Trùng Sinh Chi Nha Nội
Chương 317: Cổ khải làm căng
Khương lão tiên sinh lúc này mới chú ý đến Du Khả Khanh, mỉm cười.
Lão phu tử nổi tiếng trong giới học thuật, nhưng không phải là người quá nghiêm khắc, vẫn có thể tiếp nhận những luồng tư tưởng mới. Chúng tôi làm những công việc hàng ngày , lão tử cũng không nghiêm khắc quá, vẫn để cho người khác yên bình vui vẻ, giống như đem đến cho người ta cảm giác nhẹ nhàng thoải mái của những cơn gió xuân.
“Đi đi”
Lão phu tử hiền từ gật đầu, nhận lại những tài liệu từ tay tôi.
“Cảm ơn tiên sinh”
Đợi đến khi bóng tiên sinh khuất sau hành lang tôi mới quay đầu lại nhìn Du Khả Khanh.
Du Khả Khanh có chút không yên tâm nhìn ngó xung quanh.
“Đi thôi, đến bên kia nói chuyện”
Tôi bước vào vườn hoa trường, Du Khả Khanh bước theo sau. phía sau là hàng loạt những ánh mắt ngưỡng mộ.
“Bây giờ có thể nói rồi”
Tôi ngồi trên ghế đá, nhìn cô ấy, nói.
Bây giờ là giờ học nên vườn hoa không có ai đi lại.
Du Khả Khanh đứng trước mặt tôi, hai tay nắm lấy nhau, càng thấy rõ sự không yên trong lòng.
Hôm nay cô ấy ăn mặc rất bình thường, một màu hồng phấn, chiếc quần đen, giầy cũng màu đen, cũng không có hoa văn nào, bắt đầu từ khi học tại trường đại học, Du Khả Khanh đã thay đổi những “Xa hoa” của mình, ngoài khi chụp ảnh quay quảng cáo, thì những ngày thường ăn mặc rất nhẹ nhàng và cũng chẳng khác mấy với những nữ sinh viên khác.
Chẳng qua cô ấy có vẻ đẹp hơn những nữ sinh khác, cho dù có trang điểm nhẹ nhàng cũng rất khó có thể che được nét đẹp này.
Nếu như nói thần sắc của cô ấy trong những bức ảnh quảng cáo, vô cùng cao quý, thì những ngày thường lại là một người nho nhã.
May bên cạnh có Xảo Nhi và phi phi, “Phòng ngự” của tôi với mỹ nữ nâng cao không ít. Nếu không thì sẽ có rất nhiều những người đẹp sẽ được vào vòng chăm sóc của Xảo Nhi, những “Sắp xếp hoang đường” sẽ được hồ đồ đáp ứng.
“Ừm…Cổ Khảii đến tìm em..”
Tôi nghe thấy vậy hơi cau mày.
Cái tên Cổ Khảii này thật sự không hiểu quy tắc gì cả. vì Du Khả Khanh mà dám làm vậy!
“Anh ta đích thân đến ?khi nào?”
“Hôm qua, đến kí túc xá tìm em…chỉ có một mình anh ta, cũng có người đi cùng nhưng không lên cùng…”
Phòng của Du Khả Khanh, sau khi cô ấy đến xuân thành, tôi đã giải quyết hộ cô ấy rồi, những đồ dùng cũng bán được với giá không tồi. Du Khả Khanh hiện nay ở tai kí túc xá
đại học, cũng có những cuộc sống như những nữ sinh viên khác.
Trần Vệ Tinh xảy ra chuyện tuy may mắn thoát khỏi vòng tù tội,nhưng suýt chút nữa bị đánh gãy chân, vì người con trai không chịu thua kém này, trưởng tham mưu Trần Phó có thể bỏ ra một số tiền lớn, làm sao có thể làm một trưởng tham mưu như mong muốn của thành phố Nam Phương. Sau khi nhậm chức, trưởng tham mưu Trần Phó rất hiểu được hoàn cảnh của mình, không phù hợp tiếp tục ở lại thành phố Nam Phương, cho nên đã chuyển đên quân đội bên thành phố Đông Nam. Tiện đó cũng “Áp giải” cả Trần Vệ Tinh đi cùng, để cai nghiện.
Du Khả Khanh không hề lo lắng về sự vướng vúi với đứa con “nghiện nặng” này.
“Đến rồi thì sao nữa? em không đi, anh ta còn có thể bắt cóc em sao?”
Ngữ khí của tôi cũng rất nhẹ nhàng.
Nhưng Du Khả Khanh nói tiếp thực sự tôi không thể giữ mãi được tư thái nhẹ nhàng kia đươc nữa.
Du Khả Khanh cắn môi, nói nhỏ: “Cũng gần như bắt cóc đấy, anh ta biết việc trước đây của em, nói nếu em không đồng ý, thì sẽ công bố hết chuyện đó…”
“Sao anh ta biết?”
“Em cũng không biết…”
Du Khả Khanh mặt trắng ra, rõ ràng là bất lực không hiểu nổi.
Tôi ngó trước ngó sau, tuy bây giờ là giờ học, người đi lại không nhiều, nhưng dù sao đây cũng là trước phòng học, thi thoảng cũng có vài người qua lại.
Bổn nha nội thì cũng chẳng sao, Du Khả Khanh lại là người nổi tiếng, cả trường ai cũng biết. Nếu có người thấy chúng tôi cùng trốn học, ở đây cứ “Anh anh em em” thì càng không tiện.
“Đi”
Tôi đứng dậy bước đi.
Du Khả Khanh không nói tiếng nào đi theo tôi.
Nha đầu này với người khác thì đề phòng cảnh giác, với tôi thì tin tưởng vô điều kiện, tôi nói gì, thì làm thế. Cứ như thế này trước sau gì thì tôi cũng trở thành trụ cột của cô ấy.
Tôi đi đến con đường lớn trước trường, đưa tay vẫy vẫy ngay lập tức Từ Văn Hòa và Ngụy Xuân Sơn liền từ từ lái xe lại gần, dừng trước mặt chúng tôi.
Bây giờ công việc của vệ sĩ chính là thế này. Từ Văn Hòa và Ngụy Xuân Sơn đi cùng với tôi. Lệ Thục Dĩnh đi cùng với Xảo Nhi. Tô Kiến Trung lái xe. Lê Thục Dĩnh vừa là vệ sĩ vừa là thư kí. Nhưng chiếc xe của tôi vẫn là chiếc Santana cũ, xe của Tô Kiến Trung lại là chiếc BMW.
Người này thích xe, được đổi cho chiếc xe đời mới như thế này thì vô cùng vui vẻ.
“Đến công ty quảng cáo Phượng Hoàng”
Tôi nói với Tư Văn Hòa.
“Có cần nói một tiếng với chị Xảo Nhi không?”
Du Khả Khanh tới lúc này mới nghĩ tới chuyện đó, có lẽ Xảo Nhi mới là bà chủ của công ty Phượng Hoàng vậy.
“Tạm thời không cần,để cô ấy khỏi lo lắng”
“Vâng…”
Du Khả Khanh cũng là người nổi tiếng tại công ty Phượng Hoàng, vừa bước vào đại sảnh, thì hầu như tất cả mọi người đều mỉm cười chào cô ấy.
Du Khả Khanh cho dù trong lòng đang có chuyện nhưng cũng gật đầu với mọi người.
Còn bổn nha nội lại nhận được rất nhiều ánh mắt kì quái.
“Ha ha, làm minh tinh quả không tồi nhỉ?”
Vào trong thang máy, tôi cười nói.
Du Khả Khanh nhìn tôi, sắc mặt càng không yên tâm.
Phòng làm việc của công ty Phượng Hoàng là 1 tầng ba phòng riêng biệt, kiểu dáng cũng khá cũ, trang trí bên trong thì lại mang phong cách bắt mắt. Dù sao cũng là công ty quảng cáo mà, thật sự cũng khó trách.
Với cái con người cổ quái như Đại Hải thì tại nên phong cách thuần phác cổ xưa của thời đường tống này chẳng chút thực tế nào.
Văn phòng làm việc của anh ta cũng khá đa phong cách, một cô thư kí xinh đẹp mê người đang cắt tỉa móng tay, thấy Du Khả Khanh đến, hỏi: “Cô Du có việc gì à?”
Cô thư kí này có vẻ không thích Du Khả Khanh cho lắm.
Không nghi ngờ gì nữa, cô thư kí này là “Thê thiếp” của Đại Hải cho nên với người con gái đẹp sắc nước hương trời như Du Khả Khanh đương nhiên không có cảm tình rồi.
“Ừ, tôi có việc tìm Lâm tổng”
“Lâm tổng hiện đang bận..”
Tôi thật sự không nhịn đươc những câu nói của cô ta, liền tiến lên mở cửa ra.
“Á, anh…
Thư kí vừa tức giận vừa sợ hãi, vội vàng chạy đến.
Trong văn phòng làm việc, lâm tổng đang nói chuyện“Công sự”với một cô gái, nhưng cô gái đó lại không phải đang ngồi trên ghê mà là trên đùi của Lâm tổng.
“Tuấn thiếu gia…”
Đại Hải vừa trông thấy tôi, liền giật mình, vội vàng đứng dậy, làm cho cô gái kia thiếu chút nữa là ngã xuống đất. Tôi cau mày. Ban ngày ban mặt con người này cũng dám làm chuyện này, xem ra cần phải chỉnh đốn lại ngay.
“Lâm tổng, anh ta…”
Thư kí nhìn tôi, mặt trắng ra.
Xem ra “Thê thiếp” thì “ Thê thiếp”, những ngày thường Đại Hải quản lý những cô gái này cũng khá nghiêm khắc. Đơn thuần có tình cảm nhưng không yêu, cái mặt béo của anh ta cũng không phải lúc nào cũng nghiêm mặt như bổn nha nội được.
“Đi ra”
Đại Hải nghiêm mặt nói với thư kí.
Người con gái bị ngã từ trên đùi anh ta xuống, thấy Lâm tổng lo lắng luống cuống cũng biết tình hình không tốt, tái mặt chạy ra ngoài.
Tôi rất ít khi đến công ty quảng cáo Phượng Hoàng, cho nên phần lớn mọi người không nhận ra tôi, nhưng rõ ràng không phải là nhân vật bình thường, Lâm tổng giật mình như vậy. Không biết vị Tuấn thiếu gia này rốt cuộc có chức vụ như thế nào nữa.
Phải biết rằng, tại công ty này thì Lâm tổng là một nhân vật đáng gườm, những ngày bình thường thì cũng không sợ tôi như vậy, chẳng qua xảy ra chuyện ngoài ý muốn thế này, trong lòng có chút lo lắng không biết tôi sẽ trách mắng như thế nào.
“Tuấn thiếu gia...”
Đại Hải mặt trắng bệch ra nói.
Tôi liếc nhìn anh ta, rồi ngồi xuống ghế sofa. Du Khả Khanh cũng ngồi xuống cùng tôi.
“Ngồi đi”
Tôi nói với anh ta.
“Vâng”
Đại Hải ngồi đối diện với tôi. Nhìn cách ngồi của anh ta thì có lẽ rất khổ cực.
“Từ sau, khi đi làm nên chú ý một chút..
“Vâng, vâng...tôi nhất định chú ý...”
Xem ra người này cũng biết xấu hổ.
“Cổ Khải của công ty Nam Thiên, anh hiểu được mấy phần?”
Trước mặt Du Khả Khanh tôi cũng không muốn làm mất mặt anh ta, nhắc nhở chút ít rồi vào ngay chủ đề chính. Dù sao hiện nay anh ta cũng đường đường là tổng giám đốc, hơn nữa ngoài bệnh háo sắc ra thì cũng chẳng có bệnh nào khác, với tôi cũng coi như là trung thành cho ân cũng không cần quá xét nét anh ta.
“Cổ Khải? Cái tên ruồi nhặng này?”Đại Hải lại liếc nhìn Du Khả Khanh: “Mấy hôm trước trở về từ thành phố Giang Khẩu, Thành Tất Thắng nói chuyện này với tôi. Có phải cô thật sự muốn tìm cô Du?”
Con người này đầu óc suy nghĩ thật nhanh nhạy.
Tôi gật đầu, cũng không giấu giếm anh ta, nói rõ tình hình.
Đại Hải liền nói: “Cái tên trứng thối này, thật to gan”
Tôi khua tay, nói: “Đừng nói, không có tác dụng”
Đại Hải theo tôi cũng khá lâu, biết mỗi khi tôi gặp chuyện đại sự thì rất lạnh lùng, bình tĩnh, lấy điếu thuốc ra hút, lại mời tôi 1 điếu, và cho Du Khả Khanh 1 điếu. Du Khả Khanh đỏ mặt, lắc đầu. Đại Hải cũng không miễn cưỡng, tự châm cho mình 1 điếu.
Du Khả Khanh cầm bật lửa châm thuốc cho tôi.
Đại Hải đợi một lát, nhưng phát hiện Du Khả Khanh đã tắt bật lửa đi, mới biết không thể hưởng cái đãi ngộ này, đành tự mình châm thuốc.
“Con người Cổ Khải này, là em của ông chủ tập đoàn Nam Thiên..”
“Thân thiết sao?”
“Thân,3 anh nhà Cổ Đồng Huy, anh ta là con hai. Cổ Khải là út, còn anh cả là Cổ Hướng Hồng...”
“Cổ Hướng Hồng? Phó thị trưởng thường vụ của thành phố Nam Thiên?”
Tôi lại lần nữa cau mày.
Du Khả Khanh nhớ chợt nhớ ra, ngay lập tức biến sắc.
Phố thị trưởng thành phố Nam Phương, cán bộ cấp cao của thường vụ thành phố, quyền cao chức trọng. Chẳng trách Cổ Khảii lại dám phạm nguyên tắc như vậy, quả nhiên có hậu thuẫn không tồi.
“Cổ Khải cái tên này, thật quá háo sắc...”
Đại Hải nói thêm một câu phê bình.
Cho dù tình hình không chút lạc quan, tôi vẫn không nhịn được cười phá lên, Du Khả Khanh cũng mỉm cười.
Vị này cũng thật biết đùa, lại có thể phê bình như vậy.
Đại Hải hơi ngạc nhiên, đến lúc này mới biết là mọi người đang cười mình, may mà da mặt cũng dày không chút xấu hổ chẳng qua không cười chút nào mà thôi.
“Việc trước đây của Khả Lạc, Cổ Khải làm sao biết được? Cổ Hướng Hồng sẽ không nói chuyện này với người trong nhà đâu?”
Tôi cười, nhưng ngay sau đó lại cau mày.
Bản án của Ninh Ái Vân, Vũ Thu Hàn không báo cáo riêng với Cổ Hướng Hồng. Vũ Thu Hàn kiêm cả chúc thư kí ủy ban chính trị pháp luật thành phố, lẫn ủy ban thường vụ thành phố, cấp bậc tương đương với Cổ Hướng Hồng, nhưng Cổ Hướng Hồng với tư cách là phó thị trưởng thường vụ thành phố, có lẽ cũng biết tất cả mọi chuyện.
Tuy Du Khả Khanh là một trong những nhân vật then chốt của việc phá án, nhưng trong cả bản án này, chỉ có một vai phụ nhỏ, Cổ Hướng Hồng có nhớ người này hay không cũng rất khó, huống hồ là nói chuyện này với anh em trong nhà.
“Là Trần Vệ Tinh”
Du Khả Khanh đột nhiên mở miệng nói.
Tôi nhìn chằm chằm cô ấy.
Du Khả Khanh hơi đỏ mặt,nói: “Trước đây em từng nghe Trần Vệ Tinh nói, anh ta...anh ta và ông chủ của công ty Nam Thiên là bạn thân...”
Trần Vệ Tinh vô cùng háo sắc, cùng một ruộc với Cổ Khải.
Tôi hơi gật đầu.
Điều này cũng đúng, Trần Vệ Tinh nhất định không can tâm, nên mới lộ chuyện này với Cổ Khải, Cổ Khải cho nên trước sau nhất định đòi đến tìm gặp Du Khả Khanh, có thể là vì Du Khả Khanh đã thôi học 1 năm, Cổ Khải mới dần dần quyên chuyện này đi, dù sao bên cạnh anh ta cũng có vô số người đẹp. Nếu như không phải gặp mặt bất ngờ vào cái ngày chủ nhật tại nhà hàng thì có lẽ anh ta cũng không nhớ lại.
“Cổ Khải cho em suy nghĩ mấy ngày?”
Tôi hỏi Du Khả Khanh.
“Anh ta nói sau 1 tuần phải trả lời lại cho anh ta”
Lão phu tử nổi tiếng trong giới học thuật, nhưng không phải là người quá nghiêm khắc, vẫn có thể tiếp nhận những luồng tư tưởng mới. Chúng tôi làm những công việc hàng ngày , lão tử cũng không nghiêm khắc quá, vẫn để cho người khác yên bình vui vẻ, giống như đem đến cho người ta cảm giác nhẹ nhàng thoải mái của những cơn gió xuân.
“Đi đi”
Lão phu tử hiền từ gật đầu, nhận lại những tài liệu từ tay tôi.
“Cảm ơn tiên sinh”
Đợi đến khi bóng tiên sinh khuất sau hành lang tôi mới quay đầu lại nhìn Du Khả Khanh.
Du Khả Khanh có chút không yên tâm nhìn ngó xung quanh.
“Đi thôi, đến bên kia nói chuyện”
Tôi bước vào vườn hoa trường, Du Khả Khanh bước theo sau. phía sau là hàng loạt những ánh mắt ngưỡng mộ.
“Bây giờ có thể nói rồi”
Tôi ngồi trên ghế đá, nhìn cô ấy, nói.
Bây giờ là giờ học nên vườn hoa không có ai đi lại.
Du Khả Khanh đứng trước mặt tôi, hai tay nắm lấy nhau, càng thấy rõ sự không yên trong lòng.
Hôm nay cô ấy ăn mặc rất bình thường, một màu hồng phấn, chiếc quần đen, giầy cũng màu đen, cũng không có hoa văn nào, bắt đầu từ khi học tại trường đại học, Du Khả Khanh đã thay đổi những “Xa hoa” của mình, ngoài khi chụp ảnh quay quảng cáo, thì những ngày thường ăn mặc rất nhẹ nhàng và cũng chẳng khác mấy với những nữ sinh viên khác.
Chẳng qua cô ấy có vẻ đẹp hơn những nữ sinh khác, cho dù có trang điểm nhẹ nhàng cũng rất khó có thể che được nét đẹp này.
Nếu như nói thần sắc của cô ấy trong những bức ảnh quảng cáo, vô cùng cao quý, thì những ngày thường lại là một người nho nhã.
May bên cạnh có Xảo Nhi và phi phi, “Phòng ngự” của tôi với mỹ nữ nâng cao không ít. Nếu không thì sẽ có rất nhiều những người đẹp sẽ được vào vòng chăm sóc của Xảo Nhi, những “Sắp xếp hoang đường” sẽ được hồ đồ đáp ứng.
“Ừm…Cổ Khảii đến tìm em..”
Tôi nghe thấy vậy hơi cau mày.
Cái tên Cổ Khảii này thật sự không hiểu quy tắc gì cả. vì Du Khả Khanh mà dám làm vậy!
“Anh ta đích thân đến ?khi nào?”
“Hôm qua, đến kí túc xá tìm em…chỉ có một mình anh ta, cũng có người đi cùng nhưng không lên cùng…”
Phòng của Du Khả Khanh, sau khi cô ấy đến xuân thành, tôi đã giải quyết hộ cô ấy rồi, những đồ dùng cũng bán được với giá không tồi. Du Khả Khanh hiện nay ở tai kí túc xá
đại học, cũng có những cuộc sống như những nữ sinh viên khác.
Trần Vệ Tinh xảy ra chuyện tuy may mắn thoát khỏi vòng tù tội,nhưng suýt chút nữa bị đánh gãy chân, vì người con trai không chịu thua kém này, trưởng tham mưu Trần Phó có thể bỏ ra một số tiền lớn, làm sao có thể làm một trưởng tham mưu như mong muốn của thành phố Nam Phương. Sau khi nhậm chức, trưởng tham mưu Trần Phó rất hiểu được hoàn cảnh của mình, không phù hợp tiếp tục ở lại thành phố Nam Phương, cho nên đã chuyển đên quân đội bên thành phố Đông Nam. Tiện đó cũng “Áp giải” cả Trần Vệ Tinh đi cùng, để cai nghiện.
Du Khả Khanh không hề lo lắng về sự vướng vúi với đứa con “nghiện nặng” này.
“Đến rồi thì sao nữa? em không đi, anh ta còn có thể bắt cóc em sao?”
Ngữ khí của tôi cũng rất nhẹ nhàng.
Nhưng Du Khả Khanh nói tiếp thực sự tôi không thể giữ mãi được tư thái nhẹ nhàng kia đươc nữa.
Du Khả Khanh cắn môi, nói nhỏ: “Cũng gần như bắt cóc đấy, anh ta biết việc trước đây của em, nói nếu em không đồng ý, thì sẽ công bố hết chuyện đó…”
“Sao anh ta biết?”
“Em cũng không biết…”
Du Khả Khanh mặt trắng ra, rõ ràng là bất lực không hiểu nổi.
Tôi ngó trước ngó sau, tuy bây giờ là giờ học, người đi lại không nhiều, nhưng dù sao đây cũng là trước phòng học, thi thoảng cũng có vài người qua lại.
Bổn nha nội thì cũng chẳng sao, Du Khả Khanh lại là người nổi tiếng, cả trường ai cũng biết. Nếu có người thấy chúng tôi cùng trốn học, ở đây cứ “Anh anh em em” thì càng không tiện.
“Đi”
Tôi đứng dậy bước đi.
Du Khả Khanh không nói tiếng nào đi theo tôi.
Nha đầu này với người khác thì đề phòng cảnh giác, với tôi thì tin tưởng vô điều kiện, tôi nói gì, thì làm thế. Cứ như thế này trước sau gì thì tôi cũng trở thành trụ cột của cô ấy.
Tôi đi đến con đường lớn trước trường, đưa tay vẫy vẫy ngay lập tức Từ Văn Hòa và Ngụy Xuân Sơn liền từ từ lái xe lại gần, dừng trước mặt chúng tôi.
Bây giờ công việc của vệ sĩ chính là thế này. Từ Văn Hòa và Ngụy Xuân Sơn đi cùng với tôi. Lệ Thục Dĩnh đi cùng với Xảo Nhi. Tô Kiến Trung lái xe. Lê Thục Dĩnh vừa là vệ sĩ vừa là thư kí. Nhưng chiếc xe của tôi vẫn là chiếc Santana cũ, xe của Tô Kiến Trung lại là chiếc BMW.
Người này thích xe, được đổi cho chiếc xe đời mới như thế này thì vô cùng vui vẻ.
“Đến công ty quảng cáo Phượng Hoàng”
Tôi nói với Tư Văn Hòa.
“Có cần nói một tiếng với chị Xảo Nhi không?”
Du Khả Khanh tới lúc này mới nghĩ tới chuyện đó, có lẽ Xảo Nhi mới là bà chủ của công ty Phượng Hoàng vậy.
“Tạm thời không cần,để cô ấy khỏi lo lắng”
“Vâng…”
Du Khả Khanh cũng là người nổi tiếng tại công ty Phượng Hoàng, vừa bước vào đại sảnh, thì hầu như tất cả mọi người đều mỉm cười chào cô ấy.
Du Khả Khanh cho dù trong lòng đang có chuyện nhưng cũng gật đầu với mọi người.
Còn bổn nha nội lại nhận được rất nhiều ánh mắt kì quái.
“Ha ha, làm minh tinh quả không tồi nhỉ?”
Vào trong thang máy, tôi cười nói.
Du Khả Khanh nhìn tôi, sắc mặt càng không yên tâm.
Phòng làm việc của công ty Phượng Hoàng là 1 tầng ba phòng riêng biệt, kiểu dáng cũng khá cũ, trang trí bên trong thì lại mang phong cách bắt mắt. Dù sao cũng là công ty quảng cáo mà, thật sự cũng khó trách.
Với cái con người cổ quái như Đại Hải thì tại nên phong cách thuần phác cổ xưa của thời đường tống này chẳng chút thực tế nào.
Văn phòng làm việc của anh ta cũng khá đa phong cách, một cô thư kí xinh đẹp mê người đang cắt tỉa móng tay, thấy Du Khả Khanh đến, hỏi: “Cô Du có việc gì à?”
Cô thư kí này có vẻ không thích Du Khả Khanh cho lắm.
Không nghi ngờ gì nữa, cô thư kí này là “Thê thiếp” của Đại Hải cho nên với người con gái đẹp sắc nước hương trời như Du Khả Khanh đương nhiên không có cảm tình rồi.
“Ừ, tôi có việc tìm Lâm tổng”
“Lâm tổng hiện đang bận..”
Tôi thật sự không nhịn đươc những câu nói của cô ta, liền tiến lên mở cửa ra.
“Á, anh…
Thư kí vừa tức giận vừa sợ hãi, vội vàng chạy đến.
Trong văn phòng làm việc, lâm tổng đang nói chuyện“Công sự”với một cô gái, nhưng cô gái đó lại không phải đang ngồi trên ghê mà là trên đùi của Lâm tổng.
“Tuấn thiếu gia…”
Đại Hải vừa trông thấy tôi, liền giật mình, vội vàng đứng dậy, làm cho cô gái kia thiếu chút nữa là ngã xuống đất. Tôi cau mày. Ban ngày ban mặt con người này cũng dám làm chuyện này, xem ra cần phải chỉnh đốn lại ngay.
“Lâm tổng, anh ta…”
Thư kí nhìn tôi, mặt trắng ra.
Xem ra “Thê thiếp” thì “ Thê thiếp”, những ngày thường Đại Hải quản lý những cô gái này cũng khá nghiêm khắc. Đơn thuần có tình cảm nhưng không yêu, cái mặt béo của anh ta cũng không phải lúc nào cũng nghiêm mặt như bổn nha nội được.
“Đi ra”
Đại Hải nghiêm mặt nói với thư kí.
Người con gái bị ngã từ trên đùi anh ta xuống, thấy Lâm tổng lo lắng luống cuống cũng biết tình hình không tốt, tái mặt chạy ra ngoài.
Tôi rất ít khi đến công ty quảng cáo Phượng Hoàng, cho nên phần lớn mọi người không nhận ra tôi, nhưng rõ ràng không phải là nhân vật bình thường, Lâm tổng giật mình như vậy. Không biết vị Tuấn thiếu gia này rốt cuộc có chức vụ như thế nào nữa.
Phải biết rằng, tại công ty này thì Lâm tổng là một nhân vật đáng gườm, những ngày bình thường thì cũng không sợ tôi như vậy, chẳng qua xảy ra chuyện ngoài ý muốn thế này, trong lòng có chút lo lắng không biết tôi sẽ trách mắng như thế nào.
“Tuấn thiếu gia...”
Đại Hải mặt trắng bệch ra nói.
Tôi liếc nhìn anh ta, rồi ngồi xuống ghế sofa. Du Khả Khanh cũng ngồi xuống cùng tôi.
“Ngồi đi”
Tôi nói với anh ta.
“Vâng”
Đại Hải ngồi đối diện với tôi. Nhìn cách ngồi của anh ta thì có lẽ rất khổ cực.
“Từ sau, khi đi làm nên chú ý một chút..
“Vâng, vâng...tôi nhất định chú ý...”
Xem ra người này cũng biết xấu hổ.
“Cổ Khải của công ty Nam Thiên, anh hiểu được mấy phần?”
Trước mặt Du Khả Khanh tôi cũng không muốn làm mất mặt anh ta, nhắc nhở chút ít rồi vào ngay chủ đề chính. Dù sao hiện nay anh ta cũng đường đường là tổng giám đốc, hơn nữa ngoài bệnh háo sắc ra thì cũng chẳng có bệnh nào khác, với tôi cũng coi như là trung thành cho ân cũng không cần quá xét nét anh ta.
“Cổ Khải? Cái tên ruồi nhặng này?”Đại Hải lại liếc nhìn Du Khả Khanh: “Mấy hôm trước trở về từ thành phố Giang Khẩu, Thành Tất Thắng nói chuyện này với tôi. Có phải cô thật sự muốn tìm cô Du?”
Con người này đầu óc suy nghĩ thật nhanh nhạy.
Tôi gật đầu, cũng không giấu giếm anh ta, nói rõ tình hình.
Đại Hải liền nói: “Cái tên trứng thối này, thật to gan”
Tôi khua tay, nói: “Đừng nói, không có tác dụng”
Đại Hải theo tôi cũng khá lâu, biết mỗi khi tôi gặp chuyện đại sự thì rất lạnh lùng, bình tĩnh, lấy điếu thuốc ra hút, lại mời tôi 1 điếu, và cho Du Khả Khanh 1 điếu. Du Khả Khanh đỏ mặt, lắc đầu. Đại Hải cũng không miễn cưỡng, tự châm cho mình 1 điếu.
Du Khả Khanh cầm bật lửa châm thuốc cho tôi.
Đại Hải đợi một lát, nhưng phát hiện Du Khả Khanh đã tắt bật lửa đi, mới biết không thể hưởng cái đãi ngộ này, đành tự mình châm thuốc.
“Con người Cổ Khải này, là em của ông chủ tập đoàn Nam Thiên..”
“Thân thiết sao?”
“Thân,3 anh nhà Cổ Đồng Huy, anh ta là con hai. Cổ Khải là út, còn anh cả là Cổ Hướng Hồng...”
“Cổ Hướng Hồng? Phó thị trưởng thường vụ của thành phố Nam Thiên?”
Tôi lại lần nữa cau mày.
Du Khả Khanh nhớ chợt nhớ ra, ngay lập tức biến sắc.
Phố thị trưởng thành phố Nam Phương, cán bộ cấp cao của thường vụ thành phố, quyền cao chức trọng. Chẳng trách Cổ Khảii lại dám phạm nguyên tắc như vậy, quả nhiên có hậu thuẫn không tồi.
“Cổ Khải cái tên này, thật quá háo sắc...”
Đại Hải nói thêm một câu phê bình.
Cho dù tình hình không chút lạc quan, tôi vẫn không nhịn được cười phá lên, Du Khả Khanh cũng mỉm cười.
Vị này cũng thật biết đùa, lại có thể phê bình như vậy.
Đại Hải hơi ngạc nhiên, đến lúc này mới biết là mọi người đang cười mình, may mà da mặt cũng dày không chút xấu hổ chẳng qua không cười chút nào mà thôi.
“Việc trước đây của Khả Lạc, Cổ Khải làm sao biết được? Cổ Hướng Hồng sẽ không nói chuyện này với người trong nhà đâu?”
Tôi cười, nhưng ngay sau đó lại cau mày.
Bản án của Ninh Ái Vân, Vũ Thu Hàn không báo cáo riêng với Cổ Hướng Hồng. Vũ Thu Hàn kiêm cả chúc thư kí ủy ban chính trị pháp luật thành phố, lẫn ủy ban thường vụ thành phố, cấp bậc tương đương với Cổ Hướng Hồng, nhưng Cổ Hướng Hồng với tư cách là phó thị trưởng thường vụ thành phố, có lẽ cũng biết tất cả mọi chuyện.
Tuy Du Khả Khanh là một trong những nhân vật then chốt của việc phá án, nhưng trong cả bản án này, chỉ có một vai phụ nhỏ, Cổ Hướng Hồng có nhớ người này hay không cũng rất khó, huống hồ là nói chuyện này với anh em trong nhà.
“Là Trần Vệ Tinh”
Du Khả Khanh đột nhiên mở miệng nói.
Tôi nhìn chằm chằm cô ấy.
Du Khả Khanh hơi đỏ mặt,nói: “Trước đây em từng nghe Trần Vệ Tinh nói, anh ta...anh ta và ông chủ của công ty Nam Thiên là bạn thân...”
Trần Vệ Tinh vô cùng háo sắc, cùng một ruộc với Cổ Khải.
Tôi hơi gật đầu.
Điều này cũng đúng, Trần Vệ Tinh nhất định không can tâm, nên mới lộ chuyện này với Cổ Khải, Cổ Khải cho nên trước sau nhất định đòi đến tìm gặp Du Khả Khanh, có thể là vì Du Khả Khanh đã thôi học 1 năm, Cổ Khải mới dần dần quyên chuyện này đi, dù sao bên cạnh anh ta cũng có vô số người đẹp. Nếu như không phải gặp mặt bất ngờ vào cái ngày chủ nhật tại nhà hàng thì có lẽ anh ta cũng không nhớ lại.
“Cổ Khải cho em suy nghĩ mấy ngày?”
Tôi hỏi Du Khả Khanh.
“Anh ta nói sau 1 tuần phải trả lời lại cho anh ta”
Tác giả :
Khuyết Danh