Trùng Sinh Chi Nghịch Thiên Cuồng Nữ
Chương 1: Trùng sinh, tinh xảo kế hoạch
Bệnh viện, trong một phòng bệnh trắng trống trơn, chiếc màn màu xanh biển bên cửa sổ bị gió cuốn đưa lên hạ xuống càng thêm tiêu điều.
Giữa giường bệnh là một cô bé. Khuôn mặt thanh tú của cô bé tái nhợt nhìn qua cực kì gầy yếu. Nếu nhìn gần, có thể dễ dàng nhận thấy trên trán cô bé ấy lấm tấm mồ hôi.
Không biết qua bao lâu, hai hàng lông mi của cô bé hơi rung động, qua một lát mới chậm rãi mở to đôi mắt ra.
“ Này, là làm sao?” Ngọc Tình chậm rãi mở to mắt, bốn phía vách tường màu trắng sáng ngời có vẻ chói mắt. Ánh mắt hơi nhắm xuống, lại chậm rãi mở. Nhìn căn phòng trỗng rỗng, đôi mắt to lộ ra vẻ mê mang. Đây là bệnh viện?
Cô như thế nào sẽ ở bệnh viện đâu? Đầu giật giật, có cảm giác trướng đau. Loại cảm giác này thật giống như thật nhiều ngày chưa ngủ, thần kinh căng thẳng quá lớn.
Loại cảm giác này... cô chưa bao giờ có loại cảm giác này. Cô là một dị năng giả hệ tinh thần, tinh thần lực của cô cho tới bây giờ đều là dư thừa, cho dù cô có 10 ngày không ngủ cũng sẽ không xuất hiện loại tình huống này. Đây là làm sao vậy?
Không, không đúng! Chân mày của cô mạnh mẽ nhíu lại.
Hình như bây giờ cô là phải ở Nhật Bản, cô có nhiệm vụ trong người. Nghĩ đến đây, cô nhắm mạnh hai mắt lại, trí nhớ như thủy triều tràn vào trí óc của cô.
Thời gian rút lui lại đến 11 giờ đêm hôm qua.
Đêm. Nhật Bản, tại một ngôi biệt thự nằm ở ngoại thành, một bóng người màu đen giống như tinh linh đêm tối xuyên qua. Trong bóng đêm nồng đậm, thậm chí còn có thể thấy được thân thể linh lung của người kia. Cô gái thoải mái tránh thoát tầng tầng bảo an tuần tra của ngôi biệt thự, đi vào từ cổng sau của biệt thự, kề sát vách tường.
Từ dưới đất, cô gái ngẩng đầu nhìn lên ban công tầng ba của căn biệt thự, khóe môi xuất hiện một nụ cười khinh thường. Từ phía sau hông lấy ra một cái móc câu tinh xảo, cổ tay ngọc ngà nhẹ nhàng giương lên, móc câu chuẩn xác ôm chặt lấy lan can ban công. Trên tay dùng sức kéo kéo, xác định ổn thỏa xong, kế tiếp cô hướng về phía trước nhảy lên, mũi chân nhẹ nhàng điểm hai cái lên vách tường, mượn lực tiến lên ban công.
Phía trên ban công, cô gái gắt gao dựa vào vách tường, trên tay hơi dùng sức đem móc câu thu hồi lại. Thở nhẹ một cái, cô chậm rãi thăm dò ra ngoài, nhìn về phía phòng khách.
Trong phòng khách, một người nam nhân trọc đầu đang nhàn nhã thưởng thức ly hồng rượu. Chỉ thấy hai chân hắn bắt chéo, tay phải nhẹ nhàng chuyển động lay nhẹ chiếc cốc trong tay, tay trái nhịp nhịp gõ lên thành ghế sofa. Nếu hắn là một đại soái khí trẻ tuổi dễ nhìn nam nhân ngồi đó thì đúng là một cảnh đẹp ý vui, đáng tiếc hiện tại hắn lại là một tên 40 tuổi thân thể mập mạp trung niên đại thúc a.
Hai hàng lông mày đẹp của cô gái hơi hơi nhếch lên, không hề để nam nhân đầu bóng lưỡng vào mắt. một đôi mắt to giống như chim ưng, tinh tế tìm tòi toàn bộ căn phòng, ở phía sau nam nhân đầu trọc còn có một dáng người thẳng tắp vạm vỡ mặc âu phục đen, trừ người đó ra thì không còn nhìn thấy người nào nữa.
Cô gái khẽ nhíu mày, căn cứ vào tình báo, hẳn là còn có hai cái bảo tiêu nữa mới đúng. Trước khi phát hiện ra hai tên bảo tiêu này còn không thể hành động thiếu suy nghĩ. Nếu như khiến cho những người khác trong biệt thự chú ý thì rất là phiền phức.
Tuy rằng với năng lực của cô thì một ít phiền toái này không thấm vào đâu nhưng là một đặc công vĩ đại, loại sai lầm cấp thấp này không thể xuất hiện!
Hơi hơi kéo kéo khóe miệng, lộ ra một nụ cười khinh thường. Cô gái chậm rãi nhắm mắt lại, lượng tinh thần lực khổng lồ giống như mạng nhện, lấy cô làm trung tâm tảng mát đi ra. Một lát sau, cô mở to mắt, tay trái theo bên hông lấy ra một cây súng lục 92F, động tác lưu loát gắn ống hãm thanh vào.
Lúc này, nam nhân đầu bóng lưỡng vừa vặn uống xong ly hồng rượu, kiều chân nhẹ nhàng buông, thân mình hơi hơi ngồi thẳng dậy. cô gái hít một hơi thật sâu, ngay lúc này, lắc mình xuất hiện, tay phải chính là một súng bắn vào bên trong góc khuất bức tường ở ban công. Chỉ nghe “ phanh” một tiếng, tên bảo tiêu bên trong góc tường đã mất đi ý thức, một nhát ngay giữa mi tâm.
Không nhìn tới vách tường trong nháy mắt đã bị vẩy đỏ bởi máu, cô gái tiếp tục xoay người, cúi thấp thân mình, lại là một súng đi ra ngoài. Viên đạn lần này là đánh vào bên cạnh cửa phòng khách. Hai vị trí đã đánh là góc chết, nếu lúc nãy cô không dùng tinh thần lực để cảm giác thì đúng là có điểm phiền toái.
Đứng ở cửa phòng đầu tên bảo tiêu nháy mắt bị bạo liệt, hồng trắng nhất thời văng khắp nơi. Khi ngã xuống, tay phải của tên bảo tiêu còn vói vào trong ngực. Hắn phản ứng không chậm, Nhưng vẫn là không nhanh hơn tốc độ của thanh súng trong tay cô gái, nháy mắt bạo đầu.
Đứng ở phía sau mục tiêu, tên bảo tiêu còn lại giờ phút này đã rút súng ra, nhưng khi sắp đem súng nổ thì đầu óc hắn không biết bị cái gì công kích, chấn động ngã xuống. cô gái khinh thường nhìn vào ánh mắt vẫn còn trợn trắng của tên bảo tiêu, ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân đang ngồi trên sofa.
“Xoảng” một tiếng, cái ly trong tay mục tiêu rơi xuống mặt đất, nháy mắt vỡ tan thành từng manh từng mảnh nhỏ. Cô gái nhìn hắn, nhẹ nhàng cười, nụ cười này thật giống như thiên xứ đến lấy mạng làm cho lông tóc trên người nam tử dựng đứng. Lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy cái chết cách mình gần đến vậy.
Nam nhân đầu trọc bị tập kích bất thình lình như vậy sợ đến ngây người, ánh mắt lộ ra thần sắc hoảng sợ, miệng há to, cũng đã quên gọi ra tiếng. Ngay trong thời gian một cái chớp mắt, vẻ kinh sợ trong ánh mắt lại lộ ra một tia bất lực.
Chán ghét nhìn sofa, bằng tốc độ nhanh nhất xóa hết dấu vết của mình lưu lại, cô gái bước nhanh ra ngoài ban công theo đường cũ trở về.
Giống như cũ tránh đi nhóm bảo an canh cửa, dễ dàng tiêu sái rời khỏi căn biệt thự. Bên ngoài biệt thự, bảo an vẫn tuần tra như trước, nhưng là bọn họ không hề biết rằng đối tượng mà họ cần bảo vệ đã bị một nữ tử xử lí gọn gàng không tới một phút đồng hồ.
Thực ra nam nhân đầu trọc là một phần tử khủng bố ác danh vang xa, hắn đầu cơ trục lợi từ việc buôn lậu, sát hại vô số người vô tội. Mà tối hôm nay hắn đã chết, chết ở trên tay đặc công tài giỏi nhất nước Z – Số 11.
Bóng người màu đen giống như một chú mèo nhanh nhẹn bằng tốc độ nhanh nhất rời đi, thẳng đến khi ra tới đường quốc lộ mới thả chậm lại cước bộ nhàn nhã tiêu sái đi đến bên cạnh chiếc xe đã chuẩn bị tốt từ trước. Quay lại nhìn căn biệt thự ở phía xa kia, khóe miệng gợi lên một nụ cười trào phúng quen thuộc, mở cửa xen bước vào.
Mở cửa kính xe, gió lạnh thổi vào, cầm lên di động ở ghế phó lái, ấn xuống khởi động máy. Vừa khởi động máy đã có một lượng lớn âm báo tin nhắn vang lên.
Nhìn cái tên đang hiển thị trên màn hình, khuôn mặt lãnh diễm của Số 11 xuất hiện một chút nhu tình hiếm hoi.
Lưu Hoa là bạn trai mà cô quen đã được 5 năm, nhẹ nhàng cười, ngón tay thon dài mở ra tin nhắn, chỉ thấy trên màn hình hiển thị đoạn tin:
“Tình, nhiệm vụ lần này hoàn thành thuận lợi sao? Anh có chuẩn bị quà cho em nga. Ở ghế phụ đó, em mở ra nhìn thử xem.
Lắc đầu, đặt điện thoại di động qua một bên, di chuyển đến vị trí phó lái, lấy ra một cái hộp nhỏ được đóng gói thập phần tinh xảo.
Trong 5 năm nay, cứ mỗi lần Ngọc Tình nhận được nhiệm vụ Lưu Hoa đều sẽ chuẩn bị một phần lễ vật tặng cho cô, chuyện như vậy đã thành thói quen với cô rồi. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng đem giấy gói quà xé mở, bên trong là một chiếc hộp nhỏ, bất đắc dĩ nâng mi, người kia lần này là muốn chuẩn bị cái thứ ngạc nhiên cổ quái nào nữa đây? Ngón tay thoắt cái mở chiếc hộp nhỏ, đồ vật ở bên trong hiện ra trong tầm mắt, ngay lập tức khuôn mặt Ngọc Tình biến sắc đem chiếc hộp kia quăng đi, nhưng đã quá muộn. “Oanh”, một tiếng nổ mạnh vang lên bên tai cô.
Trí nhớ dừng lại ở khoảnh khắc này, trong ánh mắt của Ngọc Tình xuất hiện một tia chua chát, nhưng vẫn không có một giọt nước mắt nào rơi xuống. Cô chỉ cảm thấy tâm mình nguội lạnh. Một lát sau, trên khóe môi cô cư nhiên lại là một nụ cười. Không nghĩ rằng trong cái kế hoạch giết người hoàn hảo kia, một quả bom có sức công phá cả một tòa nhà như thế nổ mạnh mà cô còn có thể sống sót.
Ngoài cửa sổ, gió như trước vẫn thổi, đem tóc của cô thổi đén trên mặt, cảm giác ngứa ngáy thật không thoải mái. Cô nhướng mày, nâng tay gạt tóc ra. Khi bàn tay xuất hiện trước mặt mình, Ngọc Tình mạnh mẽ giật mình.
Hết chương 1.
Mọi người nhớ ủng hộ và cho ý kiến nha! Thân.
Giữa giường bệnh là một cô bé. Khuôn mặt thanh tú của cô bé tái nhợt nhìn qua cực kì gầy yếu. Nếu nhìn gần, có thể dễ dàng nhận thấy trên trán cô bé ấy lấm tấm mồ hôi.
Không biết qua bao lâu, hai hàng lông mi của cô bé hơi rung động, qua một lát mới chậm rãi mở to đôi mắt ra.
“ Này, là làm sao?” Ngọc Tình chậm rãi mở to mắt, bốn phía vách tường màu trắng sáng ngời có vẻ chói mắt. Ánh mắt hơi nhắm xuống, lại chậm rãi mở. Nhìn căn phòng trỗng rỗng, đôi mắt to lộ ra vẻ mê mang. Đây là bệnh viện?
Cô như thế nào sẽ ở bệnh viện đâu? Đầu giật giật, có cảm giác trướng đau. Loại cảm giác này thật giống như thật nhiều ngày chưa ngủ, thần kinh căng thẳng quá lớn.
Loại cảm giác này... cô chưa bao giờ có loại cảm giác này. Cô là một dị năng giả hệ tinh thần, tinh thần lực của cô cho tới bây giờ đều là dư thừa, cho dù cô có 10 ngày không ngủ cũng sẽ không xuất hiện loại tình huống này. Đây là làm sao vậy?
Không, không đúng! Chân mày của cô mạnh mẽ nhíu lại.
Hình như bây giờ cô là phải ở Nhật Bản, cô có nhiệm vụ trong người. Nghĩ đến đây, cô nhắm mạnh hai mắt lại, trí nhớ như thủy triều tràn vào trí óc của cô.
Thời gian rút lui lại đến 11 giờ đêm hôm qua.
Đêm. Nhật Bản, tại một ngôi biệt thự nằm ở ngoại thành, một bóng người màu đen giống như tinh linh đêm tối xuyên qua. Trong bóng đêm nồng đậm, thậm chí còn có thể thấy được thân thể linh lung của người kia. Cô gái thoải mái tránh thoát tầng tầng bảo an tuần tra của ngôi biệt thự, đi vào từ cổng sau của biệt thự, kề sát vách tường.
Từ dưới đất, cô gái ngẩng đầu nhìn lên ban công tầng ba của căn biệt thự, khóe môi xuất hiện một nụ cười khinh thường. Từ phía sau hông lấy ra một cái móc câu tinh xảo, cổ tay ngọc ngà nhẹ nhàng giương lên, móc câu chuẩn xác ôm chặt lấy lan can ban công. Trên tay dùng sức kéo kéo, xác định ổn thỏa xong, kế tiếp cô hướng về phía trước nhảy lên, mũi chân nhẹ nhàng điểm hai cái lên vách tường, mượn lực tiến lên ban công.
Phía trên ban công, cô gái gắt gao dựa vào vách tường, trên tay hơi dùng sức đem móc câu thu hồi lại. Thở nhẹ một cái, cô chậm rãi thăm dò ra ngoài, nhìn về phía phòng khách.
Trong phòng khách, một người nam nhân trọc đầu đang nhàn nhã thưởng thức ly hồng rượu. Chỉ thấy hai chân hắn bắt chéo, tay phải nhẹ nhàng chuyển động lay nhẹ chiếc cốc trong tay, tay trái nhịp nhịp gõ lên thành ghế sofa. Nếu hắn là một đại soái khí trẻ tuổi dễ nhìn nam nhân ngồi đó thì đúng là một cảnh đẹp ý vui, đáng tiếc hiện tại hắn lại là một tên 40 tuổi thân thể mập mạp trung niên đại thúc a.
Hai hàng lông mày đẹp của cô gái hơi hơi nhếch lên, không hề để nam nhân đầu bóng lưỡng vào mắt. một đôi mắt to giống như chim ưng, tinh tế tìm tòi toàn bộ căn phòng, ở phía sau nam nhân đầu trọc còn có một dáng người thẳng tắp vạm vỡ mặc âu phục đen, trừ người đó ra thì không còn nhìn thấy người nào nữa.
Cô gái khẽ nhíu mày, căn cứ vào tình báo, hẳn là còn có hai cái bảo tiêu nữa mới đúng. Trước khi phát hiện ra hai tên bảo tiêu này còn không thể hành động thiếu suy nghĩ. Nếu như khiến cho những người khác trong biệt thự chú ý thì rất là phiền phức.
Tuy rằng với năng lực của cô thì một ít phiền toái này không thấm vào đâu nhưng là một đặc công vĩ đại, loại sai lầm cấp thấp này không thể xuất hiện!
Hơi hơi kéo kéo khóe miệng, lộ ra một nụ cười khinh thường. Cô gái chậm rãi nhắm mắt lại, lượng tinh thần lực khổng lồ giống như mạng nhện, lấy cô làm trung tâm tảng mát đi ra. Một lát sau, cô mở to mắt, tay trái theo bên hông lấy ra một cây súng lục 92F, động tác lưu loát gắn ống hãm thanh vào.
Lúc này, nam nhân đầu bóng lưỡng vừa vặn uống xong ly hồng rượu, kiều chân nhẹ nhàng buông, thân mình hơi hơi ngồi thẳng dậy. cô gái hít một hơi thật sâu, ngay lúc này, lắc mình xuất hiện, tay phải chính là một súng bắn vào bên trong góc khuất bức tường ở ban công. Chỉ nghe “ phanh” một tiếng, tên bảo tiêu bên trong góc tường đã mất đi ý thức, một nhát ngay giữa mi tâm.
Không nhìn tới vách tường trong nháy mắt đã bị vẩy đỏ bởi máu, cô gái tiếp tục xoay người, cúi thấp thân mình, lại là một súng đi ra ngoài. Viên đạn lần này là đánh vào bên cạnh cửa phòng khách. Hai vị trí đã đánh là góc chết, nếu lúc nãy cô không dùng tinh thần lực để cảm giác thì đúng là có điểm phiền toái.
Đứng ở cửa phòng đầu tên bảo tiêu nháy mắt bị bạo liệt, hồng trắng nhất thời văng khắp nơi. Khi ngã xuống, tay phải của tên bảo tiêu còn vói vào trong ngực. Hắn phản ứng không chậm, Nhưng vẫn là không nhanh hơn tốc độ của thanh súng trong tay cô gái, nháy mắt bạo đầu.
Đứng ở phía sau mục tiêu, tên bảo tiêu còn lại giờ phút này đã rút súng ra, nhưng khi sắp đem súng nổ thì đầu óc hắn không biết bị cái gì công kích, chấn động ngã xuống. cô gái khinh thường nhìn vào ánh mắt vẫn còn trợn trắng của tên bảo tiêu, ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân đang ngồi trên sofa.
“Xoảng” một tiếng, cái ly trong tay mục tiêu rơi xuống mặt đất, nháy mắt vỡ tan thành từng manh từng mảnh nhỏ. Cô gái nhìn hắn, nhẹ nhàng cười, nụ cười này thật giống như thiên xứ đến lấy mạng làm cho lông tóc trên người nam tử dựng đứng. Lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy cái chết cách mình gần đến vậy.
Nam nhân đầu trọc bị tập kích bất thình lình như vậy sợ đến ngây người, ánh mắt lộ ra thần sắc hoảng sợ, miệng há to, cũng đã quên gọi ra tiếng. Ngay trong thời gian một cái chớp mắt, vẻ kinh sợ trong ánh mắt lại lộ ra một tia bất lực.
Chán ghét nhìn sofa, bằng tốc độ nhanh nhất xóa hết dấu vết của mình lưu lại, cô gái bước nhanh ra ngoài ban công theo đường cũ trở về.
Giống như cũ tránh đi nhóm bảo an canh cửa, dễ dàng tiêu sái rời khỏi căn biệt thự. Bên ngoài biệt thự, bảo an vẫn tuần tra như trước, nhưng là bọn họ không hề biết rằng đối tượng mà họ cần bảo vệ đã bị một nữ tử xử lí gọn gàng không tới một phút đồng hồ.
Thực ra nam nhân đầu trọc là một phần tử khủng bố ác danh vang xa, hắn đầu cơ trục lợi từ việc buôn lậu, sát hại vô số người vô tội. Mà tối hôm nay hắn đã chết, chết ở trên tay đặc công tài giỏi nhất nước Z – Số 11.
Bóng người màu đen giống như một chú mèo nhanh nhẹn bằng tốc độ nhanh nhất rời đi, thẳng đến khi ra tới đường quốc lộ mới thả chậm lại cước bộ nhàn nhã tiêu sái đi đến bên cạnh chiếc xe đã chuẩn bị tốt từ trước. Quay lại nhìn căn biệt thự ở phía xa kia, khóe miệng gợi lên một nụ cười trào phúng quen thuộc, mở cửa xen bước vào.
Mở cửa kính xe, gió lạnh thổi vào, cầm lên di động ở ghế phó lái, ấn xuống khởi động máy. Vừa khởi động máy đã có một lượng lớn âm báo tin nhắn vang lên.
Nhìn cái tên đang hiển thị trên màn hình, khuôn mặt lãnh diễm của Số 11 xuất hiện một chút nhu tình hiếm hoi.
Lưu Hoa là bạn trai mà cô quen đã được 5 năm, nhẹ nhàng cười, ngón tay thon dài mở ra tin nhắn, chỉ thấy trên màn hình hiển thị đoạn tin:
“Tình, nhiệm vụ lần này hoàn thành thuận lợi sao? Anh có chuẩn bị quà cho em nga. Ở ghế phụ đó, em mở ra nhìn thử xem.
Lắc đầu, đặt điện thoại di động qua một bên, di chuyển đến vị trí phó lái, lấy ra một cái hộp nhỏ được đóng gói thập phần tinh xảo.
Trong 5 năm nay, cứ mỗi lần Ngọc Tình nhận được nhiệm vụ Lưu Hoa đều sẽ chuẩn bị một phần lễ vật tặng cho cô, chuyện như vậy đã thành thói quen với cô rồi. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng đem giấy gói quà xé mở, bên trong là một chiếc hộp nhỏ, bất đắc dĩ nâng mi, người kia lần này là muốn chuẩn bị cái thứ ngạc nhiên cổ quái nào nữa đây? Ngón tay thoắt cái mở chiếc hộp nhỏ, đồ vật ở bên trong hiện ra trong tầm mắt, ngay lập tức khuôn mặt Ngọc Tình biến sắc đem chiếc hộp kia quăng đi, nhưng đã quá muộn. “Oanh”, một tiếng nổ mạnh vang lên bên tai cô.
Trí nhớ dừng lại ở khoảnh khắc này, trong ánh mắt của Ngọc Tình xuất hiện một tia chua chát, nhưng vẫn không có một giọt nước mắt nào rơi xuống. Cô chỉ cảm thấy tâm mình nguội lạnh. Một lát sau, trên khóe môi cô cư nhiên lại là một nụ cười. Không nghĩ rằng trong cái kế hoạch giết người hoàn hảo kia, một quả bom có sức công phá cả một tòa nhà như thế nổ mạnh mà cô còn có thể sống sót.
Ngoài cửa sổ, gió như trước vẫn thổi, đem tóc của cô thổi đén trên mặt, cảm giác ngứa ngáy thật không thoải mái. Cô nhướng mày, nâng tay gạt tóc ra. Khi bàn tay xuất hiện trước mặt mình, Ngọc Tình mạnh mẽ giật mình.
Hết chương 1.
Mọi người nhớ ủng hộ và cho ý kiến nha! Thân.
Tác giả :
Nguyệt Tát Lâu Lan