Trùng Sinh Chi Nha Nội
Chương 349: Sôi nổi bàn luận về xu thế chung
“Tiểu tuấn, sao anh có thể hiểu biết nhiều như vậy?”
Lương Xảo hỏi một cách hiếu kì.
Trước đây tại thành phố bảo châu, xảo nhi cả ngày vội vàng lo lắng cho cửa hàng bánh mì, thú vui của người phụ nữ gia đình thật sự không nhiều, với thiên tài của Liễu Tuấn, rất dễ tiếp nhận.Thấy người đọc sách, chính là người có học vấn cao, bất luận là chuyện trên trời dưới đất đều biết cả.
Lương Xảo hiện nay đã được rèn luyện qua nhiều năm tháng, cũng có rất nhiều thay đổi, đường đường là đại bà chủ của công ty hoa hưng, người điều hành phía sau của khách sạn thu thủy, thấy nhiều chuyện trên thế gian rồi, tầm nhìn cũng được mở rộng hơn,
Liễu Tuấn là một sinh viên khoa trung văn, những thứ mà hiểu được rất nhiều.
“Xem nhiều sách báo thôi, có thể thu được rất nhiều kiến thức”
Liễu Tuấn cười đáp lại.
“Nói cho anh một tin vui, mảnh đất gần biển của chúng ta lại tăng giá đó”
Lương Xảo vui mừng nói.
Liễu Tuấn mỉm cười: “Chúc mừng phát tài”
Trải qua những ngày tháng tại hồng kông, một chút tiền này, thực sự chẳng là gì trong mắt của bổn nha nội, huống hồ đây lại là kết quả đã dự tính trước được. Lương Xảo cười đánh anh ta.
“Xảo Nhi, em nói với Hắc Tử, bảo anh ta lập tức chọn 5 thành phố, tiến hành khảo sát thị trường, chuẩn bị xây thêm nhà hàng nữa”
Liễu Tuấn đột nhiên nói đến chuyện này.
Lương Xảo cau mày:”xây 5 chi nhánh, cái này sớm đã dự tính trước rồi, thành phố cũng đã chọn xong, chỉ là vấn đề tiền vốn thôi.”
Liễu Tuấn mỉm cười nói: “Cần bọn họ bắt đầu công tác chuẩn bị ngay. Muộn nhất đầu năm tới, tiền vốn có thể thu lại”
“Anh nói về thương mại ở biên giới sao?”
Lương Xảo rất quen thuộc với nghiệp vụ của tập đoàn hiện nay.
“Thương mại biên giới thu lợi nhuận tốt, nhưng tiền cần chi cho 5 chi nhánh vẫn không đủ”
Liễu Tuấn cười nói: “Không phải bên biên giới, đến khi đó em sẽ biết”
Lương Xảo liếc nhìn anh ta, thấy khí khái đã quyết của anh ta thì cũng đành chấp nhận, khi mà tiểu Tuấn đã có những thần thái này thì đã chắc 100% rồi.
“Thế, chỗ bên anh trai em…”
“Ừ, anh sẽ gọi điện cho anh ý..”
Liễu Tuấn nhấc điện thoại lên nhưng người nhấc điện thoại lại thông báo rằng trưởng khoa Lương không có tại đây, hỏi khi nào về thì cũng không biết. Liễu Tuấn cũng đành đợi.
Thông tin lạc hậu, nếu như có điện thại di động thì tốt hơn. Vừa nghĩ đến di động, Liễu Tuấn lập tức nghĩ ngay tới kiểu dáng sớm nhất của điện thoại di động, cách gọi thông thường là “Đại đại ca”. Loại này vừa có thể là điện thoại vừa có thể làm vũ khí, nên mau mau xuất hiện thì hơn? Hơn nữa nên xuất hiện sớm nhất tại thành phố Nam Phương.
Liễu Tuấn tạm thời không có hứng thú lắm với những thứ này, đơn giản vì ở lâu tại thành phố Nam Phương này. Sau khi tốt nghiệp thì sẽ về làm tại tỉnh N hơn nữa kiểu dáng mới xuất hiện cũng không thể ngao du được, huống hồ khi điện thoại di động mới thình hành, đắt vô cùng cả một đống tiền mua về. Chẳng phải nói đến chuyện không có tiền mua, mà một cán bộ nhỏ vừa tham gia công tác dùng điện thoại cũng thật quá thế hiện.
\
Hành sự cố gắng giữ được giọng điệu trong lời răn của Liễu Tuấn.
Đây cũng là anh ta ít xuât hiện tại công ty Hưng Nghiệp, chỉ thông qua điện thoại để căn dặn tiểu thanh. Một thanh niên đại lục, lại là “Thần cổ phiếu” của Hồng Kông, cũng chẳng phải chuyện tốt gì.
Tiền phải kiếm, danh có thể không cần xuất hiện.
Đến tối, điện thoại của Lương Xảo lại reo lên.
“Tiểu Tuấn à, đã về đấy à?”
Nghe điện thoại, Liễu Tuấn có cảm giác hơi kì lạ, có lẽ nhà anh ta là tại thành phố Bảo Châu. Nhưng Lương Kinh Vĩ lại dùng từ “Trở về”, cũng không thể nói là sai.
Đây có Lương Xảo chính là nhà của anh ta rồi.
“Vâng, sắp khai giảng rồi”
“Thế ngày mai có thời gian không? Đến nhà anh một chút, cha anh có việc muốn nói với em”
Liễu Tuấn cười nói: “Tướng quân Hà triệu tập không thể chậm chạp được, được, nếu tối mai trưởng tham mưu có thời gian, em sẽ qua đó!”
Lương Kinh Vĩ cười người “Em rể” này quả nhiên hiểu chuyện, biết những điểm mạnh và yếu.
“Thế tốt, em qua đây đi”
“Xảo nhi, đi, đến nhà tham mưu trưởng”
“Vâng”
Xảo nhi lại là khách thường xuyên của nhà họ Hà, nhiều lần đến đây hơn Liễu Tuấn, Liễu Tuấn cũng chỉ đến đây có 1 lần thôi, chỉ là hay đến nhà của Hà Mộng Doanh uống trà, thoải mái đầu óc chút.
Đến nhà họ Hà đương nhiên không thể thể hiện qua, cho nên vệ sĩ, lái xe đều ở nhà hai người tự lái xe đến đó, dù sao đường cũng không xa.
Lương Kinh Vĩ sớm đã đứng đợi ở trước cổng rồi.
Đây không phải do quá xem trọng Liễu Tuấn, đường đường là trưởng khoa Liễu đích thân ngênh đón, thực sự là những quy tắc trong quân đội quá nghiêm khắc, nếu như Lương Kinh Vĩ không nghên đón, cả ngày bắt người ta đợi điện thoại của mình, rồi lại làm vậy thì thật không đúng với người ta.
Đến thăm nhà họ Hà, Hải Hướng Quân cũng có ở đó, ngay cả Hà Mộng Khiết cũng có mặt với phong thái rất anh hùng can đảm. Quân hàm đại tá trên vai của hải quân, với 4 ngôi sao, nhưng gần đây tiếng nói của Hải Hướng Quân với trưởng tham mưu ngày càng có sức ảnh hưởng, có lẽ trong thời gian tới sẽ từ 4 sao lên sao vàng cũng lên.
Thấy Liễu Tuấn và xảo nhi đến, Hà Trường Chinh vẫn ngồi nghiêm nghị trong nhà, gật đầu chào hỏi. Hải Hướng Quân thì đứng dậy nhiệt liệt chào hỏi.
Người này cũng quá coi trọng nghĩa khí với bạn bè, coi trọng không phải là địa vị của Liễu Tuấn (Một sinh viên cũng không có chỗ lên tiếng), mà là sẽ làm bạn với Liễu Tuấn.
“Liễu Tuấn, nghe nói cậu từng nói với Kinh Vĩ là tháng 7 tới khu bờ vịnh sẽ xảy ra bạo loạn, có phải là có chuyện này không?”
Liễu Tuấn ngồi đó vẫn chưa kịp uống trà do Hà Mộng Doanh pha, Hà Trường Chinh chưa gì đã hỏi rồi, thần sắc lại vô cùng nghiêm túc.
“Vâng”
Liễu Tuấn đáp lại rất ngắn gọn.
“Tại sao cậu lại có phán đoán này?”
Hà Trường Chinh nhìn chằm chằm hỏi.
“Rất đơn giản, Samdam Hussein đang nổi điên, muốn mượn cớ chuyển mâu thuẫn trong nước. Hai cuộc chiến tranhh đã kéo dài 8 năm, thương hại nhiều vô kể, không có cách chỉnh đổn lại, cuộc sống cũng như tình hình của đất nước đã quá túng quấn, nhân dân oán trách ngút trời. Con người của Hussein, tự cao tự đại lại muốn chiếm lấy quyền độc tôn dầu mới đối thoại với Mĩ, chính vì những điều này mà cháu có phán đoán ông ta sẽ làm cục diện thay đổi.”
Liễu Tuấn nói, nhận lấy tách trà Hà Mộng Doanh đưa tới, uống một ngụm.
“Chỉ đơn giản như vậy?”
“Đúng, đơn giản vậy thôi. Chiến tranh thường xảy ra trong thời gian người ta hơi có chút điên loạn.’
Hà Trường Chinh có chút ngạc nhiên nhìn Lương Kinh Vĩ, nói: “Kinh Vĩ, điều này với luận văn con viết có điều gì đó giống nhau...”
Lương Kinh Vĩ hơi có chút bất an.
Nghe lời nhạc phụ như vậy có ý nói mình “Đạo văn” rồi.
Liễu Tuấn cười nói: “Tướng quân Hà, những thứ này cháu với anh Kinh Vĩ chưa từng bàn bạc với nhau, chẳng qua khả năng Trung đông xảy ra chiến tranh đã rõ ràng thôi. Nếu như bài văn của anh Kinh Vĩ cũng phân tích như vậy, thì đó là cách nhìn chung của những anh hùng thôi”
Hà Mộng Doanh nhìn Liễu Tuấn, dám trước mặt của “Tướng quân Hà” tự xưng là “Anh hùng” mà không chút đỏ mặt, cũng thật là da mặt dày.
“Thế cháu nói tiếp đi, cục diện sẽ thay đổi ra sao?”
Liễu Tuấn nhìn Hà Trường Chinh, thấy thần sắc ông ta cũng hòa bình, cho nên trong lòng cũng yên tâm phần nào.
“Mùng 7 tháng 8, mĩ đã bắt đầu thực hiện “Lá chắn sa mạc”, với Iraq sẽ khó tránh khỏi hành động này, hơn nữa sẽ đánh thắng nữa”
“Có thể thấy được như vậy?”
“Nước Mĩ trong lịch sử đã từng tham gia nhiều trận chiến, ngoài chịu thất bại tại Triều Tiên và Việt Nam ra thì những cuộc chiến khác chưa từng chịu thua. Họ cũng là những kẻ đáng gườm”
Hà Trường Chinh lạnh lùng nói: “Sao không cho rằng Iraq sẽ là Triều Tiên hay Việt Nam thứ hai chứ?”
“Không thể, điều kiện hoàn cảnh không giống nhau. Triều Tiên có chúng ta giúp sức, mĩ thực tế là đang đánh nhau với ta, quân tình nguyện là quân bách chiến, đương nhiên họ không thể thắng. Việt Nam địa hình phức tạp, ưu thế và hỏa lực của mĩ không thể dùng được, chỉ có thể đánh du kích. Đây lại không phải là thế mạnh của mĩ. Chịu thua là đương nhiên. Iraq lại có địa hình bằng phẳng, nhiều sa mạc, mĩ lại có những vũ khĩ tối tân, làm sao iraq chống lại nổi”
Hà Trường Chinh, Hải Hướng Quân và Lương Kinh Vĩ đều gật đầu.
“Cách nhìn của cháu là chiến tranh sẽ diễn ra trên phương diện địa hình?”
“Đúng, giống như Iraq tiến quân vào Kawait, Iraq có lẽ không có lực mà trả miếng đâu”
Hà Trường Chinh lại gật đầu, dựa lưng vào ghế, trầm ngâm suy nghĩ.
Liễu Tuấn thấy hơi căng thẳng, nói chuyện với tướng quân nói hết những cách nhìn của mình về đại sự thật áp lực vô cùng. Nhưng mình đã nói hết ra rồi thù cũng nói cho tỉ mỉ chút.
“Hà tướng quân, chú Hải, anh Kinh Vĩ, cháu thấy với nhân sĩ bên quân đội, cái đáng chú ý trong chiến tranh có thể là sự phối hợp của cả 3 quân hải , lục, không quân, đương nhiên, chiến tranh điện tử cũng nên chú ý. Nước Mĩ tuy quân sự mạnh, nhưng vẫn với đường biển thì việc vận chuyển vũ khí quân đội không hề dễ dàng. Hiện nay chiến tranh, kì thực là hậu cần. Nghiên cứu kỹ tổ chức hậu cần của chúng, có thể tổng kết ra nhiều điều để viết ra 1 bài văn lớn”
Hà Trường Chinh lại lần nữa nhìn Liễu Tuấn, trong mắt mang theo nhưng lời khen ngợi.
“Liễu Tuấn, sau khi tốt nghiệp có muốn tham gia công tác quân sự không?”
Hà Trường Chinh đột nhiên hỏi.
Liễu Tuấn giật mình cười nói: “Tướng quân Hà, cháu vẫn chưa nghĩ tới chuyện này”
Hà Trường Chinh gật đầu, cũng không miễn cưỡng, cười nói: “Liễu Tuấn, sau này cháu gọi ta là bác Hà đi, có thời gian thì thường đến đây chơi”
Lương Xảo hỏi một cách hiếu kì.
Trước đây tại thành phố bảo châu, xảo nhi cả ngày vội vàng lo lắng cho cửa hàng bánh mì, thú vui của người phụ nữ gia đình thật sự không nhiều, với thiên tài của Liễu Tuấn, rất dễ tiếp nhận.Thấy người đọc sách, chính là người có học vấn cao, bất luận là chuyện trên trời dưới đất đều biết cả.
Lương Xảo hiện nay đã được rèn luyện qua nhiều năm tháng, cũng có rất nhiều thay đổi, đường đường là đại bà chủ của công ty hoa hưng, người điều hành phía sau của khách sạn thu thủy, thấy nhiều chuyện trên thế gian rồi, tầm nhìn cũng được mở rộng hơn,
Liễu Tuấn là một sinh viên khoa trung văn, những thứ mà hiểu được rất nhiều.
“Xem nhiều sách báo thôi, có thể thu được rất nhiều kiến thức”
Liễu Tuấn cười đáp lại.
“Nói cho anh một tin vui, mảnh đất gần biển của chúng ta lại tăng giá đó”
Lương Xảo vui mừng nói.
Liễu Tuấn mỉm cười: “Chúc mừng phát tài”
Trải qua những ngày tháng tại hồng kông, một chút tiền này, thực sự chẳng là gì trong mắt của bổn nha nội, huống hồ đây lại là kết quả đã dự tính trước được. Lương Xảo cười đánh anh ta.
“Xảo Nhi, em nói với Hắc Tử, bảo anh ta lập tức chọn 5 thành phố, tiến hành khảo sát thị trường, chuẩn bị xây thêm nhà hàng nữa”
Liễu Tuấn đột nhiên nói đến chuyện này.
Lương Xảo cau mày:”xây 5 chi nhánh, cái này sớm đã dự tính trước rồi, thành phố cũng đã chọn xong, chỉ là vấn đề tiền vốn thôi.”
Liễu Tuấn mỉm cười nói: “Cần bọn họ bắt đầu công tác chuẩn bị ngay. Muộn nhất đầu năm tới, tiền vốn có thể thu lại”
“Anh nói về thương mại ở biên giới sao?”
Lương Xảo rất quen thuộc với nghiệp vụ của tập đoàn hiện nay.
“Thương mại biên giới thu lợi nhuận tốt, nhưng tiền cần chi cho 5 chi nhánh vẫn không đủ”
Liễu Tuấn cười nói: “Không phải bên biên giới, đến khi đó em sẽ biết”
Lương Xảo liếc nhìn anh ta, thấy khí khái đã quyết của anh ta thì cũng đành chấp nhận, khi mà tiểu Tuấn đã có những thần thái này thì đã chắc 100% rồi.
“Thế, chỗ bên anh trai em…”
“Ừ, anh sẽ gọi điện cho anh ý..”
Liễu Tuấn nhấc điện thoại lên nhưng người nhấc điện thoại lại thông báo rằng trưởng khoa Lương không có tại đây, hỏi khi nào về thì cũng không biết. Liễu Tuấn cũng đành đợi.
Thông tin lạc hậu, nếu như có điện thại di động thì tốt hơn. Vừa nghĩ đến di động, Liễu Tuấn lập tức nghĩ ngay tới kiểu dáng sớm nhất của điện thoại di động, cách gọi thông thường là “Đại đại ca”. Loại này vừa có thể là điện thoại vừa có thể làm vũ khí, nên mau mau xuất hiện thì hơn? Hơn nữa nên xuất hiện sớm nhất tại thành phố Nam Phương.
Liễu Tuấn tạm thời không có hứng thú lắm với những thứ này, đơn giản vì ở lâu tại thành phố Nam Phương này. Sau khi tốt nghiệp thì sẽ về làm tại tỉnh N hơn nữa kiểu dáng mới xuất hiện cũng không thể ngao du được, huống hồ khi điện thoại di động mới thình hành, đắt vô cùng cả một đống tiền mua về. Chẳng phải nói đến chuyện không có tiền mua, mà một cán bộ nhỏ vừa tham gia công tác dùng điện thoại cũng thật quá thế hiện.
\
Hành sự cố gắng giữ được giọng điệu trong lời răn của Liễu Tuấn.
Đây cũng là anh ta ít xuât hiện tại công ty Hưng Nghiệp, chỉ thông qua điện thoại để căn dặn tiểu thanh. Một thanh niên đại lục, lại là “Thần cổ phiếu” của Hồng Kông, cũng chẳng phải chuyện tốt gì.
Tiền phải kiếm, danh có thể không cần xuất hiện.
Đến tối, điện thoại của Lương Xảo lại reo lên.
“Tiểu Tuấn à, đã về đấy à?”
Nghe điện thoại, Liễu Tuấn có cảm giác hơi kì lạ, có lẽ nhà anh ta là tại thành phố Bảo Châu. Nhưng Lương Kinh Vĩ lại dùng từ “Trở về”, cũng không thể nói là sai.
Đây có Lương Xảo chính là nhà của anh ta rồi.
“Vâng, sắp khai giảng rồi”
“Thế ngày mai có thời gian không? Đến nhà anh một chút, cha anh có việc muốn nói với em”
Liễu Tuấn cười nói: “Tướng quân Hà triệu tập không thể chậm chạp được, được, nếu tối mai trưởng tham mưu có thời gian, em sẽ qua đó!”
Lương Kinh Vĩ cười người “Em rể” này quả nhiên hiểu chuyện, biết những điểm mạnh và yếu.
“Thế tốt, em qua đây đi”
“Xảo nhi, đi, đến nhà tham mưu trưởng”
“Vâng”
Xảo nhi lại là khách thường xuyên của nhà họ Hà, nhiều lần đến đây hơn Liễu Tuấn, Liễu Tuấn cũng chỉ đến đây có 1 lần thôi, chỉ là hay đến nhà của Hà Mộng Doanh uống trà, thoải mái đầu óc chút.
Đến nhà họ Hà đương nhiên không thể thể hiện qua, cho nên vệ sĩ, lái xe đều ở nhà hai người tự lái xe đến đó, dù sao đường cũng không xa.
Lương Kinh Vĩ sớm đã đứng đợi ở trước cổng rồi.
Đây không phải do quá xem trọng Liễu Tuấn, đường đường là trưởng khoa Liễu đích thân ngênh đón, thực sự là những quy tắc trong quân đội quá nghiêm khắc, nếu như Lương Kinh Vĩ không nghên đón, cả ngày bắt người ta đợi điện thoại của mình, rồi lại làm vậy thì thật không đúng với người ta.
Đến thăm nhà họ Hà, Hải Hướng Quân cũng có ở đó, ngay cả Hà Mộng Khiết cũng có mặt với phong thái rất anh hùng can đảm. Quân hàm đại tá trên vai của hải quân, với 4 ngôi sao, nhưng gần đây tiếng nói của Hải Hướng Quân với trưởng tham mưu ngày càng có sức ảnh hưởng, có lẽ trong thời gian tới sẽ từ 4 sao lên sao vàng cũng lên.
Thấy Liễu Tuấn và xảo nhi đến, Hà Trường Chinh vẫn ngồi nghiêm nghị trong nhà, gật đầu chào hỏi. Hải Hướng Quân thì đứng dậy nhiệt liệt chào hỏi.
Người này cũng quá coi trọng nghĩa khí với bạn bè, coi trọng không phải là địa vị của Liễu Tuấn (Một sinh viên cũng không có chỗ lên tiếng), mà là sẽ làm bạn với Liễu Tuấn.
“Liễu Tuấn, nghe nói cậu từng nói với Kinh Vĩ là tháng 7 tới khu bờ vịnh sẽ xảy ra bạo loạn, có phải là có chuyện này không?”
Liễu Tuấn ngồi đó vẫn chưa kịp uống trà do Hà Mộng Doanh pha, Hà Trường Chinh chưa gì đã hỏi rồi, thần sắc lại vô cùng nghiêm túc.
“Vâng”
Liễu Tuấn đáp lại rất ngắn gọn.
“Tại sao cậu lại có phán đoán này?”
Hà Trường Chinh nhìn chằm chằm hỏi.
“Rất đơn giản, Samdam Hussein đang nổi điên, muốn mượn cớ chuyển mâu thuẫn trong nước. Hai cuộc chiến tranhh đã kéo dài 8 năm, thương hại nhiều vô kể, không có cách chỉnh đổn lại, cuộc sống cũng như tình hình của đất nước đã quá túng quấn, nhân dân oán trách ngút trời. Con người của Hussein, tự cao tự đại lại muốn chiếm lấy quyền độc tôn dầu mới đối thoại với Mĩ, chính vì những điều này mà cháu có phán đoán ông ta sẽ làm cục diện thay đổi.”
Liễu Tuấn nói, nhận lấy tách trà Hà Mộng Doanh đưa tới, uống một ngụm.
“Chỉ đơn giản như vậy?”
“Đúng, đơn giản vậy thôi. Chiến tranh thường xảy ra trong thời gian người ta hơi có chút điên loạn.’
Hà Trường Chinh có chút ngạc nhiên nhìn Lương Kinh Vĩ, nói: “Kinh Vĩ, điều này với luận văn con viết có điều gì đó giống nhau...”
Lương Kinh Vĩ hơi có chút bất an.
Nghe lời nhạc phụ như vậy có ý nói mình “Đạo văn” rồi.
Liễu Tuấn cười nói: “Tướng quân Hà, những thứ này cháu với anh Kinh Vĩ chưa từng bàn bạc với nhau, chẳng qua khả năng Trung đông xảy ra chiến tranh đã rõ ràng thôi. Nếu như bài văn của anh Kinh Vĩ cũng phân tích như vậy, thì đó là cách nhìn chung của những anh hùng thôi”
Hà Mộng Doanh nhìn Liễu Tuấn, dám trước mặt của “Tướng quân Hà” tự xưng là “Anh hùng” mà không chút đỏ mặt, cũng thật là da mặt dày.
“Thế cháu nói tiếp đi, cục diện sẽ thay đổi ra sao?”
Liễu Tuấn nhìn Hà Trường Chinh, thấy thần sắc ông ta cũng hòa bình, cho nên trong lòng cũng yên tâm phần nào.
“Mùng 7 tháng 8, mĩ đã bắt đầu thực hiện “Lá chắn sa mạc”, với Iraq sẽ khó tránh khỏi hành động này, hơn nữa sẽ đánh thắng nữa”
“Có thể thấy được như vậy?”
“Nước Mĩ trong lịch sử đã từng tham gia nhiều trận chiến, ngoài chịu thất bại tại Triều Tiên và Việt Nam ra thì những cuộc chiến khác chưa từng chịu thua. Họ cũng là những kẻ đáng gườm”
Hà Trường Chinh lạnh lùng nói: “Sao không cho rằng Iraq sẽ là Triều Tiên hay Việt Nam thứ hai chứ?”
“Không thể, điều kiện hoàn cảnh không giống nhau. Triều Tiên có chúng ta giúp sức, mĩ thực tế là đang đánh nhau với ta, quân tình nguyện là quân bách chiến, đương nhiên họ không thể thắng. Việt Nam địa hình phức tạp, ưu thế và hỏa lực của mĩ không thể dùng được, chỉ có thể đánh du kích. Đây lại không phải là thế mạnh của mĩ. Chịu thua là đương nhiên. Iraq lại có địa hình bằng phẳng, nhiều sa mạc, mĩ lại có những vũ khĩ tối tân, làm sao iraq chống lại nổi”
Hà Trường Chinh, Hải Hướng Quân và Lương Kinh Vĩ đều gật đầu.
“Cách nhìn của cháu là chiến tranh sẽ diễn ra trên phương diện địa hình?”
“Đúng, giống như Iraq tiến quân vào Kawait, Iraq có lẽ không có lực mà trả miếng đâu”
Hà Trường Chinh lại gật đầu, dựa lưng vào ghế, trầm ngâm suy nghĩ.
Liễu Tuấn thấy hơi căng thẳng, nói chuyện với tướng quân nói hết những cách nhìn của mình về đại sự thật áp lực vô cùng. Nhưng mình đã nói hết ra rồi thù cũng nói cho tỉ mỉ chút.
“Hà tướng quân, chú Hải, anh Kinh Vĩ, cháu thấy với nhân sĩ bên quân đội, cái đáng chú ý trong chiến tranh có thể là sự phối hợp của cả 3 quân hải , lục, không quân, đương nhiên, chiến tranh điện tử cũng nên chú ý. Nước Mĩ tuy quân sự mạnh, nhưng vẫn với đường biển thì việc vận chuyển vũ khí quân đội không hề dễ dàng. Hiện nay chiến tranh, kì thực là hậu cần. Nghiên cứu kỹ tổ chức hậu cần của chúng, có thể tổng kết ra nhiều điều để viết ra 1 bài văn lớn”
Hà Trường Chinh lại lần nữa nhìn Liễu Tuấn, trong mắt mang theo nhưng lời khen ngợi.
“Liễu Tuấn, sau khi tốt nghiệp có muốn tham gia công tác quân sự không?”
Hà Trường Chinh đột nhiên hỏi.
Liễu Tuấn giật mình cười nói: “Tướng quân Hà, cháu vẫn chưa nghĩ tới chuyện này”
Hà Trường Chinh gật đầu, cũng không miễn cưỡng, cười nói: “Liễu Tuấn, sau này cháu gọi ta là bác Hà đi, có thời gian thì thường đến đây chơi”
Tác giả :
Khuyết Danh