Trứng Ốp Tiêu Sái
Chương 50
Để chúc mừng cuộc sống ở chung sắp bắt đầu, Tiêu Hà biết giặt đồ biết nấu cơm biết thay bóng đèn biết làm bánh gato lại hiền lành chủ động xin xuất trận, chạy ra khu chợ gần chung cư mua thức ăn về, xuống bếp chứng minh hắn thực sự rất hiền lành.
Thực ra lúc Tiêu Hà chạy ra ngoài mua đồ, Quý Đạm đã cảm thấy hơi hối hận rồi. Cậu vốn không thân thiết với Tiêu Hà, tại sao lại đồng ý chứ? Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể đổ cho cơn sốt làm đầu óc choáng váng thành ra hồ đồ. Có điều suy nghĩ này đã hoàn toàn biến mất sau khi ăn bốn món ăn một món canh mà Tiêu Hà bưng lên.
Các món ăn cũng không phức tạp lắm: Rau trộn đậu hũ, cải xào nấm hương, súp lơ xào thịt, cá trích hấp, canh tảo tía trứng gà.
Đều là các món bình thường, có điều nêm nếm không tệ, mùi thơm mê người. Đồ ăn vừa bưng lên bàn, Quý Đạm liền gắp thử một miếng cho vào miệng. Hương vị quả thực rất tuyệt, hai mắt nhất thời sáng rực.
Tiêu Hà vừa xới cơm cho cậu vừa nói: “Hôm nay không có thời gian, đành làm một ít món đơn giản thôi.”
Quý Đạm chân thành khen ngợi: “Thế này đã quá tốt rồi.”
“Em vẫn còn hơi sốt, cho nên chỉ làm ít món ăn thanh đạm thôi. Đợi em hết cảm thì muốn ăn gì cứ nói, anh không dám nói biết làm hết các món Mãn Hán, nhưng các món tiêu chuẩn của Tân đông phương thì vẫn biết.”
Vừa nhớ đến mấy cái quảng cáo đủ thể loại về trường học nấu nướng Tân đông phương gì gì đó trên TV kia… Quý Đạm cười đau cả bụng, thật sự không tưởng tượng nổi bộ dáng đội mũ đầu bếp của Tiêu Hà.
Cơm nước xong xuôi, Tiêu Hà liền giục Quý Đạm uống thuốc rồi đi ngủ, còn mình thì về trường thu dọn đồ đạc. Quý Đạm ngủ một giấc ngon lành, mãi đến bốn giờ mới tỉnh, Tiêu Hà đã đeo ba lô xách hành lý trở về rồi.
Đồ đạc của con trai rất đơn giản. Trừ laptop máy vi tính ra, cũng chỉ có một ít đồ dùng cá nhân và quần áo. Còn về cái chăn bông dày sụ hay chậu rửa mặt bình nước vân vân trong ký túc, hôm nào quay về lấy tiếp để sau khai giảng còn có cái dùng là được.
Gian phòng của bà nội tuy rằng đã để không khá lâu, nhưng được thu dọn rất sạch sẽ. Quý Đạm vừa lôi một bộ ra giường vỏ chăn ra, Tiêu Hà liền tự giác nhanh nhẹn trải lên, rồi đi thu dọn xong xuôi đồ của bản thân, thậm chí còn như đã dự tính từ trước mà chuẩn bị xử lý vấn đề không có đường dây để hai máy tính cùng lên mạng, chưa đến một tiếng đã thu dọn xong. Quý Đạm thấy mấy thứ thừa ra trong phòng đều có vị trí riêng, bỗng nhiên có cảm giác như Tiêu Hà đã cắm rễ ở đây lâu lắm rồi, mấy thứ kia dường như cũng thuộc về nơi này vậy.
Quý Đạm lắp bắp nói: “Em… Không ngờ anh lại chuyển đến ngay hôm nay.”
Tiêu Hà lộ vẻ bất đắc dĩ: “Thằng bạn cùng phòng anh với bạn gái nó… Chính là cái cô nàng nói cửa hành bánh gato có khuyến mãi kia í, cũng là học chung trường cả, nhỏ hơn bọn anh một khóa. Mà không phải sắp tốt nghiệp rồi sao, sau này một người đi Quảng Châu xây dựng sự nghiệp, một người lại vẫn đang học ở trường. Khoảnh khắc cuối cùng trước khi chia li, em hiểu mà…” Tiêu Hà thoáng nở nụ cười mờ ám, “Phòng anh ở vốn có bốn người, hai thằng kia đều là người ở đây, căn bản cũng chẳng ở ký túc. Cho nên chừng nào anh còn ở ký túc thì vẫn là một cái bóng đèn siêu lớn. Lúc anh chuyển ra ngoài, tên kia chỉ còn thiếu điều bắn pháo hoa ăn mừng thôi.”
Được rồi, lý do này cũng coi như hợp tình hợp lý.
Có điều —- “Vậy nghỉ hè anh cũng không về nhà sao?”
“Anh rất đáng thương mà, không có nhà để về.”
“Hả?”
“Nói đùa thôi, thực ra là muốn tranh thủ nghỉ hè kiếm việc làm thêm gần trường.”
“Làm thêm….”
“Ừ nha, sắp học nghiên cứu sinh rồi, cũng nên tự mình kiếm tiền thôi, không thể dựa dẫm cha mẹ mãi được. Hơn nữa cũng có thể tích lũy thêm kinh nghiệm làm việc.”
“Nói cũng phải…” Quý Đạm có hơi thẹn thùng. So với hắn, kiểu không lý tưởng được đến đâu hay đến đó của cậu thực sự không có tiền đồ chút nào.”
“Vậy em thì sao, có kế hoạch gì cho tương lai bản thân chưa?” Tiêu Hà hỏi.
“Em…” Quý Đạm mơ hồ rồi. Thành thực mà nói, cậu hoàn toàn chưa từng nghĩ về tương lai của bản thân nữa kìa.
Tiêu Hà dường như nhìn ra vẻ bối rối của Quý Đạm, vỗ vỗ vai cậu, nói: “Tuy rằng vẫn đang học đại học, nhưng cũng đã là người lớn rồi, nên suy nghĩ kĩ đi thôi… A, đã năm giờ rồi, nên nấu cơm. Tối nay muốn ăn gì?”
Quý Đạm còn đang suy nghĩ lời Tiêu Hà, chỉ gật đầu qua quýt, nói: “Anh quyết định đi.”
Bữa tối rất thịnh soạn, Quý Đạm ăn ngấu nhiến như hổ đói, cứ như là muốn bù lại cả hai ngày không có gì vào bụng. Ăn xong thấy Tiêu Hà định dọn bát đũa, lại nghĩ chủ nhà như mình mà chẳng thèm làm gì cũng không tôt chút nào, liền vội vã tranh đi rửa bát. Chờ cậu rửa xong ra khỏi bếp, đã thấy Tiêu Hà bưng cốc nước và thuốc hạ sốt chờ cậu rồi.
“Cám ơn.” Quý Đạm nhận thuốc, lòng thoáng cảm động. Từ sau khi bà nội mất, lúc cậu ngã bệnh đều là tự lo cho bản thân, chẳng còn có ai đưa nước lấy thuốc cho cậu nữa.
Hai người cùng nhau xem TV một lúc, thay phiên đi tắm rửa xong đều tự trở về phòng. Quý Đạm bỗng nghĩ, cảm giác có thêm một người trong nhà cũng không tệ.
Vì ban ngày ngủ nhiều quá, giờ nằm trên giường một hồi lâu vẫn không ngủ được. Ánh mắt Quý Đạm liếc ngang liếc dọc một lúc, cuối cùng dừng lại trên chiếc máy vi tính. Thoáng do dự, rồi vẫn quyết định khởi động máy tính lên mạng.
Cậu không mở game ra mà chỉ đăng nhập QQ thôi. Chỉ là vừa mới login xong, liền có một đống ava nhấp nháy liên hồi, Quý Đạm mở ra từng cái một, trước tiên là tin Nguyệt Lượng gửi tới.
Nguyệt Lượng: Xảy ra chuyện gì vậy?
Nguyệt Lượng: Trứng đừng nói cậu bị hack acc rồi đó?
Nguyệt Lượng: FC Điện thoại cậu hết tiền cắt mạng rồi, không gọi được!
Nguyệt Lượng: Login thì nhắn lại tớ.
Nguyệt Lượng: Không phải là QQ cũng bị hack rồi đó chứ…
Mấy tin này đều mới gửi trong hai ngày gần đây. Quý Đạm bất giác cầm di động lên gọi tổng đài kiểm tra, chậc, quả nhiên hết tiền chặn mạng rồi…
Lau lau mồ hôi, trả lời Nguyệt Lượng trên QQ: Híc, tớ quên nạp tiền.
Nguyệt Lượng trả lời lại rất nhanh: FC, cậu còn sống hả!!
Trứng ốp: Tỷ tỷ em biết lỗi rồi.
Nguyệt Lượng: Cậu lại đang làm cái trò điên khùng gì thế?
Trứng ốp: Sao vậy?
Nguyệt Lượng gửi qua hai bức sceen cap, bối cảnh trong game, nội dung cả hai hình cap đều là đối thoại.
Đoạn đối thoại của hình thứ nhất là —
[Thế giới] Misu: Ám Hương Phù Động, cái tên đàn ông bỉ ổi ba xu như anh còn dám giả làm nhân yêu chạy khắp nơi gọi người ta là ca ca, không thấy buồn nôn à?
[Thế giới] Ám Hương Phù Động: Nói bậy bạ gì đó!
[Thế giới] Misu: Đừng tưởng anh dùng một cái ID QQ chuyên dụng của nhân yêu thì tui không tra ra được tin tức của anh, mấy năm nay muốn thịt người còn không dễ sao?
[Thế giới] Ám Hương Phù Động: Đừng có ngậm máu phun người!
[Thế giới] Misu: Còn nữa nha, đừng tưởng bọn tui không biết anh hack acc chồng tui lần trước. Hệ thống mạng bảo vệ còn ghi lại rõ ràng ba IP đăng nhập gần đây nhất, trong đó có một cái giống IP QQ của anh như đúc. Có muốn tui gửi hình lên diễn đàn cho mọi người xem không?
[Thế giới] Trứng ốp tiêu sái: Bỏ đi vợ, đừng nhiều lời với cô ta nữa, chúng ta đi đánh phó bản đi.
Nội dung bức hình thứ hai còn lại là —
[Công hội] Misu: Không thể nào, chồng, cái tên đàn ông bỉ ổi Ám Hương Phù Động vẫn đang ở trong công hội kìa.
[Công hội] Ám Hương Phù Động: Cô đừng có quá đáng quá!
[Công hội] Vô cực: Không thể nào, Hương Hương là muội muội mà, còn có ảnh trên diễn đàn nữa. Cô ấy còn từng trò chuyện với bọn mình mà.
[Công hội] Misu: Nếu anh đang nói tới cái bức chụp trong khu hoa viên trường học trên diễn đàn kia thì ngượng quá, gần đây tui lướt nét có không cẩn thận chạy vào một cái photo album của một cô gái, bên trong có một tá ảnh chụp bối cảnh nhân vật giống hệt trong bức Ám Hương Phù Động gửi, có điều ảnh ấy chụp từ năm 2001 kìa. Có muốn tui dẫn link cho xem không?
[Công hội] Misu: Còn về chat voice chat viếc gì đó, ra quán net tìm đại một cô gái là muốn nói chuyện thế nào chẳng được, không phải quá đơn giản sao?
[Công hội] Ám Hương Phù Động: Nói bậy, tôi không phải nhân yêu.
[Công hội] Misu: Haiz, trước đây tui còn nghĩ danh tiếng của công hội Thần Hành không tệ, nhất là khi chồng tui lại là phó hội trưởng của Thần Hành, tui vẫn thấy có hảo cảm lắm. Ai dè công hội lại có một tên đáng khinh thế.
Tin tức hệ thống: Ám Hương Phù Động bị trục xuất khỏi bổn hội.
[Công hội] Trứng ốp tiêu sái: Vợ, anh đá hắn ra rồi.
[Công hội] Misu: Làm tốt lắm, chồng yêu~ Hôn một cái~~
Quý Đạm nhìn hai bức hình này, 囧 đến mức không biết phải nói gì. Không lẽ nửa đêm cậu mộng du trèo lên login sao? Tất nhiên là không phải rồi.
Acc cậu chỉ nói cho Tira biết thôi…
Hẳn là nên hỏi, Tira đang làm cái trò quỷ gì vậy?
_________
Giao thừa vẫn còn ngồi gõ edit truyện *gục đầu*
Thôi, dù sao vẫn Chúc mừng năm mới~ Happy new year~~ 新年快乐~~~~~ mọi người~
PS: Đại để là quà của mình là cả đống chương trứng post từ mấy hôm trước tới tận=))))
Thực ra lúc Tiêu Hà chạy ra ngoài mua đồ, Quý Đạm đã cảm thấy hơi hối hận rồi. Cậu vốn không thân thiết với Tiêu Hà, tại sao lại đồng ý chứ? Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể đổ cho cơn sốt làm đầu óc choáng váng thành ra hồ đồ. Có điều suy nghĩ này đã hoàn toàn biến mất sau khi ăn bốn món ăn một món canh mà Tiêu Hà bưng lên.
Các món ăn cũng không phức tạp lắm: Rau trộn đậu hũ, cải xào nấm hương, súp lơ xào thịt, cá trích hấp, canh tảo tía trứng gà.
Đều là các món bình thường, có điều nêm nếm không tệ, mùi thơm mê người. Đồ ăn vừa bưng lên bàn, Quý Đạm liền gắp thử một miếng cho vào miệng. Hương vị quả thực rất tuyệt, hai mắt nhất thời sáng rực.
Tiêu Hà vừa xới cơm cho cậu vừa nói: “Hôm nay không có thời gian, đành làm một ít món đơn giản thôi.”
Quý Đạm chân thành khen ngợi: “Thế này đã quá tốt rồi.”
“Em vẫn còn hơi sốt, cho nên chỉ làm ít món ăn thanh đạm thôi. Đợi em hết cảm thì muốn ăn gì cứ nói, anh không dám nói biết làm hết các món Mãn Hán, nhưng các món tiêu chuẩn của Tân đông phương thì vẫn biết.”
Vừa nhớ đến mấy cái quảng cáo đủ thể loại về trường học nấu nướng Tân đông phương gì gì đó trên TV kia… Quý Đạm cười đau cả bụng, thật sự không tưởng tượng nổi bộ dáng đội mũ đầu bếp của Tiêu Hà.
Cơm nước xong xuôi, Tiêu Hà liền giục Quý Đạm uống thuốc rồi đi ngủ, còn mình thì về trường thu dọn đồ đạc. Quý Đạm ngủ một giấc ngon lành, mãi đến bốn giờ mới tỉnh, Tiêu Hà đã đeo ba lô xách hành lý trở về rồi.
Đồ đạc của con trai rất đơn giản. Trừ laptop máy vi tính ra, cũng chỉ có một ít đồ dùng cá nhân và quần áo. Còn về cái chăn bông dày sụ hay chậu rửa mặt bình nước vân vân trong ký túc, hôm nào quay về lấy tiếp để sau khai giảng còn có cái dùng là được.
Gian phòng của bà nội tuy rằng đã để không khá lâu, nhưng được thu dọn rất sạch sẽ. Quý Đạm vừa lôi một bộ ra giường vỏ chăn ra, Tiêu Hà liền tự giác nhanh nhẹn trải lên, rồi đi thu dọn xong xuôi đồ của bản thân, thậm chí còn như đã dự tính từ trước mà chuẩn bị xử lý vấn đề không có đường dây để hai máy tính cùng lên mạng, chưa đến một tiếng đã thu dọn xong. Quý Đạm thấy mấy thứ thừa ra trong phòng đều có vị trí riêng, bỗng nhiên có cảm giác như Tiêu Hà đã cắm rễ ở đây lâu lắm rồi, mấy thứ kia dường như cũng thuộc về nơi này vậy.
Quý Đạm lắp bắp nói: “Em… Không ngờ anh lại chuyển đến ngay hôm nay.”
Tiêu Hà lộ vẻ bất đắc dĩ: “Thằng bạn cùng phòng anh với bạn gái nó… Chính là cái cô nàng nói cửa hành bánh gato có khuyến mãi kia í, cũng là học chung trường cả, nhỏ hơn bọn anh một khóa. Mà không phải sắp tốt nghiệp rồi sao, sau này một người đi Quảng Châu xây dựng sự nghiệp, một người lại vẫn đang học ở trường. Khoảnh khắc cuối cùng trước khi chia li, em hiểu mà…” Tiêu Hà thoáng nở nụ cười mờ ám, “Phòng anh ở vốn có bốn người, hai thằng kia đều là người ở đây, căn bản cũng chẳng ở ký túc. Cho nên chừng nào anh còn ở ký túc thì vẫn là một cái bóng đèn siêu lớn. Lúc anh chuyển ra ngoài, tên kia chỉ còn thiếu điều bắn pháo hoa ăn mừng thôi.”
Được rồi, lý do này cũng coi như hợp tình hợp lý.
Có điều —- “Vậy nghỉ hè anh cũng không về nhà sao?”
“Anh rất đáng thương mà, không có nhà để về.”
“Hả?”
“Nói đùa thôi, thực ra là muốn tranh thủ nghỉ hè kiếm việc làm thêm gần trường.”
“Làm thêm….”
“Ừ nha, sắp học nghiên cứu sinh rồi, cũng nên tự mình kiếm tiền thôi, không thể dựa dẫm cha mẹ mãi được. Hơn nữa cũng có thể tích lũy thêm kinh nghiệm làm việc.”
“Nói cũng phải…” Quý Đạm có hơi thẹn thùng. So với hắn, kiểu không lý tưởng được đến đâu hay đến đó của cậu thực sự không có tiền đồ chút nào.”
“Vậy em thì sao, có kế hoạch gì cho tương lai bản thân chưa?” Tiêu Hà hỏi.
“Em…” Quý Đạm mơ hồ rồi. Thành thực mà nói, cậu hoàn toàn chưa từng nghĩ về tương lai của bản thân nữa kìa.
Tiêu Hà dường như nhìn ra vẻ bối rối của Quý Đạm, vỗ vỗ vai cậu, nói: “Tuy rằng vẫn đang học đại học, nhưng cũng đã là người lớn rồi, nên suy nghĩ kĩ đi thôi… A, đã năm giờ rồi, nên nấu cơm. Tối nay muốn ăn gì?”
Quý Đạm còn đang suy nghĩ lời Tiêu Hà, chỉ gật đầu qua quýt, nói: “Anh quyết định đi.”
Bữa tối rất thịnh soạn, Quý Đạm ăn ngấu nhiến như hổ đói, cứ như là muốn bù lại cả hai ngày không có gì vào bụng. Ăn xong thấy Tiêu Hà định dọn bát đũa, lại nghĩ chủ nhà như mình mà chẳng thèm làm gì cũng không tôt chút nào, liền vội vã tranh đi rửa bát. Chờ cậu rửa xong ra khỏi bếp, đã thấy Tiêu Hà bưng cốc nước và thuốc hạ sốt chờ cậu rồi.
“Cám ơn.” Quý Đạm nhận thuốc, lòng thoáng cảm động. Từ sau khi bà nội mất, lúc cậu ngã bệnh đều là tự lo cho bản thân, chẳng còn có ai đưa nước lấy thuốc cho cậu nữa.
Hai người cùng nhau xem TV một lúc, thay phiên đi tắm rửa xong đều tự trở về phòng. Quý Đạm bỗng nghĩ, cảm giác có thêm một người trong nhà cũng không tệ.
Vì ban ngày ngủ nhiều quá, giờ nằm trên giường một hồi lâu vẫn không ngủ được. Ánh mắt Quý Đạm liếc ngang liếc dọc một lúc, cuối cùng dừng lại trên chiếc máy vi tính. Thoáng do dự, rồi vẫn quyết định khởi động máy tính lên mạng.
Cậu không mở game ra mà chỉ đăng nhập QQ thôi. Chỉ là vừa mới login xong, liền có một đống ava nhấp nháy liên hồi, Quý Đạm mở ra từng cái một, trước tiên là tin Nguyệt Lượng gửi tới.
Nguyệt Lượng: Xảy ra chuyện gì vậy?
Nguyệt Lượng: Trứng đừng nói cậu bị hack acc rồi đó?
Nguyệt Lượng: FC Điện thoại cậu hết tiền cắt mạng rồi, không gọi được!
Nguyệt Lượng: Login thì nhắn lại tớ.
Nguyệt Lượng: Không phải là QQ cũng bị hack rồi đó chứ…
Mấy tin này đều mới gửi trong hai ngày gần đây. Quý Đạm bất giác cầm di động lên gọi tổng đài kiểm tra, chậc, quả nhiên hết tiền chặn mạng rồi…
Lau lau mồ hôi, trả lời Nguyệt Lượng trên QQ: Híc, tớ quên nạp tiền.
Nguyệt Lượng trả lời lại rất nhanh: FC, cậu còn sống hả!!
Trứng ốp: Tỷ tỷ em biết lỗi rồi.
Nguyệt Lượng: Cậu lại đang làm cái trò điên khùng gì thế?
Trứng ốp: Sao vậy?
Nguyệt Lượng gửi qua hai bức sceen cap, bối cảnh trong game, nội dung cả hai hình cap đều là đối thoại.
Đoạn đối thoại của hình thứ nhất là —
[Thế giới] Misu: Ám Hương Phù Động, cái tên đàn ông bỉ ổi ba xu như anh còn dám giả làm nhân yêu chạy khắp nơi gọi người ta là ca ca, không thấy buồn nôn à?
[Thế giới] Ám Hương Phù Động: Nói bậy bạ gì đó!
[Thế giới] Misu: Đừng tưởng anh dùng một cái ID QQ chuyên dụng của nhân yêu thì tui không tra ra được tin tức của anh, mấy năm nay muốn thịt người còn không dễ sao?
[Thế giới] Ám Hương Phù Động: Đừng có ngậm máu phun người!
[Thế giới] Misu: Còn nữa nha, đừng tưởng bọn tui không biết anh hack acc chồng tui lần trước. Hệ thống mạng bảo vệ còn ghi lại rõ ràng ba IP đăng nhập gần đây nhất, trong đó có một cái giống IP QQ của anh như đúc. Có muốn tui gửi hình lên diễn đàn cho mọi người xem không?
[Thế giới] Trứng ốp tiêu sái: Bỏ đi vợ, đừng nhiều lời với cô ta nữa, chúng ta đi đánh phó bản đi.
Nội dung bức hình thứ hai còn lại là —
[Công hội] Misu: Không thể nào, chồng, cái tên đàn ông bỉ ổi Ám Hương Phù Động vẫn đang ở trong công hội kìa.
[Công hội] Ám Hương Phù Động: Cô đừng có quá đáng quá!
[Công hội] Vô cực: Không thể nào, Hương Hương là muội muội mà, còn có ảnh trên diễn đàn nữa. Cô ấy còn từng trò chuyện với bọn mình mà.
[Công hội] Misu: Nếu anh đang nói tới cái bức chụp trong khu hoa viên trường học trên diễn đàn kia thì ngượng quá, gần đây tui lướt nét có không cẩn thận chạy vào một cái photo album của một cô gái, bên trong có một tá ảnh chụp bối cảnh nhân vật giống hệt trong bức Ám Hương Phù Động gửi, có điều ảnh ấy chụp từ năm 2001 kìa. Có muốn tui dẫn link cho xem không?
[Công hội] Misu: Còn về chat voice chat viếc gì đó, ra quán net tìm đại một cô gái là muốn nói chuyện thế nào chẳng được, không phải quá đơn giản sao?
[Công hội] Ám Hương Phù Động: Nói bậy, tôi không phải nhân yêu.
[Công hội] Misu: Haiz, trước đây tui còn nghĩ danh tiếng của công hội Thần Hành không tệ, nhất là khi chồng tui lại là phó hội trưởng của Thần Hành, tui vẫn thấy có hảo cảm lắm. Ai dè công hội lại có một tên đáng khinh thế.
Tin tức hệ thống: Ám Hương Phù Động bị trục xuất khỏi bổn hội.
[Công hội] Trứng ốp tiêu sái: Vợ, anh đá hắn ra rồi.
[Công hội] Misu: Làm tốt lắm, chồng yêu~ Hôn một cái~~
Quý Đạm nhìn hai bức hình này, 囧 đến mức không biết phải nói gì. Không lẽ nửa đêm cậu mộng du trèo lên login sao? Tất nhiên là không phải rồi.
Acc cậu chỉ nói cho Tira biết thôi…
Hẳn là nên hỏi, Tira đang làm cái trò quỷ gì vậy?
_________
Giao thừa vẫn còn ngồi gõ edit truyện *gục đầu*
Thôi, dù sao vẫn Chúc mừng năm mới~ Happy new year~~ 新年快乐~~~~~ mọi người~
PS: Đại để là quà của mình là cả đống chương trứng post từ mấy hôm trước tới tận=))))
Tác giả :
Bạch Hồng Minh Nguyệt