Trùng Sinh Chi Huynh Đệ Tình Thâm
Chương 22
Ngoại truyện 2: Tâm sự của An Trạch
Ngôi nhà An gia mới tậu nằm ở ngoại ô thành phố Tây Lâm. Vì An Quang Diệu muốn tận hưởng lạc thú của một gia đình có ba thế hệ, đích thân giáo dục con cháu của mình, thế nên An Úc Đông liền mua một căn biệt thự với diện tích cực rộng ở vùng ngoại ô, mời công ty trang trí tốt nhất, dựa theo sở thích của bố mà sắp xếp gian phòng.
Khác với ngôi nhà bốn phòng hai sảnh trước, diện tích của tòa biệt thự nhỏ này cực kỳ lớn, phòng ngủ cũng rất nhiều.
Phòng ngủ chính lớn nhất ở tầng một đương nhiên là để cho An Quang Diệu bị bệnh tim không tiện lên xuống cầu thang, An Úc Đông và Chu Bích Trân chọn phòng ngủ tận cùng trên tầng hai, còn lại năm phòng cho bọn nhỏ chọn, một phòng thừa để làm phòng dành cho khách.
An Lạc là anh cả, hiển nhiên sẽ để các em trai chọn trước, An Nham và An Mạch lanh lẹ chọn phòng ngủ trên tầng hai, còn An Trạch sau khi nhìn kỹ bố cục phòng ngủ mới nghiêm túc nói: “Anh ơi, em muốn chọn phòng ngủ tầng dưới.”
Theo lý thuyết, trẻ con thường vô ý thức chọn thứ có lợi cho bản thân mình, không gian của phòng ngủ ở tầng hai rất rộng, ánh sáng cũng nhiều hơn, phòng ngủ dưới tầng một tương đối nhỏ, ánh sáng cũng bị cây đại thụ bên ngoài che chắn mất. Vốn An Lạc định để ba đứa em ở tầng hai, mình ở tầng dưới, thân là anh cả nên phải nhường nhịn em trai, nhưng không ngờ rằng, An Trạch lại chủ động nói muốn ở tầng dưới.
An Lạc thoáng nghi ngờ hỏi: “Tại sao em muốn ở tầng dưới?”
An Trạch suy nghĩ một chút rồi nói: “Bởi vì em không muốn leo cầu thang.”
An Lạc giật mình, im lặng chốc lát, nói: “Được rồi, vậy em ở tầng dưới.”
Kỳ thực, An Trạch đã không nói ra nguyên nhân thật sự.
Cậu nói muốn ở tầng dưới là bởi vì… nếu mình ở tầng dưới, anh có thể chọn được phòng ngủ tốt hơn.
Nếu mình chọn cái không tốt trước, như vậy anh sẽ không phải khó xử.
Trong ý thức của nhóc An Trạch, anh trai từ bé đã không có mẹ, hơn nữa lại tốt với mình như vậy, với việc nhỏ này, mình phải nhường cho anh mới đúng. Nói thẳng là “Em nhường cho anh” thì anh chắc chắn sẽ không đồng ý, bởi vậy An Trạch mới tìm cớ nói là mình không muốn leo cầu thang.
Quan niệm đơn thuần “nhường cho anh” ấy, đã đi theo An Trạch nhỏ tuổi một khoảng thời gian rất dài. Toàn bộ thời thơ ấu, An Trạch luôn mang theo ý nghĩ “ưu tiên cho anh”, cậu thấy rằng, sau khi trở về quốc nội anh đã chiếu cố cậu rất nhiều, cậu lại tranh giành với anh thì có vẻ rất không biết điều.
Bởi vậy, khi An Nham chọc giận anh, An Trạch mới đứng ra dốc sức bảo vệ.
Dù cách bảo vệ đó trong mắt An Lạc vô cùng ấu trĩ và buồn cười, nhưng An Trạch vẫn cố chấp, kiên định, vĩnh viễn đứng bên cạnh anh.
***
An Trạch năm ấy 8 tuổi chính thức đến trường tiểu học của các anh.
Không học mẫu giáo trong nước, cậu học thẳng lên chương trình lớp 1 nên tự nhiên sẽ không theo kịp, lời giáo viên giảng bài cũng hoàn toàn nghe không hiểu. Mà An Lạc 11 tuổi năm đó đã là học sinh lớp 5, thành tích luôn tốt. An Úc Đông bèn bảo An Lạc phụ đạo cho em trai, An Trạch gặp bài không hiểu liền đi hỏi An Lạc, An Lạc rất kiên trì trả lời cho cậu.
Nhưng An Trạch hiểu chuyện lại nghĩ, mình thường xuyên hỏi bài sẽ làm phiền anh. Bởi vậy cậu nỗ lực gấp bội, hết sức chăm chỉ đọc sách, tư duy vốn đã thông minh, hơn nữa lại học tập cần cù, dần dần, An Trạch từ số một cuối sổ biến thành số một chân chính, điểm số trên phiếu điểm cũng từ hàng đơn vị thảm thương biến thành điểm tối đa khiến người ta phải tự hào.
Lúc đó, An Lạc lên trung học, không còn chung một trường với An Trạch nữa.
An Trạch rất muốn học cùng nội dung với anh trai, cùng nhau thảo luận ra đáp án đề bài, không cần phải lấy thân phận em trai lớp dưới đi hỏi mấy vấn đề ấu trĩ trong mắt anh nữa. Mỗi lần, sau mấy bài mình cảm thấy cực kỳ khó anh lại dễ dàng giải ra, An Trạch lại thấy trong lòng rất khó chịu.
Anh lớn hơn cậu ba tuổi, nhập học sớm hơn cậu bốn năm, nền tảng tốt hơn cậu, mỗi lần họp phụ huynh lại được giáo viên biểu dương, trên phiếu điểm luôn xuất hiện điểm 100 đẹp mắt, thường xuyên đứng ở vị trí thứ nhất trong lớp… Cậu dường như mãi mãi không có cách nào để đuổi theo bước chân của anh.
Sùng bái anh, và cùng với tâm trạng muốn đuổi kịp anh, An Trạch càng có động lực hơn, cũng càng siêng năng khắc khổ hơn.
Vì vậy, trong mắt người lớn, thằng bé An Trạch này thực sự vô cùng hiểu chuyện.
Hiểu chuyện đến mức căn bản chẳng cần quan tâm nữa.
Dần dà, ông nội, cha mẹ, anh trai, không còn ai dành sự quan tâm với đứa út này nữa, An Trạch cũng quen với việc tự mình ngồi trong phòng chăm chỉ làm bài.
Cậu cho rằng, chỉ có như vậy, cậu sẽ không bị anh coi thường. Nhưng quên mất rằng, trong mắt anh, em trai vừa hiểu chuyện vừa thông minh như vậy, là sự tồn tại khiến người ta yên tâm nhất, và không cần chú ý nhất.
Lớp 1, An Trạch có một lần bị vấp ngã, cánh tay bị cành cây cắt qua, máu chảy không ngừng, An Lạc vội tới băng bó vết thương cho cậu. An Trạch thông minh nhanh chóng học được cách xử lý vết thương, lần đi học bị thương thứ hai đã tự mình băng bó.
Cậu cho rằng, làm một đứa trẻ thông minh và chăm chỉ, anh trai sẽ thích nó. Nhưng quên mất rằng, em trai kiên cường học được cách tự xử lý vết thương, là sự tồn tại không cần anh trai quan tâm và nhớ đến nhất.
Trẻ con khóc nhè mới có thể khiến người khác yêu thương, mà An Trạch lại không bao giờ khóc.
Lớp 3 tiểu học, vì thành tích xuất sắc mà An Trạch nhảy thẳng lên lớp 5, trung học thì nhảy thẳng qua lớp 8. Thành tích của An Mạch luôn ở mức trung bình, còn An Nham vì thành tích quá kém nên ở lại một lớp, An Trạch liên tục nhảy lớp hai lần cùng vào lớp 10 với hai người anh.
Thời gian đó, anh cả An Lạc đang học lớp 12, đồng thời là hội trưởng hội học sinh của trường.
Thân là con trưởng của An gia, An Lạc vẫn luôn vâng theo tâm nguyện của ông nội và bố, là tấm gương tốt nhất cho các em, mà đứa thực sự chịu ảnh hưởng từ tấm gương đó là cậu em út An Trạch vẫn không được anh để tâm.
Năm An Lạc tốt nghiệp, An Trạch lên lớp 11, đồng thời tiếp nhận chức vụ hội trưởng hội học sinh tiếp theo. Với thành tích thi cử đứng thứ nhất xuất sắc toàn trường, An Lạc vào Học viện Thương nghiệp nổi tiếng nhất thành phố, học chuyên ngành tốt nhất của trường là Quản lý công thương.
Hai năm kế tiếp, An Trạch vẫn nỗ lực như trước, luôn luôn duy trì thành tích đứng thứ nhất toàn trường. Hai năm vội vã qua đi, An Trạch 16 tuổi, An Mạch 17, An Nham 18, ba anh em cùng lúc tham gia kỳ thi đại học năm đầu. Kết quả của An Nham vừa vặn qua điểm trúng tuyển, thành tích cảu An Mạch vẫn trung bình như trước, nhưng An Trạch lại giống anh cả An Lạc, đạt được thành tích đứng thứ nhất toàn trường, số học thậm chí đạt điểm tuyệt đối.
An Trạch vẫn luôn lấy anh là tấm gương cho mình.
Thời điểm điền nguyện vọng, An Trạch không chút do dự chọn trường của An Lạc, chuyên ngành Quản lý công thương —— Đó là mục tiêu cậu nỗ lực nhiều năm, cũng là cách duy nhất cậu có thể cảm nhận được khoảng cách gần gũi hơn với người anh mà cậu vẫn luôn thầm sùng bái.
Thế nhưng, trước buổi tối nộp đơn nguyện vọng…
Người lớn bàn bạc trong thư phòng không đóng cửa kỹ, An Trạch ở tầng một ra khỏi phòng đi lấy đồ uống trong tủ lạnh, lúc đi ngang qua thư phòng, vô tình nghe thấy cuộc đối thoại bên trong có nhắc tới tên anh.
Dưới sự thúc đẩy của lòng hiếu kỳ, An Trạch dừng chân trước cửa thư phòng
***
“Bố à, An Trạch lần này thi tốt như vậy, con nghĩ nên cho nó ghi danh vào Học viện Thương nghiệp của An Lạc.” Giọng nói cực kỳ bình tĩnh của Chu Bích Trân vang lên, “Nói thực thì, bốn đứa đều rất thông minh, chỉ là thằng An Nham quá chủ quan và tùy hứng, An Mạch lại không quả quyết, hai đứa nó cũng không có khả năng lãnh đạo, gia nghiệp của An gia chỉ có An Lạc với An Trạch là có năng lực chống đỡ thôi.”
An Quang Diệu chống gậy bước đi thong thả trong thư phòng, “Con nói không sai, nhưng con đã nghĩ là không được chưa? Nếu ý kiến của An Lạc và An Trạch nảy sinh bất đồng, với tính cách của hai đứa nó, không đứa nào phục đứa nào, một núi không dung hai hổ, cuối cùng nghe ai mới là đúng?”
Chu Bích Trân trầm mặc trong chốc lát, rồi nói: “Bố nói là, An gia chỉ có thể quyết định một đứa, một đứa khác cho dù năng lực có tài giỏi cũng chỉ có thể làm trợ thủ để tồn tại. Bố cho rằng… Hai đứa nó đứa nào có năng lực hơn?”
An Quang Diệu suy nghĩ một chút, nói: “Tính tình An Lạc chín chắn, hơn nữa trên phương diện kinh doanh rất có thiên phú, trước ta chọn một vài đề xuất đầu tư của nó, doanh thu hồi báo đều rất cao, ý kiến của thằng bé rất bình tĩnh thành thục, giao An gia cho nó ta rất yên tâm.”
Chu Bích Trân nói: “Nhưng An Trạch về nước đi học nhảy hai lớp cũng đủ để chứng minh sự thông minh của nó, mặc dù hiện tại không thể đưa ra đề xuất kinh doanh sáng giá như anh, nhưng chỉ cần nó vào Học viện Thương nghiệp mấy năm, con tin nó sẽ tuyệt đối không kém cạnh hơn anh.”
An Quang Diệu gật đầu, “Con nói không sai, đây cũng điều khiến ta khó xử, hai đứa cháu trai đều rất ưu tú, bởi vậy đến bây giờ ta vẫn không thể đưa ra quyết định.”
Chu Bích Trân suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Chi bằng đợi sau khi chúng nó tốt nghiệp, chúng ta cho cả hai đứa vào công ty làm việc cùng lúc, hai đứa cạnh tranh công bằng, đến lúc đó sẽ biết đứa nào có tư cách ngồi vào vị trí kia.”
An Quang Diệu nhíu mày, “Như vậy liệu có thể gây ra bất hòa giữa hai anh em chúng nó không?”
Chu Bích Trân nói: “Bố yên tâm, tính cách hai đứa đều rất mạnh mẽ, muốn để đứa kia nắm quyền thì phải khiến đứa còn lại tâm phục khẩu phục, cho chúng chút thời gian cạnh tranh, người thắng làm vua, đó là cách hợp lí nhất.”
An Quang Diệu gật đầu, “Cách này có thể thử một lần, chỉ cần An Trạch học Thương nghiệp giống anh nó, cạnh tranh sau cùng chắc chắn là không thể tránh khỏi…”
***
An Trạch yên lặng xoay người, về phòng ngủ, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Không biết có phải do lon Coke trong tay quá lạnh hay không mà cậu đột nhiên cảm thấy đáy lòng từ từ dâng lên một cảm giác lạnh lẽo, ngón tay nắm chặt lon Coke đến nỗi trở nên cứng ngắc.
Cạnh tranh công bằng? Người thắng làm vua? Bọn họ coi An Lạc và An Trạch là cái gì? Trong lòng bọn họ, bất kể là An Lạc hay An Trạch, chẳng qua cũng chỉ là công cụ thừa kế gia nghiệp thôi ư? Bọn họ cho tới bây giờ chưa từng nghĩ đến tâm tình của hai người khi bị ép buộc đứng lên đài đánh hại lẫn nhau nhau sao?
Bọn họ tuyệt nhiên không biết, người thua, cho dù có thể tiếp tục ở lại làm người phụ trợ bên cạnh người thắng, nhưng với lòng tự tôn của một người đàn ông mạnh mẽ, bản thân đã cạnh tranh thua cuộc chính là một sự sỉ nhục khó mà gạt bỏ được. Dù có là Phó tổng giám đốc dưới một người trên vạn người, nhưng mãi mãi không thể thoát khỏi danh từ ‘Phó’ kia. Từ ‘Phó’ ấy, trong mắt người khác, giống như cái danh hiệu nực cười “Tôi không bằng người kia” dính lên trán.
An Trạch chưa bao giờ muốn tranh giành thứ gì với anh trai.
Cậu vẫn cho rằng, chỉ cần mình nỗ lực đi theo bước chân của anh, một ngày nào đó, cậu có thể sánh vai đứng cạnh anh, và một ngày nào đó, ánh mắt của anh nhìn cậu sẽ không còn sự khinh miệt và coi thường nữa.
Thế nhưng An Trạch đã quên rằng, một vương quốc chỉ có thể có một đức vua. Mà đức vua, chưa bao giờ cần bất kì kẻ nào sánh vai cùng.
Hóa ra cậu đã sai, anh cũng chẳng cần cậu làm bạn.
Hoặc là chấp nhận mình là kẻ yếu kém, yên tâm đứng sau anh, tồn tại vĩnh viễn như một ‘trợ thủ’; hoặc là lấy thực lực của mình đánh bại anh, coi nhẹ tôn nghiêm và nỗ lực của anh, trở thành kẻ duy nhất quyết định làm trái mệnh lệnh của anh.
Dù kết quả có như thế nào, An Trạch cũng không muốn nghĩ đến.
Giống như năm đó khi chọn phòng ngủ, phòng ngủ rộng hơn một chút chỉ còn lại một, hoặc là tranh giành, hoặc là nhượng lại cho đối phương. Nhưng với tính cách của anh An Lạc, nếu lúc đó hai anh em tranh cướp nhau, anh nhất định sẽ lấy thân phận là anh cả nhượng bộ, cứ như vậy, sự nỗ lực nhiều năm của cậu sẽ trở nên uổng phí.
—— Nếu trước khi phát sinh cạnh tranh em rút lui, anh sẽ không khó xử, phải không?
—— Nếu trước khi phát sinh cạnh tranh em rút lui, anh có thể an tâm mà tiếp tục đi tiếp trên con đường này, ý kiến của chúng ta sẽ mãi mãi không nảy sinh bất đồng, giữa chúng ta cũng sẽ không tồn tại mâu thuẫn, anh cũng sẽ không phải khổ sợ vì nỗ lực của mình hóa thành bọt nước… Phải không?
—— Anh à, An Trạch sẽ không bao giờ làm anh khổ sở.
—— Nếu giữa hai anh em chúng ta phải có một trận tranh đấu, như vậy, em sẽ chọn cách trước khi mọi thứ phát sinh, rút lui khỏi sân khấu tranh đấu kia ngay từ đầu, chúng ta sẽ không giống như các hoàng tử cổ đại tranh đoạt ngôi vị hoàng đế đến mức đầu rơi máu chảy.
—— Anh thích gì, em sẽ không bao giờ tranh giành với anh.
***
Cuối cùng An Trạch cầm bút, trên tờ nguyện vọng thứ nhất, chăm chú điền chuyên ngành Học viện Quân sự.
Từ nay về sau, cậu sẽ chọn một bầu trời tự do bay lượn khác, từ nay về sau, cơ hội xuất hiện cùng anh có thể sẽ càng ngày càng ít đi… Nhưng, cậu không hối hận.
Cậu bằng lòng nhường bước cho anh.
Bởi vì, trong lòng cậu, cái tên An Lạc của anh, vĩnh viễn đặt trước An Trạch.
***
Buối tối hôm đó, sau khi điền xong nguyện vọng, An Trạch nhẹ nhàng đẩy cửa phòng An Lạc.
An Nham và An Mạch đang chen chúc trước máy vi tính, nhân dịp cuối tuần về nhà, An Lạc rất kiên trì cho hai đứa em tra cứu thông tin đăng ký trường học, còn giải thích cho bọn chúng những hạng mục cần chú ý khi ghi đăng ký nguyện vọng. Anh không gọi An Trạch sang, có thể anh cho rằng An Trạch không cần anh giúp đỡ.
An Trạch bước vào phòng, thấy hình ảnh anh em thân thiết ấm áp kia, ngực đột nhiên xuất hiện một cơn đau đớn bé nhỏ.
Thi đại học là bước ngoặt quan trọng của đời người… Thực sự cậu cũng cần sự quan tâm của anh trai, cậu mới 16 tuổi, cũng chẳng kiên cường và chín chắn như mọi người tưởng tượng, dù chỉ là một câu hỏi đơn gỉan: “Em muốn ghi danh vào trường nào,” cũng sẽ đủ để khiến tâm tình cậu nhảy nhót suốt một hồi lâu.
Vậy mà không có.
An Lạc cũng không có hứng thú trao đổi với cậu em này, vì cậu em này căn bản là chẳng cần trao đổi.
An Nham phát hiện An Trạch đột nhiên xông vào, ngẩng đầu nhìn cậu, cười nói: “Lão tứ, lại đây lại đây, mau vào nói chuyện với tụi anh một cái, chú mày muốn ghi danh trường nào?”
An Lạc cũng quay đầu lại, hờ hững hỏi: “Nguyện vọng điền được chưa?”
An Trạch trầm mặc trong chốc lát, “Điền rồi ạ.”
An Lạc dường như đã biết trước, “Vậy à” một tiếng, sau đó hỏi: “Điền trường nào?” WebTru yenOn line. com
An Trạch âm thầm nắm chặt bàn tay, cố gắng duy trì giọng điệu bình tĩnh: “Em ghi danh vào Học viện Quân sự, sau này có thể làm phi công không quân.”
“Hả?” An Nham kinh ngạc trợn to mắt, quả táo trong tay An Mạch cũng rơi xuống bàn.
Vẻ mặt của An Lạc vẫn rất bình tĩnh, nhìn cậu: “Vào Học viện Quân sự tương đối khổ cực, sau này làm quân nhân, phải chịu quản chế nghiêm ngặt của quân đội, làm phi công cũng chắc chắn có nguy hiểm, em đã suy xét kỹ càng chưa?”
An Trạch đáp: “Rồi ạ.”
An Lạc gật đầu, “Được rồi, tùy em.”
An Trạch dừng lại, không nhịn được mở miệng hỏi: “Anh không muốn biết… nguyên nhân em ghi danh vào Học viện Quân sự sao?”
An Lạc nói: “Đó là chuyện riêng của em.”
An Trạch im lặng, khẽ cười, rồi xoay người ra ngoài, tiện tay đóng cửa phòng cho bọn họ.
—— Không sai, là chuyện riêng của mình.
—— Thích anh, từ trước đến nay đều là chuyện riêng của em.
***
Sau đó, An Lạc vẫn không hỏi nguyên nhân An Trạch đột nhiên đăng ký vào Học viện Quân sự, bởi vì trong cảm nhận của anh, tính tình của cậu em này luôn rất khó nắm bắt, tính cách cũng càng ngày càng khiến người ta không hiểu được, trong đầu nó nghĩ gì dường như chẳng ai thấu hiểu nổi, An Lạc cũng không muốn lãng phí thời gian đi theo nó để giải đố.
Mấy năm rèn luyện trong Học viện Quân sự đã khiến tính cách An Trạch trở nên ngày càng trầm mặc.
Kỳ thực, lúc đó khi An Trạch hỏi “Anh không muốn biết nguyên nhân sao”, trong lòng cậu đã rất chờ mong An Lạc có thể hỏi tiếp, dù chỉ một hai câu thăm hỏi ân cần thôi, cũng đủ để an ủi cậu xóa bỏ đi cơn suy sụp sau khi phải thay đổi nguyện vọng của giấc mộng bao nhiêu năm…
Nhưng An Lạc chỉ để lại cho cậu một câu: “Đó là chuyện riêng của em.”
Đó thực sự là chuyện riêng của mình… Nhường bước cho anh, là lựa chọn của cậu, không cần ai phải biết.
Sau khi tốt nghiệp cao trung, An Trạch đột nhiên vào Học viện Quân sự gian khổ nhất. Với lựa chọn này, mấy người lớn cũng trăm việc không phân giải được, lại càng không ngờ An Trạch tiền trảm hậu tấu, nộp đơn nguyện vọng cho nhà trường trước, đồng thời tỏ thái độ cực kỳ kiên quyết.
Ngoài dự đoán của mọi người, sau cùng An Trạch trở thành một quân nhân xuất sắc.
Bí mật của việc thay đổi nguyện vọng đó, đã bị An Trạch niên thiếu vĩnh viễn đè dưới đáy lòng.
_________________
Ngôi nhà An gia mới tậu nằm ở ngoại ô thành phố Tây Lâm. Vì An Quang Diệu muốn tận hưởng lạc thú của một gia đình có ba thế hệ, đích thân giáo dục con cháu của mình, thế nên An Úc Đông liền mua một căn biệt thự với diện tích cực rộng ở vùng ngoại ô, mời công ty trang trí tốt nhất, dựa theo sở thích của bố mà sắp xếp gian phòng.
Khác với ngôi nhà bốn phòng hai sảnh trước, diện tích của tòa biệt thự nhỏ này cực kỳ lớn, phòng ngủ cũng rất nhiều.
Phòng ngủ chính lớn nhất ở tầng một đương nhiên là để cho An Quang Diệu bị bệnh tim không tiện lên xuống cầu thang, An Úc Đông và Chu Bích Trân chọn phòng ngủ tận cùng trên tầng hai, còn lại năm phòng cho bọn nhỏ chọn, một phòng thừa để làm phòng dành cho khách.
An Lạc là anh cả, hiển nhiên sẽ để các em trai chọn trước, An Nham và An Mạch lanh lẹ chọn phòng ngủ trên tầng hai, còn An Trạch sau khi nhìn kỹ bố cục phòng ngủ mới nghiêm túc nói: “Anh ơi, em muốn chọn phòng ngủ tầng dưới.”
Theo lý thuyết, trẻ con thường vô ý thức chọn thứ có lợi cho bản thân mình, không gian của phòng ngủ ở tầng hai rất rộng, ánh sáng cũng nhiều hơn, phòng ngủ dưới tầng một tương đối nhỏ, ánh sáng cũng bị cây đại thụ bên ngoài che chắn mất. Vốn An Lạc định để ba đứa em ở tầng hai, mình ở tầng dưới, thân là anh cả nên phải nhường nhịn em trai, nhưng không ngờ rằng, An Trạch lại chủ động nói muốn ở tầng dưới.
An Lạc thoáng nghi ngờ hỏi: “Tại sao em muốn ở tầng dưới?”
An Trạch suy nghĩ một chút rồi nói: “Bởi vì em không muốn leo cầu thang.”
An Lạc giật mình, im lặng chốc lát, nói: “Được rồi, vậy em ở tầng dưới.”
Kỳ thực, An Trạch đã không nói ra nguyên nhân thật sự.
Cậu nói muốn ở tầng dưới là bởi vì… nếu mình ở tầng dưới, anh có thể chọn được phòng ngủ tốt hơn.
Nếu mình chọn cái không tốt trước, như vậy anh sẽ không phải khó xử.
Trong ý thức của nhóc An Trạch, anh trai từ bé đã không có mẹ, hơn nữa lại tốt với mình như vậy, với việc nhỏ này, mình phải nhường cho anh mới đúng. Nói thẳng là “Em nhường cho anh” thì anh chắc chắn sẽ không đồng ý, bởi vậy An Trạch mới tìm cớ nói là mình không muốn leo cầu thang.
Quan niệm đơn thuần “nhường cho anh” ấy, đã đi theo An Trạch nhỏ tuổi một khoảng thời gian rất dài. Toàn bộ thời thơ ấu, An Trạch luôn mang theo ý nghĩ “ưu tiên cho anh”, cậu thấy rằng, sau khi trở về quốc nội anh đã chiếu cố cậu rất nhiều, cậu lại tranh giành với anh thì có vẻ rất không biết điều.
Bởi vậy, khi An Nham chọc giận anh, An Trạch mới đứng ra dốc sức bảo vệ.
Dù cách bảo vệ đó trong mắt An Lạc vô cùng ấu trĩ và buồn cười, nhưng An Trạch vẫn cố chấp, kiên định, vĩnh viễn đứng bên cạnh anh.
***
An Trạch năm ấy 8 tuổi chính thức đến trường tiểu học của các anh.
Không học mẫu giáo trong nước, cậu học thẳng lên chương trình lớp 1 nên tự nhiên sẽ không theo kịp, lời giáo viên giảng bài cũng hoàn toàn nghe không hiểu. Mà An Lạc 11 tuổi năm đó đã là học sinh lớp 5, thành tích luôn tốt. An Úc Đông bèn bảo An Lạc phụ đạo cho em trai, An Trạch gặp bài không hiểu liền đi hỏi An Lạc, An Lạc rất kiên trì trả lời cho cậu.
Nhưng An Trạch hiểu chuyện lại nghĩ, mình thường xuyên hỏi bài sẽ làm phiền anh. Bởi vậy cậu nỗ lực gấp bội, hết sức chăm chỉ đọc sách, tư duy vốn đã thông minh, hơn nữa lại học tập cần cù, dần dần, An Trạch từ số một cuối sổ biến thành số một chân chính, điểm số trên phiếu điểm cũng từ hàng đơn vị thảm thương biến thành điểm tối đa khiến người ta phải tự hào.
Lúc đó, An Lạc lên trung học, không còn chung một trường với An Trạch nữa.
An Trạch rất muốn học cùng nội dung với anh trai, cùng nhau thảo luận ra đáp án đề bài, không cần phải lấy thân phận em trai lớp dưới đi hỏi mấy vấn đề ấu trĩ trong mắt anh nữa. Mỗi lần, sau mấy bài mình cảm thấy cực kỳ khó anh lại dễ dàng giải ra, An Trạch lại thấy trong lòng rất khó chịu.
Anh lớn hơn cậu ba tuổi, nhập học sớm hơn cậu bốn năm, nền tảng tốt hơn cậu, mỗi lần họp phụ huynh lại được giáo viên biểu dương, trên phiếu điểm luôn xuất hiện điểm 100 đẹp mắt, thường xuyên đứng ở vị trí thứ nhất trong lớp… Cậu dường như mãi mãi không có cách nào để đuổi theo bước chân của anh.
Sùng bái anh, và cùng với tâm trạng muốn đuổi kịp anh, An Trạch càng có động lực hơn, cũng càng siêng năng khắc khổ hơn.
Vì vậy, trong mắt người lớn, thằng bé An Trạch này thực sự vô cùng hiểu chuyện.
Hiểu chuyện đến mức căn bản chẳng cần quan tâm nữa.
Dần dà, ông nội, cha mẹ, anh trai, không còn ai dành sự quan tâm với đứa út này nữa, An Trạch cũng quen với việc tự mình ngồi trong phòng chăm chỉ làm bài.
Cậu cho rằng, chỉ có như vậy, cậu sẽ không bị anh coi thường. Nhưng quên mất rằng, trong mắt anh, em trai vừa hiểu chuyện vừa thông minh như vậy, là sự tồn tại khiến người ta yên tâm nhất, và không cần chú ý nhất.
Lớp 1, An Trạch có một lần bị vấp ngã, cánh tay bị cành cây cắt qua, máu chảy không ngừng, An Lạc vội tới băng bó vết thương cho cậu. An Trạch thông minh nhanh chóng học được cách xử lý vết thương, lần đi học bị thương thứ hai đã tự mình băng bó.
Cậu cho rằng, làm một đứa trẻ thông minh và chăm chỉ, anh trai sẽ thích nó. Nhưng quên mất rằng, em trai kiên cường học được cách tự xử lý vết thương, là sự tồn tại không cần anh trai quan tâm và nhớ đến nhất.
Trẻ con khóc nhè mới có thể khiến người khác yêu thương, mà An Trạch lại không bao giờ khóc.
Lớp 3 tiểu học, vì thành tích xuất sắc mà An Trạch nhảy thẳng lên lớp 5, trung học thì nhảy thẳng qua lớp 8. Thành tích của An Mạch luôn ở mức trung bình, còn An Nham vì thành tích quá kém nên ở lại một lớp, An Trạch liên tục nhảy lớp hai lần cùng vào lớp 10 với hai người anh.
Thời gian đó, anh cả An Lạc đang học lớp 12, đồng thời là hội trưởng hội học sinh của trường.
Thân là con trưởng của An gia, An Lạc vẫn luôn vâng theo tâm nguyện của ông nội và bố, là tấm gương tốt nhất cho các em, mà đứa thực sự chịu ảnh hưởng từ tấm gương đó là cậu em út An Trạch vẫn không được anh để tâm.
Năm An Lạc tốt nghiệp, An Trạch lên lớp 11, đồng thời tiếp nhận chức vụ hội trưởng hội học sinh tiếp theo. Với thành tích thi cử đứng thứ nhất xuất sắc toàn trường, An Lạc vào Học viện Thương nghiệp nổi tiếng nhất thành phố, học chuyên ngành tốt nhất của trường là Quản lý công thương.
Hai năm kế tiếp, An Trạch vẫn nỗ lực như trước, luôn luôn duy trì thành tích đứng thứ nhất toàn trường. Hai năm vội vã qua đi, An Trạch 16 tuổi, An Mạch 17, An Nham 18, ba anh em cùng lúc tham gia kỳ thi đại học năm đầu. Kết quả của An Nham vừa vặn qua điểm trúng tuyển, thành tích cảu An Mạch vẫn trung bình như trước, nhưng An Trạch lại giống anh cả An Lạc, đạt được thành tích đứng thứ nhất toàn trường, số học thậm chí đạt điểm tuyệt đối.
An Trạch vẫn luôn lấy anh là tấm gương cho mình.
Thời điểm điền nguyện vọng, An Trạch không chút do dự chọn trường của An Lạc, chuyên ngành Quản lý công thương —— Đó là mục tiêu cậu nỗ lực nhiều năm, cũng là cách duy nhất cậu có thể cảm nhận được khoảng cách gần gũi hơn với người anh mà cậu vẫn luôn thầm sùng bái.
Thế nhưng, trước buổi tối nộp đơn nguyện vọng…
Người lớn bàn bạc trong thư phòng không đóng cửa kỹ, An Trạch ở tầng một ra khỏi phòng đi lấy đồ uống trong tủ lạnh, lúc đi ngang qua thư phòng, vô tình nghe thấy cuộc đối thoại bên trong có nhắc tới tên anh.
Dưới sự thúc đẩy của lòng hiếu kỳ, An Trạch dừng chân trước cửa thư phòng
***
“Bố à, An Trạch lần này thi tốt như vậy, con nghĩ nên cho nó ghi danh vào Học viện Thương nghiệp của An Lạc.” Giọng nói cực kỳ bình tĩnh của Chu Bích Trân vang lên, “Nói thực thì, bốn đứa đều rất thông minh, chỉ là thằng An Nham quá chủ quan và tùy hứng, An Mạch lại không quả quyết, hai đứa nó cũng không có khả năng lãnh đạo, gia nghiệp của An gia chỉ có An Lạc với An Trạch là có năng lực chống đỡ thôi.”
An Quang Diệu chống gậy bước đi thong thả trong thư phòng, “Con nói không sai, nhưng con đã nghĩ là không được chưa? Nếu ý kiến của An Lạc và An Trạch nảy sinh bất đồng, với tính cách của hai đứa nó, không đứa nào phục đứa nào, một núi không dung hai hổ, cuối cùng nghe ai mới là đúng?”
Chu Bích Trân trầm mặc trong chốc lát, rồi nói: “Bố nói là, An gia chỉ có thể quyết định một đứa, một đứa khác cho dù năng lực có tài giỏi cũng chỉ có thể làm trợ thủ để tồn tại. Bố cho rằng… Hai đứa nó đứa nào có năng lực hơn?”
An Quang Diệu suy nghĩ một chút, nói: “Tính tình An Lạc chín chắn, hơn nữa trên phương diện kinh doanh rất có thiên phú, trước ta chọn một vài đề xuất đầu tư của nó, doanh thu hồi báo đều rất cao, ý kiến của thằng bé rất bình tĩnh thành thục, giao An gia cho nó ta rất yên tâm.”
Chu Bích Trân nói: “Nhưng An Trạch về nước đi học nhảy hai lớp cũng đủ để chứng minh sự thông minh của nó, mặc dù hiện tại không thể đưa ra đề xuất kinh doanh sáng giá như anh, nhưng chỉ cần nó vào Học viện Thương nghiệp mấy năm, con tin nó sẽ tuyệt đối không kém cạnh hơn anh.”
An Quang Diệu gật đầu, “Con nói không sai, đây cũng điều khiến ta khó xử, hai đứa cháu trai đều rất ưu tú, bởi vậy đến bây giờ ta vẫn không thể đưa ra quyết định.”
Chu Bích Trân suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Chi bằng đợi sau khi chúng nó tốt nghiệp, chúng ta cho cả hai đứa vào công ty làm việc cùng lúc, hai đứa cạnh tranh công bằng, đến lúc đó sẽ biết đứa nào có tư cách ngồi vào vị trí kia.”
An Quang Diệu nhíu mày, “Như vậy liệu có thể gây ra bất hòa giữa hai anh em chúng nó không?”
Chu Bích Trân nói: “Bố yên tâm, tính cách hai đứa đều rất mạnh mẽ, muốn để đứa kia nắm quyền thì phải khiến đứa còn lại tâm phục khẩu phục, cho chúng chút thời gian cạnh tranh, người thắng làm vua, đó là cách hợp lí nhất.”
An Quang Diệu gật đầu, “Cách này có thể thử một lần, chỉ cần An Trạch học Thương nghiệp giống anh nó, cạnh tranh sau cùng chắc chắn là không thể tránh khỏi…”
***
An Trạch yên lặng xoay người, về phòng ngủ, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Không biết có phải do lon Coke trong tay quá lạnh hay không mà cậu đột nhiên cảm thấy đáy lòng từ từ dâng lên một cảm giác lạnh lẽo, ngón tay nắm chặt lon Coke đến nỗi trở nên cứng ngắc.
Cạnh tranh công bằng? Người thắng làm vua? Bọn họ coi An Lạc và An Trạch là cái gì? Trong lòng bọn họ, bất kể là An Lạc hay An Trạch, chẳng qua cũng chỉ là công cụ thừa kế gia nghiệp thôi ư? Bọn họ cho tới bây giờ chưa từng nghĩ đến tâm tình của hai người khi bị ép buộc đứng lên đài đánh hại lẫn nhau nhau sao?
Bọn họ tuyệt nhiên không biết, người thua, cho dù có thể tiếp tục ở lại làm người phụ trợ bên cạnh người thắng, nhưng với lòng tự tôn của một người đàn ông mạnh mẽ, bản thân đã cạnh tranh thua cuộc chính là một sự sỉ nhục khó mà gạt bỏ được. Dù có là Phó tổng giám đốc dưới một người trên vạn người, nhưng mãi mãi không thể thoát khỏi danh từ ‘Phó’ kia. Từ ‘Phó’ ấy, trong mắt người khác, giống như cái danh hiệu nực cười “Tôi không bằng người kia” dính lên trán.
An Trạch chưa bao giờ muốn tranh giành thứ gì với anh trai.
Cậu vẫn cho rằng, chỉ cần mình nỗ lực đi theo bước chân của anh, một ngày nào đó, cậu có thể sánh vai đứng cạnh anh, và một ngày nào đó, ánh mắt của anh nhìn cậu sẽ không còn sự khinh miệt và coi thường nữa.
Thế nhưng An Trạch đã quên rằng, một vương quốc chỉ có thể có một đức vua. Mà đức vua, chưa bao giờ cần bất kì kẻ nào sánh vai cùng.
Hóa ra cậu đã sai, anh cũng chẳng cần cậu làm bạn.
Hoặc là chấp nhận mình là kẻ yếu kém, yên tâm đứng sau anh, tồn tại vĩnh viễn như một ‘trợ thủ’; hoặc là lấy thực lực của mình đánh bại anh, coi nhẹ tôn nghiêm và nỗ lực của anh, trở thành kẻ duy nhất quyết định làm trái mệnh lệnh của anh.
Dù kết quả có như thế nào, An Trạch cũng không muốn nghĩ đến.
Giống như năm đó khi chọn phòng ngủ, phòng ngủ rộng hơn một chút chỉ còn lại một, hoặc là tranh giành, hoặc là nhượng lại cho đối phương. Nhưng với tính cách của anh An Lạc, nếu lúc đó hai anh em tranh cướp nhau, anh nhất định sẽ lấy thân phận là anh cả nhượng bộ, cứ như vậy, sự nỗ lực nhiều năm của cậu sẽ trở nên uổng phí.
—— Nếu trước khi phát sinh cạnh tranh em rút lui, anh sẽ không khó xử, phải không?
—— Nếu trước khi phát sinh cạnh tranh em rút lui, anh có thể an tâm mà tiếp tục đi tiếp trên con đường này, ý kiến của chúng ta sẽ mãi mãi không nảy sinh bất đồng, giữa chúng ta cũng sẽ không tồn tại mâu thuẫn, anh cũng sẽ không phải khổ sợ vì nỗ lực của mình hóa thành bọt nước… Phải không?
—— Anh à, An Trạch sẽ không bao giờ làm anh khổ sở.
—— Nếu giữa hai anh em chúng ta phải có một trận tranh đấu, như vậy, em sẽ chọn cách trước khi mọi thứ phát sinh, rút lui khỏi sân khấu tranh đấu kia ngay từ đầu, chúng ta sẽ không giống như các hoàng tử cổ đại tranh đoạt ngôi vị hoàng đế đến mức đầu rơi máu chảy.
—— Anh thích gì, em sẽ không bao giờ tranh giành với anh.
***
Cuối cùng An Trạch cầm bút, trên tờ nguyện vọng thứ nhất, chăm chú điền chuyên ngành Học viện Quân sự.
Từ nay về sau, cậu sẽ chọn một bầu trời tự do bay lượn khác, từ nay về sau, cơ hội xuất hiện cùng anh có thể sẽ càng ngày càng ít đi… Nhưng, cậu không hối hận.
Cậu bằng lòng nhường bước cho anh.
Bởi vì, trong lòng cậu, cái tên An Lạc của anh, vĩnh viễn đặt trước An Trạch.
***
Buối tối hôm đó, sau khi điền xong nguyện vọng, An Trạch nhẹ nhàng đẩy cửa phòng An Lạc.
An Nham và An Mạch đang chen chúc trước máy vi tính, nhân dịp cuối tuần về nhà, An Lạc rất kiên trì cho hai đứa em tra cứu thông tin đăng ký trường học, còn giải thích cho bọn chúng những hạng mục cần chú ý khi ghi đăng ký nguyện vọng. Anh không gọi An Trạch sang, có thể anh cho rằng An Trạch không cần anh giúp đỡ.
An Trạch bước vào phòng, thấy hình ảnh anh em thân thiết ấm áp kia, ngực đột nhiên xuất hiện một cơn đau đớn bé nhỏ.
Thi đại học là bước ngoặt quan trọng của đời người… Thực sự cậu cũng cần sự quan tâm của anh trai, cậu mới 16 tuổi, cũng chẳng kiên cường và chín chắn như mọi người tưởng tượng, dù chỉ là một câu hỏi đơn gỉan: “Em muốn ghi danh vào trường nào,” cũng sẽ đủ để khiến tâm tình cậu nhảy nhót suốt một hồi lâu.
Vậy mà không có.
An Lạc cũng không có hứng thú trao đổi với cậu em này, vì cậu em này căn bản là chẳng cần trao đổi.
An Nham phát hiện An Trạch đột nhiên xông vào, ngẩng đầu nhìn cậu, cười nói: “Lão tứ, lại đây lại đây, mau vào nói chuyện với tụi anh một cái, chú mày muốn ghi danh trường nào?”
An Lạc cũng quay đầu lại, hờ hững hỏi: “Nguyện vọng điền được chưa?”
An Trạch trầm mặc trong chốc lát, “Điền rồi ạ.”
An Lạc dường như đã biết trước, “Vậy à” một tiếng, sau đó hỏi: “Điền trường nào?” WebTru yenOn line. com
An Trạch âm thầm nắm chặt bàn tay, cố gắng duy trì giọng điệu bình tĩnh: “Em ghi danh vào Học viện Quân sự, sau này có thể làm phi công không quân.”
“Hả?” An Nham kinh ngạc trợn to mắt, quả táo trong tay An Mạch cũng rơi xuống bàn.
Vẻ mặt của An Lạc vẫn rất bình tĩnh, nhìn cậu: “Vào Học viện Quân sự tương đối khổ cực, sau này làm quân nhân, phải chịu quản chế nghiêm ngặt của quân đội, làm phi công cũng chắc chắn có nguy hiểm, em đã suy xét kỹ càng chưa?”
An Trạch đáp: “Rồi ạ.”
An Lạc gật đầu, “Được rồi, tùy em.”
An Trạch dừng lại, không nhịn được mở miệng hỏi: “Anh không muốn biết… nguyên nhân em ghi danh vào Học viện Quân sự sao?”
An Lạc nói: “Đó là chuyện riêng của em.”
An Trạch im lặng, khẽ cười, rồi xoay người ra ngoài, tiện tay đóng cửa phòng cho bọn họ.
—— Không sai, là chuyện riêng của mình.
—— Thích anh, từ trước đến nay đều là chuyện riêng của em.
***
Sau đó, An Lạc vẫn không hỏi nguyên nhân An Trạch đột nhiên đăng ký vào Học viện Quân sự, bởi vì trong cảm nhận của anh, tính tình của cậu em này luôn rất khó nắm bắt, tính cách cũng càng ngày càng khiến người ta không hiểu được, trong đầu nó nghĩ gì dường như chẳng ai thấu hiểu nổi, An Lạc cũng không muốn lãng phí thời gian đi theo nó để giải đố.
Mấy năm rèn luyện trong Học viện Quân sự đã khiến tính cách An Trạch trở nên ngày càng trầm mặc.
Kỳ thực, lúc đó khi An Trạch hỏi “Anh không muốn biết nguyên nhân sao”, trong lòng cậu đã rất chờ mong An Lạc có thể hỏi tiếp, dù chỉ một hai câu thăm hỏi ân cần thôi, cũng đủ để an ủi cậu xóa bỏ đi cơn suy sụp sau khi phải thay đổi nguyện vọng của giấc mộng bao nhiêu năm…
Nhưng An Lạc chỉ để lại cho cậu một câu: “Đó là chuyện riêng của em.”
Đó thực sự là chuyện riêng của mình… Nhường bước cho anh, là lựa chọn của cậu, không cần ai phải biết.
Sau khi tốt nghiệp cao trung, An Trạch đột nhiên vào Học viện Quân sự gian khổ nhất. Với lựa chọn này, mấy người lớn cũng trăm việc không phân giải được, lại càng không ngờ An Trạch tiền trảm hậu tấu, nộp đơn nguyện vọng cho nhà trường trước, đồng thời tỏ thái độ cực kỳ kiên quyết.
Ngoài dự đoán của mọi người, sau cùng An Trạch trở thành một quân nhân xuất sắc.
Bí mật của việc thay đổi nguyện vọng đó, đã bị An Trạch niên thiếu vĩnh viễn đè dưới đáy lòng.
_________________
Tác giả :
Điệp Chi Linh