Trùng Sinh Chi Quỷ Nhãn Thương Nữ
Quyển 1 - Chương 9: Chợ đồ cổ (1)
Edit: Heidi
Năm 92 đồ cổ vừa vặn hưng thịnh, đi dạo bên trong chợ đồ cổ đại đa số đều là người đã có tuổi, người trẻ tuổi cũng có, phần lớn là những người yêu thích đồ cổ, chợ đồ cổ chính là một lối đi, hai bên đường phố đều là cửa hàng, bày sạp hàng chủ yếu tránh vị trí trước mặt tiền cửa hàng người khác, sạp bán vỉa hè phần lớn đều là giả, chính phẩm cực hiếm, nếu muốn mua chính phẩm, thường là mua tại cửa hàng bày bán dọc theo con phố.
Bày bán tại sạp hàng vỉa hè là nơi ngươi tình ta nguyện, thành giao xong thì không thể đổi ý, dù là người bán hay kẻ mua, tại nơi địa phương kiểu này vẫn có người kiểm lậu, thế nhưng không nhiều, dù sao cũng phải dựa vào nhãn lực và vận khí!
Vô luận là ở niên đại nào, đồ cổ và ngọc thạch đều là nghề đầu tư có tính mạo hiểm cao, rất nhiều người bởi vì đồ cổ và ngọc thạch mà một đêm chợt phất lên, nhưng càng có nhiều người lại táng gia bại sản, kỳ ngộ và nguy hiểm mãi mãi tồn tại song hành!
Đường Linh một đứa trẻ đi dạo chơi trong chợ đồ cổ, có chút chướng mắt, chủ sạp nhìn thấy đứa trẻ như cô cũng không khoái, chỉ coi cô như trẻ con chạy loạn chơi lung tung.
Đường Linh cảm thấy đồ cổ thật mới mẻ, kiếp trước cô không có tiếp xúc với những đồ này, nếu không phải do gặp may lập khế ước có được Tiểu Khôi, cô cũng không để tâm đến nó, có được Tiểu Khôi rồi, đối với sự nhận biết đồ cổ và ngọc thạch, cô giống như có được phần mềm hack! Vé xổ số cô cũng có thể phân biệt, không biết đồ cổ cùng ngọc thạch có phân biệt được không đây! Hôm nay tới chợ, chính là muốn làm thí nghiệm lần nữa!
Đường Linh đi trong chốc lát, ngồi xổm xuống trước một sạp hàng, trên sạp đồ vật bày rất nhiều rất loạn, chủ sạp nhìn thấy một tiểu nữ sinh, chỉ nhìn lên một cái nhưng không bận tâm.
“Chớ đụng lung tung a, các đồ vật bày trên cũng không rẻ đâu, đụng hỏng phải bồi thường đó nhóc!”
Đường Linh không ngẩng đầu, vẫn như cũ nhìn các món hàng trên sạp, moi từ trong góc ra được một cái vòng tay rất bình thường, màu xám xịt, không hề bắt mắt, Đường Linh cầm trong tay quơ quơ, nói với chủ sạp, “Vòng tay này bán thế nào ông chủ?”
Chủ sạp nhìn cái vòng tay Đường Linh đung đưa trên tay, vòng tay kia vừa nhìn cũng biết là giả, năm trước ở nông thôn ông bỏ ra hai tệ thu được, bởi vì nhìn rất cũ kỹ, định bụng nếu gặp phải người ngoài nghề liền lừa dối nói là đồ thời kỳ dân quốc, chỉ tiếc đặt tại đây lâu như vậy rồi, chưa từng có ai hỏi qua! Hiện nay rốt cuộc cũng có người hỏi giá, nhưng đáng tiếc lại là một tiểu nữ sinh, con nhóc kia có thể mua mới là lạ!
“10 tệ, không nói thách!”
Chủ sạp thuận miệng nói, đứa nhỏ này chắc chưa trải qua sự đời gì, một cái vòng tay cũ nát cũng có thể thấy hợp mắt, ông chỉ cho là con gái có tính thích chưng diện, coi trọng cái vòng này. Nếu người trưởng thành hỏi đến, ông nhất định sẽ không nói giá ít như vậy!
Đường Linh vừa cẩn thận quét mắt khắp sạp hàng, xác định không có gì đáng giá để mua nữa, bèn từ trong túi áo móc ra 10 tệ, đưa cho chủ quầy “Trả tiền!”
Chủ sạp cầm trong tay 10 tệ, nhìn bóng lưng Đường Linh quay người rời đi, nửa ngày mới phản ứng lại, lắc đầu một cái cảm thán!
“Ai! Đây con cái nhà ai? Quá không biết tiết kiệm! Nếu con gái mình mà mua đồ lung tung như thế, mình chắc sẽ đánh chết nó mất!”
Đường Linh đi xa còn giơ cái vòng tay lên đong đưa ở trước mắt, vòng tay bị lớp sương mù kim sắc quấn quanh, cô mỉm cười nhẹ, trở tay xoay một cái, cái vòng trong tay liền biến mất, Đường Linh hiện tại đã có thể tùy ý vận dụng không gian của Tiểu Khôi, mỗi lần dùng chỉ cần hơi suy nghĩ liền có thể, thật sự quá thuận tiện!
Chính phẩm ở trên các sạp hàng nhỏ tại chợ đồ cổ quả thật rất ít, Đường Linh đi lâu như vậy chỉ phát hiện có cái vòng kia là có lớp sương mù kim sắc bao phủ, quả nhiên kiểm lậu chẳng dễ dàng như vậy!
Đường Linh nhàn nhã đi dạo qua các sạp nhỏ, đột nhiên cảm nhận được tâm tình của Tiểu Khôi rất xúc động, loại kích động như gặp phải đồng loại, Đường Linh đi theo Tiểu Khôi dẫn lối đến một cái sạp nhỏ, chủ sạp là một anh chàng tuổi còn trẻ, nhìn dáng vẻ như vừa tới, đang muốn bày sạp.
Anh chủ từ trong rương lấy ra một khúc vải nhung màu đỏ sậm, tung ra trải bằng trên mặt đất, sau đó lôi kéo cái rương lớn của anh ta ra, từ trong rương lấy ra từng món đồ cổ, thận trọng bày dọn xong, lúc anh ta từ trong rương móc ra một cục đá lớn đen tuyền, Đường Linh dường như nhìn thấy một đường ánh sang bảy màu quét tới, tốc độ rất nhanh, Tiểu Khôi trong cơ thể cô bất an xao động, thậm chí Đường Linh còn có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch của bản thân!
Chính là nó!
Đường Linh ổn định lại tâm thần, hít sâu một hơi, thời điểm ngẩng đầu lên, thấy được một màn khiến Đường Linh đứng hình!
Tên này vậy mà tỏ vẻ ghét bỏ m ném cục đá kia xuống đất, xoa tay một cái, tựa hồ cảm thấy tảng đá có chút vướng bận, tên kia còn tiến lên đá một cước, thấy đá không đủ xa, vừa liên tiếp đá tiếp mấy cái, cho tới khi tảng đá lớn đó lăn đến cạnh đống rác, mới thu chân đi về chỗ gian hàng của mình!
Tên kia nhổ một bãi nước bọt lẩm bẩm, “Ai đem thứ như vậy thả trong rương của mình! Cứ bảo sao cái rương hôm nay lại nặng như vậy!”
Vốn còn đang định đến sạp hàng của tên đó nhìn một chút, nhưng đáng tiếc bây giờ đồ vật hấp dẫn Đường Linh là tảng đá kia đá bị tên đó đá văng xa, cô cũng đâu cần đến sạp đó nữa!
Đường Linh có chút dở khóc dở cười, người anh em này dè đặt bảo vệ một đống rách nát, lại đem bảo bối coi như rác rưởi vứt đi!
Thật bó tay a!
Đường Linh thừa dịp tên kia đang bận rộn bày biện đồ vật của mình, không chú ý đến mình, cô đi nhanh đến phía trước đống rác, nhìn tảng đá đang nằm trong đống rác, Đường Linh thở dài thật sâu!
Lẽ nào đây chính là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã trong truyền thuyết? Cô nhặt được Tiểu Khôi trong thùng rác, hiện tại lại nhặt được thêm một Tiểu Hắc!
Dùng tay sờ tảng đá, Đường Linh có một loại cảm giác nói không ra lời, thực thoải mái, giống như mỗi một tế bào trong cơ thể đều như đang hồi phục, vô cùng thư sướng!
Đường Linh nở nụ cười gian trá, lại nhặt được một cái trời cho!
Đảo mắt một cái, cô liền ném tảng đá kia vào không gian, nếu Tiểu Khôi kích động như thế, vậy liền cho Tiểu Khôi một cơ hội đi! Cô cũng không muốn nhìn thấy cảnh vứt tán loạn đầy đường những cục đá lớn nhỏ!
Nhìn thấy phía trước dường như tụ tập rất nhiều người, Đường Linh quyết định đi qua đó xem sao, lúc cô phát hiện dị năng của mình có thể phân biệt đồ cổ, thì đã có một kế hoạch thành hình quanh quẩn trong đầu!
Năm 92 đồ cổ vừa vặn hưng thịnh, đi dạo bên trong chợ đồ cổ đại đa số đều là người đã có tuổi, người trẻ tuổi cũng có, phần lớn là những người yêu thích đồ cổ, chợ đồ cổ chính là một lối đi, hai bên đường phố đều là cửa hàng, bày sạp hàng chủ yếu tránh vị trí trước mặt tiền cửa hàng người khác, sạp bán vỉa hè phần lớn đều là giả, chính phẩm cực hiếm, nếu muốn mua chính phẩm, thường là mua tại cửa hàng bày bán dọc theo con phố.
Bày bán tại sạp hàng vỉa hè là nơi ngươi tình ta nguyện, thành giao xong thì không thể đổi ý, dù là người bán hay kẻ mua, tại nơi địa phương kiểu này vẫn có người kiểm lậu, thế nhưng không nhiều, dù sao cũng phải dựa vào nhãn lực và vận khí!
Vô luận là ở niên đại nào, đồ cổ và ngọc thạch đều là nghề đầu tư có tính mạo hiểm cao, rất nhiều người bởi vì đồ cổ và ngọc thạch mà một đêm chợt phất lên, nhưng càng có nhiều người lại táng gia bại sản, kỳ ngộ và nguy hiểm mãi mãi tồn tại song hành!
Đường Linh một đứa trẻ đi dạo chơi trong chợ đồ cổ, có chút chướng mắt, chủ sạp nhìn thấy đứa trẻ như cô cũng không khoái, chỉ coi cô như trẻ con chạy loạn chơi lung tung.
Đường Linh cảm thấy đồ cổ thật mới mẻ, kiếp trước cô không có tiếp xúc với những đồ này, nếu không phải do gặp may lập khế ước có được Tiểu Khôi, cô cũng không để tâm đến nó, có được Tiểu Khôi rồi, đối với sự nhận biết đồ cổ và ngọc thạch, cô giống như có được phần mềm hack! Vé xổ số cô cũng có thể phân biệt, không biết đồ cổ cùng ngọc thạch có phân biệt được không đây! Hôm nay tới chợ, chính là muốn làm thí nghiệm lần nữa!
Đường Linh đi trong chốc lát, ngồi xổm xuống trước một sạp hàng, trên sạp đồ vật bày rất nhiều rất loạn, chủ sạp nhìn thấy một tiểu nữ sinh, chỉ nhìn lên một cái nhưng không bận tâm.
“Chớ đụng lung tung a, các đồ vật bày trên cũng không rẻ đâu, đụng hỏng phải bồi thường đó nhóc!”
Đường Linh không ngẩng đầu, vẫn như cũ nhìn các món hàng trên sạp, moi từ trong góc ra được một cái vòng tay rất bình thường, màu xám xịt, không hề bắt mắt, Đường Linh cầm trong tay quơ quơ, nói với chủ sạp, “Vòng tay này bán thế nào ông chủ?”
Chủ sạp nhìn cái vòng tay Đường Linh đung đưa trên tay, vòng tay kia vừa nhìn cũng biết là giả, năm trước ở nông thôn ông bỏ ra hai tệ thu được, bởi vì nhìn rất cũ kỹ, định bụng nếu gặp phải người ngoài nghề liền lừa dối nói là đồ thời kỳ dân quốc, chỉ tiếc đặt tại đây lâu như vậy rồi, chưa từng có ai hỏi qua! Hiện nay rốt cuộc cũng có người hỏi giá, nhưng đáng tiếc lại là một tiểu nữ sinh, con nhóc kia có thể mua mới là lạ!
“10 tệ, không nói thách!”
Chủ sạp thuận miệng nói, đứa nhỏ này chắc chưa trải qua sự đời gì, một cái vòng tay cũ nát cũng có thể thấy hợp mắt, ông chỉ cho là con gái có tính thích chưng diện, coi trọng cái vòng này. Nếu người trưởng thành hỏi đến, ông nhất định sẽ không nói giá ít như vậy!
Đường Linh vừa cẩn thận quét mắt khắp sạp hàng, xác định không có gì đáng giá để mua nữa, bèn từ trong túi áo móc ra 10 tệ, đưa cho chủ quầy “Trả tiền!”
Chủ sạp cầm trong tay 10 tệ, nhìn bóng lưng Đường Linh quay người rời đi, nửa ngày mới phản ứng lại, lắc đầu một cái cảm thán!
“Ai! Đây con cái nhà ai? Quá không biết tiết kiệm! Nếu con gái mình mà mua đồ lung tung như thế, mình chắc sẽ đánh chết nó mất!”
Đường Linh đi xa còn giơ cái vòng tay lên đong đưa ở trước mắt, vòng tay bị lớp sương mù kim sắc quấn quanh, cô mỉm cười nhẹ, trở tay xoay một cái, cái vòng trong tay liền biến mất, Đường Linh hiện tại đã có thể tùy ý vận dụng không gian của Tiểu Khôi, mỗi lần dùng chỉ cần hơi suy nghĩ liền có thể, thật sự quá thuận tiện!
Chính phẩm ở trên các sạp hàng nhỏ tại chợ đồ cổ quả thật rất ít, Đường Linh đi lâu như vậy chỉ phát hiện có cái vòng kia là có lớp sương mù kim sắc bao phủ, quả nhiên kiểm lậu chẳng dễ dàng như vậy!
Đường Linh nhàn nhã đi dạo qua các sạp nhỏ, đột nhiên cảm nhận được tâm tình của Tiểu Khôi rất xúc động, loại kích động như gặp phải đồng loại, Đường Linh đi theo Tiểu Khôi dẫn lối đến một cái sạp nhỏ, chủ sạp là một anh chàng tuổi còn trẻ, nhìn dáng vẻ như vừa tới, đang muốn bày sạp.
Anh chủ từ trong rương lấy ra một khúc vải nhung màu đỏ sậm, tung ra trải bằng trên mặt đất, sau đó lôi kéo cái rương lớn của anh ta ra, từ trong rương lấy ra từng món đồ cổ, thận trọng bày dọn xong, lúc anh ta từ trong rương móc ra một cục đá lớn đen tuyền, Đường Linh dường như nhìn thấy một đường ánh sang bảy màu quét tới, tốc độ rất nhanh, Tiểu Khôi trong cơ thể cô bất an xao động, thậm chí Đường Linh còn có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch của bản thân!
Chính là nó!
Đường Linh ổn định lại tâm thần, hít sâu một hơi, thời điểm ngẩng đầu lên, thấy được một màn khiến Đường Linh đứng hình!
Tên này vậy mà tỏ vẻ ghét bỏ m ném cục đá kia xuống đất, xoa tay một cái, tựa hồ cảm thấy tảng đá có chút vướng bận, tên kia còn tiến lên đá một cước, thấy đá không đủ xa, vừa liên tiếp đá tiếp mấy cái, cho tới khi tảng đá lớn đó lăn đến cạnh đống rác, mới thu chân đi về chỗ gian hàng của mình!
Tên kia nhổ một bãi nước bọt lẩm bẩm, “Ai đem thứ như vậy thả trong rương của mình! Cứ bảo sao cái rương hôm nay lại nặng như vậy!”
Vốn còn đang định đến sạp hàng của tên đó nhìn một chút, nhưng đáng tiếc bây giờ đồ vật hấp dẫn Đường Linh là tảng đá kia đá bị tên đó đá văng xa, cô cũng đâu cần đến sạp đó nữa!
Đường Linh có chút dở khóc dở cười, người anh em này dè đặt bảo vệ một đống rách nát, lại đem bảo bối coi như rác rưởi vứt đi!
Thật bó tay a!
Đường Linh thừa dịp tên kia đang bận rộn bày biện đồ vật của mình, không chú ý đến mình, cô đi nhanh đến phía trước đống rác, nhìn tảng đá đang nằm trong đống rác, Đường Linh thở dài thật sâu!
Lẽ nào đây chính là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã trong truyền thuyết? Cô nhặt được Tiểu Khôi trong thùng rác, hiện tại lại nhặt được thêm một Tiểu Hắc!
Dùng tay sờ tảng đá, Đường Linh có một loại cảm giác nói không ra lời, thực thoải mái, giống như mỗi một tế bào trong cơ thể đều như đang hồi phục, vô cùng thư sướng!
Đường Linh nở nụ cười gian trá, lại nhặt được một cái trời cho!
Đảo mắt một cái, cô liền ném tảng đá kia vào không gian, nếu Tiểu Khôi kích động như thế, vậy liền cho Tiểu Khôi một cơ hội đi! Cô cũng không muốn nhìn thấy cảnh vứt tán loạn đầy đường những cục đá lớn nhỏ!
Nhìn thấy phía trước dường như tụ tập rất nhiều người, Đường Linh quyết định đi qua đó xem sao, lúc cô phát hiện dị năng của mình có thể phân biệt đồ cổ, thì đã có một kế hoạch thành hình quanh quẩn trong đầu!
Tác giả :
Tần Tam