Trùng Sinh Chi Thiên Hạ
Chương 104
Khi Ninh Vân Tấn rời khỏi hoàng cung, Ninh Đào Húc lại đang dẫn theo Ninh Vân Tường đi vào phòng Ninh Kính Hiền.
Biến cố hai ngày này, khiến Ninh Vân Tường giống như ý thức được một chút gì đó, khuôn mặt nhỏ kiêu ngạo trước sau như một của hắn đã mang theo hoảng loạn.
Ninh Kính Hiền từ sau khi ngất xỉu thì vẫn luôn chưa tỉnh lại, hơn nữa trong dược có tác dụng an thần trợ ngủ, Trần thái y trước đã dặn dò qua mọi người không nên quấy rầy hắn, nếu không có ngoài ý muốn, giữa trưa ngày mai tất nhiên tỉnh lại.
Cho dù đang ngủ, hắn cũng ngủ đến cũng không an ổn, mày cao nhăn lại, giống như đang ở trong mộng méo mó.
Nếu nói mỗi hài tử trong lòng đều có một bóng dáng sùng bái không ngã, như vây người đầu tiên hơn nữa là cha mình.
Nhìn phụ thân sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường, Ninh Vân Tường bất an mà kéo vạt áo Ninh Đào Húc, “Gia gia, phụ thân là bị bệnh ạ? Chính là vì tôn nhi…”
Ninh Đào Húc nhìn thoáng qua nhi tử trong hôn mê, thở dài.
Hắn chỉ có một nhi tử độc nhất, tất nhiên từ nhỏ đã vô cùng coi trọng. Mặc dù mình hằng năm ở bên ngoài, quan hệ của hai người lại không có bất hòa, nhưng mà bởi vì nhi tử này lại không ở bên tay mình dẫn theo, bị thê tử công chính cương trực bồi dưỡng đến ngay thẳng quá mức một chút, tuy rằng sau khi vào triều làm quan học được một ít đưa đẩy khéo léo, nhưng mà trong mắt như cũ dung không được nửa điểm hạt cát.
Biết nhi tử vì sau lần cùng Bội Hoa tranh chấp trực tiếp tức bệnh, Ninh Đào Húc cảm thấy hết sức bất đắc dĩ. Đồng dạng làm phụ thân, hắn cũng có thể lý giải chỗ khó xử của nhi tử, dù sao lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, bỏ qua cái nào cũng không được.
Chính bởi vì loại nguyên nhân này đã bệnh thành như vậy, hắn cũng có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đường đường là nam tử cao bảy thước, làm sao có thể vì chút gia sự đã bệnh không dậy nổi.
Hắn chỉ vào Ninh Kính Hiền, nói với Ninh Vân Tường, “Ngươi có biết mình sai ở chỗ nào chưa?”
Ninh Vân Tường khiếp vía thốt, “Tôn nhi không nên hạ độc Nhị ca, không nên chọc phụ thân sinh khí.”
“Không quản ngươi thật là trong lòng hiểu rõ đúng sai, hoặc là chỉ là nói miệng, nhưng lời tiếp theo của gia gia ngươi đều phải ghi tạc trong lòng, học thuộc, nhai nát, ngày sau hảo hảo ngẫm nghĩ giác ngộ.”
Ninh Vân Tường thấy gia gia biểu tình nghiêm túc, vội vàng đứng thẳng người, đợi răn dạy.
“Hiện giờ vì ngươi phạm sai, phụ thân ngươi tức bệnh, mẫu thân ngươi sắp sửa vì ngươi gánh tội giết người huyết mạch bằng độc, Nhị ca bị ngươi hạ độc còn phải kéo thân thể mới gặp chuyện vào cung xin tha cho ngươi.”
Ninh Đào Húc liếc hướng hoàng cung, thở dài nói, “Nếu Hoàng thượng nhìn phân thượng Nhị ca ngươi, thật sự khai ân chỉ tra ra được mẫu thân ngươi thì ngừng, có lẽ có thể đem ngươi bảo hộ, nhưng mẫu thân ngươi tất nhiên là trọng tội, ngươi phải có chuẩn bị tâm lý.”
Ninh Vân Tường chỉ là tiểu nhi chân chính sáu tuổi, có lẽ hắn thông minh trưởng thành sớm, nhưng là như toàn bộ hài tử thiên hạ giống như, khi làm chuyện căn bản bất kể hậu quả, chỉ dựa vào vui vẻ nhất thời.
Hiện giờ mình phạm chuyện sai, có ảnh hưởng lớn như thế, nhất thời khiến nước mắt hắn trực tiếp chảy ra.
Đến lúc này hắn cuối cùng đã biết sợ, mang theo nức nở khóc nói, “Gia gia, mẫu thân sẽ thế nào…”
Ninh Đào Húc biết hài tử này e là sợ tới mức không nhẹ, nhưng nên nói vẫn là phải nói, “Phạm nhân giết huyết mạch giả bằng thuốc độc sẽ đưa vào tông miếu phán xét, nếu bị thẩm tra, thủ phạm nhất định là hỏa hình, tòng phạm hình phạt treo cổ. May mắn Nhị ca ngươi cũng không xảy ra chuyện, nếu lần này mẫu thân ngươi bị chỉ định tội, hơn phân nửa sẽ bị phán đi đày.”
Ninh Vân Tường vừa nghe là hình pháp đi đày, nghe qua hình như không nghiêm trọng lắm, trộm nhẹ nhàng thở ra.
“Gia gia, đi đày là gì? Nghe qua hình như không phải trọng tội, mẫu thân rốt cuộc là nữ tử nội trạch, không bằng từ tôn nhi đảm đương một mình làm việc.”
Ninh Đào Húc nhìn hắn vẻ mặt thiên chân, không thể không đánh vỡ hy vọng của hắn, “Tông miếu phán quyết án kiện hơn phân nửa so với hình pháp bình thường tội thêm một bậc, dựa theo ‘Luật Đại Hạ’, nếu mưu mà bỏ qua không đả thương người, trượng một trăm tù ba năm, nếu như một một bậc, thì là trượng một trăm đày ba nghìn dặm.”
Ninh Vân Tường nghe thấy cư nhiên còn có ‘Trượng một trăm’ khuôn mặt nhỏ nhất thời trắng bệch, “Mẫu thân nếu bị trượng một trăm, còn có thể còn mệnh sao?” Hắn bịch một tiếng quỳ trên mặt đất, khóc ròng nói, “Gia gia, cầu ngài cứu nương ta.”
Hắn ôm chân Ninh Đào Húc khóc thét một trận, thấy gia gia không có chút phản ứng nào, chỉ là khó xử nhìn mình, “Nếu không, gia gia, cứ để tôn nhi ta đi nhận tội đi!”
“Ngươi nhận tội có lợi ích gì!” Ninh Đào Húc lắc đầu nói, “Phán đi đày, ngươi đời này tiền đồ bị hủy. Mẫu thân ngươi cả đời này chỉ trông mong ngươi có được tiền đồ, bằng không cũng sẽ không nguyện ý vì ngươi gánh tội thay. Lại nói, nếu Nhị ca ngươi vào cung cầu tình không thành, mẫu tử các ngươi phải cùng bị phạt.”
Ninh Vân Tường suy sụp mà ngồi dưới đất gào khóc, giờ phút này hắn thật sự hối hận!
Thấy hắn khóc đến thương tâm, Ninh Đào Húc cũng không an ủi hắn, đây là gan góc của chính hắn, thì phải thừa nhận quả đắng này.
Trên thực tế trong lời nói lần này cũng có chút lời hàm xúc ý tứ giật gân, hình phạt là phán như thế, nhưng khi chân chính thực thi, trượng một trăm bình thường chỉ có ba phần, ba phần này còn có thể có hơi bớt, đày ba nghìn cưỡng ép lao động cũng có thể miễn đi, nhưng mà muốn một nữ nhân chưa bao giờ ăn qua khổ tại nơi bần hàn ở hơn mười năm, chung quy là một loại trừng phạt cực kỳ tàn khốc.
Chờ tiếng khóc Ninh Vân Tường dừng lại một chút, Ninh Đào Húc mới nói tiếp, “Một nét không viết ra được hai chữ Ninh, nhân sinh trên đời, huynh đệ thân tình mới là quan trọng nhất. Ngươi so với phụ thân ngươi may mắn hơn, có nhiều huynh đệ tỷ muội giúp đỡ, nhưng ngươi lại cho tới bây giờ cũng đều không hiểu biết quý trọng, thậm chí làm bậc chuyện sai này. Bản thân ngươi ngẫm lại những chuyện làm của mấy năm gần đây, vẫn không hổ thẹn sao?”
Ninh Vân Tường nghĩ đến mình cùng đại ca tranh cãi, hại Nhị ca bằng thuốc độc, khi dễ muội muội, tựa hồ thật sự chưa làm qua chuyện tốt gì, nhất thời xấu hổ đến cúi đầu.
Ninh Đào Húc nói xong thở dài, “Cũng là ta với phụ thân ngươi vẫn luôn quá bận rộn, không rảnh hảo hảo giáo dục ngươi. Nếu lần trước đã đối với ngươi quản giáo nghiêm thêm, cũng không đến mức…”
Hắn dừng một chút, cũng không nói những lời không ý nghĩ nữa, “Lời gia gia vừa rồi nói với ngươi phải hảo hảo ghi tạc trong lòng, ngày sau ta hảo hảo dạy bảo ngươi thế nào là lập thân chi đạo. Còn có, chuyện sai này cho dù ngươi phạm phải, mặc dù quốc pháp không phạt ngươi, gia pháp lại không thể không có, ngày mẫu thân ngươi định tội, gia gia sẽ tự mình hành gia pháp, cho ngươi phạt trượng một trăm.”
Nếu bình thường Ninh Vân Tường nhất định đã sợ đến khóc lớn đại náo, nhưng mà lần này hắn chỉ là gật đầu, trông mong mà nhìn Ninh Đào Húc, “Gia gia, ta còn có thể đi nhìn mẫu thân không?”
Ninh Đào Húc lắc đầu nói, “Mẫu thân ngươi đã bị đưa đến thôn trang, thời gian này ngươi vẫn là không nên chạy loạn mới tốt.”
Nghe vậy, Ninh Vân Tường thất vọng cúi đầu.
Hắn cũng không biết, Bội Hoa vốn là bị giam lỏng trong viện, kết quả lại làm cho nàng khiến Ninh Kính Hiền tức đến bệnh, lão thái thái dưới cơn nóng giận đã sai người đưa nàng ra khỏi Ninh phủ.
Lại nói, nếu không phải nàng ta giáo dục quá mức thất bại, cũng không đến mức khiến Ninh Vân Tường vô pháp vô thiên gặp phải bậc tai họa này, Ninh Đào Húc trong lòng đối với nàng ta cũng là có oán khí.
Ninh Đào Húc cũng không trông cậy chỉ dựa vào một lần răn dạy có thể đem tính cách Ninh Vân Tường sử đúng lại, nói xong những lời này thì để hắn trở về.
Ninh Vân Tường lúc ra cửa, nhìn thấy Nhị ca đang nghiêng nghiêng tựa trên cột, trên khuôn mặt tái nhợt đầy vẻ u sầu, trên tay bị thương còn tràn ra vết máu, trong lòng giống như bị một tia chấn động.
Ninh Vân Tấn thấy hắn mím môi, chôn đầu từ bên cạnh mình vượt nhanh qua, khi gặp thoáng qua rồi lại lén trộm ngắm mình một cái, trong mắt có cảm kích nhận sai không tha, không khỏi cong khóe miệng.
Hắn đến một hồi thì đến thẳng trong phòng phụ thân, lại không nghĩ rằng nghe thấy hơn phân nửa cuộc nói chuyện của gia gia với thằng quỷ sứ này. Ninh Vân Tấn chỉ cho gia gia ngày sau chuẩn bị tự mình giáo dục hắn, chờ đến hắn nghe Ninh Đào Húc chuẩn bị dâng chiết tử tự nhận lỗi từ chức, nhịn không được chấn động.
“Gia gia ngài đây là vì sao?!”
Ninh Đào Húc cũng không trực tiếp trả lời, mà là sờ sờ đầu hắn, “Ngươi là một hài tử tốt! Vân Tường đối xử với ngươi như thế, ngươi còn nguyện ý vì hắn đi bôn ba.”
“Gia gia!” Ninh Vân Tấn thận trọng chuyện của bọn họ mà nói, “Tôn nhi cũng là con cháu của Ninh gia! Xảy ra cọc chuyện này, Ninh gia vốn đã thanh danh bị hao tổn, nếu tôn nhi còn bỏ đá xuống giếng, chẳng phải là để cho người khác nhìn Ninh gia chê cười.”
“Nói đúng. Người Ninh gia chúng ta chính là phải đoàn kết, để người khác nhìn xem.” Ninh Đào Húc vui mừng mà nói, “Chuyện lần này để ngươi chịu ủy khuất, là Ninh gia thật có lỗi ngươi. Ngươi cũng đã làm được vì Ninh gia tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, gia gia làm sao lại làm không được.”
Ninh Vân Tấn có chút mơ hồ, lão gia tử từ chức cùng việc này có quan hệ gì.
“Si nhi.” Ninh Đào Húc nhịn không được lắc đầu, hài tử này chung quy là như thế, đại sự khôn khéo, ngẫu nhiên rồi lại chuyển cong cực kỳ, nhảy ra một mặt tính trẻ con. Hắn đánh thức nói, “Trị gia không nghiêm chính là tội lớn.”
Hắn vừa nói như vậy, Ninh Vân Tấn nhất thời tỉnh ngộ lại. Tuy rằng chuyện kiện lần này nói qua là gia sự Ninh gia, nhưng mà mình dù sao là mệnh quan triều đình, lại là tế địa giả ngoài mặt, hiện giờ ở trong nhà mình gặp hại bằng thuốc độc, người làm Ninh gia đương gia nói không chừng thì cũng bị người ta vạch tội trên tấu chương.
Từ xưa đến nay đại quan bởi vì chút chuyện bị vạch tội lật đổ không nhiều lắm, nhưng mà với thanh quan và nữ tử xuất giá nội trạch ảnh hưởng lại rất lớn.
Hiện giờ bên ngoài đương gia vẫn là Ninh Đào Húc, nhưng mà tất cả mọi người biết người đương gia chân chính của Ninh phủ là Ninh Kính Hiền, nếu mà thật sự bị người vạch tội, với đường quan của phụ thân ắt phải có ảnh hưởng.
Chỉ có Ninh Đào Húc đem tội danh trị gia không nghiêm này đội ở trên đầu mình, mới có thể khiến Ninh Kính Hiền tránh được một kiếp này. Dù sao cũng đã có người gánh vác tội này, nếu thật sự có Ngự sử bám riết không tha, thì đúng là đối phương không phúc hậu!
“Gia gia, ngài nhưng còn đang lúc tráng niên…” Ninh Vân Tấn có chút cảm động nhìn Ninh Đào Húc, hắn chân tâm cảm thấy Ninh gia là một nơi có tình vị —— ngoại trừ hai mẫu tử kia, có thể ở kiểu gia đình này lớn lên, là vận khí của mình.
“Già rồi!” Ninh Đào Húc tự giễu nói, “Cũng là lão phu nhìn không thông, mới vẫn luôn chiếm lấy vị trí này không tha, nếu không phải ngươi năm đó có công cứu giá, từ Trực Lệ trở về lão phu nên trực tiếp lui về. Có thể phong cảnh nhiều ngần ấy năm, cũng là may nhờ ngươi. Đáng giá, đủ, cũng nên bãi quan hồi hương, hải hảo ngậm kẹo đùa cháu.”
Hắn nghiêm túc hỏi, “Nhìn vẻ mặt ngươi đó là Hoàng thượng đồng ý?!”
Ninh Đào Húc đột nhiên chuyển biến đề tài, Ninh Vân Tấn ngay cả khuyên giải cũng không có biện pháp, chỉ có thể gật đầu.
Lão gia tử cũng không hỏi hắn quá trình cụ thể, thở dài nói, “Vân Tường là bị nương hắn làm cho hư, thừa dịp hắn còn nhỏ tuổi, hảo hảo giáo dục còn có thể đem bản tính tình chỉnh lại. Hắn từ nhỏ nuông chiều từ bé, không biết gian khổ dân gian, cũng không biết trân quý của huynh đệ thân tình. Chờ đến đầu xuân sau, ta dẫn hắn ra ngoài lịch lãm, chung quy để hắn mở mang nhãn giới, cho hắn biết mình sai ở đâu.”
Ninh Vân Tấn nhìn gia gia đã quyết định, trong lòng bị chấn động lớn. Đừng nhìn gia gia bề ngoài có vẻ trẻ tuổi, nhưng dù sao tuổi cũng không nhỏ, đầu năm nay ra ngoài lịch lãm nghe qua có vẻ tiêu sái, nhưng nào có gia thông nhanh và thuận tiện như đời sau, xuất một chuyến xa nhà căn bản là chịu tội.
Chẳng những thường xuyên phải dầm mưa dải nắng, có nhiều chỗ thậm chí không có đường, lịch lãm như vậy cho dù thân thể người trẻ tuổi cũng có chút ăn không tiêu, chớ nói chi là gia gia người già như thế!
Nhưng mà Ninh Đào Húc quyết định tuy rằng hạ vội vàng, lại không cho phép người chất vấn. Thừa dịp vì chuyện Phúc Kiến dân loạn, nguyên bản nhân môn đã phong ấn lại lần nữa công việc lu bù lên, hắn đem chiết tử tạ lỗi suốt đêm viết tốt trình lên.
Sau khi làm quyết định này, lão gia tử hình như thoải mái hơn! Chờ đến Ninh Vân Tấn cùng hắn từ nha môn về phủ, thì có tiểu tư trông cửa tiến lên đón.
Ninh Kính Hiền tỉnh.
Biến cố hai ngày này, khiến Ninh Vân Tường giống như ý thức được một chút gì đó, khuôn mặt nhỏ kiêu ngạo trước sau như một của hắn đã mang theo hoảng loạn.
Ninh Kính Hiền từ sau khi ngất xỉu thì vẫn luôn chưa tỉnh lại, hơn nữa trong dược có tác dụng an thần trợ ngủ, Trần thái y trước đã dặn dò qua mọi người không nên quấy rầy hắn, nếu không có ngoài ý muốn, giữa trưa ngày mai tất nhiên tỉnh lại.
Cho dù đang ngủ, hắn cũng ngủ đến cũng không an ổn, mày cao nhăn lại, giống như đang ở trong mộng méo mó.
Nếu nói mỗi hài tử trong lòng đều có một bóng dáng sùng bái không ngã, như vây người đầu tiên hơn nữa là cha mình.
Nhìn phụ thân sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường, Ninh Vân Tường bất an mà kéo vạt áo Ninh Đào Húc, “Gia gia, phụ thân là bị bệnh ạ? Chính là vì tôn nhi…”
Ninh Đào Húc nhìn thoáng qua nhi tử trong hôn mê, thở dài.
Hắn chỉ có một nhi tử độc nhất, tất nhiên từ nhỏ đã vô cùng coi trọng. Mặc dù mình hằng năm ở bên ngoài, quan hệ của hai người lại không có bất hòa, nhưng mà bởi vì nhi tử này lại không ở bên tay mình dẫn theo, bị thê tử công chính cương trực bồi dưỡng đến ngay thẳng quá mức một chút, tuy rằng sau khi vào triều làm quan học được một ít đưa đẩy khéo léo, nhưng mà trong mắt như cũ dung không được nửa điểm hạt cát.
Biết nhi tử vì sau lần cùng Bội Hoa tranh chấp trực tiếp tức bệnh, Ninh Đào Húc cảm thấy hết sức bất đắc dĩ. Đồng dạng làm phụ thân, hắn cũng có thể lý giải chỗ khó xử của nhi tử, dù sao lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, bỏ qua cái nào cũng không được.
Chính bởi vì loại nguyên nhân này đã bệnh thành như vậy, hắn cũng có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đường đường là nam tử cao bảy thước, làm sao có thể vì chút gia sự đã bệnh không dậy nổi.
Hắn chỉ vào Ninh Kính Hiền, nói với Ninh Vân Tường, “Ngươi có biết mình sai ở chỗ nào chưa?”
Ninh Vân Tường khiếp vía thốt, “Tôn nhi không nên hạ độc Nhị ca, không nên chọc phụ thân sinh khí.”
“Không quản ngươi thật là trong lòng hiểu rõ đúng sai, hoặc là chỉ là nói miệng, nhưng lời tiếp theo của gia gia ngươi đều phải ghi tạc trong lòng, học thuộc, nhai nát, ngày sau hảo hảo ngẫm nghĩ giác ngộ.”
Ninh Vân Tường thấy gia gia biểu tình nghiêm túc, vội vàng đứng thẳng người, đợi răn dạy.
“Hiện giờ vì ngươi phạm sai, phụ thân ngươi tức bệnh, mẫu thân ngươi sắp sửa vì ngươi gánh tội giết người huyết mạch bằng độc, Nhị ca bị ngươi hạ độc còn phải kéo thân thể mới gặp chuyện vào cung xin tha cho ngươi.”
Ninh Đào Húc liếc hướng hoàng cung, thở dài nói, “Nếu Hoàng thượng nhìn phân thượng Nhị ca ngươi, thật sự khai ân chỉ tra ra được mẫu thân ngươi thì ngừng, có lẽ có thể đem ngươi bảo hộ, nhưng mẫu thân ngươi tất nhiên là trọng tội, ngươi phải có chuẩn bị tâm lý.”
Ninh Vân Tường chỉ là tiểu nhi chân chính sáu tuổi, có lẽ hắn thông minh trưởng thành sớm, nhưng là như toàn bộ hài tử thiên hạ giống như, khi làm chuyện căn bản bất kể hậu quả, chỉ dựa vào vui vẻ nhất thời.
Hiện giờ mình phạm chuyện sai, có ảnh hưởng lớn như thế, nhất thời khiến nước mắt hắn trực tiếp chảy ra.
Đến lúc này hắn cuối cùng đã biết sợ, mang theo nức nở khóc nói, “Gia gia, mẫu thân sẽ thế nào…”
Ninh Đào Húc biết hài tử này e là sợ tới mức không nhẹ, nhưng nên nói vẫn là phải nói, “Phạm nhân giết huyết mạch giả bằng thuốc độc sẽ đưa vào tông miếu phán xét, nếu bị thẩm tra, thủ phạm nhất định là hỏa hình, tòng phạm hình phạt treo cổ. May mắn Nhị ca ngươi cũng không xảy ra chuyện, nếu lần này mẫu thân ngươi bị chỉ định tội, hơn phân nửa sẽ bị phán đi đày.”
Ninh Vân Tường vừa nghe là hình pháp đi đày, nghe qua hình như không nghiêm trọng lắm, trộm nhẹ nhàng thở ra.
“Gia gia, đi đày là gì? Nghe qua hình như không phải trọng tội, mẫu thân rốt cuộc là nữ tử nội trạch, không bằng từ tôn nhi đảm đương một mình làm việc.”
Ninh Đào Húc nhìn hắn vẻ mặt thiên chân, không thể không đánh vỡ hy vọng của hắn, “Tông miếu phán quyết án kiện hơn phân nửa so với hình pháp bình thường tội thêm một bậc, dựa theo ‘Luật Đại Hạ’, nếu mưu mà bỏ qua không đả thương người, trượng một trăm tù ba năm, nếu như một một bậc, thì là trượng một trăm đày ba nghìn dặm.”
Ninh Vân Tường nghe thấy cư nhiên còn có ‘Trượng một trăm’ khuôn mặt nhỏ nhất thời trắng bệch, “Mẫu thân nếu bị trượng một trăm, còn có thể còn mệnh sao?” Hắn bịch một tiếng quỳ trên mặt đất, khóc ròng nói, “Gia gia, cầu ngài cứu nương ta.”
Hắn ôm chân Ninh Đào Húc khóc thét một trận, thấy gia gia không có chút phản ứng nào, chỉ là khó xử nhìn mình, “Nếu không, gia gia, cứ để tôn nhi ta đi nhận tội đi!”
“Ngươi nhận tội có lợi ích gì!” Ninh Đào Húc lắc đầu nói, “Phán đi đày, ngươi đời này tiền đồ bị hủy. Mẫu thân ngươi cả đời này chỉ trông mong ngươi có được tiền đồ, bằng không cũng sẽ không nguyện ý vì ngươi gánh tội thay. Lại nói, nếu Nhị ca ngươi vào cung cầu tình không thành, mẫu tử các ngươi phải cùng bị phạt.”
Ninh Vân Tường suy sụp mà ngồi dưới đất gào khóc, giờ phút này hắn thật sự hối hận!
Thấy hắn khóc đến thương tâm, Ninh Đào Húc cũng không an ủi hắn, đây là gan góc của chính hắn, thì phải thừa nhận quả đắng này.
Trên thực tế trong lời nói lần này cũng có chút lời hàm xúc ý tứ giật gân, hình phạt là phán như thế, nhưng khi chân chính thực thi, trượng một trăm bình thường chỉ có ba phần, ba phần này còn có thể có hơi bớt, đày ba nghìn cưỡng ép lao động cũng có thể miễn đi, nhưng mà muốn một nữ nhân chưa bao giờ ăn qua khổ tại nơi bần hàn ở hơn mười năm, chung quy là một loại trừng phạt cực kỳ tàn khốc.
Chờ tiếng khóc Ninh Vân Tường dừng lại một chút, Ninh Đào Húc mới nói tiếp, “Một nét không viết ra được hai chữ Ninh, nhân sinh trên đời, huynh đệ thân tình mới là quan trọng nhất. Ngươi so với phụ thân ngươi may mắn hơn, có nhiều huynh đệ tỷ muội giúp đỡ, nhưng ngươi lại cho tới bây giờ cũng đều không hiểu biết quý trọng, thậm chí làm bậc chuyện sai này. Bản thân ngươi ngẫm lại những chuyện làm của mấy năm gần đây, vẫn không hổ thẹn sao?”
Ninh Vân Tường nghĩ đến mình cùng đại ca tranh cãi, hại Nhị ca bằng thuốc độc, khi dễ muội muội, tựa hồ thật sự chưa làm qua chuyện tốt gì, nhất thời xấu hổ đến cúi đầu.
Ninh Đào Húc nói xong thở dài, “Cũng là ta với phụ thân ngươi vẫn luôn quá bận rộn, không rảnh hảo hảo giáo dục ngươi. Nếu lần trước đã đối với ngươi quản giáo nghiêm thêm, cũng không đến mức…”
Hắn dừng một chút, cũng không nói những lời không ý nghĩ nữa, “Lời gia gia vừa rồi nói với ngươi phải hảo hảo ghi tạc trong lòng, ngày sau ta hảo hảo dạy bảo ngươi thế nào là lập thân chi đạo. Còn có, chuyện sai này cho dù ngươi phạm phải, mặc dù quốc pháp không phạt ngươi, gia pháp lại không thể không có, ngày mẫu thân ngươi định tội, gia gia sẽ tự mình hành gia pháp, cho ngươi phạt trượng một trăm.”
Nếu bình thường Ninh Vân Tường nhất định đã sợ đến khóc lớn đại náo, nhưng mà lần này hắn chỉ là gật đầu, trông mong mà nhìn Ninh Đào Húc, “Gia gia, ta còn có thể đi nhìn mẫu thân không?”
Ninh Đào Húc lắc đầu nói, “Mẫu thân ngươi đã bị đưa đến thôn trang, thời gian này ngươi vẫn là không nên chạy loạn mới tốt.”
Nghe vậy, Ninh Vân Tường thất vọng cúi đầu.
Hắn cũng không biết, Bội Hoa vốn là bị giam lỏng trong viện, kết quả lại làm cho nàng khiến Ninh Kính Hiền tức đến bệnh, lão thái thái dưới cơn nóng giận đã sai người đưa nàng ra khỏi Ninh phủ.
Lại nói, nếu không phải nàng ta giáo dục quá mức thất bại, cũng không đến mức khiến Ninh Vân Tường vô pháp vô thiên gặp phải bậc tai họa này, Ninh Đào Húc trong lòng đối với nàng ta cũng là có oán khí.
Ninh Đào Húc cũng không trông cậy chỉ dựa vào một lần răn dạy có thể đem tính cách Ninh Vân Tường sử đúng lại, nói xong những lời này thì để hắn trở về.
Ninh Vân Tường lúc ra cửa, nhìn thấy Nhị ca đang nghiêng nghiêng tựa trên cột, trên khuôn mặt tái nhợt đầy vẻ u sầu, trên tay bị thương còn tràn ra vết máu, trong lòng giống như bị một tia chấn động.
Ninh Vân Tấn thấy hắn mím môi, chôn đầu từ bên cạnh mình vượt nhanh qua, khi gặp thoáng qua rồi lại lén trộm ngắm mình một cái, trong mắt có cảm kích nhận sai không tha, không khỏi cong khóe miệng.
Hắn đến một hồi thì đến thẳng trong phòng phụ thân, lại không nghĩ rằng nghe thấy hơn phân nửa cuộc nói chuyện của gia gia với thằng quỷ sứ này. Ninh Vân Tấn chỉ cho gia gia ngày sau chuẩn bị tự mình giáo dục hắn, chờ đến hắn nghe Ninh Đào Húc chuẩn bị dâng chiết tử tự nhận lỗi từ chức, nhịn không được chấn động.
“Gia gia ngài đây là vì sao?!”
Ninh Đào Húc cũng không trực tiếp trả lời, mà là sờ sờ đầu hắn, “Ngươi là một hài tử tốt! Vân Tường đối xử với ngươi như thế, ngươi còn nguyện ý vì hắn đi bôn ba.”
“Gia gia!” Ninh Vân Tấn thận trọng chuyện của bọn họ mà nói, “Tôn nhi cũng là con cháu của Ninh gia! Xảy ra cọc chuyện này, Ninh gia vốn đã thanh danh bị hao tổn, nếu tôn nhi còn bỏ đá xuống giếng, chẳng phải là để cho người khác nhìn Ninh gia chê cười.”
“Nói đúng. Người Ninh gia chúng ta chính là phải đoàn kết, để người khác nhìn xem.” Ninh Đào Húc vui mừng mà nói, “Chuyện lần này để ngươi chịu ủy khuất, là Ninh gia thật có lỗi ngươi. Ngươi cũng đã làm được vì Ninh gia tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, gia gia làm sao lại làm không được.”
Ninh Vân Tấn có chút mơ hồ, lão gia tử từ chức cùng việc này có quan hệ gì.
“Si nhi.” Ninh Đào Húc nhịn không được lắc đầu, hài tử này chung quy là như thế, đại sự khôn khéo, ngẫu nhiên rồi lại chuyển cong cực kỳ, nhảy ra một mặt tính trẻ con. Hắn đánh thức nói, “Trị gia không nghiêm chính là tội lớn.”
Hắn vừa nói như vậy, Ninh Vân Tấn nhất thời tỉnh ngộ lại. Tuy rằng chuyện kiện lần này nói qua là gia sự Ninh gia, nhưng mà mình dù sao là mệnh quan triều đình, lại là tế địa giả ngoài mặt, hiện giờ ở trong nhà mình gặp hại bằng thuốc độc, người làm Ninh gia đương gia nói không chừng thì cũng bị người ta vạch tội trên tấu chương.
Từ xưa đến nay đại quan bởi vì chút chuyện bị vạch tội lật đổ không nhiều lắm, nhưng mà với thanh quan và nữ tử xuất giá nội trạch ảnh hưởng lại rất lớn.
Hiện giờ bên ngoài đương gia vẫn là Ninh Đào Húc, nhưng mà tất cả mọi người biết người đương gia chân chính của Ninh phủ là Ninh Kính Hiền, nếu mà thật sự bị người vạch tội, với đường quan của phụ thân ắt phải có ảnh hưởng.
Chỉ có Ninh Đào Húc đem tội danh trị gia không nghiêm này đội ở trên đầu mình, mới có thể khiến Ninh Kính Hiền tránh được một kiếp này. Dù sao cũng đã có người gánh vác tội này, nếu thật sự có Ngự sử bám riết không tha, thì đúng là đối phương không phúc hậu!
“Gia gia, ngài nhưng còn đang lúc tráng niên…” Ninh Vân Tấn có chút cảm động nhìn Ninh Đào Húc, hắn chân tâm cảm thấy Ninh gia là một nơi có tình vị —— ngoại trừ hai mẫu tử kia, có thể ở kiểu gia đình này lớn lên, là vận khí của mình.
“Già rồi!” Ninh Đào Húc tự giễu nói, “Cũng là lão phu nhìn không thông, mới vẫn luôn chiếm lấy vị trí này không tha, nếu không phải ngươi năm đó có công cứu giá, từ Trực Lệ trở về lão phu nên trực tiếp lui về. Có thể phong cảnh nhiều ngần ấy năm, cũng là may nhờ ngươi. Đáng giá, đủ, cũng nên bãi quan hồi hương, hải hảo ngậm kẹo đùa cháu.”
Hắn nghiêm túc hỏi, “Nhìn vẻ mặt ngươi đó là Hoàng thượng đồng ý?!”
Ninh Đào Húc đột nhiên chuyển biến đề tài, Ninh Vân Tấn ngay cả khuyên giải cũng không có biện pháp, chỉ có thể gật đầu.
Lão gia tử cũng không hỏi hắn quá trình cụ thể, thở dài nói, “Vân Tường là bị nương hắn làm cho hư, thừa dịp hắn còn nhỏ tuổi, hảo hảo giáo dục còn có thể đem bản tính tình chỉnh lại. Hắn từ nhỏ nuông chiều từ bé, không biết gian khổ dân gian, cũng không biết trân quý của huynh đệ thân tình. Chờ đến đầu xuân sau, ta dẫn hắn ra ngoài lịch lãm, chung quy để hắn mở mang nhãn giới, cho hắn biết mình sai ở đâu.”
Ninh Vân Tấn nhìn gia gia đã quyết định, trong lòng bị chấn động lớn. Đừng nhìn gia gia bề ngoài có vẻ trẻ tuổi, nhưng dù sao tuổi cũng không nhỏ, đầu năm nay ra ngoài lịch lãm nghe qua có vẻ tiêu sái, nhưng nào có gia thông nhanh và thuận tiện như đời sau, xuất một chuyến xa nhà căn bản là chịu tội.
Chẳng những thường xuyên phải dầm mưa dải nắng, có nhiều chỗ thậm chí không có đường, lịch lãm như vậy cho dù thân thể người trẻ tuổi cũng có chút ăn không tiêu, chớ nói chi là gia gia người già như thế!
Nhưng mà Ninh Đào Húc quyết định tuy rằng hạ vội vàng, lại không cho phép người chất vấn. Thừa dịp vì chuyện Phúc Kiến dân loạn, nguyên bản nhân môn đã phong ấn lại lần nữa công việc lu bù lên, hắn đem chiết tử tạ lỗi suốt đêm viết tốt trình lên.
Sau khi làm quyết định này, lão gia tử hình như thoải mái hơn! Chờ đến Ninh Vân Tấn cùng hắn từ nha môn về phủ, thì có tiểu tư trông cửa tiến lên đón.
Ninh Kính Hiền tỉnh.
Tác giả :
Bạch Dạ