Trùng Sinh Chi Hệ Thống Tự Cứu Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 6: Nhiệm vụ không xong rồi
Chịu giáo huấn, Thẩm Thanh Thu sau đó càng cẩn thận, cả đường chừa cái mặt ra, bình an vô sự, cuối cùng chịu đựng được đến Song Hồ thành.
Tòa thành này mặc dù không lớn, nhưng cũng coi như phồn hoa. Họ tiến vào nhà của Trần lão gia ở thủ phủ thành, cũng là người đã chủ trì phái người lên Thương Khung Sơn phái xin giúp đỡ. Hai tiểu thiếp phòng chính yêu dấu của Trần lão gia đều chết thảm dưới tay Bác bì khách nên lão ngàn ngóng vạn mong Thẩm Thanh Thu tới.
Lão vuốt ve bàn tay nhỏ bé như bạch ngọc của tiểu thiếp phòng tam mỹ miều, thở ngắn than dài với đoàn người, lão lệ tung hoành.
“Tiên nhân nhất định phải làm chủ cho chúng ta nha! Hiện giờ ta không dám để Điệp nhi rời khỏi ta một chút nào, sợ nàng cũng sơ ý một cái, để yêu ma quỷ quái thiên sát kia hại chết.”
Một cảm giác nhân vật NPC nồng đậm làm cho da mặt Thẩm Thanh Thu run rẩy.
Hắn một chút cũng không thích xem lão nhân sáu mươi tuổi cùng tiểu cô nương mười mấy tuổi ở trước mặt khanh khanh ta ta!
Cũng may Thẩm Thanh Thu là cao nhân, gặp qua loa xong, rất cao lãnh đi vào trong phòng, chỉ để lại Minh Phàm hàn huyên với Trần lão gia. Cao nhân đúng là có đặc quyền, cao lãnh đủ kiểu, người bên cạnh cũng không dám nói gì. Càng cao lãnh càng có ánh mắt kính ngưỡng vây quanh.
Ninh Anh Anh gõ cửa tiến vào, ngọt ngào mà nũng nịu: “Sư tôn, Anh Nhi muốn đi ra ngoài chợ một chuyến. Sư tôn có muốn đi theo ta không!”
Thẩm Thanh Thu đang đưa lưng về phía nàng, bày ra một quyển trục ngoái đầu nhìn lại, chuẩn hình tượng phần tử trí thức hoàn mỹ, thản nhiên nói: “Nếu Anh nhi muốn ra ngoài đi dạo thì tìm các vị sư huynh sư đệ đi với ngươi là được. Trước khi đối phó Bác bì khách, vi sư còn có chuyện phải làm.”
Nàng sẽ tìm ai đi cùng, Thẩm Thanh Thu còn không rõ ràng sao?
Thẩm Thanh Thu khổ cũng khổ chết rồi. Chẳng lẽ hắn không muốn đi ra ngoài chơi? Trước đó buồn chán ở trong trúc xá của Thanh Tĩnh Phong, mỗi ngày giả bộ sư tôn văn nghệ ngầu lòi, không dễ gì xuống núi, còn bị hệ thống dùng lý do “Tính cách của ‘Thẩm Thanh Thu’ ban đầu thích yên tĩnh, không muốn đến nơi đông người xem náo nhiệt” nhốt hắn ở trong phòng. Ngay cả ngồi xuống hắn cũng không muốn giả bộ, nằm ở trên giường giả bộ một lát sẽ chết, bắt đầu nghiêm túc cân nhắc làm sao đối phó Bác bì khách.
Căn cứ quy luật tổng kết của chín lần gây án trước kia, Bác bì khách luôn chọn lựa nữ tử dung mạo trẻ trung xinh đẹp để xuống tay. Cho nên trong Song Hồ thành, phàm là người có con gái, kiều thê, mỹ thiếp, vừa đến ban đêm đều đóng chặt đại môn. Mặc dù như thế cũng không ngăn được Bác bì khách đi đến tự nhiên.
Sau khi mặt trời lặn, Minh Phàm vào phòng bẩm báo với hắn tất cả sự việc tra xét được.
Cuối cùng cũng có người tìm hắn nói chuyện. Trái tim của Thẩm Thanh Thu tịch mịch nửa ngày cuối cùng cũng bình ổn: “Đi chỗ khám nghiệm tử thi rồi?”
Minh Phàm nói: “Vâng. Đệ tử hỏi tỉ mỉ việc khám nghiệm tử thi, cũng cẩn thận xem xét thi thể.” Đến đây hắn không nói nữa, sắc mặt nghiêm túc trình lên vật trong tay.
Thẩm Thanh Thu không có nhận lấy, chăm chú nhìn kỹ, đó là hai xấp lá bùa vàng dùng chu sa viết liền, mặt giấy đã biến thành màu đen như bị thối rữa.
Hắn gật đầu nói: “Những lá bùa này, ngươi dùng để thử ma khí của xác chết?”
Minh Phàm nói: “Sư tôn tuệ nhãn như đuốc. Những lá bùa này đệ tử dùng ở hai nơi. Một nơi là bùn đất cạnh phần mộ của nữ tử đã hạ táng, một nơi là xác chết chưa xuống mồ ở chỗ khám nghiệm tử thi.
Ngay cả bùn đất cạnh phần mộ cũng bị ma khí nhuộm thành như vậy, cái này có thể xác nhận, thân phận của Bác bì khách không cần nghi ngờ chính là ma. Cuối cùng cũng biết mình sẽ đối phó với cái gì.
Thẩm Thanh Thu hừ lạnh một tiếng: “Dám có gan giết hại tính mạng dân chúng trong vòng phạm vi trăm dặm dưới chân núi Thương Khung Sơn phái, đám ma giới xấu xa tự mình tìm đến cửa, cũng đừng có oán đệ tử phái ta thay trời hành đạo.”
Tin tưởng hắn, hắn thật sự một chút cũng không muốn nói lời thoại nghèo nàn ứng phó cục diện kiểu này. Nhưng mà không nói sẽ OOC!
Minh Phàm đầy mắt sùng bái mà nhìn hắn: “Sư tôn anh minh! Nếu sư tôn ra tay, nhất định có thể bắt được ma vật kia, vì dân trừ hại!”
“...” Xem ra đôi sư đồ này, trước kia đều là hình thức “ngươi chúa tể ta sùng bái”, hợp tác tương đối khoái trá đi.
Nói thật, Thẩm Thanh Thu khá vừa lòng chứ. Từ góc độ của Thẩm Thanh Thu mà nói, đồ đệ Minh Phàm này thật sự là không tệ tẹo tèo teo nào, mặc dù là thiếu gia nhà giàu, kiêu căng quen rồi, nhưng sự kiêu căng kia nửa điểm cũng không dám lộ ra trước mặt sư phụ, ngược lại coi lệnh là nhất, tất cung tất kính.
Nam nhân mà, sẽ không bao giờ ghét bỏ việc người bên cạnh kính mình như kính thần. Năng lực làm việc cũng đạt chuẩn, chuẩn bị để xuất môn đi xa, an bài chỗ ăn chỗ ở đều là hắn một tay xử lý mọi việc. Nếu không phải có lúc gặp phải nhân vật chính không thể đối kháng mà bị hạ chỉ số thông minh, hóa thân thành côn đồ trường học không chuyện ác nào không làm thì cũng là một mầm non thanh niên đầy hứa hẹn!
Hơn nữa đối với đồ đệ vật hi sinh bị Lạc Băng Hà ném cho trùng ăn thân nuốt thịt này, Thẩm Thanh Thu luôn luôn có một cảm giác đồng bệnh tương liên...
“Lần này xuống núi là để trải nghiệm. Không đến vạn bất đắc dĩ, vi sư sẽ không xuất thủ tương trợ. Minh Phàm ngươi thân là đại đệ tử, chi bằng cẩn thận an bài, chớ để ma vật kia thương tổn đến đồng môn.”
“Vâng! Đệ tử đã lập ra trận pháp, chỉ cần ma vật kia...”
Minh Phàm còn chưa nói hết, một người xông thẳng vào cửa, ngắt lời hắn.
Lạc Băng Hà sắc mặt tái nhợt mà kêu lên: “Sư tôn!”
Thẩm Thanh Thu trong lòng lộp bộp một tiếng, trên mặt lại vẫn ra vẻ lãnh đạm: “Chuyện gì mà hét lớn hét nhỏ, kinh hoảng như thế?”
Lạc Băng Hà nói: “Ninh Anh Anh sư tỷ cùng đệ tử ban ngày ra ngoài đến chợ trong thành, lúc chạng vạng, ta thúc giục sư tỷ trở về, nàng không chịu, không biết sao đảo mắt đã không thấy bóng người. Đệ tử tìm một lượt khắp cả con phố, không tìm được, mới quay lại xin sư tôn giúp đỡ.”
Tại lúc mấu chốt thì mất tích, vậy cũng không phải là đùa giỡn. Minh Phàm nghe xong đương trường nhảy dựng lên: “Lạc Băng Hà! Ngươi…”
Thẩm Thanh Thu vung tay áo, chén trà trên thư án văng ra, chẳng những có tác dụng uy hiếp mà còn không OOC, lại kịp thời cản trở Minh Phàm tìm đường chết.
Hắn làm ra dáng vẻ cố nén tức giận: “Việc đã đến nước này, nhiều lời vô ích. Lạc Băng Hà, ngươi đi theo ta. Minh Phàm, ngươi mang theo vài sư đệ, thỉnh Trần viên ngoại tương trợ, cùng nhau tìm sư muội của ngươi đi.”
Minh Phàm đáp vâng xong vội vã đi ra ngoài. Lạc Băng Hà cúi đầu, một tiếng cũng không nói.
Thẩm Thanh Thu biết, đây tuyệt đối không phải lỗi của y, bởi vì Ninh Anh Anh luôn là loại nhân vật nữ tìm đường chết, trong nguyên tác bởi vì nàng bỗng nhiên mất tích hoặc là thời khắc mấu chốt gây rắc rối mà sinh ra khúc mắc, ít nhất cũng có năm mươi chương. Có đôi khi Thẩm Thanh Thu cũng khá bội phục Lạc Băng Hà, nữ nhân dễ gây phiền toái như vậy cũng dám thu vào hậu cung, vậy mà còn không bị troll chết, người bình thường tiêu hóa không nổi; chỉ có thể nói, hào quang nhân vật chính quả nhiên uy lực hư cấu vãi.
Lạc Băng Hà vốn tưởng rằng Thẩm Thanh Thu giữ y lại là muốn đánh chửi một phen, cúi đầu nói: “Chuyện này đều là lỗi của đệ tử, sư tôn muốn trách phạt, đệ tử vô oán vô hối, chỉ cầu tìm về Ninh Anh Anh sư tỷ bình an.”
Thẩm Thanh Thu nhìn y khá đáng thương, có lòng muốn vuốt vuốt đầu, lại ngại hệ thống, mạnh mẽ nhịn xuống, lạnh lùng thốt: “Ngươi lại đây. Đưa ta đến nơi ngươi cùng Anh nhi thất lạc.”
Lạc Băng Hà cùng Ninh Anh Anh thất lạc ở chỗ gần khu chợ phồn hoa nhất.
Thẩm Thanh Thu đứng ở nơi đó, nhắm mắt lại, cảm giác được một tia ma khí như có như không. Lần theo đoạn ma khí giống như bất cứ lúc nào cũng có thể đứt mà một đường đi xuống, đến khi mở mắt, Thẩm Thanh Thu phát hiện hắn đứng ở cửa một nhà bán son.
Thẩm Thanh Thu: “…”
Chẳng lẽ hung thủ là người trong tiệm son?
Nhưng mà sau khi tiến vào tiệm son, ma khí lại đứt đoạn, hoàn toàn tiêu tan.
“Chẳng lẽ hung thủ vốn không phải là trốn trong tiệm son, chỉ là gần đây đã tới một lần? Vào tiệm son… Chẳng lẽ hung thủ là nữ nhân?” Thẩm Thanh Thu thì thào tự nói.
Loại nhiệm vụ này được đưa ra chỉ để hắn cày cấp bậc, không có tình tiết nguyên tác có thể tham khảo, thật sự khiến tế bào não của hắn không đủ dùng a!
Đang lúc Thẩm Thanh Thu thống khổ mà hồi ức lại kinh nghiệm đáng thương trước kia khi mình xem tiểu thuyết trinh thám hoặc là chơi trò chơi trinh thám, hệ thống tri kỷ nêu lên: 【 Cảm thấy tiến độ quý khách gặp phải khó khăn, có muốn trả giá 100 giá trị chỉ số ngầu, mở ra mode đơn giản? 】
Thẩm Thanh Thu: “Đù, có trò vui như mode đơn giản mày không nói sớm! Mở mở mở!”
Ánh mắt của hắn dừng ở lựa chọn “Có” ba giây, lựa chọn biến thành màu xanh biếc xong thì biến mất. Sau đó, khí tức nào đó khiến hắn nổi hết cả da gà.
Ma khí rất, rất nồng nặc!
Quả thực giống như sợ người khác không tìm được mục tiêu vậy!
Mode đơn giản, coi thường tao chắc!
Thẩm Thanh Thu tuyệt không hổ thẹn vì mode đơn giản, cao hứng bừng bừng mà đi đến phương hướng ma khí lan tràn. Sau năm trăm bước, dần dần lệch khỏi khu vực trong thành, đi đến trước một tòa nhà bỏ hoang.
Không chạy nữa, chính là nơi này! Ngươi xem đèn lồng giấy trắng bệch kia, ngươi xem đại môn rách nát kia! Hẳn là một quỷ ốc đúng hông!
Thẩm Thanh Thu điều chỉnh biểu cảm, dặn dò Lạc Băng Hà một đường im lặng theo đuôi hắn: “Ngươi quay về Trần phủ, thông tri Minh Phàm, mang theo toàn bộ pháp bảo và sư huynh đệ, cùng đến đây.”
Lạc Băng Hà vừa định mở miệng trả lời, đột nhiên đồng tử chuyển động. Thẩm Thanh Thu thấy hắn nhìn chằm chằm phía sau mình, liền biết không tốt, nhưng mà chung quy vẫn muộn, một cơn gió lạnh thoảng qua, đại môn mở ra cái “rầm”.
“Sư tôn, sư tôn, mau tỉnh lại!”
Thẩm Thanh Thu liền thật sự tỉnh.
Sau khi tỉnh lại, chỉ thấy Lạc Băng Hà vẻ mặt vô cùng lo lắng, bị trói gô ở đối diện, tựa hồ trước đó y vẫn luôn nhìn vào Thẩm Thanh Thu khi ngủ say. Thấy Thẩm Thanh Thu tỉnh lại, như thở phào một hơi, ánh mắt đều sáng lên, lại kêu một tiếng sư tôn.
Còn Ninh Anh Anh bị buộc cùng một chỗ với y, cũng vẻ mặt đưa đám kêu: “Sư tôn.”
Thẩm Thanh Thu cảm thấy có chút mơ mơ hồ hồ, cũng không biết ma vật kia đánh có để lại di chứng hay không.
Tâm trạng của hắn rất không tốt.
Mode đơn giản thật là đơn giản đến thô bạo a! Trực tiếp đưa hắn đến miệng tiểu BOSS!
Không xong nhất chính là, đường đường chủ nhân Thanh Tĩnh Phong cư nhiên ở trước mặt đám đồ đệ bị một tiểu BOSS đánh bại! Vì thế hắn vừa mới tỉnh, hệ thống liền chói tai mà nêu lên: 【OOC, chỉ số ngầu -50. 】
Vừa rồi vì mở ra mode đơn giản mà trả giá 100 chỉ số ngầu, nháy mắt lại trừ hết 50 chỉ số ngầu, nói không đau lòng thì làm sao có thể. Vốn là, dựa vào thực lực Thẩm Thanh Thu nguyên bản đối phó ma vật, đó là giết gà dùng đao mổ trâu, đáng xấu hổ chính là, dao mổ trâu còn chưa có giết được gà!
Hắn rất nhanh liền phát hiện một chuyện khiến tâm trạng của hắn càng không tốt.
Hắn cảm thấy trên người có điểm gì là lạ, lành lạnh, hơn nữa có cảm giác đau đớn rất nhẹ. Cúi đầu nhìn một cái, một câu “đ* mẹ” suýt nữa không nhịn được mà thốt ra.
Hắn! bị! lột! sạch!
Tòa thành này mặc dù không lớn, nhưng cũng coi như phồn hoa. Họ tiến vào nhà của Trần lão gia ở thủ phủ thành, cũng là người đã chủ trì phái người lên Thương Khung Sơn phái xin giúp đỡ. Hai tiểu thiếp phòng chính yêu dấu của Trần lão gia đều chết thảm dưới tay Bác bì khách nên lão ngàn ngóng vạn mong Thẩm Thanh Thu tới.
Lão vuốt ve bàn tay nhỏ bé như bạch ngọc của tiểu thiếp phòng tam mỹ miều, thở ngắn than dài với đoàn người, lão lệ tung hoành.
“Tiên nhân nhất định phải làm chủ cho chúng ta nha! Hiện giờ ta không dám để Điệp nhi rời khỏi ta một chút nào, sợ nàng cũng sơ ý một cái, để yêu ma quỷ quái thiên sát kia hại chết.”
Một cảm giác nhân vật NPC nồng đậm làm cho da mặt Thẩm Thanh Thu run rẩy.
Hắn một chút cũng không thích xem lão nhân sáu mươi tuổi cùng tiểu cô nương mười mấy tuổi ở trước mặt khanh khanh ta ta!
Cũng may Thẩm Thanh Thu là cao nhân, gặp qua loa xong, rất cao lãnh đi vào trong phòng, chỉ để lại Minh Phàm hàn huyên với Trần lão gia. Cao nhân đúng là có đặc quyền, cao lãnh đủ kiểu, người bên cạnh cũng không dám nói gì. Càng cao lãnh càng có ánh mắt kính ngưỡng vây quanh.
Ninh Anh Anh gõ cửa tiến vào, ngọt ngào mà nũng nịu: “Sư tôn, Anh Nhi muốn đi ra ngoài chợ một chuyến. Sư tôn có muốn đi theo ta không!”
Thẩm Thanh Thu đang đưa lưng về phía nàng, bày ra một quyển trục ngoái đầu nhìn lại, chuẩn hình tượng phần tử trí thức hoàn mỹ, thản nhiên nói: “Nếu Anh nhi muốn ra ngoài đi dạo thì tìm các vị sư huynh sư đệ đi với ngươi là được. Trước khi đối phó Bác bì khách, vi sư còn có chuyện phải làm.”
Nàng sẽ tìm ai đi cùng, Thẩm Thanh Thu còn không rõ ràng sao?
Thẩm Thanh Thu khổ cũng khổ chết rồi. Chẳng lẽ hắn không muốn đi ra ngoài chơi? Trước đó buồn chán ở trong trúc xá của Thanh Tĩnh Phong, mỗi ngày giả bộ sư tôn văn nghệ ngầu lòi, không dễ gì xuống núi, còn bị hệ thống dùng lý do “Tính cách của ‘Thẩm Thanh Thu’ ban đầu thích yên tĩnh, không muốn đến nơi đông người xem náo nhiệt” nhốt hắn ở trong phòng. Ngay cả ngồi xuống hắn cũng không muốn giả bộ, nằm ở trên giường giả bộ một lát sẽ chết, bắt đầu nghiêm túc cân nhắc làm sao đối phó Bác bì khách.
Căn cứ quy luật tổng kết của chín lần gây án trước kia, Bác bì khách luôn chọn lựa nữ tử dung mạo trẻ trung xinh đẹp để xuống tay. Cho nên trong Song Hồ thành, phàm là người có con gái, kiều thê, mỹ thiếp, vừa đến ban đêm đều đóng chặt đại môn. Mặc dù như thế cũng không ngăn được Bác bì khách đi đến tự nhiên.
Sau khi mặt trời lặn, Minh Phàm vào phòng bẩm báo với hắn tất cả sự việc tra xét được.
Cuối cùng cũng có người tìm hắn nói chuyện. Trái tim của Thẩm Thanh Thu tịch mịch nửa ngày cuối cùng cũng bình ổn: “Đi chỗ khám nghiệm tử thi rồi?”
Minh Phàm nói: “Vâng. Đệ tử hỏi tỉ mỉ việc khám nghiệm tử thi, cũng cẩn thận xem xét thi thể.” Đến đây hắn không nói nữa, sắc mặt nghiêm túc trình lên vật trong tay.
Thẩm Thanh Thu không có nhận lấy, chăm chú nhìn kỹ, đó là hai xấp lá bùa vàng dùng chu sa viết liền, mặt giấy đã biến thành màu đen như bị thối rữa.
Hắn gật đầu nói: “Những lá bùa này, ngươi dùng để thử ma khí của xác chết?”
Minh Phàm nói: “Sư tôn tuệ nhãn như đuốc. Những lá bùa này đệ tử dùng ở hai nơi. Một nơi là bùn đất cạnh phần mộ của nữ tử đã hạ táng, một nơi là xác chết chưa xuống mồ ở chỗ khám nghiệm tử thi.
Ngay cả bùn đất cạnh phần mộ cũng bị ma khí nhuộm thành như vậy, cái này có thể xác nhận, thân phận của Bác bì khách không cần nghi ngờ chính là ma. Cuối cùng cũng biết mình sẽ đối phó với cái gì.
Thẩm Thanh Thu hừ lạnh một tiếng: “Dám có gan giết hại tính mạng dân chúng trong vòng phạm vi trăm dặm dưới chân núi Thương Khung Sơn phái, đám ma giới xấu xa tự mình tìm đến cửa, cũng đừng có oán đệ tử phái ta thay trời hành đạo.”
Tin tưởng hắn, hắn thật sự một chút cũng không muốn nói lời thoại nghèo nàn ứng phó cục diện kiểu này. Nhưng mà không nói sẽ OOC!
Minh Phàm đầy mắt sùng bái mà nhìn hắn: “Sư tôn anh minh! Nếu sư tôn ra tay, nhất định có thể bắt được ma vật kia, vì dân trừ hại!”
“...” Xem ra đôi sư đồ này, trước kia đều là hình thức “ngươi chúa tể ta sùng bái”, hợp tác tương đối khoái trá đi.
Nói thật, Thẩm Thanh Thu khá vừa lòng chứ. Từ góc độ của Thẩm Thanh Thu mà nói, đồ đệ Minh Phàm này thật sự là không tệ tẹo tèo teo nào, mặc dù là thiếu gia nhà giàu, kiêu căng quen rồi, nhưng sự kiêu căng kia nửa điểm cũng không dám lộ ra trước mặt sư phụ, ngược lại coi lệnh là nhất, tất cung tất kính.
Nam nhân mà, sẽ không bao giờ ghét bỏ việc người bên cạnh kính mình như kính thần. Năng lực làm việc cũng đạt chuẩn, chuẩn bị để xuất môn đi xa, an bài chỗ ăn chỗ ở đều là hắn một tay xử lý mọi việc. Nếu không phải có lúc gặp phải nhân vật chính không thể đối kháng mà bị hạ chỉ số thông minh, hóa thân thành côn đồ trường học không chuyện ác nào không làm thì cũng là một mầm non thanh niên đầy hứa hẹn!
Hơn nữa đối với đồ đệ vật hi sinh bị Lạc Băng Hà ném cho trùng ăn thân nuốt thịt này, Thẩm Thanh Thu luôn luôn có một cảm giác đồng bệnh tương liên...
“Lần này xuống núi là để trải nghiệm. Không đến vạn bất đắc dĩ, vi sư sẽ không xuất thủ tương trợ. Minh Phàm ngươi thân là đại đệ tử, chi bằng cẩn thận an bài, chớ để ma vật kia thương tổn đến đồng môn.”
“Vâng! Đệ tử đã lập ra trận pháp, chỉ cần ma vật kia...”
Minh Phàm còn chưa nói hết, một người xông thẳng vào cửa, ngắt lời hắn.
Lạc Băng Hà sắc mặt tái nhợt mà kêu lên: “Sư tôn!”
Thẩm Thanh Thu trong lòng lộp bộp một tiếng, trên mặt lại vẫn ra vẻ lãnh đạm: “Chuyện gì mà hét lớn hét nhỏ, kinh hoảng như thế?”
Lạc Băng Hà nói: “Ninh Anh Anh sư tỷ cùng đệ tử ban ngày ra ngoài đến chợ trong thành, lúc chạng vạng, ta thúc giục sư tỷ trở về, nàng không chịu, không biết sao đảo mắt đã không thấy bóng người. Đệ tử tìm một lượt khắp cả con phố, không tìm được, mới quay lại xin sư tôn giúp đỡ.”
Tại lúc mấu chốt thì mất tích, vậy cũng không phải là đùa giỡn. Minh Phàm nghe xong đương trường nhảy dựng lên: “Lạc Băng Hà! Ngươi…”
Thẩm Thanh Thu vung tay áo, chén trà trên thư án văng ra, chẳng những có tác dụng uy hiếp mà còn không OOC, lại kịp thời cản trở Minh Phàm tìm đường chết.
Hắn làm ra dáng vẻ cố nén tức giận: “Việc đã đến nước này, nhiều lời vô ích. Lạc Băng Hà, ngươi đi theo ta. Minh Phàm, ngươi mang theo vài sư đệ, thỉnh Trần viên ngoại tương trợ, cùng nhau tìm sư muội của ngươi đi.”
Minh Phàm đáp vâng xong vội vã đi ra ngoài. Lạc Băng Hà cúi đầu, một tiếng cũng không nói.
Thẩm Thanh Thu biết, đây tuyệt đối không phải lỗi của y, bởi vì Ninh Anh Anh luôn là loại nhân vật nữ tìm đường chết, trong nguyên tác bởi vì nàng bỗng nhiên mất tích hoặc là thời khắc mấu chốt gây rắc rối mà sinh ra khúc mắc, ít nhất cũng có năm mươi chương. Có đôi khi Thẩm Thanh Thu cũng khá bội phục Lạc Băng Hà, nữ nhân dễ gây phiền toái như vậy cũng dám thu vào hậu cung, vậy mà còn không bị troll chết, người bình thường tiêu hóa không nổi; chỉ có thể nói, hào quang nhân vật chính quả nhiên uy lực hư cấu vãi.
Lạc Băng Hà vốn tưởng rằng Thẩm Thanh Thu giữ y lại là muốn đánh chửi một phen, cúi đầu nói: “Chuyện này đều là lỗi của đệ tử, sư tôn muốn trách phạt, đệ tử vô oán vô hối, chỉ cầu tìm về Ninh Anh Anh sư tỷ bình an.”
Thẩm Thanh Thu nhìn y khá đáng thương, có lòng muốn vuốt vuốt đầu, lại ngại hệ thống, mạnh mẽ nhịn xuống, lạnh lùng thốt: “Ngươi lại đây. Đưa ta đến nơi ngươi cùng Anh nhi thất lạc.”
Lạc Băng Hà cùng Ninh Anh Anh thất lạc ở chỗ gần khu chợ phồn hoa nhất.
Thẩm Thanh Thu đứng ở nơi đó, nhắm mắt lại, cảm giác được một tia ma khí như có như không. Lần theo đoạn ma khí giống như bất cứ lúc nào cũng có thể đứt mà một đường đi xuống, đến khi mở mắt, Thẩm Thanh Thu phát hiện hắn đứng ở cửa một nhà bán son.
Thẩm Thanh Thu: “…”
Chẳng lẽ hung thủ là người trong tiệm son?
Nhưng mà sau khi tiến vào tiệm son, ma khí lại đứt đoạn, hoàn toàn tiêu tan.
“Chẳng lẽ hung thủ vốn không phải là trốn trong tiệm son, chỉ là gần đây đã tới một lần? Vào tiệm son… Chẳng lẽ hung thủ là nữ nhân?” Thẩm Thanh Thu thì thào tự nói.
Loại nhiệm vụ này được đưa ra chỉ để hắn cày cấp bậc, không có tình tiết nguyên tác có thể tham khảo, thật sự khiến tế bào não của hắn không đủ dùng a!
Đang lúc Thẩm Thanh Thu thống khổ mà hồi ức lại kinh nghiệm đáng thương trước kia khi mình xem tiểu thuyết trinh thám hoặc là chơi trò chơi trinh thám, hệ thống tri kỷ nêu lên: 【 Cảm thấy tiến độ quý khách gặp phải khó khăn, có muốn trả giá 100 giá trị chỉ số ngầu, mở ra mode đơn giản? 】
Thẩm Thanh Thu: “Đù, có trò vui như mode đơn giản mày không nói sớm! Mở mở mở!”
Ánh mắt của hắn dừng ở lựa chọn “Có” ba giây, lựa chọn biến thành màu xanh biếc xong thì biến mất. Sau đó, khí tức nào đó khiến hắn nổi hết cả da gà.
Ma khí rất, rất nồng nặc!
Quả thực giống như sợ người khác không tìm được mục tiêu vậy!
Mode đơn giản, coi thường tao chắc!
Thẩm Thanh Thu tuyệt không hổ thẹn vì mode đơn giản, cao hứng bừng bừng mà đi đến phương hướng ma khí lan tràn. Sau năm trăm bước, dần dần lệch khỏi khu vực trong thành, đi đến trước một tòa nhà bỏ hoang.
Không chạy nữa, chính là nơi này! Ngươi xem đèn lồng giấy trắng bệch kia, ngươi xem đại môn rách nát kia! Hẳn là một quỷ ốc đúng hông!
Thẩm Thanh Thu điều chỉnh biểu cảm, dặn dò Lạc Băng Hà một đường im lặng theo đuôi hắn: “Ngươi quay về Trần phủ, thông tri Minh Phàm, mang theo toàn bộ pháp bảo và sư huynh đệ, cùng đến đây.”
Lạc Băng Hà vừa định mở miệng trả lời, đột nhiên đồng tử chuyển động. Thẩm Thanh Thu thấy hắn nhìn chằm chằm phía sau mình, liền biết không tốt, nhưng mà chung quy vẫn muộn, một cơn gió lạnh thoảng qua, đại môn mở ra cái “rầm”.
“Sư tôn, sư tôn, mau tỉnh lại!”
Thẩm Thanh Thu liền thật sự tỉnh.
Sau khi tỉnh lại, chỉ thấy Lạc Băng Hà vẻ mặt vô cùng lo lắng, bị trói gô ở đối diện, tựa hồ trước đó y vẫn luôn nhìn vào Thẩm Thanh Thu khi ngủ say. Thấy Thẩm Thanh Thu tỉnh lại, như thở phào một hơi, ánh mắt đều sáng lên, lại kêu một tiếng sư tôn.
Còn Ninh Anh Anh bị buộc cùng một chỗ với y, cũng vẻ mặt đưa đám kêu: “Sư tôn.”
Thẩm Thanh Thu cảm thấy có chút mơ mơ hồ hồ, cũng không biết ma vật kia đánh có để lại di chứng hay không.
Tâm trạng của hắn rất không tốt.
Mode đơn giản thật là đơn giản đến thô bạo a! Trực tiếp đưa hắn đến miệng tiểu BOSS!
Không xong nhất chính là, đường đường chủ nhân Thanh Tĩnh Phong cư nhiên ở trước mặt đám đồ đệ bị một tiểu BOSS đánh bại! Vì thế hắn vừa mới tỉnh, hệ thống liền chói tai mà nêu lên: 【OOC, chỉ số ngầu -50. 】
Vừa rồi vì mở ra mode đơn giản mà trả giá 100 chỉ số ngầu, nháy mắt lại trừ hết 50 chỉ số ngầu, nói không đau lòng thì làm sao có thể. Vốn là, dựa vào thực lực Thẩm Thanh Thu nguyên bản đối phó ma vật, đó là giết gà dùng đao mổ trâu, đáng xấu hổ chính là, dao mổ trâu còn chưa có giết được gà!
Hắn rất nhanh liền phát hiện một chuyện khiến tâm trạng của hắn càng không tốt.
Hắn cảm thấy trên người có điểm gì là lạ, lành lạnh, hơn nữa có cảm giác đau đớn rất nhẹ. Cúi đầu nhìn một cái, một câu “đ* mẹ” suýt nữa không nhịn được mà thốt ra.
Hắn! bị! lột! sạch!
Tác giả :
Mặc Hương Đồng Xú