Trùng Sinh Chi Nha Nội
Chương 293: Đã cảm nhau rồi
Tiếng nhạc trên sân khấu đột nhiên dừng hẳn. Tất cả mọi người đều nhìn về phía bên này.
Một cô gái mặc váy màu tím lướt qua như tiên. Đôi mắt tức giận trừng lên. Tay cầm bình rưọu nứt vỡ, vẫn làm cho người ta có cảm giác vô cùng xinh đẹp mà không có chút nào giống "hung thủ”, còn người đàn ông mặc tây phục bị "nổ đầu" kia cho dù là người bị hại nhưng nhìn thế nào cũng thấy giống một con cóc ghẻ.
Tuy tôi không rõ họ đang nói cái gì nhưng đại khái có thể đoán ra nhất định người đàn ông mặc tây phục đó có hành động gì đó vượt quá giới hạn làm cho Du Khả Khanh quả quyết ra tay.
Chỉ thật không ngờ một cô gái tĩnh lặng như xử nữ Du Khả Khanh tức giận lại kinh người như vậy, không hét cũng không kêu mà trực tiếp ra tay.
Hai người đàn ông còn lại hình như là cùng một bọn với tên giày da áo tây kia. Lập tức đứng lên liên mồm chửi, định xông vào đánh xé Du Khả Khanh. Đại Hải béo vội vàng dùng cơ thể to lớn chắn phía trước Du Khả Khanh. Nói mấy câu xin lỗi với hai người đàn ông kia.
Hai người đàn ông đó không chịu buông tha, vướng Đại Hải béo ngăn cản nên không tiện đánh, liền vòng qua Đại Hải béo để bắt Du Khả Khanh.
"Làm sao bây giờ?"
Đám người Dịch Hàn đương nhiên sẽ muốn hỏi ý kiến của tôi.
Có Đại Hải béo ở đó chuyện này tôi cũng không muốn nhúng tay vào, liền xua xua tay cản bọn họ.
Ai mà biết được Du Khả Khanh lại nhanh chóng đi về phía bàn của chúng tôi, đi thẳng tới đứng cạnh tôi.
Xem ra đã đến thời khắc mấu chốt cô ta vẫn chọn cách cầu viện bạn học.
Hai người đàn ông đó đã xông tới.
Đến lúc này rồi mà còn không ra tay thì có vẻ không được. "Máu lạnh” như vậy sẽ bị bạn học nhổ đầy nước bọt vào mặt cho chết đuối mất. Huống hồ cho dù tôi có mặc kệ thì chỉ sợ đám ngốc đó vì lòng cứu mĩ nhân mà cũng chủ động ra tay.
Cái thời này kẻ mà không sự chuyện nhất có lẽ chính là sinh viên, có lẽ đó là nhiệt huyết thanh niên.
Mắt thấy một trong hai người đàn ông đó trên mồm vẫn mang câu chửi "con điếm thối", tay đưa lên muốn nắm lấy cánh tay Du Khả Khanh. Du Khả Khanh lúc này đang đứng sát bàn không còn chỗ để lùi.
Tay tôi vừa động một cái, cổ tay của người đàn ông đó đã lọt vào lòng bàn tay tôi.
"Cút ra, đừng nhiều chuyện!"
Tên đó quát ầm lên.
Lòng bàn tay tôi hơi dùng sức một chút, người đàn ông đó đột nhiên sắc mặt thay đổi hẳn, miệng lầm bầm, đua tay trái ra nắm lấy cánh tay phải.
Người đàn ông còn lại vô cùng tức giận, xông thẳng một quyền tới. Lại không phải là xông tới phía Du Khả Khanh mà là xông về phía tôi.
Tôi nhàn nhạt, nói: "Yên lặng một chút đừng có ồn, từ từ rồi nói."
Cổ tay lung lên, người đàn ông bị tôi nắm lấy cánh tay phải lảo đào lùi xuống mấy bước, đụng phải tên đồng bọn, nếu không phải phía sau có một chiếc bàn cản thì đã bị ngã bẹp mông rồi.
Hai người này khó khăn lắm mới đứng vững dược, quay sang nhìn nhau lại xông lên.
Hai tay tôi ôm ngực cười nói: "Hai vị hay là nên dừng lại một chút, ở đây không phải là nơi để đánh nhau, muốn đánh thì chúng ta ra ngoài.”
"Đúng vậy, ra ngoài."
Bạn học ở hai bàn đều đứng cả lên.
Hai người này vừa nhìn thấy đã chọc phải tổ ong vò vẽ lập tức dừng bước lại, hung tợn nhìn tôi.
"Tiểu tử, không liên quan đến mày. Đừng nhiều chuyện.”
Tôi thản nhiên nói: "Chúng tôi đều là sinh viên của đại bọc Hoa Đại, Du Khả Khanh là bạn học của chúng tôi, anh nói có liên quan không?”
Hai nguời lập túc quay sang nhìn nhau, vừa nãy quả thực là đã thấy tôi và Du Khả Khanh chào hỏi nhau, xem ra không phải là giả."
Lúc này cái tên bị ”nổ đầu” mặc tây phục đã cùng Đại Hãi béo đi tới, người đàn ông mặc tây phục đã lau khô những giọt rượu ở trên trán, may mà cái đầu vẫn chưa bị đập vỡ, chỉ là nhô lên một cục lớn trông có chút tức cười.
"Lão Lâm, anh nói thế nào đây?”
Người đàn ông mặc tây phục lại không tức giận, lạnh lùng nhìn Đại Hải béo, nói.
Đại Hải béo cười bồi nói: "Trưởng phòng Cổ, hiểu lầm nhỏ thôi, hai vị người lớn độ lượng sẽ không so đo nhỉ. Đợi ngày khác tôi sẽ chuộc tội với anh..."
Cái tên trưởng phòng Cổ đó không biết là ở bộ phận chính phủ nào, nếu như Đại Hải béo đã mời hắn đến uống ruợu, còn đặc biệt bảo Du Khả Khanh tới tiếp thì chắc cũng có thể dùng được, lại không dễ đắc tội.
"Chuộc tội thì không dám, nguời của công ty Phượng Hoàng các anh chúng tôi không đắc tội nổi.”
Trường phòng Cổ lạnh lùng nói.
Cái con người này nhìn như chó giả người, lại nhân cơ hội chấm mút, rõ ràng có ý đồ vói Du Khả Khanh, bây giờ lại còn ở đây giả bộ, làm cho người ta ghét.
Đại Hải béo vẫn còn nói lời xin lỗi thì đột nhiên tôi nói xen vào: "Là Trưởng ban Cổ phải không? Chúng tôi đều là học sinh trường Hoa Đại, Du Khả Khanh là bạn học của chúng tôi. Vừa nãy Du Khả Khanh lấy bình rượu đập anh chúng tôi đều nhìn thấy, có thể làm chứng cho anh. Nhưng vì sao cô ấy lại đập anh cái này thì chúng tôi không rõ. Tôi kiến nghị chúng ta bây giờ sẽ đến đồn cảnh sát làm cho rõ chuyện này. Chúng ta đều tin tưởng vào sự công bằng của pháp luật, đúng không?”
"Đúng đúng đúng, đến đồn cảnh sát!”
Đám người Dich Hàn cùng nhao lên.
"Còn vị này là Lâm tổng của công ty Phượng Hoàng phải không? Anh là một trong những nhân chứng tại hiện trường, cũng phải đến đồn cảnh sát một chuyến.”
Tôi dứt khoát lôi cả Đại Hải béo vào.
Sắc mặt của trưởng ban Cổ lúc đỏ lúc trắng, nhìn chằm chằm vào tôi, rồi từ từ giơ ngón tay cái lên, nặng nề “hừ’ một tiếng rồi đi thẳng. Hai tên đi cùng đương nhiên cũng sẽ hậm hực mà đi theo.
Đại Hải béo đứng ngẩn ra, không lên tiếng được.
Tôi liếc nhìn hắn lạnh lùng nói: "Hắn có chiêu gì thì cứ để hắn xuất ra. Chúng ta tiếp là được chứ gì."
"Hả!!"
Đại Hải béo kêu lên một tiếng theo phản xạ.
Tôi xua tay, quay người ngồi xuống, nói với Du Khả Khanh: "Cùng xem biểu diễn đi, đợi một lát cùng trở về trường với chúng tôi."
"Được."
Du Khả Khanh nghe lời ngồi xuống bên cạnh tôi.
Đại Hải béo hơi ngẩn ra một lúc, ngại ngùng cười rồi quay người bước đi.
Lúc này Vũ Quân Huy đưa hai nhân viên bảo an vội vàng bước đến. Khi vừa nhìn thấy tôi thì lập tức sửng sốt.
"Giám đốc Vũ, xảy ra một số chuyện không vui nhỏ thôi bây giờ không sao rồi, tiếp tục biểu diễn đi."
Tôi cướp lời trước.
Vũ Quân Huy đầu óc rất nhanh nhẹn, thấy dáng vẻ tôi như vậy thì biết tôi không muốn lộ diện, vội gật đầu. Nói với người dẫn chương trình đang ngẩn ra trên sân Khấu: "Tiếp tục diễn!”
Tiếp theo đó âm nhạc lại nổi lên, đèn chiếu lại lúc mờ lúc tỏ, rất nhanh mọi ngưỡi đã quên đi chuyện ồn ào lúc nãy.
"Liễu Tuấn, cảm ơn cậu."
Du Khả Khanh thấp giọng nói.
Tiếng nhạc rất ầm ỹ, cô ta dường như phải dí sát vào tai tôi, một làn hương thơm xông lên mũi làm cho tai tôi thấy ngứa ngứa.
Tôi cười cười: "Mọi người đều là bạn học, nên làm thôi"
Không biết sao mà cảm giác của tôi đối với Du Khả Khanh có chút kì lạ, nhất thời lại không biết lạ ở đâu. Chỉ cảm thấy trong lòng có chút không nở.
Vì cảm giác quái lạ đó mà đã làm cho tôi bất giác giữ một khoảng cách nhất định với cô ta
”Ừm.. .cậu luyện võ à?"
Du Khả Khanh hình như rất hứng thú với tôi, lại hỏi.
Điều này bất kì ai cũng có thể nhìn ra. Hai tên cường tráng mà cũng phải đơ ra không làm gì được cơ mà.
"Hồi nhỏ có học một chút, học cách bắt cách đấu của người trong cục công an. Rất lâu chưa luyện, sắp quên cả rồi."
Tôi rất cẩn thận không muốn để lộ quá nhiều.
"Hì hì, giám đốc Vũ gì đó lúc nãy hình như cậu quen biết?"
Du Khả Khanh càng lúc càng hỏi sâu. Sau đó để sát khuỷu tay lên vai tôi, người không rõ chân tướng nhìn thấy lại cho rằng chúng tôi là đôi tình nhân đang thân mật.
Tôi có chút kinh ngạc với khả năng quan sát của cô ta. Chỉ vì một câu nói của tôi Vũ Quân Huy không cãi lại mà lại làm cho cô ta nhận ra sự khác thường. Cô gái này quả nhiên là thông minh hơn người.
Tôi cười cười không nói gì.
Đám Dịch Hàn đột nhiên nhìn thấy Du Khả Khanh bám cả lên vai tôi, lập tức trợn tròn mắt lên. Giống như kiểu tuyệt đối không thể tin được.
Hai người này quyến rũ nhau cùng quá nhanh đấy chứ? Mới có một lúc mà đã cảm nhau rồi ư? Tên Liễu Tuấn này rốt cuộc là có tài đức gì mà một cô gái xinh đẹp như thế vừa gặp hắn đã bị mê hoặc?
Thấy bọn họ đều trừng mắt nhìn chúng tôi, Du Khả Khanh cũng không xấu hổ, ngược lại còn kề sát hơn. Đôi gò bồng cao vút mơ hồ như chạm vào cánh tay tôi cái cảm giác lúc gần lúc xa làm cho người ta không khỏi đánh trống ngực.
"Ngột ngạt chết đi được, đưa tôi ra ngoài hít thở một chút không khí được không?”
Hơi thở của Du Khả Khanh thổi phập phồng vào tai tôi.
Tôi nghĩ ngợi rồi gật đầu.
Mấy tiết mục biểu diễn ầm ĩ này quả thật chằng có gì đáng xem. Dù sao trái tim của tôi bây giờ là 40 tuổi chứ không phải 20, đã sớm qua cái tuổi thích ồn ào rồi.
Nhân lúc đám Dịch Hân đang chú tâm tới biểu diễn, tôi và Du Khả Khanh đứng đậy nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Trương Hiểu Mạn ánh mắt sắc bén, kêu lên một tiếng: "Liễu Tuấn..."
Tôi quay đầu nhìn cô ta.
Trương Hiểu Mạn thực ra chỉ là vô thức gọi tôi thôi, có lẽ là cảm thấy tôi là người đã có bạn gái, bây giờ lại "cảm" Du Khả Khanh có chút không đúng, muốn nhắc nhở tôi một câu thôi.
"Không sao..."
Tôi nhìn cô ta cười, sau đó thì đi theo Du Khả Khanh ra cửa.
Cho dù ánh đèn của phòng diễn mỡ ảo, nhưng vẫn có một đống ánh mắt dừng lại rất lâu ở trên người Du Khả Khanh. Thời này không giống như hậu thế "minh tinh" chạy đầy đường, những người được chụp ảnh quảng cáo giống như Du Khả Khanh không có nhiều.
Đấn chỗ đại sảnh của khách sạn, Du Khả Khanh thở dài một hơi, có vẻ rất thích thú.
Tôi ngồi xuống ghế sofa, châm một điếu thuốc.
Du Khả Khanh đột nhiên ngồi xuống bên tôi đưa tay ra: "Cho tôi một điếu."
Tôi nhìn cô ta, lấy một điếu cho mình rồi đưa cho cô ta cả bao.
Du Khả Khanh thành thục lấy một điếu thuốc rồi đưa lên đôi môi gợi cảm châm thuốc, hít một hơi thật sâu, lại một lần nữa lộ ra vẻ thích thú. Nhìn dáng vẻ này có lẽ tuổi hút thuốc cũng không ngắn.
Những cô gái hút thuốc ở hậu thế tương đối nhiều, nhưng ở thời này một cô sinh viên năm hai xinh đẹp như vậy lại biết hút thuốc một cách hưởng thụ như vậy lại không nhiều.
"Liễu Tuấn, cậu không cảm thấy tôi rất đáng khinh bỉ ư?"
Hoàn toàn không biết từ đâu mà Du Khả Khanh đột nhiên lại nói ra một câu như thế, đôi mắt phượng đen xinh đẹp nhìn thẳng vào tôi, hai hàng lông mi rất dài chớp chớp.
Tôi lấy làm lạ hỏi: "Sao lại hỏi như vậy?"
"Không có gì."
Du Khả Khanh có chút cô đơn nói.
Lúc này nhân viên phục vụ phía trước của Khách sạn bê đến cho chúng tôi hai cốc nước trắng, nhẹ nhàng đặt lên chiếc bàn trà, rất hiếu kì nhìn đôi kim đồng ngọc nữ.
"Này cô, đổi cho một tách trà, đặc một chút."
Tôi chỉ tay vào cốc nước nói.
"Hai cốc!"
Du Khả Khanh giơ hai ngón tay lên.
Nhân viên phục vụ đáp lời đồng ý, lại bê hai cốc nước trắng đi.
Nicotin và chất kiềm trong trà đều có tác dụng làm tỉnh táo. Cô gái này tuổi còn trẻ mà sao lại có sớ thích như tôi vậy?
Tôi lại nhìn cô ta, nói: "Thuốc lá và trà đặc sẽ làm cho người ta nhanh chóng bị lão hóa, có thể không dính vào thì đừng dính vào."
Du Khả Khanh xinh đẹp cười: "Vậy mà cậu lại muốn dính vào?"
"Tôi là đàn ông, không dựa vào nhan sắc để kiếm cơm."
Lời này nói có chút vô lễ.
Du Khà Khanh mếu máo nói: "Những người thích đả kích người khác như cậu luôn hợp với những cô gái chỉ thích dựa vào thanh xuân để kiếm cơm phải không?"
Tôi thản nhiên nói: "Bây giờ cô đang chọn cái nghề này chính là dựa vào thanh xuân để kiếm cơm mà. Người mẫu qua 30 tuổi còn có thể nổi được bao nhiêu lâu?"
Du Khả Khanh hơi trừng mắt lên. Hừ một tiếng nói: "Ai bảo tôi nhất định phải làm người mẫu? Tôi chỉ là hiếu kì muốn thử mội chút thôi. Chuyên ngành của tôi là kinh tế đối ngoại mà."
Tôi mỉm cười.
Với số tiền vốn của cô ta mà thật sự nếu làm việc kinh tế đối ngoại thì thật có thể kết hợp tạo thành lực xung kích không nhỏ với lũ giặc tây.
"Tôi cảm thấy cô vẫn nên làm theo chuyên ngành của cô thì tốt hơn, sẽ lâu dài đấy."
Du Khả Khanh hơi cau mày nói: "Đã kí hợp đồng một năm với công ty quảng cáo Phượng Hoàng rồi, phải kiên trì tiếp tục một năm. Nếu không vi phạm hợp đồng tôi bồi thường không nổi đâu."
Tôi gật đầu, tôi cũng không cổ vũ cô ta hủy hợp đồng.
"Này, Liễu Tuấn, cậu có phải là có rất nhiêu tiền không?"
Tôi bất giác cau mày.
Cô gái này sao lại hỏi không biết nặng nhẹ vậy? Hình như chúng ta mới quen biết chưa được hai tiếng mà đã hỏi những vấn đề "thâm nhập” như vậy.
"Ý cô là gì?"
Du Khả Khanh thăm dò tôi từ trên xuống dưới, cười nói: "Cậu nhìn cậu xem, cả người đều là đồ hiệu của Pháp, Louie phải không? Nhãn hiệu này ở thành phố Nam Phương không bán. Cả bộ quần áo cũng phải mấy nghìn dồng, hút thuốc Trung Hoa. Đại gia đó. Nhà cậu nhất định có rất nhiều tiền."
Tôi cười lắc lắc đầu, không nói đúng hay sai
"Thôi vậy, tôi cũng chỉ là hiếu kì thôi, tiện hỏi vậy...yên tâm đi, sẽ không mượn tiền của cậu đâu.”
Du Khả Khanh cười cười, dáng vẻ rất xinh dẹp. Có điều tôi luôn cảm thấy khi cô ta không cười còn đẹp hơn, đầy một sự kiêu ngạo cộng chút u buồn mờ nhạt càng làm động lòng đàn ông.
”Đạ Hải béo, tên trưởng ban Cổ hôm qua có lai lịch như thế nào?"
Tôi hỏi trong điện thoại.
Đại Hải béo liên tục xin lỗi nói: ”Xin lỗi Tuấn thiếu gia, tôi không biết tối qua cậu lại đến khách sạn Hải Giang, gây phiền phúc cho cậu rồi...”
"Được rồi được rồi, chuyện tôi hỏi cậu là sao?"
"Ừm, lão Cổ à, là một phó trưởng ban của Sở quản lý quảng cáo cục công thương thành phố Nam Phương, công ty có chút việc muốn tìm ông ta giúp đỡ ”
Thành phố Nam Phương là tỉnh hội của tỉnh D, phó tỉnh cấp thành phố, Cục Công Thương khẳng định chính là cấp phó Sở, dưới quyền có thể thiết lập thêm một trợ thủ chính là cái phó trưởng ban, phó trưởng ban chính là cán bộ cấp chính khoa
"Có phiền phức gì không?”
Đại Hài béo cười nói: "Không sao! Người này sớm đã đưọc cho ăn no rồi, không dám thật sự làm khó chúng ta đâu.”
"Vậy thì tốt"
Đại Hải béo nói đã nói như vậy thế sẽ không có vấn đề gì.
Hơn nữa tuy Nam Phương không phải là Bảo Châu nhưng một phó trưởng ban nhỏ bé nếu thật muốn giở trò cũng không đáng để tôi phải bận tâm.
Người ta đều nói "bần không đấu phú, phú không đấu quan”, đó cũng là tương đối. Trong nước, quan và thương có lúc rất khó phân biệt rõ ràng.
"Du Khả Khanh đó...”
Tôi vừa nói được một nửa thì Đại Hải béo đã liên mồm nói: "Nếu Tuấn thiếu gia nhắm trúng thì tôi không có vấn đề gì. Tôi đảm bảo với cậu tôi vẫn chưa động vào một đầu ngón tay cô ta. Cô gái này rất kiêu ngạo..."
Không bất giác dở khóc dở cười.
Cái người này thật là
"Nhắm cái đầu ngươi ý, ít ở đây nói linh tinh đi…điều tra tỉ mỉ gốc gác của cô ta cho tôi.”
"Ôi…"
Một cô gái mặc váy màu tím lướt qua như tiên. Đôi mắt tức giận trừng lên. Tay cầm bình rưọu nứt vỡ, vẫn làm cho người ta có cảm giác vô cùng xinh đẹp mà không có chút nào giống "hung thủ”, còn người đàn ông mặc tây phục bị "nổ đầu" kia cho dù là người bị hại nhưng nhìn thế nào cũng thấy giống một con cóc ghẻ.
Tuy tôi không rõ họ đang nói cái gì nhưng đại khái có thể đoán ra nhất định người đàn ông mặc tây phục đó có hành động gì đó vượt quá giới hạn làm cho Du Khả Khanh quả quyết ra tay.
Chỉ thật không ngờ một cô gái tĩnh lặng như xử nữ Du Khả Khanh tức giận lại kinh người như vậy, không hét cũng không kêu mà trực tiếp ra tay.
Hai người đàn ông còn lại hình như là cùng một bọn với tên giày da áo tây kia. Lập tức đứng lên liên mồm chửi, định xông vào đánh xé Du Khả Khanh. Đại Hải béo vội vàng dùng cơ thể to lớn chắn phía trước Du Khả Khanh. Nói mấy câu xin lỗi với hai người đàn ông kia.
Hai người đàn ông đó không chịu buông tha, vướng Đại Hải béo ngăn cản nên không tiện đánh, liền vòng qua Đại Hải béo để bắt Du Khả Khanh.
"Làm sao bây giờ?"
Đám người Dịch Hàn đương nhiên sẽ muốn hỏi ý kiến của tôi.
Có Đại Hải béo ở đó chuyện này tôi cũng không muốn nhúng tay vào, liền xua xua tay cản bọn họ.
Ai mà biết được Du Khả Khanh lại nhanh chóng đi về phía bàn của chúng tôi, đi thẳng tới đứng cạnh tôi.
Xem ra đã đến thời khắc mấu chốt cô ta vẫn chọn cách cầu viện bạn học.
Hai người đàn ông đó đã xông tới.
Đến lúc này rồi mà còn không ra tay thì có vẻ không được. "Máu lạnh” như vậy sẽ bị bạn học nhổ đầy nước bọt vào mặt cho chết đuối mất. Huống hồ cho dù tôi có mặc kệ thì chỉ sợ đám ngốc đó vì lòng cứu mĩ nhân mà cũng chủ động ra tay.
Cái thời này kẻ mà không sự chuyện nhất có lẽ chính là sinh viên, có lẽ đó là nhiệt huyết thanh niên.
Mắt thấy một trong hai người đàn ông đó trên mồm vẫn mang câu chửi "con điếm thối", tay đưa lên muốn nắm lấy cánh tay Du Khả Khanh. Du Khả Khanh lúc này đang đứng sát bàn không còn chỗ để lùi.
Tay tôi vừa động một cái, cổ tay của người đàn ông đó đã lọt vào lòng bàn tay tôi.
"Cút ra, đừng nhiều chuyện!"
Tên đó quát ầm lên.
Lòng bàn tay tôi hơi dùng sức một chút, người đàn ông đó đột nhiên sắc mặt thay đổi hẳn, miệng lầm bầm, đua tay trái ra nắm lấy cánh tay phải.
Người đàn ông còn lại vô cùng tức giận, xông thẳng một quyền tới. Lại không phải là xông tới phía Du Khả Khanh mà là xông về phía tôi.
Tôi nhàn nhạt, nói: "Yên lặng một chút đừng có ồn, từ từ rồi nói."
Cổ tay lung lên, người đàn ông bị tôi nắm lấy cánh tay phải lảo đào lùi xuống mấy bước, đụng phải tên đồng bọn, nếu không phải phía sau có một chiếc bàn cản thì đã bị ngã bẹp mông rồi.
Hai người này khó khăn lắm mới đứng vững dược, quay sang nhìn nhau lại xông lên.
Hai tay tôi ôm ngực cười nói: "Hai vị hay là nên dừng lại một chút, ở đây không phải là nơi để đánh nhau, muốn đánh thì chúng ta ra ngoài.”
"Đúng vậy, ra ngoài."
Bạn học ở hai bàn đều đứng cả lên.
Hai người này vừa nhìn thấy đã chọc phải tổ ong vò vẽ lập tức dừng bước lại, hung tợn nhìn tôi.
"Tiểu tử, không liên quan đến mày. Đừng nhiều chuyện.”
Tôi thản nhiên nói: "Chúng tôi đều là sinh viên của đại bọc Hoa Đại, Du Khả Khanh là bạn học của chúng tôi, anh nói có liên quan không?”
Hai nguời lập túc quay sang nhìn nhau, vừa nãy quả thực là đã thấy tôi và Du Khả Khanh chào hỏi nhau, xem ra không phải là giả."
Lúc này cái tên bị ”nổ đầu” mặc tây phục đã cùng Đại Hãi béo đi tới, người đàn ông mặc tây phục đã lau khô những giọt rượu ở trên trán, may mà cái đầu vẫn chưa bị đập vỡ, chỉ là nhô lên một cục lớn trông có chút tức cười.
"Lão Lâm, anh nói thế nào đây?”
Người đàn ông mặc tây phục lại không tức giận, lạnh lùng nhìn Đại Hải béo, nói.
Đại Hải béo cười bồi nói: "Trưởng phòng Cổ, hiểu lầm nhỏ thôi, hai vị người lớn độ lượng sẽ không so đo nhỉ. Đợi ngày khác tôi sẽ chuộc tội với anh..."
Cái tên trưởng phòng Cổ đó không biết là ở bộ phận chính phủ nào, nếu như Đại Hải béo đã mời hắn đến uống ruợu, còn đặc biệt bảo Du Khả Khanh tới tiếp thì chắc cũng có thể dùng được, lại không dễ đắc tội.
"Chuộc tội thì không dám, nguời của công ty Phượng Hoàng các anh chúng tôi không đắc tội nổi.”
Trường phòng Cổ lạnh lùng nói.
Cái con người này nhìn như chó giả người, lại nhân cơ hội chấm mút, rõ ràng có ý đồ vói Du Khả Khanh, bây giờ lại còn ở đây giả bộ, làm cho người ta ghét.
Đại Hải béo vẫn còn nói lời xin lỗi thì đột nhiên tôi nói xen vào: "Là Trưởng ban Cổ phải không? Chúng tôi đều là học sinh trường Hoa Đại, Du Khả Khanh là bạn học của chúng tôi. Vừa nãy Du Khả Khanh lấy bình rượu đập anh chúng tôi đều nhìn thấy, có thể làm chứng cho anh. Nhưng vì sao cô ấy lại đập anh cái này thì chúng tôi không rõ. Tôi kiến nghị chúng ta bây giờ sẽ đến đồn cảnh sát làm cho rõ chuyện này. Chúng ta đều tin tưởng vào sự công bằng của pháp luật, đúng không?”
"Đúng đúng đúng, đến đồn cảnh sát!”
Đám người Dich Hàn cùng nhao lên.
"Còn vị này là Lâm tổng của công ty Phượng Hoàng phải không? Anh là một trong những nhân chứng tại hiện trường, cũng phải đến đồn cảnh sát một chuyến.”
Tôi dứt khoát lôi cả Đại Hải béo vào.
Sắc mặt của trưởng ban Cổ lúc đỏ lúc trắng, nhìn chằm chằm vào tôi, rồi từ từ giơ ngón tay cái lên, nặng nề “hừ’ một tiếng rồi đi thẳng. Hai tên đi cùng đương nhiên cũng sẽ hậm hực mà đi theo.
Đại Hải béo đứng ngẩn ra, không lên tiếng được.
Tôi liếc nhìn hắn lạnh lùng nói: "Hắn có chiêu gì thì cứ để hắn xuất ra. Chúng ta tiếp là được chứ gì."
"Hả!!"
Đại Hải béo kêu lên một tiếng theo phản xạ.
Tôi xua tay, quay người ngồi xuống, nói với Du Khả Khanh: "Cùng xem biểu diễn đi, đợi một lát cùng trở về trường với chúng tôi."
"Được."
Du Khả Khanh nghe lời ngồi xuống bên cạnh tôi.
Đại Hải béo hơi ngẩn ra một lúc, ngại ngùng cười rồi quay người bước đi.
Lúc này Vũ Quân Huy đưa hai nhân viên bảo an vội vàng bước đến. Khi vừa nhìn thấy tôi thì lập tức sửng sốt.
"Giám đốc Vũ, xảy ra một số chuyện không vui nhỏ thôi bây giờ không sao rồi, tiếp tục biểu diễn đi."
Tôi cướp lời trước.
Vũ Quân Huy đầu óc rất nhanh nhẹn, thấy dáng vẻ tôi như vậy thì biết tôi không muốn lộ diện, vội gật đầu. Nói với người dẫn chương trình đang ngẩn ra trên sân Khấu: "Tiếp tục diễn!”
Tiếp theo đó âm nhạc lại nổi lên, đèn chiếu lại lúc mờ lúc tỏ, rất nhanh mọi ngưỡi đã quên đi chuyện ồn ào lúc nãy.
"Liễu Tuấn, cảm ơn cậu."
Du Khả Khanh thấp giọng nói.
Tiếng nhạc rất ầm ỹ, cô ta dường như phải dí sát vào tai tôi, một làn hương thơm xông lên mũi làm cho tai tôi thấy ngứa ngứa.
Tôi cười cười: "Mọi người đều là bạn học, nên làm thôi"
Không biết sao mà cảm giác của tôi đối với Du Khả Khanh có chút kì lạ, nhất thời lại không biết lạ ở đâu. Chỉ cảm thấy trong lòng có chút không nở.
Vì cảm giác quái lạ đó mà đã làm cho tôi bất giác giữ một khoảng cách nhất định với cô ta
”Ừm.. .cậu luyện võ à?"
Du Khả Khanh hình như rất hứng thú với tôi, lại hỏi.
Điều này bất kì ai cũng có thể nhìn ra. Hai tên cường tráng mà cũng phải đơ ra không làm gì được cơ mà.
"Hồi nhỏ có học một chút, học cách bắt cách đấu của người trong cục công an. Rất lâu chưa luyện, sắp quên cả rồi."
Tôi rất cẩn thận không muốn để lộ quá nhiều.
"Hì hì, giám đốc Vũ gì đó lúc nãy hình như cậu quen biết?"
Du Khả Khanh càng lúc càng hỏi sâu. Sau đó để sát khuỷu tay lên vai tôi, người không rõ chân tướng nhìn thấy lại cho rằng chúng tôi là đôi tình nhân đang thân mật.
Tôi có chút kinh ngạc với khả năng quan sát của cô ta. Chỉ vì một câu nói của tôi Vũ Quân Huy không cãi lại mà lại làm cho cô ta nhận ra sự khác thường. Cô gái này quả nhiên là thông minh hơn người.
Tôi cười cười không nói gì.
Đám Dịch Hàn đột nhiên nhìn thấy Du Khả Khanh bám cả lên vai tôi, lập tức trợn tròn mắt lên. Giống như kiểu tuyệt đối không thể tin được.
Hai người này quyến rũ nhau cùng quá nhanh đấy chứ? Mới có một lúc mà đã cảm nhau rồi ư? Tên Liễu Tuấn này rốt cuộc là có tài đức gì mà một cô gái xinh đẹp như thế vừa gặp hắn đã bị mê hoặc?
Thấy bọn họ đều trừng mắt nhìn chúng tôi, Du Khả Khanh cũng không xấu hổ, ngược lại còn kề sát hơn. Đôi gò bồng cao vút mơ hồ như chạm vào cánh tay tôi cái cảm giác lúc gần lúc xa làm cho người ta không khỏi đánh trống ngực.
"Ngột ngạt chết đi được, đưa tôi ra ngoài hít thở một chút không khí được không?”
Hơi thở của Du Khả Khanh thổi phập phồng vào tai tôi.
Tôi nghĩ ngợi rồi gật đầu.
Mấy tiết mục biểu diễn ầm ĩ này quả thật chằng có gì đáng xem. Dù sao trái tim của tôi bây giờ là 40 tuổi chứ không phải 20, đã sớm qua cái tuổi thích ồn ào rồi.
Nhân lúc đám Dịch Hân đang chú tâm tới biểu diễn, tôi và Du Khả Khanh đứng đậy nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Trương Hiểu Mạn ánh mắt sắc bén, kêu lên một tiếng: "Liễu Tuấn..."
Tôi quay đầu nhìn cô ta.
Trương Hiểu Mạn thực ra chỉ là vô thức gọi tôi thôi, có lẽ là cảm thấy tôi là người đã có bạn gái, bây giờ lại "cảm" Du Khả Khanh có chút không đúng, muốn nhắc nhở tôi một câu thôi.
"Không sao..."
Tôi nhìn cô ta cười, sau đó thì đi theo Du Khả Khanh ra cửa.
Cho dù ánh đèn của phòng diễn mỡ ảo, nhưng vẫn có một đống ánh mắt dừng lại rất lâu ở trên người Du Khả Khanh. Thời này không giống như hậu thế "minh tinh" chạy đầy đường, những người được chụp ảnh quảng cáo giống như Du Khả Khanh không có nhiều.
Đấn chỗ đại sảnh của khách sạn, Du Khả Khanh thở dài một hơi, có vẻ rất thích thú.
Tôi ngồi xuống ghế sofa, châm một điếu thuốc.
Du Khả Khanh đột nhiên ngồi xuống bên tôi đưa tay ra: "Cho tôi một điếu."
Tôi nhìn cô ta, lấy một điếu cho mình rồi đưa cho cô ta cả bao.
Du Khả Khanh thành thục lấy một điếu thuốc rồi đưa lên đôi môi gợi cảm châm thuốc, hít một hơi thật sâu, lại một lần nữa lộ ra vẻ thích thú. Nhìn dáng vẻ này có lẽ tuổi hút thuốc cũng không ngắn.
Những cô gái hút thuốc ở hậu thế tương đối nhiều, nhưng ở thời này một cô sinh viên năm hai xinh đẹp như vậy lại biết hút thuốc một cách hưởng thụ như vậy lại không nhiều.
"Liễu Tuấn, cậu không cảm thấy tôi rất đáng khinh bỉ ư?"
Hoàn toàn không biết từ đâu mà Du Khả Khanh đột nhiên lại nói ra một câu như thế, đôi mắt phượng đen xinh đẹp nhìn thẳng vào tôi, hai hàng lông mi rất dài chớp chớp.
Tôi lấy làm lạ hỏi: "Sao lại hỏi như vậy?"
"Không có gì."
Du Khả Khanh có chút cô đơn nói.
Lúc này nhân viên phục vụ phía trước của Khách sạn bê đến cho chúng tôi hai cốc nước trắng, nhẹ nhàng đặt lên chiếc bàn trà, rất hiếu kì nhìn đôi kim đồng ngọc nữ.
"Này cô, đổi cho một tách trà, đặc một chút."
Tôi chỉ tay vào cốc nước nói.
"Hai cốc!"
Du Khả Khanh giơ hai ngón tay lên.
Nhân viên phục vụ đáp lời đồng ý, lại bê hai cốc nước trắng đi.
Nicotin và chất kiềm trong trà đều có tác dụng làm tỉnh táo. Cô gái này tuổi còn trẻ mà sao lại có sớ thích như tôi vậy?
Tôi lại nhìn cô ta, nói: "Thuốc lá và trà đặc sẽ làm cho người ta nhanh chóng bị lão hóa, có thể không dính vào thì đừng dính vào."
Du Khả Khanh xinh đẹp cười: "Vậy mà cậu lại muốn dính vào?"
"Tôi là đàn ông, không dựa vào nhan sắc để kiếm cơm."
Lời này nói có chút vô lễ.
Du Khà Khanh mếu máo nói: "Những người thích đả kích người khác như cậu luôn hợp với những cô gái chỉ thích dựa vào thanh xuân để kiếm cơm phải không?"
Tôi thản nhiên nói: "Bây giờ cô đang chọn cái nghề này chính là dựa vào thanh xuân để kiếm cơm mà. Người mẫu qua 30 tuổi còn có thể nổi được bao nhiêu lâu?"
Du Khả Khanh hơi trừng mắt lên. Hừ một tiếng nói: "Ai bảo tôi nhất định phải làm người mẫu? Tôi chỉ là hiếu kì muốn thử mội chút thôi. Chuyên ngành của tôi là kinh tế đối ngoại mà."
Tôi mỉm cười.
Với số tiền vốn của cô ta mà thật sự nếu làm việc kinh tế đối ngoại thì thật có thể kết hợp tạo thành lực xung kích không nhỏ với lũ giặc tây.
"Tôi cảm thấy cô vẫn nên làm theo chuyên ngành của cô thì tốt hơn, sẽ lâu dài đấy."
Du Khả Khanh hơi cau mày nói: "Đã kí hợp đồng một năm với công ty quảng cáo Phượng Hoàng rồi, phải kiên trì tiếp tục một năm. Nếu không vi phạm hợp đồng tôi bồi thường không nổi đâu."
Tôi gật đầu, tôi cũng không cổ vũ cô ta hủy hợp đồng.
"Này, Liễu Tuấn, cậu có phải là có rất nhiêu tiền không?"
Tôi bất giác cau mày.
Cô gái này sao lại hỏi không biết nặng nhẹ vậy? Hình như chúng ta mới quen biết chưa được hai tiếng mà đã hỏi những vấn đề "thâm nhập” như vậy.
"Ý cô là gì?"
Du Khả Khanh thăm dò tôi từ trên xuống dưới, cười nói: "Cậu nhìn cậu xem, cả người đều là đồ hiệu của Pháp, Louie phải không? Nhãn hiệu này ở thành phố Nam Phương không bán. Cả bộ quần áo cũng phải mấy nghìn dồng, hút thuốc Trung Hoa. Đại gia đó. Nhà cậu nhất định có rất nhiều tiền."
Tôi cười lắc lắc đầu, không nói đúng hay sai
"Thôi vậy, tôi cũng chỉ là hiếu kì thôi, tiện hỏi vậy...yên tâm đi, sẽ không mượn tiền của cậu đâu.”
Du Khả Khanh cười cười, dáng vẻ rất xinh dẹp. Có điều tôi luôn cảm thấy khi cô ta không cười còn đẹp hơn, đầy một sự kiêu ngạo cộng chút u buồn mờ nhạt càng làm động lòng đàn ông.
”Đạ Hải béo, tên trưởng ban Cổ hôm qua có lai lịch như thế nào?"
Tôi hỏi trong điện thoại.
Đại Hải béo liên tục xin lỗi nói: ”Xin lỗi Tuấn thiếu gia, tôi không biết tối qua cậu lại đến khách sạn Hải Giang, gây phiền phúc cho cậu rồi...”
"Được rồi được rồi, chuyện tôi hỏi cậu là sao?"
"Ừm, lão Cổ à, là một phó trưởng ban của Sở quản lý quảng cáo cục công thương thành phố Nam Phương, công ty có chút việc muốn tìm ông ta giúp đỡ ”
Thành phố Nam Phương là tỉnh hội của tỉnh D, phó tỉnh cấp thành phố, Cục Công Thương khẳng định chính là cấp phó Sở, dưới quyền có thể thiết lập thêm một trợ thủ chính là cái phó trưởng ban, phó trưởng ban chính là cán bộ cấp chính khoa
"Có phiền phức gì không?”
Đại Hài béo cười nói: "Không sao! Người này sớm đã đưọc cho ăn no rồi, không dám thật sự làm khó chúng ta đâu.”
"Vậy thì tốt"
Đại Hải béo nói đã nói như vậy thế sẽ không có vấn đề gì.
Hơn nữa tuy Nam Phương không phải là Bảo Châu nhưng một phó trưởng ban nhỏ bé nếu thật muốn giở trò cũng không đáng để tôi phải bận tâm.
Người ta đều nói "bần không đấu phú, phú không đấu quan”, đó cũng là tương đối. Trong nước, quan và thương có lúc rất khó phân biệt rõ ràng.
"Du Khả Khanh đó...”
Tôi vừa nói được một nửa thì Đại Hải béo đã liên mồm nói: "Nếu Tuấn thiếu gia nhắm trúng thì tôi không có vấn đề gì. Tôi đảm bảo với cậu tôi vẫn chưa động vào một đầu ngón tay cô ta. Cô gái này rất kiêu ngạo..."
Không bất giác dở khóc dở cười.
Cái người này thật là
"Nhắm cái đầu ngươi ý, ít ở đây nói linh tinh đi…điều tra tỉ mỉ gốc gác của cô ta cho tôi.”
"Ôi…"
Tác giả :
Khuyết Danh