
Ninh Vân Tấn cúi đầu đảo cái xem thường, hài tử này ngốc thật hay là giả ngốc, đợi lát nữa chính là phải dùng bữa tối, uống một bụng nước trà, hắn còn chỗ nào để không gian chứa nhiều rượu quý tộc rót. Phải biết những người đó uống rượu chính là giống như uống nước, dùng chén lớn rót.
“Thái tử điện hạ đi ra lâu như vậy, chỉ sợ Hoàng thượng đến tìm ngươi.”
Hồng Minh lắc đầu nói, “Đồ Khắc Đồ dẫn theo Đài Cát bộ lạc Minh An tới gặp mặt, ba người bọn họ thần thần bí bí không biết nói cái gì.” Nói xong hắn có chút bực mình mà oán giận, “Phụ hoàng vẫy lui tùy tùng, chỉ chừa Lý Đức Minh hầu hạ, cư nhiên ngay cả Cô cũng không cho bàng thính.”
Trong lòng Ninh Vân Tấn thời gian đầu tiên hiện lên tư liệu bộ lạc Minh An, bộ lạc này là một trong ba bộ lạc lớn của thảo nguyên Mạc Bắc, càng diệu là hắn cùng với bộ lạc lớn thứ năm của Đại Thương cùng ra từ một tộc, thái độ của bọn họ vẫn luôn bắt chước cái nào cũng được, có loại cảm giác muốn bắt cá hai tay, dù sao trên thảo nguyên hơn phân nửa là du mục, bên kia mạnh đi theo bên kia đối với bộ lạc mà nói mới có lực.
Đài Cát bình thường mà tôn tử hãn vương, giờ khắc này sẽ cử một người thân phận như vậy thông qua Đồ Khắc Đồ đến diện thánh tất nhiên sẽ không đơn giản như vậy, hơn phân nửa cùng Văn Chân đối với đại chiến lần này an bài có quan hệ.
Thấy Ninh Vân Tấn không nói lời nào, Hồng Minh lại oán giận nói, “Tuy rằng biết phụ hoàng ưu đãi những Lạt ma đó là không có cách nào, nhưng nhớ tới vẫn là cảm thấy khó chịu, bọn họ địa vị rất cao, cao đến độ đã vượt qua uy tín phụ hoàng, như vậy thật sự là rất không ổn.”
Ninh Vân Tấn cười nói, “Đây chính là quốc sách, Thái tử chớ buồn bực.”
Hồng Minh làm sao không biết nguyên nhân trong đó, chỉ có thể bất đắc dĩ mà thở dài. Hắn liếc Ninh Vân Tấn nói, “Mấy ngày nay tất cả mọi người bận như vậy, tại sao chỉ có một mình ngươi nhàn nhã như thế?”
“Vi thần nào có nhàn nhã?!” Ninh Vân Tấn vẻ mặt vô tội mà nói, “Hoàng thượng công đạo vi thần nhiệm vụ, chính là để vi thần ước chừng bận rộn vài ngày, cũng chính là hôm nay xong xuôi mới nhẹ nhõm.”
Hồng Minh hồ nghi mà nhìn hắn, không nghĩ ra được phụ hoàng sẽ công đạo hắn trộm làm chuyện gì. Bất quá mấy ngày nay chuyện tình Ninh Vân Tấn đều đi sớm về muộn hắn là biết, nghe nói tất cả mọi người cùng bận rộn, lúc này mới khiến hắn cảm thấy trong lòng ngang bằng.
Ninh Vân Tấn là thật không có khoa trương, kỳ tích ngày đó phát sinh ở trong chùa, đối với Văn Chân uy tín tăng lên cũng không lớn, bởi vậy hai người bọn họ lại định ra một kế, vì trò khi hoàn thành khi ngày mai ra khỏi thành, mấy ngày nay hắn đều vội vàng bố trí, thật đúng là mệt muốn chết rồi.
Nghĩ đến bận rộn mấy ngày nay, trong mắt Ninh Vân Tấn hiện lên vài phần hứng thú, không biết mình tỉ mỉ chuẩn bị trò hay, có thể hay không đem Văn Chân đẩy hướng thần đàn, bị người tung tóe nước miếng không?!
Ninh Vân Tấn có thể cảm giác được lửa nóng và cứng rắn để tại giữa hai chân mình. Nơi này có giường, lại không có người bên ngoài, hắn nguyên bản nghĩ rằng Văn Chân sẽ lôi kéo mình phát sinh chút chuyện, dù sao Văn Chân đối với mình, thật sự là người mù cũng có thể nhìn ra.
Thấy Văn Chân nghẹn đến mức hai gò má cũng có chút đỏ lên, hắn ý xấu mà vươn tay tìm được giữa hai chân Văn Chân, không nhẹ không nặng mà tại chỗ căng phồng kia xoa nhẹ hai cái, “Hoàng thượng, thần giúp ngài thư thả?”
“Ngươi tiểu tử hư hỏng này.” Văn Chân vội vàng đem tay Ninh Vân Tấn nắm lấy, ngậm trong miệng cắn một miếng.
Ninh Vân Tấn bị hắn cắn đến ngứa, vội vàng đem tay rút trở về, ý xấu mà nở nụ cười, “Hoàng thượng, không phải nói nam nhân đều là khát khao sao? Làm sao ngài sở tác sở vi cùng nam nhân bình thường đều không giống vậy?”
“Một ngày nào đó ta sẽ cho ngươi biết trẫm có đủ nam nhân hay không.” Văn Chân nhéo nhéo gò má của hắn, nhìn gương mặt nhỏ tuyệt sắc vô song của hắn ở trong tay mình biến hành, lúc này mới trong lòng ổn một chút.
Hắn chọt ngực Ninh Vân Tấn, ánh mắt lộ ra loại quang mang xé người, “Ngươi hài tử này chung quy là vô tâm vô phế, trong lòng cũng chỉ đặt cha ngươi, Ninh gia các ngươi. Trẫm biết ngươi tuy rằng nhận lời, nhưng đó là cho rằng dưới tình huống không có biện pháp đào thoát vì an ủi trẫm mới làm vậy. Nhưng trong lòng ngươi đã đặt trẫm vào, ta đây liền không có khả năng buông tay nữa!”
Ninh Vân Tấn trợn tròn mắt, mình lúc trước tuy rằng quả thật có chút không nghĩ ý tứ giãy dụa nữa, nhưng không giống như lời Văn Chân, chính là bởi vì bị người này sở tác vi tác đả động lúc đó mới…
Biểu tình kinh ngạc của hắn, lại làm cho Văn Chân cho là mình nói trúng rồi. Hắn nâng đầu Ninh Vân Tấn, để hai mắt hắn cùng mình đối diện, “Gia hỏa như ngươi, nếu trẫm là quá căng, nói không chừng nháy mắt sẽ không biết bỏ chạy chỗ nào, khiến trẫm không biết đi nơi nào tìm mới tốt. Ngươi đã vẫn chưa chuẩn bị tốt, trẫm sẽ không sốt ruột xằng bậy.”
Ninh Vân Tấn cảm thấy người này nếu sống ở hiện đại nhất định là tình thánh cấp bậc cao thủ, một người bá đạo ôn nhu như thế, quả thật là phải khanh mệnh*.
*Khanh trong câu này ý chỉ: mình, anh. Tiếng gọi nhau. Ðời Lục-triều cho là tiếng gọi nhau rất thân yêu, nên nay vợ chồng thường gọi nhau là khanh khanh. Nghĩa là có mạng vợ chồng, được người người truy đuổi làm chồng
Văn Chân chớp mắt cũng không chớp mà nhìn hắn, thấy gương mặt nhỏ của hắn viết một chút bất đắc dĩ, một chút cảm động, nhiều hơn ngược lại là mê hoặc và nghi vấn, loại biểu tình trực quan rất ít xuất hiện trên gương mặt tiểu tử này, khiến Văn Chân nhịn không được nở nụ cười.
Hắn hôn hôn hai má Ninh Vân Tấn, hỏi, “Ngươi không cảm thấy nam nhân đều là theo đuổi dục vọng, trẫm thực hiện như vậy quả thật không thể lý giải?”
Ninh Vân Tấn gật đầu, tò mò mà nhìn hắn.
Văn Chân nhướn lông mày nói, “Trẫm là vua của một nước, nếu chỉ là muốn một tấm thân thể đẹp hưởng thụ cá nước thân mật, cần gì phải chỉ là chấp nhất với ngươi, chỉ cần mở miệng sẽ gặp có vô số mỹ nhân được đưa trong cung, hơn nữa một đám khẳng định đều là cam tâm tình nguyện. Nhưng trẫm không hiếm lạ những người đó, trẫm nghĩ muốn vĩnh viễn chính là độc nhất vô nhị.”
Hắn xốc vạt áo Ninh Vân Tấn lên, phủ môi lên vị trí trái tim Ninh Vân Tấn nhẹ vụn hôn, liếm liếm, bá đạo mà tuyên ngôn, “Trẫm có kiên nhẫn, một ngày nào đó nơi này sẽ chỉ có một mình trẫm.”
Tuyên ngôn Văn Chân khiến Ninh Vân Tấn có một loại cảm giác lên thuyền giặc rốt cuộc không thể xuống, thấy loại chấp nhất có thể nói là biến thái này của hắn, khiến Ninh Vân Tấn nghĩ lại thử xem, nếu người này về sau biết thân phận thật sự của mình, có dám hay không lại thề son thề sắt như vậy.
Bất quá suy nghĩ xấu như vậy, cũng chỉ có thể trong lòng mình ngẫm lại mà thôi. Hắn vẻ mặt vô tội mà nhìn Văn Chân, “Vậy vi thần sẽ chờ xem kiên nhẫn của Hoàng thượng ngài. Bất quá ngài thật không sợ chờ đến dài đằng đẵng sao?”
Văn Chân mở trừng hai mắt, nắm mũi hắn, “Trẫm nếu mà biết ngươi cố ý mấy chuyện xấu, thì đem ngươi trực tiếp tử hình ngay tại chỗ.”
Ninh Vân Tấn bất nhã mà đảo cái xem thường, không nghĩ lại cùng người này đàm luận chuyện đó.
Mỹ nhân cho dù làm động tác như vậy nhưng cũng có một phen phong tình khác, cặp mắt kia như là có thể câu nhân, đem hỏa khí Văn Chân vừa mới áp chế mất lại nổi lên. Hắn không dám lại dính với Ninh Vân Tấn, xoay người ngủ thẳng một bên, nói sang chuyện khác, “Chút biện pháp ngươi ra hôm nay rất hay, đáng tiếc nhưng cũng chỉ có thể hơi chút áp chế kiêu ngạo của Đồ Khắc Đồ một chút, ngược lại làm liên lụy ngươi vừa phải vất vả một phen.”
Ninh Vân Tấn đem ngọc bán nguyệt kia nắm ở trong tay, ở trước mắt Văn Chân quơ quơ, có chút đắc ý nói, “Thứ này thật đúng là vật tốt, dùng nó chẳng những có thể mau hồi phục lại, còn có thể tăng cường chú ngữ, ta nguyên bản nghĩ rằng chỉ có thể khiến cây kia lớn lên gấp đôi mà thôi, không nghĩ tới đã có kết quả như thế.”
Văn Chân lắc đầu, dặn dò, “Dùng nó luyện công còn được, nhưng không thể vẫn luôn ỷ lại vào nó. Nói cho cùng, ngươi dùng những năng lực đó không phải hư không mà đến, cho dù nhanh hồi phục lại, về sau vẫn là phải tổn hại nguyên căn của ngươi. Không thể bởi vì có ngọc bán nguyệt này, liền uống rượu độc giải khát.”
Hắn khuyên bảo khiến Ninh Vân Tấn như có chút suy nghĩ mà gật đầu, cũng kịp phản ứng vấn đề của mình, từ khi có ngọc bán nguyệt này về sau, mình chung quy là liền nhịn không được dùng nó. Nhưng mà năng lực huyết mạch không phải có thể không hề tiết chế dùng, một khi xảy ra vấn đề không thoái hóa chính là muốn mạng người, nếu không tộc Phụng Thiên dựa vào ưu thế bảo trì tốt huyết mạch ba tộc cũng đã sớm vô địch.
Thấy Ninh Vân Tấn đã kịp phản ứng, rồi lại lộ ra biểu tình mệt mỏi muốn ngủ, Văn Chân ngồi dậy, sau đó đem hắn ôm lên.
“Đừng ngủ, chúng ta đi luyện công.”
“Ngươi lại không cần ra trận giết địch, gấp như vậy làm gì?” Tuy rằng hai người đồng thời luyện công tốc độ rất nhanh, nhưng Ninh Vân Tấn thật không muốn cùng hắn cùng luyện. Hắn phỏng chừng tiếp qua một đoạn thời gian Văn Chân liền tới đỉnh cao tông sư, nếu lại tiếp tục chăm chỉ, với tốc độ song tu của hai người, một ngày nào đó sẽ thăng lên làm đại tông sư.
Nghĩ đến năm đó vui đùa chuyện đồng dưỡng tức, Ninh Vân Tấn liền có loại dự cảm không tốt giúp Văn Chân tăng lên tuyệt dối là tự tìm đường chết.
Văn Chân nào biết được băn khoăn của hắn, có chút ảo não mà nói, “Nhưng mà sẽ có người tới giết trẫm a! Hiện chỉ còn ba đại tông sư, ngoại trừ một người là nhàn vân dã hạc, hai người khác đều đối với Đại Hạ không có ý tốt đâu!”
Ngay tại thời điểm Ninh Vân Tấn bị lôi kéo luyện công, phương xa cũng có một đôi phụ tử đang nói chuyện, tràng cảnh bọn họ lại không thân mật hài hòa như vậy.
Mông Hoặc quỳ trong lều Vương Đại Thương, trên mặt hắn đen đỏ tím xanh, trên ngực có một dấu chân, khóe miệng còn treo tơ máu, lại ngay cả lau cũng không dám lau, quỳ đến thẳng tắp nghe người trên vương tọa răn dạy.
Mông Tháp nhìn tam nhi tử luôn luôn yêu thương, tuy rằng đánh cũng đánh, đá cũng đá, lại vẫn là cảm thấy hỏa khí đầy mình.
“Hai vạn người đó!! Chiến quả gì cũng không thấy được, ngươi đã không công bồi hai vạn người, ngươi tại sao không đi theo những chiến sẽ chết ở bên ngoài.” Vừa nghĩ tới trong đó đại bộ phận là thân tín và tinh anh của bộ tộc mình, Mông Tháp tim cũng nhỏ máu.
Phải biết Đại Thương cũng không như Đại Hạ có thể bảo trì huyết mạch, mà là nhiều con nhiều cháu, bởi vậy phân ra không ít bộ lạc. Hiện giờ Đại Thương lại là từ năm bộ lạc lớn tổ hợp mà thành, tuy rằng hiện giờ mình là Vương, nhưng khi thực lực suy yếu về sau, khẳng định sẽ khó có thể trấn áp những người đó.
Nghĩ hắn lại vô cùng hối hận mà mắng, “Lúc trước trẫm liền không nên cho ngươi mang binh ra ngoài, cư nhiên lại cùng trên tay một tiểu tử lông tơ té ba lần, ngươi là chơi nữ nhân chơi đến hỏng đầu sao?”
Mông Hoặc chôn đầu, trong mắt hiện lên một vẻ lo lắng. Dẫu ngươi không biết thẹn nói đó tiểu tử lông tơ, Ninh Vân Tấn chẳng những văn võ song toàn, còn là tế thiên giả, thậm chí có thể từ trong tay Tất sư đào thoát, mình tuy rằng đúng là khinh địch, nhưng bị thua cũng không oán, bị phụ hoàng vừa nói như thế, lại giống như liền thành mình kém cỏi, lúc này mới phải thua. Trong lòng hắn hiểu rõ, nhất định lại là có người xúi giục quan hệ mình với phụ hoàng.
Mông Tháp lãnh tĩnh một chút, hỏi, “Ngươi không hảo hảo mang binh, một mình chạy về để làm gì?”
Mông Hoặc dập ở phía dưới, hồi báo nói, “Hiện giờ Đại Hạ đang phân binh ba đường ở trên thảo nguyên mua chuộc, nhi thần cảm thấy động tĩnh như vậy không giống như là chỉ vì nhi thần dẫn ba vạn binh lực, hoài nhi mục đích cuối cùng của nó là Vương trướng, bởi vậy đặc biệt mà tới nhắc nhở phụ hoàng.”
“Điều này còn cần ngươi nói, nếu chỉ vì năm vạn binh mã, Đại Hạ nào sẽ bỏ được mang nhiều binh ra như vậy, một ngày quân phí đều phải hơn hai mươi vạn lượng bạc đó! Không đầu óc.” Mông Tháp hừ lạnh một tiếng, hắn còn cho nhi tử tới có chuyện gì chứ!
“Nếu người Đại Hạ thật dám đến, trẫm liền cho bọn họ biết cái gì gọi là có đi không có về.”
“Phụ hoàng!” Mông Hoặc lần thứ hai dập phía dưới, cả người phủ mặt đất nói, “Cầu ngài lại cho quyền nhi tử hai vạn binh lực đi! Nhi thần nhất định có thể công phá doanh trại Hoàng đế Đại Hạ.”
“Trẫm sẽ không lại cho ngươi một binh.” Mông Tháp cự tuyệt nói, “Chuyện này trẫm đều có chủ trương, ngươi lui xuống trước đi!”
Mông Hoặc thấy hắn không tính nói, đành phải bất mãn mà rời khỏi Vương trướng. Chờ sau khi ra ngoài, Mông Tháp xoay người nhìn bản đồ trên tường, ngón tay nhẹ nhàng xoay một chỗ, lạnh lùng mà nói, “Ngươi nếu muốn chiến, Đại Thương chúng ta cũng sẽ không sợ chiến, cứ ở trong này quyết một tử chiến đi!”
Văn Chân ở Quy Hóa ước chừng thời gian bảy ngày, mấy ngày nay hắn đầu tiên là cùng Đồ Khắc Đồ nói xong công việc hợp tác.
Đại Hạ sẽ cho Đồ Khắc Đồ lễ ngộ, cũng đáp ứng tu sửa toàn bộ chùa Quy Hóa thành, đồng thời hiệp trợ Đồ Khắc Đồ ở trên thảo nguyên Mạc Bắc thành lập chùa, hơn nữa ban cho hàng loạt vật phẩm ngự dụng, trong đó không chỉ có chiến bào của hắn, giày gấm vân vân, còn có ghế da hổ, tiền tài long tọa đệm thêu vân vân, song song còn ban thưởng các loại kinh thư và tràng hạt san hô, hồng châu báu thạch, ân sủng tận cùng.
Mà Đồ Khắc Đồ thì sẽ tại các bộ lạc thảo nguyên Mạc Bắc chịu ảnh hưởng lớn nhất của hắn tuyên dương phật hiệu, đồng thời vì Đại Hạ thu nạp dân tâm, liên hệ quý tộc thượng tầng các tộc, tích cực chủ động phối hợp chiến tranh Đại Hạ với Đại Thương.
Có Đồ Khắc Đồ chủ động phối hợp, Văn Chân đến Quy Hóa ngày thứ tư, càng ngày càng nhiều quý tộc thảo nguyên chạy tới Quy Hóa, khiến hắn chỉ là tiếp kiến những người đó cũng bận không kịp.
Hồng Minh làm Thái tử tất nhiên phải không thời không khắc mà bạn bên người Văn Chân, cho dù không cần hắn và những người đó nói nội dung cụ thể gì, nhưng chỉ là phải từng người cùng chào hỏi, nhớ tư liệu bối cảnh đã đem hắn bận đến quá chừng.
Thật vất vả tranh thủ thời gian tìm phòng không người nghĩ muốn thở một hơi, lại ở bên trong thấy Ninh Vân Tấn đang nhàn nhã một mình uống trà nghệ thuật, nhìn rất thích ý. Bộ dáng thảnh thơi này của hắn cùng mình bận rộn lấy ra, quả thật khiến Hồng Minh giận run cả người.
Thấy Ninh Vân Tấn cho mình hành lễ, Hồng Minh cũng không đáp một tiếng, buồn không lên tiếng mà ngồi ở đối diện Ninh Vân Tấn, sưng nghiêm mặt trừng hắn.
Ninh Vân Tấn từ khi lộ ra thân phận tế thiên giả về sau, cũng không cần lại quy củ mà cho Thái tử dập đầu. Thấy Thái tử oán khí đầy mình, Ninh Vân Tấn mỉm cười đưa qua cho hắn một chén trà qua.
Hồng Minh bê cái chén liền uống một hơi, đem cái chén nện thật mạnh ở trên bàn, “Nhạt.”
Trà pha này đã ngâm qua hai ngâm, hương vị quả thật đã không còn hương thuần. Ninh Vân Tấn lục một chút, tìm ra một bọc lá trà nhỏ, lần nữa đem bùn đỏ trong lò nhỏ đốt lên, bắt đầu nấu nước.
Hồng Minh phát hiện Ninh Vân Tấn động tác tao nhã, bình tĩnh, cho dù mình Thái tử này vẫn luôn nhìn hắn, hắn cũng giống như không có áp lực nào, loại thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh này rồi lại không có vẻ kiệt ngạo, không coi ai ra gì, ngược lại làm cho người ta như mộc xuân phong.
Hắn lúc này mới phát hiện, mình là lần đầu tiên như vậy lẳng lặng mà nhìn người này, nhưng loại tĩnh tâm này lại làm cho Hồng Minh có chút hiểu được vì sao phụ hoàng lại chấp nhất với hắn.
Khi hương trà tràn ngập ở bên trong, Hồng Minh cảm thấy mình nguyên bản có chút tâm tình phiền muộn cư nhiên thần kỳ bình tĩnh, hắn bê cái chén lên, nhẹ thổi một hơi. Trà này hắn chỉ uống qua một lần —— ở chỗ phụ hoàng, vị độc nhất vô nhị chỉ biết là chuyên cung Hoàng đế, bất quá xuất hiện ở chỗ Ninh Vân Tấn hắn lại không thấy kỳ quái.
Đang cúi đầu buông mắt rửa chén, mặt nghiêng hoàn mỹ khiến Hồng Minh nhìn không sót chút gì, một người cúi đầu ôn nhu, giống như làm cho trong lòng người có loại cảm giác năm tháng tĩnh đẹp!
Có một minh hữu như vậy tựa hồ cũng rất tốt, chỉ sợ không một phi tử nào trong cung có thể so được địa vị người này trong lòng phụ hoàng. Hồng Minh nghĩ như vậy, nhưng không biết vì sao có chút tiếc nuối.
Ninh Vân Tấn ước chừng đổi hai loại trà, trong lúc này hai người cũng không có một câu nói.
Loại trà thứ hai sau khi ngâm hai ngâm Ninh Vân Tấn liền không nấu nước nữa, bắt đầu thu thập đồ trên mặt bàn.
“Tại sao không tiếp tục?” Hồng Minh hỏi.
Ninh Vân Tấn cúi đầu đảo cái xem thường, hài tử này ngốc thật hay là giả ngốc, đợi lát nữa chính là phải dùng bữa tối, uống một bụng nước trà, hắn còn chỗ nào để không gian chứa nhiều rượu quý tộc rót. Phải biết những người đó uống rượu chính là giống như uống nước, dùng chén lớn rót.
“Thái tử điện hạ đi ra lâu như vậy, chỉ sợ Hoàng thượng đến tìm ngươi.”
Hồng Minh lắc đầu nói, “Đồ Khắc Đồ dẫn theo Đài Cát bộ lạc Minh An tới gặp mặt, ba người bọn họ thần thần bí bí không biết nói cái gì.” Nói xong hắn có chút bực mình mà oán giận, “Phụ hoàng vẫy lui tùy tùng, chỉ chừa Lý Đức Minh hầu hạ, cư nhiên ngay cả Cô cũng không cho bàng thính.”
Trong lòng Ninh Vân Tấn thời gian đầu tiên hiện lên tư liệu bộ lạc Minh An, bộ lạc này là một trong ba bộ lạc lớn của thảo nguyên Mạc Bắc, càng diệu là hắn cùng với bộ lạc lớn thứ năm của Đại Thương cùng ra từ một tộc, thái độ của bọn họ vẫn luôn bắt chước cái nào cũng được, có loại cảm giác muốn bắt cá hai tay, dù sao trên thảo nguyên hơn phân nửa là du mục, bên kia mạnh đi theo bên kia đối với bộ lạc mà nói mới có lực.
Đài Cát bình thường mà tôn tử hãn vương, giờ khắc này sẽ cử một người thân phận như vậy thông qua Đồ Khắc Đồ đến diện thánh tất nhiên sẽ không đơn giản như vậy, hơn phân nửa cùng Văn Chân đối với đại chiến lần này an bài có quan hệ.
Thấy Ninh Vân Tấn không nói lời nào, Hồng Minh lại oán giận nói, “Tuy rằng biết phụ hoàng ưu đãi những Lạt ma đó là không có cách nào, nhưng nhớ tới vẫn là cảm thấy khó chịu, bọn họ địa vị rất cao, cao đến độ đã vượt qua uy tín phụ hoàng, như vậy thật sự là rất không ổn.”
Ninh Vân Tấn cười nói, “Đây chính là quốc sách, Thái tử chớ buồn bực.”
Hồng Minh làm sao không biết nguyên nhân trong đó, chỉ có thể bất đắc dĩ mà thở dài. Hắn liếc Ninh Vân Tấn nói, “Mấy ngày nay tất cả mọi người bận như vậy, tại sao chỉ có một mình ngươi nhàn nhã như thế?”
“Vi thần nào có nhàn nhã?!” Ninh Vân Tấn vẻ mặt vô tội mà nói, “Hoàng thượng công đạo vi thần nhiệm vụ, chính là để vi thần ước chừng bận rộn vài ngày, cũng chính là hôm nay xong xuôi mới nhẹ nhõm.”
Hồng Minh hồ nghi mà nhìn hắn, không nghĩ ra được phụ hoàng sẽ công đạo hắn trộm làm chuyện gì. Bất quá mấy ngày nay chuyện tình Ninh Vân Tấn đều đi sớm về muộn hắn là biết, nghe nói tất cả mọi người cùng bận rộn, lúc này mới khiến hắn cảm thấy trong lòng ngang bằng.
Ninh Vân Tấn là thật không có khoa trương, kỳ tích ngày đó phát sinh ở trong chùa, đối với Văn Chân uy tín tăng lên cũng không lớn, bởi vậy hai người bọn họ lại định ra một kế, vì trò khi hoàn thành khi ngày mai ra khỏi thành, mấy ngày nay hắn đều vội vàng bố trí, thật đúng là mệt muốn chết rồi.
Nghĩ đến bận rộn mấy ngày nay, trong mắt Ninh Vân Tấn hiện lên vài phần hứng thú, không biết mình tỉ mỉ chuẩn bị trò hay, có thể hay không đem Văn Chân đẩy hướng thần đàn, bị người tung tóe nước miếng không?!
Tác giả :
Bạch Dạ