Trùng Sinh Chi Đích Thân Quý Nữ
Chương 140: Phản kích, bị diệt!
“A!” Ngọc Du trừng lớn hai mắt, khuôn mặt dữ tợn, hô to một tiếng sử dụng hết lực lượng toàn thân mạnh mẽ muốn nhào về phía Đinh Tử, người nọ lại mau hơn nàng một bước, đem Đinh Tử hung hăng đẩy đến vách thuyền, chân đã bước ra nửa bước.
“Phù phù.”
Người trên thuyền đều tĩnh một chút, Ngọc Du mở to mắt, trong lòng căng thẳng, sau đó thở dài một hơi, Đinh Tử ngã vào vách thuyền, hai cánh tay được Bạch Sương Tuyết cùng Vân Hi Vũ một trái một phải kéo gắt gao, tư thế mặc dù thập phần bất nhã, thế nhưng bây giờ không ai để ý chuyện này.
Đinh Tử lúc này cũng sửng sốt một chút, nhìn Vân Hi Vũ cùng Bạch Sương Tuyết mệt thở hổn hển, rõ ràng bị dọa đến toàn thân phát run, lại cố sống cố chết kéo nàng, Đinh Tử trong lòng ấm áp, hơi chớp mi mắt, lập tức nói: “Mau, trước tiến vào trong khoang thuyền, trên thuyền quá nguy hiểm, đi mau!”
Vân Hi Vũ cùng Bạch Sương Tuyết hiện tại trong đầu còn trống rỗng, vốn các nàng bị Đinh Tử đẩy ra còn chưa hiểu tình huống, trên thuyền liền bắt đầu có người rơi xuống nước, các nàng kinh ngạc đồng thời bị nha hoàn lôi đi, lại vẫn xoay người lại tìm Đinh Tử, phát hiện hiểm trạng Ngọc Du cứu Đinh Tử, lại thêm nhìn đến Đinh Tử cũng bị ám khí mạo hiểm tấn công, cùng với động tác ác nhân kia nhằm phía Đinh Tử. Các nàng lúc đó cũng không nghĩ nhiều, chỉ biết không thể để Đinh Tử gặp nguy hiểm gì, thế là hai người đồng thời vọt tới, một người hung hăng đẩy bà tử kia rơi xuống nước, người còn lại khẩn cấp kéo Đinh Tử, sau đó hai người cùng ôm Đinh Tử, ba người đều té nhào trên thuyền.
Hiện tại Đinh Tử được cứu lại một mạng, hai người chợt phục hồi tinh thần lại, kéo Đinh Tử, mà nha hoàn của các nàng mặc dù bị dọa không hoàn hồn, vẫn vội vàng chạy tới kéo Ngọc Du hướng vào trong khoang thuyền mà chạy, trong cơ thể Ngọc Du còn trúng dược tê dại khiến động tác chậm chạp, bị kéo, bước tiến chật vật, lại nhờ vậy tránh thoát ba công kích trên không khác, trên thuyền không ít người nhìn thấy động tác Đinh Tử các nàng, cũng sôi nổi chạy theo vọt vào trong khoang thuyền, khoang thuyền nho nhỏ nhất thời đầy ắp người.
Mấy người Đinh Tử đi vào trước nhất, hiện tại bị chen chúc bên trong khoang thuyền tối, Đinh Tử vuốt ve chất liệu thuyền, độ dày khá cao, ám khí sẽ đánh không thủng, thế nhưng nếu người nọ còn có hậu chiêu, các nàng trong khoang thuyền sẽ còn chuyện phiền phức khác, Đinh Tử vừa nghĩ như vậy, đột nhiên cảm giác xung quanh nhiệt độ lên cao, trong lòng nàng trầm xuống, đột nhiên quát: “Bên ngoài bắn hỏa tiễn, đứng ở chỗ này lập tức sẽ bị chết cháy, đi ra ngoài trước lại nói!”
Vốn đang có người không tin lời Đinh Tử nói, nhưng lúc cảm giác nhiệt độ xung quanh lên cao, cùng với nha hoàn bên ngoài chưa kịp chui vào hô lớn “cháy”, các nàng cả kinh, nháo nhào xông ra, trên thuyền nhất thời lại một mảnh hỗn loạn.
Đinh Tử bị Vân Hi Vũ, Bạch Sương Tuyết lôi ra ngoài thuyền, lại nhìn thấy khoang thuyền bị cắm rất nhiều hỏa tiễn, nếu đi ra trễ thêm chút nữa, các nàng sợ rằng đều ra không được.
Trên thuyền, các phu nhân tiểu thư bị mạo hiểm như thế dọa “Ô ô” khóc lên, Đinh Tử sắc mặt xanh đen, nàng hiện tại cũng đoán được chính mình trúng dược gì, hẳn không phải là độc, chỉ là dược làm cho thân thể nàng trì độn, nếu gặp chuyện không may, điều tra ra, dược hiệu căn bản đã qua sẽ không để cho người ta hoài nghi cái gì, lại có thể dùng để trì hoãn hành động của nàng, vừa lúc trong khoảng thời gian ngắn hoàn thành mục đích tru diệt nàng, kẻ chủ mưu này là người tâm tư rất cẩn mật!
Mà động tĩnh trên thuyền của Đinh Tử lớn như vậy đã sớm vỡ lở ra, kẻ vốn đang âm thầm trốn lại bắn ra một đợt đá ám khí, đáng tiếc hai bên bờ đột nhiên tuôn ra một nhóm thị vệ, trong sông vài chiếc thuyền con cấp tốc bơi tới, mọi người thấy cứu tinh đến đều sôi nổi nhìn sang.
Đón đầu mà đến chính là Lam Thanh Lăng, lúc này trên người hắn tản ra lãnh khí yếu ớt, trên mặt lóe hàn quang, Vân Hi Vũ cùng Bạch Sương Tuyết nhìn thấy trong lòng thở dài một hơi, thẳng đến khi thuyền nhỏ bắt đầu đến gần, Vân Hi Vũ cùng Bạch Sương Tuyết cũng bất chấp rụt rè của nữ tử, trực tiếp đỡ Đinh Tử nhảy xuống, Lam Thanh Hoa, Vân Hi Văn từ trong khoang thuyền nhảy ra, vốn tiệc đón gió này Lam Thanh Hoa nên tham dự, cũng không biết đã chạy đi đâu, yến hội như vậy cũng không ai chú ý hắn, lúc này từ trong khoang thuyền lao tới, cùng Lam Thanh Lăng bên bờ cấp tốc đem ba người Đinh Tử đỡ xuống, Ngô Nguyệt Nga vẫn chen chúc tại trong đám người, mỗi lần tránh né nguy hiểm nàng ta đều trốn ở phía sau, nhưng thật ra không bị thương tích gì, lúc này thấy Lam Thanh Lăng bọn họ tới cứu người, cấp tốc xông lại hướng trên thuyền nhảy.
Nhảy đến trên thuyền, nàng lập tức khóc lê hoa đái vũ, liền muốn nhào vào trên người Lam Thanh Lăng, Lam Thanh Lăng tránh qua một bên, Ngô Nguyệt Nga lập tức khóc ròng nói: “Biểu ca ngươi tới cứu ta, Nguyệt Nga rất sợ hãi a, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra a, biểu ca, cũng là ngươi tốt nhất, cám ơn ngươi tới cứu ta. Biểu ca, ta…”
Ngô Nguyệt Nga nói lời này làm cho người ta quá dễ hiểu lầm, cái gì tới cứu ngươi, chuyên môn tới cứu ngươi, nói tựa như hai người đã có chuyện tốt gì. Chẳng qua là đương sự một chút phản ứng cũng không có, đừng nói gì đến thương hương tiếc ngọc, từ đầu tới đuôi Lam Thanh Lăng căn bản nửa ánh mắt đều không bố thí, Ngô Nguyệt Nga cắn môi, trên mặt rất ủy khuất, si ngốc nhìn Lam Thanh Lăng.
Lam Thanh Lăng phát hiện thân thể Đinh Tử không quá linh hoạt, đỡ nàng lạnh giọng hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
Hắn tức giận đến toàn thân cứng ngắc, lúc nói lời này là nghiến răng nghiến lợi, hiện tại đã có không ít thuyền nhỏ tới cứu người, trên thuyền ngoại trừ mấy phu nhân bị ngoại thương, còn có vài người rơi xuống nước, ở trên thuyền trước kia vì sợ đột ngột phát sinh tình huống gì nên mang theo mấy bà tử biết bơi cứu giúp, tạm thời chỉ phát hiện có hai người không biết tung tích, nhưng mà chiếc thuyền chở Đinh Tử các nàng đã cháy hơn phân nửa, nếu Lam Thanh Lăng đến muộn một chút thì Đinh Tử các nàng đều phải gặp nguy hiểm.
Đinh Tử tựa ở trong lòng Lam Thanh Lăng, đã tận lực điều chỉnh hô hấp: “Trên ám khí có thuốc tê, những người này là hướng về phía ta mà tới.”
Lam Thanh Lăng đỡ lưng Đinh Tử, hai mắt lợi hại quét tứ phía, nhìn địa hình xung quanh, mặc dù đại nội thị vệ đã bắt đầu vây công tìm người, nhưng bởi vì hoàng cung khá lớn, đến nay còn chưa có tin tức truyền về, không phải không tìm được người, chính là đại nội thị vệ đã cùng nhóm người kia đánh đấu. Lam Thanh Lăng không khỏi phỏng đoán, người vừa tập kích Đinh Tử, đầu tiên đối với địa hình hoàng cung rất quen thuộc, sau là có một đội ám vệ hoặc thế lực của mình, người này thân phận nhất định quý trọng, không phải người thường!
Lam Thanh Lăng nghĩ đến đầu tiên chính là Hoàng hậu, muốn trong hoàng cung động thủ, còn có ai so với người này ở tại chỗ đồng thời có địa vị cao làm thuận tiện hơn sao? Nhưng lập tức hắn lại bỏ ý niệm này đi, hôm nay Hoàng hậu còn nghĩ hết biện pháp để Hoàng thượng, Thái hậu vui, tuyệt đối sẽ không ở thời gian này làm chuyện ngu xuẩn như thế, làm cho mình lại lần nữa thất sủng, thời gian này bà ta chỉ biết nghĩ hết biện pháp hoàn thành tiệc đón gió hôm nay, vì thế không thể nào là bà ta.
Người kia cùng Đinh Tử có thù oán, Lam Thanh Lăng chân mày dựng lên, sát khí đầy người.
Ngô Nguyệt Nga thấy Lam Thanh Lăng không để ý tới mình, liền tiến qua đây, kéo ống tay áo Lam Thanh Lăng khóc ròng nói: “Biểu ca, ngài đừng nóng giận, ta không sao , ta…”
“Cút!” Lam Thanh Lăng không lí do bực bội, đột nhiên hướng về phía nàng quát một tiếng, tay áo trực tiếp vung lên, Ngô Nguyệt Nga bị tay áo phất qua trực tiếp ngã trên đất, Ngô Nguyệt Nga trong mắt lệ trào, ngơ ngác rơi xuống, vốn không nghĩ tới Lam Thanh Lăng vì sao đột nhiên sinh khí, sau đó hắn căn bản không để ý tới nàng, chỉ đối với Vân Hi Văn cùng Lam Thanh Hoa nói, “Phái người tiến vào trong rừng rậm tra xét.”
Hai người an trí tốt Vân Hi Vũ, Bạch Sương Tuyết cùng với nha hoàn các nàng xong, liền cho người đem thuyền dọc hai bên bờ và lên bờ kiểm tra.
Lam Thanh Lăng đỡ Đinh Tử ngồi xuống, Ngô Nguyệt Nga bị một chút kinh ngạc, lúc này lui thân, một mình ở góc thuyền không dám nói nửa tiếng, Đinh Tử híp mắt, mặc dù trong lòng đã có tính toán, nhưng tâm vẫn còn nghi hoặc.
Lam Thanh Lăng thanh âm lành lạnh, giảm thấp giọng nói: “Lâm Vương phủ có một chi tinh binh ám vệ, tam đại thân vương gia cũng có một nhóm như vậy, luôn luôn do chủ nhân vương phủ tự mình chiêu gọi.”
“Chuyện này Lâm Vương gia cũng tham dự, nếu không Lâm Giai Thiến thế nào sử dụng đám người kia?” Nàng đã nói, nếu có ám vệ thân thủ như vậy, vì sao ngay từ đầu Lâm Giai Thiến không cần, nếu lần kia ở vùng ngoại ô Hoa Quế Lâm phái đi chính là chi ám vệ này, cuối cùng nàng có phải bị giết hay không ngay cả nàng cũng không thể nói.
Lam Thanh Lăng híp mắt: “Mặc kệ có phải là hắn hay không, lần này ta đều muốn diệt Lâm Vương phủ.”
Đinh Tử trầm mặc, Lâm Giai Thiến nhiều lần bình an vô sự như vậy, cũng là bởi vì Lâm Vương phủ, nếu không lần đầu tiên nàng phạm tội, đã bị đánh chết!
Trong rừng rậm, Lâm Giai Thiến nhìn mấy người Đinh Tử được cứu trợ tức giận đến giậm chân, ả giận dữ chỉ vào bạch y nữ tử khiển trách: “Ngươi không phải nói cái kế hoạch này thập phần chu đáo chặt chẽ, nhất định sẽ thành công, còn nói cho ta biết căn bản không có ngoài ý muốn sao? Thế nào không có giết được Đinh Tử?”
Ám vệ bên người Lâm Giai Thiến lúc này đã toàn bộ bỏ chạy, đúng như Lam Thanh Lăng, Đinh Tử nghĩ, ám vệ này đúng là Lâm Giai Thiến tìm tới, nhưng ả lần này không thông qua Lâm Vương gia, ả ỷ vào gần đây lại được Lâm Vương gia coi trọng, thường thường đến thư phòng của hắn, trên danh nghĩa là giúp đỡ Lâm Vương gia mài mực xử lý, kì thực là tìm kiếm lệnh bài ám vệ.
Bởi vì ám vệ Lâm Vương phủ đều hành động bí mật, ngoại trừ chủ nhân trực tiếp mệnh lệnh miệng, liền cần lệnh bài của Lâm Vương gia, ngay cả tổng quản thị vệ của Lâm vương phủ _ Lâm Hoành Triển nếu thay Lâm Vương gia truyền mệnh lệnh gì đều cần lệnh bài này, lấy thân phận quận chúa của Lâm Giai Thiến, chỉ cần cầm lệnh bài, ám vệ cũng tự nhiên không có hai lời. Ai bảo bọn họ chỉ là con rối nghe lệnh hành sự đây, vốn loại hành vi này của Lâm Giai Thiến là không thể được, nhưng đối mặt những ám vệ này lại sẽ không phân biệt có được hay không, bởi vì bọn họ chỉ nghe mệnh lệnh, căn bản sẽ không quản mệnh lệnh có hợp lý hay không hợp lý, chính điều này đã để cho Lâm Giai Thiến chui chỗ trống, làm cho ả điều động chi ám vệ này đến.
Những ám vệ này cũng không phải đại nội thị vệ bình thường có thể đối phó, hơn nữa Lâm Giai Thiến bởi vì trước đây thường xuyên vào hoàng cung, đối với địa hình hoàng cung hết sức quen thuộc, cho nên ả đoán chắc chắn ấn theo phẩm cấp du hồ, cùng với vị trí thuyền đầu cùng thuyền Đinh Tử, khoảng cách trước sau, trên đá này bôi thuốc, sau này cũng sẽ không bị tra ra vấn đề gì, chỉ cần tạo thành Đinh Tử ngoài ý muốn rơi xuống nước, ả phái người xuống đi cứu người, sau đó đem Đinh Tử kéo cho chết chìm, vốn là chuyện thiên y vô phùng.
Nhưng Đinh Tử mấy lần không có bị ép rơi xuống thuyền, mà ám vệ công kích cũng bị phát hiện, người ả phái đi đành phải tự mình động thủ đẩy Đinh Tử rời thuyền, kết quả lại là chính mình ngã vào trong hồ, Lâm Giai Thiến đương nhiên sẽ không để ý tới người nọ chết sống, chỉ là chuyện thiên y vô phùng lần này thất bại, trong lòng ả quá không thoải mái, bởi vì ả đột nhiên cảm giác được, ả muốn hại chết Đinh Tử tựa hồ đã không có khả năng.
Bạch y nữ tử nhìn thấy trên mặt Lâm Giai Thiến biến ảo các loại biểu tình, lạnh lùng cong khóe môi: “Đúng, ngươi nghĩ không sai, ngươi muốn giết Đinh Tử, đã không thể nào?”
Lâm Giai Thiến phẫn nộ xoay người lại, bạch y nữ tử kia lại lập tức nói: “Thế nhưng ta còn có thể!”
Lâm Giai Thiến cả kinh, vui vẻ nói: “Ngươi còn có biện pháp nào?”
Bạch y nữ tử trên mặt cười mang theo vài phần ý vị thâm trường, thế nhưng Lâm Giai Thiến lại không chú ý, chỉ là trong lòng từ thất lạc đến vui mừng, đang bốc lên chờ mong, thanh âm bạch y nữ tử bình thản nói: “Chờ ngươi chết, ngươi sẽ biết.”
“Ngươi nói hươu nói vượn…” chữ ‘sao’ còn không nói ra, Lâm Giai Thiến đột nhiên cảm giác thân thể bay lên không, ả mở to mắt, rơi vào giữa sông Ngọc Đoạn, hận kêu to: “Hạ Linh Nguyệt, độc phụ ngươi, ngươi dám như thế với ta?”
“Phù phù!” Lâm Giai Thiến không biết bơi, vừa mới rơi vào mặt sông, cũng cảm giác nước tràn vào trong mắt mũi miệng, phi thường khó chịu, ả giãy giụa, hai tay quơ loạn muốn bắt được cái gì đó, đột nhiên tay bị va chạm, ả ép buộc chính mình mở to mắt, lại nhìn thấy cạnh bờ sông Hạ Linh Nguyệt lấy ra một cây gậy đưa đến, Lâm Giai Thiến lúc này cũng không quản cái khác, cố quơ hai cái muốn ôm cây gậy.
Hạ Linh Nguyệt trong mắt cười trào phúng, gậy trên tay rút đi, Lâm Giai Thiến chụp không được, đầu lại chìm vào trong nước, ả vừa vội vừa tức, lại vội vàng hướng trên mặt nước quơ loạn, mặc dù hiệu quả không quá lớn, nàng cuối cùng vẫn nhô đầu ra, lại ngay lúc này ả cảm giác trên đầu có bóng đen, ả vừa mới ngẩng đầu.
“Phanh, rầm!” Hạ Linh Nguyệt giơ gậy gộc, hung hăng đập vào trên đầu Lâm Giai Thiến, sau đó không cho Lâm Giai Thiến cơ hội phản ứng, trực tiếp đánh trên đầu Lâm Giai Thiến, ấn xuống nước.
Đầu Lâm Giai Thiến từng đợt mê muội, đau nhói, ả chậm rãi nhắm mắt lại, phẫn hận nghĩ!
Hạ Linh Nguyệt thật là ác độc, ả thật hận! Đến lúc này ả còn không rõ nàng là bị Hạ Linh Nguyệt lợi dụng, ả liền thực sự là ngu xuẩn bất trị, trong đầu ả cấp tốc muốn Hạ Linh Nguyệt làm việc cho ả, nguyên lai từ vừa mới bắt đầu ả liền bị thiết kế! Ả hận! Làm quỷ, ả cũng sẽ không bỏ qua Hạ Linh Nguyệt, tuyệt đối sẽ không!
Sau đó Lâm Giai Thiến cảm thấy thất khổng (hai mắt + hai lỗ mũi + miệng + hai tai) không ngừng bị nước vào, thân thể càng ngày càng nặng, sau đó ả đã không có ý thức, cũng vĩnh viễn không có ý thức!
Cạnh bờ sông Hạ Linh Nguyệt nhìn mặt sông hồi phục yên lặng, trên mặt lộ ra tiếu ý âm lãnh, sau đó vung gậy gỗ to ném qua một bên, nhìn thân thể ả mảnh mai, lại có chút khí lực.
Chỗ rừng rậm Lâm Giai Thiến cùng Hạ Linh Nguyệt ở là một chỗ bí ẩn của sông Ngọc, rất dễ cho việc âm thầm giám sát, trước đó ám vệ cùng bọn họ không ở một chỗ, vì thế đại nội thị vệ sẽ không lập tức truy qua đây, cũng dễ cho ả làm việc. Hạ Linh Nguyệt nhìn ba mặt sông yên lặng lại không gió, xác định Lâm Giai Thiến đã bị chết chìm, xoay người ly khai tại chỗ.
Ả lúc trước tìm tới Lâm Giai Thiến, nghĩ đến chính là kết quả này, không, bất luận Lâm Giai Thiến có giết chết Đinh Tử hay không, kết quả của nàng ta cũng đều chính là một chữ “chết”! Muốn rửa thoát tội danh của mình, tất nhiên là hi sinh một người, hơn nữa bàn về thực lực mà nói, ả không bằng Lâm Giai Thiến, Lâm Giai Thiến ở trên việc này có nhiều thực lực hơn, cho nên ả muốn lợi dụng Lâm Giai Thiến vì ả làm việc, vốn Đinh Tử chết đối với ả là có lợi. Nhưng nếu không có việc gì, ả cũng không quan tâm, bởi vì kế hoạch của Lâm Giai Thiến chỉ là kết quả ả muốn cùng một bộ phận trong kế hoạch mà thôi, ả muốn chỉ là Đinh Tử không rảnh phân thân, hoặc là bị nghe nhìn lẫn lộn là đủ rồi!
Hạ Linh Nguyệt rất rõ ràng Đinh Tử là một người rất cảnh giác, ả cũng không phải rõ ràng Đinh Tử có hay không hoài nghi tới ả, hiện tại có Lâm Giai Thiến làm đầu sỏ gây nên ở đây, ả rất dễ bị người bỏ qua. Hạ Linh Nguyệt cười lạnh, bất quá thời gian ả chân chính xuất thủ, hủy chính là Đinh Tử cùng toàn bộ mẫu tộc, bao gồm cái đệ đệ Đinh Tử thập phần để ý kia – Đinh Trí!
Ả muốn xem Đinh Tử thống khổ tuyệt vọng chết đi, chính tay đâm Đinh Tử, ý nghĩ như vậy khiến Hạ Linh Nguyệt toàn thân run lên, hơn nữa là kích động run rẩy!
Hạ Linh Nguyệt bước nhanh ly khai, vòng qua mấy gốc tùng ẩn mật, lúc đi ra rừng tùng cố ý sửa sang lại y sam, bước nhanh hướng về Lưu Thải viện, không tới Lưu Thải viện, Hạ Linh Nguyệt đứng trước một chòi nghỉ mát, lúc này Hoàng thượng mang theo đại bộ phận người hoàng cung đang du hồ, Thái hậu thì ở trong Lưu Thải viện, có Thái hậu trấn thủ, hiếm khi có người dám không kiên nhẫn đi ra, dù là cung nữ trong cung đều ít đi lại, nơi ả dừng lại này mặc dù cùng Lưu Thải viện cách không tính xa, lại yên tĩnh dị thường, địa phương không người để ý.
Hạ Linh Nguyệt vừa mới đến gần, trong chòi nghỉ mát đi ra một nữ tử trang điểm mặc y phục nha hoàn màu phấn, nữ tử kia thấp giọng nói: “Thiếu phu nhân ngài đã trở về.”
Hạ Linh Nguyệt gật đầu một cái, thanh âm nhẹ vô cùng nói: “Phu nhân vẫn ngủ sao?”
“Dựa theo thiếu phu nhân phân phó, trước ở trong trà của phu nhân hạ một chút thuốc an thần, ngủ rất sâu, vẫn không có tỉnh lại.” Nhìn kỹ người nói chuyện, lại là nha hoàn Lưu Sắc được Mộc thị tín nhiệm nhất trong hai nha hoàn bên người.
Hạ Linh Nguyệt gật đầu, hướng ra phía ngoài nhìn nói: “Tính thời gian phu nhân cũng nên tỉnh.”
Lưu Sắc ánh mắt chợt lóe, lập tức nói, thanh âm còn cố ý lớn lên: “Thiếu phu nhân, nếu không ngài đi ra ngoài trước dạo một chút đi, thân thể phu nhân mệt mỏi, thiếu phu nhân vẫn cùng phu nhân ở đây, phu nhân nếu như biết nhất định tự trách tâm tư không tỉ mỉ của mình, hoàng cung này cũng không phải tùy tiện có thể vào, nghe nói trên sông Ngọc phong cảnh rất tốt.”
Hạ Linh Nguyệt lại ôn nhu nói: “Lưu Sắc tỷ tỷ đây là nói gì vậy, ta còn trẻ, tương lai còn nhiều thời gian vào hoàng cung, tại sao có thể bỏ mặc mẫu một mình ngủ ở trong này, làm vậy dù đi ta cũng không yên lòng, lo lắng khó chịu, còn không bằng ở tại chỗ này cùng mẫu thân. Này vui đùa gì đó, thế nào so với mẫu thân a.”
Đầu Mộc thị đang ghé vào trên bàn đá cùng áo choàng dày hơi động, bộ dáng tựa tỉnh lại chưa tỉnh, Hạ Linh Nguyệt lập tức phát hiện, đi tới nói: “Mẫu thân, người cảm thấy thế nào, bây giờ là ngày đầu mùa thu, trời thế nào cũng lạnh, đáng tiếc nơi này là hoàng cung, chúng ta không thể tùy tiện tá túc một chút, là Linh Nguyệt vô dụng, mẫu thân thấy thân thể không thoải mái?”
Mộc thị ngẩng đầu, trên mặt tràn đầy yêu thương: “Ngươi nha đầu kia nói cái gì ngốc vậy, áo choàng này không phải năm trước thông gia cố ý lấy tới cho ngươi sao, chất vải đẹp, cũng rất giữ ấm, a, ngươi một lần cũng không bỏ được liền khoác cho ta, ta còn có thể có cái gì không thoải mái, ngủ một giấc, thân thể cũng thoải mái hơn.” Nói xong Mộc thị lại có một chút bất mãn nói: “Lưu Sắc nói rất đúng, ta ở đây có nàng xem là được, ngươi coi chừng ta làm cái gì, rất buồn.”
Hạ Linh Nguyệt đỡ cánh tay Mộc thị: “Nương nói gì vậy, Linh Nguyệt thích ở bên người nương, ở trong lòng Linh Nguyệt, cùng nương so với ngắm cảnh tốt hơn nhiều.”
“Ngươi a!” Mộc thị trên mặt tuy là không ủng hộ, trong lòng lại cực hài lòng, hiện tại ở An Quốc Hậu phủ cũng là Hạ Linh Nguyệt thật tình đối với bà, lúc chính mình tứ cố vô thân, có người vươn tay, đối với người này dù là rơm rạ cứu mạng gì đó, bà cũng sẽ hung hăng nắm lấy, càng sẽ trút xuống tâm lực thủ hộ!
Hạ Linh Nguyệt lại ở góc Mộc thị không thấy được, cười lên, có Mộc thị làm chứng, nàng có thể hoàn toàn bài trừ bất luận hiềm nghi gì, lúc thuyền của Đinh Tử gặp chuyện không may, nàng thế nhưng vẫn ở bên người Mộc thị, còn có một thiếp thân nha hoàn Lưu Sắc bên người Mộc thị ở trong này, hơn nữa vãng lai nếu là có người, cũng sẽ biết chòi nghỉ mát này vẫn có người!
Hạ Linh Nguyệt cùng Mộc thị hàn huyên một hồi, Lưu Sắc liền đỡ Mộc thị vào Lưu Thải viện, Hạ Linh Nguyệt bước chân chậm lại cùng thiếp thân nha hoàn phía sau gấp trở về nói chuyện: “Sự tình đều làm thỏa đáng?”
Điền Hương vội vàng gật đầu: “Thiếu phu nhân yên tâm, tuyệt đối không có bất kỳ chứng cớ nào chỉ chứng người tham dự chuyện này!” Nguyên lai Hạ Linh Nguyệt sau khi rời đi, Điền Hương này liền lập tức đem bao gồm gậy gỗ cùng bà tử đẩy Đinh Tử kia xử lý.
Hạ Linh Nguyệt gật gật đầu, mang theo Điền Hương vào Lưu Thải viện.
Bên kia Hoàng thượng vốn mang theo Hạ Hầu Dự, Hạ Hầu Mẫn du hồ, làm cho hai vị Nam Thái hoàng tử nhìn thấy phong cảnh hoàng cung Đại Tề uy vũ tráng lệ, chính là thời gian thoải mái, đột nhiên nghe nói có những thuyền khác đã xảy ra chuyện, hơn nữa tạo thành bị thương không ít người, mất tích đã có hơn mười người, liền nổi giận, trực tiếp hạ lệnh cho người toàn diện kiểm tra, tại thời gian này làm Hoàng thượng mất mặt, cùng trực tiếp đánh hắn một bạt tay không khác gì nhau.
Nhưng ám vệ Lâm Vương phủ cũng không phải ăn chay, thấy thất bại lập tức thoát đi, ám vệ là thực lực quan trọng trong mỗi vương phủ, không thể để người phát hiện, đồng thời bị tổn hại, có thể nói thị vệ một phủ dù tăng lên, khả năng còn không quan trọng bằng một ám vệ, kế hoạch thất bại bọn họ có thể có lần ám sát thứ hai thứ ba, thế nhưng chết lại là tổn thất quan trọng, đây chính là biện pháp đầu tiên để bọn họ bảo lưu thực lực.
Cho nên khi đại nội thị vệ bắt đầu toàn diện kiểm tra, ám vệ Lâm Vương phủ đã rút lui khỏi, bọn họ không thể không bắt đầu gặng hỏi những người khác tham gia tiệc đón gió, sau đó nhất nhất bài trừ, cuối cùng định ở chỗ thuyền Đinh Tử bị người tập kích, ở đây rất nhiều người bị thương, có người bị ám khí đánh tới, có người rơi xuống nước, còn có người bị khiếp sợ, thế nhưng tỉ mỉ hỏi qua cũng đều không có hiềm nghi gì.
“Thế tử phi, trên thuyền ngươi là người thứ nhất phát hiện có tập kích, ngươi có nhìn thấy là ai làm không?”
Đinh Tử lắc lắc đầu: “Lúc đó bản Thế tử phi dựa lưng vào thuyền bên ngoài, thuyền đi tới rừng rậm bên kia, bởi vì nơi đó cây lớn lên đều rất cao, vốn tương đối che gió che mưa, chỉ sợ cũng rất dễ giấu người. Nhưng bản Thế tử phi có thể khẳng định, những người đó là từ bên trái bản Thế tử phi tập kích, bản Thế tử phi cũng bởi vì bọn họ lần đầu tiên sai lầm làm rơi xuống một cục đá có chút nghi hoặc, về sau toàn thân cũng không tự nhiên, lúc này mới so với người khác phát hiện trước, nhiều chuyện, bản Thế tử phi cũng không rõ ràng lắm.”
Đinh Tử xác thực không biết, tự nhiên cũng không có gì để nói, kế tiếp đại nội thị vệ phân nhóm ba người, bắt đầu đại diện tích tìm người rơi xuống nước, lần này cuối cùng ghi lại phu nhân tiểu thư mất tích mười ba người, mặc dù đa số mọi người đều biết các nàng là không sống nổi, thế nhưng luôn muốn ‘sống phải thấy người chết phải thấy xác’.
“Hoàng thượng, mười ba người chết đuối, còn có một người là Lâm Vương phủ Lâm Giai Thiến quận chúa.”
“Không ngờ Giai Thiến quận chúa sẽ phát sinh loại sự tình này, aiz…” Hoàng thượng đối với cái chết của Lâm Giai Thiến không có biểu tình gì, biểu hiện ra lại muốn diễn bộ dáng rất bi thống, người quỳ xuống đất hội báo lại cẩn thận ngẩng đầu nhìn trở lại Thịnh Vinh điện, Lâm Vương gia cũng ngồi ở dưới Hoàng thượng, Hoàng thượng nhìn thấy dáng vẻ của hắn liền biết nơi này còn có việc, “Có cái gì ấp a ấp úng, nói mau!”
“Hồi Hoàng thượng, thuộc hạ kiểm tra biết được, Giai Thiến quận chúa hôm nay không có du thuyền, hơn nữa địa phương phát hiện thi thể nàng đang ở nơi bí ẩn đối diện bờ sông nơi đội thuyền gặp chuyện không may!”
Đại điện yên tĩnh giống như chết, người trên đại điện vẫn theo bên người Hoàng thượng, vì thế những thị vệ này trình báo kết quả kiểm tra bọn họ cũng có thể biết trước tiên, những người này càng biết lần này là thuyền Đinh Tử các nàng bị tập kích, đồng thời đối phương tựa hồ rất có ý nhằm vào Đinh Tử _ An Vương Thế tử phi này đi.
Vốn bọn họ có hoài nghi, hiện tại biết là Lâm Giai Thiến, những người này trái lại không cảm thấy có cái gì kỳ quái.
Lâm Giai Thiến đối Lam Thanh Lăng chấp nhất sợ rằng toàn bộ Đại Tề hiếm có ai không biết, ở đại hôn người ta thì tìm người nháo, phá hư hảo nhân duyên người ta, ai có thể không biết Lâm Giai Thiến đây là thẹn quá hóa giận, thẳng tiếp nhận sát thủ. Hơn nữa lấy bối cảnh Lâm Vương phủ, có thể xuất động ám vệ, việc này cũng là giải thích tốt nhất vì sự tình trước không người phát hiện, sau đại nội thị vệ cũng tìm không được người.
Kỳ thực Hoàng thượng nếu muốn phái ám vệ tìm người tự nhiên nhanh hơn, thế nhưng đây chính là thế lực cơ mật, khi trong phạm vi năng lực, những ám vệ này sẽ không tùy ý sử dụng, tựa như các vương phủ không phải vạn bất đắc dĩ cũng sẽ không xuất động. Chỉ là hắn không ngờ lần này phạm tội chính là ám vệ Lâm Vương phủ, nghĩ như vậy động cơ cùng thực lực Lâm Giai Thiến cũng có thể giải thích, tên thị vệ này vừa báo cáo xong, mỗi người trong lòng đều nhận định Lâm Giai Thiến chủ mưu.
“Ngươi nói bậy!” Lâm Vương gia vừa nghe, lập tức xanh mặt quát.
Hoàng thượng đột nhiên ‘Phanh’ vỗ xuống bàn, Hoàng thượng trong lòng quan tâm nhất không phải mười người chết kia, mà là Lâm Giai Thiến to gan lớn mật dám trong hoàng cung xuất động ám vệ Lâm Vương phủ sát nhân, hiện tại nàng muốn giết chính là Đinh Tử, mặc dù không thành công, lại tạo thành hỗn loạn, làm cho vài thần thê thần nữ liên lụy bị chết đuối, hành động lần này kì thực coi như là thành công. Nếu tiếp theo Lâm Giai Thiến muốn giết hắn, Lâm Vương gia muốn giết hắn, hắn có thể bình yên vô sự? Vốn là đối Lâm Vương gia tồn tại rất nhiều kiêng dè, hiện tại Hoàng thượng hoàn toàn dâng lên sát tâm, người như vậy tuyệt đối giữ lại không được, mà Lâm Vương gia những năm gần đây hành sự càng ngày càng ngang ngược, Hoàng thượng không thể không phòng.
Lại vào lúc này, có một tiểu thái giám cúi đầu đi tới: “Hoàng thượng, có người ở ngoài cửa cung đưa cái bao áo tiến vào, nói là… nói là nàng có chứng cứ Lâm Vương gia mưu phản!”
“Phanh!” Hoàng thượng lại lần nữa gõ bàn, cái bàn kia bị đánh mạnh, lên tiếng trả lời “Ba” gãy ngã xuống đất.
“Nói bậy, bản vương tuyệt không có ý mưu phản, kẻ nào hồ ngôn loạn ngữ, rõ ràng là ác ý hãm hại, nên xử cực hình ngũ mã phanh thây.” Lâm Vương gia cũng cả kinh, hắn quả thật có tâm tư này, nhưng thời cơ không được, hơn nữa hắn còn đang bí mật tiến hành, căn bản không có tin tức gì để lộ, thế nhưng trong lòng lại ẩn ẩn lo lắng, trên mặt càng hiện lên chột dạ.
Hoàng thượng vốn kinh qua chuyện Lâm Giai Thiến liền đối Lâm Vương gia sinh nghi, hiện tại vừa nhìn càng khẳng định chuyện Lâm Vương gia bí mật mưu phản, hận không thể lập tức giết Lâm Vương gia cho hả giận, nhưng Hoàng thượng còn không mất lý trí, chỉ ra lệnh: “Lâm Vương gia là công thần Đại Tề ta, sao có thể có ý mưu phản, quả thực là nói hươu nói vượn. Bất quá Lâm Vương gia bị hắt nước bẩn như vậy, loại sự tình này truyền đi, đối với thanh danh hắn không tốt, truyền ý chỉ trẫm, phái người đi Lâm Vương phủ tra xét một chút, lấy lại trong sạch cho Lâm Vương gia, lại đem bao quần áo kia mang lên.”
Hoàng thượng nói là vì Lâm Vương gia, mượn cớ này nói lý do đường hoàng, còn không phải là không thể tùy tiện hạ chỉ lục soát Lâm Vương phủ, đành phải tìm mượn cớ như vậy, trên thực tế lúc Hoàng thượng hạ chỉ lục soát, mọi người trên đại điện đều rõ ràng, Hoàng thượng đây là trong lòng sinh nghi, mưu đồ bí mật tạo phản, đây chính là trọng tội tru di cửu tộc!
Lâm Vương gia đen mặt, trong lòng lo lắng, nhưng hắn vẫn đang suy nghĩ trước đây toàn bộ thư mật sau khi truyền đi hắn liền trực tiếp thiêu hủy, ngoại trừ hắn, không có người ngoài biết, căn bản không có khả năng bị Hoàng thượng lục soát ra cái gì, thế nhưng mặc dù tâm như vậy, nhưng hắn vẫn đứng ngồi khó yên, khẩn trương đến không được.
Lam Diệc nhìn Lâm Vương gia mặt mang lạnh lùng, mà trên đại điện một kẻ khác đứng ngồi không yên chính là Tiết Vũ, lúc này hắn mong ngóng nhìn ngoài điện, liền muốn đi xem một chút tình huống Đinh Tử, tuy nói vừa rồi đã có người nói nàng không sao, thế nhưng không tận mắt thấy hắn vẫn không yên lòng.
Hạ Hầu Dự cùng Hạ Hầu Mẫn liếc mắt nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn thấy một chút ngoài ý muốn, Hoàng thượng lúc này cũng chú ý tới hai người hắn, trong lòng hận, vừa rồi bởi vì sự tình đột ngột, hắn thế nhưng quên đem hai người này đuổi về, hiện tại muốn tra chính là đại sự triều đình Đại Tề, thế nào để hai ngoại nhân ở đây, cất giọng nói: “Nhị hoàng tử, thất hoàng tử, hôm nay việc du hồ không có tận hứng, kế tiếp trẫm chắc chắn sẽ hảo hảo bồi thường, trẫm nhất định sẽ phái người mang hai vị hoàng tử du lịch nhiều mỹ cảnh hơn của Đại Tề, hôm nay hai vị hoàng tử cũng mệt mỏi, trẫm trước phái người tiễn hai vị hoàng tử hồi dịch quán nghỉ ngơi đi.”
Hạ Hầu Dự cùng Hạ Hầu Mẫn đương nhiên là không muốn đi, có bậc náo nhiệt này xem bọn hắn há có thể buông tha, người tình nghi cũng không phải người ngoài, đó là Lâm Vương gia tay cầm trọng binh, mặc dù bọn họ hỏi thăm Lâm Vương gia này mấy năm gần đây có chút bị quản chế, thế nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, hắn như cũ làm người ta kiêng dè. Bất quá nhìn ánh mắt Hoàng thượng lạnh lùng kiên quyết không cho cự tuyệt, cùng Lâm Vương gia đen mặt, Hạ Hầu Dự cùng Hạ Hầu Mẫn cũng không dám mạnh mẽ cố gắng lưu lại, hơi có chút tiếc nuối trở về dịch quán, lại phái người của mình đi hỏi thăm tin tức.
Đám người Đinh Tử thuyền bị tập kích, đã được Hoàng thượng phái người xử lý, đoàn người Lam Thanh Lăng đương nhiên là trước đưa những nữ quyến này đi Lưu Thải viện trước, vừa tới Lưu Thải viện, một thân ảnh màu trắng liền chạy tới, nàng vừa nhìn thấy mấy người Đinh Tử liền vội nói: “Tử nhi, Hi Vũ còn có Sương Tuyết, các ngươi thế nào a?”
Vân Hi Vũ nhìn thấy Hạ Linh Nguyệt, cũng nhịn không được nữa đỏ mắt vành mắt, tình hình lúc đó thực sự quá mức hung hiểm, nàng căn bản cũng không có suy nghĩ nhiều tiến lên cứu Đinh Tử, mặc dù thập phần anh dũng, thế nhưng bây giờ trở về nàng lại từng đợt nghĩ mà sợ, nếu không phải Lam Thanh Lăng bọn họ đúng lúc xuất hiện, nếu không phải Hoàng thượng bên kia nghe thấy tiếng gió phái người qua đây, những người đó sẽ không bị dọa chạy, nói không chừng hiện tại các nàng toàn bộ đều chết hết.
Bạch Sương Tuyết cũng bị dọa vẻ mặt tái nhợt, nhưng vẫn là thoáng bình tĩnh nói: “Chúng ta không sao, hoàn hảo ngươi ở cùng An Quốc Hậu phu nhân, nếu không liền ngươi cũng chịu khổ .“
Hạ Linh Nguyệt đỏ hồng mắt: “Mẫu thân thân thể không tốt, ta không yên lòng, liền không đi theo, nếu biết sẽ phát sinh loại sự tình này, ta vừa nghe thấy tin tức, dọa đến tim muốn ngưng đập. Ai to gan như vậy, nơi này chính là hoàng cung, cũng dám tiến vào tập kích các phu nhân tiểu thư quý môn, quả thực quá vô pháp vô thiên.” Hạ Linh Nguyệt hết sức kích động, nắm tay Bạch Sương Tuyết, còn tức giận run run, trên mặt lo lắng phẫn nộ không giống như là làm bộ, mà Hạ Linh Nguyệt biểu hiện cũng hoàn toàn như bằng hữu chấn kinh phẫn nộ, biểu hiện, nói chuyện đều bình thường.
Lam Thanh Lăng đi ra cũng qua một hồi lâu, dược lực thuốc tê trên người Đinh Tử đã chậm rãi biến mất, hiện tại thân thể nàng mặc dù không thể linh hoạt như bình thường, nhưng cũng không bị ảnh hưởng gì, Ngọc Du vừa cử động liền theo thật sát bên người Đinh Tử, lần này nửa điểm cũng không dám ly khai Đinh Tử nửa bước, Đinh Tử nhìn Hạ Linh Nguyệt đã cùng Bạch Sương Tuyết, Vân Hi Vũ ôm cùng một chỗ khóc rống, trong đầu nghĩ đến kết quả kiểm tra Lam Thanh Lăng nói trước cho nàng biết, Lâm Giai Thiến sao?
Lâm Giai Thiến không ngốc, nhưng cũng không có bao nhiêu khôn khéo, sự kiện lần này theo chi tiết mà nói cực kỳ xảo diệu, thế nhưng đồng thời toàn bộ quá trình sau khi kết thúc, lại có mấy địa phương sai sót rất rõ ràng, làm cho người ta không thể không hoài nghi chuyện này không phải Lâm Giai Thiến làm, còn có Lâm Giai Thiến sảy chân rơi xuống trong sông chết đuối, các nơi chốn lộ ra mấy phần không bình thường, liền ngay cả Đinh Tử cũng không rõ manh mối.
Lúc này Đinh Tử tâm tình không tốt lắm, cũng không muốn nói nhiều, chỉ để cho Lam Thanh Lăng đỡ vào trong Lưu Thải viện báo bình an cho Thái hậu, liền yên tĩnh ngồi cùng Thái hậu.
Vốn trong Lưu Thải viện một đống các lão phu nhân cùng Thái hậu đàm tiếu nói chuyện phiếm rất hòa thuận vui vẻ, thế nhưng nghe nói mười ba người bởi vì thưởng ngoạn chết đi, lại dính dáng ra khả năng chuyện Lâm Vương gia mưu đồ bí mật tạo phản, Thái hậu thần sắc vẫn hết sức nghiêm túc, hiện tại mọi người đều mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, liền cũng không dám thở mạnh một cái.
Một lúc lâu sau, người phụng mệnh đi vào Lâm Vương phủ lục soát mang về hai thứ này, hơn nữa trước đưa lên trong bao quần áo có chút thư tín ái muội không rõ, Hoàng thượng sau khi thấy tại chỗ gầm lên: “Tốt, ngươi thật dám a, Lâm Đông Vân, ngươi cũng dám mưu đồ bí mật tạo phản, ngươi tội đáng chết vạn lần!”
Lâm Vương gia nhìn thứ trên tay người tới cũng triệt để ngây ngẩn cả người, người tới trên tay không phải thứ khác, mà là y phục hoàng đế màu vàng sáng, trên long bào thêu cửu trảo kim long, cùng với phảng chân ngọc tỷ, tội chứng như vậy, còn nói không phải mưu đồ bí mật tạo phản căn bản không ai sẽ tin, thế nhưng trong phủ Lâm Vương gia tuyệt đối không có vật này, hắn dám vạn phần khẳng định!
“Hoàng thượng, thần oan uổng, thần tuyệt đối không có ý mưu phản, những thứ này đều là có kẻ hữu tâm hãm hại thần a, thần tuyệt đối không có tâm tư mưu phản, xin Hoàng thượng minh xét cho trong sạch của thần!” Lâm Vương gia quỳ xuống dập đầu giải thích, chỉ là Hoàng thượng hiện tại đang nổi nóng, căn bản nghe không vào lời của hắn.
Thống lĩnh thị vệ lục soát kia lại mặt lạnh nói: “Hoàng thượng, những vật này là bọn thuộc hạ ở trong một gian phòng Lâm Vương phủ phát hiện mật đạo, bị giấu ở trong rương, không chỉ mật đạo rất nghiêm mật, ngay cả cái rương này bình thường nhìn thấy cũng sẽ không làm cho người ta chú ý, thuộc hạ phụng mệnh không dám có nửa điểm chậm trễ, lúc thuộc hạ lục soát, bên cạnh còn có mấy thị vệ, Hoàng thượng còn có thể tìm bọn họ đến đây đối chất.”
Hoàng thượng khoát tay chặn lại, lập tức có người đem mấy thị vệ lục soát lúc đó mang vào, Hoàng thượng hỏi thăm hai câu, mấy người này trả lời cùng thống lĩnh thị vệ kia trả lời độc nhất vô nhị, nhiều người chứng thực nhất trí như vậy, hơn nữa long bào ngọc tỷ, không thể nghi ngờ đã đem Lâm Vương gia định tội mưu đồ bí mật tạo phản. Lâm Vương gia mặt xám như tro tàn, lúc này hắn biết rõ nói cái gì nữa cũng vô dụng, hắn hận đến khuôn mặt vặn vẹo, Lâm Giai Thiến chết tiệt kia, hắn làm sao sẽ nhất thời yêu thương lại tha thứ nàng, nếu không phải nàng, hắn thân là Lâm Vương Đại Tề tam đại thân vương, làm sao sẽ rơi xuống kết cục như vậy.
“Trước đem Lâm Vương giải vào thiên lao, ngày mai lâm triều nghị tội.” Hoàng thượng trầm mặt lại không lập tức định tội Lâm Vương, xoay người rất nhanh ly khai, Hoàng thượng ly khai hồi lâu, mọi người vẫn có thể cảm nhận được lửa giận của hắn, mà Lâm Vương gia đã bị thị vệ lôi đi, không chỉ là hắn, Lâm Vương phi trực tiếp bị áp đi, Lâm Vương phủ trong trong ngoài ngoài đã bị Hoàng thượng phái binh trông coi, người ở bên trong bất luận là ai, dám cả gan ra ngoài giết không tha, mọi người lòng người bàng hoàng, cực lực muốn phủi sạch quan hệ cùng Lâm Vương phủ, chỉ sợ bị hại cá cùng trong chậu.
Hôm nay đón gió yến làm đến nước này, tự nhiên không có người nào nguyện ý muốn lưu lại hoàng cung chịu áp suất thấp như vậy ảnh hưởng, dưới tình huống Thái hậu đuổi người sôi nổi ly khai, tốc độ kia tựa như phía sau có sói truy đuổi.
Lúc ly khai hoàng cung, Đinh Tử chưa từng quên bảy vũ nương của Hạ Hầu Dự, trực tiếp mang hồi phủ, Ngô Song vốn nghe thấy tiếng gió ở cửa lớn đón đoàn người An Vương gia, mọi người đều bình an vô sự trở về, lại nhiều hơn bảy nữ tử tuổi thanh xuân, mà trên đường quay trở lại Đinh Tử còn cố ý làm cho bảy vũ nương này đi ở ngoài xe, trên đường cái không ít người thấy một màn như vậy, đều nghị luận sôi nổi. Ngô Song vạn vạn không ngờ Đinh Tử thật mang theo bảy vũ nương này hồi phủ, biểu tình kia nhìn Đinh Tử như đang nhìn quái vật vậy.
Ngô Nguyệt Nga trở lại, liền ôm Ngô Song khóc lên, ngay từ đầu bị tập kích sợ hãi cùng Lam Thanh Lăng không nể mặt đẩy ngã, một cỗ ủy khuất cùng xấu hổ phát ra, Ngô Song vô pháp đành phải trước dỗ dành, Lam Thanh Lăng đã đỡ Đinh Tử trở về Lam Nguyệt viện, trở lại Lam Nguyệt viện hai người phân biệt tắm rửa một phen, sau đó đuổi toàn bộ người ra, Lam Thanh Lăng ôm Đinh Tử nằm ở trên giường, vuốt vết thương trên vai Đinh Tử bị đánh phá, trên tay thoáng nặng thêm.
Đinh Tử mặc dù cảm giác được tia đau nhói, nhưng căn bản bất ngờ, chỉ nói: “Là chàng làm!”
Lam Thanh Lăng thanh âm thấp thấp trầm trầm truyền đến: “Chuyện này đã sớm làm thỏa đáng, vốn muốn tìm ít chứng cứ có lực đả kích Lâm Vương phủ, hoặc liên lụy rộng hơn, hiện tại cũng chỉ có thể hành động trước, bất quá lần này Lâm Vương phủ tuyệt không nơi xoay người.”
Đinh Tử trở mình tựa ở trong lòng Lam Thanh Lăng, nếu thời gian lại chậm một chút, xác thực có thể đả kích không ít người, nhưng bọn họ đều rất rõ ràng, nếu không động Lâm Vương phủ, chỉ làm cho Lâm Vương phủ có cơ hội phản kích, hôm nay nếu không phải nương chuyện Lâm Giai Thiến trực tiếp xử lý Lâm Vương phủ, sau này bọn họ chỉ biết càng phiền toái hơn.
Đinh Tử cau mày, đối với chuyện ngày hôm nay có chút đau đầu, Lâm Giai Thiến nhiều lần xuất thủ tàn nhẫn, đều muốn đối phó nàng, cứ chết như vậy, Đinh Tử trong lòng chẳng biết tại sao vẫn cảm giác không phải tư vị, đương nhiên không tồn tại đồng tình cùng đáng thương, chỉ là cực kỳ khó chịu! Nhưng như vậy cũng tốt, nếu bọn họ tự động thủ, rất dễ bại lộ, như vậy, giúp bọn họ không ít phiền phức.
Ngày hôm sau, lúc lên triều, tấu buộc tội Lâm Vương gia cùng với thân tín như mưa tuyết, ngoại trừ An Vương Lâm Vương Hộ Quốc Hậu phủ thì triều đình hơn phân nửa đại thần dâng thư muốn cho Hoàng thượng đối với chuyện Lâm Vương gia làm lớn, mà càng làm người ngoài ý muốn chính là, đương triều Lưu thái phó cũng bởi vì chuyện Lâm Vương gia bị liên lụy trong đó.
Tục truyền lúc Bạch Soạn sáng sớm lên triều bị một nữ tử ngăn cản, cho hắn hai phong thư tín Lâm Vương gia cùng Lưu thái phó lui tới, trong thư chính là nhắc tới chiêu binh mãi mã thế nào, mọi sự liên quan mưu đồ bí mật tạo phản, Lưu thái phó cho tới nay đều là thân tín Hoàng thượng, ngay cả Hoàng thượng đều rất khiếp sợ, tâm còn nghi vấn, nhưng lúc Bạch Soạn đề cập người đưa tin này chính là thiếp thân nha hoàn bên người Lưu Phù Dung – trắc vương phi Lâm Vương phủ, phụng mệnh Lưu Phù Dung truyền tin lúc, Hoàng thượng lại tin, bởi vì theo hắn kiểm chứng, ngày hôm qua hắn hạ lệnh điều tra, bọn thị vệ có thể phát hiện mật thất Lâm Vương phủ đó là Lưu Phù Dung cáo mật, ở ngoài cửa cung đưa bao quần áo cũng là nha hoàn của Lưu Phù Dung.
Lưu Phù Dung hiện thân đan mang thai sáu tháng, đã sắp sinh sản, vì đứa nhỏ, nàng cũng không thể bị liên lụy, đây là biện pháp nàng bảo mệnh, tự nhiên rất có sức thuyết phục.
Hoàng thượng cảm động và nhớ nhung Lưu Phù Dung mật báo có công, miễn nàng tội bị Lâm Vương gia liên lụy, dòng chính nhất mạch của mẫu tộc Lâm Vương phi cũng miễn trừ hình phạt, hắn cảm động và nhớ nhung Lưu thái phó mấy năm nay phò tá có công, bắt trả lại mũ quan và cho bạc cáo lão hồi hương, cả triều thẳng ca ngợi Hoàng thượng khoan dung rộng lượng, nhưng mà Lưu thái phó đang ở trên đường hồi hương, lại tao ngộ sơn tặc, cả nhà đều bị giết, bộ tộc Lâm Vương phi cũng bởi vì đột nhiên bị tật bệnh truyền nhiễm toàn tộc đều diệt.
Lưu Phù Dung mật báo có công, Hoàng thượng tứ thưởng cho không ít, mặc dù thu hồi Lâm Vương phủ, nhưng lại ban cho nàng một ít hậu trạch kinh thành, đủ cho nàng tiêu dùng hai ba đời.
Lúc Lưu Phù Dung đạt được ban thưởng, còn cố ý hướng về phía phương hướng hoàng thành trọng trọng dập đầu lạy ba cái, lúc trước Lưu thái phó không để ý tình cha con, Lưu Phù Dung trong lòng đã gieo xuống hạt giống cừu hận, sau di nương nàng bị hại chết, nàng càng hận thấu trên dưới mọi người Lưu phủ, nàng tiến vào Lâm Vương phủ, chính là Lam Thanh Lăng chủ động tìm tới nàng, chỉ cần nàng có thể đảo loạn Lâm Vương phủ, hắn có thể giúp nàng hướng Lưu phủ báo thù.
Lưu Phù Dung ở cùng Lâm Vương cuộc sống hơn ba năm, không thể nói một điểm cảm tình cũng không có, thế nhưng nàng từ vừa mới bắt đầu chính là có mục đích vào phủ, điểm tình ấy căn bản không có quan trọng bằng đứa nhỏ trong bụng nàng, lúc thai đầu của Lưu Phù Dung bị sảy, nàng liền thề muốn làm cho cả Lâm Giai Thiến, Lâm Vương phi trả giá thật nhiều, đây hết thảy chỉ có thể nói Lâm Giai Thiến, Lâm Vương phi chọc người không nên dây vào, là các nàng gieo gió gặt bão!
Mười ngày sau, dòng chính Lâm Vương phủ bị kéo đến ngọ môn lấy tội mưu đồ bí mật tạo phản để chém đầu răn chúng, từ đó Đại Tề không còn Lâm Vương phủ nữa, chỉ có một tội thần nghịch tắc mưu phản.
Một đêm, toàn bộ Lâm Vương phủ không còn tồn tại, triệt để biến mất ở Đại Tề, trước mắt mọi người! Một thế tập thân vương phủ, cứ như vậy bị diệt, đều làm người ta thổn thức.
An quốc Hậu phủ, Hạ Linh Nguyệt lúc này trên mặt phiếm nhợt nhạtý cười, ánh mắt nhưng có chút hắc ám, không biết suy nghĩ cái gì!
Trong An Vương phủ, Đinh Tử mang theo đám người Hỉ nhi lại hết sức bận rộn, Đinh Tử khóe miệng mang ý cười, Ngô Song làm cho nàng không được an bình, kia liền làm cho bà ta hảo hảo rõ ràng cái gì gọi là phiền đi! Nàng cũng không phải quả hồng mềm, mặc Ngô Song niết, vừa lúc An Vương hồi kinh, chính là thời gian nàng phản kích cùng đoạt được quyền chưởng quản hậu viện!
“Phù phù.”
Người trên thuyền đều tĩnh một chút, Ngọc Du mở to mắt, trong lòng căng thẳng, sau đó thở dài một hơi, Đinh Tử ngã vào vách thuyền, hai cánh tay được Bạch Sương Tuyết cùng Vân Hi Vũ một trái một phải kéo gắt gao, tư thế mặc dù thập phần bất nhã, thế nhưng bây giờ không ai để ý chuyện này.
Đinh Tử lúc này cũng sửng sốt một chút, nhìn Vân Hi Vũ cùng Bạch Sương Tuyết mệt thở hổn hển, rõ ràng bị dọa đến toàn thân phát run, lại cố sống cố chết kéo nàng, Đinh Tử trong lòng ấm áp, hơi chớp mi mắt, lập tức nói: “Mau, trước tiến vào trong khoang thuyền, trên thuyền quá nguy hiểm, đi mau!”
Vân Hi Vũ cùng Bạch Sương Tuyết hiện tại trong đầu còn trống rỗng, vốn các nàng bị Đinh Tử đẩy ra còn chưa hiểu tình huống, trên thuyền liền bắt đầu có người rơi xuống nước, các nàng kinh ngạc đồng thời bị nha hoàn lôi đi, lại vẫn xoay người lại tìm Đinh Tử, phát hiện hiểm trạng Ngọc Du cứu Đinh Tử, lại thêm nhìn đến Đinh Tử cũng bị ám khí mạo hiểm tấn công, cùng với động tác ác nhân kia nhằm phía Đinh Tử. Các nàng lúc đó cũng không nghĩ nhiều, chỉ biết không thể để Đinh Tử gặp nguy hiểm gì, thế là hai người đồng thời vọt tới, một người hung hăng đẩy bà tử kia rơi xuống nước, người còn lại khẩn cấp kéo Đinh Tử, sau đó hai người cùng ôm Đinh Tử, ba người đều té nhào trên thuyền.
Hiện tại Đinh Tử được cứu lại một mạng, hai người chợt phục hồi tinh thần lại, kéo Đinh Tử, mà nha hoàn của các nàng mặc dù bị dọa không hoàn hồn, vẫn vội vàng chạy tới kéo Ngọc Du hướng vào trong khoang thuyền mà chạy, trong cơ thể Ngọc Du còn trúng dược tê dại khiến động tác chậm chạp, bị kéo, bước tiến chật vật, lại nhờ vậy tránh thoát ba công kích trên không khác, trên thuyền không ít người nhìn thấy động tác Đinh Tử các nàng, cũng sôi nổi chạy theo vọt vào trong khoang thuyền, khoang thuyền nho nhỏ nhất thời đầy ắp người.
Mấy người Đinh Tử đi vào trước nhất, hiện tại bị chen chúc bên trong khoang thuyền tối, Đinh Tử vuốt ve chất liệu thuyền, độ dày khá cao, ám khí sẽ đánh không thủng, thế nhưng nếu người nọ còn có hậu chiêu, các nàng trong khoang thuyền sẽ còn chuyện phiền phức khác, Đinh Tử vừa nghĩ như vậy, đột nhiên cảm giác xung quanh nhiệt độ lên cao, trong lòng nàng trầm xuống, đột nhiên quát: “Bên ngoài bắn hỏa tiễn, đứng ở chỗ này lập tức sẽ bị chết cháy, đi ra ngoài trước lại nói!”
Vốn đang có người không tin lời Đinh Tử nói, nhưng lúc cảm giác nhiệt độ xung quanh lên cao, cùng với nha hoàn bên ngoài chưa kịp chui vào hô lớn “cháy”, các nàng cả kinh, nháo nhào xông ra, trên thuyền nhất thời lại một mảnh hỗn loạn.
Đinh Tử bị Vân Hi Vũ, Bạch Sương Tuyết lôi ra ngoài thuyền, lại nhìn thấy khoang thuyền bị cắm rất nhiều hỏa tiễn, nếu đi ra trễ thêm chút nữa, các nàng sợ rằng đều ra không được.
Trên thuyền, các phu nhân tiểu thư bị mạo hiểm như thế dọa “Ô ô” khóc lên, Đinh Tử sắc mặt xanh đen, nàng hiện tại cũng đoán được chính mình trúng dược gì, hẳn không phải là độc, chỉ là dược làm cho thân thể nàng trì độn, nếu gặp chuyện không may, điều tra ra, dược hiệu căn bản đã qua sẽ không để cho người ta hoài nghi cái gì, lại có thể dùng để trì hoãn hành động của nàng, vừa lúc trong khoảng thời gian ngắn hoàn thành mục đích tru diệt nàng, kẻ chủ mưu này là người tâm tư rất cẩn mật!
Mà động tĩnh trên thuyền của Đinh Tử lớn như vậy đã sớm vỡ lở ra, kẻ vốn đang âm thầm trốn lại bắn ra một đợt đá ám khí, đáng tiếc hai bên bờ đột nhiên tuôn ra một nhóm thị vệ, trong sông vài chiếc thuyền con cấp tốc bơi tới, mọi người thấy cứu tinh đến đều sôi nổi nhìn sang.
Đón đầu mà đến chính là Lam Thanh Lăng, lúc này trên người hắn tản ra lãnh khí yếu ớt, trên mặt lóe hàn quang, Vân Hi Vũ cùng Bạch Sương Tuyết nhìn thấy trong lòng thở dài một hơi, thẳng đến khi thuyền nhỏ bắt đầu đến gần, Vân Hi Vũ cùng Bạch Sương Tuyết cũng bất chấp rụt rè của nữ tử, trực tiếp đỡ Đinh Tử nhảy xuống, Lam Thanh Hoa, Vân Hi Văn từ trong khoang thuyền nhảy ra, vốn tiệc đón gió này Lam Thanh Hoa nên tham dự, cũng không biết đã chạy đi đâu, yến hội như vậy cũng không ai chú ý hắn, lúc này từ trong khoang thuyền lao tới, cùng Lam Thanh Lăng bên bờ cấp tốc đem ba người Đinh Tử đỡ xuống, Ngô Nguyệt Nga vẫn chen chúc tại trong đám người, mỗi lần tránh né nguy hiểm nàng ta đều trốn ở phía sau, nhưng thật ra không bị thương tích gì, lúc này thấy Lam Thanh Lăng bọn họ tới cứu người, cấp tốc xông lại hướng trên thuyền nhảy.
Nhảy đến trên thuyền, nàng lập tức khóc lê hoa đái vũ, liền muốn nhào vào trên người Lam Thanh Lăng, Lam Thanh Lăng tránh qua một bên, Ngô Nguyệt Nga lập tức khóc ròng nói: “Biểu ca ngươi tới cứu ta, Nguyệt Nga rất sợ hãi a, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra a, biểu ca, cũng là ngươi tốt nhất, cám ơn ngươi tới cứu ta. Biểu ca, ta…”
Ngô Nguyệt Nga nói lời này làm cho người ta quá dễ hiểu lầm, cái gì tới cứu ngươi, chuyên môn tới cứu ngươi, nói tựa như hai người đã có chuyện tốt gì. Chẳng qua là đương sự một chút phản ứng cũng không có, đừng nói gì đến thương hương tiếc ngọc, từ đầu tới đuôi Lam Thanh Lăng căn bản nửa ánh mắt đều không bố thí, Ngô Nguyệt Nga cắn môi, trên mặt rất ủy khuất, si ngốc nhìn Lam Thanh Lăng.
Lam Thanh Lăng phát hiện thân thể Đinh Tử không quá linh hoạt, đỡ nàng lạnh giọng hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
Hắn tức giận đến toàn thân cứng ngắc, lúc nói lời này là nghiến răng nghiến lợi, hiện tại đã có không ít thuyền nhỏ tới cứu người, trên thuyền ngoại trừ mấy phu nhân bị ngoại thương, còn có vài người rơi xuống nước, ở trên thuyền trước kia vì sợ đột ngột phát sinh tình huống gì nên mang theo mấy bà tử biết bơi cứu giúp, tạm thời chỉ phát hiện có hai người không biết tung tích, nhưng mà chiếc thuyền chở Đinh Tử các nàng đã cháy hơn phân nửa, nếu Lam Thanh Lăng đến muộn một chút thì Đinh Tử các nàng đều phải gặp nguy hiểm.
Đinh Tử tựa ở trong lòng Lam Thanh Lăng, đã tận lực điều chỉnh hô hấp: “Trên ám khí có thuốc tê, những người này là hướng về phía ta mà tới.”
Lam Thanh Lăng đỡ lưng Đinh Tử, hai mắt lợi hại quét tứ phía, nhìn địa hình xung quanh, mặc dù đại nội thị vệ đã bắt đầu vây công tìm người, nhưng bởi vì hoàng cung khá lớn, đến nay còn chưa có tin tức truyền về, không phải không tìm được người, chính là đại nội thị vệ đã cùng nhóm người kia đánh đấu. Lam Thanh Lăng không khỏi phỏng đoán, người vừa tập kích Đinh Tử, đầu tiên đối với địa hình hoàng cung rất quen thuộc, sau là có một đội ám vệ hoặc thế lực của mình, người này thân phận nhất định quý trọng, không phải người thường!
Lam Thanh Lăng nghĩ đến đầu tiên chính là Hoàng hậu, muốn trong hoàng cung động thủ, còn có ai so với người này ở tại chỗ đồng thời có địa vị cao làm thuận tiện hơn sao? Nhưng lập tức hắn lại bỏ ý niệm này đi, hôm nay Hoàng hậu còn nghĩ hết biện pháp để Hoàng thượng, Thái hậu vui, tuyệt đối sẽ không ở thời gian này làm chuyện ngu xuẩn như thế, làm cho mình lại lần nữa thất sủng, thời gian này bà ta chỉ biết nghĩ hết biện pháp hoàn thành tiệc đón gió hôm nay, vì thế không thể nào là bà ta.
Người kia cùng Đinh Tử có thù oán, Lam Thanh Lăng chân mày dựng lên, sát khí đầy người.
Ngô Nguyệt Nga thấy Lam Thanh Lăng không để ý tới mình, liền tiến qua đây, kéo ống tay áo Lam Thanh Lăng khóc ròng nói: “Biểu ca, ngài đừng nóng giận, ta không sao , ta…”
“Cút!” Lam Thanh Lăng không lí do bực bội, đột nhiên hướng về phía nàng quát một tiếng, tay áo trực tiếp vung lên, Ngô Nguyệt Nga bị tay áo phất qua trực tiếp ngã trên đất, Ngô Nguyệt Nga trong mắt lệ trào, ngơ ngác rơi xuống, vốn không nghĩ tới Lam Thanh Lăng vì sao đột nhiên sinh khí, sau đó hắn căn bản không để ý tới nàng, chỉ đối với Vân Hi Văn cùng Lam Thanh Hoa nói, “Phái người tiến vào trong rừng rậm tra xét.”
Hai người an trí tốt Vân Hi Vũ, Bạch Sương Tuyết cùng với nha hoàn các nàng xong, liền cho người đem thuyền dọc hai bên bờ và lên bờ kiểm tra.
Lam Thanh Lăng đỡ Đinh Tử ngồi xuống, Ngô Nguyệt Nga bị một chút kinh ngạc, lúc này lui thân, một mình ở góc thuyền không dám nói nửa tiếng, Đinh Tử híp mắt, mặc dù trong lòng đã có tính toán, nhưng tâm vẫn còn nghi hoặc.
Lam Thanh Lăng thanh âm lành lạnh, giảm thấp giọng nói: “Lâm Vương phủ có một chi tinh binh ám vệ, tam đại thân vương gia cũng có một nhóm như vậy, luôn luôn do chủ nhân vương phủ tự mình chiêu gọi.”
“Chuyện này Lâm Vương gia cũng tham dự, nếu không Lâm Giai Thiến thế nào sử dụng đám người kia?” Nàng đã nói, nếu có ám vệ thân thủ như vậy, vì sao ngay từ đầu Lâm Giai Thiến không cần, nếu lần kia ở vùng ngoại ô Hoa Quế Lâm phái đi chính là chi ám vệ này, cuối cùng nàng có phải bị giết hay không ngay cả nàng cũng không thể nói.
Lam Thanh Lăng híp mắt: “Mặc kệ có phải là hắn hay không, lần này ta đều muốn diệt Lâm Vương phủ.”
Đinh Tử trầm mặc, Lâm Giai Thiến nhiều lần bình an vô sự như vậy, cũng là bởi vì Lâm Vương phủ, nếu không lần đầu tiên nàng phạm tội, đã bị đánh chết!
Trong rừng rậm, Lâm Giai Thiến nhìn mấy người Đinh Tử được cứu trợ tức giận đến giậm chân, ả giận dữ chỉ vào bạch y nữ tử khiển trách: “Ngươi không phải nói cái kế hoạch này thập phần chu đáo chặt chẽ, nhất định sẽ thành công, còn nói cho ta biết căn bản không có ngoài ý muốn sao? Thế nào không có giết được Đinh Tử?”
Ám vệ bên người Lâm Giai Thiến lúc này đã toàn bộ bỏ chạy, đúng như Lam Thanh Lăng, Đinh Tử nghĩ, ám vệ này đúng là Lâm Giai Thiến tìm tới, nhưng ả lần này không thông qua Lâm Vương gia, ả ỷ vào gần đây lại được Lâm Vương gia coi trọng, thường thường đến thư phòng của hắn, trên danh nghĩa là giúp đỡ Lâm Vương gia mài mực xử lý, kì thực là tìm kiếm lệnh bài ám vệ.
Bởi vì ám vệ Lâm Vương phủ đều hành động bí mật, ngoại trừ chủ nhân trực tiếp mệnh lệnh miệng, liền cần lệnh bài của Lâm Vương gia, ngay cả tổng quản thị vệ của Lâm vương phủ _ Lâm Hoành Triển nếu thay Lâm Vương gia truyền mệnh lệnh gì đều cần lệnh bài này, lấy thân phận quận chúa của Lâm Giai Thiến, chỉ cần cầm lệnh bài, ám vệ cũng tự nhiên không có hai lời. Ai bảo bọn họ chỉ là con rối nghe lệnh hành sự đây, vốn loại hành vi này của Lâm Giai Thiến là không thể được, nhưng đối mặt những ám vệ này lại sẽ không phân biệt có được hay không, bởi vì bọn họ chỉ nghe mệnh lệnh, căn bản sẽ không quản mệnh lệnh có hợp lý hay không hợp lý, chính điều này đã để cho Lâm Giai Thiến chui chỗ trống, làm cho ả điều động chi ám vệ này đến.
Những ám vệ này cũng không phải đại nội thị vệ bình thường có thể đối phó, hơn nữa Lâm Giai Thiến bởi vì trước đây thường xuyên vào hoàng cung, đối với địa hình hoàng cung hết sức quen thuộc, cho nên ả đoán chắc chắn ấn theo phẩm cấp du hồ, cùng với vị trí thuyền đầu cùng thuyền Đinh Tử, khoảng cách trước sau, trên đá này bôi thuốc, sau này cũng sẽ không bị tra ra vấn đề gì, chỉ cần tạo thành Đinh Tử ngoài ý muốn rơi xuống nước, ả phái người xuống đi cứu người, sau đó đem Đinh Tử kéo cho chết chìm, vốn là chuyện thiên y vô phùng.
Nhưng Đinh Tử mấy lần không có bị ép rơi xuống thuyền, mà ám vệ công kích cũng bị phát hiện, người ả phái đi đành phải tự mình động thủ đẩy Đinh Tử rời thuyền, kết quả lại là chính mình ngã vào trong hồ, Lâm Giai Thiến đương nhiên sẽ không để ý tới người nọ chết sống, chỉ là chuyện thiên y vô phùng lần này thất bại, trong lòng ả quá không thoải mái, bởi vì ả đột nhiên cảm giác được, ả muốn hại chết Đinh Tử tựa hồ đã không có khả năng.
Bạch y nữ tử nhìn thấy trên mặt Lâm Giai Thiến biến ảo các loại biểu tình, lạnh lùng cong khóe môi: “Đúng, ngươi nghĩ không sai, ngươi muốn giết Đinh Tử, đã không thể nào?”
Lâm Giai Thiến phẫn nộ xoay người lại, bạch y nữ tử kia lại lập tức nói: “Thế nhưng ta còn có thể!”
Lâm Giai Thiến cả kinh, vui vẻ nói: “Ngươi còn có biện pháp nào?”
Bạch y nữ tử trên mặt cười mang theo vài phần ý vị thâm trường, thế nhưng Lâm Giai Thiến lại không chú ý, chỉ là trong lòng từ thất lạc đến vui mừng, đang bốc lên chờ mong, thanh âm bạch y nữ tử bình thản nói: “Chờ ngươi chết, ngươi sẽ biết.”
“Ngươi nói hươu nói vượn…” chữ ‘sao’ còn không nói ra, Lâm Giai Thiến đột nhiên cảm giác thân thể bay lên không, ả mở to mắt, rơi vào giữa sông Ngọc Đoạn, hận kêu to: “Hạ Linh Nguyệt, độc phụ ngươi, ngươi dám như thế với ta?”
“Phù phù!” Lâm Giai Thiến không biết bơi, vừa mới rơi vào mặt sông, cũng cảm giác nước tràn vào trong mắt mũi miệng, phi thường khó chịu, ả giãy giụa, hai tay quơ loạn muốn bắt được cái gì đó, đột nhiên tay bị va chạm, ả ép buộc chính mình mở to mắt, lại nhìn thấy cạnh bờ sông Hạ Linh Nguyệt lấy ra một cây gậy đưa đến, Lâm Giai Thiến lúc này cũng không quản cái khác, cố quơ hai cái muốn ôm cây gậy.
Hạ Linh Nguyệt trong mắt cười trào phúng, gậy trên tay rút đi, Lâm Giai Thiến chụp không được, đầu lại chìm vào trong nước, ả vừa vội vừa tức, lại vội vàng hướng trên mặt nước quơ loạn, mặc dù hiệu quả không quá lớn, nàng cuối cùng vẫn nhô đầu ra, lại ngay lúc này ả cảm giác trên đầu có bóng đen, ả vừa mới ngẩng đầu.
“Phanh, rầm!” Hạ Linh Nguyệt giơ gậy gộc, hung hăng đập vào trên đầu Lâm Giai Thiến, sau đó không cho Lâm Giai Thiến cơ hội phản ứng, trực tiếp đánh trên đầu Lâm Giai Thiến, ấn xuống nước.
Đầu Lâm Giai Thiến từng đợt mê muội, đau nhói, ả chậm rãi nhắm mắt lại, phẫn hận nghĩ!
Hạ Linh Nguyệt thật là ác độc, ả thật hận! Đến lúc này ả còn không rõ nàng là bị Hạ Linh Nguyệt lợi dụng, ả liền thực sự là ngu xuẩn bất trị, trong đầu ả cấp tốc muốn Hạ Linh Nguyệt làm việc cho ả, nguyên lai từ vừa mới bắt đầu ả liền bị thiết kế! Ả hận! Làm quỷ, ả cũng sẽ không bỏ qua Hạ Linh Nguyệt, tuyệt đối sẽ không!
Sau đó Lâm Giai Thiến cảm thấy thất khổng (hai mắt + hai lỗ mũi + miệng + hai tai) không ngừng bị nước vào, thân thể càng ngày càng nặng, sau đó ả đã không có ý thức, cũng vĩnh viễn không có ý thức!
Cạnh bờ sông Hạ Linh Nguyệt nhìn mặt sông hồi phục yên lặng, trên mặt lộ ra tiếu ý âm lãnh, sau đó vung gậy gỗ to ném qua một bên, nhìn thân thể ả mảnh mai, lại có chút khí lực.
Chỗ rừng rậm Lâm Giai Thiến cùng Hạ Linh Nguyệt ở là một chỗ bí ẩn của sông Ngọc, rất dễ cho việc âm thầm giám sát, trước đó ám vệ cùng bọn họ không ở một chỗ, vì thế đại nội thị vệ sẽ không lập tức truy qua đây, cũng dễ cho ả làm việc. Hạ Linh Nguyệt nhìn ba mặt sông yên lặng lại không gió, xác định Lâm Giai Thiến đã bị chết chìm, xoay người ly khai tại chỗ.
Ả lúc trước tìm tới Lâm Giai Thiến, nghĩ đến chính là kết quả này, không, bất luận Lâm Giai Thiến có giết chết Đinh Tử hay không, kết quả của nàng ta cũng đều chính là một chữ “chết”! Muốn rửa thoát tội danh của mình, tất nhiên là hi sinh một người, hơn nữa bàn về thực lực mà nói, ả không bằng Lâm Giai Thiến, Lâm Giai Thiến ở trên việc này có nhiều thực lực hơn, cho nên ả muốn lợi dụng Lâm Giai Thiến vì ả làm việc, vốn Đinh Tử chết đối với ả là có lợi. Nhưng nếu không có việc gì, ả cũng không quan tâm, bởi vì kế hoạch của Lâm Giai Thiến chỉ là kết quả ả muốn cùng một bộ phận trong kế hoạch mà thôi, ả muốn chỉ là Đinh Tử không rảnh phân thân, hoặc là bị nghe nhìn lẫn lộn là đủ rồi!
Hạ Linh Nguyệt rất rõ ràng Đinh Tử là một người rất cảnh giác, ả cũng không phải rõ ràng Đinh Tử có hay không hoài nghi tới ả, hiện tại có Lâm Giai Thiến làm đầu sỏ gây nên ở đây, ả rất dễ bị người bỏ qua. Hạ Linh Nguyệt cười lạnh, bất quá thời gian ả chân chính xuất thủ, hủy chính là Đinh Tử cùng toàn bộ mẫu tộc, bao gồm cái đệ đệ Đinh Tử thập phần để ý kia – Đinh Trí!
Ả muốn xem Đinh Tử thống khổ tuyệt vọng chết đi, chính tay đâm Đinh Tử, ý nghĩ như vậy khiến Hạ Linh Nguyệt toàn thân run lên, hơn nữa là kích động run rẩy!
Hạ Linh Nguyệt bước nhanh ly khai, vòng qua mấy gốc tùng ẩn mật, lúc đi ra rừng tùng cố ý sửa sang lại y sam, bước nhanh hướng về Lưu Thải viện, không tới Lưu Thải viện, Hạ Linh Nguyệt đứng trước một chòi nghỉ mát, lúc này Hoàng thượng mang theo đại bộ phận người hoàng cung đang du hồ, Thái hậu thì ở trong Lưu Thải viện, có Thái hậu trấn thủ, hiếm khi có người dám không kiên nhẫn đi ra, dù là cung nữ trong cung đều ít đi lại, nơi ả dừng lại này mặc dù cùng Lưu Thải viện cách không tính xa, lại yên tĩnh dị thường, địa phương không người để ý.
Hạ Linh Nguyệt vừa mới đến gần, trong chòi nghỉ mát đi ra một nữ tử trang điểm mặc y phục nha hoàn màu phấn, nữ tử kia thấp giọng nói: “Thiếu phu nhân ngài đã trở về.”
Hạ Linh Nguyệt gật đầu một cái, thanh âm nhẹ vô cùng nói: “Phu nhân vẫn ngủ sao?”
“Dựa theo thiếu phu nhân phân phó, trước ở trong trà của phu nhân hạ một chút thuốc an thần, ngủ rất sâu, vẫn không có tỉnh lại.” Nhìn kỹ người nói chuyện, lại là nha hoàn Lưu Sắc được Mộc thị tín nhiệm nhất trong hai nha hoàn bên người.
Hạ Linh Nguyệt gật đầu, hướng ra phía ngoài nhìn nói: “Tính thời gian phu nhân cũng nên tỉnh.”
Lưu Sắc ánh mắt chợt lóe, lập tức nói, thanh âm còn cố ý lớn lên: “Thiếu phu nhân, nếu không ngài đi ra ngoài trước dạo một chút đi, thân thể phu nhân mệt mỏi, thiếu phu nhân vẫn cùng phu nhân ở đây, phu nhân nếu như biết nhất định tự trách tâm tư không tỉ mỉ của mình, hoàng cung này cũng không phải tùy tiện có thể vào, nghe nói trên sông Ngọc phong cảnh rất tốt.”
Hạ Linh Nguyệt lại ôn nhu nói: “Lưu Sắc tỷ tỷ đây là nói gì vậy, ta còn trẻ, tương lai còn nhiều thời gian vào hoàng cung, tại sao có thể bỏ mặc mẫu một mình ngủ ở trong này, làm vậy dù đi ta cũng không yên lòng, lo lắng khó chịu, còn không bằng ở tại chỗ này cùng mẫu thân. Này vui đùa gì đó, thế nào so với mẫu thân a.”
Đầu Mộc thị đang ghé vào trên bàn đá cùng áo choàng dày hơi động, bộ dáng tựa tỉnh lại chưa tỉnh, Hạ Linh Nguyệt lập tức phát hiện, đi tới nói: “Mẫu thân, người cảm thấy thế nào, bây giờ là ngày đầu mùa thu, trời thế nào cũng lạnh, đáng tiếc nơi này là hoàng cung, chúng ta không thể tùy tiện tá túc một chút, là Linh Nguyệt vô dụng, mẫu thân thấy thân thể không thoải mái?”
Mộc thị ngẩng đầu, trên mặt tràn đầy yêu thương: “Ngươi nha đầu kia nói cái gì ngốc vậy, áo choàng này không phải năm trước thông gia cố ý lấy tới cho ngươi sao, chất vải đẹp, cũng rất giữ ấm, a, ngươi một lần cũng không bỏ được liền khoác cho ta, ta còn có thể có cái gì không thoải mái, ngủ một giấc, thân thể cũng thoải mái hơn.” Nói xong Mộc thị lại có một chút bất mãn nói: “Lưu Sắc nói rất đúng, ta ở đây có nàng xem là được, ngươi coi chừng ta làm cái gì, rất buồn.”
Hạ Linh Nguyệt đỡ cánh tay Mộc thị: “Nương nói gì vậy, Linh Nguyệt thích ở bên người nương, ở trong lòng Linh Nguyệt, cùng nương so với ngắm cảnh tốt hơn nhiều.”
“Ngươi a!” Mộc thị trên mặt tuy là không ủng hộ, trong lòng lại cực hài lòng, hiện tại ở An Quốc Hậu phủ cũng là Hạ Linh Nguyệt thật tình đối với bà, lúc chính mình tứ cố vô thân, có người vươn tay, đối với người này dù là rơm rạ cứu mạng gì đó, bà cũng sẽ hung hăng nắm lấy, càng sẽ trút xuống tâm lực thủ hộ!
Hạ Linh Nguyệt lại ở góc Mộc thị không thấy được, cười lên, có Mộc thị làm chứng, nàng có thể hoàn toàn bài trừ bất luận hiềm nghi gì, lúc thuyền của Đinh Tử gặp chuyện không may, nàng thế nhưng vẫn ở bên người Mộc thị, còn có một thiếp thân nha hoàn Lưu Sắc bên người Mộc thị ở trong này, hơn nữa vãng lai nếu là có người, cũng sẽ biết chòi nghỉ mát này vẫn có người!
Hạ Linh Nguyệt cùng Mộc thị hàn huyên một hồi, Lưu Sắc liền đỡ Mộc thị vào Lưu Thải viện, Hạ Linh Nguyệt bước chân chậm lại cùng thiếp thân nha hoàn phía sau gấp trở về nói chuyện: “Sự tình đều làm thỏa đáng?”
Điền Hương vội vàng gật đầu: “Thiếu phu nhân yên tâm, tuyệt đối không có bất kỳ chứng cớ nào chỉ chứng người tham dự chuyện này!” Nguyên lai Hạ Linh Nguyệt sau khi rời đi, Điền Hương này liền lập tức đem bao gồm gậy gỗ cùng bà tử đẩy Đinh Tử kia xử lý.
Hạ Linh Nguyệt gật gật đầu, mang theo Điền Hương vào Lưu Thải viện.
Bên kia Hoàng thượng vốn mang theo Hạ Hầu Dự, Hạ Hầu Mẫn du hồ, làm cho hai vị Nam Thái hoàng tử nhìn thấy phong cảnh hoàng cung Đại Tề uy vũ tráng lệ, chính là thời gian thoải mái, đột nhiên nghe nói có những thuyền khác đã xảy ra chuyện, hơn nữa tạo thành bị thương không ít người, mất tích đã có hơn mười người, liền nổi giận, trực tiếp hạ lệnh cho người toàn diện kiểm tra, tại thời gian này làm Hoàng thượng mất mặt, cùng trực tiếp đánh hắn một bạt tay không khác gì nhau.
Nhưng ám vệ Lâm Vương phủ cũng không phải ăn chay, thấy thất bại lập tức thoát đi, ám vệ là thực lực quan trọng trong mỗi vương phủ, không thể để người phát hiện, đồng thời bị tổn hại, có thể nói thị vệ một phủ dù tăng lên, khả năng còn không quan trọng bằng một ám vệ, kế hoạch thất bại bọn họ có thể có lần ám sát thứ hai thứ ba, thế nhưng chết lại là tổn thất quan trọng, đây chính là biện pháp đầu tiên để bọn họ bảo lưu thực lực.
Cho nên khi đại nội thị vệ bắt đầu toàn diện kiểm tra, ám vệ Lâm Vương phủ đã rút lui khỏi, bọn họ không thể không bắt đầu gặng hỏi những người khác tham gia tiệc đón gió, sau đó nhất nhất bài trừ, cuối cùng định ở chỗ thuyền Đinh Tử bị người tập kích, ở đây rất nhiều người bị thương, có người bị ám khí đánh tới, có người rơi xuống nước, còn có người bị khiếp sợ, thế nhưng tỉ mỉ hỏi qua cũng đều không có hiềm nghi gì.
“Thế tử phi, trên thuyền ngươi là người thứ nhất phát hiện có tập kích, ngươi có nhìn thấy là ai làm không?”
Đinh Tử lắc lắc đầu: “Lúc đó bản Thế tử phi dựa lưng vào thuyền bên ngoài, thuyền đi tới rừng rậm bên kia, bởi vì nơi đó cây lớn lên đều rất cao, vốn tương đối che gió che mưa, chỉ sợ cũng rất dễ giấu người. Nhưng bản Thế tử phi có thể khẳng định, những người đó là từ bên trái bản Thế tử phi tập kích, bản Thế tử phi cũng bởi vì bọn họ lần đầu tiên sai lầm làm rơi xuống một cục đá có chút nghi hoặc, về sau toàn thân cũng không tự nhiên, lúc này mới so với người khác phát hiện trước, nhiều chuyện, bản Thế tử phi cũng không rõ ràng lắm.”
Đinh Tử xác thực không biết, tự nhiên cũng không có gì để nói, kế tiếp đại nội thị vệ phân nhóm ba người, bắt đầu đại diện tích tìm người rơi xuống nước, lần này cuối cùng ghi lại phu nhân tiểu thư mất tích mười ba người, mặc dù đa số mọi người đều biết các nàng là không sống nổi, thế nhưng luôn muốn ‘sống phải thấy người chết phải thấy xác’.
“Hoàng thượng, mười ba người chết đuối, còn có một người là Lâm Vương phủ Lâm Giai Thiến quận chúa.”
“Không ngờ Giai Thiến quận chúa sẽ phát sinh loại sự tình này, aiz…” Hoàng thượng đối với cái chết của Lâm Giai Thiến không có biểu tình gì, biểu hiện ra lại muốn diễn bộ dáng rất bi thống, người quỳ xuống đất hội báo lại cẩn thận ngẩng đầu nhìn trở lại Thịnh Vinh điện, Lâm Vương gia cũng ngồi ở dưới Hoàng thượng, Hoàng thượng nhìn thấy dáng vẻ của hắn liền biết nơi này còn có việc, “Có cái gì ấp a ấp úng, nói mau!”
“Hồi Hoàng thượng, thuộc hạ kiểm tra biết được, Giai Thiến quận chúa hôm nay không có du thuyền, hơn nữa địa phương phát hiện thi thể nàng đang ở nơi bí ẩn đối diện bờ sông nơi đội thuyền gặp chuyện không may!”
Đại điện yên tĩnh giống như chết, người trên đại điện vẫn theo bên người Hoàng thượng, vì thế những thị vệ này trình báo kết quả kiểm tra bọn họ cũng có thể biết trước tiên, những người này càng biết lần này là thuyền Đinh Tử các nàng bị tập kích, đồng thời đối phương tựa hồ rất có ý nhằm vào Đinh Tử _ An Vương Thế tử phi này đi.
Vốn bọn họ có hoài nghi, hiện tại biết là Lâm Giai Thiến, những người này trái lại không cảm thấy có cái gì kỳ quái.
Lâm Giai Thiến đối Lam Thanh Lăng chấp nhất sợ rằng toàn bộ Đại Tề hiếm có ai không biết, ở đại hôn người ta thì tìm người nháo, phá hư hảo nhân duyên người ta, ai có thể không biết Lâm Giai Thiến đây là thẹn quá hóa giận, thẳng tiếp nhận sát thủ. Hơn nữa lấy bối cảnh Lâm Vương phủ, có thể xuất động ám vệ, việc này cũng là giải thích tốt nhất vì sự tình trước không người phát hiện, sau đại nội thị vệ cũng tìm không được người.
Kỳ thực Hoàng thượng nếu muốn phái ám vệ tìm người tự nhiên nhanh hơn, thế nhưng đây chính là thế lực cơ mật, khi trong phạm vi năng lực, những ám vệ này sẽ không tùy ý sử dụng, tựa như các vương phủ không phải vạn bất đắc dĩ cũng sẽ không xuất động. Chỉ là hắn không ngờ lần này phạm tội chính là ám vệ Lâm Vương phủ, nghĩ như vậy động cơ cùng thực lực Lâm Giai Thiến cũng có thể giải thích, tên thị vệ này vừa báo cáo xong, mỗi người trong lòng đều nhận định Lâm Giai Thiến chủ mưu.
“Ngươi nói bậy!” Lâm Vương gia vừa nghe, lập tức xanh mặt quát.
Hoàng thượng đột nhiên ‘Phanh’ vỗ xuống bàn, Hoàng thượng trong lòng quan tâm nhất không phải mười người chết kia, mà là Lâm Giai Thiến to gan lớn mật dám trong hoàng cung xuất động ám vệ Lâm Vương phủ sát nhân, hiện tại nàng muốn giết chính là Đinh Tử, mặc dù không thành công, lại tạo thành hỗn loạn, làm cho vài thần thê thần nữ liên lụy bị chết đuối, hành động lần này kì thực coi như là thành công. Nếu tiếp theo Lâm Giai Thiến muốn giết hắn, Lâm Vương gia muốn giết hắn, hắn có thể bình yên vô sự? Vốn là đối Lâm Vương gia tồn tại rất nhiều kiêng dè, hiện tại Hoàng thượng hoàn toàn dâng lên sát tâm, người như vậy tuyệt đối giữ lại không được, mà Lâm Vương gia những năm gần đây hành sự càng ngày càng ngang ngược, Hoàng thượng không thể không phòng.
Lại vào lúc này, có một tiểu thái giám cúi đầu đi tới: “Hoàng thượng, có người ở ngoài cửa cung đưa cái bao áo tiến vào, nói là… nói là nàng có chứng cứ Lâm Vương gia mưu phản!”
“Phanh!” Hoàng thượng lại lần nữa gõ bàn, cái bàn kia bị đánh mạnh, lên tiếng trả lời “Ba” gãy ngã xuống đất.
“Nói bậy, bản vương tuyệt không có ý mưu phản, kẻ nào hồ ngôn loạn ngữ, rõ ràng là ác ý hãm hại, nên xử cực hình ngũ mã phanh thây.” Lâm Vương gia cũng cả kinh, hắn quả thật có tâm tư này, nhưng thời cơ không được, hơn nữa hắn còn đang bí mật tiến hành, căn bản không có tin tức gì để lộ, thế nhưng trong lòng lại ẩn ẩn lo lắng, trên mặt càng hiện lên chột dạ.
Hoàng thượng vốn kinh qua chuyện Lâm Giai Thiến liền đối Lâm Vương gia sinh nghi, hiện tại vừa nhìn càng khẳng định chuyện Lâm Vương gia bí mật mưu phản, hận không thể lập tức giết Lâm Vương gia cho hả giận, nhưng Hoàng thượng còn không mất lý trí, chỉ ra lệnh: “Lâm Vương gia là công thần Đại Tề ta, sao có thể có ý mưu phản, quả thực là nói hươu nói vượn. Bất quá Lâm Vương gia bị hắt nước bẩn như vậy, loại sự tình này truyền đi, đối với thanh danh hắn không tốt, truyền ý chỉ trẫm, phái người đi Lâm Vương phủ tra xét một chút, lấy lại trong sạch cho Lâm Vương gia, lại đem bao quần áo kia mang lên.”
Hoàng thượng nói là vì Lâm Vương gia, mượn cớ này nói lý do đường hoàng, còn không phải là không thể tùy tiện hạ chỉ lục soát Lâm Vương phủ, đành phải tìm mượn cớ như vậy, trên thực tế lúc Hoàng thượng hạ chỉ lục soát, mọi người trên đại điện đều rõ ràng, Hoàng thượng đây là trong lòng sinh nghi, mưu đồ bí mật tạo phản, đây chính là trọng tội tru di cửu tộc!
Lâm Vương gia đen mặt, trong lòng lo lắng, nhưng hắn vẫn đang suy nghĩ trước đây toàn bộ thư mật sau khi truyền đi hắn liền trực tiếp thiêu hủy, ngoại trừ hắn, không có người ngoài biết, căn bản không có khả năng bị Hoàng thượng lục soát ra cái gì, thế nhưng mặc dù tâm như vậy, nhưng hắn vẫn đứng ngồi khó yên, khẩn trương đến không được.
Lam Diệc nhìn Lâm Vương gia mặt mang lạnh lùng, mà trên đại điện một kẻ khác đứng ngồi không yên chính là Tiết Vũ, lúc này hắn mong ngóng nhìn ngoài điện, liền muốn đi xem một chút tình huống Đinh Tử, tuy nói vừa rồi đã có người nói nàng không sao, thế nhưng không tận mắt thấy hắn vẫn không yên lòng.
Hạ Hầu Dự cùng Hạ Hầu Mẫn liếc mắt nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn thấy một chút ngoài ý muốn, Hoàng thượng lúc này cũng chú ý tới hai người hắn, trong lòng hận, vừa rồi bởi vì sự tình đột ngột, hắn thế nhưng quên đem hai người này đuổi về, hiện tại muốn tra chính là đại sự triều đình Đại Tề, thế nào để hai ngoại nhân ở đây, cất giọng nói: “Nhị hoàng tử, thất hoàng tử, hôm nay việc du hồ không có tận hứng, kế tiếp trẫm chắc chắn sẽ hảo hảo bồi thường, trẫm nhất định sẽ phái người mang hai vị hoàng tử du lịch nhiều mỹ cảnh hơn của Đại Tề, hôm nay hai vị hoàng tử cũng mệt mỏi, trẫm trước phái người tiễn hai vị hoàng tử hồi dịch quán nghỉ ngơi đi.”
Hạ Hầu Dự cùng Hạ Hầu Mẫn đương nhiên là không muốn đi, có bậc náo nhiệt này xem bọn hắn há có thể buông tha, người tình nghi cũng không phải người ngoài, đó là Lâm Vương gia tay cầm trọng binh, mặc dù bọn họ hỏi thăm Lâm Vương gia này mấy năm gần đây có chút bị quản chế, thế nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, hắn như cũ làm người ta kiêng dè. Bất quá nhìn ánh mắt Hoàng thượng lạnh lùng kiên quyết không cho cự tuyệt, cùng Lâm Vương gia đen mặt, Hạ Hầu Dự cùng Hạ Hầu Mẫn cũng không dám mạnh mẽ cố gắng lưu lại, hơi có chút tiếc nuối trở về dịch quán, lại phái người của mình đi hỏi thăm tin tức.
Đám người Đinh Tử thuyền bị tập kích, đã được Hoàng thượng phái người xử lý, đoàn người Lam Thanh Lăng đương nhiên là trước đưa những nữ quyến này đi Lưu Thải viện trước, vừa tới Lưu Thải viện, một thân ảnh màu trắng liền chạy tới, nàng vừa nhìn thấy mấy người Đinh Tử liền vội nói: “Tử nhi, Hi Vũ còn có Sương Tuyết, các ngươi thế nào a?”
Vân Hi Vũ nhìn thấy Hạ Linh Nguyệt, cũng nhịn không được nữa đỏ mắt vành mắt, tình hình lúc đó thực sự quá mức hung hiểm, nàng căn bản cũng không có suy nghĩ nhiều tiến lên cứu Đinh Tử, mặc dù thập phần anh dũng, thế nhưng bây giờ trở về nàng lại từng đợt nghĩ mà sợ, nếu không phải Lam Thanh Lăng bọn họ đúng lúc xuất hiện, nếu không phải Hoàng thượng bên kia nghe thấy tiếng gió phái người qua đây, những người đó sẽ không bị dọa chạy, nói không chừng hiện tại các nàng toàn bộ đều chết hết.
Bạch Sương Tuyết cũng bị dọa vẻ mặt tái nhợt, nhưng vẫn là thoáng bình tĩnh nói: “Chúng ta không sao, hoàn hảo ngươi ở cùng An Quốc Hậu phu nhân, nếu không liền ngươi cũng chịu khổ .“
Hạ Linh Nguyệt đỏ hồng mắt: “Mẫu thân thân thể không tốt, ta không yên lòng, liền không đi theo, nếu biết sẽ phát sinh loại sự tình này, ta vừa nghe thấy tin tức, dọa đến tim muốn ngưng đập. Ai to gan như vậy, nơi này chính là hoàng cung, cũng dám tiến vào tập kích các phu nhân tiểu thư quý môn, quả thực quá vô pháp vô thiên.” Hạ Linh Nguyệt hết sức kích động, nắm tay Bạch Sương Tuyết, còn tức giận run run, trên mặt lo lắng phẫn nộ không giống như là làm bộ, mà Hạ Linh Nguyệt biểu hiện cũng hoàn toàn như bằng hữu chấn kinh phẫn nộ, biểu hiện, nói chuyện đều bình thường.
Lam Thanh Lăng đi ra cũng qua một hồi lâu, dược lực thuốc tê trên người Đinh Tử đã chậm rãi biến mất, hiện tại thân thể nàng mặc dù không thể linh hoạt như bình thường, nhưng cũng không bị ảnh hưởng gì, Ngọc Du vừa cử động liền theo thật sát bên người Đinh Tử, lần này nửa điểm cũng không dám ly khai Đinh Tử nửa bước, Đinh Tử nhìn Hạ Linh Nguyệt đã cùng Bạch Sương Tuyết, Vân Hi Vũ ôm cùng một chỗ khóc rống, trong đầu nghĩ đến kết quả kiểm tra Lam Thanh Lăng nói trước cho nàng biết, Lâm Giai Thiến sao?
Lâm Giai Thiến không ngốc, nhưng cũng không có bao nhiêu khôn khéo, sự kiện lần này theo chi tiết mà nói cực kỳ xảo diệu, thế nhưng đồng thời toàn bộ quá trình sau khi kết thúc, lại có mấy địa phương sai sót rất rõ ràng, làm cho người ta không thể không hoài nghi chuyện này không phải Lâm Giai Thiến làm, còn có Lâm Giai Thiến sảy chân rơi xuống trong sông chết đuối, các nơi chốn lộ ra mấy phần không bình thường, liền ngay cả Đinh Tử cũng không rõ manh mối.
Lúc này Đinh Tử tâm tình không tốt lắm, cũng không muốn nói nhiều, chỉ để cho Lam Thanh Lăng đỡ vào trong Lưu Thải viện báo bình an cho Thái hậu, liền yên tĩnh ngồi cùng Thái hậu.
Vốn trong Lưu Thải viện một đống các lão phu nhân cùng Thái hậu đàm tiếu nói chuyện phiếm rất hòa thuận vui vẻ, thế nhưng nghe nói mười ba người bởi vì thưởng ngoạn chết đi, lại dính dáng ra khả năng chuyện Lâm Vương gia mưu đồ bí mật tạo phản, Thái hậu thần sắc vẫn hết sức nghiêm túc, hiện tại mọi người đều mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, liền cũng không dám thở mạnh một cái.
Một lúc lâu sau, người phụng mệnh đi vào Lâm Vương phủ lục soát mang về hai thứ này, hơn nữa trước đưa lên trong bao quần áo có chút thư tín ái muội không rõ, Hoàng thượng sau khi thấy tại chỗ gầm lên: “Tốt, ngươi thật dám a, Lâm Đông Vân, ngươi cũng dám mưu đồ bí mật tạo phản, ngươi tội đáng chết vạn lần!”
Lâm Vương gia nhìn thứ trên tay người tới cũng triệt để ngây ngẩn cả người, người tới trên tay không phải thứ khác, mà là y phục hoàng đế màu vàng sáng, trên long bào thêu cửu trảo kim long, cùng với phảng chân ngọc tỷ, tội chứng như vậy, còn nói không phải mưu đồ bí mật tạo phản căn bản không ai sẽ tin, thế nhưng trong phủ Lâm Vương gia tuyệt đối không có vật này, hắn dám vạn phần khẳng định!
“Hoàng thượng, thần oan uổng, thần tuyệt đối không có ý mưu phản, những thứ này đều là có kẻ hữu tâm hãm hại thần a, thần tuyệt đối không có tâm tư mưu phản, xin Hoàng thượng minh xét cho trong sạch của thần!” Lâm Vương gia quỳ xuống dập đầu giải thích, chỉ là Hoàng thượng hiện tại đang nổi nóng, căn bản nghe không vào lời của hắn.
Thống lĩnh thị vệ lục soát kia lại mặt lạnh nói: “Hoàng thượng, những vật này là bọn thuộc hạ ở trong một gian phòng Lâm Vương phủ phát hiện mật đạo, bị giấu ở trong rương, không chỉ mật đạo rất nghiêm mật, ngay cả cái rương này bình thường nhìn thấy cũng sẽ không làm cho người ta chú ý, thuộc hạ phụng mệnh không dám có nửa điểm chậm trễ, lúc thuộc hạ lục soát, bên cạnh còn có mấy thị vệ, Hoàng thượng còn có thể tìm bọn họ đến đây đối chất.”
Hoàng thượng khoát tay chặn lại, lập tức có người đem mấy thị vệ lục soát lúc đó mang vào, Hoàng thượng hỏi thăm hai câu, mấy người này trả lời cùng thống lĩnh thị vệ kia trả lời độc nhất vô nhị, nhiều người chứng thực nhất trí như vậy, hơn nữa long bào ngọc tỷ, không thể nghi ngờ đã đem Lâm Vương gia định tội mưu đồ bí mật tạo phản. Lâm Vương gia mặt xám như tro tàn, lúc này hắn biết rõ nói cái gì nữa cũng vô dụng, hắn hận đến khuôn mặt vặn vẹo, Lâm Giai Thiến chết tiệt kia, hắn làm sao sẽ nhất thời yêu thương lại tha thứ nàng, nếu không phải nàng, hắn thân là Lâm Vương Đại Tề tam đại thân vương, làm sao sẽ rơi xuống kết cục như vậy.
“Trước đem Lâm Vương giải vào thiên lao, ngày mai lâm triều nghị tội.” Hoàng thượng trầm mặt lại không lập tức định tội Lâm Vương, xoay người rất nhanh ly khai, Hoàng thượng ly khai hồi lâu, mọi người vẫn có thể cảm nhận được lửa giận của hắn, mà Lâm Vương gia đã bị thị vệ lôi đi, không chỉ là hắn, Lâm Vương phi trực tiếp bị áp đi, Lâm Vương phủ trong trong ngoài ngoài đã bị Hoàng thượng phái binh trông coi, người ở bên trong bất luận là ai, dám cả gan ra ngoài giết không tha, mọi người lòng người bàng hoàng, cực lực muốn phủi sạch quan hệ cùng Lâm Vương phủ, chỉ sợ bị hại cá cùng trong chậu.
Hôm nay đón gió yến làm đến nước này, tự nhiên không có người nào nguyện ý muốn lưu lại hoàng cung chịu áp suất thấp như vậy ảnh hưởng, dưới tình huống Thái hậu đuổi người sôi nổi ly khai, tốc độ kia tựa như phía sau có sói truy đuổi.
Lúc ly khai hoàng cung, Đinh Tử chưa từng quên bảy vũ nương của Hạ Hầu Dự, trực tiếp mang hồi phủ, Ngô Song vốn nghe thấy tiếng gió ở cửa lớn đón đoàn người An Vương gia, mọi người đều bình an vô sự trở về, lại nhiều hơn bảy nữ tử tuổi thanh xuân, mà trên đường quay trở lại Đinh Tử còn cố ý làm cho bảy vũ nương này đi ở ngoài xe, trên đường cái không ít người thấy một màn như vậy, đều nghị luận sôi nổi. Ngô Song vạn vạn không ngờ Đinh Tử thật mang theo bảy vũ nương này hồi phủ, biểu tình kia nhìn Đinh Tử như đang nhìn quái vật vậy.
Ngô Nguyệt Nga trở lại, liền ôm Ngô Song khóc lên, ngay từ đầu bị tập kích sợ hãi cùng Lam Thanh Lăng không nể mặt đẩy ngã, một cỗ ủy khuất cùng xấu hổ phát ra, Ngô Song vô pháp đành phải trước dỗ dành, Lam Thanh Lăng đã đỡ Đinh Tử trở về Lam Nguyệt viện, trở lại Lam Nguyệt viện hai người phân biệt tắm rửa một phen, sau đó đuổi toàn bộ người ra, Lam Thanh Lăng ôm Đinh Tử nằm ở trên giường, vuốt vết thương trên vai Đinh Tử bị đánh phá, trên tay thoáng nặng thêm.
Đinh Tử mặc dù cảm giác được tia đau nhói, nhưng căn bản bất ngờ, chỉ nói: “Là chàng làm!”
Lam Thanh Lăng thanh âm thấp thấp trầm trầm truyền đến: “Chuyện này đã sớm làm thỏa đáng, vốn muốn tìm ít chứng cứ có lực đả kích Lâm Vương phủ, hoặc liên lụy rộng hơn, hiện tại cũng chỉ có thể hành động trước, bất quá lần này Lâm Vương phủ tuyệt không nơi xoay người.”
Đinh Tử trở mình tựa ở trong lòng Lam Thanh Lăng, nếu thời gian lại chậm một chút, xác thực có thể đả kích không ít người, nhưng bọn họ đều rất rõ ràng, nếu không động Lâm Vương phủ, chỉ làm cho Lâm Vương phủ có cơ hội phản kích, hôm nay nếu không phải nương chuyện Lâm Giai Thiến trực tiếp xử lý Lâm Vương phủ, sau này bọn họ chỉ biết càng phiền toái hơn.
Đinh Tử cau mày, đối với chuyện ngày hôm nay có chút đau đầu, Lâm Giai Thiến nhiều lần xuất thủ tàn nhẫn, đều muốn đối phó nàng, cứ chết như vậy, Đinh Tử trong lòng chẳng biết tại sao vẫn cảm giác không phải tư vị, đương nhiên không tồn tại đồng tình cùng đáng thương, chỉ là cực kỳ khó chịu! Nhưng như vậy cũng tốt, nếu bọn họ tự động thủ, rất dễ bại lộ, như vậy, giúp bọn họ không ít phiền phức.
Ngày hôm sau, lúc lên triều, tấu buộc tội Lâm Vương gia cùng với thân tín như mưa tuyết, ngoại trừ An Vương Lâm Vương Hộ Quốc Hậu phủ thì triều đình hơn phân nửa đại thần dâng thư muốn cho Hoàng thượng đối với chuyện Lâm Vương gia làm lớn, mà càng làm người ngoài ý muốn chính là, đương triều Lưu thái phó cũng bởi vì chuyện Lâm Vương gia bị liên lụy trong đó.
Tục truyền lúc Bạch Soạn sáng sớm lên triều bị một nữ tử ngăn cản, cho hắn hai phong thư tín Lâm Vương gia cùng Lưu thái phó lui tới, trong thư chính là nhắc tới chiêu binh mãi mã thế nào, mọi sự liên quan mưu đồ bí mật tạo phản, Lưu thái phó cho tới nay đều là thân tín Hoàng thượng, ngay cả Hoàng thượng đều rất khiếp sợ, tâm còn nghi vấn, nhưng lúc Bạch Soạn đề cập người đưa tin này chính là thiếp thân nha hoàn bên người Lưu Phù Dung – trắc vương phi Lâm Vương phủ, phụng mệnh Lưu Phù Dung truyền tin lúc, Hoàng thượng lại tin, bởi vì theo hắn kiểm chứng, ngày hôm qua hắn hạ lệnh điều tra, bọn thị vệ có thể phát hiện mật thất Lâm Vương phủ đó là Lưu Phù Dung cáo mật, ở ngoài cửa cung đưa bao quần áo cũng là nha hoàn của Lưu Phù Dung.
Lưu Phù Dung hiện thân đan mang thai sáu tháng, đã sắp sinh sản, vì đứa nhỏ, nàng cũng không thể bị liên lụy, đây là biện pháp nàng bảo mệnh, tự nhiên rất có sức thuyết phục.
Hoàng thượng cảm động và nhớ nhung Lưu Phù Dung mật báo có công, miễn nàng tội bị Lâm Vương gia liên lụy, dòng chính nhất mạch của mẫu tộc Lâm Vương phi cũng miễn trừ hình phạt, hắn cảm động và nhớ nhung Lưu thái phó mấy năm nay phò tá có công, bắt trả lại mũ quan và cho bạc cáo lão hồi hương, cả triều thẳng ca ngợi Hoàng thượng khoan dung rộng lượng, nhưng mà Lưu thái phó đang ở trên đường hồi hương, lại tao ngộ sơn tặc, cả nhà đều bị giết, bộ tộc Lâm Vương phi cũng bởi vì đột nhiên bị tật bệnh truyền nhiễm toàn tộc đều diệt.
Lưu Phù Dung mật báo có công, Hoàng thượng tứ thưởng cho không ít, mặc dù thu hồi Lâm Vương phủ, nhưng lại ban cho nàng một ít hậu trạch kinh thành, đủ cho nàng tiêu dùng hai ba đời.
Lúc Lưu Phù Dung đạt được ban thưởng, còn cố ý hướng về phía phương hướng hoàng thành trọng trọng dập đầu lạy ba cái, lúc trước Lưu thái phó không để ý tình cha con, Lưu Phù Dung trong lòng đã gieo xuống hạt giống cừu hận, sau di nương nàng bị hại chết, nàng càng hận thấu trên dưới mọi người Lưu phủ, nàng tiến vào Lâm Vương phủ, chính là Lam Thanh Lăng chủ động tìm tới nàng, chỉ cần nàng có thể đảo loạn Lâm Vương phủ, hắn có thể giúp nàng hướng Lưu phủ báo thù.
Lưu Phù Dung ở cùng Lâm Vương cuộc sống hơn ba năm, không thể nói một điểm cảm tình cũng không có, thế nhưng nàng từ vừa mới bắt đầu chính là có mục đích vào phủ, điểm tình ấy căn bản không có quan trọng bằng đứa nhỏ trong bụng nàng, lúc thai đầu của Lưu Phù Dung bị sảy, nàng liền thề muốn làm cho cả Lâm Giai Thiến, Lâm Vương phi trả giá thật nhiều, đây hết thảy chỉ có thể nói Lâm Giai Thiến, Lâm Vương phi chọc người không nên dây vào, là các nàng gieo gió gặt bão!
Mười ngày sau, dòng chính Lâm Vương phủ bị kéo đến ngọ môn lấy tội mưu đồ bí mật tạo phản để chém đầu răn chúng, từ đó Đại Tề không còn Lâm Vương phủ nữa, chỉ có một tội thần nghịch tắc mưu phản.
Một đêm, toàn bộ Lâm Vương phủ không còn tồn tại, triệt để biến mất ở Đại Tề, trước mắt mọi người! Một thế tập thân vương phủ, cứ như vậy bị diệt, đều làm người ta thổn thức.
An quốc Hậu phủ, Hạ Linh Nguyệt lúc này trên mặt phiếm nhợt nhạtý cười, ánh mắt nhưng có chút hắc ám, không biết suy nghĩ cái gì!
Trong An Vương phủ, Đinh Tử mang theo đám người Hỉ nhi lại hết sức bận rộn, Đinh Tử khóe miệng mang ý cười, Ngô Song làm cho nàng không được an bình, kia liền làm cho bà ta hảo hảo rõ ràng cái gì gọi là phiền đi! Nàng cũng không phải quả hồng mềm, mặc Ngô Song niết, vừa lúc An Vương hồi kinh, chính là thời gian nàng phản kích cùng đoạt được quyền chưởng quản hậu viện!
Tác giả :
Hỏa Tiểu Huyên