Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ
Chương 130: Đêm kinh hồn mẹ kế lâm bồn (3)
Âu Dương Noãn tiến lên hành lễ: “Phụ thân, mẫu thân sinh non. Lúc này có chút khó khăn!” Nói xong dừng một chút, trong thanh âm còn chứa đựng lo lắng: “Phụ thân, người xem nên làm gì bây giờ?”
“Đại tiểu thư đừng sốt ruột. Lúc nữ nhân sinh con thường có chuyện, lúc trước khi mẫu thân ta sinh đệ đệ cũng là như thế này. Nhìn thì có vẻ nguy hiểm nhưng cuối cùng mẫu tử vẫn bình an!” Thanh âm thanh thuý của Vương di nương bỗng vang lên mang theo vài phần quyến rũ.
Thấy Vương Kiều Hạnh, ánh mắt Âu Dương Khả lạnh thêm vài phần. Nàng ta cười lạnh, thầm nghĩ quả là mèo khóc chuột giả từ bi. Ả xuất thân là hạ nhân, mẫu thân ả cũng chỉ là hạ nhân, sao có thể so sánh với mẫu thân?
Vừa nói xong, Vương Kiều Hạnh liền cảm giác được sau đầu có ánh mắt sắc bén, lập tức quay đầu liền thấy Vương mama sắc mặt âm lãnh đang nhìn mình chằm chằm. Nghĩ đến lúc nãy mình tìm cách cản trở Vương mama không được gặp Âu Dương Trì, trong lòng không khỏi nhảy dựng nhưng cũng không thèm để ý. Ngược lại Lý di nương đứng sau Âu Dương Trì vẻ mặt âm trầm, mỉm cười nói: “Đúng vậy, lão gia không cần lo lắng. Phu nhân phúc thiên mệnh đại, mẫu tử nhất định sẽ bình an!”
Vương mama thầm nghĩ hai người các ngươi đúng là hồ ly tinh. Nếu không phải các ngươi khắp nơi cản trở, lão gia cũng sẽ không đến giờ mới xuất hiện. Nghĩ đến đây, ánh mắt của bà ta lại càng thêm đáng sợ.
Lý di nương nửa điểm cũng không sợ loại người chỉ biết bày ra vẻ mặt khiến người ta sợ hãi như Vương mama. Nàng ta chỉ nhẹ nhàng cúi đầu, khóe miệng nho nhỏ cong lên nụ cười ngọt ngào, giống như đang hưởng thụ từng tiếng kêu rên của Lâm thị bên trong nội thất.
Âu Dương Khả đứng trong góc, nhìn mỗi người trong phòng. Tổ mẫu Lý thị đang xoay chuỗi phật châu niệm kinh, vẻ mặt Âu Dương Trì bình tĩnh không nói lời nào, Vương di nương bên cạnh dùng giọng điệu mềm nhẹ an ủi, Lý Nguyệt Nga cúi đầu nên không nhìn ra được biểu tình gì…..Âu Dương Khả nhìn Âu Dương Noãn cũng chỉ lẳng lặng ngồi, trên mặt không nhìn ra nửa điểm bộ dáng vui sướng khi người khác gặp họa. Nàng ta đột nhiên nghĩ, nếu lần này đệ đệ không thể sống sót thì chính mình phải làm gì bây giờ?
Tổ mẫu vì mệnh cách Thiên sát cô tinh của đệ đệ nên mới chán ghét mẫu thân cùng nàng ta như vậy. Nếu nay đệ đệ không còn, tất cả cũng liền trôi qua. Âu Dương Khả đã vô số lần muốn khuyên mẫu thân đừng cố lưu lại đứa nhỏ này, mẫu thân lại cứ khư khư cố chấp nên bây giờ mới rơi vào tình cảnh bị mọi người xa lánh. Nếu như bây giờ đứa nhỏ không giữ được…hết thảy sẽ lại khôi phục như cũ…Từng ý nghĩ không ngừng hiện lên trong đầu Âu Dương Khả, thoáng chốc trên vẻ mặt cũng liền tăng thêm vài phần lãnh khốc.
Âu Dương Noãn thu hết thảy vào mắt, nàng lạnh lùng cười. Những người trong phòng này, người duy nhất hy vọng Lâm thị sống sót chỉ có một, đó chính là nàng. Tổ mẫu kiêng kỵ thiên sát Cô tinh, phụ thân chán ghét bà ta cản trở chuyện tốt của ông, muội muội lại vì tư lợi chỉ lo cho bản thân. Chỉ có nàng……..người hận Lâm thị nhất trên đời này mới hy vọng Lâm thị còn sống sót. Nếu như chết đi như vậy, mọi chuyện cứ thế liền xong. Nhưng mà sống mới có thể từ từ nhấm nháp tư vị sống trong địa ngục. Cho nên, nàng hy vọng Lâm thị còn sống để sâu sắc thừa nhận thống khổ trên đời này.
Mama đỡ đẻ đột nhiên ló đầu ra: “Vương mama, ngài mau vào đây!”
Vương mama sửng sốt rồi bước nhanh qua, Âu Dương Noãn thân thiết hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Mama đỡ đẻ cười nói: “Không có việc gì! Không có việc gì!” Bà ta muốn dùng âm thanh bình tĩnh mà lý trí để trả lời nhưng không ngờ lời vừa nói ra lại mang theo run rẩy không thể che dấu.
Nếu hết thảy đều bình an thì tất nhiên là sẽ vui mừng chạy ra báo tin, làm sao có thể mang thần sắc không yên gọi mama bên người Lâm thị vào trong chứ? Âu Dương Noãn nghĩ nghĩ rồi nhẹ giọng phân phó Hồng Ngọc bên cạnh vài câu. Hồng Ngọc hơi hơi sửng sốt, lập tức nhìn Âu Dương Noãn thần sắc khẳng định mới nhẹ nhàng gật đầu rồi bước nhanh ra ngoài.
Không khí trong phòng như đông lạnh, tất cả mọi người đều có chút suy nghĩ dị động. Chỉ có Lý di nương vẫn bất động thanh sắc đứng nhìn làm trong lòng Âu Dương Noãn không khỏi dâng lên một tia hoài nghi.
Trong nội thất, Lâm thị nắm chặt tay Vương mama: “Sao lại thế này? Vì sao vẫn không sinh được?”
Vương mama nhìn mama đỡ đẻ thì thấy sắc mặt đối phương càng trở nên khó coi: “Nước ối vỡ quá sớm. Nhưng bây giờ tiểu thiếu gia vẫn chưa ra ngoài!”
Quả nhiên là khó sinh! Vương mama không ngờ tới lời nói mà chính mình dùng để nói với Lão thái thái lại ứng nghiệm. Bà ta bị dọa đến mức mặt trắng bệch, cảm giác được tay bị Lâm thị nắm chặt hơn liền vội vàng an ủi: “Phu nhân, chuyện đó cũng không nhất định. Chỉ cần tiểu thiếu gia ra được thì cũng không can hệ gì!”
“Mama, thuốc đây!” Lê Hương vội vã bước nhanh từ bên ngoài vào.
Vương mama nhanh chóng đoạt lấy, hung tợn trừng mắt với nàng ta: “Cẩu nô tài, làm việc quá chậm chạp. Sau này ta sẽ trừng phạt ngươi!”
Lê Hương cắn môi, sau khi mama đỡ đẻ phân phó nàng ta đã cố gắng chuẩn bị chén thuốc trong thời gian ngắn nhất. Nàng ta đã dốc hết toàn lực nhưng các nàng vẫn không hài lòng. Lê Hương cúi đầu khép nép lui qua một bên nhìn Vương mama đang giúp Lâm thị uống chén thuốc trợ sản.
Lại nửa canh giờ trôi qua, Lâm thị kêu rên cơ hồ như sắp tắt thở. Đứa nhỏ lại vẫn không có nửa điểm ý tứ muốn đi ra ngoài, Vương mama gấp đến độ mồ hôi chảy đầy đầu.
Lúc này, Hồng Ngọc cầm một cái khay bước vào Phúc Thụy viện, vừa bước vào hành lang liền bị ngăn cản: “Trong này là cái gì?”
Trên mặt nữ tử này phủ đầy phấn, mắt hạnh mi dài, so với ngày thường lại càng tăng thêm vài phần quyến rũ. Trên ngón tay là chiếc nhẫn ngọc bích to bằng hạt sen. Hồng Ngọc sửng sốt, vật trong tay liền bị người đó cướp lấy: “Tuyết tham?”
Thanh âm Lý Nguyệt Nga mang theo một loại sắc bén: “Thật to gan, ai ra lệnh cho ngươi?”
“Là ta!” Một đạo thanh âm nhu hòa vang lên phía sau các nàng. Lý Nguyệt Nga nhìn lại thì hơi hơi mỉm cười nhìn Âu Dương Noãn: “Nha đầu của ta, tất nhiên chỉ có ta mới phân phó được nàng!”
“Đại tiểu thư đây là đang muốn cứu phu nhân!” Sắc mặt Lý Nguyệt Nga lập tức trầm xuống, ánh mắt nhìn Âu Dương Noãn đột nhiên sinh ra một loại địch ý.
Thanh âm kia Âu Dương Noãn nghe vào cảm thấy hơi hơi chói tai nhưng tươi cười trên mặt nàng vẫn không có nửa điểm thay đổi: “Di nương nói đúng!”
“Vì sao?” Lý Nguyệt Nga thất thanh nói, vẻ mặt cơ hồ như đang nhìn người ngoài hành tinh, ánh mắt cũng đột nhiên trở nên thật khắc nghiệt: “Đại tiểu thư đừng quên ngươi còn có một đệ đệ ruột. Nếu như Lâm thị kia hạ sinh một tiểu thiếu gia thì ngươi làm thế nào?”
Âu Dương Noãn hơi hơi cười: “Nay phụ thân nữ tử song toàn, mẫu thân sinh thêm một đứa nhỏ cũng chỉ như dệt hoa trên gấm. Lý di nương không cần lo lắng nhiều!”
Lý Nguyệt Nga trừng mắt với Âu Dương Noãn: “Ngươi….”
Âu Dương Noãn cười cười nhìn lại: “Ngươi có biết…..vì sao tổ mẫu lại ở đây không?”
“Không biết!” Trong lòng Lý Nguyệt Nga chấn động: “Ta vẫn tưởng Lão thái thái kiêng kị Thiên sát cô tinh như vậy vì sao lại ở chỗ này?” Nàng ta mơ hồ nhìn Âu Dương Noãn, ánh sáng trong đôi mắt lóe lên không ngừng.
“Là do ta mời đến!” Âu Dương Noãn cười nói.
Sắc mặt Lý Nguyệt Nga lại càng khó coi: “Đại tiểu thư, ta vẫn nghĩ mục đích của chúng ta giống nhau!”
Giống nhau tất nhiên là đều thống hận Lâm thị, hy vọng đứa nhỏ chết trong bụng bà ta, hận không thể đem bà ta chết không có chỗ chôn. Cho nên mới có thể kết thành đồng minh, nhưng đến thời khắc mấu chốt Âu Dương Noãn cư nhiên lại đâm sau lưng nàng ta một nhát. Âu Dương Noãn thế nhưng lại muốn cứu Lâm thị, điều này làm cho Lý Nguyệt Nga nàng không thể lý giải được.
Trong bóng đêm khóe miệng Âu Dương Noãn khẽ cong: “Lý di nương, tổ mẫu không phải người hồ đồ. Ngươi cảm thấy người sẽ vì mấy câu nói của ta liền thay đổi chủ ý mà bước vào Phúc Thụy viện sao?”
Lý thị tất nhiên là cũng thập phần chán ghét Lâm Uyển Như. Bà xuất hiện ở trong này chính là vì không muốn tương lai bị người ta nói Âu Dương gia khắc nghiệt với con dâu, hại Lâm thị vì khó sinh mà chết. Càng không muốn Lâm Văn Uyên mượn cơ hội này gây khó dễ, phá hủy liên minh hai nhà trong triều, tổn hại đến tiền đồ của Âu Dương Trì. Lý di nương tuy rằng đối với thế cục không hiểu biết sâu, nhưng cũng biết đối với lão gia nhà mình ai có lợi, nhiều năm qua ở trong triều vẫn khép nép trước Lâm Văn Uyên….Nhưng đối với bản thân Lý Nguyệt Nga, Lâm thị hại chết đứa nhỏ của mình thì nàng ta tất nhiên muốn một xác hai mạng mới thỏa lòng.
Lý Nguyệt Nga nhanh chóng nắm chặt tuyết tham trong tay, ánh mắt oán hận chứa đựng lửa giận đang thiêu đốt hừng hực. Nửa điểm ý tứ thoái nhượng cũng không có, giống như đó là ngọn cỏ để nàng ta dựa vào nửa đời sau vậy.
Âu Dương Noãn lại nhẹ nhàng cười nói: “Lý di nương, ta biết ngươi thống hận mẫu thân hại chết hài tử của ngươi. Nhưng bản thân di nương cũng nên suy nghĩ một chút, nếu như mẫu thân chết, di nương lại mới vào cửa. Ngươi nghĩ ngươi sẽ có kết cục gì?”
Trong lòng Lý Nguyệt Nga khẽ rùng mình, nàng ta chỉ một lòng muốn Lâm thị cùng đứa nhỏ này cứ thế chết đi. Nhưng không nghĩ rằng vạn nhất Lâm thị chết như vậy, Âu Dương gia này chẳng phải sẽ thay đổi một lần nữa sao? Bản thân mình chỉ là thiếp, Lão thái thái cùng lão gia có yêu thích đến mức nào cũng không có khả năng được nâng lên làm phu nhân. Âu Dương Trì còn trẻ, nếu hắn lại cưới một cô dâu có thân phận cao quý vào cửa, đối với bản thân thì có lợi ích gì? Lâm thị dù sao cũng đã bị thất sủng, đứa nhỏ cho dù có an toàn sinh ra thì cũng là Thiên sát cô tinh không được sủng ái. So với một chủ mẫu mới bước vào cửa được ngàn vạn sủng ái thì tất nhiên là không giống nhau.
“Di nương, ngươi nghĩ kết cục đó có tốt không?” Âu Dương Noãn nhìn Lý Nguyệt Nga, tươi cười trên mặt vẫn nhu hòa, giống như hết thảy đều chờ vào quyết định của Lý Nguyệt Nga.
Lý di nương nhìn Âu Dương Noãn, ý nghĩ trong đầu nhanh chóng chuyển động. Âu Dương Noãn nói đúng, nếu hiện tại Lâm thị chết đối với bản thân Lý Nguyệt Nga chưa chắc là chuyện tốt. Chỉ là Âu Dương Noãn vì cái gì, nếu như Lâm thị hạ sinh con trai thì đối với Âu Dương Tước không hề có lợi. Âu Dương Noãn tất nhiên có thể bỏ mặc Lâm thị cứ thế chết đi, vì sao lại trong thời khắc này lại ra tay cứu Lâm thị?
“Lý di nương?” Âu Dương Noãn lại nhẹ nhàng hỏi một tiếng.
Lý Nguyệt Nga nghĩ nghĩ rồi đột nhiên tươi cười: “Đại tiểu thư, tuyết tham này của người là vật hiếm lạ. Để ta tự mình đi sắc, rất nhanh sẽ mang qua cho phu nhân. Tiểu thư cứ yên tâm!”
Âu Dương Noãn sâu sắc nhìn Lý Nguyệt Nga, tươi cười trên mặt lại càng thân thiết: “Nếu đã như vậy thì phải làm phiền di nương rồi!”
Thần sắc Lý di nương không thay đổi dẫn người rời đi. Hồng Ngọc nhìn bóng dáng Lý Nguyệt Nga, trên mặt lộ ra thần sắc do dự: “Đại tiểu thư, trong lòng nàng ta còn mang oán hận, không biết có động tay động chân gì không?”
“Lý di nương là người thông minh, nói ba phần liền hiểu được nặng nhẹ. Nàng ta biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm và làm như thế nào để có lợi nhất cho bản thân!”
Khẳng định là có động tay, chẳng qua là sẽ không mượn cơ hội này để lấy mạng Lâm thị mà thôi. Âu Dương Noãn mỉm cười nói: “Chúng ta vào thôi!”
Hồng Ngọc vẫn đứng tại chỗ không động, Âu Dương Noãn nhìn lại một cái mới thấp giọng nói: “Tiểu thư, người thật sự muốn cứu phu nhân sao?”
Âu Dương Noãn cười: “Ta tất nhiên sẽ không để bà ta được chết dễ dàng như vậy!” Thanh âm không nhanh không chậm, mang theo một sự trịnh trọng khẳng định.
…..
“Phu nhân….Dùng sức! Dùng sức một chút….Phu nhân mau dùng sức a!” Bên tai Lâm thị truyền đến âm thanh thúc giục của bà đỡ, làm cho bà ta hơi hơi hoàn hồn. Đau đớn kịch liệt lại truyền đến, Vương mama một bên lòng như lửa đốt. Mắt thấy tiếng kêu Lâm thị chậm rãi thấp xuống, ánh mắt cũng bắt đầu tan rã.
“Phu nhân, ngài nhất định phải tỉnh táo a!” Vương mama nắm chặt tay Lâm thị, ở bên tai thấp giọng nói: “Ngài còn có Nhị tiểu thư. Ngài nhẫn tâm bỏ lại tiểu thư một mình sao?” Vương mama dừng một chút rồi nói tiếp: “Nếu như ngài xảy ra chuyện gì, Âu Dương gia này không phải sẽ về tay những người đó sao?”
Lâm thị lập tức nhíu mày, trên mặt lại tăng thêm vài phần hận ý. Khí lực trên tay cũng mạnh hơn, cơ hồ như muốn bóp nát tay Vương mama.
Đúng lúc này từ phía sau, Lê Hương bưng chén thuốc tiến vào thấp giọng nói: “Vương mama, đây là tuyết tham Đại tiểu thư sai người mang đến. Người xem!”
Lâm thị hung tợn tru lên một tiếng, dùng sức giãy dụa muốn đánh vỡ bát thuốc kia. Vương mama lập tức kinh tỉnh lại, nhìn chén thuốc nóng hổi, thần sắc biến ảo không ngừng.
Đột nhiên, bà ta lạnh giọng phân phó Lê Hương: “Ngươi uống một ngụm trước đi!”
Lê Hương sửng sốt cắn môi nhưng không dám cãi nửa câu, cuối cùng vẫn nhận nhịn uống một ngụm. Qua nửa ngày không hề có nửa điểm khác thường, lúc này Vương mama mới lộ ra thần sắc vui mừng, nói: “Phu nhân, tuyết tham này là thứ tốt nhất, rất có ích trong việc trợ sản. Trong tay Đại tiểu thư cũng chỉ có nửa gốc. Người còn nhớ hay không, lúc trước khi người đó sinh Đại thiếu gia cũng gặp phải tình huống này cũng là dựa vào tuyết tham này mới….”
Thần sắc Lâm thị biến ảo không chừng, hết nhìn bà đỡ lại nhìn Vương mama sau đó mới khó khăn nói: “Ngươi chắc chắn chén thuốc này….không có vấn đề?”
“Phu nhân sao lại hồ đồ như vậy? Trước mặt bao nhiêu người nếu Đại tiểu thư đưa tới chén thuốc có vấn đề khiến ngài xảy ra chuyện thì ai cũng biết nàng mưu hại mẹ cả. Sao nàng có thể ngốc như vậy?” Vương mama tuy rằng không biết vì sao Âu Dương Noãn lại đưa chén thuốc này đến nhưng lại chắc chắn điểm này. Hơn nữa dù sao cũng đã không còn lựa chọn nào khác nên chỉ có thể quyết tâm khuyên như vậy.
Lâm thị cắn chặt răng chờ bà đỡ mở lời thế nhưng đối phương lại chỉ sợ hãi cúi đầu nói: “Phu nhân, nếu đứa nhỏ còn không ra được thì tiểu nhân không dám bảo đảm sẽ không có chuyện gì. Bây giờ ngài phải bảo trụ khí lực mới có thể sinh hạ thiếu gia…”
Không còn cách nào khác….Vương mama hầu hạ Lâm thị uống thuốc, một cỗ nhiệt khí nhất thời phủ lấy toàn thân. Lâm thị nghiến răng nghiến lợi thề: “Ta nhất định phải sinh hạ đứa con này!”
Tuyết tham quả nhiên có hiệu quả tức thời, thanh âm của Lâm thị cũng lớn hơn rất nhiều, khí lực cũng đã có mọi người xung quanh đều nhẹ nhàng thở ra.
Lại qua một canh giờ, bà đỡ đầu đầy mồ hôi đột nhiên kêu lên: “Phu nhân mau dùng lực, sắp ra rồi!”
Trong lòng Lâm thị vui vẻ, cố gắng dùng sức, lát sau liền nghe thấy giọng trẻ con nỉ non khóc nhỏ. Bên tai lập tức truyền đến thanh âm kinh hỷ của bà đỡ: “Là tiểu thiếu gia! Phu nhân, là một thiếu gia!”
Vương mama không dấu được mà tươi cười, trong lòng Lâm thị được thả lỏng, nhất thời bị vui sướng bao phủ, gấp giọng nói: “Mau ôm đến ta xem!”
Đứa trẻ này sinh suốt một đêm, đến khi trời tờ mờ sáng, Lý thị vốn đang nhắm mắt dưỡng thần mới nghe thấy âm thanh trẻ con khóc. Lý thị liền nhăn mặt, Thiên sát cô tinh cư nhiên vẫn bình an sinh ra, đây là ông trời muốn lấy mạng Âu Dương gia bọn họ sao?
Âu Dương Trì cũng nhíu mày, xem ra đứa nhỏ này thật đúng là mệnh lớn, đã như vậy vẫn có thể bình an sinh ra. Thần sắc Vương Kiều Hạnh tràn đầy đố kỵ, Lý Nguyệt Nga lại bình thản, nhìn không ra hỷ nộ. Âu Dương Khả vẫn còn ngây ngốc chưa phản ứng, thẳng đến khi Âu Dương Noãn cười nói: “Muội muội, nhà chúng ta lại có thêm một đệ đệ!”
Âu Dương Khả bị âm thanh này làm cho hoảng sợ, lập tức từ trong suy nghĩ lấy lại phản ứng, vẻ mặt vẫn có chút thất hồn lạc phách.
Bên trong, Lâm thị nhìn đứa nhỏ, nghĩ đến những người đang ngồi bên ngoài liền cảm thấy tức giận. Bà ta chống thân thể, bức cổ họng, dùng hết khí lực toàn thân lớn tiếng nói: “Thưởng! Phải thưởng lớn!”
“Đại tiểu thư đừng sốt ruột. Lúc nữ nhân sinh con thường có chuyện, lúc trước khi mẫu thân ta sinh đệ đệ cũng là như thế này. Nhìn thì có vẻ nguy hiểm nhưng cuối cùng mẫu tử vẫn bình an!” Thanh âm thanh thuý của Vương di nương bỗng vang lên mang theo vài phần quyến rũ.
Thấy Vương Kiều Hạnh, ánh mắt Âu Dương Khả lạnh thêm vài phần. Nàng ta cười lạnh, thầm nghĩ quả là mèo khóc chuột giả từ bi. Ả xuất thân là hạ nhân, mẫu thân ả cũng chỉ là hạ nhân, sao có thể so sánh với mẫu thân?
Vừa nói xong, Vương Kiều Hạnh liền cảm giác được sau đầu có ánh mắt sắc bén, lập tức quay đầu liền thấy Vương mama sắc mặt âm lãnh đang nhìn mình chằm chằm. Nghĩ đến lúc nãy mình tìm cách cản trở Vương mama không được gặp Âu Dương Trì, trong lòng không khỏi nhảy dựng nhưng cũng không thèm để ý. Ngược lại Lý di nương đứng sau Âu Dương Trì vẻ mặt âm trầm, mỉm cười nói: “Đúng vậy, lão gia không cần lo lắng. Phu nhân phúc thiên mệnh đại, mẫu tử nhất định sẽ bình an!”
Vương mama thầm nghĩ hai người các ngươi đúng là hồ ly tinh. Nếu không phải các ngươi khắp nơi cản trở, lão gia cũng sẽ không đến giờ mới xuất hiện. Nghĩ đến đây, ánh mắt của bà ta lại càng thêm đáng sợ.
Lý di nương nửa điểm cũng không sợ loại người chỉ biết bày ra vẻ mặt khiến người ta sợ hãi như Vương mama. Nàng ta chỉ nhẹ nhàng cúi đầu, khóe miệng nho nhỏ cong lên nụ cười ngọt ngào, giống như đang hưởng thụ từng tiếng kêu rên của Lâm thị bên trong nội thất.
Âu Dương Khả đứng trong góc, nhìn mỗi người trong phòng. Tổ mẫu Lý thị đang xoay chuỗi phật châu niệm kinh, vẻ mặt Âu Dương Trì bình tĩnh không nói lời nào, Vương di nương bên cạnh dùng giọng điệu mềm nhẹ an ủi, Lý Nguyệt Nga cúi đầu nên không nhìn ra được biểu tình gì…..Âu Dương Khả nhìn Âu Dương Noãn cũng chỉ lẳng lặng ngồi, trên mặt không nhìn ra nửa điểm bộ dáng vui sướng khi người khác gặp họa. Nàng ta đột nhiên nghĩ, nếu lần này đệ đệ không thể sống sót thì chính mình phải làm gì bây giờ?
Tổ mẫu vì mệnh cách Thiên sát cô tinh của đệ đệ nên mới chán ghét mẫu thân cùng nàng ta như vậy. Nếu nay đệ đệ không còn, tất cả cũng liền trôi qua. Âu Dương Khả đã vô số lần muốn khuyên mẫu thân đừng cố lưu lại đứa nhỏ này, mẫu thân lại cứ khư khư cố chấp nên bây giờ mới rơi vào tình cảnh bị mọi người xa lánh. Nếu như bây giờ đứa nhỏ không giữ được…hết thảy sẽ lại khôi phục như cũ…Từng ý nghĩ không ngừng hiện lên trong đầu Âu Dương Khả, thoáng chốc trên vẻ mặt cũng liền tăng thêm vài phần lãnh khốc.
Âu Dương Noãn thu hết thảy vào mắt, nàng lạnh lùng cười. Những người trong phòng này, người duy nhất hy vọng Lâm thị sống sót chỉ có một, đó chính là nàng. Tổ mẫu kiêng kỵ thiên sát Cô tinh, phụ thân chán ghét bà ta cản trở chuyện tốt của ông, muội muội lại vì tư lợi chỉ lo cho bản thân. Chỉ có nàng……..người hận Lâm thị nhất trên đời này mới hy vọng Lâm thị còn sống sót. Nếu như chết đi như vậy, mọi chuyện cứ thế liền xong. Nhưng mà sống mới có thể từ từ nhấm nháp tư vị sống trong địa ngục. Cho nên, nàng hy vọng Lâm thị còn sống để sâu sắc thừa nhận thống khổ trên đời này.
Mama đỡ đẻ đột nhiên ló đầu ra: “Vương mama, ngài mau vào đây!”
Vương mama sửng sốt rồi bước nhanh qua, Âu Dương Noãn thân thiết hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Mama đỡ đẻ cười nói: “Không có việc gì! Không có việc gì!” Bà ta muốn dùng âm thanh bình tĩnh mà lý trí để trả lời nhưng không ngờ lời vừa nói ra lại mang theo run rẩy không thể che dấu.
Nếu hết thảy đều bình an thì tất nhiên là sẽ vui mừng chạy ra báo tin, làm sao có thể mang thần sắc không yên gọi mama bên người Lâm thị vào trong chứ? Âu Dương Noãn nghĩ nghĩ rồi nhẹ giọng phân phó Hồng Ngọc bên cạnh vài câu. Hồng Ngọc hơi hơi sửng sốt, lập tức nhìn Âu Dương Noãn thần sắc khẳng định mới nhẹ nhàng gật đầu rồi bước nhanh ra ngoài.
Không khí trong phòng như đông lạnh, tất cả mọi người đều có chút suy nghĩ dị động. Chỉ có Lý di nương vẫn bất động thanh sắc đứng nhìn làm trong lòng Âu Dương Noãn không khỏi dâng lên một tia hoài nghi.
Trong nội thất, Lâm thị nắm chặt tay Vương mama: “Sao lại thế này? Vì sao vẫn không sinh được?”
Vương mama nhìn mama đỡ đẻ thì thấy sắc mặt đối phương càng trở nên khó coi: “Nước ối vỡ quá sớm. Nhưng bây giờ tiểu thiếu gia vẫn chưa ra ngoài!”
Quả nhiên là khó sinh! Vương mama không ngờ tới lời nói mà chính mình dùng để nói với Lão thái thái lại ứng nghiệm. Bà ta bị dọa đến mức mặt trắng bệch, cảm giác được tay bị Lâm thị nắm chặt hơn liền vội vàng an ủi: “Phu nhân, chuyện đó cũng không nhất định. Chỉ cần tiểu thiếu gia ra được thì cũng không can hệ gì!”
“Mama, thuốc đây!” Lê Hương vội vã bước nhanh từ bên ngoài vào.
Vương mama nhanh chóng đoạt lấy, hung tợn trừng mắt với nàng ta: “Cẩu nô tài, làm việc quá chậm chạp. Sau này ta sẽ trừng phạt ngươi!”
Lê Hương cắn môi, sau khi mama đỡ đẻ phân phó nàng ta đã cố gắng chuẩn bị chén thuốc trong thời gian ngắn nhất. Nàng ta đã dốc hết toàn lực nhưng các nàng vẫn không hài lòng. Lê Hương cúi đầu khép nép lui qua một bên nhìn Vương mama đang giúp Lâm thị uống chén thuốc trợ sản.
Lại nửa canh giờ trôi qua, Lâm thị kêu rên cơ hồ như sắp tắt thở. Đứa nhỏ lại vẫn không có nửa điểm ý tứ muốn đi ra ngoài, Vương mama gấp đến độ mồ hôi chảy đầy đầu.
Lúc này, Hồng Ngọc cầm một cái khay bước vào Phúc Thụy viện, vừa bước vào hành lang liền bị ngăn cản: “Trong này là cái gì?”
Trên mặt nữ tử này phủ đầy phấn, mắt hạnh mi dài, so với ngày thường lại càng tăng thêm vài phần quyến rũ. Trên ngón tay là chiếc nhẫn ngọc bích to bằng hạt sen. Hồng Ngọc sửng sốt, vật trong tay liền bị người đó cướp lấy: “Tuyết tham?”
Thanh âm Lý Nguyệt Nga mang theo một loại sắc bén: “Thật to gan, ai ra lệnh cho ngươi?”
“Là ta!” Một đạo thanh âm nhu hòa vang lên phía sau các nàng. Lý Nguyệt Nga nhìn lại thì hơi hơi mỉm cười nhìn Âu Dương Noãn: “Nha đầu của ta, tất nhiên chỉ có ta mới phân phó được nàng!”
“Đại tiểu thư đây là đang muốn cứu phu nhân!” Sắc mặt Lý Nguyệt Nga lập tức trầm xuống, ánh mắt nhìn Âu Dương Noãn đột nhiên sinh ra một loại địch ý.
Thanh âm kia Âu Dương Noãn nghe vào cảm thấy hơi hơi chói tai nhưng tươi cười trên mặt nàng vẫn không có nửa điểm thay đổi: “Di nương nói đúng!”
“Vì sao?” Lý Nguyệt Nga thất thanh nói, vẻ mặt cơ hồ như đang nhìn người ngoài hành tinh, ánh mắt cũng đột nhiên trở nên thật khắc nghiệt: “Đại tiểu thư đừng quên ngươi còn có một đệ đệ ruột. Nếu như Lâm thị kia hạ sinh một tiểu thiếu gia thì ngươi làm thế nào?”
Âu Dương Noãn hơi hơi cười: “Nay phụ thân nữ tử song toàn, mẫu thân sinh thêm một đứa nhỏ cũng chỉ như dệt hoa trên gấm. Lý di nương không cần lo lắng nhiều!”
Lý Nguyệt Nga trừng mắt với Âu Dương Noãn: “Ngươi….”
Âu Dương Noãn cười cười nhìn lại: “Ngươi có biết…..vì sao tổ mẫu lại ở đây không?”
“Không biết!” Trong lòng Lý Nguyệt Nga chấn động: “Ta vẫn tưởng Lão thái thái kiêng kị Thiên sát cô tinh như vậy vì sao lại ở chỗ này?” Nàng ta mơ hồ nhìn Âu Dương Noãn, ánh sáng trong đôi mắt lóe lên không ngừng.
“Là do ta mời đến!” Âu Dương Noãn cười nói.
Sắc mặt Lý Nguyệt Nga lại càng khó coi: “Đại tiểu thư, ta vẫn nghĩ mục đích của chúng ta giống nhau!”
Giống nhau tất nhiên là đều thống hận Lâm thị, hy vọng đứa nhỏ chết trong bụng bà ta, hận không thể đem bà ta chết không có chỗ chôn. Cho nên mới có thể kết thành đồng minh, nhưng đến thời khắc mấu chốt Âu Dương Noãn cư nhiên lại đâm sau lưng nàng ta một nhát. Âu Dương Noãn thế nhưng lại muốn cứu Lâm thị, điều này làm cho Lý Nguyệt Nga nàng không thể lý giải được.
Trong bóng đêm khóe miệng Âu Dương Noãn khẽ cong: “Lý di nương, tổ mẫu không phải người hồ đồ. Ngươi cảm thấy người sẽ vì mấy câu nói của ta liền thay đổi chủ ý mà bước vào Phúc Thụy viện sao?”
Lý thị tất nhiên là cũng thập phần chán ghét Lâm Uyển Như. Bà xuất hiện ở trong này chính là vì không muốn tương lai bị người ta nói Âu Dương gia khắc nghiệt với con dâu, hại Lâm thị vì khó sinh mà chết. Càng không muốn Lâm Văn Uyên mượn cơ hội này gây khó dễ, phá hủy liên minh hai nhà trong triều, tổn hại đến tiền đồ của Âu Dương Trì. Lý di nương tuy rằng đối với thế cục không hiểu biết sâu, nhưng cũng biết đối với lão gia nhà mình ai có lợi, nhiều năm qua ở trong triều vẫn khép nép trước Lâm Văn Uyên….Nhưng đối với bản thân Lý Nguyệt Nga, Lâm thị hại chết đứa nhỏ của mình thì nàng ta tất nhiên muốn một xác hai mạng mới thỏa lòng.
Lý Nguyệt Nga nhanh chóng nắm chặt tuyết tham trong tay, ánh mắt oán hận chứa đựng lửa giận đang thiêu đốt hừng hực. Nửa điểm ý tứ thoái nhượng cũng không có, giống như đó là ngọn cỏ để nàng ta dựa vào nửa đời sau vậy.
Âu Dương Noãn lại nhẹ nhàng cười nói: “Lý di nương, ta biết ngươi thống hận mẫu thân hại chết hài tử của ngươi. Nhưng bản thân di nương cũng nên suy nghĩ một chút, nếu như mẫu thân chết, di nương lại mới vào cửa. Ngươi nghĩ ngươi sẽ có kết cục gì?”
Trong lòng Lý Nguyệt Nga khẽ rùng mình, nàng ta chỉ một lòng muốn Lâm thị cùng đứa nhỏ này cứ thế chết đi. Nhưng không nghĩ rằng vạn nhất Lâm thị chết như vậy, Âu Dương gia này chẳng phải sẽ thay đổi một lần nữa sao? Bản thân mình chỉ là thiếp, Lão thái thái cùng lão gia có yêu thích đến mức nào cũng không có khả năng được nâng lên làm phu nhân. Âu Dương Trì còn trẻ, nếu hắn lại cưới một cô dâu có thân phận cao quý vào cửa, đối với bản thân thì có lợi ích gì? Lâm thị dù sao cũng đã bị thất sủng, đứa nhỏ cho dù có an toàn sinh ra thì cũng là Thiên sát cô tinh không được sủng ái. So với một chủ mẫu mới bước vào cửa được ngàn vạn sủng ái thì tất nhiên là không giống nhau.
“Di nương, ngươi nghĩ kết cục đó có tốt không?” Âu Dương Noãn nhìn Lý Nguyệt Nga, tươi cười trên mặt vẫn nhu hòa, giống như hết thảy đều chờ vào quyết định của Lý Nguyệt Nga.
Lý di nương nhìn Âu Dương Noãn, ý nghĩ trong đầu nhanh chóng chuyển động. Âu Dương Noãn nói đúng, nếu hiện tại Lâm thị chết đối với bản thân Lý Nguyệt Nga chưa chắc là chuyện tốt. Chỉ là Âu Dương Noãn vì cái gì, nếu như Lâm thị hạ sinh con trai thì đối với Âu Dương Tước không hề có lợi. Âu Dương Noãn tất nhiên có thể bỏ mặc Lâm thị cứ thế chết đi, vì sao lại trong thời khắc này lại ra tay cứu Lâm thị?
“Lý di nương?” Âu Dương Noãn lại nhẹ nhàng hỏi một tiếng.
Lý Nguyệt Nga nghĩ nghĩ rồi đột nhiên tươi cười: “Đại tiểu thư, tuyết tham này của người là vật hiếm lạ. Để ta tự mình đi sắc, rất nhanh sẽ mang qua cho phu nhân. Tiểu thư cứ yên tâm!”
Âu Dương Noãn sâu sắc nhìn Lý Nguyệt Nga, tươi cười trên mặt lại càng thân thiết: “Nếu đã như vậy thì phải làm phiền di nương rồi!”
Thần sắc Lý di nương không thay đổi dẫn người rời đi. Hồng Ngọc nhìn bóng dáng Lý Nguyệt Nga, trên mặt lộ ra thần sắc do dự: “Đại tiểu thư, trong lòng nàng ta còn mang oán hận, không biết có động tay động chân gì không?”
“Lý di nương là người thông minh, nói ba phần liền hiểu được nặng nhẹ. Nàng ta biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm và làm như thế nào để có lợi nhất cho bản thân!”
Khẳng định là có động tay, chẳng qua là sẽ không mượn cơ hội này để lấy mạng Lâm thị mà thôi. Âu Dương Noãn mỉm cười nói: “Chúng ta vào thôi!”
Hồng Ngọc vẫn đứng tại chỗ không động, Âu Dương Noãn nhìn lại một cái mới thấp giọng nói: “Tiểu thư, người thật sự muốn cứu phu nhân sao?”
Âu Dương Noãn cười: “Ta tất nhiên sẽ không để bà ta được chết dễ dàng như vậy!” Thanh âm không nhanh không chậm, mang theo một sự trịnh trọng khẳng định.
…..
“Phu nhân….Dùng sức! Dùng sức một chút….Phu nhân mau dùng sức a!” Bên tai Lâm thị truyền đến âm thanh thúc giục của bà đỡ, làm cho bà ta hơi hơi hoàn hồn. Đau đớn kịch liệt lại truyền đến, Vương mama một bên lòng như lửa đốt. Mắt thấy tiếng kêu Lâm thị chậm rãi thấp xuống, ánh mắt cũng bắt đầu tan rã.
“Phu nhân, ngài nhất định phải tỉnh táo a!” Vương mama nắm chặt tay Lâm thị, ở bên tai thấp giọng nói: “Ngài còn có Nhị tiểu thư. Ngài nhẫn tâm bỏ lại tiểu thư một mình sao?” Vương mama dừng một chút rồi nói tiếp: “Nếu như ngài xảy ra chuyện gì, Âu Dương gia này không phải sẽ về tay những người đó sao?”
Lâm thị lập tức nhíu mày, trên mặt lại tăng thêm vài phần hận ý. Khí lực trên tay cũng mạnh hơn, cơ hồ như muốn bóp nát tay Vương mama.
Đúng lúc này từ phía sau, Lê Hương bưng chén thuốc tiến vào thấp giọng nói: “Vương mama, đây là tuyết tham Đại tiểu thư sai người mang đến. Người xem!”
Lâm thị hung tợn tru lên một tiếng, dùng sức giãy dụa muốn đánh vỡ bát thuốc kia. Vương mama lập tức kinh tỉnh lại, nhìn chén thuốc nóng hổi, thần sắc biến ảo không ngừng.
Đột nhiên, bà ta lạnh giọng phân phó Lê Hương: “Ngươi uống một ngụm trước đi!”
Lê Hương sửng sốt cắn môi nhưng không dám cãi nửa câu, cuối cùng vẫn nhận nhịn uống một ngụm. Qua nửa ngày không hề có nửa điểm khác thường, lúc này Vương mama mới lộ ra thần sắc vui mừng, nói: “Phu nhân, tuyết tham này là thứ tốt nhất, rất có ích trong việc trợ sản. Trong tay Đại tiểu thư cũng chỉ có nửa gốc. Người còn nhớ hay không, lúc trước khi người đó sinh Đại thiếu gia cũng gặp phải tình huống này cũng là dựa vào tuyết tham này mới….”
Thần sắc Lâm thị biến ảo không chừng, hết nhìn bà đỡ lại nhìn Vương mama sau đó mới khó khăn nói: “Ngươi chắc chắn chén thuốc này….không có vấn đề?”
“Phu nhân sao lại hồ đồ như vậy? Trước mặt bao nhiêu người nếu Đại tiểu thư đưa tới chén thuốc có vấn đề khiến ngài xảy ra chuyện thì ai cũng biết nàng mưu hại mẹ cả. Sao nàng có thể ngốc như vậy?” Vương mama tuy rằng không biết vì sao Âu Dương Noãn lại đưa chén thuốc này đến nhưng lại chắc chắn điểm này. Hơn nữa dù sao cũng đã không còn lựa chọn nào khác nên chỉ có thể quyết tâm khuyên như vậy.
Lâm thị cắn chặt răng chờ bà đỡ mở lời thế nhưng đối phương lại chỉ sợ hãi cúi đầu nói: “Phu nhân, nếu đứa nhỏ còn không ra được thì tiểu nhân không dám bảo đảm sẽ không có chuyện gì. Bây giờ ngài phải bảo trụ khí lực mới có thể sinh hạ thiếu gia…”
Không còn cách nào khác….Vương mama hầu hạ Lâm thị uống thuốc, một cỗ nhiệt khí nhất thời phủ lấy toàn thân. Lâm thị nghiến răng nghiến lợi thề: “Ta nhất định phải sinh hạ đứa con này!”
Tuyết tham quả nhiên có hiệu quả tức thời, thanh âm của Lâm thị cũng lớn hơn rất nhiều, khí lực cũng đã có mọi người xung quanh đều nhẹ nhàng thở ra.
Lại qua một canh giờ, bà đỡ đầu đầy mồ hôi đột nhiên kêu lên: “Phu nhân mau dùng lực, sắp ra rồi!”
Trong lòng Lâm thị vui vẻ, cố gắng dùng sức, lát sau liền nghe thấy giọng trẻ con nỉ non khóc nhỏ. Bên tai lập tức truyền đến thanh âm kinh hỷ của bà đỡ: “Là tiểu thiếu gia! Phu nhân, là một thiếu gia!”
Vương mama không dấu được mà tươi cười, trong lòng Lâm thị được thả lỏng, nhất thời bị vui sướng bao phủ, gấp giọng nói: “Mau ôm đến ta xem!”
Đứa trẻ này sinh suốt một đêm, đến khi trời tờ mờ sáng, Lý thị vốn đang nhắm mắt dưỡng thần mới nghe thấy âm thanh trẻ con khóc. Lý thị liền nhăn mặt, Thiên sát cô tinh cư nhiên vẫn bình an sinh ra, đây là ông trời muốn lấy mạng Âu Dương gia bọn họ sao?
Âu Dương Trì cũng nhíu mày, xem ra đứa nhỏ này thật đúng là mệnh lớn, đã như vậy vẫn có thể bình an sinh ra. Thần sắc Vương Kiều Hạnh tràn đầy đố kỵ, Lý Nguyệt Nga lại bình thản, nhìn không ra hỷ nộ. Âu Dương Khả vẫn còn ngây ngốc chưa phản ứng, thẳng đến khi Âu Dương Noãn cười nói: “Muội muội, nhà chúng ta lại có thêm một đệ đệ!”
Âu Dương Khả bị âm thanh này làm cho hoảng sợ, lập tức từ trong suy nghĩ lấy lại phản ứng, vẻ mặt vẫn có chút thất hồn lạc phách.
Bên trong, Lâm thị nhìn đứa nhỏ, nghĩ đến những người đang ngồi bên ngoài liền cảm thấy tức giận. Bà ta chống thân thể, bức cổ họng, dùng hết khí lực toàn thân lớn tiếng nói: “Thưởng! Phải thưởng lớn!”
Tác giả :
Tần Giản