Trùng Sinh Chi Nha Nội
Chương 107: Tam Triều tửu (thượng)
Cha đi tìm trưởng ngân hàng Trịnh, cơ bản là không có việc gì của tôi nữa. Việc lộ mặt, phải để xưởng trưởng là bác năm đi làm. Nếu trưởng ngân hàng Trịnh biết người vay tiền là một thằng nhóc 10 tuổi, thì không điên lên mới là chuyện lạ.
Nghỉ hè rồi, theo ký ức kiếp trước của tôi, bốn chị em tôi phải về Liễu Gia Sơn để chơi với ông bà ngoại, nhưng bây giờ tình hình đã khác xưa rồi, chị cả sang năm là thi đại học, thời gian nghỉ hè không thể lơi là, Giang Hữu Tín vẫn kiên trì đến bổ túc cho chị. Giữa họ liệu có nảy sinh tình cảm hay không vẫn chưa biết, nhưng thành tích của chị cả đã tiến bộ nhiều rồi. Kiếp trước chị cả không thi được vào đại học, vì không có sự xuất hiện của gia sư Giang Hữu Tín. Nhưng ở kiếp này tình hình đã khác, Giang Hữu Tín đã xuất hiện sớm hơn, không chừng sang năm chị cả thi đỗ được đại học. Cha mẹ đều phải đi làm, Giang Hữu Tín cũng phải tan ca thì mới về dạy học, cả ngày chỉ có ba chị em ở nhà. Chị cả chăm chỉ học tập, chị hai và chị ba chăm chỉ xem truyện tranh. Trước mắt đống truyện tranh như đống núi trong nhà, chỉ riêng “Tây du ký” cũng đã có mấy quyển không giống nhau. Các chị rất hiểu được vì sao tôi lại mua đống truyện tranh này. Tôi cười nói, về sau tặng các chị làm của hồi môn. Đợi các chị đều cười, tôi lại trịnh trọng nói với họ, phải chăm sóc cẩn thận, không thể vất linh tinh.
Đống truyện tranh này, giờ chỉ là mấy đồng, nhưng về sau tăng giá đến mười mấy nghìn tệ một bộ. Nếu tất cả đống truyện này đều bảo tồn lại được, một hai chục năm sau sẽ trở thành đống tài sản lớn.
Năm sau, 1980, hầu phiếu (Một bộ tem của Trung Quốc) ra đời, công khai trên toàn quốc, không phải nói, ít nhất là bán đến 2000 tệ. Mười năm sau, sẽ là hai nghìn vạn. Cứ cho là về sau cha không gặp thời, không tiến thêm được trên bước đường làm quan, dù tài vận của tôi không gặp may, không kiếm được nhiều tiền, thì có chút tích lũy thế này, cũng đủ để sống rồi.
Không được để tất cả trứng gà vào một cái rổ, đây là nguyên tắc tài chính, tôi vẫn còn nhớ rõ. Một người có kinh nghiệm sống 40 năm, cũng phải biết để cho mình một đường lui.
Các chị ở nhà, còn về tôi, chẳng có gì phải nghi hoặc, không có chuyện gì lại đến nhà bánh bao của Xảo Xảo, thấy “mối hiểm họa” Xảo Xảo ăn mặc như một chú bướm đi đi lại lại trước mắt tôi, thật là sung sướng.
Tiệm bánh bao buôn bán rất đắt hàng, mời thêm mấy người giúp việc về, là chị Tiểu Thanh con gái của bác bảy. Chị tiểu Thanh và Xảo Xảo gần bằng tuổi, chỉ cách nhau vài tháng, người hơi gầy, nhưng dáng vóc cũng đang phát triển. Chị Tiểu Thanh ngũ quan đoan chính, nhỏ nhắn xinh xắn, cũng là một cô gái xinh đẹp tương lai. Đương nhiên rồi, không thể bằng sự sắc nước nghiêng trời của Xảo Nhi.
Trong lịch sử huyện Hướng Dương không phải là vùng đất sinh gái đẹp, vì thể không thể hy vọng cứ ra đường là nhìn thấy những cô gái ngất ngây.
Chị Tiểu Thanh ít lời, rất cần cù, lại tôn trọng Lương Xảo, còn có chút câu nệ với em trong nhà như tôi. Có điều hai người làm quen rất nhanh, hai ba ngày sau, là đã như một người vậy. Nhưng ở trong đó có khảng cách gì không thì tôi không biết.
Tôi ở trong tiệm bánh bao của Lương Xảo, cô ấy tuyệt nhiên không để tôi phải làm bất cứ thứ gì, nói nhỏ bên cạnh tai tôi: “Cậu là đại lão gia, tôi phải chăm sóc cậu.”
Khi nói câu này, mặt cô ấy có chút đỏ, thở gấp, làm tôi mềm nhũn toàn thân.
Với quyêt định này của Lương Xảo, Lương Tú Cúc nghĩ gì không thể biết được, nhưng chị Tiểu Thanh thì ủng hộ vô điều kiện. Có lẽ nếu Lương Xảo để tôi làm việc,thì chị Tiểu Thanh còn cuống hơn.
Tiệm bánh bao có một cái ghế trúc, là “Bảo tọa” của tôi. Tôi nằm trong chiếc ghế, bên cạnh là một tách trà đặc (là tật xấu thừa hưởng của cha từ kiếp trước), một đĩa đồ ăn vặt, một đĩa hạt dưa, mọt đĩa bánh bao vừa ra lò, đọc sách, nhìn mấy cô gái đẹp, nhìn khách qua lại, thỉnh thoảng trêu trọc mấy cô ấy, cuộc sống thật yên bình.
“Xảo Nhi…”
Nghe âm thanh, là Lương Quốc Thành mang mật ong đến,
Mật ong của tiệm bánh bao, đều là do Lương Quốc Thành cung cấp. Ngày hôm nay ông ấy đã nuôi đến 4 thùng ong hạng trung, có thể đáp ứng được nhu cầu của tiệm bánh bao của Xảo Nhi. Tốt hơn là bán cho công ty thu mua của cục nông nghiệp. Quan trọng nhất là lấy được tiền ngay, điều này tốt hơn tất cả.
Nhưng hôm nay hình như đến hơn sớm, mới hơn tám giờ. Có lẽ trời sáng là đã lên đường rồi.
Trước kia Lương Quốc Thành đi bộ để đưa mật, thấy ông ấy ngày nào cũng mồ hôi mồ kê nhễ nhại, Lương Xảo không đành lòng, bỏ tiền ra mua một cái xe đạp cũ. Lúc đó, những người biết đi xe đạp không nhiều, Lương Quốc Thành là người đã 40 tuổi, ngã đến bao lần rồi mới coi là học được trò này.
Tôi vội đứng dậy, cười chào một câu. Chỉ thấy Lương Quốc Thành mặc một bộ quần áo màu tro mới toanh, mày râu nhẵn nhụi, bất giác cười nói: “Chú à, hôm nay chú đi thăm người thân à?”
“Đúng thế, hôm may con của Thiếu Lan phải làm tam triều tửu (là bữa tiệc rượu mừng con cái ra đời).”
Lương Quốc Thành nhận từ tay Lương Xảo chiếc khăn mặt, vừa lau mồ hôi vừa nói.
Trước mắt tôi liền hiện ra hai gương mặt, một là gương mặt xinh đẹp của Thiếu Lan, một là gương mặt đầy tàn nhang của người chồng, nghĩ rằng ông trời thật bất công. Có điều người ta có con rồi, chẳng đến lượt tôi xen vào.
“Hôm nay sao?”
Lương Xảo hỏi.
“Chính là hôm nay…Xảo nhi, con có rỗi không thì đi luôn.”
Lương Quốc Thành nhìn Lương Xảo, ánh mắt như hy vọng cô ấy sẽ đi cùng. Lương Xảo giờ như một bông hoa, đi đến đâu cũng làm rạng rỡ cho ông. Trong nhà có một bảo bối thế, cũng phải mang ra bày một chút chứ. Đó cũng là căn bệnh của tất cả mọi người.
“Ôi, tiệm thế này không đi được…”
Lương Xảo có chút do dự. Cô ấy hiểu lòng người khác, nên tất nhiên cũng hiểu những gì Lương Quốc Thành nghĩ, cũng muốn cho cha rạng rỡ mặt mày, nhưng tiệm lại bận như chong chóng, thật là khó nghĩ.
Thấy dáng bộ khó xử dễ thương của cô ấy, tôi cười nói: “Đi đi, sao lại không đi? Buôn bán ngày nào cũng phải làm, nhưng chị thì chỉ có một…Tôi đi cùng nhé.”
“Thật không?”
Lương Xảo mừng rỡ, nếu không phải là có Lương Quốc Thành, thì đã đến sờ mặt tôi rồi.
Tôi cười. Cô ngốc này!
Lương Quốc Thành vui đến độ không khép miệng lại được. Con trai chủ nhiệm Liễu đích thân đến, có vinh dự rất lớn.
“Chị Tú Cúc, chị Tiểu Thanh, việc của tiệm nhờ các chị nhé.”
Lương Xảo tháo tạp dề, lên lầu thay quần áo.
Chỗ này nằm bên cạnh cửa hàng bán lẻ của công ty Ngũ Giao Hoa. Phòng mới xây, một tầng là cửa hàng, tầng hai là nhà ở. Tôi lúc đầu thấy ở chỗ đó rộng nên mới quyết định thuê. Nếu chỉ nhìn bằng con mắt buôn bán, bên phố cổ người đông hơn, buôn bán tốt hơn chút.
Tất nhiên, nếu mấy năm này kinh tế huyện Hướng Dương phát triển mạnh mẽ, thì ở đây cũng sẽ náo nhiệt lên. Trong ký ức ở kiếp trước, khoảng trung kỳ những năm 80, đây mới trở thành vùng đất hoàng kim của huyện.
Lương Xảo thay một chiếc áo sơ mi xanh hồng và một chiếc váy tương tự màu, dưới chân đi một đôi giầy da nhỏ nhắn, mái tóc đen như gỗ mun xõa xuống ngang vai, như đóa hoa sen mới chớm, xinh đẹp tuyệt trần.
Bộ này, là mấy ngày trước tôi đưa cô ấy đi mua. Giờ đây hàng của công ty bách hóa bắt đầu phong phú rồi.
Mặc dù lúc mặc thử tôi đã nhìn một lần, tôi vẫn không chịu được nuốt nước bọt.
Lương Tú Cúc nhìn thấy, vỗ tay nói: “Sắp chết rồi, Lương Xảo…Làm mê chết người đấy!”
Chị Tiểu Thanh thu một chút lỗ mũi, rồi quay đi làm việc tiếp.
Lương Quốc Thành nhìn con gái mình quá đỗi xinh đẹp, nhe răng ra cười.
Sự xuất hiện của Lương xảo đã làm chấn động bữa tiệc.
Khu Phù Dong cách huyện Hướng Dương chưa đến 30 dặm, nằm sát bên khu Thái Sơn. Sở khu công nằm ở trấn Phù Dong. Chủ nhiệm xã Công Tiêu, Tào Bân, cũng chính là bố chồng của Lương Thiếu Lan, là một nhân vật thông minh nhanh nhẹn, trên trên dưới dưới đều chuẩn bị rất kỹ càng. Từ lúc ngồi vào cái ghế này 10 năm trước, chưa rời khỏi ổ lần nào. Mấy năm bắt đầu, ông ấy cũng muốn chuyển ổ, nhưng không chuyển được, về sau không nghĩ đến chuyện đó nữa. Người 50 tuổi, đã dừng suy nghĩ thăng tiến trên con đường hoạn lộ, mà chỉ nghĩ về việc làm một phú ông.
Tất cả người trong thể chế, cùng một vị trí, nếu đã làm lâu năm, nếu không buồn chán thì cũng là thất vọng. xã Cung Tiêu nắm quyền lưu động vật tư, nỗi thất vọng buồn chán này cũng có lý do của nó.
Giữa huyện Hướng Dương và thị trấn Phù Dong, mỗi ngày có 4 chuyến xe đi về, hai chuyến buổi sáng và hai chuyến buổi chiều, có thể thấy rằng vị trí của thị trấn Phù Dong trong huyện Hướng Dương là rất quan trọng. Chúng tôi leo lên chuyến xe thứ hai, đến thị trấn Phù Dong là khoảng tầm 11 giờ. Ông ngoại như Lương Quốc Thành, cũng cớ vẻ chu đáo lắm, đã chọn một giỏ bánh, lạc, trứng đủ cả.
Tào Bân rất kinh ngạc.
Ông ta biết hoàn cảnh của nhà Lương Quốc Thành, trước đó chẳng mong chờ ông ấy sẽ mang sang một giỏ đầy thế, nghĩ rằng mang được sang ít lạc tự nhà trồng và mấy quả trứng gà là rất được rồi. Không ngờ Lương Quốc Thành lại làm được vậy.
Thực ra tiền ấy là của Lương Xảo bỏ ra. Hoặc là nói, là tôi cứ quyết bỏ ra.
Từ lúc Lương Xảo đến làm ở bộ sửa chữa lợi dân năm ngoái, mỗi tháng 20 đồng tiền lương, ít nhất phải lấy 15 đồng gửi về nhà, bản thân mình vô cùng tiết kiệm. Sao khi Lương Quốc Vĩ nhập ngũ, hầu như tiền hàng tháng cũng đều gửi về nhà. Mặc dù vậy, nhưng lỗ hổng để lại từ trước đó quá lớn, một năm nửa năm không thể bù đắp lại được. Vì thế cuộc sống của Lương Gia vẫn vất vả. Nuôi ong mật là một cửa tốt, nếu lúc đó chưa có tiền thì có thể kiếm được một món kha khá.
Thấy Lương Quốc Thành khó xử, tôi liền rút ra một trăm đồng nhét vào tay Lương Xảo. Mặc dù tiền của tiệm bánh bao là do Lương Xảo quản, tôi cũng nói rồi, số tiền ấy đều là của cô. Nhưng Lương Xảo cũng rất thật thà, ngoài việc lấy tiền lương hàng tháng của mình và những khoản chi tiêu cho tiệm, tiền khác đều tích lại, không đụng vào một đồng nào.
Nhưng tiền tự tay tôi cho thì Lương Xảo chưa từng từ chối.
Thấy con gái nhà người ta cầm nhiều tiền đến vậy, Lương Quốc Thành rất ngỡ ngàng. Đáng lẽ muốn hỏi cho rõ ngọn ngành, nhưng thấy tôi chắp tay, rất nhàn hạ, liền nuốt lời lại vào trong bụng. Con gái lớn rồi, ngày hôm nay đã làm ăn lớn trên huyện, không phải là cô gái nhỏ mặc áo vá trước kia nữa. Còn về thần thái thân mật của tôi và Lương Xảo, ông ấy cũng nhìn thấy, có điều không để tâm, hai đứa trẻ con, có thân mật hơn nữa cũng là bình thường thôi.
Nếu để ông ấy tìm được mối quan hệ giữa một đứa trẻ 10 tuổi và tình yêu nam nữ thì có lẽ cũng không dễ dàng gì.
Khi đến nơi, Tào gia đã có rất nhiều khách, hầu hết là những dồng chí phụ nữ trung niên, ngồi nói chuyện trong nhà Tào gia. Phòng của Tào Bân, cũng có chút đặc sắc, một thầng là 8 cánh (Từ địa phương huyện Hướng Dương, có nghĩa là hai bên phòng chính có 4 phòng phụ), tầng hai ở ngoài nhìn như tầng 1, nhưng ở trong lại là hai gian, giống như với kết cấu của nhà thường ủy đại viện ủy ban cách mạng huyện Hướng Dương,, ngoài tường còn có lát gạch, nhà thế này, là độc nhất vô nhị ở trấn Phù Dong.
Nếu nhìn với con mắt của đời sau, thì ngôi nhà này chẳng phải lừa mà cũng chẳng ra ngựa, cực kỳ xấu, còn không bằng nhà ngói bên đường, dù có ọp ẹp thạt, nhưng ít nhất “huyết thống” còn thuần khiết. Có điều trong mắt người dân địa phương, đặc biệt là người nhà Tào gia, thì đây là tượng trưng cho phú quý quyền uy. Nếu Tào Bân không có năng lực thì có thể làm thế này được sao?
Một ông chủ nhiệm xã , là nhân viên công tác lấy lương cố định, làm một bữa tiệc ra trò thế này, có lẽ không thể dùng một chữ “người tài” mà có thể giải thích được. May mà tôi không phải là cán bộ lãnh đạo, vì thế không phải chịu trọng trách “chống thối nát”. Biết rõ rằng những thứ này Xảo Nhi cũng sẽ không đi nói nhiều với người khác.
Lương Thiếu Lan thấy cha và em gái đến rồi, rất vui mừng, ôm con ra đón. Đứa con trông như cục bột vậy, thật là xinh xắn, đáng yêu. Tôi chỉ nhìn thấy Lương Thiếu Lan mấy lần trong bệnh viện, một năm rồi, tôi đã trưởng thành không ít, mặt cũng thay đổi nhiều rồi, uy nghiêm đã tăng lên vài phần, nên cô ấy không nhận ra được, vì vậy không dám nhận là người quen.
Lương Xảo nói nhỏ với cô ta, nhưng nói với cô ấy đừng đi loan truyền cho người khác, chỉ nói là con của bạn. Đây là điều tôi dặn Lương Xảo lúc trên đường đi, đến tam triều tửu chỉ là để góp vui thôi, không cần phải làm mọi người căng thẳng làm gì.
Những bà phụ nữ trung niên nhìn thấy Lương Xảo, ầm ỹ vây quanh, hỏi này hỏi nọ. Đến nỗi đẩy bổn thiếu ra đến tận vòng ngoài, tôi chỉ còn cách nói chuyện với Lương Quốc Thành.
Có thể thấy được, Tào gia không để ý gì đến người họ hàng này lắm, Tào Bân chỉ ra nhìn một cái, nói mấy câu rồi lại đi nói chuyện cùng mấy người khách, có lẽ là cán bộ gì đó trong huyện trong khu, hoặc là người trong xã cung cấp hàng hóa. Thế này cũng là thôi, nhưng con lớn con bé nhà Tào gia, tức là con rẻ của Lương Quốc Thành cũng chỉ ra ứng phó vài câu rồi lặn mất tăm.
Đi cũng tốt, đỡ phải nhìn thấy gương mặt nám của anh ta. Nhưng thái độ này, thật là làm người ta phải tức giận. Lương Thiếu Lan đỏ cả mắt, nước mắt như muốn tràn ra. Lương Quốc Thành thở dài một hơi, an ủi con gái: “Con đầu lòng là con gái cũng không sao, mấy năm sau lại sinh tiếp…”
Ha ha, hóa ra là do đứa con này gây họa. Nông thôn huyện Hướng Dương, quan niệm trọng nam khinh nữ rất nặng nề, nhưng đến thế kỷ thứ 20, tình hình cũng không khả quan cho mấy, vì thế rất nhiều năm sau, kế hoạch hóa gia đình trở thành công tác hàng đầu của cán bộ huyện Hướng Dương, rất nhiều cán bộ còn bỏ bước, làm đứt đoạn lộ trình chính trị.
Việc sinh con trai con gái này, bổn thiếu gia vì vẫn còn nhỏ nên cũng không tiện nói.
Đột nhiên, đứa trẻ khóc òa lên, Lương Thiếu Lan cũng không ngại ngần gì, vạch áo lên làm lộ ra bộ ngực rất lớn. Sự việc đến bất ngờ quá làm tôi suýt thì đỏ mặt. Một lúc sau mới nhận ra mình chỉ là đứa trẻ con, người ta còn ngại ngần tôi làm gì chứ?
Nhìn Lương Thiếu Lan cho con bú, tôi bỗng nhoẻn miệng cười.
Xao lại cười vui đến vậy? Có lẽ Lương Quốc Thành và Lương Thiếu Lan có nghĩ nát óc cũng không biết, tôi đang nhìn Lương Thiếu Lan, nhưng lại nghĩ về Lương Xảo.
Về sau, Lương Xảo cho con của chúng tôi bú, có lẽ cũng sẽ
Nghỉ hè rồi, theo ký ức kiếp trước của tôi, bốn chị em tôi phải về Liễu Gia Sơn để chơi với ông bà ngoại, nhưng bây giờ tình hình đã khác xưa rồi, chị cả sang năm là thi đại học, thời gian nghỉ hè không thể lơi là, Giang Hữu Tín vẫn kiên trì đến bổ túc cho chị. Giữa họ liệu có nảy sinh tình cảm hay không vẫn chưa biết, nhưng thành tích của chị cả đã tiến bộ nhiều rồi. Kiếp trước chị cả không thi được vào đại học, vì không có sự xuất hiện của gia sư Giang Hữu Tín. Nhưng ở kiếp này tình hình đã khác, Giang Hữu Tín đã xuất hiện sớm hơn, không chừng sang năm chị cả thi đỗ được đại học. Cha mẹ đều phải đi làm, Giang Hữu Tín cũng phải tan ca thì mới về dạy học, cả ngày chỉ có ba chị em ở nhà. Chị cả chăm chỉ học tập, chị hai và chị ba chăm chỉ xem truyện tranh. Trước mắt đống truyện tranh như đống núi trong nhà, chỉ riêng “Tây du ký” cũng đã có mấy quyển không giống nhau. Các chị rất hiểu được vì sao tôi lại mua đống truyện tranh này. Tôi cười nói, về sau tặng các chị làm của hồi môn. Đợi các chị đều cười, tôi lại trịnh trọng nói với họ, phải chăm sóc cẩn thận, không thể vất linh tinh.
Đống truyện tranh này, giờ chỉ là mấy đồng, nhưng về sau tăng giá đến mười mấy nghìn tệ một bộ. Nếu tất cả đống truyện này đều bảo tồn lại được, một hai chục năm sau sẽ trở thành đống tài sản lớn.
Năm sau, 1980, hầu phiếu (Một bộ tem của Trung Quốc) ra đời, công khai trên toàn quốc, không phải nói, ít nhất là bán đến 2000 tệ. Mười năm sau, sẽ là hai nghìn vạn. Cứ cho là về sau cha không gặp thời, không tiến thêm được trên bước đường làm quan, dù tài vận của tôi không gặp may, không kiếm được nhiều tiền, thì có chút tích lũy thế này, cũng đủ để sống rồi.
Không được để tất cả trứng gà vào một cái rổ, đây là nguyên tắc tài chính, tôi vẫn còn nhớ rõ. Một người có kinh nghiệm sống 40 năm, cũng phải biết để cho mình một đường lui.
Các chị ở nhà, còn về tôi, chẳng có gì phải nghi hoặc, không có chuyện gì lại đến nhà bánh bao của Xảo Xảo, thấy “mối hiểm họa” Xảo Xảo ăn mặc như một chú bướm đi đi lại lại trước mắt tôi, thật là sung sướng.
Tiệm bánh bao buôn bán rất đắt hàng, mời thêm mấy người giúp việc về, là chị Tiểu Thanh con gái của bác bảy. Chị tiểu Thanh và Xảo Xảo gần bằng tuổi, chỉ cách nhau vài tháng, người hơi gầy, nhưng dáng vóc cũng đang phát triển. Chị Tiểu Thanh ngũ quan đoan chính, nhỏ nhắn xinh xắn, cũng là một cô gái xinh đẹp tương lai. Đương nhiên rồi, không thể bằng sự sắc nước nghiêng trời của Xảo Nhi.
Trong lịch sử huyện Hướng Dương không phải là vùng đất sinh gái đẹp, vì thể không thể hy vọng cứ ra đường là nhìn thấy những cô gái ngất ngây.
Chị Tiểu Thanh ít lời, rất cần cù, lại tôn trọng Lương Xảo, còn có chút câu nệ với em trong nhà như tôi. Có điều hai người làm quen rất nhanh, hai ba ngày sau, là đã như một người vậy. Nhưng ở trong đó có khảng cách gì không thì tôi không biết.
Tôi ở trong tiệm bánh bao của Lương Xảo, cô ấy tuyệt nhiên không để tôi phải làm bất cứ thứ gì, nói nhỏ bên cạnh tai tôi: “Cậu là đại lão gia, tôi phải chăm sóc cậu.”
Khi nói câu này, mặt cô ấy có chút đỏ, thở gấp, làm tôi mềm nhũn toàn thân.
Với quyêt định này của Lương Xảo, Lương Tú Cúc nghĩ gì không thể biết được, nhưng chị Tiểu Thanh thì ủng hộ vô điều kiện. Có lẽ nếu Lương Xảo để tôi làm việc,thì chị Tiểu Thanh còn cuống hơn.
Tiệm bánh bao có một cái ghế trúc, là “Bảo tọa” của tôi. Tôi nằm trong chiếc ghế, bên cạnh là một tách trà đặc (là tật xấu thừa hưởng của cha từ kiếp trước), một đĩa đồ ăn vặt, một đĩa hạt dưa, mọt đĩa bánh bao vừa ra lò, đọc sách, nhìn mấy cô gái đẹp, nhìn khách qua lại, thỉnh thoảng trêu trọc mấy cô ấy, cuộc sống thật yên bình.
“Xảo Nhi…”
Nghe âm thanh, là Lương Quốc Thành mang mật ong đến,
Mật ong của tiệm bánh bao, đều là do Lương Quốc Thành cung cấp. Ngày hôm nay ông ấy đã nuôi đến 4 thùng ong hạng trung, có thể đáp ứng được nhu cầu của tiệm bánh bao của Xảo Nhi. Tốt hơn là bán cho công ty thu mua của cục nông nghiệp. Quan trọng nhất là lấy được tiền ngay, điều này tốt hơn tất cả.
Nhưng hôm nay hình như đến hơn sớm, mới hơn tám giờ. Có lẽ trời sáng là đã lên đường rồi.
Trước kia Lương Quốc Thành đi bộ để đưa mật, thấy ông ấy ngày nào cũng mồ hôi mồ kê nhễ nhại, Lương Xảo không đành lòng, bỏ tiền ra mua một cái xe đạp cũ. Lúc đó, những người biết đi xe đạp không nhiều, Lương Quốc Thành là người đã 40 tuổi, ngã đến bao lần rồi mới coi là học được trò này.
Tôi vội đứng dậy, cười chào một câu. Chỉ thấy Lương Quốc Thành mặc một bộ quần áo màu tro mới toanh, mày râu nhẵn nhụi, bất giác cười nói: “Chú à, hôm nay chú đi thăm người thân à?”
“Đúng thế, hôm may con của Thiếu Lan phải làm tam triều tửu (là bữa tiệc rượu mừng con cái ra đời).”
Lương Quốc Thành nhận từ tay Lương Xảo chiếc khăn mặt, vừa lau mồ hôi vừa nói.
Trước mắt tôi liền hiện ra hai gương mặt, một là gương mặt xinh đẹp của Thiếu Lan, một là gương mặt đầy tàn nhang của người chồng, nghĩ rằng ông trời thật bất công. Có điều người ta có con rồi, chẳng đến lượt tôi xen vào.
“Hôm nay sao?”
Lương Xảo hỏi.
“Chính là hôm nay…Xảo nhi, con có rỗi không thì đi luôn.”
Lương Quốc Thành nhìn Lương Xảo, ánh mắt như hy vọng cô ấy sẽ đi cùng. Lương Xảo giờ như một bông hoa, đi đến đâu cũng làm rạng rỡ cho ông. Trong nhà có một bảo bối thế, cũng phải mang ra bày một chút chứ. Đó cũng là căn bệnh của tất cả mọi người.
“Ôi, tiệm thế này không đi được…”
Lương Xảo có chút do dự. Cô ấy hiểu lòng người khác, nên tất nhiên cũng hiểu những gì Lương Quốc Thành nghĩ, cũng muốn cho cha rạng rỡ mặt mày, nhưng tiệm lại bận như chong chóng, thật là khó nghĩ.
Thấy dáng bộ khó xử dễ thương của cô ấy, tôi cười nói: “Đi đi, sao lại không đi? Buôn bán ngày nào cũng phải làm, nhưng chị thì chỉ có một…Tôi đi cùng nhé.”
“Thật không?”
Lương Xảo mừng rỡ, nếu không phải là có Lương Quốc Thành, thì đã đến sờ mặt tôi rồi.
Tôi cười. Cô ngốc này!
Lương Quốc Thành vui đến độ không khép miệng lại được. Con trai chủ nhiệm Liễu đích thân đến, có vinh dự rất lớn.
“Chị Tú Cúc, chị Tiểu Thanh, việc của tiệm nhờ các chị nhé.”
Lương Xảo tháo tạp dề, lên lầu thay quần áo.
Chỗ này nằm bên cạnh cửa hàng bán lẻ của công ty Ngũ Giao Hoa. Phòng mới xây, một tầng là cửa hàng, tầng hai là nhà ở. Tôi lúc đầu thấy ở chỗ đó rộng nên mới quyết định thuê. Nếu chỉ nhìn bằng con mắt buôn bán, bên phố cổ người đông hơn, buôn bán tốt hơn chút.
Tất nhiên, nếu mấy năm này kinh tế huyện Hướng Dương phát triển mạnh mẽ, thì ở đây cũng sẽ náo nhiệt lên. Trong ký ức ở kiếp trước, khoảng trung kỳ những năm 80, đây mới trở thành vùng đất hoàng kim của huyện.
Lương Xảo thay một chiếc áo sơ mi xanh hồng và một chiếc váy tương tự màu, dưới chân đi một đôi giầy da nhỏ nhắn, mái tóc đen như gỗ mun xõa xuống ngang vai, như đóa hoa sen mới chớm, xinh đẹp tuyệt trần.
Bộ này, là mấy ngày trước tôi đưa cô ấy đi mua. Giờ đây hàng của công ty bách hóa bắt đầu phong phú rồi.
Mặc dù lúc mặc thử tôi đã nhìn một lần, tôi vẫn không chịu được nuốt nước bọt.
Lương Tú Cúc nhìn thấy, vỗ tay nói: “Sắp chết rồi, Lương Xảo…Làm mê chết người đấy!”
Chị Tiểu Thanh thu một chút lỗ mũi, rồi quay đi làm việc tiếp.
Lương Quốc Thành nhìn con gái mình quá đỗi xinh đẹp, nhe răng ra cười.
Sự xuất hiện của Lương xảo đã làm chấn động bữa tiệc.
Khu Phù Dong cách huyện Hướng Dương chưa đến 30 dặm, nằm sát bên khu Thái Sơn. Sở khu công nằm ở trấn Phù Dong. Chủ nhiệm xã Công Tiêu, Tào Bân, cũng chính là bố chồng của Lương Thiếu Lan, là một nhân vật thông minh nhanh nhẹn, trên trên dưới dưới đều chuẩn bị rất kỹ càng. Từ lúc ngồi vào cái ghế này 10 năm trước, chưa rời khỏi ổ lần nào. Mấy năm bắt đầu, ông ấy cũng muốn chuyển ổ, nhưng không chuyển được, về sau không nghĩ đến chuyện đó nữa. Người 50 tuổi, đã dừng suy nghĩ thăng tiến trên con đường hoạn lộ, mà chỉ nghĩ về việc làm một phú ông.
Tất cả người trong thể chế, cùng một vị trí, nếu đã làm lâu năm, nếu không buồn chán thì cũng là thất vọng. xã Cung Tiêu nắm quyền lưu động vật tư, nỗi thất vọng buồn chán này cũng có lý do của nó.
Giữa huyện Hướng Dương và thị trấn Phù Dong, mỗi ngày có 4 chuyến xe đi về, hai chuyến buổi sáng và hai chuyến buổi chiều, có thể thấy rằng vị trí của thị trấn Phù Dong trong huyện Hướng Dương là rất quan trọng. Chúng tôi leo lên chuyến xe thứ hai, đến thị trấn Phù Dong là khoảng tầm 11 giờ. Ông ngoại như Lương Quốc Thành, cũng cớ vẻ chu đáo lắm, đã chọn một giỏ bánh, lạc, trứng đủ cả.
Tào Bân rất kinh ngạc.
Ông ta biết hoàn cảnh của nhà Lương Quốc Thành, trước đó chẳng mong chờ ông ấy sẽ mang sang một giỏ đầy thế, nghĩ rằng mang được sang ít lạc tự nhà trồng và mấy quả trứng gà là rất được rồi. Không ngờ Lương Quốc Thành lại làm được vậy.
Thực ra tiền ấy là của Lương Xảo bỏ ra. Hoặc là nói, là tôi cứ quyết bỏ ra.
Từ lúc Lương Xảo đến làm ở bộ sửa chữa lợi dân năm ngoái, mỗi tháng 20 đồng tiền lương, ít nhất phải lấy 15 đồng gửi về nhà, bản thân mình vô cùng tiết kiệm. Sao khi Lương Quốc Vĩ nhập ngũ, hầu như tiền hàng tháng cũng đều gửi về nhà. Mặc dù vậy, nhưng lỗ hổng để lại từ trước đó quá lớn, một năm nửa năm không thể bù đắp lại được. Vì thế cuộc sống của Lương Gia vẫn vất vả. Nuôi ong mật là một cửa tốt, nếu lúc đó chưa có tiền thì có thể kiếm được một món kha khá.
Thấy Lương Quốc Thành khó xử, tôi liền rút ra một trăm đồng nhét vào tay Lương Xảo. Mặc dù tiền của tiệm bánh bao là do Lương Xảo quản, tôi cũng nói rồi, số tiền ấy đều là của cô. Nhưng Lương Xảo cũng rất thật thà, ngoài việc lấy tiền lương hàng tháng của mình và những khoản chi tiêu cho tiệm, tiền khác đều tích lại, không đụng vào một đồng nào.
Nhưng tiền tự tay tôi cho thì Lương Xảo chưa từng từ chối.
Thấy con gái nhà người ta cầm nhiều tiền đến vậy, Lương Quốc Thành rất ngỡ ngàng. Đáng lẽ muốn hỏi cho rõ ngọn ngành, nhưng thấy tôi chắp tay, rất nhàn hạ, liền nuốt lời lại vào trong bụng. Con gái lớn rồi, ngày hôm nay đã làm ăn lớn trên huyện, không phải là cô gái nhỏ mặc áo vá trước kia nữa. Còn về thần thái thân mật của tôi và Lương Xảo, ông ấy cũng nhìn thấy, có điều không để tâm, hai đứa trẻ con, có thân mật hơn nữa cũng là bình thường thôi.
Nếu để ông ấy tìm được mối quan hệ giữa một đứa trẻ 10 tuổi và tình yêu nam nữ thì có lẽ cũng không dễ dàng gì.
Khi đến nơi, Tào gia đã có rất nhiều khách, hầu hết là những dồng chí phụ nữ trung niên, ngồi nói chuyện trong nhà Tào gia. Phòng của Tào Bân, cũng có chút đặc sắc, một thầng là 8 cánh (Từ địa phương huyện Hướng Dương, có nghĩa là hai bên phòng chính có 4 phòng phụ), tầng hai ở ngoài nhìn như tầng 1, nhưng ở trong lại là hai gian, giống như với kết cấu của nhà thường ủy đại viện ủy ban cách mạng huyện Hướng Dương,, ngoài tường còn có lát gạch, nhà thế này, là độc nhất vô nhị ở trấn Phù Dong.
Nếu nhìn với con mắt của đời sau, thì ngôi nhà này chẳng phải lừa mà cũng chẳng ra ngựa, cực kỳ xấu, còn không bằng nhà ngói bên đường, dù có ọp ẹp thạt, nhưng ít nhất “huyết thống” còn thuần khiết. Có điều trong mắt người dân địa phương, đặc biệt là người nhà Tào gia, thì đây là tượng trưng cho phú quý quyền uy. Nếu Tào Bân không có năng lực thì có thể làm thế này được sao?
Một ông chủ nhiệm xã , là nhân viên công tác lấy lương cố định, làm một bữa tiệc ra trò thế này, có lẽ không thể dùng một chữ “người tài” mà có thể giải thích được. May mà tôi không phải là cán bộ lãnh đạo, vì thế không phải chịu trọng trách “chống thối nát”. Biết rõ rằng những thứ này Xảo Nhi cũng sẽ không đi nói nhiều với người khác.
Lương Thiếu Lan thấy cha và em gái đến rồi, rất vui mừng, ôm con ra đón. Đứa con trông như cục bột vậy, thật là xinh xắn, đáng yêu. Tôi chỉ nhìn thấy Lương Thiếu Lan mấy lần trong bệnh viện, một năm rồi, tôi đã trưởng thành không ít, mặt cũng thay đổi nhiều rồi, uy nghiêm đã tăng lên vài phần, nên cô ấy không nhận ra được, vì vậy không dám nhận là người quen.
Lương Xảo nói nhỏ với cô ta, nhưng nói với cô ấy đừng đi loan truyền cho người khác, chỉ nói là con của bạn. Đây là điều tôi dặn Lương Xảo lúc trên đường đi, đến tam triều tửu chỉ là để góp vui thôi, không cần phải làm mọi người căng thẳng làm gì.
Những bà phụ nữ trung niên nhìn thấy Lương Xảo, ầm ỹ vây quanh, hỏi này hỏi nọ. Đến nỗi đẩy bổn thiếu ra đến tận vòng ngoài, tôi chỉ còn cách nói chuyện với Lương Quốc Thành.
Có thể thấy được, Tào gia không để ý gì đến người họ hàng này lắm, Tào Bân chỉ ra nhìn một cái, nói mấy câu rồi lại đi nói chuyện cùng mấy người khách, có lẽ là cán bộ gì đó trong huyện trong khu, hoặc là người trong xã cung cấp hàng hóa. Thế này cũng là thôi, nhưng con lớn con bé nhà Tào gia, tức là con rẻ của Lương Quốc Thành cũng chỉ ra ứng phó vài câu rồi lặn mất tăm.
Đi cũng tốt, đỡ phải nhìn thấy gương mặt nám của anh ta. Nhưng thái độ này, thật là làm người ta phải tức giận. Lương Thiếu Lan đỏ cả mắt, nước mắt như muốn tràn ra. Lương Quốc Thành thở dài một hơi, an ủi con gái: “Con đầu lòng là con gái cũng không sao, mấy năm sau lại sinh tiếp…”
Ha ha, hóa ra là do đứa con này gây họa. Nông thôn huyện Hướng Dương, quan niệm trọng nam khinh nữ rất nặng nề, nhưng đến thế kỷ thứ 20, tình hình cũng không khả quan cho mấy, vì thế rất nhiều năm sau, kế hoạch hóa gia đình trở thành công tác hàng đầu của cán bộ huyện Hướng Dương, rất nhiều cán bộ còn bỏ bước, làm đứt đoạn lộ trình chính trị.
Việc sinh con trai con gái này, bổn thiếu gia vì vẫn còn nhỏ nên cũng không tiện nói.
Đột nhiên, đứa trẻ khóc òa lên, Lương Thiếu Lan cũng không ngại ngần gì, vạch áo lên làm lộ ra bộ ngực rất lớn. Sự việc đến bất ngờ quá làm tôi suýt thì đỏ mặt. Một lúc sau mới nhận ra mình chỉ là đứa trẻ con, người ta còn ngại ngần tôi làm gì chứ?
Nhìn Lương Thiếu Lan cho con bú, tôi bỗng nhoẻn miệng cười.
Xao lại cười vui đến vậy? Có lẽ Lương Quốc Thành và Lương Thiếu Lan có nghĩ nát óc cũng không biết, tôi đang nhìn Lương Thiếu Lan, nhưng lại nghĩ về Lương Xảo.
Về sau, Lương Xảo cho con của chúng tôi bú, có lẽ cũng sẽ
Tác giả :
Khuyết Danh