Trùng Sinh Chi Dược Thiện Nhân Sinh
Chương 94: Ngoại truyện 6: Nhật kí nuôi con (3)
Sau khi về nhà, Hàn Vũ nhẹ tay nhẹ chân thả Cù Ngôn lên giường lớn trong phòng ngủ, bởi vì đột nhiên phát sinh sự kiện bị phỏng, khiến đám Hàn Vũ trở lại thương xá lấy xe, xách đống đồ mình mua về đến nhà cũng sắp tám giờ, bé Cù Ngôn vì một loạt chuyện này sớm chống đỡ không nổi, lúc ở trên xe đã vùi trong lòng Hàn Vũ ngủ.
Đợi Hàn Vũ nhẹ tay nhẹ chân đi ra, Tả Duy Đường đã kéo Cù Ngữ nghiêm trang ngồi xuống sofa, Tả Duy Đường hỏi, “Biết mình làm sai cái gì không?”
Cù Ngữ khẩn trương nhìn nhìn Tả Duy Đường, lại ngó ngó Hàn Vũ đang đi tới chỗ bọn họ, cuối cùng ánh mắt dừng trên cửa phòng ngủ khép chặt, giống như đang suy nghĩ khả năng mình chạy tới kéo Cù Ngôn trốn đi lớn bao nhiêu.
Hàn Vũ nhẹ nhàng đi qua, nhìn đứa nhỏ thật ra chỉ lớn bằng Cù Ngôn này, lúc này trên mặt nhóc đầy phòng bị, càng phòng bị sâu hơn cả khi mới gặp hai người, trên khuôn mặt nho nhỏ đều là nghiêm túc cảnh giác, chỉ có sợ hãi và lo âu ngẫu nhiên hiện ra mới thể hiện chân thật cảm xúc của nhóc.
Chỉ là trong nháy mắt như thế, Hàn Vũ đột nhiên cảm thấy mình rất tàn nhẫn, từ lúc ở trên xe, cậu đã nhiều ra một phần đề phòng đứa trẻ này, cứ cảm thấy có nhiều thứ không phải người bình thường có thể biết được trộn lẫn bên trong.
Nếu chỉ là đứa trẻ bình thường, đừng nói hai đứa, dù là bốn, cậu tin tưởng mình cũng có thể chậm rãi dạy dỗ rất tốt, nhưng mà…. nếu những đứa trẻ này chẳng những không bình thường….. thậm chí…..
Hàn Vũ không dám nghĩ tiếp, khi ở bệnh viện nghe thấy bác sĩ chẩn đoán khẳng định như thế, thật ra trong lòng cậu đã có đủ loại tưởng tượng, có lẽ đứa bé này nhân lúc mình không biết, mang theo hung khí nguy hiểm gì đó trên người, hoặc là, lúc ấy vừa vặn có một con mèo hoặc con chó?
Nhưng càng muốn tránh né những đáp án khủng khiếp và khó tin đó, đáp án khó tin kia lại càng cắm rễ trong não vậy.
Đối diện đứa bé có đủ lực công kích này, cậu nảy sinh tâm lý đề phòng theo bản năng!
Nhưng đối với Cù Ngôn ngáy khò khò bên trong, cậu lại không có chút đề phòng nào, hoàn toàn xem bé là một đứa trẻ.
Từ căn bản mà nói, Hàn Vũ rất rõ, thật ra bọn nó là song sinh, bản chất là giống nhau, nếu một đứa có vấn đề, đứa kia nhất định cũng sẽ không bình thường, nhưng sợ sệt và vô hại Cù Ngôn biểu hiện ra ngoài khiến cậu đặt Cù Ngôn vào vị trí cần bảo vệ.
Nhưng cậu lại vì một chút biểu hiện trưởng thành của đứa bé mà đối xử với nó thế kia, điều này rất không công bằng!
Hàn Vũ hiểu bất công không thể khống chế trong nội tâm mình, nỗ lực hung hăng ám thị mình không thể làm vậy, sau đó cố sức xoa dịu không khí xung quanh mình, dịu dàng nhìn Cù Ngữ nói, “Tiểu Ngữ, lại đây.”
Hàn Vũ vừa mở miệng, phòng ngự của Cù Ngữ trực tiếp thăng lên mấy bậc, vội vàng nhảy ra, đứng trên một góc sofa, hình thành cục diện giằng co hình tam giác với Hàn Vũ Tả Duy Đường — giọng điệu vừa rồi của Hàn Vũ, nghe thế nào cũng giống giọng điệu mụ phù thủy dụ dỗ trẻ con.
Hàn Vũ thấy trên mặt Cù Ngữ ngoại trừ đề phòng, còn thêm vẻ mặt “Con rất thông minh, chú không lừa được con đâu”, gân xanh trên trán không khỏi giật giật, nhưng cố tình là cậu dùng sai cách trước.
Hàn Vũ tằng hắng một tiếng, khi đang chuẩn bị không ngừng cố gắng, Tả Duy Đường bên kia đã phá vỡ giằng co giữa hai người.
“Ầm ĩ cái gì? Lại đây, ngồi xuống!” Tả Duy Đường cau mày quát Cù Ngữ.
Hàn Vũ trộm khinh bỉ phỉ nhổ Tả Duy Đường trong lòng, không thấy chính sách dụ dỗ của mình còn vô dụng sao, vậy mà còn dùng chính sách bạo quân, sợ là…..
“……” Hàn Vũ nhìn Cù Ngữ ngoan ngoãn quay lại ngồi xuống, toàn bộ suy nghĩ cuối cùng hóa thành một câu đúc kết — f*ck! Nhỏ vậy đã biết nhìn thời thế.
“Em cũng lại đây.” Tả Duy Đường nhìn Hàn Vũ còn đứng ngốc ở đó, ngoắc tay với cậu.
Hàn Vũ nhíu nhíu mày, cuối cùng cũng lựa chọn “nhìn thời thế” tiêu sái đi qua, ngồi xuống cạnh Tả Duy Đường.
“Biết mình làm sai cái gì không?” Tả Duy Đường một tay vòng qua thắt lưng của Hàn Vũ, vừa hỏi Cù Ngữ.
Cù Ngữ mím miệng nhỏ, không vui nhìn Tả Duy Đường, “Không làm gì sai.”
Tả Duy Đường nhướng mày, “Nhóc đã sớm biết để anh mình đi chơi, cuối cùng nhất định sẽ tạo thành tình trạng này, tại sao còn nghe theo nó?”
Cù Ngữ cứng lại, không nói tiếp.
Lúc đầu nhóc ngăn cản Hàn Vũ quả thật là vì ngăn chặn chuyện xảy ra sau đó, nhưng cuối cùng, nhóc vẫn thỏa hiệp trước ánh mắt của Cù Ngôn!
Nhìn hai khuôn mặt một lớn một nhỏ đều rất nghiêm trọng trước mắt, Hàn Vũ đột nhiên chậm chạp phát hiện, chuyện trong bệnh viện cậu nghe được, chỉ có mình cậu biết, cậu nghe ra ý khác ngoài lời nói, Tả Duy Đường căn bản không biết chuyện này, cho nên…. chuyện ngay từ đầu Tả Duy Đường truy hỏi, không phải chuyện cậu nghĩ!
“Em cảm thấy…..” Hàn Vũ ngắt ngắt mũi, “So với chuyện này, em còn có một chuyện quan trọng hơn cần xác nhận.”
Tả Duy Đường nghiêng mặt qua nhìn cậu, Hàn Vũ miễn cưỡng nhếch khóe miệng cho y một nụ cười, chuyện cậu muốn hỏi, có thể mọi người đều sẽ cảm thấy hoang đường, “Tiểu Ngữ…. rốt cuộc con với Tiểu Ngôn là ai? Cha các con là ai? Tại sao….. tại sao, rõ ràng là con cào cô bé kia, cuối cùng giám định ra lại biến thành miệng vết thương do động vật gây ra?”
Tả Duy Đường giật mình, đồng tử nhanh chóng rụt lại, nghi ngờ quay sang, đối diện ánh mắt của Hàn Vũ.
Hàn Vũ hơi nghiêng mặt nhìn Tả Duy Đường, dừng lại vài giây, mới nhẹ nhàng gật đầu, tin tức truyền đạt qua mắt — em chính tai nghe được ở bệnh viện.
Đại não Tả Duy Đường nhanh chóng hồi tưởng lại một màn y nhìn thấy trong sảnh lớn thương xá, Hàn Vũ ôm Cù Ngôn vội vã chạy đi, mà Cù Ngữ lại theo sát sau cậu một bước cũng không bị rớt lại, cũng không hề có chút biểu hiện cố hết sức nào.
Y dùng ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Cù Ngữ, “Sao lại vậy?”
Dưới ánh mắt Tả Duy Đường, Cù Ngữ không khỏi co rụt lại, Hàn Vũ xem mà trong lòng mềm nhũn, nhớ tới cơ thể nhỏ mềm mại nằm trong kia, không khỏi kéo Tả Duy Đường — vẫn là trẻ con, sẽ không có ác ý gì đâu.
Cù Ngữ cố gắng khống chế cảm xúc của mình, có lẽ là nhớ tới lời dặn của cha trước khi đi, cố sức không để mình lộ ra vẻ mặt sợ hãi, nhóc khẽ hất đầu đi, nhỏ giọng nói, “Không thể nói.”
“Vết thương trên mặt cô bé kia là nhóc cào hay là nhóc dùng cái gì cào ra?” Tả Duy Đường suy xét tới một khả năng khác.
Cù Ngữ vội vàng ngước mắt nhìn Tả Duy Đường và Hàn Vũ, lại xoay đầu đi, khẽ lướt mắt qua cửa phòng ngủ, “Con, con, chờ Tiểu Ngon tỉnh…. con mang em ấy đi tìm baba.”
Một loạt xử sự của Cù Ngữ khiến Hàn Vũ và Tả Duy Đường không khỏi liếc nhìn nhau, hai người nghĩ nghĩ, cuối cùng do Hàn Vũ đứng lên nói với Cù Ngữ, “Cù Bạch…. baba các con cũng giống các con à?”
Cù Ngữ lại nhìn Hàn Vũ, giống như khó hiểu sao cậu lại hỏi câu này, nhóc của ngây người một lát, mới phản ứng lại được, mang theo một ít cảm xúc kịch liệt nói, “Bọn con là con của baba, đương nhiên bề ngoài rất giống!”
Nghe câu trả lời không phù hợp, ông nói gà bà nói vịt của Cù Ngữ, Hàn Vũ cảm thấy một dây gân não trong đầu mình lại ác liệt co giật, “Chú đang nói…. Ba con cũng giống các con, tay… ấy… móng vuốt…. ừm…. mặc kệ là cái gì, giống các con không?”
Hàn Vũ vừa nói, vừa ôm tay, khoa tay múa chân làm động tác cào người.
Cù Ngữ nhìn động tác của Hàn Vũ, cuối cùng nghe hiểu được câu hỏi của cậu, hạt châu (ý chỉ con ngươi) trong mắt nhỏ xoay một vòng lại một vòng, giống như đang suy nghĩ ý tứ đằng sau câu hỏi của Hàn Vũ, nhưng xoay vòng vòng, lại phát hiện nhóc hoàn toàn không thể giải thích được người lớn có ý đồ gì.
Cuối cùng nhóc hít sâu một hơi, “Không có, baba không thể làm vậy.”
“Vậy sao hai đứa….” Hàn Vũ ngẩn ra, không nghĩ tới lại là đáp án này.
“Bọn con là con của baba, baba đã nói bọn con là con của ba! Không phải con người khác, cũng không phải nhặt được, bề ngoài tụi con rất giống!” Không đợi Hàn Vũ tiếp tục nói gì thêm, Cù Ngữ đã giống như vật nhỏ bị đạp đuôi, nhe răng trợn mắt gầm lên với Hàn Vũ.
Trong nháy mắt cảm xúc Cù Ngữ không kiềm chế được, Hàn Vũ giật mình thấy trên người nhóc tỏa ra một ít khí đen, nhất là sau người, ẩn ẩn hiện hiện, nhìn như…. cái đuôi?!
“Tụi con……” Đột nhiên, Cù Ngữ mềm oặt ngã xuống, là Tả Duy Đường khi thấy Cù Ngữ càng ngày càng không bình thường, quyết định nhanh chóng ra tay, chặt một phát sau cổ, đánh ngất nhóc.
Hàn Vũ mờ mịt nhìn về phía Tả Duy Đường đứng bên cạnh Cù Ngữ tiện tay đón lấy cơ thể nhỏ mềm oặt của nhóc, “….. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Tả Duy Đường bình tĩnh nhìn lại cậu, cuối cùng phẩy tay, ôm lấy Cù Ngữ đưa vào phòng ngủ, đặt xuống cạnh Cù Ngôn, sau đó đi ra, kéo Hàn Vũ vào phòng sách cách vách, nhẹ nhàng đóng cửa.
“Hai đứa bé kia…..” Hàn Vũ dùng ánh mắt đầy hoang mang nhìn về phía Tả Duy Đường.
“Ừm.” Không đợi cậu nói xong, Tả Duy Đường đã ôm lấy cậu, kéo cậu ngồi xuống ghế dựa đặt một bên, “Có chút vấn đề.”
“Anh biết?” Hàn Vũ nghiêng mặt nhìn qua Tả Duy Đường.
Tả Duy Đường chống cằm, nhìn lại Hàn Vũ, “Chỉ đoán thôi.”
“Rốt cuộc là sao?” Hàn Vũ vội hỏi.
“Có hai khả năng.” Tả Duy Đường nhíu mày nghĩ, “Lúc anh còn trong bộ đội, loáng tháng nghe được một ít, lúc ấy chỉ nghe thành trò cười, hiện tại lại thấy, có lẽ có một chút có thể tin.”
“Thứ nhất, hai đứa này có thể là kết quả của thực nghiệm gì đó, vậy Cù Bạch cha bọn nó, lần này trêu chọc vào hẳn sẽ không phải người bình thường, cho nên cũng không thể gửi nuôi cho thân thích bạn bè của bọn họ, nếu không chẳng bao lâu sẽ bị điều tra ra.”
“Một khả năng khác….” Tả Duy Đường do dự một chút, dường như bản thân cũng không quá tin tưởng, “Đại khái là một loại người xa lánh thế sự, những người này vẫn luôn được truyền lại năng lực thần kì, nhưng anh cũng chỉ từng nghe nói, năm đó nơi anh đóng quân, hàng năm chính quyền địa phương đều cần bọn anh giúp dọn dẹp một ít ung nhọt, cho nên ít ít nhiều nhiều từng tiếp xúc với một vài kho tin tức của bọn họ, phát hiện có một phần số liệu tin tức đều bị mã hóa che đậy, còn giải không được, nếu giải sẽ biến thành virus.”
“….. Về sau có hỏi loáng thoáng cũng chỉ nghe một chút. Nhưng chưa từng tiếp xúc.”
Hàn Vũ ngây ngây ngốc ngốc nghe hai loại suy đoán của Tả Duy Đường, cậu đột nhiên cảm thấy thật ra mình đang sống trong thế giới khoa học viễn tưởng hoặc là thế giới thần ma, cái gì thí nghiệm sinh hóa, cái gì người xa lánh thế sự, đây còn là thế giới bình thường cậu đang sống không?
Hàn Vũ im lặng rồi im lặng, tiêu hóa rồi tiêu hóa, thật vất vả, cậu mới coi như chấp nhận hai đứa quả thật không phải chuyện bình thường, mới hỏi tiếp, “Hiện tại làm sao bây giờ?”
Tả Duy Đường cúi đầu nhìn cậu, nở nụ cười, “Tiếp tục nuôi.”
“Có thể không?” Hàn Vũ không kinh ngạc, từ lúc Tả Duy Đường bình tĩnh suy đoán lai lịch hai đứa, Hàn Vũ có thể nhìn ra thái độ của y, cũng không cảm thấy đây là chuyện gì ghê gớm, không biết là do tự tin của y quá lớn, hay là trong lòng y đã nắm chắc rồi.
Tả Duy Đường cười cọ cọ trán Hàn Vũ, “Thư của Cù Bạch em không đọc kĩ đúng không?”
“Thư?” Hàn Vũ sửng sốt.
“Không phải hắn đã nói, bạn hắn dính vào một vài phiền toái, hắn cần giúp một tay à.” Tả Duy Đường lại duỗi cái tay không thành thật ngắt ngắt vành tai cậu, “Trong thư không có nhắc tới nguy hiểm hay là cần chúng ta cẩn thận, hai đứa bé này, hắn cũng tốn tâm huyết rất lớn nuôi dưỡng, không thể nói vứt là vúet, hoặc là hoàn toàn bỏ mặc an toàn của bọn nó, nếu dám ném tới chỗ chúng ta, vậy chứng tỏ không vấn đề gì.”
“Bởi vậy có thể nói, hắn tự tin có thể hoàn toàn xử lý tốt những vấn đề kia. Chúng ta chỉ cần giúp hắn nuôi hai thằng tiểu quỷ kia là được, về sau cẩn thận chút, cố gắng đừng để hai nhóc quỷ thoát khỏi tầm mắt của em, mang theo mọi lúc, hẳn sẽ không sao cả, dù sao mỗi ngày nấu nhiều thêm miếng cơm là được, em xem sức ăn của bọn nó, còn không bằng mèo con.”
Hàn Vũ, “……” Đây là vấn đề sức ăn à?
“Được rồi, chạy cả ngày, làm cho anh chút đồ ăn coi, đói chết!” Tả Duy Đường kéo Hàn Vũ không nói gì nhìn y, đẩy cậu vào bếp nấu cơm cho mình.
Hàn Vũ vừa bị Tả Duy Đường đẩy đi, vừa cân nhắc trong lòng, khó trách cuối thư Cù Bạch nhấn mạnh bảo mình phải mang theo hai bé con sát bên mình, hẳn là sợ chuyện hôm nay xảy ra.
Cũng may lúc ấy cái gọi là trực giác của mình vẫn đáng tin, bằng không nếu thật sự nhất thời xúc động, tiến lên tìm người phụ nữ kia lý luận, đến cuối cùng mọi chuyện phát triển thành cái dạng gì thật sự khó nói.
Chính bởi vì vậy, nhiệm vụ nuôi hai đứa bé, còn gian nan hơn xa so với cậu nghĩ!
Hàn Vũ nấu một nồi mì trứng, vốn định gọi hai nhóc quỷ dậy ăn chút rồi ngủ tiếp, nhưng đi vào thấy bộ dạng hai nhóc ngủ mớ không tự chủ cuộn người lại ôm lấy nhau khò khò, Hàn Vũ ngược lại không biết có nên mở miệng hay không.
Ngẩy người nhìn chằm chằm khuôn mặt ngủ khờ dại vô hại của hai đứa trong chốc lát, Hàn Vũ khẽ cúi thắt lưng, tém chăn lại cho hai đứa, cười khẽ một tiếng, xoay người ra ngoài cùng Tả Duy Đường ăn hết một nồi mì.
Buổi tối khi nghỉ ngơi, bởi vì bận rộn cả một ngày, phòng cho khách lại chưa kịp dọn dẹp, đệm chăn gì đó đều chưa phơi nắng, mà hai nhóc cũng không chiếm chỗ, cho nên bốn người dứt khoát cùng chen trên giường lớn trong phòng ngủ chính.
Hai bé con được Hàn Vũ và Tả Duy Đường nhẹ nhàng chuyển ra giữa giường, người lớn nằm hai bên cạnh.
Không thể không nói, năm đó Tả Duy Đường mua giường thật sự rất biết nhìn xa, cho dù là hai người lớn và hai đứa nhóc bảy tuổi nằm cùng nhau, cũng không cảm thấy chật chội.
Hàn Vũ nghiêng người nhìn hai khuôn mặt non nớt mềm mại đang ngủ, lại cách hai khuôn mặt này, nhìn Tả Duy Đường bên kia cũng đang làm chuyện giống mình, trong lòng đột nhiên cảm thấy một việc bình thường thế này, giờ phút này đột nhiên cảm thấy cực kì hiếm lạ.
Nằm đối diện chính là người đàn ông của cậu, giữa cậu và người đàn ông ấy, là hai sinh mệnh nhỏ yếu nhưng mạnh mẽ!
Giống như đột nhiên tiếp nhận được suy nghĩ của Hàn Vũ, ánh sáng trong mắt Tả Duy Đường cũng lóe lên, nhếch khóe miệng khẽ cười một tiếng, “Ngủ đi!”
“Ừ.” Hàn Vũ nhỏ giọng đáp lại, nhắm mắt tiến vào mộng đẹp.
…….
Sáng sớm hôm sau, Hàn Vũ tỉnh lại từ từng đợt ngứa ngứa trên mặt, cậu vừa mở mắt đã nhìn thấy một nhóc đậu đinh nằm úp sấp trước người mình, một đôi mắt to đang đảo tới đảo lui, thấy mình mở mắt, lập tức vui vẻ phấn khởi híp mắt, “Chú!”
“Tiểu Ngôn mới sáng sớm đãn tỉnh rồi à?” Hàn Vũ xoa xoa đầu bé, ôm bé ngồi dậy, nhìn lướt qua đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, chưa tới sáu giờ, một lớn một nhỏ khác bên cạnh bọn họ còn đang trôi dạt trong mộng đẹp.
Cù Ngôn xoa bụng nhỏ ngượng ngùng cười cười, “Đói…..”
Hàn Vũ nghe vậy mới nhớ ra, nhóc này từ chiều qua trên đường về đã ngủ, cơm chiều còn chưa ăn, hẳn đã sớm đói, nhưng vẫn đợi tới khi trời hơi sáng lên mới đánh thức mình.
Cậu nhẹ tay nhẹ chân ôm Cù Ngôn ra khỏi phòng ngủ, xoay người vào phòng tắm trong phòng cho khách bên cạnh, sau khi xả cho bé một bồn nước ấm, dùng túi nilon bọc tay nhỏ bị phỏng đã bôi thuốc mỡ lại, mới nhẹ nhàng thả bé vào trong nước, nhanh chóng tắm thơm tho, vớt ra lau khô, mặc quần áo mới cho bé.
Đương nhiên, quần lót chính là cái quần gà vàng nhỏ mà bé vừa ý.
Sau đó mang theo bé con vào bếp, kê cái ghế dựa lớn, để bé ngoan ngoãn ngồi bên trên, tìm miếng bánh ngọt, để bé gặm trước lấp bụng đói, sau đó mới an tâm chuẩn bị bữa sáng.
Cả quá trình này bé con đều ngoan đến lạ, điều này khiến Hàn Vũ ngoại trừ thêm một lần cảm thán Cù Bạch dạy rất tốt, cũng khiến một chút không thoải mái vốn đang tồn tại trong lòng cậu lập tức tiêu tan, mọi khúc mắc đều yếu đi trong thế công không tiếng động của Cù Ngôn, giọng cậu nói chuyện với bé con cũng càng ngày càng nhẹ, động tác càng ngày càng mềm, sợ làm bé con bị thương.
Giống như hiện tại, Hàn Vũ giơ chảo, dịu dàng hỏi Cù Ngôn, “Tiểu Ngôn, buổi sáng ăn trứng rán không?”
Ánh mắt bé con lập tức sáng ngời, liên tục gật đầu với Hàn Vũ, “Phải ngọt!”
Ngọt….. Trứng rán? Khóe miệng Hàn Vũ giật giật, cuối cùng vẫn làm như không có việc gì gật đầu, “Được, ngọt!”
“Muốn…..” Bé đếm đếm ngón tay mình, cũng không biết cuối cùng có đếm rõ ràng không, giơ lên cái tay mập mập, nói với Hàn Vũ, “Ba cái.”
Hàn Vũ yên lặng đếm đếm năm đầu ngón tay của bé, lại cười gật đầu, “Được, ba cái.”
Với trình độ đếm số này, rán một cái, cắt thành ba miếng cho con là có thể lừa được đúng không? Trứng vẫn nên ăn mỗi ngày một cái tốt hơn!
Chờ tới khi mang bữa sáng ra bàn, Tả Duy Đường duỗi lưng bước ra từ phòng ngủ, hai ba bước đi tới, nhìn lướt qua bữa sáng, kéo Hàn Vũ mặc tạp dề qua, cho một nụ hôn thật sâu.
Hôn xong, Tả Duy Đường liếc mắt thấy Cù Ngôn lủi bên cửa bếp bụm mặt nhỏ, hai mắt không chớp một cái nhìn bọn họ.
Cù Ngôn thấy Tả Duy Đường đảo mắt qua, lập tức sợ như thỏ con, che mắt kêu, “Không có thấy, không có thấy.”
Hàn Vũ nhìn qua, không khỏi đổ mồ hôi, lúc này mới ý thức được, nhà này không chỉ có cậu và Tả Duy Đường, còn có hai đứa nhóc nữa, không thể không kiêng dè gì như trước.
Cậu đi qua, kéo Cù Ngôn, kéo tay của bé ra, tức cười ngắt ngắt, bé con này nhìn thì gầy, nhưng chỉ là khung xương nhỏ, còn chưa dài ra thôi, thịt trên người lại không ít, bóp nhéo đều là mỡ mỡ.
“Không thấy cái gì nha?” Hàn Vũ muốn chọc bé, cứ cảm thấy một vài phản ứng của Cù Ngôn rất thú vị, hơn nữa có thể gián tiếp cho thấy rất nhiều ảnh hưởng và giáo dục của cha bọn nhỏ.
“Không nhìn thấy hôn hôn, cha nói, không thể nhìn người lớn hôn hôn, sẽ bị bệnh, baba cũng sẽ tức giận.” Bé con chớp mắt, nhỏ giọng tức giận nói.
Hàn Vũ nghe xong, mày nhướng lên, nhìn qua bên phía Tả Duy Đường, xem ra người cha này còn bất lương hơn cả Tả Duy Đường, vì có thể thân thiết với Cù Bạch, còn lo lắng Cù Bạch không được tự nhiên hoặc là dạy hư con, cho nên biên ra cái cớ này lừa trẻ con.
Cậu không nói gì thêm, kéo Cù Ngôn ngồi xuống trước bàn, sau đó nhìn Tả Duy Đường, “Tiểu Ngữ đâu?”
Tả Duy Đường nhún nhún vai, “Tối qua xuống tay hơi nặng, nhóc ta còn ngủ!”
Cù Ngôn vốn đang nhìn chằm chằm ba miếng trứng rán đường trong chén chảy nước miếng nghe thế, lập tức nhảy xuống ghé dựa, “Con đi gọi Tiểu Ngữ.”
Kết quả chân ngắn còn chưa bước ra nử bước, một cơn lốc xoáy nhỏ từ trong phòng ngủ thổi ra ngoài, “Tiểu Ngôn, Tiểu Ngôn, em ở đâu?”
Hai người lớn trong phòng khách trơ mắt nhìn hai nhóc tì bùm một phát đụng vào nhau, ngồi dưới đất cùng xoa trán nhìn đối phương.
“Tiểu Ngôn……”
“Đau…….”
“Phụt…….” Nhìn hai đứa té thành một đống trong phòng, Hàn Vũ không phúc hậu bật cười, cậu đứng dậy đi đến.
“Đừng lại đây!” Kết quả vừa mới tới gần, Cù Ngữ đã giống như con nhím, kéo Cù Ngôn qua quát lên với Hàn Vũ.
Hàn Vũ nghe một tiếng rống này bước chân dừng lại một chút, sau đó vẫn mạnh mẽ tiêu sái tiến đến trước mặt hai đứa, mỗi tay xách một đứa, đẩy Cù Ngôn xuống ghế trước bàn, “Tiểu Ngôn ăn sáng đi, trên bàn còn có ‘ba’ trái trứng đường chờ con đó!”
Sau đó lại bĩu bĩu môi với Cù Ngữ, “Tiểu Ngữ đi rửa mặt, rửa mặt xong ra ăn sáng, cũng có ‘ba’ trái trứng đường chờ con đấy!”
Cù Ngữ thấy Hàn Vũ không hề có thái độ khúc mắc, ngây người — sao vừa ngủ một giấc tỉnh lại đã không giống như trước nữa?
—
Đợi Hàn Vũ nhẹ tay nhẹ chân đi ra, Tả Duy Đường đã kéo Cù Ngữ nghiêm trang ngồi xuống sofa, Tả Duy Đường hỏi, “Biết mình làm sai cái gì không?”
Cù Ngữ khẩn trương nhìn nhìn Tả Duy Đường, lại ngó ngó Hàn Vũ đang đi tới chỗ bọn họ, cuối cùng ánh mắt dừng trên cửa phòng ngủ khép chặt, giống như đang suy nghĩ khả năng mình chạy tới kéo Cù Ngôn trốn đi lớn bao nhiêu.
Hàn Vũ nhẹ nhàng đi qua, nhìn đứa nhỏ thật ra chỉ lớn bằng Cù Ngôn này, lúc này trên mặt nhóc đầy phòng bị, càng phòng bị sâu hơn cả khi mới gặp hai người, trên khuôn mặt nho nhỏ đều là nghiêm túc cảnh giác, chỉ có sợ hãi và lo âu ngẫu nhiên hiện ra mới thể hiện chân thật cảm xúc của nhóc.
Chỉ là trong nháy mắt như thế, Hàn Vũ đột nhiên cảm thấy mình rất tàn nhẫn, từ lúc ở trên xe, cậu đã nhiều ra một phần đề phòng đứa trẻ này, cứ cảm thấy có nhiều thứ không phải người bình thường có thể biết được trộn lẫn bên trong.
Nếu chỉ là đứa trẻ bình thường, đừng nói hai đứa, dù là bốn, cậu tin tưởng mình cũng có thể chậm rãi dạy dỗ rất tốt, nhưng mà…. nếu những đứa trẻ này chẳng những không bình thường….. thậm chí…..
Hàn Vũ không dám nghĩ tiếp, khi ở bệnh viện nghe thấy bác sĩ chẩn đoán khẳng định như thế, thật ra trong lòng cậu đã có đủ loại tưởng tượng, có lẽ đứa bé này nhân lúc mình không biết, mang theo hung khí nguy hiểm gì đó trên người, hoặc là, lúc ấy vừa vặn có một con mèo hoặc con chó?
Nhưng càng muốn tránh né những đáp án khủng khiếp và khó tin đó, đáp án khó tin kia lại càng cắm rễ trong não vậy.
Đối diện đứa bé có đủ lực công kích này, cậu nảy sinh tâm lý đề phòng theo bản năng!
Nhưng đối với Cù Ngôn ngáy khò khò bên trong, cậu lại không có chút đề phòng nào, hoàn toàn xem bé là một đứa trẻ.
Từ căn bản mà nói, Hàn Vũ rất rõ, thật ra bọn nó là song sinh, bản chất là giống nhau, nếu một đứa có vấn đề, đứa kia nhất định cũng sẽ không bình thường, nhưng sợ sệt và vô hại Cù Ngôn biểu hiện ra ngoài khiến cậu đặt Cù Ngôn vào vị trí cần bảo vệ.
Nhưng cậu lại vì một chút biểu hiện trưởng thành của đứa bé mà đối xử với nó thế kia, điều này rất không công bằng!
Hàn Vũ hiểu bất công không thể khống chế trong nội tâm mình, nỗ lực hung hăng ám thị mình không thể làm vậy, sau đó cố sức xoa dịu không khí xung quanh mình, dịu dàng nhìn Cù Ngữ nói, “Tiểu Ngữ, lại đây.”
Hàn Vũ vừa mở miệng, phòng ngự của Cù Ngữ trực tiếp thăng lên mấy bậc, vội vàng nhảy ra, đứng trên một góc sofa, hình thành cục diện giằng co hình tam giác với Hàn Vũ Tả Duy Đường — giọng điệu vừa rồi của Hàn Vũ, nghe thế nào cũng giống giọng điệu mụ phù thủy dụ dỗ trẻ con.
Hàn Vũ thấy trên mặt Cù Ngữ ngoại trừ đề phòng, còn thêm vẻ mặt “Con rất thông minh, chú không lừa được con đâu”, gân xanh trên trán không khỏi giật giật, nhưng cố tình là cậu dùng sai cách trước.
Hàn Vũ tằng hắng một tiếng, khi đang chuẩn bị không ngừng cố gắng, Tả Duy Đường bên kia đã phá vỡ giằng co giữa hai người.
“Ầm ĩ cái gì? Lại đây, ngồi xuống!” Tả Duy Đường cau mày quát Cù Ngữ.
Hàn Vũ trộm khinh bỉ phỉ nhổ Tả Duy Đường trong lòng, không thấy chính sách dụ dỗ của mình còn vô dụng sao, vậy mà còn dùng chính sách bạo quân, sợ là…..
“……” Hàn Vũ nhìn Cù Ngữ ngoan ngoãn quay lại ngồi xuống, toàn bộ suy nghĩ cuối cùng hóa thành một câu đúc kết — f*ck! Nhỏ vậy đã biết nhìn thời thế.
“Em cũng lại đây.” Tả Duy Đường nhìn Hàn Vũ còn đứng ngốc ở đó, ngoắc tay với cậu.
Hàn Vũ nhíu nhíu mày, cuối cùng cũng lựa chọn “nhìn thời thế” tiêu sái đi qua, ngồi xuống cạnh Tả Duy Đường.
“Biết mình làm sai cái gì không?” Tả Duy Đường một tay vòng qua thắt lưng của Hàn Vũ, vừa hỏi Cù Ngữ.
Cù Ngữ mím miệng nhỏ, không vui nhìn Tả Duy Đường, “Không làm gì sai.”
Tả Duy Đường nhướng mày, “Nhóc đã sớm biết để anh mình đi chơi, cuối cùng nhất định sẽ tạo thành tình trạng này, tại sao còn nghe theo nó?”
Cù Ngữ cứng lại, không nói tiếp.
Lúc đầu nhóc ngăn cản Hàn Vũ quả thật là vì ngăn chặn chuyện xảy ra sau đó, nhưng cuối cùng, nhóc vẫn thỏa hiệp trước ánh mắt của Cù Ngôn!
Nhìn hai khuôn mặt một lớn một nhỏ đều rất nghiêm trọng trước mắt, Hàn Vũ đột nhiên chậm chạp phát hiện, chuyện trong bệnh viện cậu nghe được, chỉ có mình cậu biết, cậu nghe ra ý khác ngoài lời nói, Tả Duy Đường căn bản không biết chuyện này, cho nên…. chuyện ngay từ đầu Tả Duy Đường truy hỏi, không phải chuyện cậu nghĩ!
“Em cảm thấy…..” Hàn Vũ ngắt ngắt mũi, “So với chuyện này, em còn có một chuyện quan trọng hơn cần xác nhận.”
Tả Duy Đường nghiêng mặt qua nhìn cậu, Hàn Vũ miễn cưỡng nhếch khóe miệng cho y một nụ cười, chuyện cậu muốn hỏi, có thể mọi người đều sẽ cảm thấy hoang đường, “Tiểu Ngữ…. rốt cuộc con với Tiểu Ngôn là ai? Cha các con là ai? Tại sao….. tại sao, rõ ràng là con cào cô bé kia, cuối cùng giám định ra lại biến thành miệng vết thương do động vật gây ra?”
Tả Duy Đường giật mình, đồng tử nhanh chóng rụt lại, nghi ngờ quay sang, đối diện ánh mắt của Hàn Vũ.
Hàn Vũ hơi nghiêng mặt nhìn Tả Duy Đường, dừng lại vài giây, mới nhẹ nhàng gật đầu, tin tức truyền đạt qua mắt — em chính tai nghe được ở bệnh viện.
Đại não Tả Duy Đường nhanh chóng hồi tưởng lại một màn y nhìn thấy trong sảnh lớn thương xá, Hàn Vũ ôm Cù Ngôn vội vã chạy đi, mà Cù Ngữ lại theo sát sau cậu một bước cũng không bị rớt lại, cũng không hề có chút biểu hiện cố hết sức nào.
Y dùng ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Cù Ngữ, “Sao lại vậy?”
Dưới ánh mắt Tả Duy Đường, Cù Ngữ không khỏi co rụt lại, Hàn Vũ xem mà trong lòng mềm nhũn, nhớ tới cơ thể nhỏ mềm mại nằm trong kia, không khỏi kéo Tả Duy Đường — vẫn là trẻ con, sẽ không có ác ý gì đâu.
Cù Ngữ cố gắng khống chế cảm xúc của mình, có lẽ là nhớ tới lời dặn của cha trước khi đi, cố sức không để mình lộ ra vẻ mặt sợ hãi, nhóc khẽ hất đầu đi, nhỏ giọng nói, “Không thể nói.”
“Vết thương trên mặt cô bé kia là nhóc cào hay là nhóc dùng cái gì cào ra?” Tả Duy Đường suy xét tới một khả năng khác.
Cù Ngữ vội vàng ngước mắt nhìn Tả Duy Đường và Hàn Vũ, lại xoay đầu đi, khẽ lướt mắt qua cửa phòng ngủ, “Con, con, chờ Tiểu Ngon tỉnh…. con mang em ấy đi tìm baba.”
Một loạt xử sự của Cù Ngữ khiến Hàn Vũ và Tả Duy Đường không khỏi liếc nhìn nhau, hai người nghĩ nghĩ, cuối cùng do Hàn Vũ đứng lên nói với Cù Ngữ, “Cù Bạch…. baba các con cũng giống các con à?”
Cù Ngữ lại nhìn Hàn Vũ, giống như khó hiểu sao cậu lại hỏi câu này, nhóc của ngây người một lát, mới phản ứng lại được, mang theo một ít cảm xúc kịch liệt nói, “Bọn con là con của baba, đương nhiên bề ngoài rất giống!”
Nghe câu trả lời không phù hợp, ông nói gà bà nói vịt của Cù Ngữ, Hàn Vũ cảm thấy một dây gân não trong đầu mình lại ác liệt co giật, “Chú đang nói…. Ba con cũng giống các con, tay… ấy… móng vuốt…. ừm…. mặc kệ là cái gì, giống các con không?”
Hàn Vũ vừa nói, vừa ôm tay, khoa tay múa chân làm động tác cào người.
Cù Ngữ nhìn động tác của Hàn Vũ, cuối cùng nghe hiểu được câu hỏi của cậu, hạt châu (ý chỉ con ngươi) trong mắt nhỏ xoay một vòng lại một vòng, giống như đang suy nghĩ ý tứ đằng sau câu hỏi của Hàn Vũ, nhưng xoay vòng vòng, lại phát hiện nhóc hoàn toàn không thể giải thích được người lớn có ý đồ gì.
Cuối cùng nhóc hít sâu một hơi, “Không có, baba không thể làm vậy.”
“Vậy sao hai đứa….” Hàn Vũ ngẩn ra, không nghĩ tới lại là đáp án này.
“Bọn con là con của baba, baba đã nói bọn con là con của ba! Không phải con người khác, cũng không phải nhặt được, bề ngoài tụi con rất giống!” Không đợi Hàn Vũ tiếp tục nói gì thêm, Cù Ngữ đã giống như vật nhỏ bị đạp đuôi, nhe răng trợn mắt gầm lên với Hàn Vũ.
Trong nháy mắt cảm xúc Cù Ngữ không kiềm chế được, Hàn Vũ giật mình thấy trên người nhóc tỏa ra một ít khí đen, nhất là sau người, ẩn ẩn hiện hiện, nhìn như…. cái đuôi?!
“Tụi con……” Đột nhiên, Cù Ngữ mềm oặt ngã xuống, là Tả Duy Đường khi thấy Cù Ngữ càng ngày càng không bình thường, quyết định nhanh chóng ra tay, chặt một phát sau cổ, đánh ngất nhóc.
Hàn Vũ mờ mịt nhìn về phía Tả Duy Đường đứng bên cạnh Cù Ngữ tiện tay đón lấy cơ thể nhỏ mềm oặt của nhóc, “….. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Tả Duy Đường bình tĩnh nhìn lại cậu, cuối cùng phẩy tay, ôm lấy Cù Ngữ đưa vào phòng ngủ, đặt xuống cạnh Cù Ngôn, sau đó đi ra, kéo Hàn Vũ vào phòng sách cách vách, nhẹ nhàng đóng cửa.
“Hai đứa bé kia…..” Hàn Vũ dùng ánh mắt đầy hoang mang nhìn về phía Tả Duy Đường.
“Ừm.” Không đợi cậu nói xong, Tả Duy Đường đã ôm lấy cậu, kéo cậu ngồi xuống ghế dựa đặt một bên, “Có chút vấn đề.”
“Anh biết?” Hàn Vũ nghiêng mặt nhìn qua Tả Duy Đường.
Tả Duy Đường chống cằm, nhìn lại Hàn Vũ, “Chỉ đoán thôi.”
“Rốt cuộc là sao?” Hàn Vũ vội hỏi.
“Có hai khả năng.” Tả Duy Đường nhíu mày nghĩ, “Lúc anh còn trong bộ đội, loáng tháng nghe được một ít, lúc ấy chỉ nghe thành trò cười, hiện tại lại thấy, có lẽ có một chút có thể tin.”
“Thứ nhất, hai đứa này có thể là kết quả của thực nghiệm gì đó, vậy Cù Bạch cha bọn nó, lần này trêu chọc vào hẳn sẽ không phải người bình thường, cho nên cũng không thể gửi nuôi cho thân thích bạn bè của bọn họ, nếu không chẳng bao lâu sẽ bị điều tra ra.”
“Một khả năng khác….” Tả Duy Đường do dự một chút, dường như bản thân cũng không quá tin tưởng, “Đại khái là một loại người xa lánh thế sự, những người này vẫn luôn được truyền lại năng lực thần kì, nhưng anh cũng chỉ từng nghe nói, năm đó nơi anh đóng quân, hàng năm chính quyền địa phương đều cần bọn anh giúp dọn dẹp một ít ung nhọt, cho nên ít ít nhiều nhiều từng tiếp xúc với một vài kho tin tức của bọn họ, phát hiện có một phần số liệu tin tức đều bị mã hóa che đậy, còn giải không được, nếu giải sẽ biến thành virus.”
“….. Về sau có hỏi loáng thoáng cũng chỉ nghe một chút. Nhưng chưa từng tiếp xúc.”
Hàn Vũ ngây ngây ngốc ngốc nghe hai loại suy đoán của Tả Duy Đường, cậu đột nhiên cảm thấy thật ra mình đang sống trong thế giới khoa học viễn tưởng hoặc là thế giới thần ma, cái gì thí nghiệm sinh hóa, cái gì người xa lánh thế sự, đây còn là thế giới bình thường cậu đang sống không?
Hàn Vũ im lặng rồi im lặng, tiêu hóa rồi tiêu hóa, thật vất vả, cậu mới coi như chấp nhận hai đứa quả thật không phải chuyện bình thường, mới hỏi tiếp, “Hiện tại làm sao bây giờ?”
Tả Duy Đường cúi đầu nhìn cậu, nở nụ cười, “Tiếp tục nuôi.”
“Có thể không?” Hàn Vũ không kinh ngạc, từ lúc Tả Duy Đường bình tĩnh suy đoán lai lịch hai đứa, Hàn Vũ có thể nhìn ra thái độ của y, cũng không cảm thấy đây là chuyện gì ghê gớm, không biết là do tự tin của y quá lớn, hay là trong lòng y đã nắm chắc rồi.
Tả Duy Đường cười cọ cọ trán Hàn Vũ, “Thư của Cù Bạch em không đọc kĩ đúng không?”
“Thư?” Hàn Vũ sửng sốt.
“Không phải hắn đã nói, bạn hắn dính vào một vài phiền toái, hắn cần giúp một tay à.” Tả Duy Đường lại duỗi cái tay không thành thật ngắt ngắt vành tai cậu, “Trong thư không có nhắc tới nguy hiểm hay là cần chúng ta cẩn thận, hai đứa bé này, hắn cũng tốn tâm huyết rất lớn nuôi dưỡng, không thể nói vứt là vúet, hoặc là hoàn toàn bỏ mặc an toàn của bọn nó, nếu dám ném tới chỗ chúng ta, vậy chứng tỏ không vấn đề gì.”
“Bởi vậy có thể nói, hắn tự tin có thể hoàn toàn xử lý tốt những vấn đề kia. Chúng ta chỉ cần giúp hắn nuôi hai thằng tiểu quỷ kia là được, về sau cẩn thận chút, cố gắng đừng để hai nhóc quỷ thoát khỏi tầm mắt của em, mang theo mọi lúc, hẳn sẽ không sao cả, dù sao mỗi ngày nấu nhiều thêm miếng cơm là được, em xem sức ăn của bọn nó, còn không bằng mèo con.”
Hàn Vũ, “……” Đây là vấn đề sức ăn à?
“Được rồi, chạy cả ngày, làm cho anh chút đồ ăn coi, đói chết!” Tả Duy Đường kéo Hàn Vũ không nói gì nhìn y, đẩy cậu vào bếp nấu cơm cho mình.
Hàn Vũ vừa bị Tả Duy Đường đẩy đi, vừa cân nhắc trong lòng, khó trách cuối thư Cù Bạch nhấn mạnh bảo mình phải mang theo hai bé con sát bên mình, hẳn là sợ chuyện hôm nay xảy ra.
Cũng may lúc ấy cái gọi là trực giác của mình vẫn đáng tin, bằng không nếu thật sự nhất thời xúc động, tiến lên tìm người phụ nữ kia lý luận, đến cuối cùng mọi chuyện phát triển thành cái dạng gì thật sự khó nói.
Chính bởi vì vậy, nhiệm vụ nuôi hai đứa bé, còn gian nan hơn xa so với cậu nghĩ!
Hàn Vũ nấu một nồi mì trứng, vốn định gọi hai nhóc quỷ dậy ăn chút rồi ngủ tiếp, nhưng đi vào thấy bộ dạng hai nhóc ngủ mớ không tự chủ cuộn người lại ôm lấy nhau khò khò, Hàn Vũ ngược lại không biết có nên mở miệng hay không.
Ngẩy người nhìn chằm chằm khuôn mặt ngủ khờ dại vô hại của hai đứa trong chốc lát, Hàn Vũ khẽ cúi thắt lưng, tém chăn lại cho hai đứa, cười khẽ một tiếng, xoay người ra ngoài cùng Tả Duy Đường ăn hết một nồi mì.
Buổi tối khi nghỉ ngơi, bởi vì bận rộn cả một ngày, phòng cho khách lại chưa kịp dọn dẹp, đệm chăn gì đó đều chưa phơi nắng, mà hai nhóc cũng không chiếm chỗ, cho nên bốn người dứt khoát cùng chen trên giường lớn trong phòng ngủ chính.
Hai bé con được Hàn Vũ và Tả Duy Đường nhẹ nhàng chuyển ra giữa giường, người lớn nằm hai bên cạnh.
Không thể không nói, năm đó Tả Duy Đường mua giường thật sự rất biết nhìn xa, cho dù là hai người lớn và hai đứa nhóc bảy tuổi nằm cùng nhau, cũng không cảm thấy chật chội.
Hàn Vũ nghiêng người nhìn hai khuôn mặt non nớt mềm mại đang ngủ, lại cách hai khuôn mặt này, nhìn Tả Duy Đường bên kia cũng đang làm chuyện giống mình, trong lòng đột nhiên cảm thấy một việc bình thường thế này, giờ phút này đột nhiên cảm thấy cực kì hiếm lạ.
Nằm đối diện chính là người đàn ông của cậu, giữa cậu và người đàn ông ấy, là hai sinh mệnh nhỏ yếu nhưng mạnh mẽ!
Giống như đột nhiên tiếp nhận được suy nghĩ của Hàn Vũ, ánh sáng trong mắt Tả Duy Đường cũng lóe lên, nhếch khóe miệng khẽ cười một tiếng, “Ngủ đi!”
“Ừ.” Hàn Vũ nhỏ giọng đáp lại, nhắm mắt tiến vào mộng đẹp.
…….
Sáng sớm hôm sau, Hàn Vũ tỉnh lại từ từng đợt ngứa ngứa trên mặt, cậu vừa mở mắt đã nhìn thấy một nhóc đậu đinh nằm úp sấp trước người mình, một đôi mắt to đang đảo tới đảo lui, thấy mình mở mắt, lập tức vui vẻ phấn khởi híp mắt, “Chú!”
“Tiểu Ngôn mới sáng sớm đãn tỉnh rồi à?” Hàn Vũ xoa xoa đầu bé, ôm bé ngồi dậy, nhìn lướt qua đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, chưa tới sáu giờ, một lớn một nhỏ khác bên cạnh bọn họ còn đang trôi dạt trong mộng đẹp.
Cù Ngôn xoa bụng nhỏ ngượng ngùng cười cười, “Đói…..”
Hàn Vũ nghe vậy mới nhớ ra, nhóc này từ chiều qua trên đường về đã ngủ, cơm chiều còn chưa ăn, hẳn đã sớm đói, nhưng vẫn đợi tới khi trời hơi sáng lên mới đánh thức mình.
Cậu nhẹ tay nhẹ chân ôm Cù Ngôn ra khỏi phòng ngủ, xoay người vào phòng tắm trong phòng cho khách bên cạnh, sau khi xả cho bé một bồn nước ấm, dùng túi nilon bọc tay nhỏ bị phỏng đã bôi thuốc mỡ lại, mới nhẹ nhàng thả bé vào trong nước, nhanh chóng tắm thơm tho, vớt ra lau khô, mặc quần áo mới cho bé.
Đương nhiên, quần lót chính là cái quần gà vàng nhỏ mà bé vừa ý.
Sau đó mang theo bé con vào bếp, kê cái ghế dựa lớn, để bé ngoan ngoãn ngồi bên trên, tìm miếng bánh ngọt, để bé gặm trước lấp bụng đói, sau đó mới an tâm chuẩn bị bữa sáng.
Cả quá trình này bé con đều ngoan đến lạ, điều này khiến Hàn Vũ ngoại trừ thêm một lần cảm thán Cù Bạch dạy rất tốt, cũng khiến một chút không thoải mái vốn đang tồn tại trong lòng cậu lập tức tiêu tan, mọi khúc mắc đều yếu đi trong thế công không tiếng động của Cù Ngôn, giọng cậu nói chuyện với bé con cũng càng ngày càng nhẹ, động tác càng ngày càng mềm, sợ làm bé con bị thương.
Giống như hiện tại, Hàn Vũ giơ chảo, dịu dàng hỏi Cù Ngôn, “Tiểu Ngôn, buổi sáng ăn trứng rán không?”
Ánh mắt bé con lập tức sáng ngời, liên tục gật đầu với Hàn Vũ, “Phải ngọt!”
Ngọt….. Trứng rán? Khóe miệng Hàn Vũ giật giật, cuối cùng vẫn làm như không có việc gì gật đầu, “Được, ngọt!”
“Muốn…..” Bé đếm đếm ngón tay mình, cũng không biết cuối cùng có đếm rõ ràng không, giơ lên cái tay mập mập, nói với Hàn Vũ, “Ba cái.”
Hàn Vũ yên lặng đếm đếm năm đầu ngón tay của bé, lại cười gật đầu, “Được, ba cái.”
Với trình độ đếm số này, rán một cái, cắt thành ba miếng cho con là có thể lừa được đúng không? Trứng vẫn nên ăn mỗi ngày một cái tốt hơn!
Chờ tới khi mang bữa sáng ra bàn, Tả Duy Đường duỗi lưng bước ra từ phòng ngủ, hai ba bước đi tới, nhìn lướt qua bữa sáng, kéo Hàn Vũ mặc tạp dề qua, cho một nụ hôn thật sâu.
Hôn xong, Tả Duy Đường liếc mắt thấy Cù Ngôn lủi bên cửa bếp bụm mặt nhỏ, hai mắt không chớp một cái nhìn bọn họ.
Cù Ngôn thấy Tả Duy Đường đảo mắt qua, lập tức sợ như thỏ con, che mắt kêu, “Không có thấy, không có thấy.”
Hàn Vũ nhìn qua, không khỏi đổ mồ hôi, lúc này mới ý thức được, nhà này không chỉ có cậu và Tả Duy Đường, còn có hai đứa nhóc nữa, không thể không kiêng dè gì như trước.
Cậu đi qua, kéo Cù Ngôn, kéo tay của bé ra, tức cười ngắt ngắt, bé con này nhìn thì gầy, nhưng chỉ là khung xương nhỏ, còn chưa dài ra thôi, thịt trên người lại không ít, bóp nhéo đều là mỡ mỡ.
“Không thấy cái gì nha?” Hàn Vũ muốn chọc bé, cứ cảm thấy một vài phản ứng của Cù Ngôn rất thú vị, hơn nữa có thể gián tiếp cho thấy rất nhiều ảnh hưởng và giáo dục của cha bọn nhỏ.
“Không nhìn thấy hôn hôn, cha nói, không thể nhìn người lớn hôn hôn, sẽ bị bệnh, baba cũng sẽ tức giận.” Bé con chớp mắt, nhỏ giọng tức giận nói.
Hàn Vũ nghe xong, mày nhướng lên, nhìn qua bên phía Tả Duy Đường, xem ra người cha này còn bất lương hơn cả Tả Duy Đường, vì có thể thân thiết với Cù Bạch, còn lo lắng Cù Bạch không được tự nhiên hoặc là dạy hư con, cho nên biên ra cái cớ này lừa trẻ con.
Cậu không nói gì thêm, kéo Cù Ngôn ngồi xuống trước bàn, sau đó nhìn Tả Duy Đường, “Tiểu Ngữ đâu?”
Tả Duy Đường nhún nhún vai, “Tối qua xuống tay hơi nặng, nhóc ta còn ngủ!”
Cù Ngôn vốn đang nhìn chằm chằm ba miếng trứng rán đường trong chén chảy nước miếng nghe thế, lập tức nhảy xuống ghé dựa, “Con đi gọi Tiểu Ngữ.”
Kết quả chân ngắn còn chưa bước ra nử bước, một cơn lốc xoáy nhỏ từ trong phòng ngủ thổi ra ngoài, “Tiểu Ngôn, Tiểu Ngôn, em ở đâu?”
Hai người lớn trong phòng khách trơ mắt nhìn hai nhóc tì bùm một phát đụng vào nhau, ngồi dưới đất cùng xoa trán nhìn đối phương.
“Tiểu Ngôn……”
“Đau…….”
“Phụt…….” Nhìn hai đứa té thành một đống trong phòng, Hàn Vũ không phúc hậu bật cười, cậu đứng dậy đi đến.
“Đừng lại đây!” Kết quả vừa mới tới gần, Cù Ngữ đã giống như con nhím, kéo Cù Ngôn qua quát lên với Hàn Vũ.
Hàn Vũ nghe một tiếng rống này bước chân dừng lại một chút, sau đó vẫn mạnh mẽ tiêu sái tiến đến trước mặt hai đứa, mỗi tay xách một đứa, đẩy Cù Ngôn xuống ghế trước bàn, “Tiểu Ngôn ăn sáng đi, trên bàn còn có ‘ba’ trái trứng đường chờ con đó!”
Sau đó lại bĩu bĩu môi với Cù Ngữ, “Tiểu Ngữ đi rửa mặt, rửa mặt xong ra ăn sáng, cũng có ‘ba’ trái trứng đường chờ con đấy!”
Cù Ngữ thấy Hàn Vũ không hề có thái độ khúc mắc, ngây người — sao vừa ngủ một giấc tỉnh lại đã không giống như trước nữa?
—
Tác giả :
Lưu Thủy Ngư