Trùng Sinh Chi Nha Nội
Chương 192: Sinh tử chưa biết
Chưa đến một tiếng sau, bên ngoài bệnh viện lại vang lên tiếng phanh gấp của xe, mẹ và cả nhà Nghiêm Ngọc Thành đều chạy tới.
"Tiểu Tuấn, Tiểu Tuấn, con làm sao rồi?"
Mẹ lo lắng vội vàng đến mức giọng lạc cả đi, chạy tới ôm chầm lấy tôi, không cẩn thận đụng vào vết thương, làm tôi đau rùng cả mình. Khi Nghiêm Phi nhìn thấy trên người tôi có vết máu lại kêu lên một tiếng, chạy tới kéo tay tôi.
"Phi Phi, đừng khóc, anh không sao."
Tôi xoa xoa đầu nó, an ủi nói, đồng thời cũng an ủi mẹ.
"Tấn Tài, xảy ra chuyện gì vậy?"
Nghiêm Ngọc Thành thấy tôi bình yên vô sự, liền thở phào nhẹ nhõm, đưa một điếu thuốc cho cha, hỏi.
Cha nói qua tình hình một chút, Nghiêm Ngọc Thành đột nhiên tức giận: "Thật là to gan, thông báo cho cục công an chưa?"
Cha gật đầu: 'Thông báo rồi. Có điều đã bảo nửa tiếng rồi mà cục công an vẫn chưa có phản ứng gì, tên Chương Kiệt này trị quân không nghiêm!"
Nghiêm Ngọc Thành hừ một tiếng, rõ ràng cũng rất bất mãn với phản ứng chậm chạp của cục công an.
Chỉ đến khi một giờ sau, cảnh sát của cục công an mới khoan thai đến, hơn nữa chỉ có một chiếc xe ba bánh tới, cũng chỉ có hai người cảnh sát mà thôi. Hai người cảnh sát này cũng khá cung kính. Bước nhanh tới phía Nghiêm Ngọc Thành làm một cái lễ, nói: "Báo cáo bí thư Nghiêm. Tô Hoà Thanh và Lưu Bảo Cường của đội trị an cục công an thành phố Bảo Châu đến báo cáo!"
Nghiêm Ngọc Thành lạnh lùng nói: "Các đồng chí của cục công an rất bận phải không. Báo án mà mất cả tiếng đồng hồ mới tới."
Trên trán Tô Hoà Thanh đã bắt đầu chảy mồ hôi. Lắp bắp giải thích: "Bí thư Nghiêm, thời gian nghỉ làm mọi người đều..."
"Đều trở về nhà rồi phải không? Thế có phải là cần phát một thông báo, kêu phần tử phạm tội đều để ban ngày hãy phạm tội, đừng ra ngoài vào buổi tối phải không?"
"........"
Tô Hoà Thanh và Lưu Bảo Cường vội vàng lau mồ hôi, không dám lên tiếng
Cán bộ của thành phố Bảo Châu hai mà lại không biết tính khí của Nghiêm Ngọc Thành. Tôi thờ ơ lạnh lùng nhìn, cũng biết ai người này chỉ là một nhân vật nhỏ bị người ta điều khiển. Bí thư thị uỷ đã đích thân gọi điện thoại đến vậy mà cục công an lại chậm trễ như vậy, trong chuyện này chắc chắn có nguyên nhân.
Xem ra cái tên Chương Kiệt này cũng có chút thành tích đấy.
Có điều tôi bây giờ không thể quan tâm đến những chuyện ấy, chỉ chằm chằm nhìn dán mắt vào phòng phẫu thuật, ngay cả Tiểu Nghiêm Phi xinh đẹp vạn phần đang ngồi bên cạnh cũng không để ý tới.
Bà nó chứ, đã vào lâu như thế rồi sao vẫn chưa có tin tức gì vậy?
"Tôi bây giờ không phải là bí thư thị uỷ Bảo Châu nữa, có chuyện gì thì các anh hãy báo cáo với bí thư Nghiêm đi."
Nghiêm Ngọc Thành chỉ tay về phía cha, nói.
Khi đó tivi không phải là thứ phổ biến, lí lịch sơ lược và ảnh của các đồng chí lãnh đạo cũng không được đăng trên "Nhật báo Bảo Châu", cha vừa mới lên chức, vẫn chưa kịp đến thị sát cục công an, hai người Tô Lưu không nhận ra được bí thư mới thì đó cũng là chuyện bình thường.
"Bí thư Liễu, xin chào..."
Tô Hoà Thanh và Lưu Bảo Cường vội vàng chào cha tôi.
Cha sớm đã bốc hoả rồi, có điều đang ngại vì Nghiêm Ngọc Thành đang nói chuyện, mình cũng không nên chen lời vào. Nói ra thì bây giờ hai người họ đều là uỷ viên địa uỷ, quan chức ngang nhau, Nghiêm Ngọc Thành cũng chỉ là tên xếp phía trước mà thôi, không có sự cao thấp khác biệt. Nhưng cha tôi từ trước đã luôn là phó của Nghiêm Ngọc Thành, lúc này cũng nên giữ chút quy tắc.
"Đồng chí Tô Hoà Thanh, đòng chí Lưu Bảo Cường, cục công an các anh đều xử lí án như thế này sao?"
Cha lạnh lùng hỏi.
"Tôi là bí thư thị uỷ, đích thân gọi điện báo an mà thái độ của các anh đều như vậy, thế nếu như là quần chúng nhân dân báo án có phải cần quỳ xuống dập đầu cầu cứu cục công an các anh, các anh mới chịu xuất cảnh không?"
Tô Hoà Thanh và Lưu Bảo Cường mồ hôi đầm đìa.
"Bí thư Liễu, thực ra là...tình hình có chút đặc biệt..."
Tô Hoà Thanh tuổi đã khá cao, chức vụ có lẽ là cục trưởng, vì thế đều là ông ta trả lời. Xem ra có lúc làm quan lớn cũng chưa chắc đã là chuyện tốt.
"Có gì mà đặc biệt? Cục công an làm việc gì? Chính là đánh bắt tội phạm, duy trì trị an xã hội, bảo vệ an toàn sinh mạng và tài sản của nhân dân! Tác phong làm việc của các anh như vậy quả thật làm uỷ ban thành phố rất khó yên tâm!"
"Vâng vâng, bí thư Liễu phê bình rất đúng, chúng tôi sẽ tiếp thu, nhất định...nhất định kiên quyết sửa đổi...bí thư Liễu, chúng tôi, chúng tôi có thể hỏi đương sự một chút không?"
Tô Hoà Thanh trong cái khó ló cái khôn, nghĩ ra một chiêu rất tuyệt.
Cha hừ một tiếng rồi nói: "Địa điểm xảy ra án là ở trước cửa trường tài vụ, có ba tên lưu manh hành hung làm thương người khác, người bị thương chính là con trai và cháu gái tôi, trước mắt cháu gái tôi bị thương rất nặng, đang cấp cứu...con trai tôi đang ngồi đằng kia, các anh đến hỏi đi!"
Tô Hoà Thanh và Lưu Bảo Cường sắc mặt trở nên trắng bệch, Lưu Bảo Cường thậm chí còn hoi run run.
Chuyện phiền phức lớn rồi!
Khi cha báo án, chỉ đơn giản nói qua một chút, hoàn toàn không tỉ mỉ, trước khi họ đến đây cũng không biết người bị thương là con trai của bí thư thị uỷ, còn có một người đang được cấp cứu là cháu gái bí thư Liễu.
Sớm việc sự việc nghiêm trọng như vậy thì đã gọi đám người của đại đội điều tra án đến rồi, có liên quan gì đến đại đội trị an chứ?
Thật là không may!
Nhưng việc đã đến nước này thì không thể không giơ đầu ra kiên quyết làm tiếp được.
"Cậu mau chóng gọi điện thoại cho lãnh đạo cục và đại đội điều tra mau chóng đến đây..."
Tô hoà Thanh quay đầu thắp giọng dặn dò Lưu Bảo Cường. Lưu Bảo Cường gật gật đầu, lảo đảo chạy đến phòng làm việc của bệnh viện để gọi điện thoại.
"Xin chào..."
Tô Hoà Thanh bước đến trước mặt tôi, tính cách đã quen cung kính. Đương nhiên đây là việc liên quan đến con trai của bí thư thị uỷ, nếu không ông ấy cũng sẽ không cung kính với một tên tiểu tử máu me be bét như tôi đâu.
"Thôi đi, đồng chí Tô, bác không phải là người của đội điều tra, vẫn nên đợi người của đội điều tra tới rồi hãy nói. Cháu bây giờ muốn nghỉ ngơi một lát."
Tôi không phải cố ý làm ra vẻ, thực ra sau khi quyết chiến toàn thân đã hoàn toàn mất hết sức lực, không muốn nói nhiều nữa. Dù sao cái án này nhất định phải do đại đội điều tra đến xử lí, bây giờ không cần phải phí sức nói nhiều nữa?
"Được được...cháu cứ nghỉ ngơi đi..."
Tô Hoà Thanh thần sắc có chút ngại ngùng, lại thầm thở phài nhẹ nhõm. Cái việc khó giải quyết này ai lại muốn động vào chứ?
"Các đồng chí ở cục công an các anh làm việc kiểu gì vậy? Báo án đã bao nhiêu lâu rồi mới tới, tội phạm sớm đã chạy mất rồi."
Mẹ tôi thấy vết thương trên tay tôi ngoằn nghèo như con rết, toàn thân lại loang lổ máu, sớm đã rất đau lòng, lúc này lại bỏ lỡ mất cơ hội bắt tội phạm, liền bắt đầu trút giận lên Tô Hoà Thanh.
Mẹ đã làm lãnh đạo nhiều năm của cục công an huyện Hướng Dương, cũng có khá nhiều uy thế.
"Đúng thế, cục công an các anh thật chẳng ra sao..."
Giải Anh ở bên cạnh cũng nói chêm vào.
"Vâng vâng, chúng tôi...chúng tôi không biết tình hình lại nghiêm trọng như vậy..."
Tô Hoà Thanh không biết mẹ tôi và Giải Anh là thần thánh phương nào, nhưng nhìn dáng vẻ thì đoán chắc tám phần là vợ của bí thư Liễu và bí thư Nghiêm, nào dám cãi lại?
"Mẹ, dì Giải Anh, mọi người đừng làm khó đồng chí Tô nữa, việc này cũng không trách họ được.. Họ là đại đội trị an, không quản án này."
Tôi đã nói một câu để giải vây cho Tô Bảo Cường. Đơn giản bởi vì Trình Tân Kiến vẫn là thân tín tâm phúc cuẩ tôi, tuy ở đây là thành phố Bảo Châu, không phải huyện Hướng Dương, nhưng tôi đối với những cán bộ của đội trị an không có chút ác cảm nào.
Quả nhiên là vợ của bí thư Liễu, nghe nói trước đây làm phó chỉ đạo của cục công an huyện Hướng Dương.
Tô Hoà Thanh lòng đầy cảm kích nhìn tôi, thần thái càng thêm cung kính.
Tôi lại chẳng muốn để ý đến ông ta, chỉ nhìn chằm chằm vào phòng phẫu thuật.
Đã lâu như vậy rồi vẫn chưa có tin tức gì, làm người ta lo chết đi được!
Nhưng tôi càng sợ bác sĩ bây giờ bước ra, vì là phẫu thuật lớn ít nhất cũng phải hai đên ba tiếng
Kết quả là nếu như bác sĩ một tiếng mà đã chạy ra thì rõ ràng là tình hình không tốt.
Nói ra thì chị Tiểu Thanh cũng đủ đáng thương rồi, khi còn nhỏ và thời thiếu niên đều thiếu ăn, bây giờ khó khăn lắm mới có hai năm sống vui vẻ, nếu có mệnh hệ gì thì ông trời thật bất công.
Từ sau khi chị Tiểu Thanh thổ lộ một cách âm thầm tình cảm với tôi, tôi luôn cố ý trốn tránh chị ấy, cách xa chị ấy. Với sự thông minh của chị ấy thì sao có thể không cảm nhận ra được chứ? Nhưng thời khắc quan trọng nhất thì chị ấy lại hoàn toàn không do dự gì mà xông lên đỡ dao cho tôi!
Nghĩ đến cảnh chiếc dao gọt hoa quả đâm vào cơ thể mềm yếu của chị ấy tim tôi lại không kìm nổi mà run lên, giống như nhát dao đó đâm vào tôi vậy.
Còn về việc bổn thiếu gia vươn người ngăn cản ba tên lưu manh đó theo tôi nghĩ là chuyện đương nhiên. Đàn ông bảo vệ phụ nữa, thiên kinh địa nghĩa, hoàn toàn không đáng được khen ngợi.
Lúc này bên ngoài cửa lại vang lên tiếng phanh gấp của xe, Tô Hoà Thanh và Lưu Bảo Cường đang đứng ái ngại liền lộ ra vẻ hoan hỉ, vội vàng nhìn hướng về phía cửa bệnh viện, thầm nghĩ lãnh đạo cục và các đồng chí trong đại đội điều tra án đã tới rồi. Đứng ở đây họ cũng cảm giác được khí thế.
Nhưng hai vị ấy đã phải thất vọng rồi, người đến là chị hai và chị ba tôi.
Hoá ra mẹ thấy tôi đang khoác áo của cha, cha chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ, quả thực là tổn hại đến hình tượng một vị đường đường là bí thư thị uỷ, nên đã bảo chị hai chị ba ngồi xe trở về nhà lấy áo mang đến.
Chị hai rất cẩn thận, không những mang theo áo mà còn mang theo khăn bông và xà phòng để tôi lau rửa.
Nghiêm Phi luôn lo lắng nắm chặt lấy tay tôi lập tức đứng dậy, nhận lấy khăn mặt và chậu rửa mặt từ tay chị hai, xung phong nhận việc đi lấy nước cho tôi rửa mặt.
Chị hai miễn cường nhếch miệng cười, nói: "Phi Phi, em ngồi đi, để chị đi là được rồi."
Một cô gái nhỏ nhắn như một công chưa như vậy, bất luận là ai cũng đều không quen sai bảo.
Nhưng ai mà biết Nghiêm Phi lại cố chấp như vậy, khuôn mặt nhỏ trắng như ngọc đỏ lên, cố ý muốn đi.
"Thôi vậy, Phi Phi, anh sẽ đi cùng với hai người."
Tôi đứng dậy nói.
"Ừ..."
Phi Phi gật đầu.
Chị hai nhìn mẹ, mẹ cũng đứng dậy, đi cùng mấy đứa đến phòng tắm.
Đến phòng tắm, tôi giặt xong khăn tôi lau mặt cho Phi Phi trước, miễn cưỡng mỉm cười nói: "Đều biến thành mặt mèo rồi..."
Khoé mắt dì Giải Anh cũng đã đỏ lên, nói với mẹ tôi: "Chị Bích Tú này, thật là ngưỡng mộ khi vì chị đã sinh ra được một cậu con trai giỏi như vậy, đến lúc này rồi mà còn chu đáo như vậy!"
Mẹ tôi cugnx đỏ mắt gật đầu.
Nếu như là bình thường thì mẹ nhất định sẽ khiêm tốn nói lại.
"Tiểu Tuấn, ba tên lưu manh đấy đều cầm dao à?"
Thấy tôi cuối cùng cũng đã hồi phục lại thần sắc, mẹ liền thử hỏi dò.
"Vâng ạ, ba người, hai con dao, con đã đánh ngã một tên trước, nếu không thì phiền phức rồi."
"Ôi chà, đứa trẻ này, người ta là ba người lớn, lại còn cầm dao, con cậy mạnh để làm gì...không biết chạy sao?"
Mẹ vẫn đang lo lắng nên hoàn toàn không nhận ra con trai mình bây giờ đã yên ổn đứng trước mặt.
Tôi cười nhạt một cái: "Không có tác dụng gì cả, chạy không thoát được, chị Tiểu Thanh đi giày cao gót, nếu như chúng con chạy thì có lẽ kết quả còn thảm hơn!"
Theo như tình hình lúc đó mà phân tích thì không phải là" "có lẽ sẽ thảm hơn" mà t100% là thảm hơn.
Lau rửa toàn thân, thay quần áo sạch, cả người đã rất khoan khái, tình thần cũng phấn chấn hơn. Tôi an ủi mẹ, nói: "Mẹ, con không sao, chỉ có chị Tiểu Thanh..."
Mẹ vội nói: "Đừng lo lắng, các thiết bị và bác sĩ ở bệnh viện Nhân Dân địa khu đều là những người giỏi nhất của địa khu, nhất định có thể cứu sống được Tiểu Thanh."
Tôi nhìn xung quanh, căn phòng tắm rách nát, nước bẩn đóng vàng khè, vòi nước cũng đã rỉ lên. Nhìn như thế này mà bảo tin vào người của bệnh viện này thì quả thật là rất khó, trong lòng không khỏi u ám.
Bây giờ chỉ có thể cầu trời phù hộ mà thôi.
Từ trong phòng tắm bước ra, người của cục công an vẫn chưa thấy động tĩnh gì.
Nghiêm Ngọc Thành và cha đang ngồi yên lặng ở chỗ cũ, phía dưới chân đã có một đống tàn thuốc. Sắc mặt hai người lạnh lùng đến đáng sợ. Tô Hoà Thanh và Lưu Bảo Cường đứng lâu đến mức hai chân tê dại nhưng không dám ngồi, thỉnh thoảng lại đưa tay lên lau mồ hôi. Có lẽ hai người đó lúc này đang thầm cầu khấn 18 đời tổ tông của Chương Kiệt và người của đội điều tra, mong cho họ đến nhanh.
"Đồng chí Tô, bác là người phụ trách của đại đội trị an à?"
Nhìn dáng vẻ sợ hãi của hai người đó, tôi chủ động hỏi.
Tiểu nhân vật có cái khó của tiểu nhân vật, huống hồ tôi khi mới đến thành phố Bảo Châu đã gặp phải chuyện này, lực lượng thì mỏng. Một giờ a khắc không thể gọi Trình Tân Kiến và Tiêu Kiếm đến được, cũng cần phải kéo thêm một số mối quan hệ ở thành phố Bảo Châu này, nếu không sau này bổn thiếu gia sẽ rất khó làm việc.
"Ừ, đúng vậy, đúng vậy, đồng chí Tiểu Tuấn..."
Tô Hoà Thanh có lẽ là quá căng thẳng nên trả lời vấp váp.
Tôi cười nhạt nói: "Cháu tên là Tiểu Tuấn, sau này cứ gọi tên cháu là được rồi. Bác ở đại đội trị anphuj trách việc gì?"
"À, đồng chí Liễu Tuấn, bác...tôi là phó đội trưởng của đội nhị trung thuộc đại đội trị an....vị này là Lưu Bảo Cường, là chiến hữu của tôi, là dân cảnh của đội nhị trung."
Lưu Bảo Cường cũng liên tục gật đầu chào hỏi về hướng tôi.
Hoá ra mới chỉ là phó trung đội trưởng. Đường đường là một bí thư thị uỷ đích thân gọi điện đến báo án mà cả nửa ngày trời mới đến một phó trung đội trưởng của đội trị an, vị bí thư Chương Kiệt này cũng quả là giỏi.
"Vất vả rồi, hai bác cũng ngồi xuống đi."
"Không mệt, không mệt, chúng tôi đứng là được rồi, cậu cứ ngồi nghỉ đi..."
Tô Hoà Phương đã sắp cảm động đến khóc mất rồi. Không phải bổn thiếu gia tôi thật sự có uy lực như vậy, chỉ tuỳ ý nói một câu mà đã có thể làm cho người đó cảm động đến mức này rồi. Quả thật không khí đang rất căng thẳng, hai vị lãnh đạo địa uỷ đang ngồi một bên, lúc nay tôi nên biểu hiện thân thiết một chút,.
Nghiêm Ngọc Thành liếc mắt nhìn tôi, hơi gật đầu, tỏ vẻ tán đồng.
Qua hơn một nửa tiếng, Chương Kiệt, cục trưởng cục công an kiêm bí thư pháp uỷ thị chính mới đem mấy người của đại đội điều tra tới, vừa bước vào đã cười hô hố.
"Ôi chà, chuyên viên Nghiêm, bí thư Liễu, việc này thật là...không biết tối nay lại xảy ra án nghiêm trọng như thế này..."
Tôi liếc mắt nhìn vị bí thư Trương này, thấy ông ta khoảng 30, 40 tuổi, chắc tuổi tương đương với Lương Quốc Thành, dáng người lùn lùn, béo béo tai to, vừa nhìn đã biết là điển hình của quan liêu, con mắt nhỏ liên tục hấp háy, không biết đang nghĩ ra chủ ý gì.
Ba mươi mấy tuổi mà có thể làm đến bí thư pháp uỷ thị chính của địa khu, trên còn có ông chú làm lớn che trở, quả nhiên là có vốn lớn..
Nghiêm Ngọc Thành lạnh lùng nói: "Lần sau trước khi có phần tử phạm tội định phóng hoả giết người thì phải báo cáo với bí thư Trương trước mới được!"
Chương Kiệt thần thái ngừng trệ, lại giả vờ làm mặt cười, nói: "Chuyên viên Nghiêm đúng là người hài hước..."
Đang nói chuyện thì cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra, một bác sĩ khoảng hơn 50 tuổi mệt mỏi bước ra, đám người vội vàng chạy tới, ánh mắt hi vọng nhìn vào vị bác sĩ kia.
Bác sĩ từ từ lắc đầu.
Trái tim tôi như lập tức rơi xuống đáy vực!
"Tiểu Tuấn, Tiểu Tuấn, con làm sao rồi?"
Mẹ lo lắng vội vàng đến mức giọng lạc cả đi, chạy tới ôm chầm lấy tôi, không cẩn thận đụng vào vết thương, làm tôi đau rùng cả mình. Khi Nghiêm Phi nhìn thấy trên người tôi có vết máu lại kêu lên một tiếng, chạy tới kéo tay tôi.
"Phi Phi, đừng khóc, anh không sao."
Tôi xoa xoa đầu nó, an ủi nói, đồng thời cũng an ủi mẹ.
"Tấn Tài, xảy ra chuyện gì vậy?"
Nghiêm Ngọc Thành thấy tôi bình yên vô sự, liền thở phào nhẹ nhõm, đưa một điếu thuốc cho cha, hỏi.
Cha nói qua tình hình một chút, Nghiêm Ngọc Thành đột nhiên tức giận: "Thật là to gan, thông báo cho cục công an chưa?"
Cha gật đầu: 'Thông báo rồi. Có điều đã bảo nửa tiếng rồi mà cục công an vẫn chưa có phản ứng gì, tên Chương Kiệt này trị quân không nghiêm!"
Nghiêm Ngọc Thành hừ một tiếng, rõ ràng cũng rất bất mãn với phản ứng chậm chạp của cục công an.
Chỉ đến khi một giờ sau, cảnh sát của cục công an mới khoan thai đến, hơn nữa chỉ có một chiếc xe ba bánh tới, cũng chỉ có hai người cảnh sát mà thôi. Hai người cảnh sát này cũng khá cung kính. Bước nhanh tới phía Nghiêm Ngọc Thành làm một cái lễ, nói: "Báo cáo bí thư Nghiêm. Tô Hoà Thanh và Lưu Bảo Cường của đội trị an cục công an thành phố Bảo Châu đến báo cáo!"
Nghiêm Ngọc Thành lạnh lùng nói: "Các đồng chí của cục công an rất bận phải không. Báo án mà mất cả tiếng đồng hồ mới tới."
Trên trán Tô Hoà Thanh đã bắt đầu chảy mồ hôi. Lắp bắp giải thích: "Bí thư Nghiêm, thời gian nghỉ làm mọi người đều..."
"Đều trở về nhà rồi phải không? Thế có phải là cần phát một thông báo, kêu phần tử phạm tội đều để ban ngày hãy phạm tội, đừng ra ngoài vào buổi tối phải không?"
"........"
Tô Hoà Thanh và Lưu Bảo Cường vội vàng lau mồ hôi, không dám lên tiếng
Cán bộ của thành phố Bảo Châu hai mà lại không biết tính khí của Nghiêm Ngọc Thành. Tôi thờ ơ lạnh lùng nhìn, cũng biết ai người này chỉ là một nhân vật nhỏ bị người ta điều khiển. Bí thư thị uỷ đã đích thân gọi điện thoại đến vậy mà cục công an lại chậm trễ như vậy, trong chuyện này chắc chắn có nguyên nhân.
Xem ra cái tên Chương Kiệt này cũng có chút thành tích đấy.
Có điều tôi bây giờ không thể quan tâm đến những chuyện ấy, chỉ chằm chằm nhìn dán mắt vào phòng phẫu thuật, ngay cả Tiểu Nghiêm Phi xinh đẹp vạn phần đang ngồi bên cạnh cũng không để ý tới.
Bà nó chứ, đã vào lâu như thế rồi sao vẫn chưa có tin tức gì vậy?
"Tôi bây giờ không phải là bí thư thị uỷ Bảo Châu nữa, có chuyện gì thì các anh hãy báo cáo với bí thư Nghiêm đi."
Nghiêm Ngọc Thành chỉ tay về phía cha, nói.
Khi đó tivi không phải là thứ phổ biến, lí lịch sơ lược và ảnh của các đồng chí lãnh đạo cũng không được đăng trên "Nhật báo Bảo Châu", cha vừa mới lên chức, vẫn chưa kịp đến thị sát cục công an, hai người Tô Lưu không nhận ra được bí thư mới thì đó cũng là chuyện bình thường.
"Bí thư Liễu, xin chào..."
Tô Hoà Thanh và Lưu Bảo Cường vội vàng chào cha tôi.
Cha sớm đã bốc hoả rồi, có điều đang ngại vì Nghiêm Ngọc Thành đang nói chuyện, mình cũng không nên chen lời vào. Nói ra thì bây giờ hai người họ đều là uỷ viên địa uỷ, quan chức ngang nhau, Nghiêm Ngọc Thành cũng chỉ là tên xếp phía trước mà thôi, không có sự cao thấp khác biệt. Nhưng cha tôi từ trước đã luôn là phó của Nghiêm Ngọc Thành, lúc này cũng nên giữ chút quy tắc.
"Đồng chí Tô Hoà Thanh, đòng chí Lưu Bảo Cường, cục công an các anh đều xử lí án như thế này sao?"
Cha lạnh lùng hỏi.
"Tôi là bí thư thị uỷ, đích thân gọi điện báo an mà thái độ của các anh đều như vậy, thế nếu như là quần chúng nhân dân báo án có phải cần quỳ xuống dập đầu cầu cứu cục công an các anh, các anh mới chịu xuất cảnh không?"
Tô Hoà Thanh và Lưu Bảo Cường mồ hôi đầm đìa.
"Bí thư Liễu, thực ra là...tình hình có chút đặc biệt..."
Tô Hoà Thanh tuổi đã khá cao, chức vụ có lẽ là cục trưởng, vì thế đều là ông ta trả lời. Xem ra có lúc làm quan lớn cũng chưa chắc đã là chuyện tốt.
"Có gì mà đặc biệt? Cục công an làm việc gì? Chính là đánh bắt tội phạm, duy trì trị an xã hội, bảo vệ an toàn sinh mạng và tài sản của nhân dân! Tác phong làm việc của các anh như vậy quả thật làm uỷ ban thành phố rất khó yên tâm!"
"Vâng vâng, bí thư Liễu phê bình rất đúng, chúng tôi sẽ tiếp thu, nhất định...nhất định kiên quyết sửa đổi...bí thư Liễu, chúng tôi, chúng tôi có thể hỏi đương sự một chút không?"
Tô Hoà Thanh trong cái khó ló cái khôn, nghĩ ra một chiêu rất tuyệt.
Cha hừ một tiếng rồi nói: "Địa điểm xảy ra án là ở trước cửa trường tài vụ, có ba tên lưu manh hành hung làm thương người khác, người bị thương chính là con trai và cháu gái tôi, trước mắt cháu gái tôi bị thương rất nặng, đang cấp cứu...con trai tôi đang ngồi đằng kia, các anh đến hỏi đi!"
Tô Hoà Thanh và Lưu Bảo Cường sắc mặt trở nên trắng bệch, Lưu Bảo Cường thậm chí còn hoi run run.
Chuyện phiền phức lớn rồi!
Khi cha báo án, chỉ đơn giản nói qua một chút, hoàn toàn không tỉ mỉ, trước khi họ đến đây cũng không biết người bị thương là con trai của bí thư thị uỷ, còn có một người đang được cấp cứu là cháu gái bí thư Liễu.
Sớm việc sự việc nghiêm trọng như vậy thì đã gọi đám người của đại đội điều tra án đến rồi, có liên quan gì đến đại đội trị an chứ?
Thật là không may!
Nhưng việc đã đến nước này thì không thể không giơ đầu ra kiên quyết làm tiếp được.
"Cậu mau chóng gọi điện thoại cho lãnh đạo cục và đại đội điều tra mau chóng đến đây..."
Tô hoà Thanh quay đầu thắp giọng dặn dò Lưu Bảo Cường. Lưu Bảo Cường gật gật đầu, lảo đảo chạy đến phòng làm việc của bệnh viện để gọi điện thoại.
"Xin chào..."
Tô Hoà Thanh bước đến trước mặt tôi, tính cách đã quen cung kính. Đương nhiên đây là việc liên quan đến con trai của bí thư thị uỷ, nếu không ông ấy cũng sẽ không cung kính với một tên tiểu tử máu me be bét như tôi đâu.
"Thôi đi, đồng chí Tô, bác không phải là người của đội điều tra, vẫn nên đợi người của đội điều tra tới rồi hãy nói. Cháu bây giờ muốn nghỉ ngơi một lát."
Tôi không phải cố ý làm ra vẻ, thực ra sau khi quyết chiến toàn thân đã hoàn toàn mất hết sức lực, không muốn nói nhiều nữa. Dù sao cái án này nhất định phải do đại đội điều tra đến xử lí, bây giờ không cần phải phí sức nói nhiều nữa?
"Được được...cháu cứ nghỉ ngơi đi..."
Tô Hoà Thanh thần sắc có chút ngại ngùng, lại thầm thở phài nhẹ nhõm. Cái việc khó giải quyết này ai lại muốn động vào chứ?
"Các đồng chí ở cục công an các anh làm việc kiểu gì vậy? Báo án đã bao nhiêu lâu rồi mới tới, tội phạm sớm đã chạy mất rồi."
Mẹ tôi thấy vết thương trên tay tôi ngoằn nghèo như con rết, toàn thân lại loang lổ máu, sớm đã rất đau lòng, lúc này lại bỏ lỡ mất cơ hội bắt tội phạm, liền bắt đầu trút giận lên Tô Hoà Thanh.
Mẹ đã làm lãnh đạo nhiều năm của cục công an huyện Hướng Dương, cũng có khá nhiều uy thế.
"Đúng thế, cục công an các anh thật chẳng ra sao..."
Giải Anh ở bên cạnh cũng nói chêm vào.
"Vâng vâng, chúng tôi...chúng tôi không biết tình hình lại nghiêm trọng như vậy..."
Tô Hoà Thanh không biết mẹ tôi và Giải Anh là thần thánh phương nào, nhưng nhìn dáng vẻ thì đoán chắc tám phần là vợ của bí thư Liễu và bí thư Nghiêm, nào dám cãi lại?
"Mẹ, dì Giải Anh, mọi người đừng làm khó đồng chí Tô nữa, việc này cũng không trách họ được.. Họ là đại đội trị an, không quản án này."
Tôi đã nói một câu để giải vây cho Tô Bảo Cường. Đơn giản bởi vì Trình Tân Kiến vẫn là thân tín tâm phúc cuẩ tôi, tuy ở đây là thành phố Bảo Châu, không phải huyện Hướng Dương, nhưng tôi đối với những cán bộ của đội trị an không có chút ác cảm nào.
Quả nhiên là vợ của bí thư Liễu, nghe nói trước đây làm phó chỉ đạo của cục công an huyện Hướng Dương.
Tô Hoà Thanh lòng đầy cảm kích nhìn tôi, thần thái càng thêm cung kính.
Tôi lại chẳng muốn để ý đến ông ta, chỉ nhìn chằm chằm vào phòng phẫu thuật.
Đã lâu như vậy rồi vẫn chưa có tin tức gì, làm người ta lo chết đi được!
Nhưng tôi càng sợ bác sĩ bây giờ bước ra, vì là phẫu thuật lớn ít nhất cũng phải hai đên ba tiếng
Kết quả là nếu như bác sĩ một tiếng mà đã chạy ra thì rõ ràng là tình hình không tốt.
Nói ra thì chị Tiểu Thanh cũng đủ đáng thương rồi, khi còn nhỏ và thời thiếu niên đều thiếu ăn, bây giờ khó khăn lắm mới có hai năm sống vui vẻ, nếu có mệnh hệ gì thì ông trời thật bất công.
Từ sau khi chị Tiểu Thanh thổ lộ một cách âm thầm tình cảm với tôi, tôi luôn cố ý trốn tránh chị ấy, cách xa chị ấy. Với sự thông minh của chị ấy thì sao có thể không cảm nhận ra được chứ? Nhưng thời khắc quan trọng nhất thì chị ấy lại hoàn toàn không do dự gì mà xông lên đỡ dao cho tôi!
Nghĩ đến cảnh chiếc dao gọt hoa quả đâm vào cơ thể mềm yếu của chị ấy tim tôi lại không kìm nổi mà run lên, giống như nhát dao đó đâm vào tôi vậy.
Còn về việc bổn thiếu gia vươn người ngăn cản ba tên lưu manh đó theo tôi nghĩ là chuyện đương nhiên. Đàn ông bảo vệ phụ nữa, thiên kinh địa nghĩa, hoàn toàn không đáng được khen ngợi.
Lúc này bên ngoài cửa lại vang lên tiếng phanh gấp của xe, Tô Hoà Thanh và Lưu Bảo Cường đang đứng ái ngại liền lộ ra vẻ hoan hỉ, vội vàng nhìn hướng về phía cửa bệnh viện, thầm nghĩ lãnh đạo cục và các đồng chí trong đại đội điều tra án đã tới rồi. Đứng ở đây họ cũng cảm giác được khí thế.
Nhưng hai vị ấy đã phải thất vọng rồi, người đến là chị hai và chị ba tôi.
Hoá ra mẹ thấy tôi đang khoác áo của cha, cha chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ, quả thực là tổn hại đến hình tượng một vị đường đường là bí thư thị uỷ, nên đã bảo chị hai chị ba ngồi xe trở về nhà lấy áo mang đến.
Chị hai rất cẩn thận, không những mang theo áo mà còn mang theo khăn bông và xà phòng để tôi lau rửa.
Nghiêm Phi luôn lo lắng nắm chặt lấy tay tôi lập tức đứng dậy, nhận lấy khăn mặt và chậu rửa mặt từ tay chị hai, xung phong nhận việc đi lấy nước cho tôi rửa mặt.
Chị hai miễn cường nhếch miệng cười, nói: "Phi Phi, em ngồi đi, để chị đi là được rồi."
Một cô gái nhỏ nhắn như một công chưa như vậy, bất luận là ai cũng đều không quen sai bảo.
Nhưng ai mà biết Nghiêm Phi lại cố chấp như vậy, khuôn mặt nhỏ trắng như ngọc đỏ lên, cố ý muốn đi.
"Thôi vậy, Phi Phi, anh sẽ đi cùng với hai người."
Tôi đứng dậy nói.
"Ừ..."
Phi Phi gật đầu.
Chị hai nhìn mẹ, mẹ cũng đứng dậy, đi cùng mấy đứa đến phòng tắm.
Đến phòng tắm, tôi giặt xong khăn tôi lau mặt cho Phi Phi trước, miễn cưỡng mỉm cười nói: "Đều biến thành mặt mèo rồi..."
Khoé mắt dì Giải Anh cũng đã đỏ lên, nói với mẹ tôi: "Chị Bích Tú này, thật là ngưỡng mộ khi vì chị đã sinh ra được một cậu con trai giỏi như vậy, đến lúc này rồi mà còn chu đáo như vậy!"
Mẹ tôi cugnx đỏ mắt gật đầu.
Nếu như là bình thường thì mẹ nhất định sẽ khiêm tốn nói lại.
"Tiểu Tuấn, ba tên lưu manh đấy đều cầm dao à?"
Thấy tôi cuối cùng cũng đã hồi phục lại thần sắc, mẹ liền thử hỏi dò.
"Vâng ạ, ba người, hai con dao, con đã đánh ngã một tên trước, nếu không thì phiền phức rồi."
"Ôi chà, đứa trẻ này, người ta là ba người lớn, lại còn cầm dao, con cậy mạnh để làm gì...không biết chạy sao?"
Mẹ vẫn đang lo lắng nên hoàn toàn không nhận ra con trai mình bây giờ đã yên ổn đứng trước mặt.
Tôi cười nhạt một cái: "Không có tác dụng gì cả, chạy không thoát được, chị Tiểu Thanh đi giày cao gót, nếu như chúng con chạy thì có lẽ kết quả còn thảm hơn!"
Theo như tình hình lúc đó mà phân tích thì không phải là" "có lẽ sẽ thảm hơn" mà t100% là thảm hơn.
Lau rửa toàn thân, thay quần áo sạch, cả người đã rất khoan khái, tình thần cũng phấn chấn hơn. Tôi an ủi mẹ, nói: "Mẹ, con không sao, chỉ có chị Tiểu Thanh..."
Mẹ vội nói: "Đừng lo lắng, các thiết bị và bác sĩ ở bệnh viện Nhân Dân địa khu đều là những người giỏi nhất của địa khu, nhất định có thể cứu sống được Tiểu Thanh."
Tôi nhìn xung quanh, căn phòng tắm rách nát, nước bẩn đóng vàng khè, vòi nước cũng đã rỉ lên. Nhìn như thế này mà bảo tin vào người của bệnh viện này thì quả thật là rất khó, trong lòng không khỏi u ám.
Bây giờ chỉ có thể cầu trời phù hộ mà thôi.
Từ trong phòng tắm bước ra, người của cục công an vẫn chưa thấy động tĩnh gì.
Nghiêm Ngọc Thành và cha đang ngồi yên lặng ở chỗ cũ, phía dưới chân đã có một đống tàn thuốc. Sắc mặt hai người lạnh lùng đến đáng sợ. Tô Hoà Thanh và Lưu Bảo Cường đứng lâu đến mức hai chân tê dại nhưng không dám ngồi, thỉnh thoảng lại đưa tay lên lau mồ hôi. Có lẽ hai người đó lúc này đang thầm cầu khấn 18 đời tổ tông của Chương Kiệt và người của đội điều tra, mong cho họ đến nhanh.
"Đồng chí Tô, bác là người phụ trách của đại đội trị an à?"
Nhìn dáng vẻ sợ hãi của hai người đó, tôi chủ động hỏi.
Tiểu nhân vật có cái khó của tiểu nhân vật, huống hồ tôi khi mới đến thành phố Bảo Châu đã gặp phải chuyện này, lực lượng thì mỏng. Một giờ a khắc không thể gọi Trình Tân Kiến và Tiêu Kiếm đến được, cũng cần phải kéo thêm một số mối quan hệ ở thành phố Bảo Châu này, nếu không sau này bổn thiếu gia sẽ rất khó làm việc.
"Ừ, đúng vậy, đúng vậy, đồng chí Tiểu Tuấn..."
Tô Hoà Thanh có lẽ là quá căng thẳng nên trả lời vấp váp.
Tôi cười nhạt nói: "Cháu tên là Tiểu Tuấn, sau này cứ gọi tên cháu là được rồi. Bác ở đại đội trị anphuj trách việc gì?"
"À, đồng chí Liễu Tuấn, bác...tôi là phó đội trưởng của đội nhị trung thuộc đại đội trị an....vị này là Lưu Bảo Cường, là chiến hữu của tôi, là dân cảnh của đội nhị trung."
Lưu Bảo Cường cũng liên tục gật đầu chào hỏi về hướng tôi.
Hoá ra mới chỉ là phó trung đội trưởng. Đường đường là một bí thư thị uỷ đích thân gọi điện đến báo án mà cả nửa ngày trời mới đến một phó trung đội trưởng của đội trị an, vị bí thư Chương Kiệt này cũng quả là giỏi.
"Vất vả rồi, hai bác cũng ngồi xuống đi."
"Không mệt, không mệt, chúng tôi đứng là được rồi, cậu cứ ngồi nghỉ đi..."
Tô Hoà Phương đã sắp cảm động đến khóc mất rồi. Không phải bổn thiếu gia tôi thật sự có uy lực như vậy, chỉ tuỳ ý nói một câu mà đã có thể làm cho người đó cảm động đến mức này rồi. Quả thật không khí đang rất căng thẳng, hai vị lãnh đạo địa uỷ đang ngồi một bên, lúc nay tôi nên biểu hiện thân thiết một chút,.
Nghiêm Ngọc Thành liếc mắt nhìn tôi, hơi gật đầu, tỏ vẻ tán đồng.
Qua hơn một nửa tiếng, Chương Kiệt, cục trưởng cục công an kiêm bí thư pháp uỷ thị chính mới đem mấy người của đại đội điều tra tới, vừa bước vào đã cười hô hố.
"Ôi chà, chuyên viên Nghiêm, bí thư Liễu, việc này thật là...không biết tối nay lại xảy ra án nghiêm trọng như thế này..."
Tôi liếc mắt nhìn vị bí thư Trương này, thấy ông ta khoảng 30, 40 tuổi, chắc tuổi tương đương với Lương Quốc Thành, dáng người lùn lùn, béo béo tai to, vừa nhìn đã biết là điển hình của quan liêu, con mắt nhỏ liên tục hấp háy, không biết đang nghĩ ra chủ ý gì.
Ba mươi mấy tuổi mà có thể làm đến bí thư pháp uỷ thị chính của địa khu, trên còn có ông chú làm lớn che trở, quả nhiên là có vốn lớn..
Nghiêm Ngọc Thành lạnh lùng nói: "Lần sau trước khi có phần tử phạm tội định phóng hoả giết người thì phải báo cáo với bí thư Trương trước mới được!"
Chương Kiệt thần thái ngừng trệ, lại giả vờ làm mặt cười, nói: "Chuyên viên Nghiêm đúng là người hài hước..."
Đang nói chuyện thì cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra, một bác sĩ khoảng hơn 50 tuổi mệt mỏi bước ra, đám người vội vàng chạy tới, ánh mắt hi vọng nhìn vào vị bác sĩ kia.
Bác sĩ từ từ lắc đầu.
Trái tim tôi như lập tức rơi xuống đáy vực!
Tác giả :
Khuyết Danh