Trùng Sinh Chi Đích Thân Quý Nữ
Chương 137: Xích lõa khiêu khích!
Tiệc tẩy trần vì hai vị hoàng tử Nam Thái, hai vị vương gia Đại Tề mà tổ chức nên dĩ nhiên rất được coi trọng. Từ lúc Hoàng thượng hạ chỉ thì Gia Dĩ Kinh Triệu Doãn liền phái cấm vệ quân hoàng thành cùng hộ vệ thành biên, phái binh tam phương kiểm tra trị an kinh thành khi gặp kẻ có hành vi khác thường sẽ không tiếc tỉ mỉ gặng hỏi hoặc là âm thầm trông coi thẩm vấn thêm.
Hai ngày này Lam Nguyệt viện nghênh tới một người không được hoan nghênh, bản thân lại không tự biết còn thường xuyên đến tìm Đinh Tử nói chuyện phiếm: Chính là Ngô Nguyệt Nga!
“Thế tử phi, biểu tiểu thư cầu kiến.” Hai ngày này, Đinh Tử đột nhiên điều Tuyết Bích đến quản các loại công việc thông truyền, hơn nữa Tuyết Hoa bởi vì chuyện Song Mãn viện mà bị phạt điều đi. Đinh Tử lại thuận tiện đem Tuyết Bích lên làm đại nha hoàn hầu hạ Lam Thanh Lăng- vốn là việc của Tuyết Hoa, vì thế hai ngày này Ngô Nguyệt Nga đến Lam Nguyệt viện đều do Tuyết Bích thông truyền đưa tin.
Đinh Tử đang nằm ở nhuyễn tháp đọc sách, nghe thấy Tuyết Bích nói, miễn cưỡng đáp một tiếng: “Gọi Hỉ nhi vào hầu hạ bản phi mặc quần áo, cứ để biểu tiểu thư ở phòng khách chờ, bản phi chuẩn bị xong liền qua.” Đinh Tử nói xong liền đứng lên, lại phát hiện Tuyết Bích còn đứng ở cửa phòng mang biểu tình muốn nói lại thôi, Đinh Tử nghi ngờ nói: “Sao thế, còn có chuyện gì à?”
Tuyết Bích ngẩng đầu, nhìn Đinh Tử mâu quang lưu chuyển, hai mắt mong mỏi Đinh Tử mới cẩn thận hỏi: “Thế tử phi đối với vị biểu tiểu thư này hình như rất tốt.”
Đinh Tử cười cười: “Dĩ nhiên rồi, nói như thế nào cũng là người nhà mẹ đẻ của vương phi, lại là bà con của Thế tử nên bản phi đương nhiên phải để bụng một ít.”
Chỗ yết hầu của Tuyết Bích động đậy một chút, chưa từ bỏ ý định hỏi: “Thế nhưng… Thế tử phi ngài chẳng lẽ không biết nguyên nhân biểu tiểu thư hai ngày nay thích đến tìm ngài. Biểu tiểu thư ngồi xuống đó là cả một ngày, còn không phải chờ tới lúc cùng Thế tử, Thế tử phi dùng bữa tối mới đi sao! Thế tử phi không cảm thấy biểu tiểu thư hành vi này có chút…” Tuyết Bích nghĩ mình nói đến mức này rồi thì Đinh Tử hẳn phải minh bạch ý của nàng mới đúng!
Ngay cả nàng cũng nhìn ra Ngô Nguyệt Nga rõ ràng là hướng về phía Thế tử mà tới.
Đinh Tử biểu tình không hiểu rõ lắm, ánh mắt trong suốt nhưng vẫn nhìn không thấy đáy nói: “Đương nhiên là bởi vì chưa thấy qua biểu ca của mình nên tranh thủ bồi dưỡng cảm tình.“
Tuyết Bích còn muốn nói gì nữa nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Đinh Tử, đột nhiên dừng lại không nói chỉ mím môi liền lui ra. Lúc này Hỉ nhi cùng Ngọc Du đi tới, sắc mặt cũng không phải quá tốt: “Tiểu thư, ngài còn bỏ mặc Ngô Nguyệt Nga ra vào, nếu xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?“
Ngọc Du mặc dù không nói chuyện, nhưng cũng gật đầu lia lịa tỏ vẻ đồng ý. Nàng cũng không quan tâm đến chuyện trên đời này có chân tình hay không! Nam nhân vĩnh viễn bất biến, mặc dù bây giờ Lam Thanh Lăng rất tốt, thật lòng với chủ tử, nhưng cũng khó nói chuyện lâu ngày sinh tình này. Tốt nhất là ít cùng nữ nhân tiếp xúc mới được!
Đinh Tử ngồi ở trước gương trang điểm, lại cười ý vị thâm trường: “Hỉ nhi, Ngọc Du, có một số việc đã không ngăn cản được thì sao không nhìn nó phát triển. Các ngươi cũng biết đây là một kẻ phiền phức, nhưng kẻ phiền phức này này trái lại có thể trở thành cơ hội giải quyết phiền phức khác.”
Hỉ nhi, Ngọc Du đối với Đinh Tử có đôi khi ngôn luận cao thâm mạc trắc đã sớm biết rõ nhưng không thể trách, cũng không để ở trong lòng, chỉ chăm chú giúp Đinh Tử trang điểm cùng thay đổi quần áo. Lúc chủ tớ ba người ra nội thất, Đinh Tử hỏi một câu: “Bên Lâm ma ma sao rồi?”
“Chủ tử yên tâm, thuộc hạ đã phân công mấy hảo thủ cho Lâm ma ma. Lâm ma ma cũng là người khôn khéo có khả năng, bây giờ đối với chuyện thôn trang cũng quản lý thuận buồm xuôi gió, không có vấn đề.”
Đinh Tử gật đầu không nói cái gì nữa.
Sau khi đại hôn, không bao lâu sau Đinh Tử liền cho Lâm ma ma rời phủ, Lâm ma ma dù sao niên kỷ đã lớn, hơn nữa quy củ của vương phủ tuy nói là quy định vì chủ tử nên đối với nàng ít ảnh hưởng, nhưng đối với hạ nhân thì vừa nghiêm khắc lại có rất nhiều, hành động không tốt liền có khả năng bị tra tấn. Đinh Tử cũng sợ chính mình có sơ hở làm cho Lâm ma ma gặp chuyện không may, vừa vặn thôn trang hồi môn của Đinh Tử còn không có tìm được người thích hợp để quản lý chuẩn bị, liền cho Lâm ma ma đi làm việc này. Cửa hàng hồi môn của nàng thì giao cho thập ám vệ âm thầm quản lý, chờ nàng tìm được người thích hợp sẽ chuyển đi.
Nói đến đây thì Hỉ nhi, Linh nhi, Ngọc Du cũng đều tới tuổi gả đi, Đinh Tử vì tư tưởng của mình tương đối đặc biệt, cũng không muốn nha hoàn bên người hầu hạ gả không tốt, tuy không tìm được người thích hợp nhưng không có nghĩa là nàng không để ở trong lòng.
Phòng khách Lam Nguyệt viện kỳ thực chính là phòng tiếp khách, Đinh Tử vừa đến phòng khách liền nhìn thấy một nữ tử mặc áo tơ vàng, đầu đầy châu trâm cúi đầu uống trà, nghiêng mặt nhăn mày, lộ ra hai má càng mềm mại đáng yêu chọc người thương. Hỉ nhi, Ngọc Du trong mắt đều lộ ra chán ghét, đi theo Đinh Tử tiến vào phòng khách.
“Biểu tẩu.” Nghe thấy thanh âm, Ngô Nguyệt Nga lập tức ngẩng đầu, cười kéo cánh tay Đinh Tử, ngọt ngào gọi.
Bàn về thân thích thì Lam Thanh Lăng cùng Ngô Nguyệt Nga bắn đại bác cũng không tới. Phụ thân Ngô Nguyệt Nga là chi thứ xa lắc, tính từ nương của Lam Thanh Lăng thì miễn cưỡng còn xưng một tiếng “biểu thân”, Ngô Nguyệt Nga đã xưng hô vô thân thiết như vậy thì nếu Đinh Tử không cho mặt mũi sẽ không tốt. Đinh Tử cười nói: “Đường biểu muội tới một hồi lâu rồi, đây là lỗi của ta, ta nằm ở trên tháp đến mệt mỏi lại ngủ quên mất nên tiếp đón chậm trễ, thật đáng trách.”
Ngô Nguyệt Nga nghe lời này trong mắt hiện lên tia khinh miệt, lại cười nói: “Sao có thể trách biểu tẩu chứ! Là Nguyệt Nga không có cho người đến báo liền tới quấy rầy, thực sự là thất lễ.” Nói xong, biểu tình Ngô Nguyệt Nga có chút ảm đạm, nhìn Đinh Tử có chút muốn nói lại thôi. Nếu người khác nhìn thấy, không thể không hỏi một chút nàng có chuyện gì, nhưng Đinh Tử lại làm như không thấy được, xoay đầu liền ngồi vào chủ vị, cầm lấy tách trà Linh nhi vừa đi xuống bảo người ta pha, vừa cầm tách trà lên vừa chú tâm thưởng thức.
Nhìn thấy Đinh Tử không hiểu phong tình, Ngô Nguyệt Nga khẽ cắn môi, trong mắt hiện lên một tia lãnh ý. Nhưng nàng ta đành phải cúi đầu nâng chung trà lên uống một chút, suy nghĩ làm sao đem Đinh Tử kéo đến đề tài nàng muốn. Đinh Tử cũng không vội vã nói chuyện, chỉ yên tĩnh uống trà.
Nếu là bàn về tính nhẫn nại thì trước đây sức chịu đựng của Đinh Tử vẫn còn chưa đạt, nhưng hiện tại nàng sẽ không thua ai.
Từ sau khi ở Lâm Vương phủ gặp chuyện không may, Đinh Tử tận lực tôi luyện sự chịu đựng của mình, tuyệt đối không thể để cho sự tình như của Vân Hi Vũ lại phát sinh. Ngô Nguyệt Nga nếu cùng Đinh Tử so về tính nhẫn nại, thì dù ngồi cả ngày Đinh Tử cũng không có hai lời, chỉ sợ Ngô Nguyệt Nga trong lòng có quỷ, chịu đựng không nổi.
Thẳng đến khi Linh nhi vì Đinh Tử thay đổi chén trà thứ ba, Ngô Nguyệt Nga quả thật có chút ngồi không yên, nàng cười nói: “Nói đến biểu ca, gần đây biểu ca hình như bề bộn nhiều việc, thường xuyên tới bữa tối mới thấy người, không biết đang vội những chuyện gì nha?”
Đinh Tử nâng chén trà uống một ngụm, thả lại trên bàn, than nhẹ một tiếng nói: “Hoàng thượng hạ lệnh là phụ vương Ninh vương còn có nhị vị hoàng tử Nam Thái làm tiệc đón gió, các đại thần triều đình tự nhiên cũng là đủ bận rộn. Thế tử hai ngày này ra ra vào vào, không ít mệt nhọc.”
Ngô Nguyệt Nga ôn nhu nói: “Biểu ca có thể làm nhiều việc, đó cũng là vì huynh ấy được Hoàng thượng coi trọng. Người bình thường muốn giúp, còn không có năng lực đâu.”
“Vẫn là biểu muội nhìn xa, nói như thế cũng có lý.” Đinh Tử vẫn theo chủ đề của Ngô Nguyệt Nga, cũng không nói nhiều.
Ngô Nguyệt Nga thấy thế đành phải nói, “Lại nói tiếp tiệc đón gió chính là ngày mai rồi, muội còn chưa từng được vào hoàng cung, rất hiếu kỳ! Không biết biểu tẩu có thể miêu tả cho ta hoàng cung ra sao không?”
Đinh Tử ánh mắt có chút dài nói: “Tất nhiên là tường vàng huy hoàng, uy vũ trang nghiêm lại không mất mỹ lệ.”
Ngô Nguyệt Nga ánh mắt có chút chớp động, thở dài nói: “Đáng tiếc Nguyệt Nga chưa bao giờ xem qua, thực sự chỉ có thể tưởng tượng a!”
Đinh Tử ‘A’ một tiếng, kinh ngạc nói: “Nguyệt Nga biểu muội lần này không phải có thể đi vào cung sao?” Đột nhiên Đinh Tử lại ngoài ý muốn ‘A’ một tiếng, giống như vừa nhớ tới, “Đúng rồi mẫu phi luôn luôn không thích tham gia yến hội, ta thế nhưng quên mất chuyện này! Biểu muội mới đến kinh thành, đối với nơi này còn chưa quen thuộc, ta làm biểu tẩu đương nhiên là muốn tận tâm lực để cho biểu muội cao hứng. Có điều không biết biểu muội có muốn đi tiệc đón gió ngày mai không?”
Ngô Nguyệt Nga giả vờ nhăn nhó: “Hoàng cung thì Nguyệt Nga chưa từng được đến, mở mang tầm mắt là tốt, thế ngày mai liền làm phiền biểu tẩu.” Sau đó hai người vừa rảnh rỗi trò chuyện hai câu việc nhà, Ngô Nguyệt Nga lợi dụng lý do chuẩn bị y phục ngày mai tham dự mà ly khai.
Trên thực tế, từ lúc nghe thấy Hoàng thượng tổ chức tiệc đón gió này, Ngô Nguyệt Nga liền đem y phục đồ trang sức của mình ra chọn lựa, chỉ còn chờ Đinh Tử tới mời nàng. Vậy mà Đinh Tử vẫn chưa mở miệng, Ngô Nguyệt Nga chỉ đành chủ động nhắc đến.
Ngô Nguyệt Nga vừa mới vừa ly khai, Linh nhi vừa rồi vẫn bồi ở một bên châm trà không nhịn được nói: “Tiểu thư để ý tới nàng làm cái gì, nếu mang nàng tiến cung rước lấy phiền toái gì thì đến lúc đó người khác chỉ biết chỉ trích tiểu thư.”
Linh nhi đối với vị biểu tiểu thư đột nhiên xuất hiện này, từ trong ra ngoài đều thấy phiền chán. Ngô Nguyệt Nga này thường ngày nhăn nhó làm dáng không nói, tới trước mặt cô gia còn giả vờ nhu nhược, nói chuyện cố làm ra vẻ, vừa nhìn nàng ta đã buồn nôn. Mặc dù cô gia hiện tại không tỏ vẻ gì nhưng khó bảo đảm sau này không bị dụ hoặc a, tiểu thư sai còn mang theo bên người!
Đinh Tử lại là đứng lên, nhẹ vuốt phẳng y phục bởi vì tư thế ngồi mà có nếp, cười cười: “Như thế nào thì đi mới biết được!”
Ngày hôm sau, bởi vì Ngô Song thân phận xấu hổ cùng không được Thái hậu thừa nhận, bất tiện tiến cung, liền đứng ở cửa vương phủ nhìn đội ngũ An Vương gia Lam Thanh Lăng, Đinh Tử còn có Ngô Nguyệt Nga đi hướng hoàng cung. Nhìn thấy đội ngũ càng lúc càng xa, Ngô Song mới đỡ tay Mộ Nguyệt hồi hướng An viện.
“Vương phi, nghĩ không ra Thế tử phi thật sự cho Ngô Nguyệt Nga đi theo, Ngô Nguyệt Nga này nhìn thô tục một chút nhưng vẫn rất có thủ đoạn.”
Ngô Song lại cười không cho là đúng: “Phải chờ lúc các nàng trở về mới biết được.”
Ngô Song cười lạnh, Ngô Nguyệt Nga đi cầu Đinh Tử, Đinh Tử xuất phát từ trưởng bối hoặc xuất phát từ quan hệ thân thích cũng không tiện cự tuyệt, thế nhưng đem Ngô Nguyệt Nga mang theo bên người thì sẽ thành vấn đề lớn. Đương nhiên, chờ lúc Đinh Tử trở lại quả thật giống như suy nghĩ của Ngô Song, không mưu mà hợp. Tuy nhiên lại có sự tình ngoài ý muốn chờ nàng, lúc đó Ngô Song nhìn đến há mồm líu lưỡi, nửa ngày không khép lại miệng!
Vốn An Vương gia cùng Lam Thanh Lăng làm võ thần ngoại nam nên cưỡi ngựa tiến cung, bất quá lần này bởi vì có hoàng tử ngoại quốc ở kinh, hơn nữa lại có hai đại vương gia, nên đây là tiệc đón gió lớn nhất chưa từng có tới nay. Vì sợ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra nên hôm nay tiến cung phải ngồi xe ngựa để phòng ngừa.
Theo phẩm cấp cùng thân phận thì An Vương phủ vốn nên dùng hai cỗ xe ngựa, An Vương gia một chiếc, phu thê Lam Thanh Lăng một chiếc. Nhưng hiện tại thêm một chiếc cho Ngô Nguyệt Nga ngoài dự tính, An Vương phủ ba chiếc xe ngựa, mang theo một hàng hộ vệ đi trước hoàng cung.
Tới cửa thành, gia quyến chúng triều thần vừa thấy xe ngựa An Vương phủ liền sôi nổi hành lễ, mau chóng ngường đường, thủ vệ hoàng thành kiểm tra một chút liền cho đi vào.
Đường đi đến nơi bày yến – Thịnh Vinh điện, lúc đến giao lộ, An Vương gia cùng Lam Thanh Lăng ly khai đi hướng nam tân, vào xem tình huống. Đinh Tử cùng những nữ quyến khác thì trực tiếp đi hướng Trường Lạc cung của Thái hậu. Nơi đó do Hoàng hậu cùng Hạ quý phi chủ trì chiêu đãi, lúc Đinh Tử cùng Ngô Nguyệt Nga xuất hiện ở cửa, ngoại trừ nhân vật lớn như Hoàng hậu cùng Hạ quý phi, những người khác đều đứng lên hướng Đinh Tử hành lễ. Đinh Tử cười hành lễ vãn bối cho các cung tần phi, mọi người đứng dậy trò chuyện vui vẻ mấy câu, bầu không khí có chút náo nhiệt.
Ngô Nguyệt Nga vẫn đứng ở phía sau Đinh Tử, lúc vừa hành lễ thì trong lòng của nàng ta rung động. Lúc nàng ta ở Ngô thị bổn gia, mặc dù cũng đã được tôn kính, thế nhưng tình huống được nhiều thê nữ (thê tử + nữ nhi) của trọng thần triều đình quỳ lạy hành lễ như vậy tuyệt đối là lần đầu. Ngô thị bổn gia chẳng qua là một gia tộc, tuy là đại thế gia nhưng so sánh cùng triều đình thân vương thì chính là một trời một vực.
Ngô Nguyệt Nga gò má ửng đỏ,nghĩ : Nếu mình trở thành An Vương phi, sẽ được tôn vinh cao như thế nào a!
Mặc dù Ngô Nguyệt Nga lúc sáng có nhìn thấy Lam Thanh Lăng, lúc trở lại cũng có hỏi thăm qua Đinh Tử nên biết Đinh Tử là công chúa ngự phong gả cho Lam Thanh Lăng, cùng nàng với những nữ tử bình dân không có phẩm cấp là không thể so sánh. Thế nhưng dù lấy lực ảnh hưởng của gia tộc Ngô thị thì thân phận của nàng cũng không phải người bình thường có thể sánh bằng.
Nàng biết hiện tại muốn đẩy Đinh Tử xuống để làm Thế tử phi là không có khả năng, nhưng lấy thân phận đích nữ tộc trưởng Ngô thị gả cho Lam Thanh Lăng làm trắc phi vẫn là có thể. Hiện tại An Vương gia còn rất cường tráng, vương vị lúc truyền tới Lam Thanh Lăng sợ rằng còn có mấy năm, hiện tại nàng ở An Vương phủ chỗ dựa vững chắc lớn nhất là Ngô Song, đến lúc đó cùng Ngô Song nội ứng ngoại hợp, không tin bắt không được Đinh Tử.
Ngô Nguyệt Nga cũng không phải ngốc, âm thầm ngẫm nghĩ lúc nàng ta cùng Lam Thanh Lăng gặp nhau, liền biết Ngô Song có ý định đem nàng ta gả cho Lam Thanh Lăng, tự nhiên cũng minh bạch mình sẽ cùng Đinh Tử bất hòa. Nàng ta cũng không quan tâm Ngô Song lần này lợi dụng mình đến đả kích Đinh Tử, dù sao đến lúc đó Ngô Song lại có thể trở thành trợ lực của nàng ta. Hiện tại mấu chốt nhất chính là trước theo Đinh Tử quen thuộc các phu nhân tiểu thư danh môn quý tộc kinh thành này, cùng các nàng đánh tốt quan hệ, đồng thời truyền ra lời đồn ái muội biểu muội lấy Lam Thanh Lăng cộng thêm trắc phi tương lai, đến lúc đó dù Đinh Tử không đồng ý, gạo nấu thành cơm nàng cũng không có biện pháp. Nếu Đinh Tử đến không muốn thì chỉ phải gánh cái danh “đố phụ”, Đinh Tử chú trọng thanh danh nên nàng nhất định sẽ có thể gả cho Lam Thanh Lăng.
“Biểu muội ngồi trước một chút, ta đi đến chỗ ngoại tổ mẫu thăm hỏi” Đinh Tử trước mang Ngô Nguyệt Nga đến vị trí An Vương phủ ngồi xuống, xem như là ám chỉ Ngô Nguyệt Nga là người An Vương phủ, Ngô Nguyệt Nga vốn muốn cùng Đinh Tử đi bái kiến ngoại tổ Hộ Quốc Hậu phủ, nhưng chú ý tới không ít phu nhân ở đây nhìn nàng ta bằng ánh mắt tò mò, liền đành phải trước nhịn xuống.
“Biểu tẩu có việc bận, chính ta có thể chiếu cố tốt chính mình.” Ngô Nguyệt Nga ôn nhu nói, Đinh Tử cười gật đầu, mang theo Hỉ nhi cùng Linh nhi đi hướng Hộ Quốc Hậu phủ còn Ngọc Du lưu lại đứng ở phía sau.
Đinh Tử mới vừa ly khai, liền có phu nhân bên cạnh cười chào hỏi Ngô Nguyệt Nga, Ngọc Du lạnh lùng nhìn, đem lời đối thoại của các nàng từng câu nhớ kỹ. Sau khi nghe thì trên mặt không khỏi đen xì, sau đó lại khôi phục như lúc ban đầu.
Bên này Đinh Tử vừa đến vị trí gia quyến Hộ Quốc Hậu phủ, muốn hành lễ, lại bị Vân Hi Vũ kéo, thấp giọng la vội lên: “Tử nhi, nữ nhân kia là chuyện gì xảy ra, Lam Thanh Lăng bắt ngươi thu người?” Lúc nói lời này, Vân Hi Vũ trên mặt khó nén tức giận. Vân Hi Vũ vừa nói xong, Lam lão thái quân Lưu thị cùng Bạch Sương Tuyết cũng đưa ánh mắt hỏi thăm, chân mày đều nhăn lại, hiển nhiên có chút lo lắng.
Đinh Tử lại cười tự mình vì Lam lão thái quân cùng Lưu thị rót chén trà nói: “Nàng gọi là Ngô Nguyệt Nga, nhìn qua thì tính tình cũng mềm mại, là đích nữ tộc trưởng đương nhiệm Ngô thị bổn gia. Mẫu phi nói là ở trong phủ có chút buồn chán, gọi tới cùng nói chuyện, mấy ngày nay cũng thường chạy đến trong viện chúng ta, tiệc đón gió này lại là đại hỉ sự nên ta mang nàng theo để cho nàng có kinh nghiệm.”
Vân Hi Vũ chân mày dựng lên: “Ngươi làm như thế không phải biến thành thừa nhận nàng ta sao? Tử nhi, ngươi sao lại ngốc như thế, Lam Thanh Lăng chia phân nửa cho người khác ngươi cũng vui vẻ không để ý?!” Lời này do Vân Hi Vũ là một cô nương gia chưa lấy chồng vốn không nên nói, bất quá ở đây đều là thân nhân nên cũng không ai để ý, ngược lại lời của nàng chính là lời Lam lão thái quân cùng Lưu thị muốn nói.
Đinh Tử cười nói: “Trưởng bối nhờ vả không thể từ, đến lúc đó Ngô Song lấy tư cách trưởng bối, trực tiếp đem Ngô Nguyệt Nga ban cho Thế tử, chúng ta cũng không thể nói cái gì, chẳng thà thừa dịp hiện tại mang ra ngoài còn có thể cho ta một thanh danh tốt.”
Vân Hi Vũ trừng hai mắt, vừa mới muốn nói gì thì Lam lão thái quân đột nhiên mở miệng nói: “Tử nhi làm như vậy cũng đúng, An Vương gia bây giờ trở về phủ, không thể bởi vì một nữ tử nhà ông bà ngoại lên không được mặt bàn mà để cho An Vương gia lưu lại ấn tượng xấu.” Lam lão thái quân nói xong, nhìn Ngô Nguyệt Nga đối diện cùng các vị phu nhân tiếu ngữ xinh đẹp đột nhiên cười lạnh.
Vân Hi Vũ không rõ chân tướng, lại bị Bạch Sương Tuyết kéo lắc đầu, ánh mắt ám chỉ một chút. Vân Hi Vũ chú ý tới bên cạnh bàn các nàng đang có người dựng thẳng tai lên nghe trộm liền biết Đinh Tử nói cho ngoại nhân nghe. Lam lão thái quân các bà không hề đối với Ngô Nguyệt Nga phát biểu mà ngoài ý muốn, đều nói về Hộ Quốc Hậu phủ cùng An Vương phủ gần đây có chuyện công gì, những người đó nghe không có ý nghĩa cũng thu hồi tâm tư. Các nàng trái lại đối Ngô Nguyệt Nga bắt đầu nói chuyện riêng nhiều hơn, các nàng thế nhưng nghe được rằng An Vương phi này thế nhưng nhét người cho Thế tử.
Mặc dù Đinh Tử có giới thiệu thân phận Ngô Nguyệt Nga, thế nhưng có thể vô duyên vô cớ tiến vào nhà trai như thế, cùng chủ mẫu tương lai tham gia yến hội, mà còn vui vẻ tự đắc, chỉ có loại thiếp hoặc là thông phòng không lên được mặt bàn mới thế! Những người đang ngồi ở đây đều là chính thê cùng đích nữ các đại thần gia, tất nhiên là chướng mắt Ngô Nguyệt Nga. Người người lộ ra tươi cười trào phúng, thế nhưng chính chủ bị cười nhạo – Ngô Nguyệt Nga lại không phát hiện.
Đương nhiên điều những người là chính thê căm ghét nhất chính là hành vi các trưởng bối hướng trong phòng mình tống nữ nhân. Nơi này có không ít người kinh qua cái loại đáng ghét cực độ này, phiền chán nhất cái loại tặng người này, đối với Ngô Song càng chán ghét đến không được, càng nhiều người có chút đồng tình với Đinh Tử.
Lại nói tiếp, Đinh Tử vừa mới gả cho Lam Thanh Lăng bất quá hơn hai tháng, lại bị trưởng bối bức tặng người, dù thân là Thế tử phi, ngày sống chắc hẳn cũng không phải như ý như vậy a! Nàng ta cũng thật là dịu ngoan ôn thuận, ôn nhu yếu đuối, cũng không có vẻ như là dám phản kháng Ngô Song.
Con người ta đều thích đồng tình kẻ yếu, khi nàng đem ngươi dán nhãn thành kẻ yếu, vậy thì sẽ không dễ dàng thu hồi lại. Đồng dạng, nếu bị các nàng dán nhãn kẻ làm việc ác thì cũng thành thâm căn cố đế không dễ dàng thay đổi!
Mấy người Hoàng hậu Hạ quý phi nhìn thấy mạch nước ngầm phía dưới, lại chỉ cười cùng mấy nhất phẩm cáo mệnh trò chuyện. Hoàng hậu lạnh lùng híp mắt nhìn Đinh Tử, cúi đầu ăn một t nho, tươi cười đoan trang, trong mắt lại hiện lên vẻ lo lắng.
Từ lúc Đinh Tử tiến cung nhập gia phả hoàng gia liền đắc tội Hoàng hậu. Lúc đó Hoàng hậu tặng người, Lam Thanh Lăng không cho mặt mũi thiếu chút nữa làm cho Hoàng hậu bị người oán giận, trong lòng bà ta tức giận tất nhiên là muốn xả giận. Bất quá Hoàng hậu cũng còn một chút đúng mực, bà ta sẽ không hạ thủ với Đinh Tử: Một là do Thái hậu đối với Đinh Tử sủng ái có thừa, hai là Đinh Tử lại là Thế tử phi, cũng không phải là người bình thường có thể động. Hoàng hậu hạ chỉ để Lâm Vương phi chuẩn bị tiệc thọ yến, chính là bởi vì nhìn chuẩn bà ta không thể động thủ, lại có thật nhiều người muốn giúp bà ta động thủ, bà ta chẳng qua là muốn đứng ở phía sau chỉ huy mà thôi.
Kết quả lại khiến bà ta phải nộp phượng ấn, bị phạt bế cung không ra một tháng. Hoàng hậu lần này đi ra ai cũng nhìn không ra bà ta bị phạt mà tức giận, xuất cung lúc còn cố ý đi Ngự Thư phòng cầu kiến, ở trước mặt Hoàng thượng than thở tự trách khóc lóc hơn nửa canh giờ, làm cho Hoàng thượng hết tức giận. Lần này nhìn thấy Đinh Tử cũng không lộ ra vẻ không hữu hảo, càng không có chỉ trích gì, chỉ là trông bề ngoài giống như cùng những người khác cười liếc mắt nhưng kì thực trong lòng Hoàng hậu là một đoàn lửa giận!
Nghĩ tới nghĩ lui, việc này cũng do Đinh Tử mới là nguyên nhân hại bà ta bị phạt. Hoàng hậu tuy được Hoàng thượng tha thứ, thế nhưng phượng ấn lại đặt ở trong tay Thái hậu, nói cách khác Thái hậu không hài lòng Hoàng hậu. Thái hậu bất quá khảo nghiệm Hoàng hậu, phượng ấn này còn không được giao đến tay, Hoàng hậu hiện tại ngoại trừ khôi phục tự do, kì thực ở trong cung còn có chút buộc tay buộc chân.
Hạ quý phi hôm nay một thân hồng sắc tung hoa quần lụa mỏng, trên trán đeo một viên đại hồng ngọc to bằng ngón cái, làm cho vẻ mặt lại càng quyến rũ kiều diễm, vừa lúc nàng ta quay đầu nhìn thấy trong mắt Hoàng hậu hiện lên lãnh ý, không khỏi cười dùng khăn thêu che che môi, nói: “Tỷ tỷ ngươi mau nhìn Thế tử phi, đều nói nữ tử tân hôn nhan sắc chín muồi nhất, ta nhìn Thế tử phi không phải chính là như vậy sao, tựa hồ so với trước khi xuất giá còn hấp dẫn hơn, tỷ tỷ nhìn xem.”
Hoàng hậu cười gật đầu: “Muội muội nói phải, cũng là nàng tuổi còn trẻ, dù thế nào cũng đẹp, chỉ là nữ nhân a năm tháng trôi qua quá nhanh, một khi không chú ý, dù vốn khuynh thành tuyệt sắc cũng sẽ hoa tàn ít bướm. Thế tử phi có lẽ là ngoại lệ, đó chính là phúc khí của nàng.”
Hạ quý phi trong mắt hiện lên lãnh ý, Hoàng hậu tự nhiên biết Hạ quý phi đang giễu cợt nàng, nàng tự nhiên cũng không cam lòng tỏ ra yếu kém. Những năm gần đây Hạ quý phi vẫn lấy nhan sắc đệ nhất vinh sủng hậu cung, thế nhưng tuổi tác một năm so với một năm tăng lên, Hạ quý phi cũng lo lắng người mới tiến cung sẽ khiến nàng thất sủng. Đoạn thời gian trước tuyển tú, Hoàng thượng Thái hậu liên tiếp chọn hai mươi tú nữ nhan sắc không kém, hiện tại đã có hai phi tần, hai người kia đều là tú nữ tư sắc tốt nhất tài hoa cũng không sai, Hạ quý phi đã có cảm giác nguy cơ, Hoàng hậu thốt ra lời này chính đâm vào lòng của nàng!
Hạ quý phi mặt âm trầm, lập tức nhịn xuống hỏa khí nói: “Bất quá muội muội lại nghe nói, chỉ cần một lòng hướng phật, tự sẽ rửa sạch tâm linh, làm cho thanh xuân vĩnh viễn ở lại. Hoàng hậu mấy năm nay chủ trì hậu cung thường xuyên bận rộn, muội muội lại cảm thấy tỷ tỷ nên hẳn là học một ít, nhìn tỷ tỷ nhiều năm qua làm lụng vất vả muội muội cũng yêu thương. Lại nói tiếp… Tỷ tỷ tựa hồ so với muội muội chỉ lớn hơn hai tuổi a.” Hạ quý phi tựa hồ nhớ tới cái chuyện nguy nan gì, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Hoàng hậu.
Hoàng hậu mấy năm nay vẫn cẩn thận giữ vững đoan trang cùng uy nghiêm của một Hoàng hậu, vẫn trang điểm trang trọng nghiêm túc là chính, nhìn đương nhiên phải thành thục hơn một chút, trang điểm lâu ngay cả bà ta cũng quên dễ dàng cười là dạng gì. Tẩy trang xong thoạt nhìn đều so với người cùng lứa lớn hơn vài tuổi, huống chi Hạ quý phi này quanh năm cẩn thận trang điểm, Hoàng hậu lạnh lùng trừng Hạ quý phi liếc mắt một cái thì nàng ta lại cong môi, mày hơi nhướng, rất có ý khiêu khích.
Hoàng hậu tự nhiên không thể cùng nàng ở trước mặt nhiều người như vậy gây gổ, chỉ có thể đè xuống hỏa khí. Cuối cùng lạnh lùng nhìn Đinh Tử liếc mắt một cái, bút sổ sách này lại ghi tạc trên đầu Đinh Tử.
Đinh Tử cảm giác ra một đạo ánh mắt bất hữu thiện, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Hoàng hậu cùng Hạ quý phi đang cùng người khác nói chuyện phiếm, cũng không biết ánh mắt kia là xuất phát từ ai trong hai người, hoặc là hai người đều có.
Đại điện Trường Lạc cung, trong đám người có một đạo mâu quang lạnh lùng đâm thẳng hai má Đinh Tử, nhưng mà chỉ là một cái thoáng qua rồi biến mất, ngay cả Đinh Tử cũng không có phát hiện.
Chờ lúc Đinh Tử cùng Lam lão thái quân còn có mấy người quen biết nói chuyện một hồi mới trở lại vị trí, liền nghe thấy Ngô Nguyệt Nga vẻ mặt e thẹn cùng một danh phu nhân nói chuyện: “Phu nhân nói chỗ nào a, ta cùng với biểu ca… Việc này ta thế nào cùng người nói a.” Lời nói không rõ ràng, chỉ là vẻ mặt đỏ bừng kia, lại làm cho quan hệ của nàng cùng Lam Thanh Lăng càng không nói càng thêm ái muội.
Phu nhân kia cũng cười thập phần ái muội nói: “Aiz, ta biết ta biết, ta là người từng trải, này biểu ca biểu muội a thế nhưng thân càng thêm thân, tốt nhất, tốt nhất. Ngô cô nương lớn lên mềm mại đáng yêu chọc người thương như thế, nếu ta là nam nhân cũng sẽ động tâm, huống chi mỗi ngày thấy.”
“Phu nhân, ngươi đang nói gì đấy…” Ngô Nguyệt Nga khẽ gọi một tiếng, trên mặt lại đỏ hơn.
Bên cạnh lại có mặt hai phu nhân khác cười chen vào nói thêm, đơn giản là chúc phúc, nói Ngô Nguyệt Nga chuyện tốt gần đến, nói Ngô Nguyệt Nga cúi đầu không nâng dậy nổi. Ngọc Du ở phía sau các nàng nghe các nàng đối thoại, hận không thể trực tiếp cào rách mặt Ngô Nguyệt Nga. Nàng còn chưa thấy qua nữ nhân nào đê tiện như thế.
Hai ngày này ở trong Lam Nguyệt viện, Lam Thanh Lăng vẫn xem Ngô Nguyệt Nga như không tồn tại, là do nàng ta không có việc gì tìm việc nói chuyện phiếm, hỏi hơn mười câu Lam Thanh Lăng cũng sẽ không trả lời một chữ thế mà cô gái này còn có thể nói sự tình hai người đến mức phong nguyệt như thế, vội vàng muốn bò lên giường nam nhân, quả thực quá thấp hèn!
Vốn Ngô Nguyệt Nga hôm nay theo bên người Đinh Tử, mọi người đều có chút rõ ràng ẩn tình, nhưng vừa rồi Đinh Tử cùng mấy người Lam lão thái quân nói chuyện, có chút ít truyền vào trong lỗ tai các nàng cho nên đi theo bên người Ngô Nguyệt Nga nói chuyện phiếm đều chỉ là một ít phu nhân nhà lục ngũ phẩm, chính là hi vọng phu quân có thể thăng tiến. Ngô thị gia tộc tại trong mắt một vài trọng thần có thể không làm được gì, nhưng ở trong mắt các nàng lại là một đại trợ lực, nếu Ngô Nguyệt Nga gả cho Lam Thanh Lăng thì cũng là trắc phi, đến lúc đó lấy lòng nàng ta, làm cho nàng ta ở bên gối Lam Thanh Lăng nói một ít lời hữu ích, không lo không đề cập tới chức vị phu quân của mình, kẻ thật tình ca ngợi Ngô Nguyệt Nga chỉ sợ là căn bản không có.
Đinh Tử trở lại, mọi người vốn đang sôi nổi thì trên mặt bây giờ có một chút xấu hổ, có vài người sợ bị tố cáo liền rời đi. Ngô Nguyệt Nga cũng chỉ cười nhạt, cùng mấy phu nhân này nói chuyện mấy câu thì nàng ta đối với lòng tin của mình càng sâu. Đinh Tử ngồi vào chủ vị, Ngọc Du cúi đầu đưa lỗ tai nói thầm hai câu, chỉ là đem chuyện vừa rồi ngắn gọn cùng Đinh Tử kể lại, Đinh Tử gật đầu xua tay cho Ngọc Du đứng yên, trên mặt cũng không có thay đổi gì đối với chuyện vừa rồi. Ngô Nguyệt Nga thấy thế, chỉ nghĩ là Đinh Tử đã làm tốt chuẩn bị muốn thu nàng ta, tươi cười càng ngọt, vì Đinh Tử châm trà, hầu hạ Đinh Tử chu đáo.
Chỉ chốc lát thái giám truyền chỉ, nói là Thịnh Vinh điện sắp khai yến, cho nữ quyến đi trước. Thái hậu bên kia đã trực tiếp đi Thịnh Vinh điện, mọi người vừa nghe tự nhiên nhanh chóng đứng dậy, đi trước Thịnh Vinh điện.
Ngô Nguyệt Nga đi theo bên người Đinh Tử, Đinh Tử thì lại theo đuôi Hoàng hậu, Hạ quý phi cùng mấy phi tử trong cung, đi ở đằng trước đoàn người.
Trường Lạc cung cùng Thịnh Vinh điện, vị trí thì một ở hậu cung nội điện, một thì ngoại điện, mọi người cũng đi một hồi lâu mới tới Thịnh Vinh điện. Sau khi đoàn người Hoàng hậu tiến vào điện thì đầu tiên là hướng Hoàng thượng cùng Thái hậu hành lễ, triều thần cũng hướng đoàn người Hoàng hậu hành lễ, mọi người mới nhanh chóng nhập tọa, đương nhiên là gia nhập vị trí của nhà mình.
Bên dưới tay trái Hoàng thượng vị trí đầu tiên là Thái tử Lam Thanh Trọng, vị trí thứ hai kế tiếp là An Vương phủ, An Vương gia An Vương phủ ngồi trước, phía dưới là Lam Thanh Lăng cùng Đinh Tử. Ngô Nguyệt Nga hiện tại không tính là người An Vương phủ tất nhiên là ở phía sau bày trên bàn, phía dưới An Vương phủ là người Lâm Vương phủ, bên dưới tay phải Hoàng thượng tạm thời còn trống, hẳn là dành cho nhị hoàng tử cùng thất hoàng tử Nam Thái, dưới bọn họ là Ninh vương gia Lam Diệc, rõ ràng là vì chiêu đãi, kế tiếp trái phải liền dựa theo chức quan trọng thần triều đình từ cao đến thấp, một loạt bàn bày phía trước, phía sau phân loại ra hai hàng.
Ngô Nguyệt Nga nhìn vị trí của mình cùng gia quyến quan năm sáu phẩm ngồi cùng một chỗ, trên mặt biểu tình có chút không dễ nhìn, lại cưỡng chế quyết tâm đè không vui xuống chỉ cười ôn nhu, cùng người nhỏ giọng trò chuyện. Nàng vẫn duy trì bộ dáng đoan trang, nhìn cũng ra dáng người hiền thục.
Mọi người ngồi xuống ước chừng một nén hương thời gian, lúc này bên ngoài thái giám xướng lên: “Nam Thái quốc nhị hoàng tử, thất hoàng tử đến.”
Ngoại trừ Hoàng thượng Thái tử, đến An Vương gia cùng Ninh vương gia đều đứng lên, mặc dù chỉ là hành lễ gật đầu đối với Nam Thái nhị hoàng tử Hạ Hầu Dự, thất hoàng tử Hạ Hầu Mẫn, nhưng vẫn biểu hiện tôn kính đối với hai vị hoàng tử. Đinh Tử ở trong đám người An Vương phủ nhẹ nhàng hành lễ, lúc ngẩng đầu đã chú ý tới phía sau hai vị hoàng tử theo không ít người, một vài tráng sĩ nhìn rất bưu hãn, còn có bảy người dáng người khác nhau, lại là các nữ tử xuất sắc, còn có hai người thoạt nhìn giống quan văn. Tròng mắt Đinh Tử khẽ nhúc nhích, xem ra nhị hoàng tử thất hoàng tử này mang theo tiếng nghị hòa nhưng sao nàng lại thấy có chút lai giả bất thiện a.
“Nam Thái nhị hoàng tử Hạ Hầu Dự, tham kiến Đại Tề Hoàng đế, chúc Đại Tề Hoàng đế khỏe mạnh trường thọ.”
“Nam Thái thất hoàng tử Hạ Hầu Mẫn, tham kiến Đại Tề Hoàng đế, chúc Đại Tề Hoàng đế khỏe mạnh trường thọ.”
Ngoài miệng thì nói năng cung kính, nhưng nếu tin là thật thì đúng là đồ ngốc.
Hoàng thượng chăm chăm nhìn vào hai mắt Hạ Hầu Dự cùng Hạ Hầu Mẫn. Vốn ngày đó ở trên đường hắn đã xem qua hai vị hoàng tử này, lúc đó bởi vì tiếp xúc không nhiều, hơn nữa Hoàng thượng cũng muốn thử xem tính tình hai vị hoàng tử này nên cố ý đem tiệc đón gió này cùng với dịp An Vương gia hồi kinh cùng tổ chức. Bởi vì kéo năm ngày cộng thêm hai ngày, bảy ngày này hai vị hoàng tử liền im lặng ở yên trong dịch quán, nghe nói ở trong dịch quán không phải luyện kiềm thì đọc sách, rất ít ra ngoài. Ngược lại khiến Hoàng thượng đoán không ra tâm tính hai vị hoàng tử, hơn nữa việc nghị hòa này, lúc trước ở lúc tiếp kiến hai người này cũng đều chưa đề cập, tuy nói có thể là thời gian gặp mặt hơi ngắn khó mà nói, nhưng vẫn khiến Hoàng thượng không vui, thành ý nghị hòa bọn họ có bao nhiêu thì ai cũng không biết!
Hoàng thượng cười ha ha: “Nhị hoàng tử, thất hoàng tử quả nhiên là nhân trung long phượng, xem ra Nam Thái quốc cũng là nơi địa linh nhân kiệt.”
Đoàn người Hạ Hầu Dự nhanh chóng ngồi vào chỗ, còn chưa có ngồi xuống thì Hạ Hầu Dự đơn giản đứng trả lời: “Đại Tề cũng là địa phương dồi dào thuận lợi, bản hoàng tử vừa nhìn đã thấy các công tử các tiểu thư đều là tuấn nam mĩ nữ, đúng là làm cho bản hoàng tử mở mang tầm mắt.”
Lam Thanh Trọng lúc này ánh mắt quét về phía bảy nữ tử cúi đầu phía sau Hạ Hầu Dự, y phục lạ làm người ta tò mò, cũng cười nói: “Cô vương nhìn bảy nữ tử tuổi thanh xuân phía sau nhị hoàng tử này mới là thiên tư tuyệt sắc, nhị hoàng tử diễm phúc không cạn a.”
Hạ Hầu Dự lại ha ha cười, đưa tay chỉ bảy nữ tử phía sau nói: “Aiz… bản hoàng tử còn chưa có phúc khí này đâu, lại nói tiếp, bảy cô nương này chính là bảy đóa kim hoa đệ nhất vũ quán Nam Thái chúng ta, vốn là vũ nương trong cung ngự dụng, nghe nói bản hoàng tử muốn tới Đại Tề thăm viếng, liền cũng sinh một chút tâm tư đến Đại Tề kiến thức, chiều tâm nguyện mỹ nhân, bản hoàng tử cũng không tiện cự tuyệt, cũng mang đến đây.” Nói là mang ra khỏi cung để kiến thức, nhưng đường sá xa xôi cộng thêm việc bảy nữ tử này tướng mạo đều thuộc thượng tầng, mọi người còn có thể không rõ nguyên nhân mang theo sao?
Hạ Hầu Dự nói như thế là dừng, Lam Thanh Trọng cũng không tiện nói nhiều về mỹ sắc. Lúc này Hoàng thượng đã tuyên bố khai yến, nhất thời trên điện vang lên âm nhạc duyên dáng, mấy vũ nương mặc trang phục diễm lệ vung lên cổ tay áo nhẹ nhàng vũ động, đại điện nhất thời quang ảnh giao bôi, nói cười rộ lên.
Sau khi ngồi xuống, Hoàng thượng Thái tử còn có Ninh vương vẫn cùng hai vị hoàng tử đàm tiếu, Lam Thanh Lăng lúc này mới rảnh rỗi cùng Đinh Tử nói nhỏ mấy câu: “Sao lại cho nàng ta theo?” Lời này đương nhiên là chỉ Ngô Nguyệt Nga ngồi ở phía sau hai người, trong mắt Lam Thanh Lăng không che giấu chán ghét đối với Ngô Nguyệt Nga. Mặc kệ Lam Thanh Lăng có thích Ngô Nguyệt Nga hay không, người này là họ Ngô lại muốn nhét vào trong phòng Lam Thanh Lăng, hắn sẽ không thể có thái độ tốt gì đối với Ngô Nguyệt Nga.
Đinh Tử lại cười cười, trên mặt rất là bất đắc dĩ nói: “Cũng không là ta muốn mang tới, đã cầu đến trên đầu ta, nếu ta không đồng ý không biết sẽ nói ra nói vào cái gì buộc ta mang nàng đến đâu, dù sao chỉ là thức thời một chút.”
Lam Thanh Lăng híp mắt nhìn Đinh Tử: “Nàng muốn làm cái gì?”
Đinh Tử lại dựa nhẹ vào trên vai Lam Thanh Lăng: “Lần trước lúc tiến cung Hoàng hậu còn muốn tặng người cho chàng đấy, không bằng mang theo nàng làm lá chắn, chàng đồng ý, ta còn không muốn.”
Lam Thanh Lăng quay đầu nhìn Hoàng hậu: “Hi vọng lần này bà ta không nên làm chuyện khiến chính mình không còn mặt mũi.”
Đinh Tử nhợt nhạt cười, trong lòng vẫn đang suy nghĩ. Hoàng hậu tọa trấn hậu cung nhiều năm như vậy, trong lòng đều sẽ từ từ hình thành một loại tự cao tự đại, đối với người khác có loại tâm tư luôn ra mệnh lệnh. Ở trong mắt bà ta, lời bà ta nói người khác phải nghe theo, dù cho thất bại nhưng không có nghĩa là bà ta sẽ không tiếp tục buồn nôn người khác. Người như thế, chuyện muốn làm mà không thành, trái lại ngăn ở trong lòng, sẽ làm bà ta bất cứ giá nào cũng muốn làm thành.
Đinh Tử nhìn đến phía Lâm Vương phủ, Lâm Giai Thiến biểu hiện trên mặt thật yên lặng. Từ đầu đến cuối không để ý trên đại điện có rất nhiều người nhìn nàng chỉ trỏ nhỏ giọng nghị luận, còn nhìn phía Lam Thanh Lăng cùng Đinh Tử nhỏ giọng nói chuyện, trong mắt hơi thay đổi, sau đó nhìn về phía Lam Thanh Lâm ngồi ở phía sau bên người Hoàng hậu Hạ quý phi, cúi đầu cắn một viên nho, đem tất cả tâm tư ẩn tới đáy mắt.
Vũ nương trên đại điện đã đổi qua ba lượt, đối với những người Hoàng thượng Thái tử còn có nhị hoàng tử thất hoàng tử Nam Thái thường xuyên ở trong hoàng cung xem diễn, nhìn đều có chút chán, thật sự là không có tâm ý gì.
Cho đến một khúc ba vũ nương vừa mới nhảy xong, Hạ Hầu Dự không khỏi hỏi Thái tử hướng đối diện: “Vũ nương hoàng cung Đại Tề là tiêu chuẩn này?” Trong lời nói tuy là nghi hoặc, thế nhưng giọng điệu này một chút cũng không khách khí, bầu không khí đại điện vốn náo nhiệt đột nhiên ngưng lại, giống như bị người đột nhiên bóp chặt yết hầu đột nhiên ngừng lại, nhưng mà Hạ Hầu Dự lại giống như không cảm giác được, nói thẳng, “Vũ kỹ như vậy, ở Nam Thái hoàng cung chỉ là vũ nương vũ kỹ nhị đẳng.”
Trong mắt Hoàng thượng hiện lên một tia tức giận, mặc dù Hạ Hầu Dự chỉ lấy vũ nương ra so sánh, nhưng hắn thân phận là một hoàng tử Nam Thái, ý tứ trong lời nói này liền không thể không làm người ta nghĩ sâu, đây là lên mặt nếu so sánh cùng Nam Thái, ám chỉ Đại Tề không có ai tài giỏi sao?
Lam Thanh Trọng lúc này trả lời: “Nhị hoàng tử có điều không biết, bởi vì phụ hoàng quá bận rộn chính sự, đối với loại thưởng ngoạn này từ trước đến nay không hề coi trọng, loại chuyện vui đùa này chẳng qua là trên yến hội góp vui mà thôi, vốn chính là phụ họa, sao lại đáng cho phụ hoàng để tâm.” Lam Thanh Trọng hợp thời tán dương Hoàng thượng là hoàng đế cần chính yêu dân, cũng ngầm chỉ trích là Nam Thái quốc các ngươi Hoàng đế ham thưởng nhạc, đem loại phụ họa gì đó không lên được mặt bàn xem trọng như vậy, ngược lại còn chỉ trích người khác, ngươi không có ý tốt.
Hoàng thượng nhìn Lam Thanh Trọng, trong mắt cười mang theo tán thưởng. Lam Thanh Trọng cười càng đậm, Ninh vương gia đối diện chỉ trào phúng cười, Hạ Hầu Dự bị nói trên mặt ửng đỏ, lại không phục nói: “Hôm nay nói thế nào cũng là Đại Tề Hoàng đế vì hai vị vương gia cùng ta cùng thất hoàng đệ mở tiệc đón gió, chúng ta là khách mời, đương nhiên phải cảm giác được hài lòng mới được, đây mới là đạo đãi khách đi. Đại Tề vẫn xưng mình là lễ nghi chi bang, đạo lý thiết yến sẽ làm tân khách thỏa mãn chẳng lẽ cũng không hiểu? Bản hoàng tử nhìn mấy vũ nương này nhảy không tốt, bất quá tiếc nuối nói lên hai câu mà thôi, Hoàng thượng cùng Thái tử không nên tức giận, là do bản hoàng tử thất lễ.”
Hoàng thượng cùng Thái tử biểu tình đều trầm trầm, trong lòng biết hôm nay Hạ Hầu Dự này là muốn đến ra oai phủ đầu hoặc là tìm phiền toái, trên thực tế cách làm của Hạ Hầu Dự bọn họ cũng không phải khó hiểu. Tuy nói hắn là phụng mệnh Hoàng đế Nam Thái đến đây thương lượng hiệp nghị hòa bình, nhưng ở trước lúc nghị thư còn có lợi ích hai nước, người nào tranh giỏi hơn tự nhiên được lợi lớn hơn.
Bất quá Lam Thanh Trọng cũng nói không sai, Hoàng thượng đối với chuyện hưởng lạc từ mấy vũ nương này xác thực không xoi mói gì, vẫn chỉ cho là phụ họa trên yến hội gì đó, thoáng cái đột nhiên muốn tăng vũ kỹ đó là không có khả năng, cũng thật khiến các nàng có chút khó xử.
“Phụ hoàng, những vũ kỹ xuất thân thấp hèn này từ nhỏ cũng không được giáo dục gì, các danh môn công tử, các tiểu thư gia trọng thần đang ngồi lại từ nhỏ được không ít danh gia giáo dục, người nào gọi ra đều là nhất đẳng, chút vũ kỹ này lại không thể cùng tài nghệ của các nàng so sánh. Nhị hoàng tử đã không hài lòng những vũ kỹ này biểu diễn, không bằng thỉnh các danh môn tiểu thư ở đây biểu diễn một hai, làm cho nhị hoàng tử cũng kiến thức Đại Tề ta là địa phương địa linh nhân kiệt bao nhiêu.” Lúc này một giọng nữ trong trẻo đột nhiên vang lên, mọi người sôi nổi nhìn lại, lại thấy là người hôm nay một thân hoàng y, nụ cười hàm xuân động lòng người – đại công chúa Lam Nhược Lâm.
Kỳ thực Lam Nhược Lâm trong tay vốn đang có một vũ nương, chính là lúc trước ở Ninh vương phủ cùng Đinh Tử đấu nghệ – Vũ Linh, nhưng lúc đó Vũ Linh kia so nghệ thua, Lam Nhược Lâm dưới cơn nóng giận làm cho người ta đuổi đi rồi, đuổi đến địa phương nào tự nhiên không cần phải nói, dù hiện tại đi gọi tới cũng không còn kịp rồi, nàng đột nhiên nhớ tới như vậy, chỉ bất quá nhìn phương hướng Đinh Tử rõ ràng mang theo ác ý.
Hoàng thượng lại cảm thấy được, lien tục gật đầu tán thưởng Lam Nhược Lâm thông tuệ, Hoàng thượng giơ tay lên hướng về phía đại điện nói: “Các vị danh môn thiên kim, đều là cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, là có danh thục nữ tài nữ, hôm nay là tiệc đón gió tổ chức vì hai vị hoàng tử Nam Thái cùng hai vị An Vương Ninh vương, trẫm cho rằng các vị tiểu thư cũng đừng che đậy, biểu diễn thật tốt, trẫm sẽ có thưởng!” Hoàng thượng nhất ngôn cửu đỉnh, vừa nói như vậy, nếu là một hồi ở trên điện biểu diễn xuất sắc, đây chẳng phải là vô thượng vinh dự sao? Dù chỉ là tán thưởng trên đầu lưỡi nhưng đối với chuyện nghị hôn sự kế tiếp của các danh môn thiên kim cũng là lợi thế rất lớn, rất nhiều người cũng bắt đầu sôi nổi nghị luận, tự nhận là tài nghệ không sai đều có chút nóng lòng muốn thử.
Ngồi ở phía sau Lam Thanh Lăng Đinh Tử, Ngô Nguyệt Nga trong lòng càng kích động không thôi. Lúc nàng ở nhà, từ nhỏ phụ thân mẫu thân liền mời tới cho nàng rất nhiều danh sư dạy cầm kỳ thư họa cùng nữ hồng, mà nàng ở trong thành cũng nổi danh nữ tử tài mạo song toàn, dù nàng hay xoi mói nhưng tới cửa cầu thân cũng không ít. Mặc dù luận của cải đều là trung lưu nhưng Ngô Nguyệt Nga cũng coi như là một nhà nữ bách gia cầu.
Hoàng thượng hiện tại lại nói, chỉ cần nàng ở trên điện biểu hiện xuất chúng, dù hướng Hoàng thượng cầu được tiến vào An Vương phủ, vì mặt mũi Đại Tề, Hoàng thượng cũng sẽ đồng ý. Trong lòng Ngô Nguyệt Nga đã cho là tình thế bắt buộc, ánh mắt chớp động, sẽ đứng dậy tự thỉnh biểu diễn.
Mà kia nhị hoàng tử Hạ Hầu Dự nghe lại cười ha ha: “Đại Tề Hoàng đế nói phải, bất quá chỉ là các danh môn thiên kim Đại Tề biểu diễn, thực sự quá đơn điệu, không bằng tổ chức cuộc tỷ thí đi. Bảy vũ nương đi theo phía sau ta này, các nàng ở Nam Thái cũng nổi danh song toàn, vị bên người bản hoàng tử này, vũ tinh thông, cầm điêu luyện, người kia họa giỏi, người kia là ca, người kia là thi thư, đều là nhất tuyệt. Thế nào, không bằng để bảy vũ nương này cùng chư vị thiên kim Đại Tề tỷ thí một trận.”
Vốn chư vị thiên kim còn nóng lòng muốn thử, lúc này đột nhiên cảm thấy mất mặt không nói. Lam Nhược Lâm vừa mới nói vũ nương sinh ra ti tiện, các nàng lên sân khấu vốn là vì Đại Tề vinh quang, nếu là cùng vũ nương Nam Thái xuất thân thấp hèn tỷ thí, nếu thua thì chẳng phải ngay cả mấy vũ nương ti tiện này còn không bằng, đến lúc đó ngược lại càng mất thể diện.
Hạ Hầu Dự lúc này lại tựa như nhìn không thấy vẻ mặt của mọi người, tiện tay một chỉ một người nhân tiện nói: “Nhược Lâm công chúa đã nói chư vị thiên kim ở đây đều là tài mạo song toàn, vậy bản hoàng tử tiện tay chỉ một tất nhiên là tài nghệ tuyệt hảo, vậy nàng đi.”
Mọi người sôi nổi nhìn lại, không khỏi hút một hơi khí, bởi vì Hạ Hầu Dự chỉ không phải người ngoài, chính là ngồi ở bên người Lam Thanh Lăng – Đinh Tử!
Đinh Tử dù sao cũng công chúa khác họ của Đại Tề, cũng là thân phận Thế tử phi a!
Nếu như cùng vũ nương tỷ thí, đó cho dù là thắng hay không thắng đều đánh vào mặt hoàng gia, Hạ Hầu Dự này vừa ra tay nhưng sự tình quá trớn!
Mọi người dừng hô hấp, sôi nổi phỏng đoán tình thế phát triển sẽ là như thế nào!
Hai ngày này Lam Nguyệt viện nghênh tới một người không được hoan nghênh, bản thân lại không tự biết còn thường xuyên đến tìm Đinh Tử nói chuyện phiếm: Chính là Ngô Nguyệt Nga!
“Thế tử phi, biểu tiểu thư cầu kiến.” Hai ngày này, Đinh Tử đột nhiên điều Tuyết Bích đến quản các loại công việc thông truyền, hơn nữa Tuyết Hoa bởi vì chuyện Song Mãn viện mà bị phạt điều đi. Đinh Tử lại thuận tiện đem Tuyết Bích lên làm đại nha hoàn hầu hạ Lam Thanh Lăng- vốn là việc của Tuyết Hoa, vì thế hai ngày này Ngô Nguyệt Nga đến Lam Nguyệt viện đều do Tuyết Bích thông truyền đưa tin.
Đinh Tử đang nằm ở nhuyễn tháp đọc sách, nghe thấy Tuyết Bích nói, miễn cưỡng đáp một tiếng: “Gọi Hỉ nhi vào hầu hạ bản phi mặc quần áo, cứ để biểu tiểu thư ở phòng khách chờ, bản phi chuẩn bị xong liền qua.” Đinh Tử nói xong liền đứng lên, lại phát hiện Tuyết Bích còn đứng ở cửa phòng mang biểu tình muốn nói lại thôi, Đinh Tử nghi ngờ nói: “Sao thế, còn có chuyện gì à?”
Tuyết Bích ngẩng đầu, nhìn Đinh Tử mâu quang lưu chuyển, hai mắt mong mỏi Đinh Tử mới cẩn thận hỏi: “Thế tử phi đối với vị biểu tiểu thư này hình như rất tốt.”
Đinh Tử cười cười: “Dĩ nhiên rồi, nói như thế nào cũng là người nhà mẹ đẻ của vương phi, lại là bà con của Thế tử nên bản phi đương nhiên phải để bụng một ít.”
Chỗ yết hầu của Tuyết Bích động đậy một chút, chưa từ bỏ ý định hỏi: “Thế nhưng… Thế tử phi ngài chẳng lẽ không biết nguyên nhân biểu tiểu thư hai ngày nay thích đến tìm ngài. Biểu tiểu thư ngồi xuống đó là cả một ngày, còn không phải chờ tới lúc cùng Thế tử, Thế tử phi dùng bữa tối mới đi sao! Thế tử phi không cảm thấy biểu tiểu thư hành vi này có chút…” Tuyết Bích nghĩ mình nói đến mức này rồi thì Đinh Tử hẳn phải minh bạch ý của nàng mới đúng!
Ngay cả nàng cũng nhìn ra Ngô Nguyệt Nga rõ ràng là hướng về phía Thế tử mà tới.
Đinh Tử biểu tình không hiểu rõ lắm, ánh mắt trong suốt nhưng vẫn nhìn không thấy đáy nói: “Đương nhiên là bởi vì chưa thấy qua biểu ca của mình nên tranh thủ bồi dưỡng cảm tình.“
Tuyết Bích còn muốn nói gì nữa nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Đinh Tử, đột nhiên dừng lại không nói chỉ mím môi liền lui ra. Lúc này Hỉ nhi cùng Ngọc Du đi tới, sắc mặt cũng không phải quá tốt: “Tiểu thư, ngài còn bỏ mặc Ngô Nguyệt Nga ra vào, nếu xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?“
Ngọc Du mặc dù không nói chuyện, nhưng cũng gật đầu lia lịa tỏ vẻ đồng ý. Nàng cũng không quan tâm đến chuyện trên đời này có chân tình hay không! Nam nhân vĩnh viễn bất biến, mặc dù bây giờ Lam Thanh Lăng rất tốt, thật lòng với chủ tử, nhưng cũng khó nói chuyện lâu ngày sinh tình này. Tốt nhất là ít cùng nữ nhân tiếp xúc mới được!
Đinh Tử ngồi ở trước gương trang điểm, lại cười ý vị thâm trường: “Hỉ nhi, Ngọc Du, có một số việc đã không ngăn cản được thì sao không nhìn nó phát triển. Các ngươi cũng biết đây là một kẻ phiền phức, nhưng kẻ phiền phức này này trái lại có thể trở thành cơ hội giải quyết phiền phức khác.”
Hỉ nhi, Ngọc Du đối với Đinh Tử có đôi khi ngôn luận cao thâm mạc trắc đã sớm biết rõ nhưng không thể trách, cũng không để ở trong lòng, chỉ chăm chú giúp Đinh Tử trang điểm cùng thay đổi quần áo. Lúc chủ tớ ba người ra nội thất, Đinh Tử hỏi một câu: “Bên Lâm ma ma sao rồi?”
“Chủ tử yên tâm, thuộc hạ đã phân công mấy hảo thủ cho Lâm ma ma. Lâm ma ma cũng là người khôn khéo có khả năng, bây giờ đối với chuyện thôn trang cũng quản lý thuận buồm xuôi gió, không có vấn đề.”
Đinh Tử gật đầu không nói cái gì nữa.
Sau khi đại hôn, không bao lâu sau Đinh Tử liền cho Lâm ma ma rời phủ, Lâm ma ma dù sao niên kỷ đã lớn, hơn nữa quy củ của vương phủ tuy nói là quy định vì chủ tử nên đối với nàng ít ảnh hưởng, nhưng đối với hạ nhân thì vừa nghiêm khắc lại có rất nhiều, hành động không tốt liền có khả năng bị tra tấn. Đinh Tử cũng sợ chính mình có sơ hở làm cho Lâm ma ma gặp chuyện không may, vừa vặn thôn trang hồi môn của Đinh Tử còn không có tìm được người thích hợp để quản lý chuẩn bị, liền cho Lâm ma ma đi làm việc này. Cửa hàng hồi môn của nàng thì giao cho thập ám vệ âm thầm quản lý, chờ nàng tìm được người thích hợp sẽ chuyển đi.
Nói đến đây thì Hỉ nhi, Linh nhi, Ngọc Du cũng đều tới tuổi gả đi, Đinh Tử vì tư tưởng của mình tương đối đặc biệt, cũng không muốn nha hoàn bên người hầu hạ gả không tốt, tuy không tìm được người thích hợp nhưng không có nghĩa là nàng không để ở trong lòng.
Phòng khách Lam Nguyệt viện kỳ thực chính là phòng tiếp khách, Đinh Tử vừa đến phòng khách liền nhìn thấy một nữ tử mặc áo tơ vàng, đầu đầy châu trâm cúi đầu uống trà, nghiêng mặt nhăn mày, lộ ra hai má càng mềm mại đáng yêu chọc người thương. Hỉ nhi, Ngọc Du trong mắt đều lộ ra chán ghét, đi theo Đinh Tử tiến vào phòng khách.
“Biểu tẩu.” Nghe thấy thanh âm, Ngô Nguyệt Nga lập tức ngẩng đầu, cười kéo cánh tay Đinh Tử, ngọt ngào gọi.
Bàn về thân thích thì Lam Thanh Lăng cùng Ngô Nguyệt Nga bắn đại bác cũng không tới. Phụ thân Ngô Nguyệt Nga là chi thứ xa lắc, tính từ nương của Lam Thanh Lăng thì miễn cưỡng còn xưng một tiếng “biểu thân”, Ngô Nguyệt Nga đã xưng hô vô thân thiết như vậy thì nếu Đinh Tử không cho mặt mũi sẽ không tốt. Đinh Tử cười nói: “Đường biểu muội tới một hồi lâu rồi, đây là lỗi của ta, ta nằm ở trên tháp đến mệt mỏi lại ngủ quên mất nên tiếp đón chậm trễ, thật đáng trách.”
Ngô Nguyệt Nga nghe lời này trong mắt hiện lên tia khinh miệt, lại cười nói: “Sao có thể trách biểu tẩu chứ! Là Nguyệt Nga không có cho người đến báo liền tới quấy rầy, thực sự là thất lễ.” Nói xong, biểu tình Ngô Nguyệt Nga có chút ảm đạm, nhìn Đinh Tử có chút muốn nói lại thôi. Nếu người khác nhìn thấy, không thể không hỏi một chút nàng có chuyện gì, nhưng Đinh Tử lại làm như không thấy được, xoay đầu liền ngồi vào chủ vị, cầm lấy tách trà Linh nhi vừa đi xuống bảo người ta pha, vừa cầm tách trà lên vừa chú tâm thưởng thức.
Nhìn thấy Đinh Tử không hiểu phong tình, Ngô Nguyệt Nga khẽ cắn môi, trong mắt hiện lên một tia lãnh ý. Nhưng nàng ta đành phải cúi đầu nâng chung trà lên uống một chút, suy nghĩ làm sao đem Đinh Tử kéo đến đề tài nàng muốn. Đinh Tử cũng không vội vã nói chuyện, chỉ yên tĩnh uống trà.
Nếu là bàn về tính nhẫn nại thì trước đây sức chịu đựng của Đinh Tử vẫn còn chưa đạt, nhưng hiện tại nàng sẽ không thua ai.
Từ sau khi ở Lâm Vương phủ gặp chuyện không may, Đinh Tử tận lực tôi luyện sự chịu đựng của mình, tuyệt đối không thể để cho sự tình như của Vân Hi Vũ lại phát sinh. Ngô Nguyệt Nga nếu cùng Đinh Tử so về tính nhẫn nại, thì dù ngồi cả ngày Đinh Tử cũng không có hai lời, chỉ sợ Ngô Nguyệt Nga trong lòng có quỷ, chịu đựng không nổi.
Thẳng đến khi Linh nhi vì Đinh Tử thay đổi chén trà thứ ba, Ngô Nguyệt Nga quả thật có chút ngồi không yên, nàng cười nói: “Nói đến biểu ca, gần đây biểu ca hình như bề bộn nhiều việc, thường xuyên tới bữa tối mới thấy người, không biết đang vội những chuyện gì nha?”
Đinh Tử nâng chén trà uống một ngụm, thả lại trên bàn, than nhẹ một tiếng nói: “Hoàng thượng hạ lệnh là phụ vương Ninh vương còn có nhị vị hoàng tử Nam Thái làm tiệc đón gió, các đại thần triều đình tự nhiên cũng là đủ bận rộn. Thế tử hai ngày này ra ra vào vào, không ít mệt nhọc.”
Ngô Nguyệt Nga ôn nhu nói: “Biểu ca có thể làm nhiều việc, đó cũng là vì huynh ấy được Hoàng thượng coi trọng. Người bình thường muốn giúp, còn không có năng lực đâu.”
“Vẫn là biểu muội nhìn xa, nói như thế cũng có lý.” Đinh Tử vẫn theo chủ đề của Ngô Nguyệt Nga, cũng không nói nhiều.
Ngô Nguyệt Nga thấy thế đành phải nói, “Lại nói tiếp tiệc đón gió chính là ngày mai rồi, muội còn chưa từng được vào hoàng cung, rất hiếu kỳ! Không biết biểu tẩu có thể miêu tả cho ta hoàng cung ra sao không?”
Đinh Tử ánh mắt có chút dài nói: “Tất nhiên là tường vàng huy hoàng, uy vũ trang nghiêm lại không mất mỹ lệ.”
Ngô Nguyệt Nga ánh mắt có chút chớp động, thở dài nói: “Đáng tiếc Nguyệt Nga chưa bao giờ xem qua, thực sự chỉ có thể tưởng tượng a!”
Đinh Tử ‘A’ một tiếng, kinh ngạc nói: “Nguyệt Nga biểu muội lần này không phải có thể đi vào cung sao?” Đột nhiên Đinh Tử lại ngoài ý muốn ‘A’ một tiếng, giống như vừa nhớ tới, “Đúng rồi mẫu phi luôn luôn không thích tham gia yến hội, ta thế nhưng quên mất chuyện này! Biểu muội mới đến kinh thành, đối với nơi này còn chưa quen thuộc, ta làm biểu tẩu đương nhiên là muốn tận tâm lực để cho biểu muội cao hứng. Có điều không biết biểu muội có muốn đi tiệc đón gió ngày mai không?”
Ngô Nguyệt Nga giả vờ nhăn nhó: “Hoàng cung thì Nguyệt Nga chưa từng được đến, mở mang tầm mắt là tốt, thế ngày mai liền làm phiền biểu tẩu.” Sau đó hai người vừa rảnh rỗi trò chuyện hai câu việc nhà, Ngô Nguyệt Nga lợi dụng lý do chuẩn bị y phục ngày mai tham dự mà ly khai.
Trên thực tế, từ lúc nghe thấy Hoàng thượng tổ chức tiệc đón gió này, Ngô Nguyệt Nga liền đem y phục đồ trang sức của mình ra chọn lựa, chỉ còn chờ Đinh Tử tới mời nàng. Vậy mà Đinh Tử vẫn chưa mở miệng, Ngô Nguyệt Nga chỉ đành chủ động nhắc đến.
Ngô Nguyệt Nga vừa mới vừa ly khai, Linh nhi vừa rồi vẫn bồi ở một bên châm trà không nhịn được nói: “Tiểu thư để ý tới nàng làm cái gì, nếu mang nàng tiến cung rước lấy phiền toái gì thì đến lúc đó người khác chỉ biết chỉ trích tiểu thư.”
Linh nhi đối với vị biểu tiểu thư đột nhiên xuất hiện này, từ trong ra ngoài đều thấy phiền chán. Ngô Nguyệt Nga này thường ngày nhăn nhó làm dáng không nói, tới trước mặt cô gia còn giả vờ nhu nhược, nói chuyện cố làm ra vẻ, vừa nhìn nàng ta đã buồn nôn. Mặc dù cô gia hiện tại không tỏ vẻ gì nhưng khó bảo đảm sau này không bị dụ hoặc a, tiểu thư sai còn mang theo bên người!
Đinh Tử lại là đứng lên, nhẹ vuốt phẳng y phục bởi vì tư thế ngồi mà có nếp, cười cười: “Như thế nào thì đi mới biết được!”
Ngày hôm sau, bởi vì Ngô Song thân phận xấu hổ cùng không được Thái hậu thừa nhận, bất tiện tiến cung, liền đứng ở cửa vương phủ nhìn đội ngũ An Vương gia Lam Thanh Lăng, Đinh Tử còn có Ngô Nguyệt Nga đi hướng hoàng cung. Nhìn thấy đội ngũ càng lúc càng xa, Ngô Song mới đỡ tay Mộ Nguyệt hồi hướng An viện.
“Vương phi, nghĩ không ra Thế tử phi thật sự cho Ngô Nguyệt Nga đi theo, Ngô Nguyệt Nga này nhìn thô tục một chút nhưng vẫn rất có thủ đoạn.”
Ngô Song lại cười không cho là đúng: “Phải chờ lúc các nàng trở về mới biết được.”
Ngô Song cười lạnh, Ngô Nguyệt Nga đi cầu Đinh Tử, Đinh Tử xuất phát từ trưởng bối hoặc xuất phát từ quan hệ thân thích cũng không tiện cự tuyệt, thế nhưng đem Ngô Nguyệt Nga mang theo bên người thì sẽ thành vấn đề lớn. Đương nhiên, chờ lúc Đinh Tử trở lại quả thật giống như suy nghĩ của Ngô Song, không mưu mà hợp. Tuy nhiên lại có sự tình ngoài ý muốn chờ nàng, lúc đó Ngô Song nhìn đến há mồm líu lưỡi, nửa ngày không khép lại miệng!
Vốn An Vương gia cùng Lam Thanh Lăng làm võ thần ngoại nam nên cưỡi ngựa tiến cung, bất quá lần này bởi vì có hoàng tử ngoại quốc ở kinh, hơn nữa lại có hai đại vương gia, nên đây là tiệc đón gió lớn nhất chưa từng có tới nay. Vì sợ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra nên hôm nay tiến cung phải ngồi xe ngựa để phòng ngừa.
Theo phẩm cấp cùng thân phận thì An Vương phủ vốn nên dùng hai cỗ xe ngựa, An Vương gia một chiếc, phu thê Lam Thanh Lăng một chiếc. Nhưng hiện tại thêm một chiếc cho Ngô Nguyệt Nga ngoài dự tính, An Vương phủ ba chiếc xe ngựa, mang theo một hàng hộ vệ đi trước hoàng cung.
Tới cửa thành, gia quyến chúng triều thần vừa thấy xe ngựa An Vương phủ liền sôi nổi hành lễ, mau chóng ngường đường, thủ vệ hoàng thành kiểm tra một chút liền cho đi vào.
Đường đi đến nơi bày yến – Thịnh Vinh điện, lúc đến giao lộ, An Vương gia cùng Lam Thanh Lăng ly khai đi hướng nam tân, vào xem tình huống. Đinh Tử cùng những nữ quyến khác thì trực tiếp đi hướng Trường Lạc cung của Thái hậu. Nơi đó do Hoàng hậu cùng Hạ quý phi chủ trì chiêu đãi, lúc Đinh Tử cùng Ngô Nguyệt Nga xuất hiện ở cửa, ngoại trừ nhân vật lớn như Hoàng hậu cùng Hạ quý phi, những người khác đều đứng lên hướng Đinh Tử hành lễ. Đinh Tử cười hành lễ vãn bối cho các cung tần phi, mọi người đứng dậy trò chuyện vui vẻ mấy câu, bầu không khí có chút náo nhiệt.
Ngô Nguyệt Nga vẫn đứng ở phía sau Đinh Tử, lúc vừa hành lễ thì trong lòng của nàng ta rung động. Lúc nàng ta ở Ngô thị bổn gia, mặc dù cũng đã được tôn kính, thế nhưng tình huống được nhiều thê nữ (thê tử + nữ nhi) của trọng thần triều đình quỳ lạy hành lễ như vậy tuyệt đối là lần đầu. Ngô thị bổn gia chẳng qua là một gia tộc, tuy là đại thế gia nhưng so sánh cùng triều đình thân vương thì chính là một trời một vực.
Ngô Nguyệt Nga gò má ửng đỏ,nghĩ : Nếu mình trở thành An Vương phi, sẽ được tôn vinh cao như thế nào a!
Mặc dù Ngô Nguyệt Nga lúc sáng có nhìn thấy Lam Thanh Lăng, lúc trở lại cũng có hỏi thăm qua Đinh Tử nên biết Đinh Tử là công chúa ngự phong gả cho Lam Thanh Lăng, cùng nàng với những nữ tử bình dân không có phẩm cấp là không thể so sánh. Thế nhưng dù lấy lực ảnh hưởng của gia tộc Ngô thị thì thân phận của nàng cũng không phải người bình thường có thể sánh bằng.
Nàng biết hiện tại muốn đẩy Đinh Tử xuống để làm Thế tử phi là không có khả năng, nhưng lấy thân phận đích nữ tộc trưởng Ngô thị gả cho Lam Thanh Lăng làm trắc phi vẫn là có thể. Hiện tại An Vương gia còn rất cường tráng, vương vị lúc truyền tới Lam Thanh Lăng sợ rằng còn có mấy năm, hiện tại nàng ở An Vương phủ chỗ dựa vững chắc lớn nhất là Ngô Song, đến lúc đó cùng Ngô Song nội ứng ngoại hợp, không tin bắt không được Đinh Tử.
Ngô Nguyệt Nga cũng không phải ngốc, âm thầm ngẫm nghĩ lúc nàng ta cùng Lam Thanh Lăng gặp nhau, liền biết Ngô Song có ý định đem nàng ta gả cho Lam Thanh Lăng, tự nhiên cũng minh bạch mình sẽ cùng Đinh Tử bất hòa. Nàng ta cũng không quan tâm Ngô Song lần này lợi dụng mình đến đả kích Đinh Tử, dù sao đến lúc đó Ngô Song lại có thể trở thành trợ lực của nàng ta. Hiện tại mấu chốt nhất chính là trước theo Đinh Tử quen thuộc các phu nhân tiểu thư danh môn quý tộc kinh thành này, cùng các nàng đánh tốt quan hệ, đồng thời truyền ra lời đồn ái muội biểu muội lấy Lam Thanh Lăng cộng thêm trắc phi tương lai, đến lúc đó dù Đinh Tử không đồng ý, gạo nấu thành cơm nàng cũng không có biện pháp. Nếu Đinh Tử đến không muốn thì chỉ phải gánh cái danh “đố phụ”, Đinh Tử chú trọng thanh danh nên nàng nhất định sẽ có thể gả cho Lam Thanh Lăng.
“Biểu muội ngồi trước một chút, ta đi đến chỗ ngoại tổ mẫu thăm hỏi” Đinh Tử trước mang Ngô Nguyệt Nga đến vị trí An Vương phủ ngồi xuống, xem như là ám chỉ Ngô Nguyệt Nga là người An Vương phủ, Ngô Nguyệt Nga vốn muốn cùng Đinh Tử đi bái kiến ngoại tổ Hộ Quốc Hậu phủ, nhưng chú ý tới không ít phu nhân ở đây nhìn nàng ta bằng ánh mắt tò mò, liền đành phải trước nhịn xuống.
“Biểu tẩu có việc bận, chính ta có thể chiếu cố tốt chính mình.” Ngô Nguyệt Nga ôn nhu nói, Đinh Tử cười gật đầu, mang theo Hỉ nhi cùng Linh nhi đi hướng Hộ Quốc Hậu phủ còn Ngọc Du lưu lại đứng ở phía sau.
Đinh Tử mới vừa ly khai, liền có phu nhân bên cạnh cười chào hỏi Ngô Nguyệt Nga, Ngọc Du lạnh lùng nhìn, đem lời đối thoại của các nàng từng câu nhớ kỹ. Sau khi nghe thì trên mặt không khỏi đen xì, sau đó lại khôi phục như lúc ban đầu.
Bên này Đinh Tử vừa đến vị trí gia quyến Hộ Quốc Hậu phủ, muốn hành lễ, lại bị Vân Hi Vũ kéo, thấp giọng la vội lên: “Tử nhi, nữ nhân kia là chuyện gì xảy ra, Lam Thanh Lăng bắt ngươi thu người?” Lúc nói lời này, Vân Hi Vũ trên mặt khó nén tức giận. Vân Hi Vũ vừa nói xong, Lam lão thái quân Lưu thị cùng Bạch Sương Tuyết cũng đưa ánh mắt hỏi thăm, chân mày đều nhăn lại, hiển nhiên có chút lo lắng.
Đinh Tử lại cười tự mình vì Lam lão thái quân cùng Lưu thị rót chén trà nói: “Nàng gọi là Ngô Nguyệt Nga, nhìn qua thì tính tình cũng mềm mại, là đích nữ tộc trưởng đương nhiệm Ngô thị bổn gia. Mẫu phi nói là ở trong phủ có chút buồn chán, gọi tới cùng nói chuyện, mấy ngày nay cũng thường chạy đến trong viện chúng ta, tiệc đón gió này lại là đại hỉ sự nên ta mang nàng theo để cho nàng có kinh nghiệm.”
Vân Hi Vũ chân mày dựng lên: “Ngươi làm như thế không phải biến thành thừa nhận nàng ta sao? Tử nhi, ngươi sao lại ngốc như thế, Lam Thanh Lăng chia phân nửa cho người khác ngươi cũng vui vẻ không để ý?!” Lời này do Vân Hi Vũ là một cô nương gia chưa lấy chồng vốn không nên nói, bất quá ở đây đều là thân nhân nên cũng không ai để ý, ngược lại lời của nàng chính là lời Lam lão thái quân cùng Lưu thị muốn nói.
Đinh Tử cười nói: “Trưởng bối nhờ vả không thể từ, đến lúc đó Ngô Song lấy tư cách trưởng bối, trực tiếp đem Ngô Nguyệt Nga ban cho Thế tử, chúng ta cũng không thể nói cái gì, chẳng thà thừa dịp hiện tại mang ra ngoài còn có thể cho ta một thanh danh tốt.”
Vân Hi Vũ trừng hai mắt, vừa mới muốn nói gì thì Lam lão thái quân đột nhiên mở miệng nói: “Tử nhi làm như vậy cũng đúng, An Vương gia bây giờ trở về phủ, không thể bởi vì một nữ tử nhà ông bà ngoại lên không được mặt bàn mà để cho An Vương gia lưu lại ấn tượng xấu.” Lam lão thái quân nói xong, nhìn Ngô Nguyệt Nga đối diện cùng các vị phu nhân tiếu ngữ xinh đẹp đột nhiên cười lạnh.
Vân Hi Vũ không rõ chân tướng, lại bị Bạch Sương Tuyết kéo lắc đầu, ánh mắt ám chỉ một chút. Vân Hi Vũ chú ý tới bên cạnh bàn các nàng đang có người dựng thẳng tai lên nghe trộm liền biết Đinh Tử nói cho ngoại nhân nghe. Lam lão thái quân các bà không hề đối với Ngô Nguyệt Nga phát biểu mà ngoài ý muốn, đều nói về Hộ Quốc Hậu phủ cùng An Vương phủ gần đây có chuyện công gì, những người đó nghe không có ý nghĩa cũng thu hồi tâm tư. Các nàng trái lại đối Ngô Nguyệt Nga bắt đầu nói chuyện riêng nhiều hơn, các nàng thế nhưng nghe được rằng An Vương phi này thế nhưng nhét người cho Thế tử.
Mặc dù Đinh Tử có giới thiệu thân phận Ngô Nguyệt Nga, thế nhưng có thể vô duyên vô cớ tiến vào nhà trai như thế, cùng chủ mẫu tương lai tham gia yến hội, mà còn vui vẻ tự đắc, chỉ có loại thiếp hoặc là thông phòng không lên được mặt bàn mới thế! Những người đang ngồi ở đây đều là chính thê cùng đích nữ các đại thần gia, tất nhiên là chướng mắt Ngô Nguyệt Nga. Người người lộ ra tươi cười trào phúng, thế nhưng chính chủ bị cười nhạo – Ngô Nguyệt Nga lại không phát hiện.
Đương nhiên điều những người là chính thê căm ghét nhất chính là hành vi các trưởng bối hướng trong phòng mình tống nữ nhân. Nơi này có không ít người kinh qua cái loại đáng ghét cực độ này, phiền chán nhất cái loại tặng người này, đối với Ngô Song càng chán ghét đến không được, càng nhiều người có chút đồng tình với Đinh Tử.
Lại nói tiếp, Đinh Tử vừa mới gả cho Lam Thanh Lăng bất quá hơn hai tháng, lại bị trưởng bối bức tặng người, dù thân là Thế tử phi, ngày sống chắc hẳn cũng không phải như ý như vậy a! Nàng ta cũng thật là dịu ngoan ôn thuận, ôn nhu yếu đuối, cũng không có vẻ như là dám phản kháng Ngô Song.
Con người ta đều thích đồng tình kẻ yếu, khi nàng đem ngươi dán nhãn thành kẻ yếu, vậy thì sẽ không dễ dàng thu hồi lại. Đồng dạng, nếu bị các nàng dán nhãn kẻ làm việc ác thì cũng thành thâm căn cố đế không dễ dàng thay đổi!
Mấy người Hoàng hậu Hạ quý phi nhìn thấy mạch nước ngầm phía dưới, lại chỉ cười cùng mấy nhất phẩm cáo mệnh trò chuyện. Hoàng hậu lạnh lùng híp mắt nhìn Đinh Tử, cúi đầu ăn một t nho, tươi cười đoan trang, trong mắt lại hiện lên vẻ lo lắng.
Từ lúc Đinh Tử tiến cung nhập gia phả hoàng gia liền đắc tội Hoàng hậu. Lúc đó Hoàng hậu tặng người, Lam Thanh Lăng không cho mặt mũi thiếu chút nữa làm cho Hoàng hậu bị người oán giận, trong lòng bà ta tức giận tất nhiên là muốn xả giận. Bất quá Hoàng hậu cũng còn một chút đúng mực, bà ta sẽ không hạ thủ với Đinh Tử: Một là do Thái hậu đối với Đinh Tử sủng ái có thừa, hai là Đinh Tử lại là Thế tử phi, cũng không phải là người bình thường có thể động. Hoàng hậu hạ chỉ để Lâm Vương phi chuẩn bị tiệc thọ yến, chính là bởi vì nhìn chuẩn bà ta không thể động thủ, lại có thật nhiều người muốn giúp bà ta động thủ, bà ta chẳng qua là muốn đứng ở phía sau chỉ huy mà thôi.
Kết quả lại khiến bà ta phải nộp phượng ấn, bị phạt bế cung không ra một tháng. Hoàng hậu lần này đi ra ai cũng nhìn không ra bà ta bị phạt mà tức giận, xuất cung lúc còn cố ý đi Ngự Thư phòng cầu kiến, ở trước mặt Hoàng thượng than thở tự trách khóc lóc hơn nửa canh giờ, làm cho Hoàng thượng hết tức giận. Lần này nhìn thấy Đinh Tử cũng không lộ ra vẻ không hữu hảo, càng không có chỉ trích gì, chỉ là trông bề ngoài giống như cùng những người khác cười liếc mắt nhưng kì thực trong lòng Hoàng hậu là một đoàn lửa giận!
Nghĩ tới nghĩ lui, việc này cũng do Đinh Tử mới là nguyên nhân hại bà ta bị phạt. Hoàng hậu tuy được Hoàng thượng tha thứ, thế nhưng phượng ấn lại đặt ở trong tay Thái hậu, nói cách khác Thái hậu không hài lòng Hoàng hậu. Thái hậu bất quá khảo nghiệm Hoàng hậu, phượng ấn này còn không được giao đến tay, Hoàng hậu hiện tại ngoại trừ khôi phục tự do, kì thực ở trong cung còn có chút buộc tay buộc chân.
Hạ quý phi hôm nay một thân hồng sắc tung hoa quần lụa mỏng, trên trán đeo một viên đại hồng ngọc to bằng ngón cái, làm cho vẻ mặt lại càng quyến rũ kiều diễm, vừa lúc nàng ta quay đầu nhìn thấy trong mắt Hoàng hậu hiện lên lãnh ý, không khỏi cười dùng khăn thêu che che môi, nói: “Tỷ tỷ ngươi mau nhìn Thế tử phi, đều nói nữ tử tân hôn nhan sắc chín muồi nhất, ta nhìn Thế tử phi không phải chính là như vậy sao, tựa hồ so với trước khi xuất giá còn hấp dẫn hơn, tỷ tỷ nhìn xem.”
Hoàng hậu cười gật đầu: “Muội muội nói phải, cũng là nàng tuổi còn trẻ, dù thế nào cũng đẹp, chỉ là nữ nhân a năm tháng trôi qua quá nhanh, một khi không chú ý, dù vốn khuynh thành tuyệt sắc cũng sẽ hoa tàn ít bướm. Thế tử phi có lẽ là ngoại lệ, đó chính là phúc khí của nàng.”
Hạ quý phi trong mắt hiện lên lãnh ý, Hoàng hậu tự nhiên biết Hạ quý phi đang giễu cợt nàng, nàng tự nhiên cũng không cam lòng tỏ ra yếu kém. Những năm gần đây Hạ quý phi vẫn lấy nhan sắc đệ nhất vinh sủng hậu cung, thế nhưng tuổi tác một năm so với một năm tăng lên, Hạ quý phi cũng lo lắng người mới tiến cung sẽ khiến nàng thất sủng. Đoạn thời gian trước tuyển tú, Hoàng thượng Thái hậu liên tiếp chọn hai mươi tú nữ nhan sắc không kém, hiện tại đã có hai phi tần, hai người kia đều là tú nữ tư sắc tốt nhất tài hoa cũng không sai, Hạ quý phi đã có cảm giác nguy cơ, Hoàng hậu thốt ra lời này chính đâm vào lòng của nàng!
Hạ quý phi mặt âm trầm, lập tức nhịn xuống hỏa khí nói: “Bất quá muội muội lại nghe nói, chỉ cần một lòng hướng phật, tự sẽ rửa sạch tâm linh, làm cho thanh xuân vĩnh viễn ở lại. Hoàng hậu mấy năm nay chủ trì hậu cung thường xuyên bận rộn, muội muội lại cảm thấy tỷ tỷ nên hẳn là học một ít, nhìn tỷ tỷ nhiều năm qua làm lụng vất vả muội muội cũng yêu thương. Lại nói tiếp… Tỷ tỷ tựa hồ so với muội muội chỉ lớn hơn hai tuổi a.” Hạ quý phi tựa hồ nhớ tới cái chuyện nguy nan gì, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Hoàng hậu.
Hoàng hậu mấy năm nay vẫn cẩn thận giữ vững đoan trang cùng uy nghiêm của một Hoàng hậu, vẫn trang điểm trang trọng nghiêm túc là chính, nhìn đương nhiên phải thành thục hơn một chút, trang điểm lâu ngay cả bà ta cũng quên dễ dàng cười là dạng gì. Tẩy trang xong thoạt nhìn đều so với người cùng lứa lớn hơn vài tuổi, huống chi Hạ quý phi này quanh năm cẩn thận trang điểm, Hoàng hậu lạnh lùng trừng Hạ quý phi liếc mắt một cái thì nàng ta lại cong môi, mày hơi nhướng, rất có ý khiêu khích.
Hoàng hậu tự nhiên không thể cùng nàng ở trước mặt nhiều người như vậy gây gổ, chỉ có thể đè xuống hỏa khí. Cuối cùng lạnh lùng nhìn Đinh Tử liếc mắt một cái, bút sổ sách này lại ghi tạc trên đầu Đinh Tử.
Đinh Tử cảm giác ra một đạo ánh mắt bất hữu thiện, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Hoàng hậu cùng Hạ quý phi đang cùng người khác nói chuyện phiếm, cũng không biết ánh mắt kia là xuất phát từ ai trong hai người, hoặc là hai người đều có.
Đại điện Trường Lạc cung, trong đám người có một đạo mâu quang lạnh lùng đâm thẳng hai má Đinh Tử, nhưng mà chỉ là một cái thoáng qua rồi biến mất, ngay cả Đinh Tử cũng không có phát hiện.
Chờ lúc Đinh Tử cùng Lam lão thái quân còn có mấy người quen biết nói chuyện một hồi mới trở lại vị trí, liền nghe thấy Ngô Nguyệt Nga vẻ mặt e thẹn cùng một danh phu nhân nói chuyện: “Phu nhân nói chỗ nào a, ta cùng với biểu ca… Việc này ta thế nào cùng người nói a.” Lời nói không rõ ràng, chỉ là vẻ mặt đỏ bừng kia, lại làm cho quan hệ của nàng cùng Lam Thanh Lăng càng không nói càng thêm ái muội.
Phu nhân kia cũng cười thập phần ái muội nói: “Aiz, ta biết ta biết, ta là người từng trải, này biểu ca biểu muội a thế nhưng thân càng thêm thân, tốt nhất, tốt nhất. Ngô cô nương lớn lên mềm mại đáng yêu chọc người thương như thế, nếu ta là nam nhân cũng sẽ động tâm, huống chi mỗi ngày thấy.”
“Phu nhân, ngươi đang nói gì đấy…” Ngô Nguyệt Nga khẽ gọi một tiếng, trên mặt lại đỏ hơn.
Bên cạnh lại có mặt hai phu nhân khác cười chen vào nói thêm, đơn giản là chúc phúc, nói Ngô Nguyệt Nga chuyện tốt gần đến, nói Ngô Nguyệt Nga cúi đầu không nâng dậy nổi. Ngọc Du ở phía sau các nàng nghe các nàng đối thoại, hận không thể trực tiếp cào rách mặt Ngô Nguyệt Nga. Nàng còn chưa thấy qua nữ nhân nào đê tiện như thế.
Hai ngày này ở trong Lam Nguyệt viện, Lam Thanh Lăng vẫn xem Ngô Nguyệt Nga như không tồn tại, là do nàng ta không có việc gì tìm việc nói chuyện phiếm, hỏi hơn mười câu Lam Thanh Lăng cũng sẽ không trả lời một chữ thế mà cô gái này còn có thể nói sự tình hai người đến mức phong nguyệt như thế, vội vàng muốn bò lên giường nam nhân, quả thực quá thấp hèn!
Vốn Ngô Nguyệt Nga hôm nay theo bên người Đinh Tử, mọi người đều có chút rõ ràng ẩn tình, nhưng vừa rồi Đinh Tử cùng mấy người Lam lão thái quân nói chuyện, có chút ít truyền vào trong lỗ tai các nàng cho nên đi theo bên người Ngô Nguyệt Nga nói chuyện phiếm đều chỉ là một ít phu nhân nhà lục ngũ phẩm, chính là hi vọng phu quân có thể thăng tiến. Ngô thị gia tộc tại trong mắt một vài trọng thần có thể không làm được gì, nhưng ở trong mắt các nàng lại là một đại trợ lực, nếu Ngô Nguyệt Nga gả cho Lam Thanh Lăng thì cũng là trắc phi, đến lúc đó lấy lòng nàng ta, làm cho nàng ta ở bên gối Lam Thanh Lăng nói một ít lời hữu ích, không lo không đề cập tới chức vị phu quân của mình, kẻ thật tình ca ngợi Ngô Nguyệt Nga chỉ sợ là căn bản không có.
Đinh Tử trở lại, mọi người vốn đang sôi nổi thì trên mặt bây giờ có một chút xấu hổ, có vài người sợ bị tố cáo liền rời đi. Ngô Nguyệt Nga cũng chỉ cười nhạt, cùng mấy phu nhân này nói chuyện mấy câu thì nàng ta đối với lòng tin của mình càng sâu. Đinh Tử ngồi vào chủ vị, Ngọc Du cúi đầu đưa lỗ tai nói thầm hai câu, chỉ là đem chuyện vừa rồi ngắn gọn cùng Đinh Tử kể lại, Đinh Tử gật đầu xua tay cho Ngọc Du đứng yên, trên mặt cũng không có thay đổi gì đối với chuyện vừa rồi. Ngô Nguyệt Nga thấy thế, chỉ nghĩ là Đinh Tử đã làm tốt chuẩn bị muốn thu nàng ta, tươi cười càng ngọt, vì Đinh Tử châm trà, hầu hạ Đinh Tử chu đáo.
Chỉ chốc lát thái giám truyền chỉ, nói là Thịnh Vinh điện sắp khai yến, cho nữ quyến đi trước. Thái hậu bên kia đã trực tiếp đi Thịnh Vinh điện, mọi người vừa nghe tự nhiên nhanh chóng đứng dậy, đi trước Thịnh Vinh điện.
Ngô Nguyệt Nga đi theo bên người Đinh Tử, Đinh Tử thì lại theo đuôi Hoàng hậu, Hạ quý phi cùng mấy phi tử trong cung, đi ở đằng trước đoàn người.
Trường Lạc cung cùng Thịnh Vinh điện, vị trí thì một ở hậu cung nội điện, một thì ngoại điện, mọi người cũng đi một hồi lâu mới tới Thịnh Vinh điện. Sau khi đoàn người Hoàng hậu tiến vào điện thì đầu tiên là hướng Hoàng thượng cùng Thái hậu hành lễ, triều thần cũng hướng đoàn người Hoàng hậu hành lễ, mọi người mới nhanh chóng nhập tọa, đương nhiên là gia nhập vị trí của nhà mình.
Bên dưới tay trái Hoàng thượng vị trí đầu tiên là Thái tử Lam Thanh Trọng, vị trí thứ hai kế tiếp là An Vương phủ, An Vương gia An Vương phủ ngồi trước, phía dưới là Lam Thanh Lăng cùng Đinh Tử. Ngô Nguyệt Nga hiện tại không tính là người An Vương phủ tất nhiên là ở phía sau bày trên bàn, phía dưới An Vương phủ là người Lâm Vương phủ, bên dưới tay phải Hoàng thượng tạm thời còn trống, hẳn là dành cho nhị hoàng tử cùng thất hoàng tử Nam Thái, dưới bọn họ là Ninh vương gia Lam Diệc, rõ ràng là vì chiêu đãi, kế tiếp trái phải liền dựa theo chức quan trọng thần triều đình từ cao đến thấp, một loạt bàn bày phía trước, phía sau phân loại ra hai hàng.
Ngô Nguyệt Nga nhìn vị trí của mình cùng gia quyến quan năm sáu phẩm ngồi cùng một chỗ, trên mặt biểu tình có chút không dễ nhìn, lại cưỡng chế quyết tâm đè không vui xuống chỉ cười ôn nhu, cùng người nhỏ giọng trò chuyện. Nàng vẫn duy trì bộ dáng đoan trang, nhìn cũng ra dáng người hiền thục.
Mọi người ngồi xuống ước chừng một nén hương thời gian, lúc này bên ngoài thái giám xướng lên: “Nam Thái quốc nhị hoàng tử, thất hoàng tử đến.”
Ngoại trừ Hoàng thượng Thái tử, đến An Vương gia cùng Ninh vương gia đều đứng lên, mặc dù chỉ là hành lễ gật đầu đối với Nam Thái nhị hoàng tử Hạ Hầu Dự, thất hoàng tử Hạ Hầu Mẫn, nhưng vẫn biểu hiện tôn kính đối với hai vị hoàng tử. Đinh Tử ở trong đám người An Vương phủ nhẹ nhàng hành lễ, lúc ngẩng đầu đã chú ý tới phía sau hai vị hoàng tử theo không ít người, một vài tráng sĩ nhìn rất bưu hãn, còn có bảy người dáng người khác nhau, lại là các nữ tử xuất sắc, còn có hai người thoạt nhìn giống quan văn. Tròng mắt Đinh Tử khẽ nhúc nhích, xem ra nhị hoàng tử thất hoàng tử này mang theo tiếng nghị hòa nhưng sao nàng lại thấy có chút lai giả bất thiện a.
“Nam Thái nhị hoàng tử Hạ Hầu Dự, tham kiến Đại Tề Hoàng đế, chúc Đại Tề Hoàng đế khỏe mạnh trường thọ.”
“Nam Thái thất hoàng tử Hạ Hầu Mẫn, tham kiến Đại Tề Hoàng đế, chúc Đại Tề Hoàng đế khỏe mạnh trường thọ.”
Ngoài miệng thì nói năng cung kính, nhưng nếu tin là thật thì đúng là đồ ngốc.
Hoàng thượng chăm chăm nhìn vào hai mắt Hạ Hầu Dự cùng Hạ Hầu Mẫn. Vốn ngày đó ở trên đường hắn đã xem qua hai vị hoàng tử này, lúc đó bởi vì tiếp xúc không nhiều, hơn nữa Hoàng thượng cũng muốn thử xem tính tình hai vị hoàng tử này nên cố ý đem tiệc đón gió này cùng với dịp An Vương gia hồi kinh cùng tổ chức. Bởi vì kéo năm ngày cộng thêm hai ngày, bảy ngày này hai vị hoàng tử liền im lặng ở yên trong dịch quán, nghe nói ở trong dịch quán không phải luyện kiềm thì đọc sách, rất ít ra ngoài. Ngược lại khiến Hoàng thượng đoán không ra tâm tính hai vị hoàng tử, hơn nữa việc nghị hòa này, lúc trước ở lúc tiếp kiến hai người này cũng đều chưa đề cập, tuy nói có thể là thời gian gặp mặt hơi ngắn khó mà nói, nhưng vẫn khiến Hoàng thượng không vui, thành ý nghị hòa bọn họ có bao nhiêu thì ai cũng không biết!
Hoàng thượng cười ha ha: “Nhị hoàng tử, thất hoàng tử quả nhiên là nhân trung long phượng, xem ra Nam Thái quốc cũng là nơi địa linh nhân kiệt.”
Đoàn người Hạ Hầu Dự nhanh chóng ngồi vào chỗ, còn chưa có ngồi xuống thì Hạ Hầu Dự đơn giản đứng trả lời: “Đại Tề cũng là địa phương dồi dào thuận lợi, bản hoàng tử vừa nhìn đã thấy các công tử các tiểu thư đều là tuấn nam mĩ nữ, đúng là làm cho bản hoàng tử mở mang tầm mắt.”
Lam Thanh Trọng lúc này ánh mắt quét về phía bảy nữ tử cúi đầu phía sau Hạ Hầu Dự, y phục lạ làm người ta tò mò, cũng cười nói: “Cô vương nhìn bảy nữ tử tuổi thanh xuân phía sau nhị hoàng tử này mới là thiên tư tuyệt sắc, nhị hoàng tử diễm phúc không cạn a.”
Hạ Hầu Dự lại ha ha cười, đưa tay chỉ bảy nữ tử phía sau nói: “Aiz… bản hoàng tử còn chưa có phúc khí này đâu, lại nói tiếp, bảy cô nương này chính là bảy đóa kim hoa đệ nhất vũ quán Nam Thái chúng ta, vốn là vũ nương trong cung ngự dụng, nghe nói bản hoàng tử muốn tới Đại Tề thăm viếng, liền cũng sinh một chút tâm tư đến Đại Tề kiến thức, chiều tâm nguyện mỹ nhân, bản hoàng tử cũng không tiện cự tuyệt, cũng mang đến đây.” Nói là mang ra khỏi cung để kiến thức, nhưng đường sá xa xôi cộng thêm việc bảy nữ tử này tướng mạo đều thuộc thượng tầng, mọi người còn có thể không rõ nguyên nhân mang theo sao?
Hạ Hầu Dự nói như thế là dừng, Lam Thanh Trọng cũng không tiện nói nhiều về mỹ sắc. Lúc này Hoàng thượng đã tuyên bố khai yến, nhất thời trên điện vang lên âm nhạc duyên dáng, mấy vũ nương mặc trang phục diễm lệ vung lên cổ tay áo nhẹ nhàng vũ động, đại điện nhất thời quang ảnh giao bôi, nói cười rộ lên.
Sau khi ngồi xuống, Hoàng thượng Thái tử còn có Ninh vương vẫn cùng hai vị hoàng tử đàm tiếu, Lam Thanh Lăng lúc này mới rảnh rỗi cùng Đinh Tử nói nhỏ mấy câu: “Sao lại cho nàng ta theo?” Lời này đương nhiên là chỉ Ngô Nguyệt Nga ngồi ở phía sau hai người, trong mắt Lam Thanh Lăng không che giấu chán ghét đối với Ngô Nguyệt Nga. Mặc kệ Lam Thanh Lăng có thích Ngô Nguyệt Nga hay không, người này là họ Ngô lại muốn nhét vào trong phòng Lam Thanh Lăng, hắn sẽ không thể có thái độ tốt gì đối với Ngô Nguyệt Nga.
Đinh Tử lại cười cười, trên mặt rất là bất đắc dĩ nói: “Cũng không là ta muốn mang tới, đã cầu đến trên đầu ta, nếu ta không đồng ý không biết sẽ nói ra nói vào cái gì buộc ta mang nàng đến đâu, dù sao chỉ là thức thời một chút.”
Lam Thanh Lăng híp mắt nhìn Đinh Tử: “Nàng muốn làm cái gì?”
Đinh Tử lại dựa nhẹ vào trên vai Lam Thanh Lăng: “Lần trước lúc tiến cung Hoàng hậu còn muốn tặng người cho chàng đấy, không bằng mang theo nàng làm lá chắn, chàng đồng ý, ta còn không muốn.”
Lam Thanh Lăng quay đầu nhìn Hoàng hậu: “Hi vọng lần này bà ta không nên làm chuyện khiến chính mình không còn mặt mũi.”
Đinh Tử nhợt nhạt cười, trong lòng vẫn đang suy nghĩ. Hoàng hậu tọa trấn hậu cung nhiều năm như vậy, trong lòng đều sẽ từ từ hình thành một loại tự cao tự đại, đối với người khác có loại tâm tư luôn ra mệnh lệnh. Ở trong mắt bà ta, lời bà ta nói người khác phải nghe theo, dù cho thất bại nhưng không có nghĩa là bà ta sẽ không tiếp tục buồn nôn người khác. Người như thế, chuyện muốn làm mà không thành, trái lại ngăn ở trong lòng, sẽ làm bà ta bất cứ giá nào cũng muốn làm thành.
Đinh Tử nhìn đến phía Lâm Vương phủ, Lâm Giai Thiến biểu hiện trên mặt thật yên lặng. Từ đầu đến cuối không để ý trên đại điện có rất nhiều người nhìn nàng chỉ trỏ nhỏ giọng nghị luận, còn nhìn phía Lam Thanh Lăng cùng Đinh Tử nhỏ giọng nói chuyện, trong mắt hơi thay đổi, sau đó nhìn về phía Lam Thanh Lâm ngồi ở phía sau bên người Hoàng hậu Hạ quý phi, cúi đầu cắn một viên nho, đem tất cả tâm tư ẩn tới đáy mắt.
Vũ nương trên đại điện đã đổi qua ba lượt, đối với những người Hoàng thượng Thái tử còn có nhị hoàng tử thất hoàng tử Nam Thái thường xuyên ở trong hoàng cung xem diễn, nhìn đều có chút chán, thật sự là không có tâm ý gì.
Cho đến một khúc ba vũ nương vừa mới nhảy xong, Hạ Hầu Dự không khỏi hỏi Thái tử hướng đối diện: “Vũ nương hoàng cung Đại Tề là tiêu chuẩn này?” Trong lời nói tuy là nghi hoặc, thế nhưng giọng điệu này một chút cũng không khách khí, bầu không khí đại điện vốn náo nhiệt đột nhiên ngưng lại, giống như bị người đột nhiên bóp chặt yết hầu đột nhiên ngừng lại, nhưng mà Hạ Hầu Dự lại giống như không cảm giác được, nói thẳng, “Vũ kỹ như vậy, ở Nam Thái hoàng cung chỉ là vũ nương vũ kỹ nhị đẳng.”
Trong mắt Hoàng thượng hiện lên một tia tức giận, mặc dù Hạ Hầu Dự chỉ lấy vũ nương ra so sánh, nhưng hắn thân phận là một hoàng tử Nam Thái, ý tứ trong lời nói này liền không thể không làm người ta nghĩ sâu, đây là lên mặt nếu so sánh cùng Nam Thái, ám chỉ Đại Tề không có ai tài giỏi sao?
Lam Thanh Trọng lúc này trả lời: “Nhị hoàng tử có điều không biết, bởi vì phụ hoàng quá bận rộn chính sự, đối với loại thưởng ngoạn này từ trước đến nay không hề coi trọng, loại chuyện vui đùa này chẳng qua là trên yến hội góp vui mà thôi, vốn chính là phụ họa, sao lại đáng cho phụ hoàng để tâm.” Lam Thanh Trọng hợp thời tán dương Hoàng thượng là hoàng đế cần chính yêu dân, cũng ngầm chỉ trích là Nam Thái quốc các ngươi Hoàng đế ham thưởng nhạc, đem loại phụ họa gì đó không lên được mặt bàn xem trọng như vậy, ngược lại còn chỉ trích người khác, ngươi không có ý tốt.
Hoàng thượng nhìn Lam Thanh Trọng, trong mắt cười mang theo tán thưởng. Lam Thanh Trọng cười càng đậm, Ninh vương gia đối diện chỉ trào phúng cười, Hạ Hầu Dự bị nói trên mặt ửng đỏ, lại không phục nói: “Hôm nay nói thế nào cũng là Đại Tề Hoàng đế vì hai vị vương gia cùng ta cùng thất hoàng đệ mở tiệc đón gió, chúng ta là khách mời, đương nhiên phải cảm giác được hài lòng mới được, đây mới là đạo đãi khách đi. Đại Tề vẫn xưng mình là lễ nghi chi bang, đạo lý thiết yến sẽ làm tân khách thỏa mãn chẳng lẽ cũng không hiểu? Bản hoàng tử nhìn mấy vũ nương này nhảy không tốt, bất quá tiếc nuối nói lên hai câu mà thôi, Hoàng thượng cùng Thái tử không nên tức giận, là do bản hoàng tử thất lễ.”
Hoàng thượng cùng Thái tử biểu tình đều trầm trầm, trong lòng biết hôm nay Hạ Hầu Dự này là muốn đến ra oai phủ đầu hoặc là tìm phiền toái, trên thực tế cách làm của Hạ Hầu Dự bọn họ cũng không phải khó hiểu. Tuy nói hắn là phụng mệnh Hoàng đế Nam Thái đến đây thương lượng hiệp nghị hòa bình, nhưng ở trước lúc nghị thư còn có lợi ích hai nước, người nào tranh giỏi hơn tự nhiên được lợi lớn hơn.
Bất quá Lam Thanh Trọng cũng nói không sai, Hoàng thượng đối với chuyện hưởng lạc từ mấy vũ nương này xác thực không xoi mói gì, vẫn chỉ cho là phụ họa trên yến hội gì đó, thoáng cái đột nhiên muốn tăng vũ kỹ đó là không có khả năng, cũng thật khiến các nàng có chút khó xử.
“Phụ hoàng, những vũ kỹ xuất thân thấp hèn này từ nhỏ cũng không được giáo dục gì, các danh môn công tử, các tiểu thư gia trọng thần đang ngồi lại từ nhỏ được không ít danh gia giáo dục, người nào gọi ra đều là nhất đẳng, chút vũ kỹ này lại không thể cùng tài nghệ của các nàng so sánh. Nhị hoàng tử đã không hài lòng những vũ kỹ này biểu diễn, không bằng thỉnh các danh môn tiểu thư ở đây biểu diễn một hai, làm cho nhị hoàng tử cũng kiến thức Đại Tề ta là địa phương địa linh nhân kiệt bao nhiêu.” Lúc này một giọng nữ trong trẻo đột nhiên vang lên, mọi người sôi nổi nhìn lại, lại thấy là người hôm nay một thân hoàng y, nụ cười hàm xuân động lòng người – đại công chúa Lam Nhược Lâm.
Kỳ thực Lam Nhược Lâm trong tay vốn đang có một vũ nương, chính là lúc trước ở Ninh vương phủ cùng Đinh Tử đấu nghệ – Vũ Linh, nhưng lúc đó Vũ Linh kia so nghệ thua, Lam Nhược Lâm dưới cơn nóng giận làm cho người ta đuổi đi rồi, đuổi đến địa phương nào tự nhiên không cần phải nói, dù hiện tại đi gọi tới cũng không còn kịp rồi, nàng đột nhiên nhớ tới như vậy, chỉ bất quá nhìn phương hướng Đinh Tử rõ ràng mang theo ác ý.
Hoàng thượng lại cảm thấy được, lien tục gật đầu tán thưởng Lam Nhược Lâm thông tuệ, Hoàng thượng giơ tay lên hướng về phía đại điện nói: “Các vị danh môn thiên kim, đều là cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, là có danh thục nữ tài nữ, hôm nay là tiệc đón gió tổ chức vì hai vị hoàng tử Nam Thái cùng hai vị An Vương Ninh vương, trẫm cho rằng các vị tiểu thư cũng đừng che đậy, biểu diễn thật tốt, trẫm sẽ có thưởng!” Hoàng thượng nhất ngôn cửu đỉnh, vừa nói như vậy, nếu là một hồi ở trên điện biểu diễn xuất sắc, đây chẳng phải là vô thượng vinh dự sao? Dù chỉ là tán thưởng trên đầu lưỡi nhưng đối với chuyện nghị hôn sự kế tiếp của các danh môn thiên kim cũng là lợi thế rất lớn, rất nhiều người cũng bắt đầu sôi nổi nghị luận, tự nhận là tài nghệ không sai đều có chút nóng lòng muốn thử.
Ngồi ở phía sau Lam Thanh Lăng Đinh Tử, Ngô Nguyệt Nga trong lòng càng kích động không thôi. Lúc nàng ở nhà, từ nhỏ phụ thân mẫu thân liền mời tới cho nàng rất nhiều danh sư dạy cầm kỳ thư họa cùng nữ hồng, mà nàng ở trong thành cũng nổi danh nữ tử tài mạo song toàn, dù nàng hay xoi mói nhưng tới cửa cầu thân cũng không ít. Mặc dù luận của cải đều là trung lưu nhưng Ngô Nguyệt Nga cũng coi như là một nhà nữ bách gia cầu.
Hoàng thượng hiện tại lại nói, chỉ cần nàng ở trên điện biểu hiện xuất chúng, dù hướng Hoàng thượng cầu được tiến vào An Vương phủ, vì mặt mũi Đại Tề, Hoàng thượng cũng sẽ đồng ý. Trong lòng Ngô Nguyệt Nga đã cho là tình thế bắt buộc, ánh mắt chớp động, sẽ đứng dậy tự thỉnh biểu diễn.
Mà kia nhị hoàng tử Hạ Hầu Dự nghe lại cười ha ha: “Đại Tề Hoàng đế nói phải, bất quá chỉ là các danh môn thiên kim Đại Tề biểu diễn, thực sự quá đơn điệu, không bằng tổ chức cuộc tỷ thí đi. Bảy vũ nương đi theo phía sau ta này, các nàng ở Nam Thái cũng nổi danh song toàn, vị bên người bản hoàng tử này, vũ tinh thông, cầm điêu luyện, người kia họa giỏi, người kia là ca, người kia là thi thư, đều là nhất tuyệt. Thế nào, không bằng để bảy vũ nương này cùng chư vị thiên kim Đại Tề tỷ thí một trận.”
Vốn chư vị thiên kim còn nóng lòng muốn thử, lúc này đột nhiên cảm thấy mất mặt không nói. Lam Nhược Lâm vừa mới nói vũ nương sinh ra ti tiện, các nàng lên sân khấu vốn là vì Đại Tề vinh quang, nếu là cùng vũ nương Nam Thái xuất thân thấp hèn tỷ thí, nếu thua thì chẳng phải ngay cả mấy vũ nương ti tiện này còn không bằng, đến lúc đó ngược lại càng mất thể diện.
Hạ Hầu Dự lúc này lại tựa như nhìn không thấy vẻ mặt của mọi người, tiện tay một chỉ một người nhân tiện nói: “Nhược Lâm công chúa đã nói chư vị thiên kim ở đây đều là tài mạo song toàn, vậy bản hoàng tử tiện tay chỉ một tất nhiên là tài nghệ tuyệt hảo, vậy nàng đi.”
Mọi người sôi nổi nhìn lại, không khỏi hút một hơi khí, bởi vì Hạ Hầu Dự chỉ không phải người ngoài, chính là ngồi ở bên người Lam Thanh Lăng – Đinh Tử!
Đinh Tử dù sao cũng công chúa khác họ của Đại Tề, cũng là thân phận Thế tử phi a!
Nếu như cùng vũ nương tỷ thí, đó cho dù là thắng hay không thắng đều đánh vào mặt hoàng gia, Hạ Hầu Dự này vừa ra tay nhưng sự tình quá trớn!
Mọi người dừng hô hấp, sôi nổi phỏng đoán tình thế phát triển sẽ là như thế nào!
Tác giả :
Hỏa Tiểu Huyên