Trùng Sinh Chi Si Tửu Hữu Diễn
Chương 82: Chuyện của ngôn cửu (hạ)
Kỳ thật, đây không phải là lần đầu tiên Ngôn Cửu nghe người khác biểu đạt ái mộ với mình, chỉ là y nhìn người ta không thuận mắt, hoặc là không có ý định làm quen, nói chung sau này dù đối phương có nói ra lời cảm động cỡ nào, Ngôn Cửu cũng không có cảm giác gì quá đặc biệt.
Nhưng Quan Tư Phục chỉ nói một câu đơn giản thôi, Ngôn Cửu cũng đã cảm thấy xấu hổ.
Y không hiểu loại ý vị này có nghĩa là gì, nhưng ít ra, y biết mình đang rất vui vẻ. Vì vậy, Ngôn Cửu xù lông, ngươi thích ai kệ ngươi, làm người ta mất hết cả hứng.
Thật ra hai người nói chuyện với nhau rất hợp, dù có thể nam nhân chỉ thích bề ngoài của y, y cũng cảm thấy không quan trọng.
Nghĩ vậy, Ngôn Cửu rất hài lòng, khi Quan Tư Phục mời y ngày mai đến nhà chơi thì Ngôn Cửu không hề nhăn nhó đáp ứng ngay.
Lần thứ hai gặp mặt thì Ngôn Cửu không nhờ Thức Yến đi chung nữa. Chính y cũng thấy có chút bất khả tư nghị, ngày xưa y nào dám ở một mình với lang quan như thế, lúc trước cùng với tên cặn bã kia chẳng qua là nghĩ hai người đã đính hôn mà thôi.
Ngôn Cửu nhìn Quan Tư Phục đứng cạnh bờ ruộng chờ mình, trong lòng thật ra lại không hề lo lắng.
Người này sao lại có thể làm mình yên tâm đến vậy, rõ ràng cái mặt lúc nào cũng hung dữ thế kia…
Ngôn Cửu nhìn chằm chằm vào mặt người ta, Quan Tư Phục phát hiện liền nở nụ cười với y, trong nháy mắt, ngũ quan lạnh lùng kia lập tức nhu hòa làm Ngôn Cửu nhịn không được quay đầu.
Quan Tư Phục làm như không hề thấy hai vành tai hơi phiếm hồng của Ngôn Cửu, chỉ dắt y chậm rãi tản bộ dọc theo bờ ruộng, giới thiệu phong cảnh ven đường.
Ngôn Cửu không phải là không có hứng thú. Y chưa từng ra ngoại ô, cũng chưa bao giờ muốn tới, nhưng điều đó không có nghĩa là có người giới thiệu với y thì y sẽ thờ ơ. Ngôn Cửu đối với việc nhà nông vân vân thực sự không biết gì cả, ngay cả cây lúa cũng chưa thấy qua, Quan Tư Phục kể cho y cái gì, y đều tò mò chăm chú lắng nghe.
Thấy Ngôn Cửu như thế, Quan Tư Phục tựa hồ rất là sung sướng, Ngôn Cửu nghĩ thầm, mình như thế có làm hắn thấy ngốc không.
Ngôn Cửu cắn môi nhìn Quan Tư Phục, nhịn không được mở miệng nói: “Ngươi thấy ta buồn cười lắm đúng không? Cái gì cũng không hiểu, ngay cả ngũ cốc cũng không phân biệt được.”
“Hửm?” Quan Tư Phục có chút kinh ngạc quay đầu lại nhìn y, “Sao ngươi lại nghĩ vậy?”
Ngôn Cửu quay đi không nói lời nào, Quan Tư Phục cũng chỉ có thể thăm dò từng bước, suy nghĩ một chút mới hỏi: “Ngôn Cửu cũng biết chuyện năm ngoái Vân thiếu gia đến Bạch gia hỗ trợ làm ruộng đi?”
Tuy rằng không hiểu Quan Tư Phục nói thế là có ý gì, Ngôn Cửu vẫn gật đầu.
“Khi đó cả làng, chắc là cả người nhà họ Bạch nữa, mọi người đều hết sức kinh ngạc.”
Thấy Ngôn Cửu rốt cục cũng chịu nhìn mình, Quan Tư Phục cười tiếp tục nói: “Nông phu bọn ta chỉ khi nào có dịp mới vào trong thành, ví dụ như lang quan đến trường và khanh quan đến khanh nghi đường. Nhưng người trong thành không cần phải tới đây, thu hoạch lương thực xong chúng ta sẽ kéo vào trong đó bán.”
Ngôn Cửu biết, y chưa từng nghe qua nhà ai chạy ra tận ngoại ô nhập hàng, thế thì thà đi xa hẳn gom đặc sản còn hơn. Hơn nữa, mấy thứ nông sản này khá phổ biến, tìm thương nhân bàn bạc một chút, hẹn ngày rồi đến thành trao đổi là xong.
“Chúng ta vốn luôn cảm thấy người trong thành không cần phải biết những chuyện này làm gì cả, bởi vì bọn họ không đến đây thì làm sao mà biết được?” Quan Tư Phục nở nụ cười, “Vân thiếu gia không chỉ tới mà còn ra đồng làm việc, thậm chí hoàn thành xuất sắc làm mọi người ai cũng giật mình.”
Ngôn Cửu tưởng tượng một chút, cũng liền cười nói Vân thiếu gia quả nhiên thật ưu tú.
Nói xong, Ngôn Cửu lại sợ Quan Tư Phục hiểu lầm, dù sao cả hai đang trong quá trình tìm hiểu nhau, vậy mà y lại đi khen lang quan khác trước mặt hắn, hình như không phải phép cho lắm.
Vì vậy, y ngập ngừng bổ sung một câu: “Ta cũng chỉ nói thế thôi…”
Nói đoạn, y liếc mắt quan sát biểu tình của Quan Tư Phục, thấy đối phương chỉ cười cười, tựa hồ cũng không giận, tiểu công tử lại nhịn không được ở trong lòng nói thầm.
Không phải nói thích mình sao, thế sao nghe mình khen người khác vẫn cứ cười khanh khách thế.
Quan Tư Phục cúi xuống cười một lát mới ngừng lại, quay sang Ngôn Cửu đáp: “Ý ta là chuyện ngươi không rành việc đồng áng rất bình thường, nếu ngươi biết mới là lạ ấy. Hơn nữa, Ngôn Cửu nguyện ý nghe ta nói, cũng không ngại phiền, ngươi dịu dàng lại chịu hiểu cho ta như thế, ta thật sự rất vui vẻ.”
“…”
Ngôn Cửu cảm thấy mặt mình sắp bốc khói. Tính mình như thế nào y còn không biết sao, không bị người ta nói kiêu căng tùy hứng đã tốt lắm rồi, đừng nói chi hai chữ “dịu dàng” và “hiểu người” đấy.
Nói ra có thấy trái lương tâm không hả?
Thế nhưng Ngôn Cửu nghĩ, người nọ không phải mấy tên lang quan dẻo mỏ, vậy…hắn nghĩ như thế về mình thật sao?
Ngôn Cửu nhất thời không được tự nhiên, cảm giác không chỉ mặt mà cả người cũng muốn bùng cháy. Y cau mày, lông xù hết cả lên: “Đừng tưởng rằng khen ta vài câu ta sẽ thích nhé! Chẳng qua ta thấy ngươi chỉ là nông dân, trừ mấy chuyện này ra thì còn biết cái gì nữa thôi!”
Quan Tư Phục vẫn cười, có vẻ chẳng hề tức giận: “Thấy không, ngươi hiểu ta như thế còn gì.”
Ngôn Cửu không dám nhìn hắn, muốn phản bác, lại bị Quan Tư Phục cắt ngang: “Còn có, ta cũng biết Vân thiếu gia rất ưu tú, Ngôn Cửu khen hắn là chuyện đương nhiên.”
Nghe vậy, Ngôn Cửu trừng mắt: “Hôm qua không phải bảo thích ta từ lâu rồi sao, vậy mà ta khen lang quan khác trước mặt ngươi ngươi cũng không giận.”
Tầm nhìn hai người giao nhau, Ngôn Cửu nghe thấy tiếng cười trầm thấp của nam nhân vang lên, rơi vào trong tai lại không hiểu sao hơi nhột nhạt, tựa hồ ngay cả trái tim cũng run rẩy.
Quan Tư Phục mỉm cười, hắn nhìn thẳng vào mắt Ngôn Cửu nói: “Đúng vậy, ta thích ngươi.”
Ngôn Cửu không nghĩ đối phương lại nói trắng ra như vậy, nhất thời nghẹn họng, chẳng biết phản ứng thế nào. Y mấp máy môi, quyết định im lặng, nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn tới lang quan mặt dày kia nữa, cũng không muốn cho đối phương thấy gương mặt đã đỏ ửng của mình.
Biết y ngượng ngùng, Quan Tư Phục không nói nữa, vẫn tiếp tục kể cho y nghe mấy chỗ thú vị của nhà nông, cuối cùng dẫn y về Quan gia.
Lão đại và lão Nhị của Quan gia đang xới đất. Quan Tư Phục không gọi huynh trưởng về, chỉ đưa Ngôn Cửu vào nhà, giới thiệu y cho hai vị phu nhân của ca ca.
Thấy nhà có khanh quan, Ngôn Cửu thở phào một hơi nhẹ nhõm. Y cũng không biết mình khẩn trương cái gì, rõ ràng không ghét người này, cũng không thấy hắn đáng sợ, nhưng chẳng hiểu sao cả người không thả lỏng được.
Người nông thôn rất chất phác, cũng không vì Ngôn Cửu là con nhà giàu mà khúm núm khép nép. Hai khanh quan gả về Quan gia đều rất thân thiết với y, rót trà dọn điểm tâm, thấy Ngôn Cửu không ngần ngại cầm lên ăn, bọn họ rất cao hứng, lôi kéo tiểu khanh quan kể chuyện trước kia của lão Tam nhà mình.
Ngôn Cửu nghe hai vị ca ca kia nói, trong thôn Quan Tư Phục kỳ thực rất “đắt hàng”, người tới cửa làm mai không ít, nhưng hắn không đáp ứng, trong nhà lại cho là hắn để ý gia cảnh nên không dám kết hôn, tuy rất áy náy nhưng vẫn không biết đào đâu ra tiền để lão Tam cưới vợ.
“Chúng ta từng định để hắn đi ở rể, đối tượng là khanh quan của Bạch gia. Ngươi đừng để bụng, khi đó thật sự rất bất đắc dĩ, nhà họ Bạch lại nhiều ruộng hơn, Thức Yến cũng đang…bị bệnh.”
Phu lang lão đại ngượng ngùng cười cười, “Ta cảm thấy nếu cầu hôn Thức Yến chắc chắn sẽ thành công.”
Ngôn Cửu gật đầu, y kỳ thực cũng hiểu được, Bạch gia rất có khả năng đáp ứng. Thức Yến từng nói ngày xưa Bạch gia rất đau đầu vì chuyện hôn nhân của y, nếu Thức Yến có thể thành thân, trong nhà lại thêm một sức lao động, đó là chuyện tốt.
“Lão Tam không muốn nên chúng ta cũng thôi, nghĩ chắc hắn không thích bộ dạng cứng nhắc của Thức Yến. Thế nhưng thỉnh thoảng ta vẫn thấy hắn nói chuyện với Thức Yến vài câu, không giống như ghét bỏ người ta, rốt cục chẳng hiểu nổi nữa. Hỏi hắn thích khanh quan như thế nào, hắn lắc đầu, nhà còn tưởng hắn chưa xác định được. Kết quả a, hôm nọ Vân thiếu gia vừa đến, hắn cư nhiên đồng ý đi xem mắt, cả nhà hỏi mãi mới biết, hóa ra không phải là chưa xác định được, mà là đã có ý trung nhân rồi.”
Nhìn hai khanh quan ngồi đối diện cười đến là hài lòng trêu ghẹo mình, Ngôn Cửu đỏ mặt liếc Quan Tư Phục, đã thấy người nọ ngay cả tí xíu thẹn thùng cũng không có, đang thản nhiên đang nhìn mình cười, y nhất thời luống cuống quay đầu lại.
Mấy ngày sau, Ngôn Cửu hôm nào cũng gặp Quan Tư Phục, không chỉ vào thăm ruộng mà còn ra ngoại thành đi dạo. Ngôn Cửu nghĩ thầm, nếu đang bồi dưỡng tình cảm thì phải chung đụng với nhau nhiều một chút, y chắc chắn không chịu thừa nhận trong lòng thật ra cũng rất chờ mong.
Đến ngày thứ năm, Quan Tư Phục nói muốn đến Giang gia bái phỏng. Ngôn Cửu suy nghĩ một chút liền đáp ứng, nhưng đến khi nam nhân tới cửa thì y lại bắt đầu thấp thỏm.
Hai vị phụ huynh ở nhà không có ý kiến, còn nói sẽ tin tưởng vào lựa chọn của y, tuy chỉ là đến ra mắt, thế nhưng vì sao y lại cứ lo lắng đa phụ nhà mình sẽ làm khó Quan Tư Phục hoặc là có gì bất mãn với Quan Tư Phục chứ?! Y mới không có lo cho hắn!
Bất quá, Ngôn Cửu phát hiện ra lo lắng của mình hoàn toàn dư thừa…
Thôn xóm ngoại ô rất gần thành, cũng không phải vùng sâu vùng xa gì, ai nấy đều được đi học, thậm chí còn mang theo khí chất thanh bình mộc mạc.
Quan Tư Phục trầm ổn hào phóng, Giang lão gia rất thích hắn, trò chuyện một hồi liền bày cờ ra chơi.
Ngôn Cửu không muốn ở lại, ngồi được một lát thì về phòng, cũng không biết thắng thua làm sao. Thế nhưng lúc Quan Tư Phục chuẩn bị về, bầu không khí giữa nam nhân và Giang lão gia thực sự rất hòa hợp, y biết, phụ thân nhà mình đã chấp nhận đối phương rồi.
Phụ thân và cha đều rất hài lòng về Quan Tư Phục, Ngôn Cửu cũng yên tâm, hai ngày sau, tuy rằng chưa đính hôn nhưng y cũng đến gặp huynh trưởng của Quan gia.
Những ngày kế tiếp, hai người vẫn thỉnh thoảng hẹn gặp. Ruộng của Quan gia không nhiều lắm, việc nhà nông chỉ cần hai người anh cả phụ trách là xong, chỉ là Quan Tư Phục vẫn muốn giúp đỡ. Ngôn Cửu kỳ thực rất thích hắn như vậy, đương nhiên sẽ không để bụng, thỉnh thoảng còn ngồi ở bờ ruộng chờ hắn làm việc.
Quen nhau nửa tháng, Quan Tư Phục rất quy củ, ngay cả tay cũng chưa nắm, Ngôn Cửu cảm thấy hắn thật sự rất dụng tâm. Có thể vì lo lắng việc hôn nhân là chuyện cả đời, y cũng chẳng buồn che giấu, ở nhà thế nào thì trước mặt Quan Tư Phục thế nấy. Y biết tính tình mình không tốt, tuy rằng không phải kiểu xấu tính nhưng ngẫm lại, lần xem mắt này là lần duy nhất y tùy hứng đến thế.
Ngôn Cửu nghĩ nếu Quan Tư Phục chịu không nổi, vậy thừa dịp chưa đính hôn nhanh biết khó mà lui cho thỏa đáng, mất công sau này lại bất mãn.
Nhưng Quan Tư Phục một chút cũng không thèm để ý, Ngôn Cửu bồn chồn không thôi, có nhiều lần mang tâm tư dò xét, cố tình đùa giỡn quá phận.
Một ngày nọ, hai người đang ngồi trong quán trà, Ngôn Cửu đột nhiên đòi ăn điểm tâm, lại không nói rõ muốn ăn món gì, tả vòng vo một hồi cũng chẳng ai hiểu. Y nói muốn ăn cái gì ngọt ngọt, nhưng cũng phải có tí mặn, phải giòn nhưng cũng phải dai dai, y không đói nên không muốn ăn nhiều, chỉ cần một cái thôi.
Lúc hai người ra ngoài, Ngôn Cửu không mang theo gia đinh, đương nhiên là Quan Tư Phục phải đi mua, chưa kể không biết đi đâu tìm ra món điểm tâm như vậy. Thấy Quan Tư Phục “Ừ” một tiếng liền dứt khoát đứng dậy rời đi, Ngôn Cửu ngẩn người, ngồi đờ ra.
Mình đang làm gì vậy?
Y tự hỏi bản thân, đây không còn là thử lòng nữa, mà là ép người quá đáng.
Ngôn Cửu từ nhỏ đến lớn tuy rất kiêu căng nhưng chưa bao giờ quá quắt như thế, bọn họ còn đang ở bên ngoài, nếu có người nghe thấy thì thật là mất mặt.
Quan Tư Phục ngược lại sảng khoái đáp ứng, có điều hắn phải đi đâu để mua chứ, ra phố tìm cũng tốn không biết bao nhiêu thời gian.
Nếu là mấy hoa hoa công tử trong thành, bọn họ sẽ mua về hơn chục loại điểm tâm để dỗ dành khanh quan, mỗi thứ một vị, vậy cũng coi là hợp yêu cầu. Thế nhưng, Quan Tư Phục làm gì có tiền mà mua.
Nghĩ đoạn, Ngôn Cửu liền đứng ngồi không yên, nhanh chóng chạy ra cửa sổ nhìn, vừa vặn thấy Quan Tư Phục đã ra khỏi quán, đang đứng mua gì đó ở một quầy hàng đối diện.
May mà chưa đi xa, Ngôn Cửu nhất thời quên luôn cả rụt rè, trực tiếp hét một tiếng: “Quan Tư Phục!”
Trên đường người đến người đi, giọng nói thanh thúy của Ngôn Cửu vừa vang lên, không chỉ Quan Tư Phục mà còn không ít người qua đường đều quay lại nhìn. Mặt mày Ngôn Cửu đỏ bừng, y cắn môi, ngập ngừng nói: “Về đi…”, sau đó lập tức lùi ra sau, ngồi lại vào bàn.
Qua vài phút, nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân đến gần, y mới thở phào nhẹ nhõm.
Quan Tư Phục bước vào, nam nhân cười cười, cũng không khó chịu với Ngôn Cửu, chỉ dịu dàng hỏi y: “Sao đã gọi ta về rồi, không phải ngươi nói muốn ăn điểm tâm à?”
Ngôn Cửu không thể nói mình là cố ý lăn qua lăn lại người ta, đành bảo tự dưng không muốn ăn nữa.
“Nhưng ta lỡ mua mất rồi, nếu giờ chưa đói thì mang về nhà đi, đến tối ăn lót dạ cũng được.”
Quan Tư Phục mỉm cười đưa qua một bọc giấy, Ngôn Cửu nhận lấy, hỏi: “Sao ngươi vẫn mua thế?”
“Lúc ngươi gọi thì chủ quán đã gói lại rồi nên ta lấy luôn.”
Ngôn Cửu mở bọc ra nhìn, bên trong có một chiếc bánh nếp vừng thơm phức. Gạo nếp chiên vàng óng ánh, ngoài giòn trong mềm, đã thế còn hợp với đống yêu cầu quái đản của ai đó. Ngôn Cửu cúi đầu cắn một cái, vỏ gạo nếp ngọt dịu, bên trong còn có lòng đỏ trứng muối, y liếc Quan Tư Phục, nhịn không được xì một tiếng bật cười.
Y hỏi nam nhân: “Sao ngươi nghĩ ra được món này?”
Quan Tư Phục lắc đầu đáp: “Vừa ra khỏi quán thì thấy nên mới nghĩ ra.”
Ngôn Cửu gật đầu, ăn hết bánh xong nhấp một ngụm trà, y quay sang nhìn Quan Tư Phục, mấy ngón tay vò nát tay áo, thấp giọng nói: “Vậy ngươi… có phải ngươi đã sớm biết ta nói bậy cố ý làm khó ngươi đúng không?”
Quan Tư Phục chỉ nhìn y, mỉm cười không nói.
“Mấy lần trước ngươi cũng đã nhìn ra?” Ngôn Cửu cau mày trừng hắn, “Vậy tại sao ngươi không tức giận?! Ta rõ ràng cố tình gây sự, ngươi sao lại dễ tính thế hả?! Sau này cứ như thế thì phải làm sao! Bất mãn chỗ nào phải nói ngay mới đúng chứ!”
So sánh với Ngôn Cửu còn đang kích động, Quan Tư Phục chỉ bình tĩnh cười, chờ đối phương nói xong mới mở miệng đáp: “Ta không bất mãn.”
Thấy Ngôn Cửu có vẻ không tin, hắn dịu dàng nhìn y, nở nụ cười: “Ngôn Cửu cho rằng ta thích Ngôn Cửu đã bao lâu? Ta đã biết là ngươi cố ý thì sao lại giận được, bất quá ngươi đang thử ta thôi, ta tự nhiên muốn thỏa mãn ngươi, làm ngươi hài lòng. Có khi ta còn sợ ngươi giận ta ấy chứ.”
Ngôn Cửu được hắn dỗ dành, vừa định nói thêm gì nữa, lại thấy Quan Tư Phục tiến đến gần mình, cười đến đầu mày khóe mắt đều cong lên, hắn thấp giọng nói: “Bất quá, lúc nãy Ngôn Cửu vừa nói ‘Sau đó’ … Ta có thể cho rằng Ngôn Cửu đồng ý sau này ở cùng ta không?”
Chợt nhớ ra mình vừa nói gì, tai Ngôn Cửu lại ù đi, mặt mày đỏ bừng như tôm luộc, đôi con ngươi cũng bắt đầu ngập nước.
Quan Tư Phục nhìn y như vậy, nhịn không được nuốt khan, hắn kéo đối phương đứng lên, thu lại ý cười, nhìn vào mắt Ngôn Cửu trịnh trọng nói: “Ngôn Cửu, gả cho ta được không?”
Nhãn thần Ngôn Cửu dao động nửa ngày vẫn không dám nhìn Quan Tư Phục. Đến khi y đã bớt xấu hổ đôi chút, tựa hồ chợt nhớ tới cái gì, tiểu khanh quan cúi đầu thấp giọng nói: “Ngươi có biết… Ta đã uống rượu với người khác chưa?”
Y không dám ngẩng lên, lại có thể nghe được thanh âm của Quan Tư Phục vang vọng phía trên: “Biết, rượu đính hôn. Ngôn Cửu nghĩ ta sẽ để ý à?”
Ngôn Cửu không nói gì.
Quan Tư Phục khẽ cười, tiếng cười gần như vang ngay bên tai, chấn động vào màng nhĩ Ngôn Cửu, có chút ngứa ngáy.
“Rượu đính hôn làm sao bì được với rượu giao bôi động phòng?” Quan Tư Phục tựa hồ dựa vào càng lúc càng gần, “Nếu có thể cùng Ngôn Cửu uống rượu giao bôi, ta cần gì phải so đo những chuyện khác?”
Vai Ngôn Cửu hơi rũ xuống, nhưng y vẫn cúi đầu im lặng. Quan Tư Phục cũng không giục, chỉ lặng lẽ chờ.
Cũng không biết qua bao lâu, Ngôn Cửu hít một hơi thật sâu, y đột nhiên ngẩng phắt dậy, cơ hồ là trừng mắt nhìn người đối diện, trầm giọng gằn từng chữ: “Vậy ngươi lúc đó đừng có mà hối hận!”
Vừa cất lời, y liền thấy trên gương mặt kiên nghị của người nọ tràn ra ý cười vô cùng vui sướng.
Ngôn Cửu thở phào nhẹ nhõm, vừa trấn tĩnh lại một chút liền bị một lực đạo mạnh mẽ kéo qua, còn chưa kịp phản ứng, trên môi liền cảm giác được một nhiệt độ không thuộc về mình.
“Ư…” Ngôn Cửu hoảng hốt, muốn đẩy hắn ra, tay vừa chạm vào cơ bắp rắn chắc của người nọ thì đột nhiên không chống cự nổi, chỉ có thể túm lấy tay áo đối phương.
Cảm giác được Ngôn Cửu ngầm đồng ý, Quan Tư Phục càng siết chặt tay ôm trọn người vào lòng, Ngôn Cửu cùng đối phương dính sát vào nhau, sau đó y bị Quan Tư Phục cạy mở khớp hàm.
Đôi môi cường thế của nam nhân rút sạch thần trí Ngôn Cửu, cả người run rẩy, y buông mình, mềm nhũn ngã vào đôi tay hữu lực nọ.
Đến khi được buông tha thì Ngôn Cửu đã tựa hẳn vào người Quan Tư Phục. Y cố gắng hít thở, đầu óc lại nghĩ ngợi linh tinh.
Rốt cục có thể tựa vào trong ngực người này, ***g ngực quả nhiên rộng lớn, không quá cứng như lúc nhìn, lại rất ấm áp, hệt như lò sưởi giữa tiết xuân bây giờ.
Có lẽ do trong tim đã nhận định người này, Ngôn Cửu cảm giác người mình thoáng cái nhẹ nhàng hẳn đi, nếu đối phương sau này trở thành tướng công của y thì cả hai phải thẳng thắn với nhau hơn.
Y nghĩ đoạn, nên khi Quan Tư Phục hôn lên trán y, hỏi ngày mai hắn có thể đến cửa cầu hôn không thì Ngôn Cửu chỉ im lặng gật đầu.
Hi vọng mình và Quan Tư Phục sau này cũng có thể giống như Hạ Việt và Thức Yến.
Lúc cằm Ngôn Cửu lại bị nâng lên, y mỉm cười khép mắt, chờ đợi ngọn lửa rực cháy kia lần thứ hai rơi xuống.
————————————————
Nhưng Quan Tư Phục chỉ nói một câu đơn giản thôi, Ngôn Cửu cũng đã cảm thấy xấu hổ.
Y không hiểu loại ý vị này có nghĩa là gì, nhưng ít ra, y biết mình đang rất vui vẻ. Vì vậy, Ngôn Cửu xù lông, ngươi thích ai kệ ngươi, làm người ta mất hết cả hứng.
Thật ra hai người nói chuyện với nhau rất hợp, dù có thể nam nhân chỉ thích bề ngoài của y, y cũng cảm thấy không quan trọng.
Nghĩ vậy, Ngôn Cửu rất hài lòng, khi Quan Tư Phục mời y ngày mai đến nhà chơi thì Ngôn Cửu không hề nhăn nhó đáp ứng ngay.
Lần thứ hai gặp mặt thì Ngôn Cửu không nhờ Thức Yến đi chung nữa. Chính y cũng thấy có chút bất khả tư nghị, ngày xưa y nào dám ở một mình với lang quan như thế, lúc trước cùng với tên cặn bã kia chẳng qua là nghĩ hai người đã đính hôn mà thôi.
Ngôn Cửu nhìn Quan Tư Phục đứng cạnh bờ ruộng chờ mình, trong lòng thật ra lại không hề lo lắng.
Người này sao lại có thể làm mình yên tâm đến vậy, rõ ràng cái mặt lúc nào cũng hung dữ thế kia…
Ngôn Cửu nhìn chằm chằm vào mặt người ta, Quan Tư Phục phát hiện liền nở nụ cười với y, trong nháy mắt, ngũ quan lạnh lùng kia lập tức nhu hòa làm Ngôn Cửu nhịn không được quay đầu.
Quan Tư Phục làm như không hề thấy hai vành tai hơi phiếm hồng của Ngôn Cửu, chỉ dắt y chậm rãi tản bộ dọc theo bờ ruộng, giới thiệu phong cảnh ven đường.
Ngôn Cửu không phải là không có hứng thú. Y chưa từng ra ngoại ô, cũng chưa bao giờ muốn tới, nhưng điều đó không có nghĩa là có người giới thiệu với y thì y sẽ thờ ơ. Ngôn Cửu đối với việc nhà nông vân vân thực sự không biết gì cả, ngay cả cây lúa cũng chưa thấy qua, Quan Tư Phục kể cho y cái gì, y đều tò mò chăm chú lắng nghe.
Thấy Ngôn Cửu như thế, Quan Tư Phục tựa hồ rất là sung sướng, Ngôn Cửu nghĩ thầm, mình như thế có làm hắn thấy ngốc không.
Ngôn Cửu cắn môi nhìn Quan Tư Phục, nhịn không được mở miệng nói: “Ngươi thấy ta buồn cười lắm đúng không? Cái gì cũng không hiểu, ngay cả ngũ cốc cũng không phân biệt được.”
“Hửm?” Quan Tư Phục có chút kinh ngạc quay đầu lại nhìn y, “Sao ngươi lại nghĩ vậy?”
Ngôn Cửu quay đi không nói lời nào, Quan Tư Phục cũng chỉ có thể thăm dò từng bước, suy nghĩ một chút mới hỏi: “Ngôn Cửu cũng biết chuyện năm ngoái Vân thiếu gia đến Bạch gia hỗ trợ làm ruộng đi?”
Tuy rằng không hiểu Quan Tư Phục nói thế là có ý gì, Ngôn Cửu vẫn gật đầu.
“Khi đó cả làng, chắc là cả người nhà họ Bạch nữa, mọi người đều hết sức kinh ngạc.”
Thấy Ngôn Cửu rốt cục cũng chịu nhìn mình, Quan Tư Phục cười tiếp tục nói: “Nông phu bọn ta chỉ khi nào có dịp mới vào trong thành, ví dụ như lang quan đến trường và khanh quan đến khanh nghi đường. Nhưng người trong thành không cần phải tới đây, thu hoạch lương thực xong chúng ta sẽ kéo vào trong đó bán.”
Ngôn Cửu biết, y chưa từng nghe qua nhà ai chạy ra tận ngoại ô nhập hàng, thế thì thà đi xa hẳn gom đặc sản còn hơn. Hơn nữa, mấy thứ nông sản này khá phổ biến, tìm thương nhân bàn bạc một chút, hẹn ngày rồi đến thành trao đổi là xong.
“Chúng ta vốn luôn cảm thấy người trong thành không cần phải biết những chuyện này làm gì cả, bởi vì bọn họ không đến đây thì làm sao mà biết được?” Quan Tư Phục nở nụ cười, “Vân thiếu gia không chỉ tới mà còn ra đồng làm việc, thậm chí hoàn thành xuất sắc làm mọi người ai cũng giật mình.”
Ngôn Cửu tưởng tượng một chút, cũng liền cười nói Vân thiếu gia quả nhiên thật ưu tú.
Nói xong, Ngôn Cửu lại sợ Quan Tư Phục hiểu lầm, dù sao cả hai đang trong quá trình tìm hiểu nhau, vậy mà y lại đi khen lang quan khác trước mặt hắn, hình như không phải phép cho lắm.
Vì vậy, y ngập ngừng bổ sung một câu: “Ta cũng chỉ nói thế thôi…”
Nói đoạn, y liếc mắt quan sát biểu tình của Quan Tư Phục, thấy đối phương chỉ cười cười, tựa hồ cũng không giận, tiểu công tử lại nhịn không được ở trong lòng nói thầm.
Không phải nói thích mình sao, thế sao nghe mình khen người khác vẫn cứ cười khanh khách thế.
Quan Tư Phục cúi xuống cười một lát mới ngừng lại, quay sang Ngôn Cửu đáp: “Ý ta là chuyện ngươi không rành việc đồng áng rất bình thường, nếu ngươi biết mới là lạ ấy. Hơn nữa, Ngôn Cửu nguyện ý nghe ta nói, cũng không ngại phiền, ngươi dịu dàng lại chịu hiểu cho ta như thế, ta thật sự rất vui vẻ.”
“…”
Ngôn Cửu cảm thấy mặt mình sắp bốc khói. Tính mình như thế nào y còn không biết sao, không bị người ta nói kiêu căng tùy hứng đã tốt lắm rồi, đừng nói chi hai chữ “dịu dàng” và “hiểu người” đấy.
Nói ra có thấy trái lương tâm không hả?
Thế nhưng Ngôn Cửu nghĩ, người nọ không phải mấy tên lang quan dẻo mỏ, vậy…hắn nghĩ như thế về mình thật sao?
Ngôn Cửu nhất thời không được tự nhiên, cảm giác không chỉ mặt mà cả người cũng muốn bùng cháy. Y cau mày, lông xù hết cả lên: “Đừng tưởng rằng khen ta vài câu ta sẽ thích nhé! Chẳng qua ta thấy ngươi chỉ là nông dân, trừ mấy chuyện này ra thì còn biết cái gì nữa thôi!”
Quan Tư Phục vẫn cười, có vẻ chẳng hề tức giận: “Thấy không, ngươi hiểu ta như thế còn gì.”
Ngôn Cửu không dám nhìn hắn, muốn phản bác, lại bị Quan Tư Phục cắt ngang: “Còn có, ta cũng biết Vân thiếu gia rất ưu tú, Ngôn Cửu khen hắn là chuyện đương nhiên.”
Nghe vậy, Ngôn Cửu trừng mắt: “Hôm qua không phải bảo thích ta từ lâu rồi sao, vậy mà ta khen lang quan khác trước mặt ngươi ngươi cũng không giận.”
Tầm nhìn hai người giao nhau, Ngôn Cửu nghe thấy tiếng cười trầm thấp của nam nhân vang lên, rơi vào trong tai lại không hiểu sao hơi nhột nhạt, tựa hồ ngay cả trái tim cũng run rẩy.
Quan Tư Phục mỉm cười, hắn nhìn thẳng vào mắt Ngôn Cửu nói: “Đúng vậy, ta thích ngươi.”
Ngôn Cửu không nghĩ đối phương lại nói trắng ra như vậy, nhất thời nghẹn họng, chẳng biết phản ứng thế nào. Y mấp máy môi, quyết định im lặng, nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn tới lang quan mặt dày kia nữa, cũng không muốn cho đối phương thấy gương mặt đã đỏ ửng của mình.
Biết y ngượng ngùng, Quan Tư Phục không nói nữa, vẫn tiếp tục kể cho y nghe mấy chỗ thú vị của nhà nông, cuối cùng dẫn y về Quan gia.
Lão đại và lão Nhị của Quan gia đang xới đất. Quan Tư Phục không gọi huynh trưởng về, chỉ đưa Ngôn Cửu vào nhà, giới thiệu y cho hai vị phu nhân của ca ca.
Thấy nhà có khanh quan, Ngôn Cửu thở phào một hơi nhẹ nhõm. Y cũng không biết mình khẩn trương cái gì, rõ ràng không ghét người này, cũng không thấy hắn đáng sợ, nhưng chẳng hiểu sao cả người không thả lỏng được.
Người nông thôn rất chất phác, cũng không vì Ngôn Cửu là con nhà giàu mà khúm núm khép nép. Hai khanh quan gả về Quan gia đều rất thân thiết với y, rót trà dọn điểm tâm, thấy Ngôn Cửu không ngần ngại cầm lên ăn, bọn họ rất cao hứng, lôi kéo tiểu khanh quan kể chuyện trước kia của lão Tam nhà mình.
Ngôn Cửu nghe hai vị ca ca kia nói, trong thôn Quan Tư Phục kỳ thực rất “đắt hàng”, người tới cửa làm mai không ít, nhưng hắn không đáp ứng, trong nhà lại cho là hắn để ý gia cảnh nên không dám kết hôn, tuy rất áy náy nhưng vẫn không biết đào đâu ra tiền để lão Tam cưới vợ.
“Chúng ta từng định để hắn đi ở rể, đối tượng là khanh quan của Bạch gia. Ngươi đừng để bụng, khi đó thật sự rất bất đắc dĩ, nhà họ Bạch lại nhiều ruộng hơn, Thức Yến cũng đang…bị bệnh.”
Phu lang lão đại ngượng ngùng cười cười, “Ta cảm thấy nếu cầu hôn Thức Yến chắc chắn sẽ thành công.”
Ngôn Cửu gật đầu, y kỳ thực cũng hiểu được, Bạch gia rất có khả năng đáp ứng. Thức Yến từng nói ngày xưa Bạch gia rất đau đầu vì chuyện hôn nhân của y, nếu Thức Yến có thể thành thân, trong nhà lại thêm một sức lao động, đó là chuyện tốt.
“Lão Tam không muốn nên chúng ta cũng thôi, nghĩ chắc hắn không thích bộ dạng cứng nhắc của Thức Yến. Thế nhưng thỉnh thoảng ta vẫn thấy hắn nói chuyện với Thức Yến vài câu, không giống như ghét bỏ người ta, rốt cục chẳng hiểu nổi nữa. Hỏi hắn thích khanh quan như thế nào, hắn lắc đầu, nhà còn tưởng hắn chưa xác định được. Kết quả a, hôm nọ Vân thiếu gia vừa đến, hắn cư nhiên đồng ý đi xem mắt, cả nhà hỏi mãi mới biết, hóa ra không phải là chưa xác định được, mà là đã có ý trung nhân rồi.”
Nhìn hai khanh quan ngồi đối diện cười đến là hài lòng trêu ghẹo mình, Ngôn Cửu đỏ mặt liếc Quan Tư Phục, đã thấy người nọ ngay cả tí xíu thẹn thùng cũng không có, đang thản nhiên đang nhìn mình cười, y nhất thời luống cuống quay đầu lại.
Mấy ngày sau, Ngôn Cửu hôm nào cũng gặp Quan Tư Phục, không chỉ vào thăm ruộng mà còn ra ngoại thành đi dạo. Ngôn Cửu nghĩ thầm, nếu đang bồi dưỡng tình cảm thì phải chung đụng với nhau nhiều một chút, y chắc chắn không chịu thừa nhận trong lòng thật ra cũng rất chờ mong.
Đến ngày thứ năm, Quan Tư Phục nói muốn đến Giang gia bái phỏng. Ngôn Cửu suy nghĩ một chút liền đáp ứng, nhưng đến khi nam nhân tới cửa thì y lại bắt đầu thấp thỏm.
Hai vị phụ huynh ở nhà không có ý kiến, còn nói sẽ tin tưởng vào lựa chọn của y, tuy chỉ là đến ra mắt, thế nhưng vì sao y lại cứ lo lắng đa phụ nhà mình sẽ làm khó Quan Tư Phục hoặc là có gì bất mãn với Quan Tư Phục chứ?! Y mới không có lo cho hắn!
Bất quá, Ngôn Cửu phát hiện ra lo lắng của mình hoàn toàn dư thừa…
Thôn xóm ngoại ô rất gần thành, cũng không phải vùng sâu vùng xa gì, ai nấy đều được đi học, thậm chí còn mang theo khí chất thanh bình mộc mạc.
Quan Tư Phục trầm ổn hào phóng, Giang lão gia rất thích hắn, trò chuyện một hồi liền bày cờ ra chơi.
Ngôn Cửu không muốn ở lại, ngồi được một lát thì về phòng, cũng không biết thắng thua làm sao. Thế nhưng lúc Quan Tư Phục chuẩn bị về, bầu không khí giữa nam nhân và Giang lão gia thực sự rất hòa hợp, y biết, phụ thân nhà mình đã chấp nhận đối phương rồi.
Phụ thân và cha đều rất hài lòng về Quan Tư Phục, Ngôn Cửu cũng yên tâm, hai ngày sau, tuy rằng chưa đính hôn nhưng y cũng đến gặp huynh trưởng của Quan gia.
Những ngày kế tiếp, hai người vẫn thỉnh thoảng hẹn gặp. Ruộng của Quan gia không nhiều lắm, việc nhà nông chỉ cần hai người anh cả phụ trách là xong, chỉ là Quan Tư Phục vẫn muốn giúp đỡ. Ngôn Cửu kỳ thực rất thích hắn như vậy, đương nhiên sẽ không để bụng, thỉnh thoảng còn ngồi ở bờ ruộng chờ hắn làm việc.
Quen nhau nửa tháng, Quan Tư Phục rất quy củ, ngay cả tay cũng chưa nắm, Ngôn Cửu cảm thấy hắn thật sự rất dụng tâm. Có thể vì lo lắng việc hôn nhân là chuyện cả đời, y cũng chẳng buồn che giấu, ở nhà thế nào thì trước mặt Quan Tư Phục thế nấy. Y biết tính tình mình không tốt, tuy rằng không phải kiểu xấu tính nhưng ngẫm lại, lần xem mắt này là lần duy nhất y tùy hứng đến thế.
Ngôn Cửu nghĩ nếu Quan Tư Phục chịu không nổi, vậy thừa dịp chưa đính hôn nhanh biết khó mà lui cho thỏa đáng, mất công sau này lại bất mãn.
Nhưng Quan Tư Phục một chút cũng không thèm để ý, Ngôn Cửu bồn chồn không thôi, có nhiều lần mang tâm tư dò xét, cố tình đùa giỡn quá phận.
Một ngày nọ, hai người đang ngồi trong quán trà, Ngôn Cửu đột nhiên đòi ăn điểm tâm, lại không nói rõ muốn ăn món gì, tả vòng vo một hồi cũng chẳng ai hiểu. Y nói muốn ăn cái gì ngọt ngọt, nhưng cũng phải có tí mặn, phải giòn nhưng cũng phải dai dai, y không đói nên không muốn ăn nhiều, chỉ cần một cái thôi.
Lúc hai người ra ngoài, Ngôn Cửu không mang theo gia đinh, đương nhiên là Quan Tư Phục phải đi mua, chưa kể không biết đi đâu tìm ra món điểm tâm như vậy. Thấy Quan Tư Phục “Ừ” một tiếng liền dứt khoát đứng dậy rời đi, Ngôn Cửu ngẩn người, ngồi đờ ra.
Mình đang làm gì vậy?
Y tự hỏi bản thân, đây không còn là thử lòng nữa, mà là ép người quá đáng.
Ngôn Cửu từ nhỏ đến lớn tuy rất kiêu căng nhưng chưa bao giờ quá quắt như thế, bọn họ còn đang ở bên ngoài, nếu có người nghe thấy thì thật là mất mặt.
Quan Tư Phục ngược lại sảng khoái đáp ứng, có điều hắn phải đi đâu để mua chứ, ra phố tìm cũng tốn không biết bao nhiêu thời gian.
Nếu là mấy hoa hoa công tử trong thành, bọn họ sẽ mua về hơn chục loại điểm tâm để dỗ dành khanh quan, mỗi thứ một vị, vậy cũng coi là hợp yêu cầu. Thế nhưng, Quan Tư Phục làm gì có tiền mà mua.
Nghĩ đoạn, Ngôn Cửu liền đứng ngồi không yên, nhanh chóng chạy ra cửa sổ nhìn, vừa vặn thấy Quan Tư Phục đã ra khỏi quán, đang đứng mua gì đó ở một quầy hàng đối diện.
May mà chưa đi xa, Ngôn Cửu nhất thời quên luôn cả rụt rè, trực tiếp hét một tiếng: “Quan Tư Phục!”
Trên đường người đến người đi, giọng nói thanh thúy của Ngôn Cửu vừa vang lên, không chỉ Quan Tư Phục mà còn không ít người qua đường đều quay lại nhìn. Mặt mày Ngôn Cửu đỏ bừng, y cắn môi, ngập ngừng nói: “Về đi…”, sau đó lập tức lùi ra sau, ngồi lại vào bàn.
Qua vài phút, nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân đến gần, y mới thở phào nhẹ nhõm.
Quan Tư Phục bước vào, nam nhân cười cười, cũng không khó chịu với Ngôn Cửu, chỉ dịu dàng hỏi y: “Sao đã gọi ta về rồi, không phải ngươi nói muốn ăn điểm tâm à?”
Ngôn Cửu không thể nói mình là cố ý lăn qua lăn lại người ta, đành bảo tự dưng không muốn ăn nữa.
“Nhưng ta lỡ mua mất rồi, nếu giờ chưa đói thì mang về nhà đi, đến tối ăn lót dạ cũng được.”
Quan Tư Phục mỉm cười đưa qua một bọc giấy, Ngôn Cửu nhận lấy, hỏi: “Sao ngươi vẫn mua thế?”
“Lúc ngươi gọi thì chủ quán đã gói lại rồi nên ta lấy luôn.”
Ngôn Cửu mở bọc ra nhìn, bên trong có một chiếc bánh nếp vừng thơm phức. Gạo nếp chiên vàng óng ánh, ngoài giòn trong mềm, đã thế còn hợp với đống yêu cầu quái đản của ai đó. Ngôn Cửu cúi đầu cắn một cái, vỏ gạo nếp ngọt dịu, bên trong còn có lòng đỏ trứng muối, y liếc Quan Tư Phục, nhịn không được xì một tiếng bật cười.
Y hỏi nam nhân: “Sao ngươi nghĩ ra được món này?”
Quan Tư Phục lắc đầu đáp: “Vừa ra khỏi quán thì thấy nên mới nghĩ ra.”
Ngôn Cửu gật đầu, ăn hết bánh xong nhấp một ngụm trà, y quay sang nhìn Quan Tư Phục, mấy ngón tay vò nát tay áo, thấp giọng nói: “Vậy ngươi… có phải ngươi đã sớm biết ta nói bậy cố ý làm khó ngươi đúng không?”
Quan Tư Phục chỉ nhìn y, mỉm cười không nói.
“Mấy lần trước ngươi cũng đã nhìn ra?” Ngôn Cửu cau mày trừng hắn, “Vậy tại sao ngươi không tức giận?! Ta rõ ràng cố tình gây sự, ngươi sao lại dễ tính thế hả?! Sau này cứ như thế thì phải làm sao! Bất mãn chỗ nào phải nói ngay mới đúng chứ!”
So sánh với Ngôn Cửu còn đang kích động, Quan Tư Phục chỉ bình tĩnh cười, chờ đối phương nói xong mới mở miệng đáp: “Ta không bất mãn.”
Thấy Ngôn Cửu có vẻ không tin, hắn dịu dàng nhìn y, nở nụ cười: “Ngôn Cửu cho rằng ta thích Ngôn Cửu đã bao lâu? Ta đã biết là ngươi cố ý thì sao lại giận được, bất quá ngươi đang thử ta thôi, ta tự nhiên muốn thỏa mãn ngươi, làm ngươi hài lòng. Có khi ta còn sợ ngươi giận ta ấy chứ.”
Ngôn Cửu được hắn dỗ dành, vừa định nói thêm gì nữa, lại thấy Quan Tư Phục tiến đến gần mình, cười đến đầu mày khóe mắt đều cong lên, hắn thấp giọng nói: “Bất quá, lúc nãy Ngôn Cửu vừa nói ‘Sau đó’ … Ta có thể cho rằng Ngôn Cửu đồng ý sau này ở cùng ta không?”
Chợt nhớ ra mình vừa nói gì, tai Ngôn Cửu lại ù đi, mặt mày đỏ bừng như tôm luộc, đôi con ngươi cũng bắt đầu ngập nước.
Quan Tư Phục nhìn y như vậy, nhịn không được nuốt khan, hắn kéo đối phương đứng lên, thu lại ý cười, nhìn vào mắt Ngôn Cửu trịnh trọng nói: “Ngôn Cửu, gả cho ta được không?”
Nhãn thần Ngôn Cửu dao động nửa ngày vẫn không dám nhìn Quan Tư Phục. Đến khi y đã bớt xấu hổ đôi chút, tựa hồ chợt nhớ tới cái gì, tiểu khanh quan cúi đầu thấp giọng nói: “Ngươi có biết… Ta đã uống rượu với người khác chưa?”
Y không dám ngẩng lên, lại có thể nghe được thanh âm của Quan Tư Phục vang vọng phía trên: “Biết, rượu đính hôn. Ngôn Cửu nghĩ ta sẽ để ý à?”
Ngôn Cửu không nói gì.
Quan Tư Phục khẽ cười, tiếng cười gần như vang ngay bên tai, chấn động vào màng nhĩ Ngôn Cửu, có chút ngứa ngáy.
“Rượu đính hôn làm sao bì được với rượu giao bôi động phòng?” Quan Tư Phục tựa hồ dựa vào càng lúc càng gần, “Nếu có thể cùng Ngôn Cửu uống rượu giao bôi, ta cần gì phải so đo những chuyện khác?”
Vai Ngôn Cửu hơi rũ xuống, nhưng y vẫn cúi đầu im lặng. Quan Tư Phục cũng không giục, chỉ lặng lẽ chờ.
Cũng không biết qua bao lâu, Ngôn Cửu hít một hơi thật sâu, y đột nhiên ngẩng phắt dậy, cơ hồ là trừng mắt nhìn người đối diện, trầm giọng gằn từng chữ: “Vậy ngươi lúc đó đừng có mà hối hận!”
Vừa cất lời, y liền thấy trên gương mặt kiên nghị của người nọ tràn ra ý cười vô cùng vui sướng.
Ngôn Cửu thở phào nhẹ nhõm, vừa trấn tĩnh lại một chút liền bị một lực đạo mạnh mẽ kéo qua, còn chưa kịp phản ứng, trên môi liền cảm giác được một nhiệt độ không thuộc về mình.
“Ư…” Ngôn Cửu hoảng hốt, muốn đẩy hắn ra, tay vừa chạm vào cơ bắp rắn chắc của người nọ thì đột nhiên không chống cự nổi, chỉ có thể túm lấy tay áo đối phương.
Cảm giác được Ngôn Cửu ngầm đồng ý, Quan Tư Phục càng siết chặt tay ôm trọn người vào lòng, Ngôn Cửu cùng đối phương dính sát vào nhau, sau đó y bị Quan Tư Phục cạy mở khớp hàm.
Đôi môi cường thế của nam nhân rút sạch thần trí Ngôn Cửu, cả người run rẩy, y buông mình, mềm nhũn ngã vào đôi tay hữu lực nọ.
Đến khi được buông tha thì Ngôn Cửu đã tựa hẳn vào người Quan Tư Phục. Y cố gắng hít thở, đầu óc lại nghĩ ngợi linh tinh.
Rốt cục có thể tựa vào trong ngực người này, ***g ngực quả nhiên rộng lớn, không quá cứng như lúc nhìn, lại rất ấm áp, hệt như lò sưởi giữa tiết xuân bây giờ.
Có lẽ do trong tim đã nhận định người này, Ngôn Cửu cảm giác người mình thoáng cái nhẹ nhàng hẳn đi, nếu đối phương sau này trở thành tướng công của y thì cả hai phải thẳng thắn với nhau hơn.
Y nghĩ đoạn, nên khi Quan Tư Phục hôn lên trán y, hỏi ngày mai hắn có thể đến cửa cầu hôn không thì Ngôn Cửu chỉ im lặng gật đầu.
Hi vọng mình và Quan Tư Phục sau này cũng có thể giống như Hạ Việt và Thức Yến.
Lúc cằm Ngôn Cửu lại bị nâng lên, y mỉm cười khép mắt, chờ đợi ngọn lửa rực cháy kia lần thứ hai rơi xuống.
————————————————
Tác giả :
Diễm Diễm Thiêu Không Hồng Phật Tang