Trùng Sinh Chi Nha Nội
Chương 112: Nhổ tận gốc
Mặc dù Tào Bân chỉ là một ông chủ nhiệm của xã cung cấp hàng hóa, cán bộ không phải cấp quá to, nhưng dù sao làm việc cũng đến 10 năm rồi, trên trên dưới dưới cũng đã hình thành được một mạng lưới quan hệ, năng lực không phải là nhỏ. Đã muốn động vào ông ta, phải áp dụng phương pháp đánh nhanh thắng nhanh, toàn lực mà đánh, đánh cho ông ta không làm cách nào ngóc đầu lên được, không cho ông ta tiêu hủy chứng cứ.
Tối ngày hôm đó tôi đã viết xong đơn kiện, bảo Lương Xảo chép lại một lần, ngày hôm sau liền gửi ra bưu điện. Mặc dù lúc đó ngành bưu chính chưa phát triển, nhưng trong phạm vi một huyện, lá thư này ngày hôm sau cũng đã đến được tay chủ nhiệm Liễu của ủy ban cách mạng huyện.
Phàm là những thư từ gửi cho cha, chỉ cần không phải là tính chất cá nhân, cha đều bảo Giang Hữu Tín mở ra xem, nếu không phải là việc quá quan trọng cấp bách thì bảo anh ta giải quyết luôn, còn nếu quan trọng thì mới đến tay cha.
Vừa nhìn thấy đơn kiện, Giang Hữu Tín bèn cười. Mặc dù tôi không hiểu nội tình tham ô nhà Tào Bân, nhưng chỉ dựa vào tòa nhà hào hoa tráng lệ của ông ta, đã trở thành một chứng cớ xác thực. Chỉ có điều chữ Lương Xảo quá xấu, không hợp với phong cách của bức thư một chút nào hết. Giang Hữu Tín không biết tôi tìm ai chép lại, lắc lắc đầu, cảm thấy tôi không nên hại người mình thế này. Đây chẳng phải là làm cho chủ nhiệm Liễu phải đau mắt sao?
Bức thư tố cáo này, tất nhiên là được Giang Hữu Tín đặt trên hàng đầu các án kiện, hơn nữa lại còn nhắc nhở cha bằng một cách rất đặc biệt của anh ta. Cha vô cùng đánh giá cao Giang Hữu Tín, mặc dù trước mắt chưa có kinh nghiệm làm thư ký, nhưng dùng thời gian hơn một năm, đã phần nào thuận tay. Thấy Giang Hữu Tín trịnh trọng như vậy, cha bèn ngừng công việc đang dở tay lại, chăm chú xem bức thư.
Cha ngày hôm nay đã càng ngày càng kinh nghiệm rồi, nhìn thấy bức thư tố cáo này, mặt không có chút gì biến đổi. Sau khi xem xong, bèn nhấc bút viết mấy chữ: Đã đọc! Đề nghị thư ký Nghiêm phê chuẩn và gửi đến tổ kỷ luật.
Hai chữ phê chuẩn này rất có giá trị, vừa biểu thị được sự tôn trọng với Nghiêm Ngọc Thành, đồng thời cũng biểu lộ được ý của mình: tổ kỷ luật huyện nên xem xét!
Giang Hữu Tín không nói gì cả, cầm bức thư tố cáo đi tìm Tiêu Trí Hùng.
Vì quan hệ của người đứng đầu và đứng thứ hai rất hòa hợp, hai người thư ký cũng đối xử rất tốt với nhau. Đặc biệt là lần trước Giang Hữu Tín đã chào cục trưởng Ngô của cục thương nghiệp, sắp xếp cho anh của Tiêu Trí Hùng là Tiêu Khánh An vào vị trí giám đốc tiệm cơm Nhân Dân đang còn thiếu, Tiêu Trí Hùng vô cùng biết ơn.
Giang Hữu Tín đưa thư cho Tiêu Trí Hùng, nhẹ nhàng nói một tiếng: “Sự việc này, chủ nhiệm Liễu rất xem trọng.”
Tiêu Trí Hùng hiểu ý, bèn nhoẻn miệng cười, gật đầu, quay lưng đi vào phòng làm việc của Nghiêm Ngọc Thành.
Tính cách của Nghiêm Ngọc Thành, còn hướng ngoại hơn cha, sau khi xem hết bức thư mặt sa sầm lại, lập tức phê chuẩn: mời thư ký Ngụy đi kiểm tra!
Lời phê duyệt này của Nghiêm Ngọc Thành, còn lợi hại hơn nhiều, đã điểm danh thư ký Ngụy đi kiểm tra, tức là không thể xem thường.
Tiêu Trí Hùng đưa bức thư đến phòng làm việc của thư ký Ngụy Ngọc Hoa. Làm thế này đã nói rõ vấn đề, nếu không phải là do thư ký Nghiêm rất xem trọng, thì Tiêu Trí Hùng sẽ không phải chạy đến đây một chuyến, mà gửi đi như những văn kiện bình thường.
Ngụy Ngọc Hoa lăn lộn trên chốn quan trường đã mấy chục năm, chẳng lẽ lại không biết điều nhỏ bé ấy sao? Hơn nữa từ lúc ông ta trở thành thư ký kỷ luật, chưa chính thức tiếp nhận một vụ án nào cả, bộ kỷ luật trở thành một nơi nhàn hạ, làm cho ông ấy thường xuyên không có gì để nói trong cuộc họp đảng bộ, chỉ giơ tay theo những người quần chúng khác mà thôi. Đường đường là một thường vụ huyện ủy đứng thứ năm, lại bị đùn ra ngoài rìa. Điều này làm cho Ngụy Ngọc Hoa rất bực bội, cái chức vụ thư ký bộ kỷ luật này của mình, chắc sắp biến thành “thư ký giơ tay” mất rồi.
Thân ở quan trường, sợ nhất là mất hai chữ “tiếng tăm”!
Ngày hôm nay khó khăn lắm mới tiếp nhận được một lá thư tố cáo mà chủ nhiệm Liễu và thư ký Nghiêm đích thân phê chuẩn, chẳng cần để ý nó có phải là việc cỏn con hay không, cứ bắt tay vào làm hẵng hay!
Thư ký Ngụy ngay lập tức khởi động, triệu tập những người cấp dưới đến họp, làm rõ mưu kế “đánh hổ”
“Các đồng chí, chúng ta chưa cần biết lá thư này có nội dung đúng với sự thật hay không, chỉ nói về đồng chí đã phản ánh sự việc, gửi lá thư này đến cho chủ nhiệm Liễu mà không đưa ngay cho bộ kỷ luật, bản thân nó đã nói rõ được vấn đề, bộ kỷ luật của chúng ta, không có vai vế gì trong lòng quần chúng…Cứ như thế này thì không được, các đồng chí, cơ quan kiểm điểm của Đảng phải phát huy tác dụng của nó.
Tiếng nói của thư ký Ngụy trầm xuống, đến lúc sau có phần thương cảm rồi.
Đã làm đến chức cán bộ mà cả tháng không có chuyện gì, đã hết sức chán nản. Nghe thư ký Ngụy nói vậy, mọi người đều thấy nặng nề.
“Thư ký Ngụy, nếu lá thư này là thật, thì ông Tào Bân này nhất định sẽ có vấn đề lớn…”
Một người cán bộ nói.
“Hỳ hỳ, có vấn đề hay không, chúng ta kiểm tra là biết rồi. Một tòa nhà lớn như vậy ở đó, không chạy đi đằng nào được.”
Một người khác nói.
“Đúng !”
Ngụy Ngọc Hoa nhẹ nhàng vỗ bàn, thần thái kiên định.
“Thư ký Nghiêm và chủ nhiệm Liễu sao lại xem trọng thế này? Đó là do nguyên nhân này. Căn nhà này không mọc được chân mà chạy được đi. Ngay lập tức thành lập tổ chuyên án, đến kiểm tra nhà Tào Bân ở huyện Phù Dong…Vụ án này, do đồng chí Chu Chí Cương làm tổ trưởng tổ chuyên án.”
Phó thư ký Chu bèn đứng dậy, ngay lập tức nói dõng dạc: “Vâng”
Vị thư ký Chu này vừa là cán bộ chuyên ngành, trước kia đảm nhận một thời gian chức vụ phó cục trưởng của bộ công an, còn giữ được tác phong tốt là tuân thủ mệnh lệnh của cấp trên.
“Thư ký Chí Cương, phải chú ý công việc bảo mật, không được đánh rắn động cỏ.”
Ngụy Ngọc Hoa căn dặn một câu.
Chu Chí Cương cười hỳ hỳ, nói: “Thư ký Ngụy, yên tâm đi! Nếu Tào Bân có vấn đề thật, thì tôi nhất định sẽ làm ông ta mở mắt!”
Trong câu nói ấy có hàm ý trách Ngụy Ngọc Hoa coi thường ông ta. Trước kia ông ta làm phó cục trưởng cục công an hai năm, kinh nghiệm phá án rất phong phú, cả bộ kỷ luật huyện còn không nói gì, sao thư ký Ngụy lại nói vậy?
Tào Sinh Minh bị ăn một trận đòn đau, bèn mượn cớ đó thỏa mãn sự lười biếng của mình: ở nhà dưỡng bệnh, không đi làm. Điều này cũng khó trách, Tào công tử bình thường nho nhã đẹp đẽ là thế, tự nhiên lại biến thành một con heo, đi ra ngoài thì sẽ mất mặt chết mất.
May mà người của phòng xã huyện rất thân với nhau, xin phép nghỉ cho con trai cũng không có gì là quá khó.
Vợ của Tào Bân rất đau lòng, ngày ngày hầm một nồi canh gà cho thằng con yêu quý, không ngừng trù úm con hồ ly tinh Lương Xảo đã giết người không dao.
Tào Bân nhìn hai mẹ con, cười nói: “Đừng khóc nữa, Tôi thấy con nha đầu Lương Xảo cũng được đấy, về sau lấy về rồi, bảo nó hầu hạ tử tế đứa con trai quý tử của chúng ta.”
Gương mặt sưng húp của Tào Sinh Minh bèn lộ ra một tia vui mừng, hai mắt sáng lên như đèn pha.
“Hừ, con hồ ly tinh hại người này, tôi chẳng thèm rước về…”
Vợ Tào Bân vẫn đang nói không ngừng.
Đang nói chuyện, bỗng một chiếc xe Jeep dừng đánh xịch trước cửa nhà Tào Bân, mấy người cán bộ trong bộ kỷ luật xuống xe, ngước đầu nhìn một lượt, nét mặt của Chu Chí Cương liền sa sầm lại.
Những điều nói trong thư tố cáo quả nhiên không phải là giả.
Lúc đó, xe Jeep biểu thị cho thân phận và quyền uy.
Tào Bân không biết thần thánh phương nào giá đáo, vội vàng đi ra ngoài, mặt cười tươi như hoa.
“Ông là Tào Bân?”
Chu Chí Cương lạnh lùng hỏi.
Trong lòng Tào Bân thoáng chút không vui, bà nó chứ, đến câu “Đồng chí Tào Bân” cũng không gọi.
“Tôi chính là Tào Bân.”
“Chúng tôi là người của bộ kỷ luật trên huyện, tôi là Chu Chí Cương. Có người tố cáo ông tham ô hối lộ, mời đi cùng chúng tôi về bộ kỷ luật huyện làm rõ tình hình.”
Nụ cười của Tào Bân ngay lập tức vụt tắt.
Mặc dù lúc đó kỷ luật vẫn được khôi phục chưa lâu, nhưng câu “mời đi đến bộ kỷ luật uống trà” là câu nói có sức ảnh hưởng rất mạnh mẽ đến cán bộ. Nhưng Tào Bân chinh chiến đã lâu, không dễ để ông ta lo sợ.
Nếu nói rõ ra, thì Tào Bân không đủ tư cách là một con “hổ già”, chỉ là Ngụy Ngọc Thành sắp sửa nhịn ra thành bệnh rồi, kệ mặc ông ta là hổ hay là chuột, đã bắt được rồi thì phải làm cho chết. Bộ kỷ luật lần đầu tiên rat ay, nếu về mà chẳng có công lao gì, thì từ Ngụy Ngọc Hoa xuống dưới, ai nấy cũng đều mất mặt. Vì thế tương lai của Tào Bân cũng được định đoạt rồi.
Hôm Tào Bân bị tổ kỷ luật đưa đi, vợ ông ta như ngồi trên đống lửa, vội vàng tìm đến Hướng Nhật tìm mấy cán bộ thân quen với Tào Bân, chỉ nói một câu: ông Tào nhà tôi nói, nếu có ngày ông ấy gặp phải việc gì, thì phải kéo mấy người đệm lưng.
Tào Bân biết vợ mình không có văn hóa, không nhớ được nhiều, có nói nhiều cũng như nước đổ lá khoai, bèn bảo bà ấy chỉ nhớ một câu này!
Mấy cán bộ đó toát mồ hôi hột.
Nghiêm khắc mà nói, lời Tào Bân chỉ có nửa câu, nửa câu còn lại vẫn chưa nói, trong mấy người đệm lưng, không chừng có cả ông!
Buổi tối hôm đó, nhà những cán bộ kỷ luật bèn náo nhiệt hẳn lên, người đến thăm nhà ra vào không ngớt. Đặc biệt là nhà Ngụy Ngọc Hoa và nhà Chu Chí Cương, càng là ra vào tấp nập.
Huyện Hướng Dương là một huyện nông nghiệp nằm xa trung tâm, là huyện cuối cùng của khu Bảo Châu. Những cán bộ trong huyện và những cán bộ an hem khác đều coi việc đến huyện Hướng Dương làm việc là một việc vô cùng kinh khủng. Cách xa trung tâm, lạc hậu, cơ sở quá kém, không dễ dàng làm ra được thành tích, có làm đến chết mệt kết quả cũng vẫn vậy. Vừa nghe đến việc điều động về huyện Hướng Dương làm việc, câu nói: “khóc đến chết” không phải là quá khoa trương, nhưng tâm trạng thì vô cùng buồn bã, nhận định là cấp trên đã có thành kiến gì đó với mình rồi. Vì thế nhiều năm gần đây, những cán bộ huyện Hướng Dương rất ít khi qua lại với nhau, đều là việc ai người đó làm. Nhất là Ngụy Ngọc Hoa, sinh ở đâu lớn lên ở đó, cả đời sống ở huyện Hướng Dương, rất quen mặt với những người ở đó. Trước đó đã quen với việc làm một ông già tốt, giờ lại bị đưa lên làm Bao Thanh Thiên, chưa thay đổi được thói quen trước đó. Một đám ông già quen mặt vây quanh ông ta mà gọi “Lãnh đạo già, thượng cấp già”, vừa sợ vừa nịnh, tâm tính lúc trước ở bộ kỷ luật đã có phần bị dao động.
Nhưng có đều Ngụy Ngọc Hoa cũng là người già thành tinh rồi, biết việc này Nghiêm Ngọc Thành và cha đều rất chú tâm đến, nên không nương tay được. Thúc ép ghê quá, bèn đẩy lên trên người Chu Chí Cường, nói anh ta mới là người phụ trách tổ chuyên án, mình chỉ tham gia một chút thôi.
Chu Chí Cương là ai? Cục công an huyện Hướng Dương có người là hắc Bao Công, vì quá kiên trì với nguyên tắc, bị bài trừ khỏi cục công an, phân làm quản lý công việc, đẩy ra xa khỏi trung tâm. Lần này thành lập tổ kỷ luật, Nghiêm Ngọc Thành đích thân điều anh ta đến là phó thư ký, cấp hành chính được điều chỉnh thành chính khoa. Mục đích là để bù đắp những chỗ thiếu sót của Lão Ngụy.
Mặc dù Lão Ngụy tính tình mềm yếu, nghe lời người khác, nhưng dùng người này không chắc có thể trở thành một lãnh đạo tốt, việc đó không có lợi cho kiến thiết tổ chức đảng. Có Chu Chí Cương ở đó, những lúc cần mạnh tay sẽ mạnh tay.
Những cán bộ đến nói tình cảm không còn cách nào, đành phải đến nhà Chu Chí Cương. Ai mà biết vợ phó thư ký Chu nói, lão Chu không ở nhà. Từ sang đi làm, giờ vẫn chưa về.
Chắc không phải là đi thẩm tra trong đêm chứ?
Theo tính cách của Chu Chí Cương, dám làm được việc này lắm. Trước kia khi ông ta làm ở cục công an thường xuyên hành động như vậy. Việc này đến tay “Chu mặt đen”, cơ bản là không cứu được nữa rồi!
Hơn 10h tối, mấy người đến tìm Chu Chí Cương vừa từ trong nhà đi ra, không ngờ lại gặp hai người một lớn một bé ở dưới lầu. Người bé không quen, còn người lớn, thì cười tít mắt chào bọn họ.
Mẹ ơi, không ngờ lại là thư ký của chủ nhiệm Liễu Giang Hữu Tín.
Còn người nhỏ, thì đích thị là Liễu Tuấn rồi.
Tôi đã sớm liệu được sau khi bắt Tào Bân sẽ có một nhóm người đứng ngồi không yên, ăn cơm xong, không đi đâu cả, bèn lôi Nghiêm Phỉ đi ra vườn chơi. Gần đây có Lương Xảo bên cạnh tôi đã lâu không để ý đến Nghiêm Phỉ, tiểu nha đầu gần như đã làm ngơ với tôi rồi.
Làm người không thể thiên vị như vậy được.
Hơn nữa Nghiêm Phỉ cũng chỉ là đứa trẻ con, tôi không định vì vậy mà không để ý đến nhỏ. Cũng không thể vì vậy mà đoán mò rằng bổn thiếu gia tham lam vô độ, là một con quỷ râu xanh, dù sao mọi người cũng còn nhỏ, về sau không biết sẽ phát triển thế nào.
Thường ủy huyện ủy và chủ nhiệm chính phó của ủy ban cách mạng huyện, ở trong tòa nhà thường ủy phòng số 1, 2, những cán bộ thông thường thì ở trong phòng bình thường của tòa nhà đó. Đều là trong một khu.
Tôi chơi với Nghiêm Phỉ là sự thật, mắt quan sát có những ai vừa đi đến nhà Ngụy Ngọc Hoa và Chu Chí Cương cũng là sự thật.
Đợi đến khi Giang Hữu Tín ôn bài xong cho chị, đi ra từ nhà tôi, Nghiêm Phỉ cũng chơi mệt rồi, ngồi trên đám cỏ không chịu đứng dậy, đành phải đề xuất cõng nhỏ về nhà. Tiểu nha đầu đến lúc đó mới vui lên, lười biếng bò lên lưng tôi. Mặc dù nhỏ lớn hơn tôi một tuổi, nhưng lại rất nhẹ, cõng không mất sức lắm. Nếu đổi lại là Lương Xảo, thì có lẽ đủ chết rồi. Đưa đến nhà, Giải Anh nhìn tôi cười hỳ hỳ, làm tôi đỏ cả mặt.
Từ trên lầu đi xuống, tôi nói việc này với Giang Hữu Tín. Giang Hữu Tín cười nói: “Thế thì chúng ta cứ đợi đi, chào họ một câu.”
Không có nghi ngờ gì, ngày hôm sau việc này bèn truyền đến tai cha và Nghiêm Ngọc Thành. Cha rất tôn trọng nguyên tắc, không nói ra bất cứ ý kiến gì cả. Nghiêm Ngọc Thành thì cầm lấy chiếc điện thoại, gọi cho Ngụy Ngọc Hoa và Chu Chí Cương, hỏi về tình hình triển khai, giọng nói cũng không được ôn hòa cho lắm.
Ngụy Ngọc Thành cúp máy, lau mồ hôi chảy ra trên trán, thở ra một tiếng, tối hôm qua đẩy sự việc lên đầu Chu Chí Cương thật là đúng đắn. Ông “Chu mặt đen” này, nhất định sẽ làm cho ra ngô ra khoai, không sợ Nghiêm Ngọc Thành truy cứu!
Tối ngày hôm đó tôi đã viết xong đơn kiện, bảo Lương Xảo chép lại một lần, ngày hôm sau liền gửi ra bưu điện. Mặc dù lúc đó ngành bưu chính chưa phát triển, nhưng trong phạm vi một huyện, lá thư này ngày hôm sau cũng đã đến được tay chủ nhiệm Liễu của ủy ban cách mạng huyện.
Phàm là những thư từ gửi cho cha, chỉ cần không phải là tính chất cá nhân, cha đều bảo Giang Hữu Tín mở ra xem, nếu không phải là việc quá quan trọng cấp bách thì bảo anh ta giải quyết luôn, còn nếu quan trọng thì mới đến tay cha.
Vừa nhìn thấy đơn kiện, Giang Hữu Tín bèn cười. Mặc dù tôi không hiểu nội tình tham ô nhà Tào Bân, nhưng chỉ dựa vào tòa nhà hào hoa tráng lệ của ông ta, đã trở thành một chứng cớ xác thực. Chỉ có điều chữ Lương Xảo quá xấu, không hợp với phong cách của bức thư một chút nào hết. Giang Hữu Tín không biết tôi tìm ai chép lại, lắc lắc đầu, cảm thấy tôi không nên hại người mình thế này. Đây chẳng phải là làm cho chủ nhiệm Liễu phải đau mắt sao?
Bức thư tố cáo này, tất nhiên là được Giang Hữu Tín đặt trên hàng đầu các án kiện, hơn nữa lại còn nhắc nhở cha bằng một cách rất đặc biệt của anh ta. Cha vô cùng đánh giá cao Giang Hữu Tín, mặc dù trước mắt chưa có kinh nghiệm làm thư ký, nhưng dùng thời gian hơn một năm, đã phần nào thuận tay. Thấy Giang Hữu Tín trịnh trọng như vậy, cha bèn ngừng công việc đang dở tay lại, chăm chú xem bức thư.
Cha ngày hôm nay đã càng ngày càng kinh nghiệm rồi, nhìn thấy bức thư tố cáo này, mặt không có chút gì biến đổi. Sau khi xem xong, bèn nhấc bút viết mấy chữ: Đã đọc! Đề nghị thư ký Nghiêm phê chuẩn và gửi đến tổ kỷ luật.
Hai chữ phê chuẩn này rất có giá trị, vừa biểu thị được sự tôn trọng với Nghiêm Ngọc Thành, đồng thời cũng biểu lộ được ý của mình: tổ kỷ luật huyện nên xem xét!
Giang Hữu Tín không nói gì cả, cầm bức thư tố cáo đi tìm Tiêu Trí Hùng.
Vì quan hệ của người đứng đầu và đứng thứ hai rất hòa hợp, hai người thư ký cũng đối xử rất tốt với nhau. Đặc biệt là lần trước Giang Hữu Tín đã chào cục trưởng Ngô của cục thương nghiệp, sắp xếp cho anh của Tiêu Trí Hùng là Tiêu Khánh An vào vị trí giám đốc tiệm cơm Nhân Dân đang còn thiếu, Tiêu Trí Hùng vô cùng biết ơn.
Giang Hữu Tín đưa thư cho Tiêu Trí Hùng, nhẹ nhàng nói một tiếng: “Sự việc này, chủ nhiệm Liễu rất xem trọng.”
Tiêu Trí Hùng hiểu ý, bèn nhoẻn miệng cười, gật đầu, quay lưng đi vào phòng làm việc của Nghiêm Ngọc Thành.
Tính cách của Nghiêm Ngọc Thành, còn hướng ngoại hơn cha, sau khi xem hết bức thư mặt sa sầm lại, lập tức phê chuẩn: mời thư ký Ngụy đi kiểm tra!
Lời phê duyệt này của Nghiêm Ngọc Thành, còn lợi hại hơn nhiều, đã điểm danh thư ký Ngụy đi kiểm tra, tức là không thể xem thường.
Tiêu Trí Hùng đưa bức thư đến phòng làm việc của thư ký Ngụy Ngọc Hoa. Làm thế này đã nói rõ vấn đề, nếu không phải là do thư ký Nghiêm rất xem trọng, thì Tiêu Trí Hùng sẽ không phải chạy đến đây một chuyến, mà gửi đi như những văn kiện bình thường.
Ngụy Ngọc Hoa lăn lộn trên chốn quan trường đã mấy chục năm, chẳng lẽ lại không biết điều nhỏ bé ấy sao? Hơn nữa từ lúc ông ta trở thành thư ký kỷ luật, chưa chính thức tiếp nhận một vụ án nào cả, bộ kỷ luật trở thành một nơi nhàn hạ, làm cho ông ấy thường xuyên không có gì để nói trong cuộc họp đảng bộ, chỉ giơ tay theo những người quần chúng khác mà thôi. Đường đường là một thường vụ huyện ủy đứng thứ năm, lại bị đùn ra ngoài rìa. Điều này làm cho Ngụy Ngọc Hoa rất bực bội, cái chức vụ thư ký bộ kỷ luật này của mình, chắc sắp biến thành “thư ký giơ tay” mất rồi.
Thân ở quan trường, sợ nhất là mất hai chữ “tiếng tăm”!
Ngày hôm nay khó khăn lắm mới tiếp nhận được một lá thư tố cáo mà chủ nhiệm Liễu và thư ký Nghiêm đích thân phê chuẩn, chẳng cần để ý nó có phải là việc cỏn con hay không, cứ bắt tay vào làm hẵng hay!
Thư ký Ngụy ngay lập tức khởi động, triệu tập những người cấp dưới đến họp, làm rõ mưu kế “đánh hổ”
“Các đồng chí, chúng ta chưa cần biết lá thư này có nội dung đúng với sự thật hay không, chỉ nói về đồng chí đã phản ánh sự việc, gửi lá thư này đến cho chủ nhiệm Liễu mà không đưa ngay cho bộ kỷ luật, bản thân nó đã nói rõ được vấn đề, bộ kỷ luật của chúng ta, không có vai vế gì trong lòng quần chúng…Cứ như thế này thì không được, các đồng chí, cơ quan kiểm điểm của Đảng phải phát huy tác dụng của nó.
Tiếng nói của thư ký Ngụy trầm xuống, đến lúc sau có phần thương cảm rồi.
Đã làm đến chức cán bộ mà cả tháng không có chuyện gì, đã hết sức chán nản. Nghe thư ký Ngụy nói vậy, mọi người đều thấy nặng nề.
“Thư ký Ngụy, nếu lá thư này là thật, thì ông Tào Bân này nhất định sẽ có vấn đề lớn…”
Một người cán bộ nói.
“Hỳ hỳ, có vấn đề hay không, chúng ta kiểm tra là biết rồi. Một tòa nhà lớn như vậy ở đó, không chạy đi đằng nào được.”
Một người khác nói.
“Đúng !”
Ngụy Ngọc Hoa nhẹ nhàng vỗ bàn, thần thái kiên định.
“Thư ký Nghiêm và chủ nhiệm Liễu sao lại xem trọng thế này? Đó là do nguyên nhân này. Căn nhà này không mọc được chân mà chạy được đi. Ngay lập tức thành lập tổ chuyên án, đến kiểm tra nhà Tào Bân ở huyện Phù Dong…Vụ án này, do đồng chí Chu Chí Cương làm tổ trưởng tổ chuyên án.”
Phó thư ký Chu bèn đứng dậy, ngay lập tức nói dõng dạc: “Vâng”
Vị thư ký Chu này vừa là cán bộ chuyên ngành, trước kia đảm nhận một thời gian chức vụ phó cục trưởng của bộ công an, còn giữ được tác phong tốt là tuân thủ mệnh lệnh của cấp trên.
“Thư ký Chí Cương, phải chú ý công việc bảo mật, không được đánh rắn động cỏ.”
Ngụy Ngọc Hoa căn dặn một câu.
Chu Chí Cương cười hỳ hỳ, nói: “Thư ký Ngụy, yên tâm đi! Nếu Tào Bân có vấn đề thật, thì tôi nhất định sẽ làm ông ta mở mắt!”
Trong câu nói ấy có hàm ý trách Ngụy Ngọc Hoa coi thường ông ta. Trước kia ông ta làm phó cục trưởng cục công an hai năm, kinh nghiệm phá án rất phong phú, cả bộ kỷ luật huyện còn không nói gì, sao thư ký Ngụy lại nói vậy?
Tào Sinh Minh bị ăn một trận đòn đau, bèn mượn cớ đó thỏa mãn sự lười biếng của mình: ở nhà dưỡng bệnh, không đi làm. Điều này cũng khó trách, Tào công tử bình thường nho nhã đẹp đẽ là thế, tự nhiên lại biến thành một con heo, đi ra ngoài thì sẽ mất mặt chết mất.
May mà người của phòng xã huyện rất thân với nhau, xin phép nghỉ cho con trai cũng không có gì là quá khó.
Vợ của Tào Bân rất đau lòng, ngày ngày hầm một nồi canh gà cho thằng con yêu quý, không ngừng trù úm con hồ ly tinh Lương Xảo đã giết người không dao.
Tào Bân nhìn hai mẹ con, cười nói: “Đừng khóc nữa, Tôi thấy con nha đầu Lương Xảo cũng được đấy, về sau lấy về rồi, bảo nó hầu hạ tử tế đứa con trai quý tử của chúng ta.”
Gương mặt sưng húp của Tào Sinh Minh bèn lộ ra một tia vui mừng, hai mắt sáng lên như đèn pha.
“Hừ, con hồ ly tinh hại người này, tôi chẳng thèm rước về…”
Vợ Tào Bân vẫn đang nói không ngừng.
Đang nói chuyện, bỗng một chiếc xe Jeep dừng đánh xịch trước cửa nhà Tào Bân, mấy người cán bộ trong bộ kỷ luật xuống xe, ngước đầu nhìn một lượt, nét mặt của Chu Chí Cương liền sa sầm lại.
Những điều nói trong thư tố cáo quả nhiên không phải là giả.
Lúc đó, xe Jeep biểu thị cho thân phận và quyền uy.
Tào Bân không biết thần thánh phương nào giá đáo, vội vàng đi ra ngoài, mặt cười tươi như hoa.
“Ông là Tào Bân?”
Chu Chí Cương lạnh lùng hỏi.
Trong lòng Tào Bân thoáng chút không vui, bà nó chứ, đến câu “Đồng chí Tào Bân” cũng không gọi.
“Tôi chính là Tào Bân.”
“Chúng tôi là người của bộ kỷ luật trên huyện, tôi là Chu Chí Cương. Có người tố cáo ông tham ô hối lộ, mời đi cùng chúng tôi về bộ kỷ luật huyện làm rõ tình hình.”
Nụ cười của Tào Bân ngay lập tức vụt tắt.
Mặc dù lúc đó kỷ luật vẫn được khôi phục chưa lâu, nhưng câu “mời đi đến bộ kỷ luật uống trà” là câu nói có sức ảnh hưởng rất mạnh mẽ đến cán bộ. Nhưng Tào Bân chinh chiến đã lâu, không dễ để ông ta lo sợ.
Nếu nói rõ ra, thì Tào Bân không đủ tư cách là một con “hổ già”, chỉ là Ngụy Ngọc Thành sắp sửa nhịn ra thành bệnh rồi, kệ mặc ông ta là hổ hay là chuột, đã bắt được rồi thì phải làm cho chết. Bộ kỷ luật lần đầu tiên rat ay, nếu về mà chẳng có công lao gì, thì từ Ngụy Ngọc Hoa xuống dưới, ai nấy cũng đều mất mặt. Vì thế tương lai của Tào Bân cũng được định đoạt rồi.
Hôm Tào Bân bị tổ kỷ luật đưa đi, vợ ông ta như ngồi trên đống lửa, vội vàng tìm đến Hướng Nhật tìm mấy cán bộ thân quen với Tào Bân, chỉ nói một câu: ông Tào nhà tôi nói, nếu có ngày ông ấy gặp phải việc gì, thì phải kéo mấy người đệm lưng.
Tào Bân biết vợ mình không có văn hóa, không nhớ được nhiều, có nói nhiều cũng như nước đổ lá khoai, bèn bảo bà ấy chỉ nhớ một câu này!
Mấy cán bộ đó toát mồ hôi hột.
Nghiêm khắc mà nói, lời Tào Bân chỉ có nửa câu, nửa câu còn lại vẫn chưa nói, trong mấy người đệm lưng, không chừng có cả ông!
Buổi tối hôm đó, nhà những cán bộ kỷ luật bèn náo nhiệt hẳn lên, người đến thăm nhà ra vào không ngớt. Đặc biệt là nhà Ngụy Ngọc Hoa và nhà Chu Chí Cương, càng là ra vào tấp nập.
Huyện Hướng Dương là một huyện nông nghiệp nằm xa trung tâm, là huyện cuối cùng của khu Bảo Châu. Những cán bộ trong huyện và những cán bộ an hem khác đều coi việc đến huyện Hướng Dương làm việc là một việc vô cùng kinh khủng. Cách xa trung tâm, lạc hậu, cơ sở quá kém, không dễ dàng làm ra được thành tích, có làm đến chết mệt kết quả cũng vẫn vậy. Vừa nghe đến việc điều động về huyện Hướng Dương làm việc, câu nói: “khóc đến chết” không phải là quá khoa trương, nhưng tâm trạng thì vô cùng buồn bã, nhận định là cấp trên đã có thành kiến gì đó với mình rồi. Vì thế nhiều năm gần đây, những cán bộ huyện Hướng Dương rất ít khi qua lại với nhau, đều là việc ai người đó làm. Nhất là Ngụy Ngọc Hoa, sinh ở đâu lớn lên ở đó, cả đời sống ở huyện Hướng Dương, rất quen mặt với những người ở đó. Trước đó đã quen với việc làm một ông già tốt, giờ lại bị đưa lên làm Bao Thanh Thiên, chưa thay đổi được thói quen trước đó. Một đám ông già quen mặt vây quanh ông ta mà gọi “Lãnh đạo già, thượng cấp già”, vừa sợ vừa nịnh, tâm tính lúc trước ở bộ kỷ luật đã có phần bị dao động.
Nhưng có đều Ngụy Ngọc Hoa cũng là người già thành tinh rồi, biết việc này Nghiêm Ngọc Thành và cha đều rất chú tâm đến, nên không nương tay được. Thúc ép ghê quá, bèn đẩy lên trên người Chu Chí Cường, nói anh ta mới là người phụ trách tổ chuyên án, mình chỉ tham gia một chút thôi.
Chu Chí Cương là ai? Cục công an huyện Hướng Dương có người là hắc Bao Công, vì quá kiên trì với nguyên tắc, bị bài trừ khỏi cục công an, phân làm quản lý công việc, đẩy ra xa khỏi trung tâm. Lần này thành lập tổ kỷ luật, Nghiêm Ngọc Thành đích thân điều anh ta đến là phó thư ký, cấp hành chính được điều chỉnh thành chính khoa. Mục đích là để bù đắp những chỗ thiếu sót của Lão Ngụy.
Mặc dù Lão Ngụy tính tình mềm yếu, nghe lời người khác, nhưng dùng người này không chắc có thể trở thành một lãnh đạo tốt, việc đó không có lợi cho kiến thiết tổ chức đảng. Có Chu Chí Cương ở đó, những lúc cần mạnh tay sẽ mạnh tay.
Những cán bộ đến nói tình cảm không còn cách nào, đành phải đến nhà Chu Chí Cương. Ai mà biết vợ phó thư ký Chu nói, lão Chu không ở nhà. Từ sang đi làm, giờ vẫn chưa về.
Chắc không phải là đi thẩm tra trong đêm chứ?
Theo tính cách của Chu Chí Cương, dám làm được việc này lắm. Trước kia khi ông ta làm ở cục công an thường xuyên hành động như vậy. Việc này đến tay “Chu mặt đen”, cơ bản là không cứu được nữa rồi!
Hơn 10h tối, mấy người đến tìm Chu Chí Cương vừa từ trong nhà đi ra, không ngờ lại gặp hai người một lớn một bé ở dưới lầu. Người bé không quen, còn người lớn, thì cười tít mắt chào bọn họ.
Mẹ ơi, không ngờ lại là thư ký của chủ nhiệm Liễu Giang Hữu Tín.
Còn người nhỏ, thì đích thị là Liễu Tuấn rồi.
Tôi đã sớm liệu được sau khi bắt Tào Bân sẽ có một nhóm người đứng ngồi không yên, ăn cơm xong, không đi đâu cả, bèn lôi Nghiêm Phỉ đi ra vườn chơi. Gần đây có Lương Xảo bên cạnh tôi đã lâu không để ý đến Nghiêm Phỉ, tiểu nha đầu gần như đã làm ngơ với tôi rồi.
Làm người không thể thiên vị như vậy được.
Hơn nữa Nghiêm Phỉ cũng chỉ là đứa trẻ con, tôi không định vì vậy mà không để ý đến nhỏ. Cũng không thể vì vậy mà đoán mò rằng bổn thiếu gia tham lam vô độ, là một con quỷ râu xanh, dù sao mọi người cũng còn nhỏ, về sau không biết sẽ phát triển thế nào.
Thường ủy huyện ủy và chủ nhiệm chính phó của ủy ban cách mạng huyện, ở trong tòa nhà thường ủy phòng số 1, 2, những cán bộ thông thường thì ở trong phòng bình thường của tòa nhà đó. Đều là trong một khu.
Tôi chơi với Nghiêm Phỉ là sự thật, mắt quan sát có những ai vừa đi đến nhà Ngụy Ngọc Hoa và Chu Chí Cương cũng là sự thật.
Đợi đến khi Giang Hữu Tín ôn bài xong cho chị, đi ra từ nhà tôi, Nghiêm Phỉ cũng chơi mệt rồi, ngồi trên đám cỏ không chịu đứng dậy, đành phải đề xuất cõng nhỏ về nhà. Tiểu nha đầu đến lúc đó mới vui lên, lười biếng bò lên lưng tôi. Mặc dù nhỏ lớn hơn tôi một tuổi, nhưng lại rất nhẹ, cõng không mất sức lắm. Nếu đổi lại là Lương Xảo, thì có lẽ đủ chết rồi. Đưa đến nhà, Giải Anh nhìn tôi cười hỳ hỳ, làm tôi đỏ cả mặt.
Từ trên lầu đi xuống, tôi nói việc này với Giang Hữu Tín. Giang Hữu Tín cười nói: “Thế thì chúng ta cứ đợi đi, chào họ một câu.”
Không có nghi ngờ gì, ngày hôm sau việc này bèn truyền đến tai cha và Nghiêm Ngọc Thành. Cha rất tôn trọng nguyên tắc, không nói ra bất cứ ý kiến gì cả. Nghiêm Ngọc Thành thì cầm lấy chiếc điện thoại, gọi cho Ngụy Ngọc Hoa và Chu Chí Cương, hỏi về tình hình triển khai, giọng nói cũng không được ôn hòa cho lắm.
Ngụy Ngọc Thành cúp máy, lau mồ hôi chảy ra trên trán, thở ra một tiếng, tối hôm qua đẩy sự việc lên đầu Chu Chí Cương thật là đúng đắn. Ông “Chu mặt đen” này, nhất định sẽ làm cho ra ngô ra khoai, không sợ Nghiêm Ngọc Thành truy cứu!
Tác giả :
Khuyết Danh