Trùng Sinh Chi Ngốc Phu Quân
Chương 90: Phiên ngoại
Thấm thoát đã qua mười lăm năm, Hiên Viên Vinh Hi v́ì thân thể không khỏe nên đã hạ thánh chỉ, sau khi hắn chết Hiên Viên Minh Nhật sẽ thừa kế ngôi vua. Không lâu sau, Hiên Viên Vinh Hi đã không chịu được nữa, lúc hấp hối gọi Hiên Viên Minh Nhật vào trước giường, dặn dò rất nhiều chuyện. Sau đó Tô Mộ Tịch và Hiên Viên Hạo Thành cùng nhau đi vào, ánh mắt Hiên Viên Vinh Hi nh́n hai người lóe sáng, nghĩ đến bộ dáng lần đầu tiên bọn chúng thỉnh an hắn và Nguyệt Nhi. Trầm mặc thật lâu, Hiên Viên Vinh Hi nh́ìn Tô Mộ Tịch chậm răi lên tiếng: “Tịch Nhi, con có trách trẫm ép gả con cho Thành nhi không?”
“Hoàn toàn không…” Kiếp trước là do nàng không biết quý trọng hạnh phúc mới có thể oán hận như vậy. Nhưng kiếp này thì không, lúc này chỉ có thể cảm ơn mà thôi.
“Vậy thì…Trẫm an tâm rồi, Thành nhi hãy đối xử tốt với Tịch nhi, nó là một đứa bé tốt, nó sẽ cùng con sống hết cuộc đời.” Có Minh Nhật thông minh kế thừa ngôi vị, lại có Minh Văn và Minh Vũ ra sức phụ tá, hắn không cần phải lo nghĩ cho giang sơn hoàng triều Hiên Viên, nhưng điều hắn không yên long nhất chính là đứa nhỏ Thành nhi này.
Hiên Viên Hạo Thành đỏ mắt, liều mạng gật đầu: “Phụ hoàng, Thành nhi hiểu, nhưng Thành nhi không muốn người đi, người và mẫu hậu cũng phải sống trọn đời với Thành nhi.” Phụ hoàng phải đi sao? Lại không về nữa? Nếu không trở về, Thành nhi sẽ không để người đi nữa.
Hiên Viên Vinh Hi cười yếu ớt: “Tịch nhi, tiểu tử ngốc này giao cho con, con hãy chăm sóc nó thật tốt, làm khổ con rồi. C̣òn nữa, bảo đệ đệ con hãy đối xử tốt với Y nhi, nếu không trẫm sẽ không bỏ qua cho nó đâu.”
“Phụ hoàng, Tịch nhi biết.” Hai oan gia đó có thể ở cùng nhau cũng là một loại duyên phận, nàng tin Dập nhi cũng là thật lòng với tiểu công chúa. Trước kia nàng còn sợ, Tô gia đã gả một đứa con dâu, hoàng thượng sẽ không cho Y nhi gả vào Tô gia, không ngờ hoàng thượng lại đồng ý. Bây giờ chỉ có nhị ca còn ở triều đình, chắc hoàng thượng đã yên tâm rồi.
“Ra ngoài đi! Thời gian của trẫm cũng đến lúc rồi.” Cái mạng này của hắn là do Thành nhi và Tịch nhi nhặt về. Sống đến vài chục năm chỉ là chờ Minh Nhật trưởng thành mà thôi, chỉ tiếc bây giờ vẫn chưa tìm thấy Minh Nguyệt, nó là nữ nhi duy nhất của Thành nhi…
Lâm Ánh Nguyệt vỗ tay Hiên Viên Vinh Hi, dặn dò Hiên Viên Hạo Thành và Tô Mộ Tịch vài câu rồi bảo họ lui ra. Hiên Viên Hạo Thành kéo màn giường liều mạng lắc đầu, không biết vì sao, hắn biết lần này đi sẽ không bao giờ nhìn thấy phụ hoàng và mẫu hậu nữa.
“Thành nhi ngoan, nếu không mẫu hậu sẽ không vui đó.” Lâm Ánh Nguyệt mặc dù không muốn, nhưng biết rõ Hiên Viên Vinh Hi đã đến lúc, hơn nữa nhất định chàng sẽ không muốn Thành nhi nhìn thấy mình chết.
“Mẫu, mẫu hậu, Thành nhi không đi, Thành nhi không đi, mẫu hậu không vui Thành nhi cũng không đi…” Hiên Viên Hạo Thành đã sớm nước mắt lưng tròng, lúc này mẫu hậu có không vui hắn cũng không đi, đi rồi sẽ không còn gặp lại phụ hoàng và mẫu hậu nữa.
Lâm Ánh Nguyệt nhìn Tô Mộ Tịch xin giúp đỡ, trong long Tô Mộ Tịch cũng không muốn Hạo Thành nhìn thấy chuyện tàn nhẫn như vậy, quay đầu về phía Hạo Thành đáng thương:” Hạo Thành, ra ngoài với Tịch nhi được không? Mẫu hậu và phụ hoàng có chuyện muốn nói, Hạo Thành ở đây rất bất tiện, một lát nữa chúng ta lại vào được không?” Tô Mộ Tịch kéo tay Hiên Viên Hạo Thành, đi ra ngoài điện. Mẫu hậu, sợ là cũng muốn đi theo phụ hoàng rồi! Nếu không, ai phụ hoàng cũng để lại di ngôn, sao chỉ riêng mẫu hậu lại không có. Tình cảm của phụ hoàng và mẫu hậu trong lúc đó là loại tình cảm nhạt như nước, nếu kiếp trước không phải mẫu hậu lo lắng cho Hạo Thành chỉ sợ cũng đi theo rồi. Loại tâm tình này nàng có thể hiểu, nếu Hạo Thành chết trước nàng, nàng cũng sẽ làm như vậy, thế nên nàng muốn tác thành cho mẫu hậu. Hơn nữa nàng cũng muốn Hạo Thành chịu đựng một lần nỗi đau mất đi người thân nhất, sẽ bớt đau đớn hơn một chút
“Không…Không muốn…Thành nhi không muốn…” Phụ hoàng phải đi rồi, Thành nhi không thể rời khỏi đó, Thành nhi phải nhìn người đi.
“Hạo Thành, nghe lời được không? Chàng cũng không muốn phụ hoàng và mẫu hậu không vui đúng không?” Tô Mộ Tịch đứng lại, rất kiên nhẫn nói cho Hiên Viên Hạo Thành nghe. Nghe xong lời Tô Mộ Tịch nói, Hiên Viên Hạo Thành cúi đầu, không tha liếc nhìn Hiên Viên Vinh Hi và Lâm Ánh Nguyệt một cái, có thế mới không tình nguyện cùng Tô Mộ Tịch ra ngoài nội điện.
Ngoài điện, đám người Hiên Viên Minh Nhật đang đứng đợi. Hiên Viên Minh Nhật đã là thiếu niên mười bảy tuổi đến trước mặt hai người: “Cha mẹ, hoàng gia gia người…?” Thấy được ánh mắt của Tô Mộ Tịch, Hiên Viên Minh Nhật nuốt lại lời muốn hỏi. Hiên Viên Minh Văn và Hiên Viên Minh Vũ cũng hiểu được, không hỏi nhiều nữa.
Không lâu sau, nội điện chỉ còn lại Quý công công vội vã chạy ra ngoài: “Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương băng hà…Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương băng hà…”
Sau lễ tang của Hiên Viên Vinh Hi và Lâm Ánh Nguyệt, toàn bộ hoàng cung đều trở nên vắng lặng, Hiên Viên Hạo Thành cũng chẳng để ý đến ai trong một thời gian dài. Hiên Viên Minh Nhật sau lễ tang của hai người cũng đã lên ngôi, Hiên Viên Hạo Thành trở thành thái thượng hoàng, Tô Mộ Tịch trở thành hoàng thái hậ. Hiên Viên Minh Văn và Hiên Viên Minh Vũ là Văn Thân Vương và Vũ Thân Vương, còn Hiên Viên Minh Nguyệt vẫn chưa tìm được cũng được phong là Minh Nguyệt công chúa.
Một năm sau, khoa cử đầu tiên sau khi Hiên Viên Minh Nhật kế vị cũng bắt đầu tiến hành. Trải qua tầng tầng cuộc sát hạch, cuối cùng chỉ còn ba thí sinh đứng trên điện. Hiên Viên Minh Nhật lại ra một đề tài để ba người trả lời ngay tại chỗ. Cuối cùng, đáp án của một người tên là Khâu Minh Thông và suy nghĩ của Hiên Viên Minh Nhật giống nhau như đúc, thế là Khâu Minh Thông trở thành Trạng Nguyên, hai người kia là Bãng Nhãn và Thám Hoa.
Trạng Nguyên đời thứ nhất dĩ nhiên là muốn giữ bên người bồi dưỡng thành tâm phúc, ở chung với nhau một thời gian dài, Hiên Viên Minh Nhật lại càng ngạc nhiên với Khâu Minh Thông này hơn, rõ rang chỉ là một kẻ áo vải lại có trình độ và tài năng như vậy, hắn làm thế nào vậy? Hôm nay, Khâu Minh Thông cùng Hiên Viên Minh Nhật xem xong tấu chương, Hiên Viên Minh Nhật áp chế không nổi kinh ngạc trong long, lên tiếng hỏi: “Minh Thông, trẫm thấy ngươi rõ ràng là một kẻ áo vải, làm sao có học vấn như vậy?”
Khâu Minh Thông ngây ra một lát, trên mặt thay đổi nụ cười sủng nịch một lát sau mới trả lời: “Là vì thê tử của thần.”
“A, tại sao?” Hiên Viên Minh Nhật cũng không biết mình bị làm sao, ngày thường cũng không bát nháo như vậy, nhưng trong long lại có loại cảm giác, có lẽ Khâu Minh Thông này và muội muội thất lạc nhiều năm của hắn có quan hệ gì đó.
“Chỉ có chăm chỉ đọc sách thi đậu công danh mới có bản lĩnh che chở cho nàng và giúp nàng tìm được than sinh phụ mẫu, thê tử của thần ngây ngốc, thần đành phải vất vả một chút.” Trên mặt Khâu Minh Thông tuy có chút bất đắc dĩ, nhưng lại càng lộ ra vẻ cưng chiều nhiều hơn.
Hiên Viên Minh Nhật há mồm, còn định bụng hỏi them lại thấy không ổn, đành phải từ bỏ. Nghĩ đến năm ngày sau mẫu hậu sẽ tổ chức tiệc rượi thưởng trăng, với phẩm cấp của Khâu Minh Thông bây giờ thì không thể tham gia, nhưng dường như có gì đó thôi thúc Hiên Viên Minh Nhật, hắn nghĩ một lát, mở miệng: “Minh Thông, yến tiệc thưởng trăng năm ngày sau hãy mang theo thê tử ngươi cùng tiến cung đi, trẫm rất muốn nhìn xem là nữ tử ngây ngốc thế nào lại có thể khiến một đại tử như Minh Thông ái mộ như vậy. Trẫm cũng nghe nói, Tô thừa tướng cũng muốn gả nữ nhi cho ngươi, tiếc là ngươi lại không tiếp nhận.” Tô thừa tướng trong lời Hiên Viên Minh Nhật đương nhiên không phải là Tô Thanh Hiệp mà là Tô Hồng Xán.
“Thần tạ hoàng thượng ân điển.” Đối với chuyện nữ nhi của Tô thừa tướng, Khâu Minh Thông chỉ cười mà không đáp, hắn và Ninh nhi trải qua nhiều chuyện như vậy rốt cuộc cũng được ở cùng nhau, hắn làm sao có thể vì quyền thế mà cưới nữ nhân khác. Một khắc này, Khâu Minh Thông nghĩ đến nha đầu kia biết được bản than có thể vào cung, không biết sẽ vui mừng thành cái dạng gì nữa, nghĩ đến dáng vẻ hài long của nàng, nụ cười trên mặt Khâu Minh Thông lại rạng rỡ hơn. Không biết vì sao, khi nhìn thấy nụ cười trên mặt Khâu Minh Thông, Hiên Viên Minh Nhật đột nhiên cảm thấy có chút chói mắt.
Năm ngày sau, toàn bộ Minh Nguyệt cung đều đèn đuốc sang trưng, phi thường náo nhiệt. Khâu Minh Thông mang theo tiểu thê tử của mình xuống xe ngựa, Khưu Tiểu Ninh vừa xuống xe liền giương đôi mắt to long lánh nhìn đông nhìn tây, chỉ sợ bỏ lỡ cái gì đó. Khâu Minh Thông kéo tay Khưu Tiểu Ninh, bất đắc dĩ lên tiếng: “Ninh nhi, nàng phải chú ý hình tượng một chút, bị người ta nhìn thấy sẽ chê cười nàng là một kẻ quê mùa đó.”
Khưu Tiểu Minh bĩu môi: “Quê mùa thì quê mùa, có thể nhìn ngắm những thứ đẹp đẽ như vậy thì ta mặc kệ người khác nói thế nào.” Không dễ dàng gì mới có thể vào cung, nàng chẳng cần quan tâm. Hơn nữa, kẻ quê mùa mới là những người không có mắt thưởng thức ấy chứ, hừ…
Khóe miệng tươi cười của Khâu Minh Thông lại tăng thêm, nắm tay Khưu Tiểu Ninh, hai người cùng nhau đi vào Minh Nguyệt cung. Vừa mới vào tới cửa đã trông thấy Tô Hồng Xán, vừa nhìn thấy cừu tiểu tử Khâu Minh Thông không biết suy xét này thì hắn liền cảm thấy bực mình, nữ nhi của hắn không may, bị tiểu tử này ruồng bỏ.
“Tham kiến thừa tướng đại nhân.” Khâu Minh Thông làm bộ như không chú ý đến biểu cảm của Tô Hồng Xán, chắp tay chào hắn. Không ngờ, nghe xong câu nói của hắn, Khưu Tiểu Ninh nhảy dựng lên chỉ vào Tô Hồng Xán: “Ngươi chính là gian tướng muốn gả nữ nhi cho phu quân ta?”
Lúc này Tô Hồng Xán mới chuyển ánh mắt sang Khưu Tiểu Ninh, vừa nhìn thấy đã quên cả tức giận. Bộ dáng của nha đầu này sao lại giống nha đầu Tịch Nhi thế nhỉ, đúng, chỉ là ánh mắt không giống, giống như Hạo Thành vậy. Không được, hắn phải nhanh chóng đi nói với Tịch nhi. Vừa nghĩ, Tô Hồng Xán đã bước đi.
Nhìn hắn vội vàng chạy đi, Khưu Tiểu Ninh ù ù cạc cạc: “Gian tướng này bị làm sao vậy?”
“Không được nói như vậy. Dù sao y cũng là thừa tướng.”
Khưu Tiểu Ninh cũng biết vừa rồi mình cũng rất quá đáng, nhưng nàng chỉ nghĩ đến tên thừa tướng này muốn gả nữ nhi cho phu quân thì đã tức giận rồi.
“Thôi, chúng ta mau vào thôi, nếu không sẽ hết đồ ăn đó.” Khâu Minh Thông hiểu rõ vì sao vừa rồi Khưu Tiểu Ninh lại như vậy, trong long rất vui mừng, nhưng trên mặt vẫn không có biểu hiện gì.
Hai người mới vừa đi tới cửa, có đoàn người liền đi về phía bọn họ. Lần này Khưu Tiểu Ninh đã bị dọa, nàng chỉ nói một câu gian tướng mà thôi, không phải nghiêm trọng như vậy chứ! Mặc kệ, cứ trốn sau lưng ca ca trước rồi tính sau, cho dù có chuyện gì cũng còn ca ca tài giỏi ở đây.
Khâu Minh Thông cũng rất trấn tĩnh, thỉnh an Hiên Viên Hạo Thành và Tô Mộ Tịch liền ngoan ngoãn đứng yên. Tô Mộ Tịch lại chẳng chú ý đến Khâu Minh Thông, chỉ nhìn người phía sau hắn, Hiên Viên Hạo Thành cũng nghiêng đầu xem, hành động của đôi phu thê này càng dọa cho Khâu Minh Thông che chở cho Khưu Tiểu Ninh ở phía sau, ngăn cách tầm nhìn của bọn họ.
Không lâu sau, Hiên Viên Hạo Thành lên tiếng trách cứ: “Tịch nhi, ta thấy không giống Minh Nguyệt, có phải nhị ca gạt chúng ta hay không.” Khâu Minh Thông nhìn thái thượng hoàng như thế, rất giống với thần sắc của Ninh nhi ban nãy.
Tô Mộ Tịch liếc nhìn Hiên Viên Hạo Thành, ho nhẹ lên tiếng: “Sao Khưu phu nhân không ra chào, ai gia và thái thượng hoàng còn chờ đây?”
Lời nói của Tô Mộ Tịch khiến Khưu Tiểu Ninh giật mình, sợ hãi chui ra: “Ninh nhi thỉnh an thái thượng hoàng, hoàng thái hậu.”
Vừa thấy khuôn mặt của Khưu Tiểu Ninh, Tô Mộ Tịch suýt nữa khóc thành tiếng, Hiên Viên Hạo Thành đứng trước mặt Khưu Tiểu Ninh nhìn nhìn rồi lại chạy về bên cạnh Tô Mộ Tịch, khẳng định: “Tịch nhi, con bé chính là Minh Nguyệt của chúng ta, ta đi kéo nó về, nếu không nó lại đi mất thì làm sao bây giờ?”
Nghe xong lời nói của Hiên Viên Hạo Thành, Khâu Minh Thông cả kinh, nhìn Tô Mộ Tịch rồi nhìn Khưu Tiểu Ninh. Hiểu rõ, hắn lại cưới một công chúa kim chi ngọc diệp.
Chỉ có Khưu Tiểu Ninh vô tội nhìn Hiên Viên Hạo Thành và Tô Mộ Tịch, còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Hoàn toàn không…” Kiếp trước là do nàng không biết quý trọng hạnh phúc mới có thể oán hận như vậy. Nhưng kiếp này thì không, lúc này chỉ có thể cảm ơn mà thôi.
“Vậy thì…Trẫm an tâm rồi, Thành nhi hãy đối xử tốt với Tịch nhi, nó là một đứa bé tốt, nó sẽ cùng con sống hết cuộc đời.” Có Minh Nhật thông minh kế thừa ngôi vị, lại có Minh Văn và Minh Vũ ra sức phụ tá, hắn không cần phải lo nghĩ cho giang sơn hoàng triều Hiên Viên, nhưng điều hắn không yên long nhất chính là đứa nhỏ Thành nhi này.
Hiên Viên Hạo Thành đỏ mắt, liều mạng gật đầu: “Phụ hoàng, Thành nhi hiểu, nhưng Thành nhi không muốn người đi, người và mẫu hậu cũng phải sống trọn đời với Thành nhi.” Phụ hoàng phải đi sao? Lại không về nữa? Nếu không trở về, Thành nhi sẽ không để người đi nữa.
Hiên Viên Vinh Hi cười yếu ớt: “Tịch nhi, tiểu tử ngốc này giao cho con, con hãy chăm sóc nó thật tốt, làm khổ con rồi. C̣òn nữa, bảo đệ đệ con hãy đối xử tốt với Y nhi, nếu không trẫm sẽ không bỏ qua cho nó đâu.”
“Phụ hoàng, Tịch nhi biết.” Hai oan gia đó có thể ở cùng nhau cũng là một loại duyên phận, nàng tin Dập nhi cũng là thật lòng với tiểu công chúa. Trước kia nàng còn sợ, Tô gia đã gả một đứa con dâu, hoàng thượng sẽ không cho Y nhi gả vào Tô gia, không ngờ hoàng thượng lại đồng ý. Bây giờ chỉ có nhị ca còn ở triều đình, chắc hoàng thượng đã yên tâm rồi.
“Ra ngoài đi! Thời gian của trẫm cũng đến lúc rồi.” Cái mạng này của hắn là do Thành nhi và Tịch nhi nhặt về. Sống đến vài chục năm chỉ là chờ Minh Nhật trưởng thành mà thôi, chỉ tiếc bây giờ vẫn chưa tìm thấy Minh Nguyệt, nó là nữ nhi duy nhất của Thành nhi…
Lâm Ánh Nguyệt vỗ tay Hiên Viên Vinh Hi, dặn dò Hiên Viên Hạo Thành và Tô Mộ Tịch vài câu rồi bảo họ lui ra. Hiên Viên Hạo Thành kéo màn giường liều mạng lắc đầu, không biết vì sao, hắn biết lần này đi sẽ không bao giờ nhìn thấy phụ hoàng và mẫu hậu nữa.
“Thành nhi ngoan, nếu không mẫu hậu sẽ không vui đó.” Lâm Ánh Nguyệt mặc dù không muốn, nhưng biết rõ Hiên Viên Vinh Hi đã đến lúc, hơn nữa nhất định chàng sẽ không muốn Thành nhi nhìn thấy mình chết.
“Mẫu, mẫu hậu, Thành nhi không đi, Thành nhi không đi, mẫu hậu không vui Thành nhi cũng không đi…” Hiên Viên Hạo Thành đã sớm nước mắt lưng tròng, lúc này mẫu hậu có không vui hắn cũng không đi, đi rồi sẽ không còn gặp lại phụ hoàng và mẫu hậu nữa.
Lâm Ánh Nguyệt nhìn Tô Mộ Tịch xin giúp đỡ, trong long Tô Mộ Tịch cũng không muốn Hạo Thành nhìn thấy chuyện tàn nhẫn như vậy, quay đầu về phía Hạo Thành đáng thương:” Hạo Thành, ra ngoài với Tịch nhi được không? Mẫu hậu và phụ hoàng có chuyện muốn nói, Hạo Thành ở đây rất bất tiện, một lát nữa chúng ta lại vào được không?” Tô Mộ Tịch kéo tay Hiên Viên Hạo Thành, đi ra ngoài điện. Mẫu hậu, sợ là cũng muốn đi theo phụ hoàng rồi! Nếu không, ai phụ hoàng cũng để lại di ngôn, sao chỉ riêng mẫu hậu lại không có. Tình cảm của phụ hoàng và mẫu hậu trong lúc đó là loại tình cảm nhạt như nước, nếu kiếp trước không phải mẫu hậu lo lắng cho Hạo Thành chỉ sợ cũng đi theo rồi. Loại tâm tình này nàng có thể hiểu, nếu Hạo Thành chết trước nàng, nàng cũng sẽ làm như vậy, thế nên nàng muốn tác thành cho mẫu hậu. Hơn nữa nàng cũng muốn Hạo Thành chịu đựng một lần nỗi đau mất đi người thân nhất, sẽ bớt đau đớn hơn một chút
“Không…Không muốn…Thành nhi không muốn…” Phụ hoàng phải đi rồi, Thành nhi không thể rời khỏi đó, Thành nhi phải nhìn người đi.
“Hạo Thành, nghe lời được không? Chàng cũng không muốn phụ hoàng và mẫu hậu không vui đúng không?” Tô Mộ Tịch đứng lại, rất kiên nhẫn nói cho Hiên Viên Hạo Thành nghe. Nghe xong lời Tô Mộ Tịch nói, Hiên Viên Hạo Thành cúi đầu, không tha liếc nhìn Hiên Viên Vinh Hi và Lâm Ánh Nguyệt một cái, có thế mới không tình nguyện cùng Tô Mộ Tịch ra ngoài nội điện.
Ngoài điện, đám người Hiên Viên Minh Nhật đang đứng đợi. Hiên Viên Minh Nhật đã là thiếu niên mười bảy tuổi đến trước mặt hai người: “Cha mẹ, hoàng gia gia người…?” Thấy được ánh mắt của Tô Mộ Tịch, Hiên Viên Minh Nhật nuốt lại lời muốn hỏi. Hiên Viên Minh Văn và Hiên Viên Minh Vũ cũng hiểu được, không hỏi nhiều nữa.
Không lâu sau, nội điện chỉ còn lại Quý công công vội vã chạy ra ngoài: “Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương băng hà…Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương băng hà…”
Sau lễ tang của Hiên Viên Vinh Hi và Lâm Ánh Nguyệt, toàn bộ hoàng cung đều trở nên vắng lặng, Hiên Viên Hạo Thành cũng chẳng để ý đến ai trong một thời gian dài. Hiên Viên Minh Nhật sau lễ tang của hai người cũng đã lên ngôi, Hiên Viên Hạo Thành trở thành thái thượng hoàng, Tô Mộ Tịch trở thành hoàng thái hậ. Hiên Viên Minh Văn và Hiên Viên Minh Vũ là Văn Thân Vương và Vũ Thân Vương, còn Hiên Viên Minh Nguyệt vẫn chưa tìm được cũng được phong là Minh Nguyệt công chúa.
Một năm sau, khoa cử đầu tiên sau khi Hiên Viên Minh Nhật kế vị cũng bắt đầu tiến hành. Trải qua tầng tầng cuộc sát hạch, cuối cùng chỉ còn ba thí sinh đứng trên điện. Hiên Viên Minh Nhật lại ra một đề tài để ba người trả lời ngay tại chỗ. Cuối cùng, đáp án của một người tên là Khâu Minh Thông và suy nghĩ của Hiên Viên Minh Nhật giống nhau như đúc, thế là Khâu Minh Thông trở thành Trạng Nguyên, hai người kia là Bãng Nhãn và Thám Hoa.
Trạng Nguyên đời thứ nhất dĩ nhiên là muốn giữ bên người bồi dưỡng thành tâm phúc, ở chung với nhau một thời gian dài, Hiên Viên Minh Nhật lại càng ngạc nhiên với Khâu Minh Thông này hơn, rõ rang chỉ là một kẻ áo vải lại có trình độ và tài năng như vậy, hắn làm thế nào vậy? Hôm nay, Khâu Minh Thông cùng Hiên Viên Minh Nhật xem xong tấu chương, Hiên Viên Minh Nhật áp chế không nổi kinh ngạc trong long, lên tiếng hỏi: “Minh Thông, trẫm thấy ngươi rõ ràng là một kẻ áo vải, làm sao có học vấn như vậy?”
Khâu Minh Thông ngây ra một lát, trên mặt thay đổi nụ cười sủng nịch một lát sau mới trả lời: “Là vì thê tử của thần.”
“A, tại sao?” Hiên Viên Minh Nhật cũng không biết mình bị làm sao, ngày thường cũng không bát nháo như vậy, nhưng trong long lại có loại cảm giác, có lẽ Khâu Minh Thông này và muội muội thất lạc nhiều năm của hắn có quan hệ gì đó.
“Chỉ có chăm chỉ đọc sách thi đậu công danh mới có bản lĩnh che chở cho nàng và giúp nàng tìm được than sinh phụ mẫu, thê tử của thần ngây ngốc, thần đành phải vất vả một chút.” Trên mặt Khâu Minh Thông tuy có chút bất đắc dĩ, nhưng lại càng lộ ra vẻ cưng chiều nhiều hơn.
Hiên Viên Minh Nhật há mồm, còn định bụng hỏi them lại thấy không ổn, đành phải từ bỏ. Nghĩ đến năm ngày sau mẫu hậu sẽ tổ chức tiệc rượi thưởng trăng, với phẩm cấp của Khâu Minh Thông bây giờ thì không thể tham gia, nhưng dường như có gì đó thôi thúc Hiên Viên Minh Nhật, hắn nghĩ một lát, mở miệng: “Minh Thông, yến tiệc thưởng trăng năm ngày sau hãy mang theo thê tử ngươi cùng tiến cung đi, trẫm rất muốn nhìn xem là nữ tử ngây ngốc thế nào lại có thể khiến một đại tử như Minh Thông ái mộ như vậy. Trẫm cũng nghe nói, Tô thừa tướng cũng muốn gả nữ nhi cho ngươi, tiếc là ngươi lại không tiếp nhận.” Tô thừa tướng trong lời Hiên Viên Minh Nhật đương nhiên không phải là Tô Thanh Hiệp mà là Tô Hồng Xán.
“Thần tạ hoàng thượng ân điển.” Đối với chuyện nữ nhi của Tô thừa tướng, Khâu Minh Thông chỉ cười mà không đáp, hắn và Ninh nhi trải qua nhiều chuyện như vậy rốt cuộc cũng được ở cùng nhau, hắn làm sao có thể vì quyền thế mà cưới nữ nhân khác. Một khắc này, Khâu Minh Thông nghĩ đến nha đầu kia biết được bản than có thể vào cung, không biết sẽ vui mừng thành cái dạng gì nữa, nghĩ đến dáng vẻ hài long của nàng, nụ cười trên mặt Khâu Minh Thông lại rạng rỡ hơn. Không biết vì sao, khi nhìn thấy nụ cười trên mặt Khâu Minh Thông, Hiên Viên Minh Nhật đột nhiên cảm thấy có chút chói mắt.
Năm ngày sau, toàn bộ Minh Nguyệt cung đều đèn đuốc sang trưng, phi thường náo nhiệt. Khâu Minh Thông mang theo tiểu thê tử của mình xuống xe ngựa, Khưu Tiểu Ninh vừa xuống xe liền giương đôi mắt to long lánh nhìn đông nhìn tây, chỉ sợ bỏ lỡ cái gì đó. Khâu Minh Thông kéo tay Khưu Tiểu Ninh, bất đắc dĩ lên tiếng: “Ninh nhi, nàng phải chú ý hình tượng một chút, bị người ta nhìn thấy sẽ chê cười nàng là một kẻ quê mùa đó.”
Khưu Tiểu Minh bĩu môi: “Quê mùa thì quê mùa, có thể nhìn ngắm những thứ đẹp đẽ như vậy thì ta mặc kệ người khác nói thế nào.” Không dễ dàng gì mới có thể vào cung, nàng chẳng cần quan tâm. Hơn nữa, kẻ quê mùa mới là những người không có mắt thưởng thức ấy chứ, hừ…
Khóe miệng tươi cười của Khâu Minh Thông lại tăng thêm, nắm tay Khưu Tiểu Ninh, hai người cùng nhau đi vào Minh Nguyệt cung. Vừa mới vào tới cửa đã trông thấy Tô Hồng Xán, vừa nhìn thấy cừu tiểu tử Khâu Minh Thông không biết suy xét này thì hắn liền cảm thấy bực mình, nữ nhi của hắn không may, bị tiểu tử này ruồng bỏ.
“Tham kiến thừa tướng đại nhân.” Khâu Minh Thông làm bộ như không chú ý đến biểu cảm của Tô Hồng Xán, chắp tay chào hắn. Không ngờ, nghe xong câu nói của hắn, Khưu Tiểu Ninh nhảy dựng lên chỉ vào Tô Hồng Xán: “Ngươi chính là gian tướng muốn gả nữ nhi cho phu quân ta?”
Lúc này Tô Hồng Xán mới chuyển ánh mắt sang Khưu Tiểu Ninh, vừa nhìn thấy đã quên cả tức giận. Bộ dáng của nha đầu này sao lại giống nha đầu Tịch Nhi thế nhỉ, đúng, chỉ là ánh mắt không giống, giống như Hạo Thành vậy. Không được, hắn phải nhanh chóng đi nói với Tịch nhi. Vừa nghĩ, Tô Hồng Xán đã bước đi.
Nhìn hắn vội vàng chạy đi, Khưu Tiểu Ninh ù ù cạc cạc: “Gian tướng này bị làm sao vậy?”
“Không được nói như vậy. Dù sao y cũng là thừa tướng.”
Khưu Tiểu Ninh cũng biết vừa rồi mình cũng rất quá đáng, nhưng nàng chỉ nghĩ đến tên thừa tướng này muốn gả nữ nhi cho phu quân thì đã tức giận rồi.
“Thôi, chúng ta mau vào thôi, nếu không sẽ hết đồ ăn đó.” Khâu Minh Thông hiểu rõ vì sao vừa rồi Khưu Tiểu Ninh lại như vậy, trong long rất vui mừng, nhưng trên mặt vẫn không có biểu hiện gì.
Hai người mới vừa đi tới cửa, có đoàn người liền đi về phía bọn họ. Lần này Khưu Tiểu Ninh đã bị dọa, nàng chỉ nói một câu gian tướng mà thôi, không phải nghiêm trọng như vậy chứ! Mặc kệ, cứ trốn sau lưng ca ca trước rồi tính sau, cho dù có chuyện gì cũng còn ca ca tài giỏi ở đây.
Khâu Minh Thông cũng rất trấn tĩnh, thỉnh an Hiên Viên Hạo Thành và Tô Mộ Tịch liền ngoan ngoãn đứng yên. Tô Mộ Tịch lại chẳng chú ý đến Khâu Minh Thông, chỉ nhìn người phía sau hắn, Hiên Viên Hạo Thành cũng nghiêng đầu xem, hành động của đôi phu thê này càng dọa cho Khâu Minh Thông che chở cho Khưu Tiểu Ninh ở phía sau, ngăn cách tầm nhìn của bọn họ.
Không lâu sau, Hiên Viên Hạo Thành lên tiếng trách cứ: “Tịch nhi, ta thấy không giống Minh Nguyệt, có phải nhị ca gạt chúng ta hay không.” Khâu Minh Thông nhìn thái thượng hoàng như thế, rất giống với thần sắc của Ninh nhi ban nãy.
Tô Mộ Tịch liếc nhìn Hiên Viên Hạo Thành, ho nhẹ lên tiếng: “Sao Khưu phu nhân không ra chào, ai gia và thái thượng hoàng còn chờ đây?”
Lời nói của Tô Mộ Tịch khiến Khưu Tiểu Ninh giật mình, sợ hãi chui ra: “Ninh nhi thỉnh an thái thượng hoàng, hoàng thái hậu.”
Vừa thấy khuôn mặt của Khưu Tiểu Ninh, Tô Mộ Tịch suýt nữa khóc thành tiếng, Hiên Viên Hạo Thành đứng trước mặt Khưu Tiểu Ninh nhìn nhìn rồi lại chạy về bên cạnh Tô Mộ Tịch, khẳng định: “Tịch nhi, con bé chính là Minh Nguyệt của chúng ta, ta đi kéo nó về, nếu không nó lại đi mất thì làm sao bây giờ?”
Nghe xong lời nói của Hiên Viên Hạo Thành, Khâu Minh Thông cả kinh, nhìn Tô Mộ Tịch rồi nhìn Khưu Tiểu Ninh. Hiểu rõ, hắn lại cưới một công chúa kim chi ngọc diệp.
Chỉ có Khưu Tiểu Ninh vô tội nhìn Hiên Viên Hạo Thành và Tô Mộ Tịch, còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tác giả :
Phượng Vân