Trùng Sinh Chi Nha Nội
Chương 203: Long thiết quân ra đi
Khi đến tết, Lương Kinh Vĩ quả nhiên dẫn về một người bạn gái xinh đẹp, gia đình Lương Quốc Thành đều cảm thấy rất vui mừng. Bạn gái của Lương Kinh Vĩ là Mộng khiết, một cái tên rất thi ca. Nhưng con người thì chẳng chút thi ca gì cả, đương nhiên không phải quá khó nhìn, mà là thuộc kiểu anh tài. Dáng thon thả, nhìn cái là biết ngay “Nữ anh hùng” xuất thân từ quân nhân.
Thực tế cũng đúng như vậy, cha của Mộng Khiếtlà phó quân trưởng của đoàn quân Lương Kinh Vĩ, mới 48 tuổi, là một người đứng đầu quân đội còn rất trẻ. Nghe nói ông ta là cán bộ lãnh đạo cấp cao, con đường thăng quan tiến chức còn rất rộng mở. Mộng Khiết ngay từ nhỏ đã được giáo dục trong môi trường quân đội, lớn lên lại tự mình thi vào học viện quân đội, ra làm nữ quân nhân, người con gái mới 22-23 tuổi mà đã làm cán bộ liên cấp. Nghe nói có rất nhiều người dưới quyền, lại còn là một tay súng tài giỏi nưã.
Lương Kinh Vĩ dẫn bạn gái về, lại còn là nữ quân nhân, dáng cao. Trong cái đại đội phong thụ nhỏ bé này, thật là một việc đại sự, cho nên mọi người đều nhanh chóng đến tận cửa để xem mặt“Tân nương”. Trong đó đương nhiên có cả bổn nha nội và bí thư ủy ban chính trị pháp luật thành phố Bảo Châu Lương Quốc Cường. Việc đại hỷ của gia đình Lương, hai thầy trò tôi làm sao có thể không đến khen gợi được cơ chứ?
Gia đình này của hôm nay, sớm đã không như xưa kia nữa rồi. Nghe nói con trai dẫn bạn gái về, Lương Quốc Thành đã hạ quyết tâm, nhất định sang năm phải xây dựng nhà mới, phải tiến hành sớm.
Việc xây dựng căn phòng mới này, là theo chủ ý của tôi, phải xây thành như một cái biệt thự nhỏ, hình thức như những căn phòng ghép thành. Rất thích hợp để sinh sống, nhưng đâu có ngờ được rằng Lương Quốc Thành không dám làm theo cách đó, nói là đây là vùng nông thôn, không nên xây dựng như vậy. Cũng đành theo ý ông ta thôi, xây 1 lầu theo kiểu cũ, lầu hai thành các gian phòng, làm thành “ Trung tây hợp lại”
May mà ông ta dùng tiền của mình, nên nhà mình mình biết, nếu không sợ là ủy ban sẽ đến điều tra.
Nghe nói nhà bằng gạch không thể ở ngay trong đó được, còn phải trải qua phơi khô trong tháng nóng nhất năm, để mất hết đi những khí ẩm ướt bên trong gạch, người ở sau này khi sống ở trong đó mới không thấy lạnh. Lương Quốc Thành vội vàng đón tiếp “Con gái của đại quan”, cũng không thể quan tâm hết nhiều việc như vậy. May mà thời gian đó không có những nguyên liệu có chất độc như vậy, tránh được việc “Gió ẩm”, thời gian mười mấy ngày, nữ quân nhân dũng mãnh này nên chịu đựng được. đợi đến khi Mộng Khiếtvà Lương Kinh Vĩ đều đã trở về đơn vị mới nghĩ cách khuyên Lương Quốc Thành nên nhanh chóng xây nhà.
Nhưng căn phòng cũ đã phá dỡ rồi, không ở phòng mới thì không được.
Việc gập đầu.
Mồng bốn tết, tôi cùng với Lương Quốc Cường cùng nhau đến. Lương Quốc Thành vô cùng vui mừng, cười híp cả mắt. Còn về Xảo Nhi, vội vội vàng vàng tỏ ra mừng rỡ.
Còn Lương Thiếu Lan thì có chút khó đoán.
Nhưng thời gian này. Cũng chẳng ai có tâm tư nào mà đi hỏi thăm chị ta cả.
Tôi và Lương Quốc Cường vừa đến. thì người coi như vui mừng nhất chính là mộng khiết. coi như là tìm được người có cùng tiếng nói. Lương Quốc Cường xuất thân từ quân nhân. Còn bổn nha nội thì “Kiến thức sâu rộng”. Có thể nói chuyện kiến thiết hiện đại hóa quân đội, vẫn còn đầy tư cách. Không kể tới thời gian trước đây tôi cũng từng có thời gian tham gia quân sự, cũng coi như là thành viên bên đó, một câu “Kiến thiểt hiện đại hóa thông tin quân đội” nói ra, đã đủ làm cho Mộng Khiếtthấy kinh ngạc rồi.
Việc mà cô ta phụ trách chính là thông tin quân sự.
Vào tháng 3 năm ngoái, mễ quốc một diễn viên nổi tiếng đã có một bài diễn thuyết gây được sự chú ý của mọi người liên quan tới “Đại chiến tinh cầu”. cái này đã mở ra một địa vị mới “Kế hoạch phòng ngự chiến lược hệ thống phòng ngự phản đạn đến đạn đạo”
Nhưng trước mắt vẫn chỉ là lý thuyết mà thôi. Muốn lập kế hoạch chính thức thì cần phải có thời gian. Nhưng cái này cũng đủ cảnh cáo rồi. con đường tư tưởng căn bản của kế hoạch này chính là “Tôi phát đạn có thể đánh trúng bạn, nhưng bạn thì không thể trúng tôi”. Thế sự sau này đã chứng minh điều đó. Đây là một thủ đoạn quân sự của nước mĩ. Sau khi vào thời đại những năm 90 vì hao phí quá lớn, rất nhiều những vấn đề khó về kỹ thuật đều không có cách giải quyết mà phải bỏ giở. Hơn nữa trong thời gian này, thật sự là đã dẫn đến những cơn sống to gió lớn, lão Mao tử vô cùng căng thẳng. Khu vực Hoa Hạ có vị thế cao nhất, làm sao lại không có nỗi lo sợ được cơ chứ?
Với tư cách là quan quân cấp cao tương đương ở trong quân nội, thì ông phó quân trưởng này đương nhiên sẽ nói chuyện với con gái. Tôi nói vấn đề “Kiến thiết hiện đại hóa thông tin quân sự” này cũng có mục đích riêng, cho nên nói rất hăng say.
Lương Kinh Vĩ đang lo lắng cho con gái, tiểu Tuấn đến đúng lúc, ha ha, thật là may mắn.
Vui vẻ ăn cơm, tôi nhân cơ hội này hỏi xảo nhi 1 câu: “ Chị Thiếu Lan hình như có việc gì đó không vui thì phải, chuyện gì vậy?”
Xảo Nhi nhẹ nhàng lắc đầu : “Tôi cũng không thật rõ lắm, hình như là cãi nhau với Tào Sinh Dũng”
Từ khi dính líu đến nhà tào, Xảo nhi rất ít khi gọi Tào Sinh Dũng là anh rể, chỉ gọi thẳng tên ra. Vạn nhất phải nói chuyện trực tiếp với anh ta đi chăng nữa cũng tránh xưng hô, mà nói thẳng luôn vào việc chính.
Sau khi “Cửa hành bánh mỳ Xảo Xảo” khai trương tại thành phố Bảo Châu, việc buôn bán rất tốt , xảo nhi phải mời về ba người giúp việc thì mới có thể cung ứng kịp cho nhu cầu tiêu thụ. Căn bản không có nhiều thời gian nói chuyện với Lương Thiếu Lan, thông thường cũng chỉ là những lúc đến cửa hàng tại huyện hướng dương quyết toán sổ sách mà thôi. Theo những gì giữa tôi và cô ấy đã bàn bạc thương lượng. Thì cửa hàng tại huyện Hướng Dương giao cho Lương Thiếu Lan quản lý, thì cũng đã giành được lợi nhuận.
Kì thực đây cũng chỉ là cái vỏ bên ngoài mà thôi, xảo nhi rất yêu quý chị, nếu như không nghĩ đến việc cửa hàng này là của tôi ( Xảo Nhi kiên quyết cho rằng như vậy), mới không thể đên tính toán sổ sách cùng với Lương Thiếu Lan., chỉ cần để chị ấy xem là được rồi cho dù như vậy thì lương thiếu lan cũng không hề có ý định bớt tiền của em gái.
Tôi gật đầu, không hỏi thêm nữa.
Cãi nhau giữa hai vợ chồng là chuyện bình thường tuy là nói đón tết không náo nhiệt không vui vẻ, nhưng người ta muốn vui cũng chỉ có thể do anh ta đên làm mà thôi.
Tôi và Lương Quốc Cường không ở lại đại đội phong thụ ngủ qua đêm, 3-4 giờ chiều thì đã đến thành phố Bảo Châu. Xảo Nhi tuy rất lưu luyến, cũng không thể giữ lại nữa. Có lẽ bà thím ở Lương gia bây giờ, không thể cho tôi và Xảo Nhi ngủ cùng giường.Lương Quốc thành vẫn theo thói quen hằng năm vào mùng một tết đên chúc tết nhà tôi, Xảo nhi liền muốn cùng tôi về thành phố Bảo Châu, cũng không thể tìm được lý do nào.
Cửa hàng bánh mỳ định vào ngày mùng 8 tháng giêng mới khai trương.
Mùng 5 tháng giêng, gia đình Nghiêm Ngọc Thành và gia đình tôi cùng đi đến thành phố Đại Ninh để chúc tết Châu tiên sinh. Tiện thể cũng đến chỗ của tỉnh trưởng liêu và bí thư Bạch, đây âu cũng là những việc không thể bỏ qua. Bây giờ Nghiêm Ngọc Thành và cha đều là cán bộ cấp phó phòng, đến chúc tết lãnh đạo cũng không thể coi là vượt qua chức trách, hơn nữa vẫn còn có Châu tiên sinh là lãnh đạo đứng đầu của bộ tuyên truyền, uỷ ban thường vụ tỉnh. Đơn thuần chỉ là hỏi thăm mang tính chất cá nhân, cũng không có ai có thể nói những chuyện phiếm gì.
Nhưng năm nay tới chúc tết có chút khác so với những năm trước đây, tối mùng 4, Nghiêm Ngọc Thành và cha đưa tôi và Nghiêm Phi đến nhà Long Thiết Quân. Với cái danh tiếng của Long Thiết Quân, tôi đã nghe điếc cả tai rồi, nhưng lại chưa có lần nào nói chuyện trực tiếp với ông ta cả.
Long Thiết Quân làm chủ bên chính trị tại thành phố Bảo Châu này cũng phải 10 năm rồi, đương nhiên cái biệt thự nhỏ của ông ta cũng nằm trên khu vực tốt nhất của cả cái ủy ban thường vụ khu vực rồi.
Sớm đã nghe nói bí thư Long khá nóng tính, người bên ngoài còn gọi là “ Long đại bác”. Ai ngờ đâu khi gặp ông ta thì lại là người hòa nhã, thần thái nho nhã, toát ra được cái thần thái của nhà quan nho nhã uyên thâm hơn cả Châu tiên sinh, đâu còn có cái dáng vẻ của người “Đại bác”.
Làm tôi thấy nhẹ cả người.
Nói thật, tôi đã từng tới hỏi thăm Liêu Khánh Khai và Bạch Kiến Minh, quan chức đều trên Long Thiết Quân. Nhưng tôi lại không hề có cái tư thái nơm nớp lo sợ này. Nghĩ lại đều là vì cái uy danh của Long Thiết Quân đã có rất lâu rồi, hơn nữa quan huyện không như những quản lý hiện tại, đối với khu vực Bảo Châu là lãnh đạo nói một là một, cho nên trong lòng tôi có một cảm giác tôn trọng với người này.
Nghĩ tới uy nghiêm và tính cách nóng nảy của Long Thiết Quân, đều là do tính chất công việc . Những ngày thường thì lại trở về với bản tính vốn có của mình. Hơn nữa đến tết, hai vị cán bộ đắc lực lại đem cả con đến chúc tết, bí thư Long cho dù có uy nghiêm cũng không thể mang mãi nó được.
“Ngọc Thành, Tấn Tài, đều đến, ha ha, mau ngồi xuống đi….hai bạn nhỏ này, các cháu tên là gì thế?”
Long Thiết Quân cười ha ha nói.
“Chúc bí thư Long năm mới ạ, cháu là Liễu tuấn, là con trai của Liễu Tấn Tài ạ…”
Tôi cung kính trả lời.
“Ha ha, đón tết may mắn, đón tết vui vẻ….tiểu cô nương, cháu nhất định là con gái rượu của nghiêm gia à? Đã nghe nói Ngọc Thành có cô con gái ai thấy cũng thấy đáng yêu, có phải cháu không?”
Không ngờ Nghiêm Phi lại “Tiếng lành đồn xa” như vậy, ngay cả Long Thiết Quân cũng nghe “ Danh” của cô ấy.
Nghiêm Phi vội vàng ngoan ngoãn nói : “ Chúc bác Long năm mới vui vẻ, cháu là Nghiêm Phi”
“Ha ha, gọi bác là đúng đó, Liễu tuấn à, cháu cũng gọi là là bác đi”
“Vâng ạ, chào bác long”
“Ừm, thế mới đúng chứ, đã ở nhà thì không cần quá cầu kì, cứ ngồi và ăn kẹo thoải mái đi….Liễu tuấn nghe nói cháu rất lợi hại, một mình có thể đánh thắng ba tên lưu manh, thật tài giỏi đó!”
“Bác Long quá khen rồi ạ, thật ra là gặp may thôi ạ, mấy tên lưu manh đó chưa từng đánh nhau.”
Tôi có phần tôn kính Long Thiết Quân. Những ngày bình thường, có lẽ Long bí thư luôn ở vị trí của cán bộ cấp cao, khen thưởng quyết đoán, một lời không thay đổi, kì thực tâm tình rất tinh tế. Không những biết Nghiêm Phi là “ Người thấy người thích”, mà còn nhớ rất rõ ràng bổn nha nội làm việc “ Sự tích huy hoàng” nưã. Xem ra những đại quan này không hề đơn giản chút nào.
“Ha ha, đánh rất giỏi. Đối diện với thế lực lưu manh thì đã là dũng cảm lắm rồi, lại còn dám chủ động ra tay nữa chứ. “Trên đường gặp được anh hùng”, nếu như cháu sợ, người ta sẽ ăn hiếp cháu. Năm đó chúng tôi những con người nhỏ bé và yếu thế đã đánh thắng được kẻ thù lang sói là nước mĩ cúng chính là dựa vào cái lòng dũng cảm dám đương đầu với kẻ thù đó!”
Nói đến “Đấu tranh”, Long Thiết Quân dường như tràn đầy nhiệt huyết và trở thành một con người hoàn toàn khác.
Tôi liền lập tức cung kính trả lời: “Vâng, bác Long nói rất đúng, “ Trên đường gặp anh hùng”, nhưng theo lời của lưu soái, tất cả những người mà cùng lưu soái đương đầu với bom rơi đạn lạc, đều là những anh hùng thực sự, bác Long là lính của Nhị Dã ạ?”
“Ha, cháu còn nhỏ vậy mà cũng biết lưu soái và nhị dã sao?”
Ánh mắt của Long Thiết Quân như sáng lên.
Tôi vốn chỉ là lỡ miệng nói ra mà thôi, thật không ngờ lại nói đúng. Những lão chiến binh đã từng đánh trận trong thời gian này, thích nhắc tới nhiều nhất vẫn là “Những năm tháng anh hùng dũng cảm”
“Lưu soái oai phong cả thiên hạ, cái tên nhị dã không ai không biết danh, ngay từ nhỏ cha cháu đã dạy cháu thế rồi,
Long Thiết Quân càng vui mừng, cười lớn nói: “Ta lại quên mất, cha cháu còn là đồng đội của ta nữa, xem ra cái gia đình này không hề mất đi cái truyền thống quân đội rồi”
Cha ngại ngần nói: “Người làm quân nhân, làm sao có thể quên được các đồng chí cũ chứ”
Thấy Nghiêm Ngọc Thành chưa từng tham gia quân đội, nói những câu nói như thế này thì lại không thể có cùng tiếng nói chung được, tôi liền nhắc nhở một câu: “Bác Long, bác bây giờ thì có rất nhiều chiến hữu đấy ạ, con trai của bác Nghiêm, bây giờ cũng đang phục vu trong quân đội, năm ngoái đã được đề bạt rồi ạ”
“Hả? Ngọc Thành à, đây thật sự là một việc rất tốt đó”
“Trẻ con trước đây không hiểu việc, cho nên muốn cho tham gia quân ngũ để rèn luyện chút ít, thật không ngờ có thể rèn luyện tốt như vậy”
Lời nói của Nghiêm Ngọc Thành có chút ngại ngầm, nhưng trong ánh mắt lại đang rạng rỡ cười.
“Thế là đương nhiên rồi, quân đội là môi trường rèn luyện rất tốt….ha ha, Liễu tuấn à, khi lớn lên cháu có muốn tham gia quân ngũ không?”
Tôi giật cả mình, cái “Trường thành gang thép này” bổn nha nội đương nhiên rất tôn trọng, nhưng lại chưa từng nghĩ tới việc tham gia “Huấn luyện” tại đây. Lương Quốc Cường bây giờ mỗi ngày cho tôi rèn luyện quá nhiều rồi. Đáng thương cho bổn nha nội hai tay đã thành cành củi khô rồi! nhưng bây giờ mà trả lời “Không” cũng thật mất hết cả không khí tốt.
“Bác Long, cháu cũng từng nghĩ qua, chỉ sợ đến khi đó quân đội người ta lại không nhận nữa thôi”
“Làm sao có thể như vậy, đến khi đó cháu cứ tới chỗ ta, ta sẽ đi nói giúp cháu”
Long Thiết Quân rất vui mừng nói.
“Được ạ”
Tôi cũng đành đồng ý, nhưng cũng không dám tỏ ra quá nhiệt tình. Tuy nói tuổi tham gia quân ngũ của tôi còn lâu nhưng vạn nhất Long Thiết Quân lại nhớ kĩ nó, đến khi đó lại nhắc đến việc này, lại không biết giải quyết như thế nào?không cần “Mua dây buộc mình”.
Nghiêm Ngọc Thành là tri kỉ của tôi, ngay lập tức giải vây cho tôi, cười nói: “Bí thư Long, với vấn đề văn kiện số một năm nay, tôi và Tấn Tài đã bàn bạc qua, có một con đường…”
Khi nhắc tới công việc, ngay lập Long Thiết Quân nghiêm mặt chút ít, ánh mắt chuyển về phía Nghiêm Ngọc Thành.
Nghiêm Ngọc Thành lập tức báo cáo, nhấn mạnh vào việc chỉ dẫn của chuyên gia.
Long Thiết Quân lặng lẽ suy nghĩ một lát, nói: “Ngọc Thành à, vấn đề tư tưởng này anh nên báo cáo với đồng chí Bồi Minh trước, xem ý kiến của đồng chí ấy thế nào”
Tôi nhanh chóng cảm nhận được trong lời nói của Long Thiết Quân có chút lãnh đạm, chẳng nhẽ Long Thiết Quân lại có chút thay đổi trong việc ý thức với công việc của mình sao? Nhưng nghĩ kĩ cũng chẳng có chút kì lạ gì, thời gian ông ta làm việc tại khu vực Bảo Châu cũng quá lâu rồi, mười năm đó! Việc này thật làm người ta mang hận!
Long Thiết Quân nhà ông cứ ngồi mãi ở cái ghế đó không chịu về hưu làm sao người ta có thể vào thế chỗ ông đươc cơ chứ? Tuy nói trung ương có chỉ thị đề bạt những cán bộ trẻ tuổi, nhưng trong cái chốn quan trường này không thể một hai ngày thì có thể giải quyết hết được. Lấy Châu Bồi Minh làm ví dụ, tuy chỉ là chức phó của Bảo Châu thôi nhưng cũng đảm đương chức vụ tới 10 năm rồi, cho dù cấp bậc cũng đến cấp chính phòng, nhưng cũng muốn tiếp tục thăng tiến lên cái chức vị thư ủy ban, cho dù rất khó thực hiện được.
Thì cứ coi như Long Thiết Quân có chịu nghỉ hưu, Châu Bồi Minh tiếp nhiệm chức bí thư khu vực này đi chăng nữa cũng chỉ có thể làm trong 1-2 năm thì cũng đến tuổi nghỉ hưu rồi.
Đây cũng chính là lý do mà Long Thiết Quân chú ý tới cảm nhận của Châu Bồi Minh, dù sao đây cũng là chú ý tới con đường của người ta.
Nhưng cái mà không ngờ tới là khi mà Long Thiết Quân cho rằng sẽ đảm nhiệm chức vụ mãi tại Bảo Châu thì việc nhân sự lại có sự thay đổi. Long Thiết Quân lại được đến đảm nhiệm làm bí thư ủy ban chính trị pháp luật, thường ủy ủy ban tỉnh. Việc thay đổi này thật sự không thể ngờ tới. hơn nữa theo sự điều chỉnh chức vụ của Long Thiết Quân thì ngay lập tức cũng có những đợt song thay đổi trong chốn quan trường vốn đang rất phẳng lặng tại khu vực Bảo Châu.
Thực tế cũng đúng như vậy, cha của Mộng Khiếtlà phó quân trưởng của đoàn quân Lương Kinh Vĩ, mới 48 tuổi, là một người đứng đầu quân đội còn rất trẻ. Nghe nói ông ta là cán bộ lãnh đạo cấp cao, con đường thăng quan tiến chức còn rất rộng mở. Mộng Khiết ngay từ nhỏ đã được giáo dục trong môi trường quân đội, lớn lên lại tự mình thi vào học viện quân đội, ra làm nữ quân nhân, người con gái mới 22-23 tuổi mà đã làm cán bộ liên cấp. Nghe nói có rất nhiều người dưới quyền, lại còn là một tay súng tài giỏi nưã.
Lương Kinh Vĩ dẫn bạn gái về, lại còn là nữ quân nhân, dáng cao. Trong cái đại đội phong thụ nhỏ bé này, thật là một việc đại sự, cho nên mọi người đều nhanh chóng đến tận cửa để xem mặt“Tân nương”. Trong đó đương nhiên có cả bổn nha nội và bí thư ủy ban chính trị pháp luật thành phố Bảo Châu Lương Quốc Cường. Việc đại hỷ của gia đình Lương, hai thầy trò tôi làm sao có thể không đến khen gợi được cơ chứ?
Gia đình này của hôm nay, sớm đã không như xưa kia nữa rồi. Nghe nói con trai dẫn bạn gái về, Lương Quốc Thành đã hạ quyết tâm, nhất định sang năm phải xây dựng nhà mới, phải tiến hành sớm.
Việc xây dựng căn phòng mới này, là theo chủ ý của tôi, phải xây thành như một cái biệt thự nhỏ, hình thức như những căn phòng ghép thành. Rất thích hợp để sinh sống, nhưng đâu có ngờ được rằng Lương Quốc Thành không dám làm theo cách đó, nói là đây là vùng nông thôn, không nên xây dựng như vậy. Cũng đành theo ý ông ta thôi, xây 1 lầu theo kiểu cũ, lầu hai thành các gian phòng, làm thành “ Trung tây hợp lại”
May mà ông ta dùng tiền của mình, nên nhà mình mình biết, nếu không sợ là ủy ban sẽ đến điều tra.
Nghe nói nhà bằng gạch không thể ở ngay trong đó được, còn phải trải qua phơi khô trong tháng nóng nhất năm, để mất hết đi những khí ẩm ướt bên trong gạch, người ở sau này khi sống ở trong đó mới không thấy lạnh. Lương Quốc Thành vội vàng đón tiếp “Con gái của đại quan”, cũng không thể quan tâm hết nhiều việc như vậy. May mà thời gian đó không có những nguyên liệu có chất độc như vậy, tránh được việc “Gió ẩm”, thời gian mười mấy ngày, nữ quân nhân dũng mãnh này nên chịu đựng được. đợi đến khi Mộng Khiếtvà Lương Kinh Vĩ đều đã trở về đơn vị mới nghĩ cách khuyên Lương Quốc Thành nên nhanh chóng xây nhà.
Nhưng căn phòng cũ đã phá dỡ rồi, không ở phòng mới thì không được.
Việc gập đầu.
Mồng bốn tết, tôi cùng với Lương Quốc Cường cùng nhau đến. Lương Quốc Thành vô cùng vui mừng, cười híp cả mắt. Còn về Xảo Nhi, vội vội vàng vàng tỏ ra mừng rỡ.
Còn Lương Thiếu Lan thì có chút khó đoán.
Nhưng thời gian này. Cũng chẳng ai có tâm tư nào mà đi hỏi thăm chị ta cả.
Tôi và Lương Quốc Cường vừa đến. thì người coi như vui mừng nhất chính là mộng khiết. coi như là tìm được người có cùng tiếng nói. Lương Quốc Cường xuất thân từ quân nhân. Còn bổn nha nội thì “Kiến thức sâu rộng”. Có thể nói chuyện kiến thiết hiện đại hóa quân đội, vẫn còn đầy tư cách. Không kể tới thời gian trước đây tôi cũng từng có thời gian tham gia quân sự, cũng coi như là thành viên bên đó, một câu “Kiến thiểt hiện đại hóa thông tin quân đội” nói ra, đã đủ làm cho Mộng Khiếtthấy kinh ngạc rồi.
Việc mà cô ta phụ trách chính là thông tin quân sự.
Vào tháng 3 năm ngoái, mễ quốc một diễn viên nổi tiếng đã có một bài diễn thuyết gây được sự chú ý của mọi người liên quan tới “Đại chiến tinh cầu”. cái này đã mở ra một địa vị mới “Kế hoạch phòng ngự chiến lược hệ thống phòng ngự phản đạn đến đạn đạo”
Nhưng trước mắt vẫn chỉ là lý thuyết mà thôi. Muốn lập kế hoạch chính thức thì cần phải có thời gian. Nhưng cái này cũng đủ cảnh cáo rồi. con đường tư tưởng căn bản của kế hoạch này chính là “Tôi phát đạn có thể đánh trúng bạn, nhưng bạn thì không thể trúng tôi”. Thế sự sau này đã chứng minh điều đó. Đây là một thủ đoạn quân sự của nước mĩ. Sau khi vào thời đại những năm 90 vì hao phí quá lớn, rất nhiều những vấn đề khó về kỹ thuật đều không có cách giải quyết mà phải bỏ giở. Hơn nữa trong thời gian này, thật sự là đã dẫn đến những cơn sống to gió lớn, lão Mao tử vô cùng căng thẳng. Khu vực Hoa Hạ có vị thế cao nhất, làm sao lại không có nỗi lo sợ được cơ chứ?
Với tư cách là quan quân cấp cao tương đương ở trong quân nội, thì ông phó quân trưởng này đương nhiên sẽ nói chuyện với con gái. Tôi nói vấn đề “Kiến thiết hiện đại hóa thông tin quân sự” này cũng có mục đích riêng, cho nên nói rất hăng say.
Lương Kinh Vĩ đang lo lắng cho con gái, tiểu Tuấn đến đúng lúc, ha ha, thật là may mắn.
Vui vẻ ăn cơm, tôi nhân cơ hội này hỏi xảo nhi 1 câu: “ Chị Thiếu Lan hình như có việc gì đó không vui thì phải, chuyện gì vậy?”
Xảo Nhi nhẹ nhàng lắc đầu : “Tôi cũng không thật rõ lắm, hình như là cãi nhau với Tào Sinh Dũng”
Từ khi dính líu đến nhà tào, Xảo nhi rất ít khi gọi Tào Sinh Dũng là anh rể, chỉ gọi thẳng tên ra. Vạn nhất phải nói chuyện trực tiếp với anh ta đi chăng nữa cũng tránh xưng hô, mà nói thẳng luôn vào việc chính.
Sau khi “Cửa hành bánh mỳ Xảo Xảo” khai trương tại thành phố Bảo Châu, việc buôn bán rất tốt , xảo nhi phải mời về ba người giúp việc thì mới có thể cung ứng kịp cho nhu cầu tiêu thụ. Căn bản không có nhiều thời gian nói chuyện với Lương Thiếu Lan, thông thường cũng chỉ là những lúc đến cửa hàng tại huyện hướng dương quyết toán sổ sách mà thôi. Theo những gì giữa tôi và cô ấy đã bàn bạc thương lượng. Thì cửa hàng tại huyện Hướng Dương giao cho Lương Thiếu Lan quản lý, thì cũng đã giành được lợi nhuận.
Kì thực đây cũng chỉ là cái vỏ bên ngoài mà thôi, xảo nhi rất yêu quý chị, nếu như không nghĩ đến việc cửa hàng này là của tôi ( Xảo Nhi kiên quyết cho rằng như vậy), mới không thể đên tính toán sổ sách cùng với Lương Thiếu Lan., chỉ cần để chị ấy xem là được rồi cho dù như vậy thì lương thiếu lan cũng không hề có ý định bớt tiền của em gái.
Tôi gật đầu, không hỏi thêm nữa.
Cãi nhau giữa hai vợ chồng là chuyện bình thường tuy là nói đón tết không náo nhiệt không vui vẻ, nhưng người ta muốn vui cũng chỉ có thể do anh ta đên làm mà thôi.
Tôi và Lương Quốc Cường không ở lại đại đội phong thụ ngủ qua đêm, 3-4 giờ chiều thì đã đến thành phố Bảo Châu. Xảo Nhi tuy rất lưu luyến, cũng không thể giữ lại nữa. Có lẽ bà thím ở Lương gia bây giờ, không thể cho tôi và Xảo Nhi ngủ cùng giường.Lương Quốc thành vẫn theo thói quen hằng năm vào mùng một tết đên chúc tết nhà tôi, Xảo nhi liền muốn cùng tôi về thành phố Bảo Châu, cũng không thể tìm được lý do nào.
Cửa hàng bánh mỳ định vào ngày mùng 8 tháng giêng mới khai trương.
Mùng 5 tháng giêng, gia đình Nghiêm Ngọc Thành và gia đình tôi cùng đi đến thành phố Đại Ninh để chúc tết Châu tiên sinh. Tiện thể cũng đến chỗ của tỉnh trưởng liêu và bí thư Bạch, đây âu cũng là những việc không thể bỏ qua. Bây giờ Nghiêm Ngọc Thành và cha đều là cán bộ cấp phó phòng, đến chúc tết lãnh đạo cũng không thể coi là vượt qua chức trách, hơn nữa vẫn còn có Châu tiên sinh là lãnh đạo đứng đầu của bộ tuyên truyền, uỷ ban thường vụ tỉnh. Đơn thuần chỉ là hỏi thăm mang tính chất cá nhân, cũng không có ai có thể nói những chuyện phiếm gì.
Nhưng năm nay tới chúc tết có chút khác so với những năm trước đây, tối mùng 4, Nghiêm Ngọc Thành và cha đưa tôi và Nghiêm Phi đến nhà Long Thiết Quân. Với cái danh tiếng của Long Thiết Quân, tôi đã nghe điếc cả tai rồi, nhưng lại chưa có lần nào nói chuyện trực tiếp với ông ta cả.
Long Thiết Quân làm chủ bên chính trị tại thành phố Bảo Châu này cũng phải 10 năm rồi, đương nhiên cái biệt thự nhỏ của ông ta cũng nằm trên khu vực tốt nhất của cả cái ủy ban thường vụ khu vực rồi.
Sớm đã nghe nói bí thư Long khá nóng tính, người bên ngoài còn gọi là “ Long đại bác”. Ai ngờ đâu khi gặp ông ta thì lại là người hòa nhã, thần thái nho nhã, toát ra được cái thần thái của nhà quan nho nhã uyên thâm hơn cả Châu tiên sinh, đâu còn có cái dáng vẻ của người “Đại bác”.
Làm tôi thấy nhẹ cả người.
Nói thật, tôi đã từng tới hỏi thăm Liêu Khánh Khai và Bạch Kiến Minh, quan chức đều trên Long Thiết Quân. Nhưng tôi lại không hề có cái tư thái nơm nớp lo sợ này. Nghĩ lại đều là vì cái uy danh của Long Thiết Quân đã có rất lâu rồi, hơn nữa quan huyện không như những quản lý hiện tại, đối với khu vực Bảo Châu là lãnh đạo nói một là một, cho nên trong lòng tôi có một cảm giác tôn trọng với người này.
Nghĩ tới uy nghiêm và tính cách nóng nảy của Long Thiết Quân, đều là do tính chất công việc . Những ngày thường thì lại trở về với bản tính vốn có của mình. Hơn nữa đến tết, hai vị cán bộ đắc lực lại đem cả con đến chúc tết, bí thư Long cho dù có uy nghiêm cũng không thể mang mãi nó được.
“Ngọc Thành, Tấn Tài, đều đến, ha ha, mau ngồi xuống đi….hai bạn nhỏ này, các cháu tên là gì thế?”
Long Thiết Quân cười ha ha nói.
“Chúc bí thư Long năm mới ạ, cháu là Liễu tuấn, là con trai của Liễu Tấn Tài ạ…”
Tôi cung kính trả lời.
“Ha ha, đón tết may mắn, đón tết vui vẻ….tiểu cô nương, cháu nhất định là con gái rượu của nghiêm gia à? Đã nghe nói Ngọc Thành có cô con gái ai thấy cũng thấy đáng yêu, có phải cháu không?”
Không ngờ Nghiêm Phi lại “Tiếng lành đồn xa” như vậy, ngay cả Long Thiết Quân cũng nghe “ Danh” của cô ấy.
Nghiêm Phi vội vàng ngoan ngoãn nói : “ Chúc bác Long năm mới vui vẻ, cháu là Nghiêm Phi”
“Ha ha, gọi bác là đúng đó, Liễu tuấn à, cháu cũng gọi là là bác đi”
“Vâng ạ, chào bác long”
“Ừm, thế mới đúng chứ, đã ở nhà thì không cần quá cầu kì, cứ ngồi và ăn kẹo thoải mái đi….Liễu tuấn nghe nói cháu rất lợi hại, một mình có thể đánh thắng ba tên lưu manh, thật tài giỏi đó!”
“Bác Long quá khen rồi ạ, thật ra là gặp may thôi ạ, mấy tên lưu manh đó chưa từng đánh nhau.”
Tôi có phần tôn kính Long Thiết Quân. Những ngày bình thường, có lẽ Long bí thư luôn ở vị trí của cán bộ cấp cao, khen thưởng quyết đoán, một lời không thay đổi, kì thực tâm tình rất tinh tế. Không những biết Nghiêm Phi là “ Người thấy người thích”, mà còn nhớ rất rõ ràng bổn nha nội làm việc “ Sự tích huy hoàng” nưã. Xem ra những đại quan này không hề đơn giản chút nào.
“Ha ha, đánh rất giỏi. Đối diện với thế lực lưu manh thì đã là dũng cảm lắm rồi, lại còn dám chủ động ra tay nữa chứ. “Trên đường gặp được anh hùng”, nếu như cháu sợ, người ta sẽ ăn hiếp cháu. Năm đó chúng tôi những con người nhỏ bé và yếu thế đã đánh thắng được kẻ thù lang sói là nước mĩ cúng chính là dựa vào cái lòng dũng cảm dám đương đầu với kẻ thù đó!”
Nói đến “Đấu tranh”, Long Thiết Quân dường như tràn đầy nhiệt huyết và trở thành một con người hoàn toàn khác.
Tôi liền lập tức cung kính trả lời: “Vâng, bác Long nói rất đúng, “ Trên đường gặp anh hùng”, nhưng theo lời của lưu soái, tất cả những người mà cùng lưu soái đương đầu với bom rơi đạn lạc, đều là những anh hùng thực sự, bác Long là lính của Nhị Dã ạ?”
“Ha, cháu còn nhỏ vậy mà cũng biết lưu soái và nhị dã sao?”
Ánh mắt của Long Thiết Quân như sáng lên.
Tôi vốn chỉ là lỡ miệng nói ra mà thôi, thật không ngờ lại nói đúng. Những lão chiến binh đã từng đánh trận trong thời gian này, thích nhắc tới nhiều nhất vẫn là “Những năm tháng anh hùng dũng cảm”
“Lưu soái oai phong cả thiên hạ, cái tên nhị dã không ai không biết danh, ngay từ nhỏ cha cháu đã dạy cháu thế rồi,
Long Thiết Quân càng vui mừng, cười lớn nói: “Ta lại quên mất, cha cháu còn là đồng đội của ta nữa, xem ra cái gia đình này không hề mất đi cái truyền thống quân đội rồi”
Cha ngại ngần nói: “Người làm quân nhân, làm sao có thể quên được các đồng chí cũ chứ”
Thấy Nghiêm Ngọc Thành chưa từng tham gia quân đội, nói những câu nói như thế này thì lại không thể có cùng tiếng nói chung được, tôi liền nhắc nhở một câu: “Bác Long, bác bây giờ thì có rất nhiều chiến hữu đấy ạ, con trai của bác Nghiêm, bây giờ cũng đang phục vu trong quân đội, năm ngoái đã được đề bạt rồi ạ”
“Hả? Ngọc Thành à, đây thật sự là một việc rất tốt đó”
“Trẻ con trước đây không hiểu việc, cho nên muốn cho tham gia quân ngũ để rèn luyện chút ít, thật không ngờ có thể rèn luyện tốt như vậy”
Lời nói của Nghiêm Ngọc Thành có chút ngại ngầm, nhưng trong ánh mắt lại đang rạng rỡ cười.
“Thế là đương nhiên rồi, quân đội là môi trường rèn luyện rất tốt….ha ha, Liễu tuấn à, khi lớn lên cháu có muốn tham gia quân ngũ không?”
Tôi giật cả mình, cái “Trường thành gang thép này” bổn nha nội đương nhiên rất tôn trọng, nhưng lại chưa từng nghĩ tới việc tham gia “Huấn luyện” tại đây. Lương Quốc Cường bây giờ mỗi ngày cho tôi rèn luyện quá nhiều rồi. Đáng thương cho bổn nha nội hai tay đã thành cành củi khô rồi! nhưng bây giờ mà trả lời “Không” cũng thật mất hết cả không khí tốt.
“Bác Long, cháu cũng từng nghĩ qua, chỉ sợ đến khi đó quân đội người ta lại không nhận nữa thôi”
“Làm sao có thể như vậy, đến khi đó cháu cứ tới chỗ ta, ta sẽ đi nói giúp cháu”
Long Thiết Quân rất vui mừng nói.
“Được ạ”
Tôi cũng đành đồng ý, nhưng cũng không dám tỏ ra quá nhiệt tình. Tuy nói tuổi tham gia quân ngũ của tôi còn lâu nhưng vạn nhất Long Thiết Quân lại nhớ kĩ nó, đến khi đó lại nhắc đến việc này, lại không biết giải quyết như thế nào?không cần “Mua dây buộc mình”.
Nghiêm Ngọc Thành là tri kỉ của tôi, ngay lập tức giải vây cho tôi, cười nói: “Bí thư Long, với vấn đề văn kiện số một năm nay, tôi và Tấn Tài đã bàn bạc qua, có một con đường…”
Khi nhắc tới công việc, ngay lập Long Thiết Quân nghiêm mặt chút ít, ánh mắt chuyển về phía Nghiêm Ngọc Thành.
Nghiêm Ngọc Thành lập tức báo cáo, nhấn mạnh vào việc chỉ dẫn của chuyên gia.
Long Thiết Quân lặng lẽ suy nghĩ một lát, nói: “Ngọc Thành à, vấn đề tư tưởng này anh nên báo cáo với đồng chí Bồi Minh trước, xem ý kiến của đồng chí ấy thế nào”
Tôi nhanh chóng cảm nhận được trong lời nói của Long Thiết Quân có chút lãnh đạm, chẳng nhẽ Long Thiết Quân lại có chút thay đổi trong việc ý thức với công việc của mình sao? Nhưng nghĩ kĩ cũng chẳng có chút kì lạ gì, thời gian ông ta làm việc tại khu vực Bảo Châu cũng quá lâu rồi, mười năm đó! Việc này thật làm người ta mang hận!
Long Thiết Quân nhà ông cứ ngồi mãi ở cái ghế đó không chịu về hưu làm sao người ta có thể vào thế chỗ ông đươc cơ chứ? Tuy nói trung ương có chỉ thị đề bạt những cán bộ trẻ tuổi, nhưng trong cái chốn quan trường này không thể một hai ngày thì có thể giải quyết hết được. Lấy Châu Bồi Minh làm ví dụ, tuy chỉ là chức phó của Bảo Châu thôi nhưng cũng đảm đương chức vụ tới 10 năm rồi, cho dù cấp bậc cũng đến cấp chính phòng, nhưng cũng muốn tiếp tục thăng tiến lên cái chức vị thư ủy ban, cho dù rất khó thực hiện được.
Thì cứ coi như Long Thiết Quân có chịu nghỉ hưu, Châu Bồi Minh tiếp nhiệm chức bí thư khu vực này đi chăng nữa cũng chỉ có thể làm trong 1-2 năm thì cũng đến tuổi nghỉ hưu rồi.
Đây cũng chính là lý do mà Long Thiết Quân chú ý tới cảm nhận của Châu Bồi Minh, dù sao đây cũng là chú ý tới con đường của người ta.
Nhưng cái mà không ngờ tới là khi mà Long Thiết Quân cho rằng sẽ đảm nhiệm chức vụ mãi tại Bảo Châu thì việc nhân sự lại có sự thay đổi. Long Thiết Quân lại được đến đảm nhiệm làm bí thư ủy ban chính trị pháp luật, thường ủy ủy ban tỉnh. Việc thay đổi này thật sự không thể ngờ tới. hơn nữa theo sự điều chỉnh chức vụ của Long Thiết Quân thì ngay lập tức cũng có những đợt song thay đổi trong chốn quan trường vốn đang rất phẳng lặng tại khu vực Bảo Châu.
Tác giả :
Khuyết Danh