Trùng Sinh Chi Đích Thân Quý Nữ
Chương 23: Sự cố tái khởi!
Đinh Bằng cùng Vương thị cũng ngẩn người, mới nói: “Mời vào đi.” Người gác cổng chạy chậm ly khai, trong đại sảnh lại là trầm tĩnh, lúc này không tiếp tục kéo Đinh Tử, Hỉ nhi xuống, hai người quỳ ở một bên cũng không có đứng dậy.
Chỉ chốc lát, một quản sự ma ma mang theo một tiểu ni cô tuổi còn trẻ tiến vào phòng, Vương thị cười kêu: “Không biết vị Thánh cô này quá phủ có gì chỉ giáo a?”
“A di đà phật, nhị tiểu thư trong phủ ở Bạch Vân am bị thương, đại tiểu thư lo lắng, đêm qua thỉnh người thông truyền hi vọng tổ sư Tuệ Tuyệt sư thái nhìn thương thế, nhưng là cô nương gia không muốn để lại bệnh căn. Tuệ Tuyệt sư thái vẫn chuyên tâm tu hành vô pháp xuất quan, nhưng tổ sư nói nhị tiểu thư ở am ta bị thương, chúng ta lý phải là vì người chẩn trị, liền phái tiểu ni đến đây. Ai biết trong phủ khách hành hương sáng sớm liền rời đi, tiểu ni mới biết được việc này đã tối, nhưng tổ sư có mệnh, tiểu ni không dám không theo, làm phiền.” Nói xong ánh mắt hơi đánh giá các tiểu thư trong phủ, lúc Đinh Tĩnh cùng Đinh Tử trên người bồi hồi, trong mắt hiện lên ti nghi hoặc.
Tiểu ni cô mặt ôn hòa, lúc nhìn Đinh Tĩnh bị thương còn có thái độ thương xót, nàng một thân mộc mạc của ni cô, không mang mão, sạch sẽ chiếu sáng, thủ thế phật lễ cẩn thận tỉ mỉ, toàn thân cao thấp khí chất đều là người xuất gia nên có, tường hòa cùng với phong thái thoát khỏi phàm trần, tuổi tác tuy nhỏ, nhưng xem ra thật là người xuất gia không thể nghi ngờ.
Nhưng mà lời của nàng lại như một ký búa tạ nện ở miệng nhân tâm, Đinh Tĩnh liền cắn chuẩn bị nói Đinh Tử là không cố tỷ muội tình thâm làm cho nàng ở trước mặt An vương thế tử bị hiểu lầm, bị đánh, về phần nói chuyện đoạn hương kia, giống như lời Hỉ nhi, đó là Ninh ma ma làm việc cạm bẫy, lại nghĩ đến vừa theo như lời rất nhiều khách hành hương vây xem, như một cái tát đánh vào trên mặt Đinh Tĩnh!
Đinh Tử nếu không phải cố kỵ tình tỷ muội với Đinh Tĩnh, sẽ vì nàng mà cầu đến Tuệ Tuyệt sư thái sao? Mặc dù biết rõ Tuệ Tuyệt sư thái sẽ không đến, nhưng có thể có cục diện như hiện tại, nàng sẽ làm việc không để ý tới sao? Này không vậy mà có thể phái tiểu ni cô tới sao, cái này gọi là không có tình tỷ muội sao, nói ra đều phải khiến người cười rụng răng!
Trên mặt Vương thị thâm trầm, lại bài trừ tia tiếu ý hướng về phía tiểu ni cô nói: “Còn chưa biết pháp hiệu Thánh cô.”
“Thí chủ có lễ, tiểu ni pháp hiệu Tuệ An, là môn hạ Tuệ Minh sư thái.”
Khuôn mặt tươi cười của Vương thị tựa hồ run lên, Tuệ Minh sư thái kia ở kinh thành này đối với chúng phu nhân là nhân vật nổi danh như sấm bên tai, nàng là nửa điểm cũng không dám tỏ vẻ hoài nghi tiểu ni cô nói, lại tự định giá lại nói: “Ta đây mấy tôn nữ mới trở lại trong phủ, này đại tôn nữ cũng là hiếu, sợ ta lo lắng vẫn không chịu theo ta nói thật, lão thân nhưng bây giờ lo lắng, cũng không biết tôn nữ ta đây thế nào xông tới trước người An vương thế tử.”
Đinh Tĩnh cùng nha hoàn bên người Đinh Tử kia bên nào cũng cho là mình phải, ai nói đều không thể tin, Vương thị bất đắc dĩ hỏi Tuệ An ni cô, nhưng trong lòng sớm đã đối Đinh Tử cùng Đinh Tĩnh đều mọc lên mấy phần phiền chán, bất luận là ai xông tới, các nàng đều đắc tội An vương thế tử , nàng thị lang phủ nho nhỏ này sao có thể đắt tội hoàng thân như vậy!
Bất luận thế nào, dù sao cũng phải đưa một chút lễ, vạn lần không thể làm cho An vương phủ ghi hận.
Đinh Bằng rõ ràng cũng nghĩ tới đây, ánh mắt quét Đinh Tĩnh cùng Đinh Tử, sau đó nhíu mày tự hỏi.
Tuệ An lại không biết đạo lý trong đó, chỉ chậm rãi nói: “Bạch Vân am nhất, nhị, tam hương đường là nơi để bài vị gia nữ quyến, thường ngày dâng tế hương đều do các người phủ hạ xử lý, am lý chỉ cần đúng giờ quét tước là được. Ngày ấy không biết thế nào, nhị, tam, từ đường đột nhiên loạn cả lên, đông đảo khách hành hương tụ ở nhị đường, tiểu ni bên ngoài coi chừng đến đây bẩm báo, người am đến đây, lại thấy…” Nói đến đây, ánh mắt Tuệ An hơi chớp động, nhữ khí có chút không tốt, mặc niệm mấy lần ‘A di đà phật’, Đinh Bằng, Vương thị trong lòng bất an tựa như có sâu bò qua, Mã di nương cùng Đinh Tĩnh cấp bách nghe, không biết tiểu ni cô này sẽ nói cái gì?
“Quý phủ di nương ở hương đường hạ lệnh trách đánh ma ma làm việc thất trách, đại tiểu thư giận trách các nàng không hiểu quy cư, quấy nhiễu phật môn.” Vương thị cùng Đinh Bằng mặt triệt để đen, ở phật đường đánh người, đừng nói là phủ sẽ phải chịu thiên phạt, này nếu truyền đi Thị Lang phủ còn không chắc sẽ bị truyền đến bộ dáng gì nữa, một di nương thị lang phủ dám đảm đương phật chủ lại trước đám đông lệnh đánh người, thực sự là một điểm quy chế cũng không có.
Tuệ An lại còn lo lắng nói: “An vương thế tử vừa vặn một đường đi tới, nhị tiểu thư bị dọa, ngã vào trên người đại tiểu thư, đại tiểu thư liền bị quăng ngã. Về phần An vương thế tử vì sao trách phạt…” Tuê An ánh mắt quét Đinh Tĩnh, nói cái gì cũng chưa nói, thế nhưng mắt thần tình lại rõ ràng đang nói nàng quá thất lễ! Trách nàng ở phật đường làm ra việc này quá không biết quy cư, đối phật chủ bất kính, đồng thời cũng có đối An vương thế tử bất đắc dĩ, hiển nhiên mặc dù là người phật gia, cũng không thể chính diện cùng người hoàng gia làm cái gì.
Đinh Tĩnh, Mã di nương mặt trắng bệch, tiểu ni cô này nói chuyện chậm rì rì, đều đều không có nửa điểm cao thấp, nhưng ý tứ trong lời nói lại như cây kim dâm vào các nàng, nàng rõ ràng nhìn thấy hai tròng mắt Vương thị cùng Đinh Bằng chứa đựng lửa giận, hận không thể ăn nàng.
Nàng thế nào không biết đắc tội An vương thế tử là không thể, chính là bởi vì như vậy, nàng mới muốn không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, tính ở trên người Đinh Tử, dù sao nàng ta ngã, nói như thế nào nàng ta cũng có trách nhiệm, ai biết Bạch Vân am đột nhiên phái cái tiểu ni cô đi ra thay Đinh Tử giải vây đâu?
Giải vây!
Mã di nương mắt chợt sáng ngời, ánh mắt nhìn Tuê An mang theo thẩm đạc: “Vị Thánh cô này không biết có bằng chứng gì chứng minh là đệ tử Bạch Vân am, Bạch Vân am vẫn là một am ni cô, nơi đông đảo nữ quyến tín ngưỡng, thanh danh quá mức vang dội, cũng không có chỗ hảo.” Trong miệng ý tứ, lại là chỉ trích Tuệ An mượn tên tuổi Bạch Vân am hành sự, là một tên lường gạt.
Tuệ An trên mặt không có bị hoài nghi mà tức giận, chỉ nhàn nhạt nói phật ngữ: “Tổ sư nói tiểu ni đến, nhị tiểu thư hồi phủ tự có phủ trị liệu, tiểu ni liền không quấy rầy. Vị di nương này lòng có nghi ngờ, liền phái ma ma tùy thân cùng tiểu ni đi một chuyến đi.” Nói xong xoay người đi hướng bên người quỳ Đinh Tử ở một bên, “Thí chủ làm việc thiện đức, tương lai tất có đại phúc, lúc tiểu ni xuất môn sư phụ từng nói thí chủ nếu có rảnh, hãy thường đến am cùng nàng luận bàn phật hiệu, A di đà phật.” Tuệ An ôn hòa, diện mục đột nhiên biến đổi, ở góc chỉ có Đinh Tử nhìn thấy, nàng nháy nháy mắt, trong mắt Đinh Tử mang cười.
Vị Tuệ An này chính là tiểu ni cô lúc trước thỉnh nàng gặp Tuệ Tuyệt cùng thái hậu, bàn về đứng hàng thứ nàng là sư thúc của Tuệ An rồi, tiểu ni cô này cũng là đệ tử đắc lực nhất của Tuệ Minh sư thái.
Đinh Tử cũng không đánh khi không nắm chắt, nàng lường trước Mã di nương, Đinh Tĩnh hồi phủ sẽ tìm nàng gây phiền phức, liền trước đó thỉnh Tuệ Minh làm cho Tuệ An đi trước, vô sự thì tốt, có việc vừa lúc cho nàng giải vây.
Tuệ An nói xong, xoay người tới trước Vương thị, Đinh Bằng thi lễ một cái, chờ Mã di nương xấu hổ không ngớt, phái ma ma đi theo, Vương thị cực lực giữ lại nhưng nàng vẫn kiên trì ly khai.
Đại đường đột nhiên yên tĩnh đáng sợ, Mã di nương, Đinh Tĩnh xấu hổ nắm chặt khăn gấm trong tay, trong lúc nhất thời không biết nên thế nào biện giải cho mình, các nàng hai miệng, lại không như Bạch Vân am người phật gia, đủ độ mạnh yếu, đều nói người phật gia không nói dối, có mười lý, tám càng cũng khong thể bằng lời của Tuệ An, huống chi nàng ấy cùng Hỉ nhi nói hoàn toàn giống nhau, nhắm thẳng vào việc các nàng gây ra.
Vương thị mặt âm trầm đang muốn lên tiếng, người gác cổng lại chạy vào nói: “Lão gia, lão phu nhân, mã xa phu trong phủ đến đây thỉnh tội, nói là không chiếu cố… Không chiếu cố tốt tiểu thư, làm cho nàng chịu nhục…” Người canh cửa kia nói, trong đại sảnh nửa ngày không ai nói chuyện.
“Dẫn người vào!” Đinh Bằng trầm giọng nói, Đinh Tử đã bị Hỉ nhi nâng dậy sắc mặt yên lặng ngồi trên ghế, trái lại Mã di nương, Đinh Tĩnh sắc mặt năm màu sặc sỡ chuyển không ngừng, Đinh Tử rũ mắt xuống, trong mắt tràn đầy ánh sáng lạnh!
Lần này, nàng không làm cho Đinh Tĩnh thương càng thêm thương là không thể!
Chỉ chốc lát, một quản sự ma ma mang theo một tiểu ni cô tuổi còn trẻ tiến vào phòng, Vương thị cười kêu: “Không biết vị Thánh cô này quá phủ có gì chỉ giáo a?”
“A di đà phật, nhị tiểu thư trong phủ ở Bạch Vân am bị thương, đại tiểu thư lo lắng, đêm qua thỉnh người thông truyền hi vọng tổ sư Tuệ Tuyệt sư thái nhìn thương thế, nhưng là cô nương gia không muốn để lại bệnh căn. Tuệ Tuyệt sư thái vẫn chuyên tâm tu hành vô pháp xuất quan, nhưng tổ sư nói nhị tiểu thư ở am ta bị thương, chúng ta lý phải là vì người chẩn trị, liền phái tiểu ni đến đây. Ai biết trong phủ khách hành hương sáng sớm liền rời đi, tiểu ni mới biết được việc này đã tối, nhưng tổ sư có mệnh, tiểu ni không dám không theo, làm phiền.” Nói xong ánh mắt hơi đánh giá các tiểu thư trong phủ, lúc Đinh Tĩnh cùng Đinh Tử trên người bồi hồi, trong mắt hiện lên ti nghi hoặc.
Tiểu ni cô mặt ôn hòa, lúc nhìn Đinh Tĩnh bị thương còn có thái độ thương xót, nàng một thân mộc mạc của ni cô, không mang mão, sạch sẽ chiếu sáng, thủ thế phật lễ cẩn thận tỉ mỉ, toàn thân cao thấp khí chất đều là người xuất gia nên có, tường hòa cùng với phong thái thoát khỏi phàm trần, tuổi tác tuy nhỏ, nhưng xem ra thật là người xuất gia không thể nghi ngờ.
Nhưng mà lời của nàng lại như một ký búa tạ nện ở miệng nhân tâm, Đinh Tĩnh liền cắn chuẩn bị nói Đinh Tử là không cố tỷ muội tình thâm làm cho nàng ở trước mặt An vương thế tử bị hiểu lầm, bị đánh, về phần nói chuyện đoạn hương kia, giống như lời Hỉ nhi, đó là Ninh ma ma làm việc cạm bẫy, lại nghĩ đến vừa theo như lời rất nhiều khách hành hương vây xem, như một cái tát đánh vào trên mặt Đinh Tĩnh!
Đinh Tử nếu không phải cố kỵ tình tỷ muội với Đinh Tĩnh, sẽ vì nàng mà cầu đến Tuệ Tuyệt sư thái sao? Mặc dù biết rõ Tuệ Tuyệt sư thái sẽ không đến, nhưng có thể có cục diện như hiện tại, nàng sẽ làm việc không để ý tới sao? Này không vậy mà có thể phái tiểu ni cô tới sao, cái này gọi là không có tình tỷ muội sao, nói ra đều phải khiến người cười rụng răng!
Trên mặt Vương thị thâm trầm, lại bài trừ tia tiếu ý hướng về phía tiểu ni cô nói: “Còn chưa biết pháp hiệu Thánh cô.”
“Thí chủ có lễ, tiểu ni pháp hiệu Tuệ An, là môn hạ Tuệ Minh sư thái.”
Khuôn mặt tươi cười của Vương thị tựa hồ run lên, Tuệ Minh sư thái kia ở kinh thành này đối với chúng phu nhân là nhân vật nổi danh như sấm bên tai, nàng là nửa điểm cũng không dám tỏ vẻ hoài nghi tiểu ni cô nói, lại tự định giá lại nói: “Ta đây mấy tôn nữ mới trở lại trong phủ, này đại tôn nữ cũng là hiếu, sợ ta lo lắng vẫn không chịu theo ta nói thật, lão thân nhưng bây giờ lo lắng, cũng không biết tôn nữ ta đây thế nào xông tới trước người An vương thế tử.”
Đinh Tĩnh cùng nha hoàn bên người Đinh Tử kia bên nào cũng cho là mình phải, ai nói đều không thể tin, Vương thị bất đắc dĩ hỏi Tuệ An ni cô, nhưng trong lòng sớm đã đối Đinh Tử cùng Đinh Tĩnh đều mọc lên mấy phần phiền chán, bất luận là ai xông tới, các nàng đều đắc tội An vương thế tử , nàng thị lang phủ nho nhỏ này sao có thể đắt tội hoàng thân như vậy!
Bất luận thế nào, dù sao cũng phải đưa một chút lễ, vạn lần không thể làm cho An vương phủ ghi hận.
Đinh Bằng rõ ràng cũng nghĩ tới đây, ánh mắt quét Đinh Tĩnh cùng Đinh Tử, sau đó nhíu mày tự hỏi.
Tuệ An lại không biết đạo lý trong đó, chỉ chậm rãi nói: “Bạch Vân am nhất, nhị, tam hương đường là nơi để bài vị gia nữ quyến, thường ngày dâng tế hương đều do các người phủ hạ xử lý, am lý chỉ cần đúng giờ quét tước là được. Ngày ấy không biết thế nào, nhị, tam, từ đường đột nhiên loạn cả lên, đông đảo khách hành hương tụ ở nhị đường, tiểu ni bên ngoài coi chừng đến đây bẩm báo, người am đến đây, lại thấy…” Nói đến đây, ánh mắt Tuệ An hơi chớp động, nhữ khí có chút không tốt, mặc niệm mấy lần ‘A di đà phật’, Đinh Bằng, Vương thị trong lòng bất an tựa như có sâu bò qua, Mã di nương cùng Đinh Tĩnh cấp bách nghe, không biết tiểu ni cô này sẽ nói cái gì?
“Quý phủ di nương ở hương đường hạ lệnh trách đánh ma ma làm việc thất trách, đại tiểu thư giận trách các nàng không hiểu quy cư, quấy nhiễu phật môn.” Vương thị cùng Đinh Bằng mặt triệt để đen, ở phật đường đánh người, đừng nói là phủ sẽ phải chịu thiên phạt, này nếu truyền đi Thị Lang phủ còn không chắc sẽ bị truyền đến bộ dáng gì nữa, một di nương thị lang phủ dám đảm đương phật chủ lại trước đám đông lệnh đánh người, thực sự là một điểm quy chế cũng không có.
Tuệ An lại còn lo lắng nói: “An vương thế tử vừa vặn một đường đi tới, nhị tiểu thư bị dọa, ngã vào trên người đại tiểu thư, đại tiểu thư liền bị quăng ngã. Về phần An vương thế tử vì sao trách phạt…” Tuê An ánh mắt quét Đinh Tĩnh, nói cái gì cũng chưa nói, thế nhưng mắt thần tình lại rõ ràng đang nói nàng quá thất lễ! Trách nàng ở phật đường làm ra việc này quá không biết quy cư, đối phật chủ bất kính, đồng thời cũng có đối An vương thế tử bất đắc dĩ, hiển nhiên mặc dù là người phật gia, cũng không thể chính diện cùng người hoàng gia làm cái gì.
Đinh Tĩnh, Mã di nương mặt trắng bệch, tiểu ni cô này nói chuyện chậm rì rì, đều đều không có nửa điểm cao thấp, nhưng ý tứ trong lời nói lại như cây kim dâm vào các nàng, nàng rõ ràng nhìn thấy hai tròng mắt Vương thị cùng Đinh Bằng chứa đựng lửa giận, hận không thể ăn nàng.
Nàng thế nào không biết đắc tội An vương thế tử là không thể, chính là bởi vì như vậy, nàng mới muốn không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, tính ở trên người Đinh Tử, dù sao nàng ta ngã, nói như thế nào nàng ta cũng có trách nhiệm, ai biết Bạch Vân am đột nhiên phái cái tiểu ni cô đi ra thay Đinh Tử giải vây đâu?
Giải vây!
Mã di nương mắt chợt sáng ngời, ánh mắt nhìn Tuê An mang theo thẩm đạc: “Vị Thánh cô này không biết có bằng chứng gì chứng minh là đệ tử Bạch Vân am, Bạch Vân am vẫn là một am ni cô, nơi đông đảo nữ quyến tín ngưỡng, thanh danh quá mức vang dội, cũng không có chỗ hảo.” Trong miệng ý tứ, lại là chỉ trích Tuệ An mượn tên tuổi Bạch Vân am hành sự, là một tên lường gạt.
Tuệ An trên mặt không có bị hoài nghi mà tức giận, chỉ nhàn nhạt nói phật ngữ: “Tổ sư nói tiểu ni đến, nhị tiểu thư hồi phủ tự có phủ trị liệu, tiểu ni liền không quấy rầy. Vị di nương này lòng có nghi ngờ, liền phái ma ma tùy thân cùng tiểu ni đi một chuyến đi.” Nói xong xoay người đi hướng bên người quỳ Đinh Tử ở một bên, “Thí chủ làm việc thiện đức, tương lai tất có đại phúc, lúc tiểu ni xuất môn sư phụ từng nói thí chủ nếu có rảnh, hãy thường đến am cùng nàng luận bàn phật hiệu, A di đà phật.” Tuệ An ôn hòa, diện mục đột nhiên biến đổi, ở góc chỉ có Đinh Tử nhìn thấy, nàng nháy nháy mắt, trong mắt Đinh Tử mang cười.
Vị Tuệ An này chính là tiểu ni cô lúc trước thỉnh nàng gặp Tuệ Tuyệt cùng thái hậu, bàn về đứng hàng thứ nàng là sư thúc của Tuệ An rồi, tiểu ni cô này cũng là đệ tử đắc lực nhất của Tuệ Minh sư thái.
Đinh Tử cũng không đánh khi không nắm chắt, nàng lường trước Mã di nương, Đinh Tĩnh hồi phủ sẽ tìm nàng gây phiền phức, liền trước đó thỉnh Tuệ Minh làm cho Tuệ An đi trước, vô sự thì tốt, có việc vừa lúc cho nàng giải vây.
Tuệ An nói xong, xoay người tới trước Vương thị, Đinh Bằng thi lễ một cái, chờ Mã di nương xấu hổ không ngớt, phái ma ma đi theo, Vương thị cực lực giữ lại nhưng nàng vẫn kiên trì ly khai.
Đại đường đột nhiên yên tĩnh đáng sợ, Mã di nương, Đinh Tĩnh xấu hổ nắm chặt khăn gấm trong tay, trong lúc nhất thời không biết nên thế nào biện giải cho mình, các nàng hai miệng, lại không như Bạch Vân am người phật gia, đủ độ mạnh yếu, đều nói người phật gia không nói dối, có mười lý, tám càng cũng khong thể bằng lời của Tuệ An, huống chi nàng ấy cùng Hỉ nhi nói hoàn toàn giống nhau, nhắm thẳng vào việc các nàng gây ra.
Vương thị mặt âm trầm đang muốn lên tiếng, người gác cổng lại chạy vào nói: “Lão gia, lão phu nhân, mã xa phu trong phủ đến đây thỉnh tội, nói là không chiếu cố… Không chiếu cố tốt tiểu thư, làm cho nàng chịu nhục…” Người canh cửa kia nói, trong đại sảnh nửa ngày không ai nói chuyện.
“Dẫn người vào!” Đinh Bằng trầm giọng nói, Đinh Tử đã bị Hỉ nhi nâng dậy sắc mặt yên lặng ngồi trên ghế, trái lại Mã di nương, Đinh Tĩnh sắc mặt năm màu sặc sỡ chuyển không ngừng, Đinh Tử rũ mắt xuống, trong mắt tràn đầy ánh sáng lạnh!
Lần này, nàng không làm cho Đinh Tĩnh thương càng thêm thương là không thể!
Tác giả :
Hỏa Tiểu Huyên