Trùng Sinh Báo Thù: Phúc Hắc Đích Nữ
Chương 65: Chết cũng không đi 2
"Đại tỷ!" Tuy vẫn luôn ở một bên quan sát, nhưng Hạ Tử Hiên cũng thật không ngờ, con ngựa này lại nổi điên đến mức độ này, thật sự đã làm Hạ Phù Dung bị thương.
Hạ Tử Hiên nổi nóng, thiếu niên mới mười ba tuổi, giơ tay chém xuống, trực tiếp chém chết con ngựa đã làm tỷ tỷ hắn bị thương kia.
"Ah!" Hạ Mạc Linh đã bao giờ nhìn thấy tình cảnh như vậy chứ, trên mặt đất be bét máu ngựa, hồng hồng đỏ đỏ, sợ đến mức luôn miệng thét lên.
"Nhanh, mau mời đại phu!" Hạ Bá Nhiên vội vàng bế Hạ Phù Dung đã bị thương lên, vội vã chạy vào trong tướng phủ.
Thu di nương nhận được tin tức cũng kịp thời đuổi tới, một đôi mắt tràn đầy tơ máu giống như suốt đêm không ngủ, vừa nhìn thấy Hạ Phù Dung bị trọng thương, Thu di nương lập tức rơi lệ.
"Phù nhi, tại sao có thể như vậy, buổi sáng vẫn còn tốt kia mà."
"Đừng nói nữa, đợi đại phu nói sau." Hạ Bá Nhiên khẩn trương nhìn Hạ Phù Dung ở trong lòng.
Rốt cuộc là nữ nhi bảo bối mười lăm năm, phần cảm tình này sao có thể nói bỏ là bỏ.
Nhìn thấy Hạ Bá Nhiên thương yêu Hạ Phù Dung như vậy, Hạ Trì Uyển lạnh lùng cười cười, trong lòng cũng cảm thấy nghẹn khuất.
Nếu như đời trước, chỉ cần cha thương nàng bằng một nửa của Hạ Phù Dung, thì nàng sao có thể rơi vào tình cảnh con chết bản thân mất mạng như vậy?
"Đau, cha à, con đau quá." Nước mắt Hạ Phù Dung rơi xuống từng giọt từng giọt, như vòng châu ngọc bị đứt dây , rất đáng thương.
Hạ Phù Dung cảm giác xương tay mình đã bị con ngựa đó đá gãy rồi, đối với việc này, trong lòng có chút oán hận Hạ Tử Hiên.
Rõ ràng đã nói chỉ là diễn trò, cho dù bị thương, Đại đệ cũng sẽ không để cho nàng bị tổn thương đặc biệt nghiêm trọng, chỉ là để cho phụ thân căng thẳng một chút cũng không sao.
Thế nhưng mà một đá vừa rồi kia, thật sự rất đau, đau đến mức nàng không muốn sống nữa.
Sớm biết sẽ phải chịu đau đớn như vậy, không bằng rời đi cho xong!
Thu di nương cũng gấp rồi, tình huống tựa hồ không giống như đã bàn bạc, Phù nhi nhìn phía trên có vẻ bị thương rất nặng!
Thu di nương dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Hạ Tử Hiên, Hạ Tử Hiên trong lòng cũng cực kỳ ảo não.
Hắn rõ ràng phân phó Nghiễn Thai chỉ làm cho con ngựa gặp chút kinh hãi, đến lúc đó, đại tỷ đẩy cha ra, hắn lại kịp thời đi ra, chế trụ con ngựa, lại để cho đại phu khoa trương tình huống của đại tỷ lên một chút, như vậy cha tất nhiên sẽ không để cho đại rời đi nữa.
Thế nhưng mà vừa rồi Hạ Tử Hiên hiểu được, Nghiễn Thai căn bản là còn chưa kịp ra tay, con ngựa kia liền tự phát điên rồi.
Chính vì Hạ Tử Hiên không có tính toán đến điểm này, cho nên mới xảy ra việc ngoài ý muốn, khiến cho Hạ Phù Dung thực sự bị thương nặng rồi.
Đại phu rất nhanh được Nghiễn Thai mời đi qua, vốn dĩ, chức trách của đại phu này là diễn kịch, hiện tại, thật đúng là còn có chút công dụng.
"Đại phu, mau nhìn xem." Hạ Bá Nhiên kéo đại phu lên trước mặt Hạ Phù Dung, lại để cho đại phu kiểm tra thương thế của Hạ Phù Dung.
Đại phu mới nhẹ nhàng đụng cánh tay Hạ Phù Dung một cái, Hạ Phù Dung liền đau đến gào khóc thảm thiết, đau đến chết đi sống lại.
Hạ Phù Dung sống hơn mười bốn năm, còn chưa bao giờ chịu qua thống khổ như thế, cái loại đau nhức tận xương này, khiến cho Hạ Phù Dung cũng không muốn sống nữa.
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, Hạ Phù Dung không chịu nổi đau đớn kịch liệt như thế, hai mắt trợn trắng, hôn mê tới.
"Hồi tướng gia..., tay đại tiểu thư sợ là đã bị gãy xương rồi." Đại phu trên đầu cũng bốc lên mồ hôi lạnh, cảm thấy sự tình rất là phức tạp.
"Còn có thể trị được hay không?" Nghe thấy xương tay đã gãy, Hạ Bá Nhiên sốt ruột không thôi.
"Trị thì sẽ trị được, chỉ sợ là, về sau tay phải của đại tiểu thư coi như bị phế rồi." Đại phu chột dạ trả lời.
"Không, sẽ không đâu!" Nghe thấy đại phu trả lời, Thu di nương hai mắt tối sầm, choáng luôn.
Hạ Tử Hiên nổi nóng, thiếu niên mới mười ba tuổi, giơ tay chém xuống, trực tiếp chém chết con ngựa đã làm tỷ tỷ hắn bị thương kia.
"Ah!" Hạ Mạc Linh đã bao giờ nhìn thấy tình cảnh như vậy chứ, trên mặt đất be bét máu ngựa, hồng hồng đỏ đỏ, sợ đến mức luôn miệng thét lên.
"Nhanh, mau mời đại phu!" Hạ Bá Nhiên vội vàng bế Hạ Phù Dung đã bị thương lên, vội vã chạy vào trong tướng phủ.
Thu di nương nhận được tin tức cũng kịp thời đuổi tới, một đôi mắt tràn đầy tơ máu giống như suốt đêm không ngủ, vừa nhìn thấy Hạ Phù Dung bị trọng thương, Thu di nương lập tức rơi lệ.
"Phù nhi, tại sao có thể như vậy, buổi sáng vẫn còn tốt kia mà."
"Đừng nói nữa, đợi đại phu nói sau." Hạ Bá Nhiên khẩn trương nhìn Hạ Phù Dung ở trong lòng.
Rốt cuộc là nữ nhi bảo bối mười lăm năm, phần cảm tình này sao có thể nói bỏ là bỏ.
Nhìn thấy Hạ Bá Nhiên thương yêu Hạ Phù Dung như vậy, Hạ Trì Uyển lạnh lùng cười cười, trong lòng cũng cảm thấy nghẹn khuất.
Nếu như đời trước, chỉ cần cha thương nàng bằng một nửa của Hạ Phù Dung, thì nàng sao có thể rơi vào tình cảnh con chết bản thân mất mạng như vậy?
"Đau, cha à, con đau quá." Nước mắt Hạ Phù Dung rơi xuống từng giọt từng giọt, như vòng châu ngọc bị đứt dây , rất đáng thương.
Hạ Phù Dung cảm giác xương tay mình đã bị con ngựa đó đá gãy rồi, đối với việc này, trong lòng có chút oán hận Hạ Tử Hiên.
Rõ ràng đã nói chỉ là diễn trò, cho dù bị thương, Đại đệ cũng sẽ không để cho nàng bị tổn thương đặc biệt nghiêm trọng, chỉ là để cho phụ thân căng thẳng một chút cũng không sao.
Thế nhưng mà một đá vừa rồi kia, thật sự rất đau, đau đến mức nàng không muốn sống nữa.
Sớm biết sẽ phải chịu đau đớn như vậy, không bằng rời đi cho xong!
Thu di nương cũng gấp rồi, tình huống tựa hồ không giống như đã bàn bạc, Phù nhi nhìn phía trên có vẻ bị thương rất nặng!
Thu di nương dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Hạ Tử Hiên, Hạ Tử Hiên trong lòng cũng cực kỳ ảo não.
Hắn rõ ràng phân phó Nghiễn Thai chỉ làm cho con ngựa gặp chút kinh hãi, đến lúc đó, đại tỷ đẩy cha ra, hắn lại kịp thời đi ra, chế trụ con ngựa, lại để cho đại phu khoa trương tình huống của đại tỷ lên một chút, như vậy cha tất nhiên sẽ không để cho đại rời đi nữa.
Thế nhưng mà vừa rồi Hạ Tử Hiên hiểu được, Nghiễn Thai căn bản là còn chưa kịp ra tay, con ngựa kia liền tự phát điên rồi.
Chính vì Hạ Tử Hiên không có tính toán đến điểm này, cho nên mới xảy ra việc ngoài ý muốn, khiến cho Hạ Phù Dung thực sự bị thương nặng rồi.
Đại phu rất nhanh được Nghiễn Thai mời đi qua, vốn dĩ, chức trách của đại phu này là diễn kịch, hiện tại, thật đúng là còn có chút công dụng.
"Đại phu, mau nhìn xem." Hạ Bá Nhiên kéo đại phu lên trước mặt Hạ Phù Dung, lại để cho đại phu kiểm tra thương thế của Hạ Phù Dung.
Đại phu mới nhẹ nhàng đụng cánh tay Hạ Phù Dung một cái, Hạ Phù Dung liền đau đến gào khóc thảm thiết, đau đến chết đi sống lại.
Hạ Phù Dung sống hơn mười bốn năm, còn chưa bao giờ chịu qua thống khổ như thế, cái loại đau nhức tận xương này, khiến cho Hạ Phù Dung cũng không muốn sống nữa.
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, Hạ Phù Dung không chịu nổi đau đớn kịch liệt như thế, hai mắt trợn trắng, hôn mê tới.
"Hồi tướng gia..., tay đại tiểu thư sợ là đã bị gãy xương rồi." Đại phu trên đầu cũng bốc lên mồ hôi lạnh, cảm thấy sự tình rất là phức tạp.
"Còn có thể trị được hay không?" Nghe thấy xương tay đã gãy, Hạ Bá Nhiên sốt ruột không thôi.
"Trị thì sẽ trị được, chỉ sợ là, về sau tay phải của đại tiểu thư coi như bị phế rồi." Đại phu chột dạ trả lời.
"Không, sẽ không đâu!" Nghe thấy đại phu trả lời, Thu di nương hai mắt tối sầm, choáng luôn.
Tác giả :
Cẩm Hồng Loan