Trùng Sinh Chi Nha Nội
Chương 267: Thay thị trưởng
Anh ta cũng chẳng phải giả bộ gì cả, tính cách của anh Giang và cha giống nhau, mọi việc đều xem trọng thực dụng, thấy việc đổi nhà thế này không thật cần thiết nên nhất định không nhận.
Việc này chị cả cũng đồng tình. Tối hôm đó, tôi đến nhà chị cả chơi.
Từ sau khi hai người kết hôn, Giang Hữu Tín liền chuyển nhà đến thành phố bảo châu, còn khi ở huyện hướng dương thì ở tại ký túc xá. Căn nhà chỉ có hai phòng, cũng vì hai người chưa vội có con, do Giang Hữu Tín sợ chị cả vừa phải đi làm vừa chăm con quá vất vả.
Thấy tôi đến chị cả rất vui, nhưng thấy tôi đem theo quà liền không vui.
“Tiểu Tuấn, em làm vậy là hại anh giang đó, chị không muốn cho anh ấy hút thuốc..”
Chị cả nói.
Vì tôi mang tới một hộp 5 cây thuốc lá liền.
Tôi cười nói: “Anh Giang mà có thể cai thuốc thì cả đời này em không hút một điếu”
Chị cả cong môi nói: “Em không hút thuốc, đương nhiên có thể nói thế”
Giang Hữu Tíncười, mời tôi vào nhà.
Phòng Chị cả được phân có 2 phòng, khoảng 40 mấy mét vuông. Một gian làm phòng ngủ, một làm phòng khách. Hai người sống cũng đủ nhưng sau này có thêm con cái lại thêm cả người giúp việc thì thật không đủ ở.
Chị cả xem ra rất vui, mang trà lên cho chúng tôi.
“Anh Giang, công việc thế nào rồi?”
“Trong hai ngày này, theo ý của chủ nhiệm Lý, để cho nhân viên quen việc đã rồi mới tiến hành”
Tôi cười nói “Làm như vậy, có đủ người không?”
Giang Hữu Tín gật đầu nói: “Ừ, chỉ có vài người, 1 tổ 2-3 người, ở tại trụ sở 1-2 người. cứ như thế này có lẽ phải kéo dài công việc”
“Anh mượn người bên bác Năm đi”
Tôi cười nói.
“Mượn người bên bác Năm?mượn thế nào?”
Giang Hữu Tín không hiểu.
“Thì cứ thế mà mượn, khoảng 6-7 người, mỗi tổ cho thêm 1 người vào. Tiền lương và phí đi lại do công ty cơ khí trả, cho đến khi công việc hoàn thành”
“Em nói vậy là cùng làm với công ty cơ khí sao?”
Giang Hữu Tíndường như hiểu được một chút.
“Đúng, chính là tham gia toàn bộ công tác, nói như vậy, cho dù là cha hay lý dung hay chíng anh, đều là người trong thể chế, những đơn vị quốc doanh đó cũng là đơn vị của thể chế. Mọi người đều cùng một hệ thống, lần này không những khôi phục các nhà máy đó mà còn cần xem nguyên nhân làm cho những nhà máy đó không phát triển đươc, cùng họ tiến hành có thể học hỏi được nhiều điều”
Giang Hữu Tín gật đầu.
Mùa xuân của 7 năm trước, Chu Bồi Minh đã phải nhập viện. tại đậy bệnh viện đã chuẩn đoán ông ta bị bệnh nhồi máu cơ tim, nhưng ông ta vẫn kiên chì đi làm. Từ khi thành phố Bảo Châu chính thức thành lập, theo thống kê thì tổng lượng kinh thế của toàn tỉnh trong những năm 86 là thành phố Bảo Châu xếp vị trí thứ 4 sau thành phố Đại Ninh, thành phố Hồng Dương, thành Dương Nam Vân của vùng nam bộ tỉnh N, Chu Bồi Minh và nghiêm đã nhận được sự khen thưởng của lãnh đạo chính quyền tỉnh ủy.
Dành được thành công này, Chu Bồi Minh cũng đã cảm thấy rất mãn nguyện rồi, những mục tiêu muốn làm thì đã làm rồi. hiện nay tình trạng sức khỏe của ông ta cũng đẫ rất nghiêm trọng rồi, không thể tiếp tục gắng gượng được nữa.
Chu Bồi Minh bệnh nặng phải nhập viện, lãnh đạo chính quyền tỉnh ủy đều rất quan tâm tới tình hình sức khỏe của ông ta, nhận được sự ủy thác của lạc và uông lông thiết quân đã dẫn theo một vài cán bộ của tỉnh đến thăm Chu Bồi Minh tại bệnh viện nhân, ngoài sắp xếp phòng cán bộ cấp cao cho Chu Bồi Minh mà còn sắp chỗ cho vợ và con gái của ông ta có chỗ ở tốt để tiện việc chăm sóc ông ta.
“Bồi Minh à, yên tâm điều dưỡng, bí thư Chu Bồi Minh tỉnh trưởng uông khai đều rất lo lắng cho anh”
Long Thiết Quân ngồi bên cạnh giường bệnh của chu, nói những lời nói của bạn bè.
Chu Bồi Minh nhìn long, cười “Bí thư Long, anh cũng già rồi”
Chu Bồi Minh nói chuyện cũng không cần kiêng kị gì.
“Đúng vậy, tóc đã bạc hết rồi..”
Long Thiết Quân sờ mái tóc bây giờ sợi trắng đa chiếm phần lớn trên đầu minhg, nói một câu.
“Với hướng đi sau này của tôi, tỉnh ủy dự định thế nào?”
Chu Bồi Minh hỏi thẳng vào vấn đề.
Theo tình hình sức khỏe hiện nay của ông ta, thì cũng rất khó có thể tiếp tục đảm nhiệm chức vụ bí thư ủy ban thành phố Bảo Châu được nữa. Như thế không những không có trách nhiệm với công việc của ông ta mà cũng không có trách nhiệm với chính ông ta.
“Vấn đề này vẫn chưa được đưa ra thảo luận tị hội nghị thường vụ, nhưng trước khi tôi đên đây, bí thư và tỉnh trưởng Khánh Khai đều dó ý kiến của mình. Đợi anh khỏe lại thì sẽ giữ lại ở tỉnh thành, dù sao điều kiện chữa trị và cuộc sống cũng tốt hơn nhiều so với thành phố Bảo Châu”
Chu Bồi Minh gật đầu.
Kết quả như thế này, ông ta sớm cũng đã liệu trước rồi.
Nếu như ông ta không bị căn bệnh này, sau khi làm hết nhiệm kì, thì sẽ dành được thành tích lớn tại thành phố Bảo Châu này, trong tỉnh sẽ sắp xếp một chỗ để cho ông ta dưỡng già. Bây giờ tự dưng lại bị căn bệnh này, kết quả đó lại được thực hiện sớm hơn dự định.
Đối với ông ta mà nói. Cũng không đáng kể.
Vật lộn với chốn quan trường cả cuộc đời, bất ngờ mắc bệnh thế này, “Vị trí quý báu” thư kí ủy ban thành phố đã đảm nhiệm hơn hai năm hay chưa đến hai năm, kì thực cũng chẳng có gì khác nhau. Nói một cách nghiêm khắc thì Chu Bồi Minh chỉ có chút khác với Long Thiết Quân về tình cách, còn trên phương diện quan trường thì hai con người này lại có những nét tương đồng.
Những ngày tháng nằm trên giường bệnh, có rất nhiều việc Chu Bồi Minh xem một lượt thì cũng đã hiểu rõ rồi.
“Bí thư thành phố Bảo Châu. Do ai đảm nhiệm?”
Chu Bồi Minh bất giác hỏi.
Long Thiết Quân cười, nói ngược lại: “Theo ý của anh ?”
Chu Bồi Minh cũng cười: “Kì thực tôi cũng chỉ tiện hỏi thế thôi. Chứ nhất định trên tỉnh đã có quyết định rồi”
Long Thiết Quân cười cũng không vòng vo nhiều: “Đúng, thời gian này đồng chí Ngọc Thành thay anh đảm nhiệm công tác”
Sau Chu Bồi Minh là đến Nghiêm Ngọc Thành đảm nhiệm chức bí thư ủy ban thành phố tạm thời, căn bản đã thành luận bất thành văn rồi, nhưng do ai đảm nhiệm chính thức thì vẫn chưa thật rõ ràng.’
Mấy năm gần đây, những thay đổi của thành phố Bảo Châu không nhiều như những thay đổi trên chốn quan trường của thành phố này, trên phương diên này thì lại rất nhộn nhịp. thời gian mấy năm, đổi 3 lần bí thư, 3 chuyên viên (thị trưởng), suy nghĩ kĩ lưỡng thì, mỗi lần thay đổi, có lẽ đều giúp cho nghiêm tiến thêm một bước. từ phó chuyên viên thường vụ lên phó bí thư rồi lên chuyên viên, tốc độ rất mau lẹ, nhưng mỗi bước tiến đều đi chắc chắn khác thường, có lẽ không ai có bất kì kiến nghị khác nào.
Như bây giờ, lại là việc này nghiễm nhiên đảm nhiệm chức bí thư thành ủy, người khác cũng chỉ biết giương mắt mà nhìn thôi.
Nhưng đối với những thay đổi bất ngờ trong vị trí thị trưởng này, có lẽ người có hi vọng nhất đều có thể xảy ra những tình thế “Khó định”. Trải qua hai lần làm chuyên viên trước đây những thiệt lợi trong “Trận chiến cạnh tranh” Lưu Văn Cử và Khang Duệ có lẽ sẽ không tiếp tục ngồi yên như những lần trước nữa, thời gian trong mùa xuân, cũng chỉ là thời gian đến chào hỏi các lãnh đạo trong thành phố thôi chứ những thay đổi cũng biểu hiện chưa thật nhiều.
Còn về Nghiêm Ngọc Thành và cha thì vẫn theo lệ cũ, đưa tôi và Nghiêm Phi đến chào hỏi Chu tiên sinh, Long Thiết Quân, Bạch Kiến Minh và Liêu Khánh Khai, chuyện nói tới cũng chỉ là chuyện trong nhà ngoài ngõ chứ rất hạn chế nhắc tới chuyện công việc.
Đương nhiên Liêu khánh khai rất quan tâm tới tình hình tiến triển trong công tác “Thí điểm cải cách các doanh nghiệp quốc doanh. Đầu tháng mười hai năm ngoái, nhà nước đã công bố “Pháp luật cho những doanh nghiệp phá sản( thi hành thử )” coi như là cung cấp căn cứ pháp luật cho những doanh nghiệp phá sản. Những “Pháp luật phá sản này” chỉ 43 điều, nội dung cũng tương đối đơn giảnm chỉ là quy định chỉ rơi vào những doanh nghiệp phá sản, đối với những trọng tổ doanh nghiệp phá sản thì không có ý nghĩa chỉ đạo nhiều.
Nói trắng ra một chút thì nhà nước đồng ý doanh nghiệp phá sản, nhưng sau khi phá sản sẽ đi như thế nào thì phải tự bản thân mình nghĩ cách.
Chỉ nhìn hai chữ “Thử hành” thì có thể biết, việc xuất hiện của bộ pháp luật này có rất nhiều khó khăn, thậm chí có thể nói là sản sinh trong sự phản đối. nghe nói trong pháp luật phá sản này, có những ý kiến chỉ trích của một số lãnh đạo cấp tỉnh cho rằng nền tảng của chính sách này với nhà nước là tương đối xa cách.
Nhưng với tư cách là đại sứ của một tỉnh Liêu Khánh Khai. Không quan tâm tới trình tự mà quan tâm tới hiệu quả thực tế của nó đem lại. Sau khi doanh nghiệp tuyên bố phá sản, rất nhiều công nhân mất việc, không giải quyết tốt, sẽ sản sinh ra rất nhiều những vấn đề xã hội.
“Công việc này, hiện nay chủ yếu là do đồng chí Nghiêm đảm nhiệm”
Nghiêm Ngọc Thành rất đại khí, trước mặt tỉnh trưởng không giấu giếm giống như ông ta mới là tổ trưởng tổ lãnh đạo.
Liêu Khánh Khai liền nhìn cha.
Cha nói: “Tỉnh trưởng, hiện nay chúng tôi đã chọn ra 6 nhà máy quốc doanh có tình hình kinh doanh khó khăn để tiến hành công tác thí điểm, trong đó có 4 nhà máy sản xuất bên công nghiệp, lần lượt là nhá máy nông cơ thành phố, nhà máy cơ khí, nhà máy công cụ thành phố và nhà máy đúc. Lĩnh vực thương nghiệp thì là công ty bách hóa thành phố, còn có một doanh nghiệp quốc doanh ngũ phong lâm trường…
Liêu Khánh Khai gâtk đầu: “Ừ, lựa chọn đều có tính đại diện nhất định”
“Hiện nay nhà máy nông cơ thành phó chúng tôi lựa chon phương thức hợp đồng, do xưởng trưởng nhà máy Liễu Triệu Mẫn thuộc tổng công ty linh kiện công nghiệp đảm nhiệm, hợp đồng trong 3 năm, sản xuất các loại hình máy móc loại nhỏ. Lương cho những công nhân nghỉ hưu đều do nhà máy tự đảm nhiệm,những công nhân tổ hợp tham gia, dựa theo nguyên tắc tự nguyện, đồng ý bán đứt, căn cứ số năm làm việc mà định giá các chi phí sử dụng, tự tìm lấy con đường đi cho mình, nếu không muốn bán đứt, thì sẽ cho 50%phí sinh hoạt trong tổng số lương, sau này khi nhà máy làm ăn tốt, thì có thể tiếp tục sắp xếp công việc sau..”
Liêu Khánh Khai gật đầu: “làm theo cách này cũng có lý”
Câu nói này cha lại không tiện bình luận trực tiếp.
Nguyên nhân không có gì khác là Liễu Triệu Mẫn là anh họ của tôi, cháu của cha.
May mà uông không hỏi han thêm về vấn đề này nữa mà chuyển sang một vấn đề khác : “Thế những doanh nghiệp khác thì sao?”
“Nhà máy thì lại lựa chon cách trọng tổ phá sản, do công nhân lựa chon lãnh đạo mới cho việc sản xuất. Giá trị của các sản phẩm, cũng như quy mô, cần thay đổi”
“Cách của nhà máy sản xuất công cụ và nhà máy của huyện Hướng Dương thì có mối liên quan đến nhau, nhà máy của công xã là doanh nghiệp tập thể, mấy năm gần đây làm ăn rất phát đạt, thị trường tiêu thụ cũng rất tốt, sản lượng cũng rất cao, những đánh giá của quần chúng cũng rất tốt. Lần này cùng tiến hành kinh doanh với nhà máy tại thành phố chủ yếu là mượn máy móc thiết bị và kĩ thuật của nhà máy công cụ hiện nay của thành phố, sản xuất với số lượng lớn. Nhà máy tại thành phố không cần đầu tư thêm vốn, chỉ cần đầu tư với số vốn nhất định như hiện nay, còn phần chủ yếu thì sẽ do bên Hồng Kì đảm nhiệm, cử ra nhân viên quản lý để tiếp quản công tác kinh doanh của nhà máy tại thành phố. Hai bên dựa vào số vốn bỏ ra để phân chia lợi nhuận. Thời gian cùng kinh doanh tạm thời là ba năm, nếu như sau này không hợp tác nữa, thì sẽ tiếp tục phân chia cổ phần lợi tức sau. Trách nhiệm chủ yếu của nhà máy thành phố là đồng ý sẽ điều về cục công nghiệp nhẹ thành phố để sắp xếp công việc mới, để tránh những ảnh hưởng đến công tác quản lý kinh doanh của nhà máy mới..”
Liêu Khánh Khai nghe rất chăm chú, đột nhiên thấy nghiêmNgọc Thành có điều muốn nói liền nhìn bác ta cười: “Đồng chí Ngọc Thành, có điều gì muốn nói…nào , tiểu Tuấn, Phi Phi, ăn kẹo đi, đừng ngại nhé..”
Ha ha, may mà đồng chí tỉnh trưởng vẫn nhớ bây giờ là tết, tiểu Tuấn thì không sao còn phi phi thì đã không nhịn được nữa rồi.
May mà tiểu nha đầu cũng biết, làm khách trong nhà tỉnh trưởng, là không thể “lui sớm được”
Nghiêm Ngọc Thành cười nói: “Kì thực cũng không có gì quan trọng, tôi đang nghĩ, chúng ta những cán bộ chế độ có phải nên thay đổi một chút, giống như một cán bộ của nhà máy công cụ, quản lý kinh doanh không giỏi, sẽ làm cho nhà máy nhanh chóng đi vào chỗ sống dở chết dở, như vậy hay là thay đổi chức vụ một chút, chỉ là đổi đơn vị thôi..”
Liêu Khánh Khai châm điếu thuốc lá, từ từ nói: “Đây là vấn đề thể chế, không dễ thay đổi. kinh doanh nhà máy công cụ không giỏi, cũng không thể hoàn toàn trách cứ những người đó, cũng có ảnh hưởng lớn của hoàn cảnh..”
Nghiêm Ngọc Thành cười nói: “Cái này tôi hiểu, cũng là cảm nhận vậy, cải cách thể chế cũng còn khá xa vời…”
“Đúng, còn xa lắm..
Liêu Khánh Khai đang hút thuốc, không ngờ phu nhân uông ngồi bên cạnh nói: “Khánh Khai, cần tự giác chứ, đây là điếu thứ 7 trong ngày rồi, lập tức thôi hút đi..”
Mọi người đều thấy ngạc nhiên.
Uông cười gượng: “Không cách nào khác, quản lý trong nhà quá nghiêm”
Mọi người liền cười vang lên.
Theo lí lịch trích ngang thì uông năm nay 60 tuổi, Liêu phu nhân quan tâm đến sức khỏe của ông ta hạn chế số lượng thuốc hút hàng ngày cũng là quan tâm mà thôi.
Liêu Khánh Khai hút liền 2 điếu, nói với cha: “Đđồng chí Tấn Tài, nói tiếp đi”
Liêu phu nhân liền rót trà cho cha.
Cha thu lại nụ cười nói: “Nhà máy sắt thép trước mắt đã thiệt hại khá nặng, vào trong vòng tuần hoàn.Chúng tôi lựa chọn nhà máy naỳ làm thí điểm cũng là muốn tìm một vài kinh nghiệm tự cứu lấy sản xuất cho mình”
Liêu Khánh Khai nhìn Nghiêm Ngọc Thành, cười nói: “Đồng chí Nghiêm, hổ phụ sinh hổ tử”
Nghiêm Ngọc Thành với những lời khen ngợi thế này của Liêu Khánh Khai đương nhiên phải khiêm tốn một chút.
“tỉnh trưởng Liêu , đâu có làm được như những lời khen của đồng chí, trẻ con chỉ nói vậy, xin đừng coi là thật…”
Liêu Khánh Khai cười lớn: “ Đồng chí Nghiêm à, những phong tục tập quán của phong kiến tuy vẫn còn nhưng cũng không nên coi thường người trẻ tuổi..”
Mọi người cùng cười.
Tôi và Nghiêm Phi giống như Nghiêm Ngọc Thành, nhìn nhau mà cười. Nghiêm Phi từ từ đưa tay nắm lấy tay tôi.
Phu nhân Liêu ngồi đối diện với chúng tôi, chú ý đến chi tiết này, mỉm cười, nói thêm:
“Tiểu Tuấn à, năm nay bao nhiêu tuổi?”
Nghe Liêu phu nhân đột nhiên hỏi như vậy, tôi vội vàng ngồi thẳng lưng nói: “18 ạ, học tại khoa trung văn đại học hoa nam ạ”
“Đại học hoa nam, được đó, trưởng điểm…còn Phi Phi..?’
Phi Phi đỏ mặt, vội vàng thu tay lại, trả lời rất lễ phép: “Bác ạ, cháu 19 tuổi, học khoa mỹ thuật đại học ninh thanh”
Phu nhân nhìn Liêu Khánh Khai nói: “Khánh Khai, anh nhìn hai đứa xem, có xứng không?”
Liêu Khánh Khai liền gật đầu, cười tươi: “Quả nhiên kim đồng ngọc nữ”
Tôi và phi phi đều đỏ mặt, còn nghiêm và cha lại không ngừng được bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt có chút suy nghĩ xem xét.
Nghiêm Liễu quá thân thiết, đã là đại kị, bây giờ mà hai con nhà này kết hôn với nhau, thì không thể còn có câu nói nào được nữa? Liêu Khánh Khai chỉ ngồi đợi không biết hai người này đang nghĩ gì, chỉ cười.
“Tấn Tài à, 4 nhà máy vừa nói, đều là công xưởng, thế còn công ty bách hóa, các anh định giải quyết thế nào?
“Công ty bách hóa, chúng tôi định sẽ thuê quyền kinh doanh, công ty trách nhiệm hữu hạn Ất Xương tại Giang Khẩu có ý giúp đỡ, bắt đầu xây dựng tu sửa lại từ đầu, và chấp nhận những điều kiện tương đồng đã được đưa ra trước, đặc biệt là việc dùng những cán bộ của công ty bách hóa..”
“Công ty Ất Xương Giang Khẩu? có phải mới xây dựng con đường thương nghiệp của Hồng Kông không?”
Cha nói:”Đúng thế, thật không ngờ tỉnh trưởng bận trăm công ngàn việc mà vẫn nhớ rõ như vậy”
“Ha ha, anh cũng không cần tán dương tôi, việc này nái động cả thành phố, đồng chí Nghiêm Ngọc Thành đã báo cáo với tôi, cho nên đều có ẩn tượng lưu lại cả, ừm thế tiền thuê họ nộp có đủ đảm bảo tiền lương khi nghỉ hưu và chi phí cuộc sống khi họ đổi nghề không? Còn khấu hao tài sản cố định quốc hữu thì tính như thế nào?”
Liêu Khánh Khai quả nhiên không hề hồ đồ, hỏi rất đúng chỗ.
“Tiền thuê đảm bảo đủ chi tiêu, còn khấu hao tài sản cố định quốc hữu thì công ty ất xương đồng ý 10 năm sau, tất cả những cơ sở trang thiết bị đều sẽ là quà tặng miễn phí cho đối tác.”
Liêu Khánh Khai suy nghĩ trong chốc lát, cũng không tỏ thái độ gì, nói: “Ngũ phong lâm trường thì cải cách thế nào?”
“Cái đó cũng mà theo hình thức tự cứu mình, bước đầu xác định những giá trị đặc biệt của thị trâu và heo, còn có các loại thuốc thực vật, cụ thể có những loại nào. Cần đợi công ty thuốc lá đến để xác định thì mới có kết luận cuối cùng.
“Rất tốt, đồng chí Tấn Tài, đồng chí Nghiêm Ngọc Thành, xem ra công tác trong thành phố hai đồng làm rất chuyên tâm, tôi rất yên tâm, hi vọng hai người có thể nhanh chóng cho kết quả tốt, có thêm kinh nghiệm, để mở rộng tiến hành trong toàn tỉnh..”
Nghiêm Ngọc Thành và cha nhìn nhau, đều hơi đỏ mặt, câu nói này của uông là lời cổ vũ lớn nhất..
Tháng 3 năm 87, bộ trung tổ và bộ phận tổ chức ủy an tỉnh N lần lượt có những văn kiện:
Đòng chí Chu Bồi Minh làm phó chủ tịch chính trị tỉnh N, và thành viên đảng bộ, miễn nhiệm chức ủy viện thưởng ủy, bí thư ủy ban thành phố Bảo Châu.
Bổ nhiệm đồng Nghiêm Ngọc Thành làm bí thư ủy ban thành phố Bảo Châu.
Cùng ngày hội nghị thường vụ đại biểu nhân dân thành phố quyết định:
Đồng ý đồng Nghiêm Ngọc Thành thôi chức vụ thị trưởng chính quyền nhân dân thành phố Bảo Châu.
Bổ nhiệm đồng Tấn Tài làm phó thị trưởng chính quyền nhân dân thành phố Bảo Châu lên làm thị trưởng thành phố. Cha được lên 1 cấp làm chức thị trưởng thành phố, tôi chỉ chúc mừng qua điện thoại.
Tôi ngồi trên hiên nhà châm điếu thuốc.
Bắt đầu hút thuốc trở lại, là do những chuyện xảy ra gần đây, kiếp trước đã học hút thuốc, cần chầm chậm một chút, cũng là do sau khi lên đại học không lâu. Chẳng qua những kí ức kiếp trước cũng chẳng có liên quan đến hiện nay, vẫn không thể kháng cự lại được những mê hoặc.
Càng lớn thì những chuyện phiền phức càng nhiều, có khi rất muốn có chút chất nicotin cho tinh thần tỉnh táo hơn.
Cha nói rất đúng, lần này cha có thể lên chức thị trưởng, chính là kết quả đánh giá bình đẳng của tỉnh.
Năm nay, chuyện nhân sự quan trọng trong tầng cấp cao của trung ương có những thay đổi, không thể tránh khỏi sẽ ảnh hưởng đến cục bộ chính trị trong tỉnh, tuy hiện nay nó vẫn chưa thể hiện rõ nét ra ngoài những trong lòng mọi người ai cũng có chút lo lắng. theo số đông lạc tử và Liêu Khánh KhaI không thuộc cùng một hệ, lập trường chính trị của hai người đương nhiên không thể thống nhất.
Lần này Liêu Khánh Khai có Nghiêm Ngọc Thành và cha, tự mình đã lập nên cho mình ưu thế riêng tại thành Bảo Châu. Nghiêm Ngọc Thành và cha đều là những cán bộ cừ cựu, rất hợp ý của Liêu Khánh Khai. Lý do đặt họ ở vị trí đó cũng rất dễ hiểu, hiện nay công tác “Thí điểm cải cách các doanh nghiệp quốc doanh phá sản” đang đi vào giai đoạn thực chất, nếu như thay đổi trong thời gian này với quan gia là điều đại kị.
Một vấn đề khác nữa là. Liêu Khánh Khai cũng cần nhượng bộ lạc một chút. Ví dụ Tiết Bình Sơn làm bí thư ủy ban thành phố Hàn Hồ. vốn hội nghị thường ủy có những ý kiến không giống nhau, cảm thấy Tiết Bình Sơn đảm nhiệm chức vụ chuyên viên không lâu tại thành Bảo Châu, những biểu hiện vẫn chưa rõ ràng, đảm nhiệm chức vụ lại chưa lâu, lại đảm nhiệm chức vụ đứng đầu của một thành phố, có chút vội vàng. Liêu Khánh Khai lại đồng ý chấp thuận cho nên điều bổ nhiệm này được nhanh chóng thông qua.
Được biết thông tin này, tôi thở dài, không biết nói gì mới tốt.
Tuy sớm biết tiết bình sơn sẽ lại đứng dậy nhưng không ngờ lại nhanh như vậy, hơn nữa lại làm bí thư của thành phố nữa.
Bình đẳng lại là bình đẳng.
Đây chính là những cái sau này tôi phải đối diện tại chốn “Quan trường” sao?
Nhưng kết quả của cái bình đẳng này, đối với thành phố Bảo Châu mà nói, lại là “Pphúc âm”.điều này thể hiện nôj trong hai năm, thành Bảo Châu có thể giảm thiếu tối đa những hao tổn máy móc. Thống nhất trình tự tiến hàng công việc., tập trung sức lực, có thể lập được một cơ sở vững chắc.
Nghiêm Ngọc Thành thậm chí còn công khai tuyên bố tại ủy ban thường vụ thành phố rằng: mục tiêu hai năm sau chính là đuổi theo kịp thành phố Nam vVân và Hồng Dương, cạnh tranh để trở thành đại thành phố có vị trí thứ hai trên lĩnh vực kinh tế.
15 bí thư ủy ban thường vụ thành phố của toàn tỉnh, có lẽ chí cóNghiêm Ngọc Thành có thẻ nói ra những câu thế này.
Trước đây Long Thiết Qquân cũng đã từng “Ngạo mạn” khí thế bừng bừng như thế này, Chu Bồi Minh thì càng không phải nói nữa. đĐiển hình của kiểu người chỉ làm không nói.
Với “Lời nói ngông cuồng” của Nghiêm Ngọc Thành, cha không nói ra lời ủng hộ nào, cũng không phản đối rõ ràng, nhưng mọi người đều biết người này, Nghiêm Ngọc Thành đã nói như vậy, cha cho dù có chơi trò gì cũng sẽ làm ra hình thái tương tự thôi.
Nghĩ đến những lời nói hùng hồn của Nghiêm Ngọc Thành, tôi cũng không kìm lòng được mà nhếch mép cười. Lúc này sợ là thị trưởng của thành phố Nam Vân và Hồng Dương có lẽ không ngồi vững được nữa rồi, còn thị trưởng của thành phố Đại Ninh có lẽ càng thêm phần lo lắng. Ai biết được mục tiêu của “Đại bác Nghiêm”này rốt cuộc là sẽ tranh vị trí thứ hai hay nhất?
Được, bí thư Nghiêm đã ra “Lệnh động viên cạnh tranh” thì chúng ta cũng cần dốc toàn lực thực hiện.
Trước đây không lâu Kim Phúc Sinh nói với tôi, thủ tục di dân của chị tiêu Thanh đã làm xong cả rồi, chị tiểu Thanh của ngày hôm nay, chính thức là người hồng kông, chức vụ vẫn là tổng tài của “Công ty trách nhiệm hữu hạn quản lý đầu tư công nghiệp Hồng Kông”, tiền vốn hiện nay của công ty là 1 nghìn vạn …..
Với tôi việc sắp xếp này, chị tiểu thanh vui vẻ nhận lời, sau hai năm rèn luyện tại thành phố Giang Khẩu, chị tiểu thanh đã có nhiều cơ hội va chạm và trưởng thành hơn.
Quyền điều hành của khách sạn thu thủy tại thành phố giang khẩu, theo sếp đặt của tôi sẽ để lại trên danh nghĩa của hắc tử, tiếp tục thông qua một hiệp định bí mật, quyết định Lương Xảo sẽ có 70% cổ phần của khách sạn Thu Thủy. còn 20% còn lại sẽ chia cho Hắc Tử và Đại Hải béo, 10 % còn lại sẽ lần lượt chi cho những nhân viên quản lý quan trọng của khách sạn. đương nhiên tổng giám tài vụ là chị tiểu thanhh, tôi vốn nhằm vào vợ của Vũ Quân Huy là Hạ Lâm, đáng tiếc chị ta tuy thông minh có năng lực, thời gian tiếp xúc vơi nghề tài vụ không lâu, cho dù đề bạt trọng dụng, tạm thời cũng không thể đảm nhiệm được nhiệm vụ quan trọng như thế này, cần có thêm thời gian rèn luyện, sau đó sẽ tính tiếp.
Như vậy, nền tảng tài sản của tôi sẽ lần lượt mượn danh nghĩa của tiểu thanh và Lương Xảo.
Từ nay về sau tiền mặt của tổng công ty công nghiệp linh kiện khi chuyển vào tài khoản của tôi cũng sẽ thông qua con đường bí mật này mà vào “Công ty đầu tư công nghiệp”
Bổn nha nội trên danh nghĩa vẫn thuộc giai cấp “vVô sản”
Tôi ngẩn ngơ suy nghĩ công việc xếp thứ tự về kinh tế của thành phố Bảo Châu thì Xảo Nhi nhẹ nhàng ôm từ sau lưng tôi, phía sau lưng bất ngờ cảm nhận được sự mềm mại ấm áp của đôi bàn tay mềm mại như những cánh sen.
“Đang nghĩ gì thế?”
Xảo Nhi nhẹ nhàng hỏi.
“Không có gì, việc của Bảo Châu thôi”
“Nghe nói chú của em là thị trưởng, đúng không?”
Xảo Nhi không mấy quan tâm tới việc như thế này, nó quá xa lạ với cô ấy. hiện nay chiu ảnh hưởng của tôi, thi thoảng cũng có chút để tâm đến, dù sao trên danh nghĩa, cô ấy cũng là đại bà chủ của một doanh nghiệp có trên ngàn vạn tiền vốn.
“Đúng thế”
“Thế cha của Phi Phi thì sao?”
Tôi hơi ngạc nhiên với câu hỏi của lương xảo, đáp : “Bác Nghiêm là bí thư ủy ban thành phố”
“Ừm…phi phi học tại đại học ninh thanh vẫn tốt chứ? Đã quen chưa?”
Tôi âm thầm thở dài, nói: “Xảo Nhi…”
Xảo Nhi cười: “Không sao, anh nói cho em nghe là được rồi..”
“,,,vẫn tốt, cùng ở với chị của anh..”
Cho dù cô ấy có giả vờ không để ý đến, nhưng tôi cũng không muốn nói chuyện về phi phi với cô ấy.
“Đi , chúng ta đi dạo phố”
Xảo Nhi vui vẻ cười nói: “Được, em đi thay đồ, hôm nay anh không phải đi học sao?”
Thời gian này tôi rất chăm chỉ đi học không thường xuyên bỏ học, nhưng cũng không thể giống như những chiếc đồng hồ được, việc này việc nọ, học những thứ khác cũng tốt. không nên làm cho chuyện thủ khoa khi vào trường đại học lại tụt lùi như vậy cũng có chút xấu hổ.
Việc này chị cả cũng đồng tình. Tối hôm đó, tôi đến nhà chị cả chơi.
Từ sau khi hai người kết hôn, Giang Hữu Tín liền chuyển nhà đến thành phố bảo châu, còn khi ở huyện hướng dương thì ở tại ký túc xá. Căn nhà chỉ có hai phòng, cũng vì hai người chưa vội có con, do Giang Hữu Tín sợ chị cả vừa phải đi làm vừa chăm con quá vất vả.
Thấy tôi đến chị cả rất vui, nhưng thấy tôi đem theo quà liền không vui.
“Tiểu Tuấn, em làm vậy là hại anh giang đó, chị không muốn cho anh ấy hút thuốc..”
Chị cả nói.
Vì tôi mang tới một hộp 5 cây thuốc lá liền.
Tôi cười nói: “Anh Giang mà có thể cai thuốc thì cả đời này em không hút một điếu”
Chị cả cong môi nói: “Em không hút thuốc, đương nhiên có thể nói thế”
Giang Hữu Tíncười, mời tôi vào nhà.
Phòng Chị cả được phân có 2 phòng, khoảng 40 mấy mét vuông. Một gian làm phòng ngủ, một làm phòng khách. Hai người sống cũng đủ nhưng sau này có thêm con cái lại thêm cả người giúp việc thì thật không đủ ở.
Chị cả xem ra rất vui, mang trà lên cho chúng tôi.
“Anh Giang, công việc thế nào rồi?”
“Trong hai ngày này, theo ý của chủ nhiệm Lý, để cho nhân viên quen việc đã rồi mới tiến hành”
Tôi cười nói “Làm như vậy, có đủ người không?”
Giang Hữu Tín gật đầu nói: “Ừ, chỉ có vài người, 1 tổ 2-3 người, ở tại trụ sở 1-2 người. cứ như thế này có lẽ phải kéo dài công việc”
“Anh mượn người bên bác Năm đi”
Tôi cười nói.
“Mượn người bên bác Năm?mượn thế nào?”
Giang Hữu Tín không hiểu.
“Thì cứ thế mà mượn, khoảng 6-7 người, mỗi tổ cho thêm 1 người vào. Tiền lương và phí đi lại do công ty cơ khí trả, cho đến khi công việc hoàn thành”
“Em nói vậy là cùng làm với công ty cơ khí sao?”
Giang Hữu Tíndường như hiểu được một chút.
“Đúng, chính là tham gia toàn bộ công tác, nói như vậy, cho dù là cha hay lý dung hay chíng anh, đều là người trong thể chế, những đơn vị quốc doanh đó cũng là đơn vị của thể chế. Mọi người đều cùng một hệ thống, lần này không những khôi phục các nhà máy đó mà còn cần xem nguyên nhân làm cho những nhà máy đó không phát triển đươc, cùng họ tiến hành có thể học hỏi được nhiều điều”
Giang Hữu Tín gật đầu.
Mùa xuân của 7 năm trước, Chu Bồi Minh đã phải nhập viện. tại đậy bệnh viện đã chuẩn đoán ông ta bị bệnh nhồi máu cơ tim, nhưng ông ta vẫn kiên chì đi làm. Từ khi thành phố Bảo Châu chính thức thành lập, theo thống kê thì tổng lượng kinh thế của toàn tỉnh trong những năm 86 là thành phố Bảo Châu xếp vị trí thứ 4 sau thành phố Đại Ninh, thành phố Hồng Dương, thành Dương Nam Vân của vùng nam bộ tỉnh N, Chu Bồi Minh và nghiêm đã nhận được sự khen thưởng của lãnh đạo chính quyền tỉnh ủy.
Dành được thành công này, Chu Bồi Minh cũng đã cảm thấy rất mãn nguyện rồi, những mục tiêu muốn làm thì đã làm rồi. hiện nay tình trạng sức khỏe của ông ta cũng đẫ rất nghiêm trọng rồi, không thể tiếp tục gắng gượng được nữa.
Chu Bồi Minh bệnh nặng phải nhập viện, lãnh đạo chính quyền tỉnh ủy đều rất quan tâm tới tình hình sức khỏe của ông ta, nhận được sự ủy thác của lạc và uông lông thiết quân đã dẫn theo một vài cán bộ của tỉnh đến thăm Chu Bồi Minh tại bệnh viện nhân, ngoài sắp xếp phòng cán bộ cấp cao cho Chu Bồi Minh mà còn sắp chỗ cho vợ và con gái của ông ta có chỗ ở tốt để tiện việc chăm sóc ông ta.
“Bồi Minh à, yên tâm điều dưỡng, bí thư Chu Bồi Minh tỉnh trưởng uông khai đều rất lo lắng cho anh”
Long Thiết Quân ngồi bên cạnh giường bệnh của chu, nói những lời nói của bạn bè.
Chu Bồi Minh nhìn long, cười “Bí thư Long, anh cũng già rồi”
Chu Bồi Minh nói chuyện cũng không cần kiêng kị gì.
“Đúng vậy, tóc đã bạc hết rồi..”
Long Thiết Quân sờ mái tóc bây giờ sợi trắng đa chiếm phần lớn trên đầu minhg, nói một câu.
“Với hướng đi sau này của tôi, tỉnh ủy dự định thế nào?”
Chu Bồi Minh hỏi thẳng vào vấn đề.
Theo tình hình sức khỏe hiện nay của ông ta, thì cũng rất khó có thể tiếp tục đảm nhiệm chức vụ bí thư ủy ban thành phố Bảo Châu được nữa. Như thế không những không có trách nhiệm với công việc của ông ta mà cũng không có trách nhiệm với chính ông ta.
“Vấn đề này vẫn chưa được đưa ra thảo luận tị hội nghị thường vụ, nhưng trước khi tôi đên đây, bí thư và tỉnh trưởng Khánh Khai đều dó ý kiến của mình. Đợi anh khỏe lại thì sẽ giữ lại ở tỉnh thành, dù sao điều kiện chữa trị và cuộc sống cũng tốt hơn nhiều so với thành phố Bảo Châu”
Chu Bồi Minh gật đầu.
Kết quả như thế này, ông ta sớm cũng đã liệu trước rồi.
Nếu như ông ta không bị căn bệnh này, sau khi làm hết nhiệm kì, thì sẽ dành được thành tích lớn tại thành phố Bảo Châu này, trong tỉnh sẽ sắp xếp một chỗ để cho ông ta dưỡng già. Bây giờ tự dưng lại bị căn bệnh này, kết quả đó lại được thực hiện sớm hơn dự định.
Đối với ông ta mà nói. Cũng không đáng kể.
Vật lộn với chốn quan trường cả cuộc đời, bất ngờ mắc bệnh thế này, “Vị trí quý báu” thư kí ủy ban thành phố đã đảm nhiệm hơn hai năm hay chưa đến hai năm, kì thực cũng chẳng có gì khác nhau. Nói một cách nghiêm khắc thì Chu Bồi Minh chỉ có chút khác với Long Thiết Quân về tình cách, còn trên phương diện quan trường thì hai con người này lại có những nét tương đồng.
Những ngày tháng nằm trên giường bệnh, có rất nhiều việc Chu Bồi Minh xem một lượt thì cũng đã hiểu rõ rồi.
“Bí thư thành phố Bảo Châu. Do ai đảm nhiệm?”
Chu Bồi Minh bất giác hỏi.
Long Thiết Quân cười, nói ngược lại: “Theo ý của anh ?”
Chu Bồi Minh cũng cười: “Kì thực tôi cũng chỉ tiện hỏi thế thôi. Chứ nhất định trên tỉnh đã có quyết định rồi”
Long Thiết Quân cười cũng không vòng vo nhiều: “Đúng, thời gian này đồng chí Ngọc Thành thay anh đảm nhiệm công tác”
Sau Chu Bồi Minh là đến Nghiêm Ngọc Thành đảm nhiệm chức bí thư ủy ban thành phố tạm thời, căn bản đã thành luận bất thành văn rồi, nhưng do ai đảm nhiệm chính thức thì vẫn chưa thật rõ ràng.’
Mấy năm gần đây, những thay đổi của thành phố Bảo Châu không nhiều như những thay đổi trên chốn quan trường của thành phố này, trên phương diên này thì lại rất nhộn nhịp. thời gian mấy năm, đổi 3 lần bí thư, 3 chuyên viên (thị trưởng), suy nghĩ kĩ lưỡng thì, mỗi lần thay đổi, có lẽ đều giúp cho nghiêm tiến thêm một bước. từ phó chuyên viên thường vụ lên phó bí thư rồi lên chuyên viên, tốc độ rất mau lẹ, nhưng mỗi bước tiến đều đi chắc chắn khác thường, có lẽ không ai có bất kì kiến nghị khác nào.
Như bây giờ, lại là việc này nghiễm nhiên đảm nhiệm chức bí thư thành ủy, người khác cũng chỉ biết giương mắt mà nhìn thôi.
Nhưng đối với những thay đổi bất ngờ trong vị trí thị trưởng này, có lẽ người có hi vọng nhất đều có thể xảy ra những tình thế “Khó định”. Trải qua hai lần làm chuyên viên trước đây những thiệt lợi trong “Trận chiến cạnh tranh” Lưu Văn Cử và Khang Duệ có lẽ sẽ không tiếp tục ngồi yên như những lần trước nữa, thời gian trong mùa xuân, cũng chỉ là thời gian đến chào hỏi các lãnh đạo trong thành phố thôi chứ những thay đổi cũng biểu hiện chưa thật nhiều.
Còn về Nghiêm Ngọc Thành và cha thì vẫn theo lệ cũ, đưa tôi và Nghiêm Phi đến chào hỏi Chu tiên sinh, Long Thiết Quân, Bạch Kiến Minh và Liêu Khánh Khai, chuyện nói tới cũng chỉ là chuyện trong nhà ngoài ngõ chứ rất hạn chế nhắc tới chuyện công việc.
Đương nhiên Liêu khánh khai rất quan tâm tới tình hình tiến triển trong công tác “Thí điểm cải cách các doanh nghiệp quốc doanh. Đầu tháng mười hai năm ngoái, nhà nước đã công bố “Pháp luật cho những doanh nghiệp phá sản( thi hành thử )” coi như là cung cấp căn cứ pháp luật cho những doanh nghiệp phá sản. Những “Pháp luật phá sản này” chỉ 43 điều, nội dung cũng tương đối đơn giảnm chỉ là quy định chỉ rơi vào những doanh nghiệp phá sản, đối với những trọng tổ doanh nghiệp phá sản thì không có ý nghĩa chỉ đạo nhiều.
Nói trắng ra một chút thì nhà nước đồng ý doanh nghiệp phá sản, nhưng sau khi phá sản sẽ đi như thế nào thì phải tự bản thân mình nghĩ cách.
Chỉ nhìn hai chữ “Thử hành” thì có thể biết, việc xuất hiện của bộ pháp luật này có rất nhiều khó khăn, thậm chí có thể nói là sản sinh trong sự phản đối. nghe nói trong pháp luật phá sản này, có những ý kiến chỉ trích của một số lãnh đạo cấp tỉnh cho rằng nền tảng của chính sách này với nhà nước là tương đối xa cách.
Nhưng với tư cách là đại sứ của một tỉnh Liêu Khánh Khai. Không quan tâm tới trình tự mà quan tâm tới hiệu quả thực tế của nó đem lại. Sau khi doanh nghiệp tuyên bố phá sản, rất nhiều công nhân mất việc, không giải quyết tốt, sẽ sản sinh ra rất nhiều những vấn đề xã hội.
“Công việc này, hiện nay chủ yếu là do đồng chí Nghiêm đảm nhiệm”
Nghiêm Ngọc Thành rất đại khí, trước mặt tỉnh trưởng không giấu giếm giống như ông ta mới là tổ trưởng tổ lãnh đạo.
Liêu Khánh Khai liền nhìn cha.
Cha nói: “Tỉnh trưởng, hiện nay chúng tôi đã chọn ra 6 nhà máy quốc doanh có tình hình kinh doanh khó khăn để tiến hành công tác thí điểm, trong đó có 4 nhà máy sản xuất bên công nghiệp, lần lượt là nhá máy nông cơ thành phố, nhà máy cơ khí, nhà máy công cụ thành phố và nhà máy đúc. Lĩnh vực thương nghiệp thì là công ty bách hóa thành phố, còn có một doanh nghiệp quốc doanh ngũ phong lâm trường…
Liêu Khánh Khai gâtk đầu: “Ừ, lựa chọn đều có tính đại diện nhất định”
“Hiện nay nhà máy nông cơ thành phó chúng tôi lựa chon phương thức hợp đồng, do xưởng trưởng nhà máy Liễu Triệu Mẫn thuộc tổng công ty linh kiện công nghiệp đảm nhiệm, hợp đồng trong 3 năm, sản xuất các loại hình máy móc loại nhỏ. Lương cho những công nhân nghỉ hưu đều do nhà máy tự đảm nhiệm,những công nhân tổ hợp tham gia, dựa theo nguyên tắc tự nguyện, đồng ý bán đứt, căn cứ số năm làm việc mà định giá các chi phí sử dụng, tự tìm lấy con đường đi cho mình, nếu không muốn bán đứt, thì sẽ cho 50%phí sinh hoạt trong tổng số lương, sau này khi nhà máy làm ăn tốt, thì có thể tiếp tục sắp xếp công việc sau..”
Liêu Khánh Khai gật đầu: “làm theo cách này cũng có lý”
Câu nói này cha lại không tiện bình luận trực tiếp.
Nguyên nhân không có gì khác là Liễu Triệu Mẫn là anh họ của tôi, cháu của cha.
May mà uông không hỏi han thêm về vấn đề này nữa mà chuyển sang một vấn đề khác : “Thế những doanh nghiệp khác thì sao?”
“Nhà máy thì lại lựa chon cách trọng tổ phá sản, do công nhân lựa chon lãnh đạo mới cho việc sản xuất. Giá trị của các sản phẩm, cũng như quy mô, cần thay đổi”
“Cách của nhà máy sản xuất công cụ và nhà máy của huyện Hướng Dương thì có mối liên quan đến nhau, nhà máy của công xã là doanh nghiệp tập thể, mấy năm gần đây làm ăn rất phát đạt, thị trường tiêu thụ cũng rất tốt, sản lượng cũng rất cao, những đánh giá của quần chúng cũng rất tốt. Lần này cùng tiến hành kinh doanh với nhà máy tại thành phố chủ yếu là mượn máy móc thiết bị và kĩ thuật của nhà máy công cụ hiện nay của thành phố, sản xuất với số lượng lớn. Nhà máy tại thành phố không cần đầu tư thêm vốn, chỉ cần đầu tư với số vốn nhất định như hiện nay, còn phần chủ yếu thì sẽ do bên Hồng Kì đảm nhiệm, cử ra nhân viên quản lý để tiếp quản công tác kinh doanh của nhà máy tại thành phố. Hai bên dựa vào số vốn bỏ ra để phân chia lợi nhuận. Thời gian cùng kinh doanh tạm thời là ba năm, nếu như sau này không hợp tác nữa, thì sẽ tiếp tục phân chia cổ phần lợi tức sau. Trách nhiệm chủ yếu của nhà máy thành phố là đồng ý sẽ điều về cục công nghiệp nhẹ thành phố để sắp xếp công việc mới, để tránh những ảnh hưởng đến công tác quản lý kinh doanh của nhà máy mới..”
Liêu Khánh Khai nghe rất chăm chú, đột nhiên thấy nghiêmNgọc Thành có điều muốn nói liền nhìn bác ta cười: “Đồng chí Ngọc Thành, có điều gì muốn nói…nào , tiểu Tuấn, Phi Phi, ăn kẹo đi, đừng ngại nhé..”
Ha ha, may mà đồng chí tỉnh trưởng vẫn nhớ bây giờ là tết, tiểu Tuấn thì không sao còn phi phi thì đã không nhịn được nữa rồi.
May mà tiểu nha đầu cũng biết, làm khách trong nhà tỉnh trưởng, là không thể “lui sớm được”
Nghiêm Ngọc Thành cười nói: “Kì thực cũng không có gì quan trọng, tôi đang nghĩ, chúng ta những cán bộ chế độ có phải nên thay đổi một chút, giống như một cán bộ của nhà máy công cụ, quản lý kinh doanh không giỏi, sẽ làm cho nhà máy nhanh chóng đi vào chỗ sống dở chết dở, như vậy hay là thay đổi chức vụ một chút, chỉ là đổi đơn vị thôi..”
Liêu Khánh Khai châm điếu thuốc lá, từ từ nói: “Đây là vấn đề thể chế, không dễ thay đổi. kinh doanh nhà máy công cụ không giỏi, cũng không thể hoàn toàn trách cứ những người đó, cũng có ảnh hưởng lớn của hoàn cảnh..”
Nghiêm Ngọc Thành cười nói: “Cái này tôi hiểu, cũng là cảm nhận vậy, cải cách thể chế cũng còn khá xa vời…”
“Đúng, còn xa lắm..
Liêu Khánh Khai đang hút thuốc, không ngờ phu nhân uông ngồi bên cạnh nói: “Khánh Khai, cần tự giác chứ, đây là điếu thứ 7 trong ngày rồi, lập tức thôi hút đi..”
Mọi người đều thấy ngạc nhiên.
Uông cười gượng: “Không cách nào khác, quản lý trong nhà quá nghiêm”
Mọi người liền cười vang lên.
Theo lí lịch trích ngang thì uông năm nay 60 tuổi, Liêu phu nhân quan tâm đến sức khỏe của ông ta hạn chế số lượng thuốc hút hàng ngày cũng là quan tâm mà thôi.
Liêu Khánh Khai hút liền 2 điếu, nói với cha: “Đđồng chí Tấn Tài, nói tiếp đi”
Liêu phu nhân liền rót trà cho cha.
Cha thu lại nụ cười nói: “Nhà máy sắt thép trước mắt đã thiệt hại khá nặng, vào trong vòng tuần hoàn.Chúng tôi lựa chọn nhà máy naỳ làm thí điểm cũng là muốn tìm một vài kinh nghiệm tự cứu lấy sản xuất cho mình”
Liêu Khánh Khai nhìn Nghiêm Ngọc Thành, cười nói: “Đồng chí Nghiêm, hổ phụ sinh hổ tử”
Nghiêm Ngọc Thành với những lời khen ngợi thế này của Liêu Khánh Khai đương nhiên phải khiêm tốn một chút.
“tỉnh trưởng Liêu , đâu có làm được như những lời khen của đồng chí, trẻ con chỉ nói vậy, xin đừng coi là thật…”
Liêu Khánh Khai cười lớn: “ Đồng chí Nghiêm à, những phong tục tập quán của phong kiến tuy vẫn còn nhưng cũng không nên coi thường người trẻ tuổi..”
Mọi người cùng cười.
Tôi và Nghiêm Phi giống như Nghiêm Ngọc Thành, nhìn nhau mà cười. Nghiêm Phi từ từ đưa tay nắm lấy tay tôi.
Phu nhân Liêu ngồi đối diện với chúng tôi, chú ý đến chi tiết này, mỉm cười, nói thêm:
“Tiểu Tuấn à, năm nay bao nhiêu tuổi?”
Nghe Liêu phu nhân đột nhiên hỏi như vậy, tôi vội vàng ngồi thẳng lưng nói: “18 ạ, học tại khoa trung văn đại học hoa nam ạ”
“Đại học hoa nam, được đó, trưởng điểm…còn Phi Phi..?’
Phi Phi đỏ mặt, vội vàng thu tay lại, trả lời rất lễ phép: “Bác ạ, cháu 19 tuổi, học khoa mỹ thuật đại học ninh thanh”
Phu nhân nhìn Liêu Khánh Khai nói: “Khánh Khai, anh nhìn hai đứa xem, có xứng không?”
Liêu Khánh Khai liền gật đầu, cười tươi: “Quả nhiên kim đồng ngọc nữ”
Tôi và phi phi đều đỏ mặt, còn nghiêm và cha lại không ngừng được bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt có chút suy nghĩ xem xét.
Nghiêm Liễu quá thân thiết, đã là đại kị, bây giờ mà hai con nhà này kết hôn với nhau, thì không thể còn có câu nói nào được nữa? Liêu Khánh Khai chỉ ngồi đợi không biết hai người này đang nghĩ gì, chỉ cười.
“Tấn Tài à, 4 nhà máy vừa nói, đều là công xưởng, thế còn công ty bách hóa, các anh định giải quyết thế nào?
“Công ty bách hóa, chúng tôi định sẽ thuê quyền kinh doanh, công ty trách nhiệm hữu hạn Ất Xương tại Giang Khẩu có ý giúp đỡ, bắt đầu xây dựng tu sửa lại từ đầu, và chấp nhận những điều kiện tương đồng đã được đưa ra trước, đặc biệt là việc dùng những cán bộ của công ty bách hóa..”
“Công ty Ất Xương Giang Khẩu? có phải mới xây dựng con đường thương nghiệp của Hồng Kông không?”
Cha nói:”Đúng thế, thật không ngờ tỉnh trưởng bận trăm công ngàn việc mà vẫn nhớ rõ như vậy”
“Ha ha, anh cũng không cần tán dương tôi, việc này nái động cả thành phố, đồng chí Nghiêm Ngọc Thành đã báo cáo với tôi, cho nên đều có ẩn tượng lưu lại cả, ừm thế tiền thuê họ nộp có đủ đảm bảo tiền lương khi nghỉ hưu và chi phí cuộc sống khi họ đổi nghề không? Còn khấu hao tài sản cố định quốc hữu thì tính như thế nào?”
Liêu Khánh Khai quả nhiên không hề hồ đồ, hỏi rất đúng chỗ.
“Tiền thuê đảm bảo đủ chi tiêu, còn khấu hao tài sản cố định quốc hữu thì công ty ất xương đồng ý 10 năm sau, tất cả những cơ sở trang thiết bị đều sẽ là quà tặng miễn phí cho đối tác.”
Liêu Khánh Khai suy nghĩ trong chốc lát, cũng không tỏ thái độ gì, nói: “Ngũ phong lâm trường thì cải cách thế nào?”
“Cái đó cũng mà theo hình thức tự cứu mình, bước đầu xác định những giá trị đặc biệt của thị trâu và heo, còn có các loại thuốc thực vật, cụ thể có những loại nào. Cần đợi công ty thuốc lá đến để xác định thì mới có kết luận cuối cùng.
“Rất tốt, đồng chí Tấn Tài, đồng chí Nghiêm Ngọc Thành, xem ra công tác trong thành phố hai đồng làm rất chuyên tâm, tôi rất yên tâm, hi vọng hai người có thể nhanh chóng cho kết quả tốt, có thêm kinh nghiệm, để mở rộng tiến hành trong toàn tỉnh..”
Nghiêm Ngọc Thành và cha nhìn nhau, đều hơi đỏ mặt, câu nói này của uông là lời cổ vũ lớn nhất..
Tháng 3 năm 87, bộ trung tổ và bộ phận tổ chức ủy an tỉnh N lần lượt có những văn kiện:
Đòng chí Chu Bồi Minh làm phó chủ tịch chính trị tỉnh N, và thành viên đảng bộ, miễn nhiệm chức ủy viện thưởng ủy, bí thư ủy ban thành phố Bảo Châu.
Bổ nhiệm đồng Nghiêm Ngọc Thành làm bí thư ủy ban thành phố Bảo Châu.
Cùng ngày hội nghị thường vụ đại biểu nhân dân thành phố quyết định:
Đồng ý đồng Nghiêm Ngọc Thành thôi chức vụ thị trưởng chính quyền nhân dân thành phố Bảo Châu.
Bổ nhiệm đồng Tấn Tài làm phó thị trưởng chính quyền nhân dân thành phố Bảo Châu lên làm thị trưởng thành phố. Cha được lên 1 cấp làm chức thị trưởng thành phố, tôi chỉ chúc mừng qua điện thoại.
Tôi ngồi trên hiên nhà châm điếu thuốc.
Bắt đầu hút thuốc trở lại, là do những chuyện xảy ra gần đây, kiếp trước đã học hút thuốc, cần chầm chậm một chút, cũng là do sau khi lên đại học không lâu. Chẳng qua những kí ức kiếp trước cũng chẳng có liên quan đến hiện nay, vẫn không thể kháng cự lại được những mê hoặc.
Càng lớn thì những chuyện phiền phức càng nhiều, có khi rất muốn có chút chất nicotin cho tinh thần tỉnh táo hơn.
Cha nói rất đúng, lần này cha có thể lên chức thị trưởng, chính là kết quả đánh giá bình đẳng của tỉnh.
Năm nay, chuyện nhân sự quan trọng trong tầng cấp cao của trung ương có những thay đổi, không thể tránh khỏi sẽ ảnh hưởng đến cục bộ chính trị trong tỉnh, tuy hiện nay nó vẫn chưa thể hiện rõ nét ra ngoài những trong lòng mọi người ai cũng có chút lo lắng. theo số đông lạc tử và Liêu Khánh KhaI không thuộc cùng một hệ, lập trường chính trị của hai người đương nhiên không thể thống nhất.
Lần này Liêu Khánh Khai có Nghiêm Ngọc Thành và cha, tự mình đã lập nên cho mình ưu thế riêng tại thành Bảo Châu. Nghiêm Ngọc Thành và cha đều là những cán bộ cừ cựu, rất hợp ý của Liêu Khánh Khai. Lý do đặt họ ở vị trí đó cũng rất dễ hiểu, hiện nay công tác “Thí điểm cải cách các doanh nghiệp quốc doanh phá sản” đang đi vào giai đoạn thực chất, nếu như thay đổi trong thời gian này với quan gia là điều đại kị.
Một vấn đề khác nữa là. Liêu Khánh Khai cũng cần nhượng bộ lạc một chút. Ví dụ Tiết Bình Sơn làm bí thư ủy ban thành phố Hàn Hồ. vốn hội nghị thường ủy có những ý kiến không giống nhau, cảm thấy Tiết Bình Sơn đảm nhiệm chức vụ chuyên viên không lâu tại thành Bảo Châu, những biểu hiện vẫn chưa rõ ràng, đảm nhiệm chức vụ lại chưa lâu, lại đảm nhiệm chức vụ đứng đầu của một thành phố, có chút vội vàng. Liêu Khánh Khai lại đồng ý chấp thuận cho nên điều bổ nhiệm này được nhanh chóng thông qua.
Được biết thông tin này, tôi thở dài, không biết nói gì mới tốt.
Tuy sớm biết tiết bình sơn sẽ lại đứng dậy nhưng không ngờ lại nhanh như vậy, hơn nữa lại làm bí thư của thành phố nữa.
Bình đẳng lại là bình đẳng.
Đây chính là những cái sau này tôi phải đối diện tại chốn “Quan trường” sao?
Nhưng kết quả của cái bình đẳng này, đối với thành phố Bảo Châu mà nói, lại là “Pphúc âm”.điều này thể hiện nôj trong hai năm, thành Bảo Châu có thể giảm thiếu tối đa những hao tổn máy móc. Thống nhất trình tự tiến hàng công việc., tập trung sức lực, có thể lập được một cơ sở vững chắc.
Nghiêm Ngọc Thành thậm chí còn công khai tuyên bố tại ủy ban thường vụ thành phố rằng: mục tiêu hai năm sau chính là đuổi theo kịp thành phố Nam vVân và Hồng Dương, cạnh tranh để trở thành đại thành phố có vị trí thứ hai trên lĩnh vực kinh tế.
15 bí thư ủy ban thường vụ thành phố của toàn tỉnh, có lẽ chí cóNghiêm Ngọc Thành có thẻ nói ra những câu thế này.
Trước đây Long Thiết Qquân cũng đã từng “Ngạo mạn” khí thế bừng bừng như thế này, Chu Bồi Minh thì càng không phải nói nữa. đĐiển hình của kiểu người chỉ làm không nói.
Với “Lời nói ngông cuồng” của Nghiêm Ngọc Thành, cha không nói ra lời ủng hộ nào, cũng không phản đối rõ ràng, nhưng mọi người đều biết người này, Nghiêm Ngọc Thành đã nói như vậy, cha cho dù có chơi trò gì cũng sẽ làm ra hình thái tương tự thôi.
Nghĩ đến những lời nói hùng hồn của Nghiêm Ngọc Thành, tôi cũng không kìm lòng được mà nhếch mép cười. Lúc này sợ là thị trưởng của thành phố Nam Vân và Hồng Dương có lẽ không ngồi vững được nữa rồi, còn thị trưởng của thành phố Đại Ninh có lẽ càng thêm phần lo lắng. Ai biết được mục tiêu của “Đại bác Nghiêm”này rốt cuộc là sẽ tranh vị trí thứ hai hay nhất?
Được, bí thư Nghiêm đã ra “Lệnh động viên cạnh tranh” thì chúng ta cũng cần dốc toàn lực thực hiện.
Trước đây không lâu Kim Phúc Sinh nói với tôi, thủ tục di dân của chị tiêu Thanh đã làm xong cả rồi, chị tiểu Thanh của ngày hôm nay, chính thức là người hồng kông, chức vụ vẫn là tổng tài của “Công ty trách nhiệm hữu hạn quản lý đầu tư công nghiệp Hồng Kông”, tiền vốn hiện nay của công ty là 1 nghìn vạn …..
Với tôi việc sắp xếp này, chị tiểu thanh vui vẻ nhận lời, sau hai năm rèn luyện tại thành phố Giang Khẩu, chị tiểu thanh đã có nhiều cơ hội va chạm và trưởng thành hơn.
Quyền điều hành của khách sạn thu thủy tại thành phố giang khẩu, theo sếp đặt của tôi sẽ để lại trên danh nghĩa của hắc tử, tiếp tục thông qua một hiệp định bí mật, quyết định Lương Xảo sẽ có 70% cổ phần của khách sạn Thu Thủy. còn 20% còn lại sẽ chia cho Hắc Tử và Đại Hải béo, 10 % còn lại sẽ lần lượt chi cho những nhân viên quản lý quan trọng của khách sạn. đương nhiên tổng giám tài vụ là chị tiểu thanhh, tôi vốn nhằm vào vợ của Vũ Quân Huy là Hạ Lâm, đáng tiếc chị ta tuy thông minh có năng lực, thời gian tiếp xúc vơi nghề tài vụ không lâu, cho dù đề bạt trọng dụng, tạm thời cũng không thể đảm nhiệm được nhiệm vụ quan trọng như thế này, cần có thêm thời gian rèn luyện, sau đó sẽ tính tiếp.
Như vậy, nền tảng tài sản của tôi sẽ lần lượt mượn danh nghĩa của tiểu thanh và Lương Xảo.
Từ nay về sau tiền mặt của tổng công ty công nghiệp linh kiện khi chuyển vào tài khoản của tôi cũng sẽ thông qua con đường bí mật này mà vào “Công ty đầu tư công nghiệp”
Bổn nha nội trên danh nghĩa vẫn thuộc giai cấp “vVô sản”
Tôi ngẩn ngơ suy nghĩ công việc xếp thứ tự về kinh tế của thành phố Bảo Châu thì Xảo Nhi nhẹ nhàng ôm từ sau lưng tôi, phía sau lưng bất ngờ cảm nhận được sự mềm mại ấm áp của đôi bàn tay mềm mại như những cánh sen.
“Đang nghĩ gì thế?”
Xảo Nhi nhẹ nhàng hỏi.
“Không có gì, việc của Bảo Châu thôi”
“Nghe nói chú của em là thị trưởng, đúng không?”
Xảo Nhi không mấy quan tâm tới việc như thế này, nó quá xa lạ với cô ấy. hiện nay chiu ảnh hưởng của tôi, thi thoảng cũng có chút để tâm đến, dù sao trên danh nghĩa, cô ấy cũng là đại bà chủ của một doanh nghiệp có trên ngàn vạn tiền vốn.
“Đúng thế”
“Thế cha của Phi Phi thì sao?”
Tôi hơi ngạc nhiên với câu hỏi của lương xảo, đáp : “Bác Nghiêm là bí thư ủy ban thành phố”
“Ừm…phi phi học tại đại học ninh thanh vẫn tốt chứ? Đã quen chưa?”
Tôi âm thầm thở dài, nói: “Xảo Nhi…”
Xảo Nhi cười: “Không sao, anh nói cho em nghe là được rồi..”
“,,,vẫn tốt, cùng ở với chị của anh..”
Cho dù cô ấy có giả vờ không để ý đến, nhưng tôi cũng không muốn nói chuyện về phi phi với cô ấy.
“Đi , chúng ta đi dạo phố”
Xảo Nhi vui vẻ cười nói: “Được, em đi thay đồ, hôm nay anh không phải đi học sao?”
Thời gian này tôi rất chăm chỉ đi học không thường xuyên bỏ học, nhưng cũng không thể giống như những chiếc đồng hồ được, việc này việc nọ, học những thứ khác cũng tốt. không nên làm cho chuyện thủ khoa khi vào trường đại học lại tụt lùi như vậy cũng có chút xấu hổ.
Tác giả :
Khuyết Danh