Trùng Sinh Chi Dữ Lang Cộng Chẩm
Chương 25: Cơn giận lôi đình
Ngụy Tỏa Nghĩa nhìn thoáng qua thổ cẩu quật cường, trong lòng vẫn là rất bội phục, vì thế hắn vươn tay, vỗ vỗ đầu Phương Thần, “Ngươi coi như là có cống hiến, lấp đầy bụng của ta!” Sau khi nói xong, liền đem tiểu thổ cẩu cột lấy , đặt lên giá trên đống.
Phương Thần nháy mắt cũng cảm giác được lông mình bị đốt, nhẹ nhàng mà nhắm hai mắt lại, khí tức tuyệt vọng du đãng ở trong lòng, vốn tưởng rằng biến thành lang, sẽ không giống là kiếp trước, không thể tưởng được cuối cùng vẫn chết uất ức như thế.
“A…!” Giữa chừng đột nhiên truyền đến tiếng kêu thảm thiết, mà chính mình nháy mắt liền rơi vào trong một bờ ngực quen thuộc.
cả người Phương Triệu Nhất đều tản ra khí tức khủng bố, trong tròng mắt tối đen, không có một chút ít tình cảm của nhân loại, “Muốn chết!” Thanh âm của hắn, hình như là từ trong băng thiên tuyết địa bên trong đi ra, mà từng bước một đi đến bên người ôm bụng kia.
Ngụy Tỏa Nghĩa căn bản liền không biết mình làm saoo, hắn cảm thấy dạ dày chính mình đều rút gân, một cước này, cơ hồ thiếu chút nữa khiến hắn té xỉu, thống khổ mà nâng lên hai mắt, nhìn đến chính là Phương Triệu Nhất.
“Ngươi…!” thời điểm Ngụy Tỏa Nghĩa vẫn chưa nói xong, thân thể hắn liền nặng nề mà va vào đống lửa, nhượng người sau thét chói tai.
Kính mắt —— Trương Huy chạy tới, liền nhìn đến lão đại của mình hiện ra khí tức khủng bố kia, ánh mắt chợt lóe, rất nhanh liền khôi phục thành bộ dáng ban đầu.
“Lão Đại! Không thể!” Chương Bàng cùng Thọ Ti cũng chạy tới, hai người lập tức liền ôm đùi Phương Triệu Nhất.
Chê cười! lão Đại khủng bố của bọn họ, trường hợp huyết / tinh kia, ba người bọn họ là hoàn toàn đã lĩnh giáo qua, nếu tiếp tục nhượng lão Đại đi xuống như vậy, tai nạn chết người đều có khả năng.
“Buông tay!” Phương Triệu Nhất lạnh như băng mà nói hai chữ này.
Kính mắt vẫn tương đối lãnh tĩnh, “Lão Đại, ngươi nhìn tiểu sói con!” Ngụy Tỏa Nghĩa xứng đáng đảo môi, đắc tội ai, thế nhưng đắc tội lão Đại?! Nhìn xem tư thế như vậy, hắn chỉ biết tên này tuyệt đối là muốn nướng chín tiểu sói con.
Lúc này Phương Triệu Nhất cúi thấp đầu, phát hiện lông trên lưng tiểu sói con đều bị thiêu hủy, mà cặp ánh mắt tối đen kia, lại đối với mình tràn ngập hận ý, cùng với phòng bị.
“Ngươi…” Phương Triệu Nhất cảm thấy lửa giận bên trong lòng mình, toàn bộ đều biến mất, hắn không biết đối mặt với con trai của mình như thế nào. Nếu như mình muộn mấy phút đồng hồ nói, vậy y sẽ chết đi, nó vốn sinh ra là bán yêu, chết cũng không rõ ràng, nhưng hắn cũng sẽ tự trách chuyện xảy ra?!
“Ngao ô…! ( giả mù sa mưa!)” Phương Thần muốn tránh thoát ôm ấp của Phương Triệu Nhất, nếu người này trong lòng thật sự có mình, vậy mình liền không gặp chuyện như vậy! Phương Thần, cho tới bây giờ còn không sợ chết, bất quá lại làm y chết vì bị ăn thịt thân đều bảo trì không được , tiến vào bụng con người?! Nghĩ đến đây y cảm thấy cảm thấy phi thường ghê tởm, phi thường buồn nôn.
“Nôn nôn nôn…” dạ dày Phương Thần chịu đựng không được run rẩy,y không ngừng mà nôn ói ra, thân thể cũng nhịn không được lạnh run.
Phương Triệu Nhất vươn ra tay chính mình, giọng điệu phi thường nhu hòa, “Thần Thần ngoan, là phụ thân không tốt, phụ thân không bao giờ khiến ngươi phát sinh sự tình như vậy.” tiếng nóiphi thường nhu hòa, liên biểu tình cũng là như thế.
vài người ở chỗ này, hình như là thấy quỷ, cuối cùng kính mắt đề nghị “Lão Đại, ngươi vẫn là dẫn đến bác sỹ thú y đi, tình huống của y không tốt lắm.” Thật là, lão Đại thích làm việc trữ tình, cũng nên chờ tiểu sói con không có việc gì đã?!
Phương Thần nháy mắt cũng cảm giác được lông mình bị đốt, nhẹ nhàng mà nhắm hai mắt lại, khí tức tuyệt vọng du đãng ở trong lòng, vốn tưởng rằng biến thành lang, sẽ không giống là kiếp trước, không thể tưởng được cuối cùng vẫn chết uất ức như thế.
“A…!” Giữa chừng đột nhiên truyền đến tiếng kêu thảm thiết, mà chính mình nháy mắt liền rơi vào trong một bờ ngực quen thuộc.
cả người Phương Triệu Nhất đều tản ra khí tức khủng bố, trong tròng mắt tối đen, không có một chút ít tình cảm của nhân loại, “Muốn chết!” Thanh âm của hắn, hình như là từ trong băng thiên tuyết địa bên trong đi ra, mà từng bước một đi đến bên người ôm bụng kia.
Ngụy Tỏa Nghĩa căn bản liền không biết mình làm saoo, hắn cảm thấy dạ dày chính mình đều rút gân, một cước này, cơ hồ thiếu chút nữa khiến hắn té xỉu, thống khổ mà nâng lên hai mắt, nhìn đến chính là Phương Triệu Nhất.
“Ngươi…!” thời điểm Ngụy Tỏa Nghĩa vẫn chưa nói xong, thân thể hắn liền nặng nề mà va vào đống lửa, nhượng người sau thét chói tai.
Kính mắt —— Trương Huy chạy tới, liền nhìn đến lão đại của mình hiện ra khí tức khủng bố kia, ánh mắt chợt lóe, rất nhanh liền khôi phục thành bộ dáng ban đầu.
“Lão Đại! Không thể!” Chương Bàng cùng Thọ Ti cũng chạy tới, hai người lập tức liền ôm đùi Phương Triệu Nhất.
Chê cười! lão Đại khủng bố của bọn họ, trường hợp huyết / tinh kia, ba người bọn họ là hoàn toàn đã lĩnh giáo qua, nếu tiếp tục nhượng lão Đại đi xuống như vậy, tai nạn chết người đều có khả năng.
“Buông tay!” Phương Triệu Nhất lạnh như băng mà nói hai chữ này.
Kính mắt vẫn tương đối lãnh tĩnh, “Lão Đại, ngươi nhìn tiểu sói con!” Ngụy Tỏa Nghĩa xứng đáng đảo môi, đắc tội ai, thế nhưng đắc tội lão Đại?! Nhìn xem tư thế như vậy, hắn chỉ biết tên này tuyệt đối là muốn nướng chín tiểu sói con.
Lúc này Phương Triệu Nhất cúi thấp đầu, phát hiện lông trên lưng tiểu sói con đều bị thiêu hủy, mà cặp ánh mắt tối đen kia, lại đối với mình tràn ngập hận ý, cùng với phòng bị.
“Ngươi…” Phương Triệu Nhất cảm thấy lửa giận bên trong lòng mình, toàn bộ đều biến mất, hắn không biết đối mặt với con trai của mình như thế nào. Nếu như mình muộn mấy phút đồng hồ nói, vậy y sẽ chết đi, nó vốn sinh ra là bán yêu, chết cũng không rõ ràng, nhưng hắn cũng sẽ tự trách chuyện xảy ra?!
“Ngao ô…! ( giả mù sa mưa!)” Phương Thần muốn tránh thoát ôm ấp của Phương Triệu Nhất, nếu người này trong lòng thật sự có mình, vậy mình liền không gặp chuyện như vậy! Phương Thần, cho tới bây giờ còn không sợ chết, bất quá lại làm y chết vì bị ăn thịt thân đều bảo trì không được , tiến vào bụng con người?! Nghĩ đến đây y cảm thấy cảm thấy phi thường ghê tởm, phi thường buồn nôn.
“Nôn nôn nôn…” dạ dày Phương Thần chịu đựng không được run rẩy,y không ngừng mà nôn ói ra, thân thể cũng nhịn không được lạnh run.
Phương Triệu Nhất vươn ra tay chính mình, giọng điệu phi thường nhu hòa, “Thần Thần ngoan, là phụ thân không tốt, phụ thân không bao giờ khiến ngươi phát sinh sự tình như vậy.” tiếng nóiphi thường nhu hòa, liên biểu tình cũng là như thế.
vài người ở chỗ này, hình như là thấy quỷ, cuối cùng kính mắt đề nghị “Lão Đại, ngươi vẫn là dẫn đến bác sỹ thú y đi, tình huống của y không tốt lắm.” Thật là, lão Đại thích làm việc trữ tình, cũng nên chờ tiểu sói con không có việc gì đã?!
Tác giả :
Mộng Ảo Chi Ca