Trùng Sinh Chi Cưu Triền
Chương 40
Hiệp nghị ngẫu nhiên
Vội vàng đem người nọ đẩy ra, tôi cau mày nhìn kẻ bị tôi đẩy ngã trên mặt đất, nhưng cả mặt cười co quắp như rút gân, trên mặt Âu Phong Minh không còn biểu tình như khóc tang, rõ ràng là tươi cười sáng lạng ngời ngời, bởi vì thanh âm quá cao hứng nên tôi lầm tưởng là tiếng nức nở, thật là có bệnh mà.
Nhìn hắn một bộ dạng như thế, tôi không nhịn được hỏi một câu: “Âu Phong Minh anh thần kinh cái gì thế, có bệnh thì tới khoa thần kinh đi, đừng tới nơi này làm loạn.”
Sau khi hắn cười hắc hắc hai tiếng, đứng lên nắm chặt lấy cánh tay của tôi, nói: “Hàn Hiểu, có phải cậu không phản đối việc tôi theo đuổi cha cậu nữa không?”
“Anh điên rồi sao?” Tôi đẩy tay hắn ra, khẽ nhíu mày không vui nói: “Trong óc anh nghĩ cái gì thế hả? Anh không đi cùng Hứa Kiệt sao? Tại sao lại trở về, Hứa Kiệt đâu rồi?”
Âu Phong Minh nghe xong lời của tôi thì cười ngây ngô hai tiếng, nói ra một câu chẳng ra ngô ra khoai gì : “Cậu đã đáp ứng rồi đấy nhé , vậy không được đổi ý đâu nha.”
Mày của tôi ngày một nhăn thêm, lần thứ hai xác nhận người này điên rồi, tôi lúc nào đáp ứng cho hắn theo đuổi cha tôi chứ.
Hắn cười ngây ngô xong thì liền xoay người chuẩn bị rời đi, tôi kéo tay hắn, híp mắt có chút không tín nhiệm mà nhàn nhạt hỏi: “Tôi hỏi đã , làm sao anh có chìa khóa nhà tôi thế?” Sau khi nói xong, lại thấy bản thân có điểm ngốc, hắn ở bên cạnh Hứa Kiệt, đương nhiên là do Hứa Kiệt đưa cho rồi.
Quả nhiên, vừa nghe tôi hỏi, Âu Phong Minh trừng lớn mắt nhìn tôi nói: “Cậu đây là biểu tình kiểu gì thế, cứ như tôi là cường đạo không bằng, tôi đi tới dưới lầu mới hiểu hiểu được thái độ của cậu, cho nên hỏi mượn Hứa Kiệt chìa khóa rồi đi lên.”
Tôi nghe xong nhấp hé miệng thầm nghĩ, đã thế sao không mang Hứa Kiệt cùng lên luôn đi.
“Hàn Hiểu, cậu thật không phản đối tôi theo đuổi Tín nữa sao?” Âu Phong Minh nhìn chằm chằm tôi, cẩn thận hỏi.
Tôi nhìn nhíu nhíu mày, không nhịn được nói: “Tôi phản đối thì anh không theo đuổi à?”
“Đương nhiên sẽ không.” Âu Phong Minh nghe xong lập tức phản đối, biểu tình thề son thề sắt, khiến tôi đột nhiên nhớ tới người đàn bà kia, ưu nhã trầm tĩnh nhưng vĩnh viễn chỉ vì mình mà suy nghĩ.
Tôi không thèm nhìn hắn nữa, đi tới trước solon ngồi xuống, sau khi nhắm mắt lại thản nhiên nói: “Cha tôi không phải người trong giới này, bên cạnh ông vẫn luôn là những người phụ nữ, anh theo đuổi thì có ích gì chứ.”
Âu Phong Minh nghẹn lại hồi lâu cũng đạm thanh nói: “…Thì cũng phải thử một lần chứ, cậu cũng không phải người trong giới đó thôi, Hứa Kiệt cũng đem cậu kéo tới tay rồi. Còn tôi đây, lăn lộn suốt bao năm trong giới này rồi, gặp được một người có thể khiến mình động tâm thật không dễ dàng, Hàn Hiểu, tôi thực sự thích anh ấy, tôi cũng biết nếu cậu không thích thì cho dù anh ấy có thiện cảm mấy với tôi cũng sẽ không nhận lời, cho nên tôi mới mong có được sự đồng ý từ cậu, chỉ sợ anh ấy khó xử, chứ không phải sợ gì cậu.”
Tôi nghe xong trong lòng mờ mịt, sau một hồi nhẹ giọng nói: “Hứa Kiệt ở dưới lầu chờ lâu sẽ tự mình đi lên đây đấy, không phải các anh còn phải đi tập luyện gì đấy hay sao.”
Âu Phong Minh ở phía sau tôi, hô hấp hắn bỗng nhiên gấp gáp vài phần, sau đó nhẹ giọng mà kiện định nói ra: “Vô luận như thế nào, lần này tôi sẽ không buông tay.” Sau đó tôi nghe được tiếng cửa được nhẹ nhàng đóng lại.
Chờ khi bên trong phòng an tĩnh, tôi tựa đầu lên sofa, vẫn không nhúc nhích, trong đầu trống rỗng. ( Hạ Nguyệt – – Lai Khứ WordPress )
Lúc này cửa lại được mở ra, trong lòng một trận phiền muộn, bỗng nhiên quát: “Tại sao anh còn quay lại làm gì?”
“Hàn Hiểu, làm sao cậu biết tôi tới?” Thanh âm học trưởng nghi hoặc vang lên sau lưng, tôi sửng sốt vội vàng đứng lên nhìn về phía anh, anh cầm chìa khóa nhà của tôi đứng ở nơi đó, cả người thập phần tiều tụy, như là mới vừa trải qua một hồi kiếp nạn vậy.
“Học trưởng, anh có chuyện gì thế này?” Nói thật thì, học trưởng ở trước mặt tôi vẫn luôn là thần thái phi dương, tôi chưa từng thấy qua anh chật vật đến thế, cả người ủ rũ, sắc mặt xấu xí, lần trước bị người dí súng vào đầu cũng không đến nỗi thế này.
Học trưởng ngồi đối diện tôi, tôi từ trong tủ lấy ra mấy lon bia ướp lạnh, sau đó hai người cùng uống.
Học trưởng một mực than thở, thần sắc khó coi căng thẳng, tôi cũng không nói gì cả, hôm nay đủ mọi loại chuyện phiền muộn ập đến, tôi không thể duy trì cái biểu tình trầm tĩnh ngày xưa nữa rồi.
“Hàn Hiểu, cậu nói xem, một người phải làm như thế nào mới có thể trong một đêm trở thành phú ông.” Sau một hồi, học trưởng nhìn tôi mà hỏi.
Tôi nhướng nhướng mày nhẹ giọng cười: “Một người trong một đêm có tiền, đơn giản là bánh rớt từ trên trời, tỷ như mua vé xổ số, hoặc tiền tài bất nghĩa, cũng có thể là từ cổ phiếu, đương nhiên cái này thì cần đầu tư.”
Học trưởng nghe xong ha ha cười nói: “Vẫn còn một dạng, tiền đen.”
Tôi nhếch miệng cười nói: “Tiền đen, em nói qua rồi đấy thôi, tiền tài bất nghĩa.”
“Đúng, đúng.” Học trưởng vỗ tay nói với tôi, trên mặt tuy rằng mang theo ý cười nhưng con ngươi lóe ra uể oải. Tôi híp mắt thờ ơ xoay xoay lon bia: “Thế nào, là anh bỗng nhiên có tiền bất chính sao?”
Học trưởng vội vàng nhìn tôi, thần sắc trên mặt bỗng nhiên căng thẳng, trong con ngươi mang theo một tia phòng bị, sau đó lại chậm rãi gỡ xuống sự phòng bị đó, khóe miệng từ từ kéo ra nụ cười khổ sở, anh nói: “Hàn Hiểu, anh vẫn cảm thấy cậu là người không đơn giản, hiện tại càng thấy là đúng, chính xác, anh cậu hiện tại nói ra quả thật là một kẻ có tiền, trong một đêm có được gia tài hàng trăm triệu, cậu tin không?”
Tôi nghe xong ha hả cười: “Có cái gì là tin hay không tin ở đây, em chỉ sợ anh anh có tiền mà không thể xài thôi.” Vừa dứt lời, học trưởng giống như một quả bóng bay xẹp hơi, ủ rũ hẳn.
Tôi nhìn anh không nói gì cả, học trưởng nghiêng đầu tựa vào ghế salon, thản nhiên như không mà kể: “Ngày hôm qua Phương Thiển, Phương lão đại mở cho anh một tài khoản, bên trong có gia tài hàng tỉ, y kêu anh cầm số tiền này ra ngoài phát triển rồi mới được quay trở về. Anh cầm cái thẻ kia một đêm không ngủ, cũng không dám ngủ, không tìm được người để mà thương lượng, hôm nay lại nhớ tới cậu, Hàn Hiểu, cậu nói, anh cầm số tiền này rồi đi làm cái gì bây giờ?”
Tôi bỏ lon bia xuống rồi cười nhàn nhạt, nói: “Y kêu anh rửa tiền.” Tiền, là phải sạch sẽ, muốn trở nên sạch sẽ thì phải rửa, nhưng quan trọng là rửa kiểu gì.
Anh vì câu này của tôi mà thần sắc lại có chút phức tạp, hơi ngồi thẳng lên nhìn tôi, sau đó cười nói: “Quên đi, chúng ta uống bia đã, đừng nghĩ mấy chuyện phiền lòng này nữa.”
“Không, em lại rất có hứng thú.” Tôi thản nhiên nói, anh nhìn tôi con ngươi lóe lóe, rất sáng.
“Cùng nhau đầu tư không?” Tôi không quanh co lòng vòng mà nói trắng ra, anh nhướng mày nhìn tôi không nói gì.
“Học trưởng, anh nghĩ chúng ta đầu tư cái gì hay nhất?” Tôi không nhìn anh, trái lại nhìn trần nhà, thờ ơ nói.
“…Hàn Hiểu, anh chỉ là muốn tìm người tâm sự chuyện trong lòng, không muốn dụ dỗ cậu đâu, việc này cậu cứ quên đi.” Học trưởng chậm rãi nói, tôi nghe xong trong lòng hơi ấm áp, vô luận trong lời anh nói có mấy phần thật mấy phần giả, lúc này nghe vào đều là tình cảm ấm áp.
Tôi nhìn anh, trầm thấp nở nụ cười nói: “Học trưởng, em cũng là nói thật tâm, anh nghĩ chúng ta nên làm như thế nào?”
Anh hé miệng nói: “Muốn đem cả tỉ tiền đẩy ra ngoài cũng không phải chuyện dễ, hay nhất là tìm mấy hạng mục lớn, một lần tốn tới mấy nghìn vạn.”
Tôi nghe xong mỉm cười gật đầu nói: “Học trưởng, anh nghĩ bây giờ đầu tư cái gì là tốt nhất?”
Anh suy nghĩ một hồi rồi nói: “Anh thấy bất động sản cũng không tồi đâu, dễ làm, đầu tư cũng tiện, chính là chúng ta không quen thuộc về phương diện này, tiền này là phải thu hồi được, vạn nhất xảy ra sai lầm, tính mệnh của bản thân anh cùng gia đình cũng sẽ nguy hiểm.” Nói xong câu cuối cùng, anh giả một bộ chẳng hề để ý.
Tôi nghe xong lời anh nói cũng khá tán thành, nhớ kiếp trước khi tôi còn chưa chết, rất nhiều người đều nói, nếu như có thể trở lại mười năm trước, cho dù là đập nồi bán sắt cũng phải mua cho bằng được một căn nhà để ở.
Nhưng còn có một thứ, đó chính là giải trí đại chúng, ai cũng sẽ không nghĩ tới một kẻ vô danh mai kia lại trở thành minh tinh được hoan nghênh nhất, mà lại là thịnh hành toàn quốc nữa nha.
Vì vậy tôi nhìn học trưởng rồi nói: “Bất động sản là cái loại nếu không hiểu biết gì thì tiền lời không đến tiền vốn cũng đi, em nghĩ nên đầu tư vào giải trí.”
“Giải trí?” Học trưởng ngẩn người, bỗng nhiên ngồi dậy vỗ đùi mà nói: “Giải trí nha, chết tiệt sao anh lại không nghĩ tới.” Nói xong anh lại có chút lo lắng nói: “Nhưng mà, cái này cũng phiêu lưu lắm, nếu như đầu tư vào đấy cũng không phải là một số tiền nhỏ đâu.”
Tôi cười cười: “Đúng thế, một bộ phim đầu tư mấy nghìn vạn, nói không chừng đến cuối cùng chỉ còn lại có một tầng da.”
Học trưởng nhìn tôi, sau một hồi chậm rãi nói: “Hàn Hiểu, anh sao lại cảm thấy cậu sớm đã có kế hoạch này rồi?”
Tôi nhìn anh không hề hé răng, đúng thế, từ lúc ở bên Hứa Kiệt tôi đã đẽo gọt kế hoạch này rồi, Hứa Kiệt nếu muốn vào giới giải trí, vậy cũng phải ở dưới quản chế của tôi, quy tắc trong giới giải trí quá phức tạp, tôi không muốn cậu phải đối mặt với chúng.
Tôi muốn cậu cứ tiến lên mà không cần sợ hãi lo âu, nhất định phải có đế quốc giải trí của chính mình, như vậy cậu mới có thể hoàn toàn phát huy tài năng, mà tôi cũng không cần quá mức lo lắng.
Tôi vốn định chậm rãi kiến thiết trong bốn năm học này, nhưng hiện tại có cơ hội làm sớm, cũng chưa chắc đã là chuyện không tốt.
“Vậy Hàn Hiểu, cậu dự định làm như thế nào?” Học trưởng nhìn tôi phe phẩy lon bia, nói.
“Đầu tiên, anh phải có một công ty.” Tôi thản nhiên: “Quan trọng là phải thành lập công ty trước đã rồi mới có cơ hội tiến hành các loại đầu tư.”
Học trưởng gật đầu, vẻ mặt như có điều suy nghĩ, sau đó bình tĩnh nhìn tôi rồi nói: “Hàn Hiểu, nếu như cậu đã thực sự quyết định, vậy cứ thế đi.”
Tôi nhếch miệng cười: “Công ty thành lập, em và anh bỏ vốn phân nửa.”
Học trưởng nhìn tôi, cong cong mi mắt mà hỏi: “Ý của cậu là muốn hòa vốn để bình đẳng với tôi? Dựa vào cái gì? Cậu chỉ bỏ vốn, tương lai nếu đầu tư thì đều là anh bỏ tiền, vậy lợi ích làm sao phân chia.”
“Dựa vào cái gì sao? Bằng việc em có thể đem nó phát triển đi lên mức tốt nhất.” Tôi nhẹ nhàng gằn từng chữ: “Bằng việc em có thể đem tiền của anh phát ra rồi thu hồi lại, đương nhiên đây là giai đoạn trước, chờ tiền của anh trắng rồi, sạch sẽ rồi, lợi ích phân phối cứ dựa theo tỷ lệ đầu tư của anh với em mà chia làm hai phần, thế nào?”
“Nếu như anh không đáp ứng?” Học trưởng thản nhiên nói.
Tôi nhún vai nói: “Học trưởng nếu anh không đáp ứng, em cũng không có biện pháp, nói thật thì chính em cũng có thể đối phó, thế nhưng như vậy thì em phải tự mình đứng ra làm ông chủ, em hiện tại không có cái tâm tình đấy nên mới cùng anh nói thẳng.”
“Ý của cậu là, cậu muốn đứng phía sau màn?”
Tôi gật đầu nói: “Em dù sao cũng chỉ là một sinh viên đại học thôi, gây chú ý quá sẽ không tốt, em cũng không giống anh, có người che chắn cho.”
Học trưởng nhìn tôi cười: “Hàn Hiểu, cậu thật là một con hồ ly.”
“Chắc vậy.” Tôi cười khẽ đáp lại một tiếng.
“Ok, việc này bàn tới đây thôi, cậu để anh suy nghĩ kỹ đã, sau đó sẽ cho cậu một câu trả lời thuyết phục.”
Tôi gật đầu nói: “Có thể.” Học trưởng đứng lên vỗ vỗ vai tôi rồi rời đi, chờ anh đi rồi, tôi an tĩnh ngồi ở trên ghế salon, hồi lâu mới nhếch miệng cười nhạt.
Tôi nghĩ anh ấy sẽ đồng ý.
Ba ngày sau học trưởng nói rằng anh đồng ý, tôi nghe xong lẳng lặng nở nụ cười nói một câu hợp tác vui vẻ, học trưởng hỏi tôi có phải tôi làm những điều này là vì Hứa Kiệt không, tôi nói không, tôi nghĩ trên bàn của anh đại khái đang có một tập văn bản điều tra về tôi, những người bên cạnh tôi cũng sẽ không bỏ qua đâu, về phần Hứa Kiệt, chưa bao giờ là điều tôi muốn giấu giếm.
Vội vàng đem người nọ đẩy ra, tôi cau mày nhìn kẻ bị tôi đẩy ngã trên mặt đất, nhưng cả mặt cười co quắp như rút gân, trên mặt Âu Phong Minh không còn biểu tình như khóc tang, rõ ràng là tươi cười sáng lạng ngời ngời, bởi vì thanh âm quá cao hứng nên tôi lầm tưởng là tiếng nức nở, thật là có bệnh mà.
Nhìn hắn một bộ dạng như thế, tôi không nhịn được hỏi một câu: “Âu Phong Minh anh thần kinh cái gì thế, có bệnh thì tới khoa thần kinh đi, đừng tới nơi này làm loạn.”
Sau khi hắn cười hắc hắc hai tiếng, đứng lên nắm chặt lấy cánh tay của tôi, nói: “Hàn Hiểu, có phải cậu không phản đối việc tôi theo đuổi cha cậu nữa không?”
“Anh điên rồi sao?” Tôi đẩy tay hắn ra, khẽ nhíu mày không vui nói: “Trong óc anh nghĩ cái gì thế hả? Anh không đi cùng Hứa Kiệt sao? Tại sao lại trở về, Hứa Kiệt đâu rồi?”
Âu Phong Minh nghe xong lời của tôi thì cười ngây ngô hai tiếng, nói ra một câu chẳng ra ngô ra khoai gì : “Cậu đã đáp ứng rồi đấy nhé , vậy không được đổi ý đâu nha.”
Mày của tôi ngày một nhăn thêm, lần thứ hai xác nhận người này điên rồi, tôi lúc nào đáp ứng cho hắn theo đuổi cha tôi chứ.
Hắn cười ngây ngô xong thì liền xoay người chuẩn bị rời đi, tôi kéo tay hắn, híp mắt có chút không tín nhiệm mà nhàn nhạt hỏi: “Tôi hỏi đã , làm sao anh có chìa khóa nhà tôi thế?” Sau khi nói xong, lại thấy bản thân có điểm ngốc, hắn ở bên cạnh Hứa Kiệt, đương nhiên là do Hứa Kiệt đưa cho rồi.
Quả nhiên, vừa nghe tôi hỏi, Âu Phong Minh trừng lớn mắt nhìn tôi nói: “Cậu đây là biểu tình kiểu gì thế, cứ như tôi là cường đạo không bằng, tôi đi tới dưới lầu mới hiểu hiểu được thái độ của cậu, cho nên hỏi mượn Hứa Kiệt chìa khóa rồi đi lên.”
Tôi nghe xong nhấp hé miệng thầm nghĩ, đã thế sao không mang Hứa Kiệt cùng lên luôn đi.
“Hàn Hiểu, cậu thật không phản đối tôi theo đuổi Tín nữa sao?” Âu Phong Minh nhìn chằm chằm tôi, cẩn thận hỏi.
Tôi nhìn nhíu nhíu mày, không nhịn được nói: “Tôi phản đối thì anh không theo đuổi à?”
“Đương nhiên sẽ không.” Âu Phong Minh nghe xong lập tức phản đối, biểu tình thề son thề sắt, khiến tôi đột nhiên nhớ tới người đàn bà kia, ưu nhã trầm tĩnh nhưng vĩnh viễn chỉ vì mình mà suy nghĩ.
Tôi không thèm nhìn hắn nữa, đi tới trước solon ngồi xuống, sau khi nhắm mắt lại thản nhiên nói: “Cha tôi không phải người trong giới này, bên cạnh ông vẫn luôn là những người phụ nữ, anh theo đuổi thì có ích gì chứ.”
Âu Phong Minh nghẹn lại hồi lâu cũng đạm thanh nói: “…Thì cũng phải thử một lần chứ, cậu cũng không phải người trong giới đó thôi, Hứa Kiệt cũng đem cậu kéo tới tay rồi. Còn tôi đây, lăn lộn suốt bao năm trong giới này rồi, gặp được một người có thể khiến mình động tâm thật không dễ dàng, Hàn Hiểu, tôi thực sự thích anh ấy, tôi cũng biết nếu cậu không thích thì cho dù anh ấy có thiện cảm mấy với tôi cũng sẽ không nhận lời, cho nên tôi mới mong có được sự đồng ý từ cậu, chỉ sợ anh ấy khó xử, chứ không phải sợ gì cậu.”
Tôi nghe xong trong lòng mờ mịt, sau một hồi nhẹ giọng nói: “Hứa Kiệt ở dưới lầu chờ lâu sẽ tự mình đi lên đây đấy, không phải các anh còn phải đi tập luyện gì đấy hay sao.”
Âu Phong Minh ở phía sau tôi, hô hấp hắn bỗng nhiên gấp gáp vài phần, sau đó nhẹ giọng mà kiện định nói ra: “Vô luận như thế nào, lần này tôi sẽ không buông tay.” Sau đó tôi nghe được tiếng cửa được nhẹ nhàng đóng lại.
Chờ khi bên trong phòng an tĩnh, tôi tựa đầu lên sofa, vẫn không nhúc nhích, trong đầu trống rỗng. ( Hạ Nguyệt – – Lai Khứ WordPress )
Lúc này cửa lại được mở ra, trong lòng một trận phiền muộn, bỗng nhiên quát: “Tại sao anh còn quay lại làm gì?”
“Hàn Hiểu, làm sao cậu biết tôi tới?” Thanh âm học trưởng nghi hoặc vang lên sau lưng, tôi sửng sốt vội vàng đứng lên nhìn về phía anh, anh cầm chìa khóa nhà của tôi đứng ở nơi đó, cả người thập phần tiều tụy, như là mới vừa trải qua một hồi kiếp nạn vậy.
“Học trưởng, anh có chuyện gì thế này?” Nói thật thì, học trưởng ở trước mặt tôi vẫn luôn là thần thái phi dương, tôi chưa từng thấy qua anh chật vật đến thế, cả người ủ rũ, sắc mặt xấu xí, lần trước bị người dí súng vào đầu cũng không đến nỗi thế này.
Học trưởng ngồi đối diện tôi, tôi từ trong tủ lấy ra mấy lon bia ướp lạnh, sau đó hai người cùng uống.
Học trưởng một mực than thở, thần sắc khó coi căng thẳng, tôi cũng không nói gì cả, hôm nay đủ mọi loại chuyện phiền muộn ập đến, tôi không thể duy trì cái biểu tình trầm tĩnh ngày xưa nữa rồi.
“Hàn Hiểu, cậu nói xem, một người phải làm như thế nào mới có thể trong một đêm trở thành phú ông.” Sau một hồi, học trưởng nhìn tôi mà hỏi.
Tôi nhướng nhướng mày nhẹ giọng cười: “Một người trong một đêm có tiền, đơn giản là bánh rớt từ trên trời, tỷ như mua vé xổ số, hoặc tiền tài bất nghĩa, cũng có thể là từ cổ phiếu, đương nhiên cái này thì cần đầu tư.”
Học trưởng nghe xong ha ha cười nói: “Vẫn còn một dạng, tiền đen.”
Tôi nhếch miệng cười nói: “Tiền đen, em nói qua rồi đấy thôi, tiền tài bất nghĩa.”
“Đúng, đúng.” Học trưởng vỗ tay nói với tôi, trên mặt tuy rằng mang theo ý cười nhưng con ngươi lóe ra uể oải. Tôi híp mắt thờ ơ xoay xoay lon bia: “Thế nào, là anh bỗng nhiên có tiền bất chính sao?”
Học trưởng vội vàng nhìn tôi, thần sắc trên mặt bỗng nhiên căng thẳng, trong con ngươi mang theo một tia phòng bị, sau đó lại chậm rãi gỡ xuống sự phòng bị đó, khóe miệng từ từ kéo ra nụ cười khổ sở, anh nói: “Hàn Hiểu, anh vẫn cảm thấy cậu là người không đơn giản, hiện tại càng thấy là đúng, chính xác, anh cậu hiện tại nói ra quả thật là một kẻ có tiền, trong một đêm có được gia tài hàng trăm triệu, cậu tin không?”
Tôi nghe xong ha hả cười: “Có cái gì là tin hay không tin ở đây, em chỉ sợ anh anh có tiền mà không thể xài thôi.” Vừa dứt lời, học trưởng giống như một quả bóng bay xẹp hơi, ủ rũ hẳn.
Tôi nhìn anh không nói gì cả, học trưởng nghiêng đầu tựa vào ghế salon, thản nhiên như không mà kể: “Ngày hôm qua Phương Thiển, Phương lão đại mở cho anh một tài khoản, bên trong có gia tài hàng tỉ, y kêu anh cầm số tiền này ra ngoài phát triển rồi mới được quay trở về. Anh cầm cái thẻ kia một đêm không ngủ, cũng không dám ngủ, không tìm được người để mà thương lượng, hôm nay lại nhớ tới cậu, Hàn Hiểu, cậu nói, anh cầm số tiền này rồi đi làm cái gì bây giờ?”
Tôi bỏ lon bia xuống rồi cười nhàn nhạt, nói: “Y kêu anh rửa tiền.” Tiền, là phải sạch sẽ, muốn trở nên sạch sẽ thì phải rửa, nhưng quan trọng là rửa kiểu gì.
Anh vì câu này của tôi mà thần sắc lại có chút phức tạp, hơi ngồi thẳng lên nhìn tôi, sau đó cười nói: “Quên đi, chúng ta uống bia đã, đừng nghĩ mấy chuyện phiền lòng này nữa.”
“Không, em lại rất có hứng thú.” Tôi thản nhiên nói, anh nhìn tôi con ngươi lóe lóe, rất sáng.
“Cùng nhau đầu tư không?” Tôi không quanh co lòng vòng mà nói trắng ra, anh nhướng mày nhìn tôi không nói gì.
“Học trưởng, anh nghĩ chúng ta đầu tư cái gì hay nhất?” Tôi không nhìn anh, trái lại nhìn trần nhà, thờ ơ nói.
“…Hàn Hiểu, anh chỉ là muốn tìm người tâm sự chuyện trong lòng, không muốn dụ dỗ cậu đâu, việc này cậu cứ quên đi.” Học trưởng chậm rãi nói, tôi nghe xong trong lòng hơi ấm áp, vô luận trong lời anh nói có mấy phần thật mấy phần giả, lúc này nghe vào đều là tình cảm ấm áp.
Tôi nhìn anh, trầm thấp nở nụ cười nói: “Học trưởng, em cũng là nói thật tâm, anh nghĩ chúng ta nên làm như thế nào?”
Anh hé miệng nói: “Muốn đem cả tỉ tiền đẩy ra ngoài cũng không phải chuyện dễ, hay nhất là tìm mấy hạng mục lớn, một lần tốn tới mấy nghìn vạn.”
Tôi nghe xong mỉm cười gật đầu nói: “Học trưởng, anh nghĩ bây giờ đầu tư cái gì là tốt nhất?”
Anh suy nghĩ một hồi rồi nói: “Anh thấy bất động sản cũng không tồi đâu, dễ làm, đầu tư cũng tiện, chính là chúng ta không quen thuộc về phương diện này, tiền này là phải thu hồi được, vạn nhất xảy ra sai lầm, tính mệnh của bản thân anh cùng gia đình cũng sẽ nguy hiểm.” Nói xong câu cuối cùng, anh giả một bộ chẳng hề để ý.
Tôi nghe xong lời anh nói cũng khá tán thành, nhớ kiếp trước khi tôi còn chưa chết, rất nhiều người đều nói, nếu như có thể trở lại mười năm trước, cho dù là đập nồi bán sắt cũng phải mua cho bằng được một căn nhà để ở.
Nhưng còn có một thứ, đó chính là giải trí đại chúng, ai cũng sẽ không nghĩ tới một kẻ vô danh mai kia lại trở thành minh tinh được hoan nghênh nhất, mà lại là thịnh hành toàn quốc nữa nha.
Vì vậy tôi nhìn học trưởng rồi nói: “Bất động sản là cái loại nếu không hiểu biết gì thì tiền lời không đến tiền vốn cũng đi, em nghĩ nên đầu tư vào giải trí.”
“Giải trí?” Học trưởng ngẩn người, bỗng nhiên ngồi dậy vỗ đùi mà nói: “Giải trí nha, chết tiệt sao anh lại không nghĩ tới.” Nói xong anh lại có chút lo lắng nói: “Nhưng mà, cái này cũng phiêu lưu lắm, nếu như đầu tư vào đấy cũng không phải là một số tiền nhỏ đâu.”
Tôi cười cười: “Đúng thế, một bộ phim đầu tư mấy nghìn vạn, nói không chừng đến cuối cùng chỉ còn lại có một tầng da.”
Học trưởng nhìn tôi, sau một hồi chậm rãi nói: “Hàn Hiểu, anh sao lại cảm thấy cậu sớm đã có kế hoạch này rồi?”
Tôi nhìn anh không hề hé răng, đúng thế, từ lúc ở bên Hứa Kiệt tôi đã đẽo gọt kế hoạch này rồi, Hứa Kiệt nếu muốn vào giới giải trí, vậy cũng phải ở dưới quản chế của tôi, quy tắc trong giới giải trí quá phức tạp, tôi không muốn cậu phải đối mặt với chúng.
Tôi muốn cậu cứ tiến lên mà không cần sợ hãi lo âu, nhất định phải có đế quốc giải trí của chính mình, như vậy cậu mới có thể hoàn toàn phát huy tài năng, mà tôi cũng không cần quá mức lo lắng.
Tôi vốn định chậm rãi kiến thiết trong bốn năm học này, nhưng hiện tại có cơ hội làm sớm, cũng chưa chắc đã là chuyện không tốt.
“Vậy Hàn Hiểu, cậu dự định làm như thế nào?” Học trưởng nhìn tôi phe phẩy lon bia, nói.
“Đầu tiên, anh phải có một công ty.” Tôi thản nhiên: “Quan trọng là phải thành lập công ty trước đã rồi mới có cơ hội tiến hành các loại đầu tư.”
Học trưởng gật đầu, vẻ mặt như có điều suy nghĩ, sau đó bình tĩnh nhìn tôi rồi nói: “Hàn Hiểu, nếu như cậu đã thực sự quyết định, vậy cứ thế đi.”
Tôi nhếch miệng cười: “Công ty thành lập, em và anh bỏ vốn phân nửa.”
Học trưởng nhìn tôi, cong cong mi mắt mà hỏi: “Ý của cậu là muốn hòa vốn để bình đẳng với tôi? Dựa vào cái gì? Cậu chỉ bỏ vốn, tương lai nếu đầu tư thì đều là anh bỏ tiền, vậy lợi ích làm sao phân chia.”
“Dựa vào cái gì sao? Bằng việc em có thể đem nó phát triển đi lên mức tốt nhất.” Tôi nhẹ nhàng gằn từng chữ: “Bằng việc em có thể đem tiền của anh phát ra rồi thu hồi lại, đương nhiên đây là giai đoạn trước, chờ tiền của anh trắng rồi, sạch sẽ rồi, lợi ích phân phối cứ dựa theo tỷ lệ đầu tư của anh với em mà chia làm hai phần, thế nào?”
“Nếu như anh không đáp ứng?” Học trưởng thản nhiên nói.
Tôi nhún vai nói: “Học trưởng nếu anh không đáp ứng, em cũng không có biện pháp, nói thật thì chính em cũng có thể đối phó, thế nhưng như vậy thì em phải tự mình đứng ra làm ông chủ, em hiện tại không có cái tâm tình đấy nên mới cùng anh nói thẳng.”
“Ý của cậu là, cậu muốn đứng phía sau màn?”
Tôi gật đầu nói: “Em dù sao cũng chỉ là một sinh viên đại học thôi, gây chú ý quá sẽ không tốt, em cũng không giống anh, có người che chắn cho.”
Học trưởng nhìn tôi cười: “Hàn Hiểu, cậu thật là một con hồ ly.”
“Chắc vậy.” Tôi cười khẽ đáp lại một tiếng.
“Ok, việc này bàn tới đây thôi, cậu để anh suy nghĩ kỹ đã, sau đó sẽ cho cậu một câu trả lời thuyết phục.”
Tôi gật đầu nói: “Có thể.” Học trưởng đứng lên vỗ vỗ vai tôi rồi rời đi, chờ anh đi rồi, tôi an tĩnh ngồi ở trên ghế salon, hồi lâu mới nhếch miệng cười nhạt.
Tôi nghĩ anh ấy sẽ đồng ý.
Ba ngày sau học trưởng nói rằng anh đồng ý, tôi nghe xong lẳng lặng nở nụ cười nói một câu hợp tác vui vẻ, học trưởng hỏi tôi có phải tôi làm những điều này là vì Hứa Kiệt không, tôi nói không, tôi nghĩ trên bàn của anh đại khái đang có một tập văn bản điều tra về tôi, những người bên cạnh tôi cũng sẽ không bỏ qua đâu, về phần Hứa Kiệt, chưa bao giờ là điều tôi muốn giấu giếm.
Tác giả :
Thì Bất Đãi Ngã