Trùng Sinh Chi Hệ Thống Tự Cứu Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 47: Toàn hắc
Edit: Sút
Beta: Bee
Thẩm Thanh Thu thật sự vỡ vụn.
Nguyên nhân vỡ vụn không phải bởi vì hắn rất có thể vừa mới trốn thoát ngay dưới tầm mắt Lạc Băng Hà, mà là bởi vì, trong nháy mắt đó, hắn dường như nghe thấy được một thanh âm quen thuộc.
Một âm thanh cứng nhắc máy móc như Google Translate.
Ta đcmm!
Đã nói là thay đổi phần cứng không mang theo virus cơ mà?!
Đã nói là thay hồn đổi xác từ nay về sau làm người trời cao biển rộng mặc chim bay cơ mà?!
Thẩm Thanh Thu lừa mình dối người bịt lỗ tai từ ma giới nhanh như chớp chạy vào nhân giới, từ hoang lĩnh một đường bão táp quay về biên cảnh, âm thanh đó vẫn ma âm quấn não, giống như đóng cọc trong thần kinh hắn.
【… Kích hoạt… Kích hoạt… Linh hồn xác định… 】
【… Phục hồi… Liên hệ chăm sóc khách hàng… 】
Bởi vì là linh hồn xác định, cho nên gặp được Lạc Băng Hà lại kích hoạt rồi phải không?!
Bởi vì đổi thân thể, cho nên tiếp xúc không liền mạch, muốn liên lạc với bên chăm sóc khách hàng để sửa chữa đúng không?
Nam chính thật sự là ma tinh trong số mệnh của hắn!
Thẩm Thanh Thu nguyền rủa một đường, may mắn hệ thống ngoại trừ nửa chết nửa sống lặp lại mấy từ mấu chốt kia, tốt xấu cũng không thể nói ra câu đầy đủ. Hắn lúc này mới chậm lại cước bộ, chầm chậm đi về trấn trên.
Trấn nhỏ nơi biên cảnh ban ngày xem ra có hơi người hơi ban đêm. Không thể nói là phồn hoa, ngã tư đường không rộng không chật, người đi đường không nhiều không ít, sau khi các cửa hàng mặt tiền đều mở, cũng có thể coi là hoan lạc tươi sáng.
Bên cạnh quán trà, lá cờ hiệu bay bay, có một đôi thiếu niên nam nữ đeo kiếm đang nhìn, hắn đi qua, hỏi: “Các người sao còn chưa có quay về Thương Khung Sơn phái?”
Liễu Minh Yên hướng hắn khẽ thi lễ. Dương Nhất Huyền vội vàng nói: “Đệ tử các phái khác đều về rồi. Chính mắt nhìn thấy tiền bối thoát hiểm, bọn ta liền an tâm.”
Thẩm Thanh Thu cùng họ tiến vào quán trà, tìm cái bàn ngồi một chút. Một bên có người vốn đang nói chuyện phiếm, liếc mắt thấy hắn, nhất thời cả kinh kêu lên: “A, là… là…”
Thẩm Thanh Thu nhìn lại, là vài tên đệ tử thủ cảnh hắn đã cứu trong đêm mới từ trong đất bò ra. Người nhìn thấy hắn đầu tiên ấp úng kêu không được, Lô Lục vội nói: “Thì ra là Tuyệt thế… tiên sinh!”
Sau “Tuyệt thế” gã nói hai chữ, nhưng nghe cực kỳ hàm hồ, đặt ở đầu lưỡi mơ hồ mà qua, mấy người còn lại đều vội noi theo: “Thì ra là Tuyệt thế… tiền bối!”
Thẩm Thanh Thu hướng họ gật đầu thăm hỏi, trong lòng quyết định nhất định phải lấy biệt hiệu khác. Không thể chậm trễ!
Dương Nhất Huyền mờ mịt nói: “Tiền bối, ngươi họ Hoàng sao? Hoa cúc? Quang hoa?”
Thẩm Thanh Thu ho hai tiếng, cũng mơ hồ nói: “Chính là… thôi.”
ID này dùng nhiều năm như vậy, xem như lần đầu có chút cảm thấy thẹn. Hắn hơi nghiêm mặt, nói: “Tối hôm qua đệ tử các phái đều ở Xích Vân Quật nhìn thấy ta, tuy nói là giấu không được, nhưng nếu người bên cạnh hỏi đến ta, các người có thể ít nói thì hãy ít nói đi. Nếu có thể ngậm miệng không đề cập tới, đó là tốt nhất.”
Dương Nhất Huyền nói: “Tại sao? Tiền bối người cùng gia sư không phải quen biết sao?”
“Ớ, quen thì khá quen…”
Thẩm Thanh Thu đang không biết nên nói như thế nào, bàn bên cạnh tiếp lời nói chuyện phiếm. Có người vừa phun vỏ hạt dưa vừa nói: “Lục ca, ngươi nói tiếp đi nha, rốt cuộc một loại giải thích khác là cái gì?”
Lô Lục nói: “Muốn nói đến một loại giải thích khác, vậy cũng thú vị hơn. Cách nói này, dường như là lưu truyền từ nội bộ nhân sĩ mà ra, Lạc Băng Hà và Thẩm Thanh Thu này…”
Thẩm Thanh Thu nghe hai cái tên ấy, trong lòng lộp bộp một tiếng, không tự chủ được thẳng sống lưng, vểnh tai nghe lỏm, cây quạt trong tay cũng lay động chậm đi. Hai người Thương Khung Sơn phái cũng không nhịn được ghé mắt.
Lô Lục uống một ngụm trà, nói: “Lạc Băng Hà và Thẩm Thanh Thu này là sư đồ, đúng không? Lạc Băng Hà người này, xuất thân hàn môn, từ nhỏ nhận hết nhân thế khốn khổ, sau khi vào Thương Khung Sơn phái môn hạ, cũng có một thời gian ngắn không được coi trọng, bị đồng môn chèn ép khi dễ. May mắn, Thẩm Thanh Thu đối với y thập phần thân hậu.”
Gã nói đến rung đùi đắc ý, đầy nhịp điệu, trong tay nắm nhành hoa lê, liền không khác gì thuyết thư tiên sinh. Thẩm Thanh Thu âm thầm gật đầu: đúng, trước khi đá Lạc Băng Hà xuống, hắn tự vấn đối với y khá là có lương tâm.
Dương Nhất Huyền hừ một tiếng, nói: “Đối với y thân hậu thì có ích gì.”
Có người kinh ngạc nói: “Cách nói này không phải ngược với lời đồn Thẩm Thanh Thu ngược đãi đồ đệ sao?”
Lô Lục nói: “Thế mà ngươi đã kinh ngạc? Thế thì sau đó còn nói đôi sư đồ này ngày đêm chung đôi, thầm sinh tình cảm, ngươi nên làm cái gì bây giờ?”
Ba người bàn bên này vốn vừa đưa nước trà vào miệng, nghe xong câu này, Thẩm Thanh Thu cùng Dương Nhất Huyền nhất tề phun ra. Liễu Minh Yên tuy rằng không phun, tay run lên, chén trà nghiêng một cái, tràn đầy bàn.
Bàn bên kia liên tiếp hít sâu: “Còn có cách nói này sao!”
Lô Lục nói: “Đúng thế. Có điều, nghiêm khắc mà nói, là Lạc Băng Hà đơn phương tâm mang nghiệt niệm, một lòng tình nguyện với Thẩm Thanh Thu.”
Một lòng tình nguyện? Một lòng tình nguyện?!
“Thẩm Thanh Thu là ai? Thanh Tĩnh Phong phong chủ. Thanh Tĩnh Phong là phong cách gì? Giữ tâm trong sáng, một lòng một dạ chỉ đặt trên nhiếp điển tu hành. Lạc Băng Hà cầu mà không được, thế nên mới vì yêu sinh hận!”
Trán và mu bàn tay Thẩm Thanh Thu nổi gân xanh.
Dương Nhất Huyền khiếp sợ nói: “Vì, vì yêu sinh hận?”
Lô Lục nói tiếp: “Như vậy, liền vô cùng dễ giải thích. Chuyện Tiên Minh Đại Hội, khẳng định là như vậy:
“Lạc Băng Hà xuất chiến với thân phận Thanh Tĩnh Phong thủ đồ, thành tích nổi bật, tự giác trong lòng có lo lắng. Ma vật lọt lưới không khống chế được, kết giới phong sơn, Thẩm Thanh Thu vào Tuyệt Địa Cốc trợ giúp. Lạc Băng Hà nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, nhân cơ hội hướng sư tôn biểu lộ cõi lòng.”
Thẩm Thanh Thu thống khổ mà đỡ trán.
Tại sao, luôn cảm thấy người này mười câu thì có chín câu có thể nói không sai, nhưng chính là câu cuối cùng nghe kỳ như vậy nhỉ?
Hơn nữa chính là một câu này, khiến ý vị toàn bộ đoạn văn trở nên kỳ lạ hẳn!
Lô Lục nghiêm nghị nói: “Thẩm Thanh Thu giữ mình trong sạch, tất nhiên mạnh lời cự tuyệt.”
Thẩm Thanh Thu lộ vẻ xúc động. Thật không ngờ, cái từ “giữ mình trong sạch” bây giờ còn có người chịu dùng đến trên người hắn.
Ngay sau đó, tình tiết chuyển tiếp đột ngột, Lô Lục kích động nói: “Ai biết, bị cự tuyệt xong, Lạc Băng Hà trong lúc tuyệt vọng, nghiệt niệm nảy sinh, không ngờ phát điên, đại nghịch bất đạo, cưỡng bức Thẩm Thanh Thu đi vào khuôn khổ!”
Thẩm Thanh Thu đưa tay vùi vào trong đầu tóc rối loạn, cúi đầu thật sâu.
Dương Nhất Huyền đã nói không ra lời, thiếu niên vừa được mở ra cánh cửa thế giới mới, còn đang chịu đả kích. Liễu Minh Yên thì nhẹ nhàng “A” một tiếng.
Chỉ nghe nàng nói: “Thì ra là thế.”
Thì ra là thế cái gì a?!?!
“Thế” là cái thế nào a?!?!
Đừng tưởng rằng cô là nữ chính ta sẽ không ném đá cô!!!
Bất tri bất giác, bàn của Lô Lục đã tụ đầy quần chúng vây xem nghe tin tám, băng ghế đầy đất đều là hạt dưa, hết sức chăm chú, lúc này nhất tề thở dài: “Cầm thú a — ”
“Thật sự là cầm thú không bằng a — ”
Trong tiếng thở dài, lại đều là ý vị thỏa mãn vô cùng.
Đại ca ngươi đến tột cùng là đội trưởng tiểu phân đội thủ cảnh tuần tra hay là đội trưởng tiểu phân đội buôn dưa lê?!
Lô Lục đặt mạnh chén trà xuống, giống như đập búa.
“Thẩm Thanh Thu đâu chịu đi vào khuôn khổ! Sư đồ giao phong, vẫn là sư phụ giỏi hơn, Lạc Băng Hà bị thua trở ra, ảm đạm rời đi.
“Tuy rằng chiến nát thể diện, nhưng Thẩm Thanh Thu vẫn không đành lòng phá huỷ danh dự ái đồ, không tiện nói rõ, chỉ lấy cớ Lạc Băng Hà đã chết trong tay Ma tộc.
“Cho nên, đây, chính là chân tướng Lạc Băng Hà sau Tiên Minh Đại Hội mất tích mấy năm, chưa chết lại không quay về Thương Khung Sơn phái.
“Hắn không phải không muốn gặp, là không mặt mũi gặp sư tôn a!”
Tình tiết thật là kịch liệt!
Hai kẻ một tội phạm cưỡng 【beep –】với thánh mẫu bạch liên hoa kia là ai a!?
Mấu chốt là cưỡng 【beep –】 còn chưa có cưỡng 【beep –】 thành công, quá fail. Đây sao có thể là Lạc Băng Hà! Y mà muốn cưỡng 【beep –】ai, kẻ đó đều sẽ ngoan ngoãn tự mình mở chân ra được không?!
Lô Lục nói: “Tiên Minh Đại Hội tình trường thất ý xong, Lạc Băng Hà có kỳ ngộ khác, luyện liền một thân tuyệt thế kỳ công, còn lọt vào mắt xanh của cung chủ Huyễn Hoa Cung. Nhưng y đối với Thẩm Thanh Thu vẫn chưa từ bỏ ý định, ngóc đầu trở lại, lúc này mới có Kim Lan Thành chi biến.
“Thương Khung Sơn phái không phải đều một mực chắc chắn Lạc Băng Hà là ma tộc sao? Ta thấy cũng chưa chắc là tin đồn vô căn cứ. Hơn phân nửa là phát hiện dấu vết y cấu kết Ma tộc, nói xấu Thẩm Thanh Thu. Thẩm Thanh Thu cao cao tại thượng, Lạc Băng Hà không thể để trong mắt, y liền lôi Thẩm Thanh Thu xuống ngựa, rũ sạch ngạo khí của hắn!”
… Thẩm Thanh Thu không biết bản thân đã buông bỏ cái gì, nói ngắn lại, chính là bỗng nhiên cảm thấy thể xác và tinh thần một trận ung dung, cái gì cũng không muốn nghe, cũng không muốn quản.
Hắn vẻ mặt ôn hoà đối mặt hai người còn lại nói: “Gọi món ăn đi.”
Lô Lục quay đầu lại nói một câu: “Tuyệt thế… tiên sinh bàn của các người tính vào hóa đơn của ta.”
Sau đó quay đầu lại, tiếp tục vô cùng đau đớn.
“Lạc Băng Hà nghĩ hết trăm phương ngàn kế, bắt giam Thẩm Thanh Thu đến thủy lao Huyễn Hoa Cung. Huyễn Hoa Cung là nơi nào? Sớm đã bị y thay đổi hoàn toàn hô mưa gọi gió. Nói là tạm thời bắt giữ Thẩm Thanh Thu chờ đợi tứ phái liên thẩm, lại không khác gì dê vào miệng cọp. Mấy ngày bắt giam vào thủy lao, Thẩm Thanh Thu bị Khốn Tiên Tác trói buộc, linh lực mất hết, ai biết nghịch đồ này làm cái gì với hắn?!”
Mọi người cao thấp không đồng nhất, cảm thán liên tục: “Quả nhiên là nghịch đồ — ”
“Dưỡng hổ làm hoạn — ”
Thẩm Thanh Thu ném đi thực đơn: “Hay là chúng ta đổi chỗ ngồi đi.”
Lô Lục nói: “Thẩm Thanh Thu không chịu nổi nhục, liều mạng một mệnh trốn tới, ai ngờ đến Hoa Nguyệt Thành đã bị Lạc Băng Hà phát lệnh truy nã chặn đứng. Hắn bất đắc dĩ thỉnh cầu Bách Chiến Phong phong chủ ra mặt tương trợ. Thương Khung Sơn phái trên dưới một lòng, Liễu Thanh Ca đương nhiên đáp ứng.
“Lạc Băng Hà lòng dạ hẹp hòi, dấm chua dâng cao, cùng Liễu Thanh Ca đấu đến long trời lở đất, đang muốn hạ sát thủ, Thẩm Thanh Thu chẳng biết làm sao, chỉ đành đương trường tự bạo… Từ đó…”
Gã không nói tiếp vế sau, ý vị thâm trường mà để trống, dẫn tới mọi người một mảnh thổn thức.
Cuối cùng, Lô Lục mới hạ định luận: “Đây là một loại giải thích khác ngầm lưu truyền càng rộng hơn. Tuy rằng nghe cực kỳ hoang đường, quả thực lời nói vô căn cứ. Nhưng trong đó rất nhiều chi tiết đều có chỗ đáng cân nhắc. Chư vị, nhớ lấy, dã sử mới là chính sử a.”
Chi tiết một chút đều không đáng tin được không!!!
Chính sử em gái ngươi!!!
Tám nhảm đi chết đi! Đi chết đi!
Ông đây cho dù không có muội tử bi thảm mấy cũng không lưu lạc đến mức phải làm gay!!!
Mắt thấy hai người Dương Liễu còn đang ngẩn người, Thẩm Thanh Thu trách cứ nói: “Nhanh chóng ăn, ăn xong rồi nhanh đi về!”
Ở chỗ này thêm một khắc, không biết nhân sinh quan thế giới quan giá trị quan còn bị đả kích mức nào!
Hộ tống hai người rời đi biên cảnh, Thẩm Thanh Thu chọn một phương hướng ngược lại với họ.
Đi tới khi mặt trăng treo trên cao, lỗ tai hắn cực kỳ sắc bén mà bắt giữ được một tiếng chuông quỷ mị như có như không.
Thẩm Thanh Thu cũng không quay đầu lại nói: “Ngươi thật đúng là âm hồn bất tán.”
Bị xuyên thấu hành tung, Sa Hoa Linh cũng không tính tiếp tục giấu kín, thoải mái mà đi ra, tay quấn hồng sa, cười nói: “Đối đãi hai người kia cẩn thận như vậy, các hạ cùng Thương Khung Sơn phái rốt cuộc có căn nguyên gì?”
Thẩm Thanh Thu xoay người, lắc lắc ngón tay, nói: “Ta không đánh với ngươi, ngươi cũng đừng có chủ ý gì với ta.”
Dựa vào trình độ hiện tại Sa Hoa Linh, cũng có nổi chủ ý với hắn.
Sa Hoa Linh cười quỷ dị: “Hiện tại mới muốn thoát thân? Đã quá muộn.”
Thẩm Thanh Thu vừa định hù dọa ả một chút, bỗng nhiên toàn thân chấn động.
Một loại cảm giác quen thuộc lại đáng sợ từ trong bụng lan ra. Giống như một ngàn con rết trong tâm can phế phổi đi qua.
Thẩm Thanh Thu nhất thời có chút nhũn chân, nhưng vẫn vững vàng đứng chắc.
Hắn cắn răng nói: “… Ngươi chừng nào thì cho ta ăn.”
Sa Hoa Linh ngả ngớn nói: “Hôm nay rượu và thức ăn trên trấn ăn ngon không? May là ngươi ăn, nếu ngươi cảnh giới tự bảo cao, không chịu vào miệng, ta thật là có chút đau đầu đó.”
Cái đệch, sơ suất quá!
Ả đi quanh Thẩm Thanh Thu dạo qua một vòng, đắc ý dào dạt: “Ngươi biết trong thân thể mình hiện tại có vật gì không? Đây cũng không phải là độc dược bình thường.”
… Vô nghĩa! Ông đây so với ngươi còn quen hơn, máu thiên ma ông đây đã nếm qua hai lần, hai lần a!
Bình thường là ăn một lần chết một lần, có ai số lần trúng thưởng nhiều hơn ta!
Trừ nguyên chủ ra, người ngoài không thể khống chế thiên ma thiên ma, mà giờ khắc này huyết trùng đều rục rịch ở trong cơ thể hắn, vậy, chỉ có thể nói rõ một việc.
Sa Hoa Linh bỗng nhiên hướng phía sau Thẩm Thanh Thu khom người, nói: “Được ngài ban máu, thuộc hạ không phụ ủy thác, đã bắt giữ được người này.”
Thẩm Thanh Thu cứng ngắc quay đầu lại.
Không khí như bị chém bởi một tia chớp màu đen nứt ra, đang chầm chậm khép kín.
Một đạo thân ảnh mảnh khảnh đứng ở phía sau hắn, Thẩm Thanh Thu quay đầu như vậy, chính là đối diện với y.
Lạc Băng Hà trên cao nhìn xuống hắn, cũng không biểu cảm, nhưng Thẩm Thanh Thu bị hai con mắt lành lạnh của y nhìn vào, đừng nói chỉ là có thêm một tầng râu, hắn có loại cảm giác, che giấu nhiều hơn nữa cũng không có chỗ che giấu được.
Thẩm Thanh Thu nuốt cổ họng.
Lạc Băng Hà của dĩ vãng, giống như ánh dương ấm áp chiếu rọi tuyết đầu mùa, cho dù là ở Kim Lan Thành hay thủy lao, ít nhiều còn có một tia mùi vị con người, còn thanh niên giờ khắc này, bất luận biểu cảm hay là vẻ mặt, cũng giống như là đông lại ngàn năm, là vực tuyết sông băng trực tiếp chảy xuống đáy lòng, khiến người ta thấy mà sợ.
Lạc Băng Hà… hoàn toàn thay đổi.
Một lúc lâu không nói gì.
Vừa mới bắt đầu, biểu cảm của Lạc Băng Hà mê hoặc trong nháy mắt, như vậy khiến mặt của y xem ra thoáng mềm mại chút. Rất nhanh, tia mềm mại này liền biến mất hoàn toàn.
Đồng tử Lạc Băng Hà đột nhiên co lại, trên trán một luồng hồng văn chảy qua.
Tay áo y cũng chưa nhấc chút nào, Sa Hoa Linh bỗng nhiên nhẹ nhàng bị treo lên, giống như bị một bàn tay vô hình nắm cổ kéo lên, thống khổ mà ho khan.
Đồng thời, giọt máu thiên ma trong ngũ tạng Thẩm Thanh Thu điên cuồng mà phân thành thiên ti vạn lũ, tiến vào chui ra, mồ hôi lạnh sũng lưng.
Lạc Băng Hà nhẹ phiêu phiêu nói: “Ngươi lá gan thật sự là không nhỏ.”
Y ngữ khí tuy nhẹ, nhưng bất cứ ai cũng có thể cảm giác được, ẩn giấu trong ngữ khí này là… bạo nộ.
Lá gan không nhỏ? Là nói hắn, hay là nói Sa Hoa Linh?
Lạc Băng Hà hinhc như không nhận ra hắn.
Khuôn mặt hiện tại tuy rằng vẫn là rất giống Thẩm Thanh Thu, nhưng còn có hai phần bóng dáng của Thẩm Viên. Với sự tỉ mỉ quan sát của Lạc Băng Hà, cho dù cách một tầng râu cũng có thể dễ dàng phân rõ những bất đồng rất nhỏ. Xem ra, có lẽ coi hắn là người có tướng mạo tương tự.
Thế nhưng không nhận ra cũng rất thảm a!
Bà dì đau đến không ngừng được!
Sa Hoa Linh không biết tại sao Lạc Băng Hà bỗng nhiên giận dữ, vừa giãy dụa vừa hàm lệ mông lung nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Thu một hồi, bỗng nhiên lộ ra biểu cảm như nhìn thấy ma.
Ả sợ hãi nói: “… Thuộc hạ cũng không biết việc này, đây hoàn toàn là trùng hợp! Quân thượng tha mạng, lần này thật không phải ta làm!”
Thẩm Thanh Thu đối với tình hình hiện tại chẳng hiểu gì cả. Sa Hoa Linh sao lại lưu lạc tới mức này. Ả đáng lẽ là (một trong những) nữ chính được sủng ái nhất hậu cung.
Sa Hoa Linh lại trong lòng kêu khổ thấu trời.
Bởi vì ả có tiền án.
Từ sau khi được Lạc Băng Hà thu vào dưới trướng, ả thấy y cả ngày đối diện một cỗ thi thể, không rõ nguyên do, lại tự cho là thông minh, từ nhân giới tìm một kẻ dung mạo cùng Thẩm Thanh Thu có năm phần giống, thêm tu trang nho nhỏ, làm được mười phần tương tự, có thể nói là điêu luyện sắc sảo. Ả đưa hàng mô phỏng này đến trước mặt Lạc Băng Hà.
Kết quả, chẳng những không chiếm được tán dương của Lạc Băng Hà, ngược lại khiến y giận dữ, suýt nữa giết sạch toàn bộ Xích Vân Quật.
Sa Hoa Linh vĩnh viễn cũng không quên được, cũng không muốn thấy lại biểu cảm đó của Lạc Băng Hà.
Ai ngờ người lần này, hoàn toàn có tám phần tương tự dung mạo người chết kia.
Đây không thể nghi ngờ lại phạm vào điều tối kỵ của Lạc Băng Hà!
Beta: Bee
Thẩm Thanh Thu thật sự vỡ vụn.
Nguyên nhân vỡ vụn không phải bởi vì hắn rất có thể vừa mới trốn thoát ngay dưới tầm mắt Lạc Băng Hà, mà là bởi vì, trong nháy mắt đó, hắn dường như nghe thấy được một thanh âm quen thuộc.
Một âm thanh cứng nhắc máy móc như Google Translate.
Ta đcmm!
Đã nói là thay đổi phần cứng không mang theo virus cơ mà?!
Đã nói là thay hồn đổi xác từ nay về sau làm người trời cao biển rộng mặc chim bay cơ mà?!
Thẩm Thanh Thu lừa mình dối người bịt lỗ tai từ ma giới nhanh như chớp chạy vào nhân giới, từ hoang lĩnh một đường bão táp quay về biên cảnh, âm thanh đó vẫn ma âm quấn não, giống như đóng cọc trong thần kinh hắn.
【… Kích hoạt… Kích hoạt… Linh hồn xác định… 】
【… Phục hồi… Liên hệ chăm sóc khách hàng… 】
Bởi vì là linh hồn xác định, cho nên gặp được Lạc Băng Hà lại kích hoạt rồi phải không?!
Bởi vì đổi thân thể, cho nên tiếp xúc không liền mạch, muốn liên lạc với bên chăm sóc khách hàng để sửa chữa đúng không?
Nam chính thật sự là ma tinh trong số mệnh của hắn!
Thẩm Thanh Thu nguyền rủa một đường, may mắn hệ thống ngoại trừ nửa chết nửa sống lặp lại mấy từ mấu chốt kia, tốt xấu cũng không thể nói ra câu đầy đủ. Hắn lúc này mới chậm lại cước bộ, chầm chậm đi về trấn trên.
Trấn nhỏ nơi biên cảnh ban ngày xem ra có hơi người hơi ban đêm. Không thể nói là phồn hoa, ngã tư đường không rộng không chật, người đi đường không nhiều không ít, sau khi các cửa hàng mặt tiền đều mở, cũng có thể coi là hoan lạc tươi sáng.
Bên cạnh quán trà, lá cờ hiệu bay bay, có một đôi thiếu niên nam nữ đeo kiếm đang nhìn, hắn đi qua, hỏi: “Các người sao còn chưa có quay về Thương Khung Sơn phái?”
Liễu Minh Yên hướng hắn khẽ thi lễ. Dương Nhất Huyền vội vàng nói: “Đệ tử các phái khác đều về rồi. Chính mắt nhìn thấy tiền bối thoát hiểm, bọn ta liền an tâm.”
Thẩm Thanh Thu cùng họ tiến vào quán trà, tìm cái bàn ngồi một chút. Một bên có người vốn đang nói chuyện phiếm, liếc mắt thấy hắn, nhất thời cả kinh kêu lên: “A, là… là…”
Thẩm Thanh Thu nhìn lại, là vài tên đệ tử thủ cảnh hắn đã cứu trong đêm mới từ trong đất bò ra. Người nhìn thấy hắn đầu tiên ấp úng kêu không được, Lô Lục vội nói: “Thì ra là Tuyệt thế… tiên sinh!”
Sau “Tuyệt thế” gã nói hai chữ, nhưng nghe cực kỳ hàm hồ, đặt ở đầu lưỡi mơ hồ mà qua, mấy người còn lại đều vội noi theo: “Thì ra là Tuyệt thế… tiền bối!”
Thẩm Thanh Thu hướng họ gật đầu thăm hỏi, trong lòng quyết định nhất định phải lấy biệt hiệu khác. Không thể chậm trễ!
Dương Nhất Huyền mờ mịt nói: “Tiền bối, ngươi họ Hoàng sao? Hoa cúc? Quang hoa?”
Thẩm Thanh Thu ho hai tiếng, cũng mơ hồ nói: “Chính là… thôi.”
ID này dùng nhiều năm như vậy, xem như lần đầu có chút cảm thấy thẹn. Hắn hơi nghiêm mặt, nói: “Tối hôm qua đệ tử các phái đều ở Xích Vân Quật nhìn thấy ta, tuy nói là giấu không được, nhưng nếu người bên cạnh hỏi đến ta, các người có thể ít nói thì hãy ít nói đi. Nếu có thể ngậm miệng không đề cập tới, đó là tốt nhất.”
Dương Nhất Huyền nói: “Tại sao? Tiền bối người cùng gia sư không phải quen biết sao?”
“Ớ, quen thì khá quen…”
Thẩm Thanh Thu đang không biết nên nói như thế nào, bàn bên cạnh tiếp lời nói chuyện phiếm. Có người vừa phun vỏ hạt dưa vừa nói: “Lục ca, ngươi nói tiếp đi nha, rốt cuộc một loại giải thích khác là cái gì?”
Lô Lục nói: “Muốn nói đến một loại giải thích khác, vậy cũng thú vị hơn. Cách nói này, dường như là lưu truyền từ nội bộ nhân sĩ mà ra, Lạc Băng Hà và Thẩm Thanh Thu này…”
Thẩm Thanh Thu nghe hai cái tên ấy, trong lòng lộp bộp một tiếng, không tự chủ được thẳng sống lưng, vểnh tai nghe lỏm, cây quạt trong tay cũng lay động chậm đi. Hai người Thương Khung Sơn phái cũng không nhịn được ghé mắt.
Lô Lục uống một ngụm trà, nói: “Lạc Băng Hà và Thẩm Thanh Thu này là sư đồ, đúng không? Lạc Băng Hà người này, xuất thân hàn môn, từ nhỏ nhận hết nhân thế khốn khổ, sau khi vào Thương Khung Sơn phái môn hạ, cũng có một thời gian ngắn không được coi trọng, bị đồng môn chèn ép khi dễ. May mắn, Thẩm Thanh Thu đối với y thập phần thân hậu.”
Gã nói đến rung đùi đắc ý, đầy nhịp điệu, trong tay nắm nhành hoa lê, liền không khác gì thuyết thư tiên sinh. Thẩm Thanh Thu âm thầm gật đầu: đúng, trước khi đá Lạc Băng Hà xuống, hắn tự vấn đối với y khá là có lương tâm.
Dương Nhất Huyền hừ một tiếng, nói: “Đối với y thân hậu thì có ích gì.”
Có người kinh ngạc nói: “Cách nói này không phải ngược với lời đồn Thẩm Thanh Thu ngược đãi đồ đệ sao?”
Lô Lục nói: “Thế mà ngươi đã kinh ngạc? Thế thì sau đó còn nói đôi sư đồ này ngày đêm chung đôi, thầm sinh tình cảm, ngươi nên làm cái gì bây giờ?”
Ba người bàn bên này vốn vừa đưa nước trà vào miệng, nghe xong câu này, Thẩm Thanh Thu cùng Dương Nhất Huyền nhất tề phun ra. Liễu Minh Yên tuy rằng không phun, tay run lên, chén trà nghiêng một cái, tràn đầy bàn.
Bàn bên kia liên tiếp hít sâu: “Còn có cách nói này sao!”
Lô Lục nói: “Đúng thế. Có điều, nghiêm khắc mà nói, là Lạc Băng Hà đơn phương tâm mang nghiệt niệm, một lòng tình nguyện với Thẩm Thanh Thu.”
Một lòng tình nguyện? Một lòng tình nguyện?!
“Thẩm Thanh Thu là ai? Thanh Tĩnh Phong phong chủ. Thanh Tĩnh Phong là phong cách gì? Giữ tâm trong sáng, một lòng một dạ chỉ đặt trên nhiếp điển tu hành. Lạc Băng Hà cầu mà không được, thế nên mới vì yêu sinh hận!”
Trán và mu bàn tay Thẩm Thanh Thu nổi gân xanh.
Dương Nhất Huyền khiếp sợ nói: “Vì, vì yêu sinh hận?”
Lô Lục nói tiếp: “Như vậy, liền vô cùng dễ giải thích. Chuyện Tiên Minh Đại Hội, khẳng định là như vậy:
“Lạc Băng Hà xuất chiến với thân phận Thanh Tĩnh Phong thủ đồ, thành tích nổi bật, tự giác trong lòng có lo lắng. Ma vật lọt lưới không khống chế được, kết giới phong sơn, Thẩm Thanh Thu vào Tuyệt Địa Cốc trợ giúp. Lạc Băng Hà nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, nhân cơ hội hướng sư tôn biểu lộ cõi lòng.”
Thẩm Thanh Thu thống khổ mà đỡ trán.
Tại sao, luôn cảm thấy người này mười câu thì có chín câu có thể nói không sai, nhưng chính là câu cuối cùng nghe kỳ như vậy nhỉ?
Hơn nữa chính là một câu này, khiến ý vị toàn bộ đoạn văn trở nên kỳ lạ hẳn!
Lô Lục nghiêm nghị nói: “Thẩm Thanh Thu giữ mình trong sạch, tất nhiên mạnh lời cự tuyệt.”
Thẩm Thanh Thu lộ vẻ xúc động. Thật không ngờ, cái từ “giữ mình trong sạch” bây giờ còn có người chịu dùng đến trên người hắn.
Ngay sau đó, tình tiết chuyển tiếp đột ngột, Lô Lục kích động nói: “Ai biết, bị cự tuyệt xong, Lạc Băng Hà trong lúc tuyệt vọng, nghiệt niệm nảy sinh, không ngờ phát điên, đại nghịch bất đạo, cưỡng bức Thẩm Thanh Thu đi vào khuôn khổ!”
Thẩm Thanh Thu đưa tay vùi vào trong đầu tóc rối loạn, cúi đầu thật sâu.
Dương Nhất Huyền đã nói không ra lời, thiếu niên vừa được mở ra cánh cửa thế giới mới, còn đang chịu đả kích. Liễu Minh Yên thì nhẹ nhàng “A” một tiếng.
Chỉ nghe nàng nói: “Thì ra là thế.”
Thì ra là thế cái gì a?!?!
“Thế” là cái thế nào a?!?!
Đừng tưởng rằng cô là nữ chính ta sẽ không ném đá cô!!!
Bất tri bất giác, bàn của Lô Lục đã tụ đầy quần chúng vây xem nghe tin tám, băng ghế đầy đất đều là hạt dưa, hết sức chăm chú, lúc này nhất tề thở dài: “Cầm thú a — ”
“Thật sự là cầm thú không bằng a — ”
Trong tiếng thở dài, lại đều là ý vị thỏa mãn vô cùng.
Đại ca ngươi đến tột cùng là đội trưởng tiểu phân đội thủ cảnh tuần tra hay là đội trưởng tiểu phân đội buôn dưa lê?!
Lô Lục đặt mạnh chén trà xuống, giống như đập búa.
“Thẩm Thanh Thu đâu chịu đi vào khuôn khổ! Sư đồ giao phong, vẫn là sư phụ giỏi hơn, Lạc Băng Hà bị thua trở ra, ảm đạm rời đi.
“Tuy rằng chiến nát thể diện, nhưng Thẩm Thanh Thu vẫn không đành lòng phá huỷ danh dự ái đồ, không tiện nói rõ, chỉ lấy cớ Lạc Băng Hà đã chết trong tay Ma tộc.
“Cho nên, đây, chính là chân tướng Lạc Băng Hà sau Tiên Minh Đại Hội mất tích mấy năm, chưa chết lại không quay về Thương Khung Sơn phái.
“Hắn không phải không muốn gặp, là không mặt mũi gặp sư tôn a!”
Tình tiết thật là kịch liệt!
Hai kẻ một tội phạm cưỡng 【beep –】với thánh mẫu bạch liên hoa kia là ai a!?
Mấu chốt là cưỡng 【beep –】 còn chưa có cưỡng 【beep –】 thành công, quá fail. Đây sao có thể là Lạc Băng Hà! Y mà muốn cưỡng 【beep –】ai, kẻ đó đều sẽ ngoan ngoãn tự mình mở chân ra được không?!
Lô Lục nói: “Tiên Minh Đại Hội tình trường thất ý xong, Lạc Băng Hà có kỳ ngộ khác, luyện liền một thân tuyệt thế kỳ công, còn lọt vào mắt xanh của cung chủ Huyễn Hoa Cung. Nhưng y đối với Thẩm Thanh Thu vẫn chưa từ bỏ ý định, ngóc đầu trở lại, lúc này mới có Kim Lan Thành chi biến.
“Thương Khung Sơn phái không phải đều một mực chắc chắn Lạc Băng Hà là ma tộc sao? Ta thấy cũng chưa chắc là tin đồn vô căn cứ. Hơn phân nửa là phát hiện dấu vết y cấu kết Ma tộc, nói xấu Thẩm Thanh Thu. Thẩm Thanh Thu cao cao tại thượng, Lạc Băng Hà không thể để trong mắt, y liền lôi Thẩm Thanh Thu xuống ngựa, rũ sạch ngạo khí của hắn!”
… Thẩm Thanh Thu không biết bản thân đã buông bỏ cái gì, nói ngắn lại, chính là bỗng nhiên cảm thấy thể xác và tinh thần một trận ung dung, cái gì cũng không muốn nghe, cũng không muốn quản.
Hắn vẻ mặt ôn hoà đối mặt hai người còn lại nói: “Gọi món ăn đi.”
Lô Lục quay đầu lại nói một câu: “Tuyệt thế… tiên sinh bàn của các người tính vào hóa đơn của ta.”
Sau đó quay đầu lại, tiếp tục vô cùng đau đớn.
“Lạc Băng Hà nghĩ hết trăm phương ngàn kế, bắt giam Thẩm Thanh Thu đến thủy lao Huyễn Hoa Cung. Huyễn Hoa Cung là nơi nào? Sớm đã bị y thay đổi hoàn toàn hô mưa gọi gió. Nói là tạm thời bắt giữ Thẩm Thanh Thu chờ đợi tứ phái liên thẩm, lại không khác gì dê vào miệng cọp. Mấy ngày bắt giam vào thủy lao, Thẩm Thanh Thu bị Khốn Tiên Tác trói buộc, linh lực mất hết, ai biết nghịch đồ này làm cái gì với hắn?!”
Mọi người cao thấp không đồng nhất, cảm thán liên tục: “Quả nhiên là nghịch đồ — ”
“Dưỡng hổ làm hoạn — ”
Thẩm Thanh Thu ném đi thực đơn: “Hay là chúng ta đổi chỗ ngồi đi.”
Lô Lục nói: “Thẩm Thanh Thu không chịu nổi nhục, liều mạng một mệnh trốn tới, ai ngờ đến Hoa Nguyệt Thành đã bị Lạc Băng Hà phát lệnh truy nã chặn đứng. Hắn bất đắc dĩ thỉnh cầu Bách Chiến Phong phong chủ ra mặt tương trợ. Thương Khung Sơn phái trên dưới một lòng, Liễu Thanh Ca đương nhiên đáp ứng.
“Lạc Băng Hà lòng dạ hẹp hòi, dấm chua dâng cao, cùng Liễu Thanh Ca đấu đến long trời lở đất, đang muốn hạ sát thủ, Thẩm Thanh Thu chẳng biết làm sao, chỉ đành đương trường tự bạo… Từ đó…”
Gã không nói tiếp vế sau, ý vị thâm trường mà để trống, dẫn tới mọi người một mảnh thổn thức.
Cuối cùng, Lô Lục mới hạ định luận: “Đây là một loại giải thích khác ngầm lưu truyền càng rộng hơn. Tuy rằng nghe cực kỳ hoang đường, quả thực lời nói vô căn cứ. Nhưng trong đó rất nhiều chi tiết đều có chỗ đáng cân nhắc. Chư vị, nhớ lấy, dã sử mới là chính sử a.”
Chi tiết một chút đều không đáng tin được không!!!
Chính sử em gái ngươi!!!
Tám nhảm đi chết đi! Đi chết đi!
Ông đây cho dù không có muội tử bi thảm mấy cũng không lưu lạc đến mức phải làm gay!!!
Mắt thấy hai người Dương Liễu còn đang ngẩn người, Thẩm Thanh Thu trách cứ nói: “Nhanh chóng ăn, ăn xong rồi nhanh đi về!”
Ở chỗ này thêm một khắc, không biết nhân sinh quan thế giới quan giá trị quan còn bị đả kích mức nào!
Hộ tống hai người rời đi biên cảnh, Thẩm Thanh Thu chọn một phương hướng ngược lại với họ.
Đi tới khi mặt trăng treo trên cao, lỗ tai hắn cực kỳ sắc bén mà bắt giữ được một tiếng chuông quỷ mị như có như không.
Thẩm Thanh Thu cũng không quay đầu lại nói: “Ngươi thật đúng là âm hồn bất tán.”
Bị xuyên thấu hành tung, Sa Hoa Linh cũng không tính tiếp tục giấu kín, thoải mái mà đi ra, tay quấn hồng sa, cười nói: “Đối đãi hai người kia cẩn thận như vậy, các hạ cùng Thương Khung Sơn phái rốt cuộc có căn nguyên gì?”
Thẩm Thanh Thu xoay người, lắc lắc ngón tay, nói: “Ta không đánh với ngươi, ngươi cũng đừng có chủ ý gì với ta.”
Dựa vào trình độ hiện tại Sa Hoa Linh, cũng có nổi chủ ý với hắn.
Sa Hoa Linh cười quỷ dị: “Hiện tại mới muốn thoát thân? Đã quá muộn.”
Thẩm Thanh Thu vừa định hù dọa ả một chút, bỗng nhiên toàn thân chấn động.
Một loại cảm giác quen thuộc lại đáng sợ từ trong bụng lan ra. Giống như một ngàn con rết trong tâm can phế phổi đi qua.
Thẩm Thanh Thu nhất thời có chút nhũn chân, nhưng vẫn vững vàng đứng chắc.
Hắn cắn răng nói: “… Ngươi chừng nào thì cho ta ăn.”
Sa Hoa Linh ngả ngớn nói: “Hôm nay rượu và thức ăn trên trấn ăn ngon không? May là ngươi ăn, nếu ngươi cảnh giới tự bảo cao, không chịu vào miệng, ta thật là có chút đau đầu đó.”
Cái đệch, sơ suất quá!
Ả đi quanh Thẩm Thanh Thu dạo qua một vòng, đắc ý dào dạt: “Ngươi biết trong thân thể mình hiện tại có vật gì không? Đây cũng không phải là độc dược bình thường.”
… Vô nghĩa! Ông đây so với ngươi còn quen hơn, máu thiên ma ông đây đã nếm qua hai lần, hai lần a!
Bình thường là ăn một lần chết một lần, có ai số lần trúng thưởng nhiều hơn ta!
Trừ nguyên chủ ra, người ngoài không thể khống chế thiên ma thiên ma, mà giờ khắc này huyết trùng đều rục rịch ở trong cơ thể hắn, vậy, chỉ có thể nói rõ một việc.
Sa Hoa Linh bỗng nhiên hướng phía sau Thẩm Thanh Thu khom người, nói: “Được ngài ban máu, thuộc hạ không phụ ủy thác, đã bắt giữ được người này.”
Thẩm Thanh Thu cứng ngắc quay đầu lại.
Không khí như bị chém bởi một tia chớp màu đen nứt ra, đang chầm chậm khép kín.
Một đạo thân ảnh mảnh khảnh đứng ở phía sau hắn, Thẩm Thanh Thu quay đầu như vậy, chính là đối diện với y.
Lạc Băng Hà trên cao nhìn xuống hắn, cũng không biểu cảm, nhưng Thẩm Thanh Thu bị hai con mắt lành lạnh của y nhìn vào, đừng nói chỉ là có thêm một tầng râu, hắn có loại cảm giác, che giấu nhiều hơn nữa cũng không có chỗ che giấu được.
Thẩm Thanh Thu nuốt cổ họng.
Lạc Băng Hà của dĩ vãng, giống như ánh dương ấm áp chiếu rọi tuyết đầu mùa, cho dù là ở Kim Lan Thành hay thủy lao, ít nhiều còn có một tia mùi vị con người, còn thanh niên giờ khắc này, bất luận biểu cảm hay là vẻ mặt, cũng giống như là đông lại ngàn năm, là vực tuyết sông băng trực tiếp chảy xuống đáy lòng, khiến người ta thấy mà sợ.
Lạc Băng Hà… hoàn toàn thay đổi.
Một lúc lâu không nói gì.
Vừa mới bắt đầu, biểu cảm của Lạc Băng Hà mê hoặc trong nháy mắt, như vậy khiến mặt của y xem ra thoáng mềm mại chút. Rất nhanh, tia mềm mại này liền biến mất hoàn toàn.
Đồng tử Lạc Băng Hà đột nhiên co lại, trên trán một luồng hồng văn chảy qua.
Tay áo y cũng chưa nhấc chút nào, Sa Hoa Linh bỗng nhiên nhẹ nhàng bị treo lên, giống như bị một bàn tay vô hình nắm cổ kéo lên, thống khổ mà ho khan.
Đồng thời, giọt máu thiên ma trong ngũ tạng Thẩm Thanh Thu điên cuồng mà phân thành thiên ti vạn lũ, tiến vào chui ra, mồ hôi lạnh sũng lưng.
Lạc Băng Hà nhẹ phiêu phiêu nói: “Ngươi lá gan thật sự là không nhỏ.”
Y ngữ khí tuy nhẹ, nhưng bất cứ ai cũng có thể cảm giác được, ẩn giấu trong ngữ khí này là… bạo nộ.
Lá gan không nhỏ? Là nói hắn, hay là nói Sa Hoa Linh?
Lạc Băng Hà hinhc như không nhận ra hắn.
Khuôn mặt hiện tại tuy rằng vẫn là rất giống Thẩm Thanh Thu, nhưng còn có hai phần bóng dáng của Thẩm Viên. Với sự tỉ mỉ quan sát của Lạc Băng Hà, cho dù cách một tầng râu cũng có thể dễ dàng phân rõ những bất đồng rất nhỏ. Xem ra, có lẽ coi hắn là người có tướng mạo tương tự.
Thế nhưng không nhận ra cũng rất thảm a!
Bà dì đau đến không ngừng được!
Sa Hoa Linh không biết tại sao Lạc Băng Hà bỗng nhiên giận dữ, vừa giãy dụa vừa hàm lệ mông lung nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Thu một hồi, bỗng nhiên lộ ra biểu cảm như nhìn thấy ma.
Ả sợ hãi nói: “… Thuộc hạ cũng không biết việc này, đây hoàn toàn là trùng hợp! Quân thượng tha mạng, lần này thật không phải ta làm!”
Thẩm Thanh Thu đối với tình hình hiện tại chẳng hiểu gì cả. Sa Hoa Linh sao lại lưu lạc tới mức này. Ả đáng lẽ là (một trong những) nữ chính được sủng ái nhất hậu cung.
Sa Hoa Linh lại trong lòng kêu khổ thấu trời.
Bởi vì ả có tiền án.
Từ sau khi được Lạc Băng Hà thu vào dưới trướng, ả thấy y cả ngày đối diện một cỗ thi thể, không rõ nguyên do, lại tự cho là thông minh, từ nhân giới tìm một kẻ dung mạo cùng Thẩm Thanh Thu có năm phần giống, thêm tu trang nho nhỏ, làm được mười phần tương tự, có thể nói là điêu luyện sắc sảo. Ả đưa hàng mô phỏng này đến trước mặt Lạc Băng Hà.
Kết quả, chẳng những không chiếm được tán dương của Lạc Băng Hà, ngược lại khiến y giận dữ, suýt nữa giết sạch toàn bộ Xích Vân Quật.
Sa Hoa Linh vĩnh viễn cũng không quên được, cũng không muốn thấy lại biểu cảm đó của Lạc Băng Hà.
Ai ngờ người lần này, hoàn toàn có tám phần tương tự dung mạo người chết kia.
Đây không thể nghi ngờ lại phạm vào điều tối kỵ của Lạc Băng Hà!
Tác giả :
Mặc Hương Đồng Xú