Trùng Sinh Chi Huynh Đệ Tình Thâm
Chương 11
Khi nhắc đến An Trạch, trong ánh mắt mỉm cười của bố dường như còn mang theo chút tự hào. An Lạc cúi đầu im lặng trong chốc lát —— Chỉ huy căn cứ không quân trẻ tuổi nhất? Xem ra, cậu em thứ tư kia thực sự rất có bản lĩnh.
An Lạc có chút hiếu kỳ, nếu An gia là gia tộc kinh doanh, vậy tại sao lại cho phép cậu thứ tư vào trường quân đội. Phải biết rằng, quân đội và thương giới là hai hệ thống hoàn toàn khác nhau. Rất khó tưởng tượng, một đứa trẻ được nuông chiều từ bé trong đại gia đình kiểu này, làm sao có thể thích ứng với hình thức huấn luyện được quân sự hóa đầy nghiêm ngặt và hà khắc kia chứ.
An Úc Đông thấy con trai cúi đầu trầm tư, liền mỉm cười nói: “Ngày con xảy ra chuyện, An Trạch cũng gọi điện về cho bố, nói phải đi chấp hành nhiệm vụ khẩn cấp, không thể lập tức trở về thăm con, thực ra… nó rất quan tâm con.”
Thấy An Lạc không có biểu cảm gì, An Úc Đông tiếp tục giải thích: “Quy định của quân đội rất nghiêm ngặt, nhất là lúc chấp hành nhiệm vụ, mấy ngày nay điện thoại của An Trạch vẫn tắt máy, nó không thể về thăm con, con cũng đừng để ý quá.”
“Vâng, không sao ạ.” An Lạc lắc đầu, tỏ ý mình cũng không để tâm.
Có thể người cha ôn hòa này lo lắng con trai mất trí nhớ sẽ cảm thấy khủng hoảng và bất an, luôn luôn lấy lí do thoái thác “bọn nó đều rất quan tâm tới con” để loại trừ băn khoăn của con. Thật ra An Lạc lại cảm thấy chẳng hề gì, mấy cậu em này có quan tâm tới anh hay không, với anh mà nói cũng không quan trọng, anh chẳng cần sự quan tâm của bọn họ, anh chỉ hy vọng mấy cậu em này không coi anh là cái đinh trong mắt mà muốn anh phải chết thôi.
Cái tên An Trạch này, với anh mà nói là một từ hoàn toàn xa lạ. Từ miêu tả của bố có thể đại khái đoán ra An Trạch là một quân nhân rất tài giỏi, đồng thời cũng rất có nguyên tắc. Không biết vì sao, chỉ nghe bố miêu tả mà An Lạc lại cảm thấy tính tình của cậu em thứ tư này có lẽ là rất chính trực.
***
Nửa tiếng đồng hồ sau, cuối cùng xe cũng dừng lại trước cửa An gia.
Trước mặt là một tòa biệt thự cao ba tầng, tạo hình trông rất độc đáo, trước biệt thự còn có một hoa viên, đủ loại hoa cảnh không biết là chủng loại nào, hoa trắng nở tươi đẹp, tầng tầng lớp lớp cánh hoa nối liền, nhìn vô cùng đẹp mắt.
Cách đó không xa có một hồ nước nhân tạo, xung quanh là bãi cỏ rộng rãi, mở cửa sổ xe ra, một làn gió nhẹ thổi tới trước mặt, hương hoa tươi nhàn nhạt xen lẫn trong không khí, cảnh vật chung quanh ở đây hoàn toàn giống như một sơn trang nghỉ mát.
Sau khi được bố đẩy xuống xe, An Lạc nhanh chóng nhìn bốn phía xung quanh một lượt, lúc này mới phát hiện diện tích căn nhà biệt thự còn lớn trong tưởng tượng, xung quanh không có cư dân khác, có lẽ ông cụ An đã mua dứt mảnh đất này. Bởi vì ít người, nên ở đây có vẻ hết sức an tĩnh, thậm chí có thể nghe thấy tiếng hót véo von của chim chóc trên cây.
An Lạc thích những nơi thanh tịnh như thế này.
Ngô Bá tiến lên mở cửa, An Úc Đông liền đẩy xe vào biệt thự.
“Anh đã trở về?” Bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói êm dịu.
An Lạc quay đầu lại, thấy một cậu trai mặc một chiếc áo sơmi màu trắng đang đứng ở cửa phòng ngủ, sau khi ánh mắt chạm nhau, cậu ta bèn nở một nụ cười hòa nhã.
Có lẽ là An Mạch…
Đường nét khuôn mặt của cậu trai trước mặt rất mềm mại, nhìn có cảm giác như một cậu em hàng xóm đặc biệt thân thiết, giọng nói trong veo, ánh mắt cũng không tạo cho người khác áp lực, mái tóc đen sẫm ôm sát tai, cảm giác rất ngoan ngoãn, có vẻ dễ bị bắt nạt.
—— Đây mới là hình dạng nên có của một cậu em trai.
An Lạc rất hài lòng với cậu em khá vừa mắt này, bèn gật đầu nói: “Em là An Mạch?”
An Mạch mỉm cười: “Anh đoán đúng rồi.”
Dứt lời liền bước đến, lễ phép chào hỏi An Úc Đông: “Bác.”
An Úc Đông cười: “Tiểu Mạch à, con về khi nào vậy?”
An Mạch trả lời: “Nửa giờ trước con vừa về đến nhà.”
“Thế à, triển lãm tranh tiến hành thuận lợi chứ?”
An Mạch gật đầu: “Rất thuận lợi ạ.” Dừng một chút, nghiêng đầu nhìn An Lạc, ánh mắt tràn đầy sự quan tâm, “Anh bị thương nhiều lắm ạ? Em nghe anh họ Thái Bình nói, hai chân của anh vừa mới làm phẫu thuật xong…”
An Úc Đông tựa hồ không đành lòng muốn nói thẳng chủ đề này trước mặt An Lạc, vội ho khan một tiếng, nháy mắt với An Mạch, An Mạch nhận thấy mình không nên hỏi vấn đề này, xấu hổ ngậm miệng lại.
An Lạc lại cảm thấy không nề hà gì, bèn thản nhiên đáp: “Hai chân của anh đều phải bó thạch cao, tháng sau tháo ra có thể cần thời gian dài để hồi phục, bác sĩ nói sau này có thể đi lại được hay không còn chưa chắc chắn.”
An Mạch vội vàng mềm mỏng an ủi: “Anh không nên quá lo lắng, em có biết mấy chuyên gia uy tín bên chỉnh hình, đến lúc đó liên hệ với bọn họ, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho anh.”
An Lạc rất thích cậu em ngoan ngoãn này, không khỏi khẽ nở nụ cười, “Được, vậy anh nhờ em nhé.”
Cả An Mạch và An Úc Đông đều ngẩn người.
An Lạc mỉm cười… Nếu là trước đây thì ngay cả tưởng tượng cũng không dám.
Hai người liếc nhìn nhau, An Úc Đông lúc này mới ho nhẹ một tiếng, nói: “Tiểu Mạch vừa xuống máy bay chắc cũng đói rồi đúng không? Đúng lúc tới giờ cơm, cùng nhau đi ăn nào.” Nói xong quay đầu lại phân phó Ngô Bá, “Bảo nhà bếp làm ít món nhạt, cậu cả vừa phẫu thuật xong, bác sĩ nói không được ăn những món chứa nhiều dầu mỡ.”
Ngô Bá vội vàng cung kính gật đầu: “Vâng, tôi đã biết.”
***
Ngô Bá xoay người xuống nhà bếp sai bảo, An Mạch giúp An Úc Đông đẩy xe lăn vào phòng khách.
Phòng khách của An gia rất lớn, vách tường treo một bức quốc họa sơn thủy đồ sộ, bên cạnh là đồ cổ sưu tầm nhìn rất quý giá, có thể nhìn ra được, chủ nhân An gia – ông cụ An, là một người rất hoài cổ, thảm trải sàn đậm màu phối với vật dụng làm bằng gỗ đàn hương, khiến cho cả phòng khách hiện lên một bầu không khí rất nặng.
An Úc Đông vào thư phòng tiếp điện thoại, An Mạch lấy cho anh trai cốc nước, mỉm cười: “Anh, uống nước trước này.”
An Lạc nhận cốc nước, uống vài ngụm.
An Mạch vừa bật TV vừa hỏi: “Anh đã gặp anh An Nham chưa?”
An Lạc gật đầu, “Rồi.”
“Lúc ở nước ngoài em thấy thời sự đưa một số tin tức về các anh, không ngờ anh lại trực tiếp công bố chuyện mất trí nhớ với giới truyền thông… Em cứ nghĩ anh sẽ tìm cách giấu diếm.”
An Lạc bình tĩnh nói: “Trừ phi cả đời không ra khỏi cửa, nếu không, chuyện mất trí nhớ cũng chẳng có cách nào giấu mãi được.”
An Mạch giật mình, “Cũng phải.”
Hai người không nói thêm nữa, im lặng xem TV.
Trong TV đang phát lại buổi lễ trao giải điện ảnh lần thứ 59, nữ MC gợi cảm mặc một chiếc quần dài màu đen bó sát người đang hướng màn ảnh mỉm cười: “Tiếp theo đây sẽ là phần công bố một giải thưởng vô cùng quan trọng, xin mời vị khách thần bí của chúng ta sẽ tự mình lên tuyên bố…”
Một người phụ nữ nhìn rất có khí chất chậm rãi bước lên bục, một thân sườn xám làm tăng thêm vẻ lả lướt cho dáng người. Cô tiếp nhận bì thư trong tay MC, mở ra, từng câu từng chữ đọc rõ ràng: “Nghệ sĩ giành được giải nam diễn viên chính xuất sắc của giải điện ảnh lần thứ 59 là ——”
TV nhanh chóng hiện lên gương mặt của bốn nam diễn viên chính được đề cử, tiếp đó, kết quả cuối cùng được công bố, ống kính dừng lại trên một hình ảnh —— “Vô tẫn chi thành, An Nham!”
Xung quanh liền vang lên tiếng thét chói tai và tiếng vỗ tay rào rào.
Trên màn hình là khuôn mặt mang theo nụ cười của An Nham, cậu thân thiết ôm chầm lấy bạn bè xung quanh đang chúc mừng mình, sau đó hướng màn ảnh làm một cử chỉ hôn gió, từ từ bước lên bục.
Tại lễ trao giải cậu mặc một chiếc áo đuôi tôm màu trắng rất đẹp, mái tóc màu nâu gọn gàng được chải lệch, cả người nhìn như một quý ông rất có phong độ.
Nhận chiếc cúp từ tay khách mời, An Nham cầm micro, hướng màn hình phát biểu cảm nghĩ khi giành được giải thưởng: “Sáng sớm hôm nay khi ra cửa, tôi nghe người nhà nói, nếu hôm nay không giành được giải thưởng thì tên của tôi sẽ bị đảo ngược lại… Giờ giành được, ít nhất không bị họ đảo lại gọi là Diên* An rồi…”
*nguyên văn 延 có nghĩa là kéo dài, trì hoãn.
Phía dưới vang lên một trận cười.
Phong cách nói chuyện của An Nham lúc nào cũng không nghiêm chỉnh, hiển nhiên tất cả mọi người đều đã quen.
“Chân thành cảm ơn Ban tổ chức đã trao giải thưởng này cho tôi, cũng chân thành cảm ơn sự hỗ trợ lớn lao từ công ty kinh tế của tôi, và tất nhiên, cảm ơn các fan điện ảnh của tôi!”
Các fan ngồi phía dưới hiển nhiên cực kỳ kích động, có mấy cô gái còn xúc động bật khóc.
An Nham mỉm cười, tiếp tục nói: “Tại đây, tôi còn muốn đặc biệt cảm ơn tới anh trai An Lạc và em trai An Trạch của tôi. Ngày hôm nay, hai người có thể vui lòng đến dự lễ trao giải điện ảnh, tận mắt thấy bộ dáng đẹp nhất của tôi, tôi thực sự rất vui mừng.”
Dưới bục, An Lạc và An Trạch được ống kính camera quay cận cảnh.
Lúc đó An Trạch đang ngồi bên cạnh An Lạc, cúi người nói gì đó bên tai anh, bởi vậy chỉ để lại cho khán giả nhìn thấy một bóng lưng thần bí, mà khuôn mặt của An Lạc bị hành động cúi người nói thầm của cậu che mất một nửa, màn hình TV chỉ hiện ra một phần gương mặt, nhìn lạnh như băng, không có cảm xúc.
Chỉ là hành động đến gần tai An Lạc nói gì đó của An Trạch, từ góc độ của camera thấy vô cùng mập mờ.
An Lạc ngồi trên xe lăn nhìn hình ảnh đó trong TV —— Lúc ấy An Trạch nói những gì với An Lạc?
An Lạc cảm thấy hình ảnh đó rất quen thuộc, dường như chính anh đã từng ở trong tình cảnh đó. Thế nhưng, rõ ràng anh vừa mới trùng sinh vào thân xác của An Lạc này, An Trạch và An Nham với anh vẫn hoàn toàn là người xa lạ, tại sao lại có cảm giác hoảng hốt này… Giống như, cảm giác quen thuộc của người kia chính là của mình?
An Lạc khẽ nhíu mày, cúi đầu rơi vào trạng thái trầm tư.
Cậu ta nói cái gì? Tại sao không nhớ ra được? Không đúng, căn bản là không thể nhớ ra được, bởi vì mình không phải là An Lạc trước đây…
An Mạch ngồi bên cạnh nhìn hình ảnh trên TV, hiếu kỳ hỏi: “Anh, lúc đó An Trạch nói gì với anh vậy? Em nhớ lúc anh về rất tức giận, còn đóng sập cửa không thèm để ý đến nó.”
An Lạc đè mạch suy nghĩ hơi rối loạn trong đầu xuống, nhàn nhạt nói: “Anh không nhớ.”
An Mạch liền xấu hổ gãi đầu: “A, xin lỗi, em quên là anh mất trí nhớ…”
“Không sao.” An Lạc hiển nhiên không muốn nói đề tài này, lại nghiêm mặt im lặng.
Đúng lúc này, An Úc Đông bước ra từ thư phòng, nhìn TV rồi cười nói: “Thằng An Nham này cả ngày chường mặt lên TV, các con xem không thấy chán ư?” Nói rồi bước tới tắt TV, đẩy chiếc xe lăn của An Lạc tới nhà ăn, “Chuẩn bị ăn cơm.”
***
Nhà bếp đã dọn lên một bàn ăn, đồ ăn rất phong phú.
An Úc Đông đẩy An Lạc lên đầu bàn ăn, còn mình thì ngồi đối diện với An Mạch. Ông tự mình xới một bát cơm đưa cho An Lạc, ánh mắt dịu dàng, nói: “Đây, con trai, ăn nhiều một chút. Con đang bệnh, gầy hơn trước rất nhiều.”
An Lạc gật đầu, “Cảm ơn bố.”
An Úc Đông giật mình.
An Lạc nghĩ thầm, có lẽ An Lạc trước đây còn lạnh lùng hơn cả mình, không thích cười vô cớ, mỗi lần mỉm cười hoặc cảm ơn lại khiến người nhà kinh ngạc.
An Lạc cũng không để tâm, bình tĩnh nhận bát cơm ông đưa, yên lặng cúi đầu ăn.
Cơm ăn được một nửa thì đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó vang lên giọng nói cung kính của Ngô Bá: “Cậu Tư đã về.”
An Lạc nghi ngờ quay đầu lại.
Tiếng giày da giẫm lên sàn nhà từ từ tới gần, sau đó, một chàng trai thân hình cao lớn từ góc phòng khách bước tới.
—— An Lạc thậm chí không tìm ra từ ngữ thích hợp để hình dung người đó.
Đây là người mà sự xuất hiện của cậu ta trong nháy mắt có thể biến thành tiêu điểm, thu hút toàn bộ ánh mắt của mọi người
Khác với vẻ tiêu sái phong lưu của An Nham, An Trạch trước mặt, hoàn toàn là một người đàn ông chính trực, cương nghị và anh tuấn. Quân phục phẳng phiu gọn gàng khiến dáng người cậu cao ngất, huân chương tượng trưng cấp bậc đeo trước ngực vô hình trung làm toát ra vẻ uy nghiêm của quan chỉ huy.
Thắt lưng quấn quanh hông, dưới chân đi đôi giày quân đội, khiến cả người hiện lên vẻ chính trực lạnh lùng riêng biệt của quân nhân.
Ngẩng đầu đối diện với đôi mắt của An Trạch, trong lòng An Lạc đột nhiên cảm thấy hoảng sợ, đôi đũa vươn ra gấp thức ăn cũng bỗng nhiên cứng đờ ——
Ánh mắt sắc bén, giống như một thanh kiếm lạnh lẽo sắc nhọn, có thể cắt đứt tất cả mọi thứ cản trở, đâm thẳng vào đáy lòng yếu đuối nhất của An Lạc.
_________________
An Lạc có chút hiếu kỳ, nếu An gia là gia tộc kinh doanh, vậy tại sao lại cho phép cậu thứ tư vào trường quân đội. Phải biết rằng, quân đội và thương giới là hai hệ thống hoàn toàn khác nhau. Rất khó tưởng tượng, một đứa trẻ được nuông chiều từ bé trong đại gia đình kiểu này, làm sao có thể thích ứng với hình thức huấn luyện được quân sự hóa đầy nghiêm ngặt và hà khắc kia chứ.
An Úc Đông thấy con trai cúi đầu trầm tư, liền mỉm cười nói: “Ngày con xảy ra chuyện, An Trạch cũng gọi điện về cho bố, nói phải đi chấp hành nhiệm vụ khẩn cấp, không thể lập tức trở về thăm con, thực ra… nó rất quan tâm con.”
Thấy An Lạc không có biểu cảm gì, An Úc Đông tiếp tục giải thích: “Quy định của quân đội rất nghiêm ngặt, nhất là lúc chấp hành nhiệm vụ, mấy ngày nay điện thoại của An Trạch vẫn tắt máy, nó không thể về thăm con, con cũng đừng để ý quá.”
“Vâng, không sao ạ.” An Lạc lắc đầu, tỏ ý mình cũng không để tâm.
Có thể người cha ôn hòa này lo lắng con trai mất trí nhớ sẽ cảm thấy khủng hoảng và bất an, luôn luôn lấy lí do thoái thác “bọn nó đều rất quan tâm tới con” để loại trừ băn khoăn của con. Thật ra An Lạc lại cảm thấy chẳng hề gì, mấy cậu em này có quan tâm tới anh hay không, với anh mà nói cũng không quan trọng, anh chẳng cần sự quan tâm của bọn họ, anh chỉ hy vọng mấy cậu em này không coi anh là cái đinh trong mắt mà muốn anh phải chết thôi.
Cái tên An Trạch này, với anh mà nói là một từ hoàn toàn xa lạ. Từ miêu tả của bố có thể đại khái đoán ra An Trạch là một quân nhân rất tài giỏi, đồng thời cũng rất có nguyên tắc. Không biết vì sao, chỉ nghe bố miêu tả mà An Lạc lại cảm thấy tính tình của cậu em thứ tư này có lẽ là rất chính trực.
***
Nửa tiếng đồng hồ sau, cuối cùng xe cũng dừng lại trước cửa An gia.
Trước mặt là một tòa biệt thự cao ba tầng, tạo hình trông rất độc đáo, trước biệt thự còn có một hoa viên, đủ loại hoa cảnh không biết là chủng loại nào, hoa trắng nở tươi đẹp, tầng tầng lớp lớp cánh hoa nối liền, nhìn vô cùng đẹp mắt.
Cách đó không xa có một hồ nước nhân tạo, xung quanh là bãi cỏ rộng rãi, mở cửa sổ xe ra, một làn gió nhẹ thổi tới trước mặt, hương hoa tươi nhàn nhạt xen lẫn trong không khí, cảnh vật chung quanh ở đây hoàn toàn giống như một sơn trang nghỉ mát.
Sau khi được bố đẩy xuống xe, An Lạc nhanh chóng nhìn bốn phía xung quanh một lượt, lúc này mới phát hiện diện tích căn nhà biệt thự còn lớn trong tưởng tượng, xung quanh không có cư dân khác, có lẽ ông cụ An đã mua dứt mảnh đất này. Bởi vì ít người, nên ở đây có vẻ hết sức an tĩnh, thậm chí có thể nghe thấy tiếng hót véo von của chim chóc trên cây.
An Lạc thích những nơi thanh tịnh như thế này.
Ngô Bá tiến lên mở cửa, An Úc Đông liền đẩy xe vào biệt thự.
“Anh đã trở về?” Bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói êm dịu.
An Lạc quay đầu lại, thấy một cậu trai mặc một chiếc áo sơmi màu trắng đang đứng ở cửa phòng ngủ, sau khi ánh mắt chạm nhau, cậu ta bèn nở một nụ cười hòa nhã.
Có lẽ là An Mạch…
Đường nét khuôn mặt của cậu trai trước mặt rất mềm mại, nhìn có cảm giác như một cậu em hàng xóm đặc biệt thân thiết, giọng nói trong veo, ánh mắt cũng không tạo cho người khác áp lực, mái tóc đen sẫm ôm sát tai, cảm giác rất ngoan ngoãn, có vẻ dễ bị bắt nạt.
—— Đây mới là hình dạng nên có của một cậu em trai.
An Lạc rất hài lòng với cậu em khá vừa mắt này, bèn gật đầu nói: “Em là An Mạch?”
An Mạch mỉm cười: “Anh đoán đúng rồi.”
Dứt lời liền bước đến, lễ phép chào hỏi An Úc Đông: “Bác.”
An Úc Đông cười: “Tiểu Mạch à, con về khi nào vậy?”
An Mạch trả lời: “Nửa giờ trước con vừa về đến nhà.”
“Thế à, triển lãm tranh tiến hành thuận lợi chứ?”
An Mạch gật đầu: “Rất thuận lợi ạ.” Dừng một chút, nghiêng đầu nhìn An Lạc, ánh mắt tràn đầy sự quan tâm, “Anh bị thương nhiều lắm ạ? Em nghe anh họ Thái Bình nói, hai chân của anh vừa mới làm phẫu thuật xong…”
An Úc Đông tựa hồ không đành lòng muốn nói thẳng chủ đề này trước mặt An Lạc, vội ho khan một tiếng, nháy mắt với An Mạch, An Mạch nhận thấy mình không nên hỏi vấn đề này, xấu hổ ngậm miệng lại.
An Lạc lại cảm thấy không nề hà gì, bèn thản nhiên đáp: “Hai chân của anh đều phải bó thạch cao, tháng sau tháo ra có thể cần thời gian dài để hồi phục, bác sĩ nói sau này có thể đi lại được hay không còn chưa chắc chắn.”
An Mạch vội vàng mềm mỏng an ủi: “Anh không nên quá lo lắng, em có biết mấy chuyên gia uy tín bên chỉnh hình, đến lúc đó liên hệ với bọn họ, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho anh.”
An Lạc rất thích cậu em ngoan ngoãn này, không khỏi khẽ nở nụ cười, “Được, vậy anh nhờ em nhé.”
Cả An Mạch và An Úc Đông đều ngẩn người.
An Lạc mỉm cười… Nếu là trước đây thì ngay cả tưởng tượng cũng không dám.
Hai người liếc nhìn nhau, An Úc Đông lúc này mới ho nhẹ một tiếng, nói: “Tiểu Mạch vừa xuống máy bay chắc cũng đói rồi đúng không? Đúng lúc tới giờ cơm, cùng nhau đi ăn nào.” Nói xong quay đầu lại phân phó Ngô Bá, “Bảo nhà bếp làm ít món nhạt, cậu cả vừa phẫu thuật xong, bác sĩ nói không được ăn những món chứa nhiều dầu mỡ.”
Ngô Bá vội vàng cung kính gật đầu: “Vâng, tôi đã biết.”
***
Ngô Bá xoay người xuống nhà bếp sai bảo, An Mạch giúp An Úc Đông đẩy xe lăn vào phòng khách.
Phòng khách của An gia rất lớn, vách tường treo một bức quốc họa sơn thủy đồ sộ, bên cạnh là đồ cổ sưu tầm nhìn rất quý giá, có thể nhìn ra được, chủ nhân An gia – ông cụ An, là một người rất hoài cổ, thảm trải sàn đậm màu phối với vật dụng làm bằng gỗ đàn hương, khiến cho cả phòng khách hiện lên một bầu không khí rất nặng.
An Úc Đông vào thư phòng tiếp điện thoại, An Mạch lấy cho anh trai cốc nước, mỉm cười: “Anh, uống nước trước này.”
An Lạc nhận cốc nước, uống vài ngụm.
An Mạch vừa bật TV vừa hỏi: “Anh đã gặp anh An Nham chưa?”
An Lạc gật đầu, “Rồi.”
“Lúc ở nước ngoài em thấy thời sự đưa một số tin tức về các anh, không ngờ anh lại trực tiếp công bố chuyện mất trí nhớ với giới truyền thông… Em cứ nghĩ anh sẽ tìm cách giấu diếm.”
An Lạc bình tĩnh nói: “Trừ phi cả đời không ra khỏi cửa, nếu không, chuyện mất trí nhớ cũng chẳng có cách nào giấu mãi được.”
An Mạch giật mình, “Cũng phải.”
Hai người không nói thêm nữa, im lặng xem TV.
Trong TV đang phát lại buổi lễ trao giải điện ảnh lần thứ 59, nữ MC gợi cảm mặc một chiếc quần dài màu đen bó sát người đang hướng màn ảnh mỉm cười: “Tiếp theo đây sẽ là phần công bố một giải thưởng vô cùng quan trọng, xin mời vị khách thần bí của chúng ta sẽ tự mình lên tuyên bố…”
Một người phụ nữ nhìn rất có khí chất chậm rãi bước lên bục, một thân sườn xám làm tăng thêm vẻ lả lướt cho dáng người. Cô tiếp nhận bì thư trong tay MC, mở ra, từng câu từng chữ đọc rõ ràng: “Nghệ sĩ giành được giải nam diễn viên chính xuất sắc của giải điện ảnh lần thứ 59 là ——”
TV nhanh chóng hiện lên gương mặt của bốn nam diễn viên chính được đề cử, tiếp đó, kết quả cuối cùng được công bố, ống kính dừng lại trên một hình ảnh —— “Vô tẫn chi thành, An Nham!”
Xung quanh liền vang lên tiếng thét chói tai và tiếng vỗ tay rào rào.
Trên màn hình là khuôn mặt mang theo nụ cười của An Nham, cậu thân thiết ôm chầm lấy bạn bè xung quanh đang chúc mừng mình, sau đó hướng màn ảnh làm một cử chỉ hôn gió, từ từ bước lên bục.
Tại lễ trao giải cậu mặc một chiếc áo đuôi tôm màu trắng rất đẹp, mái tóc màu nâu gọn gàng được chải lệch, cả người nhìn như một quý ông rất có phong độ.
Nhận chiếc cúp từ tay khách mời, An Nham cầm micro, hướng màn hình phát biểu cảm nghĩ khi giành được giải thưởng: “Sáng sớm hôm nay khi ra cửa, tôi nghe người nhà nói, nếu hôm nay không giành được giải thưởng thì tên của tôi sẽ bị đảo ngược lại… Giờ giành được, ít nhất không bị họ đảo lại gọi là Diên* An rồi…”
*nguyên văn 延 có nghĩa là kéo dài, trì hoãn.
Phía dưới vang lên một trận cười.
Phong cách nói chuyện của An Nham lúc nào cũng không nghiêm chỉnh, hiển nhiên tất cả mọi người đều đã quen.
“Chân thành cảm ơn Ban tổ chức đã trao giải thưởng này cho tôi, cũng chân thành cảm ơn sự hỗ trợ lớn lao từ công ty kinh tế của tôi, và tất nhiên, cảm ơn các fan điện ảnh của tôi!”
Các fan ngồi phía dưới hiển nhiên cực kỳ kích động, có mấy cô gái còn xúc động bật khóc.
An Nham mỉm cười, tiếp tục nói: “Tại đây, tôi còn muốn đặc biệt cảm ơn tới anh trai An Lạc và em trai An Trạch của tôi. Ngày hôm nay, hai người có thể vui lòng đến dự lễ trao giải điện ảnh, tận mắt thấy bộ dáng đẹp nhất của tôi, tôi thực sự rất vui mừng.”
Dưới bục, An Lạc và An Trạch được ống kính camera quay cận cảnh.
Lúc đó An Trạch đang ngồi bên cạnh An Lạc, cúi người nói gì đó bên tai anh, bởi vậy chỉ để lại cho khán giả nhìn thấy một bóng lưng thần bí, mà khuôn mặt của An Lạc bị hành động cúi người nói thầm của cậu che mất một nửa, màn hình TV chỉ hiện ra một phần gương mặt, nhìn lạnh như băng, không có cảm xúc.
Chỉ là hành động đến gần tai An Lạc nói gì đó của An Trạch, từ góc độ của camera thấy vô cùng mập mờ.
An Lạc ngồi trên xe lăn nhìn hình ảnh đó trong TV —— Lúc ấy An Trạch nói những gì với An Lạc?
An Lạc cảm thấy hình ảnh đó rất quen thuộc, dường như chính anh đã từng ở trong tình cảnh đó. Thế nhưng, rõ ràng anh vừa mới trùng sinh vào thân xác của An Lạc này, An Trạch và An Nham với anh vẫn hoàn toàn là người xa lạ, tại sao lại có cảm giác hoảng hốt này… Giống như, cảm giác quen thuộc của người kia chính là của mình?
An Lạc khẽ nhíu mày, cúi đầu rơi vào trạng thái trầm tư.
Cậu ta nói cái gì? Tại sao không nhớ ra được? Không đúng, căn bản là không thể nhớ ra được, bởi vì mình không phải là An Lạc trước đây…
An Mạch ngồi bên cạnh nhìn hình ảnh trên TV, hiếu kỳ hỏi: “Anh, lúc đó An Trạch nói gì với anh vậy? Em nhớ lúc anh về rất tức giận, còn đóng sập cửa không thèm để ý đến nó.”
An Lạc đè mạch suy nghĩ hơi rối loạn trong đầu xuống, nhàn nhạt nói: “Anh không nhớ.”
An Mạch liền xấu hổ gãi đầu: “A, xin lỗi, em quên là anh mất trí nhớ…”
“Không sao.” An Lạc hiển nhiên không muốn nói đề tài này, lại nghiêm mặt im lặng.
Đúng lúc này, An Úc Đông bước ra từ thư phòng, nhìn TV rồi cười nói: “Thằng An Nham này cả ngày chường mặt lên TV, các con xem không thấy chán ư?” Nói rồi bước tới tắt TV, đẩy chiếc xe lăn của An Lạc tới nhà ăn, “Chuẩn bị ăn cơm.”
***
Nhà bếp đã dọn lên một bàn ăn, đồ ăn rất phong phú.
An Úc Đông đẩy An Lạc lên đầu bàn ăn, còn mình thì ngồi đối diện với An Mạch. Ông tự mình xới một bát cơm đưa cho An Lạc, ánh mắt dịu dàng, nói: “Đây, con trai, ăn nhiều một chút. Con đang bệnh, gầy hơn trước rất nhiều.”
An Lạc gật đầu, “Cảm ơn bố.”
An Úc Đông giật mình.
An Lạc nghĩ thầm, có lẽ An Lạc trước đây còn lạnh lùng hơn cả mình, không thích cười vô cớ, mỗi lần mỉm cười hoặc cảm ơn lại khiến người nhà kinh ngạc.
An Lạc cũng không để tâm, bình tĩnh nhận bát cơm ông đưa, yên lặng cúi đầu ăn.
Cơm ăn được một nửa thì đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó vang lên giọng nói cung kính của Ngô Bá: “Cậu Tư đã về.”
An Lạc nghi ngờ quay đầu lại.
Tiếng giày da giẫm lên sàn nhà từ từ tới gần, sau đó, một chàng trai thân hình cao lớn từ góc phòng khách bước tới.
—— An Lạc thậm chí không tìm ra từ ngữ thích hợp để hình dung người đó.
Đây là người mà sự xuất hiện của cậu ta trong nháy mắt có thể biến thành tiêu điểm, thu hút toàn bộ ánh mắt của mọi người
Khác với vẻ tiêu sái phong lưu của An Nham, An Trạch trước mặt, hoàn toàn là một người đàn ông chính trực, cương nghị và anh tuấn. Quân phục phẳng phiu gọn gàng khiến dáng người cậu cao ngất, huân chương tượng trưng cấp bậc đeo trước ngực vô hình trung làm toát ra vẻ uy nghiêm của quan chỉ huy.
Thắt lưng quấn quanh hông, dưới chân đi đôi giày quân đội, khiến cả người hiện lên vẻ chính trực lạnh lùng riêng biệt của quân nhân.
Ngẩng đầu đối diện với đôi mắt của An Trạch, trong lòng An Lạc đột nhiên cảm thấy hoảng sợ, đôi đũa vươn ra gấp thức ăn cũng bỗng nhiên cứng đờ ——
Ánh mắt sắc bén, giống như một thanh kiếm lạnh lẽo sắc nhọn, có thể cắt đứt tất cả mọi thứ cản trở, đâm thẳng vào đáy lòng yếu đuối nhất của An Lạc.
_________________
Tác giả :
Điệp Chi Linh