Trùng Sinh Chi Nha Nội
Chương 66: Anh họ của Giang Hữu Tín
Chuyện kĩ thuật không thể có chút qua loa nào, mỗi bản vẽ đều phải đúng nguyên tắc. Nhìn thấy bản vẽ tinh xảo như in, Phương Văn Dịch trừng mắt trâu miệng há hốc, nói một câu tự đáy lòng: "Đại thiếu gia, lần nay tôi thực sự phục cậu!"
"Vậy trước đây đều là phục giả sao?"
"Không phải không phải, phục thật phục thật, trước đây phục, hiện tại thế, tương lai cũng vậy."
Phương Văn Dịch thao thao tâng bốc.
"Ha ha, công phu nịnh hót của anh dạo này có tiến bộ a... Vậy đi, mấy ngày nay tôi muốn đi tìm thợ gia công, thời gian này không ở trong cửa hàng, cực khổ mấy anh rồi."
"Không có việc gì, cứ tin tưởng ở tôi."
Phương Văn Dịch vỗ ngực phát lời thề chắc chắn.
Tiểu tử này dạo này có tiến bộ, trừ một số bệnh của TV còn luống cuống, còn lại radio, máy thu âm cơ bản đều sửa được, về phần lắp rắp, anh hai cũng đã khá thạo, lương tháng cũng đủ trang trải. Tuy rằng lắp ráp TV kiếm được khá tiền, nhưng mà lấy đâu ra nhiều vốn như thế, cứ cho là giảm giá 7%thì cũng cần hơn 400 đồng, năm 1978 ở huyện Hướng Dương lấy đâu ra nhiều người có số tiền đó.
Nhưng thật ra raido, máy thu âm, thị trường khá lớn, tuy lợi nhuận thấp, dựa vào mức tiêu thụ mạnh cũng ngang bằng với TV.
Ngoài việc bảo trì và sửa chữa điện thoại di động, máy lắp ráp, các linh kiện chủ yếu đều là hàng chính hiệu, chất lượng là rất tốt công ty cũng có uy tín, có bảo hành, chỉ hai tháng, đã nổi danh ở nước ngoài, danh tiếng rất tốt, thậm chí Bảo Châu thị Thanh An Huyền cũng cho người đến đây đặt hàng, giá cả đã ổn định, giao cho Phương Văn Dịch, cơ bản cũng yên tâm.
Gia công máy móc, tôi dự định đến xưởng máy nông nghiệp, bất quá làm thế nào, cũng là một việc đau đầu, chung quy cũng không thể chạy tới, gặp người phụ trách bảo tôi là con trai Liễu chủ nhiệm, gọi lão đại các người ra đây?
Nếu vậy đúng là đạp hỏng tấm biển hai chữ bằng vàng "Nha nội" này!
Nghĩ một lát, cứ làm cách cũ, mượn chức mượn quyền.
Về quyền lực, mượn chức bí thư huyện ủy của ông già chắc có tác dụng, quan trọng hơn, tôi đã trưởng thành, không còn bị gắn cái mác trẻ nhỏ để gạt ra ngoài nữa.
"Anh Giang, tan ca có việc gì không?"
Buổi chiều bên ngoài phòng làm việc của lão ba, tô chặn Giang Hữu Tín lại.
Giang Hữu Tín vốn tưởng tôi đến tìm lão ba, đột nhiên bị hỏi, không khỏi kì quái.
"Không có việc gì, cậu...."
"Em mời cơm."
Giang Hữu Tín cười rộ lên: "Cậu mời cơm tôi? Hay là tôi mời đi, không lại nợ cậu một cái nhân tình mất."
Nói thế có khi lại thật, nếu hắn không có khả năng trở thành anh rể của tôi, chút nhân tình này cũng có điểm lớn. Nếu không phải tôi năm đó xuyên ngược về đây, hắn chắc vẫn là thầy giáo, không thấy được tương lai, có khi còn đắc tội với Từ Quốc Xương.
Tôi cũng không khách khí gật đầu.
"Muốn ăn gì?"
Tôi cười cười, muốn ăn thịt kho tàu ở Chiêu đãi sở, nhưng tôi và Giang Hữu Tín lại không có phương tiện để đến đó, cái Chiêu Đãi Sở là để dành cho Vương Hữu Phú, bởi Nghiêm Ngọc Thành muốn mượn hắn trấn an cán bộ cấp dưới, tạm thời vẫn còn đứng ở vị trí đồn trưởng. Tôi cùng Gang Hữu Tín, một là con trai Liễu chủ nhiệm, một là bí thư của Liễu chủ nhiệm, để hắn nhìn thấy ở cùng một chỗ, ảnh hưởng không tốt, ai biết tên tiểu nhân này thêu dệt ra những cái gì?
"Quán bình dân nha, tôi đi trước gọi món, lát nữa cậu qua."
"Được."
Quán cơm bình dân trên bàn ăn, tôi mở bản vẽ thiết kế ra.
"Đây là cái gì?"
Giang Hữu Tín có chút hiếu kì hỏi.
"Bản vẽ máy làm gạch."
"Máy làm gạch? Ai vẽ cái này?"
Tôi cười cười, cũng không muốn dấu hắn: "Em là người vẽ."
Giang Hữu Tín lông mày nhướng lên, lập tức nổ nụ cười :"Sớm biết cậu không giống người thường."
Hắn tính tình vốn trầm ổn, làm bí thư cho lãnh đạo trầm ổn là quan trọng, thay đổi khiến người ta ngạc nhiên, bất quá lần trước nói chuyện với hắn về sự kiện ăn cắp bản quyền, hắn biết kiến thức tôi bất phàm.
"Cậu mời tôi ăn, chủ yếu là vì cái này?"
Tôi cười cười nói: "Là anh mời em."
Giang Hữu Tín cũng cười: "Mặc kệ là tôi hay cậu mời, tóm lại là tôi trả tiền."
"Cái này chưa chắc, em hiện tại nhiều tiền hơn anh."
Quyết định nhờ Giang Hữu Tín hỗ trợ, tôi định nói hết mọi chuyện cho hắn, nếu muốn ở huyện Hướng Dương mở rộng làm ăn, tôi ít nhất cũng cần có phương tiện, dù sao cũng phải cần một người có phân lượng đả thông các loại quan hệ. Trước đó tôi nghĩ đến Tôn quản lí hoặc Vương Học Văn, nhưng sau đó lại thôi, Tôn quản lí hám tài, Vương Học Văn vô sỉ, là hạng người không thể giao phó, huống hồ quan hệ cũng không thân, không đảm bảo.
Mà Giang Hữu Tín này là một người quen thân, cho dù có được hay không cũng là người một nhà, hoàn toàn có thể tin tưởng được.
Dù Giang Hữu Tín là người trầm ổn vô cùng, nhưng nghe tôi nói hết chuyện tình, cũng rất là ngạc nhiên, tay gõ gõ mặt bàn, im lặng cân nhắc, cũng khó trách, một đứa trẻ chín tuổi làm ra chuyện như vậy, thật sự dọa người.
"Nói như vậy, tôi hôm nay phải ăn cơm mời rồi."
Giang Hữu Tín tiêu hóa hoàn toàn những lời tôi nói, lại mở giọng vui đùa.
"Ăn cơm thì ăn, còn thuốc, rượu... em cũng không dám cho anh, anh hiện tại là cán bộ, thân phận đã khác rồi ."
"Dù cậu có mời nhưng tôi chưa chắc đã có dũng khí, sợ ba cậu xử lý tôi."
Lúc món ăn được bê ra, Giang Hữu Tín vừa nhìn đã nhức đầu------ thịt dê thui, thịt hầm, thịt kho tàu! Tất cả là đồ mặn, Giang Hữu Tín gầy gò theo chủ nghĩa ăn chay, tôi vừa vặn trái ngược.
Tôi gọi vài món này, cũng là muốn thêm cho hắn chút dinh dưỡng, dù sao làm cách mạng cũng cần thân thể tốt làm vốn a.
"Không phải toàn là thịt chứ?"
"Còn, rau xào trứng nữa."
Giang Hữu Tín thờ phào một hơi: "Còn tốt."
Nói cách khác, mang tiếng là tôi mời ăn cơm, mắt thấy tôi ăn to cắn lớn, Giang Hữu Tín ở một bên ăn cơm trắng, thật có chút buồn cười.
"Anh Giang, ở xưởng máy nông nghiệp anh có quen ai không?"
Tôi cầm miếng dê thui lớn nhất, cắn mạnh một miếng, bâng quơ hỏi.
"Có, xưởng trưởng xưởng máy nông nghiệp Trương Lực là anh họ của tôi."
Hai con mắt tôi nhất thời sáng rực, đúng là không chọn nhầm người, lúc trước không nghe qua hắn có người bà con này.
"Quá tuyệt, vừa lúc em cần gia công vài bộ phận chiếc máy làm gạch này."
"Không thành vấn đề, anh ấy vốn là thợ tiện, trước đây là kĩ sư ở xưởng máy Hồng Sơn, sau đó lại chạy qua xưởng máy nông nghiệp."
Hồng Sơn ky tôi biết, đó là một nhà xưởng của quân đội, chuyên sản xuất súng đạn, năm 59 vị nguyên soái chính trực kia kiến thiết mặt trận thứ ba, một vài nhà xưởng quân đội được mở tại khe sơn câu huyện Hướng Dương, lực lượng kĩ thuật vượt xa xưởng máy nông nghiệp.
Làm kĩ sư tại xưởng máy Hồng Sơn, gia công chi tiết máy quả thực chỉ là ăn một bữa sáng.
"Hôm nay là cuối tuần, anh ấy chắc đang ở nhà, chúng ta cơm nước xong cứ tới thẳng đó luôn."
"Đi, anh là đại ca, mọi chuyện nghe lời anh."
Tôi mở miệng nói một câu giang hồ.
Giang Hữu Tín cười, liên tục lắc đầu, không còn kinh ngạc với sự thành thục trước tuổi của tôi nữa.
Bữa ăn này đúng là thích ý, nhồi đầy bụng các loại thịt, đi ra khỏi quán cơm bình dân không thể đứng thẳng, khiến Giang Hữu Tín chê cười một phen. Hắn là một người trầm ổn, nhưng trước mặt tôi luôn không câu nệ, đại loại như Nghiêm Ngọc Thành, đại khái là hợp ý tôi.
"Anh Giang, Trương xưởng trưởng có uống rượu không?"
"Uống."
"Hút thuốc?''
"Hút."
"Quá tốt."
Giang Hữu Tín ngạc nhiên nói: ''Thuốc rượu đều đủ cả, tốt cái gì mà tốt?"
"Anh ta không hút thuốc, không uống rượu, tôi còn không biết chuẩn bị quà gì."
Năm 1980 không thể so với những năm sau này, buổi tối, cơ bản các cửa hàng đều đóng cửa, ngay cả siêu thị, đến một chương trình khuyến mại "tặng đại lễ bao" cũng không có. Ngoài cổng huyện ủy chỉ có vài hàng bán lẻ, đóng cửa gần hết, nhưng vẫn mua được thuốc, rượu.
Huyện Hướng Dương các cửa hàng bán lẻ đến buổi tối hầu như đều đóng cửa vào một tầm giờ cố định, nguyên nhân đơn giản, đều là do cạnh huyện ủy mà ra. Dù sao cũng phải bán cho vài người có lòng tặng lễ vật, tuy nói kinh tế có quy hoạch, có cầu thì có cung, buôn bán thịnh vượng đơn giản không phải là chuyện gì xấu.
Giang Hữu Tín nói: "Đều là thân thích, không cần bày vẽ."
Tôi cười nói: "Là thân thích của anh, tôi tạm thời còn không phải. Nhờ người khác làm việc, không có phí vào cửa là không được."
"Ha! Nếu như nói cho chủ nhiệm biết, còn không biết ông ấy tức giận thế nào."
"Khoa học kĩ thuật là sức sản xuất thứ hai, tôi giúp ông ấy phát triển kinh tế huyện, ông ấy cảm tạ còn không kịp, tức giận cái gì?"
Tôi cười hi ha nói.
Giang Hữu Tín vội nghiêm mặt nói: "Tiểu Tuấn, không được nói lung tung, cẩn thận để người ta nói rằng cậu phản đối lí luận sản xuất."
Tôi bĩu môi, không thèm giải thích.
Qua vài năm nữa, sẽ biết những lời này có bao nhiêu sức nặng.
Tôi mua hai chai Phượng Tường, hai cây thuốc lá, vốn muốn mua mỗi thứ bốn món, nhưng bị Giang Hữu Tín cản lại. Tuy hiện tại tôi rất có tiền, nhưng một thời gian ngắn hắn vô pháp tiếp nhận được sự "xa xỉ" của tôi.
Chuyện một đứa bé chín tuổi có nhiều tiền cũng thật thái quá, một tháng tiềng lương của hắn cũng còn kém xa.
Trương Lực ở Lão Nhai, không có đèn đường, nếu không đi sát mặt tiền cửa hàng ven đường có vài ngọn đèn leo lét hắt ra, chỉ sợ phải sờ soạng mà bước đi. Rẽ trái rẽ phải theo Giang Hữu Tín, đều là hắn cầm tay tôi, có thể thấy trong cảm nhận của hắn vẫn coi tôi là một đứa trẻ, sợ tôi bị lạc.
Giữa tháng tám, khí trời đã không còn nóng nực, năm 1985, hiệu ứng nhà kính rất ít, lúc trời tối xuống, không khí tương đối mát mẻ. Kết cấu nhà cửa ở Lão Nhai toàn bộ đều là nhà ngói, bên trong cầu thang đều là gỗ, còn xa chưa rõ tài liệu dùng để xây nhà cửa, đi trên cầu thang gỗ, lúc này mới phát ra âm thanh lộp cộp.
Trương Lực ở tầng hai, bởi vì hơi nóng, cửa phòng vẫn mở rộng.
"Anh họ?"
Giang Hữu Tín gọi một câu.
"A, Là Hữu Tín hả? Mau, vào đây ngồi."
Một người đàn ông khoảng hơn ba mươi lên tiếng trả lời, tướng ngũ đoản, rất cường tráng, khuôn mặt hiền hòa, nhìn qua biết là ngừi thành thật.
"Hữu Tín, lâu lắm mới thấy cậu, dạo này ít đến chỗ anh chơi a? Có phải đổi công tác, ở huyện ủy nhiều việc không?"
Nghe được thanh âm, một ngườ đàn bà khoảng ba mươi từ trong phòng đi ra, thấy Giang Hữu Tín vẻ mặt tươi cười, xem ra đó là chị dâu của hắn, vợ Trương Lực, vừa mở miệng đã biết là người thông minh.
Lòng tôi có chút thích thú.
Có một thuyết nói rằng, phàm là phụ nữ thông minh đại đa số đều giỏi tính toán, nói thô một chút là có điểm tham tài. Tôi cần Trương Lực giúp, cần một người ở bên thúc dục thêm, phải biết rằng kinh doanh cá nhân, lúc này tương đối phạm húy kị, hai vợ chồng thành thật này, có khi tôi vừa tung ra con bài con trai Liễu chủ nhiệm, chỉ sợ lập tức hiệu nghiệm.
"Em không phải làm thêm ca, liền đến đây chơi."
Giang Hữu Tín nói rất là bình thản, phảng phất như thuận miệng trò chuyện việc nhà, nhưng lộ ra vẻ thân thiết vô cùng, chỉ có người một nhà, ngữ khí mới tự nhiên thân thiết như vậy.
Tôi cảm thấy bộ phục, không ngờ "Đại tỷ phu" còn có kĩ xảo như vậy.
Lúc này Trương Lực thấy Giang Hữu Tín nói đông nói tây, lại càng hoảng sợ: "Hữu Tín, có chuyện gì xảy ra?"
Tuy nói là bà con, nhưng hôm nay không phải ngày lễ ngày tết, cũng không phải sinh nhật, lại còn lễ vật quý trọng như vậy, khó trách hắn ngạc nhiên không thể hiểu nổi.
"Có chút việc cần anh họ giúp đỡ."
"Ai, người một nhà nói cái gì hỗ trợ, chú muốn anh hỗ trọ chỉ cần nói một câu cần gì chuẩn bị... những thứ này?" Trương Lực ra sức lắc đầu, nói tiếp: ''Hơn nữa hiện tại chú là bí thư của Liễu chủ nhiệm, còn có chuyện gì cần anh giúp nữa?"
"Đúng vậy đúng vậy, Hữu Tín em cũng quá khách khì rồi."
Chị dâu hai cười nhẹ, tay chân luống cuống thu dọn bàn ghế, bưng trà, hạt dưa lên.
"Hữu Tín à, làm ở huyễn ủy túng thiếu lắm sao? Hay Liễu chủ nhiệm khó hầu hạ?"
Giang Hữu Tín cười: "Chị dâu, đều là công tác cách mạng, phân công bất đồng mà thôi, cái gì mà hầu hạ? Nếu để người khác nghe được, truyền ra ngoài không tốt, còn tưởng rằng chúng ta bàn tán sau lưng lãnh đạo."
"Đúng đúng, là tôi không tốt, chỉ biết nói càn... Hữu Tín, đứa bé này là...."
Toát mồ hôi!
Vào cửa lâu như vậy bây giờ mới thấy tôi, lão tử chả lẽ khó thấy như vậy.
"Đây là con trai Liễu chủ nhiệm, tên Liễu Tuấn."
Giang Hữu Tín nói rất tùy ý, nhưng vợ chồng Trương Lực sững cả người không nói được câu nào. Bọn họ nằm mơ cũng không ngờ Giang Hữu Tín dắt con trai chủ nhiệm đi chơi.
"Anh chị, hai người tốt, gọi em là Tiểu Tuấn được rồi."
Tôi mở miệng chào hỏi, nói luôn cách xưng hô, có lẽ hai vị kia không ngờ một đứa trẻ vài tuổi ranh lại có biết bối phận như vậy, bất quá tôi gọi Giang Hữu Tín là Giang ca, gọi bọn họ là bác lại càng lộn xộn.
"Ái da, thực sự là con trai Liễu Chủ nhiệm, thật là..... Trương Lực, anh mau tiếp khách, em chạy ra mua kẹo bánh."
Chị dâu luống cuống tay chân.
"Chị dâu, không cần vội, tôi với anh Giang vừa ăn cơm xong, bụng vẫn còn no, bây giờ ăn cái gì cũng không vào."
Giang Hữu Tín cười ngăn chị dâu: "Được rồi, chị dâu, không cần gấp, ăn hạt dưa là được rồi."
"Ai nha, vậy sao được? Quá thất lễ..."
Tôi cười nói: "Chị dâu, thực sự không cần phiền phức, em và anh Giang thân như huynh đệ, chị không cần khách khí, tôi lần sau còn dám đến chơi."
"Lời này cũng đúng, thật không hổ là con trai Liễu chủ nhiệm, nói năng đĩnh đạc, thật là có học."
Chị dâu tấm tắc khen.
Giang Hữu Tín cười cười, không để ý đến chị dâu, móc ra bản vẽ nói: "Anh họ, đây là bản vẽ tiểu Tuấn tự vẽ, phiền anh xem qua, có thể giúp nó gia công được không."
Câu này vừa nói ra, mọi người tại hiện trường đều nghĩ là "Đẩy công", đổ lên người một đứa bé, vì không ai nghĩ trên đời còn có "thiên tài". Nhưng hoàn cảnh hiện tại, tôi cũng không tiện nói gì, miễn cho mọi người đồn thổi, ảnh hưởng đến ông già.
Tiếp nhận bản vẽ, Trương Lực lập tức tinh thần rung lên. Hắn cũng có trình độ, bộ phận then chốt bên trong cũng hiểu đôi chút, lúc trước đối với Giang Hữu Tín còn một khoảng cách, không cùng chung ngôn ngữ, nói đến kĩ thuật, đó mới là chí lớn gặp nhau.
"Ồ, đây là....Máy làm gạch?"
Tôi lập tức phấn khởi, tìm đúng người rồi.
"Đúng đúng, người nhà của em nói, đó là máy làm gạch."
Trương Lực nhìn bản vẽ gật đầu nói: "Bản vẽ quá tuyệt, người nhà của cậu làm gì? Bản thiết kế này trình độ rất cao a! Dù chúng ta là dân kĩ thuật, xem cũng không đủ trình độ."
Giang Hữu Tín nghe xong lời này, thâm ý liếc mắt nhìn tôi, tôi lén lén làm mặt quỷ.
"Anh họ, thứ này các anh có thể gia công không?"
"Gia công thì không thành vấn đề, nhưng vật liệu không dễ kiếm. Đặc biệt là hai chiếc mô đun hai phía trên dưới làm bằng thép tinh... những cái khác không đáng kể."
"Cầu anh nghĩ biên pháp, anh là chuyên gia mà."
"Chuyên gia thì không dám..."
Trương Lực mỉm cười khiêm tốn một câu, lập tức nhíu mày.
"À, trước kia ta làm ở xưởng Hồng Sơn, có thể tìm thấy loại khuôn thép tinh này, nhưng mà...."
"Nhưng mà sao?"
Tôi hỏi.
"Giá tương đối đắt, phỏng chừng vài trăm đồng."
Giang Hữu Tín âm thầm kinh hãi, mấy trăm đồng đúng là một con số dọa người.
Tôi nói: "Không thành vấn đề, người thân tôi sẽ chi, anh họ, anh tính toán sợ qua một chút, toàn bộ chi phí gia công, bao nhiêu tài liệu, phí tài liệu bao nhiêu, tiền không cần lo. Tôi, người nhà tôi sẽ chi hết."
Trương Lực cười nói: "Phí gia công không nói vội, tôi cũng chỉ mất có vài ngày.... còn phí tài liệu tôi nghĩ khoảng trên dưới một nghìn đồng."
"Phí gia công không thể không tính, không thể để anh họ làm không công. Tôi nghĩ thế này, tôi về nói chuyện với người nhà một chút, trừ phí tài liệu, hai trăm đồng là phí gia công, anh họ nghĩ thế nào?"
Tôi mở miệng nói hai trăm đồng phí gia công, Trương Lực do dự, chị dâu đã vui vẻ đầy mặt.
"Đều là bạn bè thân thích,. sao có thể lấy tiền chứ?"
Nói như vậy, nhưng ý tứ của cô không khác gì bắt tôi đặt tiền cọc, có thể thanh toán một lần hai trăm đồng vậy còn gì bằng.
"Cứ quyết định như thế, ngày mai, ngày mai người nhà tôi sẽ đưa tiền phí cho anh họ, trước tiên cứ đưa nghìn đồng trước, nếu không đủ lại lấy thêm."
"Vậy trước đây đều là phục giả sao?"
"Không phải không phải, phục thật phục thật, trước đây phục, hiện tại thế, tương lai cũng vậy."
Phương Văn Dịch thao thao tâng bốc.
"Ha ha, công phu nịnh hót của anh dạo này có tiến bộ a... Vậy đi, mấy ngày nay tôi muốn đi tìm thợ gia công, thời gian này không ở trong cửa hàng, cực khổ mấy anh rồi."
"Không có việc gì, cứ tin tưởng ở tôi."
Phương Văn Dịch vỗ ngực phát lời thề chắc chắn.
Tiểu tử này dạo này có tiến bộ, trừ một số bệnh của TV còn luống cuống, còn lại radio, máy thu âm cơ bản đều sửa được, về phần lắp rắp, anh hai cũng đã khá thạo, lương tháng cũng đủ trang trải. Tuy rằng lắp ráp TV kiếm được khá tiền, nhưng mà lấy đâu ra nhiều vốn như thế, cứ cho là giảm giá 7%thì cũng cần hơn 400 đồng, năm 1978 ở huyện Hướng Dương lấy đâu ra nhiều người có số tiền đó.
Nhưng thật ra raido, máy thu âm, thị trường khá lớn, tuy lợi nhuận thấp, dựa vào mức tiêu thụ mạnh cũng ngang bằng với TV.
Ngoài việc bảo trì và sửa chữa điện thoại di động, máy lắp ráp, các linh kiện chủ yếu đều là hàng chính hiệu, chất lượng là rất tốt công ty cũng có uy tín, có bảo hành, chỉ hai tháng, đã nổi danh ở nước ngoài, danh tiếng rất tốt, thậm chí Bảo Châu thị Thanh An Huyền cũng cho người đến đây đặt hàng, giá cả đã ổn định, giao cho Phương Văn Dịch, cơ bản cũng yên tâm.
Gia công máy móc, tôi dự định đến xưởng máy nông nghiệp, bất quá làm thế nào, cũng là một việc đau đầu, chung quy cũng không thể chạy tới, gặp người phụ trách bảo tôi là con trai Liễu chủ nhiệm, gọi lão đại các người ra đây?
Nếu vậy đúng là đạp hỏng tấm biển hai chữ bằng vàng "Nha nội" này!
Nghĩ một lát, cứ làm cách cũ, mượn chức mượn quyền.
Về quyền lực, mượn chức bí thư huyện ủy của ông già chắc có tác dụng, quan trọng hơn, tôi đã trưởng thành, không còn bị gắn cái mác trẻ nhỏ để gạt ra ngoài nữa.
"Anh Giang, tan ca có việc gì không?"
Buổi chiều bên ngoài phòng làm việc của lão ba, tô chặn Giang Hữu Tín lại.
Giang Hữu Tín vốn tưởng tôi đến tìm lão ba, đột nhiên bị hỏi, không khỏi kì quái.
"Không có việc gì, cậu...."
"Em mời cơm."
Giang Hữu Tín cười rộ lên: "Cậu mời cơm tôi? Hay là tôi mời đi, không lại nợ cậu một cái nhân tình mất."
Nói thế có khi lại thật, nếu hắn không có khả năng trở thành anh rể của tôi, chút nhân tình này cũng có điểm lớn. Nếu không phải tôi năm đó xuyên ngược về đây, hắn chắc vẫn là thầy giáo, không thấy được tương lai, có khi còn đắc tội với Từ Quốc Xương.
Tôi cũng không khách khí gật đầu.
"Muốn ăn gì?"
Tôi cười cười, muốn ăn thịt kho tàu ở Chiêu đãi sở, nhưng tôi và Giang Hữu Tín lại không có phương tiện để đến đó, cái Chiêu Đãi Sở là để dành cho Vương Hữu Phú, bởi Nghiêm Ngọc Thành muốn mượn hắn trấn an cán bộ cấp dưới, tạm thời vẫn còn đứng ở vị trí đồn trưởng. Tôi cùng Gang Hữu Tín, một là con trai Liễu chủ nhiệm, một là bí thư của Liễu chủ nhiệm, để hắn nhìn thấy ở cùng một chỗ, ảnh hưởng không tốt, ai biết tên tiểu nhân này thêu dệt ra những cái gì?
"Quán bình dân nha, tôi đi trước gọi món, lát nữa cậu qua."
"Được."
Quán cơm bình dân trên bàn ăn, tôi mở bản vẽ thiết kế ra.
"Đây là cái gì?"
Giang Hữu Tín có chút hiếu kì hỏi.
"Bản vẽ máy làm gạch."
"Máy làm gạch? Ai vẽ cái này?"
Tôi cười cười, cũng không muốn dấu hắn: "Em là người vẽ."
Giang Hữu Tín lông mày nhướng lên, lập tức nổ nụ cười :"Sớm biết cậu không giống người thường."
Hắn tính tình vốn trầm ổn, làm bí thư cho lãnh đạo trầm ổn là quan trọng, thay đổi khiến người ta ngạc nhiên, bất quá lần trước nói chuyện với hắn về sự kiện ăn cắp bản quyền, hắn biết kiến thức tôi bất phàm.
"Cậu mời tôi ăn, chủ yếu là vì cái này?"
Tôi cười cười nói: "Là anh mời em."
Giang Hữu Tín cũng cười: "Mặc kệ là tôi hay cậu mời, tóm lại là tôi trả tiền."
"Cái này chưa chắc, em hiện tại nhiều tiền hơn anh."
Quyết định nhờ Giang Hữu Tín hỗ trợ, tôi định nói hết mọi chuyện cho hắn, nếu muốn ở huyện Hướng Dương mở rộng làm ăn, tôi ít nhất cũng cần có phương tiện, dù sao cũng phải cần một người có phân lượng đả thông các loại quan hệ. Trước đó tôi nghĩ đến Tôn quản lí hoặc Vương Học Văn, nhưng sau đó lại thôi, Tôn quản lí hám tài, Vương Học Văn vô sỉ, là hạng người không thể giao phó, huống hồ quan hệ cũng không thân, không đảm bảo.
Mà Giang Hữu Tín này là một người quen thân, cho dù có được hay không cũng là người một nhà, hoàn toàn có thể tin tưởng được.
Dù Giang Hữu Tín là người trầm ổn vô cùng, nhưng nghe tôi nói hết chuyện tình, cũng rất là ngạc nhiên, tay gõ gõ mặt bàn, im lặng cân nhắc, cũng khó trách, một đứa trẻ chín tuổi làm ra chuyện như vậy, thật sự dọa người.
"Nói như vậy, tôi hôm nay phải ăn cơm mời rồi."
Giang Hữu Tín tiêu hóa hoàn toàn những lời tôi nói, lại mở giọng vui đùa.
"Ăn cơm thì ăn, còn thuốc, rượu... em cũng không dám cho anh, anh hiện tại là cán bộ, thân phận đã khác rồi ."
"Dù cậu có mời nhưng tôi chưa chắc đã có dũng khí, sợ ba cậu xử lý tôi."
Lúc món ăn được bê ra, Giang Hữu Tín vừa nhìn đã nhức đầu------ thịt dê thui, thịt hầm, thịt kho tàu! Tất cả là đồ mặn, Giang Hữu Tín gầy gò theo chủ nghĩa ăn chay, tôi vừa vặn trái ngược.
Tôi gọi vài món này, cũng là muốn thêm cho hắn chút dinh dưỡng, dù sao làm cách mạng cũng cần thân thể tốt làm vốn a.
"Không phải toàn là thịt chứ?"
"Còn, rau xào trứng nữa."
Giang Hữu Tín thờ phào một hơi: "Còn tốt."
Nói cách khác, mang tiếng là tôi mời ăn cơm, mắt thấy tôi ăn to cắn lớn, Giang Hữu Tín ở một bên ăn cơm trắng, thật có chút buồn cười.
"Anh Giang, ở xưởng máy nông nghiệp anh có quen ai không?"
Tôi cầm miếng dê thui lớn nhất, cắn mạnh một miếng, bâng quơ hỏi.
"Có, xưởng trưởng xưởng máy nông nghiệp Trương Lực là anh họ của tôi."
Hai con mắt tôi nhất thời sáng rực, đúng là không chọn nhầm người, lúc trước không nghe qua hắn có người bà con này.
"Quá tuyệt, vừa lúc em cần gia công vài bộ phận chiếc máy làm gạch này."
"Không thành vấn đề, anh ấy vốn là thợ tiện, trước đây là kĩ sư ở xưởng máy Hồng Sơn, sau đó lại chạy qua xưởng máy nông nghiệp."
Hồng Sơn ky tôi biết, đó là một nhà xưởng của quân đội, chuyên sản xuất súng đạn, năm 59 vị nguyên soái chính trực kia kiến thiết mặt trận thứ ba, một vài nhà xưởng quân đội được mở tại khe sơn câu huyện Hướng Dương, lực lượng kĩ thuật vượt xa xưởng máy nông nghiệp.
Làm kĩ sư tại xưởng máy Hồng Sơn, gia công chi tiết máy quả thực chỉ là ăn một bữa sáng.
"Hôm nay là cuối tuần, anh ấy chắc đang ở nhà, chúng ta cơm nước xong cứ tới thẳng đó luôn."
"Đi, anh là đại ca, mọi chuyện nghe lời anh."
Tôi mở miệng nói một câu giang hồ.
Giang Hữu Tín cười, liên tục lắc đầu, không còn kinh ngạc với sự thành thục trước tuổi của tôi nữa.
Bữa ăn này đúng là thích ý, nhồi đầy bụng các loại thịt, đi ra khỏi quán cơm bình dân không thể đứng thẳng, khiến Giang Hữu Tín chê cười một phen. Hắn là một người trầm ổn, nhưng trước mặt tôi luôn không câu nệ, đại loại như Nghiêm Ngọc Thành, đại khái là hợp ý tôi.
"Anh Giang, Trương xưởng trưởng có uống rượu không?"
"Uống."
"Hút thuốc?''
"Hút."
"Quá tốt."
Giang Hữu Tín ngạc nhiên nói: ''Thuốc rượu đều đủ cả, tốt cái gì mà tốt?"
"Anh ta không hút thuốc, không uống rượu, tôi còn không biết chuẩn bị quà gì."
Năm 1980 không thể so với những năm sau này, buổi tối, cơ bản các cửa hàng đều đóng cửa, ngay cả siêu thị, đến một chương trình khuyến mại "tặng đại lễ bao" cũng không có. Ngoài cổng huyện ủy chỉ có vài hàng bán lẻ, đóng cửa gần hết, nhưng vẫn mua được thuốc, rượu.
Huyện Hướng Dương các cửa hàng bán lẻ đến buổi tối hầu như đều đóng cửa vào một tầm giờ cố định, nguyên nhân đơn giản, đều là do cạnh huyện ủy mà ra. Dù sao cũng phải bán cho vài người có lòng tặng lễ vật, tuy nói kinh tế có quy hoạch, có cầu thì có cung, buôn bán thịnh vượng đơn giản không phải là chuyện gì xấu.
Giang Hữu Tín nói: "Đều là thân thích, không cần bày vẽ."
Tôi cười nói: "Là thân thích của anh, tôi tạm thời còn không phải. Nhờ người khác làm việc, không có phí vào cửa là không được."
"Ha! Nếu như nói cho chủ nhiệm biết, còn không biết ông ấy tức giận thế nào."
"Khoa học kĩ thuật là sức sản xuất thứ hai, tôi giúp ông ấy phát triển kinh tế huyện, ông ấy cảm tạ còn không kịp, tức giận cái gì?"
Tôi cười hi ha nói.
Giang Hữu Tín vội nghiêm mặt nói: "Tiểu Tuấn, không được nói lung tung, cẩn thận để người ta nói rằng cậu phản đối lí luận sản xuất."
Tôi bĩu môi, không thèm giải thích.
Qua vài năm nữa, sẽ biết những lời này có bao nhiêu sức nặng.
Tôi mua hai chai Phượng Tường, hai cây thuốc lá, vốn muốn mua mỗi thứ bốn món, nhưng bị Giang Hữu Tín cản lại. Tuy hiện tại tôi rất có tiền, nhưng một thời gian ngắn hắn vô pháp tiếp nhận được sự "xa xỉ" của tôi.
Chuyện một đứa bé chín tuổi có nhiều tiền cũng thật thái quá, một tháng tiềng lương của hắn cũng còn kém xa.
Trương Lực ở Lão Nhai, không có đèn đường, nếu không đi sát mặt tiền cửa hàng ven đường có vài ngọn đèn leo lét hắt ra, chỉ sợ phải sờ soạng mà bước đi. Rẽ trái rẽ phải theo Giang Hữu Tín, đều là hắn cầm tay tôi, có thể thấy trong cảm nhận của hắn vẫn coi tôi là một đứa trẻ, sợ tôi bị lạc.
Giữa tháng tám, khí trời đã không còn nóng nực, năm 1985, hiệu ứng nhà kính rất ít, lúc trời tối xuống, không khí tương đối mát mẻ. Kết cấu nhà cửa ở Lão Nhai toàn bộ đều là nhà ngói, bên trong cầu thang đều là gỗ, còn xa chưa rõ tài liệu dùng để xây nhà cửa, đi trên cầu thang gỗ, lúc này mới phát ra âm thanh lộp cộp.
Trương Lực ở tầng hai, bởi vì hơi nóng, cửa phòng vẫn mở rộng.
"Anh họ?"
Giang Hữu Tín gọi một câu.
"A, Là Hữu Tín hả? Mau, vào đây ngồi."
Một người đàn ông khoảng hơn ba mươi lên tiếng trả lời, tướng ngũ đoản, rất cường tráng, khuôn mặt hiền hòa, nhìn qua biết là ngừi thành thật.
"Hữu Tín, lâu lắm mới thấy cậu, dạo này ít đến chỗ anh chơi a? Có phải đổi công tác, ở huyện ủy nhiều việc không?"
Nghe được thanh âm, một ngườ đàn bà khoảng ba mươi từ trong phòng đi ra, thấy Giang Hữu Tín vẻ mặt tươi cười, xem ra đó là chị dâu của hắn, vợ Trương Lực, vừa mở miệng đã biết là người thông minh.
Lòng tôi có chút thích thú.
Có một thuyết nói rằng, phàm là phụ nữ thông minh đại đa số đều giỏi tính toán, nói thô một chút là có điểm tham tài. Tôi cần Trương Lực giúp, cần một người ở bên thúc dục thêm, phải biết rằng kinh doanh cá nhân, lúc này tương đối phạm húy kị, hai vợ chồng thành thật này, có khi tôi vừa tung ra con bài con trai Liễu chủ nhiệm, chỉ sợ lập tức hiệu nghiệm.
"Em không phải làm thêm ca, liền đến đây chơi."
Giang Hữu Tín nói rất là bình thản, phảng phất như thuận miệng trò chuyện việc nhà, nhưng lộ ra vẻ thân thiết vô cùng, chỉ có người một nhà, ngữ khí mới tự nhiên thân thiết như vậy.
Tôi cảm thấy bộ phục, không ngờ "Đại tỷ phu" còn có kĩ xảo như vậy.
Lúc này Trương Lực thấy Giang Hữu Tín nói đông nói tây, lại càng hoảng sợ: "Hữu Tín, có chuyện gì xảy ra?"
Tuy nói là bà con, nhưng hôm nay không phải ngày lễ ngày tết, cũng không phải sinh nhật, lại còn lễ vật quý trọng như vậy, khó trách hắn ngạc nhiên không thể hiểu nổi.
"Có chút việc cần anh họ giúp đỡ."
"Ai, người một nhà nói cái gì hỗ trợ, chú muốn anh hỗ trọ chỉ cần nói một câu cần gì chuẩn bị... những thứ này?" Trương Lực ra sức lắc đầu, nói tiếp: ''Hơn nữa hiện tại chú là bí thư của Liễu chủ nhiệm, còn có chuyện gì cần anh giúp nữa?"
"Đúng vậy đúng vậy, Hữu Tín em cũng quá khách khì rồi."
Chị dâu hai cười nhẹ, tay chân luống cuống thu dọn bàn ghế, bưng trà, hạt dưa lên.
"Hữu Tín à, làm ở huyễn ủy túng thiếu lắm sao? Hay Liễu chủ nhiệm khó hầu hạ?"
Giang Hữu Tín cười: "Chị dâu, đều là công tác cách mạng, phân công bất đồng mà thôi, cái gì mà hầu hạ? Nếu để người khác nghe được, truyền ra ngoài không tốt, còn tưởng rằng chúng ta bàn tán sau lưng lãnh đạo."
"Đúng đúng, là tôi không tốt, chỉ biết nói càn... Hữu Tín, đứa bé này là...."
Toát mồ hôi!
Vào cửa lâu như vậy bây giờ mới thấy tôi, lão tử chả lẽ khó thấy như vậy.
"Đây là con trai Liễu chủ nhiệm, tên Liễu Tuấn."
Giang Hữu Tín nói rất tùy ý, nhưng vợ chồng Trương Lực sững cả người không nói được câu nào. Bọn họ nằm mơ cũng không ngờ Giang Hữu Tín dắt con trai chủ nhiệm đi chơi.
"Anh chị, hai người tốt, gọi em là Tiểu Tuấn được rồi."
Tôi mở miệng chào hỏi, nói luôn cách xưng hô, có lẽ hai vị kia không ngờ một đứa trẻ vài tuổi ranh lại có biết bối phận như vậy, bất quá tôi gọi Giang Hữu Tín là Giang ca, gọi bọn họ là bác lại càng lộn xộn.
"Ái da, thực sự là con trai Liễu Chủ nhiệm, thật là..... Trương Lực, anh mau tiếp khách, em chạy ra mua kẹo bánh."
Chị dâu luống cuống tay chân.
"Chị dâu, không cần vội, tôi với anh Giang vừa ăn cơm xong, bụng vẫn còn no, bây giờ ăn cái gì cũng không vào."
Giang Hữu Tín cười ngăn chị dâu: "Được rồi, chị dâu, không cần gấp, ăn hạt dưa là được rồi."
"Ai nha, vậy sao được? Quá thất lễ..."
Tôi cười nói: "Chị dâu, thực sự không cần phiền phức, em và anh Giang thân như huynh đệ, chị không cần khách khí, tôi lần sau còn dám đến chơi."
"Lời này cũng đúng, thật không hổ là con trai Liễu chủ nhiệm, nói năng đĩnh đạc, thật là có học."
Chị dâu tấm tắc khen.
Giang Hữu Tín cười cười, không để ý đến chị dâu, móc ra bản vẽ nói: "Anh họ, đây là bản vẽ tiểu Tuấn tự vẽ, phiền anh xem qua, có thể giúp nó gia công được không."
Câu này vừa nói ra, mọi người tại hiện trường đều nghĩ là "Đẩy công", đổ lên người một đứa bé, vì không ai nghĩ trên đời còn có "thiên tài". Nhưng hoàn cảnh hiện tại, tôi cũng không tiện nói gì, miễn cho mọi người đồn thổi, ảnh hưởng đến ông già.
Tiếp nhận bản vẽ, Trương Lực lập tức tinh thần rung lên. Hắn cũng có trình độ, bộ phận then chốt bên trong cũng hiểu đôi chút, lúc trước đối với Giang Hữu Tín còn một khoảng cách, không cùng chung ngôn ngữ, nói đến kĩ thuật, đó mới là chí lớn gặp nhau.
"Ồ, đây là....Máy làm gạch?"
Tôi lập tức phấn khởi, tìm đúng người rồi.
"Đúng đúng, người nhà của em nói, đó là máy làm gạch."
Trương Lực nhìn bản vẽ gật đầu nói: "Bản vẽ quá tuyệt, người nhà của cậu làm gì? Bản thiết kế này trình độ rất cao a! Dù chúng ta là dân kĩ thuật, xem cũng không đủ trình độ."
Giang Hữu Tín nghe xong lời này, thâm ý liếc mắt nhìn tôi, tôi lén lén làm mặt quỷ.
"Anh họ, thứ này các anh có thể gia công không?"
"Gia công thì không thành vấn đề, nhưng vật liệu không dễ kiếm. Đặc biệt là hai chiếc mô đun hai phía trên dưới làm bằng thép tinh... những cái khác không đáng kể."
"Cầu anh nghĩ biên pháp, anh là chuyên gia mà."
"Chuyên gia thì không dám..."
Trương Lực mỉm cười khiêm tốn một câu, lập tức nhíu mày.
"À, trước kia ta làm ở xưởng Hồng Sơn, có thể tìm thấy loại khuôn thép tinh này, nhưng mà...."
"Nhưng mà sao?"
Tôi hỏi.
"Giá tương đối đắt, phỏng chừng vài trăm đồng."
Giang Hữu Tín âm thầm kinh hãi, mấy trăm đồng đúng là một con số dọa người.
Tôi nói: "Không thành vấn đề, người thân tôi sẽ chi, anh họ, anh tính toán sợ qua một chút, toàn bộ chi phí gia công, bao nhiêu tài liệu, phí tài liệu bao nhiêu, tiền không cần lo. Tôi, người nhà tôi sẽ chi hết."
Trương Lực cười nói: "Phí gia công không nói vội, tôi cũng chỉ mất có vài ngày.... còn phí tài liệu tôi nghĩ khoảng trên dưới một nghìn đồng."
"Phí gia công không thể không tính, không thể để anh họ làm không công. Tôi nghĩ thế này, tôi về nói chuyện với người nhà một chút, trừ phí tài liệu, hai trăm đồng là phí gia công, anh họ nghĩ thế nào?"
Tôi mở miệng nói hai trăm đồng phí gia công, Trương Lực do dự, chị dâu đã vui vẻ đầy mặt.
"Đều là bạn bè thân thích,. sao có thể lấy tiền chứ?"
Nói như vậy, nhưng ý tứ của cô không khác gì bắt tôi đặt tiền cọc, có thể thanh toán một lần hai trăm đồng vậy còn gì bằng.
"Cứ quyết định như thế, ngày mai, ngày mai người nhà tôi sẽ đưa tiền phí cho anh họ, trước tiên cứ đưa nghìn đồng trước, nếu không đủ lại lấy thêm."
Tác giả :
Khuyết Danh