Trùng Sinh Chi Nha Nội
Chương 198: Dịch soái của cục công an
Trong phòng hội nghị của uỷ ban châu thị, hội thường uỷ thị uỷ đang được triệu tập.
11 vị thường uỷ thị uỷ bao gồm cục trưởng cục công an kiêm bí thư uỷ ban chính pháp Chương Kiệt cũng đang ngồi.
Hội nghị đầu tiên thảo thuận đến những hạng mục chủ đề hội nghị có liên quan đến kiến thiết kinh tế của mấy phó bí thư thị uỷ, thị trưởng Tô Chí Tân đưa ra, mọi người đều nhất nhất thông qua, hoàn toàn không có trở ngại gì. Tiếp theo đó bộ trưởng tổ chức Dương Hạo lại đưa ra một số sự bổ nhiệm và miễn nhiệm mấy cán bộ, những điều này đều đã được kiến nghị qua hội nghị bí thư, đương nhiên cũng nhất nhất thông qua.
"Mục cuối cùng là liên quan đến vấn đề miễn nhiệm của cục trưởng cục công an thành phố..."
Dương Hạo vẫn giữ giọng điệu như trước đọc từng chữ.
Tất cả mọi người đều ngẩn ra. Ánh mắt nhất tề nhìn về phía Chương Kiệt. Chương Kiệt càng cảm thấy mơ hồ hơn, mình không phải là kiêm cục trưởng cục công an hay sao? Sao lại chui ra một "vấn đề miễn nhiệm cục trưởng cục công an"? Dương Hạo không uống nhầm thuốc chứ?
Bộ trưởng tổ chức, thường uỷ thị uỷ Dương Hạo đã gần 40 tuổi, dáng người trung bình, mặt trắng, một điểm đặc sắc duy nhất trên khuôn mặt chính là hàng lông mày hơi rậm. Nếu như gặp ở trên đường thì bất kì ai cũng không thể nhìn ra ông ta là "quan lớn" trong thành phố.
Dương Hạo không thèm nhìn vào Chương Kiệt, tiếp tục nói: "Trước mắt đồng chí Chương Kiệt đã đảm nhiệm ba chức vụ phó sở trưởng sở công an địa khu, bí thư uỷ ban chính pháp thành phố và cục trưởng cục công an thành phố, kiêm nhiệm chức quá nhiều, theo như sự nghiên cứu của hội nghị bí thư đã quyết định, đồng chí Chương Kiệt không cần đảm nhận chức vụ cục trưởng cục công an thành phố. Chức vụ cục trưởng cục công an thành phố theo kiến nghị sẽ do đồng chí phó cục trưởng hiện thời Uông Văn Khải đảm nhiệm..."
"Bộ trưởng Dương, đợi một chút, quyết định của hội nghị bí thư là thế nào? Sao tôi không biết?"
Chương Kiệt bất chấp lễ nghĩa, ngắt lời phát biểu của Dương Hạo.
Mọi người đều cười ầm lên, đa phần là mang ý chế giễu.
Bộ trưởng Dương không nói nữa. Là quyết định của hội bí thư, Chương Kiệt lại không phải là bí thư thị uỷ hoặc phó bí thư. Sao nhất định phải báo cho anh biết? Tuy sự việc là như vậy, nhưng bình thường với tình huống này sẽ báo trước một tiếng, chưng cầu ý kiến phía dưới. Có điều thông báo hay không cũng chỉ có lệ mà thôi. Hội bí thư làm việc đâu có phải là một trò chơi? Anh nghĩ thông thì phục tùng, nghĩ không thông cũng phải phục tùng, đây là kỉ luật tổ chức đảng.
Chương Kiệt ngươi có bàn tay chú là sở trưởng nâng đỡ, ngay cả kẻ lưu manh dùng dao làm thương con trai bí thư nói thả là thả. Lẽ nào còn muốn bí thư Liễu người ta tươi cười đón tiếp mình?
Quả nhiên Dương Hạo lạnh đạm hồi kính nói: "Bí thư Chương. Theo như quy định, hội nghị bí thư đưa ra quyết định không cần phải chưng cầu ý kiến của đương sự."
Lời này đã hoàn toàn đã làm cho Chương Kiệt nghẹn họng, như bị một hạt gì đó phình lên chặt ở cổ làm cho mặt đỏ cả lên. Tức khí nói lớn: "Anh...anh...đây là công kích bất ngờ..."
Phó bí thư Đảng uỷ Lư Du đập bàn, nói: "Đồng chí Chương Kiệt. Không cần phải kích động. Hội bí thư quyết định như vậy cũng là đã trải qua suy nghĩ thận trọng rồi. Sức lực của mỗi người đều có hạn. Anh đã kiêm quá nhiều chức. Không có lợi với việc tập trung sức lực để triển khai công việc mà..."
"Muốn tập trung sức lực triển khai công việc chủ yếu gì đó à? Lẽ nào công tác của cục công an không nặng sao?"
"Chính là vì công việc của cục công an quá nặng, cho nên mới cần một cục trưởng chuyên tâm. Chức vụ của anh là bí thư uỷ ban chính pháp, chức trách chủ yếu là điều hoà triển khai công việc tư pháp, càng có hiệu quả khuếch trương đả kích tội phạm...bây giờ hình thế của trị an xã hội rất nghiêm trọng...thị uỷ quyết định như vậy chủ yếu là suy nghĩ đến công việc của anh, muốn anh làm tốt hơn thôi."
Lư Du quả nhiên không hổ là phó bí thư đảng uỷ, nói những điều này đều có lí, không một lỗ hổng, trực tiếp làm cho Chương Kiệt không thể phản bác.
"Đúng vậy, đồng chí Chương Kiệt, trước mắt tình hình trị an của thành phố Bảo Châu quả thực không được lạc quan, đặc biệt là sau cái án phát sinh ở trường tài vụi, những nữ thanh niên buổi tối đã không còn dám ra khỏi cửa...cần phải kiểm soát lại một chút."
Thị trưởng Tô Chí Tân cũng nói theo, nhắc đến cái án ở trường tài vụ, ý tứ rất rõ ràng.
Chương Kiệt hậm hực nhìn Lư Du và Tô Chí Tân, lại nhìn chằm chằm vào cha đang ngồi ở ghế chủ tịch.
Cha bê chén trà lên uống, không nhìn hắn nửa mắt.
Với thân phận uỷ viên địa uỷ, người tiếp quản lại là bạn tri kỉ của Nghiêm Ngọc Thành, đại bộ phận thường uỷ đều đứng về phía cha, hơn nữa Chương Kiệt ngang ngược như vậy, bất chấp nguyên tắc trò chơi, đám thường uỷ đều nổi lên lòng căm ghét, muốn thông qua một nghị án thì có gì khó?
"Nếu đã như vậy thì tôi kiến nghị đồng chí Lưu Vệ hồng lên đảm nhiệm chức cục trưởng cục công an. Đồng chí ấy có năng lực hơn Uông Văn Khải, có thể tốt hơn..."
"Đồng chí Chương Kiệt, cán dùng như thế nào thì đã có quyết định của tập thể, mong anh chú ý đến kỉ luật của tổ chức!"
Lời của Chương Kiệt chưa kịp nói xong thì Dương Hạo đã lạnh lùng cắt đứt lời.
"Có điều luật nào của tổ chức mà quy định đảng viên không thể phát biểu ý kiến của mình?"
Chương Kiệt cũng không phải hoàn toàn là bao cỏ, phản ứng rất nhanh.
Cha, người luôn ngồi không nói gì bèn hắng lên một tiếng, phòng hội nghị im lặng hẳn, ánh mắt mọi người đều hướng về phía ghế chủ tịch.
"Nếu đồng chí Chương Kiệt đề nghị đồng chí Lưu Vệ Hồng đảm nhiệm chức cục trưởng cục công an, đã có bất đồng ý kiến vậy thì theo nguyên tắc của tổ chức tiến hành quyết định đi. Ai đồng ý đồng chí Uông Văn Khải đảm nhiệm chức cục trưởng cục công an xin mời giơ tay..."
Cha vừa nói xong liền làm người giơ tay đầu tiên.
Trong lòng mọi người đều sáng lên như tuyết, lúc này không giơ tay thì chính là tỏ rõ không muốn hoà thuận với bí thư Liễu. Vì một Chương Kiệt mà đắc tội với bí thư thị uỷ, hình như là còn đắc tội với cả phó chuyên viên Nghiêm, rất không đáng. Chú của Chương Kiệt ngươi có là sở trưởng của sở công an tỉnh cũng không thể nhúng tay vào công việc thường ngày của địa khu Bảo Châu.
Kết quả biểu quyết hoàn toàn không hề bất ngờ, mười phiếu tán thành, một phiếu phản đối.
"Vậy, đồng ý đồng chí Lưu Vệ Hồng đảm nhiệm cục trưởng cục công an mời giơ tay..."
Kết quả rõ ràng là đã có rồi, nhưng cha vẫn không chịu thôi, những đường nên đi nhất định phải đi cho hết, không thể để lại một tì vết cho người lật lại.
Đương nhiên, kết quả là một phiếu tán thành, mười phiếu phản đối.
Chương Kiệt tức đến nổi cả gân xanh lên, lại cũng chỉ có thể bất lực chờ hội thường uỷ kết thúc, rồi là người phất áo bước đi đầu tiên. Mọi người đều nhìn theo cái dáng béo lùn của hắn, cùng lộ ra vẻ xem thường.
....................
Văn kiện bổ nhiệm vừa ban xuống thì lập tức làm trào dâng lên một làn sóng lớn. Bí thư Chương trước đây mà người ta thường cho rằng cái vị trí đó "vững chắc như vàng" đã bị bẹp xuống. Uông Văn Khải, một người luôn cụp đuôi làm người đột nhiên được đẩy lên.
Buổi tối hôm đó Uông Văn Khải lắc lư bước tới cửa cảm tạ.
Cha biết hắn sẽ tới, từ chối tất cả quà cảm tạ, ngồi trong nhà đợi hắn. Tôi cũng đang đợi hắn. Lúc này, Uông Văn Khải nếu không không đến sớm để biểu thị sự trung thành thì mới gọi là có quỷ."
"Cảm ơn bí thư Liễu, cảm ơn bí thư Liễu..."
Uông Văn Khải mặt mày tươi cười, eo cong thành 90 độ. Thật làm khó cho một người 40 tuổi như hắn, như bổn thiếu gia ở đời trước khi 40 tuổi dưới đất rơi 100 đồng, eo cũng không thể cong linh hoạt được như thế.
Cha hơi nhíu mày.
Có thể nhìn ra, đối với dáng vẻ như chân chó của Uông Văn Khải cha nhìn không ưa. Ông vẫn thích những cán bộ làm việc chân thật hơn. Có điều giờ mới tới, không có ai có thể dùng được, cũng đành phải làm vậy. Bất luận như thế nào thì Uông Văn Khải vẫn là người Nghiêm Ngọc Thành tiến cử.
"Đồng chí Uông Văn Khải, đây đều là công tác cách mạng mà...lần này đề bạt sử dụng anh cũng là sự cần thiết cho công việc, anh cần phải nỗ lực hơn nhé...ngồi xuống trước đã..."
Tôi thầm thấy nực cười, giọng quan của cha càng lúc càng thuần thục.
"Đúng vậy đúng vậy, tôi sẽ nỗ lực làm việc không phụ sự tín nhiệm của bí thư Liễu..."
"Đồng chí Văn Khải, nội bộ cục công an cần phải chỉnh đốn lại. Phát triển công tác cần phải có tính kiên quyết, mạnh mẽ. Có chính phủ thị uỷ thành phố nâng đỡ, anh không cần phải sợ đắc tội với ai hết, hiểu chưa?"
Sợ Uông Văn Khải còn nhút nhát khi hành động, cha đặc biệt cổ vũ hắn. Dù sao trên danh nghĩa Chương Kiệt vẫn là cấp trên của hắn.
"Hiểu rồi, hiểu rồi, bí thư Liễu cứ yên tâm."
..............
"Hắc Tử, việc đã làm đến đâu rồi?"
Tôi đang ngồi nói chuyện với chị Tiểu Thanh trong bệnh viện, ba người Hắc tử tới.
"Làm xong rồi."
Đến vườn hoa trong khuôn viên bệnh viện, ngồi dưới một bóng cây cổ thụ, Hắc Tử nói.
"Tên Hồ Chính Siêu đó đúng là đồ trứng nhũn, anh Hắc Tử vừa mới nhấn cổ hắn đã làm nó sợ đái cả ra quần, cái gì cũng khai."
Đại Hải béo cười nói.
Với uy thế của Hắc Tử, Hồ Chính Siêu quả thực hoàn toàn không đáng để coi ra gì.
"Nó nói thế nào?"
"Nó nói, chị của Ninh Ái Binh chính là bồ của Chương Kiệt, hai người này thường gặp gỡ tư tình với nhau..."
Ha ha, đôi cẩu nam nữa này thật là khoa trương, chuyện như vậy mà ngay cả một tên lưu manh cũng biết.
"Thế địa điểm gặp gỡ có biết không?"
Đại Hải béo gãi đầu, nói: "Việc này, Hồ Chính Siêu không rõ."
Tôi gật đầu, dù sao Hồ Chính Siêu cũng chỉ là tay sai đi theo ninh Ái Binh thôi, địa điểm gặp gỡ tư tình của chị gái Ninh Ái Binh với Chương Kiệt hắn sao có thể biết được? Có điều không sao, bây giờ cơ bản đã xác định được Chương Kiệt và Ninh Ái Vân có gian tình, còn về chứng cứ như thế nào thì bổn thiếu gia tất có cách.
"Vất vả rồi, mọi người về nhà đi."
Mấy người Hắc Tử đều ngẩn ra một chút. Đại Cương nói: "Tuấn thiếu gia, cứ bỏ qua như vậy sao?"
Tôi cười nói: "Nếu không anh nghĩ sẽ làm gì?"
"Làm gì thì làm cũng phải xử mấy tên tiểu tử đó một trận, đánh gẫy chân tay chúng còn là nhẹ."
Tôi cười hì hì, thản nhiên nói: "Không cần. Việc này các anh khong cần nhúng tay vào, trở về huyện Hướng Dương cả đi là được rồi, nhất thiết đừng làm việc phạm pháp. Hướng gió sắp thay đổi rồi."
Đại Hải béo có chút không cam tâm: "Tuấn thiếu gia, theo như tôi thấy làm thế nào cũng phải đập vỡ một vài bộ phận linh kiện của chúng mới được."
"Hi hi, đập vỡ vài linh kiện có đáng gì?"
"Sao cơ?"
Đại Hải béo và Đại Cương há to mồm ra.
Vị đại thiếu gia này thật quá hung hăng? Thế mà vẫn chưa đáng gì sao?
"Vậy, ý của Tuấn thiếu gia là..."
Đại Hải béo thăm dò hỏi tôi.
"Tôi muốn mạng của chúng!"
.............
Phòng làm việc của cục trưởng cục công an huyện Hướng Dương. Tôi đang ngồi đối diện với Lương Quốc Cường.
"Sư phụ, cháu muốn mượn chú một người."
"Mượn ai?"
"Mượn ai cháu cũng không biết. Người cháu muốn mượn phải biết theo dõi chụp ảnh, có kinh nghiệm trinh sát."
Lương Quốc Cường hơi giương lông mày lên nói: "Người như vậy thì có, nhưng chú muốn biết cháu định làm gì."
"Cháu muốn điều tra Chương Kiệt và nhân tình của hắn, thu thập chứng cứ tư tình hẹn hò của chúng."
Nói chuyện với Lương Quốc Cường đương nhiên tôi không cần phải quanh co, lập tức kể rõ tình hình mà tôi đã thu thập cùng kế sách cho chú ấy biết.
"Nói như vậy là cháu muốn nhổ tận gốc Chương Kiệt?"
Lương Quốc Thanh kinh ngạc.
"Hì hì, em trai của nhân tình hắn suýt chút nữa lấy mạng cháu, lẽ nào cháu lại dễ dàng bỏ qua như thế sao? Hơn nữa, một người như vậy quả thực không có tư cách để đảm nhiệm chức vụ quan trọng như bây giờ."
"Bí thư Liễu biết không?"
"Hôm kia cục công an thành phố Bảo Châu đã đổi cục trưởng, chắc chú cũng đã nghe nói rồi?"
Chuyên lớn như vậy, lại cũng liên quan đến hệ thống công an sao có thể không biết chứ?
Lương Quốc Cường rơi vào trầm tư. Tôi biết chú ấy đã bắt đầu suy nghĩ vấn đề trên phương diện kĩ thuật rồi.
"Chú nghĩ Tiêu Vũ được."
Trầm tư một lúc, Lương Quốc Cường đã mở lời.
"Tiêu Vũ?"
Tiêu Vũ là người làm công tác bảo vệ huyện uỷ, là sư huynh của tôi, thân thủ quả thật rất cao.
"Ừ, cậu ấy trước đây cũng là một trinh sát, chú đang chuẩn bị điều động đến đại đội điều tra án. Nếu cháu đã muốn dùng thì gọi cậu ấy đến làm xong việc này đã."
"Tại sao không gọi người của đội điều tra đến làm?"
Tôi có chút không hiểu. Theo tôi nghĩ, dù sao người của đại đội điều tra cũng chuyên nghiệp hơn.
"Cháu đừng quên, Chương Kiệt là phó sở trưởng của sở công an địa khu, chú của hắn cũng là sở trưởng."
Lương Quốc Cường nhắc nhở tôi.
Đúng, sao có thể quên được điều này chứ. Với hai cái mũ quan lớn chú cháu nhà họ Chương thì đối với người của hệ thống công an vẫn sẽ có áp lực tâm lí vô cùng lớn, làm không tốt sẽ bị công kích lại.
"Yên tâm, Tiêu Vũ rất cơ trí, cho dù bị phát hiện ít nhất thoát thân cũng không thành vấn đề. Chương béo còn có thể đuổi được cậu ấy sao?"
Nghĩ đến hình dáng tên Chương Kiệt béo ngu xuẩn, hai thầy trò tôi cùng rộ lên cả tràng cười.
Lương Quốc Cường làm việc rất nhanh nhẹn, lập tức gọi điện gọi Tiêu Vũ tới, cũng không giấu diếm gì, trực tiếp nói thẳng mọi việc cho anh ta biết. Lông mi Tiêu Vũ không hề chớp, một lời đã đồng ý.
Ba thầy trò tôi lại mật nghị một hồi, thảo luận thật rõ từng tình tiết.
"Tất cả đều cần phải cẩn thận hành sự."
Đến rồi, Lương Quốc Cường lại một lần nữa nhắc nhở một câu.
Việc này dù sao cũng không được để lộ, nếu để Chương Kiệt phát hiện ra thì lập tức sẽ dẫn đến một cơn sóng lớn. Cuộc đấu tranh quan trường là như vậy, không nên kiêng kị quá nhiều, nếu đã muốn hành động thì phải nhanh chóng ra tay tàn nhẫn.
"Sư phụ yên tâm, cháu đã có tính toán."
Tiêu Vũ và Lương Quốc Cường có tính cách khá giống nhau, cũng không phải là người nói nhiều.
............
Uông Văn Khải đã lên chức cục trưởng cục công an, việc đầu tiên chính là điều tra lại cái án ở trưởng tài vụ và chỉ định tổ trưởng chuyên án điều tra mới, đại đội trưởng đội điều tra Dương Song Thanh bị đẩy ra ngoài.
Tôi vốn tưởng rằng mấy tên khốn Ninh Ái Binh thấy hướng gió đổi sẽ chọn cách trốn chạy, ai mà ngờ lại bắt được cả đống. Có lẽ chúng cho rằng có Chương Kiệt nâng đỡ thì không cần phải lo gì cả. Sau khi bắt trở lại cục thì ba tên này đều khai y nguyên như cũ, sống chết đều nói gặp phải tôi và chị Tiểu Thanh trên đường, lời qua tiếng lại đã dẫn đến ẩu đả, hơn nữa là bổn thiếu gia ra tay trước, nhất thời lâm vào tình hình căng thẳng.
Chương Kiệt tuy bị bãi miễn chức cục trưởng cục công an, nhưng dù sao vẫn là bí thư uỷ ban chính pháp thị uỷ kiêm phó sở trưởng sở công an địa khu, vẫn là sếp của Uông Văn Khải. Uông Văn Khải muốn trong thời gian ngắn có thể tẩy rửa hết thế lực của Chương Kiệt cũng không phải là chuyện dễ. Mọi người đều đang quan sát không biết bí thư Liễu và bí thư Chương xem cuối cùng ai sẽ thắng ai sẽ thua.
Có điều tôi không lo lắng lắm, một là Uông Văn Khải đã là chính thức cục trưởng, Chương Kiệt muốn động thủ cũng không dễ như vậy. Cho Uông Văn Khải một chút thời gian, sớm muộn sẽ phá được ba tên lưu manh đó, chỉ cần một trong số chúng xuất hiện phản cung thì cả "hệ thống phòng ngự" lập tức sẽ bị tan rã, lo gì không thể công phá? Hai là, bây giờ đã là đầu tháng 7, "cơn báo nghiêm đả" sẽ vô cùng nhanh chóng xuất hiện, đến lúc đó không cần nói một Chương Kiệt mà ngay cả sở trưởng thành phố cũng nhiều lúc sẽ không bất lực. Nếu theo như lời Uông Văn Khải nói, ba tên lưu manh này gây án không ít, cái án ở trường tài vụ không tìm được chứng cứ thì những cái án khác cũng đủ dìm chết chúng.
Nhưng điều mà làm tôi không ngờ chính là viện kiểm sát lại can dự vào trước.
11 vị thường uỷ thị uỷ bao gồm cục trưởng cục công an kiêm bí thư uỷ ban chính pháp Chương Kiệt cũng đang ngồi.
Hội nghị đầu tiên thảo thuận đến những hạng mục chủ đề hội nghị có liên quan đến kiến thiết kinh tế của mấy phó bí thư thị uỷ, thị trưởng Tô Chí Tân đưa ra, mọi người đều nhất nhất thông qua, hoàn toàn không có trở ngại gì. Tiếp theo đó bộ trưởng tổ chức Dương Hạo lại đưa ra một số sự bổ nhiệm và miễn nhiệm mấy cán bộ, những điều này đều đã được kiến nghị qua hội nghị bí thư, đương nhiên cũng nhất nhất thông qua.
"Mục cuối cùng là liên quan đến vấn đề miễn nhiệm của cục trưởng cục công an thành phố..."
Dương Hạo vẫn giữ giọng điệu như trước đọc từng chữ.
Tất cả mọi người đều ngẩn ra. Ánh mắt nhất tề nhìn về phía Chương Kiệt. Chương Kiệt càng cảm thấy mơ hồ hơn, mình không phải là kiêm cục trưởng cục công an hay sao? Sao lại chui ra một "vấn đề miễn nhiệm cục trưởng cục công an"? Dương Hạo không uống nhầm thuốc chứ?
Bộ trưởng tổ chức, thường uỷ thị uỷ Dương Hạo đã gần 40 tuổi, dáng người trung bình, mặt trắng, một điểm đặc sắc duy nhất trên khuôn mặt chính là hàng lông mày hơi rậm. Nếu như gặp ở trên đường thì bất kì ai cũng không thể nhìn ra ông ta là "quan lớn" trong thành phố.
Dương Hạo không thèm nhìn vào Chương Kiệt, tiếp tục nói: "Trước mắt đồng chí Chương Kiệt đã đảm nhiệm ba chức vụ phó sở trưởng sở công an địa khu, bí thư uỷ ban chính pháp thành phố và cục trưởng cục công an thành phố, kiêm nhiệm chức quá nhiều, theo như sự nghiên cứu của hội nghị bí thư đã quyết định, đồng chí Chương Kiệt không cần đảm nhận chức vụ cục trưởng cục công an thành phố. Chức vụ cục trưởng cục công an thành phố theo kiến nghị sẽ do đồng chí phó cục trưởng hiện thời Uông Văn Khải đảm nhiệm..."
"Bộ trưởng Dương, đợi một chút, quyết định của hội nghị bí thư là thế nào? Sao tôi không biết?"
Chương Kiệt bất chấp lễ nghĩa, ngắt lời phát biểu của Dương Hạo.
Mọi người đều cười ầm lên, đa phần là mang ý chế giễu.
Bộ trưởng Dương không nói nữa. Là quyết định của hội bí thư, Chương Kiệt lại không phải là bí thư thị uỷ hoặc phó bí thư. Sao nhất định phải báo cho anh biết? Tuy sự việc là như vậy, nhưng bình thường với tình huống này sẽ báo trước một tiếng, chưng cầu ý kiến phía dưới. Có điều thông báo hay không cũng chỉ có lệ mà thôi. Hội bí thư làm việc đâu có phải là một trò chơi? Anh nghĩ thông thì phục tùng, nghĩ không thông cũng phải phục tùng, đây là kỉ luật tổ chức đảng.
Chương Kiệt ngươi có bàn tay chú là sở trưởng nâng đỡ, ngay cả kẻ lưu manh dùng dao làm thương con trai bí thư nói thả là thả. Lẽ nào còn muốn bí thư Liễu người ta tươi cười đón tiếp mình?
Quả nhiên Dương Hạo lạnh đạm hồi kính nói: "Bí thư Chương. Theo như quy định, hội nghị bí thư đưa ra quyết định không cần phải chưng cầu ý kiến của đương sự."
Lời này đã hoàn toàn đã làm cho Chương Kiệt nghẹn họng, như bị một hạt gì đó phình lên chặt ở cổ làm cho mặt đỏ cả lên. Tức khí nói lớn: "Anh...anh...đây là công kích bất ngờ..."
Phó bí thư Đảng uỷ Lư Du đập bàn, nói: "Đồng chí Chương Kiệt. Không cần phải kích động. Hội bí thư quyết định như vậy cũng là đã trải qua suy nghĩ thận trọng rồi. Sức lực của mỗi người đều có hạn. Anh đã kiêm quá nhiều chức. Không có lợi với việc tập trung sức lực để triển khai công việc mà..."
"Muốn tập trung sức lực triển khai công việc chủ yếu gì đó à? Lẽ nào công tác của cục công an không nặng sao?"
"Chính là vì công việc của cục công an quá nặng, cho nên mới cần một cục trưởng chuyên tâm. Chức vụ của anh là bí thư uỷ ban chính pháp, chức trách chủ yếu là điều hoà triển khai công việc tư pháp, càng có hiệu quả khuếch trương đả kích tội phạm...bây giờ hình thế của trị an xã hội rất nghiêm trọng...thị uỷ quyết định như vậy chủ yếu là suy nghĩ đến công việc của anh, muốn anh làm tốt hơn thôi."
Lư Du quả nhiên không hổ là phó bí thư đảng uỷ, nói những điều này đều có lí, không một lỗ hổng, trực tiếp làm cho Chương Kiệt không thể phản bác.
"Đúng vậy, đồng chí Chương Kiệt, trước mắt tình hình trị an của thành phố Bảo Châu quả thực không được lạc quan, đặc biệt là sau cái án phát sinh ở trường tài vụi, những nữ thanh niên buổi tối đã không còn dám ra khỏi cửa...cần phải kiểm soát lại một chút."
Thị trưởng Tô Chí Tân cũng nói theo, nhắc đến cái án ở trường tài vụ, ý tứ rất rõ ràng.
Chương Kiệt hậm hực nhìn Lư Du và Tô Chí Tân, lại nhìn chằm chằm vào cha đang ngồi ở ghế chủ tịch.
Cha bê chén trà lên uống, không nhìn hắn nửa mắt.
Với thân phận uỷ viên địa uỷ, người tiếp quản lại là bạn tri kỉ của Nghiêm Ngọc Thành, đại bộ phận thường uỷ đều đứng về phía cha, hơn nữa Chương Kiệt ngang ngược như vậy, bất chấp nguyên tắc trò chơi, đám thường uỷ đều nổi lên lòng căm ghét, muốn thông qua một nghị án thì có gì khó?
"Nếu đã như vậy thì tôi kiến nghị đồng chí Lưu Vệ hồng lên đảm nhiệm chức cục trưởng cục công an. Đồng chí ấy có năng lực hơn Uông Văn Khải, có thể tốt hơn..."
"Đồng chí Chương Kiệt, cán dùng như thế nào thì đã có quyết định của tập thể, mong anh chú ý đến kỉ luật của tổ chức!"
Lời của Chương Kiệt chưa kịp nói xong thì Dương Hạo đã lạnh lùng cắt đứt lời.
"Có điều luật nào của tổ chức mà quy định đảng viên không thể phát biểu ý kiến của mình?"
Chương Kiệt cũng không phải hoàn toàn là bao cỏ, phản ứng rất nhanh.
Cha, người luôn ngồi không nói gì bèn hắng lên một tiếng, phòng hội nghị im lặng hẳn, ánh mắt mọi người đều hướng về phía ghế chủ tịch.
"Nếu đồng chí Chương Kiệt đề nghị đồng chí Lưu Vệ Hồng đảm nhiệm chức cục trưởng cục công an, đã có bất đồng ý kiến vậy thì theo nguyên tắc của tổ chức tiến hành quyết định đi. Ai đồng ý đồng chí Uông Văn Khải đảm nhiệm chức cục trưởng cục công an xin mời giơ tay..."
Cha vừa nói xong liền làm người giơ tay đầu tiên.
Trong lòng mọi người đều sáng lên như tuyết, lúc này không giơ tay thì chính là tỏ rõ không muốn hoà thuận với bí thư Liễu. Vì một Chương Kiệt mà đắc tội với bí thư thị uỷ, hình như là còn đắc tội với cả phó chuyên viên Nghiêm, rất không đáng. Chú của Chương Kiệt ngươi có là sở trưởng của sở công an tỉnh cũng không thể nhúng tay vào công việc thường ngày của địa khu Bảo Châu.
Kết quả biểu quyết hoàn toàn không hề bất ngờ, mười phiếu tán thành, một phiếu phản đối.
"Vậy, đồng ý đồng chí Lưu Vệ Hồng đảm nhiệm cục trưởng cục công an mời giơ tay..."
Kết quả rõ ràng là đã có rồi, nhưng cha vẫn không chịu thôi, những đường nên đi nhất định phải đi cho hết, không thể để lại một tì vết cho người lật lại.
Đương nhiên, kết quả là một phiếu tán thành, mười phiếu phản đối.
Chương Kiệt tức đến nổi cả gân xanh lên, lại cũng chỉ có thể bất lực chờ hội thường uỷ kết thúc, rồi là người phất áo bước đi đầu tiên. Mọi người đều nhìn theo cái dáng béo lùn của hắn, cùng lộ ra vẻ xem thường.
....................
Văn kiện bổ nhiệm vừa ban xuống thì lập tức làm trào dâng lên một làn sóng lớn. Bí thư Chương trước đây mà người ta thường cho rằng cái vị trí đó "vững chắc như vàng" đã bị bẹp xuống. Uông Văn Khải, một người luôn cụp đuôi làm người đột nhiên được đẩy lên.
Buổi tối hôm đó Uông Văn Khải lắc lư bước tới cửa cảm tạ.
Cha biết hắn sẽ tới, từ chối tất cả quà cảm tạ, ngồi trong nhà đợi hắn. Tôi cũng đang đợi hắn. Lúc này, Uông Văn Khải nếu không không đến sớm để biểu thị sự trung thành thì mới gọi là có quỷ."
"Cảm ơn bí thư Liễu, cảm ơn bí thư Liễu..."
Uông Văn Khải mặt mày tươi cười, eo cong thành 90 độ. Thật làm khó cho một người 40 tuổi như hắn, như bổn thiếu gia ở đời trước khi 40 tuổi dưới đất rơi 100 đồng, eo cũng không thể cong linh hoạt được như thế.
Cha hơi nhíu mày.
Có thể nhìn ra, đối với dáng vẻ như chân chó của Uông Văn Khải cha nhìn không ưa. Ông vẫn thích những cán bộ làm việc chân thật hơn. Có điều giờ mới tới, không có ai có thể dùng được, cũng đành phải làm vậy. Bất luận như thế nào thì Uông Văn Khải vẫn là người Nghiêm Ngọc Thành tiến cử.
"Đồng chí Uông Văn Khải, đây đều là công tác cách mạng mà...lần này đề bạt sử dụng anh cũng là sự cần thiết cho công việc, anh cần phải nỗ lực hơn nhé...ngồi xuống trước đã..."
Tôi thầm thấy nực cười, giọng quan của cha càng lúc càng thuần thục.
"Đúng vậy đúng vậy, tôi sẽ nỗ lực làm việc không phụ sự tín nhiệm của bí thư Liễu..."
"Đồng chí Văn Khải, nội bộ cục công an cần phải chỉnh đốn lại. Phát triển công tác cần phải có tính kiên quyết, mạnh mẽ. Có chính phủ thị uỷ thành phố nâng đỡ, anh không cần phải sợ đắc tội với ai hết, hiểu chưa?"
Sợ Uông Văn Khải còn nhút nhát khi hành động, cha đặc biệt cổ vũ hắn. Dù sao trên danh nghĩa Chương Kiệt vẫn là cấp trên của hắn.
"Hiểu rồi, hiểu rồi, bí thư Liễu cứ yên tâm."
..............
"Hắc Tử, việc đã làm đến đâu rồi?"
Tôi đang ngồi nói chuyện với chị Tiểu Thanh trong bệnh viện, ba người Hắc tử tới.
"Làm xong rồi."
Đến vườn hoa trong khuôn viên bệnh viện, ngồi dưới một bóng cây cổ thụ, Hắc Tử nói.
"Tên Hồ Chính Siêu đó đúng là đồ trứng nhũn, anh Hắc Tử vừa mới nhấn cổ hắn đã làm nó sợ đái cả ra quần, cái gì cũng khai."
Đại Hải béo cười nói.
Với uy thế của Hắc Tử, Hồ Chính Siêu quả thực hoàn toàn không đáng để coi ra gì.
"Nó nói thế nào?"
"Nó nói, chị của Ninh Ái Binh chính là bồ của Chương Kiệt, hai người này thường gặp gỡ tư tình với nhau..."
Ha ha, đôi cẩu nam nữa này thật là khoa trương, chuyện như vậy mà ngay cả một tên lưu manh cũng biết.
"Thế địa điểm gặp gỡ có biết không?"
Đại Hải béo gãi đầu, nói: "Việc này, Hồ Chính Siêu không rõ."
Tôi gật đầu, dù sao Hồ Chính Siêu cũng chỉ là tay sai đi theo ninh Ái Binh thôi, địa điểm gặp gỡ tư tình của chị gái Ninh Ái Binh với Chương Kiệt hắn sao có thể biết được? Có điều không sao, bây giờ cơ bản đã xác định được Chương Kiệt và Ninh Ái Vân có gian tình, còn về chứng cứ như thế nào thì bổn thiếu gia tất có cách.
"Vất vả rồi, mọi người về nhà đi."
Mấy người Hắc Tử đều ngẩn ra một chút. Đại Cương nói: "Tuấn thiếu gia, cứ bỏ qua như vậy sao?"
Tôi cười nói: "Nếu không anh nghĩ sẽ làm gì?"
"Làm gì thì làm cũng phải xử mấy tên tiểu tử đó một trận, đánh gẫy chân tay chúng còn là nhẹ."
Tôi cười hì hì, thản nhiên nói: "Không cần. Việc này các anh khong cần nhúng tay vào, trở về huyện Hướng Dương cả đi là được rồi, nhất thiết đừng làm việc phạm pháp. Hướng gió sắp thay đổi rồi."
Đại Hải béo có chút không cam tâm: "Tuấn thiếu gia, theo như tôi thấy làm thế nào cũng phải đập vỡ một vài bộ phận linh kiện của chúng mới được."
"Hi hi, đập vỡ vài linh kiện có đáng gì?"
"Sao cơ?"
Đại Hải béo và Đại Cương há to mồm ra.
Vị đại thiếu gia này thật quá hung hăng? Thế mà vẫn chưa đáng gì sao?
"Vậy, ý của Tuấn thiếu gia là..."
Đại Hải béo thăm dò hỏi tôi.
"Tôi muốn mạng của chúng!"
.............
Phòng làm việc của cục trưởng cục công an huyện Hướng Dương. Tôi đang ngồi đối diện với Lương Quốc Cường.
"Sư phụ, cháu muốn mượn chú một người."
"Mượn ai?"
"Mượn ai cháu cũng không biết. Người cháu muốn mượn phải biết theo dõi chụp ảnh, có kinh nghiệm trinh sát."
Lương Quốc Cường hơi giương lông mày lên nói: "Người như vậy thì có, nhưng chú muốn biết cháu định làm gì."
"Cháu muốn điều tra Chương Kiệt và nhân tình của hắn, thu thập chứng cứ tư tình hẹn hò của chúng."
Nói chuyện với Lương Quốc Cường đương nhiên tôi không cần phải quanh co, lập tức kể rõ tình hình mà tôi đã thu thập cùng kế sách cho chú ấy biết.
"Nói như vậy là cháu muốn nhổ tận gốc Chương Kiệt?"
Lương Quốc Thanh kinh ngạc.
"Hì hì, em trai của nhân tình hắn suýt chút nữa lấy mạng cháu, lẽ nào cháu lại dễ dàng bỏ qua như thế sao? Hơn nữa, một người như vậy quả thực không có tư cách để đảm nhiệm chức vụ quan trọng như bây giờ."
"Bí thư Liễu biết không?"
"Hôm kia cục công an thành phố Bảo Châu đã đổi cục trưởng, chắc chú cũng đã nghe nói rồi?"
Chuyên lớn như vậy, lại cũng liên quan đến hệ thống công an sao có thể không biết chứ?
Lương Quốc Cường rơi vào trầm tư. Tôi biết chú ấy đã bắt đầu suy nghĩ vấn đề trên phương diện kĩ thuật rồi.
"Chú nghĩ Tiêu Vũ được."
Trầm tư một lúc, Lương Quốc Cường đã mở lời.
"Tiêu Vũ?"
Tiêu Vũ là người làm công tác bảo vệ huyện uỷ, là sư huynh của tôi, thân thủ quả thật rất cao.
"Ừ, cậu ấy trước đây cũng là một trinh sát, chú đang chuẩn bị điều động đến đại đội điều tra án. Nếu cháu đã muốn dùng thì gọi cậu ấy đến làm xong việc này đã."
"Tại sao không gọi người của đội điều tra đến làm?"
Tôi có chút không hiểu. Theo tôi nghĩ, dù sao người của đại đội điều tra cũng chuyên nghiệp hơn.
"Cháu đừng quên, Chương Kiệt là phó sở trưởng của sở công an địa khu, chú của hắn cũng là sở trưởng."
Lương Quốc Cường nhắc nhở tôi.
Đúng, sao có thể quên được điều này chứ. Với hai cái mũ quan lớn chú cháu nhà họ Chương thì đối với người của hệ thống công an vẫn sẽ có áp lực tâm lí vô cùng lớn, làm không tốt sẽ bị công kích lại.
"Yên tâm, Tiêu Vũ rất cơ trí, cho dù bị phát hiện ít nhất thoát thân cũng không thành vấn đề. Chương béo còn có thể đuổi được cậu ấy sao?"
Nghĩ đến hình dáng tên Chương Kiệt béo ngu xuẩn, hai thầy trò tôi cùng rộ lên cả tràng cười.
Lương Quốc Cường làm việc rất nhanh nhẹn, lập tức gọi điện gọi Tiêu Vũ tới, cũng không giấu diếm gì, trực tiếp nói thẳng mọi việc cho anh ta biết. Lông mi Tiêu Vũ không hề chớp, một lời đã đồng ý.
Ba thầy trò tôi lại mật nghị một hồi, thảo luận thật rõ từng tình tiết.
"Tất cả đều cần phải cẩn thận hành sự."
Đến rồi, Lương Quốc Cường lại một lần nữa nhắc nhở một câu.
Việc này dù sao cũng không được để lộ, nếu để Chương Kiệt phát hiện ra thì lập tức sẽ dẫn đến một cơn sóng lớn. Cuộc đấu tranh quan trường là như vậy, không nên kiêng kị quá nhiều, nếu đã muốn hành động thì phải nhanh chóng ra tay tàn nhẫn.
"Sư phụ yên tâm, cháu đã có tính toán."
Tiêu Vũ và Lương Quốc Cường có tính cách khá giống nhau, cũng không phải là người nói nhiều.
............
Uông Văn Khải đã lên chức cục trưởng cục công an, việc đầu tiên chính là điều tra lại cái án ở trưởng tài vụ và chỉ định tổ trưởng chuyên án điều tra mới, đại đội trưởng đội điều tra Dương Song Thanh bị đẩy ra ngoài.
Tôi vốn tưởng rằng mấy tên khốn Ninh Ái Binh thấy hướng gió đổi sẽ chọn cách trốn chạy, ai mà ngờ lại bắt được cả đống. Có lẽ chúng cho rằng có Chương Kiệt nâng đỡ thì không cần phải lo gì cả. Sau khi bắt trở lại cục thì ba tên này đều khai y nguyên như cũ, sống chết đều nói gặp phải tôi và chị Tiểu Thanh trên đường, lời qua tiếng lại đã dẫn đến ẩu đả, hơn nữa là bổn thiếu gia ra tay trước, nhất thời lâm vào tình hình căng thẳng.
Chương Kiệt tuy bị bãi miễn chức cục trưởng cục công an, nhưng dù sao vẫn là bí thư uỷ ban chính pháp thị uỷ kiêm phó sở trưởng sở công an địa khu, vẫn là sếp của Uông Văn Khải. Uông Văn Khải muốn trong thời gian ngắn có thể tẩy rửa hết thế lực của Chương Kiệt cũng không phải là chuyện dễ. Mọi người đều đang quan sát không biết bí thư Liễu và bí thư Chương xem cuối cùng ai sẽ thắng ai sẽ thua.
Có điều tôi không lo lắng lắm, một là Uông Văn Khải đã là chính thức cục trưởng, Chương Kiệt muốn động thủ cũng không dễ như vậy. Cho Uông Văn Khải một chút thời gian, sớm muộn sẽ phá được ba tên lưu manh đó, chỉ cần một trong số chúng xuất hiện phản cung thì cả "hệ thống phòng ngự" lập tức sẽ bị tan rã, lo gì không thể công phá? Hai là, bây giờ đã là đầu tháng 7, "cơn báo nghiêm đả" sẽ vô cùng nhanh chóng xuất hiện, đến lúc đó không cần nói một Chương Kiệt mà ngay cả sở trưởng thành phố cũng nhiều lúc sẽ không bất lực. Nếu theo như lời Uông Văn Khải nói, ba tên lưu manh này gây án không ít, cái án ở trường tài vụ không tìm được chứng cứ thì những cái án khác cũng đủ dìm chết chúng.
Nhưng điều mà làm tôi không ngờ chính là viện kiểm sát lại can dự vào trước.
Tác giả :
Khuyết Danh