Trùng Sinh Chi Hệ Thống Tự Cứu Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 73: Thân thế thẩm cửu 2
Thanh niên ấy chậm rãi cất bước đến bên Thẩm Cửu, vòng nửa vòng quanh nó.
Mặt Thẩm Cửu căng thẳng, môi mím lại. Dù có âm thầm, nhưng vai vẫn nhẹ phát run, rõ ràng thập phần sợ hãi, lại vẫn cố làm vẻ bình tĩnh.
Đột nhiên, Thu thiếu gia đạp một cước, đạp ngay lên lưng nó. Thẩm Cửu lập tức đập mặt xuống mặt đất.
Thẩm thiếu gia cười lạnh nói: “Sao, lần này không dám đánh trả nữa à?”
Thẩm Cửu đập đến mũi toàn bụi và máu, thấp giọng đáp: “Thiếu gia tha mạng. Tôi không biết đấy là cậu.”
Thu thiếu gia nói: “Không biết? Không biết mà ngươi cũng dám động vào ta!”
Gã tát một cái khiến Thẩm Cửu ngã xuống đất, trán nó va vào cửa vang lên tiếng rầm, hai hàng máu mũi theo cằm chảy xuống. Thu thiếu gia dường như vì thế mà có được khoái hoạt không thể lớn hơn, vui thích cực độ như đánh quả cầu thịt.
Thẩm Thanh Thu: …
Người này có máu S chắc? Tâm ma biến thái của kẻ biến thái, quả là mỗi người đều có sự thỏa mãn riêng!
Cứ lặp lại như vậy vài chục lần, Thẩm Cửu cuối cùng không nhịn nổi nữa, hét lớn: “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?!”
Thu thiếu gia cười độc ác: “Giờ đây ngươi đã là người của nhà chúng ta rồi, đương nhiên là ta muốn thế nào thì thế đó!”
Đột nhiên, ngoài cửa vang lên một thanh âm thiếu nữ dịu dàng: “Ca ca? Ca ca? Huynh có ở trong không?”
Thu thiếu gia vừa nghe tiếng muội muội gọi, mặt liền biến sắc, cởi bỏ dây thừng trên người Thẩm Cửu, thấp giọng uy hiếp: “Lau mặt của ngươi đi! Dám nói sai một câu, lấy mạng ngươi!”
Thẩm Cửu vừa hận vừa sợ, tia hung ác trong mắt lóe lên, tức mà không dám nói, ác nghiệt vuốt mặt hai cái, lau đi máu mũi và bụi đất. Thẩm thiếu gia đã đổi sang vẻ mặt khác, mở cửa, cười tươi rói: “Đường Nhi sao lại qua đây thế này?”
Thẩm Thanh Thu cuối cùng cũng biết được cái kiểu trước mặt nịnh nọt sau lưng hãm hại của hàng nguyên bản từ đâu mà thành rồi, chắc hẳn là ở bên cạnh Thu thiếu gia thành thói quen …
Thu Hải Đường thân mặc cẩm y sắc tím nhạt, chân mang hài trằng ngà, tiến vào cửa, hì hì nói: “Ta nghe nói ca ca mua về một người, qua xem xem thế nào.”
Nàng thấy một thiếu niên đang đứng trong góc, cúi đầu rụt cổ, co chân co tay, gương mặt lại vô cùng thanh tú, mắt chợt sáng, bước qua, cười nói: “Ngươi hẳn là Tiểu Cửu?”
Thẩm Cửu trơ ỳ, không đáp một câu. Thu thiếu gia đứng phía sau muội muội, mắt lộ ra tia uy hiếp, cười nói: “Hắn không thích nói chuyện, tính tình cổ quái lắm.”
Thu Hải Đường nắm lấy tay nó, nói: “Ngươi vì sao lại không thích nói chuyện vậy? Thử nói với ta, có được không?”
Thanh âm nàng kiều mị, ngữ khí thân thiết, lại thêm thái độ trong sáng tự nhiên, bất kể ai cũng không nhẫn tâm bày ra vẻ khó chịu. Thẩm Cửu vốn đang lạnh mặt, nhưng cũng không thể kháng cự được một tiểu cô nương nũng nịu như vậy, thần sắc dịu xuống, quay mặt hướng khác.
Nhìn đến đây. Thẩm Thanh Thu cũng ít nhiều có kết luận rồi. Thu Hải Đường thời thiếu nữ, cùng Ninh Anh Anh thực sự có chút tương đồng. Hóa ra Thẩm Cửu vẫn luôn yêu thích dạng như này.
Thu Hải Đường thấy vậy, vỗ tay nói: “Ca ca, hắn thật thú vị. Muội có chút thích hắn.”
Thu thiếu gia ngoài cười trong không cười nói: “Ta cũng thích hắn.”
Thẩm Cửu nghe thấy chữ “thích”, không tự chủ mà rùng mình.
Ký ức đến đây, đột nhiên cả khung cảnh nhạt mờ đi.
Những người ở đó bỗng tiêu biến mất dạng. Thẩm Thanh Thu kinh ngạc, lập tức hiểu đây là xảy ra tình huống đứt đoạn mà Mộng Ma nói. Do ký ức hàng nguyên bản lưu lại trong cơ thể hắn tàn sót không đầy đủ, đứt đoạn sẽ khá thường xuyên. Đoạn ký ức vừa nãy đã kết thúc, hiện tại, bắt đầu một đoạn ký ức khác.
Khung cảnh vẫn là căn phòng này. Thẩm Cửu lần này không bị trói, mặt mũi tím bầm nằm sấp trên đất, ngón tay đang cào thảm lông trên nền, cào đến giữa các ngón tay đầy vết máu.
Bỗng, truyền đến hai tiếng gõ cửa khẽ. Bên ngoài một thiếu niên thấp giọng gọi khẽ: “Tiểu Cửu, Tiểu Cửu?”
Vừa nghe thấy thanh âm này, Thẩm Cửu chợt động, lao về phía cửa, kề sát mặt vào bên khóa: “Thất ca!”
Thiếu niên phía ngoài ấy nói: “Nhỏ tiếng chút, ta lén chạy vào đó.”
Thẩm Thanh Thu ban đầu không đoán được người ngoài cửa là ai, nhưng nghĩ lại, Thẩm Cửu sở dĩ trong tên có chữ “Cửu”, là bởi trong tay bọn buôn người đứng thứ chín, vậy thì phía trước, tất nhiên phải có Nhất, Nhị, Tam, Tứ, Ngũ, Lục, Thất, Bát rồi.
Có điều, Thẩm Cửu thế mà cũng có bạn bè thân thiết, điều này thực sự làm Thẩm Thanh Thu có chút ngạc nhiên.
Ngoài cửa truyền đến tiếng cạch cạch, như thể người ở ngoài đang rung cửa. Thẩm Cửu nói: “Vô ích. Trong ngoài đều khóa năm sáu lượt. Cửa sổ cũng khóa rồi.”
Thiếu niên đó lo lắng nói: “Lần này chạy trốn không thành, bọn họ không làm gì đệ chứ?”
Thẩm Cửu chợt sôi máu, mắng: “Không làm gì ta? Ngươi ngu à? Giam ta hai ngày rồi, đánh gãy cả hai chân ta. Ngươi nói xem?!”
Kỳ thực Thẩm Thanh Thu thấy rõ ràng, nó mặc dù bị đánh một trận tơi bời, không thể cử động, nhưng đôi chân kia vẫn bình thường, bị đánh gãy chỗ nào cơ. Thiếu niên kia không thấy được tình cảnh trong cánh cửa, dường như tưởng là thật, hổ thẹn đáp: “Đều trách ta không tốt.”
Thẩm Cửu tức giận nói: “Đương nhiên là do ngươi không tốt! Đều tại ngươi. Mấy tên mới đến chúng ta đã không quen, bị chà đạp tơi tả cũng đã xong xuôi, còn cần ngươi ra mặt làm gì! Ngươi còn sợ mạng của chúng ta chưa đủ rẻ mạt?! Ngươi không ra mặt, ta làm sao lại giúp ngươi? Ta không giúp ngươi, thì sao phải động đến gã, họ Thu đó làm sao có thể mua ta?! Gã không mua, ta sao có thể thế này?! Hai ngày một trận nhỏ, ba ngày một trận lớn, coi ta như chó mà chơi!”
Thiếu niên kia không ngừng nói: “Xin lỗi, đều do ta không tốt.”
Quả nhiên, loại tính cách này của Thẩm Cửu nếu có bạn, thì tính tình đối phương nhất định phải tốt đến không dám nhìn. Một mạch xin lỗi liền mấy tiếng, Thẩm Cửu mới miễn cưỡng nguôi giận, nói: “Bỏ đi! Đời này ta chưa từng nói đến cái thứ nghĩa khí quái quỷ này. Lần nghĩa khí duy nhất cả đời đành cho huynh vậy.”
Thiếu niên kia cảm kích nói: “Thất ca biết. Sau này nhất định bồi thường tử tế cho đệ.”
Thẩm Cửu khịt mũi, ấm ức nói: “Còn nói sau này. Như huynh cả đời nằm trong tay bọn tay sai, sau này cũng là kiếp làm tay sai.”
Thiếu niên đó nói: “Tiểu Cửu, ta đến là để nói với đệ một chuyện. Ta phải đi rồi, hôm nay đến là để cáo biệt đệ.”
Thẩm Cửu kinh ngạc, thân trên lập tức ngồi dậy: “Đi? Huynh đi đâu?”
Thiếu niên được gọi là Thất ca nói: “Ta không thể ở nơi này nữa. Thu gia trong thành thế lực lớn, chúng ta đánh không lại, chạy cũng không thoát. Thiên hạ phái tu hành nhiều như vậy, ta muốn gia nhập một phái, học tiên thuật, trở lại cứu đệ.”
Trong mắt Thẩm Cửu chợt tỏa ra tia sáng lấp lánh chói mắt: “Thất ca, nghe nói phương đông có một ngọn tiên sơn, mỗi năm đều tuyển đệ tử có tư chất ưu tú, huynh có thể đến đó không?”
Thiếu niên kia đáp: “Ta không biết. Nhưng ta có thể đi thử xem, rồi cũng sẽ có phái chịu nhận ta.”
Thẩm Cửu lầm bẩm: “Nếu ta không bị giam ở đây, đã có thể đi cùng huynh rồi…” Trên mặt nó không giấu được mà lộ ra nét đố kị, qua hồi lâu, lại thở dài một tiếng, nói: “Thất ca, huynh sau này ngàn vạn chớ hấp tấp như vậy nữa. Lần nào cũng hỏng việc. Lần này coi như ta xui xẻo, nhưng sau này huynh gia nhập môn phái của mấy tiên nhân đó rồi, vẫn cứ như thế, vậy phải làm sao?”
Thiếu niến kia xấu hổ nói: “Ta nhất định sẽ nhớ kỹ.”
Thẩm Cửu miễn cưỡng bò dậy, do đã có hy vọng, thanh âm thân thiết hẳn: “Thất ca, huynh nhất định phải nhớ những lời từng nói, huynh nhất định phải quay lại cứu ta đó!”
Thất ca dường như đang ra sức gật đầu, trịnh trọng nói: “Được! Đệ tạm thời nhẫn nhịn, đợi ta học xong, nhất định sẽ về mang đệ đi!”
Hai thiếu niên cách một cánh cửa, trầm mặc hồi lâu. Thẩm Cửu hỏi: “Huynh đi rồi sao?”
Thiếu niên kia vội đáp: “Vẫn chưa. Ta đợi đệ nói.”
Thẩm Cửu nói: “Thất ca, huynh ghé sát lại, để ta nhìn huynh từ khe cửa. Cũng chẳng biết phải mất bao năm nữa mới có thể gặp lại.”
Thiếu niên kia đáp: “Được.” Thẩm Cửu gian nan cử động cơ thể, ghé mặt về phía khe cửa.
Thẩm Thanh Thu vô cùng tò mò, cũng ghé theo, xuyên qua khe nhỏ tẹo trên cửa, nhìn ra phía ngoài.
…WTF!
Thẩm Thanh Thu không phải vì gương mặt đối phương mà hết hồn. Nếu thế đã tốt, nhưng quan trọng là thiếu niên ngoài cửa – mợ nó – không có mặt!!!
Như bị censored vậy!!!
Mặc dù ngay từ đầu Mộng Ma đã nói, có khả năng nhất định xuất hiện mặt người mơ hồ và ký ức đứt đoạn, nhưng đến khi Thẩm Thanh Thu thực sự gặp phải khả năng này, hắn vẫn có một ham muốn hộc máu mãnh liệt.
Mộng Ma đại thần, chúng ta không thể khắc phục bug này chút sao?!
Thật muốn biết gương mặt này rốt cuộc trông như thế nào á á á!
Đang lúc Thẩm Thanh Thu sắp xuyên qua cửa, thử xem khoảng cách gần có thể bỏ được censored không, ký ức lại bị gián đoạn.
Khung cảnh lần này là thư phòng.
Thu thiếu gia đang viết chữ trên bàn, Thẩm Cửu hầu hạ một bên, lặng lẽ giúp gã mài mực.
Lúc này Thẩm Cửu đã không còn là một thiếu niên gầy yếu nữa, cơ thể đã phát triển, so với bạn đồng lứa cũng coi như cao lớn, đứng hầu hạ bên đó, mang theo khí chất lãnh đạm uyên bác.
Khi một trang giấy sắp viết xong, Thẩm Cửu lễ phép nói: “Thiếu gia, có chuyện này…”
Thu thiếu gia nhìn cũng không nhìn: “Điều ngươi muốn nói, có phải chuyện tên giang hồ lừa đảo trong thành?”
Thẩm Cừu biện giải: “Vị tiền bối đó không phải giang hồ lừa đảo.”
Thu thiếu gia gác bút, nhíu mày nói: “Ngươi cứ ngoan ngoãn ở cái nhà này, làm cô gia của ngươi, cùng muội muội của ta an tâm sống qua ngày là được rồi. Cứ muốn những việc hão huyền đó nhiều như vậy làm gì?”
(cô gia: chồng của tiểu thư)
Một mảng trầm mặc, bỗng, Thẩm Cửu nghiến chặt răng: “… Sống qua ngày sống qua ngày… Ta không muốn sống những ngày như thế!”
Thu thiếu gia cuối cùng cũng nâng mí mắt, liếc hắn một cái, đột nhiên đạp lên cẳng chân hắn.
Thẩm Cửu rầm một tiếng, ngã sõng soài trên đất.
Hai vị này lẽ nào nhiều năm như vậy đều ở chung theo cách này sao…
Thu thiếu gia rời chỗ đứng dậy, cười lạnh nói: “Dạy ngươi nhiều năm như vậy rồi, thứ học được, lại không bằng mánh khóe tà môn của tên giang hồ lừa đảo.”
Thẩm Cửu mũi va đầy máu và bụi, thấp giọng đáp: “Không phải mánh khóe tà môn, là tiên pháp.”
Thu thiếu gia ngồi xuống, kéo tóc nó, thân mật nói: “Tiên pháp? Lẽ nào tên tiểu tiện chủng ngươi vẫn muốn tu tiên?”
Thẩm Cửu nghiêng đầu, muốn tránh khỏi tay gã, Thu thiếu gia chậm rãi vỗ trán hắn, trong động tác ẩn chứa ý sỉ nhục, cười nói: “Ngươi đến người cũng chằng phải, còn muốn làm tiên sao?”
Mặt Thẩm Cửu căng thẳng, môi mím lại. Dù có âm thầm, nhưng vai vẫn nhẹ phát run, rõ ràng thập phần sợ hãi, lại vẫn cố làm vẻ bình tĩnh.
Đột nhiên, Thu thiếu gia đạp một cước, đạp ngay lên lưng nó. Thẩm Cửu lập tức đập mặt xuống mặt đất.
Thẩm thiếu gia cười lạnh nói: “Sao, lần này không dám đánh trả nữa à?”
Thẩm Cửu đập đến mũi toàn bụi và máu, thấp giọng đáp: “Thiếu gia tha mạng. Tôi không biết đấy là cậu.”
Thu thiếu gia nói: “Không biết? Không biết mà ngươi cũng dám động vào ta!”
Gã tát một cái khiến Thẩm Cửu ngã xuống đất, trán nó va vào cửa vang lên tiếng rầm, hai hàng máu mũi theo cằm chảy xuống. Thu thiếu gia dường như vì thế mà có được khoái hoạt không thể lớn hơn, vui thích cực độ như đánh quả cầu thịt.
Thẩm Thanh Thu: …
Người này có máu S chắc? Tâm ma biến thái của kẻ biến thái, quả là mỗi người đều có sự thỏa mãn riêng!
Cứ lặp lại như vậy vài chục lần, Thẩm Cửu cuối cùng không nhịn nổi nữa, hét lớn: “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?!”
Thu thiếu gia cười độc ác: “Giờ đây ngươi đã là người của nhà chúng ta rồi, đương nhiên là ta muốn thế nào thì thế đó!”
Đột nhiên, ngoài cửa vang lên một thanh âm thiếu nữ dịu dàng: “Ca ca? Ca ca? Huynh có ở trong không?”
Thu thiếu gia vừa nghe tiếng muội muội gọi, mặt liền biến sắc, cởi bỏ dây thừng trên người Thẩm Cửu, thấp giọng uy hiếp: “Lau mặt của ngươi đi! Dám nói sai một câu, lấy mạng ngươi!”
Thẩm Cửu vừa hận vừa sợ, tia hung ác trong mắt lóe lên, tức mà không dám nói, ác nghiệt vuốt mặt hai cái, lau đi máu mũi và bụi đất. Thẩm thiếu gia đã đổi sang vẻ mặt khác, mở cửa, cười tươi rói: “Đường Nhi sao lại qua đây thế này?”
Thẩm Thanh Thu cuối cùng cũng biết được cái kiểu trước mặt nịnh nọt sau lưng hãm hại của hàng nguyên bản từ đâu mà thành rồi, chắc hẳn là ở bên cạnh Thu thiếu gia thành thói quen …
Thu Hải Đường thân mặc cẩm y sắc tím nhạt, chân mang hài trằng ngà, tiến vào cửa, hì hì nói: “Ta nghe nói ca ca mua về một người, qua xem xem thế nào.”
Nàng thấy một thiếu niên đang đứng trong góc, cúi đầu rụt cổ, co chân co tay, gương mặt lại vô cùng thanh tú, mắt chợt sáng, bước qua, cười nói: “Ngươi hẳn là Tiểu Cửu?”
Thẩm Cửu trơ ỳ, không đáp một câu. Thu thiếu gia đứng phía sau muội muội, mắt lộ ra tia uy hiếp, cười nói: “Hắn không thích nói chuyện, tính tình cổ quái lắm.”
Thu Hải Đường nắm lấy tay nó, nói: “Ngươi vì sao lại không thích nói chuyện vậy? Thử nói với ta, có được không?”
Thanh âm nàng kiều mị, ngữ khí thân thiết, lại thêm thái độ trong sáng tự nhiên, bất kể ai cũng không nhẫn tâm bày ra vẻ khó chịu. Thẩm Cửu vốn đang lạnh mặt, nhưng cũng không thể kháng cự được một tiểu cô nương nũng nịu như vậy, thần sắc dịu xuống, quay mặt hướng khác.
Nhìn đến đây. Thẩm Thanh Thu cũng ít nhiều có kết luận rồi. Thu Hải Đường thời thiếu nữ, cùng Ninh Anh Anh thực sự có chút tương đồng. Hóa ra Thẩm Cửu vẫn luôn yêu thích dạng như này.
Thu Hải Đường thấy vậy, vỗ tay nói: “Ca ca, hắn thật thú vị. Muội có chút thích hắn.”
Thu thiếu gia ngoài cười trong không cười nói: “Ta cũng thích hắn.”
Thẩm Cửu nghe thấy chữ “thích”, không tự chủ mà rùng mình.
Ký ức đến đây, đột nhiên cả khung cảnh nhạt mờ đi.
Những người ở đó bỗng tiêu biến mất dạng. Thẩm Thanh Thu kinh ngạc, lập tức hiểu đây là xảy ra tình huống đứt đoạn mà Mộng Ma nói. Do ký ức hàng nguyên bản lưu lại trong cơ thể hắn tàn sót không đầy đủ, đứt đoạn sẽ khá thường xuyên. Đoạn ký ức vừa nãy đã kết thúc, hiện tại, bắt đầu một đoạn ký ức khác.
Khung cảnh vẫn là căn phòng này. Thẩm Cửu lần này không bị trói, mặt mũi tím bầm nằm sấp trên đất, ngón tay đang cào thảm lông trên nền, cào đến giữa các ngón tay đầy vết máu.
Bỗng, truyền đến hai tiếng gõ cửa khẽ. Bên ngoài một thiếu niên thấp giọng gọi khẽ: “Tiểu Cửu, Tiểu Cửu?”
Vừa nghe thấy thanh âm này, Thẩm Cửu chợt động, lao về phía cửa, kề sát mặt vào bên khóa: “Thất ca!”
Thiếu niên phía ngoài ấy nói: “Nhỏ tiếng chút, ta lén chạy vào đó.”
Thẩm Thanh Thu ban đầu không đoán được người ngoài cửa là ai, nhưng nghĩ lại, Thẩm Cửu sở dĩ trong tên có chữ “Cửu”, là bởi trong tay bọn buôn người đứng thứ chín, vậy thì phía trước, tất nhiên phải có Nhất, Nhị, Tam, Tứ, Ngũ, Lục, Thất, Bát rồi.
Có điều, Thẩm Cửu thế mà cũng có bạn bè thân thiết, điều này thực sự làm Thẩm Thanh Thu có chút ngạc nhiên.
Ngoài cửa truyền đến tiếng cạch cạch, như thể người ở ngoài đang rung cửa. Thẩm Cửu nói: “Vô ích. Trong ngoài đều khóa năm sáu lượt. Cửa sổ cũng khóa rồi.”
Thiếu niên đó lo lắng nói: “Lần này chạy trốn không thành, bọn họ không làm gì đệ chứ?”
Thẩm Cửu chợt sôi máu, mắng: “Không làm gì ta? Ngươi ngu à? Giam ta hai ngày rồi, đánh gãy cả hai chân ta. Ngươi nói xem?!”
Kỳ thực Thẩm Thanh Thu thấy rõ ràng, nó mặc dù bị đánh một trận tơi bời, không thể cử động, nhưng đôi chân kia vẫn bình thường, bị đánh gãy chỗ nào cơ. Thiếu niên kia không thấy được tình cảnh trong cánh cửa, dường như tưởng là thật, hổ thẹn đáp: “Đều trách ta không tốt.”
Thẩm Cửu tức giận nói: “Đương nhiên là do ngươi không tốt! Đều tại ngươi. Mấy tên mới đến chúng ta đã không quen, bị chà đạp tơi tả cũng đã xong xuôi, còn cần ngươi ra mặt làm gì! Ngươi còn sợ mạng của chúng ta chưa đủ rẻ mạt?! Ngươi không ra mặt, ta làm sao lại giúp ngươi? Ta không giúp ngươi, thì sao phải động đến gã, họ Thu đó làm sao có thể mua ta?! Gã không mua, ta sao có thể thế này?! Hai ngày một trận nhỏ, ba ngày một trận lớn, coi ta như chó mà chơi!”
Thiếu niên kia không ngừng nói: “Xin lỗi, đều do ta không tốt.”
Quả nhiên, loại tính cách này của Thẩm Cửu nếu có bạn, thì tính tình đối phương nhất định phải tốt đến không dám nhìn. Một mạch xin lỗi liền mấy tiếng, Thẩm Cửu mới miễn cưỡng nguôi giận, nói: “Bỏ đi! Đời này ta chưa từng nói đến cái thứ nghĩa khí quái quỷ này. Lần nghĩa khí duy nhất cả đời đành cho huynh vậy.”
Thiếu niên kia cảm kích nói: “Thất ca biết. Sau này nhất định bồi thường tử tế cho đệ.”
Thẩm Cửu khịt mũi, ấm ức nói: “Còn nói sau này. Như huynh cả đời nằm trong tay bọn tay sai, sau này cũng là kiếp làm tay sai.”
Thiếu niên đó nói: “Tiểu Cửu, ta đến là để nói với đệ một chuyện. Ta phải đi rồi, hôm nay đến là để cáo biệt đệ.”
Thẩm Cửu kinh ngạc, thân trên lập tức ngồi dậy: “Đi? Huynh đi đâu?”
Thiếu niên được gọi là Thất ca nói: “Ta không thể ở nơi này nữa. Thu gia trong thành thế lực lớn, chúng ta đánh không lại, chạy cũng không thoát. Thiên hạ phái tu hành nhiều như vậy, ta muốn gia nhập một phái, học tiên thuật, trở lại cứu đệ.”
Trong mắt Thẩm Cửu chợt tỏa ra tia sáng lấp lánh chói mắt: “Thất ca, nghe nói phương đông có một ngọn tiên sơn, mỗi năm đều tuyển đệ tử có tư chất ưu tú, huynh có thể đến đó không?”
Thiếu niên kia đáp: “Ta không biết. Nhưng ta có thể đi thử xem, rồi cũng sẽ có phái chịu nhận ta.”
Thẩm Cửu lầm bẩm: “Nếu ta không bị giam ở đây, đã có thể đi cùng huynh rồi…” Trên mặt nó không giấu được mà lộ ra nét đố kị, qua hồi lâu, lại thở dài một tiếng, nói: “Thất ca, huynh sau này ngàn vạn chớ hấp tấp như vậy nữa. Lần nào cũng hỏng việc. Lần này coi như ta xui xẻo, nhưng sau này huynh gia nhập môn phái của mấy tiên nhân đó rồi, vẫn cứ như thế, vậy phải làm sao?”
Thiếu niến kia xấu hổ nói: “Ta nhất định sẽ nhớ kỹ.”
Thẩm Cửu miễn cưỡng bò dậy, do đã có hy vọng, thanh âm thân thiết hẳn: “Thất ca, huynh nhất định phải nhớ những lời từng nói, huynh nhất định phải quay lại cứu ta đó!”
Thất ca dường như đang ra sức gật đầu, trịnh trọng nói: “Được! Đệ tạm thời nhẫn nhịn, đợi ta học xong, nhất định sẽ về mang đệ đi!”
Hai thiếu niên cách một cánh cửa, trầm mặc hồi lâu. Thẩm Cửu hỏi: “Huynh đi rồi sao?”
Thiếu niên kia vội đáp: “Vẫn chưa. Ta đợi đệ nói.”
Thẩm Cửu nói: “Thất ca, huynh ghé sát lại, để ta nhìn huynh từ khe cửa. Cũng chẳng biết phải mất bao năm nữa mới có thể gặp lại.”
Thiếu niên kia đáp: “Được.” Thẩm Cửu gian nan cử động cơ thể, ghé mặt về phía khe cửa.
Thẩm Thanh Thu vô cùng tò mò, cũng ghé theo, xuyên qua khe nhỏ tẹo trên cửa, nhìn ra phía ngoài.
…WTF!
Thẩm Thanh Thu không phải vì gương mặt đối phương mà hết hồn. Nếu thế đã tốt, nhưng quan trọng là thiếu niên ngoài cửa – mợ nó – không có mặt!!!
Như bị censored vậy!!!
Mặc dù ngay từ đầu Mộng Ma đã nói, có khả năng nhất định xuất hiện mặt người mơ hồ và ký ức đứt đoạn, nhưng đến khi Thẩm Thanh Thu thực sự gặp phải khả năng này, hắn vẫn có một ham muốn hộc máu mãnh liệt.
Mộng Ma đại thần, chúng ta không thể khắc phục bug này chút sao?!
Thật muốn biết gương mặt này rốt cuộc trông như thế nào á á á!
Đang lúc Thẩm Thanh Thu sắp xuyên qua cửa, thử xem khoảng cách gần có thể bỏ được censored không, ký ức lại bị gián đoạn.
Khung cảnh lần này là thư phòng.
Thu thiếu gia đang viết chữ trên bàn, Thẩm Cửu hầu hạ một bên, lặng lẽ giúp gã mài mực.
Lúc này Thẩm Cửu đã không còn là một thiếu niên gầy yếu nữa, cơ thể đã phát triển, so với bạn đồng lứa cũng coi như cao lớn, đứng hầu hạ bên đó, mang theo khí chất lãnh đạm uyên bác.
Khi một trang giấy sắp viết xong, Thẩm Cửu lễ phép nói: “Thiếu gia, có chuyện này…”
Thu thiếu gia nhìn cũng không nhìn: “Điều ngươi muốn nói, có phải chuyện tên giang hồ lừa đảo trong thành?”
Thẩm Cừu biện giải: “Vị tiền bối đó không phải giang hồ lừa đảo.”
Thu thiếu gia gác bút, nhíu mày nói: “Ngươi cứ ngoan ngoãn ở cái nhà này, làm cô gia của ngươi, cùng muội muội của ta an tâm sống qua ngày là được rồi. Cứ muốn những việc hão huyền đó nhiều như vậy làm gì?”
(cô gia: chồng của tiểu thư)
Một mảng trầm mặc, bỗng, Thẩm Cửu nghiến chặt răng: “… Sống qua ngày sống qua ngày… Ta không muốn sống những ngày như thế!”
Thu thiếu gia cuối cùng cũng nâng mí mắt, liếc hắn một cái, đột nhiên đạp lên cẳng chân hắn.
Thẩm Cửu rầm một tiếng, ngã sõng soài trên đất.
Hai vị này lẽ nào nhiều năm như vậy đều ở chung theo cách này sao…
Thu thiếu gia rời chỗ đứng dậy, cười lạnh nói: “Dạy ngươi nhiều năm như vậy rồi, thứ học được, lại không bằng mánh khóe tà môn của tên giang hồ lừa đảo.”
Thẩm Cửu mũi va đầy máu và bụi, thấp giọng đáp: “Không phải mánh khóe tà môn, là tiên pháp.”
Thu thiếu gia ngồi xuống, kéo tóc nó, thân mật nói: “Tiên pháp? Lẽ nào tên tiểu tiện chủng ngươi vẫn muốn tu tiên?”
Thẩm Cửu nghiêng đầu, muốn tránh khỏi tay gã, Thu thiếu gia chậm rãi vỗ trán hắn, trong động tác ẩn chứa ý sỉ nhục, cười nói: “Ngươi đến người cũng chằng phải, còn muốn làm tiên sao?”
Tác giả :
Mặc Hương Đồng Xú