Trùng Sinh Chi Nha Nội
Chương 131: Bắt từ quốc xương
Năng lực của Từ Quốc Xương quả thực là không nhỏ, ngay ngày hôm sau bị mời đến ban kỷ luật uống trà, đã có cuộc điện thoại của phó trưởng phòng Dương gọi đến.
“Bí thư Ngụy phải không? Tôi là Lão Dương bộ tổ chức khu đây….Ha ha…Chào ông chào ông…”
“Chào ông chào ông. Trưởng phòng Dương….Xin hỏi trưởng phòng Dương có điều gì căn dặn vậy?”
Khi Ngụy Ngọc Hoa cười ha ha, trong lòng ông lại tăng thêm vài phần lo lắng. Bản thân mình chẳng thân thiết gì với trưởng phòng Dương, lúc này ông ta gọi điện thoại đến, chắc chắn phải có lý do.
“Ha ha, chẳng dám gọi là căn dặn gì đâu…Bí thư Ngụy à, là thế này, nghe nói cục thống kê chyện của các ông có đồng chí Từ Quốc Xương gặp phải chút vấn đề nhỏ. Không biết là tình hình giờ thế nào…”
Đuôi mắt Ngụy Ngọc Hoa bỗng giật giật lên mấy lần. Hôm qua vừa nói chuyện với Từ Quốc Xương, giờ đã có người gọi điện đến xin cho rồi, động tác thật là nhanh chóng.
Ngụy Ngọc Hoa biết rất rõ, ông trưởng phòng Dương này là cán bộ mà chủ nhiệm Chu Bồi Minh rất xem trọng, nói ra thì mọi người đều đang đứng trên một chiếc thuyền.
Nhưng có điều đó là việc trước kia rồi. Sau khi Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài lên nhậm chức, không coi ông là người ngoài, đầu tiên là để mình lộ mặt trước mặt Long Thiết Quân, sau khi khôi phục lại đảng ủy cấp huyện và ban kỷ luật, càng nói tốt về mình trước mặt Long Thiết Quân hơn, đưa mình lên cái ghế vàng bí thư ban kỷ luật, đứng thứ năm ở thường ủy huyện ủy, đối xử với mình thật không tồi chút nào.
Được ăn liền một lúc hai trái ngọt, mặc dù những nghi kỵ trong lòng Ngụy Ngọc Hoa vẫn chưa tiêu tan hết nhưng ít nhất đã không còn bài trừ Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài nữa, hai người này có bản lĩnh thật sự, lại khoan hồng độ lượng, đúng là đáng để khâm phục.
“Ừm, đúng là có chuyện như vậy, cũng chính là tìm đồng chí Từ Quốc Xương để làm rõ mấy tình hình.”
Nguỵ Ngọc Thành cẩn thận chọn từng từ từng chữ để trả lời.
“Ha ha, là thế này….Bí thư Ngụy, đồng chí Từ Quốc Xương cũng là đồng chí lão thành rồi, trong quá trình làm việc cũng không tránh khỏi có thể đắc tội một vài người. Vấn đề này tôi nghĩ bí thư Nguỵ chắc cũng hiểu rõ. Ha ha…”
“Vâng vâng, trưởng phòng Dương yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ làm việc công tâm, không để trách nhầm người tốt.”
Ngụy Ngọc Thành hạ thấp giọng, nói với giọng điệu của người cấp dưới.
“Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi, tôi cũng chỉ tiện hỏi thăm vậy thôi. Tôi không có ý can thiệp vào công việc nội bộ của ban kỷ luật huyện đâu nhé, ha ha.”
“Trưởng phòng Dương lại nói quá rồi. Ông là lãnh đạo khu, đến chỉ đạo công tác của chúng tôi là việc nên làm mà. Chúng tôi rất hoan nghênh trưởng phòng Dương thường xuyên đến chỉ ra cho chúng tôi những chỗ chưa được trong công việc.”
Đặt điện thoại xuống, Nguỵ Ngọc Hoa lạnh lùng “hừ” một tiếng.
Trưởng phòng Dương gọi điện đến làm cho ông ta không thoải mái lắm, mọi người đều là phó cấp huyện, dựa vào đâu mà Lão Dương nhà ông lại ra vẻ cán bộ trước mặt tôi chứ? Tôi chẳng thèm để ý đến ông thì đã làm sao cơ chứ? Luận về công việc thì tôi còn hơn ông nhiều!
Nhưng không lâu sau, Vương Bổn Thanh cũng gọi điện đến,Ngụy Ngọc Hoa có chút không chịu được nữa rồi.
Vương Bổn Thanh là thượng cấp từ lâu của Ngụy Ngọc Hoa, trước kia khi ông ta còn là cán bộ, cũng rất quan tâm đến Ngụy Ngọc Hoa. Giữa cán bộ cấp trên cấp dưới đã quen từ lâu, cách nói chuyện của Vương Bổn Thanh không quá vòng vo như của trưởng phòng Dương mà đi thẳng vào vấn đề.
“Lão Ngụy à, Từ Quốc Xương lại mắc phải tội gì rồi?”
Vương Bổn Thanh hỏi. Ngụy Ngọc Hoa vừa nghe thấy tiếng ông ta liền vội vàng đáp lại:
“Lãnh đạo à, chào ông…”
Ngụy Ngọc Hoa nói khách sáo.
“Lão Ngụy, ông đừng nói khách sáo với tôi thế, tôi hỏi ông, Từ Quốc Xương rốt cuộc là đã phạm tội gì rồi?”
Giọng của Vương Bổn Thanh cũng lạnh lùng như giọng của “ân chủ” Chu Bồi Minh của ông ta, nghe thật là chói tai.
“Lãnh đạo cũ à, ông biết đấy, ông Lão Từ này, chân tay không lấy gì làm sạch sẽ lắm…”
Ngụy Ngọc Hoa giơ tay lau mồ hôi trên trán rồi nói.
“Việc này chẳng phải trước đó đã từng điều tra rồi sao? Là việc không có thực mà. Có phải Lý Dũng lại bày ra trò gì rồi hay không?”
Vương Bổn Thanh cũng thật là nhanh nhạy, vừa nghe xong đã đoán được sự việc có liên quan đến Lý Dũng rồi. Nhưng có điều dù cho ông ta có nằm mơ cũng không dám nghĩ đến, lần này Lý Dũng đúng là bị oan. Người “bày trò” chính là bổn thiếu gia Liễu Tuấn này.
Điều này cũng khó trách, việc cáo trạng về bức thư nặc danh của ông ta chẳng có ai biết cả, chẳng lẽ lại có thể đoán được bổn thiếu gia đã lấy được bức thư nặc danh đó hay sao? Hơn nữa tôi cầm trong tay bức thư đó chưa đến một ngày sau đó đã nhanh chóng trả nó về, thần không biết qủy không biết, việc này làm Phương Kim Đức rất cảm động, mặc dù vì tiền đồ của con trai mình, nhưng nếu đem thân mình ra mạo hiểm thì cũng thật là không nên, nếu coi như không có sự xuất hiện của mình thì quá tốt rồi.
Vương Bổn Thanh đã tính được đến việc Từ Quốc Xương ngày hôm nay đã được đưa đến ngồi ghế đá trong cục thống kê rồi. Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài sẽ bắt nhốt không chịu thả ra. Vương Bổn Thanh không đối phó lại với Nghiêm Ngọc Thành là do ông ta vẫn biết Nghiêm Ngọc Thành là người thế nào, không phải là con người chấp nhặt. Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có khả năng là Lý Dũng tính toán nợ cũ với Từ Quốc Xương, còn về việc Ngô Quân tố cáo, chắc chắn cũng là do Lý Dũng chỉ định sai bảo rồi, may mà Lý Dũng từ trước đến giờ cũng có khúc mắc với Từ Quốc Xương nên lần này chịu sự oan ức này cũng chẳng lấy làm vô lý lắm.
“Lãnh đạo cũ à, việc này tôi cũng chẳng rõ, người ta tố cáo, mà lại tố cáo bằng tên thật, ban kỷ luật chúng tôi phải điều tra thôi. Hơn nữa bên kiểm sát cũng nhận được đơn tố cáo, ban kỷ luật không kiểm tra thì viện kiểm soát cũng kiểm tra mà…”
“Lão Ngụy, tôi cũng không phải phê bình ông đâu, nhưng ông cũng thật là mềm yếu quá. Nhưng đừng để người ta lợi dụng mình….Rốt cuộc là cấp của ban kỷ luật các ông lớn hơn hay là viện kiểm sát lớn hơn? Ông đường đường là bí thư ban kỷ luật thường ủy huyện ủy, phải nhìn nét mặt của đám viện kiểm sát ấy mới làm được việc hay sao?”
Nói là không phải phê bình, thực ra chẳng khác với chỉ trích là mấy, ngữ khí không nặng nề nhưng từ ngữ dùng vô cùng nhiều ý nghĩa.
Ngụy Ngọc Hoa nổi giận đùng đùng. Vương Bổn Thanh nhà ông đã đi lên huyện Uy Ninh rồi, còn quản lắm chuyện vậy làm gì? Giờ đây huyện Hướng Dương đã là nhà của Nghiêm Ngọc Thành rồi, ông có bản lĩnh thì đuổi người ta đi đi xem!
Nực cười thật, chỉ vì một ông Từ Quốc Xương, chẳng lẽ tôi lại phải đối nghịch với Nghiêm Ngọc Thành hay sao?
Nghĩ vậy, nhưng dù sao ông ta vẫn hơi sợ Vương Bổn Thanh. Ngụy Ngọc Hoa hít sâu một hơi, đè cục tức đang ở ngực xuống cười nói: “Lãnh đạo cũ à, ông cũng đừng lo lắng, chỉ cần bản thân Lão Từ không có chuyện gì thì người khác cũng chẳng làm gì được đâu.”
Nghe câu này chắc Vương Bổn Thanh bực mình lắm.
Mẹ kiếp, nếu Lão Từ tự giải quyết được thì tôi còn phải gọi điện đến đây cho ông làm gì nữa?
Thấy thái độ này của Ngụy Ngọc Hoa, Vương Bổn Thanh cũng biết nói thế nói nữa cũng chẳng có tác dụng gì rồi. Dù sao bản thân mình cũng rời khỏi huyện Hướng Dương rồi, chỉ là nói vài câu không liên quan gì đến nhau, rồi cúp máy.
Ngụy Ngọc Hoa đặt điện thoại xuống rồi rút chiếc khăn tay trong túi ra lau mồ hôi, nghĩ lại cẩn thận, quyết định rời khỏi phòng làm việc, dù ai gọi điện đến cũng không nghe máy nữa. Lúc đó vẫn chưa có điện thoại di động, Lão Ngụy có trốn không để cho người khác tìm được, người khác cũng không làm gì được ông ta.
Nhưng Chu Bồi Minh muốn tìm Lão Ngụy thì dù ông ấy có trốn xa đến đâu đi chăng nữa thì cũng chẳng có tác dụng gì.
Ngụy Ngọc Hoa đang trốn ở phòng họp ban kỷ luật hút thuốc uống trà, trong tay cầm tờ “nhật báo tỉnh N”, nhìn một cách chán nản, bí thư Tiểu Tô của ông ta mặt mày đầy mồ hôi đẩy cửa chạy vội vào, làm Ngụy Ngọc Hoa giật mình đánh thót, đến khi đã nhìn rõ người chạy vào là ai, ngay lập tức nét mặt ông ta sầm xuống, rồi mở miệng trách móc.
“Tiểu Tô, sao lại cứ hấp tấp như vậy, chẳng ổn định chút nào hết.”
“Thư…Bí thư Ngụy…điện thoại của chủ…chủ nhiệm Chu Bồi Minh của khu…”
Ngụy Ngọc Hoa còn chưa mở miệng, mấy câu nói ngắc ngứ của Tiểu Tô đã làm điếu thuốc đang ngậm trên miệng Nguỵ Ngọc Hoa suýt nữa thì rơi xuống. Ông ta đứng vụt dậy, thân hình to béo chạy vội vàng ra phòng làm việc.
“Tiểu Tô, chủ nhiệm Chu gọi điện đến bao giờ thế?”
Ngụy Ngọc Hoa vừa chạy vừa hộc tốc hỏi.
“Vừa…Vừa nãy…”
Tiểu Tô chạy theo sau Ngụy Ngọc Hoa. Thực ra anh ta chỉ cầm chạy nhanh hơn một chút là có thể đuổi kịp Ngụy Ngọc Hoa, nhưng có điều đến cán bộ nhà người ta còn phải chạy, chẳng lẽ mình lại ung dung được ư? Không làm ra vẻ đang hối hả chạy theo đúng là muốn tự mình gây họa cho mình rồi!
“Có nói chuyện gì hay không?”
Ngụy Ngọc Thành hấp tấp hỏi.
“Không ạ. Tôi nói….Tôi nói ông vừa đi ra ngoài, chủ nhiệm liền cúp máy…”
“Là do chủ nhiệm Chu đích thân gọi điện đến à? Không phải bí thư của ông ta ư?”
“Vâng, là chủ nhiệm Chu đích thân gọi điện đến”
Não Ngụy Ngọc Thành bỗng ong ong, thật là, chuyện này không đùa được rồi, đúng là không may, mình vừa đi ra ngoài chủ nhiệm Chu liền gọi điện đến rồi!
Tính cách lạnh lùng của Chu Bồi minh cả khu đều biết, đừng nói là mấy cán bộ như Ngụy Ngọc Hoa, càng sợ sệt hơn nữa, dù chỉ là một sự trùng hợp, nhưng ại mà biết trong lòng chủ nhiệm Chu đang nghĩ gì cơ chứ?
Đến phòng làm việc, Ngụy Ngọc Hoa nhìn chiếc điện thoại đen sì mà ngây người ra. Tiểu Tô cũng biết ý lùi ra ngoài, rồi đóng cửa lại. Ngụy Ngọc Hoa vốn đã là người nhát gan, lần này xem ra sợ đến độ kinh hồn bạt vía rồi.
“Ring ring ring….”
Tiếng chuông đinh tai của điện thoại lại vang lên một lần nữa.
Ngụy Ngọc Hoa vồ lấy chiếc ống nghe, rồi nói:
“Xin chào, xin hỏi ai…ai đó ạ?”
Bên kia vẫn chưa nói gì, Ngụy Ngọc Hoa đã dùng ngữ điệu hết sức kính trọng, sợ rằng mình sẽ phạm phải sai lầm gì đó!
“Đồng chí Ngụy Ngọc Hoa phải không? Tôi là Chu Bồi Minh!”
Quả nhiên là Chu Bồi Minh.
“Chào ông chào ông, chủ nhiệm Chu, tôi là Ngụy Ngọc Hoa…Chủ nhiệm Chu có căn dặn gì thế?”
Ngụy Ngọc Hoa gật đầu lia lịa, suýt nữa thì đập đầu vào bàn, cứ như Chu Bồi Minh đang đứng trước mặt ông ta vậy.
“Đồng chí Ngụy Ngọc Hoa, nghe nói ban kỷ luật của đồng chí đang điều tra về việc của đồng chí Từ Quốc Xương. Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Chu Bồi Minh nói bằng một giọng lạnh lùng, không thể nào đoán định được rốt cuộc ông ta muốn làm gì.
“Chủ nhiệm Chu, tình hình là thế này…”
Trước mặt Chu Bồi MInh, Ngụy Ngọc Hoa nào dám giấu diếm điều gì, tất nhiên là nói tuồn tuột hai năm rõ mười ra rồi, bao gồm cả việc của Ngô Quân, và Từ Quốc Xương đang gặp phải khúc mắc gì. Tất cả những điều đó đều nói hết sức rõ ràng.
“Nói vậy thì động cơ của Ngô Quân này không đơn giản mà, có cả ý định báo thù ở trong đó nữa mà. Ban kỷ luật các đồng chí nhất định phải làm việc công chính liêm minh, không được làm để thoát người xấu nhưng cũng không được vu oan cho người tốt. Khi làm việc, sai sót là điều khó tránh khỏi mà. Đảng thường có chính sách khoan hồng mà…”
“Vâng vâng, chủ nhiệm Chu nói thật chính xác, chúng tôi nhất định sẽ làm theo quy tắc…”
Ngụy Ngọc Hoa gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, từng giọt mồ hôi lăn xuống trên vầng trán.
Thủ đoạn của Từ Quốc Xương đúng là không thể coi thường được, cả Chu Bồi Minh cũng huy động đến rồi! Nhưng với cấp của Từ Quốc Xương, muốn vào được địa bàn của Chu Bồi Minh không phải là việc dễ dàng. Có lẽ là do Vương Bổn Thanh không phục, tìm đến trước Chu Bồi Minh. Dù sao cũng không thể để mình vừa rời khỏi huyện Hướng Dương là nhìn thấy hạ thủ trước kia của mình ngồi tù!
Dù là lý do gì, Chu Bồi Minh đã gọi điện đến, thì sự việc này phải hết sức thận trọng. Ngụy Ngọc Hoa vừa nói chuyện với Chu Bồi MInh vừa căng thẳng nghĩ trong đầu, làm sao để giải thoát cho Từ Quốc Xương đây.
Việc này đúng là rất khó khăn, tính cách của Nghiêm Ngọc Thành ông cũng biết.
“Rầm” một tiếng, Tiểu Tô lại đẩy cửa xông vào, làm cho Ngụy Ngọc Hoa đang nói chuyện với Chu Bồi Minh nổi giận đùng đùng. Tên Tiểu Tô này, chẳng ra làm sao cả, làm gì có loại bí thư như anh ta cơ chứ?
“Thư…Bí thư Ngụy, bí thư Nghiêm mời ông đến chỗ bí thư Nghiêm ngay lập tức, vụ án của Từ Quốc Xương có tiến triển lớn, bộ tài vụ của khu Thạch Mã đã nói rõ rồi. Các đồng chí của viện kiểm sát đang báo cáo tình hình với bí thư Nghiêm…”
“Cụp!”
Bên Chu Bồi Minh cúp điện thoại.
Ngụy Ngọc Hoa ngây ra một lúc, chầm chập đặt ống nghe xuống, lau mồ hôi đang đầm đìa trên trán, trên khuôn mặt mập mạp lộ ra một nụ cười đau khổ, nhấc chân đi đến phòng làm việc của Nghiêm Ngọc Thành, chẳng còn tâm trí nào tính toán so đo với Tiểu Tô nữa.
Nói ra thì dù Tiểu Tô đã phạm lỗi nhưng lần này lại giúp Ngụy Ngọc Hoa một việc không nhỏ. Chu Bồi Minh nhất định đã nghe thấy những gì Tiểu Tô nói, bên viện kiểm sát đã có đột phá lớn, vụ án đã được đưa đến cơ quan tư pháp rồi, nhiệm vụ của ban kỷ luật đến đây cũng hết, muốn quản cũng không quản được nữa, chứ không phải là tôi không nghe chỉ thị của ông đâu nhé.
“Lão Ngụy, ông đến rồi à, mời ngồi!”
Nghiêm Ngọc Thành rất khách khí chào Ngụy Ngọc Hoa.
Ngụy Ngọc Hoa nở một nụ cười rồi ngồi xuống, Tiêu Chí Hùng mang đến cho ông ấy một cốc trà nóng. Lão Ngụy đảo mắt quanh căn phòng, phát hiện ra ba đồng chí ở viện kiểm sát đã đến rồi, dẫn đầu là viện trưởng viện kiểm sát Phương Kim Đức, phó bí thư huyện ủy và chủ nhiệm ủy ban cách mạng huyện đều có mặt.
Thấy tình hình như thế này, có thể thấy được Nghiêm Ngọc Thành rất xem trọng vụ án của Từ Quốc Xương.
Ngụy Ngọc Thành gật đầu với cha, Đường Hải Thiên và Phương Kim Đức, gọi là chào hỏi nhau, còn với hai đồng chí khác trong viện kiểm sát, ông ta coi như không nhìn thấy. Nói gì thì nói, Lão Ngụy cũng là lãnh đạo cấp huyện lâu năm, giờ đang đứng thứ năm trong thường ủy huyện ủy, cái ghế này cũng lớn lắm chứ.
“Viện trưởng viện kiểm sát Kim Đức, ông giới thiệu tình hình cho mọi người nghe đi.”
Nghiêm Ngọc Thành cười nói.
Viện kiểm soát quản lý theo đường thẳng, Nghiêm Ngọc Thành khá khách khí với Phương Kim Đức, nên dùng từ “giới thiệu” chứ không phải là từ “báo cáo”.
“Các vị lãnh đạo…”
Phương Kim Đức ho một tiếng rồi bắt đầu đi vào báo cáo.
Trước đó Từ Quốc Vĩ đã thuyết phục được vợ là Trương Vân Hà, Trương Vân Hà đã chủ động trình bày mọi vấn đề. Từ khi Từ Quốc Xương đảm nhiệm chức chủ nhiệm ủy ban cách mạng khu đến nay, đã cấu kết trong ngoài với Trương Vân Hà, để báo cáo khống, tham ô đến hơn một vạn tệ, trong đó Từ Từ Quốc Xương tham ô hơn tám nghìn tệ, còn Trương Vân thì tham ô đến gần sáu nghìn tệ.
Nghe giới thiệu tình hình của Phương Kim Đức, vẻ mặt của các vị bí thư đều biến sắc, chỉ có Ngụy Ngọc Hoa là thầm kêu khổ, ông Từ Quốc Xương này, đúng là không ra làm sao cả, ăn của nhà nước nhiều đến vậy, còn mong chờ người khác bảo vệ giúp đỡ sao?
“Viện trưởng viện kiểm sát Phương, chứng cứ đã tìm được đầy đủ rồi chứ?”
Nghiêm Ngọc Thành nghiêm mặt, thay đổi cách xưng hô, hoàn toàn ở trong trạng thái làm việc công rồi.
“Chứng cứ đã xác thực rồi. Đây là cuốn sổ ghi chép mà Trương Vân Hà đưa ra, tất cả các món tiền đều ghi rất rõ ràng… Chủ nhiệm Liễu bí thư Nghiêm và bí thư Đường bí thư Ngụy, tôi thấy có thể định án được rồi. Phải bắt Từ Quốc Xương ngay mới được.”
Nghiêm Ngọc Thành lạnh lùng nói: “Có thể định án được hay không, có cần bắt Từ Quốc Xương hay không, phải do cơ quan kiểm sát tự mình quyết định, huyện ủy và ủy ban cách mạng huyện đều không nên can thiệp vào.”
Nếu nói lúc này Nghiêm Ngọc Thành có ý thức “tư pháp độc lập” thì cũng không đúng, quan trọng là ai nấy đều biết rằng Từ Quốc Xương không đối địch với Nghiêm Ngọc Thành, nếu Nghiêm Ngọc Thành lại tỏ thái độ “trừng phạt nghiêm khắc” thì không khỏi làm người ta hiểu nhầm.
Cha và Đường Hải Thiên đều gật đầu đồng ý.
“Bí thư Ngụy, ý kiến của ông thế nào?”
Nghiêm Ngọc Thành quay đầu ra hỏi.
Ngụy Ngọc Hoa thấy đăng đắng trong miệng, tình huống đã đến mức này rồi, còn muốn ông ta nói gì được nữa?
“Tôi tán thành ý kiến của bí thư Nghiêm, cứ làm theo ý kiến của đồng chí ở viện kiểm sát đi.”
“Bí thư Ngụy phải không? Tôi là Lão Dương bộ tổ chức khu đây….Ha ha…Chào ông chào ông…”
“Chào ông chào ông. Trưởng phòng Dương….Xin hỏi trưởng phòng Dương có điều gì căn dặn vậy?”
Khi Ngụy Ngọc Hoa cười ha ha, trong lòng ông lại tăng thêm vài phần lo lắng. Bản thân mình chẳng thân thiết gì với trưởng phòng Dương, lúc này ông ta gọi điện thoại đến, chắc chắn phải có lý do.
“Ha ha, chẳng dám gọi là căn dặn gì đâu…Bí thư Ngụy à, là thế này, nghe nói cục thống kê chyện của các ông có đồng chí Từ Quốc Xương gặp phải chút vấn đề nhỏ. Không biết là tình hình giờ thế nào…”
Đuôi mắt Ngụy Ngọc Hoa bỗng giật giật lên mấy lần. Hôm qua vừa nói chuyện với Từ Quốc Xương, giờ đã có người gọi điện đến xin cho rồi, động tác thật là nhanh chóng.
Ngụy Ngọc Hoa biết rất rõ, ông trưởng phòng Dương này là cán bộ mà chủ nhiệm Chu Bồi Minh rất xem trọng, nói ra thì mọi người đều đang đứng trên một chiếc thuyền.
Nhưng có điều đó là việc trước kia rồi. Sau khi Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài lên nhậm chức, không coi ông là người ngoài, đầu tiên là để mình lộ mặt trước mặt Long Thiết Quân, sau khi khôi phục lại đảng ủy cấp huyện và ban kỷ luật, càng nói tốt về mình trước mặt Long Thiết Quân hơn, đưa mình lên cái ghế vàng bí thư ban kỷ luật, đứng thứ năm ở thường ủy huyện ủy, đối xử với mình thật không tồi chút nào.
Được ăn liền một lúc hai trái ngọt, mặc dù những nghi kỵ trong lòng Ngụy Ngọc Hoa vẫn chưa tiêu tan hết nhưng ít nhất đã không còn bài trừ Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài nữa, hai người này có bản lĩnh thật sự, lại khoan hồng độ lượng, đúng là đáng để khâm phục.
“Ừm, đúng là có chuyện như vậy, cũng chính là tìm đồng chí Từ Quốc Xương để làm rõ mấy tình hình.”
Nguỵ Ngọc Thành cẩn thận chọn từng từ từng chữ để trả lời.
“Ha ha, là thế này….Bí thư Ngụy, đồng chí Từ Quốc Xương cũng là đồng chí lão thành rồi, trong quá trình làm việc cũng không tránh khỏi có thể đắc tội một vài người. Vấn đề này tôi nghĩ bí thư Nguỵ chắc cũng hiểu rõ. Ha ha…”
“Vâng vâng, trưởng phòng Dương yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ làm việc công tâm, không để trách nhầm người tốt.”
Ngụy Ngọc Thành hạ thấp giọng, nói với giọng điệu của người cấp dưới.
“Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi, tôi cũng chỉ tiện hỏi thăm vậy thôi. Tôi không có ý can thiệp vào công việc nội bộ của ban kỷ luật huyện đâu nhé, ha ha.”
“Trưởng phòng Dương lại nói quá rồi. Ông là lãnh đạo khu, đến chỉ đạo công tác của chúng tôi là việc nên làm mà. Chúng tôi rất hoan nghênh trưởng phòng Dương thường xuyên đến chỉ ra cho chúng tôi những chỗ chưa được trong công việc.”
Đặt điện thoại xuống, Nguỵ Ngọc Hoa lạnh lùng “hừ” một tiếng.
Trưởng phòng Dương gọi điện đến làm cho ông ta không thoải mái lắm, mọi người đều là phó cấp huyện, dựa vào đâu mà Lão Dương nhà ông lại ra vẻ cán bộ trước mặt tôi chứ? Tôi chẳng thèm để ý đến ông thì đã làm sao cơ chứ? Luận về công việc thì tôi còn hơn ông nhiều!
Nhưng không lâu sau, Vương Bổn Thanh cũng gọi điện đến,Ngụy Ngọc Hoa có chút không chịu được nữa rồi.
Vương Bổn Thanh là thượng cấp từ lâu của Ngụy Ngọc Hoa, trước kia khi ông ta còn là cán bộ, cũng rất quan tâm đến Ngụy Ngọc Hoa. Giữa cán bộ cấp trên cấp dưới đã quen từ lâu, cách nói chuyện của Vương Bổn Thanh không quá vòng vo như của trưởng phòng Dương mà đi thẳng vào vấn đề.
“Lão Ngụy à, Từ Quốc Xương lại mắc phải tội gì rồi?”
Vương Bổn Thanh hỏi. Ngụy Ngọc Hoa vừa nghe thấy tiếng ông ta liền vội vàng đáp lại:
“Lãnh đạo à, chào ông…”
Ngụy Ngọc Hoa nói khách sáo.
“Lão Ngụy, ông đừng nói khách sáo với tôi thế, tôi hỏi ông, Từ Quốc Xương rốt cuộc là đã phạm tội gì rồi?”
Giọng của Vương Bổn Thanh cũng lạnh lùng như giọng của “ân chủ” Chu Bồi Minh của ông ta, nghe thật là chói tai.
“Lãnh đạo cũ à, ông biết đấy, ông Lão Từ này, chân tay không lấy gì làm sạch sẽ lắm…”
Ngụy Ngọc Hoa giơ tay lau mồ hôi trên trán rồi nói.
“Việc này chẳng phải trước đó đã từng điều tra rồi sao? Là việc không có thực mà. Có phải Lý Dũng lại bày ra trò gì rồi hay không?”
Vương Bổn Thanh cũng thật là nhanh nhạy, vừa nghe xong đã đoán được sự việc có liên quan đến Lý Dũng rồi. Nhưng có điều dù cho ông ta có nằm mơ cũng không dám nghĩ đến, lần này Lý Dũng đúng là bị oan. Người “bày trò” chính là bổn thiếu gia Liễu Tuấn này.
Điều này cũng khó trách, việc cáo trạng về bức thư nặc danh của ông ta chẳng có ai biết cả, chẳng lẽ lại có thể đoán được bổn thiếu gia đã lấy được bức thư nặc danh đó hay sao? Hơn nữa tôi cầm trong tay bức thư đó chưa đến một ngày sau đó đã nhanh chóng trả nó về, thần không biết qủy không biết, việc này làm Phương Kim Đức rất cảm động, mặc dù vì tiền đồ của con trai mình, nhưng nếu đem thân mình ra mạo hiểm thì cũng thật là không nên, nếu coi như không có sự xuất hiện của mình thì quá tốt rồi.
Vương Bổn Thanh đã tính được đến việc Từ Quốc Xương ngày hôm nay đã được đưa đến ngồi ghế đá trong cục thống kê rồi. Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài sẽ bắt nhốt không chịu thả ra. Vương Bổn Thanh không đối phó lại với Nghiêm Ngọc Thành là do ông ta vẫn biết Nghiêm Ngọc Thành là người thế nào, không phải là con người chấp nhặt. Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có khả năng là Lý Dũng tính toán nợ cũ với Từ Quốc Xương, còn về việc Ngô Quân tố cáo, chắc chắn cũng là do Lý Dũng chỉ định sai bảo rồi, may mà Lý Dũng từ trước đến giờ cũng có khúc mắc với Từ Quốc Xương nên lần này chịu sự oan ức này cũng chẳng lấy làm vô lý lắm.
“Lãnh đạo cũ à, việc này tôi cũng chẳng rõ, người ta tố cáo, mà lại tố cáo bằng tên thật, ban kỷ luật chúng tôi phải điều tra thôi. Hơn nữa bên kiểm sát cũng nhận được đơn tố cáo, ban kỷ luật không kiểm tra thì viện kiểm soát cũng kiểm tra mà…”
“Lão Ngụy, tôi cũng không phải phê bình ông đâu, nhưng ông cũng thật là mềm yếu quá. Nhưng đừng để người ta lợi dụng mình….Rốt cuộc là cấp của ban kỷ luật các ông lớn hơn hay là viện kiểm sát lớn hơn? Ông đường đường là bí thư ban kỷ luật thường ủy huyện ủy, phải nhìn nét mặt của đám viện kiểm sát ấy mới làm được việc hay sao?”
Nói là không phải phê bình, thực ra chẳng khác với chỉ trích là mấy, ngữ khí không nặng nề nhưng từ ngữ dùng vô cùng nhiều ý nghĩa.
Ngụy Ngọc Hoa nổi giận đùng đùng. Vương Bổn Thanh nhà ông đã đi lên huyện Uy Ninh rồi, còn quản lắm chuyện vậy làm gì? Giờ đây huyện Hướng Dương đã là nhà của Nghiêm Ngọc Thành rồi, ông có bản lĩnh thì đuổi người ta đi đi xem!
Nực cười thật, chỉ vì một ông Từ Quốc Xương, chẳng lẽ tôi lại phải đối nghịch với Nghiêm Ngọc Thành hay sao?
Nghĩ vậy, nhưng dù sao ông ta vẫn hơi sợ Vương Bổn Thanh. Ngụy Ngọc Hoa hít sâu một hơi, đè cục tức đang ở ngực xuống cười nói: “Lãnh đạo cũ à, ông cũng đừng lo lắng, chỉ cần bản thân Lão Từ không có chuyện gì thì người khác cũng chẳng làm gì được đâu.”
Nghe câu này chắc Vương Bổn Thanh bực mình lắm.
Mẹ kiếp, nếu Lão Từ tự giải quyết được thì tôi còn phải gọi điện đến đây cho ông làm gì nữa?
Thấy thái độ này của Ngụy Ngọc Hoa, Vương Bổn Thanh cũng biết nói thế nói nữa cũng chẳng có tác dụng gì rồi. Dù sao bản thân mình cũng rời khỏi huyện Hướng Dương rồi, chỉ là nói vài câu không liên quan gì đến nhau, rồi cúp máy.
Ngụy Ngọc Hoa đặt điện thoại xuống rồi rút chiếc khăn tay trong túi ra lau mồ hôi, nghĩ lại cẩn thận, quyết định rời khỏi phòng làm việc, dù ai gọi điện đến cũng không nghe máy nữa. Lúc đó vẫn chưa có điện thoại di động, Lão Ngụy có trốn không để cho người khác tìm được, người khác cũng không làm gì được ông ta.
Nhưng Chu Bồi Minh muốn tìm Lão Ngụy thì dù ông ấy có trốn xa đến đâu đi chăng nữa thì cũng chẳng có tác dụng gì.
Ngụy Ngọc Hoa đang trốn ở phòng họp ban kỷ luật hút thuốc uống trà, trong tay cầm tờ “nhật báo tỉnh N”, nhìn một cách chán nản, bí thư Tiểu Tô của ông ta mặt mày đầy mồ hôi đẩy cửa chạy vội vào, làm Ngụy Ngọc Hoa giật mình đánh thót, đến khi đã nhìn rõ người chạy vào là ai, ngay lập tức nét mặt ông ta sầm xuống, rồi mở miệng trách móc.
“Tiểu Tô, sao lại cứ hấp tấp như vậy, chẳng ổn định chút nào hết.”
“Thư…Bí thư Ngụy…điện thoại của chủ…chủ nhiệm Chu Bồi Minh của khu…”
Ngụy Ngọc Hoa còn chưa mở miệng, mấy câu nói ngắc ngứ của Tiểu Tô đã làm điếu thuốc đang ngậm trên miệng Nguỵ Ngọc Hoa suýt nữa thì rơi xuống. Ông ta đứng vụt dậy, thân hình to béo chạy vội vàng ra phòng làm việc.
“Tiểu Tô, chủ nhiệm Chu gọi điện đến bao giờ thế?”
Ngụy Ngọc Hoa vừa chạy vừa hộc tốc hỏi.
“Vừa…Vừa nãy…”
Tiểu Tô chạy theo sau Ngụy Ngọc Hoa. Thực ra anh ta chỉ cầm chạy nhanh hơn một chút là có thể đuổi kịp Ngụy Ngọc Hoa, nhưng có điều đến cán bộ nhà người ta còn phải chạy, chẳng lẽ mình lại ung dung được ư? Không làm ra vẻ đang hối hả chạy theo đúng là muốn tự mình gây họa cho mình rồi!
“Có nói chuyện gì hay không?”
Ngụy Ngọc Thành hấp tấp hỏi.
“Không ạ. Tôi nói….Tôi nói ông vừa đi ra ngoài, chủ nhiệm liền cúp máy…”
“Là do chủ nhiệm Chu đích thân gọi điện đến à? Không phải bí thư của ông ta ư?”
“Vâng, là chủ nhiệm Chu đích thân gọi điện đến”
Não Ngụy Ngọc Thành bỗng ong ong, thật là, chuyện này không đùa được rồi, đúng là không may, mình vừa đi ra ngoài chủ nhiệm Chu liền gọi điện đến rồi!
Tính cách lạnh lùng của Chu Bồi minh cả khu đều biết, đừng nói là mấy cán bộ như Ngụy Ngọc Hoa, càng sợ sệt hơn nữa, dù chỉ là một sự trùng hợp, nhưng ại mà biết trong lòng chủ nhiệm Chu đang nghĩ gì cơ chứ?
Đến phòng làm việc, Ngụy Ngọc Hoa nhìn chiếc điện thoại đen sì mà ngây người ra. Tiểu Tô cũng biết ý lùi ra ngoài, rồi đóng cửa lại. Ngụy Ngọc Hoa vốn đã là người nhát gan, lần này xem ra sợ đến độ kinh hồn bạt vía rồi.
“Ring ring ring….”
Tiếng chuông đinh tai của điện thoại lại vang lên một lần nữa.
Ngụy Ngọc Hoa vồ lấy chiếc ống nghe, rồi nói:
“Xin chào, xin hỏi ai…ai đó ạ?”
Bên kia vẫn chưa nói gì, Ngụy Ngọc Hoa đã dùng ngữ điệu hết sức kính trọng, sợ rằng mình sẽ phạm phải sai lầm gì đó!
“Đồng chí Ngụy Ngọc Hoa phải không? Tôi là Chu Bồi Minh!”
Quả nhiên là Chu Bồi Minh.
“Chào ông chào ông, chủ nhiệm Chu, tôi là Ngụy Ngọc Hoa…Chủ nhiệm Chu có căn dặn gì thế?”
Ngụy Ngọc Hoa gật đầu lia lịa, suýt nữa thì đập đầu vào bàn, cứ như Chu Bồi Minh đang đứng trước mặt ông ta vậy.
“Đồng chí Ngụy Ngọc Hoa, nghe nói ban kỷ luật của đồng chí đang điều tra về việc của đồng chí Từ Quốc Xương. Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Chu Bồi Minh nói bằng một giọng lạnh lùng, không thể nào đoán định được rốt cuộc ông ta muốn làm gì.
“Chủ nhiệm Chu, tình hình là thế này…”
Trước mặt Chu Bồi MInh, Ngụy Ngọc Hoa nào dám giấu diếm điều gì, tất nhiên là nói tuồn tuột hai năm rõ mười ra rồi, bao gồm cả việc của Ngô Quân, và Từ Quốc Xương đang gặp phải khúc mắc gì. Tất cả những điều đó đều nói hết sức rõ ràng.
“Nói vậy thì động cơ của Ngô Quân này không đơn giản mà, có cả ý định báo thù ở trong đó nữa mà. Ban kỷ luật các đồng chí nhất định phải làm việc công chính liêm minh, không được làm để thoát người xấu nhưng cũng không được vu oan cho người tốt. Khi làm việc, sai sót là điều khó tránh khỏi mà. Đảng thường có chính sách khoan hồng mà…”
“Vâng vâng, chủ nhiệm Chu nói thật chính xác, chúng tôi nhất định sẽ làm theo quy tắc…”
Ngụy Ngọc Hoa gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, từng giọt mồ hôi lăn xuống trên vầng trán.
Thủ đoạn của Từ Quốc Xương đúng là không thể coi thường được, cả Chu Bồi Minh cũng huy động đến rồi! Nhưng với cấp của Từ Quốc Xương, muốn vào được địa bàn của Chu Bồi Minh không phải là việc dễ dàng. Có lẽ là do Vương Bổn Thanh không phục, tìm đến trước Chu Bồi Minh. Dù sao cũng không thể để mình vừa rời khỏi huyện Hướng Dương là nhìn thấy hạ thủ trước kia của mình ngồi tù!
Dù là lý do gì, Chu Bồi Minh đã gọi điện đến, thì sự việc này phải hết sức thận trọng. Ngụy Ngọc Hoa vừa nói chuyện với Chu Bồi MInh vừa căng thẳng nghĩ trong đầu, làm sao để giải thoát cho Từ Quốc Xương đây.
Việc này đúng là rất khó khăn, tính cách của Nghiêm Ngọc Thành ông cũng biết.
“Rầm” một tiếng, Tiểu Tô lại đẩy cửa xông vào, làm cho Ngụy Ngọc Hoa đang nói chuyện với Chu Bồi Minh nổi giận đùng đùng. Tên Tiểu Tô này, chẳng ra làm sao cả, làm gì có loại bí thư như anh ta cơ chứ?
“Thư…Bí thư Ngụy, bí thư Nghiêm mời ông đến chỗ bí thư Nghiêm ngay lập tức, vụ án của Từ Quốc Xương có tiến triển lớn, bộ tài vụ của khu Thạch Mã đã nói rõ rồi. Các đồng chí của viện kiểm sát đang báo cáo tình hình với bí thư Nghiêm…”
“Cụp!”
Bên Chu Bồi Minh cúp điện thoại.
Ngụy Ngọc Hoa ngây ra một lúc, chầm chập đặt ống nghe xuống, lau mồ hôi đang đầm đìa trên trán, trên khuôn mặt mập mạp lộ ra một nụ cười đau khổ, nhấc chân đi đến phòng làm việc của Nghiêm Ngọc Thành, chẳng còn tâm trí nào tính toán so đo với Tiểu Tô nữa.
Nói ra thì dù Tiểu Tô đã phạm lỗi nhưng lần này lại giúp Ngụy Ngọc Hoa một việc không nhỏ. Chu Bồi Minh nhất định đã nghe thấy những gì Tiểu Tô nói, bên viện kiểm sát đã có đột phá lớn, vụ án đã được đưa đến cơ quan tư pháp rồi, nhiệm vụ của ban kỷ luật đến đây cũng hết, muốn quản cũng không quản được nữa, chứ không phải là tôi không nghe chỉ thị của ông đâu nhé.
“Lão Ngụy, ông đến rồi à, mời ngồi!”
Nghiêm Ngọc Thành rất khách khí chào Ngụy Ngọc Hoa.
Ngụy Ngọc Hoa nở một nụ cười rồi ngồi xuống, Tiêu Chí Hùng mang đến cho ông ấy một cốc trà nóng. Lão Ngụy đảo mắt quanh căn phòng, phát hiện ra ba đồng chí ở viện kiểm sát đã đến rồi, dẫn đầu là viện trưởng viện kiểm sát Phương Kim Đức, phó bí thư huyện ủy và chủ nhiệm ủy ban cách mạng huyện đều có mặt.
Thấy tình hình như thế này, có thể thấy được Nghiêm Ngọc Thành rất xem trọng vụ án của Từ Quốc Xương.
Ngụy Ngọc Thành gật đầu với cha, Đường Hải Thiên và Phương Kim Đức, gọi là chào hỏi nhau, còn với hai đồng chí khác trong viện kiểm sát, ông ta coi như không nhìn thấy. Nói gì thì nói, Lão Ngụy cũng là lãnh đạo cấp huyện lâu năm, giờ đang đứng thứ năm trong thường ủy huyện ủy, cái ghế này cũng lớn lắm chứ.
“Viện trưởng viện kiểm sát Kim Đức, ông giới thiệu tình hình cho mọi người nghe đi.”
Nghiêm Ngọc Thành cười nói.
Viện kiểm soát quản lý theo đường thẳng, Nghiêm Ngọc Thành khá khách khí với Phương Kim Đức, nên dùng từ “giới thiệu” chứ không phải là từ “báo cáo”.
“Các vị lãnh đạo…”
Phương Kim Đức ho một tiếng rồi bắt đầu đi vào báo cáo.
Trước đó Từ Quốc Vĩ đã thuyết phục được vợ là Trương Vân Hà, Trương Vân Hà đã chủ động trình bày mọi vấn đề. Từ khi Từ Quốc Xương đảm nhiệm chức chủ nhiệm ủy ban cách mạng khu đến nay, đã cấu kết trong ngoài với Trương Vân Hà, để báo cáo khống, tham ô đến hơn một vạn tệ, trong đó Từ Từ Quốc Xương tham ô hơn tám nghìn tệ, còn Trương Vân thì tham ô đến gần sáu nghìn tệ.
Nghe giới thiệu tình hình của Phương Kim Đức, vẻ mặt của các vị bí thư đều biến sắc, chỉ có Ngụy Ngọc Hoa là thầm kêu khổ, ông Từ Quốc Xương này, đúng là không ra làm sao cả, ăn của nhà nước nhiều đến vậy, còn mong chờ người khác bảo vệ giúp đỡ sao?
“Viện trưởng viện kiểm sát Phương, chứng cứ đã tìm được đầy đủ rồi chứ?”
Nghiêm Ngọc Thành nghiêm mặt, thay đổi cách xưng hô, hoàn toàn ở trong trạng thái làm việc công rồi.
“Chứng cứ đã xác thực rồi. Đây là cuốn sổ ghi chép mà Trương Vân Hà đưa ra, tất cả các món tiền đều ghi rất rõ ràng… Chủ nhiệm Liễu bí thư Nghiêm và bí thư Đường bí thư Ngụy, tôi thấy có thể định án được rồi. Phải bắt Từ Quốc Xương ngay mới được.”
Nghiêm Ngọc Thành lạnh lùng nói: “Có thể định án được hay không, có cần bắt Từ Quốc Xương hay không, phải do cơ quan kiểm sát tự mình quyết định, huyện ủy và ủy ban cách mạng huyện đều không nên can thiệp vào.”
Nếu nói lúc này Nghiêm Ngọc Thành có ý thức “tư pháp độc lập” thì cũng không đúng, quan trọng là ai nấy đều biết rằng Từ Quốc Xương không đối địch với Nghiêm Ngọc Thành, nếu Nghiêm Ngọc Thành lại tỏ thái độ “trừng phạt nghiêm khắc” thì không khỏi làm người ta hiểu nhầm.
Cha và Đường Hải Thiên đều gật đầu đồng ý.
“Bí thư Ngụy, ý kiến của ông thế nào?”
Nghiêm Ngọc Thành quay đầu ra hỏi.
Ngụy Ngọc Hoa thấy đăng đắng trong miệng, tình huống đã đến mức này rồi, còn muốn ông ta nói gì được nữa?
“Tôi tán thành ý kiến của bí thư Nghiêm, cứ làm theo ý kiến của đồng chí ở viện kiểm sát đi.”
Tác giả :
Khuyết Danh