Trùng Sinh Chi Huynh Đệ Tình Thâm
Chương 51
An Lạc ở lại An gia một tuần.
Một tuần này coi như sóng êm gió lặng. An Úc Đông không có ở nhà, nghe đâu là ra nước ngoài bàn chuyện làm ăn. An Lạc muốn điều tra sự thật của năm xưa cũng chẳng thể nào làm được. Anh cũng không tiết lộ việc khôi phục trí nhớ của mình cho bất kỳ ai, dù anh biết quản gia Ngô Bá – cũng chính là tài xế năm đó – chắc chắn biết điều gì đó, anh cũng tạm thời án binh bất động, tránh rút dây động rừng.
Cứ như vậy mà trì hoãn, An Lạc có thể ở nhà tiếp tục rèn luyện, khôi phục chức năng của hai chân, tuy hiện tại bước đi còn hơi bủn rủn, nhưng chí ít không cần dùng gậy đi khập khiễng nữa.
Hôm nay là cuối tuần, sau khi ăn xong bữa trưa, An Quang Diệu đột nhiên gọi An Lạc: “Tiểu Lạc, đi cùng ông nội tới một nơi.”
An Lạc theo ông ra cửa, một chiếc xe Lincoln dài đang đậu trước đó. Tài xế riêng của An Quang Diệu đang đứng đợi bên cạnh, xung quanh còn có bốn vệ sĩ to con đứng ngay ngắn. An Lạc đã quen với cảnh tượng này, bình thản mà theo An Quang Diệu lên xe, chỉ là trong lòng anh có chút nghi ngờ, bởi vì lần này ông nội dẫn anh đi ra ngoài mà không có An Trạch.
Không gian bên trong xe vô cùng rộng rãi. An Lạc ngồi thư thái trên ghế sô pha, nhìn sang ông lão tóc hoa râm nhưng vẻ mặt uy nghiêm bên cạnh, nhất thời không biết nói gì. Ngược lại, An Quang Diệu dường như nhìn thấu suy nghĩ của anh, bèn mở miệng: “Tiểu Lạc, có phải cháu đang cảm thấy kỳ lạ là hôm nay ông đưa cháu đi mà không gọi An Trạch theo đúng không?”
An Lạc gật đầu, thẳng thắn thừa nhận.
An Quang Diệu dừng lại một chút rồi mới nói: “Ta đưa cháu đến nơi mà An Trạch không cần đi theo.”
Ông cụ không giải thích nhiều, An Lạc cũng không hỏi thêm, anh an tâm ngồi trong xe ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Xe đi được hơn nửa tiếng đồng hồ thì quẹo vào một khu dân cư nhỏ.
Đường sá ở đây vô cùng rộng rãi, tọa lạc hai bên đường là một vài biệt thự tư nhân, rất nhiều biệt thự có tạo hình khá độc đáo, hiển nhiên là tác phẩm của kiến trúc sư chuyên nghiệp. Phong cảnh khu vực cực kỳ đẹp đẽ, bố cục quy hoạch rất hợp lý, dọc đường rất hiếm người qua lại, yên tĩnh đến mức cứ như nơi đây là một khu nghỉ mát mùa hè.
An Lạc cảm thấy nơi này có chút quen mắt, cho đến khi chiếc xe dừng lại trước một ngôi biệt thự ——
“Anh ơi…” Trước mắt đột nhiên thoảng qua khuôn mặt tươi cười của một thằng nhóc.
An Lạc bỗng nhiên hoảng sợ, mở cửa xe bước xuống nhìn thật kỹ, ngôi biệt thự hai tầng trước mặt quả nhiên đã xuất hiện trong giấc mơ của anh, tuy rằng ngày mẹ mất đã hơn hai mươi năm, nhưng ngôi biệt thự này vẫn còn tươm mới như nguyên.
Vườn hoa trước biệt thự trồng đủ loại hoa hồng trắng. Hiện tại, hoa hồng đang khai sắc rực rỡ, mùi hương thoang thoảng vờn trong gió. 20 năm đã qua, nhưng cảnh sắc nơi đây dường như chưa bao giờ đổi thay.
Thấy An Lạc và An Quang Diệu cùng xuống xe, bốn người vệ sĩ cũng bước xuống đứng sang một bên. An Quang Diệu quay đầu nói: “Các anh chờ ở cửa, ta với Tiểu Lạc tự đi vào.”
“Vâng, thưa ngài An.” Bốn người đồng thanh, hiển nhiên là đã qua huấn luyện chuyên nghiệp.
An Lạc quay lại nhìn bọn họ một cái, không nhận ra bất cứ biểu cảm khác thường nào của họ mới an tâm đi theo An Quang Diệu vào ngôi biệt thự.
Vốn tưởng rằng ngôi nhà không ai đến ở sẽ dính đầy bụi, nhưng không ngờ trong nhà lại sáng sủa sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi, hoa trên ban công hiển nhiên có người thường ngày chăm sóc, cá vàng trong bể khoan khoái bơi qua bơi lại. Nếu không phải đang đi bên cạnh An Quang Diệu, An Lạc sẽ tưởng nhầm mình đã trở lại hai mươi năm trước.
An Quang Diệu bước tới sô pha ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn An Lạc, “Tiểu Lạc, cháu có cảm giác quen thuộc với nơi này không?”
An Lạc im lặng chốc lát, rồi nói: “Có hơi quen quen ạ, hình như lúc nằm mơ có thấy nó.”
An Quang Diệu khẽ thở dài, “Đây là căn nhà ông mua tặng mẹ cháu, cháu đã từng ở đây cho đến năm 7 tuổi.”
An Lạc đương nhiên biết đây là đâu, chỉ là, anh tạm thời không muốn để lộ ra chuyện mình đã khôi phục ký ức của năm đó. Quay đầu nhìn kỹ không gian chung quanh một lần, phòng ngủ cửa để mở ở bên cạnh, từ phòng khách có thể thấy bày biện bên trong, toàn bộ căn phòng đều là màu trắng tuyền chói mắt, đó là phòng ngủ của An Chi, mẹ An Lạc, màu trắng là màu bà thích nhất…
An Quang Diệu đột nhiên nhẹ giọng nói: “Tiểu Lạc, thật ra hôm nay là ngày giỗ của mẹ cháu, cũng là ngày giỗ của chú thím cháu.”
An Lạc giật mình, quay đầu nhìn ông: “Bởi vậy, ông mới đưa cháu tới đây?”
An Quang Diệu gật đầu, “Năm cháu 7 tuổi, mẹ cháu gặp tai nạn xe, cháu bị đập đầu vào cửa kính, mất hết trí nhớ, Tiểu Mạch bị đả kích đến mức tinh thần thất thường, thậm chí còn bị tự kỷ… Tuy kết quả điều tra của cảnh sát cho ông biết là sự cố ngoài ý muốn, nhưng ông vẫn không tin.”
An Quang Diệu thoáng dừng lại, ánh mắt trở nên phức tạp: “Ông biết rõ tính chú hai cháu, nó lái xe rất cẩn thận, cũng không uống rượu khi lái xe, vậy thì làm sao mà làm xe lật mình trên đường cao tốc được chứ?”
“…” An Lạc im lặng.
Không ngờ ông lão tâm như gương sáng này đã nghi ngờ chân tướng vụ tai nan từ lâu rồi. Vậy nhưng, anh nên nói điểm đáng ngờ trong trí nhớ của anh cho ông biết như thế nào đây? Kẻ giết chết An Úc Thu rất có thể chính là anh ruột của chú ấy? Khi chưa có chứng cứ xác thực mà nói ra suy đoán trên, không chừng sẽ khiến ông lão tái phát bệnh tim.
An Quang Diệu tiếp tục: “Ở cùng một nơi dễ nhớ lại những chuyện đã từng xảy ra, ông đưa cháu tới đây chỉ là muốn thử xem, cháu có nhớ ra được cái gì hay không?”
An Lạc nhíu mày: “Xin lỗi ông nội, cháu vẫn chưa thể nhớ lại.”
Gương mặt An Quang Diệu không giấu nổi vẻ thất vọng, ông thở dài: “Không sao, không nên gượng ép bản thân. Thực ra hôm nay ông đưa cháu tới đây là còn muốn nói cho một chuyện khác nữa.” An Quang Diệu vẫy An Lạc, “Tiểu Lạc, cháu qua đây ngồi.”
An Lạc bước đến ngồi xuống, An Quang Diệu bèn nhẹ nhàng cầm tay anh, “Ông đã từng làm sai một việc, hết sức sai lầm, vì vậy không bao giờ có thể bù đắp đủ…”
“Chuyện này nói ra rất dài. Ông bà ngoại của cháu là bạn thân của ông, năm ấy bọn họ ra nước ngoài thì gặp tai nạn, mẹ cháu trở thành trẻ mồ côi, ông bèn nhận nó về An gia, làm cha nuôi của nó…
“Mẹ cháu từ nhỏ rất hiểu chuyện, ông vẫn luôn đối xử với nó như con gái thân sinh. Sau này, nó càng lớn càng xinh, người tới cửa làm mối ngày càng nhiều, thế nhưng… Ông không nỡ gả nó cho người ngoài, sợ khi nó lập gia đình lại không may chịu khổ. Vừa lúc bố cháu khi ấy không có bạn gái, ông bèn quyết định cho hai đứa kết hôn, xem như là thân càng thêm thân.
“Không ngờ, kết hôn chưa tới một năm, bố cháu trong một buổi vũ hội đã gặp Chu Bích Trân, nó nói với ông rằng nó yêu cô gái kia, muốn chia tay với Chi Nhi trong êm thấm. Lúc đó mẹ cháu đã mang thai cháu, ông không thể đồng ý yêu cầu ly hôn của bố cháu, nhưng ông tuyệt đối không thể ngờ rằng, mẹ cháu, nó lại đồng ý…
“Nó rất kiên quyết muốn ly hôn, ông bất đắc dĩ, không thể làm gì khác là thuận theo nó. Sau khi ly hôn, mẹ cháu dọn khỏi An gia, ông mua cho nó một ngôi nhà nhỏ, để nó ở đấy yên tâm dưỡng thai, chờ ngày cháu ra đời…
“Lúc đó, chuyện làm ăn trong nhà vừa mới khởi bước, ông bề bộn nhiều việc, hết ra nước ngoài lại trở về nước, rất ít thời gian đến đây thăm nó. Cứ như vậy qua vài năm, có một lần, sau khi ký hợp đồng từ nước ngoài trở về, dưới tâm huyết dâng trào, ông mua quà đến thăm cháu, không ngờ, lúc tới đây thì chứng kiến một thằng bé khác gọi cháu là anh trai.
“Lúc ấy ông vô cùng sốc, liền gọi Chi Nhi về nhà nói chuyện, rốt cục nó cũng nói ra sự thật…
“Hóa ra không lâu sau khi bố cháu kết hôn, nó yêu một người đàn ông khác tên là Trần Dịch, cậu ta là bạn đại học của Úc Thu, học chuyên ngành nhiếp ảnh. Hai đứa ban đầu kết làm anh em, sau khi Úc Đông đề xuất ly hôn, Chi Nhi lập tức đồng ý, vì nó muốn kết hôn với Trần Dịch…
“Ông vẫn luôn nghĩ bố cháu phản bội nó trước, nhưng không nghĩ rằng, trước khi bố cháu quen biết Chu Bích Trân, mẹ cháu cũng đã quen Trần Dịch rồi, đồng thời còn chuẩn bị thủ tục ly hôn đầy đủ… Sau khi biết chuyện, ông cực kỳ tức giận, thậm chí, trong lúc phẫn nộ, ông còn tát nó một cái bạt tai, không bao giờ cho phép nó gọi ông là cha nữa…
“Ngày hôm sau, mẹ cháu gặp tai nạn xe, cùng với chú thím hai cháu, bị lửa thiêu thi cốt vô hồn.”
Nói đến đây, giọng nói của An Quang Diệu trở nên nghẹn ngào, ông thở một hơi thật dài, quay đầu nhìn An Lạc: “Mấy năm nay, ông vẫn luôn áy náy, chuyện ông tự ý tác thành bố mẹ cháu, không ngờ lại khiến hai đứa chúng nó thống khổ như vậy. Mẹ cháu sợ ông không đồng ý cho nó và Trần Dịch yêu nhau, nên mới lén đăng ký kết hôn, ngay cả một buổi hôn lễ cũng không tổ chức… Nó vẫn ở lại ngôi biệt thự nhỏ này, sinh em trai cháu xong cũng không nói với ông một tiếng…”
“Ông lúc đó quá mực độc ác, làm mẹ cháu chịu tủi thân quá nhiều, trước ngày nó mất ông còn tát nó một cái bạt tai… Ông căn bản không xứng làm cha nuôi của nó, lại càng có lỗi với bố mẹ nó hơn. Trước lúc lâm chung, họ đã giao con gái họ cho ông, vậy mà ông lại không cho nó nổi một ngày hạnh phúc…”
Nhìn ông lão 70 tuổi đau khổ trước mặt, ngực An Lạc cũng không nén nổi có chút khó chịu.
Thực ra, bi kịch hôn nhân của năm đó, người làm sai không chỉ có một mình An Quang Diệu, An Úc Đông và An Chi cũng còn quá trẻ, không suy nghĩ kỹ càng hậu quả đã kết hôn qua loa, kết quả là sau khi kết hôn lại gặp đúng tình yêu đích thực, cuộc hôn nhân ‘thân càng thêm thân’ lại biến thành một trò cười lố bịch.
An Lạc nhẹ nhàng cầm tay An Quang Diệu, thấp giọng an ủi: “Ông à, đừng nên tự trách mình, cháu nghĩ, mẹ nhất định không trách ông đâu. Ông như người cha thân sinh với mẹ, trong lòng mẹ hẳn là cũng hiểu mà.”
An Quang Diệu nắm chặt tay An Lạc, giọng nói run rẩy: “Nếu chỉ là đánh nó thôi thì ông cũng sẽ không áy náy suốt bao nhiêu năm như thế này. Điều làm ông đau khổ hơn là, sau khi mẹ cháu qua đời, bởi vì quá đau lòng, nên ông đã quên mất rằng còn một đứa bé ở đây nữa…”
An Lạc khiếp sợ: “Là đứa trẻ gọi cháu là anh trai?”
“Đúng vậy, tên của nó là Tiểu Duệ.” An Quang Diệu nhỏ giọng, “Cho đến một tuần sau, khi tang lễ của mẹ cháu được cử hành hoàn tất, ông mới đột nhiên nhớ ra đứa bé kia, vội lái xe đến tìm nó. Nhưng ở đây đã chẳng còn bóng người nào nữa, đứa bé kia đã biến mất rồi.”
An Lạc trầm mặc một hồi, rồi nói: “Có thể là nó được bố nó đưa đi?”
An Quang Diệu lắc đầu, “Không phải. Bố nó sau đó có tới chỗ ông tìm thằng bé, cậu ta nói, ngày đó ăn xong thì cậu ta cùng một ekip ra nước ngoài chụp ảnh, một tuần sau mới về, ngay cả chuyện An Chi gặp tai nạn xe lúc nào cũng không biết, lại càng không gặp Tiểu Duệ.”
Trí nhớ An Lạc liền hiện lại cảnh tượng trước khi rời khỏi ngôi biệt thự ——
Đứa nhóc dễ thương líu lo, kéo tay An Lạc: “Anh phải giữ lời đó nha, em ở nhà chờ mẹ với anh về.”…
Đáng tiếc cả mẹ lẫn anh trai nó đều không trở về, anh nó cũng không thực hiện lời hứa mang đồ ăn ngon về cho nó.
Đứa trẻ mới 5 tuổi, một mình ở ngôi biệt thự vắng vẻ đợi mẹ và anh trở về, đợi hết một ngày, từ lúc trời hừng đông cho tới khi tối đen, lại từ lúc trời tối đen cho đến hừng đông. Thế nhưng, nó chẳng đợi được, vì không có ai quan tâm đến nó… Nó sợ đến mức nào, buồn đến mức nào?
Nghĩ tới cảnh đó mà thấy lo lắng không thôi.
An Lạc hít sâu, quay đầu nhìn An Quang Diệu: “Ông à, sau đó không cử người đi tìm nó sao?”
An Quang Diệu đau khổ nhíu mày, “Đương nhiên là đi tìm chứ. Ông huy động tất cả mọi người, đi tìm mọi nơi, đăng tin tìm người liên tục trong một năm, nhưng chẳng có tin tức nào về nó. Trần Dịch vốn nghè khó, để tìm thằng bé cậu ta gần như đã dùng hết số tiền tích góp, sau vì quá đau khổ nên rời khỏi đây. Ông định cho cậu ta tiền, nhưng cậu ta không nhận một xu… Ông biết cậu ra hận mình, mẹ cháu trên trời có linh thiêng nhất định cũng đang trách ông…”
An Lạc khẽ nhíu mày, “Nhưng, bao nhiêu năm như vậy mà vẫn chưa có tin tức, liệu có phải…” Có phải bị bọn buôn người bán mất, hay đã chết rồi? An Lạc nhìn sắc mặt của An Quang Diệu, không dám nói ra suy đoán.
An Quang Diệu vuốt khóe mắt cay lệ, vỗ nhẹ lên tay An Lạc: “Ông xin lỗi mẹ cháu, nó đã qua đời, vậy mà ông không bảo vệ được con của nó. Tiểu Lạc, cháu nhất định phải nghĩ cách tìm ra em trai cháu…”
“Cháu sẽ tận lực.” An Lạc tuy đồng ý, nhưng trong lòng không hề để tâm. Biển người mênh mông, muốn tìm một đứa em trai thất lạc 20 năm dễ đến vậy sao? Huống chi, anh căn bản không phải là An Lạc, ký ức về đứa bé kia cũng chỉ là vài khoảnh khắc ngắn ngủi trong mơ.
An Quang Diệu đột nhiên lấy từ trong túi một chiếc nhẫn ngọc bích ra, “Đây là nhẫn ngọc bích ông đặt làm riêng, trên có khắc tên của ông, trên thế giới chỉ có một chiếc. Dựa vào cái này, cháu có thể đến ngân hàng Thụy Sĩ rút một khoản tiền.”
An Lạc kinh ngạc: “Ông nội, cái này…”
“Nhận lấy đi, số tiền đó cháu muốn dùng làm gì cũng được, tùy ý cháu. Ông không có cách nào để bù đắp món nợ với mẹ và em cháu, ông chỉ hy vọng cháu sống tốt… Tiểu Lạc, đừng cự tuyệt tâm ý của ông.”
Nếu như ông cụ biết, đứa cháu Tiểu Lạc ông yêu thương nhất thực ra đã mất, ông chắc chắn sẽ rất khổ sở, đúng không?
Đối mặt với ông lão tóc trắng xóa, lòng tràn đầy hối hận này, An Lạc tuyệt nhiên không thể nói ra chuyện tàn nhẫn đó. Trong giờ khắc này, anh thậm chí còn ước rằng mình chính là An Lạc thật sự, như vậy mới có thể làm tiêu tan đi chút ít đau buồn của ông lão này.
Trầm mặc một hồi lâu, An Lạc rốt cục nhận chiếc nhẫn ngọc bích từ tay ông.
Dưới ánh mặt trời, chiếc nhẫn tinh xảo tản ra ánh sáng xanh êm dịu, mặt trong quả nhiên có khắc ba chữ “An Quang Diệu”. An Lạc biết, chiếc nhẫn này giữ một khoản tiền kếch xù trong ngân hàng, nhưng căn bản là anh không có tư cách tiếp nhận số tài sản này, vì muốn ông cụ có thể yên lòng, An Lạc đành tạm thời nhận lấy, sau này sẽ tính tiếp…
An Quang Diệu nhẹ nhàng khép bàn tay An Lạc lại, thấp giọng: “Bí mật này chỉ có ông và cháu biết, đây là thứ ông để lại cho duy nhất mình cháu, cháu hiểu chưa?”
Hiển nhiên, ý của ông là khoản tiền gửi bí mật trong ngân hàng này là dành riêng cho An Lạc, không để ba anh em còn lại trong An gia biết để tránh bọn họ nghĩ ông nội bất công. An Lạc vẻ mặt phức tạp gật đầu, nói: “Cháu hiểu rồi ạ.”
An Quang Diệu vỗ nhẹ lên cánh tay An Lạc, “Tiểu Lạc, cháu có thể sống vui vẻ là tâm nguyện lớn nhất của ông. Nếu có một ngày tìm được em cháu mà ông đã mất rồi, cháu nhất định phải dẫn nó tới trước mộ phần của ông, nói cho ông biết một tiếng.”
“Ông nội.” An Lạc vội vàng ngắt lời ông, “Đừng nói lung tung.”
An Quang Diệu khẽ cười, đứng dậy: “Đi nào, chúng ta tới thăm mộ của mẹ cháu.”
Một tuần này coi như sóng êm gió lặng. An Úc Đông không có ở nhà, nghe đâu là ra nước ngoài bàn chuyện làm ăn. An Lạc muốn điều tra sự thật của năm xưa cũng chẳng thể nào làm được. Anh cũng không tiết lộ việc khôi phục trí nhớ của mình cho bất kỳ ai, dù anh biết quản gia Ngô Bá – cũng chính là tài xế năm đó – chắc chắn biết điều gì đó, anh cũng tạm thời án binh bất động, tránh rút dây động rừng.
Cứ như vậy mà trì hoãn, An Lạc có thể ở nhà tiếp tục rèn luyện, khôi phục chức năng của hai chân, tuy hiện tại bước đi còn hơi bủn rủn, nhưng chí ít không cần dùng gậy đi khập khiễng nữa.
Hôm nay là cuối tuần, sau khi ăn xong bữa trưa, An Quang Diệu đột nhiên gọi An Lạc: “Tiểu Lạc, đi cùng ông nội tới một nơi.”
An Lạc theo ông ra cửa, một chiếc xe Lincoln dài đang đậu trước đó. Tài xế riêng của An Quang Diệu đang đứng đợi bên cạnh, xung quanh còn có bốn vệ sĩ to con đứng ngay ngắn. An Lạc đã quen với cảnh tượng này, bình thản mà theo An Quang Diệu lên xe, chỉ là trong lòng anh có chút nghi ngờ, bởi vì lần này ông nội dẫn anh đi ra ngoài mà không có An Trạch.
Không gian bên trong xe vô cùng rộng rãi. An Lạc ngồi thư thái trên ghế sô pha, nhìn sang ông lão tóc hoa râm nhưng vẻ mặt uy nghiêm bên cạnh, nhất thời không biết nói gì. Ngược lại, An Quang Diệu dường như nhìn thấu suy nghĩ của anh, bèn mở miệng: “Tiểu Lạc, có phải cháu đang cảm thấy kỳ lạ là hôm nay ông đưa cháu đi mà không gọi An Trạch theo đúng không?”
An Lạc gật đầu, thẳng thắn thừa nhận.
An Quang Diệu dừng lại một chút rồi mới nói: “Ta đưa cháu đến nơi mà An Trạch không cần đi theo.”
Ông cụ không giải thích nhiều, An Lạc cũng không hỏi thêm, anh an tâm ngồi trong xe ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Xe đi được hơn nửa tiếng đồng hồ thì quẹo vào một khu dân cư nhỏ.
Đường sá ở đây vô cùng rộng rãi, tọa lạc hai bên đường là một vài biệt thự tư nhân, rất nhiều biệt thự có tạo hình khá độc đáo, hiển nhiên là tác phẩm của kiến trúc sư chuyên nghiệp. Phong cảnh khu vực cực kỳ đẹp đẽ, bố cục quy hoạch rất hợp lý, dọc đường rất hiếm người qua lại, yên tĩnh đến mức cứ như nơi đây là một khu nghỉ mát mùa hè.
An Lạc cảm thấy nơi này có chút quen mắt, cho đến khi chiếc xe dừng lại trước một ngôi biệt thự ——
“Anh ơi…” Trước mắt đột nhiên thoảng qua khuôn mặt tươi cười của một thằng nhóc.
An Lạc bỗng nhiên hoảng sợ, mở cửa xe bước xuống nhìn thật kỹ, ngôi biệt thự hai tầng trước mặt quả nhiên đã xuất hiện trong giấc mơ của anh, tuy rằng ngày mẹ mất đã hơn hai mươi năm, nhưng ngôi biệt thự này vẫn còn tươm mới như nguyên.
Vườn hoa trước biệt thự trồng đủ loại hoa hồng trắng. Hiện tại, hoa hồng đang khai sắc rực rỡ, mùi hương thoang thoảng vờn trong gió. 20 năm đã qua, nhưng cảnh sắc nơi đây dường như chưa bao giờ đổi thay.
Thấy An Lạc và An Quang Diệu cùng xuống xe, bốn người vệ sĩ cũng bước xuống đứng sang một bên. An Quang Diệu quay đầu nói: “Các anh chờ ở cửa, ta với Tiểu Lạc tự đi vào.”
“Vâng, thưa ngài An.” Bốn người đồng thanh, hiển nhiên là đã qua huấn luyện chuyên nghiệp.
An Lạc quay lại nhìn bọn họ một cái, không nhận ra bất cứ biểu cảm khác thường nào của họ mới an tâm đi theo An Quang Diệu vào ngôi biệt thự.
Vốn tưởng rằng ngôi nhà không ai đến ở sẽ dính đầy bụi, nhưng không ngờ trong nhà lại sáng sủa sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi, hoa trên ban công hiển nhiên có người thường ngày chăm sóc, cá vàng trong bể khoan khoái bơi qua bơi lại. Nếu không phải đang đi bên cạnh An Quang Diệu, An Lạc sẽ tưởng nhầm mình đã trở lại hai mươi năm trước.
An Quang Diệu bước tới sô pha ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn An Lạc, “Tiểu Lạc, cháu có cảm giác quen thuộc với nơi này không?”
An Lạc im lặng chốc lát, rồi nói: “Có hơi quen quen ạ, hình như lúc nằm mơ có thấy nó.”
An Quang Diệu khẽ thở dài, “Đây là căn nhà ông mua tặng mẹ cháu, cháu đã từng ở đây cho đến năm 7 tuổi.”
An Lạc đương nhiên biết đây là đâu, chỉ là, anh tạm thời không muốn để lộ ra chuyện mình đã khôi phục ký ức của năm đó. Quay đầu nhìn kỹ không gian chung quanh một lần, phòng ngủ cửa để mở ở bên cạnh, từ phòng khách có thể thấy bày biện bên trong, toàn bộ căn phòng đều là màu trắng tuyền chói mắt, đó là phòng ngủ của An Chi, mẹ An Lạc, màu trắng là màu bà thích nhất…
An Quang Diệu đột nhiên nhẹ giọng nói: “Tiểu Lạc, thật ra hôm nay là ngày giỗ của mẹ cháu, cũng là ngày giỗ của chú thím cháu.”
An Lạc giật mình, quay đầu nhìn ông: “Bởi vậy, ông mới đưa cháu tới đây?”
An Quang Diệu gật đầu, “Năm cháu 7 tuổi, mẹ cháu gặp tai nạn xe, cháu bị đập đầu vào cửa kính, mất hết trí nhớ, Tiểu Mạch bị đả kích đến mức tinh thần thất thường, thậm chí còn bị tự kỷ… Tuy kết quả điều tra của cảnh sát cho ông biết là sự cố ngoài ý muốn, nhưng ông vẫn không tin.”
An Quang Diệu thoáng dừng lại, ánh mắt trở nên phức tạp: “Ông biết rõ tính chú hai cháu, nó lái xe rất cẩn thận, cũng không uống rượu khi lái xe, vậy thì làm sao mà làm xe lật mình trên đường cao tốc được chứ?”
“…” An Lạc im lặng.
Không ngờ ông lão tâm như gương sáng này đã nghi ngờ chân tướng vụ tai nan từ lâu rồi. Vậy nhưng, anh nên nói điểm đáng ngờ trong trí nhớ của anh cho ông biết như thế nào đây? Kẻ giết chết An Úc Thu rất có thể chính là anh ruột của chú ấy? Khi chưa có chứng cứ xác thực mà nói ra suy đoán trên, không chừng sẽ khiến ông lão tái phát bệnh tim.
An Quang Diệu tiếp tục: “Ở cùng một nơi dễ nhớ lại những chuyện đã từng xảy ra, ông đưa cháu tới đây chỉ là muốn thử xem, cháu có nhớ ra được cái gì hay không?”
An Lạc nhíu mày: “Xin lỗi ông nội, cháu vẫn chưa thể nhớ lại.”
Gương mặt An Quang Diệu không giấu nổi vẻ thất vọng, ông thở dài: “Không sao, không nên gượng ép bản thân. Thực ra hôm nay ông đưa cháu tới đây là còn muốn nói cho một chuyện khác nữa.” An Quang Diệu vẫy An Lạc, “Tiểu Lạc, cháu qua đây ngồi.”
An Lạc bước đến ngồi xuống, An Quang Diệu bèn nhẹ nhàng cầm tay anh, “Ông đã từng làm sai một việc, hết sức sai lầm, vì vậy không bao giờ có thể bù đắp đủ…”
“Chuyện này nói ra rất dài. Ông bà ngoại của cháu là bạn thân của ông, năm ấy bọn họ ra nước ngoài thì gặp tai nạn, mẹ cháu trở thành trẻ mồ côi, ông bèn nhận nó về An gia, làm cha nuôi của nó…
“Mẹ cháu từ nhỏ rất hiểu chuyện, ông vẫn luôn đối xử với nó như con gái thân sinh. Sau này, nó càng lớn càng xinh, người tới cửa làm mối ngày càng nhiều, thế nhưng… Ông không nỡ gả nó cho người ngoài, sợ khi nó lập gia đình lại không may chịu khổ. Vừa lúc bố cháu khi ấy không có bạn gái, ông bèn quyết định cho hai đứa kết hôn, xem như là thân càng thêm thân.
“Không ngờ, kết hôn chưa tới một năm, bố cháu trong một buổi vũ hội đã gặp Chu Bích Trân, nó nói với ông rằng nó yêu cô gái kia, muốn chia tay với Chi Nhi trong êm thấm. Lúc đó mẹ cháu đã mang thai cháu, ông không thể đồng ý yêu cầu ly hôn của bố cháu, nhưng ông tuyệt đối không thể ngờ rằng, mẹ cháu, nó lại đồng ý…
“Nó rất kiên quyết muốn ly hôn, ông bất đắc dĩ, không thể làm gì khác là thuận theo nó. Sau khi ly hôn, mẹ cháu dọn khỏi An gia, ông mua cho nó một ngôi nhà nhỏ, để nó ở đấy yên tâm dưỡng thai, chờ ngày cháu ra đời…
“Lúc đó, chuyện làm ăn trong nhà vừa mới khởi bước, ông bề bộn nhiều việc, hết ra nước ngoài lại trở về nước, rất ít thời gian đến đây thăm nó. Cứ như vậy qua vài năm, có một lần, sau khi ký hợp đồng từ nước ngoài trở về, dưới tâm huyết dâng trào, ông mua quà đến thăm cháu, không ngờ, lúc tới đây thì chứng kiến một thằng bé khác gọi cháu là anh trai.
“Lúc ấy ông vô cùng sốc, liền gọi Chi Nhi về nhà nói chuyện, rốt cục nó cũng nói ra sự thật…
“Hóa ra không lâu sau khi bố cháu kết hôn, nó yêu một người đàn ông khác tên là Trần Dịch, cậu ta là bạn đại học của Úc Thu, học chuyên ngành nhiếp ảnh. Hai đứa ban đầu kết làm anh em, sau khi Úc Đông đề xuất ly hôn, Chi Nhi lập tức đồng ý, vì nó muốn kết hôn với Trần Dịch…
“Ông vẫn luôn nghĩ bố cháu phản bội nó trước, nhưng không nghĩ rằng, trước khi bố cháu quen biết Chu Bích Trân, mẹ cháu cũng đã quen Trần Dịch rồi, đồng thời còn chuẩn bị thủ tục ly hôn đầy đủ… Sau khi biết chuyện, ông cực kỳ tức giận, thậm chí, trong lúc phẫn nộ, ông còn tát nó một cái bạt tai, không bao giờ cho phép nó gọi ông là cha nữa…
“Ngày hôm sau, mẹ cháu gặp tai nạn xe, cùng với chú thím hai cháu, bị lửa thiêu thi cốt vô hồn.”
Nói đến đây, giọng nói của An Quang Diệu trở nên nghẹn ngào, ông thở một hơi thật dài, quay đầu nhìn An Lạc: “Mấy năm nay, ông vẫn luôn áy náy, chuyện ông tự ý tác thành bố mẹ cháu, không ngờ lại khiến hai đứa chúng nó thống khổ như vậy. Mẹ cháu sợ ông không đồng ý cho nó và Trần Dịch yêu nhau, nên mới lén đăng ký kết hôn, ngay cả một buổi hôn lễ cũng không tổ chức… Nó vẫn ở lại ngôi biệt thự nhỏ này, sinh em trai cháu xong cũng không nói với ông một tiếng…”
“Ông lúc đó quá mực độc ác, làm mẹ cháu chịu tủi thân quá nhiều, trước ngày nó mất ông còn tát nó một cái bạt tai… Ông căn bản không xứng làm cha nuôi của nó, lại càng có lỗi với bố mẹ nó hơn. Trước lúc lâm chung, họ đã giao con gái họ cho ông, vậy mà ông lại không cho nó nổi một ngày hạnh phúc…”
Nhìn ông lão 70 tuổi đau khổ trước mặt, ngực An Lạc cũng không nén nổi có chút khó chịu.
Thực ra, bi kịch hôn nhân của năm đó, người làm sai không chỉ có một mình An Quang Diệu, An Úc Đông và An Chi cũng còn quá trẻ, không suy nghĩ kỹ càng hậu quả đã kết hôn qua loa, kết quả là sau khi kết hôn lại gặp đúng tình yêu đích thực, cuộc hôn nhân ‘thân càng thêm thân’ lại biến thành một trò cười lố bịch.
An Lạc nhẹ nhàng cầm tay An Quang Diệu, thấp giọng an ủi: “Ông à, đừng nên tự trách mình, cháu nghĩ, mẹ nhất định không trách ông đâu. Ông như người cha thân sinh với mẹ, trong lòng mẹ hẳn là cũng hiểu mà.”
An Quang Diệu nắm chặt tay An Lạc, giọng nói run rẩy: “Nếu chỉ là đánh nó thôi thì ông cũng sẽ không áy náy suốt bao nhiêu năm như thế này. Điều làm ông đau khổ hơn là, sau khi mẹ cháu qua đời, bởi vì quá đau lòng, nên ông đã quên mất rằng còn một đứa bé ở đây nữa…”
An Lạc khiếp sợ: “Là đứa trẻ gọi cháu là anh trai?”
“Đúng vậy, tên của nó là Tiểu Duệ.” An Quang Diệu nhỏ giọng, “Cho đến một tuần sau, khi tang lễ của mẹ cháu được cử hành hoàn tất, ông mới đột nhiên nhớ ra đứa bé kia, vội lái xe đến tìm nó. Nhưng ở đây đã chẳng còn bóng người nào nữa, đứa bé kia đã biến mất rồi.”
An Lạc trầm mặc một hồi, rồi nói: “Có thể là nó được bố nó đưa đi?”
An Quang Diệu lắc đầu, “Không phải. Bố nó sau đó có tới chỗ ông tìm thằng bé, cậu ta nói, ngày đó ăn xong thì cậu ta cùng một ekip ra nước ngoài chụp ảnh, một tuần sau mới về, ngay cả chuyện An Chi gặp tai nạn xe lúc nào cũng không biết, lại càng không gặp Tiểu Duệ.”
Trí nhớ An Lạc liền hiện lại cảnh tượng trước khi rời khỏi ngôi biệt thự ——
Đứa nhóc dễ thương líu lo, kéo tay An Lạc: “Anh phải giữ lời đó nha, em ở nhà chờ mẹ với anh về.”…
Đáng tiếc cả mẹ lẫn anh trai nó đều không trở về, anh nó cũng không thực hiện lời hứa mang đồ ăn ngon về cho nó.
Đứa trẻ mới 5 tuổi, một mình ở ngôi biệt thự vắng vẻ đợi mẹ và anh trở về, đợi hết một ngày, từ lúc trời hừng đông cho tới khi tối đen, lại từ lúc trời tối đen cho đến hừng đông. Thế nhưng, nó chẳng đợi được, vì không có ai quan tâm đến nó… Nó sợ đến mức nào, buồn đến mức nào?
Nghĩ tới cảnh đó mà thấy lo lắng không thôi.
An Lạc hít sâu, quay đầu nhìn An Quang Diệu: “Ông à, sau đó không cử người đi tìm nó sao?”
An Quang Diệu đau khổ nhíu mày, “Đương nhiên là đi tìm chứ. Ông huy động tất cả mọi người, đi tìm mọi nơi, đăng tin tìm người liên tục trong một năm, nhưng chẳng có tin tức nào về nó. Trần Dịch vốn nghè khó, để tìm thằng bé cậu ta gần như đã dùng hết số tiền tích góp, sau vì quá đau khổ nên rời khỏi đây. Ông định cho cậu ta tiền, nhưng cậu ta không nhận một xu… Ông biết cậu ra hận mình, mẹ cháu trên trời có linh thiêng nhất định cũng đang trách ông…”
An Lạc khẽ nhíu mày, “Nhưng, bao nhiêu năm như vậy mà vẫn chưa có tin tức, liệu có phải…” Có phải bị bọn buôn người bán mất, hay đã chết rồi? An Lạc nhìn sắc mặt của An Quang Diệu, không dám nói ra suy đoán.
An Quang Diệu vuốt khóe mắt cay lệ, vỗ nhẹ lên tay An Lạc: “Ông xin lỗi mẹ cháu, nó đã qua đời, vậy mà ông không bảo vệ được con của nó. Tiểu Lạc, cháu nhất định phải nghĩ cách tìm ra em trai cháu…”
“Cháu sẽ tận lực.” An Lạc tuy đồng ý, nhưng trong lòng không hề để tâm. Biển người mênh mông, muốn tìm một đứa em trai thất lạc 20 năm dễ đến vậy sao? Huống chi, anh căn bản không phải là An Lạc, ký ức về đứa bé kia cũng chỉ là vài khoảnh khắc ngắn ngủi trong mơ.
An Quang Diệu đột nhiên lấy từ trong túi một chiếc nhẫn ngọc bích ra, “Đây là nhẫn ngọc bích ông đặt làm riêng, trên có khắc tên của ông, trên thế giới chỉ có một chiếc. Dựa vào cái này, cháu có thể đến ngân hàng Thụy Sĩ rút một khoản tiền.”
An Lạc kinh ngạc: “Ông nội, cái này…”
“Nhận lấy đi, số tiền đó cháu muốn dùng làm gì cũng được, tùy ý cháu. Ông không có cách nào để bù đắp món nợ với mẹ và em cháu, ông chỉ hy vọng cháu sống tốt… Tiểu Lạc, đừng cự tuyệt tâm ý của ông.”
Nếu như ông cụ biết, đứa cháu Tiểu Lạc ông yêu thương nhất thực ra đã mất, ông chắc chắn sẽ rất khổ sở, đúng không?
Đối mặt với ông lão tóc trắng xóa, lòng tràn đầy hối hận này, An Lạc tuyệt nhiên không thể nói ra chuyện tàn nhẫn đó. Trong giờ khắc này, anh thậm chí còn ước rằng mình chính là An Lạc thật sự, như vậy mới có thể làm tiêu tan đi chút ít đau buồn của ông lão này.
Trầm mặc một hồi lâu, An Lạc rốt cục nhận chiếc nhẫn ngọc bích từ tay ông.
Dưới ánh mặt trời, chiếc nhẫn tinh xảo tản ra ánh sáng xanh êm dịu, mặt trong quả nhiên có khắc ba chữ “An Quang Diệu”. An Lạc biết, chiếc nhẫn này giữ một khoản tiền kếch xù trong ngân hàng, nhưng căn bản là anh không có tư cách tiếp nhận số tài sản này, vì muốn ông cụ có thể yên lòng, An Lạc đành tạm thời nhận lấy, sau này sẽ tính tiếp…
An Quang Diệu nhẹ nhàng khép bàn tay An Lạc lại, thấp giọng: “Bí mật này chỉ có ông và cháu biết, đây là thứ ông để lại cho duy nhất mình cháu, cháu hiểu chưa?”
Hiển nhiên, ý của ông là khoản tiền gửi bí mật trong ngân hàng này là dành riêng cho An Lạc, không để ba anh em còn lại trong An gia biết để tránh bọn họ nghĩ ông nội bất công. An Lạc vẻ mặt phức tạp gật đầu, nói: “Cháu hiểu rồi ạ.”
An Quang Diệu vỗ nhẹ lên cánh tay An Lạc, “Tiểu Lạc, cháu có thể sống vui vẻ là tâm nguyện lớn nhất của ông. Nếu có một ngày tìm được em cháu mà ông đã mất rồi, cháu nhất định phải dẫn nó tới trước mộ phần của ông, nói cho ông biết một tiếng.”
“Ông nội.” An Lạc vội vàng ngắt lời ông, “Đừng nói lung tung.”
An Quang Diệu khẽ cười, đứng dậy: “Đi nào, chúng ta tới thăm mộ của mẹ cháu.”
Tác giả :
Điệp Chi Linh